Chương 233: Cười gì mà cười
A Mai Nhi
19/09/2019
Edit: Yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Đây cũng là nguyên nhân Phượng Thiên Mị không tính toán đả thương hay giết nàng ta, ngược lại còn cảm thấy Mộc Cẩm Sắt này rất đáng yêu, chơi rất vui.
“Sắt Nhi, câm miệng.” Mộc Cẩm Thần không biết làm sao, đành phải nghiêm khắc quát.
Không phải y sợ Phượng Thiên Mị, mà vì y không muốn kiến cho quan hệ căng thẳng, lại không dám đảm bảo, nếu Sắt Nhi tiếp tục ầm ĩ, khó tránh Phượng Thiên Mị sẽ thật sự không nể mặt y, làm ra chuyện gì đó.
Ngay cả Hoàng thượng Phượng Thiên Mị cũng không sợ, nàng ấy còn coi thường Hoàng thượng như vậy, mà Hoàng thượng lại chưa từng trách tội nàng ấy, nếu nàng ấy phế đi Sắt Nhi, hoặc là giết Sắt Nhi, bọn họ lấy gì báo thù, chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng, bọn họ không có cách nào phản kháng.
Dân, trước giờ đều không thể đấu lại quan, huống chi sau lưng đối phương còn là vua một nước!
“Ca, huynh…” Mộc Cẩm Sắt tức giận đến mức giậm chân, tràn đầy không cam lòng, chỉ là chưa kịp nói gì, đã bị cắt ngang.
“Đủ rồi, trong mắt các ngươi còn có bổn Vương hay không.” Mặt Thương Lan Cẩm tối sầm lại, tức đến mức vỗ ngực dậm chân, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị coi nhẹ, bây giờ hắn chính là người bị hại đấy!
Mộc Cẩm Sắt nghe xong, nhất thời câm nín, ánh mắt khi nhìn Thương Lan Cẩm, tràn đầy uất ức và xấu hổ, còn hàm chứa ảo não, giống như mình bị bại lộ vẻ không tốt trước mắt người mình thích, sợ đối phương sẽ ghét bỏ mình.
Dân chúng hoảng sợ, tuy bọn họ không lên tiếng, nhưng trong lòng bọn họ, Thương Lan Cẩm cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Lần này Phượng Thiên Mị đã nhìn ra, tình cảm của nữ nhân không để ai vào trong mắt này, nữ nhân không tim không phổi, cũng sẽ có một mặt như vậy! Nàng ta, thích Thương Lan Cẩm.
Ha ha! Thật là thú vị.
“Sắt Nhi, còn không mau nhận lỗi với Cẩm vương gia.” Mộc Cẩm Thần thật sự hết cách với muội muội của mình, suốt ngày chỉ biết gây sự, còn cái gì mà nữ hiệp giang hồ một đời ngông cuồng ngạo mạn, không phải chính là thích xen vào việc của người khác, đánh bậy đánh bạ vớ được vài chuyện tốt thôi sao.
“Cẩm vương gia, thực xin lỗi.” Đối với Thương Lan Cẩm, giọng điệu Mộc Cẩm Sắt trở nên dịu dàng, nhưng vì từ trước tới nay luôn ngông cuồng ngạo mạn, nên giọng nói cố hết sức biến thành dịu dàng không được tự nhiên.
“Hừ! Lần sau chú ý một chút, nếu không, bổn Vương tuyệt không tùy tiện bỏ qua.” Thương Lan Cẩm cũng không muốn dây dưa, đành phải thôi, nhưng nếu không hung hăng cảnh cáo một phen thì lại không giống tính cách ngày thường của hắn.
Bây giờ hắn mới biết, thì ra ngụy trang cũng là một chuyện hết sức đau khổ!
“Tạ ơn Cẩm vương gia đã không so đo với tiểu nhân, tha thứ cho tiểu muội.” Mộc Cẩm Thần cung kính chắp tay hành lễ nói.
Dứt lời, lại thấy Mộc Cẩm Sắt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, hắn kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng nói lời cảm tạ. Mộc Cẩm Sắt lập tức phản ứng lại, cũng chắp tay hành lễ nói: “Đa tạ Cẩm Vương.”
Giờ lại đổi thành Phượng Thiên Mị bị phớt lờ, Phượng Thiên Mị ngược lại cũng không để ý, nàng chỉ hứng thú xem bọn họ diễn mà thôi.
“Tiểu thư, vì sao trước kia bộ dáng nàng ta như cọp mẹ, bây giờ lại biết thành chú thỏ con rồi?” Hồng Kiều đơn thuần không nhìn ra Mộc Cẩm Sắt thích Thương Lan Cẩm, nhưng lại thấy được sự chuyển biến của Mộc Cẩm Sắt, nghi ngờ hỏi.
Tuy nàng đã tận lực hạ giọng, nhưng đám người Mộc Cẩm Sắt có nội lực, nên nghe được rõ ràng.
Phượng Thiên Mị còn chưa kịp phản ứng trước lời nói của Hồng Kiều, bên kia đã truyền đến tiếng Mộc Cẩm Sắt quát to: “Tiểu nha hoàn nhà ngươi, nói ai là cọp mẹ hả!”
Cơ thể Hồng Kiều cứng đờ, không ngờ rằng lời nói của nàng lại bị nghe được, có điều Hồng Kiều theo Phượng Thiên Mị cũng không phải ngày một ngày hai, vẫn có vài phần can đảm, cho nên, nàng đáp lại: “Ta không chỉ tên gọi họ, là ngươi tự mình nghĩ.”
“Ngươi!” Mộc Cẩm Sắt tức giận đến mức suýt chút nữa không thở được, nghẹn đỏ mặt, ngay cả trợn mắt, cũng mất đi uy lực.
Sao nàng có thể không giận cho được? Đầu tiên là bị Phượng Thiên Mị đánh, bây giờ ngay cả một tiểu nha hoàn cũng ức hiếp nàng, đã khi nào nàng chịu ủy khuất như vậy đâu chứ! Hết lần này đến lần khác Phượng Thiên Mị với nha hoàn của nàng ta ức hiếp nàng.
“Phì …” Sau khi Phượng Thiên Mị kịp phản ứng lại, nhịn không được phụt cười ra tiếng, nàng thật không ngờ, Hồng Kiều lại nói ra lời nói như vậy, quan trọng là còn khiến Mộc Cẩm Sắt giận đến không nói nên lời.
“Cười cái gì mà cười? Phượng Thiên Mị, ân oán giữa chúng ta còn chưa tính xong đâu!” Mộc Cẩm Sắt đảo mắt lườm Phượng Thiên Mị, sau lưng đau đớn càng khiến nàng căm ghét Phượng Thiên Mị, nhưng lại kiêng kị roi dài trên tay Phượng Thiên Mị, khiến nàng muốn tiến muốn lui.
“Đương nhiên là đang cười một con heo không có đầu óc.” Phượng Thiên Mị khẽ cười nói.
“Ngươi!” Mộc Cẩm Sắt giận đến mức nổi trận lôi đình, mình lại bị Phượng Thiên Mị so sánh với một con heo, cảm xúc đã hoàn toàn không khống chế được: “Phượng Thiên Mị, hôm nay nếu ta không đánh thắng ngươi, ta sẽ không mang họ Mộc.” Một chân nâng kiếm đang nằm dưới đất lên, nắm trong tay, giơ kiếm lên, ý đồ tấn công Phượng Thiên Mị.
“Sắt Nhi, dừng tay.” Mộc Cẩm Thần thấy thế kinh hãi, nghiêm khắc quát, vội vàng giữ chặt tay cầm kiếm của Mộc Cẩm Sắt, ánh mắt nhìn Mộc Cẩm Sắt tràn đầy lạnh lùng cảnh cáo.
Mộc Cẩm Sắt đã đến giới hạn, thấy ca ca không giúp mình xả giận đã đành, lại còn bảo vệ ả ta, khiến nàng càng thêm tức giận, quát lớn: “Huynh ba lần bảy lượt ngăn cản muội, hay là huynh thích ả ta rồi phải không, ả ta có gì tốt, không phải chỉ là một nữ nhân bị chồng bỏ, trước kia ả ta còn là một kẻ ngốc.”
Mộc Cẩm Sắt còn chưa nói xong, một tiếng “Bốp”, khiến tất cả âm thanh đều ngưng bặt, mọi người trợn to mắt, không ngờ rằng Mộc công tử ôn hòa lễ độ lại đánh người.
Có điều, mọi người cũng không thấy Mộc Cẩm Thần đánh nàng ta là có gì sai, Mộc Cẩm Sắt cũng hơi quá đáng, nếu rơi vào tay Phượng Thiên Mị, chỉ sợ không chết cũng tàn phế!
Phượng Thiên Mị hơi ngẩn ra, tuy không vừa lòng với lời nói của Mộc Cẩm Sắt, nhưng nàng không tính ra tay, thế nhưng, Mộc Cẩm Thần lại ra tay rồi.
Mộc Cẩm Sắt dùng tay che một bên mặt, không thể tin nhìn Mộc Cẩm Thần, đôi mắt đã ngấn nước.
Không, vì sao? Vì sao lại như vậy?
Từ nhỏ ca ca đã sủng ái nàng, dù nàng có làm sai chuyện gì, ca ca cũng chưa từng đánh nàng, hôm nay, vì một nữ nhân lại ra tay với nàng, nàng không thể tin được, cũng không muốn tin.
Nhưng, nàng thật sự bị đánh, hơn nữa còn rất là đau, đau không phải mặt, mà là lòng.
Đây cũng là nguyên nhân Phượng Thiên Mị không tính toán đả thương hay giết nàng ta, ngược lại còn cảm thấy Mộc Cẩm Sắt này rất đáng yêu, chơi rất vui.
“Sắt Nhi, câm miệng.” Mộc Cẩm Thần không biết làm sao, đành phải nghiêm khắc quát.
Không phải y sợ Phượng Thiên Mị, mà vì y không muốn kiến cho quan hệ căng thẳng, lại không dám đảm bảo, nếu Sắt Nhi tiếp tục ầm ĩ, khó tránh Phượng Thiên Mị sẽ thật sự không nể mặt y, làm ra chuyện gì đó.
Ngay cả Hoàng thượng Phượng Thiên Mị cũng không sợ, nàng ấy còn coi thường Hoàng thượng như vậy, mà Hoàng thượng lại chưa từng trách tội nàng ấy, nếu nàng ấy phế đi Sắt Nhi, hoặc là giết Sắt Nhi, bọn họ lấy gì báo thù, chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng, bọn họ không có cách nào phản kháng.
Dân, trước giờ đều không thể đấu lại quan, huống chi sau lưng đối phương còn là vua một nước!
“Ca, huynh…” Mộc Cẩm Sắt tức giận đến mức giậm chân, tràn đầy không cam lòng, chỉ là chưa kịp nói gì, đã bị cắt ngang.
“Đủ rồi, trong mắt các ngươi còn có bổn Vương hay không.” Mặt Thương Lan Cẩm tối sầm lại, tức đến mức vỗ ngực dậm chân, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị coi nhẹ, bây giờ hắn chính là người bị hại đấy!
Mộc Cẩm Sắt nghe xong, nhất thời câm nín, ánh mắt khi nhìn Thương Lan Cẩm, tràn đầy uất ức và xấu hổ, còn hàm chứa ảo não, giống như mình bị bại lộ vẻ không tốt trước mắt người mình thích, sợ đối phương sẽ ghét bỏ mình.
Dân chúng hoảng sợ, tuy bọn họ không lên tiếng, nhưng trong lòng bọn họ, Thương Lan Cẩm cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Lần này Phượng Thiên Mị đã nhìn ra, tình cảm của nữ nhân không để ai vào trong mắt này, nữ nhân không tim không phổi, cũng sẽ có một mặt như vậy! Nàng ta, thích Thương Lan Cẩm.
Ha ha! Thật là thú vị.
“Sắt Nhi, còn không mau nhận lỗi với Cẩm vương gia.” Mộc Cẩm Thần thật sự hết cách với muội muội của mình, suốt ngày chỉ biết gây sự, còn cái gì mà nữ hiệp giang hồ một đời ngông cuồng ngạo mạn, không phải chính là thích xen vào việc của người khác, đánh bậy đánh bạ vớ được vài chuyện tốt thôi sao.
“Cẩm vương gia, thực xin lỗi.” Đối với Thương Lan Cẩm, giọng điệu Mộc Cẩm Sắt trở nên dịu dàng, nhưng vì từ trước tới nay luôn ngông cuồng ngạo mạn, nên giọng nói cố hết sức biến thành dịu dàng không được tự nhiên.
“Hừ! Lần sau chú ý một chút, nếu không, bổn Vương tuyệt không tùy tiện bỏ qua.” Thương Lan Cẩm cũng không muốn dây dưa, đành phải thôi, nhưng nếu không hung hăng cảnh cáo một phen thì lại không giống tính cách ngày thường của hắn.
Bây giờ hắn mới biết, thì ra ngụy trang cũng là một chuyện hết sức đau khổ!
“Tạ ơn Cẩm vương gia đã không so đo với tiểu nhân, tha thứ cho tiểu muội.” Mộc Cẩm Thần cung kính chắp tay hành lễ nói.
Dứt lời, lại thấy Mộc Cẩm Sắt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, hắn kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng nói lời cảm tạ. Mộc Cẩm Sắt lập tức phản ứng lại, cũng chắp tay hành lễ nói: “Đa tạ Cẩm Vương.”
Giờ lại đổi thành Phượng Thiên Mị bị phớt lờ, Phượng Thiên Mị ngược lại cũng không để ý, nàng chỉ hứng thú xem bọn họ diễn mà thôi.
“Tiểu thư, vì sao trước kia bộ dáng nàng ta như cọp mẹ, bây giờ lại biết thành chú thỏ con rồi?” Hồng Kiều đơn thuần không nhìn ra Mộc Cẩm Sắt thích Thương Lan Cẩm, nhưng lại thấy được sự chuyển biến của Mộc Cẩm Sắt, nghi ngờ hỏi.
Tuy nàng đã tận lực hạ giọng, nhưng đám người Mộc Cẩm Sắt có nội lực, nên nghe được rõ ràng.
Phượng Thiên Mị còn chưa kịp phản ứng trước lời nói của Hồng Kiều, bên kia đã truyền đến tiếng Mộc Cẩm Sắt quát to: “Tiểu nha hoàn nhà ngươi, nói ai là cọp mẹ hả!”
Cơ thể Hồng Kiều cứng đờ, không ngờ rằng lời nói của nàng lại bị nghe được, có điều Hồng Kiều theo Phượng Thiên Mị cũng không phải ngày một ngày hai, vẫn có vài phần can đảm, cho nên, nàng đáp lại: “Ta không chỉ tên gọi họ, là ngươi tự mình nghĩ.”
“Ngươi!” Mộc Cẩm Sắt tức giận đến mức suýt chút nữa không thở được, nghẹn đỏ mặt, ngay cả trợn mắt, cũng mất đi uy lực.
Sao nàng có thể không giận cho được? Đầu tiên là bị Phượng Thiên Mị đánh, bây giờ ngay cả một tiểu nha hoàn cũng ức hiếp nàng, đã khi nào nàng chịu ủy khuất như vậy đâu chứ! Hết lần này đến lần khác Phượng Thiên Mị với nha hoàn của nàng ta ức hiếp nàng.
“Phì …” Sau khi Phượng Thiên Mị kịp phản ứng lại, nhịn không được phụt cười ra tiếng, nàng thật không ngờ, Hồng Kiều lại nói ra lời nói như vậy, quan trọng là còn khiến Mộc Cẩm Sắt giận đến không nói nên lời.
“Cười cái gì mà cười? Phượng Thiên Mị, ân oán giữa chúng ta còn chưa tính xong đâu!” Mộc Cẩm Sắt đảo mắt lườm Phượng Thiên Mị, sau lưng đau đớn càng khiến nàng căm ghét Phượng Thiên Mị, nhưng lại kiêng kị roi dài trên tay Phượng Thiên Mị, khiến nàng muốn tiến muốn lui.
“Đương nhiên là đang cười một con heo không có đầu óc.” Phượng Thiên Mị khẽ cười nói.
“Ngươi!” Mộc Cẩm Sắt giận đến mức nổi trận lôi đình, mình lại bị Phượng Thiên Mị so sánh với một con heo, cảm xúc đã hoàn toàn không khống chế được: “Phượng Thiên Mị, hôm nay nếu ta không đánh thắng ngươi, ta sẽ không mang họ Mộc.” Một chân nâng kiếm đang nằm dưới đất lên, nắm trong tay, giơ kiếm lên, ý đồ tấn công Phượng Thiên Mị.
“Sắt Nhi, dừng tay.” Mộc Cẩm Thần thấy thế kinh hãi, nghiêm khắc quát, vội vàng giữ chặt tay cầm kiếm của Mộc Cẩm Sắt, ánh mắt nhìn Mộc Cẩm Sắt tràn đầy lạnh lùng cảnh cáo.
Mộc Cẩm Sắt đã đến giới hạn, thấy ca ca không giúp mình xả giận đã đành, lại còn bảo vệ ả ta, khiến nàng càng thêm tức giận, quát lớn: “Huynh ba lần bảy lượt ngăn cản muội, hay là huynh thích ả ta rồi phải không, ả ta có gì tốt, không phải chỉ là một nữ nhân bị chồng bỏ, trước kia ả ta còn là một kẻ ngốc.”
Mộc Cẩm Sắt còn chưa nói xong, một tiếng “Bốp”, khiến tất cả âm thanh đều ngưng bặt, mọi người trợn to mắt, không ngờ rằng Mộc công tử ôn hòa lễ độ lại đánh người.
Có điều, mọi người cũng không thấy Mộc Cẩm Thần đánh nàng ta là có gì sai, Mộc Cẩm Sắt cũng hơi quá đáng, nếu rơi vào tay Phượng Thiên Mị, chỉ sợ không chết cũng tàn phế!
Phượng Thiên Mị hơi ngẩn ra, tuy không vừa lòng với lời nói của Mộc Cẩm Sắt, nhưng nàng không tính ra tay, thế nhưng, Mộc Cẩm Thần lại ra tay rồi.
Mộc Cẩm Sắt dùng tay che một bên mặt, không thể tin nhìn Mộc Cẩm Thần, đôi mắt đã ngấn nước.
Không, vì sao? Vì sao lại như vậy?
Từ nhỏ ca ca đã sủng ái nàng, dù nàng có làm sai chuyện gì, ca ca cũng chưa từng đánh nàng, hôm nay, vì một nữ nhân lại ra tay với nàng, nàng không thể tin được, cũng không muốn tin.
Nhưng, nàng thật sự bị đánh, hơn nữa còn rất là đau, đau không phải mặt, mà là lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.