Chương 32
DNAX
10/04/2017
Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi ba mươi hai.
Lẽ ra hôm nay theo lệ là up Tiêu Dao Du…cơ mà hôm qua Lam mở nhầm Ngục Liên edit gần xong mới nhớ ra…cho nên là hôm nay hai cháu Truy Trục lên đài, Tiêu Dao hẹn tuần sau nhé.
Giang Khinh Trục ra khỏi rừng cây, đệ tử sơn trang vừa thấy y thì như lâm đại địch, nghĩ tới trong trang cao thủ như rừng mà còn không ngăn nổi y, ai nấy đều bồn chồn lo lắng. Giang Khinh Trục chợt đổi bước chân, cử kiếm đâm thẳng tới ngực một đệ tử của sơn trang. Mọi người vừa rồi thấy y đi tới chậm rãi ung dung, không một ai ngờ y lại đột nhiên gây khó dễ, mà y xuất kiếm cực kì mau lẹ, qua năm ba chiêu kiếm thế càng lúc càng nhanh, xông vào đám người như gió cuốn mây tan, đánh cho cả đám người chân tay luống cuống, vất vả vô cùng mới ổn định được trận tuyến.
Tuy rằng võ công của mấy tên đệ tử Thiên Kiếm sơn trang này đều không cao, thế nhưng bọn họ thường ngày luyện kiếm cùng nhau cho nên vô cùng ăn ý, mười mấy hai mươi người liên thủ còn cường hãn hơn cả đám võ lâm cao thủ tụ tập mỗi người một kiểu trong trang. Giang Khinh Trục bị bọn họ vây quanh, tuy chưa đến nỗi bại trận, nhưng đã dần dần bị bức lui về phía sau. Mấy tên đệ tử thấy y thoái nhượng, nhất thời càng thêm vững lòng, công công thủ thủ liên tục liền mạch, phát huy kiếm pháp tương tự nhau không chút kẽ hở. Giang Khinh Trục lui đến vị trí ban đầu bước ra, tự thấy mình cách Tần Truy không còn bao xa, bỗng nhiên đề khí quát lớn, kiếm pháp vốn dĩ nhanh như điện chớp lúc này còn nhanh hơn mạnh hơn, chẳng bấy lâu sau, âm thanh kiếm phong đã vang lên khắp chốn. Y tự biết nếu còn dây dưa đấu tiếp thì trong sơn trang ắt có viện quân đông nghịt đuổi tới, vì thế không trì hoãn nữa, dẫn hết đệ tử vây công tới gần nơi Tần Truy ẩn thân, lưỡi kiếm quét qua bức lui hai người trước mắt, kiếm phong vừa chuyển không chút lưu tình hướng thẳng về tất cả những kẻ tới gần tấn công mình, mỗi kiếm đâm ra tất có người bị thương không nhẹ.
Giang Khinh Trục đã quan sát rõ ràng bốn phía, dưới đất có mười mấy người liên thủ ngăn cản, những người còn lại ẩn nấp trên cây giương cung chờ bắn. Nay y dẫn tất cả lũ người dưới đất tới gần, bọn họ lại đều mang thương tích, nhất loạt kêu rên, cung tiễn thủ sợ làm bị thương người nhà ắt không dám ra tay dễ dàng. Giang Khinh Trục đợi được thời cơ, tay trái vung lên, hai viên đá nhỏ như hai ngôi sao băng bay thẳng vào chuồng ngựa. Nhân sĩ giang hồ lên Kiếm Minh luận kiếm mấy hôm nay đều để ngựa lại chân núi, Giang Khinh Trục ném ám khí đi, lực tay rất lớn, cả chuồng kinh động, tiếng hí vang trời, mấy con ngựa giật mình dựng vó xông ngang đâm dọc làm bừng tỉnh những con khác, ngay sau đó, có đến mấy con đạp gãy lan can nhảy ra.
Giang Khinh Trục cõng Tần Truy đuổi theo lũ ngựa đang chạy loạn khắp nơi, chợt nghe một tràng hí dài, có tiếng vó ngựa lộc cộc chạy qua sát bên cạnh y rồi dừng ngay lại. Y ngẩng đầu nhìn lên, con ngựa kia toàn thân đen huyền, bốn chân trắng tuyết, thân hình tuấn mĩ, đứng trong đàn ngựa như hạc giữa bầy gà. Y không khỏi vui vẻ trong lòng, nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay mà nói: “Ngựa ngoan, còn không mau đưa chủ nhân nhà ngươi đi.” Ô Tuyết ngẩng đầu hí vang, Giang Khinh Trục đưa Tần Truy lên lưng nó, bản thân cũng bật người lên ngựa, hai chân thúc mạnh hối nó chạy mau. Ô Tuyết trước nay chỉ để cho một mình Tần Truy cưỡi lên, đừng nói là người xa lạ, cho dù là Nguyễn Vân Chi muốn cưỡi cũng phải nhờ Tần Truy dỗ dành nửa ngày, nó mới miễn cưỡng cho lên bước đi mấy bước, khiến cho mấy tiểu sư điệt nhỏ tuổi ghen tị đỏ mắt. Lúc này tình huống khẩn cấp, Giang Khinh Trục vốn còn sợ nó nổi cáu lên, ai ngờ y vừa lên lưng nó, Ô Tuyết đã guồng chân chạy thẳng về phía trước. Tựa hồ biết được chủ nhân gặp nạn, nó phi nước đại như một mũi tên rời cung, không hề ngơi nghỉ.
Giang Khinh Trục ôm Tần Truy vào lòng, nghe tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng hô quát không ngừng vang lên sau lưng. Y lường trước những kẻ đó không chịu để yên, cũng may Ô Tuyết thần tuấn bỏ lại truy binh ở tít đằng sau. Giang Khinh Trục nghe thấy tiếng xé gió bên tai, tên nhọn xẹt qua ngay sát cạnh, liền xoay người huy kiếm chặt gãy đôi hai mũi, mũi tên thứ ba lại xảo quyệt vạn phần, nghiêng người né tránh chỉ e Tần Truy sẽ lại thụ thương. Y suy nghĩ thật nhanh, không né không tránh, chỉ một mực thúc ngựa phi nhanh, Ô Tuyết bốn vó tung bay chạy còn nhanh hơn tên bắn. Mũi tên hết đà vụt qua cánh tay Giang Khinh Trục, dừng lại trên cổ Ô Tuyết, nếu là con ngựa tầm thường, bị bắn trúng ắt sẽ chấn kinh chạy loạn, mà Ô Tuyết tuy rằng chịu đau vẫn không dừng bước, đưa hai người đi càng ngày càng xa Thiên Kiếm sơn trang, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng truy đuổi sau lưng nữa.
Giang Khinh Trục thoát ra khỏi vòng vây, đưa tay chạm vào Tần Truy, chỉ thấy người hắn lạnh ngắt không chút động tĩnh, trong lòng lo lắng, lại giục Ô Tuyết chạy thêm một quãng, đoán chừng không còn người đuổi theo nữa, bấy giờ mới thả nhẹ dây cương chậm rãi dừng lại. Y thấy vùng hoang vu hẻo lánh này còn cách thành trấn một đoạn đường, liền theo tiếng mà tìm một con suối nhỏ, ôm Tần Truy xuống ngựa, nhẹ nhàng đặt hắn tựa vào thân cây, cởi áo hắn ra nhìn xem, tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh hãi hồi lâu. Chỉ thấy vết thương giăng khắp nơi, sâu cạn không đồng nhất, vết đâm rất sâu, đến tận lúc này vẫn chảy máu không ngừng. Giang Khinh Trục không mang theo thuốc trị thương, chỉ có thể điểm huyệt cầm máu cho hắn trước, lại xé vạt áo đến bên suối thấm nước, cẩn thận lau sạch máu khô.
Tần Truy nhíu chặt lông mày, trong cơn mê man còn cố nén đau đớn. Giang Khinh Trục nhẹ tay lau mồ hôi trên trán y, mới rồi xúc cảm dưới tay còn lạnh như băng mà giờ phút này lại nóng như lửa đốt. Y băng bó hết thảy vết thương vô cùng cẩn thận, áp lòng bàn tay lên lưng Tần Truy, cách một lớp quần áo truyền nội lực sang. Bất quá nội công trị thương chỉ có thể chữa trị nội tức khiến nội thương chuyển biến tốt hơn, chứ chữa trị phát sốt bình thường làm sao có thể công hiệu ngay cho được? Giang Khinh Trục thu tay lại, ngẩng đầu thì thấy Ô Tuyết đang đứng bên cạnh gục đầu nhìn Tần Truy, chỉ thấy lòng nặng như đeo đá, y sờ sờ cổ Ô Tuyết, nhẹ giọng nói: “Hắn ngủ, đừng làm phiền hắn.” Ô Tuyết cũng không lên tiếng mà cúi đầu cọ cọ, Giang Khinh Trục nói: “Những người đó đâm hắn nhiều kiếm như vậy…” Nói đoạn lại nhìn xuống ngực Tần Truy: “Ta cũng đã đâm hắn một kiếm, một kiếm kia của ta còn ngoan độc hơn những kẻ này chẳng biết bao nhiêu lần, chỉ cần lệch đi một chút thôi, hôm nay hắn đã không phải chịu đựng nhục nhã như thế này.” Tiếng y thì thào cực nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như một lưỡi đao, “Ngựa ngoan, ngươi chờ xem, sẽ có ngày ta báo thù cho chủ nhân ngươi, bắt lũ người làm hắn bị thương phải trả giá gấp trăm lần.” Ô Tuyết cúi đầu hí dài như đang hưởng ứng. Giang Khinh Trục tuyệt đối không tin Tần Truy sát hại sư huynh hắn, chuyện này chắc chắn có người bày mưu hãm hại. Y bỗng nhiên lại nghĩ, Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu cùng Đỗ Tiếu Thực không còn, đệ tử Thiên Huyền đều bị bắt, chỉ trong một đêm Tần Truy cũng giống như mình không còn thân nhân, chợt thấy hắn với mình đồng bệnh tương liên, trong lòng sinh ra một tình cảm khó lòng nói rõ.
Giang Khinh Trục tìm vải sạch thấm nước cho Tần Truy uống, thấy thương thế của hắn nặng nề lại thêm sốt cao thì không dám trì hoãn nữa. Y gọi Ô Tuyết, quấn chặt quần áo cho Tần Truy rồi đưa lên lưng ngựa, đi theo đường nhỏ hướng đến thành trấn kế tiếp. Thiên Kiếm sơn trang lánh đời độc lập một phương, trăm dặm xung quanh đều hoang vu vắng vẻ, muốn tới được chỗ có người còn phải đi hết một ngày, Giang Khinh Trục nôn nóng vạn phần cũng không còn cách khác. Ước chừng đi được nửa ngày, Tần Truy ở trên ngựa vẫn hôn mê bất tỉnh, Giang Khinh Trục dìu hắn xuống ngựa nghỉ ngơi, lúc này đến nước cũng không thể bón vào được nữa.
Nhớ tới ngày đó y đâm Tần Truy một kiếm rồi lại gấp rút lên đường, hắn cũng mê man như vậy, thế nhưng trên đường thi thoảng vẫn có lúc tỉnh táo, ngẫu nhiên còn trò chuyện mấy câu, mà nay hắn im lặng như người chết, nếu không trị liệu kịp thời chỉ sợ tính mạng khó được bảo toàn. Giang Khinh Trục lo lắng trùng trùng, lên đường gấp gáp, tận khi trời tối vẫn không thấy ven đường có một bóng người. Y sợ ban ngày đi quá vội, đường đi lại xóc nảy làm cho vết thương của Tần Truy chuyển biến xấu, liền dừng lại dọc đường nghỉ tạm. Cả một ngày này, Tần Truy một mực hôn mê bất tỉnh, Giang Khinh Trục cũng chỉ cố sức gấp rút lên đường không uống lấy một ngụm nước, hiện tại mới thấy đói lại chẳng muốn ăn. Trước mắt tuy đã không còn ở trong địa giới của Thiên Kiếm sơn trang, thế nhưng Kiếm Minh là thế lực thế nào? Chỉ cần họ truyền lệnh xuống các phái thì hai người bọn họ khó mà tìm nổi chốn dung thân. Một mình Giang Khinh Trục thì không có vấn đề gì, thế nhưng Tần Truy thân bị trọng thương, nếu gặp đối thủ ắt khó lòng ứng phó, bởi vậy y cẩn thận đề phòng, không dám nhóm lửa lên.
Hai người nghỉ ngơi dưới tàng cây, Giang Khinh Trục sợ Tần Truy cảm lạnh liền đem áo ngoài của mình cho hắn, bản thân chỉ mặc đơn y vận công giúp hắn làm ấm người, vận đến một nửa thì bỗng nhiên nhận ra chút khác thường.
Tần Truy thụ thương tuy nặng nhưng không hề có dấu hiệu chuyển biến xấu, cơn sốt cũng lui dần. Giang Khinh Trục kinh hỉ không biết vì sao hắn có thể không dược tự khỏi, liền tự mình đưa nội lực du tẩu khắp tam quan của hắn, thấy trong cơ thể hắn có một cỗ nội lực ôn hòa quẩn quanh không đi. Y đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây Du Tĩnh lừa Tần Truy ăn Thanh Long Tạo Hóa đan có nói kì dược này có vừa thể giải hết thiên hạ kì độc, lại có thể trị trọng thương hấp hối, chỉ cần không phải mất mạng tức khắc thì nhất định sẽ hóa nguy thành an.
Trong lòng dâng lên một tia hi vọng, Giang Khinh Trục theo nếp cũ vận công trị thương cho Tần Truy. Tuy y còn trẻ tuổi nhưng nội công đã có thể nói là thâm hậu, nội lực truyền vào từ huyệt Linh Đài, men theo dược lực đi hết một chu thiên, vòng đi vòng lại một khắc không ngừng. Đến khi y mở mắt ra thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn lên, trời đã qua nửa đêm rồi. Tần Truy tuy vẫn mê man bất tỉnh, nhưng khí tức đều đặn, mạch tượng bình ổn, không còn lo ngại về tính mạng nữa. Giang Khinh Trục chưa bao giờ an tâm đến thế, nghĩ tới người trước mắt sẽ không chết đi, liền cao hứng ôm chặt hắn vào lòng.
Đang vui vẻ thì chợt nghe có tiếng cười khẽ từ trên đầu truyền xuống, Giang Khinh Trục giật mình nhặt một mảnh đá nhỏ phóng về nơi phát ra thanh âm. Tiếng cười nghe rất gần mà đá ném đi lại không có cảm giác trúng đích. Y lạnh lùng nói: “Phi tặc từ đâu tới, còn không mau lăn ra đây?” Một bóng đen hạ từ trên cây xuống, trên người mặc hắc y, mặt cười đến cổ quái, chính là “Độc thủ phi tướng” Du Tĩnh. Gã vừa rơi xuống đất, Giang Khinh Trục đã nhặt Xích Tú đâm thẳng tới.
Du Tĩnh chưa đứng vững muốn tránh được một kiếm như thiểm điện này vốn là cực khó, thế mà gã chếch bước chân đổ về phía sau như người say rượu, mắt thấy sắp ngã trên mặt đất, chẳng ngờ lại có thể nghiêng người tránh thoát. Giang Khinh Trục lại một kiếm đâm tới, kiếm đến ba tấc trước mặt Du Tĩnh đột nhiên chếch sang trái lừa gã tránh về bên phải, sau đó thân kiếm xoay chuyển gọt ngang bức thẳng điểm yếu nơi cổ họng. Du Tĩnh dốc hết sức bình sinh, biết kiếm pháp của Giang Khinh Trục cực nhanh đã sớm âm thầm đề phòng, ai ngờ trong kiếm thế nhanh nhạy sắc bén lại không thiếu hư chiêu, biến hóa vô cùng khó lòng phòng bị, vừa không chú ý đã trúng kế rồi. Giang Khinh Trục xoay người xuất ra một kiếm ấy, Du Tĩnh nếu tránh sẽ mất tiên cơ, từng bước về sau đều sẽ bị kiềm chế, mà không tránh thì ắt mất nửa cái đầu với Xích Tú chứ chẳng chơi. Gã hô to một tiếng: “Dừng tay, tha mạng.”
Giang Khinh Trục giả câm giả điếc, vùn vụt đâm ra ba kiếm, thoắt trái thoắt phải chuyên chọn chỗ yếu hại mà tấn công. Du Tĩnh vốn đã không tránh nổi còn thấy y vẫn quyết không buông tha thì đơn giản đứng yên đó không động đậy nữa, một kiếm ác độc vô cùng dừng khựng lại ngay yết hầu của gã. Du Tĩnh không dám chớp mắt, cánh tay cầm kiếm của Giang Khinh Trục vững như bàn thạch, thân kiếm còn đang rung lên, tiếng rồng ngâm ngân dài không dứt.
Du Tĩnh nói: “Kiếm nhanh quá, may mà ngươi có thể thu phát tự nhiên, chứ không thì thiếu chút nữa ta đã bị đâm thủng một lỗ rồi.” Giang Khinh Trục nhìn gã, hỏi: “Biết rõ ta muốn giết ngươi mà còn không mau chạy cho xa, đi theo ta làm gì?” Du Tĩnh cười nói: “Ai bảo ta đi theo ngươi, thiên hạ bao nhiêu đường ai đi mà chẳng được, ngươi quản quá rộng rồi.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi đi đường nào ta mặc kệ, nhưng lén lút theo ta suốt đường đi thì ắt có mưu đồ.” Du Tĩnh nói: “Bằng hữu của ngươi đắc tội Thiên Kiếm sơn trang, Thượng Quan Thanh lại là Minh chủ Kiếm Minh, hiệu lệnh kiếm phái khắp thiên hạ. Tuy các ngươi may mắn chạy thoát cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, như cá trong nồi chim trong lưới, nguy trong sớm tối mà thôi. Cả người ngươi chẳng có cái gì chạy trối chết còn không kịp, có cái gì cho ta mưu đồ?”
Giang Khinh Trục càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, song Du Tĩnh nói cũng có lý, tuy trong lòng không thoải mái cũng không thể trở mặt với gã được. Du Tĩnh thò ngón tay, nhẹ nhàng đẩy bảo kiếm trước mắt ra, đắc ý nói: “Ta nói với ngươi cả nửa ngày, đánh cũng đánh rồi, thua cũng nhận rồi, sao còn chưa cảm ơn ta hả?” Giang Khinh Trục nói: “Cảm ơn ngươi?” Du Tĩnh nói: “Nếu không phải nhờ viên thuốc ta trộm cho, hắn đã chết ngắc, làm sao chịu được ngươi chạy suốt ngày đêm ngựa không dừng vó như thế? Một viên thuốc này cứu hắn những hai lần, không phải nên cảm ơn ta sao?” Giang Khinh Trục nói: “Lúc ngươi trộm thuốc có nghĩ tới cứu người đâu mà giờ lại còn dám đến tranh công. Món nợ Thanh Y giáo ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy.” Du Tĩnh nói: “Người muốn tìm ngươi gây phiền phức nhiều không đếm nổi, thêm một Thanh Y giáo thì đã thế nào.” Trường kiếm của Giang Khinh Trục rung lên, lại chỉ vào yết hầu gã, y nói: “Ta đây giết ngươi rồi mang đầu ngươi đi giao cho Thanh Y giáo, ít kẻ thù một chút vẫn tốt hơn.” Du Tĩnh nói: “Người của Thanh Y giáo muốn đầu ta làm gì? Cái đầu này của ta chỉ có mình ta yêu thích thôi, trong mắt những người đó tuyệt đối kém một viên dược hoàn nho nhỏ đấy.” Giang Khinh Trục nói: “Mặc kệ Thanh Y giáo tìm ngươi hay là tìm ta, còn dám theo ta nữa thì đừng trách ta vô tình.”
Du Tĩnh đảo mắt thấy Tần Truy nằm dưới tàng cây, hai mắt nhắm nghiền hơi hơi khẽ động, bèn nói: “Hắn sắp tỉnh kìa, mau trở lại cạnh hắn đi kìa.” Giang Khinh Trục nghe xong lập tức quay đầu lại. Du Tĩnh cười hì hì bảo: “Thì ra ngươi cũng không phải là người ý chí sắt đá nhỉ. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tới giờ lúc nào ngươi cũng lạnh như băng, thì ra cũng vẫn là một người sống biết cười, biết khổ sở, biết ôm người ta chẳng rời tay vậy.”
Giang Khinh Trục nghe gã nói mà mặt đỏ hồng lên, Du Tĩnh kinh ngạc nói: “Ta có nói gì đâu, mặt đỏ thế.” Giang Khinh Trục rút kiếm xoay người, Du Tĩnh lập tức nhảy ra ngoài một trượng cẩn thận phòng bị. Giang Khinh Trục nói: “Ngươi lại đây.” Du Tĩnh nói: “Ngươi muốn giết ta còn muốn ta tự dâng đến cửa nữa hả?” Giang Khinh Trục nói: “Đưa ta chút ngân lượng, trên đường cần dùng.”
Du Tĩnh muốn bật cười nhưng vẫn phải nhịn xuống ngay mà nói: “Ngân lượng của ta lai lịch không rõ, đồng nào đồng nấy không biết ăn trộm được ở nhà ai đâu. Giang huynh ngay thẳng chính trực là thế, hận nhất loại trộm cắp lén lút như ta đây, lấy tiền của ta chẳng phải sẽ thành ra ‘Thông đồng làm bậy’ như mấy vị nhân sĩ hiệp nghĩa hay nói sao?” Giang Khinh Trục nói: “Hiệp nghĩa gì đó ta không cần, người khác nói gì có quan hệ chi tới ta đâu.” Du Tĩnh vỗ tay cười nói: “Nói hay lắm, ta vẫn nghĩ trong thiên hạ sao lại có loại người cổ hủ không thông tình lý như ngươi, thấy ta tiện tay nhặt một trái cây ven đường mà đuổi theo lên trời xuống đất, thì ra chẳng qua là ngươi bỗng nhiên sinh lòng ham chơi mà thôi.” Giang Khinh Trục ngày đó đuổi theo gã khắp nơi không phải là vì ham chơi, mà là vì Du Tĩnh có khinh công siêu quần làm y dấy lên lòng tranh cường háo thắng, cho nên mới đuổi cho gã xông bừa vào hoàng cung, chứ thật ra hai người cũng chẳng có thâm thù đại hận không đội trời chung gì cả.
Du Tĩnh nói: “Ngân lượng thì không vấn đề gì, nhưng hai người các ngươi như thế còn muốn đi đâu?” Giang Khinh Trục nói: “Đây là chuyện của ta, không can hệ gì với ngươi.” Du Tĩnh đảo mắt như rang lạc: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hôm qua trong Thiên Kiếm sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành vì sao mấy người kia lại vu tội cho hắn sao?” Những lời này nói trúng tâm sự của Giang Khinh Trục. Y tỉnh lại sau khi trúng khói mê thì đang ở trong một gian phòng trống, bên người không thấy Tần Truy, Xích Tú cũng không biết ở đâu, thế mà bản thân không bị thương mảy may, trong lòng cực kì khó hiểu. Ra khỏi phòng trống, phát hiện mình vẫn ở trong Thiên Kiếm sơn trang, y liền tìm trở lại mật thất, đến khi nghe có tiếng người la hét ầm ĩ mới tới gần xem sao, vừa nhìn đã thấy Tần Truy bị vây khốn trong đó, vì thế không chút nghĩ ngợi liền xông vào cứu người. Song rốt cuộc vì sao lại như vậy, vì sao phái Thiên Huyền đắc tội nhiều người như thế, Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu và Đỗ Tiếu Thực bị hại như thế nào, lại vì nguyên do gì mà Tần Truy bị vu cho lạm sát người vô tội, hết thảy vẫn là nghi vẫn khó mà giải được.
Du Tĩnh nhìn mắt đoán ý, biết y động tâm, bèn cười bảo: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện mới được.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi nói trước đi.” Du Tĩnh nói: “Giúp ta đột nhập vào tổng đàn Thanh Y giáo.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi vẫn thấy phiền toái của mình chưa đủ lớn, muốn tới tận cửa nhà người ta tìm chết à?” Du Tĩnh nói: “Ta đang sống an ổn thế này, ai bảo ta đi tìm chết. Chỉ là ta có một tâm nguyện chưa hoàn thành trong Thanh Y giáo mà thôi.” Giang Khinh Trục hỏi: “Tâm nguyện gì?” Du Tĩnh nghiêm mặt nói: “Không đạt thành tâm nguyện này, ta sống trên đời cũng không có gì vui vẻ. Ngươi không cần phải biết, chỉ cần nói có đáp ứng hay không thôi. Ngày đó khi ta đưa Thanh Long Tạo Hóa đan cho bằng hữu kia của ngươi, ngươi đã đáp ứng làm cho ta một việc, ta không lấy bảo kiếm của ngươi, chuyện này vẫn còn đó, đại trượng phu một lời đã nói ra bốn ngựa khó đuổi kịp, không thể chống chế được đâu.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Ta đồng ý với ngươi.” Du Tĩnh biết y đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện, liền kể lại sự tình. Giang Khinh Trục sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Ngươi đứng ngoài nghe lén từ lúc nào?” Du Tĩnh nói: “Đương nhiên là sớm hơn ngươi, còn sớm hơn cả hắn nữa kìa, ta thấy người đó.”
Giang Khinh Trục giật nảy trong lòng, hỏi dồn: “Người nào?” Du Tĩnh nói: “Thì cái người giả trang bằng hữu của ngươi đó.” Giang Khinh Trục nói: “Theo ngươi thấy, thực sự có người giống hắn như vậy, ngay cả sư huynh của hắn cũng lừa được ư?” Du Tĩnh nói: “Nói là giống lắm thì cũng không hẳn, lúc ta tới thì chưởng môn Thiên Huyền đã chết rồi, tên Tiết Triệu đang đánh nhau với người đó. Ngươi cũng biết đấy, muốn giả dạng người thân thì càng nói nhiều càng lộ nhiều sơ hở, nhưng chỉ nhìn mặt lướt qua lại rất khó nhận ra. Ngay cả ta nhìn thấy người đó cầm trong tay kiếm Xích Tú của ngươi thì cũng không hoài nghi gì cả. Hai người đánh một trận làm tắt cả đèn nến trên bàn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trong đó. Một lát sau ta nghe thấy tiếng động, ánh đèn trong phòng sáng lên, vẫn là hắn cầm Xích Tú đứng bên cạnh bàn. Ta nghe hắn nói chuyện với Tiết Triệu mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc đó không khỏi âm thầm líu lưỡi. Cái bẫy thật là hay, người bày kế rào trước đón sau thiết kế bẫy rập kín kẽ không chút sơ hở, khiến cho người ta hết đường chối cãi.” Giang Khinh Trục sớm đã nổi trận lôi đình nhưng một mực nhẫn nại, nói với Du Tĩnh: “Ta sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào, nhưng nếu ngươi dám nói dối nửa lời, ta vẫn sẽ giết ngươi.” Du Tĩnh nói: “Lần nào ngươi gặp ta cũng đòi đánh đòi giết, ta sợ ngươi, nhưng ta còn ghét cái lũ chính nhân quân tử mua danh chuộc tiếng tự cho mình là hiệp nghĩa hơn, chẳng bằng chúng ta liên thủ có phải hay hơn không.”
Giang Khinh Trục nói: “Xử lý xong chuyện trước mắt này đã, rồi ta đi cùng ngươi tới Thanh Y giáo.” Du Tĩnh nói: “Không được không được, ta thấy việc này của ngươi chẳng xong trong ngày một ngày hai được đâu, lỡ may năm rưỡi ba năm không xử lý được, ngươi định bắt ta chờ cả đời à?” Giang Khinh Trục nói: “Đợi không được thì thôi, chỉ hỏi có chút ngân lượng mà mồm năm miệng mười ra sức từ chối như thế thì ta tìm cách khác cho rồi.” Du Tĩnh cười nói: “Thanh Y giáo ở tít ngoài quan ngoại, vị trí thì xa xôi lại đoạn tuyệt mọi quan hệ với bên ngoài, chính là nơi tốt nhất để tránh đầu sóng ngọn gió. Bằng hữu của ngươi bị thương nặng như vậy, giá thử bị vây công thêm lần nữa, ngươi đơn thương độc mã bảo hộ hắn được bao lâu?” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Nói đến nói đi, ngươi chỉ muốn gạt ta tới Thanh Y giáo bán mạng thay ngươi thôi.” Y xưa nay không sợ trời không sợ đất, đi xa lánh nạn không phải là bản tính của y, thế nhưng nghĩ tới Tần Truy thân bị trọng thương, tuy có linh dược trị thương nhưng không thể lập tức khỏi hẳn, nếu quả thật gặp phải quân mã vây đánh chặn đường cũng khó mà có được may mắn như ngày hôm qua, mạo hiểm phiêu lưu như vậy, chi bằng tạm lánh đi một thời gian, trị khỏi vết thương cho hắn đã rồi nói tiếp.
Du Tĩnh biết y đã động lòng, liền sờ sờ trong ngực lấy ra mấy thỏi bạc, nói: “Ngân lượng này ngươi cầm đi, ta đi về phía Bắc trước chờ ngươi. Ngươi cũng bị thương không nhẹ đâu, tự mình bảo trọng.” Nói đoạn, gã ném ngân lượng vào tay Giang Khinh Trục rồi cười ha hả nhảy lên, phóng thẳng lên cây như một con khỉ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Giang Khinh Trục cất ngân lượng, xoay người trở lại bên cạnh Tần Truy, thấy y mở mắt muốn tỉnh lại thì lộ vẻ vui mừng, nâng hắn dậy mà nói: “Ngươi tỉnh?”
Tần Truy tuy mở mắt mà vẫn như đang còn trong mộng, đôi mắt mở to không có chút thần thái nào, chỉ bình thản nhìn về phía trước. Giang Khinh Trục đợi được hắn tỉnh lại đã vui mừng vạn phần, cứ nghĩ hắn gặp phải biến cố lớn lại bị thương mất máu nên tinh thần mới uể oải như vậy, bèn ôn nhu hỏi: “Ngươi có khát nước không? Ta đi lấy chút nước tới nhé.” Tần Truy không nói lời nào, Giang Khinh Trục xoay người đi, cũng không dám đi xa, chỉ một lát sau đã mang mảnh vải tẩm nước trở về, dùng vải mềm thấm nước ấy nhẹ nhàng tẩm ướt đôi môi khô nứt của hắn. Tần Truy mặc cho Giang Khinh Trục sắp xếp, y nói: “Đợi hừng đông tới thành trấn, ta sẽ tìm thêm chút đồ ăn, ngươi nhẫn nại một chút.” Tần Truy liếc nhìn y rồi lại nhắm mắt mơ màng ngủ. Giang Khinh Trục biết hắn đã tỉnh lại rồi thì không chết được, chỉ vì thương thế quá nặng không thể làm được gì mà thôi. Y yên lòng một chút, lại thấy khuôn mặt hắn xanh xao, môi thâm tím tái hiển hiện triệu chứng mất máu sợ lạnh, vì thế khép chặt vạt áo của hắn, nghĩ nghĩ rồi ôm hẳn người vào lòng.
Giang Khinh Trục đời này chưa từng thân cận với ai đến thế. Nghĩa phụ đối với y tuy rằng ân trọng nhưng chung quy đa số chỉ là chỉ điểm võ công, rất ít có tình cảm phụ từ tử ái, nghĩa muội Diêu Tiễn Vân lại càng thêm xa cách. Ngày thường y đối xử với mọi người cực kì lãnh đạm, chỉ dành hết quan tâm cho người trong lòng này. Y thích cái hắn thích, hận thứ hắn hận, chỉ mong hắn sớm ngày khỏe lại, cho dù có chịu thêm bao nhiêu cực khổ cũng không hề đếm xỉa mảy may. Giang Khinh Trục nghĩ nghĩ một hồi chỉ thấy trong người dâng lên một luồng nhiệt huyết, khiến cho toàn thân ấm nóng như lửa cháy, ở giữa đêm lạnh như nước mà không hề thấy lạnh. Y nhắm mắt trầm tư, nghĩ rằng ngay cả Du Tĩnh cũng có thể theo đuôi mà đến thì khó mà chắc được người của Kiếm Minh sẽ không đuổi theo, đi tới thành trấn tiếp theo chính là nằm trong dự đoán của bọn họ, nếu Thượng Quan Thanh thông báo cho các đại môn phái thì y và hắn càng phải hành sự cẩn thận hơn. Nghĩ tới đây, y không khỏi càng thêm cảnh giác, nắm Xích Tú trong tay, nghe gió lạnh hun hút, chờ đợi tới hừng đông.
Giang Khinh Trục hai đêm không ngủ, sờ lên trán Tần Truy thấy hắn hình như đã khá hơn nhiều, nhưng chỉ uống nước suông đỡ khát chưa ăn cái gì lót dạ thì thân thể có khỏe mạnh cũng không trụ nổi, phải mau chóng tìm một chỗ ăn chút đồ nóng mới được. Ô Tuyết vốn đứng nghỉ tạm dưới tàng cây lúc này đã chậm rãi đi tới đứng cạnh hai người. Từ khi chạy ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, nó đã coi Giang Khinh Trục là chủ nhân của mình mà đối đãi, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời lúc đi đường mà khi nghỉ ngơi bình thường cũng thân mật hơn hẳn. Giang Khinh Trục sờ cổ nó, thấy mé cổ bên trái có vết thương tên bắn, tuy vết thương không sâu nhưng lại xé ra trên mảng da đen bóng của nó một vết rách khó coi. Y khẽ vuốt miệng vết thương, Ô Tuyết liền cúi đầu hí lên như đang an ủi.
Mặt trời lên, Giang Khinh Trục thấy mình và Tần Truy cả người chật vật, áo quần đầy máu, nếu đi đến chỗ nhiều người ắt sẽ khiến người ta nghi ngờ, liền đi trước tới nông hộ ở ngoại ô thành trấn lấy mấy món đồ đang phơi để thay. Y quay lại nhìn Ô Tuyết da lông óng ả, nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng dùng đất bùn trát lên người nó như Tần Truy làm khi trốn y ngày nào. Ô Tuyết là linh câu bảo mã vốn thích xinh đẹp, bị trát bẩn lên liền có chút không thoải mái, cứ đứng bên cạnh Giang Khinh Trục mà phun khí phì phì. Giang Khinh Trục thấy tính nó như trẻ con thì có chút buồn cười, thế là cũng quệt bùn lên mặt mình rồi bảo: “Ngươi xem cũng giống ngươi rồi, đừng có cáu kỉnh nữa.” Ô Tuyết vẫy vẫy cái đầu không ừ không hử. Giang Khinh Trục ngày thường cũng cực yêu sạch sẽ, nhưng lúc này vì tránh tai mắt của người khác mà không thể không thay đổi đi, y quệt bùn đất lên mặt mình rồi lại trát trát cả mặt Tần Truy lem luốc. Tần Truy trọng thương mất máu, mê man hai ngày, hôm nay đã tiều tụy đến xanh xao vàng vọt, hai mắt trũng sâu. Giang Khinh Trục chạm vào hai gò má tái nhợt của hắn, nhớ tới ngày đó gặp nhau dưới lầu khách *** ở trấn Liễu gia liên thủ giáo huấn ác bá tiêu sư Mạnh Chương, nhất thời cảm xúc dâng trào khó lòng nén nổi. Y cõng Tần Truy trên lưng, dắt Ô Tuyết đi vào thành trấn, vừa hóa trang qua một lượt, hai người một ngựa không thu hút chút nào.
Giang Khinh Trục tìm một khách *** nhỏ dừng chân, sắp xếp cho Tần Truy trước rồi xuống lầu tìm tiểu nhị lấy chút đồ ăn, không thèm quan tâm mùi vị ra sao mà dốc hết vào bụng. Xong xuôi, y gọi thêm một bát cháo nóng, đang định mang lên lầu cho Tần Truy uống thì thấy một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào. Đăng bởi: admin
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi ba mươi hai.
Lẽ ra hôm nay theo lệ là up Tiêu Dao Du…cơ mà hôm qua Lam mở nhầm Ngục Liên edit gần xong mới nhớ ra…cho nên là hôm nay hai cháu Truy Trục lên đài, Tiêu Dao hẹn tuần sau nhé.
Giang Khinh Trục ra khỏi rừng cây, đệ tử sơn trang vừa thấy y thì như lâm đại địch, nghĩ tới trong trang cao thủ như rừng mà còn không ngăn nổi y, ai nấy đều bồn chồn lo lắng. Giang Khinh Trục chợt đổi bước chân, cử kiếm đâm thẳng tới ngực một đệ tử của sơn trang. Mọi người vừa rồi thấy y đi tới chậm rãi ung dung, không một ai ngờ y lại đột nhiên gây khó dễ, mà y xuất kiếm cực kì mau lẹ, qua năm ba chiêu kiếm thế càng lúc càng nhanh, xông vào đám người như gió cuốn mây tan, đánh cho cả đám người chân tay luống cuống, vất vả vô cùng mới ổn định được trận tuyến.
Tuy rằng võ công của mấy tên đệ tử Thiên Kiếm sơn trang này đều không cao, thế nhưng bọn họ thường ngày luyện kiếm cùng nhau cho nên vô cùng ăn ý, mười mấy hai mươi người liên thủ còn cường hãn hơn cả đám võ lâm cao thủ tụ tập mỗi người một kiểu trong trang. Giang Khinh Trục bị bọn họ vây quanh, tuy chưa đến nỗi bại trận, nhưng đã dần dần bị bức lui về phía sau. Mấy tên đệ tử thấy y thoái nhượng, nhất thời càng thêm vững lòng, công công thủ thủ liên tục liền mạch, phát huy kiếm pháp tương tự nhau không chút kẽ hở. Giang Khinh Trục lui đến vị trí ban đầu bước ra, tự thấy mình cách Tần Truy không còn bao xa, bỗng nhiên đề khí quát lớn, kiếm pháp vốn dĩ nhanh như điện chớp lúc này còn nhanh hơn mạnh hơn, chẳng bấy lâu sau, âm thanh kiếm phong đã vang lên khắp chốn. Y tự biết nếu còn dây dưa đấu tiếp thì trong sơn trang ắt có viện quân đông nghịt đuổi tới, vì thế không trì hoãn nữa, dẫn hết đệ tử vây công tới gần nơi Tần Truy ẩn thân, lưỡi kiếm quét qua bức lui hai người trước mắt, kiếm phong vừa chuyển không chút lưu tình hướng thẳng về tất cả những kẻ tới gần tấn công mình, mỗi kiếm đâm ra tất có người bị thương không nhẹ.
Giang Khinh Trục đã quan sát rõ ràng bốn phía, dưới đất có mười mấy người liên thủ ngăn cản, những người còn lại ẩn nấp trên cây giương cung chờ bắn. Nay y dẫn tất cả lũ người dưới đất tới gần, bọn họ lại đều mang thương tích, nhất loạt kêu rên, cung tiễn thủ sợ làm bị thương người nhà ắt không dám ra tay dễ dàng. Giang Khinh Trục đợi được thời cơ, tay trái vung lên, hai viên đá nhỏ như hai ngôi sao băng bay thẳng vào chuồng ngựa. Nhân sĩ giang hồ lên Kiếm Minh luận kiếm mấy hôm nay đều để ngựa lại chân núi, Giang Khinh Trục ném ám khí đi, lực tay rất lớn, cả chuồng kinh động, tiếng hí vang trời, mấy con ngựa giật mình dựng vó xông ngang đâm dọc làm bừng tỉnh những con khác, ngay sau đó, có đến mấy con đạp gãy lan can nhảy ra.
Giang Khinh Trục cõng Tần Truy đuổi theo lũ ngựa đang chạy loạn khắp nơi, chợt nghe một tràng hí dài, có tiếng vó ngựa lộc cộc chạy qua sát bên cạnh y rồi dừng ngay lại. Y ngẩng đầu nhìn lên, con ngựa kia toàn thân đen huyền, bốn chân trắng tuyết, thân hình tuấn mĩ, đứng trong đàn ngựa như hạc giữa bầy gà. Y không khỏi vui vẻ trong lòng, nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay mà nói: “Ngựa ngoan, còn không mau đưa chủ nhân nhà ngươi đi.” Ô Tuyết ngẩng đầu hí vang, Giang Khinh Trục đưa Tần Truy lên lưng nó, bản thân cũng bật người lên ngựa, hai chân thúc mạnh hối nó chạy mau. Ô Tuyết trước nay chỉ để cho một mình Tần Truy cưỡi lên, đừng nói là người xa lạ, cho dù là Nguyễn Vân Chi muốn cưỡi cũng phải nhờ Tần Truy dỗ dành nửa ngày, nó mới miễn cưỡng cho lên bước đi mấy bước, khiến cho mấy tiểu sư điệt nhỏ tuổi ghen tị đỏ mắt. Lúc này tình huống khẩn cấp, Giang Khinh Trục vốn còn sợ nó nổi cáu lên, ai ngờ y vừa lên lưng nó, Ô Tuyết đã guồng chân chạy thẳng về phía trước. Tựa hồ biết được chủ nhân gặp nạn, nó phi nước đại như một mũi tên rời cung, không hề ngơi nghỉ.
Giang Khinh Trục ôm Tần Truy vào lòng, nghe tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng hô quát không ngừng vang lên sau lưng. Y lường trước những kẻ đó không chịu để yên, cũng may Ô Tuyết thần tuấn bỏ lại truy binh ở tít đằng sau. Giang Khinh Trục nghe thấy tiếng xé gió bên tai, tên nhọn xẹt qua ngay sát cạnh, liền xoay người huy kiếm chặt gãy đôi hai mũi, mũi tên thứ ba lại xảo quyệt vạn phần, nghiêng người né tránh chỉ e Tần Truy sẽ lại thụ thương. Y suy nghĩ thật nhanh, không né không tránh, chỉ một mực thúc ngựa phi nhanh, Ô Tuyết bốn vó tung bay chạy còn nhanh hơn tên bắn. Mũi tên hết đà vụt qua cánh tay Giang Khinh Trục, dừng lại trên cổ Ô Tuyết, nếu là con ngựa tầm thường, bị bắn trúng ắt sẽ chấn kinh chạy loạn, mà Ô Tuyết tuy rằng chịu đau vẫn không dừng bước, đưa hai người đi càng ngày càng xa Thiên Kiếm sơn trang, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng truy đuổi sau lưng nữa.
Giang Khinh Trục thoát ra khỏi vòng vây, đưa tay chạm vào Tần Truy, chỉ thấy người hắn lạnh ngắt không chút động tĩnh, trong lòng lo lắng, lại giục Ô Tuyết chạy thêm một quãng, đoán chừng không còn người đuổi theo nữa, bấy giờ mới thả nhẹ dây cương chậm rãi dừng lại. Y thấy vùng hoang vu hẻo lánh này còn cách thành trấn một đoạn đường, liền theo tiếng mà tìm một con suối nhỏ, ôm Tần Truy xuống ngựa, nhẹ nhàng đặt hắn tựa vào thân cây, cởi áo hắn ra nhìn xem, tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh hãi hồi lâu. Chỉ thấy vết thương giăng khắp nơi, sâu cạn không đồng nhất, vết đâm rất sâu, đến tận lúc này vẫn chảy máu không ngừng. Giang Khinh Trục không mang theo thuốc trị thương, chỉ có thể điểm huyệt cầm máu cho hắn trước, lại xé vạt áo đến bên suối thấm nước, cẩn thận lau sạch máu khô.
Tần Truy nhíu chặt lông mày, trong cơn mê man còn cố nén đau đớn. Giang Khinh Trục nhẹ tay lau mồ hôi trên trán y, mới rồi xúc cảm dưới tay còn lạnh như băng mà giờ phút này lại nóng như lửa đốt. Y băng bó hết thảy vết thương vô cùng cẩn thận, áp lòng bàn tay lên lưng Tần Truy, cách một lớp quần áo truyền nội lực sang. Bất quá nội công trị thương chỉ có thể chữa trị nội tức khiến nội thương chuyển biến tốt hơn, chứ chữa trị phát sốt bình thường làm sao có thể công hiệu ngay cho được? Giang Khinh Trục thu tay lại, ngẩng đầu thì thấy Ô Tuyết đang đứng bên cạnh gục đầu nhìn Tần Truy, chỉ thấy lòng nặng như đeo đá, y sờ sờ cổ Ô Tuyết, nhẹ giọng nói: “Hắn ngủ, đừng làm phiền hắn.” Ô Tuyết cũng không lên tiếng mà cúi đầu cọ cọ, Giang Khinh Trục nói: “Những người đó đâm hắn nhiều kiếm như vậy…” Nói đoạn lại nhìn xuống ngực Tần Truy: “Ta cũng đã đâm hắn một kiếm, một kiếm kia của ta còn ngoan độc hơn những kẻ này chẳng biết bao nhiêu lần, chỉ cần lệch đi một chút thôi, hôm nay hắn đã không phải chịu đựng nhục nhã như thế này.” Tiếng y thì thào cực nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như một lưỡi đao, “Ngựa ngoan, ngươi chờ xem, sẽ có ngày ta báo thù cho chủ nhân ngươi, bắt lũ người làm hắn bị thương phải trả giá gấp trăm lần.” Ô Tuyết cúi đầu hí dài như đang hưởng ứng. Giang Khinh Trục tuyệt đối không tin Tần Truy sát hại sư huynh hắn, chuyện này chắc chắn có người bày mưu hãm hại. Y bỗng nhiên lại nghĩ, Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu cùng Đỗ Tiếu Thực không còn, đệ tử Thiên Huyền đều bị bắt, chỉ trong một đêm Tần Truy cũng giống như mình không còn thân nhân, chợt thấy hắn với mình đồng bệnh tương liên, trong lòng sinh ra một tình cảm khó lòng nói rõ.
Giang Khinh Trục tìm vải sạch thấm nước cho Tần Truy uống, thấy thương thế của hắn nặng nề lại thêm sốt cao thì không dám trì hoãn nữa. Y gọi Ô Tuyết, quấn chặt quần áo cho Tần Truy rồi đưa lên lưng ngựa, đi theo đường nhỏ hướng đến thành trấn kế tiếp. Thiên Kiếm sơn trang lánh đời độc lập một phương, trăm dặm xung quanh đều hoang vu vắng vẻ, muốn tới được chỗ có người còn phải đi hết một ngày, Giang Khinh Trục nôn nóng vạn phần cũng không còn cách khác. Ước chừng đi được nửa ngày, Tần Truy ở trên ngựa vẫn hôn mê bất tỉnh, Giang Khinh Trục dìu hắn xuống ngựa nghỉ ngơi, lúc này đến nước cũng không thể bón vào được nữa.
Nhớ tới ngày đó y đâm Tần Truy một kiếm rồi lại gấp rút lên đường, hắn cũng mê man như vậy, thế nhưng trên đường thi thoảng vẫn có lúc tỉnh táo, ngẫu nhiên còn trò chuyện mấy câu, mà nay hắn im lặng như người chết, nếu không trị liệu kịp thời chỉ sợ tính mạng khó được bảo toàn. Giang Khinh Trục lo lắng trùng trùng, lên đường gấp gáp, tận khi trời tối vẫn không thấy ven đường có một bóng người. Y sợ ban ngày đi quá vội, đường đi lại xóc nảy làm cho vết thương của Tần Truy chuyển biến xấu, liền dừng lại dọc đường nghỉ tạm. Cả một ngày này, Tần Truy một mực hôn mê bất tỉnh, Giang Khinh Trục cũng chỉ cố sức gấp rút lên đường không uống lấy một ngụm nước, hiện tại mới thấy đói lại chẳng muốn ăn. Trước mắt tuy đã không còn ở trong địa giới của Thiên Kiếm sơn trang, thế nhưng Kiếm Minh là thế lực thế nào? Chỉ cần họ truyền lệnh xuống các phái thì hai người bọn họ khó mà tìm nổi chốn dung thân. Một mình Giang Khinh Trục thì không có vấn đề gì, thế nhưng Tần Truy thân bị trọng thương, nếu gặp đối thủ ắt khó lòng ứng phó, bởi vậy y cẩn thận đề phòng, không dám nhóm lửa lên.
Hai người nghỉ ngơi dưới tàng cây, Giang Khinh Trục sợ Tần Truy cảm lạnh liền đem áo ngoài của mình cho hắn, bản thân chỉ mặc đơn y vận công giúp hắn làm ấm người, vận đến một nửa thì bỗng nhiên nhận ra chút khác thường.
Tần Truy thụ thương tuy nặng nhưng không hề có dấu hiệu chuyển biến xấu, cơn sốt cũng lui dần. Giang Khinh Trục kinh hỉ không biết vì sao hắn có thể không dược tự khỏi, liền tự mình đưa nội lực du tẩu khắp tam quan của hắn, thấy trong cơ thể hắn có một cỗ nội lực ôn hòa quẩn quanh không đi. Y đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây Du Tĩnh lừa Tần Truy ăn Thanh Long Tạo Hóa đan có nói kì dược này có vừa thể giải hết thiên hạ kì độc, lại có thể trị trọng thương hấp hối, chỉ cần không phải mất mạng tức khắc thì nhất định sẽ hóa nguy thành an.
Trong lòng dâng lên một tia hi vọng, Giang Khinh Trục theo nếp cũ vận công trị thương cho Tần Truy. Tuy y còn trẻ tuổi nhưng nội công đã có thể nói là thâm hậu, nội lực truyền vào từ huyệt Linh Đài, men theo dược lực đi hết một chu thiên, vòng đi vòng lại một khắc không ngừng. Đến khi y mở mắt ra thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn lên, trời đã qua nửa đêm rồi. Tần Truy tuy vẫn mê man bất tỉnh, nhưng khí tức đều đặn, mạch tượng bình ổn, không còn lo ngại về tính mạng nữa. Giang Khinh Trục chưa bao giờ an tâm đến thế, nghĩ tới người trước mắt sẽ không chết đi, liền cao hứng ôm chặt hắn vào lòng.
Đang vui vẻ thì chợt nghe có tiếng cười khẽ từ trên đầu truyền xuống, Giang Khinh Trục giật mình nhặt một mảnh đá nhỏ phóng về nơi phát ra thanh âm. Tiếng cười nghe rất gần mà đá ném đi lại không có cảm giác trúng đích. Y lạnh lùng nói: “Phi tặc từ đâu tới, còn không mau lăn ra đây?” Một bóng đen hạ từ trên cây xuống, trên người mặc hắc y, mặt cười đến cổ quái, chính là “Độc thủ phi tướng” Du Tĩnh. Gã vừa rơi xuống đất, Giang Khinh Trục đã nhặt Xích Tú đâm thẳng tới.
Du Tĩnh chưa đứng vững muốn tránh được một kiếm như thiểm điện này vốn là cực khó, thế mà gã chếch bước chân đổ về phía sau như người say rượu, mắt thấy sắp ngã trên mặt đất, chẳng ngờ lại có thể nghiêng người tránh thoát. Giang Khinh Trục lại một kiếm đâm tới, kiếm đến ba tấc trước mặt Du Tĩnh đột nhiên chếch sang trái lừa gã tránh về bên phải, sau đó thân kiếm xoay chuyển gọt ngang bức thẳng điểm yếu nơi cổ họng. Du Tĩnh dốc hết sức bình sinh, biết kiếm pháp của Giang Khinh Trục cực nhanh đã sớm âm thầm đề phòng, ai ngờ trong kiếm thế nhanh nhạy sắc bén lại không thiếu hư chiêu, biến hóa vô cùng khó lòng phòng bị, vừa không chú ý đã trúng kế rồi. Giang Khinh Trục xoay người xuất ra một kiếm ấy, Du Tĩnh nếu tránh sẽ mất tiên cơ, từng bước về sau đều sẽ bị kiềm chế, mà không tránh thì ắt mất nửa cái đầu với Xích Tú chứ chẳng chơi. Gã hô to một tiếng: “Dừng tay, tha mạng.”
Giang Khinh Trục giả câm giả điếc, vùn vụt đâm ra ba kiếm, thoắt trái thoắt phải chuyên chọn chỗ yếu hại mà tấn công. Du Tĩnh vốn đã không tránh nổi còn thấy y vẫn quyết không buông tha thì đơn giản đứng yên đó không động đậy nữa, một kiếm ác độc vô cùng dừng khựng lại ngay yết hầu của gã. Du Tĩnh không dám chớp mắt, cánh tay cầm kiếm của Giang Khinh Trục vững như bàn thạch, thân kiếm còn đang rung lên, tiếng rồng ngâm ngân dài không dứt.
Du Tĩnh nói: “Kiếm nhanh quá, may mà ngươi có thể thu phát tự nhiên, chứ không thì thiếu chút nữa ta đã bị đâm thủng một lỗ rồi.” Giang Khinh Trục nhìn gã, hỏi: “Biết rõ ta muốn giết ngươi mà còn không mau chạy cho xa, đi theo ta làm gì?” Du Tĩnh cười nói: “Ai bảo ta đi theo ngươi, thiên hạ bao nhiêu đường ai đi mà chẳng được, ngươi quản quá rộng rồi.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi đi đường nào ta mặc kệ, nhưng lén lút theo ta suốt đường đi thì ắt có mưu đồ.” Du Tĩnh nói: “Bằng hữu của ngươi đắc tội Thiên Kiếm sơn trang, Thượng Quan Thanh lại là Minh chủ Kiếm Minh, hiệu lệnh kiếm phái khắp thiên hạ. Tuy các ngươi may mắn chạy thoát cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, như cá trong nồi chim trong lưới, nguy trong sớm tối mà thôi. Cả người ngươi chẳng có cái gì chạy trối chết còn không kịp, có cái gì cho ta mưu đồ?”
Giang Khinh Trục càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, song Du Tĩnh nói cũng có lý, tuy trong lòng không thoải mái cũng không thể trở mặt với gã được. Du Tĩnh thò ngón tay, nhẹ nhàng đẩy bảo kiếm trước mắt ra, đắc ý nói: “Ta nói với ngươi cả nửa ngày, đánh cũng đánh rồi, thua cũng nhận rồi, sao còn chưa cảm ơn ta hả?” Giang Khinh Trục nói: “Cảm ơn ngươi?” Du Tĩnh nói: “Nếu không phải nhờ viên thuốc ta trộm cho, hắn đã chết ngắc, làm sao chịu được ngươi chạy suốt ngày đêm ngựa không dừng vó như thế? Một viên thuốc này cứu hắn những hai lần, không phải nên cảm ơn ta sao?” Giang Khinh Trục nói: “Lúc ngươi trộm thuốc có nghĩ tới cứu người đâu mà giờ lại còn dám đến tranh công. Món nợ Thanh Y giáo ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy.” Du Tĩnh nói: “Người muốn tìm ngươi gây phiền phức nhiều không đếm nổi, thêm một Thanh Y giáo thì đã thế nào.” Trường kiếm của Giang Khinh Trục rung lên, lại chỉ vào yết hầu gã, y nói: “Ta đây giết ngươi rồi mang đầu ngươi đi giao cho Thanh Y giáo, ít kẻ thù một chút vẫn tốt hơn.” Du Tĩnh nói: “Người của Thanh Y giáo muốn đầu ta làm gì? Cái đầu này của ta chỉ có mình ta yêu thích thôi, trong mắt những người đó tuyệt đối kém một viên dược hoàn nho nhỏ đấy.” Giang Khinh Trục nói: “Mặc kệ Thanh Y giáo tìm ngươi hay là tìm ta, còn dám theo ta nữa thì đừng trách ta vô tình.”
Du Tĩnh đảo mắt thấy Tần Truy nằm dưới tàng cây, hai mắt nhắm nghiền hơi hơi khẽ động, bèn nói: “Hắn sắp tỉnh kìa, mau trở lại cạnh hắn đi kìa.” Giang Khinh Trục nghe xong lập tức quay đầu lại. Du Tĩnh cười hì hì bảo: “Thì ra ngươi cũng không phải là người ý chí sắt đá nhỉ. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tới giờ lúc nào ngươi cũng lạnh như băng, thì ra cũng vẫn là một người sống biết cười, biết khổ sở, biết ôm người ta chẳng rời tay vậy.”
Giang Khinh Trục nghe gã nói mà mặt đỏ hồng lên, Du Tĩnh kinh ngạc nói: “Ta có nói gì đâu, mặt đỏ thế.” Giang Khinh Trục rút kiếm xoay người, Du Tĩnh lập tức nhảy ra ngoài một trượng cẩn thận phòng bị. Giang Khinh Trục nói: “Ngươi lại đây.” Du Tĩnh nói: “Ngươi muốn giết ta còn muốn ta tự dâng đến cửa nữa hả?” Giang Khinh Trục nói: “Đưa ta chút ngân lượng, trên đường cần dùng.”
Du Tĩnh muốn bật cười nhưng vẫn phải nhịn xuống ngay mà nói: “Ngân lượng của ta lai lịch không rõ, đồng nào đồng nấy không biết ăn trộm được ở nhà ai đâu. Giang huynh ngay thẳng chính trực là thế, hận nhất loại trộm cắp lén lút như ta đây, lấy tiền của ta chẳng phải sẽ thành ra ‘Thông đồng làm bậy’ như mấy vị nhân sĩ hiệp nghĩa hay nói sao?” Giang Khinh Trục nói: “Hiệp nghĩa gì đó ta không cần, người khác nói gì có quan hệ chi tới ta đâu.” Du Tĩnh vỗ tay cười nói: “Nói hay lắm, ta vẫn nghĩ trong thiên hạ sao lại có loại người cổ hủ không thông tình lý như ngươi, thấy ta tiện tay nhặt một trái cây ven đường mà đuổi theo lên trời xuống đất, thì ra chẳng qua là ngươi bỗng nhiên sinh lòng ham chơi mà thôi.” Giang Khinh Trục ngày đó đuổi theo gã khắp nơi không phải là vì ham chơi, mà là vì Du Tĩnh có khinh công siêu quần làm y dấy lên lòng tranh cường háo thắng, cho nên mới đuổi cho gã xông bừa vào hoàng cung, chứ thật ra hai người cũng chẳng có thâm thù đại hận không đội trời chung gì cả.
Du Tĩnh nói: “Ngân lượng thì không vấn đề gì, nhưng hai người các ngươi như thế còn muốn đi đâu?” Giang Khinh Trục nói: “Đây là chuyện của ta, không can hệ gì với ngươi.” Du Tĩnh đảo mắt như rang lạc: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hôm qua trong Thiên Kiếm sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành vì sao mấy người kia lại vu tội cho hắn sao?” Những lời này nói trúng tâm sự của Giang Khinh Trục. Y tỉnh lại sau khi trúng khói mê thì đang ở trong một gian phòng trống, bên người không thấy Tần Truy, Xích Tú cũng không biết ở đâu, thế mà bản thân không bị thương mảy may, trong lòng cực kì khó hiểu. Ra khỏi phòng trống, phát hiện mình vẫn ở trong Thiên Kiếm sơn trang, y liền tìm trở lại mật thất, đến khi nghe có tiếng người la hét ầm ĩ mới tới gần xem sao, vừa nhìn đã thấy Tần Truy bị vây khốn trong đó, vì thế không chút nghĩ ngợi liền xông vào cứu người. Song rốt cuộc vì sao lại như vậy, vì sao phái Thiên Huyền đắc tội nhiều người như thế, Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu và Đỗ Tiếu Thực bị hại như thế nào, lại vì nguyên do gì mà Tần Truy bị vu cho lạm sát người vô tội, hết thảy vẫn là nghi vẫn khó mà giải được.
Du Tĩnh nhìn mắt đoán ý, biết y động tâm, bèn cười bảo: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện mới được.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi nói trước đi.” Du Tĩnh nói: “Giúp ta đột nhập vào tổng đàn Thanh Y giáo.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi vẫn thấy phiền toái của mình chưa đủ lớn, muốn tới tận cửa nhà người ta tìm chết à?” Du Tĩnh nói: “Ta đang sống an ổn thế này, ai bảo ta đi tìm chết. Chỉ là ta có một tâm nguyện chưa hoàn thành trong Thanh Y giáo mà thôi.” Giang Khinh Trục hỏi: “Tâm nguyện gì?” Du Tĩnh nghiêm mặt nói: “Không đạt thành tâm nguyện này, ta sống trên đời cũng không có gì vui vẻ. Ngươi không cần phải biết, chỉ cần nói có đáp ứng hay không thôi. Ngày đó khi ta đưa Thanh Long Tạo Hóa đan cho bằng hữu kia của ngươi, ngươi đã đáp ứng làm cho ta một việc, ta không lấy bảo kiếm của ngươi, chuyện này vẫn còn đó, đại trượng phu một lời đã nói ra bốn ngựa khó đuổi kịp, không thể chống chế được đâu.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Ta đồng ý với ngươi.” Du Tĩnh biết y đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện, liền kể lại sự tình. Giang Khinh Trục sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Ngươi đứng ngoài nghe lén từ lúc nào?” Du Tĩnh nói: “Đương nhiên là sớm hơn ngươi, còn sớm hơn cả hắn nữa kìa, ta thấy người đó.”
Giang Khinh Trục giật nảy trong lòng, hỏi dồn: “Người nào?” Du Tĩnh nói: “Thì cái người giả trang bằng hữu của ngươi đó.” Giang Khinh Trục nói: “Theo ngươi thấy, thực sự có người giống hắn như vậy, ngay cả sư huynh của hắn cũng lừa được ư?” Du Tĩnh nói: “Nói là giống lắm thì cũng không hẳn, lúc ta tới thì chưởng môn Thiên Huyền đã chết rồi, tên Tiết Triệu đang đánh nhau với người đó. Ngươi cũng biết đấy, muốn giả dạng người thân thì càng nói nhiều càng lộ nhiều sơ hở, nhưng chỉ nhìn mặt lướt qua lại rất khó nhận ra. Ngay cả ta nhìn thấy người đó cầm trong tay kiếm Xích Tú của ngươi thì cũng không hoài nghi gì cả. Hai người đánh một trận làm tắt cả đèn nến trên bàn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trong đó. Một lát sau ta nghe thấy tiếng động, ánh đèn trong phòng sáng lên, vẫn là hắn cầm Xích Tú đứng bên cạnh bàn. Ta nghe hắn nói chuyện với Tiết Triệu mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc đó không khỏi âm thầm líu lưỡi. Cái bẫy thật là hay, người bày kế rào trước đón sau thiết kế bẫy rập kín kẽ không chút sơ hở, khiến cho người ta hết đường chối cãi.” Giang Khinh Trục sớm đã nổi trận lôi đình nhưng một mực nhẫn nại, nói với Du Tĩnh: “Ta sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào, nhưng nếu ngươi dám nói dối nửa lời, ta vẫn sẽ giết ngươi.” Du Tĩnh nói: “Lần nào ngươi gặp ta cũng đòi đánh đòi giết, ta sợ ngươi, nhưng ta còn ghét cái lũ chính nhân quân tử mua danh chuộc tiếng tự cho mình là hiệp nghĩa hơn, chẳng bằng chúng ta liên thủ có phải hay hơn không.”
Giang Khinh Trục nói: “Xử lý xong chuyện trước mắt này đã, rồi ta đi cùng ngươi tới Thanh Y giáo.” Du Tĩnh nói: “Không được không được, ta thấy việc này của ngươi chẳng xong trong ngày một ngày hai được đâu, lỡ may năm rưỡi ba năm không xử lý được, ngươi định bắt ta chờ cả đời à?” Giang Khinh Trục nói: “Đợi không được thì thôi, chỉ hỏi có chút ngân lượng mà mồm năm miệng mười ra sức từ chối như thế thì ta tìm cách khác cho rồi.” Du Tĩnh cười nói: “Thanh Y giáo ở tít ngoài quan ngoại, vị trí thì xa xôi lại đoạn tuyệt mọi quan hệ với bên ngoài, chính là nơi tốt nhất để tránh đầu sóng ngọn gió. Bằng hữu của ngươi bị thương nặng như vậy, giá thử bị vây công thêm lần nữa, ngươi đơn thương độc mã bảo hộ hắn được bao lâu?” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Nói đến nói đi, ngươi chỉ muốn gạt ta tới Thanh Y giáo bán mạng thay ngươi thôi.” Y xưa nay không sợ trời không sợ đất, đi xa lánh nạn không phải là bản tính của y, thế nhưng nghĩ tới Tần Truy thân bị trọng thương, tuy có linh dược trị thương nhưng không thể lập tức khỏi hẳn, nếu quả thật gặp phải quân mã vây đánh chặn đường cũng khó mà có được may mắn như ngày hôm qua, mạo hiểm phiêu lưu như vậy, chi bằng tạm lánh đi một thời gian, trị khỏi vết thương cho hắn đã rồi nói tiếp.
Du Tĩnh biết y đã động lòng, liền sờ sờ trong ngực lấy ra mấy thỏi bạc, nói: “Ngân lượng này ngươi cầm đi, ta đi về phía Bắc trước chờ ngươi. Ngươi cũng bị thương không nhẹ đâu, tự mình bảo trọng.” Nói đoạn, gã ném ngân lượng vào tay Giang Khinh Trục rồi cười ha hả nhảy lên, phóng thẳng lên cây như một con khỉ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Giang Khinh Trục cất ngân lượng, xoay người trở lại bên cạnh Tần Truy, thấy y mở mắt muốn tỉnh lại thì lộ vẻ vui mừng, nâng hắn dậy mà nói: “Ngươi tỉnh?”
Tần Truy tuy mở mắt mà vẫn như đang còn trong mộng, đôi mắt mở to không có chút thần thái nào, chỉ bình thản nhìn về phía trước. Giang Khinh Trục đợi được hắn tỉnh lại đã vui mừng vạn phần, cứ nghĩ hắn gặp phải biến cố lớn lại bị thương mất máu nên tinh thần mới uể oải như vậy, bèn ôn nhu hỏi: “Ngươi có khát nước không? Ta đi lấy chút nước tới nhé.” Tần Truy không nói lời nào, Giang Khinh Trục xoay người đi, cũng không dám đi xa, chỉ một lát sau đã mang mảnh vải tẩm nước trở về, dùng vải mềm thấm nước ấy nhẹ nhàng tẩm ướt đôi môi khô nứt của hắn. Tần Truy mặc cho Giang Khinh Trục sắp xếp, y nói: “Đợi hừng đông tới thành trấn, ta sẽ tìm thêm chút đồ ăn, ngươi nhẫn nại một chút.” Tần Truy liếc nhìn y rồi lại nhắm mắt mơ màng ngủ. Giang Khinh Trục biết hắn đã tỉnh lại rồi thì không chết được, chỉ vì thương thế quá nặng không thể làm được gì mà thôi. Y yên lòng một chút, lại thấy khuôn mặt hắn xanh xao, môi thâm tím tái hiển hiện triệu chứng mất máu sợ lạnh, vì thế khép chặt vạt áo của hắn, nghĩ nghĩ rồi ôm hẳn người vào lòng.
Giang Khinh Trục đời này chưa từng thân cận với ai đến thế. Nghĩa phụ đối với y tuy rằng ân trọng nhưng chung quy đa số chỉ là chỉ điểm võ công, rất ít có tình cảm phụ từ tử ái, nghĩa muội Diêu Tiễn Vân lại càng thêm xa cách. Ngày thường y đối xử với mọi người cực kì lãnh đạm, chỉ dành hết quan tâm cho người trong lòng này. Y thích cái hắn thích, hận thứ hắn hận, chỉ mong hắn sớm ngày khỏe lại, cho dù có chịu thêm bao nhiêu cực khổ cũng không hề đếm xỉa mảy may. Giang Khinh Trục nghĩ nghĩ một hồi chỉ thấy trong người dâng lên một luồng nhiệt huyết, khiến cho toàn thân ấm nóng như lửa cháy, ở giữa đêm lạnh như nước mà không hề thấy lạnh. Y nhắm mắt trầm tư, nghĩ rằng ngay cả Du Tĩnh cũng có thể theo đuôi mà đến thì khó mà chắc được người của Kiếm Minh sẽ không đuổi theo, đi tới thành trấn tiếp theo chính là nằm trong dự đoán của bọn họ, nếu Thượng Quan Thanh thông báo cho các đại môn phái thì y và hắn càng phải hành sự cẩn thận hơn. Nghĩ tới đây, y không khỏi càng thêm cảnh giác, nắm Xích Tú trong tay, nghe gió lạnh hun hút, chờ đợi tới hừng đông.
Giang Khinh Trục hai đêm không ngủ, sờ lên trán Tần Truy thấy hắn hình như đã khá hơn nhiều, nhưng chỉ uống nước suông đỡ khát chưa ăn cái gì lót dạ thì thân thể có khỏe mạnh cũng không trụ nổi, phải mau chóng tìm một chỗ ăn chút đồ nóng mới được. Ô Tuyết vốn đứng nghỉ tạm dưới tàng cây lúc này đã chậm rãi đi tới đứng cạnh hai người. Từ khi chạy ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, nó đã coi Giang Khinh Trục là chủ nhân của mình mà đối đãi, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời lúc đi đường mà khi nghỉ ngơi bình thường cũng thân mật hơn hẳn. Giang Khinh Trục sờ cổ nó, thấy mé cổ bên trái có vết thương tên bắn, tuy vết thương không sâu nhưng lại xé ra trên mảng da đen bóng của nó một vết rách khó coi. Y khẽ vuốt miệng vết thương, Ô Tuyết liền cúi đầu hí lên như đang an ủi.
Mặt trời lên, Giang Khinh Trục thấy mình và Tần Truy cả người chật vật, áo quần đầy máu, nếu đi đến chỗ nhiều người ắt sẽ khiến người ta nghi ngờ, liền đi trước tới nông hộ ở ngoại ô thành trấn lấy mấy món đồ đang phơi để thay. Y quay lại nhìn Ô Tuyết da lông óng ả, nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng dùng đất bùn trát lên người nó như Tần Truy làm khi trốn y ngày nào. Ô Tuyết là linh câu bảo mã vốn thích xinh đẹp, bị trát bẩn lên liền có chút không thoải mái, cứ đứng bên cạnh Giang Khinh Trục mà phun khí phì phì. Giang Khinh Trục thấy tính nó như trẻ con thì có chút buồn cười, thế là cũng quệt bùn lên mặt mình rồi bảo: “Ngươi xem cũng giống ngươi rồi, đừng có cáu kỉnh nữa.” Ô Tuyết vẫy vẫy cái đầu không ừ không hử. Giang Khinh Trục ngày thường cũng cực yêu sạch sẽ, nhưng lúc này vì tránh tai mắt của người khác mà không thể không thay đổi đi, y quệt bùn đất lên mặt mình rồi lại trát trát cả mặt Tần Truy lem luốc. Tần Truy trọng thương mất máu, mê man hai ngày, hôm nay đã tiều tụy đến xanh xao vàng vọt, hai mắt trũng sâu. Giang Khinh Trục chạm vào hai gò má tái nhợt của hắn, nhớ tới ngày đó gặp nhau dưới lầu khách *** ở trấn Liễu gia liên thủ giáo huấn ác bá tiêu sư Mạnh Chương, nhất thời cảm xúc dâng trào khó lòng nén nổi. Y cõng Tần Truy trên lưng, dắt Ô Tuyết đi vào thành trấn, vừa hóa trang qua một lượt, hai người một ngựa không thu hút chút nào.
Giang Khinh Trục tìm một khách *** nhỏ dừng chân, sắp xếp cho Tần Truy trước rồi xuống lầu tìm tiểu nhị lấy chút đồ ăn, không thèm quan tâm mùi vị ra sao mà dốc hết vào bụng. Xong xuôi, y gọi thêm một bát cháo nóng, đang định mang lên lầu cho Tần Truy uống thì thấy một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.