Chương 39
DNAX
10/04/2017
Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi thứ bốn mươi.
Hai người cả đêm không nói chuyện, hôm sau dậy sớm gấp rút lên đường, vì có việc gấp mà ngày đêm đi không ngừng nghỉ. Cứ thế ngựa không dừng vó suốt hai mươi ngày, phong trần mệt mỏi, cuối cùng cũng tới gần địa giới Giang Ninh. Tần Truy lớn lên ở Giang Nam từ nhỏ, nửa năm nay bôn ba bạt mạng ở bên ngoài, giờ đây trở về chốn cũ không khỏi xúc động trong lòng. Giang Khinh Trục tuy cũng là người Giang Nam nhưng từ bé đã lang bạt khắp nơi ít khi hồi hương, cho nên không lưu luyến đất này như hắn, cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc với cảnh vật dân phong.
Đến Trần gia tập, dừng chân trong khách *** từng trọ sau khi ra khỏi Diêu gia, Tần Truy nhớ lại chuyện cũ, ngày ấy rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh, các sư huynh đều còn khoẻ mạnh, bản thân mình tự do tự tại, phóng khoáng tiêu dao…vậy mà ý trời khó đoán, nào có ai ngờ về sau lại xảy ra biết bao biến cố.
Trần gia tập là con đường khách buôn nhất định phải đi qua, cho nên thành trấn tuy nhỏ nhưng rất đông người, khách *** quán rượu đều có không ít khách giang hồ đeo kiếm lui tới. Du Tĩnh làm mặt nạ người đã chết cho Giang Khinh Trục khiến cho y ghê tởm, liền không thèm giấu đầu giấu đuôi nữa, Tần Truy biết y đội trời đạp đất không biết sợ ai, cũng không cải trang mà đi theo y suốt dọc đường.
Hai người đến ngoài khách ***, Tần Truy dỡ tay nải xuống. Thời tiết tuy đã vào đầu đông nhưng phía nam luôn ấm áp hơn một chút, ngày cuối thu chỉ cần có mặt trời thì buổi trưa vẫn nóng nực bức người. Giang Khinh Trục thấy trong chuồng ngựa gần đó nhằng nhằng ruồi bọ trú đông, nước trong máng đen sì ôi thối thì không khỏi nhíu mày, bèn hỏi tiểu nhị lấy nước trong đổ vào lòng bàn tay cho Ô Tuyết và Tuyết Hoa Nhi. Tiểu nhị thấy thế cười bảo: “Công tử, ngài đối xử với hai con ngựa này tốt quá, mình còn chưa uống nước mà đã cho chúng nó uống trước rồi. Chúng nó đúng là tu được phúc từ kiếp trước, còn có mặt mũi hơn đám chạy đường hèn kém chúng tôi.” Giang Khinh Trục cho hắn một khối bạc vụn nhỏ, nói: “Nước trong chuồng nhà ngươi phải đổi, ngựa của khách uống xong ốm ra coi chừng bọn họ tìm ngươi đòi đền tiền đấy.” Tiểu nhị biết y bắt bẻ có lý, bèn luôn mồm nói vâng rồi xoay người đi làm, chỉ chốc lát sau đã gọi người tới rửa máng, đổi nước, hầu hạ hai con ngựa nghỉ ngơi ăn cỏ.
Giang Khinh Trục vào khách *** nhìn qua một lượt. Khách *** này thực sự rất nhỏ, liếc qua chỉ thấy có một thư sinh mang theo tiểu tư và hai phu khuân vác đang gác chân ăn mì, trông không giống người giang hồ. Giang Khinh Trục đang muốn lên lầu, lại nghe thấy tiểu tư kia nói: “Thiếu gia, người nhìn kìa, vị công tử kia thật là tuấn tú.” Thư sinh quả nhiên xoay người nhìn sang, Giang Khinh Trục đương nhiên nhìn lại, thấy hắn mặt mũi ngờ nghệch, lắc lư cái đầu đọc: “Ngắm phía xa kia, trúc xanh biêng biếc. Có người quân tử, như khắc như tô, như mài như tạc…” Giang Khinh Trục thầm nghĩ thì ra là mọt sách, liền không thèm để ý đến nữa. Tiểu tư kia lại nói: “Thiếu gia, người ta không thèm để ý đến người kìa.” Thư sinh nói: “Ta ngắm là việc của ta, cần y để ý làm gì?” Tiểu tư nói: “Người ta không để ý đến người thì có gì mà thích thú ?” Thư sinh nói: “Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là tự vui tự thú, ta thấy thú vị lắm.”
Giang Khinh Trục nghĩ bụng người này vừa ngây vừa ngốc, rõ là mọt sách lại có mấy phần lưu manh *** dật, chẳng biết với cái bộ dạng ấy thì bao giờ mới ngóc được đầu lên. Đang nghĩ ngợi thì Tần Truy đợi lâu không thấy y đã xuống lầu tìm, tiểu tư mắt sắc, nhìn thấy hắn liền bảo: “Thiếu gia, người mau xem, vị công tử trên lầu kia cũng tuấn tú quá kìa.” Giang Khinh Trục nghe nó hô to gọi nhỏ thì vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ thấy hai chủ tớ nhà này rõ là buồn chán vẽ việc, y vừa muốn đi lên, thư sinh lại nói với tiểu tư: “Mau đi hỏi chưởng quầy mua một bầu rượu về đây, ta muốn mời hai vị công tử cộng ẩm một chén.” Tiểu tư nói: “Ba người cùng uống một cái chén, hay là mỗi người uống một chén?” Thư sinh nói: “Đương nhiên là mỗi người uống một chén rồi.” Tiểu tư nói: “Thế thì đâu phải một chén, là ba chén chứ.” Thư sinh nói: “Ba chén thì ba chén, một bầu rượu rót ra ba chén hẳn là đủ.” Tiểu tư nói: “Không chắc nha, nếu chỉ uống một chén thì là tiền một chén, uống ba chén là tiền ba chén, vạn vạn không thể nhầm.” Thư sinh nói: “Chỉ ba chén rượu mà thôi, ở đâu ra lắm lời thế?” Tiểu tư nói: “Một mình thiếu gia uống được những ba chén rượu sao?” Thư sinh nói: “Ta cứ uống là say, một chén còn có thể chống đỡ được thể diện, chứ ba chén là vạn lần không ổn rồi.” Tiểu tư nói: “Vạn nhất con đi lấy rượu về, hai vị công tử kia vẫn không chịu để ý tới người, chẳng phải thiếu gia người phải một mình uống ba chén rượu sao, thế thì mất mặt lắm.” Thư sinh ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Ngươi nói không sai, chẳng bằng ngươi qua bên đó hỏi một chút xem hai vị công tử kia có chịu nể mặt uống một chén rượu của ta không đi.” Tiểu tư nói: “Họ không muốn thì sao?” Thư sinh nói: “Nếu không muốn thì ngươi đi mua một chén rượu là được.” Tiểu tư nói: “Thiếu gia vốn định mượn rượu để mời hai vị công tư đến gần, người ta không thèm rượu của người, sao người còn muốn tự uống một chén làm chi cho xấu hổ?.” Thư sinh ngẫm lại không sai, liền nói: “Ngươi nói cũng đúng, một khi đã thế thì không cần mua rượu nữa, ta vẫn cứ ở đây tự thú tự vui thôi.” Tiểu tư nói: “Thiếu gia có thể tự thú tự vui là vì hai vị công tử kia vẫn còn đang đứng trước mắt người, người nhìn thấy họ thì mới vui mừng hớn hở. Cơ mà người không mời họ uống rượu, họ xoay người đi lên lầu mất, người không nhìn thấy nữa thì chẳng vui thú được đâu.” Thư sinh nói: “Vậy ngươi nói xem làm thế nào bây giờ?” Tiểu tư nói: “Con nói chứ thiếu gia, người biết cả bụng lời văn hoa lại thạo ăn nói, đi tới đó bắt chuyện với họ đi. Nói không chừng người ta vui vẻ lại mời người uống rượu ấy chứ, chẳng phải là vừa vui thú vừa đỡ tiền à ?” Thư sinh cười nói: “Không sai không sai, lời ngươi nói có đạo lý lắm, vậy ta qua đó, ngươi ở đây nhìn cho kĩ nha.” Tiểu tư lớn tiếng đáp ứng, thư sinh đứng lên sửa sang lại quần áo, rồi đi về phía Giang Khinh Trục.
Giang Khinh Trục nghe chủ tớ hai người luyên thuyên hồi lâu, lúc này còn thực sự đi về phía này. Thư sinh đến trước mặt y, cúi người vái chào, cung kính nói: “Tiểu khả Tống Tử Tấn mến một phong thái của hai vị công tử, chẳng hay có thể mời hai vị cùng tiểu khả ngồi chung bàn nói chuyện phiếm mấy câu không?” Giang Khinh Trục nói: “Không cần.” Tống Tử Tấn hít một mũi bụi lại hồn nhiên không để ý mà chắp tay quay sang nói với Tần Truy đang xuống lầu: “Vị công tử này thì sao?” Tần Truy cười nói: “Tống công tử có ý tốt, chúng ta vốn nên mời nhau một chén mới phải. Chẳng qua sáng sớm ngày mai hai người chúng tôi đã phải gấp rút lên đường, còn rất nhiều sự tình phải giải quyết, đành để lần tới có duyên thì ngồi xuống với nhau vậy.”
Tống Tử Tấn còn chưa trả lời, tiểu tư đã nói: “Thiếu gia, người ta quả thực không để ý tới người rồi.” Tống Tử Tấn nói: “Tiểu Thố tử, ngươi phiền quá.” Tần Truy bật cười, tâm nói ai lại đặt cho tiểu tư cái tên như thế chứ, chủ tớ nhà này ngốc đến đáng yêu, đúng là làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười. Hắn đưa mắt nhìn trên người Tống Tử Tấn thì thấy trên thắt lưng gã đeo một miếng ngọc bội bằng ngón tay cái được điêu khắc trông rất sống động, chất ngọc ôn nhuận trắng trong không nhiễm mảy may tạp sắc. Ngọc bội chạm thụy thú đầu hổ một sừng, thân rồng tai chó, đuôi sư tử, chân kỳ lân. Tần Truy thấy thế, trong lòng khẽ động, bèn đổi chủ ý mà nói: “Uống một chén rượu cũng không mất bao lâu, chúng ta mời Tống công tử và vị tiểu ca này một chén đi.”
Tống Tử Tấn nghe xong thì cười sảng khoái, liền tự quyết định kéo hai người đến bàn mình ngồi. Tần Truy nói: “Trong khách *** người ra người vào hỗn loạn, nếu Tống công tử không chê, chẳng bằng vào phòng của chúng ta ngồi một chút, gọi tiểu nhị mang rượu và đồ nhắm lên, không có ai quấy rầy chẳng phải yên tĩnh tự tại hơn sao?” Tống Tử Tấn vui mừng luôn miệng nói được, Tiểu Thố Tử đi theo phía sau gã, nói: “Thiếu gia, dãi chảy ròng ròng rồi kìa, người lau cho sạch đi.” Tống Tử Tấn mắng: “Ngươi nói ít thôi, coi chừng nuốt luôn cả lưỡi đấy.”
Giang Khinh Trục không biết vì sao Tần Truy lại mời hai quái nhân này lên lầu, nhưng lại nghĩ thường ngày hắn làm việc tuyệt không vô duyên vô cớ, cho nên không nói thêm gì cả, chỉ gọi tiểu nhị mang rượu và đồ nhắm lên rồi cũng đi cùng.
Bốn người vào phòng ngồi xuống, thức nhắm đưa lên, Tần Truy rót trà cho Tống Tử Tấn, đoạn nói: “Tống công tử đang muốn đi đâu?” Tống Tử Tấn vừa định đáp lại, Tiểu Thố tử đã xen mồm: “Thiếu gia nhà ta đang trên đường lên kinh đi thi.” Tống Tử Tấn lườm nó một cái, gật đầu: “Không sai không sai, tiểu khả lần này muốn lên kinh thi đậu công danh một phen.” Tần Truy nói: “Thì ra là vậy, ta thấy Tống công tử đầy bụng kinh luân, lời ăn tiếng nói không phải tầm thường, lần này lên kinh hẳn là phải tính trước kĩ càng rồi nhỉ.” Tống Tử Tấn chẳng biết rút đâu ra được một cây quạt, thời tiết như thế mà còn phe qua phẩy lại mấy lần, rõ ràng là nghe Tần Truy nói mà vô cùng đắc ý. Tiểu Thố Tử lại không cho là đúng: “Lần đầu thiếu gia vào kinh nhớ lầm ngày, người ta thi xong được hai ngày rồi mới tới trường thi. Lần thứ hai đi trên đường gặp một vị công tử phong thái như trúc, uống nhiều mấy ly, vào đến trường thi vung tuyệt bút lên vẽ một con rùa. Lần thứ ba…” Tống Tử Tấn khép quạt đánh xoạch một tiếng, gõ một cái rõ kêu lên đầu nó: “Lắm chuyện, lần thứ ba ta làm bài thi vô cùng tốt, thực sự là tác phẩm đắc ý trong đời.” Tiểu Thố tử gật đầu bảo: “Thì đúng, chẳng qua lúc nộp bài đánh rơi bị đạp cho hai nhát, chẳng ai đọc được chữ gì nữa thôi.” Giang Khinh Trục nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, Tần Truy cũng buồn cười, Tống Tử Tấn lại chẳng biết xấu hổ mảy may mà vẫn dương dương đắc ý, kì nhân bậc này đúng là hiếm thấy trong thiên hạ.
Tần Truy nói: “Tục ngữ nói quá tam ba bận, Tống công tử lần này đi thi nhất định sẽ đề tên bảng vàng.” Tống Tử Tấn cười ha hả bảo: “Xin nhận lời lành, không biết hai vị xưng hô thế nào nhỉ?” Tần Truy nhìn gã, hỏi: “Tống công tử thông minh tuyệt luân, không bằng đoán thử xem sao?” Giang Khinh Trục nghe vậy chỉ cảm thấy vấn đề này đúng là trò đùa, làm gì có ai đoán được tên người khác cơ chứ. Quả nhiên thấy Tống Tử Tấn làm vẻ đau khổ nói: “Thật là khó xử quá, hai vị…một vị họ Lý một vị họ Trương à?” Tần Truy cười nói: “Sao Tống công tử lại đoán thế?” Tống Tử Tấn nói: “Họ Lý họ Trương đều là thế gia vọng tộc, ta thuận miệng đoán, biết đâu đúng được một người.” Tần Truy cười cười lắc đầu, Tống Tử Tấn nhăn mặt nhíu mày bảo: “Thế thì ta chịu rồi.”
Tần Truy chớp mắt nói: “Tống công tử thông hiểu thiên địa, không gì không biết, sao có thể không đoán được tên tuổi lai lịch của hai chúng ta đây?” Tống Tử Tấn lại mở quạt ra lắc lắc, Tiểu Thố tử lúc thường lắm miệng giờ cũng không nói không rằng. Giang Khinh Trục nghe trong lời Tần Truy ẩn giấu ý khác thì nhất thời như có chút đăm chiêu, ánh mắt nhìn Tống Tử Tấn không còn như lúc trước, chỉ cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, chẳng phải ngu si lỗ mãng như vẻ bề ngoài. Tần Truy nói: “Nếu Tống công tử không chịu đoán lai lịch của hai người chúng ta, chi bằng để cho ta đoán lai lịch của công tử đi.” Tống Tử Tấn phẩy quạt nói: “Không tốt không tốt, ta đã sớm nói tên tuổi thân phận cho ngươi rồi, đi đâu làm gì cũng đều phô ra hết, bây giờ ngươi lại muốn đoán, rõ là rất rất bất công.” Tần Truy cười nói: “Nhưng thân phận tên tuổi Tống công tử nói ban nãy không phải là thật, có nói cũng như không thôi, bây giờ ta đoán đâu phải là bất công, phải không ?”
Tống Tử Tấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lời ngươi nói cũng có lý lắm, vậy ngươi đoán xem, rốt cuộc ta là ai ?” Tần Truy nói: “Trên giang hồ có một kì nhân. Nghe đồn người này tin tức linh thông, không cần ra khỏi cửa cũng biết được hết thảy sự lớn việc nhỏ trong chốn võ lâm. Người này không phải họ Tống mà là họ kép Gia Cát, tên gọi Thiện Thính. Tống công tử, ta nói có đúng không?”
Tống Tử Tấn cười ha hả nói: “Đúng đúng.” Tần Truy lại nói: “Các hạ chính là Gia Cát tiên sinh được thiên hạ xưng tụng là ‘Không có gì là không biết’?” Tiểu Thố tử quay đầu nhìn Tống Tử Tấn, Tống Tử Tấn cũng nhìn nó, hai người đối mặt nhìn nhau hồi lâu. Tần Truy nói: “Ngồi nghe tám trăm, nằm nghe ba ngàn, ngọc bội Đế Thính thông linh trên eo các hạ, ngoại trừ Gia Cát tiên sinh còn ai xứng nữa?”
Tiểu Thố tử nói: “Thiếu gia, ngươi còn giả ngu làm gì? Người ta nhìn thấu người rồi kìa.” Tống Tử Tấn nói: “Đồ ngốc, ngươi cắn răng không nhận, chẳng lẽ bọn họ có thể ép ngươi được hay sao ?” Tiểu Thố tử lại nói: “Thiếu gia, người vô lại như vậy, bảo sao chẳng ai ưa.” Tống Tử Tấn hầm hừ: “Ai bảo họ không để ý tới ta.” Dứt lời quay đầu nhếch miệng cười hỏi Tần Truy: “Tần công tử, ngươi có để ý tới ta không?” Tần Truy nghe hắn vừa mở miệng đã nói đúng họ của mình liền biết mình suy đoán không sai, bèn mỉm cười nói: “Gia Cát tiên sinh là kì nhân trong võ lâm, danh tiếng nổi khắp cõi giang hồ. Ta không có duyên gặp tiên sinh một lần, vẫn luôn tiếc hận, hôm nay vô tình gặp được ở đây quả là vô cùng vui mừng, sao có thể không để ý?” Tống Tử Tấn lộ rõ nét vui vẻ, dương dương tự đắc liếc Tiểu Thố tử rồi chuyển sang nhìn Giang Khinh Trục: “Còn Giang công tử, có để ý ta hay không?” Giang Khinh Trục thấy tên lưu manh trước mắt cười *** dật thì trong lòng cực kì không thích, song lại hiếu kì với bản lĩnh không hỏi tự biết, thông hiểu mọi sự của hắn nên cũng không khiến hắn mất mặt, hừ một tiếng coi như có đáp lời. Tống Tử Tấn vui sướng nói: “Được rồi, Giang công tử trước nay đối xử với mọi người rất lạnh nhạt, hôm nay hừ một tiếng cũng coi như nể mặt ta lắm rồi. Thì ra danh hào Gia Cát tiên sinh được lợi như vậy, ta phải thừa nhận ta chính là Gia Cát Thiện Thính ‘Không gì không biết’ thôi.”
Tần Truy từng nghe Đỗ Tiếu Thực nói ‘Không gì không biết’ Gia Cát Thiện Thính tin tức linh thông, biết quá nhiều chuyện, thường ngày hành tung thần bí, cực ít có người nhìn thấy mặt thật của hắn. Tần Truy chỉ biết hắn có một mảnh ngọc bội Đế Thính, lúc thường không để lộ ra, chỉ cho người hắn muốn gặp nhìn thấy, cho nên ban nãy xuống lầu thấy trên eo Tống Tử Tấn đeo ngọc bội hắn đã nghi ngờ, liền mời người lên lầu để hỏi thăm cho tỉ mỉ. Lúc này tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, Tần Truy rót rượu cho Gia Cát Thiện Thính, đoạn nói: “Có thể mời Gia Cát tiên sinh cùng uống một chén thực sự là khó được, Gia Cát tiên sinh, mời.” Gia Cát Thiện Thính mặt dày cầm chén rượu lắc lắc: “Tần công tử, mời.” Tần Truy nói: “Được gặp Gia Cát tiên sinh là chuyện hiếm có trên đời, nay có cơ hội ngàn năm một thuở này, ta thực sự có vài chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh.”
Giang Khinh Trục nghe xong trong lòng khẽ động, nhược bằng người này đúng là không gì không biết như giang hồ đồn đại, thì hỏi hắn kẻ sát hại nghĩa phụ là ai hẳn sẽ có đáp án phải không? Nghĩ đến đây, y kích động ngẩng đẩu nhìn đăm đăm thư sinh xấu xí đáng khinh trước mặt. Gia Cát Thiện Thính phe phẩy quạt bảo: “Được chứ được chứ, chỉ là bình sinh ta có một thứ vô cùng yêu thích, chúng ta có qua có lại, chung quy không thể nói không cho các người được.” Tần Truy nói: “Không biết tiên sinh thích thứ gì?”
Tiểu Thố tử cười hì hì nói: “Thiếu gia chẳng đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ vô cùng yêu thích thiếu niên công tử xinh đẹp tuấn tú thôi. Vừa thấy người như vậy là thiếu gia quên luôn cả mình là ai, huynh hỏi gì thiếu gia sẽ đáp nấy ngay.” Tần Truy cũng từng nghe người này có thú Long Dương nhưng lại rất nhát gan, chỉ dám chiếm lợi ngoài miệng, thực ra không khó ứng phó, chắc hẳn hôm nay hắn gặp hai người thấy thích thú trong lòng nên mới lộ thân phận thật bắt chuyện với họ đây mà.
Tần Truy nói: “Cái thú của tiên sinh khác thường như vậy, khiến tại hạ không biết phải làm sao đây.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta cũng khó xử lắm chứ, Tiểu Thố tử, ngươi bảo ta lấy cái gì bây giờ?” Tiểu Thố tử liếc trắng mắt: “Thiếu gia nói ra yêu cầu không an phận thì người ta đương nhiên là không cho rồi. Bảo người ra vẻ hào phóng thì trong lòng người lại không cam tâm, con nói chứ, chi bằng người lấy ít ngân lượng của họ đi, chúng ta đi đường ăn ngon ngủ kĩ mới là thiết thực nhất.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Tục nhân, tục khí, thôn phu tục tử, tục không dằn được. Muốn có ngân lượng ta bày sạp đoán chữ trên đường cũng đủ, đam mê phong nhã của ta hỏi ngươi cũng bằng không.” Tiểu Thố tử bảo: “Đã biết là hỏi cũng bằng không, thiếu gia còn hỏi con làm gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Hỏi như không thì hỏi ngươi cũng có mất miếng thịt nào đâu. Ăn đồ ăn của ngươi đi, không cho nói nữa.” Tiểu Thố tử bĩu môi lấy đũa dùng cơm. Gia Cát Thiện Thính nói: “Tần công tử, Giang công tử, muốn hai người theo ta một ngày, hai người có chịu không?” Nói đoạn liếc nhìn sắc mặt hai người. Tần Truy cười nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng trong người, không tiện bồi bạn.” Gia Cát Thiện Thính cũng không giận mà gật đầu nói: “Không bằng chúng ta chơi tặng vật đi. Ta đáp một chuyện, xin hai vị tặng lại ta một vật tùy thân để ta về nhìn vật nhớ người cho thỏa nỗi tương tư.”
Giang Khinh Trục thấy mặt mũi hắn đáng khinh, ngôn ngữ lại ngả ngớn, thực không muốn giao bất cứ vật gì bên mình cho hắn giữ, nhưng nếu có thể hỏi ra chủ nhân sau màn thì lấy gì ra đổi cũng đáng, y nhất thời do dự. Tần Truy nhẹ nhàng ấn mu bàn tay y dưới bàn ra hiệu cho y an tâm đừng nóng, trên mặt vẫn mỉm cười: “Biện pháp này của Gia Cát tiên sinh đúng là rất thú vị, chỉ là không biết đáp án ngươi nói phải xác minh thế nào?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Gia Cát tiên sinh ‘Không gì không biết’ nói dối lừa ngươi chẳng phải là tự đập bảng hiệu sao.” Tần Truy gật đầu nói: “Phải chăng là có hỏi tất đáp?” Gia Cát Thiện Thính cười ha hả: “Tần công tử nghĩ thật chu toàn. Ta nói với ngươi một câu không lọt tai thế này nhé, đến Phật tổ còn không hẳn đã có thể cầu gì cho nấy, có hỏi tất đáp này của ngươi làm khó ta rồi.” Tần Truy nói: “Lẽ nào không phải việc gì tiên sinh cũng nắm rõ trong lòng?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Có một số việc dù có biết cũng không thể nói ra, có một số việc muốn ta nói ra, thì cái giá không chỉ là một vài đồ vật mà thành.” Giang Khinh Trục nhịn không được hỏi: “Thế phải là cái gì?”
Tiểu Thố tử nhét đồ ăn đầy mồm, vất vả lắm mới nuốt xuống được, liền xen mồm vào: “Loại người vô lại như thiếu gia nhà ta đây, huynh nghĩ người muốn cái gì? Bốn chữ ‘Lấy thân báo đáp’ người cũng nói được ra đấy.” Tiểu tư này ăn nói càn rỡ, nếu là người khác thì đã sớm trách mắng lâu rồi, thế mà Gia Cát Thiện Thính nghe xong lại chấp nhận, gật đầu bảo: “Không sai, nếu là chuyện vô cùng quan trọng như thù giết cha hận giết huynh, thì đương nhiên phải lấy thân báo đáp ta, ta mới nói.” Giang Khinh Trục đã hết nhẫn nại nổi, Tần Truy vẫn ấn chặt mu bàn tay y, nói tiếp: “Được rồi, nếu tiên sinh đưa ra đáp án rõ ràng, chúng ta sẽ chỉ hỏi điều nên hỏi. Tiên sinh không thể đáp câu nào thì báo một tiếng để chúng ta cân nhắc.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Được được.”
Tần Truy lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, Thiện Đức chủ nhân là ai?” Giang Khinh Trục nghe xong, trong lòng kinh hoàng, Thiện Đức chủ nhân rất có khả năng là hung phạm làm chủ sau màn giết hại cả nhà Diêu Mục Phong, Tần Truy không hỏi ai giết mấy vị sư huynh của hắn mà hỏi Thiện Đức chủ nhân là ai trước khiến cho y cảm động vô cùng.
Gia Cát Thiện Thính quạt quạt, trên khuôn mặt ngốc nghếch hiện lên ý cười tinh quái. Tần Truy hỏi dồn: “Vì sao tiên sinh không nói? Là không biết hay là không thể nói?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Đương nhiên ta biết. Có điều trước khi nói phải hỏi Tần công tử định cho ta vật gì cái đã?” Tần Truy nói: “Mọi vật trên người tại hạ, tiên sinh đều có thể cầm đi.” Giang Khinh Trục nghe xong lại nói: “Ta đưa, ngươi muốn gì cứ nói.” Gia Cát Thiện Thính cười nói: “Hay lắm hay lắm, ta cứ nghĩ Tần công tử dễ nói chuyện, thì ra Giang công tử mới là người hào sảng. Một khi đã như vậy…” Hắn nhoài người về phía trước, khép quạt giấy trong tay lại thoáng gạt qua vai Giang Khinh Trục, câu lên một lọn tóc: “Ta muốn lọn tóc này của Giang công tử, tạm lấy làm an ủi vậy.” Giang Khinh Trục sắc mặt âm trầm vươn tay rút Xích Tú, ánh đỏ lóe lên, lọn tóc mà cây quạt của Gia Cát Thiện Thính nâng lên đã bị cắt đứt, Giang Khinh Trục đón lấy cầm trong tay, nói: “Lấy đi.”
Gia Cát Thiện Thính nhận lấy, đặt dưới mũi hít hà trông vô cùng vui vẻ, đoạn, hắn lấy một sợi tơ mảnh như tóc buộc cẩn thận, lại dùng giấy ngự mỏng như màng trứng, trắng trong như ngọc bao lại, xong đâu đấy mới trân trọng cất vào lòng. Giang Khinh Trục đen mặt nói: “Hiện tại có thể nói rồi chứ? Thiện Đức chủ nhân rốt cuộc là kẻ nào?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thiện Đức chủ nhân họ Trương, tên là Trương Dư Mệnh.” Tần Truy lẩm bẩm nói: “Trương Dư Mệnh, chưa bao giờ ta nghe thấy tên của người này cả.” Nói đoạn quay đầu liếc nhìn Giang Khinh Trục, Giang Khinh Trục cũng lắc đầu. Tần Truy nói: “Vậy Trương Dư Mệnh có lai lịch thế nào?” Gia Cát Thiện Thính cười mà không nói, Tần Truy thấy hắn giở mặt vô lại ra thì đã thầm hiểu trong lòng, bèn cười khổ nói: “Tiên sinh quả thực giỏi buôn bán quá.”
Gia Cát Thiện Thính nói: “Không dám không dám, chúng ta nói một chuyện quy về một chuyện, vừa rồi Tần công tử hỏi Thiện Đức chủ nhân là ai, ta nói tên người đó ra đã là hoàn thành một chuyện rồi.” Tần Truy nói: “Tiên sinh còn muốn lấy cái gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Nếu ngươi muốn hỏi lai lịch của Trương Dư Mệnh thì ta phải phí chút miệng lưỡi. Ta muốn một vật có kí hiệu tùy thân của của hai vị, có được không ?”
Tần Truy nghĩ tới nghĩ lui chỉ nhớ có mỗi thanh ngân thương của mình là khắc chữ, ngoại trừ nó ra không còn vật gì có kí hiệu nữa, nhất thời khó xử không biết làm sao. Giang Khinh Trục lại sờ tay vào ngực lấy ra một mai ngân phiêu khắc chữ “Trục” nhỏ.
Gia Cát Thiện Thính vui vẻ nói: “Ngân phiêu khắc tên quả nhiên rất khác biệt, chỉ nhìn đã biết Giang công tử làm việc quang minh lỗi lạc đến nhường nào.” Nói đoạn lại cất giấu ngân phiêu như báu vật. Tần Truy sợ giao ngân phiêu vào tay người khác cực kì không ổn, Giang Khinh Trục lại trở tay nắm lại tay hắn dưới bàn tỏ vẻ tâm ý đã quyết, không nên nhiều lời. Gia Cát Thiện Thính nói: “Ba mươi sáu năm trước, trên giang hồ có Càn Thiên Môn, người trong môn đều là những kẻ cùng hung cực ác làm nhiều việc xấu trên giang hồ. Người muốn gia nhập Càn Thiên Môn phải dâng kính môn chủ một khoản tiền tài rất lớn, sau đó lại phải hủy đi thứ yêu quý nhất để lòng không còn vướng bận. Càn Thiên Môn dựa vào tiền tài và đám hung đồ đó, nhanh chóng có được thanh thế khổng lồ, không có ai dám dễ dàng tìm tới trả thu, dần dần trở thành nơi lánh nạn của bọn ác nhân.” Tần Truy nói: “Nghe nói Khinh Y Thập Tam Tử Trương Khinh cũng là người trong Càn Thiên Môn, chỉ không biết hắn có quan hệ gì với Thiện Đức chủ nhân không?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta đang muốn nói tới hắn đây, Khinh Y Thập Tam Tử lúc trẻ giết người vô số, lại toàn giết những người có danh tiếng lớn trên giang hồ, những mối thù kết phải đương nhiên không hề tầm thường chút nào. Hắn đắc tội với hầu hết các môn phái lớn nhỏ, sau đó bị võ lâm đồng đạo liên thủ đuổi giết, cho dù có bản sự bằng trời cũng khó mà tìm nổi chốn dung thân, cuối cùng bất đắc dĩ bị ép phải vào Càn Thiên Môn. Khi Trương Khinh nhập môn đã dâng lên toàn bộ của cải tích góp suốt một đời giết người, còn giết cả người thê tử đang mang thai con hắn.” Tần Truy cùng Giang Khinh Trục đều nghĩ người này quả nhiên là sát thủ máu lạnh, thế mà còn có thê tử, chẳng biết đó là người phụ nữ thế nào mà lại chịu gả cho một kẻ vô tình vô nghĩa đến thế.
Gia Cát Thiện Thính nói: “Các ngươi cảm thấy Trương Khinh làm việc quá mức ngoan độc phải không? Người trong giang hồ cũng đều nghĩ như vậy, nhưng thê tử của hắn thực ra lại không phải là do hắn giết chết. Thê tử của Khinh Y Thập Tam Tử không phải là người trong võ lâm mà là tiểu thư khuê tú con nhà danh giá, tinh thông cầm kỳ thư họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại xinh đẹp vô ngần, nhân phẩm như vàng ròng ngọc quý.” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Cô nương như vậy sao lại có quan hệ với sát thủ giết người như ma trên giang hồ thế?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Tần công tử hỏi ta sao?” Tần Truy sửng sốt, cười nói: “Không phải, ta đang tự hỏi, tiên sinh cứ tiếp tục đi.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thê tử của Trương Khinh mang thai sắp sinh mà môn quy của Càn Thiên Môn bắt hắn phải giết cả nàng và đứa con trong bụng. Cho dù là sát thủ máu lạnh như Trương Khinh cũng không hạ thủ được, liền bắt đầu sinh lòng muốn thoái lui, song các phái đuổi theo quá sát, đã không còn đường lui nữa. Thê tử Trương Khinh đưa hắn đến chân núi Bác Mang của Càn Thiên Môn, rút đoản kiếm cắt yết hầu mình trước mặt Càn Thiên Môn chủ Phương Thiên. Càn Thiên Môn chủ niệm tấm lòng si tình của nàng mới đáp ứng thu Trương Khinh nhập môn.”
Tần Truy nghe xong không khỏi cảm thán: “Người phụ nữ quật cường như thế, đừng nói là tiểu thư khuê các, trong võ lâm cũng hiếm thấy vô cùng.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thê tử của Trương Khinh cắt yết hầu nhưng chưa chết ngay, đợi đến khi người Càn Thiên Môn đi hết mới lấy đoản kiếm rạch sống bụng mình lôi đứa con chưa đủ tháng ra ngoài.” Tần Truy cùng Giang Khinh Trục nghe đến đó thì khiếp sợ trong lòng, thấy việc này đúng là khó mà tưởng nổi. Gia Cát Thiện Thính nói tiếp: “Sau khi nàng lấy đứa con ra mới kiệt sức mà chết. Đứa bé kia tuy sinh không đủ tháng nhưng lại rất kiên cường, nó sống sót, được một tiều phu đi ngang qua nhặt được. Tiều phu cho rằng mẹ nó bị dã thú trên núi giết hại, thấy đứa con đáng thương liền đưa về nuôi nấng. Vì nó gặp đại nạn không chết, tiều phu bèn gọi là Dư Mệnh, mà vừa hay tiều phu cũng họ Trương, thế là đặt thành Trương Dư Mệnh.”
Tần Truy nghĩ thì ra Thiện Đức chủ nhân là con của Trương Khinh. Giang Khinh Trục cũng đang nghĩ ngợi, Khinh Y Thập Tam Tử là sát thủ giang hồ giết người như ngóe mà y chưa từng nghe nghĩa phụ đề cập tới bao giờ, dù là ba mươi năm trước có ân oán thì liên quan gì đến đồ trong hộp gỗ chứ? Chỉ trong một thời gian ngắn cả hai người cân nhắc thấy trùng trùng khả nghi, tuy đã biết thân phận thật của Thiện Đức chủ nhân nhưng vẫn chưa khám phá được bao nhiêu bí ẩn.
Gia Cát Thiện Thính mỉm cười gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Hai vị còn có một cơ hội. Gia Cát Thiện Thính ta ngoài được người xưng tụng ‘Không gì không biết’, còn có một cái danh hào nhã nhặn là ‘Tam Vấn tiên sinh’, gặp mặt hỏi ba câu, Tần công tử hỏi hai rồi, giờ còn một câu nữa. Tần công tử tiêu sái thanh tao, Giang công tử phong lưu tuấn tú, phong độ tư thái làm ta đây ngưỡng mộ trong lòng, vừa thấy đã khó mà quên nổi, việc mà hai vị hỏi, ta nhất định biết gì nói đó, đã nói sẽ nói cạn lời mới thôi.”
Tiểu Thố tử cười hì hì bảo: “Thiếu gia nói câu này là bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn rồi, hai người còn không mau hỏi.” Tần Truy có quá nhiều chuyện trong lòng không biết phải hỏi từ đâu, đang lúc do dự lại nghe Giang Khinh Trục nói: “Thiện Đức chủ nhân và Thiên Kiếm sơn trang có quan hệ gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Quan hệ cực lớn.” Dứt lời tươi cười liếc y bằng ánh mắt gian tà. Giang Khinh Trục biết ngay tên vô lại này lại đòi thù lao rồi, liền đổ hết chén rượu trước mặt rồi dùng bàn tay trái cầm lưỡi kiếm Xích Tú miết nhẹ một cái, lòng bàn tay đỏ sẫm máu tươi, Tiểu Thố tử thấy thế không khỏi quát to một tiếng: “Ai nha.” Tần Truy cũng giật mình kinh hãi. Lại thấy y đưa tay lên miệng chén dùng lực nắm chặt để dòng máu theo kẽ tay chảy xuống.
Gia Cát Thiện Thính nhìn một chén máu đỏ, mặt không đổi sắc, Giang Khinh Trục nói: “Trên người ta không có vật thừa, chỉ có Xích Tú có thể coi là bảo kiếm, nhưng thù nhà chưa báo không thể tặng cho ngươi được, chỉ có thể dùng chén máu này trao đổi thôi.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Giang công tử quả nhiên là hào khí can vân, chén máu này đổi được ngàn vàng…không, phải nói là ngàn vàng khó đổi, vụ mua bán này đáng lắm.” Giang Khinh Trục nói: “Gia Cát tiên sinh, mời nói.”
Gia Cát Thiện Thính lấy chiếc bình Lưu Ly, mở nắp, đổ chén máu vào cất đi cẩn thận rồi mới vui mừng mĩ mãn nói: “Năm đó võ lâm chính đạo đuổi giết Khinh Y Thập Tam Tử chính là do Trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Thượng Quan Thanh dẫn đầu, kiếm phái trong thiên hạ đều hưởng ứng mệnh lệnh của ông ta. Thiện Đức chủ nhân là hậu nhân của Trương Khinh, nếu muốn báo thù, nào có đạo lý không ra tay từ Thiên Kiếm sơn trang trước nhất. Nay Thượng Quan Thanh đã chết, Thiên Kiếm sơn trang rơi vào tay Trương Dư Mệnh, bảy đại kiếm phái chẳng phải sẽ loạn đến sụp đổ hay sao?” Giang Khinh Trục và Tần Truy đều nghĩ những gì trước kia hai người phán đoán quả thực không sai, chỉ khác ở chỗ chủ nhân sau màn cướp lấy vị trí Minh chủ Kiếm Minh không phải vì thống lĩnh võ lâm, mà là để báo thù cho cha mà thôi. Một khi đã như vậy, vì sao hắn phải thiết kế bẫy rập hãm hại phái Thiên Huyền? Tần Truy từ nhỏ lớn lên ở núi Thiên Huyền, tuy không biết căn nguyên sự việc ba mươi sáu năm trước ra sao, thế nhưng phái Thiên Huyền xưa nay không quan tâm đến chuyện bên ngoài cũng không hề có tranh chấp với người trong võ lâm, bất luận thế nào hắn cũng không tin sư phụ và sư huynh mình lại xuống núi để cùng những người kia đuổi giết một sát thủ giang hồ. Giang Khinh Trục lại nghĩ khi nghĩa phụ còn trẻ lòng đầy hăng hái, khoái ý ân cừu, nhược bằng võ lâm đồng đạo thực sự thỉnh cầu, ông ấy ắt sẽ không mặc kệ hung đồ như Trương Khinh tùy ý làm bậy, nói không chừng đúng là có kết thù với hắn cũng nên, hiện tại hậu nhân của hắn tìm tới tận cửa báo thù khả năng rất lớn. Hai người ôm tâm tư riêng cân nhắc hồi lâu, Gia Cát Thiện Thính nói: “Ái chà, hôm nay trò chuyện với hai vị vui quá, thật là vui quá. Ta kính hai vị thêm ly nữa, Tiểu Thố tử mau rót rượu.” Tiểu Thố tử nói: “Thiếu gia, người vừa mới uống một chén rồi, uống nữa là mất hết mặt mũi đấy.”
Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta với hai vị công tử vừa gặp mặt mà như đã quen lâu, giao tình quân tử nhạt tựa trà, cho dù có mất thể diện họ cũng không trách móc, có gì to tát đâu. Có say ngã thật thì ngủ luôn đây, đã làm sao nào ?” Tiểu Thố tử nói: “Thì ra là vậy.” Nó không khỏi âm thầm bội phục khả năng diễn kịch giả vờ lưu manh của chủ nhân nhà mình, hai tay nâng bầu rượu rót đầy cho ba người lần nữa. Giang Khinh Trục cùng Tần Truy đều có tâm sự, chỉ vờ hưởng ứng với hắn một hồi, Gia Cát Thiện Thính tự uống một chén, quả nhiên sắc mặt đỏ ửng lên sắc say, hai mắt nheo lại nhìn cả hai mà nói: “Rượu ngon nhập hầu, mỹ nhân trước mặt, thật sự là thần tiên cũng chẳng bằng.” Nói đoạn, hắn lắc lư đứng lên, tháo ngọc bội xuống nhét vào trong lòng, ôm Tiểu Thố tử, nói: “Chúng ta lộ tẩy rồi, tục ngữ nói hay lắm, ra ngoài làm khách không thể để lộ mình, người khác mà nhìn thấy ngọc bội này của ta thì phiền to. Tiểu Thố tử, lần sau chúng ta cải trang cái gì? Ngươi cạo đầu đóng giả tiểu hói đầu được không? Tiểu hói đầu, tiểu Thố tử, ha ha, ha ha, thú vị thú vị.” Tiểu Thố tử bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, quả nhiên người uống thêm một chén là phát điên mà, con đỡ người xuống lầu thôi.” Gia Cát Thiện Thính đẩy nó ra, cố làm bộ làm tịch phẩy quạt ra vẻ tiêu sái lắm, trên khuôn mặt xuẩn ngốc đầy vẻ tươi cười, nhìn nhìn hai người Giang Tần một hồi, lại bảo: “Sao lại có người đẹp thế cơ chứ, ta nhìn thấy trong mắt mà ái mộ trong lòng, hôm nay buôn bán lỗ tặng hai người thêm một câu vậy.”
Hắn cúi đầu chen vào giữa hai người, trái phải mĩ mãn, áp sát lỗ tai họ nói rằng: “Cần phải cẩn thận với người chết.” Nói xong cười ha hả vịn vai Tiểu Thố tử đi xuống lầu. Giang Khinh Trục nhìn Tần Truy, Tần Truy cũng ngẩn người chẳng hiểu ra sao.
Giang Khinh Trục nói: “Tiên sinh dừng bước.” Nói xong mở cửa nhìn vội xuống lầu nhưng nào còn bóng dáng hai chỉ tớ nhà kia nữa? Y thầm nghĩ thấy rất kì quái sao lại có người trốn nhanh đến vậy, bèn đuổi theo xuống dưới, ra ngoài khách *** nhìn quanh hai bên đường, không thấy ai cả mới đành trở về. Giang Khinh Trục lên lầu thấy Tần Truy, nói với hắn mình tìm không thấy người, Tần Truy nói: “Gia Cát Thiện Thính được xưng là giang hồ vạn sự thông, không biết hắn làm thế nào hỏi thăm được nhiều chuyện bí mật như thế, nhưng trong lòng ôm đồm nhiều bí mật của kẻ khác, đi ở trên đường bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tai họa chết người, không có mấy phần bản lĩnh làm sao sống được tới nay. Có lẽ họ xuống lầu đã đổi y phục trang điểm khác đi rồi.”
Giang Khinh Trục nhíu mày ngồi xuống cạnh bàn: “Sao hắn lại nói cẩn thận với người chết ? Người chết này là ai?” Tần Truy trầm ngâm nói: “Thượng Quan Thanh đã chết, hiện tại kẻ thống lĩnh bảy đại kiếm phái là cải trang giả dạng, chúng ta không có bằng chứng xác thực để vạch trần hắn khiến cho mọi người tin phục, huống hồ bên cạnh hắn còn có Minh Chu che giấu thân phận cho.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Không sai, đúng là cần cẩn thận người chết này. Nhưng mà ta vẫn thấy trong lời nói của Gia Cát Thiện Thính còn có ẩn ý, không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.” Tần Truy nói: “Còn có mấy người chết nữa mà ta cũng thấy rất kì quái, tỷ như tên Trần Bình kia. Huynh giết gã một lần, đồ đệ Chu Vạn của Bặc Chấn Sơn lại nói Bạch Ly giết hắn thêm lần nữa. Chu Vạn thành thực khờ khạo hẳn sẽ không nói bậy. Trần Bình chết rồi sống lại, chẳng lẽ cũng có người giả trang gã hay sao? Song Thượng Quan Thanh là Minh chủ của Thất Kiếm Minh, Trần Bình chẳng qua chỉ là một tiêu sư nho nhỏ, ai lại nhàn rỗi đi giả trang làm gã, giả trang gã có ý đồ gì?” Giang Khinh Trục thở dài nói: “Hỏi tên vô lại kia ba vấn đề, hỏi xong còn hồ đồ hơn trước.” Tần Truy cầm lấy tay trái của y mà nói: “Cho ta xem tay huynh thế nào rồi.” Giang Khinh Trục mở bàn tay ra, vị trí giữa ngón tay với bàn tay có một vết thương máu chưa ngừng chảy, Tần Truy đau lòng không thôi, liền xé vải trắng băng vết thương của y lại.
==================
2/3 quãng đường rồi ~ Đăng bởi: admin
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi thứ bốn mươi.
Hai người cả đêm không nói chuyện, hôm sau dậy sớm gấp rút lên đường, vì có việc gấp mà ngày đêm đi không ngừng nghỉ. Cứ thế ngựa không dừng vó suốt hai mươi ngày, phong trần mệt mỏi, cuối cùng cũng tới gần địa giới Giang Ninh. Tần Truy lớn lên ở Giang Nam từ nhỏ, nửa năm nay bôn ba bạt mạng ở bên ngoài, giờ đây trở về chốn cũ không khỏi xúc động trong lòng. Giang Khinh Trục tuy cũng là người Giang Nam nhưng từ bé đã lang bạt khắp nơi ít khi hồi hương, cho nên không lưu luyến đất này như hắn, cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc với cảnh vật dân phong.
Đến Trần gia tập, dừng chân trong khách *** từng trọ sau khi ra khỏi Diêu gia, Tần Truy nhớ lại chuyện cũ, ngày ấy rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh, các sư huynh đều còn khoẻ mạnh, bản thân mình tự do tự tại, phóng khoáng tiêu dao…vậy mà ý trời khó đoán, nào có ai ngờ về sau lại xảy ra biết bao biến cố.
Trần gia tập là con đường khách buôn nhất định phải đi qua, cho nên thành trấn tuy nhỏ nhưng rất đông người, khách *** quán rượu đều có không ít khách giang hồ đeo kiếm lui tới. Du Tĩnh làm mặt nạ người đã chết cho Giang Khinh Trục khiến cho y ghê tởm, liền không thèm giấu đầu giấu đuôi nữa, Tần Truy biết y đội trời đạp đất không biết sợ ai, cũng không cải trang mà đi theo y suốt dọc đường.
Hai người đến ngoài khách ***, Tần Truy dỡ tay nải xuống. Thời tiết tuy đã vào đầu đông nhưng phía nam luôn ấm áp hơn một chút, ngày cuối thu chỉ cần có mặt trời thì buổi trưa vẫn nóng nực bức người. Giang Khinh Trục thấy trong chuồng ngựa gần đó nhằng nhằng ruồi bọ trú đông, nước trong máng đen sì ôi thối thì không khỏi nhíu mày, bèn hỏi tiểu nhị lấy nước trong đổ vào lòng bàn tay cho Ô Tuyết và Tuyết Hoa Nhi. Tiểu nhị thấy thế cười bảo: “Công tử, ngài đối xử với hai con ngựa này tốt quá, mình còn chưa uống nước mà đã cho chúng nó uống trước rồi. Chúng nó đúng là tu được phúc từ kiếp trước, còn có mặt mũi hơn đám chạy đường hèn kém chúng tôi.” Giang Khinh Trục cho hắn một khối bạc vụn nhỏ, nói: “Nước trong chuồng nhà ngươi phải đổi, ngựa của khách uống xong ốm ra coi chừng bọn họ tìm ngươi đòi đền tiền đấy.” Tiểu nhị biết y bắt bẻ có lý, bèn luôn mồm nói vâng rồi xoay người đi làm, chỉ chốc lát sau đã gọi người tới rửa máng, đổi nước, hầu hạ hai con ngựa nghỉ ngơi ăn cỏ.
Giang Khinh Trục vào khách *** nhìn qua một lượt. Khách *** này thực sự rất nhỏ, liếc qua chỉ thấy có một thư sinh mang theo tiểu tư và hai phu khuân vác đang gác chân ăn mì, trông không giống người giang hồ. Giang Khinh Trục đang muốn lên lầu, lại nghe thấy tiểu tư kia nói: “Thiếu gia, người nhìn kìa, vị công tử kia thật là tuấn tú.” Thư sinh quả nhiên xoay người nhìn sang, Giang Khinh Trục đương nhiên nhìn lại, thấy hắn mặt mũi ngờ nghệch, lắc lư cái đầu đọc: “Ngắm phía xa kia, trúc xanh biêng biếc. Có người quân tử, như khắc như tô, như mài như tạc…” Giang Khinh Trục thầm nghĩ thì ra là mọt sách, liền không thèm để ý đến nữa. Tiểu tư kia lại nói: “Thiếu gia, người ta không thèm để ý đến người kìa.” Thư sinh nói: “Ta ngắm là việc của ta, cần y để ý làm gì?” Tiểu tư nói: “Người ta không để ý đến người thì có gì mà thích thú ?” Thư sinh nói: “Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là tự vui tự thú, ta thấy thú vị lắm.”
Giang Khinh Trục nghĩ bụng người này vừa ngây vừa ngốc, rõ là mọt sách lại có mấy phần lưu manh *** dật, chẳng biết với cái bộ dạng ấy thì bao giờ mới ngóc được đầu lên. Đang nghĩ ngợi thì Tần Truy đợi lâu không thấy y đã xuống lầu tìm, tiểu tư mắt sắc, nhìn thấy hắn liền bảo: “Thiếu gia, người mau xem, vị công tử trên lầu kia cũng tuấn tú quá kìa.” Giang Khinh Trục nghe nó hô to gọi nhỏ thì vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ thấy hai chủ tớ nhà này rõ là buồn chán vẽ việc, y vừa muốn đi lên, thư sinh lại nói với tiểu tư: “Mau đi hỏi chưởng quầy mua một bầu rượu về đây, ta muốn mời hai vị công tử cộng ẩm một chén.” Tiểu tư nói: “Ba người cùng uống một cái chén, hay là mỗi người uống một chén?” Thư sinh nói: “Đương nhiên là mỗi người uống một chén rồi.” Tiểu tư nói: “Thế thì đâu phải một chén, là ba chén chứ.” Thư sinh nói: “Ba chén thì ba chén, một bầu rượu rót ra ba chén hẳn là đủ.” Tiểu tư nói: “Không chắc nha, nếu chỉ uống một chén thì là tiền một chén, uống ba chén là tiền ba chén, vạn vạn không thể nhầm.” Thư sinh nói: “Chỉ ba chén rượu mà thôi, ở đâu ra lắm lời thế?” Tiểu tư nói: “Một mình thiếu gia uống được những ba chén rượu sao?” Thư sinh nói: “Ta cứ uống là say, một chén còn có thể chống đỡ được thể diện, chứ ba chén là vạn lần không ổn rồi.” Tiểu tư nói: “Vạn nhất con đi lấy rượu về, hai vị công tử kia vẫn không chịu để ý tới người, chẳng phải thiếu gia người phải một mình uống ba chén rượu sao, thế thì mất mặt lắm.” Thư sinh ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Ngươi nói không sai, chẳng bằng ngươi qua bên đó hỏi một chút xem hai vị công tử kia có chịu nể mặt uống một chén rượu của ta không đi.” Tiểu tư nói: “Họ không muốn thì sao?” Thư sinh nói: “Nếu không muốn thì ngươi đi mua một chén rượu là được.” Tiểu tư nói: “Thiếu gia vốn định mượn rượu để mời hai vị công tư đến gần, người ta không thèm rượu của người, sao người còn muốn tự uống một chén làm chi cho xấu hổ?.” Thư sinh ngẫm lại không sai, liền nói: “Ngươi nói cũng đúng, một khi đã thế thì không cần mua rượu nữa, ta vẫn cứ ở đây tự thú tự vui thôi.” Tiểu tư nói: “Thiếu gia có thể tự thú tự vui là vì hai vị công tử kia vẫn còn đang đứng trước mắt người, người nhìn thấy họ thì mới vui mừng hớn hở. Cơ mà người không mời họ uống rượu, họ xoay người đi lên lầu mất, người không nhìn thấy nữa thì chẳng vui thú được đâu.” Thư sinh nói: “Vậy ngươi nói xem làm thế nào bây giờ?” Tiểu tư nói: “Con nói chứ thiếu gia, người biết cả bụng lời văn hoa lại thạo ăn nói, đi tới đó bắt chuyện với họ đi. Nói không chừng người ta vui vẻ lại mời người uống rượu ấy chứ, chẳng phải là vừa vui thú vừa đỡ tiền à ?” Thư sinh cười nói: “Không sai không sai, lời ngươi nói có đạo lý lắm, vậy ta qua đó, ngươi ở đây nhìn cho kĩ nha.” Tiểu tư lớn tiếng đáp ứng, thư sinh đứng lên sửa sang lại quần áo, rồi đi về phía Giang Khinh Trục.
Giang Khinh Trục nghe chủ tớ hai người luyên thuyên hồi lâu, lúc này còn thực sự đi về phía này. Thư sinh đến trước mặt y, cúi người vái chào, cung kính nói: “Tiểu khả Tống Tử Tấn mến một phong thái của hai vị công tử, chẳng hay có thể mời hai vị cùng tiểu khả ngồi chung bàn nói chuyện phiếm mấy câu không?” Giang Khinh Trục nói: “Không cần.” Tống Tử Tấn hít một mũi bụi lại hồn nhiên không để ý mà chắp tay quay sang nói với Tần Truy đang xuống lầu: “Vị công tử này thì sao?” Tần Truy cười nói: “Tống công tử có ý tốt, chúng ta vốn nên mời nhau một chén mới phải. Chẳng qua sáng sớm ngày mai hai người chúng tôi đã phải gấp rút lên đường, còn rất nhiều sự tình phải giải quyết, đành để lần tới có duyên thì ngồi xuống với nhau vậy.”
Tống Tử Tấn còn chưa trả lời, tiểu tư đã nói: “Thiếu gia, người ta quả thực không để ý tới người rồi.” Tống Tử Tấn nói: “Tiểu Thố tử, ngươi phiền quá.” Tần Truy bật cười, tâm nói ai lại đặt cho tiểu tư cái tên như thế chứ, chủ tớ nhà này ngốc đến đáng yêu, đúng là làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười. Hắn đưa mắt nhìn trên người Tống Tử Tấn thì thấy trên thắt lưng gã đeo một miếng ngọc bội bằng ngón tay cái được điêu khắc trông rất sống động, chất ngọc ôn nhuận trắng trong không nhiễm mảy may tạp sắc. Ngọc bội chạm thụy thú đầu hổ một sừng, thân rồng tai chó, đuôi sư tử, chân kỳ lân. Tần Truy thấy thế, trong lòng khẽ động, bèn đổi chủ ý mà nói: “Uống một chén rượu cũng không mất bao lâu, chúng ta mời Tống công tử và vị tiểu ca này một chén đi.”
Tống Tử Tấn nghe xong thì cười sảng khoái, liền tự quyết định kéo hai người đến bàn mình ngồi. Tần Truy nói: “Trong khách *** người ra người vào hỗn loạn, nếu Tống công tử không chê, chẳng bằng vào phòng của chúng ta ngồi một chút, gọi tiểu nhị mang rượu và đồ nhắm lên, không có ai quấy rầy chẳng phải yên tĩnh tự tại hơn sao?” Tống Tử Tấn vui mừng luôn miệng nói được, Tiểu Thố Tử đi theo phía sau gã, nói: “Thiếu gia, dãi chảy ròng ròng rồi kìa, người lau cho sạch đi.” Tống Tử Tấn mắng: “Ngươi nói ít thôi, coi chừng nuốt luôn cả lưỡi đấy.”
Giang Khinh Trục không biết vì sao Tần Truy lại mời hai quái nhân này lên lầu, nhưng lại nghĩ thường ngày hắn làm việc tuyệt không vô duyên vô cớ, cho nên không nói thêm gì cả, chỉ gọi tiểu nhị mang rượu và đồ nhắm lên rồi cũng đi cùng.
Bốn người vào phòng ngồi xuống, thức nhắm đưa lên, Tần Truy rót trà cho Tống Tử Tấn, đoạn nói: “Tống công tử đang muốn đi đâu?” Tống Tử Tấn vừa định đáp lại, Tiểu Thố tử đã xen mồm: “Thiếu gia nhà ta đang trên đường lên kinh đi thi.” Tống Tử Tấn lườm nó một cái, gật đầu: “Không sai không sai, tiểu khả lần này muốn lên kinh thi đậu công danh một phen.” Tần Truy nói: “Thì ra là vậy, ta thấy Tống công tử đầy bụng kinh luân, lời ăn tiếng nói không phải tầm thường, lần này lên kinh hẳn là phải tính trước kĩ càng rồi nhỉ.” Tống Tử Tấn chẳng biết rút đâu ra được một cây quạt, thời tiết như thế mà còn phe qua phẩy lại mấy lần, rõ ràng là nghe Tần Truy nói mà vô cùng đắc ý. Tiểu Thố Tử lại không cho là đúng: “Lần đầu thiếu gia vào kinh nhớ lầm ngày, người ta thi xong được hai ngày rồi mới tới trường thi. Lần thứ hai đi trên đường gặp một vị công tử phong thái như trúc, uống nhiều mấy ly, vào đến trường thi vung tuyệt bút lên vẽ một con rùa. Lần thứ ba…” Tống Tử Tấn khép quạt đánh xoạch một tiếng, gõ một cái rõ kêu lên đầu nó: “Lắm chuyện, lần thứ ba ta làm bài thi vô cùng tốt, thực sự là tác phẩm đắc ý trong đời.” Tiểu Thố tử gật đầu bảo: “Thì đúng, chẳng qua lúc nộp bài đánh rơi bị đạp cho hai nhát, chẳng ai đọc được chữ gì nữa thôi.” Giang Khinh Trục nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, Tần Truy cũng buồn cười, Tống Tử Tấn lại chẳng biết xấu hổ mảy may mà vẫn dương dương đắc ý, kì nhân bậc này đúng là hiếm thấy trong thiên hạ.
Tần Truy nói: “Tục ngữ nói quá tam ba bận, Tống công tử lần này đi thi nhất định sẽ đề tên bảng vàng.” Tống Tử Tấn cười ha hả bảo: “Xin nhận lời lành, không biết hai vị xưng hô thế nào nhỉ?” Tần Truy nhìn gã, hỏi: “Tống công tử thông minh tuyệt luân, không bằng đoán thử xem sao?” Giang Khinh Trục nghe vậy chỉ cảm thấy vấn đề này đúng là trò đùa, làm gì có ai đoán được tên người khác cơ chứ. Quả nhiên thấy Tống Tử Tấn làm vẻ đau khổ nói: “Thật là khó xử quá, hai vị…một vị họ Lý một vị họ Trương à?” Tần Truy cười nói: “Sao Tống công tử lại đoán thế?” Tống Tử Tấn nói: “Họ Lý họ Trương đều là thế gia vọng tộc, ta thuận miệng đoán, biết đâu đúng được một người.” Tần Truy cười cười lắc đầu, Tống Tử Tấn nhăn mặt nhíu mày bảo: “Thế thì ta chịu rồi.”
Tần Truy chớp mắt nói: “Tống công tử thông hiểu thiên địa, không gì không biết, sao có thể không đoán được tên tuổi lai lịch của hai chúng ta đây?” Tống Tử Tấn lại mở quạt ra lắc lắc, Tiểu Thố tử lúc thường lắm miệng giờ cũng không nói không rằng. Giang Khinh Trục nghe trong lời Tần Truy ẩn giấu ý khác thì nhất thời như có chút đăm chiêu, ánh mắt nhìn Tống Tử Tấn không còn như lúc trước, chỉ cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, chẳng phải ngu si lỗ mãng như vẻ bề ngoài. Tần Truy nói: “Nếu Tống công tử không chịu đoán lai lịch của hai người chúng ta, chi bằng để cho ta đoán lai lịch của công tử đi.” Tống Tử Tấn phẩy quạt nói: “Không tốt không tốt, ta đã sớm nói tên tuổi thân phận cho ngươi rồi, đi đâu làm gì cũng đều phô ra hết, bây giờ ngươi lại muốn đoán, rõ là rất rất bất công.” Tần Truy cười nói: “Nhưng thân phận tên tuổi Tống công tử nói ban nãy không phải là thật, có nói cũng như không thôi, bây giờ ta đoán đâu phải là bất công, phải không ?”
Tống Tử Tấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lời ngươi nói cũng có lý lắm, vậy ngươi đoán xem, rốt cuộc ta là ai ?” Tần Truy nói: “Trên giang hồ có một kì nhân. Nghe đồn người này tin tức linh thông, không cần ra khỏi cửa cũng biết được hết thảy sự lớn việc nhỏ trong chốn võ lâm. Người này không phải họ Tống mà là họ kép Gia Cát, tên gọi Thiện Thính. Tống công tử, ta nói có đúng không?”
Tống Tử Tấn cười ha hả nói: “Đúng đúng.” Tần Truy lại nói: “Các hạ chính là Gia Cát tiên sinh được thiên hạ xưng tụng là ‘Không có gì là không biết’?” Tiểu Thố tử quay đầu nhìn Tống Tử Tấn, Tống Tử Tấn cũng nhìn nó, hai người đối mặt nhìn nhau hồi lâu. Tần Truy nói: “Ngồi nghe tám trăm, nằm nghe ba ngàn, ngọc bội Đế Thính thông linh trên eo các hạ, ngoại trừ Gia Cát tiên sinh còn ai xứng nữa?”
Tiểu Thố tử nói: “Thiếu gia, ngươi còn giả ngu làm gì? Người ta nhìn thấu người rồi kìa.” Tống Tử Tấn nói: “Đồ ngốc, ngươi cắn răng không nhận, chẳng lẽ bọn họ có thể ép ngươi được hay sao ?” Tiểu Thố tử lại nói: “Thiếu gia, người vô lại như vậy, bảo sao chẳng ai ưa.” Tống Tử Tấn hầm hừ: “Ai bảo họ không để ý tới ta.” Dứt lời quay đầu nhếch miệng cười hỏi Tần Truy: “Tần công tử, ngươi có để ý tới ta không?” Tần Truy nghe hắn vừa mở miệng đã nói đúng họ của mình liền biết mình suy đoán không sai, bèn mỉm cười nói: “Gia Cát tiên sinh là kì nhân trong võ lâm, danh tiếng nổi khắp cõi giang hồ. Ta không có duyên gặp tiên sinh một lần, vẫn luôn tiếc hận, hôm nay vô tình gặp được ở đây quả là vô cùng vui mừng, sao có thể không để ý?” Tống Tử Tấn lộ rõ nét vui vẻ, dương dương tự đắc liếc Tiểu Thố tử rồi chuyển sang nhìn Giang Khinh Trục: “Còn Giang công tử, có để ý ta hay không?” Giang Khinh Trục thấy tên lưu manh trước mắt cười *** dật thì trong lòng cực kì không thích, song lại hiếu kì với bản lĩnh không hỏi tự biết, thông hiểu mọi sự của hắn nên cũng không khiến hắn mất mặt, hừ một tiếng coi như có đáp lời. Tống Tử Tấn vui sướng nói: “Được rồi, Giang công tử trước nay đối xử với mọi người rất lạnh nhạt, hôm nay hừ một tiếng cũng coi như nể mặt ta lắm rồi. Thì ra danh hào Gia Cát tiên sinh được lợi như vậy, ta phải thừa nhận ta chính là Gia Cát Thiện Thính ‘Không gì không biết’ thôi.”
Tần Truy từng nghe Đỗ Tiếu Thực nói ‘Không gì không biết’ Gia Cát Thiện Thính tin tức linh thông, biết quá nhiều chuyện, thường ngày hành tung thần bí, cực ít có người nhìn thấy mặt thật của hắn. Tần Truy chỉ biết hắn có một mảnh ngọc bội Đế Thính, lúc thường không để lộ ra, chỉ cho người hắn muốn gặp nhìn thấy, cho nên ban nãy xuống lầu thấy trên eo Tống Tử Tấn đeo ngọc bội hắn đã nghi ngờ, liền mời người lên lầu để hỏi thăm cho tỉ mỉ. Lúc này tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, Tần Truy rót rượu cho Gia Cát Thiện Thính, đoạn nói: “Có thể mời Gia Cát tiên sinh cùng uống một chén thực sự là khó được, Gia Cát tiên sinh, mời.” Gia Cát Thiện Thính mặt dày cầm chén rượu lắc lắc: “Tần công tử, mời.” Tần Truy nói: “Được gặp Gia Cát tiên sinh là chuyện hiếm có trên đời, nay có cơ hội ngàn năm một thuở này, ta thực sự có vài chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh.”
Giang Khinh Trục nghe xong trong lòng khẽ động, nhược bằng người này đúng là không gì không biết như giang hồ đồn đại, thì hỏi hắn kẻ sát hại nghĩa phụ là ai hẳn sẽ có đáp án phải không? Nghĩ đến đây, y kích động ngẩng đẩu nhìn đăm đăm thư sinh xấu xí đáng khinh trước mặt. Gia Cát Thiện Thính phe phẩy quạt bảo: “Được chứ được chứ, chỉ là bình sinh ta có một thứ vô cùng yêu thích, chúng ta có qua có lại, chung quy không thể nói không cho các người được.” Tần Truy nói: “Không biết tiên sinh thích thứ gì?”
Tiểu Thố tử cười hì hì nói: “Thiếu gia chẳng đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ vô cùng yêu thích thiếu niên công tử xinh đẹp tuấn tú thôi. Vừa thấy người như vậy là thiếu gia quên luôn cả mình là ai, huynh hỏi gì thiếu gia sẽ đáp nấy ngay.” Tần Truy cũng từng nghe người này có thú Long Dương nhưng lại rất nhát gan, chỉ dám chiếm lợi ngoài miệng, thực ra không khó ứng phó, chắc hẳn hôm nay hắn gặp hai người thấy thích thú trong lòng nên mới lộ thân phận thật bắt chuyện với họ đây mà.
Tần Truy nói: “Cái thú của tiên sinh khác thường như vậy, khiến tại hạ không biết phải làm sao đây.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta cũng khó xử lắm chứ, Tiểu Thố tử, ngươi bảo ta lấy cái gì bây giờ?” Tiểu Thố tử liếc trắng mắt: “Thiếu gia nói ra yêu cầu không an phận thì người ta đương nhiên là không cho rồi. Bảo người ra vẻ hào phóng thì trong lòng người lại không cam tâm, con nói chứ, chi bằng người lấy ít ngân lượng của họ đi, chúng ta đi đường ăn ngon ngủ kĩ mới là thiết thực nhất.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Tục nhân, tục khí, thôn phu tục tử, tục không dằn được. Muốn có ngân lượng ta bày sạp đoán chữ trên đường cũng đủ, đam mê phong nhã của ta hỏi ngươi cũng bằng không.” Tiểu Thố tử bảo: “Đã biết là hỏi cũng bằng không, thiếu gia còn hỏi con làm gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Hỏi như không thì hỏi ngươi cũng có mất miếng thịt nào đâu. Ăn đồ ăn của ngươi đi, không cho nói nữa.” Tiểu Thố tử bĩu môi lấy đũa dùng cơm. Gia Cát Thiện Thính nói: “Tần công tử, Giang công tử, muốn hai người theo ta một ngày, hai người có chịu không?” Nói đoạn liếc nhìn sắc mặt hai người. Tần Truy cười nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng trong người, không tiện bồi bạn.” Gia Cát Thiện Thính cũng không giận mà gật đầu nói: “Không bằng chúng ta chơi tặng vật đi. Ta đáp một chuyện, xin hai vị tặng lại ta một vật tùy thân để ta về nhìn vật nhớ người cho thỏa nỗi tương tư.”
Giang Khinh Trục thấy mặt mũi hắn đáng khinh, ngôn ngữ lại ngả ngớn, thực không muốn giao bất cứ vật gì bên mình cho hắn giữ, nhưng nếu có thể hỏi ra chủ nhân sau màn thì lấy gì ra đổi cũng đáng, y nhất thời do dự. Tần Truy nhẹ nhàng ấn mu bàn tay y dưới bàn ra hiệu cho y an tâm đừng nóng, trên mặt vẫn mỉm cười: “Biện pháp này của Gia Cát tiên sinh đúng là rất thú vị, chỉ là không biết đáp án ngươi nói phải xác minh thế nào?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Gia Cát tiên sinh ‘Không gì không biết’ nói dối lừa ngươi chẳng phải là tự đập bảng hiệu sao.” Tần Truy gật đầu nói: “Phải chăng là có hỏi tất đáp?” Gia Cát Thiện Thính cười ha hả: “Tần công tử nghĩ thật chu toàn. Ta nói với ngươi một câu không lọt tai thế này nhé, đến Phật tổ còn không hẳn đã có thể cầu gì cho nấy, có hỏi tất đáp này của ngươi làm khó ta rồi.” Tần Truy nói: “Lẽ nào không phải việc gì tiên sinh cũng nắm rõ trong lòng?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Có một số việc dù có biết cũng không thể nói ra, có một số việc muốn ta nói ra, thì cái giá không chỉ là một vài đồ vật mà thành.” Giang Khinh Trục nhịn không được hỏi: “Thế phải là cái gì?”
Tiểu Thố tử nhét đồ ăn đầy mồm, vất vả lắm mới nuốt xuống được, liền xen mồm vào: “Loại người vô lại như thiếu gia nhà ta đây, huynh nghĩ người muốn cái gì? Bốn chữ ‘Lấy thân báo đáp’ người cũng nói được ra đấy.” Tiểu tư này ăn nói càn rỡ, nếu là người khác thì đã sớm trách mắng lâu rồi, thế mà Gia Cát Thiện Thính nghe xong lại chấp nhận, gật đầu bảo: “Không sai, nếu là chuyện vô cùng quan trọng như thù giết cha hận giết huynh, thì đương nhiên phải lấy thân báo đáp ta, ta mới nói.” Giang Khinh Trục đã hết nhẫn nại nổi, Tần Truy vẫn ấn chặt mu bàn tay y, nói tiếp: “Được rồi, nếu tiên sinh đưa ra đáp án rõ ràng, chúng ta sẽ chỉ hỏi điều nên hỏi. Tiên sinh không thể đáp câu nào thì báo một tiếng để chúng ta cân nhắc.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Được được.”
Tần Truy lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, Thiện Đức chủ nhân là ai?” Giang Khinh Trục nghe xong, trong lòng kinh hoàng, Thiện Đức chủ nhân rất có khả năng là hung phạm làm chủ sau màn giết hại cả nhà Diêu Mục Phong, Tần Truy không hỏi ai giết mấy vị sư huynh của hắn mà hỏi Thiện Đức chủ nhân là ai trước khiến cho y cảm động vô cùng.
Gia Cát Thiện Thính quạt quạt, trên khuôn mặt ngốc nghếch hiện lên ý cười tinh quái. Tần Truy hỏi dồn: “Vì sao tiên sinh không nói? Là không biết hay là không thể nói?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Đương nhiên ta biết. Có điều trước khi nói phải hỏi Tần công tử định cho ta vật gì cái đã?” Tần Truy nói: “Mọi vật trên người tại hạ, tiên sinh đều có thể cầm đi.” Giang Khinh Trục nghe xong lại nói: “Ta đưa, ngươi muốn gì cứ nói.” Gia Cát Thiện Thính cười nói: “Hay lắm hay lắm, ta cứ nghĩ Tần công tử dễ nói chuyện, thì ra Giang công tử mới là người hào sảng. Một khi đã như vậy…” Hắn nhoài người về phía trước, khép quạt giấy trong tay lại thoáng gạt qua vai Giang Khinh Trục, câu lên một lọn tóc: “Ta muốn lọn tóc này của Giang công tử, tạm lấy làm an ủi vậy.” Giang Khinh Trục sắc mặt âm trầm vươn tay rút Xích Tú, ánh đỏ lóe lên, lọn tóc mà cây quạt của Gia Cát Thiện Thính nâng lên đã bị cắt đứt, Giang Khinh Trục đón lấy cầm trong tay, nói: “Lấy đi.”
Gia Cát Thiện Thính nhận lấy, đặt dưới mũi hít hà trông vô cùng vui vẻ, đoạn, hắn lấy một sợi tơ mảnh như tóc buộc cẩn thận, lại dùng giấy ngự mỏng như màng trứng, trắng trong như ngọc bao lại, xong đâu đấy mới trân trọng cất vào lòng. Giang Khinh Trục đen mặt nói: “Hiện tại có thể nói rồi chứ? Thiện Đức chủ nhân rốt cuộc là kẻ nào?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thiện Đức chủ nhân họ Trương, tên là Trương Dư Mệnh.” Tần Truy lẩm bẩm nói: “Trương Dư Mệnh, chưa bao giờ ta nghe thấy tên của người này cả.” Nói đoạn quay đầu liếc nhìn Giang Khinh Trục, Giang Khinh Trục cũng lắc đầu. Tần Truy nói: “Vậy Trương Dư Mệnh có lai lịch thế nào?” Gia Cát Thiện Thính cười mà không nói, Tần Truy thấy hắn giở mặt vô lại ra thì đã thầm hiểu trong lòng, bèn cười khổ nói: “Tiên sinh quả thực giỏi buôn bán quá.”
Gia Cát Thiện Thính nói: “Không dám không dám, chúng ta nói một chuyện quy về một chuyện, vừa rồi Tần công tử hỏi Thiện Đức chủ nhân là ai, ta nói tên người đó ra đã là hoàn thành một chuyện rồi.” Tần Truy nói: “Tiên sinh còn muốn lấy cái gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Nếu ngươi muốn hỏi lai lịch của Trương Dư Mệnh thì ta phải phí chút miệng lưỡi. Ta muốn một vật có kí hiệu tùy thân của của hai vị, có được không ?”
Tần Truy nghĩ tới nghĩ lui chỉ nhớ có mỗi thanh ngân thương của mình là khắc chữ, ngoại trừ nó ra không còn vật gì có kí hiệu nữa, nhất thời khó xử không biết làm sao. Giang Khinh Trục lại sờ tay vào ngực lấy ra một mai ngân phiêu khắc chữ “Trục” nhỏ.
Gia Cát Thiện Thính vui vẻ nói: “Ngân phiêu khắc tên quả nhiên rất khác biệt, chỉ nhìn đã biết Giang công tử làm việc quang minh lỗi lạc đến nhường nào.” Nói đoạn lại cất giấu ngân phiêu như báu vật. Tần Truy sợ giao ngân phiêu vào tay người khác cực kì không ổn, Giang Khinh Trục lại trở tay nắm lại tay hắn dưới bàn tỏ vẻ tâm ý đã quyết, không nên nhiều lời. Gia Cát Thiện Thính nói: “Ba mươi sáu năm trước, trên giang hồ có Càn Thiên Môn, người trong môn đều là những kẻ cùng hung cực ác làm nhiều việc xấu trên giang hồ. Người muốn gia nhập Càn Thiên Môn phải dâng kính môn chủ một khoản tiền tài rất lớn, sau đó lại phải hủy đi thứ yêu quý nhất để lòng không còn vướng bận. Càn Thiên Môn dựa vào tiền tài và đám hung đồ đó, nhanh chóng có được thanh thế khổng lồ, không có ai dám dễ dàng tìm tới trả thu, dần dần trở thành nơi lánh nạn của bọn ác nhân.” Tần Truy nói: “Nghe nói Khinh Y Thập Tam Tử Trương Khinh cũng là người trong Càn Thiên Môn, chỉ không biết hắn có quan hệ gì với Thiện Đức chủ nhân không?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta đang muốn nói tới hắn đây, Khinh Y Thập Tam Tử lúc trẻ giết người vô số, lại toàn giết những người có danh tiếng lớn trên giang hồ, những mối thù kết phải đương nhiên không hề tầm thường chút nào. Hắn đắc tội với hầu hết các môn phái lớn nhỏ, sau đó bị võ lâm đồng đạo liên thủ đuổi giết, cho dù có bản sự bằng trời cũng khó mà tìm nổi chốn dung thân, cuối cùng bất đắc dĩ bị ép phải vào Càn Thiên Môn. Khi Trương Khinh nhập môn đã dâng lên toàn bộ của cải tích góp suốt một đời giết người, còn giết cả người thê tử đang mang thai con hắn.” Tần Truy cùng Giang Khinh Trục đều nghĩ người này quả nhiên là sát thủ máu lạnh, thế mà còn có thê tử, chẳng biết đó là người phụ nữ thế nào mà lại chịu gả cho một kẻ vô tình vô nghĩa đến thế.
Gia Cát Thiện Thính nói: “Các ngươi cảm thấy Trương Khinh làm việc quá mức ngoan độc phải không? Người trong giang hồ cũng đều nghĩ như vậy, nhưng thê tử của hắn thực ra lại không phải là do hắn giết chết. Thê tử của Khinh Y Thập Tam Tử không phải là người trong võ lâm mà là tiểu thư khuê tú con nhà danh giá, tinh thông cầm kỳ thư họa, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại xinh đẹp vô ngần, nhân phẩm như vàng ròng ngọc quý.” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Cô nương như vậy sao lại có quan hệ với sát thủ giết người như ma trên giang hồ thế?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Tần công tử hỏi ta sao?” Tần Truy sửng sốt, cười nói: “Không phải, ta đang tự hỏi, tiên sinh cứ tiếp tục đi.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thê tử của Trương Khinh mang thai sắp sinh mà môn quy của Càn Thiên Môn bắt hắn phải giết cả nàng và đứa con trong bụng. Cho dù là sát thủ máu lạnh như Trương Khinh cũng không hạ thủ được, liền bắt đầu sinh lòng muốn thoái lui, song các phái đuổi theo quá sát, đã không còn đường lui nữa. Thê tử Trương Khinh đưa hắn đến chân núi Bác Mang của Càn Thiên Môn, rút đoản kiếm cắt yết hầu mình trước mặt Càn Thiên Môn chủ Phương Thiên. Càn Thiên Môn chủ niệm tấm lòng si tình của nàng mới đáp ứng thu Trương Khinh nhập môn.”
Tần Truy nghe xong không khỏi cảm thán: “Người phụ nữ quật cường như thế, đừng nói là tiểu thư khuê các, trong võ lâm cũng hiếm thấy vô cùng.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Thê tử của Trương Khinh cắt yết hầu nhưng chưa chết ngay, đợi đến khi người Càn Thiên Môn đi hết mới lấy đoản kiếm rạch sống bụng mình lôi đứa con chưa đủ tháng ra ngoài.” Tần Truy cùng Giang Khinh Trục nghe đến đó thì khiếp sợ trong lòng, thấy việc này đúng là khó mà tưởng nổi. Gia Cát Thiện Thính nói tiếp: “Sau khi nàng lấy đứa con ra mới kiệt sức mà chết. Đứa bé kia tuy sinh không đủ tháng nhưng lại rất kiên cường, nó sống sót, được một tiều phu đi ngang qua nhặt được. Tiều phu cho rằng mẹ nó bị dã thú trên núi giết hại, thấy đứa con đáng thương liền đưa về nuôi nấng. Vì nó gặp đại nạn không chết, tiều phu bèn gọi là Dư Mệnh, mà vừa hay tiều phu cũng họ Trương, thế là đặt thành Trương Dư Mệnh.”
Tần Truy nghĩ thì ra Thiện Đức chủ nhân là con của Trương Khinh. Giang Khinh Trục cũng đang nghĩ ngợi, Khinh Y Thập Tam Tử là sát thủ giang hồ giết người như ngóe mà y chưa từng nghe nghĩa phụ đề cập tới bao giờ, dù là ba mươi năm trước có ân oán thì liên quan gì đến đồ trong hộp gỗ chứ? Chỉ trong một thời gian ngắn cả hai người cân nhắc thấy trùng trùng khả nghi, tuy đã biết thân phận thật của Thiện Đức chủ nhân nhưng vẫn chưa khám phá được bao nhiêu bí ẩn.
Gia Cát Thiện Thính mỉm cười gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Hai vị còn có một cơ hội. Gia Cát Thiện Thính ta ngoài được người xưng tụng ‘Không gì không biết’, còn có một cái danh hào nhã nhặn là ‘Tam Vấn tiên sinh’, gặp mặt hỏi ba câu, Tần công tử hỏi hai rồi, giờ còn một câu nữa. Tần công tử tiêu sái thanh tao, Giang công tử phong lưu tuấn tú, phong độ tư thái làm ta đây ngưỡng mộ trong lòng, vừa thấy đã khó mà quên nổi, việc mà hai vị hỏi, ta nhất định biết gì nói đó, đã nói sẽ nói cạn lời mới thôi.”
Tiểu Thố tử cười hì hì bảo: “Thiếu gia nói câu này là bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn rồi, hai người còn không mau hỏi.” Tần Truy có quá nhiều chuyện trong lòng không biết phải hỏi từ đâu, đang lúc do dự lại nghe Giang Khinh Trục nói: “Thiện Đức chủ nhân và Thiên Kiếm sơn trang có quan hệ gì?” Gia Cát Thiện Thính nói: “Quan hệ cực lớn.” Dứt lời tươi cười liếc y bằng ánh mắt gian tà. Giang Khinh Trục biết ngay tên vô lại này lại đòi thù lao rồi, liền đổ hết chén rượu trước mặt rồi dùng bàn tay trái cầm lưỡi kiếm Xích Tú miết nhẹ một cái, lòng bàn tay đỏ sẫm máu tươi, Tiểu Thố tử thấy thế không khỏi quát to một tiếng: “Ai nha.” Tần Truy cũng giật mình kinh hãi. Lại thấy y đưa tay lên miệng chén dùng lực nắm chặt để dòng máu theo kẽ tay chảy xuống.
Gia Cát Thiện Thính nhìn một chén máu đỏ, mặt không đổi sắc, Giang Khinh Trục nói: “Trên người ta không có vật thừa, chỉ có Xích Tú có thể coi là bảo kiếm, nhưng thù nhà chưa báo không thể tặng cho ngươi được, chỉ có thể dùng chén máu này trao đổi thôi.” Gia Cát Thiện Thính nói: “Giang công tử quả nhiên là hào khí can vân, chén máu này đổi được ngàn vàng…không, phải nói là ngàn vàng khó đổi, vụ mua bán này đáng lắm.” Giang Khinh Trục nói: “Gia Cát tiên sinh, mời nói.”
Gia Cát Thiện Thính lấy chiếc bình Lưu Ly, mở nắp, đổ chén máu vào cất đi cẩn thận rồi mới vui mừng mĩ mãn nói: “Năm đó võ lâm chính đạo đuổi giết Khinh Y Thập Tam Tử chính là do Trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Thượng Quan Thanh dẫn đầu, kiếm phái trong thiên hạ đều hưởng ứng mệnh lệnh của ông ta. Thiện Đức chủ nhân là hậu nhân của Trương Khinh, nếu muốn báo thù, nào có đạo lý không ra tay từ Thiên Kiếm sơn trang trước nhất. Nay Thượng Quan Thanh đã chết, Thiên Kiếm sơn trang rơi vào tay Trương Dư Mệnh, bảy đại kiếm phái chẳng phải sẽ loạn đến sụp đổ hay sao?” Giang Khinh Trục và Tần Truy đều nghĩ những gì trước kia hai người phán đoán quả thực không sai, chỉ khác ở chỗ chủ nhân sau màn cướp lấy vị trí Minh chủ Kiếm Minh không phải vì thống lĩnh võ lâm, mà là để báo thù cho cha mà thôi. Một khi đã như vậy, vì sao hắn phải thiết kế bẫy rập hãm hại phái Thiên Huyền? Tần Truy từ nhỏ lớn lên ở núi Thiên Huyền, tuy không biết căn nguyên sự việc ba mươi sáu năm trước ra sao, thế nhưng phái Thiên Huyền xưa nay không quan tâm đến chuyện bên ngoài cũng không hề có tranh chấp với người trong võ lâm, bất luận thế nào hắn cũng không tin sư phụ và sư huynh mình lại xuống núi để cùng những người kia đuổi giết một sát thủ giang hồ. Giang Khinh Trục lại nghĩ khi nghĩa phụ còn trẻ lòng đầy hăng hái, khoái ý ân cừu, nhược bằng võ lâm đồng đạo thực sự thỉnh cầu, ông ấy ắt sẽ không mặc kệ hung đồ như Trương Khinh tùy ý làm bậy, nói không chừng đúng là có kết thù với hắn cũng nên, hiện tại hậu nhân của hắn tìm tới tận cửa báo thù khả năng rất lớn. Hai người ôm tâm tư riêng cân nhắc hồi lâu, Gia Cát Thiện Thính nói: “Ái chà, hôm nay trò chuyện với hai vị vui quá, thật là vui quá. Ta kính hai vị thêm ly nữa, Tiểu Thố tử mau rót rượu.” Tiểu Thố tử nói: “Thiếu gia, người vừa mới uống một chén rồi, uống nữa là mất hết mặt mũi đấy.”
Gia Cát Thiện Thính nói: “Ta với hai vị công tử vừa gặp mặt mà như đã quen lâu, giao tình quân tử nhạt tựa trà, cho dù có mất thể diện họ cũng không trách móc, có gì to tát đâu. Có say ngã thật thì ngủ luôn đây, đã làm sao nào ?” Tiểu Thố tử nói: “Thì ra là vậy.” Nó không khỏi âm thầm bội phục khả năng diễn kịch giả vờ lưu manh của chủ nhân nhà mình, hai tay nâng bầu rượu rót đầy cho ba người lần nữa. Giang Khinh Trục cùng Tần Truy đều có tâm sự, chỉ vờ hưởng ứng với hắn một hồi, Gia Cát Thiện Thính tự uống một chén, quả nhiên sắc mặt đỏ ửng lên sắc say, hai mắt nheo lại nhìn cả hai mà nói: “Rượu ngon nhập hầu, mỹ nhân trước mặt, thật sự là thần tiên cũng chẳng bằng.” Nói đoạn, hắn lắc lư đứng lên, tháo ngọc bội xuống nhét vào trong lòng, ôm Tiểu Thố tử, nói: “Chúng ta lộ tẩy rồi, tục ngữ nói hay lắm, ra ngoài làm khách không thể để lộ mình, người khác mà nhìn thấy ngọc bội này của ta thì phiền to. Tiểu Thố tử, lần sau chúng ta cải trang cái gì? Ngươi cạo đầu đóng giả tiểu hói đầu được không? Tiểu hói đầu, tiểu Thố tử, ha ha, ha ha, thú vị thú vị.” Tiểu Thố tử bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, quả nhiên người uống thêm một chén là phát điên mà, con đỡ người xuống lầu thôi.” Gia Cát Thiện Thính đẩy nó ra, cố làm bộ làm tịch phẩy quạt ra vẻ tiêu sái lắm, trên khuôn mặt xuẩn ngốc đầy vẻ tươi cười, nhìn nhìn hai người Giang Tần một hồi, lại bảo: “Sao lại có người đẹp thế cơ chứ, ta nhìn thấy trong mắt mà ái mộ trong lòng, hôm nay buôn bán lỗ tặng hai người thêm một câu vậy.”
Hắn cúi đầu chen vào giữa hai người, trái phải mĩ mãn, áp sát lỗ tai họ nói rằng: “Cần phải cẩn thận với người chết.” Nói xong cười ha hả vịn vai Tiểu Thố tử đi xuống lầu. Giang Khinh Trục nhìn Tần Truy, Tần Truy cũng ngẩn người chẳng hiểu ra sao.
Giang Khinh Trục nói: “Tiên sinh dừng bước.” Nói xong mở cửa nhìn vội xuống lầu nhưng nào còn bóng dáng hai chỉ tớ nhà kia nữa? Y thầm nghĩ thấy rất kì quái sao lại có người trốn nhanh đến vậy, bèn đuổi theo xuống dưới, ra ngoài khách *** nhìn quanh hai bên đường, không thấy ai cả mới đành trở về. Giang Khinh Trục lên lầu thấy Tần Truy, nói với hắn mình tìm không thấy người, Tần Truy nói: “Gia Cát Thiện Thính được xưng là giang hồ vạn sự thông, không biết hắn làm thế nào hỏi thăm được nhiều chuyện bí mật như thế, nhưng trong lòng ôm đồm nhiều bí mật của kẻ khác, đi ở trên đường bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tai họa chết người, không có mấy phần bản lĩnh làm sao sống được tới nay. Có lẽ họ xuống lầu đã đổi y phục trang điểm khác đi rồi.”
Giang Khinh Trục nhíu mày ngồi xuống cạnh bàn: “Sao hắn lại nói cẩn thận với người chết ? Người chết này là ai?” Tần Truy trầm ngâm nói: “Thượng Quan Thanh đã chết, hiện tại kẻ thống lĩnh bảy đại kiếm phái là cải trang giả dạng, chúng ta không có bằng chứng xác thực để vạch trần hắn khiến cho mọi người tin phục, huống hồ bên cạnh hắn còn có Minh Chu che giấu thân phận cho.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Không sai, đúng là cần cẩn thận người chết này. Nhưng mà ta vẫn thấy trong lời nói của Gia Cát Thiện Thính còn có ẩn ý, không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.” Tần Truy nói: “Còn có mấy người chết nữa mà ta cũng thấy rất kì quái, tỷ như tên Trần Bình kia. Huynh giết gã một lần, đồ đệ Chu Vạn của Bặc Chấn Sơn lại nói Bạch Ly giết hắn thêm lần nữa. Chu Vạn thành thực khờ khạo hẳn sẽ không nói bậy. Trần Bình chết rồi sống lại, chẳng lẽ cũng có người giả trang gã hay sao? Song Thượng Quan Thanh là Minh chủ của Thất Kiếm Minh, Trần Bình chẳng qua chỉ là một tiêu sư nho nhỏ, ai lại nhàn rỗi đi giả trang làm gã, giả trang gã có ý đồ gì?” Giang Khinh Trục thở dài nói: “Hỏi tên vô lại kia ba vấn đề, hỏi xong còn hồ đồ hơn trước.” Tần Truy cầm lấy tay trái của y mà nói: “Cho ta xem tay huynh thế nào rồi.” Giang Khinh Trục mở bàn tay ra, vị trí giữa ngón tay với bàn tay có một vết thương máu chưa ngừng chảy, Tần Truy đau lòng không thôi, liền xé vải trắng băng vết thương của y lại.
==================
2/3 quãng đường rồi ~ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.