Chương 154: Bạch Nhan ra mặt
A Mai Nhi
11/10/2018
Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Ngay khi Thương Lan Cẩm chỉ còn cách Phượng Thiên Mị khoảng hai thước, thì có một bóng dáng màu trắng rơi rất nhanh từ trên trời xuống, chặn đường đi của Thương Lan Cẩm, bởi vì Thương Lan Cẩm bị một vật gì đó đột nhiên hiện ra ngăn cản, bỗng nhiên dừng bước.
Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, toàn trường sôi trào, ngay cả Thương Lan Cẩm cũng sững sờ.
Người vừa tới mặc quần áo trắng, đeo khăn lụa che mặt, lộ ra cặp mắt sáng ngời, hơn nữa vì vừa hạ xuống, cho nên tóc tai y phục tung bay, nhìn, giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Phượng Thiên Mị đứng im như cũ, tất nhiên nàng biết ai đến, đấy cũng là nguyên nhân mà vừa rồi nàng không ra tay với Thương Lan Cẩm.
Hồng Kiều bị giật mình bởi biến cố mới xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người vừa đến, nàng cũng biết là ai.
“Ha ha! Đường đường là một Vương gia thế nhưng lại ra tay với một tiểu nữ tử, thật là làm cho người ta rất bội phục!” Bạch Nhan thản nhiên cười, giọng nói êm ái nhưng nồng đậm giễu cợt.
“Cô” Thương Lan Cẩm kịp phản ứng lại, bị một nữ tử giễu cợt, vừa tức giận, nhưng mà sắc mặt cũng có chút bối rối, hình như hắn thật sự là kẻ không ra gì như thế.
Có điều, rất nhanh Thương Lan Cẩm đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử che mặt trước mắt này, hừ nói,“Hừ! Nữ tử này không coi Hoàng gia ta ra gì, nhục nhã bổn Vương, chẳng lẽ bổn Vương lại không thể dạy dỗ một chút sao?”
“Ồ! Thật không?” hai mắt Bạch nhan cười như không cười, giọng nói thản nhiên không có gì phập phồng, lại có ý vị sâu xa.
“Không biết các hạ là người phương nào? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của bổn Vương?” Thương Lan Cẩm khẽ nén cơn giận, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng Bạch Nhan, giống như muốn nhìn thấu nàng.
“Chỉ là tiểu nữ tử không quen nhìn nữ tử bị ức hiếp mà thôi, sao nào? Người Hoàng gia đều thích ức hiếp nữ tử sao? Hiên vương như thế, người cũng như thế.” Bạch Nhan cười nói, câu cuối giống như nghi vấn, bgưbg giọng điệu lại chắc chắn.
“Cô” lại một lần nữa Thương Lan Cẩm bị ăn quả đắng, nhưng lại bởi vì những lời của nàng mà cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ, Thương Lan Hiên ức hiếp ai đó, bị nữ tử này nhìn thấy hay sao?
Đương nhiên là do, hôm qua hắn mới ở ngoài trở về, đối với những chuyện xảy ra gần đây, tất nhiên là không biết. Chỉ nghe được một số chuyện liên quan đến đại hôn của Phượng Thiên Mị, nàng bị vùi thân trong biển lửa, sau khi nàng quay trở về, trổ tài ở hội hoa đăng, đánh bại mấy công tử cùng tài nữ, cũng nghe được một số chuyện về quan hệ của nàng và Mạch, còn nữa, chính là sáng nay nghe được tin Thương Lan Mộng bị dọa ngốc.
“Hơn nữa, tiểu nữ tử thưởng thức tài hoa của Phượng tiểu thư, trên hội hoa đăng lấy một địch nhiều, đoạt được đăng khôi, khiến cho tiểu nữ tử vẫn luôn muốn thỉnh giáo Phượng tiểu thư, chẳng qua là không có thời gian, lại sợ Phượng tiểu thư sẽ không nể mặt tiểu nữ. Có điều hôm nay, không ngờ lại tình cờ gặp gỡ, hy vọng Phượng Thiên Mị đừng ghét bỏ ta. ” Bạch Nhan không đợi Thương Lan Cẩm mở miệng, bèn nói.
Lời này giống như là nói cho Phượng Thiên Mị nghe, cũng giống như nói cho Thương Lan Cẩm nghe.
Phượng tiểu thư, đạt giải nhất hoa đăng, chính là Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị!
Sau khi mọi người nghe xong, lại lần nữa sôi trào, chuyện về Phượng Thiên Mị đã lan truyền khắp Vận thành, có thể nói là không người nào không biết không người nào không hay! Chẳng qua là, người có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng, cũng không phải nhiều.
Thương Lan Cẩm cũng kinh ngạc, cái gì? Phượng Thiên Mị, người vừa rồi nhục nhã hắn là nàng, nữ nhân thiếu chút nữa hại hắn trở thành người bất lực lại là Phượng Thiên Mị.
Không đợi mọi người phản ứng, Phượng Thiên Mị đã đứng dậy, quay mặt nhìn mọi người, mà mọi người khi nhìn thấy dung nhan của Phượng Thiên Mị thì ngây ngẩn, có thể nói là chấn động.
Này, nàng còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân Tô Nhị Tịch! Không, phải là xinh đẹp hơn rất nhiều. Trách không được bây giờ nàng được gọi đệ nhất tài nữ và đệ nhất mỹ nhân! Cho dù là tiên nữ, cũng không bằng một nửa của nàng!
Phượng Thiên Mị thản nhiên cong khóe miệng, cười như không cười, nói, “Cô nương mặc y phục màu trắng, lại dùng khăn che mặt, chắc hẳn là quản sự của “Phượng Vũ Cửu Thiên” – cô nương Bạch Nhan rồi! Sao ta dám nói chê đây! Đây chính là vinh hạnh của Thiên Mị.”
“Phượng Vũ Cửu Thiên”, Bạch Nhan, một lần nữa mọi người không bình tĩnh được, chuyện xảy ra hôm nay giống như là bị hất một bát nước vậy, khiến cho bọn họ có chút không chịu nổi.
“Phượng tiểu thư không nên tự coi nhẹ mình! Đây hẳn là vinh hạnh của Bạch Nhan, nếu Phượng tiểu thư không chê, xin mời đến “Phượng Vũ Cửu Thiên” ngồi.” Bạch Nhan khiêm nhương mời.
Hai người một đáp một trả lời, không hề để ý đến mọi người ở đây, mà mọi người cũng chỉ ngơ ngác nhìn.
“Được” Phượng Thiên Mị đáp, trong lòng tự nhiên biết, Bạch Nhan bảo nàng đến Phượng Vũ Cửu Thiên, nhất định là có chuyện gì đó.
Sau đó, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người, không, là ba người, còn có Hồng Kiều! Ba người bước ra khỏi cửa.
Thương Lan Cẩm đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
Phượng Thiên Mị, nữ nhân này dường như không đơn giản, còn có Bạch Nhan.
Phượng Vũ Cửu Thiên, trong vòng vài ngày đã vang vọng khắp Vận thành, đến bây giờ cũng chỉ có bảy tám ngày, vậy mà đã vang vọng hơn nửa Thiên Vận rồi, ngay cả ở bên ngoài hắn cũng nghe nói, chỉ là không tỉ mỉ mà thôi.
Phượng Vũ Cửu Thiên rốt cuộc là thế lực như thế nào, người thao túng phía sau là ai.
“Vương gia” Đúng lúc này, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Thương Lan Cẩm.
“Chuyện gì?” Bị cắt đứt suy nghĩ Thương Lan Cẩm có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn thấy là thị vệ của mình, cho nên không cáu giận, lạnh lùng hỏi.
“Mạch vương tìm người” Thị vệ Phi Ưng nhỏ giọng nói.
Phi Ưng là thị vệ thân cận của Thương Lan Cẩm, cũng là người Thương Lan Cẩm tin tưởng nhất, hắn biết quan hệ của chủ tử nhà mình với Mạch vương rất tốt, cũng ủng hộ Thương Lan Cẩm, nhưng mà, hắn lại không biết chuyện Thương Lan Mạch giả ngốc.
Không phải là sợ Phi Ưng nói ra, chỉ là, có một số việc, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
“Biết rồi.” Thương Lan Cẩm thản nhiên đáp, hắn biết, Mạch chủ động tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó, bởi vì bình thường, đều là hắn đi tìm Mạch. Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, chỉ cho là hắn thương hại Mạch mà thôi.
Bên này, Phượng Thiên Mị để cho Hồng Kiều đi về Phượng phủ trước, bản thân mình lại đi cùng Bạch Nhan đến Phượng Vũ Cửu Thiên, bởi vì mang theo Hồng Kiều, sẽ bị nhận ra. Trừ bỏ đám người Tư Vân cùng hai người Lâm ma ma Tiền ma ma, không ai nhận ra Phượng Thiên Mị.
Ngay khi Thương Lan Cẩm chỉ còn cách Phượng Thiên Mị khoảng hai thước, thì có một bóng dáng màu trắng rơi rất nhanh từ trên trời xuống, chặn đường đi của Thương Lan Cẩm, bởi vì Thương Lan Cẩm bị một vật gì đó đột nhiên hiện ra ngăn cản, bỗng nhiên dừng bước.
Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, toàn trường sôi trào, ngay cả Thương Lan Cẩm cũng sững sờ.
Người vừa tới mặc quần áo trắng, đeo khăn lụa che mặt, lộ ra cặp mắt sáng ngời, hơn nữa vì vừa hạ xuống, cho nên tóc tai y phục tung bay, nhìn, giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Phượng Thiên Mị đứng im như cũ, tất nhiên nàng biết ai đến, đấy cũng là nguyên nhân mà vừa rồi nàng không ra tay với Thương Lan Cẩm.
Hồng Kiều bị giật mình bởi biến cố mới xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người vừa đến, nàng cũng biết là ai.
“Ha ha! Đường đường là một Vương gia thế nhưng lại ra tay với một tiểu nữ tử, thật là làm cho người ta rất bội phục!” Bạch Nhan thản nhiên cười, giọng nói êm ái nhưng nồng đậm giễu cợt.
“Cô” Thương Lan Cẩm kịp phản ứng lại, bị một nữ tử giễu cợt, vừa tức giận, nhưng mà sắc mặt cũng có chút bối rối, hình như hắn thật sự là kẻ không ra gì như thế.
Có điều, rất nhanh Thương Lan Cẩm đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử che mặt trước mắt này, hừ nói,“Hừ! Nữ tử này không coi Hoàng gia ta ra gì, nhục nhã bổn Vương, chẳng lẽ bổn Vương lại không thể dạy dỗ một chút sao?”
“Ồ! Thật không?” hai mắt Bạch nhan cười như không cười, giọng nói thản nhiên không có gì phập phồng, lại có ý vị sâu xa.
“Không biết các hạ là người phương nào? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của bổn Vương?” Thương Lan Cẩm khẽ nén cơn giận, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng Bạch Nhan, giống như muốn nhìn thấu nàng.
“Chỉ là tiểu nữ tử không quen nhìn nữ tử bị ức hiếp mà thôi, sao nào? Người Hoàng gia đều thích ức hiếp nữ tử sao? Hiên vương như thế, người cũng như thế.” Bạch Nhan cười nói, câu cuối giống như nghi vấn, bgưbg giọng điệu lại chắc chắn.
“Cô” lại một lần nữa Thương Lan Cẩm bị ăn quả đắng, nhưng lại bởi vì những lời của nàng mà cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ, Thương Lan Hiên ức hiếp ai đó, bị nữ tử này nhìn thấy hay sao?
Đương nhiên là do, hôm qua hắn mới ở ngoài trở về, đối với những chuyện xảy ra gần đây, tất nhiên là không biết. Chỉ nghe được một số chuyện liên quan đến đại hôn của Phượng Thiên Mị, nàng bị vùi thân trong biển lửa, sau khi nàng quay trở về, trổ tài ở hội hoa đăng, đánh bại mấy công tử cùng tài nữ, cũng nghe được một số chuyện về quan hệ của nàng và Mạch, còn nữa, chính là sáng nay nghe được tin Thương Lan Mộng bị dọa ngốc.
“Hơn nữa, tiểu nữ tử thưởng thức tài hoa của Phượng tiểu thư, trên hội hoa đăng lấy một địch nhiều, đoạt được đăng khôi, khiến cho tiểu nữ tử vẫn luôn muốn thỉnh giáo Phượng tiểu thư, chẳng qua là không có thời gian, lại sợ Phượng tiểu thư sẽ không nể mặt tiểu nữ. Có điều hôm nay, không ngờ lại tình cờ gặp gỡ, hy vọng Phượng Thiên Mị đừng ghét bỏ ta. ” Bạch Nhan không đợi Thương Lan Cẩm mở miệng, bèn nói.
Lời này giống như là nói cho Phượng Thiên Mị nghe, cũng giống như nói cho Thương Lan Cẩm nghe.
Phượng tiểu thư, đạt giải nhất hoa đăng, chính là Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị!
Sau khi mọi người nghe xong, lại lần nữa sôi trào, chuyện về Phượng Thiên Mị đã lan truyền khắp Vận thành, có thể nói là không người nào không biết không người nào không hay! Chẳng qua là, người có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng, cũng không phải nhiều.
Thương Lan Cẩm cũng kinh ngạc, cái gì? Phượng Thiên Mị, người vừa rồi nhục nhã hắn là nàng, nữ nhân thiếu chút nữa hại hắn trở thành người bất lực lại là Phượng Thiên Mị.
Không đợi mọi người phản ứng, Phượng Thiên Mị đã đứng dậy, quay mặt nhìn mọi người, mà mọi người khi nhìn thấy dung nhan của Phượng Thiên Mị thì ngây ngẩn, có thể nói là chấn động.
Này, nàng còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân Tô Nhị Tịch! Không, phải là xinh đẹp hơn rất nhiều. Trách không được bây giờ nàng được gọi đệ nhất tài nữ và đệ nhất mỹ nhân! Cho dù là tiên nữ, cũng không bằng một nửa của nàng!
Phượng Thiên Mị thản nhiên cong khóe miệng, cười như không cười, nói, “Cô nương mặc y phục màu trắng, lại dùng khăn che mặt, chắc hẳn là quản sự của “Phượng Vũ Cửu Thiên” – cô nương Bạch Nhan rồi! Sao ta dám nói chê đây! Đây chính là vinh hạnh của Thiên Mị.”
“Phượng Vũ Cửu Thiên”, Bạch Nhan, một lần nữa mọi người không bình tĩnh được, chuyện xảy ra hôm nay giống như là bị hất một bát nước vậy, khiến cho bọn họ có chút không chịu nổi.
“Phượng tiểu thư không nên tự coi nhẹ mình! Đây hẳn là vinh hạnh của Bạch Nhan, nếu Phượng tiểu thư không chê, xin mời đến “Phượng Vũ Cửu Thiên” ngồi.” Bạch Nhan khiêm nhương mời.
Hai người một đáp một trả lời, không hề để ý đến mọi người ở đây, mà mọi người cũng chỉ ngơ ngác nhìn.
“Được” Phượng Thiên Mị đáp, trong lòng tự nhiên biết, Bạch Nhan bảo nàng đến Phượng Vũ Cửu Thiên, nhất định là có chuyện gì đó.
Sau đó, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người, không, là ba người, còn có Hồng Kiều! Ba người bước ra khỏi cửa.
Thương Lan Cẩm đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
Phượng Thiên Mị, nữ nhân này dường như không đơn giản, còn có Bạch Nhan.
Phượng Vũ Cửu Thiên, trong vòng vài ngày đã vang vọng khắp Vận thành, đến bây giờ cũng chỉ có bảy tám ngày, vậy mà đã vang vọng hơn nửa Thiên Vận rồi, ngay cả ở bên ngoài hắn cũng nghe nói, chỉ là không tỉ mỉ mà thôi.
Phượng Vũ Cửu Thiên rốt cuộc là thế lực như thế nào, người thao túng phía sau là ai.
“Vương gia” Đúng lúc này, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Thương Lan Cẩm.
“Chuyện gì?” Bị cắt đứt suy nghĩ Thương Lan Cẩm có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn thấy là thị vệ của mình, cho nên không cáu giận, lạnh lùng hỏi.
“Mạch vương tìm người” Thị vệ Phi Ưng nhỏ giọng nói.
Phi Ưng là thị vệ thân cận của Thương Lan Cẩm, cũng là người Thương Lan Cẩm tin tưởng nhất, hắn biết quan hệ của chủ tử nhà mình với Mạch vương rất tốt, cũng ủng hộ Thương Lan Cẩm, nhưng mà, hắn lại không biết chuyện Thương Lan Mạch giả ngốc.
Không phải là sợ Phi Ưng nói ra, chỉ là, có một số việc, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
“Biết rồi.” Thương Lan Cẩm thản nhiên đáp, hắn biết, Mạch chủ động tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó, bởi vì bình thường, đều là hắn đi tìm Mạch. Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, chỉ cho là hắn thương hại Mạch mà thôi.
Bên này, Phượng Thiên Mị để cho Hồng Kiều đi về Phượng phủ trước, bản thân mình lại đi cùng Bạch Nhan đến Phượng Vũ Cửu Thiên, bởi vì mang theo Hồng Kiều, sẽ bị nhận ra. Trừ bỏ đám người Tư Vân cùng hai người Lâm ma ma Tiền ma ma, không ai nhận ra Phượng Thiên Mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.