Chương 191: Kích động để làm gì
A Mai Nhi
13/03/2019
Nhất thời trong lòng Phượng Thanh Tường sinh ra mấy phần nghi ngờ, sắc mặt trầm xuống, nhưng không nói chuyện.
Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh chột dạ, nhưng Phượng Thiên Linh đã hơi trấn định lại, còn Phương Vãn Tình vì muốn che dấu chột dạ của mình, vội vàng nói: “Cũng, có lẽ là có người thấy ngươi lúc nửa đêm ở bên ngoài!” Giọng nói của Phương Vãn Tình rõ ràng có chút run rẩy.
Phượng Thiên Mị hơi hơi nheo mắt lại nhìn Phương Vãn Tình, ánh mắt thâm thúy làm cho Phương Vãn Tình giật mình, chỉ cảm thấy trong mắt nàng lộ ra một cảm giác âm trầm lạnh lẽo, không khỏi áp bách và sợ hãi.
“Ha ha! Ta cũng không nói là bà, bà kích động như vậy để làm chi!” Phượng Thiên Mị cười như không cười, tiếng cười không uy không giận, ý tứ vô cùng sâu xa.
Bỗng nhiên Phương Vãn Tình dừng lại, bởi vì chột dạ khiến cho đầu óc của bà ta nhất thời có chút choáng váng, Phượng Thiên Linh thấy thế, lén kéo y phục của Phương Vãn Tình, ý bảo bà ta phải trấn định lại.
Phương Vãn Tình mới cưỡng chế trấn định lại, nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người bừa bãi.”
“Ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị cười to như là nghe được chuyện buồn cười, “Phương Vãn Tình ơi là Phương Vãn Tình, bà vừa kích động đấy, ta cũng không nói là bà, bà cần gì phải nói ta ngậm máu phun người! Đây không phải đang che dấu chột dạ của bản thân, không đánh đã khai sao?”
“Ngươi” Phương Vãn Tình nhất thời nổi đóa, Phượng Thiên Mị chết tiệt, mồm miệng lanh lợi như thế, cho dù là chết cũng có thể nói thành sống.
Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Vãn Tình rõ ràng cũng sinh ra nghi ngờ, không, nói vậy chính là bà ta làm.
Bọn họ cũng đều biết, hôm trước mẫu tử Phương Vãn Tình đều bị Phượng Thiên Mị giáo huấn, chỉ cần là người, khẳng định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi là Phương Vãn Tình vốn có lòng dạ ác độc!
Cho nên, cho dù không phải Phương Vãn Tình gây nên, bây giờ bọn họ cũng cho rằng là do bà ta gây nên.
“Phương Vãn Tình, nói, rốt cuộc có phải nàng làm hay không?” Phượng Thanh Tường nhịn không được nổi giận, ông vốn là bởi vì, nàng ta có khả năng là hung thủ sát hại Quỳnh Hoa mà có lòng cam thù với nàng ta, nếu không phải Mị Nhi không cho ông nhúng tay, ông đã sớm chất vấn nàng ta.
Vậy mà bây giờ, nàng ta lại còn làm thế với Mị Nhi, thả lời đồn loạn, hủy thanh danh của con bé, cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn.
Mọi người thấy Phượng Thanh Tường đột nhiên rống giận hoảng sợ, Phương Vãn Tình thì càng sợ tới mức trực tiếp “Bụp bụp” quỳ rạp xuống đất, ủy khuất nói, “Lão gia, oan uổng quá! Lúc trước thiếp có chút hiểu lầm với đại tiểu thư mà bất hòa, nhưng mà việc này liên quan đến thanh danh của Phượng phủ, thiếp tuyệt đối không có khả năng làm ra việc đại nghịch bất đạo bậc này.”
Nói xong, đã khóc tới lê hoa đái vũ, bộ dáng rất khiến người ta thương tiếc.
Nhưng mà, hoàn toàn tương phản, lời của bà ta lại khiến cho Phượng Thanh Tường cảm thấy chán ghét, nếu là lúc trước, khi còn không biết bản tính của Phương Vãn Tình, thật sự ông sẽ mềm lòng. Nhưng còn bây giờ, ông chỉ cảm thấy nàng giả dối vô sỉ.
Phượng Thiên Mị cong khóe miệng trào phúng, bà ta thật sự cho rằng tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng này rất hiệu quả sao?
Thấy Phượng Thanh Tường không có động tác, Phương Vãn Tình tiếp tục nói, “Có lẽ là có người cố ý hãm hại thiếp, bây giờ muội muội quản gia, chuyện này không phải nên hỏi muội muội sao, nếu ngay cả việc này muội muội cũng không quản được, vậy còn quản gia như thế nào!”
Ngụ ý, xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của Đỗ di nương, nàng ta vừa quản gia, đã xảy ra chuyện như vậy, đó là nàng ta không thể đảm nhiệm.
Đỗ di nương bị điểm danh, hoảng sợ, vội vàng nói: “Lão gia, là thiếp không tốt, vừa mới tiếp nhận quản gia, đã xảy ra chuyện như vậy. Thiếp cho rằng, người trong phủ đều là thật tâm muốn Phượng phủ tốt, mà nha hoàn gia đinh của Phượng phủ, đều làm việc dưới trướng tỷ tỷ nhiều năm như vậy, hẳn là trung thành với tỷ tỷ, trung thành với Phượng phủ, cho dù chuyện xấu trong Phượng phủ, tất nhiên cũng sẽ không truyền đi chuyện xấu của Tướng phủ, truyền ra khẳng định là có dụng ý khác. Hơn nữa, thiếp quản gia cũng là do Đại tiểu thư nâng đỡ, làm sao thiếp lại hại Đại tiểu thư!”
Nghe xong lời Đỗ di nương nói, sắc mặt Phượng Thanh Tường càng âm trầm, mọi người có thể nghe ra hàm ý trong lời Đỗ di nương.
Đầu tiên là bà tự trách, cũng là đang giải thích, bản thân mình cũng không biết sao lại xảy ra chuyện như vậy. Tiếp theo là biến thành nói người trong phủ hẳn là đối với Phượng phủ tốt, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, chứng minh người trong phủ có dị tâm.
Hơn nữa, hạ nhân nơi này đều làm việc trong thời gian Phương Vãn Tình quản gia nhiều năm như vậy, lòng đều hướng về bà ta, hoặc là hướng về Phượng phủ. Nếu là hướng về Phượng phủ, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho Phượng phủ, cho dù có chuyện xấu, quả quyết sẽ không nói ra ngoài.
Nhưng mà, nếu là hướng về Phương Vãn Tình mà nói, chính là có dị tâm.
Phương Vãn Tình mới bị Phượng Thiên Mị đánh, vị trí quản gia cũng mới bị Đỗ di nương chiếm, khẳng định bà ta không phục, trong lòng giận dữ. Nếu là hạ nhân truyền ra, thì khẳng định có liên quan với Phương Vãn Tình, trả thù cho bà ta.
Đương nhiên, bọn họ càng bằng lòng tin tưởng, là Phương Vãn Tình phân phó hạ nhân đi làm.
Phượng Thiên Mị không thể không bội phục tài ăn nói của Đỗ di nương, lời nói nối tiếp nhau, lợi hại vừa đủ, công bằng.
Cùng là người, Phượng Thanh Tường đột nhiên phát hiện Đỗ di nương dịu dàng và hiền thục, chính mình nhiều năm qua đối với nàng không nóng không lạnh, cảm thấy có chút áy náy.
Mà Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh nghe xong, cũng lên cơn giận dữ.
“Đỗ Tâm Như [khuê danh của Đỗ di nương], lời này của ngươi là đang nói là ta làm sao?” Phương Vãn Tình tức giận nói, bộ dáng giận dữ kia, giống như thật sự bà ta bị oan uổng vậy.
“Tỷ tỷ, muội muội không có ý tứ này, chỉ là nói ra cái nhìn của bản thân mình mà thôi.” Đỗ di nương nghe xong, vội vàng giải thích nói, thân mình rụt về sau dường như rất là sợ hãi, nhìn Phương Vãn Tình giống như là mãnh hổ, dường như lúc nào mụ ta cũng có khả năng nhào tới đánh bà.
Song, chỉ có bà biết, giờ phút này trong lòng của bà thoải mái biết bao! Hoàn toàn khác xa bộ dáng run rẩy, bởi vì bà biết, Phương Vãn Tình sắp xong rồi.
Trong mắt Phượng Thiên Dao nhanh chóng hiện lên cái gì đó, sắc mặt nhu nhược, ánh mắt mang theo hơi chút khủng hoảng nhìn Phương Vãn Tình, giọng nói có chút sợ hãi: “Phương di nương, mẫu thân không phải cố ý, chỉ là do người với Đại tỷ mới xảy ra mâu thuẫn, mà hôm nay lại xuất hiện lời đồn đãi như vậy, nhưng mà, ý tứ của Dao nhi không phải nói là người làm. Có lẽ hạ nhân nào cảm thấy chủ nhân của mình chịu thiệt, muốn thay chủ nhân của mình xả giận mà thôi!
Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh chột dạ, nhưng Phượng Thiên Linh đã hơi trấn định lại, còn Phương Vãn Tình vì muốn che dấu chột dạ của mình, vội vàng nói: “Cũng, có lẽ là có người thấy ngươi lúc nửa đêm ở bên ngoài!” Giọng nói của Phương Vãn Tình rõ ràng có chút run rẩy.
Phượng Thiên Mị hơi hơi nheo mắt lại nhìn Phương Vãn Tình, ánh mắt thâm thúy làm cho Phương Vãn Tình giật mình, chỉ cảm thấy trong mắt nàng lộ ra một cảm giác âm trầm lạnh lẽo, không khỏi áp bách và sợ hãi.
“Ha ha! Ta cũng không nói là bà, bà kích động như vậy để làm chi!” Phượng Thiên Mị cười như không cười, tiếng cười không uy không giận, ý tứ vô cùng sâu xa.
Bỗng nhiên Phương Vãn Tình dừng lại, bởi vì chột dạ khiến cho đầu óc của bà ta nhất thời có chút choáng váng, Phượng Thiên Linh thấy thế, lén kéo y phục của Phương Vãn Tình, ý bảo bà ta phải trấn định lại.
Phương Vãn Tình mới cưỡng chế trấn định lại, nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người bừa bãi.”
“Ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị cười to như là nghe được chuyện buồn cười, “Phương Vãn Tình ơi là Phương Vãn Tình, bà vừa kích động đấy, ta cũng không nói là bà, bà cần gì phải nói ta ngậm máu phun người! Đây không phải đang che dấu chột dạ của bản thân, không đánh đã khai sao?”
“Ngươi” Phương Vãn Tình nhất thời nổi đóa, Phượng Thiên Mị chết tiệt, mồm miệng lanh lợi như thế, cho dù là chết cũng có thể nói thành sống.
Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Vãn Tình rõ ràng cũng sinh ra nghi ngờ, không, nói vậy chính là bà ta làm.
Bọn họ cũng đều biết, hôm trước mẫu tử Phương Vãn Tình đều bị Phượng Thiên Mị giáo huấn, chỉ cần là người, khẳng định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi là Phương Vãn Tình vốn có lòng dạ ác độc!
Cho nên, cho dù không phải Phương Vãn Tình gây nên, bây giờ bọn họ cũng cho rằng là do bà ta gây nên.
“Phương Vãn Tình, nói, rốt cuộc có phải nàng làm hay không?” Phượng Thanh Tường nhịn không được nổi giận, ông vốn là bởi vì, nàng ta có khả năng là hung thủ sát hại Quỳnh Hoa mà có lòng cam thù với nàng ta, nếu không phải Mị Nhi không cho ông nhúng tay, ông đã sớm chất vấn nàng ta.
Vậy mà bây giờ, nàng ta lại còn làm thế với Mị Nhi, thả lời đồn loạn, hủy thanh danh của con bé, cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn.
Mọi người thấy Phượng Thanh Tường đột nhiên rống giận hoảng sợ, Phương Vãn Tình thì càng sợ tới mức trực tiếp “Bụp bụp” quỳ rạp xuống đất, ủy khuất nói, “Lão gia, oan uổng quá! Lúc trước thiếp có chút hiểu lầm với đại tiểu thư mà bất hòa, nhưng mà việc này liên quan đến thanh danh của Phượng phủ, thiếp tuyệt đối không có khả năng làm ra việc đại nghịch bất đạo bậc này.”
Nói xong, đã khóc tới lê hoa đái vũ, bộ dáng rất khiến người ta thương tiếc.
Nhưng mà, hoàn toàn tương phản, lời của bà ta lại khiến cho Phượng Thanh Tường cảm thấy chán ghét, nếu là lúc trước, khi còn không biết bản tính của Phương Vãn Tình, thật sự ông sẽ mềm lòng. Nhưng còn bây giờ, ông chỉ cảm thấy nàng giả dối vô sỉ.
Phượng Thiên Mị cong khóe miệng trào phúng, bà ta thật sự cho rằng tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng này rất hiệu quả sao?
Thấy Phượng Thanh Tường không có động tác, Phương Vãn Tình tiếp tục nói, “Có lẽ là có người cố ý hãm hại thiếp, bây giờ muội muội quản gia, chuyện này không phải nên hỏi muội muội sao, nếu ngay cả việc này muội muội cũng không quản được, vậy còn quản gia như thế nào!”
Ngụ ý, xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của Đỗ di nương, nàng ta vừa quản gia, đã xảy ra chuyện như vậy, đó là nàng ta không thể đảm nhiệm.
Đỗ di nương bị điểm danh, hoảng sợ, vội vàng nói: “Lão gia, là thiếp không tốt, vừa mới tiếp nhận quản gia, đã xảy ra chuyện như vậy. Thiếp cho rằng, người trong phủ đều là thật tâm muốn Phượng phủ tốt, mà nha hoàn gia đinh của Phượng phủ, đều làm việc dưới trướng tỷ tỷ nhiều năm như vậy, hẳn là trung thành với tỷ tỷ, trung thành với Phượng phủ, cho dù chuyện xấu trong Phượng phủ, tất nhiên cũng sẽ không truyền đi chuyện xấu của Tướng phủ, truyền ra khẳng định là có dụng ý khác. Hơn nữa, thiếp quản gia cũng là do Đại tiểu thư nâng đỡ, làm sao thiếp lại hại Đại tiểu thư!”
Nghe xong lời Đỗ di nương nói, sắc mặt Phượng Thanh Tường càng âm trầm, mọi người có thể nghe ra hàm ý trong lời Đỗ di nương.
Đầu tiên là bà tự trách, cũng là đang giải thích, bản thân mình cũng không biết sao lại xảy ra chuyện như vậy. Tiếp theo là biến thành nói người trong phủ hẳn là đối với Phượng phủ tốt, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, chứng minh người trong phủ có dị tâm.
Hơn nữa, hạ nhân nơi này đều làm việc trong thời gian Phương Vãn Tình quản gia nhiều năm như vậy, lòng đều hướng về bà ta, hoặc là hướng về Phượng phủ. Nếu là hướng về Phượng phủ, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho Phượng phủ, cho dù có chuyện xấu, quả quyết sẽ không nói ra ngoài.
Nhưng mà, nếu là hướng về Phương Vãn Tình mà nói, chính là có dị tâm.
Phương Vãn Tình mới bị Phượng Thiên Mị đánh, vị trí quản gia cũng mới bị Đỗ di nương chiếm, khẳng định bà ta không phục, trong lòng giận dữ. Nếu là hạ nhân truyền ra, thì khẳng định có liên quan với Phương Vãn Tình, trả thù cho bà ta.
Đương nhiên, bọn họ càng bằng lòng tin tưởng, là Phương Vãn Tình phân phó hạ nhân đi làm.
Phượng Thiên Mị không thể không bội phục tài ăn nói của Đỗ di nương, lời nói nối tiếp nhau, lợi hại vừa đủ, công bằng.
Cùng là người, Phượng Thanh Tường đột nhiên phát hiện Đỗ di nương dịu dàng và hiền thục, chính mình nhiều năm qua đối với nàng không nóng không lạnh, cảm thấy có chút áy náy.
Mà Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh nghe xong, cũng lên cơn giận dữ.
“Đỗ Tâm Như [khuê danh của Đỗ di nương], lời này của ngươi là đang nói là ta làm sao?” Phương Vãn Tình tức giận nói, bộ dáng giận dữ kia, giống như thật sự bà ta bị oan uổng vậy.
“Tỷ tỷ, muội muội không có ý tứ này, chỉ là nói ra cái nhìn của bản thân mình mà thôi.” Đỗ di nương nghe xong, vội vàng giải thích nói, thân mình rụt về sau dường như rất là sợ hãi, nhìn Phương Vãn Tình giống như là mãnh hổ, dường như lúc nào mụ ta cũng có khả năng nhào tới đánh bà.
Song, chỉ có bà biết, giờ phút này trong lòng của bà thoải mái biết bao! Hoàn toàn khác xa bộ dáng run rẩy, bởi vì bà biết, Phương Vãn Tình sắp xong rồi.
Trong mắt Phượng Thiên Dao nhanh chóng hiện lên cái gì đó, sắc mặt nhu nhược, ánh mắt mang theo hơi chút khủng hoảng nhìn Phương Vãn Tình, giọng nói có chút sợ hãi: “Phương di nương, mẫu thân không phải cố ý, chỉ là do người với Đại tỷ mới xảy ra mâu thuẫn, mà hôm nay lại xuất hiện lời đồn đãi như vậy, nhưng mà, ý tứ của Dao nhi không phải nói là người làm. Có lẽ hạ nhân nào cảm thấy chủ nhân của mình chịu thiệt, muốn thay chủ nhân của mình xả giận mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.