Chương 3
DNAX
10/04/2017
Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ ba
Đệ tử gác núi quay đầu nhìn lên, cung kính hô: “Nguyễn sư huynh.” Nguyễn Vân Chi mặt đầy vui mừng đi xuống bậc đá, kéo tay Tần Truy, nói: “Thật sự là tiểu sư thúc, nhớ chết chúng ta rồi.” Dứt lời bảo tiểu sư đệ kia, “Còn không mau tới kiến quá sư thúc, tí nữa sư phụ biết ngươi ngăn sư thúc không cho hắn vào cửa, nhất định sẽ phạt thảm ngươi.” Đệ tử gác núi đỏ bừng cả mặt, ủy khuất nói: “Không ai báo là sư thúc về, sao lại trách đệ chứ.” Tần Truy nói: “Cậu ta chưa gặp ta bao giờ, khó trách không biết.”
Nguyễn Vân Chi cười nói: “Mau tới, các sư huynh đệ biết ngươi về nhất định rất cao hứng, nhị sư thúc tam sư thúc đều ở nhà, tứ sư thúc xuống núi làm việc, ngày mai mới về. Lần này ngươi về đừng đi vội, ở nhà mấy ngày chỉ giáo võ công cho nhóm sư điệt đi.” Tuổi tác Nguyễn Vân Chi xấp xỉ Tần Truy, từ nhỏ lớn lên cùng hắn, tình nghĩa đồng môn thân thiết vô cùng. Hôm nay thấy hắn trở về dĩ nhiên là thực sự vui vẻ, suốt đường đi cứ không ngừng nói.
Nguyễn Vân Chi nói: “Tiểu sư thúc, ngươi xuống núi lâu như vậy, có tin đồn gì thú vị kể ta nghe chút đi. Sư phụ bế quan, ta lại không đi đâu xa, ngày ngày đều ở đây dạy các sư đệ luyện công, sắp buồn chán mà chết rồi.” Tần Truy hỏi: “Sư huynh bế quan bao lâu rồi?” Nguyễn Vân Chi nói: “Ngươi xuống núi bao lâu thì sư phụ bế quan bấy lâu, mỗi ngày chỉ cho người đến đưa chút đồ ăn, không hỏi mọi chuyện, chúng ta cũng không dám đến quấy.” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Sư huynh vốn không thích luyện công, sao tự dưng chăm chỉ thế.”
Nguyễn Vân Chi thấy xung quanh không người, mới ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Sau khi ngươi xuống núi sư tổ có về một chuyến, ngươi cũng biết tính sư tổ rồi đấy, nghĩ gì là nói nấy, chưa bao giờ giữ thể diện cho người khác cả, bỗng nhiên nổi tính lên kiểm tra võ công của sư phụ và tất cả các sư thúc. Sư phụ ngày thường chỉ thích nghiên cứu y thuật, võ công tất nhiên là kém các sư huynh đệ rồi.” Tần Truy cười nói: “Sư huynh thích y thuật cũng không phải ngày một ngày hai, sao sư phụ tự nhiên lại quay về mắng ông ấy chứ.” Nguyễn Vân Chi nói: “Cũng không phải, sư tổ mắng có mấy câu rồi đưa cho sư phụ một cuốn y kinh, nói là lúc ngẫu nhiên có được trong lúc du ngoạn, đưa cho người nghiên cứu. Sư phụ không phải bế quan luyện công mà rõ ràng là đóng cửa đọc sách. Hậu sơn nhiều dược thảo, bế quan ở đó chẳng phải hợp ý người lắm sao.” Tần Truy nói: “Ngươi cũng hiểu tâm ý của sư phụ ngươi quá đấy. Lần này ta về là có việc gấp tìm sư huynh hỗ trợ, không đi gặp ông ấy không được.” Nguyễn Vân Chi nói: “Sư phụ nói không gặp ai hết, nhưng không có nói là không gặp ngươi. Chỉ là ngươi xông vào hậu sơn gặp người, đừng có nói là chủ ý của ta đấy.”
Hai người nói giỡn suốt đường đi tới thiên thính, Nguyễn Vân Chi lại sai người đi thông báo cho hai vị sư thúc. Chỉ chốc lát sau, nhị sư huynh Đỗ Tiếu Thực, tam sư huynh Tiết Triệu đều vào cả trong phòng, thấy Tần Truy, sư huynh đệ lâu ngày mới gặp lại thân thiết một phen. Đỗ Tiếu Thực tai to mặt lớn ôm cái bụng bự, không giống người tập võ mà nhang nhác ông chủ cửa hàng, đi tới liền nói với Tần Truy: “Tiểu tử đệ đi lâu như vậy mà không thấy mò về, ta còn tưởng đệ chết ở bên ngoài rồi chứ, đang muốn xúi giục tam sư huynh của đệ xuống núi báo thù cho đệ đây.” Tiết Triệu hơn ba mươi tuổi, một khuôn mặt chữ nhật không nộ mà uy, các đệ tử đều có chút nể sợ hắn.
Tiết Triệu thấy Tần Truy thì nét mặt buông lỏng, chỉ là khuôn mặt quan tài của hắn đột nhiên cười lên lại làm cho người ta thấy quái dị gấp bội. Tiết Triệu nói với Đỗ Tiếu Thực: “Ngươi dù sao cũng là người làm sư huynh, sao có thể nói chuyện không đúng mực như vậy, sư đệ vừa trở về, ngươi lại bảo đệ ấy chết ở bên ngoài.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi sớm biết ta muốn nói bậy, sao lại không ngăn cản ta. Ta đang vui vẻ, ngươi còn không mau đi gọi chưởng môn sư huynh tới đây, hậu sơn có cái gì vui đâu mà huynh ấy lại ở những hơn nửa năm chứ.” Tiết Triệu vô cùng kính sợ chưởng môn sư huynh, không dám lỗ mãng, nói: “Sư huynh bế quan, ta không đi làm phiền huynh ấy, muốn đi ngươi tự đi đi.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Sư huynh sắp thành dã nhân đến nơi rồi, ngươi cứ ra hậu sơn réo tiểu sư đệ về rồi, huynh ấy nghe xong chắc chắn sẽ xuất quan.” Tiết Triệu vẫn lắc đầu không chịu.
Tần Truy nói: “Đợi chút nữa đệ tự đi tìm ông ấy, nếu sư huynh có trách tội thì cũng chỉ trách mình đệ thôi.” Đỗ Tiếu Thực gật đầu nói: “Cũng được, tiểu sư đệ đi đường xa về đây vất vả lắm rồi, tháo hành lý xuống trước đã, bọn ta làm cơm đón gió tẩy trần cho đệ.” Tần Truy nói: “Nhị sư huynh, đệ trở về là có việc gấp cần xin đại sư huynh hỗ trợ, sau đó sẽ xuống núi ngay.” Đỗ Tiếu Thực hỏi: “Chuyện gì mà gấp thế?” Tần Truy đem chuyện Đoàn phu nhân trúng độc kể lại một lần, lại nói luôn cả sự tình mình đã nhìn thấy ở Diêu gia trang. Đỗ Tiếu Thực nghe xong, cũng thấy trong đó có vấn đề lớn, nói: “Đệ đi Diêu gia lấy thuốc, đã mở tráp nhìn qua thứ ở bên trong chưa?” Tần Truy nói: “Khóa hộp tinh xảo vô cùng, đệ thấy khó mở ngay được nên để vào trong ngực. Vốn định sau khi cứu người thì lại tới Diêu gia thỉnh tội, Diêu lão hiệp khách có làm khó thế nào cũng sẽ nghe theo. Chẳng ngờ một nhà ba người ông ấy chết thảm trong nháy mắt, đệ thật hối hận không kịp trợ giúp.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Hắc y nhân đó ép hỏi Diêu Mục Phong thứ gì đó để ở đâu, hành hung xong lại tiếp tục tìm kiếm, không phải rất kì quái sao?” Tần Truy nói: “Chắc là đã sớm tìm kiếm trong trang nhiều lần rồi.”
Đỗ Tiếu Thực nghĩ nghĩ lại nói: “Thanh y nhân đuổi theo đệ kia, y cũng dùng kiếm pháp Diêu gia à?” Tần Truy nói: “Có phải kiếm pháp Diêu gia hay không thì đệ cũng không dám chắc, chỉ là kiếm chiêu của y cực nhanh, so với Diêu lão hiệp khách còn nhanh hơn mấy phần, mỗi chiêu đánh ra như không muốn mạng, đệ bị y bức cho không còn cách nào khác, đến cả ngân thương cũng phải rút ra.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Đệ còn nhớ rõ chiêu thức thì đánh lại cho ta xem một lần đi.” Tần Truy nói một tiếng “Được”, lấy trường kiếm bên hông một đệ tử phái Thiên Huyền bên cạnh, nhớ lại kiếm pháp của thanh y nhân ngày đó rồi từng chiêu từng chiêu sử ra. Vì hắn muốn bắt chước cho giống, nên từng chiêu đều rõ ràng rành mạch, chậm hơn thanh y nhân rất nhiều. Kiếm pháp này vốn cần nhanh, trí nhớ của hắn tốt lại có ngộ tính cao, tuy chậm một chút nhưng vẫn nhanh chóng sắc bén hơn kiếm pháp tầm thường, nhất thời trong phòng ánh kiếm loang loáng, rực rỡ lóa mắt. Đỗ Tiếu Thực xem xong nói: “Không sai, đây rõ ràng cũng là kiếm pháp Diêu gia. Thanh y nhân kia tuổi tác tương đương với đệ, nhất định là nghĩa tử mà Diêu Mục Phong thu dưỡng khi còn trẻ chưa thú thê, tên là Giang Khinh Trục. Diêu Mục Phong đem khoái kiếm tuyệt học của mình dốc túi truyền thụ, kiếm pháp của người này tuyệt không dưới tầm nghĩa phụ y. Kỳ quái, Diêu gia diệt môn, đệ đi lấy thuốc, y nửa đêm về đến gia trang, trùng hợp như có người sắp đặt vậy.” Tiết Triệu biết hắn trời sinh có tính đa nghi, cứ đoán tới đoán lui làm cho người ta thiếu kiên nhẫn, nói: “Cái gì mà trùng hợp với không trùng hợp, sư đệ vốn chẳng liên quan gì đến bọn họ, môn phái của chúng ta lại không hỏi chuyện giang hồ, ngươi cứ suy nghĩ linh tinh làm mọi người mất hết cả vui.”
Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi nói đúng, ta là suy nghĩ nhiều. Tiểu tử họ Giang kia không tệ, sư đệ lại không để cho y thấy mặt, lần sau gặp lại cũng vẫn có thể coi là người đáng để có thể kết giao.” Tần Truy cười khổ nói: “Cho dù chưa nhìn thấy tướng mạo của đệ, nhưng mà Ô Tuyết đã bị y theo dõi rồi, nếu lại thấy ngân thương của đệ thì liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Đệ cái đứa nhóc này rõ là thành thật, đã đi trộm đồ còn có thể qua loa như thế, binh khí không thèm đổi lại còn dám bất cẩn mà cưỡi Ô Tuyết, chẳng phải là khoe khoang cho người ta nhận ra sao?” Tiết Triệu hừ nói: “Ai mà giống được cái tên đầy bụng kê minh cẩu đạo (1) như ngươi, sư đệ làm việc quang minh lỗi lạc, tất nhiên là không suy nghĩ chu toàn được như thế rồi.”
Đỗ Tiếu Thực cười ha ha, không tranh cãi với hắn. Tần Truy ngồi một lát liền nói muốn tới hậu sơn tìm đại sư huynh Vạn Khiếu Phong, Nguyễn Vân Chi vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy hắn đi ra liền nói: “Tiểu sư thúc, ta đi đưa cơm cho sư phụ, ngươi đi cùng ta luôn đi.” Tần Truy nói: “Được” Nguyễn Vân Chi đi bên cạnh hắn nói: “Sư phụ phân phó mỗi ngày đặt đồ ăn trên đường tới hậu sơn, người tự tới lấy, tí nữa ngươi chờ ở hậu sơn, ta phải đi trước.” Tần Truy hỏi: “Ngươi sợ cái gì?” Nguyễn Vân Chi nói: “Người gặp ta chẳng được vui vẻ như gặp ngươi đâu, nói không chừng còn mắng ta nữa, ta vẫn là né đi trước thì hơn.” Tần Truy nói: “Ngươi là đại đệ tử khai sơn của ông ấy, tất nhiên ông ấy phải nghiêm khắc với ngươi một chút.” Nguyễn Vân Chi cười nói: “Cũng phải, sư phụ ta cũng là đệ tử khai sơn của sư tổ, sư tổ cứ thấy người lần nào là mắng lần đó, cho ta chọn thì vẫn cứ làm một quan môn đệ tử như ngươi là sướng nhất, lão đại chẳng bằng yêu nhi (2), từ trên xuống dưới ai cũng thích ngươi.”
Tần Truy cười trừ, hai người bất tri bất giác đã đến hậu sơn, nhìn từ xa xa núi rừng xanh ngắt, mây mù vờn quanh, trong rừng còn có ngôi nhà tranh, thật đúng là nơi thế ngoại đào nguyên thanh tĩnh dễ chịu. Tần Truy nghĩ rằng chưởng môn sư huynh bế quan ở đây rõ ràng là ẩn cư hưởng thanh nhàn, thảo nào ở được những hơn nửa năm. Nguyễn Vân Chi để thực hạp ở ven đường, nói với Tần Truy: “Ta đi trước, ngươi đừng nói là ta đưa ngươi đến đấy.” Tần Truy cười nói: “Biết rồi.”
Nguyễn Vân Chi đi rồi, Tần Truy lại đợi một lát, thấy một ông lão râu bạc áo đen từ trên núi đi xuống, tay cầm gậy gỗ, lưng đeo giỏ trúc. Nếu không phải Tần Truy biết rõ ông thì cơ hồ còn tưởng đó là một người hái thuốc. Ông lão kia đến gần, gậy gỗ trong còn chỉ đông chỉ tây, đảo tung lùm cỏ. Tần Truy chờ ông đến nơi, đột nhiên nhảy từ sau tảng đá ra hô: “Đại sư huynh.” Ông lão tuy không đoán trước được có người gọi mình, tuy cả kinh mà thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, định lực đích thực rất cao. Vạn Khiếu Phong thoáng nhìn Tần Truy, trên mặt đã đầy vẻ vui mừng, vẫn không nhanh không chậm hỏi: “Sao đệ lại tới đây.”
Tần Truy nói: “Hôm nay đệ mới về, nghe nói sư huynh đang bế quan nhưng lại có việc gấp muốn nhờ cho nên mới xông liều vào hậu sơn, sư huynh không trách đệ chứ.” Vạn Khiếu Phong liếc nhìn hắn một cái, làm bộ không vui nói: “Có việc gấp là có thể xông vào sao? Ta đã nói không gặp bất cứ ai, đệ cũng không ngoại lệ.” Tần Truy cười nói: “Đệ cũng không xông vào, sư huynh chỉ nói không gặp ai cả, chứ có bảo không ai được tới hậu sơn đâu.” Vạn Khiếu Phong bình thường sủng nhất chính là tiểu sư đệ này, biết hắn vốn dĩ luôn biết quy củ, không có chuyện tuyệt đối sẽ không xông loạn, liền dẫn hắn vào nhà tranh ngồi một lúc. Tần Truy thấy nhà tranh tuy đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, tự tay rót trà vào chén cho Vạn Khiếu Phong, nói: “Sư huynh, đệ có chuyện muốn hỏi huynh.” Vạn Khiếu Phong uống trà bảo: “Không có việc đệ cũng không chịu trở về tìm ta. Nói xem, chuyện gì?”
Tần Truy kể hết tiền căn hậu quả một lần, Vạn Khiếu Phong trầm ngâm một hồi lâu, nhíu mày không giãn nói: “Nghe bệnh trạng này, độc mà Đoàn phu nhân trúng hẳn là Sâm La Minh Nhị, độc này sau khi phát tác thì đau đớn không chịu nổi, người trúng độc chết đi thi cốt cũng mang độc, nếu không đốt xác đổ tro, độc khí còn có thể gây họa cho người sống, hậu hoạn vô cùng.” Tần Truy nhíu mày nói: “Độc này ngoài lấy huyết liên làm thuốc dẫn, chẳng lẽ không có cách nào giải được ư?” Vạn Khiếu Phong cười nói: “Lấy huyết liên làm thuốc dẫn ta chỉ nghe người ta nói chứ chưa thấy bao giờ. Là dùng máu của trăm loại độc vật ngày ngày đúc dưỡng mà thành, có thể khắc chế tất cả kì độc trong thiên hạ, có phải không?” Tần Truy nói: “Phải. Sư huynh cười cái gì?” Vạn Khiếu Phong nói: “Độc tính của các loài độc vật trên đời này không giống nhau, tương sinh tương khắc, làm gì có linh dược nào có thể giải được tất cả, thứ thuốc vạn năng như thế sợ rằng chỉ có thể là tiên thảo từ trên trời rơi xuống mà thôi. Ta thấy đây vốn lang trung giang hồ dùng lời đồn thổi lừa gạt Đoàn trang chủ.” Tần Truy hỏi: “Sư huynh liệu có cách nào giải độc không?”
Vạn Khiếu Phong thần sắc thảnh thơi, Tần Truy liền biết ông đã có dự tính, trong lòng nắm chắc nói: “Phải phiền sư huynh rồi.” Vạn Khiếu Phong nói: “Ta viết phương thuốc cho đệ, đều là thảo dược bình thường thôi, ra hiệu thuốc là mua được. Giải độc này mấu chốt là phải giảm đau trước, hết đau rồi mới từ từ điều trị, không thể nóng vội, chớ tin cái phương pháp lấy độc trị độc kia.” Nói xong còn cẩn thận hỏi tuổi tác của Đoàn phu nhân rồi mới nhấc bút viết đơn, chọn một ít thảo dược có sẵn gói lại cho hắn, dáng vẻ này nào có giống một chưởng môn, còn giống chưởng quầy đại phu của tiệm thuốc hơn nhiều. Tần Truy lại cười nói: “Sớm biết độc này dễ giải như vậy, làm gì phải bỏ gần cầu xa dạ tham Diêu phủ chứ.” Vạn Khiếu Phong lắc đầu nói: “Đệ tưởng độc này dễ giải như vậy sao, nếu không phải sư phụ trở về một chuyến cho ta bản dược kinh kia, ta lại bế quan đọc hơn nửa năm nắm được một hai phần, đệ lấy độc Sâm La Minh Nhị tới hỏi ta, ta cũng thúc thủ vô sách.” Tần Truy nói: “Vậy là đệ tới đúng lúc rồi. Việc này không thể trì hoãn, đệ về Vị Hàn sơn trang cứu tẩu tẩu, sau đó sẽ trở lại gặp sư huynh.”
Vạn Khiếu Phong thấy hắn muốn đi, liền nói: “Ta có việc nhờ đệ đây, vừa lúc đệ xuống núi thì làm giúp ta.” Tần Truy nói: “Sư huynh có việc, đệ đương nhiên sẽ cống hiến sức lực rồi.” Vạn Khiếu Phong một phong thư, nói: “Mấy ngày trước đây Vân Chi đưa cơm tới kèm theo phong thư này, ta đã xem qua, là Liễu gia ở Dương Châu đưa tới. Mồng chín tháng sau là đại thọ của Thần Thương Liễu lão gia tử, ta đang bế quan, mấy tên sư huynh của đệ lại đều quen lười nhác, đẩy đến đẩy đi, chẳng ai chịu ra mặt xã giao cả. Liễu Xá Nhất cùng sư phụ giao tình sâu đậm, không đi chúc thọ khó tránh khỏi thất lễ, lại nói thương pháp Liễu gia độc bộ võ lâm, đệ đi học hỏi một chút, nhờ lão gia tử chỉ điểm ít nhiều, ông ấy nhận tình của sư phụ, tất sẽ không chối từ.” Tần Truy cười nói: “Đệ đi mừng thọ thay sư huynh thôi, nào dám tơ tưởng võ công gia truyền của người ta làm gì.” Vạn Khiếu Phong nói: “Thọ lễ ta đã bảo nhị sư huynh của đệ chuẩn bị rồi, đệ mang theo đi.”
Tần Truy đáp lời, đợi sư huynh dùng cơm xong thì mang theo thực hạp giao cho Nguyễn Vân Chi ngoài cửa hậu sơn. Nguyễn Vân Chi thấy hắn ôm theo một gói thuốc to, cười nói: “Sư phụ quả nhiên rất thương ngươi, ta đi truyền tin thì bị người đánh cho chạy trối chết, ngươi đi xin thuốc người còn gói thuốc cho ngươi, bất công như thế thật là ít có trong thiên hạ mà. Ta nhìn thấy trong mắt ghen tị tự đáy lòng đó nha.” Tần Truy nói: “Chưởng môn sư huynh mặt lạnh tâm hiền, bề ngoài hung dữ với ngươi trong lòng lại rất thương ngươi, ngươi sao có thể không biết. Nguyễn Vân Chi nói: “Thà người thương ta ngoài mặt còn hơn.”
Tần Truy cười cười không lải nhải với y nữa, trong lòng tính chuyện đi đưa thuốc liền vội đi về nói lời từ biệt với hai vị sư huynh. Đỗ Tiếu Thực đem một hộp gấm bao bọc vải giao cho hắn, nói: “Trên đường cưỡi ngựa cẩn thận một chút, cái bình ngọc này không chịu nổi xóc nảy.” Tần Truy nói: “Huynh cố ý làm đệ khó xử mà, tặng cái gì không tặng lại đi tặng cái thứ đồ dễ vỡ.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ta cứ muốn đệ khó xử đấy, ai bảo đệ cả ngày xông loạn ở bên ngoài làm gì.” Tần Truy nói: “Sư huynh đây là hi thế bảo vật, làm vỡ thì tính thế nào đây.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Một đôi bình ngọc thì kham thế nào được hai chữ hi thế, chờ ba năm nữa Dương Châu Thúy Vi mở ra, ta lại đưa đệ tới xem cái gì mới là hi thế trân bảo.” Tần Truy cười đáp ứng.
Các sư huynh tiễn hắn xuống tận chân núi, Tần Truy lên ngựa, Tiết Triệu đột nhiên nói: “Đệ còn dám cưỡi con ngựa này đi, hung án Diêu gia trang chưa xong, ta nghe nói tiểu tử họ Giang tuổi trẻ khí thịnh, tính tình cổ quái, nếu y nhận định đệ giết nghĩa phụ y, lại không thèm hỏi rõ xanh đỏ trắng đen mà hạ sát thủ với đệ thì làm sao bây giờ. Không bằng đổi ngựa đi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Tần Truy nói: “Đệ không thẹn với lương tâm thì sợ cái gì, người không phải do đệ giết, nếu y hiểu lầm thì đệ giải thích cũng không muộn.” Tiết Triệu nói: “Chỉ sợ y không nghe giải thích, người trẻ tuổi thân mang huyết hải thâm cừu, làm việc tất sẽ tàn nhẫn độc ác.” Tần Truy nói: “Đệ không đấu với y, cứ thấy y là quay đầu chạy, thế là được còn gì.”
Tiết Triệu nói hắn không nghe, đành phải lắc đầu thả cho hắn chạy. Tần Truy cáo biệt sư huynh, phi nước đại hướng về Vị Hàn sơn trang. Ba ngày sau đến nơi, Đoàn Dĩ Lương qua mấy ngày đã tiều tụy vài phần đứng ở trước cửa nhìn ra đầu đường, ngày ngóng đêm trông, cuối cùng cũng đợi được Tần Truy tới. Hắn đợi đến nóng lòng, vừa nghe tiếng vó ngựa không cần biết là ai đã ra cửa đón, suýt nữa vấp chân té ngã. Tần Truy phi thân xuống ngựa, đỡ lấy hắn. Đoàn Dĩ Lương gấp đến độ nói không nên lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Truy. Tần Truy an ủi nói: “Đại ca an tâm, tẩu tẩu được cứu rồi.” Lời vừa nói ra, tâm tình căng như dây đàn của Đoàn Dĩ Lương lập tức buông xuống, nắm tay hắn hỏi: “Thật vậy sao? Mau vào nói chuyện.” Tần Truy đỡ hắn vào cửa, đưa đơn thuốc Vạn Khiếu Phong viết cho hắn, lại để dược thảo lên bàn nói: “Sư huynh nói tẩu tẩu tuổi còn trẻ lại chưa từng sinh nở, thuốc không thể kê quá mạnh, đại ca chiếu theo phương thuốc này mỗi ngày sắc một thang. Thuốc này trước tiên giảm đau, sau mới chậm rãi trừ độc tính, phải mất chút thời gian. Tẩu tẩu uống dược xong ít nhiều sẽ khó ở, đại ca nhớ dặn nha hoàn người hầu cẩn thận thanh lý uế vật thường ngày, tuyệt đối không được chạm vào.”
Đoàn Dĩ Lương đáp ứng liên tục, bảo Tiểu Cửu đem thuốc ra hậu viện sắc lên. Tần Truy nói: “Tẩu tẩu sợ rằng còn phải chịu đựng thêm đau đớn.” Đoàn Dĩ Lương nói: “Đều do ta nhất thời hồ đồ, nghe tên hủi kia nói hươu nói vượn, suýt nữa hại lầm tính mạng của Tần nhi. Nàng vốn thích xinh đẹp, gần đây lại gầy gò đến khó coi, không biết có bằng lòng ra ngoài gặp người không, ta đi hỏi một chút.” Nói đoạn đi vào phòng trong, nửa ngày mới đi ra cười nói: “Nàng nghe nói đệ tới nhất định đòi ngồi dậy, cũng không kêu bụng đau, vừa mới bảo nha hoàn chải đầu thay quần áo xong, ra ngay giờ đấy.” Tần Truy nói: “Thân thể tẩu tẩu không tốt, nên tĩnh dưỡng mới phải.” Đoàn Dĩ Lương không biết nói sao, một lát sau rèm cửa khẽ động, Đoàn phu nhân được nha hoàn đỡ ra. Mấy tháng không gặp, Đoàn phu nhân khuôn mặt tiều tụy, dung nhan vốn dĩ như hoa như ngọc lại gầy yếu như cái đầu lâu, Tần Truy nhìn thấy mà khổ sở trong lòng. Đoàn phu nhân tuy là nữ lưu nhưng rất kiên cường, người bình thường chịu đựng đau đớn kiểu này chỉ một tháng đã không chống đỡ nổi, nào còn có thể tự mình đi đứng được. Nàng ngồi xuống bên ghế cười nói với Tần Truy: “Ta nghe đại ca đệ nói, mấy ngày nay đệ bôn ba khắp nơi vì bệnh tình của ta, thật sự quá vất vả rồi.” Tần Truy nói: “Không vất vả, là tẩu tẩu phải chịu khổ mới đúng. Không biết tẩu tẩu trúng độc thế nào, đệ hỏi đại ca huynh ấy lại không rõ.”
Đoàn phu nhân nhìn trượng phu một cái, nói: “Ngày ấy ta đi cùng Tiểu Hoàn lên miếu bái phật, cầu một lá thẻ, Tiểu Hoàn đi giải thẻ, ta cũng đang muốn đi theo, bỗng có tên khất cái rách rưới ngăn ta lại. Ta thấy gã đáng thương liền lấy chút bạc vụn cho gã, nào ngờ khi gã lấy tiền lại cào tay ta một cái, chảy một vệt máu. Ta về nhà không lâu thì nhiễm bệnh, ba ngày sau cả người đau đớn, hôm sau nữa thì đến bụng, khó chịu muốn chết đi. Trừ lần đó ra không còn ai khả nghi nữa.” Tần Truy nói: “Tẩu tẩu an tâm dưỡng bệnh, việc này từ từ rồi lại tra tìm.” Đoàn phu nhân nói: “Hôm nay đệ tới không cho cứ thế mà đi, tốt xấu cũng phải ở lại mấy hôm.” Tần Truy nói: “Sư huynh có chuyện nhờ ta, mồng chín này là đại thọ của Thần Thương Liễu lão gia tử, đệ phải đi tặng thọ lễ, mắt thấy cũng sắp đến ngày rồi, không thể trì hoãn được nữa.”
Đoàn trang chủ thấy thê tử có thể cứu chữa, trong lòng trấn định rất nhiều, cười nói: “Tần đệ quý nhân bận rộn, hối hả ngược xuôi như vậy không thấy mệt sao.” Tần Truy nói: “Mừng thọ cũng không phải việc khó gì, cứ coi như du sơn ngoạn thủy vậy.” Đoàn phu nhân thở dài nói: “Sư huynh đệ nhờ đệ làm việc ta không dám giữ liều, lỡ đại sự lại thành lỗi của ta mất thôi.” Tần Truy nói: “Chờ đệ trở lại, thân thể tẩu tẩu đỡ hơn, đến lúc đó đệ sẽ ở lại mấy ngày.” Đoàn Dĩ Lương nói với thê tử: “Nàng đừng làm Tần đệ khó xử, bây giờ đệ ấy đáp ứng nghe thì hay lắm, vài hôm là quên ngay ấy mà. Lại nói mấy vị sư huynh của đệ ấy chẳng phải cũng dài cổ ngóng đệ ấy về đó sao, Tần đệ quen đi lại trên giang hồ, ở chỗ chúng ta mười ngày nửa tháng lại chẳng buồn chân đến chết.” Đoàn phu nhân nói với Tần Truy: “Thế thì cũng không được đi vội, nghỉ ngơi một đêm đã, huynh đệ hai người tụ họp hàn huyên, sáng sớm mai lên đường cũng không muộn.” Ba người ngồi chuyện một hồi, Đoàn phu nhân thân thể không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Đoàn Dĩ Lương thấy sắc trời không sớm liền bảo hạ nhân chuẩn bị cơm ngon rượu quý, lại giục Tần Truy đi thay đồ tắm rửa trước.
Tần Truy thay một thân thanh y, không biết tại sao nhìn màu sắc trang phục lại nhớ đến thanh y nhân ngày ấy. Từ biệt ở Trần gia tập, chỉ sợ ngày sau ít có cơ hội gặp lại. Đỗ Tiếu Thực nói y làm người không tệ, nếu không phải có chút hiểu lầm thì chính mình cũng rất muốn kết giao với người bằng hữu này. Nghĩ đến đây, Tần Truy lấy từ trong hành lý ra một mũi ngân phiêu, chính là ngân phiêu mà thanh y nhân phóng tới ghim trên cây khi giao đấu. Đêm hôm đó khi hắn quay về tìm chiếc hộp, thấy nó gắn trên cây liền thuận tay rút xuống, cầm trong tay vừa nhìn, trên đó có khắc một chữ ‘Trục’ nho nhỏ. Người giang hồ yêu quý binh khí, khắc tên lên đao kiếm cũng không hiếm thấy, nhưng loại tiểu phiêu này rất dễ mất đi, rơi vào trong tay người có ý muốn hãm hại cũng vô cùng phiền toái, bởi vậy cực ít có người khắc chữ lên ám khí. Tần Truy thấy trên phiêu có tên của y thì biết bản tính người này quang minh lỗi lạc khinh thường dùng ám khí, cho dù có dùng cũng nhất định phải cho người khác biết là ai phóng mới được, không khỏi mỉm cười, cảm giác người này cũng có chỗ thật khả ái.
Buổi tối, Tần Truy cùng Đoàn trang chủ chén đưa chén đẩy uống đến thống khoái, trở lại trong phòng ngả đầu ngủ ngay. Hôm sau tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tần Truy vừa dậy liền đi thăm Đoàn phu nhân trước, thấy khí sắc nàng chuyển tốt, lại nói hôm qua nửa đêm nôn hết, trong người không còn quá đau, ngủ được khá an ổn, thì biết phương thuốc của sư huynh đã công hiệu. Hắn ra ngoài cáo biệt Đoàn Dĩ Lương, lập tức khởi hành chạy tới Thần Thương Liễu gia. Lúc này trong lòng không còn bận tâm, trên đường đi nhẹ nhàng thoải mái rất nhiều. Một đường gió nhẹ vờn quanh, liễu xanh đá trắng làm say lòng người, sáng ngày mồng bảy đã tới trấn Liễu gia. Tần Truy dừng chân ở khách *** Thụy Phúc, vì đi đường có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi trong phòng, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Mạnh gia đến, tất cả tránh hết ra.” Hắn bèn nghĩ không biết Mạnh gia là ai, đến thì cứ việc đến đi, sao còn muốn quét phố dọn đường nữa.
Vốn dĩ hắn không muốn xem náo nhiệt, nhưng bên ngoài ồn ào náo động, tiếng quát không dứt, vì thế mới mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu. Phòng nhỏ này hướng không tốt, không nhìn thấy cửa lớn khách ***, chỉ thấy mấy kẻ vạm vỡ trang phục đồng nhất, người người lưng thẳng như cột mặc một thân hắc y viền bạc, đứng thành hai hàng hai bên, làm cho khách nhân trong *** nhao nhao đứng lên tránh đường, chỉ sợ không tránh kịp.
Tần Truy nhìn trong chốc lát, chỉ thấy một tên béo đi vào, cũng mặc hắc y viền bạc, chỉ là trên hắc y còn thêu hổ trắng. Tên béo bước vào ngồi xuống, quăng một thanh cửu hoàn đại đao (3) lên bàn. Tiểu nhị khom lưng cúi đầu chạy lại nói: “Trà nước của Mạnh gia vẫn như trước chứ ạ.” Tên béo gật đầu nói: “Như trước.” Tiểu nhị nói một tiếng “Dạ biết” rồi đi xuống pha trà. Tần Truy lại thấy người ngoài cửa khiêng mấy cái rương đi vào, trên nắp rương dán giấy niêm phong còn phủ cờ thêu bốn chữ lớn “Bạch Viễn tiêu cục”.
Thì ra là áp tiêu. Tần Truy nghĩ thầm tiêu cục này danh hào không vang, sai tiêu sư lại kiêu ngạo đến thế. Áp tiêu rất coi trọng chuyện nể mặt giang hồ bằng hữu, nếu không cho dù có khôn ngoan khéo léo đến đâu, tiêu sư có võ nghệ cao cường thế nào cũng khó mà được thái bình. Tần Truy thấy tên béo họ Mạnh mặt mày dữ tợn, vào khách *** liền đuổi hết khách nhân xung quanh đi, ỷ thế hiếp người có chút quá phận thì không khỏi sinh lòng chán ghét, đang muốn đóng cửa lại, bỗng nhiên có thêm một người bước vào khách ***. Hắn hơi hơi sửng sốt, người này hắn nhận ra, chính là thanh y nhân Giang Khinh Trục.
—————–
Chú thích.
(1) Kê minh cẩu đạo:
Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy, rồi giả làm chó vào ăn trộm.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân”.
Theo lời mời của Tần Chiêu Vương, Mạnh Thường Quân người nước Tề đã cùng mấy môn khách lên đường sang thăm nước Tần, đồng thời còn đem theo một chiếc áo lông chồn trắng rất quý hiếm làm quà biếu vua Tần.
Về sau, vua Tần cảm thấy Mạnh Thường Quân là một quý tộc nước Tề, không thể trọng dụng, nhưng lại cảm thấy ông ta thật quá am hiểu về tình hình nước Tần, nên không muốn để ông về nước, bèn giam lỏng ông ở nước Tần.
Người em trai của vua Tần là Kinh Tương Quân mới đem chuyện này mách với Mạnh Thường Quân, và dặn ông đến tìm Yến phi – người được vua Tần cưng chiều nhất nói giúp. Nhưng không ngờ, Yến phi đã đưa ra điều kiện nan giải là phải tặng cho nàng chiếc áo lông chồn trắng quý giá đó, thì nàng mới xin với vua Tần.
Mạnh Thường Quân sốt ruột không biết xử trí ra sao, mới bàn với mấy người bạn cùng đi theo. Về sau, có một người ngồi ở cuối hàng nói: “Tôi sẽ lẻn vào trong cung ăn trộm chiếc áo lông chồn trắng, mà chúng ta đã tặng cho vua Tần”. Mạnh Thường Quân nghe vậy vội hỏi lại: “Anh sẽ trộm bằng cách nào?”. Người đó đáp: “Tôi sẽ giả làm con chó lẻn vào ăn trộm”. Quả nhiên, người này đã không phụ lòng mong muốn của mọi người, ngay đêm đó quả nhiên lấy được chiếc áo lông chồn đem tặng cho Yến phi. Trước lời cầu xin của nàng, vua Tần bèn đồng ý tha cho Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường Quân sợ vua Tân nuốt lời, bèn lập tức rời khỏi nước Tần. Nhưng khi đến Hàm Cốc Quan thì gà còn chưa gáy sáng, nên cửa thành chưa mở. Giữa lúc này, có một môn khách bắt chước tiếng gà gáy, lập tức gà ở xung quanh cũng vỗ cánh gáy theo. Cửa thành liền mở ra, cả đám người chạy thoát ra ngoài thành.
Vua Tần quả nhiên hối lại, nhưng bấy giờ đã muộn.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo” để ví với kỹ năng hoặc hành vi thấp hèn.
(2) Yêu nhi: đứa con nhỏ tuổi nhất.
(3) Cửu hoàn đao:
20080314_216a46aa88b2d4fa8fa1lCXG7xiREfVE Đăng bởi: admin
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ ba
Đệ tử gác núi quay đầu nhìn lên, cung kính hô: “Nguyễn sư huynh.” Nguyễn Vân Chi mặt đầy vui mừng đi xuống bậc đá, kéo tay Tần Truy, nói: “Thật sự là tiểu sư thúc, nhớ chết chúng ta rồi.” Dứt lời bảo tiểu sư đệ kia, “Còn không mau tới kiến quá sư thúc, tí nữa sư phụ biết ngươi ngăn sư thúc không cho hắn vào cửa, nhất định sẽ phạt thảm ngươi.” Đệ tử gác núi đỏ bừng cả mặt, ủy khuất nói: “Không ai báo là sư thúc về, sao lại trách đệ chứ.” Tần Truy nói: “Cậu ta chưa gặp ta bao giờ, khó trách không biết.”
Nguyễn Vân Chi cười nói: “Mau tới, các sư huynh đệ biết ngươi về nhất định rất cao hứng, nhị sư thúc tam sư thúc đều ở nhà, tứ sư thúc xuống núi làm việc, ngày mai mới về. Lần này ngươi về đừng đi vội, ở nhà mấy ngày chỉ giáo võ công cho nhóm sư điệt đi.” Tuổi tác Nguyễn Vân Chi xấp xỉ Tần Truy, từ nhỏ lớn lên cùng hắn, tình nghĩa đồng môn thân thiết vô cùng. Hôm nay thấy hắn trở về dĩ nhiên là thực sự vui vẻ, suốt đường đi cứ không ngừng nói.
Nguyễn Vân Chi nói: “Tiểu sư thúc, ngươi xuống núi lâu như vậy, có tin đồn gì thú vị kể ta nghe chút đi. Sư phụ bế quan, ta lại không đi đâu xa, ngày ngày đều ở đây dạy các sư đệ luyện công, sắp buồn chán mà chết rồi.” Tần Truy hỏi: “Sư huynh bế quan bao lâu rồi?” Nguyễn Vân Chi nói: “Ngươi xuống núi bao lâu thì sư phụ bế quan bấy lâu, mỗi ngày chỉ cho người đến đưa chút đồ ăn, không hỏi mọi chuyện, chúng ta cũng không dám đến quấy.” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Sư huynh vốn không thích luyện công, sao tự dưng chăm chỉ thế.”
Nguyễn Vân Chi thấy xung quanh không người, mới ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Sau khi ngươi xuống núi sư tổ có về một chuyến, ngươi cũng biết tính sư tổ rồi đấy, nghĩ gì là nói nấy, chưa bao giờ giữ thể diện cho người khác cả, bỗng nhiên nổi tính lên kiểm tra võ công của sư phụ và tất cả các sư thúc. Sư phụ ngày thường chỉ thích nghiên cứu y thuật, võ công tất nhiên là kém các sư huynh đệ rồi.” Tần Truy cười nói: “Sư huynh thích y thuật cũng không phải ngày một ngày hai, sao sư phụ tự nhiên lại quay về mắng ông ấy chứ.” Nguyễn Vân Chi nói: “Cũng không phải, sư tổ mắng có mấy câu rồi đưa cho sư phụ một cuốn y kinh, nói là lúc ngẫu nhiên có được trong lúc du ngoạn, đưa cho người nghiên cứu. Sư phụ không phải bế quan luyện công mà rõ ràng là đóng cửa đọc sách. Hậu sơn nhiều dược thảo, bế quan ở đó chẳng phải hợp ý người lắm sao.” Tần Truy nói: “Ngươi cũng hiểu tâm ý của sư phụ ngươi quá đấy. Lần này ta về là có việc gấp tìm sư huynh hỗ trợ, không đi gặp ông ấy không được.” Nguyễn Vân Chi nói: “Sư phụ nói không gặp ai hết, nhưng không có nói là không gặp ngươi. Chỉ là ngươi xông vào hậu sơn gặp người, đừng có nói là chủ ý của ta đấy.”
Hai người nói giỡn suốt đường đi tới thiên thính, Nguyễn Vân Chi lại sai người đi thông báo cho hai vị sư thúc. Chỉ chốc lát sau, nhị sư huynh Đỗ Tiếu Thực, tam sư huynh Tiết Triệu đều vào cả trong phòng, thấy Tần Truy, sư huynh đệ lâu ngày mới gặp lại thân thiết một phen. Đỗ Tiếu Thực tai to mặt lớn ôm cái bụng bự, không giống người tập võ mà nhang nhác ông chủ cửa hàng, đi tới liền nói với Tần Truy: “Tiểu tử đệ đi lâu như vậy mà không thấy mò về, ta còn tưởng đệ chết ở bên ngoài rồi chứ, đang muốn xúi giục tam sư huynh của đệ xuống núi báo thù cho đệ đây.” Tiết Triệu hơn ba mươi tuổi, một khuôn mặt chữ nhật không nộ mà uy, các đệ tử đều có chút nể sợ hắn.
Tiết Triệu thấy Tần Truy thì nét mặt buông lỏng, chỉ là khuôn mặt quan tài của hắn đột nhiên cười lên lại làm cho người ta thấy quái dị gấp bội. Tiết Triệu nói với Đỗ Tiếu Thực: “Ngươi dù sao cũng là người làm sư huynh, sao có thể nói chuyện không đúng mực như vậy, sư đệ vừa trở về, ngươi lại bảo đệ ấy chết ở bên ngoài.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi sớm biết ta muốn nói bậy, sao lại không ngăn cản ta. Ta đang vui vẻ, ngươi còn không mau đi gọi chưởng môn sư huynh tới đây, hậu sơn có cái gì vui đâu mà huynh ấy lại ở những hơn nửa năm chứ.” Tiết Triệu vô cùng kính sợ chưởng môn sư huynh, không dám lỗ mãng, nói: “Sư huynh bế quan, ta không đi làm phiền huynh ấy, muốn đi ngươi tự đi đi.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Sư huynh sắp thành dã nhân đến nơi rồi, ngươi cứ ra hậu sơn réo tiểu sư đệ về rồi, huynh ấy nghe xong chắc chắn sẽ xuất quan.” Tiết Triệu vẫn lắc đầu không chịu.
Tần Truy nói: “Đợi chút nữa đệ tự đi tìm ông ấy, nếu sư huynh có trách tội thì cũng chỉ trách mình đệ thôi.” Đỗ Tiếu Thực gật đầu nói: “Cũng được, tiểu sư đệ đi đường xa về đây vất vả lắm rồi, tháo hành lý xuống trước đã, bọn ta làm cơm đón gió tẩy trần cho đệ.” Tần Truy nói: “Nhị sư huynh, đệ trở về là có việc gấp cần xin đại sư huynh hỗ trợ, sau đó sẽ xuống núi ngay.” Đỗ Tiếu Thực hỏi: “Chuyện gì mà gấp thế?” Tần Truy đem chuyện Đoàn phu nhân trúng độc kể lại một lần, lại nói luôn cả sự tình mình đã nhìn thấy ở Diêu gia trang. Đỗ Tiếu Thực nghe xong, cũng thấy trong đó có vấn đề lớn, nói: “Đệ đi Diêu gia lấy thuốc, đã mở tráp nhìn qua thứ ở bên trong chưa?” Tần Truy nói: “Khóa hộp tinh xảo vô cùng, đệ thấy khó mở ngay được nên để vào trong ngực. Vốn định sau khi cứu người thì lại tới Diêu gia thỉnh tội, Diêu lão hiệp khách có làm khó thế nào cũng sẽ nghe theo. Chẳng ngờ một nhà ba người ông ấy chết thảm trong nháy mắt, đệ thật hối hận không kịp trợ giúp.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Hắc y nhân đó ép hỏi Diêu Mục Phong thứ gì đó để ở đâu, hành hung xong lại tiếp tục tìm kiếm, không phải rất kì quái sao?” Tần Truy nói: “Chắc là đã sớm tìm kiếm trong trang nhiều lần rồi.”
Đỗ Tiếu Thực nghĩ nghĩ lại nói: “Thanh y nhân đuổi theo đệ kia, y cũng dùng kiếm pháp Diêu gia à?” Tần Truy nói: “Có phải kiếm pháp Diêu gia hay không thì đệ cũng không dám chắc, chỉ là kiếm chiêu của y cực nhanh, so với Diêu lão hiệp khách còn nhanh hơn mấy phần, mỗi chiêu đánh ra như không muốn mạng, đệ bị y bức cho không còn cách nào khác, đến cả ngân thương cũng phải rút ra.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Đệ còn nhớ rõ chiêu thức thì đánh lại cho ta xem một lần đi.” Tần Truy nói một tiếng “Được”, lấy trường kiếm bên hông một đệ tử phái Thiên Huyền bên cạnh, nhớ lại kiếm pháp của thanh y nhân ngày đó rồi từng chiêu từng chiêu sử ra. Vì hắn muốn bắt chước cho giống, nên từng chiêu đều rõ ràng rành mạch, chậm hơn thanh y nhân rất nhiều. Kiếm pháp này vốn cần nhanh, trí nhớ của hắn tốt lại có ngộ tính cao, tuy chậm một chút nhưng vẫn nhanh chóng sắc bén hơn kiếm pháp tầm thường, nhất thời trong phòng ánh kiếm loang loáng, rực rỡ lóa mắt. Đỗ Tiếu Thực xem xong nói: “Không sai, đây rõ ràng cũng là kiếm pháp Diêu gia. Thanh y nhân kia tuổi tác tương đương với đệ, nhất định là nghĩa tử mà Diêu Mục Phong thu dưỡng khi còn trẻ chưa thú thê, tên là Giang Khinh Trục. Diêu Mục Phong đem khoái kiếm tuyệt học của mình dốc túi truyền thụ, kiếm pháp của người này tuyệt không dưới tầm nghĩa phụ y. Kỳ quái, Diêu gia diệt môn, đệ đi lấy thuốc, y nửa đêm về đến gia trang, trùng hợp như có người sắp đặt vậy.” Tiết Triệu biết hắn trời sinh có tính đa nghi, cứ đoán tới đoán lui làm cho người ta thiếu kiên nhẫn, nói: “Cái gì mà trùng hợp với không trùng hợp, sư đệ vốn chẳng liên quan gì đến bọn họ, môn phái của chúng ta lại không hỏi chuyện giang hồ, ngươi cứ suy nghĩ linh tinh làm mọi người mất hết cả vui.”
Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi nói đúng, ta là suy nghĩ nhiều. Tiểu tử họ Giang kia không tệ, sư đệ lại không để cho y thấy mặt, lần sau gặp lại cũng vẫn có thể coi là người đáng để có thể kết giao.” Tần Truy cười khổ nói: “Cho dù chưa nhìn thấy tướng mạo của đệ, nhưng mà Ô Tuyết đã bị y theo dõi rồi, nếu lại thấy ngân thương của đệ thì liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Đệ cái đứa nhóc này rõ là thành thật, đã đi trộm đồ còn có thể qua loa như thế, binh khí không thèm đổi lại còn dám bất cẩn mà cưỡi Ô Tuyết, chẳng phải là khoe khoang cho người ta nhận ra sao?” Tiết Triệu hừ nói: “Ai mà giống được cái tên đầy bụng kê minh cẩu đạo (1) như ngươi, sư đệ làm việc quang minh lỗi lạc, tất nhiên là không suy nghĩ chu toàn được như thế rồi.”
Đỗ Tiếu Thực cười ha ha, không tranh cãi với hắn. Tần Truy ngồi một lát liền nói muốn tới hậu sơn tìm đại sư huynh Vạn Khiếu Phong, Nguyễn Vân Chi vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy hắn đi ra liền nói: “Tiểu sư thúc, ta đi đưa cơm cho sư phụ, ngươi đi cùng ta luôn đi.” Tần Truy nói: “Được” Nguyễn Vân Chi đi bên cạnh hắn nói: “Sư phụ phân phó mỗi ngày đặt đồ ăn trên đường tới hậu sơn, người tự tới lấy, tí nữa ngươi chờ ở hậu sơn, ta phải đi trước.” Tần Truy hỏi: “Ngươi sợ cái gì?” Nguyễn Vân Chi nói: “Người gặp ta chẳng được vui vẻ như gặp ngươi đâu, nói không chừng còn mắng ta nữa, ta vẫn là né đi trước thì hơn.” Tần Truy nói: “Ngươi là đại đệ tử khai sơn của ông ấy, tất nhiên ông ấy phải nghiêm khắc với ngươi một chút.” Nguyễn Vân Chi cười nói: “Cũng phải, sư phụ ta cũng là đệ tử khai sơn của sư tổ, sư tổ cứ thấy người lần nào là mắng lần đó, cho ta chọn thì vẫn cứ làm một quan môn đệ tử như ngươi là sướng nhất, lão đại chẳng bằng yêu nhi (2), từ trên xuống dưới ai cũng thích ngươi.”
Tần Truy cười trừ, hai người bất tri bất giác đã đến hậu sơn, nhìn từ xa xa núi rừng xanh ngắt, mây mù vờn quanh, trong rừng còn có ngôi nhà tranh, thật đúng là nơi thế ngoại đào nguyên thanh tĩnh dễ chịu. Tần Truy nghĩ rằng chưởng môn sư huynh bế quan ở đây rõ ràng là ẩn cư hưởng thanh nhàn, thảo nào ở được những hơn nửa năm. Nguyễn Vân Chi để thực hạp ở ven đường, nói với Tần Truy: “Ta đi trước, ngươi đừng nói là ta đưa ngươi đến đấy.” Tần Truy cười nói: “Biết rồi.”
Nguyễn Vân Chi đi rồi, Tần Truy lại đợi một lát, thấy một ông lão râu bạc áo đen từ trên núi đi xuống, tay cầm gậy gỗ, lưng đeo giỏ trúc. Nếu không phải Tần Truy biết rõ ông thì cơ hồ còn tưởng đó là một người hái thuốc. Ông lão kia đến gần, gậy gỗ trong còn chỉ đông chỉ tây, đảo tung lùm cỏ. Tần Truy chờ ông đến nơi, đột nhiên nhảy từ sau tảng đá ra hô: “Đại sư huynh.” Ông lão tuy không đoán trước được có người gọi mình, tuy cả kinh mà thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, định lực đích thực rất cao. Vạn Khiếu Phong thoáng nhìn Tần Truy, trên mặt đã đầy vẻ vui mừng, vẫn không nhanh không chậm hỏi: “Sao đệ lại tới đây.”
Tần Truy nói: “Hôm nay đệ mới về, nghe nói sư huynh đang bế quan nhưng lại có việc gấp muốn nhờ cho nên mới xông liều vào hậu sơn, sư huynh không trách đệ chứ.” Vạn Khiếu Phong liếc nhìn hắn một cái, làm bộ không vui nói: “Có việc gấp là có thể xông vào sao? Ta đã nói không gặp bất cứ ai, đệ cũng không ngoại lệ.” Tần Truy cười nói: “Đệ cũng không xông vào, sư huynh chỉ nói không gặp ai cả, chứ có bảo không ai được tới hậu sơn đâu.” Vạn Khiếu Phong bình thường sủng nhất chính là tiểu sư đệ này, biết hắn vốn dĩ luôn biết quy củ, không có chuyện tuyệt đối sẽ không xông loạn, liền dẫn hắn vào nhà tranh ngồi một lúc. Tần Truy thấy nhà tranh tuy đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, tự tay rót trà vào chén cho Vạn Khiếu Phong, nói: “Sư huynh, đệ có chuyện muốn hỏi huynh.” Vạn Khiếu Phong uống trà bảo: “Không có việc đệ cũng không chịu trở về tìm ta. Nói xem, chuyện gì?”
Tần Truy kể hết tiền căn hậu quả một lần, Vạn Khiếu Phong trầm ngâm một hồi lâu, nhíu mày không giãn nói: “Nghe bệnh trạng này, độc mà Đoàn phu nhân trúng hẳn là Sâm La Minh Nhị, độc này sau khi phát tác thì đau đớn không chịu nổi, người trúng độc chết đi thi cốt cũng mang độc, nếu không đốt xác đổ tro, độc khí còn có thể gây họa cho người sống, hậu hoạn vô cùng.” Tần Truy nhíu mày nói: “Độc này ngoài lấy huyết liên làm thuốc dẫn, chẳng lẽ không có cách nào giải được ư?” Vạn Khiếu Phong cười nói: “Lấy huyết liên làm thuốc dẫn ta chỉ nghe người ta nói chứ chưa thấy bao giờ. Là dùng máu của trăm loại độc vật ngày ngày đúc dưỡng mà thành, có thể khắc chế tất cả kì độc trong thiên hạ, có phải không?” Tần Truy nói: “Phải. Sư huynh cười cái gì?” Vạn Khiếu Phong nói: “Độc tính của các loài độc vật trên đời này không giống nhau, tương sinh tương khắc, làm gì có linh dược nào có thể giải được tất cả, thứ thuốc vạn năng như thế sợ rằng chỉ có thể là tiên thảo từ trên trời rơi xuống mà thôi. Ta thấy đây vốn lang trung giang hồ dùng lời đồn thổi lừa gạt Đoàn trang chủ.” Tần Truy hỏi: “Sư huynh liệu có cách nào giải độc không?”
Vạn Khiếu Phong thần sắc thảnh thơi, Tần Truy liền biết ông đã có dự tính, trong lòng nắm chắc nói: “Phải phiền sư huynh rồi.” Vạn Khiếu Phong nói: “Ta viết phương thuốc cho đệ, đều là thảo dược bình thường thôi, ra hiệu thuốc là mua được. Giải độc này mấu chốt là phải giảm đau trước, hết đau rồi mới từ từ điều trị, không thể nóng vội, chớ tin cái phương pháp lấy độc trị độc kia.” Nói xong còn cẩn thận hỏi tuổi tác của Đoàn phu nhân rồi mới nhấc bút viết đơn, chọn một ít thảo dược có sẵn gói lại cho hắn, dáng vẻ này nào có giống một chưởng môn, còn giống chưởng quầy đại phu của tiệm thuốc hơn nhiều. Tần Truy lại cười nói: “Sớm biết độc này dễ giải như vậy, làm gì phải bỏ gần cầu xa dạ tham Diêu phủ chứ.” Vạn Khiếu Phong lắc đầu nói: “Đệ tưởng độc này dễ giải như vậy sao, nếu không phải sư phụ trở về một chuyến cho ta bản dược kinh kia, ta lại bế quan đọc hơn nửa năm nắm được một hai phần, đệ lấy độc Sâm La Minh Nhị tới hỏi ta, ta cũng thúc thủ vô sách.” Tần Truy nói: “Vậy là đệ tới đúng lúc rồi. Việc này không thể trì hoãn, đệ về Vị Hàn sơn trang cứu tẩu tẩu, sau đó sẽ trở lại gặp sư huynh.”
Vạn Khiếu Phong thấy hắn muốn đi, liền nói: “Ta có việc nhờ đệ đây, vừa lúc đệ xuống núi thì làm giúp ta.” Tần Truy nói: “Sư huynh có việc, đệ đương nhiên sẽ cống hiến sức lực rồi.” Vạn Khiếu Phong một phong thư, nói: “Mấy ngày trước đây Vân Chi đưa cơm tới kèm theo phong thư này, ta đã xem qua, là Liễu gia ở Dương Châu đưa tới. Mồng chín tháng sau là đại thọ của Thần Thương Liễu lão gia tử, ta đang bế quan, mấy tên sư huynh của đệ lại đều quen lười nhác, đẩy đến đẩy đi, chẳng ai chịu ra mặt xã giao cả. Liễu Xá Nhất cùng sư phụ giao tình sâu đậm, không đi chúc thọ khó tránh khỏi thất lễ, lại nói thương pháp Liễu gia độc bộ võ lâm, đệ đi học hỏi một chút, nhờ lão gia tử chỉ điểm ít nhiều, ông ấy nhận tình của sư phụ, tất sẽ không chối từ.” Tần Truy cười nói: “Đệ đi mừng thọ thay sư huynh thôi, nào dám tơ tưởng võ công gia truyền của người ta làm gì.” Vạn Khiếu Phong nói: “Thọ lễ ta đã bảo nhị sư huynh của đệ chuẩn bị rồi, đệ mang theo đi.”
Tần Truy đáp lời, đợi sư huynh dùng cơm xong thì mang theo thực hạp giao cho Nguyễn Vân Chi ngoài cửa hậu sơn. Nguyễn Vân Chi thấy hắn ôm theo một gói thuốc to, cười nói: “Sư phụ quả nhiên rất thương ngươi, ta đi truyền tin thì bị người đánh cho chạy trối chết, ngươi đi xin thuốc người còn gói thuốc cho ngươi, bất công như thế thật là ít có trong thiên hạ mà. Ta nhìn thấy trong mắt ghen tị tự đáy lòng đó nha.” Tần Truy nói: “Chưởng môn sư huynh mặt lạnh tâm hiền, bề ngoài hung dữ với ngươi trong lòng lại rất thương ngươi, ngươi sao có thể không biết. Nguyễn Vân Chi nói: “Thà người thương ta ngoài mặt còn hơn.”
Tần Truy cười cười không lải nhải với y nữa, trong lòng tính chuyện đi đưa thuốc liền vội đi về nói lời từ biệt với hai vị sư huynh. Đỗ Tiếu Thực đem một hộp gấm bao bọc vải giao cho hắn, nói: “Trên đường cưỡi ngựa cẩn thận một chút, cái bình ngọc này không chịu nổi xóc nảy.” Tần Truy nói: “Huynh cố ý làm đệ khó xử mà, tặng cái gì không tặng lại đi tặng cái thứ đồ dễ vỡ.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ta cứ muốn đệ khó xử đấy, ai bảo đệ cả ngày xông loạn ở bên ngoài làm gì.” Tần Truy nói: “Sư huynh đây là hi thế bảo vật, làm vỡ thì tính thế nào đây.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Một đôi bình ngọc thì kham thế nào được hai chữ hi thế, chờ ba năm nữa Dương Châu Thúy Vi mở ra, ta lại đưa đệ tới xem cái gì mới là hi thế trân bảo.” Tần Truy cười đáp ứng.
Các sư huynh tiễn hắn xuống tận chân núi, Tần Truy lên ngựa, Tiết Triệu đột nhiên nói: “Đệ còn dám cưỡi con ngựa này đi, hung án Diêu gia trang chưa xong, ta nghe nói tiểu tử họ Giang tuổi trẻ khí thịnh, tính tình cổ quái, nếu y nhận định đệ giết nghĩa phụ y, lại không thèm hỏi rõ xanh đỏ trắng đen mà hạ sát thủ với đệ thì làm sao bây giờ. Không bằng đổi ngựa đi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Tần Truy nói: “Đệ không thẹn với lương tâm thì sợ cái gì, người không phải do đệ giết, nếu y hiểu lầm thì đệ giải thích cũng không muộn.” Tiết Triệu nói: “Chỉ sợ y không nghe giải thích, người trẻ tuổi thân mang huyết hải thâm cừu, làm việc tất sẽ tàn nhẫn độc ác.” Tần Truy nói: “Đệ không đấu với y, cứ thấy y là quay đầu chạy, thế là được còn gì.”
Tiết Triệu nói hắn không nghe, đành phải lắc đầu thả cho hắn chạy. Tần Truy cáo biệt sư huynh, phi nước đại hướng về Vị Hàn sơn trang. Ba ngày sau đến nơi, Đoàn Dĩ Lương qua mấy ngày đã tiều tụy vài phần đứng ở trước cửa nhìn ra đầu đường, ngày ngóng đêm trông, cuối cùng cũng đợi được Tần Truy tới. Hắn đợi đến nóng lòng, vừa nghe tiếng vó ngựa không cần biết là ai đã ra cửa đón, suýt nữa vấp chân té ngã. Tần Truy phi thân xuống ngựa, đỡ lấy hắn. Đoàn Dĩ Lương gấp đến độ nói không nên lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Truy. Tần Truy an ủi nói: “Đại ca an tâm, tẩu tẩu được cứu rồi.” Lời vừa nói ra, tâm tình căng như dây đàn của Đoàn Dĩ Lương lập tức buông xuống, nắm tay hắn hỏi: “Thật vậy sao? Mau vào nói chuyện.” Tần Truy đỡ hắn vào cửa, đưa đơn thuốc Vạn Khiếu Phong viết cho hắn, lại để dược thảo lên bàn nói: “Sư huynh nói tẩu tẩu tuổi còn trẻ lại chưa từng sinh nở, thuốc không thể kê quá mạnh, đại ca chiếu theo phương thuốc này mỗi ngày sắc một thang. Thuốc này trước tiên giảm đau, sau mới chậm rãi trừ độc tính, phải mất chút thời gian. Tẩu tẩu uống dược xong ít nhiều sẽ khó ở, đại ca nhớ dặn nha hoàn người hầu cẩn thận thanh lý uế vật thường ngày, tuyệt đối không được chạm vào.”
Đoàn Dĩ Lương đáp ứng liên tục, bảo Tiểu Cửu đem thuốc ra hậu viện sắc lên. Tần Truy nói: “Tẩu tẩu sợ rằng còn phải chịu đựng thêm đau đớn.” Đoàn Dĩ Lương nói: “Đều do ta nhất thời hồ đồ, nghe tên hủi kia nói hươu nói vượn, suýt nữa hại lầm tính mạng của Tần nhi. Nàng vốn thích xinh đẹp, gần đây lại gầy gò đến khó coi, không biết có bằng lòng ra ngoài gặp người không, ta đi hỏi một chút.” Nói đoạn đi vào phòng trong, nửa ngày mới đi ra cười nói: “Nàng nghe nói đệ tới nhất định đòi ngồi dậy, cũng không kêu bụng đau, vừa mới bảo nha hoàn chải đầu thay quần áo xong, ra ngay giờ đấy.” Tần Truy nói: “Thân thể tẩu tẩu không tốt, nên tĩnh dưỡng mới phải.” Đoàn Dĩ Lương không biết nói sao, một lát sau rèm cửa khẽ động, Đoàn phu nhân được nha hoàn đỡ ra. Mấy tháng không gặp, Đoàn phu nhân khuôn mặt tiều tụy, dung nhan vốn dĩ như hoa như ngọc lại gầy yếu như cái đầu lâu, Tần Truy nhìn thấy mà khổ sở trong lòng. Đoàn phu nhân tuy là nữ lưu nhưng rất kiên cường, người bình thường chịu đựng đau đớn kiểu này chỉ một tháng đã không chống đỡ nổi, nào còn có thể tự mình đi đứng được. Nàng ngồi xuống bên ghế cười nói với Tần Truy: “Ta nghe đại ca đệ nói, mấy ngày nay đệ bôn ba khắp nơi vì bệnh tình của ta, thật sự quá vất vả rồi.” Tần Truy nói: “Không vất vả, là tẩu tẩu phải chịu khổ mới đúng. Không biết tẩu tẩu trúng độc thế nào, đệ hỏi đại ca huynh ấy lại không rõ.”
Đoàn phu nhân nhìn trượng phu một cái, nói: “Ngày ấy ta đi cùng Tiểu Hoàn lên miếu bái phật, cầu một lá thẻ, Tiểu Hoàn đi giải thẻ, ta cũng đang muốn đi theo, bỗng có tên khất cái rách rưới ngăn ta lại. Ta thấy gã đáng thương liền lấy chút bạc vụn cho gã, nào ngờ khi gã lấy tiền lại cào tay ta một cái, chảy một vệt máu. Ta về nhà không lâu thì nhiễm bệnh, ba ngày sau cả người đau đớn, hôm sau nữa thì đến bụng, khó chịu muốn chết đi. Trừ lần đó ra không còn ai khả nghi nữa.” Tần Truy nói: “Tẩu tẩu an tâm dưỡng bệnh, việc này từ từ rồi lại tra tìm.” Đoàn phu nhân nói: “Hôm nay đệ tới không cho cứ thế mà đi, tốt xấu cũng phải ở lại mấy hôm.” Tần Truy nói: “Sư huynh có chuyện nhờ ta, mồng chín này là đại thọ của Thần Thương Liễu lão gia tử, đệ phải đi tặng thọ lễ, mắt thấy cũng sắp đến ngày rồi, không thể trì hoãn được nữa.”
Đoàn trang chủ thấy thê tử có thể cứu chữa, trong lòng trấn định rất nhiều, cười nói: “Tần đệ quý nhân bận rộn, hối hả ngược xuôi như vậy không thấy mệt sao.” Tần Truy nói: “Mừng thọ cũng không phải việc khó gì, cứ coi như du sơn ngoạn thủy vậy.” Đoàn phu nhân thở dài nói: “Sư huynh đệ nhờ đệ làm việc ta không dám giữ liều, lỡ đại sự lại thành lỗi của ta mất thôi.” Tần Truy nói: “Chờ đệ trở lại, thân thể tẩu tẩu đỡ hơn, đến lúc đó đệ sẽ ở lại mấy ngày.” Đoàn Dĩ Lương nói với thê tử: “Nàng đừng làm Tần đệ khó xử, bây giờ đệ ấy đáp ứng nghe thì hay lắm, vài hôm là quên ngay ấy mà. Lại nói mấy vị sư huynh của đệ ấy chẳng phải cũng dài cổ ngóng đệ ấy về đó sao, Tần đệ quen đi lại trên giang hồ, ở chỗ chúng ta mười ngày nửa tháng lại chẳng buồn chân đến chết.” Đoàn phu nhân nói với Tần Truy: “Thế thì cũng không được đi vội, nghỉ ngơi một đêm đã, huynh đệ hai người tụ họp hàn huyên, sáng sớm mai lên đường cũng không muộn.” Ba người ngồi chuyện một hồi, Đoàn phu nhân thân thể không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Đoàn Dĩ Lương thấy sắc trời không sớm liền bảo hạ nhân chuẩn bị cơm ngon rượu quý, lại giục Tần Truy đi thay đồ tắm rửa trước.
Tần Truy thay một thân thanh y, không biết tại sao nhìn màu sắc trang phục lại nhớ đến thanh y nhân ngày ấy. Từ biệt ở Trần gia tập, chỉ sợ ngày sau ít có cơ hội gặp lại. Đỗ Tiếu Thực nói y làm người không tệ, nếu không phải có chút hiểu lầm thì chính mình cũng rất muốn kết giao với người bằng hữu này. Nghĩ đến đây, Tần Truy lấy từ trong hành lý ra một mũi ngân phiêu, chính là ngân phiêu mà thanh y nhân phóng tới ghim trên cây khi giao đấu. Đêm hôm đó khi hắn quay về tìm chiếc hộp, thấy nó gắn trên cây liền thuận tay rút xuống, cầm trong tay vừa nhìn, trên đó có khắc một chữ ‘Trục’ nho nhỏ. Người giang hồ yêu quý binh khí, khắc tên lên đao kiếm cũng không hiếm thấy, nhưng loại tiểu phiêu này rất dễ mất đi, rơi vào trong tay người có ý muốn hãm hại cũng vô cùng phiền toái, bởi vậy cực ít có người khắc chữ lên ám khí. Tần Truy thấy trên phiêu có tên của y thì biết bản tính người này quang minh lỗi lạc khinh thường dùng ám khí, cho dù có dùng cũng nhất định phải cho người khác biết là ai phóng mới được, không khỏi mỉm cười, cảm giác người này cũng có chỗ thật khả ái.
Buổi tối, Tần Truy cùng Đoàn trang chủ chén đưa chén đẩy uống đến thống khoái, trở lại trong phòng ngả đầu ngủ ngay. Hôm sau tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tần Truy vừa dậy liền đi thăm Đoàn phu nhân trước, thấy khí sắc nàng chuyển tốt, lại nói hôm qua nửa đêm nôn hết, trong người không còn quá đau, ngủ được khá an ổn, thì biết phương thuốc của sư huynh đã công hiệu. Hắn ra ngoài cáo biệt Đoàn Dĩ Lương, lập tức khởi hành chạy tới Thần Thương Liễu gia. Lúc này trong lòng không còn bận tâm, trên đường đi nhẹ nhàng thoải mái rất nhiều. Một đường gió nhẹ vờn quanh, liễu xanh đá trắng làm say lòng người, sáng ngày mồng bảy đã tới trấn Liễu gia. Tần Truy dừng chân ở khách *** Thụy Phúc, vì đi đường có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi trong phòng, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Mạnh gia đến, tất cả tránh hết ra.” Hắn bèn nghĩ không biết Mạnh gia là ai, đến thì cứ việc đến đi, sao còn muốn quét phố dọn đường nữa.
Vốn dĩ hắn không muốn xem náo nhiệt, nhưng bên ngoài ồn ào náo động, tiếng quát không dứt, vì thế mới mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu. Phòng nhỏ này hướng không tốt, không nhìn thấy cửa lớn khách ***, chỉ thấy mấy kẻ vạm vỡ trang phục đồng nhất, người người lưng thẳng như cột mặc một thân hắc y viền bạc, đứng thành hai hàng hai bên, làm cho khách nhân trong *** nhao nhao đứng lên tránh đường, chỉ sợ không tránh kịp.
Tần Truy nhìn trong chốc lát, chỉ thấy một tên béo đi vào, cũng mặc hắc y viền bạc, chỉ là trên hắc y còn thêu hổ trắng. Tên béo bước vào ngồi xuống, quăng một thanh cửu hoàn đại đao (3) lên bàn. Tiểu nhị khom lưng cúi đầu chạy lại nói: “Trà nước của Mạnh gia vẫn như trước chứ ạ.” Tên béo gật đầu nói: “Như trước.” Tiểu nhị nói một tiếng “Dạ biết” rồi đi xuống pha trà. Tần Truy lại thấy người ngoài cửa khiêng mấy cái rương đi vào, trên nắp rương dán giấy niêm phong còn phủ cờ thêu bốn chữ lớn “Bạch Viễn tiêu cục”.
Thì ra là áp tiêu. Tần Truy nghĩ thầm tiêu cục này danh hào không vang, sai tiêu sư lại kiêu ngạo đến thế. Áp tiêu rất coi trọng chuyện nể mặt giang hồ bằng hữu, nếu không cho dù có khôn ngoan khéo léo đến đâu, tiêu sư có võ nghệ cao cường thế nào cũng khó mà được thái bình. Tần Truy thấy tên béo họ Mạnh mặt mày dữ tợn, vào khách *** liền đuổi hết khách nhân xung quanh đi, ỷ thế hiếp người có chút quá phận thì không khỏi sinh lòng chán ghét, đang muốn đóng cửa lại, bỗng nhiên có thêm một người bước vào khách ***. Hắn hơi hơi sửng sốt, người này hắn nhận ra, chính là thanh y nhân Giang Khinh Trục.
—————–
Chú thích.
(1) Kê minh cẩu đạo:
Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy, rồi giả làm chó vào ăn trộm.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân”.
Theo lời mời của Tần Chiêu Vương, Mạnh Thường Quân người nước Tề đã cùng mấy môn khách lên đường sang thăm nước Tần, đồng thời còn đem theo một chiếc áo lông chồn trắng rất quý hiếm làm quà biếu vua Tần.
Về sau, vua Tần cảm thấy Mạnh Thường Quân là một quý tộc nước Tề, không thể trọng dụng, nhưng lại cảm thấy ông ta thật quá am hiểu về tình hình nước Tần, nên không muốn để ông về nước, bèn giam lỏng ông ở nước Tần.
Người em trai của vua Tần là Kinh Tương Quân mới đem chuyện này mách với Mạnh Thường Quân, và dặn ông đến tìm Yến phi – người được vua Tần cưng chiều nhất nói giúp. Nhưng không ngờ, Yến phi đã đưa ra điều kiện nan giải là phải tặng cho nàng chiếc áo lông chồn trắng quý giá đó, thì nàng mới xin với vua Tần.
Mạnh Thường Quân sốt ruột không biết xử trí ra sao, mới bàn với mấy người bạn cùng đi theo. Về sau, có một người ngồi ở cuối hàng nói: “Tôi sẽ lẻn vào trong cung ăn trộm chiếc áo lông chồn trắng, mà chúng ta đã tặng cho vua Tần”. Mạnh Thường Quân nghe vậy vội hỏi lại: “Anh sẽ trộm bằng cách nào?”. Người đó đáp: “Tôi sẽ giả làm con chó lẻn vào ăn trộm”. Quả nhiên, người này đã không phụ lòng mong muốn của mọi người, ngay đêm đó quả nhiên lấy được chiếc áo lông chồn đem tặng cho Yến phi. Trước lời cầu xin của nàng, vua Tần bèn đồng ý tha cho Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường Quân sợ vua Tân nuốt lời, bèn lập tức rời khỏi nước Tần. Nhưng khi đến Hàm Cốc Quan thì gà còn chưa gáy sáng, nên cửa thành chưa mở. Giữa lúc này, có một môn khách bắt chước tiếng gà gáy, lập tức gà ở xung quanh cũng vỗ cánh gáy theo. Cửa thành liền mở ra, cả đám người chạy thoát ra ngoài thành.
Vua Tần quả nhiên hối lại, nhưng bấy giờ đã muộn.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo” để ví với kỹ năng hoặc hành vi thấp hèn.
(2) Yêu nhi: đứa con nhỏ tuổi nhất.
(3) Cửu hoàn đao:
20080314_216a46aa88b2d4fa8fa1lCXG7xiREfVE Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.