Quyển 1 - Chương 1
Bạc Mộ Băng Luân
06/08/2014
Thái y hiện thời đang rất oán hận.
Oán hận cùng cực a.
Bất luận là ai, giữa đêm hôm khuya khoắt, lại là mùa đông rét mướt, bị lôi từ trong chăn ra chỉ sợ đều sẽ phát hỏa, thế nhưng kẻ hạ lệnh lôi hắn ra khỏi chăn lại là đối tượng tuyệt đối không thể phát hỏa – hoàng đế đại nhân. Thế là tức giận đang sinh sôi, chỉ có thể nghẹn lại thành oán khí.
Được rồi, hắn đành chịu thiệt vậy.
Thế là thái y cấp tốc đem áo khoác lên người, đem hòm thuốc chạy đến thái y viện, sau đó cùng thị vệ thẳng tiến tẩm cung hoàng đế.
Lần thứ ba rồi đấy, thắng này đây đã là lần thứ ba hắn bị lôi ra khỏi chăn lúc nửa đêm!!
Ta X, bệ hạ, sao ngài lại không biết kiềm chế một chút cho ta nhờ??
Vừa mới chạy vào đại môn của tẩm cung, còn chưa kịp hành lễ, đã bị hoàng đế đại nhân anh minh thần võ, tinh lực hơn người túm cổ, xếch thẳng tới bên giường… Khụ, đặng xem “bệnh” cho đại nhân vật đang nằm thoi thóp bên trên.
Gì mà “bệnh” chứ, theo ngôn ngữ chuyên ngành thì cái này gọi là tinh thận hao tổn, khí huyết suy yếu, thêm vào đó, hậu đình rạn nứt, cần tĩnh dưỡng, kị chuyện phòng the.
Nói thông tục dễ hiểu một tí, thì là: Bệ hạ, ngài quá thô bạo, vùi dập con nhà người ta rồi!
Đúng là cái loại công cặn bã, không hiểu phong tình, chẳng biết tiếc ngọc thương hoa mà!
“Không chữa khỏi cho hắn, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Câu nói quen thuộc lại vang lên bên tai, thái y trợn ngược mắt lên đầy khinh bỉ, bệ hạ, ngài có thể đổi câu khác không… Một tháng nghe đến ba lần ngài không mòn miệng thì hắn cũng mòn tai, hơn nữa, hắn không cha không mẹ, ngoại trừ một vị sư phó bay nhảy bốn phương, đi khắp nơi làm trò xằng bậy, cùng một thần y sư huynh như rồng thần đầu chẳng thấy đuôi cũng bặt tăm ra, thì có đào ba tấc đất cũng không có thêm một mống thân nhân nào nữa. Không nói đến việc ngài có tìm được hai người bọn họ không; cứ cho là tìm được đi, nếu ngài muốn chém sư phụ ta thì cứ ngồi đó mà xem một nửa võ lâm khởi nghĩa, ám sát hạ độc không ngừng đi.
Thái y nhanh chóng bắt mạch, sau đó nhắm mắt kê đơn thuốc, cùng một đơn thuốc mà phải kê đến mấy chục lần, chỉ sợ rằng tên tiểu thái giám bên cạnh cũng thuộc nằm lòng rồi.
Sau đó, thái y tiếp tục bắt mạch, nói:
“Bẩm hoàng thượng, hậu đình của công tử bị tổn thương, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng giờ là có thể bình phục, có điều trong bảy ngày cần kị chuyện phòng the.”
Hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng đã quen với màn biểu diễn này, vung tay lên cho thái y lui xuống.
Thái y sắc mặt bình thản cáo lui, nhưng vừa về đến thái y viện đã hiện nguyên hình, một quyền phang thẳng vào cái cây ở bên cạnh cổng lớn, cây cổ thụ kêu lên ai oán, cả thân cây rung lên bần bật, thái y mới vỗ vỗ tay, phủi phủi áo choàng, vuốt lại bản mặt đang méo xệch, sau đó mới trở về phòng tiếp tục ngủ, nằm trên giường đánh một giấc tới tận trưa hôm sau.
Oán hận cùng cực a.
Bất luận là ai, giữa đêm hôm khuya khoắt, lại là mùa đông rét mướt, bị lôi từ trong chăn ra chỉ sợ đều sẽ phát hỏa, thế nhưng kẻ hạ lệnh lôi hắn ra khỏi chăn lại là đối tượng tuyệt đối không thể phát hỏa – hoàng đế đại nhân. Thế là tức giận đang sinh sôi, chỉ có thể nghẹn lại thành oán khí.
Được rồi, hắn đành chịu thiệt vậy.
Thế là thái y cấp tốc đem áo khoác lên người, đem hòm thuốc chạy đến thái y viện, sau đó cùng thị vệ thẳng tiến tẩm cung hoàng đế.
Lần thứ ba rồi đấy, thắng này đây đã là lần thứ ba hắn bị lôi ra khỏi chăn lúc nửa đêm!!
Ta X, bệ hạ, sao ngài lại không biết kiềm chế một chút cho ta nhờ??
Vừa mới chạy vào đại môn của tẩm cung, còn chưa kịp hành lễ, đã bị hoàng đế đại nhân anh minh thần võ, tinh lực hơn người túm cổ, xếch thẳng tới bên giường… Khụ, đặng xem “bệnh” cho đại nhân vật đang nằm thoi thóp bên trên.
Gì mà “bệnh” chứ, theo ngôn ngữ chuyên ngành thì cái này gọi là tinh thận hao tổn, khí huyết suy yếu, thêm vào đó, hậu đình rạn nứt, cần tĩnh dưỡng, kị chuyện phòng the.
Nói thông tục dễ hiểu một tí, thì là: Bệ hạ, ngài quá thô bạo, vùi dập con nhà người ta rồi!
Đúng là cái loại công cặn bã, không hiểu phong tình, chẳng biết tiếc ngọc thương hoa mà!
“Không chữa khỏi cho hắn, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Câu nói quen thuộc lại vang lên bên tai, thái y trợn ngược mắt lên đầy khinh bỉ, bệ hạ, ngài có thể đổi câu khác không… Một tháng nghe đến ba lần ngài không mòn miệng thì hắn cũng mòn tai, hơn nữa, hắn không cha không mẹ, ngoại trừ một vị sư phó bay nhảy bốn phương, đi khắp nơi làm trò xằng bậy, cùng một thần y sư huynh như rồng thần đầu chẳng thấy đuôi cũng bặt tăm ra, thì có đào ba tấc đất cũng không có thêm một mống thân nhân nào nữa. Không nói đến việc ngài có tìm được hai người bọn họ không; cứ cho là tìm được đi, nếu ngài muốn chém sư phụ ta thì cứ ngồi đó mà xem một nửa võ lâm khởi nghĩa, ám sát hạ độc không ngừng đi.
Thái y nhanh chóng bắt mạch, sau đó nhắm mắt kê đơn thuốc, cùng một đơn thuốc mà phải kê đến mấy chục lần, chỉ sợ rằng tên tiểu thái giám bên cạnh cũng thuộc nằm lòng rồi.
Sau đó, thái y tiếp tục bắt mạch, nói:
“Bẩm hoàng thượng, hậu đình của công tử bị tổn thương, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng giờ là có thể bình phục, có điều trong bảy ngày cần kị chuyện phòng the.”
Hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng đã quen với màn biểu diễn này, vung tay lên cho thái y lui xuống.
Thái y sắc mặt bình thản cáo lui, nhưng vừa về đến thái y viện đã hiện nguyên hình, một quyền phang thẳng vào cái cây ở bên cạnh cổng lớn, cây cổ thụ kêu lên ai oán, cả thân cây rung lên bần bật, thái y mới vỗ vỗ tay, phủi phủi áo choàng, vuốt lại bản mặt đang méo xệch, sau đó mới trở về phòng tiếp tục ngủ, nằm trên giường đánh một giấc tới tận trưa hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.