Ngự Tứ Lương Y

Chương 120: Thái y hội chẩn

Nam Phong Ca

03/11/2017

Editor: Vện

Tiêu Ngự lấy kéo cẩn thận cắt ống quần Lâm Hiển, để lộ vết thương. Miệng vết thương máu thịt be bét, vụn kim loại hình lưỡi dao găm trong thịt, nhìn hết sức đáng sợ.

Các cấm vệ Vũ lâm quân vây quanh Lâm Hiển thấy được vết thương, không khỏi hít vào khí lạnh.

“Vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng, phải khử trùng may lại ngay.” Tiêu Ngự nhíu mày, lấy băng vải cột chặt đùi Lâm Hiển để cầm máu.

Dòng máu đen nháy mắt tuôn ra từ vết thương, Lâm Hiển bị đau mà rên một tiếng, hơi lấy lại ý thức.

“Lâm thống lĩnh, ngươi thấy sao rồi” Nhị Cửu tiến lên, quan tâm hỏi.

Tiêu Ngự dùng ngón tay ấn vào vị trí động mạch dưới háng, máu tạm thời ngừng chảy, lại hỏi cấm vệ bên cạnh Lâm Hiển, “Lâm tướng quân bị thương bao lâu rồi”

“Chắc là hơn một canh giờ.” Người kia nhíu mày nhìn vết thương trên đùi Lâm Hiển, gương mặt cương nghị khó giấu nổi kinh hoảng.

Trọng thương như vậy, e là lành ít dữ nhiều. Bọn họ đều là người quanh năm liếm máu trên lưỡi đao, bị thương như cơm bữa, vết thương nào có thể sống, vết thương nào chỉ có thể chờ chết, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.

Lúc mới bị thương là ban đêm, nhìn không rõ thương tích, chỉ bôi thuốc bột cầm máu rồi giụa ngựa về kinh thành tìm Thái y. Bây giờ trời sáng sủa, thấy được miệng vết thương khiến tim chùng nhịp kia, mọi người không khỏi đỏ hốc mắt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Ngự buông lỏng băng vải một lát, lại cột chặt, phân phó, “Lập tức đưa người đến Quảng An đường, phải giải phẫu ngay.”

Hơn một canh giờ là vẫn chưa đến bốn tiếng, cơ hội sống vẫn rất lớn.

“Tại hạ Tiêu Vĩnh Chương.” Cấm vệ trẻ tuổi luôn canh giữ bên người Lâm Hiển tự giới thiệu, nhìn Tiêu Ngự lại hỏi Nhị Cửu, “Xin hỏi vị này là”

“Ngươi gọi ta Phượng đại phu là được.” Tiêu Ngự cười nói, “Trước hết hãy đỡ Lâm tướng quân lên xe ngựa của chúng ta, nhanh chóng chở đến Quảng An đường.”

Mặc dù Tiêu Vĩnh Chương không quá tin tưởng thiếu niên tuấn tú này y thuật cao minh đến đâu, nhưng danh tiếng Quảng An đường hắn đã từng nghe nói.

Tạ thế tử vì muốn làm vui lòng Thế tử phi nên mới thành lập y quán, chữa trị được những chứng bệnh không thể tưởng tượng nổi, nghe nói còn cứu sống một nam nhân tự sát, tay nghề không thể phủ nhận là tuyệt diệu.

Tiêu Vĩnh Chương và hai tên thuộc hạ cùng cẩn thận nâng Lâm Hiển lên xe ngựa của Tiêu Ngự, một người do dự nói, “Tiêu phó thống lĩnh, vẫn nên… tìm Thái y đến xem vết thương cho Lâm thống lĩnh đi.” Một y quán dân gian, dù do Nguyên Vương thế tử phi điều hành nhưng làm sao bì được Thái y viện tuyển chọn tinh anh trong ngàn vạn danh y

Chẳng hạn như Giản lục tiểu thư danh tiếng vang xa, nắm giữ y thuật Giản gia, phong thái thiện lương nhân từ, được các quý phu nhân và dân chúng hết lời tán dương.

Nhưng trong mắt bọn họ, những người này chẳng khác gì đám trẻ nít diễn xiếc mua vui, cũng chỉ là thủ đoạn tranh sủng của đám nữ nhân mà thôi. Sau khi Giản đại phu qua đời, mỗi khi có việc liên quan đến sinh tử, bọn họ tuyệt đối không dám đặt chân vào y quán Giản gia.

Trong lòng Tiêu Vĩnh Chương cũng nghi ngờ, nhìn Tiêu Ngự, lại chậm chạp gật đầu, “Ngươi mau vào cung thỉnh cầu Hoàng thượng, mang Thái y đến Quảng An đường hội chẩn.”

Nhị Cửu thấy Tiêu Vĩnh Chương đưa ra biện pháp phòng ngừa, vì hai người Lâm Tiêu đều là bằng hữu của hắn nên Nhị Cửu lúng túng nhìn Tiêu Ngự.

Hắn hiểu Tiêu Vĩnh Chương chỉ muốn đảm bảo không để phát sinh sơ sẩy, nhưng mà… Thế tử phi thật lòng thật dạ, thậm chí không hề lo lắng việc này có thể đem lại phiền phức cho mình.

Không tin tưởng thẳng thừng như vậy thật sự làm người ta khó xử.

Nhưng Tiêu Ngự chỉ mỉm cười với hắn, kéo Bách Linh lên xe, để Nhị Cửu đánh xe chạy về Quảng An đường. Các cấm vệ Vũ lâm quân còn lại theo sau xe ngựa của thị vệ Vương phủ, đoàn người rầm rộ thẳng tiến Quảng An đường.

Đầu phố xuất hiện một chiếc xe ngựa gỗ lim sơn son, trang trí tao nhã, màn lụa như nước rũ xuống cửa ra vào và cửa sổ.

Góc màn vén lên, gương mặt hai thiếu nữ thị tỳ lấp ló sau màn.

Một tỳ nữ mặt lộ rõ khinh thường, quay đầu nhìn người trong xe, “Tiểu thư, quả nhiên người kia lại muốn chơi trội.”

Nữ tử trong xe mặt mày tú lệ, phong thái đoan trang, mũ mạng lụa dài cầm trên tay, không phải Giản lục tiểu thư thì là ai.

Nha hoàn Bán Hạ hừ một tiếng, “Ta thấy là nàng bị quỷ nhập rồi. Cho rằng dựa vào y thuật mà cướp được Tạ thế tử từ tay tiểu thư, bây giờ lại càng vênh váo. Sao nàng không biết sợ, dù Thế tử yêu thích tài năng bất phàm của nàng, nhưng nàng đã qua đêm ở ngoài thành, trị thương cho lũ thôn dân hương dã chưa nói, bây giờ còn làm ra hành động mờ ám với Lâm tướng quân giữa thanh thiên bạch nhật. Đừng nói Vương phi không chịu được, nếu Thế tử mà biết e cũng sẽ trách nàng không tuân quy củ.”

Nha hoàn còn lại là Đinh Hương che miệng cười, “Tiểu thư không thấy đâu, vừa rồi người kia trực tiếp cắt ống quần Lâm tướng quân, tay còn đặt ở chỗ đó của Lâm tướng quân… Ây dà, nói ra chỉ sợ làm bẩn tai tiểu thư.”

Bán Hạ vung tay vỗ nàng một cái, “Biết làm bẩn tai tiểu thư mà dám nói, còn không im ngay.”

Đinh Hương lè lưỡi, cười tủm tỉm.

Giản lục tiểu thư nói, “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Không còn ai ngáng đường, bảo phu xe đi tiếp đi.”

“Vâng.” Đinh Hương đáp một tiếng, nói phu xe lên đường.

“Chờ đã.” Giản lục tiểu thư đột nhiên gọi, “Khoan hẵng đến phủ Nguyên Vương, đến Nhân Tín đường trước.”

—o0o—

Trong Quảng An đường, Tần Cánh và Lục Dung Dung vừa mới mở cửa, đang quét tước nội đường thì bị một đám người đột ngột xông vào dọa hoảng hồn.

Tiêu Ngự chỉ huy thị vệ sắp xếp chỗ cho Lâm Hiển, để Bách Linh đi chuẩn bị phòng và dụng cụ giải phẫu, lại dặn Lục Dung Dung đến Nhân Tín đường mời Phùng đại phu đến.

“Nhanh nhanh nhanh, sững ra đó làm gì, mau làm việc đi.” Tiêu Ngự vỗ tay, luôn miệng thúc giục.

Lục Dung Dung và Bách Linh vội vàng tuân lệnh, một chạy vào trong một lao ra ngoài, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Tiêu Vĩnh Chương thấy người làm trong Quảng An đường chỉ là hai tiểu nha đầu lại càng thêm nóng ruột, không biết mình đem Lâm tướng quân đến đây là đúng hay sai.

Nhị Cửu vỗ vai hắn, “Tiêu phó thống lĩnh, ta không biết khuyên nhủ. Chỉ có một câu, nếu Thế tử phi không thể làm ngươi tin tưởng thì thế gian này e là chẳng còn đại phu nào đáng để tin cậy đâu.”

Tiêu Vĩnh Chương ngớ người, không dám tin nói, “Thế… Thế tử phi”

Thiếu niên kia chính là Nguyên Vương thế tử phi à Cái gì chứ…

Nhị Cửu gật đầu, lại đập vai hắn, không nói gì thêm, đến thẳng chỗ Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự đang dặn dò Tần Cánh, “Tần tiểu đại phu, ngươi thay y phục sát trùng rồi chuẩn bị phòng mổ trước đi. Chờ Lục Dung Dung về rồi bảo nàng làm giống vậy.”

Tần Cánh gật đầu, “Còn Phượng đại phu thì sao”

“Ta có vài việc phải làm…” Tiêu Ngự nhíu mày, để Tần Cánh đi chuẩn bị trước, quay lại nhìn Nhị Cửu, “Ta nhớ Vương phủ được cung cấp muối tiến cống loại tốt nhất phải không”

Tiểu ca bảo mẫu của Lông Xù làm thức ăn cho nó có nói muối được sử dụng là muối tiến cống, đáng tiếc Lông Xù không thèm ăn.

Nhị Cửu ngẩn người không hiểu lắm, gật đầu nói, “Đúng vậy, muối ăn trong Vương phủ đều là muối tiến cống.”

Tiêu Ngự bảo Nhị Cửu về Vương phủ xách một bao đến đây, nhờ Tần lão đại phu chăm sóc Lâm Hiển, hắn và mấy người làm bưng các dụng cụ thô sơ được Tạ thế tử sai thợ thủ công chế tác vào một phòng trống.

Hắn cần pha chế nước muối sinh lý vô trùng.

Lâm Hiển mất máu quá nhiều, nhưng nơi này không có điều kiện truyền máu, bổ sung dung dịch nước muối ắt không thể thiếu. Lúc cần kíp có thể phải pha loãng máu bệnh nhân truyền ngược lại.

Dung dịch nước muối rửa vết thương lúc trước đều dùng muối thô pha chế, không thể lấy nó đi truyền dịch được.

Hy vọng muối cống phẩm trong cung chất lượng tốt một chút.

Tiêu Ngự sai ngươi bưng nước lạnh đến, chờ lửa lớn chưng thành nước cất. Những chai lọ thủy tinh quý giá rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

Tiêu Vĩnh Chương thấy mọi người đều bận rộn, chỉ có một lão đại phu thỉnh thoảng kiểm tra vết thương của Lâm Hiển, còn lấy thuốc viên đút Lâm Hiển nuốt xuống.

Hắn đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng mất kiên nhẫn lao ra ngoài, đụng phải Nhị Cửu đang chạy vào.

Nhị Cửu ôm trong ngực một bao muối, lùi lại hai bước đi vòng qua hắn, “Cẩn thận chứ, đây là thứ Phượng đại phu cần đấy.”



Tiêu Vĩnh Chương sàng qua hỏi, “Cái gì đó Thuốc bí truyền của Quảng An đường hả”

“Muối cống nạp.” Nhị Cửu trả lời rồi bỏ đi, Tiêu Vĩnh Chương ngơ ngác đứng bất động, sắc mặt biến hóa hết sức sinh động.

Vậy là sao… rốt cuộc Thế tử phi có tin được không Lúc này cần muối làm gì

Tiêu Vĩnh Chương đang tự xoắn xuýt, các Thái y được phái đến cuối cùng cũng xuất hiện.

“Tiêu phó thống lĩnh, Tổng quản Thái y đại nhân đích thân đến!” Một cấm vệ chạy vào báo, phía sau là ba người mặc quan phục Thái y bước vào, dẫn đầu là Phượng Vân Phi.

Phượng Vân Phi dĩ nhiên biết lai lịch Quảng An đường nhưng bấy lâu nay chỉ làm như không biết. Lúc này tự mình đặt chân đến, trong lòng cũng không biết được tư vị gì. Nhìn tủ thuốc cao chót vót, đại sảnh sáng sủa, trật tự ngăn nắp, bày trí cao sang mà không mất vẻ nhã nhặn, hiển nhiên tiêu tốn không ít sức lực.

Hắn từng mở y quán lập nghiệp, bây giờ trưởng tử của hắn cũng nghiêm túc mở y quán cứu người, còn dần dần làm nên tiếng tăm.

Dù không phải kế nghiệp cha nhưng cũng là cùng chung huyết mạch, Phượng Vân Phi không khỏi cảm khái thế sự vô thường, cơ duyên đã được ông trời định sẵn.

Tiêu Vĩnh Chương vội vàng lên đón, hành cái lễ đơn giản rồi dẫn người vào gian phòng Lâm Hiển đang nằm.

Bên phía Tiêu Ngự đã pha xong nước cất và dung dịch nước muối, nhúng băng gạc vào nước sôi mấy lần, giơ lọ thủy tinh ra dưới nắng quan sát, bằng mắt thường không thấy được tạp chất, tất cả dung dịch đều trong suốt.

“Chắc là có thể…” Tiêu Ngự thấp giọng lầm bầm, đổ nước muối sinh lý vào chai thủy tinh.

Lục Dung Dung rất nhanh đã trở lại, âm thanh tiểu cô nương truyền đến từ xa.

“Sư phụ, Phùng lão không có ở Nhân Tín đường! Nói là bị người ta mời đi rồi, phải làm sao bây giờ!” Lục Dung Dung vừa chạy vừa la, đứng thở hồng hộc ngoài phòng Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự khựng lại, hắn đã chứng kiến y thuật cao minh của Phùng đại phu, có mặt ông thì càng thêm bảo đảm an toàn. Nhưng ông lão không có ở nhà, vậy cũng hết cách.

“Không có thì thôi, Dung Dung đi rửa tay đi, ở đây có chuyện cần ngươi làm.”

Công tác pha nước muối giao cho Lục Dung Dung, nàng theo học Tiêu Ngự đã lâu, dù không hiểu được nguyên lý của thao tác chính xác nhưng nhớ kỹ những khâu quan trọng.

Phượng Vân Phi theo Tiêu Vĩnh Chương vào phòng Lâm Hiển, Bách Linh từ ngoài chạy vào, theo sau là hai người làm của y quán đang nâng cái cáng cứu thương đơn giản bằng khăn trải giường.

“Phòng mổ đã chuẩn bị xong, xin các vị tránh đường, chúng ta phải nhanh chóng chuyển Lâm tướng quân qua đó!” Bách Linh kêu lên.

Phượng Vân Phi ngẩn người, quay đầu nhìn con trai mình đứng kế tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng.

Lúc Bách Linh thấy hắn cũng bất ngờ, hắn mặc quan phục Thái y, theo sau còn có hai Thái y khác, liền biết là do Vũ lâm quân mời đến.

Bách Linh không thèm để ý hắn, bảo hai người làm nâng người đến phòng mổ.

Tiêu Vĩnh Chương ngăn lại, nhíu mày nói, “Xin hãy để các vị Thái y kiểm tra thương thế Lâm tướng quân trước đã.”

Bách Linh lườm hắn, “Thương tích Lâm tướng quân khẩn cấp, nhất định phải nhanh chóng giải phẫu. Ngươi có thể chờ nhưng tướng quân nhà ngươi không thể!”

Hai cấm vệ thuộc hạ của Tiêu Vĩnh Chương giận đỏ mắt, bước lên tuốt kiếm, “Ngươi vừa nói gì!”

Bách Linh hoảng hồn rụt vai. Tần lão đại phu cuống quýt hòa giải, lại nghe âm thanh trong trẻo từ ngoài vang lên.

“Các ngươi đang làm gì đấy Sao còn không đưa Lâm tướng quân qua phòng mổ.”

Mọi người nghe tiếng liền nhìn ra cửa, Phượng Vân Phi không được tự nhiên quay đi chỗ khác ho khan.

Tiêu Ngự thấy hắn thì bất ngờ. Mắt đảo qua hai lão Thái y bên cạnh Phượng Vân Phi, người nào cũng râu tóc hoa râm mà thần thái quắc thước tinh tường, có vẻ thật sự có bản lĩnh.

Lâm Hiển là thân tín của Hoàng đế, chắc Thái y viện không dám tùy tiện qua mắt đâu, chẳng phải Phượng Vân Phi là trưởng quan lớn nhất cũng đích thân đến khám đó sao

Phượng Vân Phi gồng mình nhập vai phụ thân, nghiêm giọng nói, “Chiếu Ngọc, vi phụ…”“Ba vị hẳn là Thái y được Tiêu phó thống lĩnh mời đến hội chẩn.” Tiêu Ngự không quan tâm Phượng Vân Phi, nhìn Tiêu Vĩnh Chương, “Vậy thì tốt quá, mời ba vị Thái y theo ta vào phòng mổ.”

Không mời được Phùng đại phu tọa trấn, ba người này tốt xấu gì cũng bổ khuyết được. Một cây làm chẳng nên non mà. Vốn tính nhờ Tần lão đại phu, bây giờ không cần bắt Tần lão đại phu vào phòng mổ nữa, có thể để ông trông coi dược đường bắt mạch bốc thuốc cho người khác.

Phượng Vân Phi bị Tiêu Ngự phớt lờ triệt để, mặt trầm xuống.

Tiêu Ngự nói xong cũng không chờ ai trả lời, chỉ huy hai người làm cẩn thận đặt Lâm Hiển lên cáng, nâng qua phòng mổ.

“Mời ba vị theo ta.” Tiêu Ngự mỉm cười mời đám người Phượng Vân Phi đi rửa tay thay y phục.

Phượng Vân Phi nhìn Tiêu Vĩnh Chương, Tiêu Vĩnh Chương khom người hành lễ với hắn và Tiêu Ngự, “Lâm tướng quân xin trông chờ vào chư vị thần y cứu chữa.”

Phượng Vân Phi lắc đầu thở dài. Thân là Thái y, hội chẩn với đại phu dân gian là tự hạ thấp bản thân, nhưng tình huống hiện tại đặc biệt, thân phận Lâm Hiển cũng đặc biệt, thương thế khẩn cấp, hắn thật sự không dám lãng phí thời gian đấu võ mồm.

Hai Thái y kia hiển nhiên lấy Phượng Vân Phi làm đầu, thấy hắn đi theo Tiêu Ngự, hai người nhìn nhau, cũng xách hòm thuốc bước theo.

Rửa tay kỹ càng xong thì đổi y phục quái dị, còn phải trùm kỹ diện mạo, Phượng Vân Phi cho rằng Tiêu Ngự cố ý làm khó dễ, muốn thấy bọn họ xấu mặt.

Chờ đến khi vào cái được gọi là phòng mổ, thấy tất cả mọi người đều ăn mặc quái dị như vậy, bệnh nhân nằm trên giường cũng bị mặc thành bộ dáng lạ lùng.

Hai người kia tay chân nhanh nhẹn làm việc của mình, mặc dù nhìn hơi rối loạn, hoa cả mắt nhưng lại cảm giác rất đúng quy trình, cả phòng mang hơi lạnh và không khí vô cùng sạch sẽ, phảng phất mùi rượu mạnh và nước kim ngân.

Phượng Vân Phi và hai lão Thái y không khỏi nhìn nhau, cảm thấy mình nửa đời hành y mà lại xuất hiện cảm giác bối rối, không hòa hợp với nơi này.

Bách Linh và Tần Cánh đã sát trùng miệng vết thương của Lâm Hiển, phủ sẵn khăn, cho Lâm Hiển uống thuốc mê, tất cả dụng cụ bày ra đầy đủ.

Tiêu Ngự nhìn Phượng Vân Phi, đột ngột lên tiếng, “Phượng thái y, không biết hai vị tiên sinh đây xưng hô thế nào”

Phượng Vân Phi vội nói, “Đây là La thái y, còn vị này là Chu thái y.” Trả lời xong lại ngẩn người, hai mắt nhìn chằm chặp trưởng tử ăn mặc kỳ quái đứng trước giường.

Tại sao khoảnh khắc bị hỏi, hắn lại có cảm giác… đang đối mặt với đồng liêu trong Thái y viện, thậm chí còn thấy đang đối mặt trưởng quan! Khiến hắn không dám chậm trễ, cuống quýt trả lời.

Hắn không khỏi quan sát lại thiếu niên che kín mặt, chỉ chừa ra đôi mắt trong suốt.

Vừa nãy quả thực không phải ảo giác… Phượng Chiếu Ngọc hiện tại, trưởng tử của hắn càng lúc càng xa lạ và uy quyền đến mức làm hắn sợ hãi.

Mặc dù xưa nay hắn không hề thân thiết với đứa con trai này, nhưng cảm giác đó khác hẳn bây giờ.

Lúc đó dù xa lạ cỡ nào, hắn vẫn biết đây là con trai mình, là huyết mạch của Phượng Vân Phi hắn.

Nhưng giờ phút này, khi đối diện đôi mắt kia, hắn không còn thấy được khí tức thuộc về Phượng Chiếu Ngọc nữa.

Giống như trong cơ thể kia là một linh hồn cơ trí thành thục, xuyên qua đôi mắt thiếu niên mà nhìn bọn họ, thấu triệt tất cả.

Phượng Vân Phi hoảng hốt nhớ lại lời Lô thị nói sảng trong lần trúng độc hôn mê.

“Nó có một đôi mắt đáng sợ… ánh mắt đó… có thể nhìn thấu hết thảy…”

Phượng Vân Phi bừng tỉnh, lại thấy ánh mắt kia đã dời đi.

“Phượng thái y, La thái y, Chu thái y.” Tiêu Ngự nói, “Ta là đại phu ngoại khoa, ta có thể xử lý nhanh gọn vết thương của Lâm tướng quân, nhưng tình trạng cơ thể phải dựa vào ba vị khống chế.”

Hắn chỉ các lọ sứ đặt trên bàn mổ không xa, “Đó là thuốc nước Phùng lão đại phu điều chế để dùng trong giải phẫu, thành phần thảo dược có viết trên lọ, mời ba vị tùy nghi sử dụng.”

Phượng Vân Phi còn đang ngây ngẩn, hai người La Chu đã đến trước bàn cẩn thận nhận biết, phân loại mấy lọ thuốc, vừa xem vừa thi thoảng gật đầu.

Có thuốc mê, thuốc khử trùng, thuốc cường gân hoạt huyết và nhiều loại khác. Trong thời gian ngắn như vậy không thể chuẩn bị đầy đủ, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, sẵn sàng ứng phó với loại thương tích như Lâm tướng quân.



Phượng Vân Phi đứng bất động nhìn Tiêu Ngự, ánh mắt xoay chuyển, nhận ra đại phu thấp bé đứng bên cạnh hắn chính là nha hoàn Bách Linh.

Phượng Vân Phi kinh hãi trợn mắt, chỉ Bách Linh, “Ngươi… sao ngươi lại cho nàng tham gia hội chẩn!”

Ba vị Thái y hội chẩn với một đại phu dân gian đã là tự hạ thấp lắm rồi, ngay cả một nha hoàn cũng đứng ngang hàng tham gia trị liệu.

Nếu chuyện này truyền đi, chẳng phải sẽ bị đám đồng liêu chế giễu đến chết à!

Mặt Phượng Vân Phi lúc xanh lúc trắng.

Tiêu Ngự không thèm để ý hắn, đi thẳng đến bàn mổ.

Phượng Vân Phi đi theo tức tối nói, “Chiếu Ngọc, ngươi lập tức đuổi nha hoàn này ra ngay! Lâm tướng quân thân phận cao quý, sao ngươi dám để nàng làm ẩu làm càn! Nếu Lâm tướng quân xảy ra bất trắc ngươi có gánh nổi không!”

Bách Linh đang chỉnh lý dụng cụ giải phẫu, nghe vậy chỉ liếc Phượng Vân Phi, lại rũ mắt không thèm quan tâm.

Tiêu Ngự thản nhiên nhìn hắn, “Nàng làm ẩu làm càn Cho Bách Linh ra ngoài cũng được thôi, nhưng những việc nàng “làm ẩu làm càn” Phượng thái y có thực hiện được không”

Phượng Vân Phi nhìn đôi tay Bách Linh. Thấy tay nàng dùng tốc độ cực nhanh di chuyển các dụng cụ bằng bạc hắn chưa thấy bao giờ, kế bên còn bày đầy chai lọ thủy tinh trong suốt đựng chất lỏng gì đó, hắn căn bản không hề biết đó là cái gì.

Phượng Vân Phi tái mặt, nghiến răng nói, “Cũng chỉ là vài xảo thuật qua mắt. La thái y là thánh thủ dương y, ngươi đừng làm rộn nữa, để La thái y trị thương cho Lâm tướng quân đi.”

La thái y nghe vậy liền đến trước bàn mổ.

“Lão phu bất tài nhưng từng nhậm chức tromg quân y hơn hai mươi năm, cũng có tâm đắc về phương diện ngoại khoa. Nếu tiểu huynh đệ đây tin tưởng lão phu, lão phu có thể ra tay hỗ trợ.”

Tiêu Ngự không nói gì, chỉ gật đầu, hít vào một hơi, bắt đầu giải phẫu.

Phượng Vân Phi không được ai để ý đứng bất động một bên, tức giận mắng, “Thằng nhãi ngông cuồng!”

Chu thái y vẫn đang mày mò mấy lọ thuốc trên bàn, La thái y không hiểu nhìn Phượng Vân Phi.

“Theo lão phu thấy, tiểu huynh đệ này làm việc rất có trật tự, tiểu nha hoàn kia cũng vô cùng thành thạo. Tại sao Phượng thái y lại tức giận như vậy” Nói rồi lại hạ giọng, “Lão phu nghe nói, y quán này là do Nguyên Vương thế tử phi mở, không biết tiểu huynh đệ này lai lịch ra sao Có lẽ thân phận không thấp đâu, chúng ta nên biết điều thì hơn, đừng vọng động đắc tội những quý nhân.”

Phượng Vân Phi đen mặt không nói, La thái y lắc đầu đến trước bàn mổ, quan sát động tác tay của Tiêu Ngự.

Vết thương của Lâm Hiển dường như bị ám khí phóng với tốc độ cực nhanh gây nên, khá giống với súng đạn, bên trong có rất nhiều mảnh vụn kim loại, phải cẩn thận gắp ra.

Vì tình trạng xuất huyết liên tục, Tiêu Ngự nghi ngờ động mạch đùi bị tổn thương. Phải chờ sau khi khử trùng xong sẽ kiểm tra lại thật kỹ.

Trong tay Tiêu Ngự cầm nhíp gắp từng mảnh ám khí ghim trong máu thịt thả vào khay.

Bách Linh bên cạnh tùy thời nhận dụng cụ Tiêu Ngự đã sử dụng, lại đặt dụng cụ được yêu cầu vào tay hắn. Một bên là xài rồi, một bên chưa xài, phân chia rõ ràng, không chút rối rắm.

La thái y nhìn thấy, miệng tấm tắc khen ngợi.

Trong tay Tần Cánh cầm túi nước, thỉnh thoảng dùng nước muối sinh lý rửa sạch máu và chất bẩn trong vết thương, phối hợp chặt chẽ với Tiêu Ngự.

—o0o—

Tách một tiếng, giọt nước từ mái hiên lăn xuống bàn cờ.

Phùng đại phu bừng tỉnh từ cơn trầm tư, nhìn sắc trời, đứng dậy nói, “Giản lục tiểu thư, phương thuốc ngươi đem đến chúng ta có thể chờ ngày khác nghiên cứu. Ta cần phải tọa chẩn ở đại sảnh, hôm nay hai vị đại phu trợ lý không có mặt, e là ngoài sảnh khá bận rộn.”

Giản lục tiểu thư ngồi bên kia cũng tỉnh táo lại, thả phương thuốc trong tay xuống, cười nói, “Xin lỗi Phùng lão, ta đến không đúng lúc.”

Phùng đại phu dĩ nhiên nhận ra nàng thấp thỏm không yên. Rõ ràng chẳng có chuyện gì lại nhất định cầu xin ông nghiên cứu một phương thuốc của Giản gia, Phùng đại phu sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn không đoán ra suy nghĩ trong đầu tiểu cô nương đây.

Chỉ vì những chuyện đã xảy ra giữa Giản lục tiểu thư và Thế tử phi, mối nhân duyên tốt đẹp bị cách trở, vô vọng từ đây, Phùng đại phu thương tiếc vãn bối là nàng, bởi vậy xưa nay hết sức dung túng.

Phùng đại phu cười hiền lành, “Giản lục tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói thế. Nhân Tín đường của lão phu lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến, sao lại nói là không đúng lúc. Ngươi cứ ngồi ở đây đi, ta ra đại sảnh xem sao.” Nói rồi đứng dậy ra ngoài.

Ngoài tường viện, một học trò của y quán đang dựa tường đùa giỡn với Bán Hạ, Phùng đại phu nhíu mày, sợ học trò này sinh tâm tư bất chính với nha hoàn của Giản lục tiểu thư, bôi nhọ thanh danh Giản lục tiểu thư, bèn bước qua nói, “Lý Thức, ngươi đứng đây làm gì Dược liệu tìm ra chưa”

Lý Thức vội vàng đứng thẳng lưng, thu lại nét cười, cung kính hành lễ với Phùng đại phu, lại khách khí hành lễ với Bán Hạ, miệng hô mạo phạm, chờ Bán Hạ cuống quýt đáp lễ rồi mới chạy đi.

Phùng đại phu hài lòng gật đầu, nói với Bán Hạ, “Đi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi đi, nha hoàn trong y quán tay chân vụng về, đừng để tiểu thư nhà ngươi chờ lâu.”

Bán Hạ đáp lời, chạy đi như gió. Từ đằng xa đã cười với Giản lục tiểu thư, chạy đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống thấp giọng cười nói, “Phùng lão đúng là quá nghiêm túc, hù chết người ta.”

Giản lục tiểu thư cũng nghe được câu chuyện bên ngoài, cười nói, “Phùng lão quan tâm ta và ngươi là được, chút chuyện đó có sao đâu.”

Bán Hạ gật đầu, “Đương nhiên, Phùng lão xưa nay kính trọng đức hạnh lão gia, lại luôn xem tiểu thư như thân sinh nhi nữ mà đối đãi, Bán Hạ dĩ nhiên rất cảm kích.” Ngừng một lát lại nhỏ giọng cười, “Tiểu thư yên tâm, Lý Thức là người thật thà, chỉ một lòng hướng đến y thuật Giản gia chúng ta. Hôm nay nhờ hắn mới đuổi được cái chân chó kia đến tìm Phùng đại phu, tiểu thư đã đoán đúng, người kia chỉ muốn mua danh chuộc tiếng, phải nhờ Phùng lão làm giá đỡ cho nàng. Xì, đúng là không biết trời cao đất dày.”

Giản lục tiểu thư cầm tách trà, nhíu mày xuất thần một lát, nói, “Lý Thức kia…”

Bán Hạ vội nói, “Tiểu thư đừng lo cho hắn. Hắn ngưỡng mộ y thuật Giản gia, lòng dạ dĩ nhiên cũng hướng về tiểu thư, có đánh gãy chân hắn cũng không làm ra chuyện có lỗi với tiểu thư đâu.”

Lúc này Giản lục tiểu thư mới gật đầu, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, “Ta cũng không muốn lừa dối Phùng lão, thế nhưng… ta không thể trơ mắt nhìn Phùng lão bị người ta lợi dụng.”

Bán Hạ nói, “Tiểu thư cũng vì Phùng lão thôi mà, đó cũng là hồi báo với đối đãi của Phùng lão với tiểu thư, chuyện này sao có thể nói là lừa dối chứ. Nếu không thì chuyện như lần trước sẽ lại xảy ra, không biết Phùng lão sẽ bị người kia hãm hại thành thế nào nữa.”

Chuyện của An quốc hầu phu nhân, rõ ràng là nhắm vào Phượng Chiếu Ngọc, trong cung đã hạ thánh chỉ, kết quả chỉ có một mình Phùng lão chịu thiệt, bản thân hắn không vương một cái lá, ung dung tự tại bỏ đi.

Phùng lão từng là Tổng quản Thái y được Hoàng đế tin tưởng nhất, mặc dù lớn tuổi không còn nhậm chức nhưng Hoàng đế vẫn ban cho ông rất nhiều ân sủng. Bởi vậy, sức ảnh hưởng của Phùng lão với những thế gia đại tộc ở kinh thành vẫn không thể xem thường.

Danh vọng của Phùng lão không phải thứ để người kia dùng làm gạch lót đường!

“Nàng chẳng những cướp mất Thế tử, còn muốn cướp yêu thương của Phùng lão đối với tiểu thư, đáng ghét chết đi được, không biết lượng sức mình!” Bán Hạ càng nói càng tức.

Vẻ mặt Giản lục tiểu thư không có biểu hiện gì, nhưng ngón tay cầm tách trà lại siết chặt đến trắng bệch.

Bán Hạ ngồi xổm bên chân Giản lục tiểu thư, oán hận lầm bầm, “Phùng lão cũng thiệt là, rõ ràng biết người kia đối nghịch với tiểu thư, tại sao còn muốn giúp nàng Nghe nói sau khi Thế tử rời kinh, Phùng lão thường xuyên đến Quảng An đường chăm sóc nàng, tấm lòng của Phùng lão với tiểu thư và Thế tử không phải giả, lại nói, lúc trước Phùng lão cũng không vui khi thấy nhân duyên của tiểu thư bị phá hỏng mà. Ta thật sự không hiểu nổi Phùng lão.”

Một cơn gió nhẹ lùa qua mái hiên, viện tử to lớn hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuông gió leng keng.

Lúc lâu sau, có tiếng thở dài biến mất trong gió, “Ta cũng không hiểu…”

—o0o—

Phùng lão đang trên đường ra đại sảnh, chúng học trò và người làm dọc đường dồn dập hành lễ.

Một tiểu tư đến trả tiền khám bệnh đang ngồi trong sân chờ tiên sinh trong trướng phòng đối chiếu sổ sách, ghi biên nhận, thấy bóng Phùng lão từ giữa sân bước đến, nghi hoặc gãi đầu.

“Ủa Thì ra Phùng lão có trong y quán hả” Tiểu tư khoảng mười hai, mười ba ngây thơ chất phác, nghĩ gì nói đó, “Hồi nãy Dung Dung tỷ có đến tìm ngươi, Lý Thức đại ca nói ngươi không có trong y quán, đi ra ngoài rồi. Dung Dung tỷ lo lắng chạy đi, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.”

Chủ nhân của tiểu tư này là khách quen của Nhân Tín đường, nữ quyến trong phủ ngày nào cũng mời đại phu trong Nhân Tín đường đến bắt mạch, vậy nên tiểu tư này vô cùng quen thuộc người trong Nhân Tín đường.

Phùng lão nghe vậy, bước chân vội vã dừng lại, mặt trầm xuống.

“Lý Thức nói với Dung Dung là ta không có ở đây à”

Tiểu tư dùng sức gật đầu, “Lúc đó ta đang bắt dế trong góc tường thì Dung Dung tỷ đến. Dung Dung tỷ bảo Phượng đại phu tìm ngươi qua một chuyến, Lý Thức đại ca nói ngươi không có ở đây, chờ ngươi về sẽ báo lại, Dung Dung tỷ liền cuống cuồng chạy đi. Bộ Lý Thức đại ca tìm thấy ngươi rồi hả”

Phùng đại sắc mặt âm u không nói không rằng, tiểu tư dường như phát hiện mình có lòng tốt lại gây chuyện xấu, không dám nói nhiều nữa, lủi đi nhanh như chớp.

“Gọi Lý Thức đến đây cho ta!” Phùng đại phu trầm giọng ẩn chứa tức giận nói, người làm bên cạnh vội thưa, chạy đến sân phơi thảo dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Tứ Lương Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook