Chương 34: Đồng Mưu
Cửu Lộ Phi Hương
10/03/2019
Thi thể của Lâm Thương Lan ở bên cạnh đã lạnh ngắt.
Mà trong lúc này không khí trong phòng rơi vào trầm tịch, hai người sống vẫn ở đây trông không khác gì xác chết.
Cuối cùng, Kỷ Vân Hòa từ trên giường bước xuống, đứng trước mặt Lâm Hạo Thanh, nàng thấp hơi hắn hơn nửa cái đầu nhưng khí thế không thua kém hắn.
“Lâm Hạo Thanh.” Nàng cũng gọi cả họ tên hắn, không khác chút nào “Chuyện đã đến nước này, nếu như ta như cũ trở thành kẻ địch của ngươi, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta cũng sẽ không hối hận.”
“A.” Lâm Hạo Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức âm trầm nhìn nàng “Ta thấy nàng vẫn là chưa nghĩ kĩ, nàng đem người cá đi, không chỉ bị ta xem là kẻ địch mà còn bị cả ngự yêu cốc xem là kẻ địch, thậm chí là cả Thuận Đức công chúa, cả một triều đình xem nàng thành địch!” Hắn tiến lên một bước, tiến đến gần nàng “Hơn nữa, chưa nói đến việc nàng có thể đem hắn ra khỏi ngự yêu cốc hay không, cho dù nàng có thể đem hắn đi, nàng nghĩ như vậy là kết thúc ư? Nàng và hắn sẽ tiêu diêu tự tại ư?”
Hắn ném cho nàng hai chữ: “Ngây thơ”
“Ngây thơ hay không ta không biết.” Nàng đáp “Ta chỉ biết, y vốn thuộc về biển cả không nên bị giam lại ở nơi này.”
“Hắn đã tách đuôi rồi, nàng còn cho rằng hắn vẫn thuộc về biển cả?”
Lâm Hạo Thanh nhắc đến chuyện này khiến cho tay nàng nắm chặt thành quyền, nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lập tức nói với hắn:
“Y thuộc về.”
Mặc kệ y có tách đuôi hay không, mặc kệ y có bộ dáng không giống với người khác, đuôi cá xinh đẹp của y, đã từng xuất hiện sẽ không biến mất.
Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng, Trường Ý vĩnh viễn thuộc về biển xanh trong vắt và tuyệt đẹp kia, bất kể là quá khứ hay hiện tại, hoặc là tương lai mà không ai có thể biết trước được. Nhưng nàng vẫn cố chấp tin tưởng, Trường Ý cuối cùng cũng sẽ tìm về biển lớn.
Lâm Hạo Thanh nhìn thần sắc kiên định trong mắt nàng, trầm mặc hồi lâu, “Nàng nghĩ kĩ đi, ta chỉ cho nàng cơ hội lần này. Nàng muốn tự do nhiều năm mong ước hay muốn đem người cá thả ra?”
Nàng nghe xong lời hắn nói, có chút suy nghĩ: “Lâm Hạo Thanh, ngươi giết Lâm Thương Lan, là do may mắn ta đến hỗ trợ trợ ngươi. Vì vậy, cơ hội lần này không phải ngươi cho ta mà là trời cao cho ta. Mà tự do cũng không phải thứ ngươi cho ta. Nó vốn dĩ thuộc về ta.”
Nàng nói xong, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, trong lòng nàng cũng đã có tính toán. Hôm nay xem như là cùng Lâm Hạo Thanh nói xong rồi.
Không có Lâm Thương Lan, sau khi nàng cùng hắn hòa giải ngắn hạn, nên đấu thế nào vẫn sẽ đấu thế ấy.
Nàng cất bước muốn rời đi, hắn đứng phía sau nàng hỏi: “Giải dược nàng không cần sao?”
“Ta cần chứ, ngươi hiện tại cũng không có để đưa ta.” Nàng chỉ thi thể Lâm Thương Lan trên ghế “Ngươi trước tiên nghĩ cách an táng tốt cho lão đi. Người già trong cốc, tai mắt của triều đình, ý của đại quốc sư, cũng sẽ không thể chấp nhận một kẻ mưu phản giết cha để lên ngôi cốc chủ, bọn họ chỉ cần một cốc chủ tuyệt đối nghe lời mà thôi.”
Kỷ Vân Hòa bước ra bên ngoài. Lời nói vừa rồi của nàng giống như được linh nghiệm, lúc nàng đẩy cửa ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Cốc chủ! Cốc chủ!”
Ngoài cửa, một tên ngự yêu sư khẩn trương gọi, hắn dừng bên cửa, gõ cửa hai tiếng.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, bóng của ngự yêu sư in lên trên cửa, cùng nàng chỉ cách nhau một cánh cửa.
Tay đẩy cửa của nàng ngừng lại.
Kì thực, sau khi nàng cùng Lâm Hạo Thanh nói rõ, nàng vẫn muốn lật đổ hắn ngồi lên vị trí cốc chủ, muốn mọi người biết hắn giết Lâm Thương Lan, đây là biện pháp tốt nhất. Hắn sẽ bị người trong ngự yêu cốc bỏ mặc, cũng sẽ bị triều tình bỏ rơi. Lúc này, nàng sẽ là người được đề cử trở thành cốc chủ ngự yêu cốc. Quyền lực trong tay mà không có người đằng sau điều khiển, nàng có thể đem Trường Ý rời đi.
Nhưng mà...
Ngự yêu sư ngoài cửa, nàng và Lâm Hạo Thanh ở trong nhà, hai người toàn thân máu tươi.
Ai là kẻ giết Lâm Thương Lan, chuyện này vốn dĩ không rõ ràng.
Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn Lâm Hạo Thanh ở trong nhà.
Hắn lập tức bước ra nhìn nàng một cái, hai người đều không nói gì, cho đến khi người ở bên ngoài gõ cửa lần nữa: “Cốc chủ!” Giọng ngự yêu sư có chút gấp gáp, giống như sẽ đẩy cửa ra.
“Thân thể cốc chủ đang không thoải mái cần phải nghỉ ngơi.” Lâm Hạo Thanh rốt cuộc mở miệng “Ồn ào chuyện gì?”
Nghe thấy giọng hắn, ngự yêu sư bên ngoài cuối cùng tìm được chủ ý “Hồi thiếu cốc chủ! Bên ngoài núi truyền tin, Thuận Đức công chúa bãi giá ngự yêu cốc, bây giờ đã ngự giá đến trước sơn môn rồi!”
Kỷ Vân Hòa ngẩng người, lồng ngực lập tức đập nhanh.
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Hạo Thanh cũng không thể tin được.
“Thiếu cốc chủ, Thuận Đức công chúa đã ngự giá đến trước sơn môn rồi! Vẫn mời thiếu cốc chủ nhanh chóng báo lại với cốc chủ, thay mặt ngự yêu cốc chúng ta tiếp giá a!”
Thuận Đức công chúa...
Vị cao cao tại thường kia, hình như chỉ tồn tại trong tin đồn “Nhị Thánh”. Cư nhiên...thân lâm ngự yêu cốc rồi...
Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh nhìn nhau. Hai người không hẹn cùng nhìn về thi thể đã lạnh của Lâm Thương Lan.
Nàng khẽ nắm chặt quyền đầu.
Lâm Thương Lan chết thật không đúng lúc rồi. Nếu Thuận Đức công chúa biết hai người họ đã giết chết lão, bọn họ sẽ bị đánh và tội bất hiếu, sẽ bị in dấu lửa lên người, triều đình không thích kẻ phản nghịch, Thuận Đức công chúa cũng vậy.
“Thiếu cốc chủ!”
Giọng ngự yêu sư bên ngoài gấp gáp.
Kỷ Vân Hòa khẽ huých tay vào Lâm Hạo Thanh đang thất thần. Hắn hồi thần định tâm: “Biết rồi, ngươi trước tiên đem các ngự yêu sư đến ngoài sơn môn, ta sẽ vào gọi cốc chủ dậy, lập tức ra ngoài nghênh đón.”
“Vâng.”
Ngự yêu sư bên ngoài vội lui xuống.
Cũng may là hắn vội vàng rời đi, nên không phát hiện ra trận chiến đêm qua trong phòng cốc chủ có gì không đúng.
Sau khi kẻ kia rời đi, Lâm Hạo Thanh cùng Kỷ Vân Hòa không nói lời nào, bước vào trong nhà.
Hai người nhìn Lâm Thương Lan đã đoạn khí ngồi trên xe lăn, lão như cũ trừng mắt, giống như đối với ham muốn nhân gian có chút không cam. Mà vết thương trên cổ lão khiến người khác kinh tâm.
Lâm Hạo Thanh trầm mặc nâng tay, khép mắt lão lại.
“Lão già sống không đúng lúc, chết rồi vẫn khiến người khác hỗn loạn.” Lời hắn có chút khinh bạc.
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn một cái: “Lão sống đáng hận lão, nhưng lão chết rồi thì không còn chuyện của lão nữa.” Nàng nhìn xung quanh “Bây giờ quá bắt mắt nếu đưa lão ra ngoài, cũng không có thời gian làm những chuyện này nữa.”
“Nàng định thế nào?”
Kỷ Vân Hòa nâng tay chỉ về phía giường: “Ngươi đem lão đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhớ phủ lấy vết thương trên cổ lão.”
“Sau đó?” Hắn cười lạnh “Đợi lão tự sống dậy hả?”
“Lão sống dậy, ngươi ta cũng chết.” Nàng nhìn hắn “Dẹp thái độ nói lời mát mẻ của ngươi đi, ta và ngươi, nên đấy sẽ đấu, nên tranh sẽ tranh. Nhưng trước mặt Thuận Đức công chúa, ngươi ta chỉ là con châu chấu trên cùng một dây mà thôi. Ngươi giết Lâm Thương Lan rồi, tay ta cũng không sạch. Bây giờ, ngươi và ta, tốt nhất là liên thủ diễn một màn kịch, mau chóng thỉnh đi vị thần không mời mà đến.”
Lời này của nàng không khiêm tốn cũng không cao ngạo, thần sắc nhịp nhàng hữu lực. Lâm hạo Thanh nhìn nàng, nụ cười trào phúng trên mặt rốt cuộc thu lại.
Mà trong lúc này không khí trong phòng rơi vào trầm tịch, hai người sống vẫn ở đây trông không khác gì xác chết.
Cuối cùng, Kỷ Vân Hòa từ trên giường bước xuống, đứng trước mặt Lâm Hạo Thanh, nàng thấp hơi hắn hơn nửa cái đầu nhưng khí thế không thua kém hắn.
“Lâm Hạo Thanh.” Nàng cũng gọi cả họ tên hắn, không khác chút nào “Chuyện đã đến nước này, nếu như ta như cũ trở thành kẻ địch của ngươi, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta cũng sẽ không hối hận.”
“A.” Lâm Hạo Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức âm trầm nhìn nàng “Ta thấy nàng vẫn là chưa nghĩ kĩ, nàng đem người cá đi, không chỉ bị ta xem là kẻ địch mà còn bị cả ngự yêu cốc xem là kẻ địch, thậm chí là cả Thuận Đức công chúa, cả một triều đình xem nàng thành địch!” Hắn tiến lên một bước, tiến đến gần nàng “Hơn nữa, chưa nói đến việc nàng có thể đem hắn ra khỏi ngự yêu cốc hay không, cho dù nàng có thể đem hắn đi, nàng nghĩ như vậy là kết thúc ư? Nàng và hắn sẽ tiêu diêu tự tại ư?”
Hắn ném cho nàng hai chữ: “Ngây thơ”
“Ngây thơ hay không ta không biết.” Nàng đáp “Ta chỉ biết, y vốn thuộc về biển cả không nên bị giam lại ở nơi này.”
“Hắn đã tách đuôi rồi, nàng còn cho rằng hắn vẫn thuộc về biển cả?”
Lâm Hạo Thanh nhắc đến chuyện này khiến cho tay nàng nắm chặt thành quyền, nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lập tức nói với hắn:
“Y thuộc về.”
Mặc kệ y có tách đuôi hay không, mặc kệ y có bộ dáng không giống với người khác, đuôi cá xinh đẹp của y, đã từng xuất hiện sẽ không biến mất.
Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng, Trường Ý vĩnh viễn thuộc về biển xanh trong vắt và tuyệt đẹp kia, bất kể là quá khứ hay hiện tại, hoặc là tương lai mà không ai có thể biết trước được. Nhưng nàng vẫn cố chấp tin tưởng, Trường Ý cuối cùng cũng sẽ tìm về biển lớn.
Lâm Hạo Thanh nhìn thần sắc kiên định trong mắt nàng, trầm mặc hồi lâu, “Nàng nghĩ kĩ đi, ta chỉ cho nàng cơ hội lần này. Nàng muốn tự do nhiều năm mong ước hay muốn đem người cá thả ra?”
Nàng nghe xong lời hắn nói, có chút suy nghĩ: “Lâm Hạo Thanh, ngươi giết Lâm Thương Lan, là do may mắn ta đến hỗ trợ trợ ngươi. Vì vậy, cơ hội lần này không phải ngươi cho ta mà là trời cao cho ta. Mà tự do cũng không phải thứ ngươi cho ta. Nó vốn dĩ thuộc về ta.”
Nàng nói xong, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, trong lòng nàng cũng đã có tính toán. Hôm nay xem như là cùng Lâm Hạo Thanh nói xong rồi.
Không có Lâm Thương Lan, sau khi nàng cùng hắn hòa giải ngắn hạn, nên đấu thế nào vẫn sẽ đấu thế ấy.
Nàng cất bước muốn rời đi, hắn đứng phía sau nàng hỏi: “Giải dược nàng không cần sao?”
“Ta cần chứ, ngươi hiện tại cũng không có để đưa ta.” Nàng chỉ thi thể Lâm Thương Lan trên ghế “Ngươi trước tiên nghĩ cách an táng tốt cho lão đi. Người già trong cốc, tai mắt của triều đình, ý của đại quốc sư, cũng sẽ không thể chấp nhận một kẻ mưu phản giết cha để lên ngôi cốc chủ, bọn họ chỉ cần một cốc chủ tuyệt đối nghe lời mà thôi.”
Kỷ Vân Hòa bước ra bên ngoài. Lời nói vừa rồi của nàng giống như được linh nghiệm, lúc nàng đẩy cửa ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Cốc chủ! Cốc chủ!”
Ngoài cửa, một tên ngự yêu sư khẩn trương gọi, hắn dừng bên cửa, gõ cửa hai tiếng.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, bóng của ngự yêu sư in lên trên cửa, cùng nàng chỉ cách nhau một cánh cửa.
Tay đẩy cửa của nàng ngừng lại.
Kì thực, sau khi nàng cùng Lâm Hạo Thanh nói rõ, nàng vẫn muốn lật đổ hắn ngồi lên vị trí cốc chủ, muốn mọi người biết hắn giết Lâm Thương Lan, đây là biện pháp tốt nhất. Hắn sẽ bị người trong ngự yêu cốc bỏ mặc, cũng sẽ bị triều tình bỏ rơi. Lúc này, nàng sẽ là người được đề cử trở thành cốc chủ ngự yêu cốc. Quyền lực trong tay mà không có người đằng sau điều khiển, nàng có thể đem Trường Ý rời đi.
Nhưng mà...
Ngự yêu sư ngoài cửa, nàng và Lâm Hạo Thanh ở trong nhà, hai người toàn thân máu tươi.
Ai là kẻ giết Lâm Thương Lan, chuyện này vốn dĩ không rõ ràng.
Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn Lâm Hạo Thanh ở trong nhà.
Hắn lập tức bước ra nhìn nàng một cái, hai người đều không nói gì, cho đến khi người ở bên ngoài gõ cửa lần nữa: “Cốc chủ!” Giọng ngự yêu sư có chút gấp gáp, giống như sẽ đẩy cửa ra.
“Thân thể cốc chủ đang không thoải mái cần phải nghỉ ngơi.” Lâm Hạo Thanh rốt cuộc mở miệng “Ồn ào chuyện gì?”
Nghe thấy giọng hắn, ngự yêu sư bên ngoài cuối cùng tìm được chủ ý “Hồi thiếu cốc chủ! Bên ngoài núi truyền tin, Thuận Đức công chúa bãi giá ngự yêu cốc, bây giờ đã ngự giá đến trước sơn môn rồi!”
Kỷ Vân Hòa ngẩng người, lồng ngực lập tức đập nhanh.
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Hạo Thanh cũng không thể tin được.
“Thiếu cốc chủ, Thuận Đức công chúa đã ngự giá đến trước sơn môn rồi! Vẫn mời thiếu cốc chủ nhanh chóng báo lại với cốc chủ, thay mặt ngự yêu cốc chúng ta tiếp giá a!”
Thuận Đức công chúa...
Vị cao cao tại thường kia, hình như chỉ tồn tại trong tin đồn “Nhị Thánh”. Cư nhiên...thân lâm ngự yêu cốc rồi...
Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh nhìn nhau. Hai người không hẹn cùng nhìn về thi thể đã lạnh của Lâm Thương Lan.
Nàng khẽ nắm chặt quyền đầu.
Lâm Thương Lan chết thật không đúng lúc rồi. Nếu Thuận Đức công chúa biết hai người họ đã giết chết lão, bọn họ sẽ bị đánh và tội bất hiếu, sẽ bị in dấu lửa lên người, triều đình không thích kẻ phản nghịch, Thuận Đức công chúa cũng vậy.
“Thiếu cốc chủ!”
Giọng ngự yêu sư bên ngoài gấp gáp.
Kỷ Vân Hòa khẽ huých tay vào Lâm Hạo Thanh đang thất thần. Hắn hồi thần định tâm: “Biết rồi, ngươi trước tiên đem các ngự yêu sư đến ngoài sơn môn, ta sẽ vào gọi cốc chủ dậy, lập tức ra ngoài nghênh đón.”
“Vâng.”
Ngự yêu sư bên ngoài vội lui xuống.
Cũng may là hắn vội vàng rời đi, nên không phát hiện ra trận chiến đêm qua trong phòng cốc chủ có gì không đúng.
Sau khi kẻ kia rời đi, Lâm Hạo Thanh cùng Kỷ Vân Hòa không nói lời nào, bước vào trong nhà.
Hai người nhìn Lâm Thương Lan đã đoạn khí ngồi trên xe lăn, lão như cũ trừng mắt, giống như đối với ham muốn nhân gian có chút không cam. Mà vết thương trên cổ lão khiến người khác kinh tâm.
Lâm Hạo Thanh trầm mặc nâng tay, khép mắt lão lại.
“Lão già sống không đúng lúc, chết rồi vẫn khiến người khác hỗn loạn.” Lời hắn có chút khinh bạc.
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn một cái: “Lão sống đáng hận lão, nhưng lão chết rồi thì không còn chuyện của lão nữa.” Nàng nhìn xung quanh “Bây giờ quá bắt mắt nếu đưa lão ra ngoài, cũng không có thời gian làm những chuyện này nữa.”
“Nàng định thế nào?”
Kỷ Vân Hòa nâng tay chỉ về phía giường: “Ngươi đem lão đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhớ phủ lấy vết thương trên cổ lão.”
“Sau đó?” Hắn cười lạnh “Đợi lão tự sống dậy hả?”
“Lão sống dậy, ngươi ta cũng chết.” Nàng nhìn hắn “Dẹp thái độ nói lời mát mẻ của ngươi đi, ta và ngươi, nên đấy sẽ đấu, nên tranh sẽ tranh. Nhưng trước mặt Thuận Đức công chúa, ngươi ta chỉ là con châu chấu trên cùng một dây mà thôi. Ngươi giết Lâm Thương Lan rồi, tay ta cũng không sạch. Bây giờ, ngươi và ta, tốt nhất là liên thủ diễn một màn kịch, mau chóng thỉnh đi vị thần không mời mà đến.”
Lời này của nàng không khiêm tốn cũng không cao ngạo, thần sắc nhịp nhàng hữu lực. Lâm hạo Thanh nhìn nàng, nụ cười trào phúng trên mặt rốt cuộc thu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.