Chương 10: Dung nhan tuyệt sắc
A Mai Nhi
11/07/2016
Cẩn thận kiểm tra bốn
thi thể, Thương Lan Hiên lại bị chấn kinh, yết hầu bốn người đều bị lợi
khí cắt qua, hơn nữa mau, thực, chuẩn, căn bản không cho người khác kịp
phản ứng. Võ công bực này, ngay cả hẳn cũng khó mà làm được.
Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ thật sự là Phượng Thiên Mị Quỷ Hồn sao? Hắn không tin, nhưng lại không tìm thấy cách nói nào hợp lý hơn. Chuyện tình quỷ dị, trong lòng Thương Lan Hiên kinh hoảng, nếu thật là Quỷ Hồn Phượng Thiên Mị quấy phá thì hắn phải làm gì cho phải.
“Việc hôm nay tất cả chỉ được để trong lòng cho bản vương.” Thương Lan Hiên lạnh lùng cảnh cáo.
“Là, Vương gia.” Mọi người nhất tề kinh hoảng đáp, đây là lần cảnh cáo thứ hai của Thương Lan Hiên, cho dù không cảnh cáo bọn họ cũng không dám nói ra.
Ra khỏi Hiên vương phủ bên một dòng suối, có hai bóng dáng ngồi bên dòng
suối.
“Oa!” Đột nhiên, một tiếng kinh hách từ một nữ tử hồng y truyền đến, trông nàng thiếu chút nữa ngã vào dòng suối.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Một người vận phấn y vội đỡ lấy bóng dáng hồng y.
“ Này là người sao?” Phượng Thiên Mị chỉ vào khuôn mặt chính mình trong
dòng suối, đây là người sao? Mặt trát một tầng phấn, môi đỏ chót, quanh mắt đen hắc, cái này rõ ràng là một yêu quái chứ không phải người!
“Hì hì! Tiểu thư trước kia đều như vậy!” Hồng Kiều nghe nhịn không được cười ra tiếng.
Ách……
Trán Phượng Thiên Mị rớt xuống vài cái hắc tuyến, nàng bội phục Phượng Thiên Mị trước kia luôn! Cái bộ dạng như vậy mà cũng dám ra đường cái chạy loạn.
Bất quá Phượng Thiên Mị kia là ngốc tử sao hiểu được a.
Lại nói, Phượng Thiên Mị bị đồn là đồ quái dị phải cảm ơn công lao của “Hảo
muội muội”! Mỗi lần đều xui nàng “ Mĩ trang” như vậy Hiên vương mới thể thích. Đầu óc Phượng Thiên Mị kém cỏi liền tin theo, mỗi ngày đều hoạ thành cái dạng này, Hồng Kiều không lay chuyển được nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị coi là người quái dị.
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị rùng mình, nàng nhất định không bỏ qua kẻ đã giết Phượng Thiên Mị, không bỏ qua cho Tô Tịch Nhị vu oan giá hoạ cho nàng, không bỏ qua cho hai di nương đã ngược đãi nàng, cũng không bỏ cho hai tỉ đệ muộn ngày ngày khi dễ Phượng Thiên Mị và nhất định không tha thứ cho phụ thân coi thường Phượng Thiên Mị nàng.
Tất nhiên Hồng Kiều và Phượng Thiên Dao là hai người đã đối xử tốt với nàng, nàng nhất định báo đáp.
Nhớ tới Nhị di nương Phương Vãn Tình, trong lòng Phượng Thiên Mị tê rần, một cỗ cừu hận đánh úp lại, nàng nhớ mang máng, mấu thân Phượng Thiên Mị tử, nhị di nương không thoát khỏi can hệ.
Trong đầu đau đớn, hình ảnh vốn không có trong trí nhớ, bỗng ùa về.
Sau lúc Thiên Mị được Thái Hậu tứ hôn không lâu, mẫu thân nàng liền ngã bệnh rồi chết, Thiên mị lúc nhỏ nhìn thấy Phương Vãn Tình đổ một bát dược vào trong miệng mẫu thân, lúc sau mẫu thân liền chết.
Tiểu Thiên Mị sợ hãi muốn chạy trốn lại bị Phương Vãn Tình phát hiện, nên
nàng cũng bị bắt uống một chén thuốc như vậy, nàng mệnh lớn không chết nhưng lại trở thành ngốc tử.
Thấy những hình ảnh như vậy, hồng mâu Phượng Thiên Mị thoáng qua tia thị huyết, chuyển oán hận thành cừu hận, nhị di nương Phương Vãn Tình, nguyên lai, là nàng ta.
Nàng ta giết mẫu thân nàng, nhiều nắm qua còn ngược đãi Phượng Thiên Mị, nàng ta nhất định phải chết trên tay Phượng Thiên Mị nàng.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Phượng Thiên Mị âm trầm, Hồng Kiều lo lắng hỏi.
Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ thật sự là Phượng Thiên Mị Quỷ Hồn sao? Hắn không tin, nhưng lại không tìm thấy cách nói nào hợp lý hơn. Chuyện tình quỷ dị, trong lòng Thương Lan Hiên kinh hoảng, nếu thật là Quỷ Hồn Phượng Thiên Mị quấy phá thì hắn phải làm gì cho phải.
“Việc hôm nay tất cả chỉ được để trong lòng cho bản vương.” Thương Lan Hiên lạnh lùng cảnh cáo.
“Là, Vương gia.” Mọi người nhất tề kinh hoảng đáp, đây là lần cảnh cáo thứ hai của Thương Lan Hiên, cho dù không cảnh cáo bọn họ cũng không dám nói ra.
Ra khỏi Hiên vương phủ bên một dòng suối, có hai bóng dáng ngồi bên dòng
suối.
“Oa!” Đột nhiên, một tiếng kinh hách từ một nữ tử hồng y truyền đến, trông nàng thiếu chút nữa ngã vào dòng suối.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Một người vận phấn y vội đỡ lấy bóng dáng hồng y.
“ Này là người sao?” Phượng Thiên Mị chỉ vào khuôn mặt chính mình trong
dòng suối, đây là người sao? Mặt trát một tầng phấn, môi đỏ chót, quanh mắt đen hắc, cái này rõ ràng là một yêu quái chứ không phải người!
“Hì hì! Tiểu thư trước kia đều như vậy!” Hồng Kiều nghe nhịn không được cười ra tiếng.
Ách……
Trán Phượng Thiên Mị rớt xuống vài cái hắc tuyến, nàng bội phục Phượng Thiên Mị trước kia luôn! Cái bộ dạng như vậy mà cũng dám ra đường cái chạy loạn.
Bất quá Phượng Thiên Mị kia là ngốc tử sao hiểu được a.
Lại nói, Phượng Thiên Mị bị đồn là đồ quái dị phải cảm ơn công lao của “Hảo
muội muội”! Mỗi lần đều xui nàng “ Mĩ trang” như vậy Hiên vương mới thể thích. Đầu óc Phượng Thiên Mị kém cỏi liền tin theo, mỗi ngày đều hoạ thành cái dạng này, Hồng Kiều không lay chuyển được nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị coi là người quái dị.
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị rùng mình, nàng nhất định không bỏ qua kẻ đã giết Phượng Thiên Mị, không bỏ qua cho Tô Tịch Nhị vu oan giá hoạ cho nàng, không bỏ qua cho hai di nương đã ngược đãi nàng, cũng không bỏ cho hai tỉ đệ muộn ngày ngày khi dễ Phượng Thiên Mị và nhất định không tha thứ cho phụ thân coi thường Phượng Thiên Mị nàng.
Tất nhiên Hồng Kiều và Phượng Thiên Dao là hai người đã đối xử tốt với nàng, nàng nhất định báo đáp.
Nhớ tới Nhị di nương Phương Vãn Tình, trong lòng Phượng Thiên Mị tê rần, một cỗ cừu hận đánh úp lại, nàng nhớ mang máng, mấu thân Phượng Thiên Mị tử, nhị di nương không thoát khỏi can hệ.
Trong đầu đau đớn, hình ảnh vốn không có trong trí nhớ, bỗng ùa về.
Sau lúc Thiên Mị được Thái Hậu tứ hôn không lâu, mẫu thân nàng liền ngã bệnh rồi chết, Thiên mị lúc nhỏ nhìn thấy Phương Vãn Tình đổ một bát dược vào trong miệng mẫu thân, lúc sau mẫu thân liền chết.
Tiểu Thiên Mị sợ hãi muốn chạy trốn lại bị Phương Vãn Tình phát hiện, nên
nàng cũng bị bắt uống một chén thuốc như vậy, nàng mệnh lớn không chết nhưng lại trở thành ngốc tử.
Thấy những hình ảnh như vậy, hồng mâu Phượng Thiên Mị thoáng qua tia thị huyết, chuyển oán hận thành cừu hận, nhị di nương Phương Vãn Tình, nguyên lai, là nàng ta.
Nàng ta giết mẫu thân nàng, nhiều nắm qua còn ngược đãi Phượng Thiên Mị, nàng ta nhất định phải chết trên tay Phượng Thiên Mị nàng.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Phượng Thiên Mị âm trầm, Hồng Kiều lo lắng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.