Chương 26
Cuồng Thượng Gia Cuồng
24/09/2014
Khi đi tới giữa thôn, không ngờ một bóng người cũng không có.
Nếu thật sự như lời Thiệu nói, năm đó nơi đây bị Thác Bạt Khuê giết không chừa một ai, thì đây hẳn là một quỷ thôn, một dị cảnh hoàn toàn tách biệt với thế giới hiện thực. Nhà cửa cây cối trước mặt cũng đều là ảo ảnh giả tạo. Không sợ, không sợ, tất cả đều là giả mà thôi, Thuỷ Căn lẩm bẩm trong lòng tự trấn an bản thân.
Lúc cậu dần dần bình tĩnh lại, trên quảng trường (uhm, cái này là giống cái sân thôi nhưng xung quanh khá trống trải, ko có nhà cửa) chính giữa thôn đột ngột xuất hiện một bóng người. Khi đi đến gần, có thể nhận ra đấy là một người đàn ông trên dưới năm mươi, mặc quần áo của người Hán, tay áo dài rộng, mái tóc dài không vấn thành búi, mà buông xõa rối tung. Bởi vì ông ta cúi đầu, nên không thấy rõ khuôn mặt.
Con mọt sách tiến sĩ Lương hiếu kỳ hỏi thăm: “Xin hỏi đây có phải là thôn Bốc Vu không?”
Người nọ ngây người một hồi, rồi gật đầu một cách cứng nhắc.
Phùng cục trưởng vỗ vai tiến sĩ Lương, tỏ ý y không phải hỏi, hắn đưa tay ra sau lưng, âm thầm rút ra khẩu súng lục, hỏi: “Chúng ta tới hỏi thăm thôn Bốc Vu, xin hỏi ngài là người trong thôn sao?”
Người nọ lại cứng ngắc gật gật đầu.
Cục trưởng hỏi tiếp: “Xin hỏi tế đàn trong thôn ở nơi nào?”
Lần này người nọ chỉ lấy ngón tay chỉ dưới chân, rồi tan biến đi như một làn khói.
Nhất thời, những người có mặt ở đó không thốt nên lời, nhất là mấy tên thủ hạ của Phùng cục trưởng kinh nghi bất định (sợ hãi không yên), chắc là lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này.
Chẳng lẽ tiểu quảng trường này chính là tế đàn trong thôn?
Phùng cục trưởng đi tới chỗ “người” kia vừa đứng, phát hiện hoá ra mặt đất nơi người nọ đứng không bằng phẳng, mà hơi nhô lên, nhìn kỹ mới thấy đó là một khối mai rùa vĩ đại, mặt trên đầy những hoa văn chằng chịt ngang dọc.
“Đây là mai rùa chỉ dùng để xem bói.” Tiến sĩ Lương nói sau khi lấy kính lúp soi kỹ cái mai rùa vĩ đại.
” ‘Chiêm’ nghĩa là quan sát, ‘Bốc’ là lấy lửa đốt mai rùa, người xưa tin rằng thông qua quan sát hình dáng vết rạn hiện lên, có thể dự đoán được cát hung phúc hoạ. Trên khối mai rùa này có rất nhiều vết đen do bị lửa đốt, nhưng trên bề mặt ngoại trừ hoa văn tự nhiên ra, thì không có lấy một vết rạn. Thật là kỳ quái.”
“Tiến sĩ Lương, trên phương diện khảo cổ cậu rất có hiểu biết, theo cậu, nơi này có đúng là tế đàn dùng để tiến hành nghi lễ hay không?”
Tiến sĩ Lương cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết nào của việc tiến hành thờ cúng.
Thôn Bốc Vu nhiều đời chiêm bốc, rất kính quỷ thần, không thể nào qua loa đại khái với đại sự như tế thần được, nên vị trí tế đàn nhất định phải là ở nơi ‘trên tiếp thiên mạch dưới thu địa khí’. Xem ra Phùng cục trưởng muốn tìm được tế đàn này, để đại nghiệp thành tiên của hắn thành công.
Nếu tiểu quảng trường này không phải tế đàn, vì sao vừa rồi u linh (linh hồn người chết)bỗng nhiên xuất hiện kia lại chỉ xuống đất chứ?
Lúc này, Thiệu trầm tư mới nói: “Người kia có phải là muốn chúng ta dùng mai rùa này xủ quẻ(đốt mai rùa để xem quẻ) không?”
“Vạn Nhân đã từng nói với ta, hễ là tân khách đến tìm thôn Bốc Vu, đều phải ‘trước xem quá khứ, sau hỏi tương lai’. Mặc dù thôn này đã là một tử thôn, song bởi vì người dân chết đột ngột, oán niệm rất nặng, hơn nữa vị trí này phong thuỷ đặc biệt, ý niệm của người chết lưu lại rõ ràng có thể hội tụ thành ảo ảnh thôn Bốc Vu, nghìn năm mà vẫn bất diệt.
Nếu đúng là ảo ảnh hình thành do ý niệm còn lưu lại, người tìm đến đương nhiên cũng phải theo quy củ của thôn Bốc Vu mà làm.”
Phùng cục trưởng nghe xong gật đầu, sau đó chỉ một thuộc hạ bên người nói: “Tiểu Đao, ngươi lên trước đi.”
Người gọi là Tiểu Đao kia do dự đi tới trước mai rùa, theo chỉ dẫn của tiến sĩ Lương, dùng bật lửa đốt đáy mai rùa.
Mai rùa bị nóng từ từ nứt ra vài khe hở, tiếng “răng rắc” vang lên.
Mọi người xúm lại săm soi, phát hiện khe hở nứt ra trông rất giống chữ Hán triện thể (một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc).
Thuỷ Căn cũng ngỏng cổ nhìn, cảm thấy chữ kia sao mà giống một cái mê cung ngoằn ngoèo rối rắm, một chữ cũng không biết.
May mà có một vị chuyên gia về văn tự cổ đại ở đây. Tiến sĩ Lương sau khi cẩn thận phân tích, đọc to:
“Nhất luân minh nguyệt chiếu thuỷ trung
Duy kiến ảnh nhi bất kiến tung
Ngu nhân đương tài hạ khứ thủ
Mạc lai mạc khứ nhất tràng không.”
(Dịch nghĩa: Một vầng trăng sáng chiếu trong nước, chỉ thấy bóng hình không thấy dấu. Kẻ ngốc tưởng tiền nên xuống lấy, tìm tới tìm lui công dã tràng).
Sau khi chữ hiện ra, chỉ trong chốc lát, vết rạn lập tức liền lại, mai rùa lại nguyên vẹn không vết tích.
Trên mai rùa hiện lên câu này cũng dễ hiểu, anh bạn này mệnh như con khỉ vớt trăng, vất vả cả đời cũng không thể phát tài.
Tiểu Đao cũng hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Xúi quẩy, nhưng gần đây lão tử đúng là xui xẻo thật, chung vốn làm ăn với người, kết quả bị lừa mất hai mươi vạn, nếu không phải cần tiền trả nợ gấp, ta đã không cùng Phùng ca…”
Nói đến đây, hắn nhìn nhìn Phùng cục trưởng ánh mát có phần âm trầm, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thuỷ Căn không nhịn được, phì cười một tiếng.
Trời ạ, còn tưởng rằng xuất hiện một thôn đoán mệnh thần bí lắm chứ, có thể có cái gì huyền cơ chứ? Sao mà giống một thôn giang hồ bịp bợp thế!
Chữ xuất hiện trên mai rùa nhìn có vẻ rất mơ hồ, thật ra chả khác gì mánh khóe của thầy tướng số mù loà dưới chân cầu.
Trương quả phụ hồi đó tang chồng, những người có cuộc sống quá khổ sở hay mê tín, bà không việc gì cứ thường mang theo Thuỷ Căn đi đến chỗ bói quẻ.
Cho nên mấy lời bói tới bói lui này, Thuỷ Căn thuộc nằm lòng cả rồi. Quẻ bói vừa ra, cho dù thầy bói đeo kính đen phân tích thế nào cũng có lý cả.
Có điều, quẻ bói mai rùa này đã làm dịu đi rất nhiều bầu không khí khủng bố vẫn luẩn quẩn trên đầu mọi người.
Một thuộc hạ dưới quyền khác của cục trưởng, là một người đàn ông xấu xí có cái nốt ruồi lớn trên miệng cũng cầm bật lửa đi lên.
Lần này trên mai rùa xuất hiện một câu khác:
“Phong quát loạn ti bất kiến đầu
Điên tam đảo tứ phạm ưu sầu
Mạn hành hoãn lai đầu hữu tự
Cấp xúc phản nhạ bất tự do.”
(Dịch nghĩa: Gió thổi tơ rối không thấy đầu, rối rắm bề bộn những phiền lo. Thong thả chậm rãi sẽ gỡ được, vội vã ngược lại mất tự do).
Câu lần này khá là khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy ý tứ chỉ cuộc sống không được như ý.
Những người có thể cùng Phùng cục trưởng dính dáng đến công việc liều mạng này đều phải là kẻ đang chạy trốn, điều kiện thiết yếu lúc chạy trốn chính là tiền, nếu không mấy tên này đúng là ăn no rửng mỡ, lấy mạng ra đùa.
Cho nên ngươi cũng có thể nói cái mai rùa này bói sai rồi, nhưng khi cảm giác hứng thú thứ mới lạ qua đi, lòng hiếu kỳ của mọi người giảm bớt. Cũng không ai đi dùng lửa đốt mai rùa nữa.
“Mấy người các ngươi đi xem xung quanh, nếu thấy toà nhà nào trang trí tinh xảo, lập tức trở lại nói cho ta biết.” Phùng cục trưởng tiến hành phân công cho vài tên thuộc hạ.
Cuối cùng chỉ còn lại Thanh Hà Vương, Thuỷ Căn, còn có tiến sĩ Lương và Phùng cục trưởng tiếp tục ở lại trung tâm quảng trường. Ánh sáng ban ngày tối dần, một vầng trăng sáng trên cao, ngôi làng cổ xưa được ánh trăng phủ lên một tầng sáng trắng thê lương, càng trở nên ảm đạm.
Có lẽ là để xoa dịu bầu không khí tĩnh mịch, Phùng cục trưởng đi tới bên Thiệu nói: “Thanh Hà Vương, nếu như ta tìm được tế đàn, sẽ rất có ích cho người. Lần trước dùng tàn hương ám toán ngươi cũng là bất đắc dĩ, nếu như sớm biết rằng vị này chính là Vạn Nhân – Vạn mỹ nhân… thì ta đã không giở hạ sách ấy ra rồi, ha ha, hiện giờ chúng ta coi như là thù đồ đồng quy (phương pháp khác nhau nhưng đều đi đến cùng một kết quả), hy vọng ân oán lúc đó giữa chúng ta lúc đó có thể xí xoá, ngươi thấy thế nào?”
Bộ dạng hắn bây giờ thật xứng đáng là không mặt không da. Đúng là lão du điều (lão bán quẩy: chỉ người khéo đưa đẩy, lõi đời) trên quan trường có khác, ngấm ngầm đâm sau lưng người ra xong, lại ra vẻ áy náy hối lỗi như thể chỉ là không cẩn thận dẫm lên chân người ta mà thôi ấy.
Thuỷ Căn có chút chán ghét, nhưng Thiệu lại gật đầu với Phùng cục trưởng: “Trước đây đều là hiểu lầm, nếu như có thể tìm được tế đàn, chúng ta hiển nhiên đều rất vui mừng.”
Thuỷ Căn len lén túm góc áo Thiệu: “Thật không ngờ ngươi cũng độ lượng như vậy nha! Sao trước kia lại tính toán sòng phẳng với ta thế hở? Buổi sáng không cẩn thận chảy nước miếng trên ngực ngươi có chút xíu, lúc ăn cơm kiểu gì cũng phải nhổ nước bọt vào trong bát của ta mới coi như hết nợ?”
Nếu như là ngày trước, Thiệu đã sớm cho cậu một cái tát.
Nhưng lần này, cái mặt hắn giống hệt đèn tín hiệu, thoạt xanh thoạt đỏ, cuối cùng chỉ vươn tay ra không nặng không nhẹ nhéo mặt Thuỷ Căn một cái.
Động tác này không thể không nói là có vẻ vô cùng thân mật. Thuỷ Căn lập tức cả người lúng túng không được tự nhiên.
Ngay khi cậu muốn nói cái gì đó chi dịu bớt bầu không khí mờ ám, xa xa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng kêu dồn dập.
“A! A!”
Mọi người nghe thấy trong lòng đều cả kinh, nhìn nhau, tiến sĩ Lương vội chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu trước tiên.
Thật ra những người đó cũng không đi xa, lúc cả bọn tiến sĩ Lương chạy tới, mới phát hiện chỗ phát ra tiếng kêu kia là ở gần một cái giếng trong thôn.
Người đàn ông có nốt ruồi lớn trên miệng kia, kinh hoàng chỉ vào miệng giếng.
“Tiểu… Tiểu Đao ở bên trong…”
Mọi người xúm lại quanh miệng giếng.
Đáy giếng rất sâu, nước giếng xanh thẫm đặc lại như mực, khiến người nửa nổi trong nước, đôi mắt trợn tròn nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch. Và bên cạnh khuôn ấy, một vầng trăng sáng trong như vỡ nát giữa những gợn nước lăn tăn.
Thuỷ Căn nhìn sự cố đột ngột xảy ra này, không biết vì sao, dòng chữ trên mai rùa kia lại hiện ra trước mắt cậu:
“Nhất luân minh nguyệt chiếu thủy trung
Duy kiến ảnh nhi bất kiến tung
Ngu nhân đương tài hạ khứ thủ
Mạc lai mạc khứ nhất tràng không.”
Nếu thật sự như lời Thiệu nói, năm đó nơi đây bị Thác Bạt Khuê giết không chừa một ai, thì đây hẳn là một quỷ thôn, một dị cảnh hoàn toàn tách biệt với thế giới hiện thực. Nhà cửa cây cối trước mặt cũng đều là ảo ảnh giả tạo. Không sợ, không sợ, tất cả đều là giả mà thôi, Thuỷ Căn lẩm bẩm trong lòng tự trấn an bản thân.
Lúc cậu dần dần bình tĩnh lại, trên quảng trường (uhm, cái này là giống cái sân thôi nhưng xung quanh khá trống trải, ko có nhà cửa) chính giữa thôn đột ngột xuất hiện một bóng người. Khi đi đến gần, có thể nhận ra đấy là một người đàn ông trên dưới năm mươi, mặc quần áo của người Hán, tay áo dài rộng, mái tóc dài không vấn thành búi, mà buông xõa rối tung. Bởi vì ông ta cúi đầu, nên không thấy rõ khuôn mặt.
Con mọt sách tiến sĩ Lương hiếu kỳ hỏi thăm: “Xin hỏi đây có phải là thôn Bốc Vu không?”
Người nọ ngây người một hồi, rồi gật đầu một cách cứng nhắc.
Phùng cục trưởng vỗ vai tiến sĩ Lương, tỏ ý y không phải hỏi, hắn đưa tay ra sau lưng, âm thầm rút ra khẩu súng lục, hỏi: “Chúng ta tới hỏi thăm thôn Bốc Vu, xin hỏi ngài là người trong thôn sao?”
Người nọ lại cứng ngắc gật gật đầu.
Cục trưởng hỏi tiếp: “Xin hỏi tế đàn trong thôn ở nơi nào?”
Lần này người nọ chỉ lấy ngón tay chỉ dưới chân, rồi tan biến đi như một làn khói.
Nhất thời, những người có mặt ở đó không thốt nên lời, nhất là mấy tên thủ hạ của Phùng cục trưởng kinh nghi bất định (sợ hãi không yên), chắc là lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này.
Chẳng lẽ tiểu quảng trường này chính là tế đàn trong thôn?
Phùng cục trưởng đi tới chỗ “người” kia vừa đứng, phát hiện hoá ra mặt đất nơi người nọ đứng không bằng phẳng, mà hơi nhô lên, nhìn kỹ mới thấy đó là một khối mai rùa vĩ đại, mặt trên đầy những hoa văn chằng chịt ngang dọc.
“Đây là mai rùa chỉ dùng để xem bói.” Tiến sĩ Lương nói sau khi lấy kính lúp soi kỹ cái mai rùa vĩ đại.
” ‘Chiêm’ nghĩa là quan sát, ‘Bốc’ là lấy lửa đốt mai rùa, người xưa tin rằng thông qua quan sát hình dáng vết rạn hiện lên, có thể dự đoán được cát hung phúc hoạ. Trên khối mai rùa này có rất nhiều vết đen do bị lửa đốt, nhưng trên bề mặt ngoại trừ hoa văn tự nhiên ra, thì không có lấy một vết rạn. Thật là kỳ quái.”
“Tiến sĩ Lương, trên phương diện khảo cổ cậu rất có hiểu biết, theo cậu, nơi này có đúng là tế đàn dùng để tiến hành nghi lễ hay không?”
Tiến sĩ Lương cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết nào của việc tiến hành thờ cúng.
Thôn Bốc Vu nhiều đời chiêm bốc, rất kính quỷ thần, không thể nào qua loa đại khái với đại sự như tế thần được, nên vị trí tế đàn nhất định phải là ở nơi ‘trên tiếp thiên mạch dưới thu địa khí’. Xem ra Phùng cục trưởng muốn tìm được tế đàn này, để đại nghiệp thành tiên của hắn thành công.
Nếu tiểu quảng trường này không phải tế đàn, vì sao vừa rồi u linh (linh hồn người chết)bỗng nhiên xuất hiện kia lại chỉ xuống đất chứ?
Lúc này, Thiệu trầm tư mới nói: “Người kia có phải là muốn chúng ta dùng mai rùa này xủ quẻ(đốt mai rùa để xem quẻ) không?”
“Vạn Nhân đã từng nói với ta, hễ là tân khách đến tìm thôn Bốc Vu, đều phải ‘trước xem quá khứ, sau hỏi tương lai’. Mặc dù thôn này đã là một tử thôn, song bởi vì người dân chết đột ngột, oán niệm rất nặng, hơn nữa vị trí này phong thuỷ đặc biệt, ý niệm của người chết lưu lại rõ ràng có thể hội tụ thành ảo ảnh thôn Bốc Vu, nghìn năm mà vẫn bất diệt.
Nếu đúng là ảo ảnh hình thành do ý niệm còn lưu lại, người tìm đến đương nhiên cũng phải theo quy củ của thôn Bốc Vu mà làm.”
Phùng cục trưởng nghe xong gật đầu, sau đó chỉ một thuộc hạ bên người nói: “Tiểu Đao, ngươi lên trước đi.”
Người gọi là Tiểu Đao kia do dự đi tới trước mai rùa, theo chỉ dẫn của tiến sĩ Lương, dùng bật lửa đốt đáy mai rùa.
Mai rùa bị nóng từ từ nứt ra vài khe hở, tiếng “răng rắc” vang lên.
Mọi người xúm lại săm soi, phát hiện khe hở nứt ra trông rất giống chữ Hán triện thể (một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc).
Thuỷ Căn cũng ngỏng cổ nhìn, cảm thấy chữ kia sao mà giống một cái mê cung ngoằn ngoèo rối rắm, một chữ cũng không biết.
May mà có một vị chuyên gia về văn tự cổ đại ở đây. Tiến sĩ Lương sau khi cẩn thận phân tích, đọc to:
“Nhất luân minh nguyệt chiếu thuỷ trung
Duy kiến ảnh nhi bất kiến tung
Ngu nhân đương tài hạ khứ thủ
Mạc lai mạc khứ nhất tràng không.”
(Dịch nghĩa: Một vầng trăng sáng chiếu trong nước, chỉ thấy bóng hình không thấy dấu. Kẻ ngốc tưởng tiền nên xuống lấy, tìm tới tìm lui công dã tràng).
Sau khi chữ hiện ra, chỉ trong chốc lát, vết rạn lập tức liền lại, mai rùa lại nguyên vẹn không vết tích.
Trên mai rùa hiện lên câu này cũng dễ hiểu, anh bạn này mệnh như con khỉ vớt trăng, vất vả cả đời cũng không thể phát tài.
Tiểu Đao cũng hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Xúi quẩy, nhưng gần đây lão tử đúng là xui xẻo thật, chung vốn làm ăn với người, kết quả bị lừa mất hai mươi vạn, nếu không phải cần tiền trả nợ gấp, ta đã không cùng Phùng ca…”
Nói đến đây, hắn nhìn nhìn Phùng cục trưởng ánh mát có phần âm trầm, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thuỷ Căn không nhịn được, phì cười một tiếng.
Trời ạ, còn tưởng rằng xuất hiện một thôn đoán mệnh thần bí lắm chứ, có thể có cái gì huyền cơ chứ? Sao mà giống một thôn giang hồ bịp bợp thế!
Chữ xuất hiện trên mai rùa nhìn có vẻ rất mơ hồ, thật ra chả khác gì mánh khóe của thầy tướng số mù loà dưới chân cầu.
Trương quả phụ hồi đó tang chồng, những người có cuộc sống quá khổ sở hay mê tín, bà không việc gì cứ thường mang theo Thuỷ Căn đi đến chỗ bói quẻ.
Cho nên mấy lời bói tới bói lui này, Thuỷ Căn thuộc nằm lòng cả rồi. Quẻ bói vừa ra, cho dù thầy bói đeo kính đen phân tích thế nào cũng có lý cả.
Có điều, quẻ bói mai rùa này đã làm dịu đi rất nhiều bầu không khí khủng bố vẫn luẩn quẩn trên đầu mọi người.
Một thuộc hạ dưới quyền khác của cục trưởng, là một người đàn ông xấu xí có cái nốt ruồi lớn trên miệng cũng cầm bật lửa đi lên.
Lần này trên mai rùa xuất hiện một câu khác:
“Phong quát loạn ti bất kiến đầu
Điên tam đảo tứ phạm ưu sầu
Mạn hành hoãn lai đầu hữu tự
Cấp xúc phản nhạ bất tự do.”
(Dịch nghĩa: Gió thổi tơ rối không thấy đầu, rối rắm bề bộn những phiền lo. Thong thả chậm rãi sẽ gỡ được, vội vã ngược lại mất tự do).
Câu lần này khá là khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy ý tứ chỉ cuộc sống không được như ý.
Những người có thể cùng Phùng cục trưởng dính dáng đến công việc liều mạng này đều phải là kẻ đang chạy trốn, điều kiện thiết yếu lúc chạy trốn chính là tiền, nếu không mấy tên này đúng là ăn no rửng mỡ, lấy mạng ra đùa.
Cho nên ngươi cũng có thể nói cái mai rùa này bói sai rồi, nhưng khi cảm giác hứng thú thứ mới lạ qua đi, lòng hiếu kỳ của mọi người giảm bớt. Cũng không ai đi dùng lửa đốt mai rùa nữa.
“Mấy người các ngươi đi xem xung quanh, nếu thấy toà nhà nào trang trí tinh xảo, lập tức trở lại nói cho ta biết.” Phùng cục trưởng tiến hành phân công cho vài tên thuộc hạ.
Cuối cùng chỉ còn lại Thanh Hà Vương, Thuỷ Căn, còn có tiến sĩ Lương và Phùng cục trưởng tiếp tục ở lại trung tâm quảng trường. Ánh sáng ban ngày tối dần, một vầng trăng sáng trên cao, ngôi làng cổ xưa được ánh trăng phủ lên một tầng sáng trắng thê lương, càng trở nên ảm đạm.
Có lẽ là để xoa dịu bầu không khí tĩnh mịch, Phùng cục trưởng đi tới bên Thiệu nói: “Thanh Hà Vương, nếu như ta tìm được tế đàn, sẽ rất có ích cho người. Lần trước dùng tàn hương ám toán ngươi cũng là bất đắc dĩ, nếu như sớm biết rằng vị này chính là Vạn Nhân – Vạn mỹ nhân… thì ta đã không giở hạ sách ấy ra rồi, ha ha, hiện giờ chúng ta coi như là thù đồ đồng quy (phương pháp khác nhau nhưng đều đi đến cùng một kết quả), hy vọng ân oán lúc đó giữa chúng ta lúc đó có thể xí xoá, ngươi thấy thế nào?”
Bộ dạng hắn bây giờ thật xứng đáng là không mặt không da. Đúng là lão du điều (lão bán quẩy: chỉ người khéo đưa đẩy, lõi đời) trên quan trường có khác, ngấm ngầm đâm sau lưng người ra xong, lại ra vẻ áy náy hối lỗi như thể chỉ là không cẩn thận dẫm lên chân người ta mà thôi ấy.
Thuỷ Căn có chút chán ghét, nhưng Thiệu lại gật đầu với Phùng cục trưởng: “Trước đây đều là hiểu lầm, nếu như có thể tìm được tế đàn, chúng ta hiển nhiên đều rất vui mừng.”
Thuỷ Căn len lén túm góc áo Thiệu: “Thật không ngờ ngươi cũng độ lượng như vậy nha! Sao trước kia lại tính toán sòng phẳng với ta thế hở? Buổi sáng không cẩn thận chảy nước miếng trên ngực ngươi có chút xíu, lúc ăn cơm kiểu gì cũng phải nhổ nước bọt vào trong bát của ta mới coi như hết nợ?”
Nếu như là ngày trước, Thiệu đã sớm cho cậu một cái tát.
Nhưng lần này, cái mặt hắn giống hệt đèn tín hiệu, thoạt xanh thoạt đỏ, cuối cùng chỉ vươn tay ra không nặng không nhẹ nhéo mặt Thuỷ Căn một cái.
Động tác này không thể không nói là có vẻ vô cùng thân mật. Thuỷ Căn lập tức cả người lúng túng không được tự nhiên.
Ngay khi cậu muốn nói cái gì đó chi dịu bớt bầu không khí mờ ám, xa xa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng kêu dồn dập.
“A! A!”
Mọi người nghe thấy trong lòng đều cả kinh, nhìn nhau, tiến sĩ Lương vội chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu trước tiên.
Thật ra những người đó cũng không đi xa, lúc cả bọn tiến sĩ Lương chạy tới, mới phát hiện chỗ phát ra tiếng kêu kia là ở gần một cái giếng trong thôn.
Người đàn ông có nốt ruồi lớn trên miệng kia, kinh hoàng chỉ vào miệng giếng.
“Tiểu… Tiểu Đao ở bên trong…”
Mọi người xúm lại quanh miệng giếng.
Đáy giếng rất sâu, nước giếng xanh thẫm đặc lại như mực, khiến người nửa nổi trong nước, đôi mắt trợn tròn nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch. Và bên cạnh khuôn ấy, một vầng trăng sáng trong như vỡ nát giữa những gợn nước lăn tăn.
Thuỷ Căn nhìn sự cố đột ngột xảy ra này, không biết vì sao, dòng chữ trên mai rùa kia lại hiện ra trước mắt cậu:
“Nhất luân minh nguyệt chiếu thủy trung
Duy kiến ảnh nhi bất kiến tung
Ngu nhân đương tài hạ khứ thủ
Mạc lai mạc khứ nhất tràng không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.