Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế
Chương 19: Sử dụng não để suy nghĩ nào
Phù Phong Lưu Ly
07/07/2020
Diệp Sâm không chơi Weibo, thậm chí trước đó khi anh chỉ Huyền Ảnh cách dùng cũng có điểm ngờ ngợ không quen. Anh luôn nghĩ rằng mạng xã hội các thứ chỉ là thứ vô bổ. Những tin quan trọng thì đã có các trang web lớn công bố rồi, còn những thể loại tin như hôm nay ăn gì mặc gì thì quả thật nhàm chán hết sức, hơn nữa bản thân anh cũng chẳng có thời gian để quan tâm tới nó. Nhưng nếu chỉ giao cho trợ lý Dương thì Diệp Sâm lại thấy mình không được chân thành cho lắm, vì vậy anh mới quyết định thôi không dùng nữa. Thế nên người hâm mộ trên Weibo chắc chắn sẽ không bao giờ tìm được kiểu tài khoản như “Diệp Sâm V” chẳng hạn (dấu tích chứng nhận tài khoản thật như FB ý, chắc v), chỉ có thể follow trợ lý Tiểu Dương để hóng hớt tin tức này nọ.
Diệp Sâm đã làm ảnh đế mấy năm nên càng ngày càng kín tiếng, rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Không ngờ rằng trong lúc quay phim mới, anh lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán thế này.
Diệp Sâm vừa cúp điện thoại liền thấy tiếng đập cửa, sau đó Huyền Ảnh lập tức nhanh chóng ném điều khiển sang bên đi ra mời khách vào.
Đỗ Phong cầm máy tính bảng đi đến, sâu kín liếc Huyền Ảnh rồi quay lại dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Sâm, lắc đầu thở dài, “Cậu có biết bây giờ cậu đang là đề tài cho người ta bàn tán không? Tuy rằng chuyện không nghiêm trọng mấy, nhưng sẽ là một tai họa ngầm đó…”
(Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
“Tôi đã nghe về chuyện này rồi.” Diệp Sâm bình tĩnh cắt đứt lời Đỗ Phong. Anh đưa tay nhận lấy máy tính bảng từ tay hắn, thong thả ngồi gác chân trên sô pha, lạnh nhạt nói: “Chả có gì gọi là tai họa ngầm cả.”
Huyền Ảnh tò mò ngồi xuống bên cạnh Diệp Sâm, “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ Phong chỉ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Mặc dù Diệp Sâm đã biết trên mạng có hình của bản thân nhưng khi thấy được thực sự mới giật mình, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đống hình này đều là do Huyền Ảnh đăng lên.
Huyền Ảnh hớn hở dùng ngón tay chỉ vào một tấm ảnh, nói: “Chụp ngài rất đẹp phải không? Em quả thực khéo tay quá chừng!”
Đỗ Phong không nói gì chỉ biết nhìn trần nhà. Ai ngờ tới Diệp Sâm vậy mà còn có thể gật đầu bảo: “Ừ, chụp tốt lắm!”
Tên tài khoản của Huyền Ảnh rất đơn giản, là Tiểu Nhạc đã đặt giúp cậu, Tiểu Huyền Tử. Tài khoản này chỉ vừa mới đăng kí, ngay cả avatar cũng không được đặt, trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ lại liên tục post gần trăm tấm hình mà không kèm theo dòng trạng thái gì, phân nửa số ảnh là cảnh rừng cây, chùa Voi ở Tây Song Bản Nạp, còn lại thì toàn chụp Diệp Sâm.
Trên Weibo đột ngột xuất hiện một tài khoản thần bí đăng rất nhiều hình của ảnh đế, chuyện này làm sao truyền thông có thể bỏ qua được, làn sóng giải trí liền nhanh chóng bùng nổ: “Ảnh đế Diệp Sâm hiếm có đăng một loạt hình ảnh cá nhân, chủ tài khoản vẫn còn là một ẩn số.” Bên dưới tiêu đề còn bổ sung thêm một tràng chữ ghi thông tin này nọ, còn có một vài bức hình được lựa chọn tỉ mỉ ra để ghép chung lại với nhau, trong vòng một ngày số lượt bình luận và lượt chia sẻ đã tăng theo cấp số nhân.
Diệp Sâm không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm vào ba chữ “hình cá nhân” liền thấy trứng lại đau. Anh ngưng động tác lật hình, chỉ vào một tấm chụp nửa người mình đang nằm trên giường say ngủ, quay đầu hỏi Huyền Ảnh: “Chụp hồi nào?”
Ảnh chưa hề được chỉnh sửa gì, ánh sáng có hơi không được rõ ràng lắm, Diệp Sâm trong hình đang nhắm mắt ngủ say, nửa khuôn mặt vùi vào gối nằm, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng khi đối mặt với truyền thông, toàn bộ quần áo trên người anh không được chụp, chỉ có thể thấy chiếc áo sơ mi trắng đang mở rộng cổ, để lộ ra một khoảng da thịt gợi cảm.
Huyền Ảnh thăm dò nhìn sang rồi cười hì hì đáp: “Chiều hôm qua đó, em thức trước ngài.”
Đỗ Phong ở bên cạnh chỉ biết thở dài, “Chỉ cần một tấm này thôi đã có sức công phá lắm rồi, thằng nhóc nhà cậu còn chơi một lần cả trăm tấm, muốn giết người à?!”
Diệp Sâm vào thẳng Weibo của Huyền Ảnh, không thèm để ý đến lượng follower, comment và share đột nhiên tăng mạnh mà chỉ cấp tốc xem qua một loạt các ảnh chụp.
Diệp Sâm nhìn mình trước mặt công chúng ngủ, đánh răng, rửa mặt, ăn uống, đi dạo, móc tiền, ngắm cảnh,… dù là chính diện, sườn mặt hay sau lưng đều được để lộ ra hết, thậm chí có còn khuôn mặt tê liệt khi mình đang kiểm tra vé nữa. Diệp ảnh đế bị đồng bọn ngu như heo bán đứng nên tâm trí tạm thời bị trống rỗng trong chốc lát. Sau đó một hàng chữ máu chảy đầm đìa chạy ra trong đầu anh: May là mình còn chưa ngồi xổm trên bồn cầu trước mặt tên ngốc này.
Rốt cục Huyền Ảnh đã phát hiện ra có gì đó không bình thường, mở to mắt nhìn Diệp Sâm, “Đại Sâm, ngài sao vậy?”
“Không có gì…” Diệp Sâm dừng một lát, sau mới buồn rầu nói: “Hôm qua tôi quên nói với cậu, weibo không giống với hộp thư thoại, nếu post hình lên weibo sẽ bị mọi người nhìn thấy.”
Huyền Ảnh vẫn còn chưa ý thức sâu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ gật đầu đáp: “Được rồi, em đã nhớ.” Trên mặt cậu ngay cả một chút áy náy cũng không có, Đỗ Phong thấy vậy mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sâm quay lại xem trên web lúc nãy, toàn màn hình đều đang tràn ngập các bình luận kèm theo dấu chấm than vô cùng sôi nổi. Những người hâm mộ anh chắc chắn sẽ vì chuyện kỳ lạ này của thần tượng mình mà ngay cả phương hướng cũng không phân biệt nổi. Comment đứng top mang nội dung suy đoán xem thân phận thật sự của chủ tài khoản là gì. Quả thực trông còn nhộp nhịp hơn lễ mừng năm mới rất nhiều đó.
A: Thấy có người nghi ngờ rằng anh Sâm tự mở tài khoản Weibo, tôi nghĩ không phải vậy đâu! Anh Sâm từ trước đến nay luôn tôn trọng sự riêng tư thì sao lại có thể chủ động công khai như thế được? Đó giờ muốn tìm hình chụp lén của ảnh khó muốn chết, hơn nữa cả nhà đừng quên tấm hình đầu tiên có để lộ chân đó, tôi đã tìm lại ảnh chụp trên sân khấu để so sánh rồi, rõ ràng không phải cùng một người đâu! (dưới bình luận có ba người khen chân mượt mà.)
B: Năm ngoái anh Sâm không có được nhận giải ảnh đế, tuy nhìn trông có vẻ là vì không có tuyệt phẩm, nhưng suy cho cùng thì cũng là bị người khác vượt mặt. Tôi luôn cảm thấy việc này có thể liên quan đến việc anh ấy đang đóng phim hiện tại đó, nói không chừng là do đoàn phim đang cố gắng PR để tăng lượng vé cũng nên. Hơn nữa hình chủ tài khoản post trông không giống đã chụp lén đâu, có thể thấy bản thân anh Sâm hoàn toàn tự nguyện! (dưới bình luận có ba người đang thảo luận về biểu cảm vi diệu và ánh mắt ôn nhu mơ hồ của anh Sâm.)
C: Lúc mới đầu chưa mở hình ra xem, chỉ thấy không có viết gì mà giật hết cả mình! Anh Sâm nếu không làm gì thì thôi, khi muốn chỉ cần gáy tiếng ai nấy cũng đều kinh ngạc rồi, còn thêm hình ảnh khiêu khích gì đó làm chi! Ha ha ha ha mất mác quá! Nhìn vào rõ ràng không phải là chân của anh Sâm, cũng biết đống ảnh này không phải đăng từ máy của anh ấy rồi! (bình luận có số lượng khen khủng.)
D: Cái gì mà PR?! Phim này mà còn cần PR à?! Đây là một tài khoản mới, rõ ràng là người này đã bí mật chụp hình rồi, cho thấy có quan hệ rất gần gũi với anh Sâm. Hơn nữa trong đó còn có hình ở Tây Song Bản Nạp, người đó chắc chắn là cũng trong đoàn làm phim, còn ăn chung ở chung với anh Sâm nữa. Người ta nói trợ lý cũng chưa từng gắn bó với anh ấy như anh em vậy đâu. (dưới bình luận có ba người nói đã tra hỏi trợ lý trên Weibo nhưng không có kết quả.)
E: Tin tức đáng tin cậy mới nhất đây, Hứa Thiên đã rời đoàn phim rồi, người thay thế mới có tên là Huyền Ảnh, chưa từng nghe tên bao giờ, cũng chẳng có lai lịch gì cả. Nghe nói người này là do anh Sâm đề cử với đạo diễn Lâm đó, Weibo liên lạc là “Tiểu Huyền Tử”, rõ ràng là cậu ấy cứ gì nữa, nếu không có quan hệ thân thiết với anh Sâm thì chắc chắn là muốn dựa vào danh tiếng của anh ấy để PR cho mình đây mà. (bình luận đăng trễ nhất, lượng reply lại cao nhất, phía dưới nữa đã loạn hết cả lên.)
Diệp Sâm xoa thái dương, trả máy tính bảng lại cho Đỗ Phong xong thì cau mày nửa ngày không nói gì.
Trước đó lúc anh hai Diệp gọi điện đến chắc là chưa thấy bình luận đứng top này, vậy nên hắn chỉ rất bình tĩnh hỏi: “Tài khoản weibo đó là của người bạn lần trước của cậu à? Không ngờ cậu còn dẫn cậu ta đi theo đoàn phim nữa. Nếu cậu không thành thật khai báo lai lịch của cậu ta cho anh, anh sẽ tự mình điều tra đấy. Chuyện bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng, anh vẫn có thể giúp cậu giấu cả nhà, cậu phải giải quyết tốt cho anh. Còn nữa, cậu ta đăng nhiều hình như vậy có mục đích gì? Cậu phải đề phòng một chút, không được qua loa đâu!”
Giọng nói của Diệp Chương đã rất nặng nề, mà lòng Diệp Sâm còn nặng nề hơn nữa. Anh đen mặt, nghiêm túc nói: “Ngọn nguồn ra sao thì em chưa biết, nhưng em có thể khẳng định cậu ta không phải là người phức tạp như anh nghĩ, mong rằng anh có thể tin em.”
Diệp Sâm lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện với anh hai mình với vẻ thâm trầm như thế, nói xong liền cúp điện thoại. Thật sự anh không hề lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến bản thân mình, anh chỉ lo cho Huyền Ảnh hiện đang chuẩn bị tham gia đóng phim mà thôi.
“Đỗ Phong, đây chính là lúc anh phát huy công dụng của một người đại diện rồi.”
Đỗ Phong không nói gì, chỉ liếc nhìn Diệp Sâm, sau lại thở dài. Cuối cùng hắn mới đứng lên vỗ lên vai của anh và Huyền Ảnh, “Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ là anh em họ kiêm thầy trò.”
“Hả?” Huyền Ảnh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Đỗ Phong.
Diệp Sâm cũng giương mắt lên, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
Đỗ Phong đưa tay ra, nói: “Thứ nhất, Huyền Ảnh đang chuẩn bị đóng phim, nếu nói cậu ta là học trò của cậu thì sẽ rất thuyết phục. Thứ hai, hai người vốn đã… khụ… ở chung với nhau, cậu ta là em họ cậu, vậy thì quan hệ thân thiết không còn là vấn đề nữa. Những gì đã post trên weibo không cần xóa, tôi sẽ làm người phát ngôn cho cậu, với lại còn phải nói chuyện với đoàn phim, mấy người họ lúc này chắc cũng đang loạn cào cào rồi.”
Diệp Sâm suy nghĩ một lát, thấy rằng tuy chi tiết em họ này có hơi máu chó một chút. Thế nhưng nhất bảng ba nghìn dặm, Diệp gia nhiều nhánh như vậy, coi như cũng miễn cưỡng hợp lý đi. Vì vậy anh gật đầu, nói: “Được rồi.”
(Nhất bảng ba nghìn dặm: Chỉ mối quan hệ anh em họ hàng xa trong một dòng tộc.)
Huyền Ảnh nãy giờ hoàn toàn bị cho ra rìa, mãi cho đến khi Đỗ Phong đi rồi cậu vẫn chưa hiểu hết được lời hắn nói, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Ngài là chủ nhân của em, cũng là bạn bè của em, bây giờ còn là thầy giáo em, kiêm luôn anh họ… Ôi! Em hồ đồ mất rồi…”
Ánh mắt Diệp Sâm rơi trên cần cổ của Huyền Ảnh, anh không kiềm được tiến lại gần chạm nhẹ môi mình lên đó, thấp giọng nói: “Sau này sẽ có thêm một mối quan hệ khác nữa…”
Huyền Ảnh thấy cổ mình bị ai đó hôn có hơi ngứa, cậu liền đưa tay lên gãi. Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Diệp Sâm với vẻ khổ não, “Vậy em phải gọi ngài như thế nào?”
“Lúc không có ai thì sao cũng được, còn nếu có người ngoài thì… gọi thầy đi.”
“Tại sao không phải là anh họ?” Huyền Ảnh chớp mi, cảm thấy hình như có hơi mất mát, “Rõ ràng gọi anh họ thân thiết hơn mà?”
“Cậu còn phải đóng phim nữa không phải sao? Lúc ở trước truyền thông, cậu là một diễn viên, mà tôi cũng vậy. Quan hệ thầy trò rất có ích, có thể giúp trọng lượng của cậu tăng lên rất nhiều.”
Huyền Ảnh nghe xong thì chẳng khác gì lạc trong sương mù, cuối cùng chỉ biết cười hì hì, “Tóm lại chủ nhân nói gì cũng đúng hết. Sau này em không gọi ngài là Đại Sâm nữa, gọi là sư phụ vậy!”
Mặc dù hiện tại Diệp Sâm có hơi bất mãn với mối quan hệ của hai người, thế nhưng đột nhiên độ thân thiết lại tăng lên một bậc như vậy vẫn khiến anh cảm thấy sung sướng vô cùng, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Chuyện này đã khiến cho thế giới bên ngoài nổi dậy biết bao nhiêu sóng gió, nhưng đối với đương sự mà nói, mọi thứ vẫn cứ sóng yên biển lặng như thường. Diệp Sâm không thèm ngó ngàng gì tới Weibo, nhắm mắt làm ngơ luôn. Còn Huyền Ảnh thì xem cũng chẳng hiểu gì, dù cho cậu có đọc được chăng nữa cũng sẽ không để trong lòng. So ra kẻ ngu dốt cũng có cái lợi của kẻ ngu dốt.
Huyền Ảnh cầm di động mở Weibo lên xem, thấy mấy chữ số đỏ đỏ bên dưới thì hiếu kỳ hỏi: “Đại Sâm, cái này là gì vậy?”
Diệp Sâm nhìn thoáng qua, đáp: “Chỉ là thông báo nhắc nhở có người bình luận bài đăng của cậu thôi, không cần trả lời đâu.”
Huyền Ảnh vừa nhìn di động vừa gãi mặt, “Muốn trả lời cũng trả lời không được, em có biết gõ chữ đâu.”
“Cũng phải.”
Huyền Ảnh đột nhiên hưng phấn lên nhìn Diệp Sâm: “Em chụp cho ngài tấm hình nhé?!”
“Không được! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy!” Diệp Sâm mặt mày nổi gân xanh đứng lên, một tay xách Huyền Ảnh, “Đi giúp tôi tắm rửa.”
Diệp Sâm đã làm ảnh đế mấy năm nên càng ngày càng kín tiếng, rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Không ngờ rằng trong lúc quay phim mới, anh lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán thế này.
Diệp Sâm vừa cúp điện thoại liền thấy tiếng đập cửa, sau đó Huyền Ảnh lập tức nhanh chóng ném điều khiển sang bên đi ra mời khách vào.
Đỗ Phong cầm máy tính bảng đi đến, sâu kín liếc Huyền Ảnh rồi quay lại dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Sâm, lắc đầu thở dài, “Cậu có biết bây giờ cậu đang là đề tài cho người ta bàn tán không? Tuy rằng chuyện không nghiêm trọng mấy, nhưng sẽ là một tai họa ngầm đó…”
(Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
“Tôi đã nghe về chuyện này rồi.” Diệp Sâm bình tĩnh cắt đứt lời Đỗ Phong. Anh đưa tay nhận lấy máy tính bảng từ tay hắn, thong thả ngồi gác chân trên sô pha, lạnh nhạt nói: “Chả có gì gọi là tai họa ngầm cả.”
Huyền Ảnh tò mò ngồi xuống bên cạnh Diệp Sâm, “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ Phong chỉ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Mặc dù Diệp Sâm đã biết trên mạng có hình của bản thân nhưng khi thấy được thực sự mới giật mình, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đống hình này đều là do Huyền Ảnh đăng lên.
Huyền Ảnh hớn hở dùng ngón tay chỉ vào một tấm ảnh, nói: “Chụp ngài rất đẹp phải không? Em quả thực khéo tay quá chừng!”
Đỗ Phong không nói gì chỉ biết nhìn trần nhà. Ai ngờ tới Diệp Sâm vậy mà còn có thể gật đầu bảo: “Ừ, chụp tốt lắm!”
Tên tài khoản của Huyền Ảnh rất đơn giản, là Tiểu Nhạc đã đặt giúp cậu, Tiểu Huyền Tử. Tài khoản này chỉ vừa mới đăng kí, ngay cả avatar cũng không được đặt, trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ lại liên tục post gần trăm tấm hình mà không kèm theo dòng trạng thái gì, phân nửa số ảnh là cảnh rừng cây, chùa Voi ở Tây Song Bản Nạp, còn lại thì toàn chụp Diệp Sâm.
Trên Weibo đột ngột xuất hiện một tài khoản thần bí đăng rất nhiều hình của ảnh đế, chuyện này làm sao truyền thông có thể bỏ qua được, làn sóng giải trí liền nhanh chóng bùng nổ: “Ảnh đế Diệp Sâm hiếm có đăng một loạt hình ảnh cá nhân, chủ tài khoản vẫn còn là một ẩn số.” Bên dưới tiêu đề còn bổ sung thêm một tràng chữ ghi thông tin này nọ, còn có một vài bức hình được lựa chọn tỉ mỉ ra để ghép chung lại với nhau, trong vòng một ngày số lượt bình luận và lượt chia sẻ đã tăng theo cấp số nhân.
Diệp Sâm không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm vào ba chữ “hình cá nhân” liền thấy trứng lại đau. Anh ngưng động tác lật hình, chỉ vào một tấm chụp nửa người mình đang nằm trên giường say ngủ, quay đầu hỏi Huyền Ảnh: “Chụp hồi nào?”
Ảnh chưa hề được chỉnh sửa gì, ánh sáng có hơi không được rõ ràng lắm, Diệp Sâm trong hình đang nhắm mắt ngủ say, nửa khuôn mặt vùi vào gối nằm, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng khi đối mặt với truyền thông, toàn bộ quần áo trên người anh không được chụp, chỉ có thể thấy chiếc áo sơ mi trắng đang mở rộng cổ, để lộ ra một khoảng da thịt gợi cảm.
Huyền Ảnh thăm dò nhìn sang rồi cười hì hì đáp: “Chiều hôm qua đó, em thức trước ngài.”
Đỗ Phong ở bên cạnh chỉ biết thở dài, “Chỉ cần một tấm này thôi đã có sức công phá lắm rồi, thằng nhóc nhà cậu còn chơi một lần cả trăm tấm, muốn giết người à?!”
Diệp Sâm vào thẳng Weibo của Huyền Ảnh, không thèm để ý đến lượng follower, comment và share đột nhiên tăng mạnh mà chỉ cấp tốc xem qua một loạt các ảnh chụp.
Diệp Sâm nhìn mình trước mặt công chúng ngủ, đánh răng, rửa mặt, ăn uống, đi dạo, móc tiền, ngắm cảnh,… dù là chính diện, sườn mặt hay sau lưng đều được để lộ ra hết, thậm chí có còn khuôn mặt tê liệt khi mình đang kiểm tra vé nữa. Diệp ảnh đế bị đồng bọn ngu như heo bán đứng nên tâm trí tạm thời bị trống rỗng trong chốc lát. Sau đó một hàng chữ máu chảy đầm đìa chạy ra trong đầu anh: May là mình còn chưa ngồi xổm trên bồn cầu trước mặt tên ngốc này.
Rốt cục Huyền Ảnh đã phát hiện ra có gì đó không bình thường, mở to mắt nhìn Diệp Sâm, “Đại Sâm, ngài sao vậy?”
“Không có gì…” Diệp Sâm dừng một lát, sau mới buồn rầu nói: “Hôm qua tôi quên nói với cậu, weibo không giống với hộp thư thoại, nếu post hình lên weibo sẽ bị mọi người nhìn thấy.”
Huyền Ảnh vẫn còn chưa ý thức sâu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ gật đầu đáp: “Được rồi, em đã nhớ.” Trên mặt cậu ngay cả một chút áy náy cũng không có, Đỗ Phong thấy vậy mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Sâm quay lại xem trên web lúc nãy, toàn màn hình đều đang tràn ngập các bình luận kèm theo dấu chấm than vô cùng sôi nổi. Những người hâm mộ anh chắc chắn sẽ vì chuyện kỳ lạ này của thần tượng mình mà ngay cả phương hướng cũng không phân biệt nổi. Comment đứng top mang nội dung suy đoán xem thân phận thật sự của chủ tài khoản là gì. Quả thực trông còn nhộp nhịp hơn lễ mừng năm mới rất nhiều đó.
A: Thấy có người nghi ngờ rằng anh Sâm tự mở tài khoản Weibo, tôi nghĩ không phải vậy đâu! Anh Sâm từ trước đến nay luôn tôn trọng sự riêng tư thì sao lại có thể chủ động công khai như thế được? Đó giờ muốn tìm hình chụp lén của ảnh khó muốn chết, hơn nữa cả nhà đừng quên tấm hình đầu tiên có để lộ chân đó, tôi đã tìm lại ảnh chụp trên sân khấu để so sánh rồi, rõ ràng không phải cùng một người đâu! (dưới bình luận có ba người khen chân mượt mà.)
B: Năm ngoái anh Sâm không có được nhận giải ảnh đế, tuy nhìn trông có vẻ là vì không có tuyệt phẩm, nhưng suy cho cùng thì cũng là bị người khác vượt mặt. Tôi luôn cảm thấy việc này có thể liên quan đến việc anh ấy đang đóng phim hiện tại đó, nói không chừng là do đoàn phim đang cố gắng PR để tăng lượng vé cũng nên. Hơn nữa hình chủ tài khoản post trông không giống đã chụp lén đâu, có thể thấy bản thân anh Sâm hoàn toàn tự nguyện! (dưới bình luận có ba người đang thảo luận về biểu cảm vi diệu và ánh mắt ôn nhu mơ hồ của anh Sâm.)
C: Lúc mới đầu chưa mở hình ra xem, chỉ thấy không có viết gì mà giật hết cả mình! Anh Sâm nếu không làm gì thì thôi, khi muốn chỉ cần gáy tiếng ai nấy cũng đều kinh ngạc rồi, còn thêm hình ảnh khiêu khích gì đó làm chi! Ha ha ha ha mất mác quá! Nhìn vào rõ ràng không phải là chân của anh Sâm, cũng biết đống ảnh này không phải đăng từ máy của anh ấy rồi! (bình luận có số lượng khen khủng.)
D: Cái gì mà PR?! Phim này mà còn cần PR à?! Đây là một tài khoản mới, rõ ràng là người này đã bí mật chụp hình rồi, cho thấy có quan hệ rất gần gũi với anh Sâm. Hơn nữa trong đó còn có hình ở Tây Song Bản Nạp, người đó chắc chắn là cũng trong đoàn làm phim, còn ăn chung ở chung với anh Sâm nữa. Người ta nói trợ lý cũng chưa từng gắn bó với anh ấy như anh em vậy đâu. (dưới bình luận có ba người nói đã tra hỏi trợ lý trên Weibo nhưng không có kết quả.)
E: Tin tức đáng tin cậy mới nhất đây, Hứa Thiên đã rời đoàn phim rồi, người thay thế mới có tên là Huyền Ảnh, chưa từng nghe tên bao giờ, cũng chẳng có lai lịch gì cả. Nghe nói người này là do anh Sâm đề cử với đạo diễn Lâm đó, Weibo liên lạc là “Tiểu Huyền Tử”, rõ ràng là cậu ấy cứ gì nữa, nếu không có quan hệ thân thiết với anh Sâm thì chắc chắn là muốn dựa vào danh tiếng của anh ấy để PR cho mình đây mà. (bình luận đăng trễ nhất, lượng reply lại cao nhất, phía dưới nữa đã loạn hết cả lên.)
Diệp Sâm xoa thái dương, trả máy tính bảng lại cho Đỗ Phong xong thì cau mày nửa ngày không nói gì.
Trước đó lúc anh hai Diệp gọi điện đến chắc là chưa thấy bình luận đứng top này, vậy nên hắn chỉ rất bình tĩnh hỏi: “Tài khoản weibo đó là của người bạn lần trước của cậu à? Không ngờ cậu còn dẫn cậu ta đi theo đoàn phim nữa. Nếu cậu không thành thật khai báo lai lịch của cậu ta cho anh, anh sẽ tự mình điều tra đấy. Chuyện bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng, anh vẫn có thể giúp cậu giấu cả nhà, cậu phải giải quyết tốt cho anh. Còn nữa, cậu ta đăng nhiều hình như vậy có mục đích gì? Cậu phải đề phòng một chút, không được qua loa đâu!”
Giọng nói của Diệp Chương đã rất nặng nề, mà lòng Diệp Sâm còn nặng nề hơn nữa. Anh đen mặt, nghiêm túc nói: “Ngọn nguồn ra sao thì em chưa biết, nhưng em có thể khẳng định cậu ta không phải là người phức tạp như anh nghĩ, mong rằng anh có thể tin em.”
Diệp Sâm lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện với anh hai mình với vẻ thâm trầm như thế, nói xong liền cúp điện thoại. Thật sự anh không hề lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến bản thân mình, anh chỉ lo cho Huyền Ảnh hiện đang chuẩn bị tham gia đóng phim mà thôi.
“Đỗ Phong, đây chính là lúc anh phát huy công dụng của một người đại diện rồi.”
Đỗ Phong không nói gì, chỉ liếc nhìn Diệp Sâm, sau lại thở dài. Cuối cùng hắn mới đứng lên vỗ lên vai của anh và Huyền Ảnh, “Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ là anh em họ kiêm thầy trò.”
“Hả?” Huyền Ảnh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Đỗ Phong.
Diệp Sâm cũng giương mắt lên, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
Đỗ Phong đưa tay ra, nói: “Thứ nhất, Huyền Ảnh đang chuẩn bị đóng phim, nếu nói cậu ta là học trò của cậu thì sẽ rất thuyết phục. Thứ hai, hai người vốn đã… khụ… ở chung với nhau, cậu ta là em họ cậu, vậy thì quan hệ thân thiết không còn là vấn đề nữa. Những gì đã post trên weibo không cần xóa, tôi sẽ làm người phát ngôn cho cậu, với lại còn phải nói chuyện với đoàn phim, mấy người họ lúc này chắc cũng đang loạn cào cào rồi.”
Diệp Sâm suy nghĩ một lát, thấy rằng tuy chi tiết em họ này có hơi máu chó một chút. Thế nhưng nhất bảng ba nghìn dặm, Diệp gia nhiều nhánh như vậy, coi như cũng miễn cưỡng hợp lý đi. Vì vậy anh gật đầu, nói: “Được rồi.”
(Nhất bảng ba nghìn dặm: Chỉ mối quan hệ anh em họ hàng xa trong một dòng tộc.)
Huyền Ảnh nãy giờ hoàn toàn bị cho ra rìa, mãi cho đến khi Đỗ Phong đi rồi cậu vẫn chưa hiểu hết được lời hắn nói, chỉ biết cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Ngài là chủ nhân của em, cũng là bạn bè của em, bây giờ còn là thầy giáo em, kiêm luôn anh họ… Ôi! Em hồ đồ mất rồi…”
Ánh mắt Diệp Sâm rơi trên cần cổ của Huyền Ảnh, anh không kiềm được tiến lại gần chạm nhẹ môi mình lên đó, thấp giọng nói: “Sau này sẽ có thêm một mối quan hệ khác nữa…”
Huyền Ảnh thấy cổ mình bị ai đó hôn có hơi ngứa, cậu liền đưa tay lên gãi. Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Diệp Sâm với vẻ khổ não, “Vậy em phải gọi ngài như thế nào?”
“Lúc không có ai thì sao cũng được, còn nếu có người ngoài thì… gọi thầy đi.”
“Tại sao không phải là anh họ?” Huyền Ảnh chớp mi, cảm thấy hình như có hơi mất mát, “Rõ ràng gọi anh họ thân thiết hơn mà?”
“Cậu còn phải đóng phim nữa không phải sao? Lúc ở trước truyền thông, cậu là một diễn viên, mà tôi cũng vậy. Quan hệ thầy trò rất có ích, có thể giúp trọng lượng của cậu tăng lên rất nhiều.”
Huyền Ảnh nghe xong thì chẳng khác gì lạc trong sương mù, cuối cùng chỉ biết cười hì hì, “Tóm lại chủ nhân nói gì cũng đúng hết. Sau này em không gọi ngài là Đại Sâm nữa, gọi là sư phụ vậy!”
Mặc dù hiện tại Diệp Sâm có hơi bất mãn với mối quan hệ của hai người, thế nhưng đột nhiên độ thân thiết lại tăng lên một bậc như vậy vẫn khiến anh cảm thấy sung sướng vô cùng, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Chuyện này đã khiến cho thế giới bên ngoài nổi dậy biết bao nhiêu sóng gió, nhưng đối với đương sự mà nói, mọi thứ vẫn cứ sóng yên biển lặng như thường. Diệp Sâm không thèm ngó ngàng gì tới Weibo, nhắm mắt làm ngơ luôn. Còn Huyền Ảnh thì xem cũng chẳng hiểu gì, dù cho cậu có đọc được chăng nữa cũng sẽ không để trong lòng. So ra kẻ ngu dốt cũng có cái lợi của kẻ ngu dốt.
Huyền Ảnh cầm di động mở Weibo lên xem, thấy mấy chữ số đỏ đỏ bên dưới thì hiếu kỳ hỏi: “Đại Sâm, cái này là gì vậy?”
Diệp Sâm nhìn thoáng qua, đáp: “Chỉ là thông báo nhắc nhở có người bình luận bài đăng của cậu thôi, không cần trả lời đâu.”
Huyền Ảnh vừa nhìn di động vừa gãi mặt, “Muốn trả lời cũng trả lời không được, em có biết gõ chữ đâu.”
“Cũng phải.”
Huyền Ảnh đột nhiên hưng phấn lên nhìn Diệp Sâm: “Em chụp cho ngài tấm hình nhé?!”
“Không được! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy!” Diệp Sâm mặt mày nổi gân xanh đứng lên, một tay xách Huyền Ảnh, “Đi giúp tôi tắm rửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.