Chương 24
DNAX
10/04/2017
Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ hai mươi tư
Tần Truy đuổi theo hắc y nhân sát sao sợ lại để gã chạy thoát. Hắc y nhân kia không rõ là do lạc đường hay còn kế hoạch gì khác mà đi quàng đi xiên trong sơn trang chứ không vội vã chạy ra ngoài, có khi đến chỗ rẽ gặp phải hộ vệ đệ tử của sơn trang lại có thể khéo léo tránh đi trong đường tơ kẽ tóc, ngược lại là Tần Truy đuổi theo gã thiếu chút nữa đã bị phát hiện. Cứ thế theo dấu suốt một đường, hắc y nhân đột nhiên phi thân lao vào một gian phòng. Tần Truy dừng lại ngoài cửa sổ, khinh công của hắc y nhân không kém, tiếng bước chân gần như khó lòng nghe thấy, trong phòng có người rên lên một tiếng hỏi: “Ai đó?” Nghe giọng thì chính là đệ tử Bình Môn bị thương ban sáng, Thời Bằng.
Thời Bằng bị Giang Khinh Trục gọt mất nửa cái tai đang tĩnh dưỡng trong trang, Thiên Kiếm sơn trang chăm sóc chu đáo, không tiếc dốc ra các loại dược liệu quý giá, đại phu trị thương và tì nữ hầu hạ vừa mới lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Thời Bằng. Hắc y nhân hạ giọng nói: “Là đệ, Hắc Phong.” Tần Truy nghe thấy hai chữ Hắc Phong thì thầm giật mình trong lòng, càng thêm ngưng thần lắng nghe. Hình như Thời Bằng và gã ta có chút quen thuộc, vừa nghe thấy tiếng đã nghi ngờ hỏi lại: “Cổ họng ngươi làm sao thế?” Hắc Phong cố ý qua loa đáp: “Thương thế của sư huynh thế nào rồi?” Thời Bằng nói: “Không sao. Ơ… Ngươi ăn mặc thế này đến gặp ta, rốt cuộc là muốn làm gì?” Hắc Phong nói: “Sư huynh thấy đệ muốn làm gì?” Thời Bằng cả giận nói: “Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi an bài, nay lại rơi xuống kết cục thế này, lại còn mất đi cả Đàm sư huynh lẫn Lạc sư đệ, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết cả ta hay sao?” Hắc Phong nói: “Sư huynh sao lại nói lời ấy, ngày hôm nay huynh tận tâm tận lực làm việc cho chủ nhân lại thụ trọng thương. Tiểu đệ nhìn thấy chỉ biết khâm phục tận đáy lòng. Đàm sư huynh và Lạc sư đệ vốn chỉ là quân cờ, hai người bọn họ võ công mưu trí đều không bằng sư huynh, sao có thể đảm đương đại sự được. Chờ tiểu đệ về báo cáo với chủ nhân, ngày sau sư huynh tất nhiên sẽ được lợi.”
Thời Bằng nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Ta gạt sư phụ xúi giục các sư huynh đệ làm chuyện này, giờ đã không còn đường quay đầu nữa. Nếu ngươi dám lừa ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu.” Hắc Phong nói: “Sư huynh chỉ cần hoàn thành thêm một việc nữa, đệ đảm bảo sau này huynh không cần lo lắng bất cứ điều gì.” Thời Bằng nghi hoặc hỏi: “Việc gì…” Lời còn chưa dứt đã hét thảm một tiếng, Tần Truy thầm nghĩ không tốt, phá cửa sổ mà vào, mùi máu nồng nặc đã ập vào cánh mũi. Hắn nhìn về phía giường thấy có bóng đen mơ hồ, trường kiếm trong tay lấp lóe hàn quang, Thời Bằng nằm ngửa trên đó không chút động tĩnh. Tần Truy đề chưởng tấn công hắc y nhân, hắc y nhân cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía. Tay Tần Truy tới trước mặt gã, gã nghiêng người sang một bên, thuận thế rút trường kiếm trên ngực Thời Bằng ra. Tần Truy âm thầm phòng bị, thấy mũi kiếm đâm nghiêng mà tới bèn đưa tay muốn bắt mũi kiếm, mượn lực đẩy lực định tước kiếm của gã. Vốn dĩ hắn đã dự định phải tranh đoạt với hắc y nhân một phen, ai ngờ chưa xuất lực thì người kia đã buông lỏng tay, nhảy từ trên giường xuống lại lùi ra sau hai bước. Gã đảo ánh mắt mỉa mai, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tần Truy đang muốn đuổi theo, một đám người bên ngoài đã xô cửa xông vào, nhìn thấy thi thể Thời Bằng trên giường, tất cả đều kinh hô nhào lên phía trước. Nhóm người vừa tới thân mặc hoàng sam, đều là đệ tử Bình Môn, không hỏi không rằng đã vây kín Tần Truy vào giữa mà nói: “Họ Tần, có phải ngươi giết Thời sư huynh không?” Người khác nói: “Trong phòng chỉ có một mình hắn, còn sai được sao?” Tần Truy nghĩ việc này quá rắc rối phức tạp, cho dù là người giỏi miệng lưỡi cũng khó mà giải thích được rõ ràng huống chi là mình miệng không thể nói. Tình thế đang khó xử, ngoài cửa lại có người đuổi tới, lúc này là đệ tử Thiên Kiếm sơn trang và người của các môn phái khác. Minh Chu dẫn hộ vệ sơn trang tiến vào, đảo ánh nhìn qua bốn phía, nói: “Tối nay trong trang có thích khách, cái chết của Thời sư huynh sợ rằng cũng là do thích khách gây nên, các vị sư huynh đệ an tâm chớ nóng vội, không nên hành động theo cảm tính mà hàm oan cho người tốt.”
Đệ tử Bình Môn phẫn nộ nói: “Trong tay họ Tần còn cầm bội kiếm của Thời sư huynh, cả người cả vật đều bắt được, còn oan nỗi gì nữa.” Kiếm trong tay Tần Truy là do hắc y nhân gọi là Hắc Phong kia thuận nước đẩy thuyền nhét vào tay hắn trong lúc so chiêu, lúc này nhìn dưới ánh lửa sáng, trên thân kiếm quả thực khắc một con đại bàng giương cánh.
Minh Chu cũng nhìn trường kiếm trong tay hắn, đệ tử Bình Môn nhất quyết không tha. Ban ngày trong Kiếm Võ đường Giang Khinh Trục gọt mất cái tai của Thời Bằng, Tần Truy ra tay ngăn trở chính là cứu Thời Bằng một mạng, thế nhưng không có một ai nhớ tới hành động khi ấy của hắn, mối thù lại càng kết càng sâu. Mọi người thấy hắn vẫn không mở miệng biện bạch nhưng cũng không nhận mình giết người, nhất thời không biết xử lý thế nào mới được. Minh Chu nói: “Việc này chờ ta đi báo cáo trang chủ rồi mới quyết định.” Đệ tử Bình Môn nói: “Thời sư huynh chết thảm chẳng lẽ cứ cho qua như vậy sao?” Minh Chu nói: “Thời sư huynh ngộ hại ra sao còn chưa điều tra rõ, chúng ta nghi kị lẫn nhau chẳng phải là trúng kế kẻ gian ư?”
Nó nói hợp tình hợp lý, lại là đệ tử Thiên Kiếm sơn trang, là chủ nhà trong sơn trang này, đệ tử Bình Môn tuy rằng không cam tâm cũng phải nể nó ba phần mặt mũi. Tần Truy đánh giá đám đệ tử Bình Môn này, nghĩ tới hắc y nhân kia hình như quen biết Thời Bằng, hai người là sư huynh đệ, nếu như hung thủ xen lẫn trong đám người này thì thực sự là khó giải quyết vô cùng. Lúc này chợt nghe có người cười nói: “Tần đại hiệp võ nghệ siêu quần, nếu thực sự giết người, sao lại bị các người vây ở trong phòng không ra ngoài được cơ chứ.” Đệ tử Bình Môn cả giận nói: “Ai ở đó nói hươu nói vượn, còn không mau lăn ra đây.” Tần Truy nghe giọng nói quen tai liền nhìn ra ngoài đám người, quả nhiên là Bạch Ly, chỉ nghe y nói: “Muốn giết người buổi tối thì ban ngày còn ra tay cứu giúp làm việc thừa làm chi.” Minh Chu nói: “Bạch thiếu tiêu đầu nói rất có lý, Tần đại hiệp vừa xả thân cứu mạng Thời sư huynh trong Kiếm Võ đường, chẳng nói ai xa, Minh Chu tâm phục khẩu phục huynh ấy cũng kính trọng con người huynh ấy. Nếu là diễn trò, tại sao phải dụng tâm sâu xa tính kế từng bước mà giết người xong không bỏ đi, lại cầm hung khí trong tay chờ chúng ta vây bắt được.”
Bạch Ly cười nói: “Lời này là ngươi nói, ta cũng không chỉ tên nói họ đâu đấy.” Đệ tử Bình Môn giận giữ nói: “Nói xàm, thiếu tiêu đầu cái gì, ỷ vào tên tuổi cha mẹ ra ngoài còn không biết mất mặt, còn không mau cút về nhà bú mẹ đi.” Bạch Ly không chút tức giận, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta ở bên ngoài thì ngươi bảo ta lăn vào đây, ta vừa vào đến nơi ngươi lại đuổi ta ra ngoài. Tiểu đệ tuy rằng bất tài cũng là thiếu tiêu đầu của tiêu cục trải khắp mười ba tỉnh bắc nam, các hạ gọi đến đuổi đi khó tránh quá mức tùy tiện rồi, đường đường là Bình Môn kiếm phái lại đãi khách như thế này sao.”
Người nọ bị y chặn họng không nói được nửa lời, Minh Chu nói: “Thời sư huynh bị người ta làm hại, trên dưới Kiếm Minh nhất định sẽ vì huynh ấy mà đòi lại công đạo, báo thù rửa hận.” Bạch Ly nói: “Tiểu đệ còn có lời muốn nói.” Minh Chu nói: “Bạch thiếu tiêu đầu có chuyện cứ nói thẳng đừng ngại.” Bạch Ly nói: “Kiếm Minh luận kiếm, chỉ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã sớm không còn là ân oán cá nhân giữa Bình Môn kiếm phái và Tần đại hiệp nữa, nếu các phái cũng có người gặp chuyện, để lan truyền tin đồn ra ngoài thực sự rất ảnh hưởng đến thanh danh của Thất Kiếm Minh, tại sao chúng ta không đi gặp Thượng Quan minh chủ để thương lượng kế sách tróc nã thích khách nhỉ.”
Minh Chu giương mắt nhìn y, nói: “Chẳng lẽ Bạch thiếu tiêu đầu không tin ta?” Bạch Ly nói: “Không phải như thế, chẳng qua Thời đại hiệp chết quá kì lạ, nếu không phải do Tần đại hiệp làm hại thì chính là bị thích khách đêm nay hành hung. Thích khách này bộ dáng ra sao chúng ta chưa nhìn thấy, rốt cuộc là có mấy tên đột nhập cũng không ai biết, những kẻ này ám toán chưởng môn các phái, lại sát hại đệ tử Kiếm Minh, nếu còn không bố trí phòng vệ, chỉ sợ chúng ta đều gặp nguy hiểm tính mạng. Chẳng bằng tụ lại một chỗ để chúng không thể thừa cơ ra tay.”
Mọi người nhao nhao nói: “Bạch thiếu tiêu đầu nói không sai, phải cùng đi gặp Minh chủ thương lượng phương sách ứng đối.” Minh Chu cúi đầu không nói, chợt nghe đệ tử ngoài cửa thét lên kinh hãi, mọi người đồng loạt nhìn ra. Giang Khinh Trục cả người đẫm máu đi tới, trường kiếm trên tay nhỏ máu ròng ròng, khuôn mặt cũng dính đầy máu đỏ. Tần Truy chấn động tưởng y bị thương, lại thấy y đi thẳng vào phòng bước chân vững vàng không hề có vẻ thụ thương, bấy giờ mới an lòng xuống.
Giang Khinh Trục đằng đằng sát khí, hai mắt quét qua đệ tử Bình Môn đứng đầu, người nọ liền không tự chủ được mà lui một bước.
Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, ngươi đây là…” Giang Khinh Trục cười lạnh một tiếng, mang thứ đang xách trên tay trái ra cho nó xem, mọi người tập trung nhìn vào, là một cái đầu người máu chảy đầm đìa, ai nấy đều kinh hãi. Giang Khinh Trục bỏ đầu người xuống không thèm nhìn nữa, đi tới bên Tần Truy, nói: “Đi.” Tần Truy thầm hiểu mình vừa đi với y thì chuyện đêm nay sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, về sau muốn biện minh không biết còn bao nhiêu trắc trở, mà không đi, hắn lại không đành lòng không thèm đếm xỉa đến ý tốt của y. Giang Khinh Trục thấy hắn do dự, bèn vươn tay kéo hắn một cái, nói: “Ngươi muốn đi, nơi này ai cản trở được ngươi?” Đệ tử Bình Môn thấy y không coi ai ra gì thì không khỏi nộ khí xung thiên, một người động thân nhảy ra nói: “Không được đi, hắn là hung thủ sát hại Thời sư huynh, chân tướng còn chưa rõ há có thể để hắn chạy nhảy tự do như vậy.”
Giang Khinh Trục liếc nhìn gã ta, hỏi: “Ngươi là ai?” Người nọ ngang nhiên nói: “Tại hạ Bình Môn kiếm phái Quách Nhiễm.” Người này tuổi còn trẻ, diện mạo tuấn tú, tuy cũng mặc hoàng sam nhưng lại có nhiều sức vật hơn các sư huynh đệ đồng môn, xem ra thường ngày là một kẻ cực kì lịch lãm. Giang Khinh Trục hỏi gã một câu rồi không để ý tới nữa mà kéo Tần Truy đi thẳng ra cửa. Quách Nhiễm tự cho là mình giỏi, trong lòng nóng nảy liền lập tức rút kiếm ngăn trở đường đi của hai người. Giang Khinh Trục đảo mắt thấy kiếm trong tay gã phục sức hoa mỹ, thân kiếm giống như một thanh băng nhọn sắc bén vô bì, mỏng đến gần như trong suốt, chuôi kiếm quấn tơ đeo thêm ngọc bội. Ngọc bội chạm hình hoa đào, lấp lánh trong suốt khiến người yêu thích, Giang Khinh Trục trông thấy thì không khỏi nhìn thêm một chút. Quách Nhiễm yêu quý thanh kiếm trong tay vô cùng, thấy người khác chú ý tới nó lại đều là người học kiếm, gã âm thầm có chút đắc ý.
Giang Khinh Trục nhìn một lát, nói: “Kiếm này không tồi.” Quách Nhiễm nói: “Kiếm này tên là Linh Trác, là chí bảo gia truyền nhà tại hạ, kiếm dài ba thước, rộng một tấc.” Mọi người nhìn lên, quả nhiên là một thanh hảo kiếm, khó mà phân được cao thấp vơi Ngạo Tuyết Xích Ô mà Thượng Quan minh chủ đưa ra, luận về hoa mỹ tinh xảo thậm chí còn hơn hai thanh kiếm kia một bậc, có người đã không nhịn được mà thì thào to nhỏ cực kì tán thưởng, hâm mộ không thôi. Quách Nhiễm vẫn đắc ý, lại nghe Giang Khinh Trục nói: “Kiếm tuy tốt, đáng tiếc lại rơi vào tay một kẻ tài trí bình thường, đúng là phá hoại báu vật. Linh Trác ở trong tay ngươi còn chẳng đăng đối bằng Thanh Anh đã gãy xứng với Bạch thiếu tiêu đầu.” Y vừa dứt lời, trong đám người đã vang lên tiếng cười khẽ. Bạch Ly cười nói: “Giang đại hiệp giáo huấn người khác thì thôi, tội gì lại lôi tiểu đệ ra mà so sánh thế. Tiểu đệ gãy mất thanh kiếm đã đau lòng không thôi, thật vất vả mới quên được chuyện này mà. Chuyện xưa nhắc lại khiến người đau buồn, chẳng phải là không phúc hậu lắm ư?”
Giang Khinh Trục thờ ơ với y, vẫn cứ kéo Tần Truy muốn đi, Minh Chu nói: “Giang đại hiệp dừng bước, đầu người này…” Giang Khinh Trục nói: “Người này che mặt lén lút, bị ta một kiếm chặt đầu, còn chuyện gã là thích khách từ đâu đến thì các người cứ giữ cái đầu mà điều tra đi.” Minh Chu tiến lên vạch khăn che mặt người nọ, lộ ra một khuôn mặt rỗ như tổ ong, mọi người nhao nhao lắc đầu nói không quen biết. Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, việc này có điểm đáng ngờ, hi vọng hai vị lưu lại trong trang, đợi tra ra manh mối trả lại trong sạch cho Tần đại hiệp rồi đi cũng không muộn.” Giang Khinh Trục nói: “Ta nói không phải hắn giết chính là không phải, ngươi còn muốn thế nào?”
Quách Nhiễm vừa bị một câu của y làm cho nghẹn họng ná thở, lúc này phục hồi tinh thần nói: “Thật vô lại già mồm át lẽ phải, hai người các ngươi dám bước ra khỏi phòng này nửa bước chính là sợ tội chạy trốn, Kiếm Minh tất sẽ không để yên.” Giang Khinh Trục không cho là đúng nói: “Nếu trong Kiếm Minh đều là loại người như ngươi thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, ta có gì phải sợ?” Nói đoạn y vung cao Xích Tú, Quách Nhiễm chỉ thấy hồng quang lóe lên trước mắt, đại kinh thất sắc, vội vàng lui về phía sau hai bước, giơ kiếm bảo vệ nơi yếu hại. Giang Khinh Trục chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, trường kiếm vừa nhấc, huyết châu trên thân kiếm vẩy đầy lên mặt Quách Nhiễm, Quách Nhiễm ngửi thấy mùi máu tươi, trên mặt đỏ nồng, mắt không mở nổi, lảo đảo rút lui, Minh Chu ở bên cạnh phải đưa tay ra dìu gã mới không té ngã. Bao nhiêu giang hồ hào kiệt trong phòng thấy gã hai chân loạng choạng không có công phu vững chắc, đối thủ mới chỉ đánh một hư chiêu mà đã chật vật nhường này, ai nấy đều khinh thường từ trong tới ngoài, hiện cả lên mặt.
Giang Khinh Trục nói: “Các ngươi luôn mồm muốn đòi công đạo, được, ta đây muốn hỏi một câu, khi Thời Bằng chết có ai tận mắt thấy được bộ dạng hung thủ không?” Quách Nhiễm căm giận nói: “Bội kiếm của Thời sư huynh ở trên tay hắn, máu trên thân kiếm còn ấm kia, có thể thấy hắn hành hung không lâu, chứng cứ vô cùng xác thực.” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Kiếm trong tay ai thì là người ấy giết? Giờ kiếm này trả lại cho đệ tử Bình Môn các ngươi, chẳng phải ta cũng có thể nói là sư môn các người không sạch sẽ tàn sát lẫn nhau à?” Quách Nhiễm cả giận nói: “Ngươi rõ ràng là nói hưu nói vượn, không thể nói lý.” Giang Khinh Trục rút kiếm đi lên phía trước một bước, Quách Nhiễm mới vừa ăn quả đắng, thấy y lại tới thì mặt cũng biến sắc, không dám hé lời.
Tần Truy thấy Giang Khinh Trục không tiếc hết thảy che chở mình mà đắc tội hết bao nhiêu người trong phòng, thâm tâm vừa cảm kích lại vừa lo lắng. Hắn cúi đầu nhìn cái đầu người lăn lóc trên đất, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, liền đưa tay sờ sờ khuôn mặt rỗ, một lát sau bóc xuống từ đầu người một cái mặt nạ cực mỏng. Mọi người đều không ngờ bên dưới cái khăn đen của thích khách còn có thêm mặt nạ dịch dung, thích khách này hành sự cẩn thận chưa từng thấy, ai nấy nhao đến muốn xem bộ dạng gã ra sao. Giang Khinh Trục dùng Xích Tú một kiếm chặt đầu, vết thương của người chết cực kì bằng phẳng, trên mặt vẫn chưa hiện lên thần sắc thống khổ. Kẻ này khuôn mặt nhọn gầy, sắc mặt trắng nhợt, tướng mạo cực kì phổ thông, ước chừng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Tần Truy ngẩng đầu liếc nhìn Giang Khinh Trục, y vốn không muốn nói nhiều, thế nhưng lại nghĩ đến hắn không nói được, bèn lên tiếng hỏi: “Có ai nhận ra người này không?”
Đệ tử của bảy đại kiếm phái đều ở đây nhưng lại không có ai nói gì, sau một hồi lâu mới có người đứng ra: “Ta nhận ra.” Giọng nói này trong trẻo dễ nghe, Tần Truy quay đầu nhìn ra chính là thiếu nữ đứng nói chuyện với Đinh Kì Phong trong tiểu viện. Nữ đệ tử Lạc Anh cung nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng nhắc nàng đừng lo chuyện bao đồng, thế nhưng cô nương này trời sinh chính khí, cất cao giọng nói: “Ta nhận ra, hắn là sư huynh trong Bình Môn kiếm phái.” Lời vừa nói ra tất cả đều ồ lên, trong đám quần hùng có người bảo: “Tiểu cô nương, không thể nói lung tung, nhìn nhầm là mất mặt Thất Kiếm Minh các cô lắm đấy.” Thiếu nữ nói: “Nếu tiểu muội chưa xác nhận rõ ràng thì làm sao dám nói bậy, tuy ta chỉ gặp vị sư huynh này một lần nhưng cũng sẽ không nhìn nhầm.”
Mọi người thấy nàng là một nữ tử nho nhỏ, mi mục ôn nhu dáng vẻ thanh tú, giọng nói lại trong trẻo đáng yêu, không giống loại người gian vọng giảo hoạt, liền không tự chủ được mà tin đến vài phần. Minh Chu nói: “Các vị không nên ngờ vực vô căn cứ, nếu sư huynh đệ Bình Môn đều ở đây thì mời tới nhận diện một lần, Quách sư huynh, ý huynh thế nào ?”
Quách Nhiễm trong lòng hoảng hốt nói: “Ta không nhận ra, rõ ràng là thích khách, sao có thể nói là đệ tử Bình Môn ta được? Chỉ dựa vào lời nói xằng bậy của tiểu nha đầu kia mà đã muốn vu oan giá họa, không khỏi quá coi thường Bình Môn ta.” Minh Chu nói: “Bảy đại kiếm phái đã kết minh, đệ tử các phái tình như thủ túc, sư muội Lạc Anh cung sẽ không gây thị phi. Quách sư huynh, mong huynh nhìn kĩ một chút xem người nọ có phải là đệ tử của quý phái hay không.” Quách Nhiễm và mấy tên đệ tử Bình Môn sớm đã nhận ra đầu người trên đất chính là sư đệ nhà mình, chỉ là bọn họ không dám thừa nhận trước mặt giang hồ hào kiệt cho nên đều im miệng không nói. Thiếu nữ nói: “Năm trước sư tỷ dẫn chúng ta đi Bình Môn tiếp đãi sư tôn của quý phái, tiểu muội may mắn được luận bàn kiếm thuật với các sư huynh, ngày đó vị sư huynh này đứng một bên xem. Tiểu muội tuy rằng tư chất học kiếm dốt nát nhưng trí nhớ tuyệt đối không tồi, sư tỉ sư muội của ta cũng có thể làm chứng.” Cung quy Lạc Anh cung sâm nghiêm, tuyệt không gây chuyện thị phi, một nữ đệ tử nói: “Hạ sư muội nói không sai, vị sư huynh này ta cũng từng gặp qua, nếu nhớ không lầm là họ Lâm thì phải.”
Trong quần hùng có người quát lên: “Đã là thích khách, còn sư huynh cái gì?” Thiếu nữ họ Hạ nói: “Tiểu muội cùng sư tỷ chẳng qua chỉ là nhận mặt người đã gặp qua, còn chưa rõ chân tướng, cùng chung Thất Kiếm Minh đương nhiên vẫn là tình như thủ túc, có gì mà không thể?” Đăng bởi: admin
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ hai mươi tư
Tần Truy đuổi theo hắc y nhân sát sao sợ lại để gã chạy thoát. Hắc y nhân kia không rõ là do lạc đường hay còn kế hoạch gì khác mà đi quàng đi xiên trong sơn trang chứ không vội vã chạy ra ngoài, có khi đến chỗ rẽ gặp phải hộ vệ đệ tử của sơn trang lại có thể khéo léo tránh đi trong đường tơ kẽ tóc, ngược lại là Tần Truy đuổi theo gã thiếu chút nữa đã bị phát hiện. Cứ thế theo dấu suốt một đường, hắc y nhân đột nhiên phi thân lao vào một gian phòng. Tần Truy dừng lại ngoài cửa sổ, khinh công của hắc y nhân không kém, tiếng bước chân gần như khó lòng nghe thấy, trong phòng có người rên lên một tiếng hỏi: “Ai đó?” Nghe giọng thì chính là đệ tử Bình Môn bị thương ban sáng, Thời Bằng.
Thời Bằng bị Giang Khinh Trục gọt mất nửa cái tai đang tĩnh dưỡng trong trang, Thiên Kiếm sơn trang chăm sóc chu đáo, không tiếc dốc ra các loại dược liệu quý giá, đại phu trị thương và tì nữ hầu hạ vừa mới lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Thời Bằng. Hắc y nhân hạ giọng nói: “Là đệ, Hắc Phong.” Tần Truy nghe thấy hai chữ Hắc Phong thì thầm giật mình trong lòng, càng thêm ngưng thần lắng nghe. Hình như Thời Bằng và gã ta có chút quen thuộc, vừa nghe thấy tiếng đã nghi ngờ hỏi lại: “Cổ họng ngươi làm sao thế?” Hắc Phong cố ý qua loa đáp: “Thương thế của sư huynh thế nào rồi?” Thời Bằng nói: “Không sao. Ơ… Ngươi ăn mặc thế này đến gặp ta, rốt cuộc là muốn làm gì?” Hắc Phong nói: “Sư huynh thấy đệ muốn làm gì?” Thời Bằng cả giận nói: “Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi an bài, nay lại rơi xuống kết cục thế này, lại còn mất đi cả Đàm sư huynh lẫn Lạc sư đệ, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết cả ta hay sao?” Hắc Phong nói: “Sư huynh sao lại nói lời ấy, ngày hôm nay huynh tận tâm tận lực làm việc cho chủ nhân lại thụ trọng thương. Tiểu đệ nhìn thấy chỉ biết khâm phục tận đáy lòng. Đàm sư huynh và Lạc sư đệ vốn chỉ là quân cờ, hai người bọn họ võ công mưu trí đều không bằng sư huynh, sao có thể đảm đương đại sự được. Chờ tiểu đệ về báo cáo với chủ nhân, ngày sau sư huynh tất nhiên sẽ được lợi.”
Thời Bằng nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Ta gạt sư phụ xúi giục các sư huynh đệ làm chuyện này, giờ đã không còn đường quay đầu nữa. Nếu ngươi dám lừa ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu.” Hắc Phong nói: “Sư huynh chỉ cần hoàn thành thêm một việc nữa, đệ đảm bảo sau này huynh không cần lo lắng bất cứ điều gì.” Thời Bằng nghi hoặc hỏi: “Việc gì…” Lời còn chưa dứt đã hét thảm một tiếng, Tần Truy thầm nghĩ không tốt, phá cửa sổ mà vào, mùi máu nồng nặc đã ập vào cánh mũi. Hắn nhìn về phía giường thấy có bóng đen mơ hồ, trường kiếm trong tay lấp lóe hàn quang, Thời Bằng nằm ngửa trên đó không chút động tĩnh. Tần Truy đề chưởng tấn công hắc y nhân, hắc y nhân cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía. Tay Tần Truy tới trước mặt gã, gã nghiêng người sang một bên, thuận thế rút trường kiếm trên ngực Thời Bằng ra. Tần Truy âm thầm phòng bị, thấy mũi kiếm đâm nghiêng mà tới bèn đưa tay muốn bắt mũi kiếm, mượn lực đẩy lực định tước kiếm của gã. Vốn dĩ hắn đã dự định phải tranh đoạt với hắc y nhân một phen, ai ngờ chưa xuất lực thì người kia đã buông lỏng tay, nhảy từ trên giường xuống lại lùi ra sau hai bước. Gã đảo ánh mắt mỉa mai, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tần Truy đang muốn đuổi theo, một đám người bên ngoài đã xô cửa xông vào, nhìn thấy thi thể Thời Bằng trên giường, tất cả đều kinh hô nhào lên phía trước. Nhóm người vừa tới thân mặc hoàng sam, đều là đệ tử Bình Môn, không hỏi không rằng đã vây kín Tần Truy vào giữa mà nói: “Họ Tần, có phải ngươi giết Thời sư huynh không?” Người khác nói: “Trong phòng chỉ có một mình hắn, còn sai được sao?” Tần Truy nghĩ việc này quá rắc rối phức tạp, cho dù là người giỏi miệng lưỡi cũng khó mà giải thích được rõ ràng huống chi là mình miệng không thể nói. Tình thế đang khó xử, ngoài cửa lại có người đuổi tới, lúc này là đệ tử Thiên Kiếm sơn trang và người của các môn phái khác. Minh Chu dẫn hộ vệ sơn trang tiến vào, đảo ánh nhìn qua bốn phía, nói: “Tối nay trong trang có thích khách, cái chết của Thời sư huynh sợ rằng cũng là do thích khách gây nên, các vị sư huynh đệ an tâm chớ nóng vội, không nên hành động theo cảm tính mà hàm oan cho người tốt.”
Đệ tử Bình Môn phẫn nộ nói: “Trong tay họ Tần còn cầm bội kiếm của Thời sư huynh, cả người cả vật đều bắt được, còn oan nỗi gì nữa.” Kiếm trong tay Tần Truy là do hắc y nhân gọi là Hắc Phong kia thuận nước đẩy thuyền nhét vào tay hắn trong lúc so chiêu, lúc này nhìn dưới ánh lửa sáng, trên thân kiếm quả thực khắc một con đại bàng giương cánh.
Minh Chu cũng nhìn trường kiếm trong tay hắn, đệ tử Bình Môn nhất quyết không tha. Ban ngày trong Kiếm Võ đường Giang Khinh Trục gọt mất cái tai của Thời Bằng, Tần Truy ra tay ngăn trở chính là cứu Thời Bằng một mạng, thế nhưng không có một ai nhớ tới hành động khi ấy của hắn, mối thù lại càng kết càng sâu. Mọi người thấy hắn vẫn không mở miệng biện bạch nhưng cũng không nhận mình giết người, nhất thời không biết xử lý thế nào mới được. Minh Chu nói: “Việc này chờ ta đi báo cáo trang chủ rồi mới quyết định.” Đệ tử Bình Môn nói: “Thời sư huynh chết thảm chẳng lẽ cứ cho qua như vậy sao?” Minh Chu nói: “Thời sư huynh ngộ hại ra sao còn chưa điều tra rõ, chúng ta nghi kị lẫn nhau chẳng phải là trúng kế kẻ gian ư?”
Nó nói hợp tình hợp lý, lại là đệ tử Thiên Kiếm sơn trang, là chủ nhà trong sơn trang này, đệ tử Bình Môn tuy rằng không cam tâm cũng phải nể nó ba phần mặt mũi. Tần Truy đánh giá đám đệ tử Bình Môn này, nghĩ tới hắc y nhân kia hình như quen biết Thời Bằng, hai người là sư huynh đệ, nếu như hung thủ xen lẫn trong đám người này thì thực sự là khó giải quyết vô cùng. Lúc này chợt nghe có người cười nói: “Tần đại hiệp võ nghệ siêu quần, nếu thực sự giết người, sao lại bị các người vây ở trong phòng không ra ngoài được cơ chứ.” Đệ tử Bình Môn cả giận nói: “Ai ở đó nói hươu nói vượn, còn không mau lăn ra đây.” Tần Truy nghe giọng nói quen tai liền nhìn ra ngoài đám người, quả nhiên là Bạch Ly, chỉ nghe y nói: “Muốn giết người buổi tối thì ban ngày còn ra tay cứu giúp làm việc thừa làm chi.” Minh Chu nói: “Bạch thiếu tiêu đầu nói rất có lý, Tần đại hiệp vừa xả thân cứu mạng Thời sư huynh trong Kiếm Võ đường, chẳng nói ai xa, Minh Chu tâm phục khẩu phục huynh ấy cũng kính trọng con người huynh ấy. Nếu là diễn trò, tại sao phải dụng tâm sâu xa tính kế từng bước mà giết người xong không bỏ đi, lại cầm hung khí trong tay chờ chúng ta vây bắt được.”
Bạch Ly cười nói: “Lời này là ngươi nói, ta cũng không chỉ tên nói họ đâu đấy.” Đệ tử Bình Môn giận giữ nói: “Nói xàm, thiếu tiêu đầu cái gì, ỷ vào tên tuổi cha mẹ ra ngoài còn không biết mất mặt, còn không mau cút về nhà bú mẹ đi.” Bạch Ly không chút tức giận, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta ở bên ngoài thì ngươi bảo ta lăn vào đây, ta vừa vào đến nơi ngươi lại đuổi ta ra ngoài. Tiểu đệ tuy rằng bất tài cũng là thiếu tiêu đầu của tiêu cục trải khắp mười ba tỉnh bắc nam, các hạ gọi đến đuổi đi khó tránh quá mức tùy tiện rồi, đường đường là Bình Môn kiếm phái lại đãi khách như thế này sao.”
Người nọ bị y chặn họng không nói được nửa lời, Minh Chu nói: “Thời sư huynh bị người ta làm hại, trên dưới Kiếm Minh nhất định sẽ vì huynh ấy mà đòi lại công đạo, báo thù rửa hận.” Bạch Ly nói: “Tiểu đệ còn có lời muốn nói.” Minh Chu nói: “Bạch thiếu tiêu đầu có chuyện cứ nói thẳng đừng ngại.” Bạch Ly nói: “Kiếm Minh luận kiếm, chỉ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã sớm không còn là ân oán cá nhân giữa Bình Môn kiếm phái và Tần đại hiệp nữa, nếu các phái cũng có người gặp chuyện, để lan truyền tin đồn ra ngoài thực sự rất ảnh hưởng đến thanh danh của Thất Kiếm Minh, tại sao chúng ta không đi gặp Thượng Quan minh chủ để thương lượng kế sách tróc nã thích khách nhỉ.”
Minh Chu giương mắt nhìn y, nói: “Chẳng lẽ Bạch thiếu tiêu đầu không tin ta?” Bạch Ly nói: “Không phải như thế, chẳng qua Thời đại hiệp chết quá kì lạ, nếu không phải do Tần đại hiệp làm hại thì chính là bị thích khách đêm nay hành hung. Thích khách này bộ dáng ra sao chúng ta chưa nhìn thấy, rốt cuộc là có mấy tên đột nhập cũng không ai biết, những kẻ này ám toán chưởng môn các phái, lại sát hại đệ tử Kiếm Minh, nếu còn không bố trí phòng vệ, chỉ sợ chúng ta đều gặp nguy hiểm tính mạng. Chẳng bằng tụ lại một chỗ để chúng không thể thừa cơ ra tay.”
Mọi người nhao nhao nói: “Bạch thiếu tiêu đầu nói không sai, phải cùng đi gặp Minh chủ thương lượng phương sách ứng đối.” Minh Chu cúi đầu không nói, chợt nghe đệ tử ngoài cửa thét lên kinh hãi, mọi người đồng loạt nhìn ra. Giang Khinh Trục cả người đẫm máu đi tới, trường kiếm trên tay nhỏ máu ròng ròng, khuôn mặt cũng dính đầy máu đỏ. Tần Truy chấn động tưởng y bị thương, lại thấy y đi thẳng vào phòng bước chân vững vàng không hề có vẻ thụ thương, bấy giờ mới an lòng xuống.
Giang Khinh Trục đằng đằng sát khí, hai mắt quét qua đệ tử Bình Môn đứng đầu, người nọ liền không tự chủ được mà lui một bước.
Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, ngươi đây là…” Giang Khinh Trục cười lạnh một tiếng, mang thứ đang xách trên tay trái ra cho nó xem, mọi người tập trung nhìn vào, là một cái đầu người máu chảy đầm đìa, ai nấy đều kinh hãi. Giang Khinh Trục bỏ đầu người xuống không thèm nhìn nữa, đi tới bên Tần Truy, nói: “Đi.” Tần Truy thầm hiểu mình vừa đi với y thì chuyện đêm nay sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, về sau muốn biện minh không biết còn bao nhiêu trắc trở, mà không đi, hắn lại không đành lòng không thèm đếm xỉa đến ý tốt của y. Giang Khinh Trục thấy hắn do dự, bèn vươn tay kéo hắn một cái, nói: “Ngươi muốn đi, nơi này ai cản trở được ngươi?” Đệ tử Bình Môn thấy y không coi ai ra gì thì không khỏi nộ khí xung thiên, một người động thân nhảy ra nói: “Không được đi, hắn là hung thủ sát hại Thời sư huynh, chân tướng còn chưa rõ há có thể để hắn chạy nhảy tự do như vậy.”
Giang Khinh Trục liếc nhìn gã ta, hỏi: “Ngươi là ai?” Người nọ ngang nhiên nói: “Tại hạ Bình Môn kiếm phái Quách Nhiễm.” Người này tuổi còn trẻ, diện mạo tuấn tú, tuy cũng mặc hoàng sam nhưng lại có nhiều sức vật hơn các sư huynh đệ đồng môn, xem ra thường ngày là một kẻ cực kì lịch lãm. Giang Khinh Trục hỏi gã một câu rồi không để ý tới nữa mà kéo Tần Truy đi thẳng ra cửa. Quách Nhiễm tự cho là mình giỏi, trong lòng nóng nảy liền lập tức rút kiếm ngăn trở đường đi của hai người. Giang Khinh Trục đảo mắt thấy kiếm trong tay gã phục sức hoa mỹ, thân kiếm giống như một thanh băng nhọn sắc bén vô bì, mỏng đến gần như trong suốt, chuôi kiếm quấn tơ đeo thêm ngọc bội. Ngọc bội chạm hình hoa đào, lấp lánh trong suốt khiến người yêu thích, Giang Khinh Trục trông thấy thì không khỏi nhìn thêm một chút. Quách Nhiễm yêu quý thanh kiếm trong tay vô cùng, thấy người khác chú ý tới nó lại đều là người học kiếm, gã âm thầm có chút đắc ý.
Giang Khinh Trục nhìn một lát, nói: “Kiếm này không tồi.” Quách Nhiễm nói: “Kiếm này tên là Linh Trác, là chí bảo gia truyền nhà tại hạ, kiếm dài ba thước, rộng một tấc.” Mọi người nhìn lên, quả nhiên là một thanh hảo kiếm, khó mà phân được cao thấp vơi Ngạo Tuyết Xích Ô mà Thượng Quan minh chủ đưa ra, luận về hoa mỹ tinh xảo thậm chí còn hơn hai thanh kiếm kia một bậc, có người đã không nhịn được mà thì thào to nhỏ cực kì tán thưởng, hâm mộ không thôi. Quách Nhiễm vẫn đắc ý, lại nghe Giang Khinh Trục nói: “Kiếm tuy tốt, đáng tiếc lại rơi vào tay một kẻ tài trí bình thường, đúng là phá hoại báu vật. Linh Trác ở trong tay ngươi còn chẳng đăng đối bằng Thanh Anh đã gãy xứng với Bạch thiếu tiêu đầu.” Y vừa dứt lời, trong đám người đã vang lên tiếng cười khẽ. Bạch Ly cười nói: “Giang đại hiệp giáo huấn người khác thì thôi, tội gì lại lôi tiểu đệ ra mà so sánh thế. Tiểu đệ gãy mất thanh kiếm đã đau lòng không thôi, thật vất vả mới quên được chuyện này mà. Chuyện xưa nhắc lại khiến người đau buồn, chẳng phải là không phúc hậu lắm ư?”
Giang Khinh Trục thờ ơ với y, vẫn cứ kéo Tần Truy muốn đi, Minh Chu nói: “Giang đại hiệp dừng bước, đầu người này…” Giang Khinh Trục nói: “Người này che mặt lén lút, bị ta một kiếm chặt đầu, còn chuyện gã là thích khách từ đâu đến thì các người cứ giữ cái đầu mà điều tra đi.” Minh Chu tiến lên vạch khăn che mặt người nọ, lộ ra một khuôn mặt rỗ như tổ ong, mọi người nhao nhao lắc đầu nói không quen biết. Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, việc này có điểm đáng ngờ, hi vọng hai vị lưu lại trong trang, đợi tra ra manh mối trả lại trong sạch cho Tần đại hiệp rồi đi cũng không muộn.” Giang Khinh Trục nói: “Ta nói không phải hắn giết chính là không phải, ngươi còn muốn thế nào?”
Quách Nhiễm vừa bị một câu của y làm cho nghẹn họng ná thở, lúc này phục hồi tinh thần nói: “Thật vô lại già mồm át lẽ phải, hai người các ngươi dám bước ra khỏi phòng này nửa bước chính là sợ tội chạy trốn, Kiếm Minh tất sẽ không để yên.” Giang Khinh Trục không cho là đúng nói: “Nếu trong Kiếm Minh đều là loại người như ngươi thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, ta có gì phải sợ?” Nói đoạn y vung cao Xích Tú, Quách Nhiễm chỉ thấy hồng quang lóe lên trước mắt, đại kinh thất sắc, vội vàng lui về phía sau hai bước, giơ kiếm bảo vệ nơi yếu hại. Giang Khinh Trục chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, trường kiếm vừa nhấc, huyết châu trên thân kiếm vẩy đầy lên mặt Quách Nhiễm, Quách Nhiễm ngửi thấy mùi máu tươi, trên mặt đỏ nồng, mắt không mở nổi, lảo đảo rút lui, Minh Chu ở bên cạnh phải đưa tay ra dìu gã mới không té ngã. Bao nhiêu giang hồ hào kiệt trong phòng thấy gã hai chân loạng choạng không có công phu vững chắc, đối thủ mới chỉ đánh một hư chiêu mà đã chật vật nhường này, ai nấy đều khinh thường từ trong tới ngoài, hiện cả lên mặt.
Giang Khinh Trục nói: “Các ngươi luôn mồm muốn đòi công đạo, được, ta đây muốn hỏi một câu, khi Thời Bằng chết có ai tận mắt thấy được bộ dạng hung thủ không?” Quách Nhiễm căm giận nói: “Bội kiếm của Thời sư huynh ở trên tay hắn, máu trên thân kiếm còn ấm kia, có thể thấy hắn hành hung không lâu, chứng cứ vô cùng xác thực.” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Kiếm trong tay ai thì là người ấy giết? Giờ kiếm này trả lại cho đệ tử Bình Môn các ngươi, chẳng phải ta cũng có thể nói là sư môn các người không sạch sẽ tàn sát lẫn nhau à?” Quách Nhiễm cả giận nói: “Ngươi rõ ràng là nói hưu nói vượn, không thể nói lý.” Giang Khinh Trục rút kiếm đi lên phía trước một bước, Quách Nhiễm mới vừa ăn quả đắng, thấy y lại tới thì mặt cũng biến sắc, không dám hé lời.
Tần Truy thấy Giang Khinh Trục không tiếc hết thảy che chở mình mà đắc tội hết bao nhiêu người trong phòng, thâm tâm vừa cảm kích lại vừa lo lắng. Hắn cúi đầu nhìn cái đầu người lăn lóc trên đất, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, liền đưa tay sờ sờ khuôn mặt rỗ, một lát sau bóc xuống từ đầu người một cái mặt nạ cực mỏng. Mọi người đều không ngờ bên dưới cái khăn đen của thích khách còn có thêm mặt nạ dịch dung, thích khách này hành sự cẩn thận chưa từng thấy, ai nấy nhao đến muốn xem bộ dạng gã ra sao. Giang Khinh Trục dùng Xích Tú một kiếm chặt đầu, vết thương của người chết cực kì bằng phẳng, trên mặt vẫn chưa hiện lên thần sắc thống khổ. Kẻ này khuôn mặt nhọn gầy, sắc mặt trắng nhợt, tướng mạo cực kì phổ thông, ước chừng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Tần Truy ngẩng đầu liếc nhìn Giang Khinh Trục, y vốn không muốn nói nhiều, thế nhưng lại nghĩ đến hắn không nói được, bèn lên tiếng hỏi: “Có ai nhận ra người này không?”
Đệ tử của bảy đại kiếm phái đều ở đây nhưng lại không có ai nói gì, sau một hồi lâu mới có người đứng ra: “Ta nhận ra.” Giọng nói này trong trẻo dễ nghe, Tần Truy quay đầu nhìn ra chính là thiếu nữ đứng nói chuyện với Đinh Kì Phong trong tiểu viện. Nữ đệ tử Lạc Anh cung nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng nhắc nàng đừng lo chuyện bao đồng, thế nhưng cô nương này trời sinh chính khí, cất cao giọng nói: “Ta nhận ra, hắn là sư huynh trong Bình Môn kiếm phái.” Lời vừa nói ra tất cả đều ồ lên, trong đám quần hùng có người bảo: “Tiểu cô nương, không thể nói lung tung, nhìn nhầm là mất mặt Thất Kiếm Minh các cô lắm đấy.” Thiếu nữ nói: “Nếu tiểu muội chưa xác nhận rõ ràng thì làm sao dám nói bậy, tuy ta chỉ gặp vị sư huynh này một lần nhưng cũng sẽ không nhìn nhầm.”
Mọi người thấy nàng là một nữ tử nho nhỏ, mi mục ôn nhu dáng vẻ thanh tú, giọng nói lại trong trẻo đáng yêu, không giống loại người gian vọng giảo hoạt, liền không tự chủ được mà tin đến vài phần. Minh Chu nói: “Các vị không nên ngờ vực vô căn cứ, nếu sư huynh đệ Bình Môn đều ở đây thì mời tới nhận diện một lần, Quách sư huynh, ý huynh thế nào ?”
Quách Nhiễm trong lòng hoảng hốt nói: “Ta không nhận ra, rõ ràng là thích khách, sao có thể nói là đệ tử Bình Môn ta được? Chỉ dựa vào lời nói xằng bậy của tiểu nha đầu kia mà đã muốn vu oan giá họa, không khỏi quá coi thường Bình Môn ta.” Minh Chu nói: “Bảy đại kiếm phái đã kết minh, đệ tử các phái tình như thủ túc, sư muội Lạc Anh cung sẽ không gây thị phi. Quách sư huynh, mong huynh nhìn kĩ một chút xem người nọ có phải là đệ tử của quý phái hay không.” Quách Nhiễm và mấy tên đệ tử Bình Môn sớm đã nhận ra đầu người trên đất chính là sư đệ nhà mình, chỉ là bọn họ không dám thừa nhận trước mặt giang hồ hào kiệt cho nên đều im miệng không nói. Thiếu nữ nói: “Năm trước sư tỷ dẫn chúng ta đi Bình Môn tiếp đãi sư tôn của quý phái, tiểu muội may mắn được luận bàn kiếm thuật với các sư huynh, ngày đó vị sư huynh này đứng một bên xem. Tiểu muội tuy rằng tư chất học kiếm dốt nát nhưng trí nhớ tuyệt đối không tồi, sư tỉ sư muội của ta cũng có thể làm chứng.” Cung quy Lạc Anh cung sâm nghiêm, tuyệt không gây chuyện thị phi, một nữ đệ tử nói: “Hạ sư muội nói không sai, vị sư huynh này ta cũng từng gặp qua, nếu nhớ không lầm là họ Lâm thì phải.”
Trong quần hùng có người quát lên: “Đã là thích khách, còn sư huynh cái gì?” Thiếu nữ họ Hạ nói: “Tiểu muội cùng sư tỷ chẳng qua chỉ là nhận mặt người đã gặp qua, còn chưa rõ chân tướng, cùng chung Thất Kiếm Minh đương nhiên vẫn là tình như thủ túc, có gì mà không thể?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.