Chương 146: Sát thủ đột kích
A Mai Nhi
11/10/2018
Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Làm sao? Không dám thừa nhận, hay là đang nghĩ tìm lý do để lừa gạt bổn Vương?” Nhìn thấy phản ứng của Tô Nhị Tịch, rõ ràng là cam chịu, Thương Lan Hiên hoàn toàn mất khống chế hét lên dữ dội.
Giọng nói dận dữ khiến cho tất cả sợ hết hồn, Lục Nhi Thanh Nhi vội vàng quỳ mạnh xuống, run rẩy ôm lấy cơ thể, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Vương gia, người nghe nô tì giải thích, mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu? ” Tô Nhị Tịch phản ứng lại, kinh hoảng nói, tuy rằng biết hiện tại Vương gia đang cực kỳ thất vọng về nàng, nhưng mà vẫn muốn giải thích.
Bởi vì nàng không tin, Vương gia sẽ không bao giờ hết yêu nàng.
“Giải thích, nàng còn muốn giải thích, bổn Vương đã từng hy vọng tất cả không phải do nàng làm! Nhưng mà hết lần này đến lần khác chuyện này lại do nàng làm, Tô Nhị Tịch, nàng hại Phượng Thiên Mị bổn Vương có thể hiểu, nhưng mà nàng lại hại đứa nhỏ của bổn Vương, còn lợi dụng bổn Vương, tội nàng không thể tha thứ.” Thương Lan Hiên tức giận nói, rất xúc dộng muốn một chưởng đánh chết nàng.
Hắn vốn không biết chất vấn nàng như thế nào, không thể tưởng tưởng được hắn lại không cần hỏi, nàng đã bại lộ, ngay cả cơ hội chất vấn cũng không cần, không phải hắn lên cười, cười ông trời có mắt! Nhưng mà, hắn đã từng hy vọng vô cùng mọi việc không phải do nàng!
Tội không thể tha thứ!
Tô Nhị Tịch lập tức tê liệt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, thật sự là tội không thể tha thứ sao?
Không, không được, nàng không cam lòng.
Trong sân, đột nhiên Tô Nhị Tịch ôm lấy cánh tay Thương Lan Hiên, khóc rống lên: “Không, Vương gia, tuy rằng lừa chàng là ta không đúng, nhưng mà ta cũng không có hại chết con của chúng ta!” Nàng thật sự không hại chết đứa nhỏ của bọn họ, chỉ là do không cẩn thận bị sảy thai.
“Buông tay” Thương Lan Hiên chán ghét hung dữ hất tay Tô Nhị Tịch ra, Tô Nhị Tịch bị quăng đi ra ngoài, “á” một tiếng, ngay sau đó hung hăng ngã xuống đất.
“Vương phi” Lục Nhi Thanh Nhi thấy thế kinh hãi, bất chấp sợ hãi, vội vàng đi đến đỡ lấy.
Tronng tiềm thức của Thương Lan Hiên cũng hoảng hốt, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, nàng đã làm cho hắn cực kỳ thất vọng, cho dù hắn vì tình cảm nhiều năm của bọn họ, mà không giết nàng, nhưng mà phụ hoàng, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.
Tuy rằng phụ hoàng sẽ không giết nàng ta, nhưng mà, việc trừng phạt tuyệt đối không phải trừng phạt bình thường.
“Vương gia, ta thật sự không có hại con của chúng ta.” Tô Nhị Tịch đau khổ nhìn Thương Lan Hiên, nỗ lực muốn chàng nghe mình giải thích, có thể tha thứ cho nàng.
Nhìn thấy Tô Nhị Tịch như vậy, trong lòng Thương Lan Hiên có chút không đành lòng, dù sao, hắn cũng thật sự yêu nàng, yêu đến tận tâm can, chính vì vậy hắn không thể chấp nhận được một chút lừa gạt cùng phản bội, việc Tô Nhị Tịch gây nên, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn chốt của hắn.
“Cho dù hôm nay bổn Vương tha cho nàng thì thế nào, nhất định phụ hoàng sẽ không tha cho nàng, mấy ngày tới, nàng nên cầu nguyện cho chính mình đừng rơi vào tay phụ hoàng đi, tự giải quyết cho tốt! Hừ!” Thương Lan Hiên lạnh lùng dứt lời, hừ lạnh một tiếng, hung hăng phất tay áo, xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Nhìn Thương Lan Hiên tuyệt tình như thế, Tô Nhị Tịch hoàn toàn tê liệt ngã xuống, tuyệt vọng, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cũng không cho nàng sao? Tuy rằng nàng lợi dụng chàng giết Phượng Thiên Mị, nhưng mà, nàng thực sự không cố ý hại chết đứa bé.
“Ha ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ, đây là báo ứng sao?” Tô Nhị Tịch giận quá hóa cười, mặt như u hồn.
“Vương phi” Lục nhi và Thanh Nhi thấy thế, vội vàng nâng Tô Nhị Tịch dậy.
“Cút ngay” Còn chưa kịp đỡ nàng ta dậy, Lục Nhi Thanh Nhi đã bị Tô Nhị Tịch đẩy mạnh, ngã xuống đất.
Phượng Thiên Mị, ta sẽ không bỏ qua của ngươi, cho dù Tô Nhị Tịch ta mất đi tất cả, thì ta cũng muốn ngươi chôn cùng, ta muốn ngươi nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Nhị Tịch tràn ngập oán hận, bộ mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra vẻ khát máu.
Bây giờ, Phượng Thiên Mị đã chọc mấy người qua đường, ngày tháng bình an cũng đừng nghĩ tới, có điều đây cũng là kết quả nàng muốn.
=============
Đêm, dần dần đen, mọi người đã sớm ngủ say, bóng đêm thê lương như nước, bầu trời giống như một màn nhung cỡ lớn đắp trên giường, càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, tiếng lá cây vang lên xào xạc, giống như định trước đêm nay, là một đêm không yên bình.
Đông uyển Phượng phủ, nhà chính vẫn còn ánh nến.
Trong phòng, Phượng Thiên Mị lười biếng tựa vào ghế, tao nhã uống trà, bộ dáng thoải mái thư giãn, chính là trong mắt đều là khí lạnh, nàng cảm giác được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên đã trễ thế này, còn chưa đi ngủ.
Không sai, nàng cảm giác được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, không, hẳn là phát sinh một chút chuyện gì đó. Sau khi nàng trở về phủ, đã đắc tội vài người qua đường, mà bọn họ đều nổi lên ý định giết nàng, cũng biết, nhất định bọn họ sẽ ở sau lưng nàng động tay động chân, chỉ là không biết, ai là sẽ là người ra tay trước đây!
Có điều nàng rất chờ mong, hơn nữa Huyết xà của nàng đã lâu rồi chưa uống qua máu người.
“Xích Xích ··· chủ tử, bên ngoài có sát khí.” Đột nhiên, Huyết Xà cảnh giác nói.
Động tác trong tay Phượng Thiên Mị khẽ ngừng một chút, hai mắt hơi hơi nheo lại, lóe ra hồng quang, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ khát máu, “Huyết xà, mi đã lâu chưa được uống máu người rồi! Hôm nay, coi như khai vị đi!”
“Xích Xích ··· chủ nhân, rốt cục người cũng nhớ là rất lâu người ta chưa được uống máu người, oa oa ··· nhìn xem, bây giờ người ta đã gầy đi trông thấy rồi.”
Vừa nghe thấy có thể uống máu người, Huyết xà ‘vèo’ một cái phóng ra khỏi tay Phượng Thiên Mị, rơi ở trên đùi Phượng Thiên Mị, uốn éo thân hình, tràn đầy ủy khuất nói.
Phượng Thiên Mị lập tức xem thường, tức giận nói,“Dựa vào, ý mi là ta ngược đãi mi, không cho mi ăn uống.”
“Uống máu của động vật không dưỡng sinh bằng uống máu người mà!” Biết Phượng Thiên Mị sắp phát cáu, Huyết xà lập tức ủy khuất nói.
“Ít nói nhảm, giải quyết kẻ địch trước.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn nói.
“Xích Xích ··· dạ, chủ nhân.” Nhận được mệnh lệnh, Huyết xà đáp, thân thể trườn đến vai Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị đứng dậy, bay lên xà nhà.
Trong sân, đột nhiên xuất hiện bốn bóng đen, tay cầm trường kiếm, từ trên nóc nhà phi xuống, hắc y nhân bịt mặt, thân hình cao lớn, vừa nhìn đã biết là nam nhân.
“Làm sao? Không dám thừa nhận, hay là đang nghĩ tìm lý do để lừa gạt bổn Vương?” Nhìn thấy phản ứng của Tô Nhị Tịch, rõ ràng là cam chịu, Thương Lan Hiên hoàn toàn mất khống chế hét lên dữ dội.
Giọng nói dận dữ khiến cho tất cả sợ hết hồn, Lục Nhi Thanh Nhi vội vàng quỳ mạnh xuống, run rẩy ôm lấy cơ thể, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Vương gia, người nghe nô tì giải thích, mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu? ” Tô Nhị Tịch phản ứng lại, kinh hoảng nói, tuy rằng biết hiện tại Vương gia đang cực kỳ thất vọng về nàng, nhưng mà vẫn muốn giải thích.
Bởi vì nàng không tin, Vương gia sẽ không bao giờ hết yêu nàng.
“Giải thích, nàng còn muốn giải thích, bổn Vương đã từng hy vọng tất cả không phải do nàng làm! Nhưng mà hết lần này đến lần khác chuyện này lại do nàng làm, Tô Nhị Tịch, nàng hại Phượng Thiên Mị bổn Vương có thể hiểu, nhưng mà nàng lại hại đứa nhỏ của bổn Vương, còn lợi dụng bổn Vương, tội nàng không thể tha thứ.” Thương Lan Hiên tức giận nói, rất xúc dộng muốn một chưởng đánh chết nàng.
Hắn vốn không biết chất vấn nàng như thế nào, không thể tưởng tưởng được hắn lại không cần hỏi, nàng đã bại lộ, ngay cả cơ hội chất vấn cũng không cần, không phải hắn lên cười, cười ông trời có mắt! Nhưng mà, hắn đã từng hy vọng vô cùng mọi việc không phải do nàng!
Tội không thể tha thứ!
Tô Nhị Tịch lập tức tê liệt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, thật sự là tội không thể tha thứ sao?
Không, không được, nàng không cam lòng.
Trong sân, đột nhiên Tô Nhị Tịch ôm lấy cánh tay Thương Lan Hiên, khóc rống lên: “Không, Vương gia, tuy rằng lừa chàng là ta không đúng, nhưng mà ta cũng không có hại chết con của chúng ta!” Nàng thật sự không hại chết đứa nhỏ của bọn họ, chỉ là do không cẩn thận bị sảy thai.
“Buông tay” Thương Lan Hiên chán ghét hung dữ hất tay Tô Nhị Tịch ra, Tô Nhị Tịch bị quăng đi ra ngoài, “á” một tiếng, ngay sau đó hung hăng ngã xuống đất.
“Vương phi” Lục Nhi Thanh Nhi thấy thế kinh hãi, bất chấp sợ hãi, vội vàng đi đến đỡ lấy.
Tronng tiềm thức của Thương Lan Hiên cũng hoảng hốt, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, nàng đã làm cho hắn cực kỳ thất vọng, cho dù hắn vì tình cảm nhiều năm của bọn họ, mà không giết nàng, nhưng mà phụ hoàng, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.
Tuy rằng phụ hoàng sẽ không giết nàng ta, nhưng mà, việc trừng phạt tuyệt đối không phải trừng phạt bình thường.
“Vương gia, ta thật sự không có hại con của chúng ta.” Tô Nhị Tịch đau khổ nhìn Thương Lan Hiên, nỗ lực muốn chàng nghe mình giải thích, có thể tha thứ cho nàng.
Nhìn thấy Tô Nhị Tịch như vậy, trong lòng Thương Lan Hiên có chút không đành lòng, dù sao, hắn cũng thật sự yêu nàng, yêu đến tận tâm can, chính vì vậy hắn không thể chấp nhận được một chút lừa gạt cùng phản bội, việc Tô Nhị Tịch gây nên, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn chốt của hắn.
“Cho dù hôm nay bổn Vương tha cho nàng thì thế nào, nhất định phụ hoàng sẽ không tha cho nàng, mấy ngày tới, nàng nên cầu nguyện cho chính mình đừng rơi vào tay phụ hoàng đi, tự giải quyết cho tốt! Hừ!” Thương Lan Hiên lạnh lùng dứt lời, hừ lạnh một tiếng, hung hăng phất tay áo, xoay người rời đi, không hề lưu luyến.
Nhìn Thương Lan Hiên tuyệt tình như thế, Tô Nhị Tịch hoàn toàn tê liệt ngã xuống, tuyệt vọng, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cũng không cho nàng sao? Tuy rằng nàng lợi dụng chàng giết Phượng Thiên Mị, nhưng mà, nàng thực sự không cố ý hại chết đứa bé.
“Ha ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ, đây là báo ứng sao?” Tô Nhị Tịch giận quá hóa cười, mặt như u hồn.
“Vương phi” Lục nhi và Thanh Nhi thấy thế, vội vàng nâng Tô Nhị Tịch dậy.
“Cút ngay” Còn chưa kịp đỡ nàng ta dậy, Lục Nhi Thanh Nhi đã bị Tô Nhị Tịch đẩy mạnh, ngã xuống đất.
Phượng Thiên Mị, ta sẽ không bỏ qua của ngươi, cho dù Tô Nhị Tịch ta mất đi tất cả, thì ta cũng muốn ngươi chôn cùng, ta muốn ngươi nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Nhị Tịch tràn ngập oán hận, bộ mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra vẻ khát máu.
Bây giờ, Phượng Thiên Mị đã chọc mấy người qua đường, ngày tháng bình an cũng đừng nghĩ tới, có điều đây cũng là kết quả nàng muốn.
=============
Đêm, dần dần đen, mọi người đã sớm ngủ say, bóng đêm thê lương như nước, bầu trời giống như một màn nhung cỡ lớn đắp trên giường, càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, tiếng lá cây vang lên xào xạc, giống như định trước đêm nay, là một đêm không yên bình.
Đông uyển Phượng phủ, nhà chính vẫn còn ánh nến.
Trong phòng, Phượng Thiên Mị lười biếng tựa vào ghế, tao nhã uống trà, bộ dáng thoải mái thư giãn, chính là trong mắt đều là khí lạnh, nàng cảm giác được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên đã trễ thế này, còn chưa đi ngủ.
Không sai, nàng cảm giác được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, không, hẳn là phát sinh một chút chuyện gì đó. Sau khi nàng trở về phủ, đã đắc tội vài người qua đường, mà bọn họ đều nổi lên ý định giết nàng, cũng biết, nhất định bọn họ sẽ ở sau lưng nàng động tay động chân, chỉ là không biết, ai là sẽ là người ra tay trước đây!
Có điều nàng rất chờ mong, hơn nữa Huyết xà của nàng đã lâu rồi chưa uống qua máu người.
“Xích Xích ··· chủ tử, bên ngoài có sát khí.” Đột nhiên, Huyết Xà cảnh giác nói.
Động tác trong tay Phượng Thiên Mị khẽ ngừng một chút, hai mắt hơi hơi nheo lại, lóe ra hồng quang, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ khát máu, “Huyết xà, mi đã lâu chưa được uống máu người rồi! Hôm nay, coi như khai vị đi!”
“Xích Xích ··· chủ nhân, rốt cục người cũng nhớ là rất lâu người ta chưa được uống máu người, oa oa ··· nhìn xem, bây giờ người ta đã gầy đi trông thấy rồi.”
Vừa nghe thấy có thể uống máu người, Huyết xà ‘vèo’ một cái phóng ra khỏi tay Phượng Thiên Mị, rơi ở trên đùi Phượng Thiên Mị, uốn éo thân hình, tràn đầy ủy khuất nói.
Phượng Thiên Mị lập tức xem thường, tức giận nói,“Dựa vào, ý mi là ta ngược đãi mi, không cho mi ăn uống.”
“Uống máu của động vật không dưỡng sinh bằng uống máu người mà!” Biết Phượng Thiên Mị sắp phát cáu, Huyết xà lập tức ủy khuất nói.
“Ít nói nhảm, giải quyết kẻ địch trước.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn nói.
“Xích Xích ··· dạ, chủ nhân.” Nhận được mệnh lệnh, Huyết xà đáp, thân thể trườn đến vai Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị đứng dậy, bay lên xà nhà.
Trong sân, đột nhiên xuất hiện bốn bóng đen, tay cầm trường kiếm, từ trên nóc nhà phi xuống, hắc y nhân bịt mặt, thân hình cao lớn, vừa nhìn đã biết là nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.