Chương 60
Hồng Hoa Dật
10/10/2019
Hoàng Dật ngẩng đầu nhìn qua, trong rừng phía trước là một khu vực trống, cũng không có bất luận kiến trúc gì. Chỗ đặc biệt duy nhất, cũng là một ao nước nhỏ, cái ao này rất bình thường, bên cạnh ao mọc đầy rong rêu, một trận gió nhẹ thổi qua, làm nước ao nổi lên gợn sóng, lá cây trôi lơ lửng trên mặt hồ.
Chỗ ở của Bạch Long vương ở nơi nào? Hoàng Dật cẩn thận quan sát một hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi một tiếng, nơi ở của Bạch Long vương trong tưởng tượng của hắn, hẳn là một cung điện thuỷ tinh to lớn, xa hoa, cực kỳ tôn quý, không ngờ rằng phía trước lại trống không vắng vẻ, cái gì cũng không có.
Khẹc khẹc! Con khỉ lớn lập tức vươn móng, chỉ chỉ phía trước.
Hoàng Dật cẩn thận nhìn theo hướng nó chỉ, nhất thời thấy được ao nước nhỏ kia.
Mày nói là, cái ao nhỏ đó? Hoàng Dật nghi hoặc hỏi thăm.
Khẹc! Con khỉ lớn lập tức gật đầu.
Hoàng Dật nhất thời hiếu kỳ, một cái ao nhỏ như vậy, bên trong là nước tù đọng, phỏng chừng ngay cả cá đều không sống được, sao có thể là nơi ở của Bạch Long vương được?
Hắn không khỏi đi qua, ngồi xổm bên cạnh ao, cẩn thận quan sát nước ao.
Quan sát một hồi, Hoàng Dật bỗng nhiên phát hiện, trong cái ao dĩ nhiên có một vài sinh vật nhỏ không khác biệt phù du, loại sinh vật này còn nhỏ hơn so với móng tay, có cánh nhỏ, có đầu có trảo, cả người màu trắng. Hình dạng của chúng nó đột nhiên giống với rồng trong truyền thuyết! Chỉ bất quá lại nhỏ hơn vô số lần, nếu như người có thị lực kém một chút, thậm chí đều thấy không rõ chúng nó.
Lúc này, những sinh vật phù du hình rồng này, đang tới lui vui sướng trong ao, với hình thể nhỏ như chúng nó mà nói, cái ao này không khác gì một hồ nước lớn!
Lẽ nào những sinh linh nhỏ này, cũng là Bạch Long tộc? Hoàng Dật cau mày, quay sang con khỉ mà hỏi.
Khẹc! Con khỉ lớn mạnh gật đầu!
Lông mày của Hoàng Dật càng nhíu càng sâu!
Rồng, là sinh vật cao quý nhất trong truyền thuyết, bản thân có lực lượng phiên giang đảo hải, khai sơn liệt địa, hình thể cũng như núi nhỏ, hết sức uy vũ hùng tráng. Nhưng không ngờ rằng Bạch Long tộc này lại nhỏ như phù du, ngay cả thấy đều rất khó thấy rõ, cái này hoàn toàn phá vỡ nhận thức đối với long tộc của hắn.
Phương diện này có thể có vấn đề hay không? Hoàng Dật trầm tư.
Từ sau khi hắn đi tới đảo nhỏ, tất cả những gì thấy được đều khác thường. Cây cối ở đây cao trên trăm mét, cá ở đây bơi lượn trong không khí, voi ở đây nhỏ giống như chuột, khỉ ở đây không ăn chuối mà ăn cá...
Tựa như tất cả những gì ở đây đều vừa vặn ngược lại!
Như vậy những sinh vật phù du này có thể cũng là như vậy hay không? Long tộc vốn dĩ là lớn như một ngọn núi, nếu như muốn thuận theo quy tắc nơi đây, vậy chỉ có thể biến thành sinh vật nhỏ như phù du.
Nghĩ tới đây, Hoàng Dật không khỏi quay đầu về cái ao, lễ phép nói: Bạch Long vương tôn kính, tôi từ chỗ rất xa bôn ba đến đây, không biết có thể nói chuyện với ngài hay không? Nói xong, Ánh mắt của Hoàng Dật chăm chú quan sát ao nước.
Bỗng nhiên, trong ao nước có một con rồng nhỏ bơi đến đây, bơi tới mặt nước trước mặt của Hoàng Dật, nó bỗng nhiên nhảy ra mặt nước, giống như một con tảo, nhảy lên trên người Hoàng Dật, rơi vào trong lổ tai của hắn.
Cậu rốt cục tới... Bên tai của Hoàng Dật, truyền tới một âm thanh rất nhỏ, âm thanh này có chút già nua, mơ hồ có chút quen thuộc.
Ngài là... Ông lão đưa đò kia? Hoàng Dật bỗng nhiên nghĩ tới ông lão đưa đò, âm thanh này và âm thanh của ông ấy hầu như giống nhau như đúc.
Đúng vậy, ta cũng là Bạch Long vương. Âm thanh kia đáp lại.
Lúc này, Hoàng Dật nhất thời đem mấy điểm đáng ngờ trước đó nghĩ thông suốt. Hèn chi ông lão đưa đò ấy lý giải đối với Bạch Long hồ như vậy, hèn chi ông lão đưa đò sau khi dẫn bọn họ lên đảo thì nửa đường rời đi, đổi thành con khỉ lớn kia dẫn đường cho bọn họ, thì ra ông cũng là Bạch Long vương.
Bất quá, người đưa đò kia chỉ là một phân thân của ta mà thôi, cũng không phải bản thể của ta. Bạch Long vương yếu ớt nói: Bạch Long tộc luôn luôn đối xử tử tế với khách nhân, cậu từ xa chạy đến đây, ta tự nhiên cần bản thể đi gặp cậu. Không biết cậu tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?
Hoàng Dật suy nghĩ một chút, thành thật nói: Tôi là vì đạo khí tức thần thánh mà đến.
Quả thế. Bạch Long vương nói ra giọng điệu trong dự liệu: Bất quá ở trên thuyền ta đã nói rất rõ ràng, đạo khí tức thần thánh này phong ấn một vật tà ác dưới đáy hồ, chỉ cần không có đạo khí tức thần thánh này, Bạch Long hồ sẽ biến thành một địa ngục. Thực lực của ta tuy rằng không sợ vật tà ác này, nhưng sinh linh còn lại của Bạch Long hồ sẽ bởi vậy mà hủy diệt, ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh.
Nói xong, giọng điệu của Bạch Long vương lạnh xuống: Đương nhiên, nếu như cậu có đủ can đảm, cũng có thể thử dùng cậy mạnh tới cường đoạt. Tuy rằng ta không mạnh như Bạch Long vương năm đó đánh bại Bloodhoof, nhưng đối phó cậu cũng dư dả.
Không biết vật tà ác kia rốt cục là cái gì? Hoàng Dật hỏi. Nếu như hắn có thể nghĩ biện pháp phá hủy vật tà ác kia, vậy lo lắng của Bạch Long vương sẽ không tồn tại.
Vật tà ác kia là một đoạn hồi ức nghĩ lại mà kinh của... Bạch Long vương buồn bã nói: Thời kỳ Thượng Cổ, đã từng có một vị tuyệt thế cường giả đạp trên hỏa diễm mà đến phủ xuống đại lục này, chỗ hắn đi đều biến thành đất khô cằn đỏ rực, chảy ra nham thạch nóng chảy, không có một ngọn cỏ, khắp đại lục sinh linh đồ thán, sinh linh gặp hạo kiếp thật lớn. Sau đó, Bạch Long chi tổ động thân ra, tại một dãy núi lớn tiến hành một lần đại chiến kinh thiên với vị tuyệt thế cường giả này. Cuối cùng, dãy núi ấy bị đánh thành hố sâu, mà bọn họ cũng lưỡng bại câu thương, vị tuyệt thế cường giả kia bị tước mất hai chân, trọng thương bay đi, Bạch Long chi tổ cũng bị tổn thương không thể cứu chữa.
Vậy tà ác vật kia, lẽ nào cũng là hai chân của vị tuyệt thế cường giả kia? Hoàng Dật suy đoán.
Đúng vậy! Hai chân di lưu...
Chỗ ở của Bạch Long vương ở nơi nào? Hoàng Dật cẩn thận quan sát một hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi một tiếng, nơi ở của Bạch Long vương trong tưởng tượng của hắn, hẳn là một cung điện thuỷ tinh to lớn, xa hoa, cực kỳ tôn quý, không ngờ rằng phía trước lại trống không vắng vẻ, cái gì cũng không có.
Khẹc khẹc! Con khỉ lớn lập tức vươn móng, chỉ chỉ phía trước.
Hoàng Dật cẩn thận nhìn theo hướng nó chỉ, nhất thời thấy được ao nước nhỏ kia.
Mày nói là, cái ao nhỏ đó? Hoàng Dật nghi hoặc hỏi thăm.
Khẹc! Con khỉ lớn lập tức gật đầu.
Hoàng Dật nhất thời hiếu kỳ, một cái ao nhỏ như vậy, bên trong là nước tù đọng, phỏng chừng ngay cả cá đều không sống được, sao có thể là nơi ở của Bạch Long vương được?
Hắn không khỏi đi qua, ngồi xổm bên cạnh ao, cẩn thận quan sát nước ao.
Quan sát một hồi, Hoàng Dật bỗng nhiên phát hiện, trong cái ao dĩ nhiên có một vài sinh vật nhỏ không khác biệt phù du, loại sinh vật này còn nhỏ hơn so với móng tay, có cánh nhỏ, có đầu có trảo, cả người màu trắng. Hình dạng của chúng nó đột nhiên giống với rồng trong truyền thuyết! Chỉ bất quá lại nhỏ hơn vô số lần, nếu như người có thị lực kém một chút, thậm chí đều thấy không rõ chúng nó.
Lúc này, những sinh vật phù du hình rồng này, đang tới lui vui sướng trong ao, với hình thể nhỏ như chúng nó mà nói, cái ao này không khác gì một hồ nước lớn!
Lẽ nào những sinh linh nhỏ này, cũng là Bạch Long tộc? Hoàng Dật cau mày, quay sang con khỉ mà hỏi.
Khẹc! Con khỉ lớn mạnh gật đầu!
Lông mày của Hoàng Dật càng nhíu càng sâu!
Rồng, là sinh vật cao quý nhất trong truyền thuyết, bản thân có lực lượng phiên giang đảo hải, khai sơn liệt địa, hình thể cũng như núi nhỏ, hết sức uy vũ hùng tráng. Nhưng không ngờ rằng Bạch Long tộc này lại nhỏ như phù du, ngay cả thấy đều rất khó thấy rõ, cái này hoàn toàn phá vỡ nhận thức đối với long tộc của hắn.
Phương diện này có thể có vấn đề hay không? Hoàng Dật trầm tư.
Từ sau khi hắn đi tới đảo nhỏ, tất cả những gì thấy được đều khác thường. Cây cối ở đây cao trên trăm mét, cá ở đây bơi lượn trong không khí, voi ở đây nhỏ giống như chuột, khỉ ở đây không ăn chuối mà ăn cá...
Tựa như tất cả những gì ở đây đều vừa vặn ngược lại!
Như vậy những sinh vật phù du này có thể cũng là như vậy hay không? Long tộc vốn dĩ là lớn như một ngọn núi, nếu như muốn thuận theo quy tắc nơi đây, vậy chỉ có thể biến thành sinh vật nhỏ như phù du.
Nghĩ tới đây, Hoàng Dật không khỏi quay đầu về cái ao, lễ phép nói: Bạch Long vương tôn kính, tôi từ chỗ rất xa bôn ba đến đây, không biết có thể nói chuyện với ngài hay không? Nói xong, Ánh mắt của Hoàng Dật chăm chú quan sát ao nước.
Bỗng nhiên, trong ao nước có một con rồng nhỏ bơi đến đây, bơi tới mặt nước trước mặt của Hoàng Dật, nó bỗng nhiên nhảy ra mặt nước, giống như một con tảo, nhảy lên trên người Hoàng Dật, rơi vào trong lổ tai của hắn.
Cậu rốt cục tới... Bên tai của Hoàng Dật, truyền tới một âm thanh rất nhỏ, âm thanh này có chút già nua, mơ hồ có chút quen thuộc.
Ngài là... Ông lão đưa đò kia? Hoàng Dật bỗng nhiên nghĩ tới ông lão đưa đò, âm thanh này và âm thanh của ông ấy hầu như giống nhau như đúc.
Đúng vậy, ta cũng là Bạch Long vương. Âm thanh kia đáp lại.
Lúc này, Hoàng Dật nhất thời đem mấy điểm đáng ngờ trước đó nghĩ thông suốt. Hèn chi ông lão đưa đò ấy lý giải đối với Bạch Long hồ như vậy, hèn chi ông lão đưa đò sau khi dẫn bọn họ lên đảo thì nửa đường rời đi, đổi thành con khỉ lớn kia dẫn đường cho bọn họ, thì ra ông cũng là Bạch Long vương.
Bất quá, người đưa đò kia chỉ là một phân thân của ta mà thôi, cũng không phải bản thể của ta. Bạch Long vương yếu ớt nói: Bạch Long tộc luôn luôn đối xử tử tế với khách nhân, cậu từ xa chạy đến đây, ta tự nhiên cần bản thể đi gặp cậu. Không biết cậu tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?
Hoàng Dật suy nghĩ một chút, thành thật nói: Tôi là vì đạo khí tức thần thánh mà đến.
Quả thế. Bạch Long vương nói ra giọng điệu trong dự liệu: Bất quá ở trên thuyền ta đã nói rất rõ ràng, đạo khí tức thần thánh này phong ấn một vật tà ác dưới đáy hồ, chỉ cần không có đạo khí tức thần thánh này, Bạch Long hồ sẽ biến thành một địa ngục. Thực lực của ta tuy rằng không sợ vật tà ác này, nhưng sinh linh còn lại của Bạch Long hồ sẽ bởi vậy mà hủy diệt, ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh.
Nói xong, giọng điệu của Bạch Long vương lạnh xuống: Đương nhiên, nếu như cậu có đủ can đảm, cũng có thể thử dùng cậy mạnh tới cường đoạt. Tuy rằng ta không mạnh như Bạch Long vương năm đó đánh bại Bloodhoof, nhưng đối phó cậu cũng dư dả.
Không biết vật tà ác kia rốt cục là cái gì? Hoàng Dật hỏi. Nếu như hắn có thể nghĩ biện pháp phá hủy vật tà ác kia, vậy lo lắng của Bạch Long vương sẽ không tồn tại.
Vật tà ác kia là một đoạn hồi ức nghĩ lại mà kinh của... Bạch Long vương buồn bã nói: Thời kỳ Thượng Cổ, đã từng có một vị tuyệt thế cường giả đạp trên hỏa diễm mà đến phủ xuống đại lục này, chỗ hắn đi đều biến thành đất khô cằn đỏ rực, chảy ra nham thạch nóng chảy, không có một ngọn cỏ, khắp đại lục sinh linh đồ thán, sinh linh gặp hạo kiếp thật lớn. Sau đó, Bạch Long chi tổ động thân ra, tại một dãy núi lớn tiến hành một lần đại chiến kinh thiên với vị tuyệt thế cường giả này. Cuối cùng, dãy núi ấy bị đánh thành hố sâu, mà bọn họ cũng lưỡng bại câu thương, vị tuyệt thế cường giả kia bị tước mất hai chân, trọng thương bay đi, Bạch Long chi tổ cũng bị tổn thương không thể cứu chữa.
Vậy tà ác vật kia, lẽ nào cũng là hai chân của vị tuyệt thế cường giả kia? Hoàng Dật suy đoán.
Đúng vậy! Hai chân di lưu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.