Chương 229: Không sợ chết
A Mai Nhi
06/08/2019
Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Cho nên, có Đại tiểu thư ở đây, bà muốn leo lên vị trí chủ mẫu, chính là ở trong tầm tay, đây cũng là Đại tiểu thư hứa hẹn.
Chỉ cần bà lên làm chủ mẫu, còn sợ tìm không thấy nhà chồng tốt cho Dao Nhi sao? Chỉ là, bây giờ đành để Dao Nhi chịu uất ức một tí.
Nghe tiếng Đỗ di nương gọi, Phượng Thiên Dao lập tức phản ứng lại, che lại ánh sáng lạnh lẽo.
Bên này, Phượng Thiên Mị gọi Hồng Kiều cùng đi ra cửa.
Việc Mộc Cẩm Thần mời, trước đây nàng cũng có nói, cho nên mới đi gặp, bằng không Phượng Thiên Mị nàng dễ mời ra ngoài như vậy sao, tất nhiên là không.
Đối với chuyện ngày đó rốt cuộc là ai muốn ám sát nàng, sở dĩ nàng không điều tra, là vì không cần đoán cũng biết chính là mấy người kia làm. Dù sao nàng cũng không định bỏ qua những người đó, cho nên điều tra hay không cũng giống nhau, bởi vì cũng chỉ có một kết quả, đó là chết.
Trên đường cái, lời đồn đãi về Phượng Thiên Mị vẫn được bàn tán ồn ào huyên náo, chưa từng dừng lại, giống như không mệt, không chán.
Một chiếc xe ngựa không tính là xa hoa, nhưng cũng không bình thường xuyên qua đám người, lời đồn đãi ngoài xe ngựa cũng truyền vào tai người trong xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Phượng Thiên Mị mặc y phục trắng nhắm mắt, không để ý tới lời đồn đãi về nàng, chỉ cần không để nàng nghe thấy lời nói có tính công kích nàng là được.
Nhưng mà Hồng Kiều ở bên cạnh không vui nhíu mày, trong lòng buồn bực, những người này, sao lại luôn thích nói tiểu thư như vậy hả!
“Tiểu thư, sao bọn họ lại như vậy? Sao luôn nghị luận về tiểu thư, một ngày cũng không dừng miệng được.” Rốt cục Hồng Kiều không nhịn được oán giận nói, nếu như khen tiểu thư kia thì thôi đi, đằng này còn nói tiểu thư đáng sợ.
Được rồi! Nàng thừa nhận thủ đoạn của tiểu thư tàn nhẫn một chút, nhưng mà, đó đều là đối với người từng ức hiếp bọn họ, chỉ cần không đắc tội tiểu thư, tiểu thư sẽ không làm gì.
“Cũng không phải nói em, em gấp cái gì!” Phượng Thiên Mị cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói.
“Tiểu thư, người ta đang bất bình thay người mà!” Dáng vẻ không quan tâm kia của Phượng Thiên Mị, khiến cho Hồng Kiều tức giận dậm chân, không để bụng thì thôi, còn có tâm tình trêu ghẹo nàng.
“Miệng là của người ta, chẳng lẽ em nhíu mày một cái họ sẽ đóng lại sao?” Phượng Thiên Mị cười nhẹ nói.
“Nếu như em có thể, nhất định sẽ dán hết miệng bọn họ lại.” Hồng Kiều không để ý Phượng Thiên Mị lại trêu ghẹo, bĩu môi, tức giận nói.
Khóe mắt Phượng Thiên Mị giật một cái, không thèm nói gì thêm, chỉ cảm thấy trên đầu có một con quạ đen bay qua, tim lặng lắc đầu không nói gì.
“Hừ! Phượng Thiên Mị có gì đặc biệt hơn người! Không phải là một kẻ bị chồng ruồng bỏ sao?” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nữ cực kỳ kiêu ngạo, tràn ngập không cam lòng, giống như không muốn thấy người khác nói Phượng Thiên Mị tốt.
Không sai, nàng không cam lòng, cũng không muốn thấy dân chúng nói Phượng Thiên Mị tốt như thế nào, lợi hại như thế nào, gì mà đệ nhất tài nữ đệ nhất mỹ nữ, không phải chỉ làm mấy bài thơ, đối vài câu từ sao?
Tuy rằng hôm qua nàng ta làm những chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng rất khiếp sợ, nhưng mà cao ngạo như nàng, làm sao lại cho phép bản thân mình đi khâm phục những người khác! Còn là một nữ tử, một nữ tử đã từng là kẻ ngu.
Nhưng mà mọi người nghe nói như vậy, đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử quần áo màu tím ngồi trên lưng ngựa, dung mạo khuynh thành, trên người tản ra một loại khí chất nữ hiệp, nhưng mà, giữa lông mày lại lộ ra ngang ngược kiêu ngạo và không có ý tốt, khiến cho nhất thời khí chất xinh đẹp của nàng giảm phân nửa.
Trong xe ngựa Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, bởi vì không ai dám làm nhục nàng như thế, không thể tưởng được, thật đúng là không hề sợ chết.
Được, được lắm, trong mắt Phượng Thiên Mị thoáng hiện lên một chút giận dữ.
Sau khi Hồng Kiều nghe xong, hai mắt lập tức bốc lên lửa giận, hai quả đấm cũng siết chặt, rất muốn hành hung kẻ bên ngoài kia một phen, chỉ là, nàng biết bản thân mình không có lá gan và năng lực đó, cho nên cũng chỉ có thể buồn bực.
“Vị tiểu thư này, người cũng không thể nói như vậy, nếu để cho Phượng Thiên Mị nghe được, nàng ấy sẽ không bỏ qua cho người.” Một nam tử không đành lòng nhìn nữ tử xinh đẹp như vậy bị hủy ở trên tay Phượng Thiên Mị, có ý tốt nhắc nhở.Dân chúng không biết nữ tử này là ai, nhưng mà nhìn nàng ta cuồng ngạo như thế, cũng không khỏi lo lắng thay cho nàng ta, nữ tử này nếu đụng phải Phượng Thiên Mị, nhất định là sẽ chịu thiệt.
Không phải bọn họ chưa từng thấy tốc độ Phượng Thiên Mị đánh người, căn bản là chưa kịp nhìn rõ, thì kẻ địch đã bị đánh ngã.
Nhưng mà nữ tử kia căn bản là không để ý tới, ngược lại càng thêm khinh thường, “Hừ! Nàng ta sẽ không bỏ qua cho ta, vậy nàng ta cũng phải có bản lĩnh này mới được, nàng ta nghe được cũng tốt! Như vậy bổn tiểu thư có thể giáo huấn nàng ta một chút, bổn tiểu thư không chấp nhận được nữ tử cuồng vọng hơn bổn tiểu thư tồn tại.”
Hừ! Phượng Thiên Mị, cho dù đã tốt lên thì thế nào, trên giang hồ nàng đường đường là một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo, còn sợ nàng ta chắc.
“Thật không?” Nữ tử dứt lời, xung quanh đám đông vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng kia tuy không biết, nhưng mà đám dân chúng đều sợ hết hồn, đồng loạt nhìn về phía âm thanh vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa hạng trung dừng lại, màn xe từ từ được vén lên, một bóng trắng bước ra.
Thật ra thì, dân chúng không cần nhìn, cũng đại khái đoán ra được là ai, nhưng mà, sau khi bọn họ nhìn thấy người mà mình đoán trúng xuất hiện ở trước mặt, sợ hãi theo bản năng, giống như nhìn thấy ma thụt lùi vài bước, rất sợ không cẩn thận một cái, trở thành vật hi sinh trong tay nàng.
Không sai, bởi vì chuyện ngày hôm qua, khiến cho bây giờ Phượng Thiên Mị ở trong lòng bọn họ, tựa như ma quỷ, không, thật sự chính là ma quỷ. Đã hoàn toàn không dám chọc Phượng Thiên Mị, cho dù ở trước mặt nàng hô hấp, cũng cảm thấy khó khăn.
Có thể không sợ sao? Mọi hành động của Phượng Thiên Mị đều kinh hãi thế tục, đầu tiên là hại chết Tô Nhị Tịch, tiếp theo là coi thường Hoàng thượng, đả thương Vân Phi, phế bỏ Thương Lan Hiên.
Tuy rằng cái chết của Thương Lan Hiên, là bị người khác giết, nhưng mà, cũng đã bị phán lập tức hành quyết xử trảm rồi, còn có Tô gia, cũng khó trốn khỏi ma chưởng.
Đủ các thể loại, làm cho bọn họ vừa sợ hãi Phượng Thiên Mị, lại vừa bội phục.
Bởi vì một nữ tử có thể có lá gan lớn như vậy, cùng khí thế mạnh đến thế, đúng là càng hiếm thấy, càng hiếm có!
Lúc này, đám dân chúng đều lo lắng cho nữ tử áo tím này, lần này, nữ tử áo tím sợ là đã gặp tai ương.
Cho nên, có Đại tiểu thư ở đây, bà muốn leo lên vị trí chủ mẫu, chính là ở trong tầm tay, đây cũng là Đại tiểu thư hứa hẹn.
Chỉ cần bà lên làm chủ mẫu, còn sợ tìm không thấy nhà chồng tốt cho Dao Nhi sao? Chỉ là, bây giờ đành để Dao Nhi chịu uất ức một tí.
Nghe tiếng Đỗ di nương gọi, Phượng Thiên Dao lập tức phản ứng lại, che lại ánh sáng lạnh lẽo.
Bên này, Phượng Thiên Mị gọi Hồng Kiều cùng đi ra cửa.
Việc Mộc Cẩm Thần mời, trước đây nàng cũng có nói, cho nên mới đi gặp, bằng không Phượng Thiên Mị nàng dễ mời ra ngoài như vậy sao, tất nhiên là không.
Đối với chuyện ngày đó rốt cuộc là ai muốn ám sát nàng, sở dĩ nàng không điều tra, là vì không cần đoán cũng biết chính là mấy người kia làm. Dù sao nàng cũng không định bỏ qua những người đó, cho nên điều tra hay không cũng giống nhau, bởi vì cũng chỉ có một kết quả, đó là chết.
Trên đường cái, lời đồn đãi về Phượng Thiên Mị vẫn được bàn tán ồn ào huyên náo, chưa từng dừng lại, giống như không mệt, không chán.
Một chiếc xe ngựa không tính là xa hoa, nhưng cũng không bình thường xuyên qua đám người, lời đồn đãi ngoài xe ngựa cũng truyền vào tai người trong xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Phượng Thiên Mị mặc y phục trắng nhắm mắt, không để ý tới lời đồn đãi về nàng, chỉ cần không để nàng nghe thấy lời nói có tính công kích nàng là được.
Nhưng mà Hồng Kiều ở bên cạnh không vui nhíu mày, trong lòng buồn bực, những người này, sao lại luôn thích nói tiểu thư như vậy hả!
“Tiểu thư, sao bọn họ lại như vậy? Sao luôn nghị luận về tiểu thư, một ngày cũng không dừng miệng được.” Rốt cục Hồng Kiều không nhịn được oán giận nói, nếu như khen tiểu thư kia thì thôi đi, đằng này còn nói tiểu thư đáng sợ.
Được rồi! Nàng thừa nhận thủ đoạn của tiểu thư tàn nhẫn một chút, nhưng mà, đó đều là đối với người từng ức hiếp bọn họ, chỉ cần không đắc tội tiểu thư, tiểu thư sẽ không làm gì.
“Cũng không phải nói em, em gấp cái gì!” Phượng Thiên Mị cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói.
“Tiểu thư, người ta đang bất bình thay người mà!” Dáng vẻ không quan tâm kia của Phượng Thiên Mị, khiến cho Hồng Kiều tức giận dậm chân, không để bụng thì thôi, còn có tâm tình trêu ghẹo nàng.
“Miệng là của người ta, chẳng lẽ em nhíu mày một cái họ sẽ đóng lại sao?” Phượng Thiên Mị cười nhẹ nói.
“Nếu như em có thể, nhất định sẽ dán hết miệng bọn họ lại.” Hồng Kiều không để ý Phượng Thiên Mị lại trêu ghẹo, bĩu môi, tức giận nói.
Khóe mắt Phượng Thiên Mị giật một cái, không thèm nói gì thêm, chỉ cảm thấy trên đầu có một con quạ đen bay qua, tim lặng lắc đầu không nói gì.
“Hừ! Phượng Thiên Mị có gì đặc biệt hơn người! Không phải là một kẻ bị chồng ruồng bỏ sao?” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nữ cực kỳ kiêu ngạo, tràn ngập không cam lòng, giống như không muốn thấy người khác nói Phượng Thiên Mị tốt.
Không sai, nàng không cam lòng, cũng không muốn thấy dân chúng nói Phượng Thiên Mị tốt như thế nào, lợi hại như thế nào, gì mà đệ nhất tài nữ đệ nhất mỹ nữ, không phải chỉ làm mấy bài thơ, đối vài câu từ sao?
Tuy rằng hôm qua nàng ta làm những chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng rất khiếp sợ, nhưng mà cao ngạo như nàng, làm sao lại cho phép bản thân mình đi khâm phục những người khác! Còn là một nữ tử, một nữ tử đã từng là kẻ ngu.
Nhưng mà mọi người nghe nói như vậy, đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử quần áo màu tím ngồi trên lưng ngựa, dung mạo khuynh thành, trên người tản ra một loại khí chất nữ hiệp, nhưng mà, giữa lông mày lại lộ ra ngang ngược kiêu ngạo và không có ý tốt, khiến cho nhất thời khí chất xinh đẹp của nàng giảm phân nửa.
Trong xe ngựa Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, bởi vì không ai dám làm nhục nàng như thế, không thể tưởng được, thật đúng là không hề sợ chết.
Được, được lắm, trong mắt Phượng Thiên Mị thoáng hiện lên một chút giận dữ.
Sau khi Hồng Kiều nghe xong, hai mắt lập tức bốc lên lửa giận, hai quả đấm cũng siết chặt, rất muốn hành hung kẻ bên ngoài kia một phen, chỉ là, nàng biết bản thân mình không có lá gan và năng lực đó, cho nên cũng chỉ có thể buồn bực.
“Vị tiểu thư này, người cũng không thể nói như vậy, nếu để cho Phượng Thiên Mị nghe được, nàng ấy sẽ không bỏ qua cho người.” Một nam tử không đành lòng nhìn nữ tử xinh đẹp như vậy bị hủy ở trên tay Phượng Thiên Mị, có ý tốt nhắc nhở.Dân chúng không biết nữ tử này là ai, nhưng mà nhìn nàng ta cuồng ngạo như thế, cũng không khỏi lo lắng thay cho nàng ta, nữ tử này nếu đụng phải Phượng Thiên Mị, nhất định là sẽ chịu thiệt.
Không phải bọn họ chưa từng thấy tốc độ Phượng Thiên Mị đánh người, căn bản là chưa kịp nhìn rõ, thì kẻ địch đã bị đánh ngã.
Nhưng mà nữ tử kia căn bản là không để ý tới, ngược lại càng thêm khinh thường, “Hừ! Nàng ta sẽ không bỏ qua cho ta, vậy nàng ta cũng phải có bản lĩnh này mới được, nàng ta nghe được cũng tốt! Như vậy bổn tiểu thư có thể giáo huấn nàng ta một chút, bổn tiểu thư không chấp nhận được nữ tử cuồng vọng hơn bổn tiểu thư tồn tại.”
Hừ! Phượng Thiên Mị, cho dù đã tốt lên thì thế nào, trên giang hồ nàng đường đường là một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo, còn sợ nàng ta chắc.
“Thật không?” Nữ tử dứt lời, xung quanh đám đông vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng kia tuy không biết, nhưng mà đám dân chúng đều sợ hết hồn, đồng loạt nhìn về phía âm thanh vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa hạng trung dừng lại, màn xe từ từ được vén lên, một bóng trắng bước ra.
Thật ra thì, dân chúng không cần nhìn, cũng đại khái đoán ra được là ai, nhưng mà, sau khi bọn họ nhìn thấy người mà mình đoán trúng xuất hiện ở trước mặt, sợ hãi theo bản năng, giống như nhìn thấy ma thụt lùi vài bước, rất sợ không cẩn thận một cái, trở thành vật hi sinh trong tay nàng.
Không sai, bởi vì chuyện ngày hôm qua, khiến cho bây giờ Phượng Thiên Mị ở trong lòng bọn họ, tựa như ma quỷ, không, thật sự chính là ma quỷ. Đã hoàn toàn không dám chọc Phượng Thiên Mị, cho dù ở trước mặt nàng hô hấp, cũng cảm thấy khó khăn.
Có thể không sợ sao? Mọi hành động của Phượng Thiên Mị đều kinh hãi thế tục, đầu tiên là hại chết Tô Nhị Tịch, tiếp theo là coi thường Hoàng thượng, đả thương Vân Phi, phế bỏ Thương Lan Hiên.
Tuy rằng cái chết của Thương Lan Hiên, là bị người khác giết, nhưng mà, cũng đã bị phán lập tức hành quyết xử trảm rồi, còn có Tô gia, cũng khó trốn khỏi ma chưởng.
Đủ các thể loại, làm cho bọn họ vừa sợ hãi Phượng Thiên Mị, lại vừa bội phục.
Bởi vì một nữ tử có thể có lá gan lớn như vậy, cùng khí thế mạnh đến thế, đúng là càng hiếm thấy, càng hiếm có!
Lúc này, đám dân chúng đều lo lắng cho nữ tử áo tím này, lần này, nữ tử áo tím sợ là đã gặp tai ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.