Chương 44: Ngốc Vương trèo tường
A Mai Nhi
25/07/2016
“Xích Xích ……chủ tử, cái ngốc tử kia ở trên tường nhìn lén” Lúc nàn Huyết Xà trên tay Phượng Thiên Mị bỗng lên tiếng.
Bởi vì Thương Lan Mạch nội lực thâm hậu, có thể điều hoà hơi thở che dấu khí tức, cho nên dù là cao thủ cũng khó phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cũng vì vậy mà một lúc lâu sau Huyết Xà mới phát hiện ra hắn.
Phượng Thiên Mị vừa nghe, sắc mặt trầm xuống ngốc tử kia tại sao lại biết
nàng ở đây?
“Xuất hiện đi!” Phượng Thiên Mị bỗng nhiên lên tiếng.
“Ai!?” Mấy người Tư Tình vừa nghe, vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Mà Thương Lan Mạch đang ở trên tường ngẩn ra, hắn cư nhiên bị phát hiện, xem ra nữ nhân này không đơn giản có thể phát hiện ra hắn nhưng hắn sẽ không chạy trốn.
“Tỷ tỷ, ta ngại ngùng” Giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu từ phía tường truyền tới.
Ách ………
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nhất tề nhìn về phía phát ra thanh âm, nhìn thấy Thương Lan Mạch cả người ghé sát vào tường, bộ dáng khó chịu nhăn nhó
Tư Tình thấy hắn vào hôm qua nên không có gì kinh ngạc, Tư Diệu chỉ hơi
nhíu khởi mày, mà Hồng Kiều lại lập tức ngây ngẩn cả người, kinh hô,“Mạch, Mạch vương gia.” Hồng Kiều vừa nói xong liền ân hận, vội vàng cúi đầu, vạn phần ảo não, nếu để Mạch vương gia nhận ra các nàng thì tiêu.
Nàng cũng biết chuyện xảy ra vào hôm qua, mà Phượng Thiên Mị cũng nói là nàng hạ độc giết chết nam nhân kia, nhưng lại không nói cho nàng biết chuyện gặp ngốc tử Vương gia kia nên Hồng Kiều và Tư Diệu không biết hắn đã gặp các nàng.
Thương Lan Mạch là ngốc tử nên trừ bỏ hạ nhân trong phủ nhưng người khác không gọi hắn là Vương gia, mà Hồng Kiều lại tôn xưng hắn như vậy. Bởi vì tiểu thư của nàng trước cũng từng là ngốc tử nên nàng không có kì thị hắn ngược lại nàng còn có chút đồng tình.
Vương gia! Tư Tình và Tư Diệu bị doạ nhảy dựng, thiên a! Ngốc tử này nguyên lai là một Vương gia!
“Nga! Ta biết ngươi, ngươi là Hồng Kiều nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ.” Thương
Lan Mạch nhìn Hồng Kiều, vươn tay chỉ vào Hồng Kiều nói, một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Không không không không, ngươi nhận sai người, ta không phải Hồng Kiều.” Hồng Kiều thấy bản thân bị nhận ra, liền thề thốt phủ nhận trong lòng vô cùng lo lắng.
Phượng Thiên Mị nghe Hồng Kiều phủ nhận, liền biết Hồng Kiều sợ hãi bị nhận ra, nhưng Hồng Kiều lại không biết nàng sớm bị nhận ra rồi.
“Hừ, rõ ràng là phải!” Thương Lan Mạch không phục hừ lạnh mộ tiếng, bộ dáng khẳng định.
“Ta ……” Hồng Kiều nhất thời không biết làm sao, trong lòng tự trách vạn
phần.
“Hồng Kiều, đừng lo lắng, hắn đã sớm nhận ra ta .” Phượng Thiên Mị nhẹ
giọng an ủi.
Cái gì? Hồng Kiều nhất thời trừng lớn mắt, Mạch vương cư nhiên đã sớm nhận ra tiểu thư! Không đúng, Mạch vương sao có thể nhận ra tiểu thư, mỗi lần tiểu thư ra cửa đều trang điểm vô cùng doạ người cơ mà.
“Sao ngươi biết ta ở đây .” Phượng Thiên Mị hỏi, không cho hắn xuống dưới đất.
“Ngày hôm qua ta nhìn thấy tỷ tỷ đi quan phủ, cho nên ta đi hỏi thăm! Bọn họ nói ngươi mua nơi này nên ta tới.” Thương Lan Mạch như đứa trẻ làm sai nói giọng khe khẽ.
“Vậy ngươi tới nơi này làm gì!” Phượng Thiên Mị lại hỏi.
“Mạch Mạch nói sẽ chịu trách nhiệm với tỷ tỷ! Cho nên Mạch Mạch tới.” Thương Lan Mạch nói giọng điệu đương nhiên.
Ách …
Phượng Thiên Mị nhất thời thạch hóa, thiên a! Này ngốc tử thật đúng là kiên định, cư nhiên vì chịu trách nhiệm với nàng mà chạy tới tận đây.
Bởi vì Thương Lan Mạch nội lực thâm hậu, có thể điều hoà hơi thở che dấu khí tức, cho nên dù là cao thủ cũng khó phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cũng vì vậy mà một lúc lâu sau Huyết Xà mới phát hiện ra hắn.
Phượng Thiên Mị vừa nghe, sắc mặt trầm xuống ngốc tử kia tại sao lại biết
nàng ở đây?
“Xuất hiện đi!” Phượng Thiên Mị bỗng nhiên lên tiếng.
“Ai!?” Mấy người Tư Tình vừa nghe, vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Mà Thương Lan Mạch đang ở trên tường ngẩn ra, hắn cư nhiên bị phát hiện, xem ra nữ nhân này không đơn giản có thể phát hiện ra hắn nhưng hắn sẽ không chạy trốn.
“Tỷ tỷ, ta ngại ngùng” Giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu từ phía tường truyền tới.
Ách ………
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nhất tề nhìn về phía phát ra thanh âm, nhìn thấy Thương Lan Mạch cả người ghé sát vào tường, bộ dáng khó chịu nhăn nhó
Tư Tình thấy hắn vào hôm qua nên không có gì kinh ngạc, Tư Diệu chỉ hơi
nhíu khởi mày, mà Hồng Kiều lại lập tức ngây ngẩn cả người, kinh hô,“Mạch, Mạch vương gia.” Hồng Kiều vừa nói xong liền ân hận, vội vàng cúi đầu, vạn phần ảo não, nếu để Mạch vương gia nhận ra các nàng thì tiêu.
Nàng cũng biết chuyện xảy ra vào hôm qua, mà Phượng Thiên Mị cũng nói là nàng hạ độc giết chết nam nhân kia, nhưng lại không nói cho nàng biết chuyện gặp ngốc tử Vương gia kia nên Hồng Kiều và Tư Diệu không biết hắn đã gặp các nàng.
Thương Lan Mạch là ngốc tử nên trừ bỏ hạ nhân trong phủ nhưng người khác không gọi hắn là Vương gia, mà Hồng Kiều lại tôn xưng hắn như vậy. Bởi vì tiểu thư của nàng trước cũng từng là ngốc tử nên nàng không có kì thị hắn ngược lại nàng còn có chút đồng tình.
Vương gia! Tư Tình và Tư Diệu bị doạ nhảy dựng, thiên a! Ngốc tử này nguyên lai là một Vương gia!
“Nga! Ta biết ngươi, ngươi là Hồng Kiều nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ.” Thương
Lan Mạch nhìn Hồng Kiều, vươn tay chỉ vào Hồng Kiều nói, một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Không không không không, ngươi nhận sai người, ta không phải Hồng Kiều.” Hồng Kiều thấy bản thân bị nhận ra, liền thề thốt phủ nhận trong lòng vô cùng lo lắng.
Phượng Thiên Mị nghe Hồng Kiều phủ nhận, liền biết Hồng Kiều sợ hãi bị nhận ra, nhưng Hồng Kiều lại không biết nàng sớm bị nhận ra rồi.
“Hừ, rõ ràng là phải!” Thương Lan Mạch không phục hừ lạnh mộ tiếng, bộ dáng khẳng định.
“Ta ……” Hồng Kiều nhất thời không biết làm sao, trong lòng tự trách vạn
phần.
“Hồng Kiều, đừng lo lắng, hắn đã sớm nhận ra ta .” Phượng Thiên Mị nhẹ
giọng an ủi.
Cái gì? Hồng Kiều nhất thời trừng lớn mắt, Mạch vương cư nhiên đã sớm nhận ra tiểu thư! Không đúng, Mạch vương sao có thể nhận ra tiểu thư, mỗi lần tiểu thư ra cửa đều trang điểm vô cùng doạ người cơ mà.
“Sao ngươi biết ta ở đây .” Phượng Thiên Mị hỏi, không cho hắn xuống dưới đất.
“Ngày hôm qua ta nhìn thấy tỷ tỷ đi quan phủ, cho nên ta đi hỏi thăm! Bọn họ nói ngươi mua nơi này nên ta tới.” Thương Lan Mạch như đứa trẻ làm sai nói giọng khe khẽ.
“Vậy ngươi tới nơi này làm gì!” Phượng Thiên Mị lại hỏi.
“Mạch Mạch nói sẽ chịu trách nhiệm với tỷ tỷ! Cho nên Mạch Mạch tới.” Thương Lan Mạch nói giọng điệu đương nhiên.
Ách …
Phượng Thiên Mị nhất thời thạch hóa, thiên a! Này ngốc tử thật đúng là kiên định, cư nhiên vì chịu trách nhiệm với nàng mà chạy tới tận đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.