Quyển 2 - Chương 49
Bạc Mộ Băng Luân
06/08/2014
Ở dưới vách núi hơn mười ngày, Minh Chủ cảm thấy được tinh thần của mình đã thăng hoa lên một tâm cao mới.
Mà đâu chỉ có tinh thần…
“Ân, sạch sẽ.” Lan công tử dùng ngón tay thon dài lướt qua khung cửa sổ, một hạt bụi cũng không vương.
Minh Chủ thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi: “Ta đi nấu nước.”
Lan công tử tủm tỉm cười, gật đầu.
Cuối cùng cũng có người đảm nhiệm chân osin cho y, y gân tay bị phá, xách nước cũng chỉ có thể xách nửa thùng, đi đi lại lại thực mệt chết y, đừng nói tới vụ giặt quần áo vô cùng hao sức lực kia.
Chớ có nhìn hắn một người ở mộc lâu giữa rừng trúc mênh mông, nhìn tưởng phong nhã thanh tao, kì thực gian nan vô cùng, chuyện đau khổ nhất chính là không ai phái tới cho y một người giúp quét tước vệ sinh, người ta đi ẩn cư cũng mang theo người chiếu cố, y đã bị giam còn phải tự mình lao động, mỗi ngày quét tước không nói, còn phải tự kiếm trái cây nhét cho no bụng, nhàn không có việc gì thì bắt đầu lôi chổi quét nhà… ai, cái loại cuộc sống này a…
Ngày đó Lan công tử tới bên bờ đầm múc nước, từ trên trời rớt xuống một thân người toàn máu, rớt cái ùm xuống đầm.
Lan công tử võ công đã mất, chỉ có thể nhoài người ra bờ đầm, đem người nọ tha lên.
Người thì nặng, Lan công tử cõng không nổi, chỉ có thể băng bó sơ qua miệng vết thương, dùng lụa trắng cột chắc thân người nọ, một đầu dải lụa buộc ở cổ tay mình, sau đó một đường đem người kéo về.
Đúng, là kéo về nha. Kéo lê qua bùn, xuyên qua rừng trúc về tận trúc lâu… Một đường dài còn lưu trên nền bùn đất đó.
Hôm trước trời vừa hạ một trận mưa, trên mặt đất vừa ướt vừa lầy lội, Lan công tử làm bẩn hài cùng lụa trắng của chính mình, lòng bực dọc vô cùng, đem người quăng lên giường một phát là quay qua tính toán xem nên như thế nào đe dọa hắn, ít nhất.. cũng phải giúp được mình làm chút việc…
Đáng thương cho Minh Chủ khi còn hôn mê bất tỉnh bị người ta tính kế đủ đườngm Lan công tử a, chính là đang trầm tư suy nghĩ xem nên bóc lột hắn thế nào cho kinh tế nhất.
Kết quả, vừa tỉnh dậy đã bị uy hiếp.
Lau sàn, Minh Chủ lớn đến từng này rồi nhưng cũng là mới làm lần đầu. Ngươi có biết không a, bất luận là làm cái gì, lần đầu tiên luôn để lại trong trí óc một ấn tượng khó phai lắm đó…
Minh Chủ đại nhân đời này có rất nhiều cái “lần đầu tiên” bị chôn vùi trong tay Lan công tử.
Lần đầu tiên vắt khăn lau nhà (dùng lực quá độ nên vặn nát nó luôn), lần đầu tiên lau nhà (không lau cho khô, thế là bị Lan công tử quăng cho một cái nhìn khinh bỉ), lần đầu tiên giặt quần áo (y phục lập tức biến thành mẫu thời trang thịnh hành thời điểm gần đây nhất của Cái Bang), lần đầu tiên đun nước (may mà cái này không làm sai), lần đầu tiên nấu cơm (Lan công tử liếc mắt một cái, lập tức banh mồm bắt Minh Chủ nuốt hết, đêm đó Minh Chủ qua đêm ở nhà vệ sinh luôn)…
Tuy rằng trong lòng, Minh Chủ hận không thể đem Lan công tử treo ngược lên thị chúng, thế nhưng bên ngoài vẫn cố sức duy trì hình tượng cùng phong độ của Minh Chủ, ngoan ngoãn làm việc, đổi lấy cơm ăn.
Đời ơi là đời....
Mà đâu chỉ có tinh thần…
“Ân, sạch sẽ.” Lan công tử dùng ngón tay thon dài lướt qua khung cửa sổ, một hạt bụi cũng không vương.
Minh Chủ thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi: “Ta đi nấu nước.”
Lan công tử tủm tỉm cười, gật đầu.
Cuối cùng cũng có người đảm nhiệm chân osin cho y, y gân tay bị phá, xách nước cũng chỉ có thể xách nửa thùng, đi đi lại lại thực mệt chết y, đừng nói tới vụ giặt quần áo vô cùng hao sức lực kia.
Chớ có nhìn hắn một người ở mộc lâu giữa rừng trúc mênh mông, nhìn tưởng phong nhã thanh tao, kì thực gian nan vô cùng, chuyện đau khổ nhất chính là không ai phái tới cho y một người giúp quét tước vệ sinh, người ta đi ẩn cư cũng mang theo người chiếu cố, y đã bị giam còn phải tự mình lao động, mỗi ngày quét tước không nói, còn phải tự kiếm trái cây nhét cho no bụng, nhàn không có việc gì thì bắt đầu lôi chổi quét nhà… ai, cái loại cuộc sống này a…
Ngày đó Lan công tử tới bên bờ đầm múc nước, từ trên trời rớt xuống một thân người toàn máu, rớt cái ùm xuống đầm.
Lan công tử võ công đã mất, chỉ có thể nhoài người ra bờ đầm, đem người nọ tha lên.
Người thì nặng, Lan công tử cõng không nổi, chỉ có thể băng bó sơ qua miệng vết thương, dùng lụa trắng cột chắc thân người nọ, một đầu dải lụa buộc ở cổ tay mình, sau đó một đường đem người kéo về.
Đúng, là kéo về nha. Kéo lê qua bùn, xuyên qua rừng trúc về tận trúc lâu… Một đường dài còn lưu trên nền bùn đất đó.
Hôm trước trời vừa hạ một trận mưa, trên mặt đất vừa ướt vừa lầy lội, Lan công tử làm bẩn hài cùng lụa trắng của chính mình, lòng bực dọc vô cùng, đem người quăng lên giường một phát là quay qua tính toán xem nên như thế nào đe dọa hắn, ít nhất.. cũng phải giúp được mình làm chút việc…
Đáng thương cho Minh Chủ khi còn hôn mê bất tỉnh bị người ta tính kế đủ đườngm Lan công tử a, chính là đang trầm tư suy nghĩ xem nên bóc lột hắn thế nào cho kinh tế nhất.
Kết quả, vừa tỉnh dậy đã bị uy hiếp.
Lau sàn, Minh Chủ lớn đến từng này rồi nhưng cũng là mới làm lần đầu. Ngươi có biết không a, bất luận là làm cái gì, lần đầu tiên luôn để lại trong trí óc một ấn tượng khó phai lắm đó…
Minh Chủ đại nhân đời này có rất nhiều cái “lần đầu tiên” bị chôn vùi trong tay Lan công tử.
Lần đầu tiên vắt khăn lau nhà (dùng lực quá độ nên vặn nát nó luôn), lần đầu tiên lau nhà (không lau cho khô, thế là bị Lan công tử quăng cho một cái nhìn khinh bỉ), lần đầu tiên giặt quần áo (y phục lập tức biến thành mẫu thời trang thịnh hành thời điểm gần đây nhất của Cái Bang), lần đầu tiên đun nước (may mà cái này không làm sai), lần đầu tiên nấu cơm (Lan công tử liếc mắt một cái, lập tức banh mồm bắt Minh Chủ nuốt hết, đêm đó Minh Chủ qua đêm ở nhà vệ sinh luôn)…
Tuy rằng trong lòng, Minh Chủ hận không thể đem Lan công tử treo ngược lên thị chúng, thế nhưng bên ngoài vẫn cố sức duy trì hình tượng cùng phong độ của Minh Chủ, ngoan ngoãn làm việc, đổi lấy cơm ăn.
Đời ơi là đời....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.