Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp
Chương 15: Nhàm chán, các người cứ chơi đi
Đâu Đâu Hữu Đồng Tiền
25/05/2022
Editor: Moriuchi Eira
Lục Miên cũng không tò mò tại sao Tiêu Kỳ Mặc lại biết cô là người đánh đám kia, cô kẹp khăn tay ở hai ngón giữa, quơ quơ.
"Loại khăn này ngài cũng không thiếu, chắc sẽ không vì một cái mà để bụng đâu nhỉ? Tiêu tiên sinh, cảm ơn!"
Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô tùy ý cất khăn vào túi, rồi bỏ tay vào túi quần, nhanh chóng rời đi.
"Cô không tham gia yến tiệc?" Tiêu Kỳ Mặc ôn nhu mở miệng.
"Nhàm chán, các người cứ chơi đi."
Giọng nói kiêu ngạo, vừa lãnh khốc vừa tà mị.
Từng động tác của cô đều mang một vẻ "bố mày cần đời chắc?", hoang dã lại tùy ý.
Diệp Cẩn Văn nhìn bóng lưng cô rời đi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Nhưng thái độ của Kỳ Mặc hôm nay...có chút bất thường nha~
...
Yến tiệc Tô gia.
Đám khách khứa bị Tô gia làm lơ triệt để, lúc này còn không biết mình vừa tránh được một kiếp, cả đám tụm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Lục Miên.
Họ vô thức nhìn về phía Lục Tâm Noãn một cái, rồi lại cúi đầu bàn luận.
"Cái người vừa nãy là Lục đại tiểu thư Lục Miên? Cũng là cái người bị bắt cóc hai năm mới được cứu về hả?"
"Đúng là cô ta, Lục gia chủ đã thừa nhận rồi còn gì. Nhưng Lục Miên kia trông thật kì cục, điệu bộ lạnh như băng, nhìn là biết có vấn đề về thần kinh!"
"Tô chỉ sợ cô ta sẽ nổi điên lên rồi móc dao găm đâm mỗi người một nhát! Mấy cái loại như vậy á, cẩn thận có ngày tâm tình không tốt liền trở tay trả thù xã hội cho coi!"
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi sợ đến mức lông tơ dựng đứng hết lên rồi này! Lục gia cũng thật là, loại người như vậy không nhốt ở trong nhà đi, còn thả ra để nó cắn người vô tội sao! Tô lão tiên sinh cũng thật lương thiện, thái độ vừa rồi rõ ràng là muốn giải vây giúp Lục Miên, làm hại chúng ta đến không một chuyến..."
"..."
Đám khách khứa vui sướng thảo luận, ít nhiều sẽ lọt vào tai ba người Lục Hành Đường.
Lục Hành Đường sắc mặt tối sầm, biểu cảm bất mãn.
Vừa rồi ngoài hậu hoa viên, Lục Miên đến đã ném hết mặt mũi của bọn họ, còn náo loạn một hồi khiến cho Lục gia bị chê cười, chẳng lẽ làm càn như vậy chỉ để gia tăng sự tồn tại của mình thôi sao?
Đứa cháu này, hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận...
Quá mất mặt!
Từ nhỏ đã hư hỏng, lớn lên thì toàn gây chuyện thị phi.
Không nhắc đến vụ bắt cóc năm đó, sau khi nó trở về, bọn họ tưởng có thể sẽ sống vui vẻ với nó, ai mà ngờ nó còn hư hỏng hơn so với trước nữa, năm lần bảy lượt hỗn láo với trưởng bối, càng ngày càng chẳng ra hồn người.
Sắc mặt Bùi Cẩm Lan cũng không tốt lắm, bà ta lắc đầu (edit/beta: Moriuchi Eira), u oán nói: "Nó bị điên hay sao vậy? Ở đây nhiều khách khứa như thế nhưng chẳng ai có thể được Tô lão gia tử đích thân mời. Lục Miên? Nó đã nát như vậy mà còn được Tô lão mời ư, lại dám thẳng tay vứt chúng ta ở lại đây nữa chứ!"
Lục Tâm Noãn cúi đầu, âm thầm gửi một tin nhắn, xong cô ta lại ngầng đầu, ra vẻ hiểu chuyện:
"Có lẽ ông nội Tô thấy chị ấy đáng thương nên mới ra ngăn cản." Khóe mắt cô ta khẽ đỏ: "Chú thím, hai người bớt nóng giận, cháu thay chị ấy xin lỗi hai người......"
"Tâm Noãn, không liên quan đến cháu!" Bùi Cẩm Lan vỗ vai Lục Tâm Noãn.
Lục Hành Đường cũng ngầm đồng ý với lời nói của Lục Tâm Noãn, sắc mặt tốt hơn không ít.
Lão gia Tô gia ở Vu Thành có vị trí lớn nhất, vừa mềm lòng lại nhân từ, mấy năm nay đã hảo tâm giúp đỡ rất nhiều người. Hai năm trước sau khi xảy ra đại án bắt cóc 726, ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để giúp đỡ, tìm kiếm các nạn nhân, tuy rằng không có kết quả gì, nhưng người ta đã tận tâm tận lực hết sức rồi.
Bây giờ Lục Miên được cứu về, Tô lão chỉ đang thương hại nó mà thôi!
Mọi người trên yến tiệc nghị luận sôi nổi, bọn họ không biết rằng những lời này đều truyền đến tai Tiêu Kỳ Mặc.
Hắn một tay đút túi quần, chân dài dừng lại trước cửa yến tiệc.
"Kỳ Mặc, không vào à?" Thất ca khó khăn lắm mới đồng ý đi ngao du dân chúng một lần, sao giờ lại đổi ý rồi?
"Nhàm chán, các người cứ chơi đi." Hắn buồn bực vô cớ, xoay người đi ra ngoài sân.
Diệp Cẩn Văn: "..." Mấy lời này sao nghe quen thế nhờ?
Hắn ta vội đuổi theo Tiêu Kỳ Mặc, bất đắc dĩ cạn lời.
Thất ca thật tùy hứng quá đi mất!
Diệp Cẩn Văn không hiểu lắm, vị này bỏ đi vì yến tiệc nhàm chán, hay bỏ đi vì đám người trong đó nói xấu Lục Miên?
Stop, hôm nay chúng ta tới là để tìm lão Tô điều tra vụ bắt cóc năm đó mà!!
Lục Miên cũng không tò mò tại sao Tiêu Kỳ Mặc lại biết cô là người đánh đám kia, cô kẹp khăn tay ở hai ngón giữa, quơ quơ.
"Loại khăn này ngài cũng không thiếu, chắc sẽ không vì một cái mà để bụng đâu nhỉ? Tiêu tiên sinh, cảm ơn!"
Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô tùy ý cất khăn vào túi, rồi bỏ tay vào túi quần, nhanh chóng rời đi.
"Cô không tham gia yến tiệc?" Tiêu Kỳ Mặc ôn nhu mở miệng.
"Nhàm chán, các người cứ chơi đi."
Giọng nói kiêu ngạo, vừa lãnh khốc vừa tà mị.
Từng động tác của cô đều mang một vẻ "bố mày cần đời chắc?", hoang dã lại tùy ý.
Diệp Cẩn Văn nhìn bóng lưng cô rời đi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Nhưng thái độ của Kỳ Mặc hôm nay...có chút bất thường nha~
...
Yến tiệc Tô gia.
Đám khách khứa bị Tô gia làm lơ triệt để, lúc này còn không biết mình vừa tránh được một kiếp, cả đám tụm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Lục Miên.
Họ vô thức nhìn về phía Lục Tâm Noãn một cái, rồi lại cúi đầu bàn luận.
"Cái người vừa nãy là Lục đại tiểu thư Lục Miên? Cũng là cái người bị bắt cóc hai năm mới được cứu về hả?"
"Đúng là cô ta, Lục gia chủ đã thừa nhận rồi còn gì. Nhưng Lục Miên kia trông thật kì cục, điệu bộ lạnh như băng, nhìn là biết có vấn đề về thần kinh!"
"Tô chỉ sợ cô ta sẽ nổi điên lên rồi móc dao găm đâm mỗi người một nhát! Mấy cái loại như vậy á, cẩn thận có ngày tâm tình không tốt liền trở tay trả thù xã hội cho coi!"
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi sợ đến mức lông tơ dựng đứng hết lên rồi này! Lục gia cũng thật là, loại người như vậy không nhốt ở trong nhà đi, còn thả ra để nó cắn người vô tội sao! Tô lão tiên sinh cũng thật lương thiện, thái độ vừa rồi rõ ràng là muốn giải vây giúp Lục Miên, làm hại chúng ta đến không một chuyến..."
"..."
Đám khách khứa vui sướng thảo luận, ít nhiều sẽ lọt vào tai ba người Lục Hành Đường.
Lục Hành Đường sắc mặt tối sầm, biểu cảm bất mãn.
Vừa rồi ngoài hậu hoa viên, Lục Miên đến đã ném hết mặt mũi của bọn họ, còn náo loạn một hồi khiến cho Lục gia bị chê cười, chẳng lẽ làm càn như vậy chỉ để gia tăng sự tồn tại của mình thôi sao?
Đứa cháu này, hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận...
Quá mất mặt!
Từ nhỏ đã hư hỏng, lớn lên thì toàn gây chuyện thị phi.
Không nhắc đến vụ bắt cóc năm đó, sau khi nó trở về, bọn họ tưởng có thể sẽ sống vui vẻ với nó, ai mà ngờ nó còn hư hỏng hơn so với trước nữa, năm lần bảy lượt hỗn láo với trưởng bối, càng ngày càng chẳng ra hồn người.
Sắc mặt Bùi Cẩm Lan cũng không tốt lắm, bà ta lắc đầu (edit/beta: Moriuchi Eira), u oán nói: "Nó bị điên hay sao vậy? Ở đây nhiều khách khứa như thế nhưng chẳng ai có thể được Tô lão gia tử đích thân mời. Lục Miên? Nó đã nát như vậy mà còn được Tô lão mời ư, lại dám thẳng tay vứt chúng ta ở lại đây nữa chứ!"
Lục Tâm Noãn cúi đầu, âm thầm gửi một tin nhắn, xong cô ta lại ngầng đầu, ra vẻ hiểu chuyện:
"Có lẽ ông nội Tô thấy chị ấy đáng thương nên mới ra ngăn cản." Khóe mắt cô ta khẽ đỏ: "Chú thím, hai người bớt nóng giận, cháu thay chị ấy xin lỗi hai người......"
"Tâm Noãn, không liên quan đến cháu!" Bùi Cẩm Lan vỗ vai Lục Tâm Noãn.
Lục Hành Đường cũng ngầm đồng ý với lời nói của Lục Tâm Noãn, sắc mặt tốt hơn không ít.
Lão gia Tô gia ở Vu Thành có vị trí lớn nhất, vừa mềm lòng lại nhân từ, mấy năm nay đã hảo tâm giúp đỡ rất nhiều người. Hai năm trước sau khi xảy ra đại án bắt cóc 726, ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để giúp đỡ, tìm kiếm các nạn nhân, tuy rằng không có kết quả gì, nhưng người ta đã tận tâm tận lực hết sức rồi.
Bây giờ Lục Miên được cứu về, Tô lão chỉ đang thương hại nó mà thôi!
Mọi người trên yến tiệc nghị luận sôi nổi, bọn họ không biết rằng những lời này đều truyền đến tai Tiêu Kỳ Mặc.
Hắn một tay đút túi quần, chân dài dừng lại trước cửa yến tiệc.
"Kỳ Mặc, không vào à?" Thất ca khó khăn lắm mới đồng ý đi ngao du dân chúng một lần, sao giờ lại đổi ý rồi?
"Nhàm chán, các người cứ chơi đi." Hắn buồn bực vô cớ, xoay người đi ra ngoài sân.
Diệp Cẩn Văn: "..." Mấy lời này sao nghe quen thế nhờ?
Hắn ta vội đuổi theo Tiêu Kỳ Mặc, bất đắc dĩ cạn lời.
Thất ca thật tùy hứng quá đi mất!
Diệp Cẩn Văn không hiểu lắm, vị này bỏ đi vì yến tiệc nhàm chán, hay bỏ đi vì đám người trong đó nói xấu Lục Miên?
Stop, hôm nay chúng ta tới là để tìm lão Tô điều tra vụ bắt cóc năm đó mà!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.