Chương 62
Trình Xiển
05/05/2021
Buổi tối hôm nay Lương Tiểu Ngu ngủ rất yên ổn, cũng có thể nói là ngủ rất không yên ổn.
Bởi vì bản thân làm nghề cảnh sát, nhiều năm qua cô đã sớm tập được thói quen ngủ ít và ngủ đúng giờ. Không cần biết mệt như thế nào, ngày hôm sau cô vẫn sẽ dậy sớm; cũng không biết ngủ có sâu hay không, nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay thì cô đã có thể thức dậy trong trạng thái sẵn sàng trước tiên.
Nhưng đêm nay, cô ngủ rất ngon, trong vòng tay là ôn hương nhuyễn ngọc*; mà lý do ngủ không ngon là do cả đêm cô nằm mơ, mơ thấy mình mây mưa vần vũ với một người con gái rất xinh đẹp, cá nước thân mật. Được rồi, đây không phải là mơ, mà là sự thật hiện hữu. Cho nên, dù đang ở trong giấc mơ hay trong hiện thực, miệng của cô đều nhoẻn lên một nụ cười thỏa mãn.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ có cơ thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Ánh nắng buổi sáng rọi vào, cho dù có luyến tiếc hình ảnh mê hoặc trong mơ như thế nào, sinh vật mạnh mẽ như Lương Tiểu Nhu vẫn thức dậy sớm.
Trong khoảnh khắc thức dậy đó, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang kế bên, mà kết quả cũng không làm cho cô thất vọng. Một người con gái xinh đẹp lạnh lùng đang ngủ bên cạnh cô, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi mảnh dài rọi xuống cái bóng mờ, hương lạnh theo nhịp thở đều đặn tràn ra, cơ thể trắng trẻo mảnh mai dựa vào cô, mái tóc dài đen như mực xõa ở trên giường, tạo thành một hình ảnh đối lập với chăn và gối đầu màu trắng, biểu hiện bình thản lại có nét kiêu ngạo, cả người lặng lẽ lại xinh đẹp.
"Đúng là đại băng sơn, đang ngủ mà còn lạnh như vậy..." Lương Tiểu Nhu thì thầm, bỗng nhiên nổi hứng, một tay chỉ vào má Mã Lạc Xuyên và lặng lẽ nhìn cô ấy, nhìn rồi lại nhịn không được mà đưa tay khẽ phớt qua chân mày đang nhíu lại của cô ấy, muốn vuốt bằng lại chân mày của cô.
Mà Mã Lạc Xuyên phá lệ còn đang ngủ say cũng không phải bởi vì hành động của cô mà thức dậy, nhưng có vẻ như cảm ứng tâm ý của cô, lại có lẽ như đúng lúc mơ thấy chuyện tốt đẹp, chân mày từ từ giãn ra, phác thảo ra được một nhan sắc trong lúc ngủ đặc biệt đẹp.
Thành tựu này làm Lương Tiểu Nhu càng thêm đắc ý, cô nhìn Lạc Xuyên khi ngủ, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy đẹp, rồi cứ ngây ngốc mà nhìn, giống như có thể nhìn như vậy cả đời.
Chị ấy luôn thích dậy sớm vậy mà đến bây giờ còn chưa tỉnh, không lẽ là do hôm qua mệt mỏi quá sao? Nghĩ đến đây, mặt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, lại vô thức mà sinh ra một cảm giác ngọt ngào.
Mình buổi tối hôm qua... hình như rất điên cuồng.
Dục vọng như rất mạnh mẽ, đến độ cô nghĩ muốn hoàn toàn chiếm hữu Lạc Xuyên. Mà Lạc chẳng nói chẳng nói cứ thế tiếp nhận cô làm cho cô vừa kích động vừa cảm động. Phản ứng ngây ngô của Lạc Xuyên sau đó và khi hôn cô, càng làm cho cô thêm phần yêu thương.
Vào lúc cuối đêm qua, gần như bản thân đã nói ra những lời thật lòng, nhưng khắc sâu trong cô lại là câu trả lời của Lạc Xuyên, cô ấy đáp lại cô, dù chỉ là ba từ đơn giản, lại vẫn làm cho cô cảm động đến có cảm giác muốn khóc.
Lạc Xuyên, chị có cảm nhận được tình yêu của em dành cho chị?
Lương Tiểu Nhu mỉm cười.
Một lúc sau, Lương Tiểu vẫn luôn âm thầm nhìn Mã Lạc Xuyên thì phát hiện lông mi của cô ấy chớp nhẹ, giống như phản ứng sắp tỉnh dậy, cô lập tức ngưng mỉm cười, cuộn người lại nằm trên giường, nhắm mắt lại giả vờ như mình đang ngủ.
Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì cô muốn xem thử, Lạc Xuyên kiêu ngạo lạnh lùng trải qua chuyện tối hôm qua, nhìn thấy cô ngủ say thì có thể cũng giống như cô, làm những hành động đầy tình yêu không?
Có thể cũng sẽ lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô, có thể cũng sẽ sờ má cô một chút? Hay làm tới hơn, có thể sẽ thừa dịp cô ngủ sau mà lén hôn cô hay không?
Bị chính suy nghĩ nảy ra trong đầu mình làm muốn cười, Lương Tiểu Nhu ráng nén cười, càng nghĩ càng cảm thấy điều đó không có khả năng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mong đợi.
Nhưng kì lạ cái là sau khi cô nghe được âm thanh nhỏ khi chăn bị xốc lên, cô cảm giác được một hơi thở trong trẻo lạnh lùng từ từ tới gần mình, cuối cùng lơ lửng ở bên trên, cả buổi cũng chẳng phát ra tiếng. Trong lòng Lương Tiểu Nhu thấy lạ, vừa tính mở mắt ra, lại cảm giác được có một giọt chất lỏng đọng ở trên má mình.
Một giọt, hai giọt, ba giọt... càng lúc càng nhều, nóng ướt, giống như là... đúng lúc có một giọt rơi trên môi của cô, có vị mặn.
Vị mặn?! Nói cách khác, chất lỏng này là nước mắt?!
Lương Tiểu Nhu thình lình mở mắt, ánh vào trong mắt, là nét buồn trên gương mặt xinh đẹp của người mà cô yêu nhất, lệ bên khóe mắt vẫn không ngừng rơi.
Lạc Xuyên đang... khóc? Lương Tiểu Nhu rất bất ngờ, đây là Mã Lạc Xuyên vẫn luôn rất mạnh mẽ đấy sao? Chị ấy lại khóc? Chị ấy, sao lại khóc vậy?
Bản thân cô cũng rất ít khóc, trong ấn tượng từ lúc cô sinh ra đến nay, cô chỉ khóc khoảng hai lần mà thôi. Một lần là khi mẹ cô qua đời, còn một lần là vào đêm hôm đó tỏ tình thất bại thật sự nhịn không được mà rơi nước mắt. Từ nhỏ đã mất đi mẹ, cộng với việc đã quen với ba luôn chịu đựng và em trai nhỏ tuổi, làm cho cô từ nhỏ đã tập được tính cách kiên cường. Dưới cái nhìn của cô, khóc chẳng có ý nghĩa gì cả, không thể giải quyết được vấn đề lại còn thể hiện ra sự yếu đuối, cho nên cô chưa bao giờ thích khóc.
Mã Lạc Xuyên về mặt này, cũng chẳng hề kém cạnh cô. Cho tới nay vẫn luôn cứng cỏi kiêu ngạo, cũng không chịu thua bất kì ai, hôm nay thế nhưng lại khóc, sao có thể như vậy?
Có một nỗi đau lòng sâu sắc trào dâng, "Lạc Xuyên..." Chạm vào hai má mềm mại của cô ấy, "Tại sao lại khóc?"
Tại sao chị lại khóc? Là vì cái gì mà buồn bã? Là bởi vì em đã tổn thương chị sao? Hay vẫn còn nghĩ tới chuyện hôm qua? Nhìn thấy chị khóc, lòng em thế nhưng cũng sẽ rất đau, đau đến vượt qua dự tính của em.
Mã Lạc Xuyên chống nửa người nhìn Lương Tiểu Nhu, trên gò má vẫn còn những giọt nước mắt mờ nhạt chưa thôi ngừng nhỏ xuống, đôi mắt màu hổ phách sâu kín như ẩn chứa hồ nước mênh mông vô ngần. Mã Lạc Xuyên nhìn Tiểu Nhu đang mở mắt, nghe được lời cô ấy nói, giống như mới kịp nhận ra mình đang khóc, lật mu bàn tay che lại, tỏ vẻ có chút giật mình, giọng điệu cũng đầy bối rối, "Đúng vậy, tại sao tôi lại khóc đây..."
Rõ ràng, Mã Lạc Xuyên sẽ không khóc đâu.
Từ lúc còn rất khỏ, cô đã không biết khóc để làm gì. Không biết khóc có nghĩa ở đâu, càng không thể hiểu được sự tồn tại của khóc. Khóc, có thể cho cô được những gì? Có thể cho cô một gia đình trọn vẹn không? Có thể làm cho mẹ cô nở nụ cười lại sao? Có thể sẽ xuất hiện một vị hiệp sỹ bảo vệ cô à? Không thể, không có, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô không muốn dựa dẫm vào bất kì ai, cũng không cần. Cô dựa vào bản thân mình, vẫn có thể làm được tốt nhất. Trong những năm qua, thành tựu của cô một lần nữa đã chứng minh được điểm này, không phải sao?
Mà khóc, là tượng trưng của sự yếu đuối, cho nên, cô sẽ không khóc.
Nhưng có vẻ như, cô ấy là ngoại lệ của cô.
Bản thân không cần bất kì ai bảo vệ lại cam tâm tình nguyện dựa vào vòng tay cô ấy, mặc cô ấy ôm cô; cô bất cứ lúc nào cũng luôn mạnh mẽ quyết đoán lại vì lấy lòng cô ấy mà hạ mình, vì cô ấy mà nhảy múa, vì cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười; bản thân cho tới bây giờ luôn không dễ dàng tin tưởng người khác, lại hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của cô ấy mà chẳng mảy may nghi ngờ; bản thân luôn được coi là nghiện công việc, mà bây giờ lại nằm bên cạnh cô ấy, cũng lần đầu có tâm trạng không muốn đi làm... Tiểu Nhu là ánh mặt trời của cô, ấm áp lại rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên mình khóc, là vì lý do gì đây?
Nhìn vào má của Tiểu Nhu, cũng không biết tại sao, nước mắt như không thể kiểm soát được cứ thể chảy xuống.
Cô nghĩ, cô thật sự có chút cảm nhận được cảm giác của Tiểu Nhu. Cái loại tâm trạng lo lắng được mất này, thật sự làm cho cô không biết phải làm sao.
Nhưng mà, càng có nhiều cảm giác vui mừng hơn. Có thể được ở bên cô ấy, là nguyện vọng của bản thân đã tồn tại từ rất lâu trước đây, không phải sao?
"Bởi vì vui..." Trong đôi mắt của Mã Lạc Xuyên lấp lánh ánh sáng, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười yếu ớt.
Lương Tiểu Nhu có một chút đau xót trong lòng, mắt khép hờ, kéo Mã Lạc vào lòng, ngón tay mềm khẽ vờn qua làn da mịn màng của cô, vừa an ủi, vừa như đang khiêu khích. "Ngốc ạ." Lương Tiểu Nhu dùng lời cô thường xuyên mắng cô ấy mà nói với cô, "Vui thì tại sao lại khóc? Vui thì càng phải cần cười mới đúng."
Nụ cười của chị sẽ làm lòng em rung động; mà nước mắt của chị lại làm em đau lòng vô tận.
"Ừ, có vẻ như là vậy." Mã Lạc Xuyên chôn mặt nơi cổ ấm áp, thầm mỉm cười sau đó hơi nhíu mày, khẽ nói: "Tay của em đừng có lộn xộn."
"Hì hì." Lương Tiểu Nhu cười vài tiếng, bàn tay ở trong chăn chậm chạp chui ra, ra vẻ đứng đắn nói: "Người đẹp ở trước mặt, em cũng không phải Liễu Hạ Huệ*, sao có thể ngồi ở trong lòng mà không loạn?" . Ngôn Tình Sắc
*Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử (xem thêm bên dưới).
Chịu thôi, ai bảo người nào đó hấp dẫn như vậy, còn nằm ở trong ngực cô, càng làm cho cô ngây ngất. Cô chắc chắn không phải tên biến thái cứ thấy sắc đẹp thì sẽ không thể nào kiềm chế! Chỉ là sức hấp dẫn của ai đó thật sự quá lớn, làm kết cấu phòng thủ của cô sụp đổ chỉ trong giây lát.
"Người đẹp ở trước mặt..." Mã Lạc Xuyên khẽ nâng người, buông xuống suy nghĩ nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhoẻn lên mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Sao có thể ngồi ở trong lòng mà vẫn không loạn? Ừ, nói đúng lắm, rất phải..."
Cơ thể thon thả mảnh mai, mài tóc đen dài rũ xuống lõa xõa, gương mặt sáng sủa thanh tú, đôi mắt đen láy lấp lánh, không thể giấu đi vẻ rạng rỡ, làn da trắng mịn màng, cho dù đêm qua chỉ có chạm đến một góc, cũng vẫn có thể tưởng tượng được cơ thể trước mặt mềm mại mịn màng thế nào, làm cho người ta yêu thích không thể buông xuống.
Hay cho câu, người đẹp ở trước mặt...
Mã Lạc Xuyên khẽ mỉm cười, cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh rõ ràng xinh đẹp của cô.
Lương Tiểu Nhu khẽ rên một tiếng, Mã Lạc Xuyên cắn rất nhẹ, nhưng cái cảm giác tê dại này càng làm cho cô thêm khó nhịn, cô giật giật cơ thể.
Mã Lạc Xuyên như đã yêu lấy xương quai xanh của cô, cắn chưa đủ, cô ấy còn đưa lưỡi ra từ từ liếm nơi đó, giống như tỏ vẻ xin lỗi cho hành động trước đó, hơi thở ấm áp phà tới, rồi dần dần di chuyển lên, tay quàng quanh cổ cao, cánh môi cuối cùng ngậm lấy vành tay cô.
Trong đầu Lương Tiểu Nhu như có một tiếng nổ, cái cảm giác nóng khó chống cự này phảng phất truyền vào tim cô, lại tràn ra, vô thức mà co người lại, bấu chặt vào lưng Mã Lạc Xuyên.
Sao cô có thể quên, người con gái này thích giận rồi trả thù...
Thở dài một tiếng, Lương Tiểu Nhu kéo người Mã Lạc Xuyên, thuận theo hôn lên môi cô ấy.
Chăn trên cơ thể hai người không biết từ lúc nào trượt xuống, làn da trắng hiện rõ trong không khí, lại giống như không biết lạnh, không có ý định kéo chăn lên lại. Cơ thể của cả hai đều đã nóng rực, mà ngay cả bầu không khí xung quanh cũng mang một tầng nhiệt độ, chỉ có thể không biết mỏi mệt hôn nhau say đắm..
Xem như bầu không khí và hoàn cảnh đều rất tốt đẹp, một tiếng chuông điện thoại nhạc metal ầm ỉ vang lên ngoài dự liệu, dập tắt bầu không khí mờ ám phất phơ quanh bốn phía của hai người, làm cho cả hai dừng động tác lại, hai mặt nhìn nhau.
"Ai vậy? Mới sáng sớm mà gọi điện?" Sắc mặt Lương Tiểu không tốt mà hừ, trong cuống họng còn phát ra tiếng rít gừ, và muốn tiếp tục hôn. Mã Lạc Xuyên lại nhỏm người lên, rời khỏi môi của cô, vỗ nhẹ mặt của cô, "Được rồi, mau nghe đi."
Mã Lạc Xuyên biết, điện thoại của họ vang lên gần như đại biểu có chuyện khẩn cấp.
Mã Lạc Xuyên khẽ mỉm cười, nói một cách an ủi: "Không gấp, dù gì sau này cũng còn nhiều thời gian."
Lương Tiểu Nhu nghe ra một tầng ý nghĩa khác thì mặt liền đỏ lên, nghĩ thầm trong bụng sao cái chị này nói ra những lời này mà mặt cũng không đổi sắc? Tạm dừng một chút, vẫn có chút không bình tĩnh lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chưa nhìn thấy hiển thị người gọi đã trực tiếp bấm nghe máy, "Alo?"
Giọng nói không phải đặc biệt gay gắt, nhưng chắc chắn cũng không thể xem là nhẹ nhàng.
Cao Ngạn Bác ngẩn người ta một lúc, đây là... giọng của Tiểu Nhu sao? Giọng nói của cô ấy không phải vẫn luôn rất trong trẻo hay sao, phảng phất như tiếng gió giữa núi, mang vẻ tự tin và phong thái của một người kiêu ngạo, tại sao lại nghe ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn có chút giống như bị mất tiếng.
"Tiểu Nhu?" Anh hỏi thăm dò.
Lương Tiểu Nhu cầm điện thoại, trong đôi mắt nóng rực đột ngột lạnh dần đi, giọng nói của mềm mỏng hơn nhiều, "Ngạn Bác."
Bên đó, Mã Lạc Xuyên đã sắp bắt đầu cài nút áo nghe thấy lời Tiểu Nhu nói, tay dừng lại một chút, vẻ mặt như không có việc gì rồi lại lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô.
Không biết bên kia nói gì, Lương Tiểu Nhu có chút lúng túng, lộ ra một nỗi buồn, khẽ thốt lên: "Em biết rồi, em sẽ đi." Nói xong tắt điện thoại, cô quay đầu lại nhìn Mã Lạc Xuyên.
"Sao vậy?" Mã Lạc Xuyên tỏ vẻ như không có gì mà hỏi.
Lương Tiểu Nhu khẽ nhíu mày, "Hôm nay Ngạn Bác anh ấy muốn đi Anh, hỏi em có thể ra sân bay tiễn anh ấy không? Lạc Xuyên..." Cô nhìn cô ấy, "Em đi có được không?"
"Lúc nãy không phải em đã quyết định rồi sao?" Mã Lạc Xuyên bình thản trả lời, giọng điệu nghe không ra được buồn vui, nhìn thái độ cũng không đoán được là có giận hay không.
"Em..." Lương Tiểu Nhu nói ngập ngừng.
Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu khó xử, thái độ bỗng dưng mềm mỏng hẳn đi, sờ đầu của cô, "Được rồi, em đi đi." Cô ấy mỉm cười nhìn vào mắt cô, "Tôi tin tưởng em."
Hết Chương 62
*Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mong mọi điều tốt lành ^^ Ai muốn bồ thì sẽ có bồ, ai muốn tiền thì sẽ có tiền =))))
Bởi vì bản thân làm nghề cảnh sát, nhiều năm qua cô đã sớm tập được thói quen ngủ ít và ngủ đúng giờ. Không cần biết mệt như thế nào, ngày hôm sau cô vẫn sẽ dậy sớm; cũng không biết ngủ có sâu hay không, nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay thì cô đã có thể thức dậy trong trạng thái sẵn sàng trước tiên.
Nhưng đêm nay, cô ngủ rất ngon, trong vòng tay là ôn hương nhuyễn ngọc*; mà lý do ngủ không ngon là do cả đêm cô nằm mơ, mơ thấy mình mây mưa vần vũ với một người con gái rất xinh đẹp, cá nước thân mật. Được rồi, đây không phải là mơ, mà là sự thật hiện hữu. Cho nên, dù đang ở trong giấc mơ hay trong hiện thực, miệng của cô đều nhoẻn lên một nụ cười thỏa mãn.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ có cơ thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Ánh nắng buổi sáng rọi vào, cho dù có luyến tiếc hình ảnh mê hoặc trong mơ như thế nào, sinh vật mạnh mẽ như Lương Tiểu Nhu vẫn thức dậy sớm.
Trong khoảnh khắc thức dậy đó, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang kế bên, mà kết quả cũng không làm cho cô thất vọng. Một người con gái xinh đẹp lạnh lùng đang ngủ bên cạnh cô, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi mảnh dài rọi xuống cái bóng mờ, hương lạnh theo nhịp thở đều đặn tràn ra, cơ thể trắng trẻo mảnh mai dựa vào cô, mái tóc dài đen như mực xõa ở trên giường, tạo thành một hình ảnh đối lập với chăn và gối đầu màu trắng, biểu hiện bình thản lại có nét kiêu ngạo, cả người lặng lẽ lại xinh đẹp.
"Đúng là đại băng sơn, đang ngủ mà còn lạnh như vậy..." Lương Tiểu Nhu thì thầm, bỗng nhiên nổi hứng, một tay chỉ vào má Mã Lạc Xuyên và lặng lẽ nhìn cô ấy, nhìn rồi lại nhịn không được mà đưa tay khẽ phớt qua chân mày đang nhíu lại của cô ấy, muốn vuốt bằng lại chân mày của cô.
Mà Mã Lạc Xuyên phá lệ còn đang ngủ say cũng không phải bởi vì hành động của cô mà thức dậy, nhưng có vẻ như cảm ứng tâm ý của cô, lại có lẽ như đúng lúc mơ thấy chuyện tốt đẹp, chân mày từ từ giãn ra, phác thảo ra được một nhan sắc trong lúc ngủ đặc biệt đẹp.
Thành tựu này làm Lương Tiểu Nhu càng thêm đắc ý, cô nhìn Lạc Xuyên khi ngủ, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy đẹp, rồi cứ ngây ngốc mà nhìn, giống như có thể nhìn như vậy cả đời.
Chị ấy luôn thích dậy sớm vậy mà đến bây giờ còn chưa tỉnh, không lẽ là do hôm qua mệt mỏi quá sao? Nghĩ đến đây, mặt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, lại vô thức mà sinh ra một cảm giác ngọt ngào.
Mình buổi tối hôm qua... hình như rất điên cuồng.
Dục vọng như rất mạnh mẽ, đến độ cô nghĩ muốn hoàn toàn chiếm hữu Lạc Xuyên. Mà Lạc chẳng nói chẳng nói cứ thế tiếp nhận cô làm cho cô vừa kích động vừa cảm động. Phản ứng ngây ngô của Lạc Xuyên sau đó và khi hôn cô, càng làm cho cô thêm phần yêu thương.
Vào lúc cuối đêm qua, gần như bản thân đã nói ra những lời thật lòng, nhưng khắc sâu trong cô lại là câu trả lời của Lạc Xuyên, cô ấy đáp lại cô, dù chỉ là ba từ đơn giản, lại vẫn làm cho cô cảm động đến có cảm giác muốn khóc.
Lạc Xuyên, chị có cảm nhận được tình yêu của em dành cho chị?
Lương Tiểu Nhu mỉm cười.
Một lúc sau, Lương Tiểu vẫn luôn âm thầm nhìn Mã Lạc Xuyên thì phát hiện lông mi của cô ấy chớp nhẹ, giống như phản ứng sắp tỉnh dậy, cô lập tức ngưng mỉm cười, cuộn người lại nằm trên giường, nhắm mắt lại giả vờ như mình đang ngủ.
Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì cô muốn xem thử, Lạc Xuyên kiêu ngạo lạnh lùng trải qua chuyện tối hôm qua, nhìn thấy cô ngủ say thì có thể cũng giống như cô, làm những hành động đầy tình yêu không?
Có thể cũng sẽ lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô, có thể cũng sẽ sờ má cô một chút? Hay làm tới hơn, có thể sẽ thừa dịp cô ngủ sau mà lén hôn cô hay không?
Bị chính suy nghĩ nảy ra trong đầu mình làm muốn cười, Lương Tiểu Nhu ráng nén cười, càng nghĩ càng cảm thấy điều đó không có khả năng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mong đợi.
Nhưng kì lạ cái là sau khi cô nghe được âm thanh nhỏ khi chăn bị xốc lên, cô cảm giác được một hơi thở trong trẻo lạnh lùng từ từ tới gần mình, cuối cùng lơ lửng ở bên trên, cả buổi cũng chẳng phát ra tiếng. Trong lòng Lương Tiểu Nhu thấy lạ, vừa tính mở mắt ra, lại cảm giác được có một giọt chất lỏng đọng ở trên má mình.
Một giọt, hai giọt, ba giọt... càng lúc càng nhều, nóng ướt, giống như là... đúng lúc có một giọt rơi trên môi của cô, có vị mặn.
Vị mặn?! Nói cách khác, chất lỏng này là nước mắt?!
Lương Tiểu Nhu thình lình mở mắt, ánh vào trong mắt, là nét buồn trên gương mặt xinh đẹp của người mà cô yêu nhất, lệ bên khóe mắt vẫn không ngừng rơi.
Lạc Xuyên đang... khóc? Lương Tiểu Nhu rất bất ngờ, đây là Mã Lạc Xuyên vẫn luôn rất mạnh mẽ đấy sao? Chị ấy lại khóc? Chị ấy, sao lại khóc vậy?
Bản thân cô cũng rất ít khóc, trong ấn tượng từ lúc cô sinh ra đến nay, cô chỉ khóc khoảng hai lần mà thôi. Một lần là khi mẹ cô qua đời, còn một lần là vào đêm hôm đó tỏ tình thất bại thật sự nhịn không được mà rơi nước mắt. Từ nhỏ đã mất đi mẹ, cộng với việc đã quen với ba luôn chịu đựng và em trai nhỏ tuổi, làm cho cô từ nhỏ đã tập được tính cách kiên cường. Dưới cái nhìn của cô, khóc chẳng có ý nghĩa gì cả, không thể giải quyết được vấn đề lại còn thể hiện ra sự yếu đuối, cho nên cô chưa bao giờ thích khóc.
Mã Lạc Xuyên về mặt này, cũng chẳng hề kém cạnh cô. Cho tới nay vẫn luôn cứng cỏi kiêu ngạo, cũng không chịu thua bất kì ai, hôm nay thế nhưng lại khóc, sao có thể như vậy?
Có một nỗi đau lòng sâu sắc trào dâng, "Lạc Xuyên..." Chạm vào hai má mềm mại của cô ấy, "Tại sao lại khóc?"
Tại sao chị lại khóc? Là vì cái gì mà buồn bã? Là bởi vì em đã tổn thương chị sao? Hay vẫn còn nghĩ tới chuyện hôm qua? Nhìn thấy chị khóc, lòng em thế nhưng cũng sẽ rất đau, đau đến vượt qua dự tính của em.
Mã Lạc Xuyên chống nửa người nhìn Lương Tiểu Nhu, trên gò má vẫn còn những giọt nước mắt mờ nhạt chưa thôi ngừng nhỏ xuống, đôi mắt màu hổ phách sâu kín như ẩn chứa hồ nước mênh mông vô ngần. Mã Lạc Xuyên nhìn Tiểu Nhu đang mở mắt, nghe được lời cô ấy nói, giống như mới kịp nhận ra mình đang khóc, lật mu bàn tay che lại, tỏ vẻ có chút giật mình, giọng điệu cũng đầy bối rối, "Đúng vậy, tại sao tôi lại khóc đây..."
Rõ ràng, Mã Lạc Xuyên sẽ không khóc đâu.
Từ lúc còn rất khỏ, cô đã không biết khóc để làm gì. Không biết khóc có nghĩa ở đâu, càng không thể hiểu được sự tồn tại của khóc. Khóc, có thể cho cô được những gì? Có thể cho cô một gia đình trọn vẹn không? Có thể làm cho mẹ cô nở nụ cười lại sao? Có thể sẽ xuất hiện một vị hiệp sỹ bảo vệ cô à? Không thể, không có, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô không muốn dựa dẫm vào bất kì ai, cũng không cần. Cô dựa vào bản thân mình, vẫn có thể làm được tốt nhất. Trong những năm qua, thành tựu của cô một lần nữa đã chứng minh được điểm này, không phải sao?
Mà khóc, là tượng trưng của sự yếu đuối, cho nên, cô sẽ không khóc.
Nhưng có vẻ như, cô ấy là ngoại lệ của cô.
Bản thân không cần bất kì ai bảo vệ lại cam tâm tình nguyện dựa vào vòng tay cô ấy, mặc cô ấy ôm cô; cô bất cứ lúc nào cũng luôn mạnh mẽ quyết đoán lại vì lấy lòng cô ấy mà hạ mình, vì cô ấy mà nhảy múa, vì cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười; bản thân cho tới bây giờ luôn không dễ dàng tin tưởng người khác, lại hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của cô ấy mà chẳng mảy may nghi ngờ; bản thân luôn được coi là nghiện công việc, mà bây giờ lại nằm bên cạnh cô ấy, cũng lần đầu có tâm trạng không muốn đi làm... Tiểu Nhu là ánh mặt trời của cô, ấm áp lại rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên mình khóc, là vì lý do gì đây?
Nhìn vào má của Tiểu Nhu, cũng không biết tại sao, nước mắt như không thể kiểm soát được cứ thể chảy xuống.
Cô nghĩ, cô thật sự có chút cảm nhận được cảm giác của Tiểu Nhu. Cái loại tâm trạng lo lắng được mất này, thật sự làm cho cô không biết phải làm sao.
Nhưng mà, càng có nhiều cảm giác vui mừng hơn. Có thể được ở bên cô ấy, là nguyện vọng của bản thân đã tồn tại từ rất lâu trước đây, không phải sao?
"Bởi vì vui..." Trong đôi mắt của Mã Lạc Xuyên lấp lánh ánh sáng, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười yếu ớt.
Lương Tiểu Nhu có một chút đau xót trong lòng, mắt khép hờ, kéo Mã Lạc vào lòng, ngón tay mềm khẽ vờn qua làn da mịn màng của cô, vừa an ủi, vừa như đang khiêu khích. "Ngốc ạ." Lương Tiểu Nhu dùng lời cô thường xuyên mắng cô ấy mà nói với cô, "Vui thì tại sao lại khóc? Vui thì càng phải cần cười mới đúng."
Nụ cười của chị sẽ làm lòng em rung động; mà nước mắt của chị lại làm em đau lòng vô tận.
"Ừ, có vẻ như là vậy." Mã Lạc Xuyên chôn mặt nơi cổ ấm áp, thầm mỉm cười sau đó hơi nhíu mày, khẽ nói: "Tay của em đừng có lộn xộn."
"Hì hì." Lương Tiểu Nhu cười vài tiếng, bàn tay ở trong chăn chậm chạp chui ra, ra vẻ đứng đắn nói: "Người đẹp ở trước mặt, em cũng không phải Liễu Hạ Huệ*, sao có thể ngồi ở trong lòng mà không loạn?" . Ngôn Tình Sắc
*Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử (xem thêm bên dưới).
Chịu thôi, ai bảo người nào đó hấp dẫn như vậy, còn nằm ở trong ngực cô, càng làm cho cô ngây ngất. Cô chắc chắn không phải tên biến thái cứ thấy sắc đẹp thì sẽ không thể nào kiềm chế! Chỉ là sức hấp dẫn của ai đó thật sự quá lớn, làm kết cấu phòng thủ của cô sụp đổ chỉ trong giây lát.
"Người đẹp ở trước mặt..." Mã Lạc Xuyên khẽ nâng người, buông xuống suy nghĩ nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhoẻn lên mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Sao có thể ngồi ở trong lòng mà vẫn không loạn? Ừ, nói đúng lắm, rất phải..."
Cơ thể thon thả mảnh mai, mài tóc đen dài rũ xuống lõa xõa, gương mặt sáng sủa thanh tú, đôi mắt đen láy lấp lánh, không thể giấu đi vẻ rạng rỡ, làn da trắng mịn màng, cho dù đêm qua chỉ có chạm đến một góc, cũng vẫn có thể tưởng tượng được cơ thể trước mặt mềm mại mịn màng thế nào, làm cho người ta yêu thích không thể buông xuống.
Hay cho câu, người đẹp ở trước mặt...
Mã Lạc Xuyên khẽ mỉm cười, cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh rõ ràng xinh đẹp của cô.
Lương Tiểu Nhu khẽ rên một tiếng, Mã Lạc Xuyên cắn rất nhẹ, nhưng cái cảm giác tê dại này càng làm cho cô thêm khó nhịn, cô giật giật cơ thể.
Mã Lạc Xuyên như đã yêu lấy xương quai xanh của cô, cắn chưa đủ, cô ấy còn đưa lưỡi ra từ từ liếm nơi đó, giống như tỏ vẻ xin lỗi cho hành động trước đó, hơi thở ấm áp phà tới, rồi dần dần di chuyển lên, tay quàng quanh cổ cao, cánh môi cuối cùng ngậm lấy vành tay cô.
Trong đầu Lương Tiểu Nhu như có một tiếng nổ, cái cảm giác nóng khó chống cự này phảng phất truyền vào tim cô, lại tràn ra, vô thức mà co người lại, bấu chặt vào lưng Mã Lạc Xuyên.
Sao cô có thể quên, người con gái này thích giận rồi trả thù...
Thở dài một tiếng, Lương Tiểu Nhu kéo người Mã Lạc Xuyên, thuận theo hôn lên môi cô ấy.
Chăn trên cơ thể hai người không biết từ lúc nào trượt xuống, làn da trắng hiện rõ trong không khí, lại giống như không biết lạnh, không có ý định kéo chăn lên lại. Cơ thể của cả hai đều đã nóng rực, mà ngay cả bầu không khí xung quanh cũng mang một tầng nhiệt độ, chỉ có thể không biết mỏi mệt hôn nhau say đắm..
Xem như bầu không khí và hoàn cảnh đều rất tốt đẹp, một tiếng chuông điện thoại nhạc metal ầm ỉ vang lên ngoài dự liệu, dập tắt bầu không khí mờ ám phất phơ quanh bốn phía của hai người, làm cho cả hai dừng động tác lại, hai mặt nhìn nhau.
"Ai vậy? Mới sáng sớm mà gọi điện?" Sắc mặt Lương Tiểu không tốt mà hừ, trong cuống họng còn phát ra tiếng rít gừ, và muốn tiếp tục hôn. Mã Lạc Xuyên lại nhỏm người lên, rời khỏi môi của cô, vỗ nhẹ mặt của cô, "Được rồi, mau nghe đi."
Mã Lạc Xuyên biết, điện thoại của họ vang lên gần như đại biểu có chuyện khẩn cấp.
Mã Lạc Xuyên khẽ mỉm cười, nói một cách an ủi: "Không gấp, dù gì sau này cũng còn nhiều thời gian."
Lương Tiểu Nhu nghe ra một tầng ý nghĩa khác thì mặt liền đỏ lên, nghĩ thầm trong bụng sao cái chị này nói ra những lời này mà mặt cũng không đổi sắc? Tạm dừng một chút, vẫn có chút không bình tĩnh lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chưa nhìn thấy hiển thị người gọi đã trực tiếp bấm nghe máy, "Alo?"
Giọng nói không phải đặc biệt gay gắt, nhưng chắc chắn cũng không thể xem là nhẹ nhàng.
Cao Ngạn Bác ngẩn người ta một lúc, đây là... giọng của Tiểu Nhu sao? Giọng nói của cô ấy không phải vẫn luôn rất trong trẻo hay sao, phảng phất như tiếng gió giữa núi, mang vẻ tự tin và phong thái của một người kiêu ngạo, tại sao lại nghe ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn có chút giống như bị mất tiếng.
"Tiểu Nhu?" Anh hỏi thăm dò.
Lương Tiểu Nhu cầm điện thoại, trong đôi mắt nóng rực đột ngột lạnh dần đi, giọng nói của mềm mỏng hơn nhiều, "Ngạn Bác."
Bên đó, Mã Lạc Xuyên đã sắp bắt đầu cài nút áo nghe thấy lời Tiểu Nhu nói, tay dừng lại một chút, vẻ mặt như không có việc gì rồi lại lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô.
Không biết bên kia nói gì, Lương Tiểu Nhu có chút lúng túng, lộ ra một nỗi buồn, khẽ thốt lên: "Em biết rồi, em sẽ đi." Nói xong tắt điện thoại, cô quay đầu lại nhìn Mã Lạc Xuyên.
"Sao vậy?" Mã Lạc Xuyên tỏ vẻ như không có gì mà hỏi.
Lương Tiểu Nhu khẽ nhíu mày, "Hôm nay Ngạn Bác anh ấy muốn đi Anh, hỏi em có thể ra sân bay tiễn anh ấy không? Lạc Xuyên..." Cô nhìn cô ấy, "Em đi có được không?"
"Lúc nãy không phải em đã quyết định rồi sao?" Mã Lạc Xuyên bình thản trả lời, giọng điệu nghe không ra được buồn vui, nhìn thái độ cũng không đoán được là có giận hay không.
"Em..." Lương Tiểu Nhu nói ngập ngừng.
Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu khó xử, thái độ bỗng dưng mềm mỏng hẳn đi, sờ đầu của cô, "Được rồi, em đi đi." Cô ấy mỉm cười nhìn vào mắt cô, "Tôi tin tưởng em."
Hết Chương 62
*Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mong mọi điều tốt lành ^^ Ai muốn bồ thì sẽ có bồ, ai muốn tiền thì sẽ có tiền =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.