Chương 168: Thẩm vấn Xuân Hương
A Mai Nhi
05/02/2019
Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Buổi chiều, trước đấy Phượng Thiên Mị đến Thiên Phượng cư, đổi một bộ xiêm y đi tới ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, để Hồng Kiều ở lại Thiên Phượng cư cùng Sở Oản Diên, Tư Vân Tư Diệu.
Hiện giờ, Phượng Thiên Mị mặc một bộ y phục màu đỏ, mặt che lụa đỏ xuất hiện ở hậu viện ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ do phải tránh náo động, Phượng Thiên Mị lặng lẽ vào phòng, hơn nữa còn vào thẳng phòng ở của Xuân Hương.
Lúc này, Xuân Hương còn chưa tỉnh lại, nhưng có vẻ cũng sắp tỉnh.
Bởi vì thương tích của Xuân Hương đã tích tụ sáu năm, lại ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, vốn không thể sống lâu, nhờ Huyết xà cứu sống nàng ta. Nhưng do nàng ta là một nữ tử yếu đuối không có nội lực nên có chút không chịu nổi thần lực màu đỏ, vì vậy, qua bảy canh giờ mới có thể tỉnh.
Mà giờ vừa vặn qua bảy canh giờ.
Phượng Thiên Mị cứ đứng ở cạnh giường nhìn Xuân Hương, Xuân Hương là một nữ tử tướng mạo thanh tú, tuổi khoảng chừng hai bảy hai tám, nhưng vì hằng năm chịu khổ cực, nên hiện giờ nhìn không khác người ba lăm ba sáu tuổi.
Trừ gương mặt ra, khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều có vết thương bầm tím, nhìn thấy mà giật mình, nhìn thật sự là ghê người.
Nhưng Phượng Thiên Mị lại không có bất kỳ thông cảm nào đối với nàng ta, bởi vì người này đã tham dự mưu hại mẫu thân của Phượng Thiên Mị, cũng coi là một nửa kẻ thù!
Bây giờ nàng không giết nàng ta, cũng coi như là một đại ơn rồi, chỉ cần nàng ta làm việc nàng yêu cầu, thì nàng có thể để cho nàng ta một con đường sống.
Lúc này, lông mi Xuân Hương giật giật, là dấu hiệu tỉnh lại.
Một lát sau, Xuân Hương từ từ mở mắt ra, nhưng mí mắt có chút vô lực và nặng trĩu.
Sau khi mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường, trong lòng không kịp nghi ngờ, đột nhiên khóe mắt liếc qua thấy ở cạnh giường có bóng dáng một người, Xuân Hương vội vàng nhìn lại, thấy một bộ y phục màu đỏ, một nữ tử mang mạng che mặt đứng ở cạnh giường, đang nhìn mình.
Do xa lạ cùng thần bí nên khiến cho Xuân Hương sợ hết hồn, vội vàng dùng sức lực ngồi dậy, hoảng sợ rụt về sau, yếu ớt hỏi: “Cô nương, cô nương là ai, đây là đâu, nơi nào?”
“Cô nương chính là Xuân Hương?” Phượng Thiên Mị coi nhẹ sự hoảng sợ của Xuân Hương, giọng nói nhàn nhạt nghe không có chút cảm tình.
“Dạ”. Mặc dù sợ nhưng Xuân Hương vẫn đáp lại.
“Chỉ cần ta hỏi cô nương cái gì, cô nương trả lời cái đó, ta tuyệt đối sẽ không làm cô nương bị thương, nhưng nếu như cô nương có chút giấu giếm thì đừng trách ta vô tình.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng nói, trong giọng nói rõ ràng ẩn nhẫn một sự thù hận.
Xuân Hương hoảng sợ, trong lòng cảm thấy không sao lý giải được, không biết mình đắc tội với nữ tử này lúc nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Có phải Phương Vãn Tình đã độc chết phu nhân Quỳnh Hoa hay không?” Mặc dù nàng đã biết, nhưng bây giờ vẫn muốn dò xét Xuân Hương trước, nếu như nàng ta biết toàn bộ, vậy để cho nàng ta trực tiếp chỉ ra Phương Vãn Tình, để cho bà ta chịu hậu quả bị người phản bội.
“Cô nương, cô nương, cô nương.” Xuân Hương giật mình trợn to hai mắt, cũng vì sợ mà toàn thân mềm nhũn, rõ ràng không ngờ, nữ tử này lại hỏi chuyện kia.
“Làm sao? Là không biết hay là không muốn nói!” Giọng nói lạnh lùng của Phượng Thiên Mị lộ rõ không hài lòng, trong tròng mắt cũng là một mảnh băng giá.
Nhất thời Xuân Hương sợ run, lập tức phản ứng lại.
“Cô nương, làm sao cô nương biết, biết?” Giọng nói Xuân Hương vẫn run rẩy, mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng lời nàng đã rõ ràng đã xác nhận mình biết chuyện đó.
Chỉ là nghĩ tới Phương Vãn Tình, trong tròng mắt Xuân Hương lộ ra nồng đậm thù hận.
Đúng, là thù hận, nếu không phải do Phương Vãn Tình, sao nàng rơi vào hoàn cảnh này? Trước kia nàng làm trâu làm ngựa, một lòng trung thành, vậy mà bà ta lại sợ mình làm bại lộ âm mưu của bà ta, gả mình cho biểu đệ bà con xa tàn bạo của bà ta.
Sáu năm qua, nàng nhận hết bao nhiêu là hành hung đánh đập, đánh tới mức bị sảy thai, đánh tới mức không còn khả năng làm mẹ. Nàng đã chạy trốn rất nhiều lần, nhưng không có lần nào chạy thoát, và khi bị bắt trở lại thì lại là một trận hành hung.
Vốn nàng muốn chết cho xong, cho hết chuyện, nhưng nếu như nàng chết thì mẹ nàng sẽ bị liên lụy, cho nên dù đau khổ đi thế nào đi nữa nàng cũng vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà, tại sao nàng lại ở chỗ này chứ?
Phượng Thiên Mị thu tất cả phản ứng của Xuân Hương vào mắt, dĩ nhiên là biết lúc này trong lòng nàng ta hận Phương Vãn Tình nhiều thế nào, không, hẳn là sáu năm qua, không lúc nào là không hận bà ta.
Có thể không hận sao? Sáu năm qua Xuân Hương bị hành hạ, đều do Phương Vãn Tình ban tặng.
Cái gì nên biết đương nhiên ta đều biết, cho nên, cô nương đừng có ý định lừa gạt ta, nếu như nói sai thì chỉ có chết, hậu quả không phải cô có thể chịu đựng được.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói.
“Được, cô nương, cô nương hỏi đi.” Mặc dù Xuân Hương liên tục bị Phượng Thiên Mị nói lời đe dọa, nhưng rõ ràng đã tỉnh táo rất nhiều.
“Phương Vãn Tình hạ độc gì với phu nhân Quỳnh Hoa?” Phượng Thiên Mị hỏi.
“Phương Vãn Tình bỏ độc Huyễn hương tán không mùi không màu, trong thuốc của Quỳnh Hoa phu nhân, nếu không phải thần y có y thuật cao minh thì sẽ không tra ra được.” Xuân Hương run rẩy nói.
“Động cơ hạ độc của bà ta là gì?” Phượng Thiên Mị lại hỏi.
“Phương Vãn Tình vốn dòm ngó vị trí chủ mẫu, lại thêm thấy Đại tiểu thư xuất sắc, được lão gia, Thái hậu, Hoàng thượng thương yêu, cho nên hết sức ghen tỵ. Sau đó, Thái hậu lại gả Đại tiểu thư cho Hiên Vương, Phương Vãn Tình không thể nào chịu được nữa, cho nên, từ từ hạ Huyễn hương tán trong thức ăn của phu nhân, ăn phải Huyễn hương tán sẽ làm cho ngũ tạng từ từ bị co rút lại, từ từ ngã bệnh.
Trong lúc phu nhân bị bệnh nặng, Phương Vãn Tình vẫn tiếp tục hạ độc, bị Đại tiểu thư thấy được cho nên mới đút thuốc của phu nhân cho Đại tiểu thư uống, bởi vì phân lượng không đủ, nên Đại tiểu thư chỉ bị biến thành si ngốc.” Xuân Hương vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng ngữ khí khi nói chuyện cũng thuận hơn rất nhiều.
Mặc dù nàng không biết nữ tử này là ai, nhưng nàng hiểu rõ, nữ tử này chính là đang điều tra cái chết của phu nhân Quỳnh Hoa, hơn nữa, sẽ trả thù Phương Vãn Tình.
Thế nhưng, nàng lại không thể ngờ, nữ tử đứng trước mắt nàng lại là nữ nhi của phu nhân Quỳnh Hoa, chính là Đại tiểu thư trong miệng nàng. Do Phượng Thiên Mị chỉ là một nữ tử si ngốc, mà đứng trước mặt nàng lại là một nữ tử bình thường lạnh nhạt cao ngạo.
Buổi chiều, trước đấy Phượng Thiên Mị đến Thiên Phượng cư, đổi một bộ xiêm y đi tới ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, để Hồng Kiều ở lại Thiên Phượng cư cùng Sở Oản Diên, Tư Vân Tư Diệu.
Hiện giờ, Phượng Thiên Mị mặc một bộ y phục màu đỏ, mặt che lụa đỏ xuất hiện ở hậu viện ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ do phải tránh náo động, Phượng Thiên Mị lặng lẽ vào phòng, hơn nữa còn vào thẳng phòng ở của Xuân Hương.
Lúc này, Xuân Hương còn chưa tỉnh lại, nhưng có vẻ cũng sắp tỉnh.
Bởi vì thương tích của Xuân Hương đã tích tụ sáu năm, lại ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, vốn không thể sống lâu, nhờ Huyết xà cứu sống nàng ta. Nhưng do nàng ta là một nữ tử yếu đuối không có nội lực nên có chút không chịu nổi thần lực màu đỏ, vì vậy, qua bảy canh giờ mới có thể tỉnh.
Mà giờ vừa vặn qua bảy canh giờ.
Phượng Thiên Mị cứ đứng ở cạnh giường nhìn Xuân Hương, Xuân Hương là một nữ tử tướng mạo thanh tú, tuổi khoảng chừng hai bảy hai tám, nhưng vì hằng năm chịu khổ cực, nên hiện giờ nhìn không khác người ba lăm ba sáu tuổi.
Trừ gương mặt ra, khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều có vết thương bầm tím, nhìn thấy mà giật mình, nhìn thật sự là ghê người.
Nhưng Phượng Thiên Mị lại không có bất kỳ thông cảm nào đối với nàng ta, bởi vì người này đã tham dự mưu hại mẫu thân của Phượng Thiên Mị, cũng coi là một nửa kẻ thù!
Bây giờ nàng không giết nàng ta, cũng coi như là một đại ơn rồi, chỉ cần nàng ta làm việc nàng yêu cầu, thì nàng có thể để cho nàng ta một con đường sống.
Lúc này, lông mi Xuân Hương giật giật, là dấu hiệu tỉnh lại.
Một lát sau, Xuân Hương từ từ mở mắt ra, nhưng mí mắt có chút vô lực và nặng trĩu.
Sau khi mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường, trong lòng không kịp nghi ngờ, đột nhiên khóe mắt liếc qua thấy ở cạnh giường có bóng dáng một người, Xuân Hương vội vàng nhìn lại, thấy một bộ y phục màu đỏ, một nữ tử mang mạng che mặt đứng ở cạnh giường, đang nhìn mình.
Do xa lạ cùng thần bí nên khiến cho Xuân Hương sợ hết hồn, vội vàng dùng sức lực ngồi dậy, hoảng sợ rụt về sau, yếu ớt hỏi: “Cô nương, cô nương là ai, đây là đâu, nơi nào?”
“Cô nương chính là Xuân Hương?” Phượng Thiên Mị coi nhẹ sự hoảng sợ của Xuân Hương, giọng nói nhàn nhạt nghe không có chút cảm tình.
“Dạ”. Mặc dù sợ nhưng Xuân Hương vẫn đáp lại.
“Chỉ cần ta hỏi cô nương cái gì, cô nương trả lời cái đó, ta tuyệt đối sẽ không làm cô nương bị thương, nhưng nếu như cô nương có chút giấu giếm thì đừng trách ta vô tình.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng nói, trong giọng nói rõ ràng ẩn nhẫn một sự thù hận.
Xuân Hương hoảng sợ, trong lòng cảm thấy không sao lý giải được, không biết mình đắc tội với nữ tử này lúc nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Có phải Phương Vãn Tình đã độc chết phu nhân Quỳnh Hoa hay không?” Mặc dù nàng đã biết, nhưng bây giờ vẫn muốn dò xét Xuân Hương trước, nếu như nàng ta biết toàn bộ, vậy để cho nàng ta trực tiếp chỉ ra Phương Vãn Tình, để cho bà ta chịu hậu quả bị người phản bội.
“Cô nương, cô nương, cô nương.” Xuân Hương giật mình trợn to hai mắt, cũng vì sợ mà toàn thân mềm nhũn, rõ ràng không ngờ, nữ tử này lại hỏi chuyện kia.
“Làm sao? Là không biết hay là không muốn nói!” Giọng nói lạnh lùng của Phượng Thiên Mị lộ rõ không hài lòng, trong tròng mắt cũng là một mảnh băng giá.
Nhất thời Xuân Hương sợ run, lập tức phản ứng lại.
“Cô nương, làm sao cô nương biết, biết?” Giọng nói Xuân Hương vẫn run rẩy, mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng lời nàng đã rõ ràng đã xác nhận mình biết chuyện đó.
Chỉ là nghĩ tới Phương Vãn Tình, trong tròng mắt Xuân Hương lộ ra nồng đậm thù hận.
Đúng, là thù hận, nếu không phải do Phương Vãn Tình, sao nàng rơi vào hoàn cảnh này? Trước kia nàng làm trâu làm ngựa, một lòng trung thành, vậy mà bà ta lại sợ mình làm bại lộ âm mưu của bà ta, gả mình cho biểu đệ bà con xa tàn bạo của bà ta.
Sáu năm qua, nàng nhận hết bao nhiêu là hành hung đánh đập, đánh tới mức bị sảy thai, đánh tới mức không còn khả năng làm mẹ. Nàng đã chạy trốn rất nhiều lần, nhưng không có lần nào chạy thoát, và khi bị bắt trở lại thì lại là một trận hành hung.
Vốn nàng muốn chết cho xong, cho hết chuyện, nhưng nếu như nàng chết thì mẹ nàng sẽ bị liên lụy, cho nên dù đau khổ đi thế nào đi nữa nàng cũng vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mà, tại sao nàng lại ở chỗ này chứ?
Phượng Thiên Mị thu tất cả phản ứng của Xuân Hương vào mắt, dĩ nhiên là biết lúc này trong lòng nàng ta hận Phương Vãn Tình nhiều thế nào, không, hẳn là sáu năm qua, không lúc nào là không hận bà ta.
Có thể không hận sao? Sáu năm qua Xuân Hương bị hành hạ, đều do Phương Vãn Tình ban tặng.
Cái gì nên biết đương nhiên ta đều biết, cho nên, cô nương đừng có ý định lừa gạt ta, nếu như nói sai thì chỉ có chết, hậu quả không phải cô có thể chịu đựng được.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói.
“Được, cô nương, cô nương hỏi đi.” Mặc dù Xuân Hương liên tục bị Phượng Thiên Mị nói lời đe dọa, nhưng rõ ràng đã tỉnh táo rất nhiều.
“Phương Vãn Tình hạ độc gì với phu nhân Quỳnh Hoa?” Phượng Thiên Mị hỏi.
“Phương Vãn Tình bỏ độc Huyễn hương tán không mùi không màu, trong thuốc của Quỳnh Hoa phu nhân, nếu không phải thần y có y thuật cao minh thì sẽ không tra ra được.” Xuân Hương run rẩy nói.
“Động cơ hạ độc của bà ta là gì?” Phượng Thiên Mị lại hỏi.
“Phương Vãn Tình vốn dòm ngó vị trí chủ mẫu, lại thêm thấy Đại tiểu thư xuất sắc, được lão gia, Thái hậu, Hoàng thượng thương yêu, cho nên hết sức ghen tỵ. Sau đó, Thái hậu lại gả Đại tiểu thư cho Hiên Vương, Phương Vãn Tình không thể nào chịu được nữa, cho nên, từ từ hạ Huyễn hương tán trong thức ăn của phu nhân, ăn phải Huyễn hương tán sẽ làm cho ngũ tạng từ từ bị co rút lại, từ từ ngã bệnh.
Trong lúc phu nhân bị bệnh nặng, Phương Vãn Tình vẫn tiếp tục hạ độc, bị Đại tiểu thư thấy được cho nên mới đút thuốc của phu nhân cho Đại tiểu thư uống, bởi vì phân lượng không đủ, nên Đại tiểu thư chỉ bị biến thành si ngốc.” Xuân Hương vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng ngữ khí khi nói chuyện cũng thuận hơn rất nhiều.
Mặc dù nàng không biết nữ tử này là ai, nhưng nàng hiểu rõ, nữ tử này chính là đang điều tra cái chết của phu nhân Quỳnh Hoa, hơn nữa, sẽ trả thù Phương Vãn Tình.
Thế nhưng, nàng lại không thể ngờ, nữ tử đứng trước mắt nàng lại là nữ nhi của phu nhân Quỳnh Hoa, chính là Đại tiểu thư trong miệng nàng. Do Phượng Thiên Mị chỉ là một nữ tử si ngốc, mà đứng trước mặt nàng lại là một nữ tử bình thường lạnh nhạt cao ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.