Chương 17: Quỷ Phủ Biệt Cung (tt)
Nam Kim Thạch
21/05/2013
Thần Phủ Khai Sơn trang trọng đáp:
- Vô Danh huynh đã đặt niềm tin nơi tại hạ, tự nhiên là tại hạ vui nhận cái hân hạnh đó, quyết không sai hẹn đâu.
Thốt xong, Thần Phủ Khai Sơn cúi đầu chào biệt, thoát mình ra cửa, giở thuật khinh đằng vọt đi, thoáng mắt đã đến bên tường.
Vượt qua đầu tường, đáp xuống bên ngoài, đi độ mười bước, Thần Phủ Khai Sơn bỗng nghe tiếng mõ vang lên cốc... cốc...
Tiếng mõ phát ra trong vòng ba trượng trở lại.
Thần Phủ Khai Sơn giật mình, lùi lại ba bước, tự nghĩ:
" Nhân vật nào đây? Đã đến gần ta trong vòng ba trượng mà ta không hay biết gì cả, hắn không phải tay vừa đâu? " Lão quay đầu nhìn lại, thấy một lão hòa thượng có đôi mày bạc trắng, đang ngồi dựa vào chân tường. Hòa thượng nhắm nghiền đôi mắt, nhưng tay thì thỉnh thoảng lại cầm dùi nện vào chiếc mõ đặt trước mặt.
Thần Phủ Khai Sơn biết ngay lão hòa thượng này hẳn phải có ý tứ gì nên giờ khắc nầy vẫn còn quanh quẩn nơi phủ trạch của Tề Vương.
Không đắn đo gì cả. Thần Phủ Khai Sơn vội đẩy ra một chưởng kình, đồng thời lão quát to:
- Lão sư phụ! Tuy nơi đây vắng vẻ, song không phải là chỗ không người! Ít ra, cũng còn có lão phu chứ?
Đẩy ra chưởng kình đó. Thần Phủ Khai Sơn dùng ba thành công lực, chưởng phong vút đi cũng khá mạnh. Nhưng chưởng vừa đến gần lão hòa thượng liền vọt ra hai bên, bay tuốt về phía sau.
Nhà sư già không nhút nhít, mắt vẫn nhắm nghiền, tay vẫn chóc chóc nện mõ.
Thần Phủ Khai Sơn hết sức kinh hãi, biết gặp phải tay thượng đỉnh võ lâm, không còn dám vọng động nữa, vội bước tới hai bước, vòng tay cung kính hỏi:
- Dám xin lão sư phụ cho biết đạo hiệu để Thần Phủ Khai Sơn tôi khỏi thất lễ tôn kính...
Lão hòa thượng đưa chiếc dùi nện hai phát trên chiếc mõ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cất tiếng đều đều như tiếng kinh niệm không cao không thấp, không mau không chậm:
- Chiếc Võ Lâm Kim Đảnh là vật dành cho những bậc đạo cao đức trọng, há phải mỗi ai cũng có thể muốn dòm ngó lúc nào cũng được sao? Người dù là Thần Phủ Khai Sơn, dù là nhân vật trong Lục Kỳ, chút hư danh đó nào đã đủ đâu cho người manh tâm chiếm hữu một vật quý giá vô song? Người xét mình có đức, có tài gì?
Thốt xong, lão hòa thượng tiếp tục niệm kinh, thỉnh thoảng lại nện mỏ vang lên cốc cốc xem như không có Thần Phủ Khai Sơn trước mặt.
Thần Phủ Khai Sơn bất bình vì lão hòa thượng nghi cho mình có ý chiếm đoạt chiếc Kim Đảnh, song lão cố dằn lòng vì lão có lòng kính trọng hòa thượng mà lão cho là một nhân vật siêu phàm. Lão thốt:
- Lão sư phụ dựa vào đâu lại cho Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh nầy có ý muốn chiếm đoạt Võ Lâm Kim Đảnh? Dù sao đi nữa, Cao Mảnh tôi tự xét mình có đức độ gì lại dám mơ mộng đến một tín vật dành cho người lãnh tụ võ lâm?
Lão hòa thượng hừ lên một tiếng, vẫn đều tay nện mõ.
Đột nhiên, hòa thượng mở to đôi mắt, bắn ra hai tia thanh quang chớp lên như điện. Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh hoảng kinh, nhảy lùi lại xa hơn trượng, cao giọng hỏi:
- Lão sư phụ có phải là Bích Nhãn Thần Tăng trên Thiếu Lâm Tự chăng? Thảo nào mà lão sư lại không muốn chiếm chiếc Kim Đảnh.
Bích Nhãn Thần Tăng nhắm nghiền đôi mắt lại như cũ, đoạn trầm giọng thốt:
- Ngươi cho rằng lão tăng không đủ tài chiếm hữu?
Thần Phủ Khai Sơn thừa hiểu Bích Nhãn Thần Tăng là một nhà sư cao niên còn sống sót lại trong số những vị thiền sư cao niên của Thiếu Lâm phái.
Riêng Bích Nhãn Thần Tăng khác hẳn các vị tiền bối đồng phái, tâm tánh thì hẹp hòi, vui buồn bất thường, động chút gì bất bình thì không ngại khai sát giới.
Võ công của Bích Nhãn Thần Tăng thì cao tuyệt, cao đến mức độ không lường, Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh thừa hiểu Thần tăng lợi hại như thế nào, lão đâu dám trêu vào?
Dĩ nhiên Thần Phủ Khai Sơn có ý nhường Bích Nhãn Thần tăng rõ rệt nên hấp tấp thốt:
- Thần tăng có phép lực vô biên, nếu chịu đảm nhiệm vai trò lãnh tụ vũ lâm, thì còn gì hân hạnh cho giang hồ?
Bích Nhãn Thần Tăng hừ lạnh một tiếng, gõ lên hai tiếng mõ, thốt:
- Nếu ngươi đã nói như thế, thì đừng bao giờ hỏi đến Võ Lâm Kim Đảnh nữa.
Hãy theo Trí Nhân và Trí Quả an dưỡng một nơi trong vài tháng, rồi hẳn hay.
Thần Phủ Khai Sơn nghe Bích Nhãn Thần tăng muốn an trí mình tạm thời tại một nơi, không dằn được cơn giận nỗi trào, cao giọng thốt:
- Bích Nhãn Thần Tăng! Ngươi nói thế là nghĩa gì? Tôi đã nể người là bậc cao đạo niên trọng, nên dùng lễ đối đãi, chứ Cao Mảnh nầy đâu phải là kẻ chịu sự sai xử của bất kỳ ai?
Nào ngờ, Thần Phủ Khai Sơn vừa buông dứt tiếng cuối từ phía sau lưng, vang lên một tràng cười ngạo nghễ. Tiếp theo đó, hai đạo nhu phong quét tới, tuy nhẹ nhàng nhưng uy mãnh vô tưởng.
Dù biết mình có kém Bích Nhãn Thần Tăng, song thân danh là một nhân vật trong Võ Lâm Lục Kỳ, võ công nào phải tầm thường, hai đạo nhu phong từ phía sau vừa quét tới, Thần Phủ Khai Sơn thoáng nghe tiếng gió lạ đã biết mình bị đánh lén rồi. Chỉ khẻ nhích động thân hình một tý tránh khí đạo chỉ phong dễ dàng, đồng thời hai tay lão phát ra một vòng, hai vầng hào quang bắn ra, đôi phủ sắc bén đã nằm gọn trong tay, sằn sàng ứng chiến.
Hai hòa thượng đánh lén hụt đòn, vội nhoài người tới, công tiếp.
Thần Phủ Khai Sơn rít lên một tiếng, múa rút đôi phủ tỏa hào quang ra lan rộng một vầng quanh người, hào quang đột nhiên bắn sang hai hòa thượng.
Hai hòa thượng cười lạnh mấy tiếng, đang hiệp nhau liền phan tán nhanh chóng ra hai bên, tránh đạo hào quang của đôi phủ, đoạn từ hai bên xuất thế công vào.
Thần Phủ Khai Sơn nghĩ rằng địch đông mà mình thì đơn độc, gia dĩ có Bích Nhãn Thần Tăng là tay tuyệt đỉnh vũ lâm, nếu dằn dai cuộc đấu thì bất lợi, trong trường hợp nầy đánh mạnh, đánh nhanh được chừng nào càng có lợi chừng ấy.
Lão lập tức vận công vào đôi tay, vũ lộng đôi phủ vù vù như gió cuốn, khí lạnh bốc lên rợn người.
Đột nhiên, Thần Phủ Khai Sơn hét to lên một tiếng một chiếc phủ ngời lên, bất thình lình chiếu nhanh đến hòa thượng bên tả.
Hòa thượng lập tức trầm mình xuống, toan tránh làn phủ bay qua nhưng Thần Phủ Khai Sơn đã biến thế ảo diệu vô cùng, chiếc phủ đang bay vèo mãnh liệt như vậy, lão vội trầm xuống một tý, làn phủ bay qua, tuy hòa thượng đã hạ thấp thân khu xuống sâu nhưng cũng không tránh kịp.
Chiếc phủ bay ngang tầm ngực của hòa thượng chỉ còn một phần ngàn giây đồng hồ nữa là hòa thượng sẻ bị chặt làm đôi nếu không thì cũng nát ngực ra chết lập tức.
Nhưng, Thần Phủ Khai Sơn cảm thấy có một đạo lực vô hình từ đâu bay vút tới xô tạt lão dịch sang bên một bước.
Chiếc phủ cũng theo đà, dịch theo, hụt đích, giáng mạnh xuống đất lún sâu hơn năm tấc.
Hòa thượng đứng bên hữu cười lạnh một tiếng tung ra một chưởng.
Bình!
Chưởng kình phát xuất lúc bất thần, Thần Phủ Khai Sơn không thể nào tránh kịp, lãnh trọn chưởng kình nơi vai hữu, lão nghe đau nhói lên, cánh tay hữu như rơi đâu mất.
Qua phút giây thãng thốt, Thần Phủ Khai Sơn đã nhận định tình hình rõ rệt, lập tức lão vung chiếc phủ ra với tất cả phẫn nộ quét từ bên này sang bên kia, lão không nhắm một hòa thượng mà lão nhắm cả hai, hụt người này còn người khác.
Hai hòa thượng kinh hãi trước phản ứng chớp nhoáng của địch vội lùi lại, nhường cho lưỡi phủ đi qua.
Nhưng bị cái hại một chưởng nơi vai vừa rồi, Thần Phủ Khai Sơn căm hờn, lão quyết liều mạng hạ cho kỳ được ít lắm cũng một hòa thượng, rửa cái nhục vừa qua.
Một lưỡi phủ quét qua, rít gió vù vù, hụt đích, lập tức Thần Phủ Khai Sơn vừa đảo bộ bước tới, vừa hoanh tay đánh trả lưỡi phủ lại.
Hai hòa thượng khiếp sợ trước khí thế hùng mãnh của địch, không dám đương trường đón chận, cứ lùi mãi.
Họ lùi một bước, Thần Phủ Khai Sơn lại chồm tới một bước. Chiếc phủ vẫn quét qua quét lại vù vù.
Bích Nhãn Thần Tăng ngồi tĩnh tọa bên ngoài cuộc chiến, vẫn đưa mắt theo dõi Trí Nhân và Trí Quả giao thủ với Thần Phủ Khai Sơn.
Lão thấy hai đồ đệ chỉ lùi mà không tiến, cố thủ chứ chưa khởi thế công, toan can thiệp giúp đỡ đồ đệ một tay, hạ bớt khí thế hung hãng của địch.
Quét lưỡi phủ ba lần qua lại, vẫn hụt Trí Nhân và Trí Quả, tuy nhiên Thần Phủ Khai Sơn được cái lợi thế là lấn sang đất địch.
Bất thình lình, một vật sáng trắng bay vút đến ngực Bích Nhãn Thần Tăng.
Thì ra, Thần Phủ Khai Sơn tuy giao thủ với hai hòa thượng, xong cái đích chánh của lão là Bích Nhãn Thần Tăng.
Lão cố dồn ép hai hòa thượng lùi về là để thu hẹp khoảng cách giữa lão với Bích Nhân Thần Tăng thôi.
Khi thấy đã vừa tầm rồi, Thần Phủ Khai Sơn nhanh như chớp phi vút lưỡi phủ sang Bích Nhãn Thần tăng liền.
Trí Nhân trông thấy, kêu lên thất thanh:
- Sư tổ đề phòng!
Nhưng trái với sự tưởng tượng của Trí Nhân, lưỡi phủ vừa đi được nữa đường lại hoành ngược trở lại.
Bốp!
Lưỡi phủ như làn điện chớp xẹt trúng ngực của Trí Nhân, hòa thượng chỉ kịp rú lên một tiếng ngã xuống chết liền.
Trong lúc đó, Thần Phủ Khai Sơn chỉ còn sử dụng được một cánh tay tả, còn cánh tay hữu thì bị tê dại ngay từ lúc bị một chưởng trên vai. Lão nghĩ, nếu trong tình thế này, Bích Nhãn Thần Tăng xuất thủ thì lão không mong gì đối địch nổi.
Lão thấy cần phải chạy đi và chạy sớm chừng nào càng có lợi chừng nấy.
Gót chân vừa nhún khẻ xuống đất, thân hình Thần Phủ Khai Sơn đã vọt xa ngoài bốn trượng.
Bích Nhân Thần Tăng hừ lạnh một tiếng gằn giọng:
- Đừng chạy, vô ích!
Câu nói vừa buông gọn, không rõ thần tăng nhích động thân pháp cách nào, đã chận trước mặt Thần Phủ Khai Sơn, vẫn trong tư thế ngồi xếp bàng tròn. Thần Phủ Khai Sơn biến sắc rẻ chân sang một bên vọt đi hơn trượng.
Nhưng Bích Nhãn Thần Tăng vẫn xê dịch thân hình theo đón chân trước mặt, vẫn với tư thế ngồi xếp bàng.
Bây giờ Thần Phủ Khai Sơn mới thấy vũ công của mình sánh với Bích Nhãn Thần Tăng như trời với vực. Hai hòa thượng Trí Nhân và Trí Quả thuộc hàng sư huynh đệ của chưởng môn nhân Thiếu Lâm phái là Trí Tử Thiền Sư, họ còn tôn kính Bích Nhãn Thần Tăng là sư tổ thì đủ biết thân phận của Thần Tăng trong võ lâm cao đến bực nào.
Như Thần Phủ Khai Sơn thì bất quá tài nghệ xuýt soát Trí Nhân và Trí Quả, thì sánh làm sao được với Thần tăng.
Nhưng Thần Phủ Khai Sơn đã nhứt định liều chết, lão nhìn trừng trừng Thần Tăng, quát to:
- Bích Nhân Thần Tăng! Hãy tránh ra một bên! Cao Mảnh nầy tự biết không phải là đối thủ của ngươi, xong một khi ta liều chết thì dù ngươi có lợi hại đến đâu ta vẫn khinh thường!
Bích Nhãn Thần Tăng mở hí đôi mắt ra một chút rồi nhắm lại liền. Tuy vậy mà ánh mắt xanh dờn chớp ngời trong không gian gieo lạnh rợn cho bầu không khí. Ánh mắt đó lướt nhanh trên xác chết của Trí Nhân.
Lâu lắm Thần tăng trầm lạnh giọng thốt:
- Ngươi đã làm cho Trí Nhân ra nông nổi như thế, rồi ngươi lại còn vung thần phủ toan chém ta. Đúng là ngươi gậy sự để tìm cái chết. Tội ngươi đã đáng lắm rồi ta phải trừng trị ngươi. Nào hãy tiếp một chưởng của ta !
Vừa dứt lời, Bích Nhãn Thần Tăng đã đẩy bàn tay tả tới.
Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh biết sự tình nguy hại vội phi thân tạt sang một bên né tránh.
Chậm mất rồi.
Chưởng lực của Thần tăng đã chạm trúng ngực Thần Phủ Khai Sơn, khí huyết trong người lão như ngưng động lại, chân lão chập choạng lùi lại mấy bước, cố gượng lắm mới khỏi ngã.
Thần Phủ Khai Sơn hết sức kinh ngạc nhìn ra vẫn thấy Bích Nhãn Thần Tăng chuyển dịch thân pháp theo mình để giữ y khoảng cách.
Lão chưa kịp phản ứng bằng một cử động nào thì một chưởng thứ hai của Thần Tăng đã tiếp nối bay tới.
Không chậm trễ, Thần Phủ Khai Sơn khoa lưỡi phủ lên một vòng cốt chận khí thế của chưởng kình từ địch vút sang.
Bùng!
Lưỡi phủ chạm nhầm chưởng kình, bật thành tiếng kêu chấn động cục trường, Thần Phủ Khai Sơn bị bắn vọt ra xa ngoài ba trượng, rơi xuống chân tường rào của Tề Vương biệt phủ.
Bích Nhãn Thần Tăng vừa xê dịch thân pháp theo Thần Phủ Khai Sơn và sắp sửa đưa tay tả tung tiếp một chưởng thứ ba, bỗng từ nơi bên trong tường bay ra hai đạo kim quang.
Hai đạo kim quang vừa xuất hiện là lao vút tới người Bích Nhãn Thần Tăng.
Thần Tăng kêu ạ lên một tiếng lớn khoác bàn tay lên. Một đạo kình từ lòng phong bàn tay Thần Tăng vút đi cuốn hai đạo kim quang quăng trả vào bên trong tường nhưng hai đạo kim quang trong thoáng mắt lại bay trở ra ngoài, xẹt tới người Thần Tăng như trước.
Đồng thời có hai tiếng hú vọng lên lanh lãnh, vút tận lên không trung.
Nghe hai tiếng hú đó Bích Nhãn Thần Tăng không chờ hai đạo kim quang đến mình cấp tốc đứng lên phi vút về khu rừng bên cạnh.
Tiếng mõ kình văng vẳng vang lên trong khu rừng rậm rồi nghe nhỏ dần dần đến im bặt.
Bên ngoài hai bóng người xuất hiện tại cục trường. Hai người đó là hai cha con thuộc giòng dõi của Kiếm Khách Vô Danh.
Trí Quả cũng đã nhanh chân chạy theo Bích Nhân Thần Tăng.
Hai cha con giòng dõi của Vô Danh Kiếm Khách trông thấy Thần Phủ Khai Sơn ngồi dựa chân tường vận công điều tức, cả hai không dám lên tiếng, chỉ thủ kiếm đứng lặng trong tư thế làm hộ pháp cho lão.
Khi tiếng gà báo hiệu canh ba thì Thần Phủ Khai Sơn đã khôi phục trọn vẹn tinh thần. Lão mở mắt ra, trông thấy hai bóng người trước mặt, vội cất tiếng:
- Đa tạ Vô Danh huynh cứu viện, nếu không thì đệ đã tán mạng dưới tay Bích Nhãn ác tăng rồi. Ơn này đệ quyết ghi nhớ suốt đời.
Lão trầm giọng nối tiếp :
- Cứ theo tình hình này thì chiếc Kim Đảnh Võ Lâm đã khởi sự lộ tung tích trong giang hồ, do đó chẳng những chỉ có bọn Huyết Ma Bang dòm ngó mà thôi, lại còn cả những ẩn sỉ dị nhân cũng mong lòng chiếm đoạt. Đệ rất mong Vô Danh huynh sớm tìm gặp chiếc Đảnh quý cho khỏi rơi vào tay bọn vô lại, mà kiếp vận võ lâm phải trải qua hồi đen tối hãi hùng.
Thần Phủ Khai Sơn trầm buồn thấy rõ.
Một lúc sau lão từ biệt hai cha con Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ trở về quán trọ.
Sang đêm kế, Thần Phủ Khai Sơn y hẹn chờ đến canh ba trở lại ngôi nhà cũ của Tề Vương. Thần thái của lão hết sức sảng nhiên chứng tỏ nội thương đã tiếp nhận đêm trước hoàn toàn tiêu tan hết.
Gặp Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ, Thần Phủ Khai Sơn trông thấy đối tượng lộ vẻ ưu tư rõ rệt, lão chưa kịp hỏi gì thì Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ trầm giọng thốt:
- Đúng như lời Cao huynh nói, có rất nhiều nhân vật đến đây với mục đích tìm chiếc Kim Đảnh, chứ không phải một Huyết Ma Bang.
Thần Phủ Khai Sơn hấp tấp hỏi:
- Vô Danh huynh đã phát giác ra được điều gì mới lạ?
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ đáp:
- Phần đệ thì không thấy gì, nhưng Ngươn Nhi thì sớm mai nầy như thường lệ nó đi tuần phía sau, đột nhiên nó đã thấy một tà áo đen thoáng qua rồi biến mất. Lúc trưa nầy nó lại còn nghe tiếng người, nhưng cả hai lần nó đều chẳng tìm thấy ai cả. Cao huynh nghĩ xem mình phải làm sao đây?
Thần Phủ Khai Sơn trầm ngâm một lúc, rồi thốt:
- Đệ thấy không còn cách nào hơn là cấp tốc tìm cho được chiếc Kim Đảnh rồi cấp tốc rời bỏ nơi nầy.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ gật đầu:
- Đệ cũng thấy chỉ có cách ấy mà thôi. Vạn nhứt chiếc Kim Đảnh rơi vào tay người khác thì đệ thà chết hơn là nhường nó lại cho ai nhứt là kẻ chiếm nó thuộc hàng vô lại.
Y đứng lên nắm tay Thần Phủ Khai Sơn:
- Mình đi thôi, đến chỗ mà đệ đã nói với Cao huynh trong đêm rồi.
Thần Phủ Khai Sơn theo họ, rời khỏi phòng đi thẳng về phía sau.
Ngôi nhà rộng lớn chia ra nhiều dãy dọc ngang lâu đời không có người ở, lúc đêm khuya nghe hoang vắng lạnh lùng vô cùng, lưới nhện giăng khắp nẻo, mùi mốc meo bốc mọi nơi, phải là người có can trường lắm mới dám lưu trú tại đây.
Tề Vương Phủ gồm có chín sân lộ tỉnh, mỗi lộ tỉnh nối liền hai dãy nhà, tiền sảnh và hậu sảnh hai bên dãy nhà lại còn nhiều gian phòng.
Cứ mỗi một sân lộ tỉnh kể như một vòng dinh thự.
Cả ba đi từ vòng dinh thự thứ ba đến vòng dinh thự thứ năm, bỗng gặp một tử thi.
Họ kinh ngạc dừng chân lại đứng nhìn xác chết.
Thần Phủ Khai Sơn và Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ là người từng trãi nên trông thấy xác chết cả hai không biểu lộ ý kiến gì, chỉ có Ngươn Nhi vì niên thiếu nên gặp việc gì là có phản ứng ngay. Hắn kêu lên:
- Thì ra chúng đã đánh giết nhau tại đây? Tại sao thế? Chúng đã tìm được chỗ chôn dấu Kim Đảnh rồi chăng?
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ suy gẫm lời nói của con trai cho là hữu lý:
- Rất có thể như vậy lắm! Chúng có phát hiện ra chiếc Kim Đảnh quý mới có ý chụp tranh, chứ nếu không thì chúng có ra mặt chống nhau làm gì cho bại lộ hành tung?
Thần Phủ Khai Sơn chưa có ý kiến gì? Lão bước quanh xác chết, quan sát.
Đột nhiên, lão reo lên:
- Xác chết này đúng là Trí Quả, tên hòa thượng còn lại trong hai tên đã theo Bích Nhãn Thần Tăng.
Cúi xuống nhìn vào chỗ thương tích của Trí Quả, Thần Phủ Khai Sơn trầm ngâm một lúc nữa, đoạn từ từ cất tiếng:
- Hắn bị kiếm điểm trúng ba huyệt nơi ngực. Theo chỗ để nhận xét, thì vết thương thế nầy do Tam Huyền Kiếm Pháp gây rạ..mà Tam Huyền Kiếm Pháp là tuyệt học của phái Võ Đương.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ kinh ngạc:
- Cao huynh nhận xét rất đúng. Chính đệ cũng đang nghi ngờ những cao thủ của hai phái đó hiện có mặt nơi ngôi nhà nầy...
Thần Phủ Khai Sơn xô vạt xác chết qua một bên, nhìn bên đối diện, không thấy gì thêm. Cả ba từ từ đi tới.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách thấp giọng rĩ bên tai Thần Phủ Khai Sơn:
- Trong mấy tháng nay, cha con đệ đã đào xới tất cả các góc nhà trong khu biệt thự này, nhưng chung qui vẫn không tìm thấy gì khả nghi cả. Cách nay mấy hôm, cha con đệ đào trúng một bững đá, bên dưới bững đá đó là một huyệt đạo, khi xuống bên dưới thì phát giác ra không phải là một con đường hầm duy nhất, mà là muôn ngàn con đường hầm chằng chịt tung hoành, nếu không lưu ý, mình dám bị lạc không tìm được lối lên. Kế đó, bọn Huyết Ma Bang tới quấy nhiễu luôn luôn, thành ra phải đối phó với chúng mỗi đêm, không còn thì giờ đâu tiếp tục công trình khám phá.
Thần Phủ Khai Sơn chớp ngời ánh mắt:
- Chỗ Vô Danh huynh tìm gặp đó, rất có nhiều hy vọng là nơi chôn dấu Kim Đảnh.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ gật đầu:
- Đệ chỉ mong như thế và xin thần linh che mắt bọn tham tàn đừng cho chúng thấy nơi ấy.
Họ đã đi đến vòng dinh thứ sáu.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách nhìn trước nhìn sau, trông tả, trông hữu, đoạn thốt khẻ:
- Cao huynh! Nơi đây là chỗ cuối cùng của phòng ở, còn mấy dãy phía trong cùng không phải là chỗ trú cư, nên mình khỏi cần đi xa hơn nữa.
Bỗng y thấy một cánh cửa phòng khép hờ, y giật mình tự nghĩ:
- Đã có ai vào chiếm ngụ trong ấy rồi sao chứ?
Thần Phủ Khai Sơn vội bước tới, xô cánh cửa vẹt ra, bước vào.
Lão vừa vào liền thụt lùi ra ngoài liền, mặt lão biến sắc.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ lấy làm lạ, hỏi:
- Cao huynh thấy gì mà có vẻ sợ hãi như vậy?
Thần Phủ Khai Sơn vẫn còn xanh mặt:
- Tử thi! Không biết bao nhiêu tử thi mà nói.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách sấn tới trước, toan lách mình chui qua cửa vào trong.
Thần Phủ Khai Sơn gọi thét:
- Vô Danh huynh! Đề phòng ám toáng! Đừng vào vội!
Vô Danh hậu duệ kiếm khách với tay ra sau lưng, rút thanh Kim Kiếm thủ sẵn.
Đoạn cả ba vận cương đề khí phòng hộ toàn thân, bước vào.
- Vô Danh huynh đã đặt niềm tin nơi tại hạ, tự nhiên là tại hạ vui nhận cái hân hạnh đó, quyết không sai hẹn đâu.
Thốt xong, Thần Phủ Khai Sơn cúi đầu chào biệt, thoát mình ra cửa, giở thuật khinh đằng vọt đi, thoáng mắt đã đến bên tường.
Vượt qua đầu tường, đáp xuống bên ngoài, đi độ mười bước, Thần Phủ Khai Sơn bỗng nghe tiếng mõ vang lên cốc... cốc...
Tiếng mõ phát ra trong vòng ba trượng trở lại.
Thần Phủ Khai Sơn giật mình, lùi lại ba bước, tự nghĩ:
" Nhân vật nào đây? Đã đến gần ta trong vòng ba trượng mà ta không hay biết gì cả, hắn không phải tay vừa đâu? " Lão quay đầu nhìn lại, thấy một lão hòa thượng có đôi mày bạc trắng, đang ngồi dựa vào chân tường. Hòa thượng nhắm nghiền đôi mắt, nhưng tay thì thỉnh thoảng lại cầm dùi nện vào chiếc mõ đặt trước mặt.
Thần Phủ Khai Sơn biết ngay lão hòa thượng này hẳn phải có ý tứ gì nên giờ khắc nầy vẫn còn quanh quẩn nơi phủ trạch của Tề Vương.
Không đắn đo gì cả. Thần Phủ Khai Sơn vội đẩy ra một chưởng kình, đồng thời lão quát to:
- Lão sư phụ! Tuy nơi đây vắng vẻ, song không phải là chỗ không người! Ít ra, cũng còn có lão phu chứ?
Đẩy ra chưởng kình đó. Thần Phủ Khai Sơn dùng ba thành công lực, chưởng phong vút đi cũng khá mạnh. Nhưng chưởng vừa đến gần lão hòa thượng liền vọt ra hai bên, bay tuốt về phía sau.
Nhà sư già không nhút nhít, mắt vẫn nhắm nghiền, tay vẫn chóc chóc nện mõ.
Thần Phủ Khai Sơn hết sức kinh hãi, biết gặp phải tay thượng đỉnh võ lâm, không còn dám vọng động nữa, vội bước tới hai bước, vòng tay cung kính hỏi:
- Dám xin lão sư phụ cho biết đạo hiệu để Thần Phủ Khai Sơn tôi khỏi thất lễ tôn kính...
Lão hòa thượng đưa chiếc dùi nện hai phát trên chiếc mõ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cất tiếng đều đều như tiếng kinh niệm không cao không thấp, không mau không chậm:
- Chiếc Võ Lâm Kim Đảnh là vật dành cho những bậc đạo cao đức trọng, há phải mỗi ai cũng có thể muốn dòm ngó lúc nào cũng được sao? Người dù là Thần Phủ Khai Sơn, dù là nhân vật trong Lục Kỳ, chút hư danh đó nào đã đủ đâu cho người manh tâm chiếm hữu một vật quý giá vô song? Người xét mình có đức, có tài gì?
Thốt xong, lão hòa thượng tiếp tục niệm kinh, thỉnh thoảng lại nện mỏ vang lên cốc cốc xem như không có Thần Phủ Khai Sơn trước mặt.
Thần Phủ Khai Sơn bất bình vì lão hòa thượng nghi cho mình có ý chiếm đoạt chiếc Kim Đảnh, song lão cố dằn lòng vì lão có lòng kính trọng hòa thượng mà lão cho là một nhân vật siêu phàm. Lão thốt:
- Lão sư phụ dựa vào đâu lại cho Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh nầy có ý muốn chiếm đoạt Võ Lâm Kim Đảnh? Dù sao đi nữa, Cao Mảnh tôi tự xét mình có đức độ gì lại dám mơ mộng đến một tín vật dành cho người lãnh tụ võ lâm?
Lão hòa thượng hừ lên một tiếng, vẫn đều tay nện mõ.
Đột nhiên, hòa thượng mở to đôi mắt, bắn ra hai tia thanh quang chớp lên như điện. Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh hoảng kinh, nhảy lùi lại xa hơn trượng, cao giọng hỏi:
- Lão sư phụ có phải là Bích Nhãn Thần Tăng trên Thiếu Lâm Tự chăng? Thảo nào mà lão sư lại không muốn chiếm chiếc Kim Đảnh.
Bích Nhãn Thần Tăng nhắm nghiền đôi mắt lại như cũ, đoạn trầm giọng thốt:
- Ngươi cho rằng lão tăng không đủ tài chiếm hữu?
Thần Phủ Khai Sơn thừa hiểu Bích Nhãn Thần Tăng là một nhà sư cao niên còn sống sót lại trong số những vị thiền sư cao niên của Thiếu Lâm phái.
Riêng Bích Nhãn Thần Tăng khác hẳn các vị tiền bối đồng phái, tâm tánh thì hẹp hòi, vui buồn bất thường, động chút gì bất bình thì không ngại khai sát giới.
Võ công của Bích Nhãn Thần Tăng thì cao tuyệt, cao đến mức độ không lường, Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh thừa hiểu Thần tăng lợi hại như thế nào, lão đâu dám trêu vào?
Dĩ nhiên Thần Phủ Khai Sơn có ý nhường Bích Nhãn Thần tăng rõ rệt nên hấp tấp thốt:
- Thần tăng có phép lực vô biên, nếu chịu đảm nhiệm vai trò lãnh tụ vũ lâm, thì còn gì hân hạnh cho giang hồ?
Bích Nhãn Thần Tăng hừ lạnh một tiếng, gõ lên hai tiếng mõ, thốt:
- Nếu ngươi đã nói như thế, thì đừng bao giờ hỏi đến Võ Lâm Kim Đảnh nữa.
Hãy theo Trí Nhân và Trí Quả an dưỡng một nơi trong vài tháng, rồi hẳn hay.
Thần Phủ Khai Sơn nghe Bích Nhãn Thần tăng muốn an trí mình tạm thời tại một nơi, không dằn được cơn giận nỗi trào, cao giọng thốt:
- Bích Nhãn Thần Tăng! Ngươi nói thế là nghĩa gì? Tôi đã nể người là bậc cao đạo niên trọng, nên dùng lễ đối đãi, chứ Cao Mảnh nầy đâu phải là kẻ chịu sự sai xử của bất kỳ ai?
Nào ngờ, Thần Phủ Khai Sơn vừa buông dứt tiếng cuối từ phía sau lưng, vang lên một tràng cười ngạo nghễ. Tiếp theo đó, hai đạo nhu phong quét tới, tuy nhẹ nhàng nhưng uy mãnh vô tưởng.
Dù biết mình có kém Bích Nhãn Thần Tăng, song thân danh là một nhân vật trong Võ Lâm Lục Kỳ, võ công nào phải tầm thường, hai đạo nhu phong từ phía sau vừa quét tới, Thần Phủ Khai Sơn thoáng nghe tiếng gió lạ đã biết mình bị đánh lén rồi. Chỉ khẻ nhích động thân hình một tý tránh khí đạo chỉ phong dễ dàng, đồng thời hai tay lão phát ra một vòng, hai vầng hào quang bắn ra, đôi phủ sắc bén đã nằm gọn trong tay, sằn sàng ứng chiến.
Hai hòa thượng đánh lén hụt đòn, vội nhoài người tới, công tiếp.
Thần Phủ Khai Sơn rít lên một tiếng, múa rút đôi phủ tỏa hào quang ra lan rộng một vầng quanh người, hào quang đột nhiên bắn sang hai hòa thượng.
Hai hòa thượng cười lạnh mấy tiếng, đang hiệp nhau liền phan tán nhanh chóng ra hai bên, tránh đạo hào quang của đôi phủ, đoạn từ hai bên xuất thế công vào.
Thần Phủ Khai Sơn nghĩ rằng địch đông mà mình thì đơn độc, gia dĩ có Bích Nhãn Thần Tăng là tay tuyệt đỉnh vũ lâm, nếu dằn dai cuộc đấu thì bất lợi, trong trường hợp nầy đánh mạnh, đánh nhanh được chừng nào càng có lợi chừng ấy.
Lão lập tức vận công vào đôi tay, vũ lộng đôi phủ vù vù như gió cuốn, khí lạnh bốc lên rợn người.
Đột nhiên, Thần Phủ Khai Sơn hét to lên một tiếng một chiếc phủ ngời lên, bất thình lình chiếu nhanh đến hòa thượng bên tả.
Hòa thượng lập tức trầm mình xuống, toan tránh làn phủ bay qua nhưng Thần Phủ Khai Sơn đã biến thế ảo diệu vô cùng, chiếc phủ đang bay vèo mãnh liệt như vậy, lão vội trầm xuống một tý, làn phủ bay qua, tuy hòa thượng đã hạ thấp thân khu xuống sâu nhưng cũng không tránh kịp.
Chiếc phủ bay ngang tầm ngực của hòa thượng chỉ còn một phần ngàn giây đồng hồ nữa là hòa thượng sẻ bị chặt làm đôi nếu không thì cũng nát ngực ra chết lập tức.
Nhưng, Thần Phủ Khai Sơn cảm thấy có một đạo lực vô hình từ đâu bay vút tới xô tạt lão dịch sang bên một bước.
Chiếc phủ cũng theo đà, dịch theo, hụt đích, giáng mạnh xuống đất lún sâu hơn năm tấc.
Hòa thượng đứng bên hữu cười lạnh một tiếng tung ra một chưởng.
Bình!
Chưởng kình phát xuất lúc bất thần, Thần Phủ Khai Sơn không thể nào tránh kịp, lãnh trọn chưởng kình nơi vai hữu, lão nghe đau nhói lên, cánh tay hữu như rơi đâu mất.
Qua phút giây thãng thốt, Thần Phủ Khai Sơn đã nhận định tình hình rõ rệt, lập tức lão vung chiếc phủ ra với tất cả phẫn nộ quét từ bên này sang bên kia, lão không nhắm một hòa thượng mà lão nhắm cả hai, hụt người này còn người khác.
Hai hòa thượng kinh hãi trước phản ứng chớp nhoáng của địch vội lùi lại, nhường cho lưỡi phủ đi qua.
Nhưng bị cái hại một chưởng nơi vai vừa rồi, Thần Phủ Khai Sơn căm hờn, lão quyết liều mạng hạ cho kỳ được ít lắm cũng một hòa thượng, rửa cái nhục vừa qua.
Một lưỡi phủ quét qua, rít gió vù vù, hụt đích, lập tức Thần Phủ Khai Sơn vừa đảo bộ bước tới, vừa hoanh tay đánh trả lưỡi phủ lại.
Hai hòa thượng khiếp sợ trước khí thế hùng mãnh của địch, không dám đương trường đón chận, cứ lùi mãi.
Họ lùi một bước, Thần Phủ Khai Sơn lại chồm tới một bước. Chiếc phủ vẫn quét qua quét lại vù vù.
Bích Nhãn Thần Tăng ngồi tĩnh tọa bên ngoài cuộc chiến, vẫn đưa mắt theo dõi Trí Nhân và Trí Quả giao thủ với Thần Phủ Khai Sơn.
Lão thấy hai đồ đệ chỉ lùi mà không tiến, cố thủ chứ chưa khởi thế công, toan can thiệp giúp đỡ đồ đệ một tay, hạ bớt khí thế hung hãng của địch.
Quét lưỡi phủ ba lần qua lại, vẫn hụt Trí Nhân và Trí Quả, tuy nhiên Thần Phủ Khai Sơn được cái lợi thế là lấn sang đất địch.
Bất thình lình, một vật sáng trắng bay vút đến ngực Bích Nhãn Thần Tăng.
Thì ra, Thần Phủ Khai Sơn tuy giao thủ với hai hòa thượng, xong cái đích chánh của lão là Bích Nhãn Thần Tăng.
Lão cố dồn ép hai hòa thượng lùi về là để thu hẹp khoảng cách giữa lão với Bích Nhân Thần Tăng thôi.
Khi thấy đã vừa tầm rồi, Thần Phủ Khai Sơn nhanh như chớp phi vút lưỡi phủ sang Bích Nhãn Thần tăng liền.
Trí Nhân trông thấy, kêu lên thất thanh:
- Sư tổ đề phòng!
Nhưng trái với sự tưởng tượng của Trí Nhân, lưỡi phủ vừa đi được nữa đường lại hoành ngược trở lại.
Bốp!
Lưỡi phủ như làn điện chớp xẹt trúng ngực của Trí Nhân, hòa thượng chỉ kịp rú lên một tiếng ngã xuống chết liền.
Trong lúc đó, Thần Phủ Khai Sơn chỉ còn sử dụng được một cánh tay tả, còn cánh tay hữu thì bị tê dại ngay từ lúc bị một chưởng trên vai. Lão nghĩ, nếu trong tình thế này, Bích Nhãn Thần Tăng xuất thủ thì lão không mong gì đối địch nổi.
Lão thấy cần phải chạy đi và chạy sớm chừng nào càng có lợi chừng nấy.
Gót chân vừa nhún khẻ xuống đất, thân hình Thần Phủ Khai Sơn đã vọt xa ngoài bốn trượng.
Bích Nhân Thần Tăng hừ lạnh một tiếng gằn giọng:
- Đừng chạy, vô ích!
Câu nói vừa buông gọn, không rõ thần tăng nhích động thân pháp cách nào, đã chận trước mặt Thần Phủ Khai Sơn, vẫn trong tư thế ngồi xếp bàng tròn. Thần Phủ Khai Sơn biến sắc rẻ chân sang một bên vọt đi hơn trượng.
Nhưng Bích Nhãn Thần Tăng vẫn xê dịch thân hình theo đón chân trước mặt, vẫn với tư thế ngồi xếp bàng.
Bây giờ Thần Phủ Khai Sơn mới thấy vũ công của mình sánh với Bích Nhãn Thần Tăng như trời với vực. Hai hòa thượng Trí Nhân và Trí Quả thuộc hàng sư huynh đệ của chưởng môn nhân Thiếu Lâm phái là Trí Tử Thiền Sư, họ còn tôn kính Bích Nhãn Thần Tăng là sư tổ thì đủ biết thân phận của Thần Tăng trong võ lâm cao đến bực nào.
Như Thần Phủ Khai Sơn thì bất quá tài nghệ xuýt soát Trí Nhân và Trí Quả, thì sánh làm sao được với Thần tăng.
Nhưng Thần Phủ Khai Sơn đã nhứt định liều chết, lão nhìn trừng trừng Thần Tăng, quát to:
- Bích Nhân Thần Tăng! Hãy tránh ra một bên! Cao Mảnh nầy tự biết không phải là đối thủ của ngươi, xong một khi ta liều chết thì dù ngươi có lợi hại đến đâu ta vẫn khinh thường!
Bích Nhãn Thần Tăng mở hí đôi mắt ra một chút rồi nhắm lại liền. Tuy vậy mà ánh mắt xanh dờn chớp ngời trong không gian gieo lạnh rợn cho bầu không khí. Ánh mắt đó lướt nhanh trên xác chết của Trí Nhân.
Lâu lắm Thần tăng trầm lạnh giọng thốt:
- Ngươi đã làm cho Trí Nhân ra nông nổi như thế, rồi ngươi lại còn vung thần phủ toan chém ta. Đúng là ngươi gậy sự để tìm cái chết. Tội ngươi đã đáng lắm rồi ta phải trừng trị ngươi. Nào hãy tiếp một chưởng của ta !
Vừa dứt lời, Bích Nhãn Thần Tăng đã đẩy bàn tay tả tới.
Thần Phủ Khai Sơn Cao Mảnh biết sự tình nguy hại vội phi thân tạt sang một bên né tránh.
Chậm mất rồi.
Chưởng lực của Thần tăng đã chạm trúng ngực Thần Phủ Khai Sơn, khí huyết trong người lão như ngưng động lại, chân lão chập choạng lùi lại mấy bước, cố gượng lắm mới khỏi ngã.
Thần Phủ Khai Sơn hết sức kinh ngạc nhìn ra vẫn thấy Bích Nhãn Thần Tăng chuyển dịch thân pháp theo mình để giữ y khoảng cách.
Lão chưa kịp phản ứng bằng một cử động nào thì một chưởng thứ hai của Thần Tăng đã tiếp nối bay tới.
Không chậm trễ, Thần Phủ Khai Sơn khoa lưỡi phủ lên một vòng cốt chận khí thế của chưởng kình từ địch vút sang.
Bùng!
Lưỡi phủ chạm nhầm chưởng kình, bật thành tiếng kêu chấn động cục trường, Thần Phủ Khai Sơn bị bắn vọt ra xa ngoài ba trượng, rơi xuống chân tường rào của Tề Vương biệt phủ.
Bích Nhãn Thần Tăng vừa xê dịch thân pháp theo Thần Phủ Khai Sơn và sắp sửa đưa tay tả tung tiếp một chưởng thứ ba, bỗng từ nơi bên trong tường bay ra hai đạo kim quang.
Hai đạo kim quang vừa xuất hiện là lao vút tới người Bích Nhãn Thần Tăng.
Thần Tăng kêu ạ lên một tiếng lớn khoác bàn tay lên. Một đạo kình từ lòng phong bàn tay Thần Tăng vút đi cuốn hai đạo kim quang quăng trả vào bên trong tường nhưng hai đạo kim quang trong thoáng mắt lại bay trở ra ngoài, xẹt tới người Thần Tăng như trước.
Đồng thời có hai tiếng hú vọng lên lanh lãnh, vút tận lên không trung.
Nghe hai tiếng hú đó Bích Nhãn Thần Tăng không chờ hai đạo kim quang đến mình cấp tốc đứng lên phi vút về khu rừng bên cạnh.
Tiếng mõ kình văng vẳng vang lên trong khu rừng rậm rồi nghe nhỏ dần dần đến im bặt.
Bên ngoài hai bóng người xuất hiện tại cục trường. Hai người đó là hai cha con thuộc giòng dõi của Kiếm Khách Vô Danh.
Trí Quả cũng đã nhanh chân chạy theo Bích Nhân Thần Tăng.
Hai cha con giòng dõi của Vô Danh Kiếm Khách trông thấy Thần Phủ Khai Sơn ngồi dựa chân tường vận công điều tức, cả hai không dám lên tiếng, chỉ thủ kiếm đứng lặng trong tư thế làm hộ pháp cho lão.
Khi tiếng gà báo hiệu canh ba thì Thần Phủ Khai Sơn đã khôi phục trọn vẹn tinh thần. Lão mở mắt ra, trông thấy hai bóng người trước mặt, vội cất tiếng:
- Đa tạ Vô Danh huynh cứu viện, nếu không thì đệ đã tán mạng dưới tay Bích Nhãn ác tăng rồi. Ơn này đệ quyết ghi nhớ suốt đời.
Lão trầm giọng nối tiếp :
- Cứ theo tình hình này thì chiếc Kim Đảnh Võ Lâm đã khởi sự lộ tung tích trong giang hồ, do đó chẳng những chỉ có bọn Huyết Ma Bang dòm ngó mà thôi, lại còn cả những ẩn sỉ dị nhân cũng mong lòng chiếm đoạt. Đệ rất mong Vô Danh huynh sớm tìm gặp chiếc Đảnh quý cho khỏi rơi vào tay bọn vô lại, mà kiếp vận võ lâm phải trải qua hồi đen tối hãi hùng.
Thần Phủ Khai Sơn trầm buồn thấy rõ.
Một lúc sau lão từ biệt hai cha con Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ trở về quán trọ.
Sang đêm kế, Thần Phủ Khai Sơn y hẹn chờ đến canh ba trở lại ngôi nhà cũ của Tề Vương. Thần thái của lão hết sức sảng nhiên chứng tỏ nội thương đã tiếp nhận đêm trước hoàn toàn tiêu tan hết.
Gặp Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ, Thần Phủ Khai Sơn trông thấy đối tượng lộ vẻ ưu tư rõ rệt, lão chưa kịp hỏi gì thì Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ trầm giọng thốt:
- Đúng như lời Cao huynh nói, có rất nhiều nhân vật đến đây với mục đích tìm chiếc Kim Đảnh, chứ không phải một Huyết Ma Bang.
Thần Phủ Khai Sơn hấp tấp hỏi:
- Vô Danh huynh đã phát giác ra được điều gì mới lạ?
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ đáp:
- Phần đệ thì không thấy gì, nhưng Ngươn Nhi thì sớm mai nầy như thường lệ nó đi tuần phía sau, đột nhiên nó đã thấy một tà áo đen thoáng qua rồi biến mất. Lúc trưa nầy nó lại còn nghe tiếng người, nhưng cả hai lần nó đều chẳng tìm thấy ai cả. Cao huynh nghĩ xem mình phải làm sao đây?
Thần Phủ Khai Sơn trầm ngâm một lúc, rồi thốt:
- Đệ thấy không còn cách nào hơn là cấp tốc tìm cho được chiếc Kim Đảnh rồi cấp tốc rời bỏ nơi nầy.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ gật đầu:
- Đệ cũng thấy chỉ có cách ấy mà thôi. Vạn nhứt chiếc Kim Đảnh rơi vào tay người khác thì đệ thà chết hơn là nhường nó lại cho ai nhứt là kẻ chiếm nó thuộc hàng vô lại.
Y đứng lên nắm tay Thần Phủ Khai Sơn:
- Mình đi thôi, đến chỗ mà đệ đã nói với Cao huynh trong đêm rồi.
Thần Phủ Khai Sơn theo họ, rời khỏi phòng đi thẳng về phía sau.
Ngôi nhà rộng lớn chia ra nhiều dãy dọc ngang lâu đời không có người ở, lúc đêm khuya nghe hoang vắng lạnh lùng vô cùng, lưới nhện giăng khắp nẻo, mùi mốc meo bốc mọi nơi, phải là người có can trường lắm mới dám lưu trú tại đây.
Tề Vương Phủ gồm có chín sân lộ tỉnh, mỗi lộ tỉnh nối liền hai dãy nhà, tiền sảnh và hậu sảnh hai bên dãy nhà lại còn nhiều gian phòng.
Cứ mỗi một sân lộ tỉnh kể như một vòng dinh thự.
Cả ba đi từ vòng dinh thự thứ ba đến vòng dinh thự thứ năm, bỗng gặp một tử thi.
Họ kinh ngạc dừng chân lại đứng nhìn xác chết.
Thần Phủ Khai Sơn và Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ là người từng trãi nên trông thấy xác chết cả hai không biểu lộ ý kiến gì, chỉ có Ngươn Nhi vì niên thiếu nên gặp việc gì là có phản ứng ngay. Hắn kêu lên:
- Thì ra chúng đã đánh giết nhau tại đây? Tại sao thế? Chúng đã tìm được chỗ chôn dấu Kim Đảnh rồi chăng?
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ suy gẫm lời nói của con trai cho là hữu lý:
- Rất có thể như vậy lắm! Chúng có phát hiện ra chiếc Kim Đảnh quý mới có ý chụp tranh, chứ nếu không thì chúng có ra mặt chống nhau làm gì cho bại lộ hành tung?
Thần Phủ Khai Sơn chưa có ý kiến gì? Lão bước quanh xác chết, quan sát.
Đột nhiên, lão reo lên:
- Xác chết này đúng là Trí Quả, tên hòa thượng còn lại trong hai tên đã theo Bích Nhãn Thần Tăng.
Cúi xuống nhìn vào chỗ thương tích của Trí Quả, Thần Phủ Khai Sơn trầm ngâm một lúc nữa, đoạn từ từ cất tiếng:
- Hắn bị kiếm điểm trúng ba huyệt nơi ngực. Theo chỗ để nhận xét, thì vết thương thế nầy do Tam Huyền Kiếm Pháp gây rạ..mà Tam Huyền Kiếm Pháp là tuyệt học của phái Võ Đương.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ kinh ngạc:
- Cao huynh nhận xét rất đúng. Chính đệ cũng đang nghi ngờ những cao thủ của hai phái đó hiện có mặt nơi ngôi nhà nầy...
Thần Phủ Khai Sơn xô vạt xác chết qua một bên, nhìn bên đối diện, không thấy gì thêm. Cả ba từ từ đi tới.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách thấp giọng rĩ bên tai Thần Phủ Khai Sơn:
- Trong mấy tháng nay, cha con đệ đã đào xới tất cả các góc nhà trong khu biệt thự này, nhưng chung qui vẫn không tìm thấy gì khả nghi cả. Cách nay mấy hôm, cha con đệ đào trúng một bững đá, bên dưới bững đá đó là một huyệt đạo, khi xuống bên dưới thì phát giác ra không phải là một con đường hầm duy nhất, mà là muôn ngàn con đường hầm chằng chịt tung hoành, nếu không lưu ý, mình dám bị lạc không tìm được lối lên. Kế đó, bọn Huyết Ma Bang tới quấy nhiễu luôn luôn, thành ra phải đối phó với chúng mỗi đêm, không còn thì giờ đâu tiếp tục công trình khám phá.
Thần Phủ Khai Sơn chớp ngời ánh mắt:
- Chỗ Vô Danh huynh tìm gặp đó, rất có nhiều hy vọng là nơi chôn dấu Kim Đảnh.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ gật đầu:
- Đệ chỉ mong như thế và xin thần linh che mắt bọn tham tàn đừng cho chúng thấy nơi ấy.
Họ đã đi đến vòng dinh thứ sáu.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách nhìn trước nhìn sau, trông tả, trông hữu, đoạn thốt khẻ:
- Cao huynh! Nơi đây là chỗ cuối cùng của phòng ở, còn mấy dãy phía trong cùng không phải là chỗ trú cư, nên mình khỏi cần đi xa hơn nữa.
Bỗng y thấy một cánh cửa phòng khép hờ, y giật mình tự nghĩ:
- Đã có ai vào chiếm ngụ trong ấy rồi sao chứ?
Thần Phủ Khai Sơn vội bước tới, xô cánh cửa vẹt ra, bước vào.
Lão vừa vào liền thụt lùi ra ngoài liền, mặt lão biến sắc.
Vô Danh Kiếm Khách hậu duệ lấy làm lạ, hỏi:
- Cao huynh thấy gì mà có vẻ sợ hãi như vậy?
Thần Phủ Khai Sơn vẫn còn xanh mặt:
- Tử thi! Không biết bao nhiêu tử thi mà nói.
Vô Danh hậu duệ kiếm khách sấn tới trước, toan lách mình chui qua cửa vào trong.
Thần Phủ Khai Sơn gọi thét:
- Vô Danh huynh! Đề phòng ám toáng! Đừng vào vội!
Vô Danh hậu duệ kiếm khách với tay ra sau lưng, rút thanh Kim Kiếm thủ sẵn.
Đoạn cả ba vận cương đề khí phòng hộ toàn thân, bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.