Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp
Chương 17: Cô đã trải qua những gì?
Đâu Đâu Hữu Đồng Tiền
26/05/2022
Editor: Moriuchi Eira
Ấu trĩ như vậy?
Lục Miên không tin lắm về cảnh tượng đang xảy ra trước mặt, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Dù sao đối phương đã kiên trì như thế, cũng không cần thiết phải làm ra vẻ làm gì cả, cô khẽ cúi người chui vào trong xe, sảng khoái ngồi lên ghế phụ.
Thiếu nữ vừa gầy vừa nhẹ, khi ngồi lên xe cũng chẳng thấy lực gì.
Cô đánh giá xung quanh một chút, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn lãnh lùng tùy ý bây giờ lại tỏa ra ý cười tà mị.
"Xe anh, an toàn không?"
Cô nói chuyện vẫn luôn như vậy, không đầu không đuôi, lại vô thức gợi đòn đến lạ, chọc người muốn đánh.
Lục Miên không sợ, cũng không nghĩ nhiều, trong lòng cô, hai từ "sợ hãi" đã sớm chết từ lâu.
"Yên tâm, tôi lái xe khá tốt."
Tiêu Kỳ Mặc không tức giận bởi thái độ của Lục Miên, hắn ngoài ý muốn cười một tiếng, tâm trạng rất tốt. Ngôn Tình Hay
"Ha......"
"Ha......"
Trong xe, hai tên ngốc cùng nhau cười khẽ.
Xe khởi động, chạy một mạch.
Ghế phụ rất an toàn, lúc Lục Miên ngồi lên, đai xe tự động điều chỉnh đến kích cỡ phù hợp.
Lục Miên vẫn ung dung như thường, cô hơi cuộn mình, lười biếng mò điện thoại ra chơi.
Hoàn toàn không thèm để ý đến người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Tiêu Kỳ Mặc bị làm lơ, hắn liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, tiện tay bật nhạc trong xe, là một khúc dương cầm mang âm điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, rất thích hợp để thư giãn.
Lục Miên nghe một chút, rất nhanh liền nhớ ra tên bài hát.
- ----------------------------Ảo ảnh ban ngày
Đây là một bản nhạc bi thương được tấu lên bằng dương cầm, khiến người nghe không khỏi rơi nước mắt.
Lục Miên ác ý cười, như có như không "a" một tiếng, lông mi dài rũ xuống, tiếp tục nghịch điện thoại.
Một tay ấn điện thoại, tay còn lại tùy ý đặt lên chân.
Khúc nhạc nhẹ nhàng, ngón tay thon dài vô thức gõ gõ theo từng tiết tấu.
Tiêu Kỳ Mặc đúng lúc nhìn thấy: "..." Tuyệt đối là ngoài ý muốn!
Cô nhóc này...
Có lẽ Lục Miên còn chưa ý thức được hành động của mình, động tác gõ tay của cô giống hệt động tác chơi thủ khúc dương cầm.
Vừa chơi thủ khúc vừa nghịch điện thoại, cô gái này này chắc chắn là một cao thủ dương cầm.
Tiêu Kỳ Mặc bổ não xong lại càng thêm hứng thú, hắn nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: "Đám sát thủ kia không phải phế vật, cô giải quyết bọn chúng kiểu gì vậy?"
Đám người đó đều là sát thủ chuyên nghiệp, cư nhiên lại bị Lục Miên hành hạ đến thảm, thiết nghĩ...thân thủ của vị này thật thâm sâu khó lường nha~
Hắn không hoài nghi, chỉ tò mò.
Lục Miên cười cười, phòng bị cùng che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
"Có học một chút thuật phòng thân, có vấn đề gì không?"
Đương nhiên là chẳng có vấn đề gì hết.
Tiêu Kỳ Mặc bắt đầu phân tích, lúc cô bị bắt cóc mới có 17 tuổi - là một đứa trẻ vị thành niên.
Lại ở cùng đám bắt cóc xấu xa kia hai năm, cuộc sống khi đó đau khổ bao nhiêu, hắn ta khó mà tưởng tượng nổi.
Thân thủ cực giỏi, lại có một cái đầu bình tĩnh, thông minh hơn người, từng cái từng cái đều không thiếu.
"Lục Miên." Tiêu Kỳ Mặc một lần nữa nhìn người bên cạnh, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, hắn trầm mặc một lúc, lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Cô đã trải qua những gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Hắn ngẩn người, cô nhóc này thế mà lại ôm điện thoại...ngủ.
Khi cô ngủ, sự xa cách lãnh đạm đều giảm dần, nhiều thêm vài phần mềm mại cùng hơi thở vốn thuộc về con gái ở độ tuổi này. Từng sợi tóc đen rũ xuống, vài sợi dính lên khóe miệng cô, có sự tương phản rõ rệt với làn da trắng như bạch ngọc.
Thật thơm...
Haizzz
Là hắn quá nhạt nhẽo sao?
Chưa gì đã làm cô ngủ mất rồi.
Tiêu Kỳ Mặc vừa tức giận vừa buồn cười, tự giác điều chỉnh thấp âm thanh, rồi bật điều hòa cao một chút.
Xe đen rất nhanh dừng lại trước cổng lớn.
Người đàn ông nghiêng người nhìn, trong lòng tự hỏi có nên đánh thức thiếu nữ bên cạnh không.
Một người có phòng bị nặng như cô lại ngủ ngon như thế ở trên xe của hắn, loại tin tưởng này...khiến hắn không nỡ...
Người đàn ông khẽ nhấp môi dưới, đưa bàn tay tinh xảo về phía Lục Miên, nhưng tay còn chưa động đến một góc áo đã bị quật về.
Hắn giật nảy mình.
Ấu trĩ như vậy?
Lục Miên không tin lắm về cảnh tượng đang xảy ra trước mặt, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Dù sao đối phương đã kiên trì như thế, cũng không cần thiết phải làm ra vẻ làm gì cả, cô khẽ cúi người chui vào trong xe, sảng khoái ngồi lên ghế phụ.
Thiếu nữ vừa gầy vừa nhẹ, khi ngồi lên xe cũng chẳng thấy lực gì.
Cô đánh giá xung quanh một chút, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn lãnh lùng tùy ý bây giờ lại tỏa ra ý cười tà mị.
"Xe anh, an toàn không?"
Cô nói chuyện vẫn luôn như vậy, không đầu không đuôi, lại vô thức gợi đòn đến lạ, chọc người muốn đánh.
Lục Miên không sợ, cũng không nghĩ nhiều, trong lòng cô, hai từ "sợ hãi" đã sớm chết từ lâu.
"Yên tâm, tôi lái xe khá tốt."
Tiêu Kỳ Mặc không tức giận bởi thái độ của Lục Miên, hắn ngoài ý muốn cười một tiếng, tâm trạng rất tốt. Ngôn Tình Hay
"Ha......"
"Ha......"
Trong xe, hai tên ngốc cùng nhau cười khẽ.
Xe khởi động, chạy một mạch.
Ghế phụ rất an toàn, lúc Lục Miên ngồi lên, đai xe tự động điều chỉnh đến kích cỡ phù hợp.
Lục Miên vẫn ung dung như thường, cô hơi cuộn mình, lười biếng mò điện thoại ra chơi.
Hoàn toàn không thèm để ý đến người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Tiêu Kỳ Mặc bị làm lơ, hắn liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, tiện tay bật nhạc trong xe, là một khúc dương cầm mang âm điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, rất thích hợp để thư giãn.
Lục Miên nghe một chút, rất nhanh liền nhớ ra tên bài hát.
- ----------------------------Ảo ảnh ban ngày
Đây là một bản nhạc bi thương được tấu lên bằng dương cầm, khiến người nghe không khỏi rơi nước mắt.
Lục Miên ác ý cười, như có như không "a" một tiếng, lông mi dài rũ xuống, tiếp tục nghịch điện thoại.
Một tay ấn điện thoại, tay còn lại tùy ý đặt lên chân.
Khúc nhạc nhẹ nhàng, ngón tay thon dài vô thức gõ gõ theo từng tiết tấu.
Tiêu Kỳ Mặc đúng lúc nhìn thấy: "..." Tuyệt đối là ngoài ý muốn!
Cô nhóc này...
Có lẽ Lục Miên còn chưa ý thức được hành động của mình, động tác gõ tay của cô giống hệt động tác chơi thủ khúc dương cầm.
Vừa chơi thủ khúc vừa nghịch điện thoại, cô gái này này chắc chắn là một cao thủ dương cầm.
Tiêu Kỳ Mặc bổ não xong lại càng thêm hứng thú, hắn nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: "Đám sát thủ kia không phải phế vật, cô giải quyết bọn chúng kiểu gì vậy?"
Đám người đó đều là sát thủ chuyên nghiệp, cư nhiên lại bị Lục Miên hành hạ đến thảm, thiết nghĩ...thân thủ của vị này thật thâm sâu khó lường nha~
Hắn không hoài nghi, chỉ tò mò.
Lục Miên cười cười, phòng bị cùng che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
"Có học một chút thuật phòng thân, có vấn đề gì không?"
Đương nhiên là chẳng có vấn đề gì hết.
Tiêu Kỳ Mặc bắt đầu phân tích, lúc cô bị bắt cóc mới có 17 tuổi - là một đứa trẻ vị thành niên.
Lại ở cùng đám bắt cóc xấu xa kia hai năm, cuộc sống khi đó đau khổ bao nhiêu, hắn ta khó mà tưởng tượng nổi.
Thân thủ cực giỏi, lại có một cái đầu bình tĩnh, thông minh hơn người, từng cái từng cái đều không thiếu.
"Lục Miên." Tiêu Kỳ Mặc một lần nữa nhìn người bên cạnh, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, hắn trầm mặc một lúc, lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Cô đã trải qua những gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Hắn ngẩn người, cô nhóc này thế mà lại ôm điện thoại...ngủ.
Khi cô ngủ, sự xa cách lãnh đạm đều giảm dần, nhiều thêm vài phần mềm mại cùng hơi thở vốn thuộc về con gái ở độ tuổi này. Từng sợi tóc đen rũ xuống, vài sợi dính lên khóe miệng cô, có sự tương phản rõ rệt với làn da trắng như bạch ngọc.
Thật thơm...
Haizzz
Là hắn quá nhạt nhẽo sao?
Chưa gì đã làm cô ngủ mất rồi.
Tiêu Kỳ Mặc vừa tức giận vừa buồn cười, tự giác điều chỉnh thấp âm thanh, rồi bật điều hòa cao một chút.
Xe đen rất nhanh dừng lại trước cổng lớn.
Người đàn ông nghiêng người nhìn, trong lòng tự hỏi có nên đánh thức thiếu nữ bên cạnh không.
Một người có phòng bị nặng như cô lại ngủ ngon như thế ở trên xe của hắn, loại tin tưởng này...khiến hắn không nỡ...
Người đàn ông khẽ nhấp môi dưới, đưa bàn tay tinh xảo về phía Lục Miên, nhưng tay còn chưa động đến một góc áo đã bị quật về.
Hắn giật nảy mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.