Quyển 3 - Chương 2: Ác quỷ trở về
Get Backer
24/03/2014
“Theo tin tức chúng tôi mới nhận được, hai tháng nay, pháp sư Tịnh Sa Hoạt
Thổ, hay được biết đến với cái tên Tịnh Hoạt đã không hề xuất hiện tại
Tuyệt Tưởng Thành. Mặc dù các nhà chức trách đã thông báo rằng Tịnh Hoạt đang trên đường truy tìm kiến thức và phép thuật mới, song điều này
không làm dân chúng trong thành bớt lo lắng. Suốt hai mươi năm qua, đây
là lần đầu tiên pháp sư Tịnh Hoạt rời khỏi thành lâu như vậy. Một số ý
kiến cho rằng Tuyệt Tưởng Thành đang gặp nguy hiểm. Mặc dù Tuyệt Tưởng
Thành nằm ở khu vực bình yên nhất của lục địa Kim Ngân, nhưng dư luận
đều quan ngại sâu sắc trước sự vắng mặt quá lâu của Tịnh Hoạt. Những
thông tin mới nhất về pháp sư Tịnh Hoạt sẽ liên tục được cập nhật.”.
Ưu Nhiên, thông tin trực tiếp từ Tuyệt Tưởng Thành.”.
“Xin cảm ơn phóng viên Ưu Nhiên. Vâng, thưa quý vị, có lẽ cái tên Tịnh Hoạt không còn quá xa lạ với chúng ta. Bằng tài năng thiên bẩm, cô được coi là lá chắn phòng thủ vững chắc nhất của Tuyệt Tưởng Thành. Cô cũng là ứng cử viên cho vị trí trong Ngũ pháp sư vốn đã bị bỏ trống quá lâu. Theo quan điểm của nhiều vị pháp sư có tiếng, nghiệp pháp sư vốn dĩ phải đi nhiều nơi để thu thập kiến thức phép thuật, Tịnh Hoạt cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, đối với Tuyệt Tưởng Thành, rõ ràng sự vắng mặt của cô khiến người dân rất lo lắng. Như chúng ta đã biết, Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng bất khả xâm phạm với cỗ máy Bách Phương Lam Thuẫn mà chỉ riêng Tịnh Hoạt mới có thể điều khiển. Sự vắng mặt của Tịnh Hoạt đang dấy lên mối quan ngại cho an ninh khu vực, dù rằng Tuyệt Tưởng Thành nằm tại rẻo Mạn Đà – nơi yên bình nhất của lục địa Kim Ngân. Mọi thông tin về pháp sư Tịnh Hoạt, chúng tôi sẽ cập nhật liên tục trong các bản tin tiếp theo, hoặc quý vị có thể truy nhập địa chỉ phía dưới, xin cảm ơn! Và nếu quý vị là chiến binh, xin đừng rời mắt khỏi màn hình vì tiếp theo sẽ là chuyên mục Chiến giới giới Tâm Mộng.”.
“Xin chào quý vị, chúng ta lại gặp nhau trong chương trình Chiến giới Tâm Mộng. Tôi, biên tập viên Thương Phần, sẽ chuyển tới cho quý vị những tin tức nóng hổi nhất của thế giới chiến binh. Trong tuần vừa rồi, tin tức nóng hổi nhất không phải là lễ công bố những thanh kiếm mới vừa gia nhập cuốn bách khoa Thiên kiếm tịch, các pháp sư đang tranh luận về sự tồn tại của ngọn lửa thứ tám mươi hai hay Thánh Vực tổ chức kỳ thi tuyển ứng viên dự bị thánh sứ, mà là một tin đồn đang lan truyền khắp thế giới kiếm sĩ: đó là bức tường mười ba mét một giây (13m/s) đã bị xô đổ. Như chúng ta đều biết, mười ba mét một giây là tốc độ đánh kiếm cực hạn, chỉ cao thủ kiếm thuật mới có thể làm. Nhưng tin đồn giới hạn trên bị xô đổ đang gây ra rất nhiều phản ứng trái chiều. Một số ý kiến cho rằng lịch sử kiếm thuật sắp rẽ sang trang mới, số khác lại cho đây là lời đồn vô căn cứ. Hôm nay, chúng tôi đã mời ngài Tòa Mỗ - kiếm sĩ Cực Hàn quốc, một trong Thập kiếm sĩ nhằm giải đáp thông tin trên. Xin chào ngài Tòa Mỗ, ngài có bình luận gì trước tin đồn tốc độ giới hạn đã bị xô đổ?
-Ai tin thì tin chứ cá nhân tôi nghĩ đây là chỉ là chuyện tiếu lâm! Kiếm thuật là vô hạn, nhưng có những giới hạn mà con người không thể vượt qua, như mười ba mét một giây là ví dụ! Cô biết đấy, con người tiềm năng vô hạn, nhưng đó là bộ óc, không hẳn là thể chất. Chúng ta có người khỏe nhất, nhưng chẳng thể tay không đánh lại những dã thú miền cực bắc thế giới. Chúng ta có người bơi nhanh nhất, nhưng đâu thể bơi nhanh bằng loài “đột thiên ngư” ở biển tây lục địa Đông Thổ? Thế giới ngầm từng đưa ra những loại biệt dược tăng sức mạnh, phản xạ của cơ bắp nhưng chưa từng kẻ nào dám quảng cáo rằng có thể vượt qua giới hạn mười ba mét một giây. Thế cho nên lời đồn trên hoàn toàn vô căn cứ, thật sự không đáng tin!
-Thưa ngài, qua nhiều nguồn khác nhau, chúng tôi được biết tin đồn trên bắt nguồn từ một người là Vạn Thù – tội phạm bị truy nã khắp thế giới, đồng thời cũng là nhân vật trong Thập kiếm sĩ. Ngài nghĩ sao về điều này?
-Mọi người từ trước tới nay đều tin vào bản danh sách Thập kiếm sĩ nhỉ? Ha ha, đó chỉ là danh sách của thế giới ngầm, hoàn toàn không đáng tin cậy! Người có tri thức sẽ không bao giờ xếp một gã tội phạm như Vạn Thù ngang hàng với tôi! Một tên tội phạm thì lời nói nào của gã mới la thật? Tiện đây, tôi khuyên quý vị nên tìm danh sách Thập kiếm sĩ do Viện kiếm thuật trực thuộc Đại Hội Đồng công bố hồi đầu năm. Tất nhiên tên tôi cũng ở trong đó! Danh sách này còn xếp hạng dựa theo thành tích…
-Vâng, vâng, xin cảm ơn ngài! Thưa quý vị, ngài Tòa Mỗ đã cho chúng ta thấy phần nào những luồng dư luận trái chiều xung quanh tin đồn kể trên. Với tư cách là thành viên Thập kiếm sĩ, à vâng… ý tôi là danh sách do Đại Hội Đồng công bố, quan điểm của ngài Tòa Mỗ rất đáng để tham khảo. Chắc chắn trong thời gian tới sẽ còn rất nhiều những tranh cãi xung quanh vấn đề này. Trở lại với chương trình, trong lễ công bố cuốn bách khoa Thiên kiếm tịch mới, rất nhiều thanh kiếm mới đã gây sự chú ý…”.
Những hình ảnh ba chiều cùng giọng nói của nữ biên tập viên tắt phụt sau cái vẫy tay của một người. Người này mới ngủ dậy, mắt đỡ đẫn, tay thi thoảng đưa lên gãi gãi mái đầu rối bù, miệng vừa nó vừa ngáp ngắn ngáp dài:
-Nổi… nổi tiếng rồi đấy, Phong à… tổ bà lão già… Tòa Mỗ! Đầu óc bé tí… oáp, chả hiểu cái khỉ gì hết!
Nói dứt câu, gã vươn vai làm vài động tác thể dục thư giãn gân cốt. Cùng lúc ấy, một người khác lên tiếng trả lời gã:
-Có lẽ lần đấy là may mắn thôi! Mấy hôm nay tôi có thử lại nhưng bó tay, lưỡi Bộc phá không tàng hình được!
-Nhưng vẫn là vượt qua giới hạn, đúng không? He he, rồi cậu sẽ đứng trong hàng ngũ Thập kiếm sĩ, rồi người ta sẽ biết người chế tạo thanh Bộc phá là tôi!
-Ngủ lâu quá nên hoang tưởng rồi hả? – Người kia cười lớn.
Người tên “Phong” chẳng phải ai khác ngoài Vô Phong, còn gã ngái ngủ – kẻ chế tạo thành Bộc phá – đương nhiên là Hỏa Nghi. Hai gã khởi đầu ngày mới bằng việc xem bản tin – như cái cách mà họ thường làm trong mấy ngày gần đây.
-Tôi nghe cái lão bụng phệ Tòa… Tòa gì nhỉ? Tòa Mỗ! Sao lão ta cứ lằng nhằng về cái danh sách Thập kiếm sĩ thế?
Hỏa Nghi nhún vai:
-À, cậu nên làm quen với một số kẻ có máu mặt đi là vừa. Danh hiệu Thập kiếm sĩ do thế giới ngầm đặt ra. Nó bao gồm mười kiếm sĩ mạnh nhất bao gồm kiếm sĩ chính thống và kiếm sĩ ngoài vòng pháp luật. Mọi kiếm sĩ đều công nhận bản danh sách ấy vì nó khách quan. Nhưng mấy lão già ở viện kiếm thuật Đại Hội Đồng lại ghét tội phạm. Dạo này, họ đưa ra danh sách mới chỉ toàn kiếm sĩ chính thống. He he, dĩ nhiên là chẳng ai quan tâm cả!
Sau khi trở về từ Xích Quỷ, hai gã ngày nào cũng hóng bản tin hòng tóm được chút manh mối về quái thú Ác Lạc Điểu. Một công việc thừa thãi, bởi nếu bản tin có xuất hiện con chim đó thật thì mạng lưới tình báo Phi Thiên quốc đã tỏ tường từ lâu. Nhưng Hỏa Nghi tin rằng khứu giác của đám phóng viên nhanh nhạy chẳng kém đám tình báo. Ít nhất, hắn cũng đúng phần nào khi một thông tin rất nhỏ trong trận chiến đỉnh Hoành Sơn đã lọt ra ngoài.
Việc để lọt quái thú Ác Lạc Điểu đang gây ra cơn chấn động lớn chưa từng có. Những bức điện từ Đại Hội Đồng cùng những cuộc chất vấn từ Thánh Vực liên tục ập về Thần Sấm. Dĩ nhiên, người hứng chịu ngần ấy thứ là Lục Châu. Nhớ ngày bắt được Quỷ Vương đầu tiên, công chúa đứng trên đỉnh danh vọng cao bao nhiêu thì giờ đây, nàng nằm dưới vực thẳm tội lỗi sâu bấy nhiêu. Mọi trách nhiệm đều được quy kết cho công chúa, mà trách nhiệm thường đi đôi với xử phạt. Chẳng ai dám xử phạt công chúa Phi Thiên quốc, nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn rằng sự nghiệp của nàng tại Thánh Vực sẽ rộng mở như trước. Hơn ai hết, Lục Châu nóng ruột muốn truy lùng Ác Lạc Điểu ngay lập tức song vạn sự không chiều theo ý nàng. Nhiều quốc gia ở Kim Ngân hoài nghi về chuyến đi của công chúa. Không phải họ nghi ngờ Quỷ Vương, mà vì họ nghĩ Phi Thiên muốn lợi dụng việc này để thực hiện công tác gián điệp. Một tuần trôi qua, nhưng Phi Thiên vẫn chưa thương lượng được với những nước trên.
-Sự nghiệp của công chúa ở Thánh Vực có ý nghĩa gì? Tôi không hiểu lắm?! Tôi tưởng công chúa chỉ phấn đấu trở thành đại thánh sứ và tiếp thu càng nhiều phép thuật càng tốt chứ? – Vô Phong nói.
-Đại khái là bộ mặt… – Hỏa Nghi trả lời – …đồng thời mang ý nghĩa biểu trưng sức mạnh quốc gia. Công chúa hiện là người đứng đầu nhóm thánh sứ Phi Thiên ở Thánh Vực, nếu hoàn thành nhiều nhiệm vụ quan trọng hoặc đơn giản là trở thành đại thánh sứ, cô ta có thể được đề bạt chức Tổng Lãnh thánh sứ. Nhưng cứ tình hình này thì e là không được rồi.
Hỏa Nghi lắc đầu chán ngán. Vô Phong nheo mắt ngạc nhiên:
-Chức vụ thì ảnh hưởng gì chứ?
-Một dạng quyền lực. Các nhóm thánh sứ liên minh với nhau dựa theo liên minh quốc gia, và tất cả thánh sứ sẽ phấn đấu vì chức vụ Tổng Lãnh. Thánh sứ nước nào có được ngôi Tổng Lãnh, quốc gia đó được nâng cao vị thế, đồng thời được phép mượn thánh sứ của nước láng giềng cho những trường hợp cấp bách. Phi Thiên chúng ta đứng đầu liên minh, nhưng sẽ không lạ nếu Tổng Lãnh là người của nước yếu hơn. Khi ấy, nếu Tổng Lãnh yêu cầu, chúng ta buộc phải cử thánh sứ đi.
-Tôi tưởng thánh sứ là tài sản quốc gia, không ai được đụng vào chứ? – Vô Phong hỏi.
-Riêng Tổng Lãnh thì có thể, đó là luật do Thánh Vực đặt ra. Một khi Tổng Lãnh yêu cầu, nước liên minh phải cử đi ít nhất một hoặc hai thánh sứ. Thế nên cuộc bầu chọn Tổng Lãnh thánh sứ hàng năm luôn thu hút được sự chú ý. Bây giờ là tháng mấy? Tháng 9 à? Vậy thì năm tháng nữa, tức là tháng 2 năm sau sẽ là cuộc bầu chọn Tổng Lãnh. Có chuyện vui để xem đây!
Phi Thiên là đế quốc mạnh nhất thế giới, có tiếng nói lớn nhất ở Đại Hội Đồng, thừa khả năng can thiệp vào mọi quốc gia, nhưng Thánh Vực lại là một câu chuyện khác. Trong chuyện của Lục Châu, Phi Thiên chẳng thể giúp nàng, dù chỉ một chút. Mỗi ngày, chức vụ Tổng Lãnh thánh sứ càng thêm rời xa công chúa. Song Bạch Dương đệ thập không thể ngồi yên. Vô Phong nghe loáng thoáng ngài đệ thập đã đích thân tới Đại Hội Đồng, chỉ trích kịch liệt những quốc gia không gửi thánh sứ hỗ trợ Lục Châu. Tính từ đầu đến giờ, chỉ mỗi Lưu Vân quốc cử hoàng tử Vi Hàn tham gia truy tìm Quỷ Vương, thành thử ngài đệ thập coi như đã vỗ mặt toàn bộ Đại Hội Đồng.
Tuy vậy, cục diện đã chuyển biến tích cực hơn. Các thành viên trong khối liên minh Phi Thiên bắt đầu gửi thánh sứ trợ giúp, những nước ngoài khối liên minh không gửi thánh sứ nhưng sẵn sàng chia sẻ thông tin tình báo hoặc công tác hậu cần. Hiểm họa Quỷ Vương đang lớn hơn bao giờ hết, thậm chí lớn hơn cả lợi ích quốc gia. Năm Quỷ Vương mới thu thập được một, riêng Liệt Giả đã có hai, hai Quỷ Vương còn lại mất hút và không loại trừ khả năng Liệt Giả đã sở hữu linh hồn thứ ba. Chẳng ai biết Liệt Giả thu thập Quỷ Vương làm gì, nhưng nếu điều khiển được thứ sức mạnh đó, gã thừa sức hủy diệt một đất nước. Như một hệ quả, tên của gã cùng tổ chức Xích Tuyết bị truy nã vô thời hạn và được treo thưởng ba trăm thùng kim cương. Ba trăm thùng kim cương đủ sống giàu sang an nhàn ba đời, vấn đề là ai sẽ đối đầu với gã? Từ khi thông báo treo giải phát ra, chưa ai dám lên tiếng thách thức Liệt Giả.
Nhưng Liệt Giả không phải người duy nhất “lên giá”. Trong danh sách tội phạm của Đại Hội Đồng, có một kẻ mới vài tháng trước còn ở mức “cần chú ý”, nay nhảy vọt lên “đặc biệt nguy hiểm, truy nã vô thời hạn” bởi thành tích giết hại trưởng lão Hạ Đông đồng thời cướp lời tiên tri. Mặt mũi tên này ra sao thì chẳng ai rõ, chỉ biết gã đeo mặt nạ và luôn mồm tự xưng là Tiếu. Gã như từ dưới đất chui lên, quậy phá lung tung khiến mọi thứ nháo nhào rồi lại trốn xuống đất, chờ cơ hội chui lên phá tiếp. Gã đang thách thức cả thế giới, từ Đại Hội Đồng, Thánh Vực, Phi Thiên quốc cho đến thế giới ngầm. Không – một – ai – biết – gã. Chừng nào chưa biết chân diện của Tiếu, chừng ấy thế cục còn bị hắn đùa giỡn dài dài.
-Thánh Vực vẫn giữ bí mật cái chết của Hạ Đông. – Hỏa Nghi nói – Nếu người ta biết ông già khốn khổ đó tiêu đời thì nhiều kịch hay để xem lắm!
Vô Phong nheo mắt:
-Ổng nổi tiếng vậy sao? Tôi đâu thấy ông ta có gì đặc biệt lắm?
-Hạ Đông là đại sứ Thánh Vực. Trong mắt đám sùng đạo, ông ta chẳng khác gì hoàng đế của họ cả! – Hỏa Nghi nhún vai – Kể ra cũng là nhân vật có danh tiếng. Nhưng Thánh Vực chẳng giấu mãi được đâu! Tôi đoán hai tháng nữa thì họ phải công khai sự việc thôi. Tất nhiên Thánh Vực không thể nói ông ta chết dưới tay thằng khốn đeo mặt nạ được!
-Vậy là chúng ta hoàn toàn mất dấu Quỷ Vương thứ tư?
Hỏa Nghi thở dài:
-Giờ này tình báo còn chưa có tin thì chắc chắn là mất hẳn. Tôi nghĩ thằng Tiếu đã tìm thấy Quỷ Vương thứ tư rồi. Chúng ta phải tìm cho ra con Ác Lạc Điểu, không thì thua trắng thằng lòe loẹt lẫn bọn Xích Tuyết mất!
Vô Phong nhướn mắt suy nghĩ hồi lâu, sau nói:
-Phải chăng bọn chúng đang nhắm tới chiếc đĩa vàng? Ông già Lộc Tục từng nói chiếc đĩa vàng sẽ được kích hoạt nếu tập hợp sức mạnh của Quỷ Vương, đúng không?
-Có thể đúng, hoặc cũng có thể sai. Nhưng ít nhất chiếc đĩa vẫn nằm trong tay chúng ta.
Ngày cuối cùng trên đất Lạc Việt, Lộc Tục – ông tổ bộ tộc Lạc Việt – đã cho Hỏa Nghi biết về bản chất thế giới, cái gọi là “Quy Tắc” và một con quái vật khủng khiếp tồn tại trong Quy Tắc có tên Khổng Thú. Dùng sức mạnh Quỷ Vương kích hoạt chiếc đĩa, Khổng Thú sẽ được triệu hồi tại thế giới Tâm Mộng. Liệt Giả vốn mang nặng thù hằn với tôn giáo Vạn Thế, gã có thể mượn tay con quái vật nọ để phá hủy Thánh Vực, thậm chí cả cây mẹ Vạn Thế. Giả thuyết trên tuy thiếu chứng cứ, nhưng bọn Vô Phong lại tin nó là thật. Chẳng đương dưng mà chiếc đĩa vàng xuất hiện trên thế gian, và một ông già ba nghìn tuổi như Lộc Tục cũng không thừa hơi bịa chuyện.
-Nên nói chuyện này cho công chúa không? – Vô Phong hỏi – Chúng ta có thể đối phó Liệt Giả dễ dàng hơn.
Hỏa Nghi lắc đầu:
-Lúc ấy người chết đầu tiên là cậu chứ chưa tới lượt Liệt Giả. Họ sẽ hỏi nguồn gốc chiếc đĩa, rồi bắt đầu tra hỏi lý lịch của cậu. Cậu chết, tôi cũng tiêu đời vì tội bao che. Đừng quên chiếc đĩa vốn từ Trần Độ mà ra, lão già đó đang chơi trò im lặng. Nếu cậu im lặng, lão sẽ giữ cậu sống. Còn nếu cậu lên tiếng về cái đĩa, lão sẽ tống cậu vào tù, luôn và ngay!
-Nhưng chắc gì lão để tôi giữ chiếc đĩa vì mục đích tốt? Và đâu chắc lão sẽ buông tha cho tôi? Lão giết tôi dễ như giết con ruồi vậy!
-Ít nhất, cậu vẫn đang thở. Khi còn thở được thì phải vận động. Con ruồi bay nhặng xị lên thì cũng khó đập chết nó lắm.
Vô Phong gật gù tự nhủ Hỏa Nghi nói đúng. Cuộc chiến truy tìm Quỷ Vương chưa kết thúc, chừng ấy hắn vẫn còn hữu dụng và Trần Độ sẽ để hắn tự do. Trước mắt, Vô Phong cần vận động, bay tứ lung tung như con ruồi để không chết lãng nhách ở vùng đất Kim Ngân. Như thường lệ, sau bữa sáng, tên tóc đỏ lại đến phòng tập kiếm. Ở đấy, đội trưởng Thổ Hành – Hắc Hùng đang chờ hắn.
Nhiều ngày nay, Vô Phong cố gắng luyện tập một thế kiếm trong bộ kiếm thuật Thiết: Cuồng Thiết. Còn nhớ cuộc chiến trên đỉnh Hoành Sơn, lão già Vạn Thù đã sử dụng Cuồng Thiết dồn hắn một trận sống dở chết dở. Lối đánh cường mãnh và sự di chuyển dồn dập của thế kiếm này làm Vô Phong ấn tượng vô cùng. Nếu học được nó, hắn có thể sống sót trong những trận hỗn chiến, hoặc giữ thế cân bằng khi phải đánh tay đôi với những kẻ mạnh hơn, ví dụ như Thiên Hải. Tên tóc đỏ tin rằng nếu học Cuồng Thiết sớm hơn, hắn đã không bị Thiên Hải áp đảo.
Vô Phong lý luận không sai. Về cơ bản, Cuồng Thiết nằm trong phả hệ bộ Thiết, xuất phát từ Trọng Thiết và có vài điểm tương đồng với Tử Thiết lẫn Ám Thiết. Tính chất của Cuồng Thiết là phá vỡ thế trận của đối phương và giành quyền chủ động về mình, đồng thời là thế kiếm phù hợp cho những trận chiến kéo dài. Nhìn lại quãng đường chiến đấu của bản thân, Vô Phong thấy mình không có thế kiếm đánh tay đôi đúng nghĩa. Tử Thiết hao tổn thể lực và nội lực quá nhiều, chỉ dùng khi nguy hiểm hoặc dứt điểm trận đấu. Ám Thiết tuy sở hữu tốc độ lớn song chỉ có tác dụng đột kích. Thế kiếm Trọng Thiết mà hắn mới học gần đây lại là kỹ thuật điều khiển nội lực gia tăng trọng lượng vũ khí, không phải kỹ thuật chiến đấu. Do vậy với Vô Phong, luyện tập Cuồng Thiết là đúng đắn.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Mất mấy ngày nghiên cứu, nhờ Hắc Hùng chỉ dẫn rồi thực hành, tất cả những gì Vô Phong tạo ra là những bước chạy gấp gáp cùng những đường kiếm chệch choạc, chẳng đủ tư cách so sánh với Cuồng Thiết của Vạn Thù. Tên tóc đỏ nhớ rõ cách thức lão già sử dụng hai thanh kiếm “tàu tốc hành” ra sao, bước di chuyển thế nào. Nhưng hắn không thể bắt chước nổi, dù chỉ một động tác. Thấy Vô Phong luyện tập vô ích, Hắc Hùng khuyên hắn nên dừng lại. Gã đội trưởng Thổ Hành nói:
-Thiết là loại kiếm thuật mang hai yếu tố: mô phỏng và phát triển. Tôi mong chờ cậu có thể phát huy sự mô phỏng, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
Vô Phong nằm ngửa trên sàn, toàn thân đẫm mồ hôi, miệng thở phì phò:
-Ý đội trưởng là tôi ngu quá, không học được?
-Cậu thì ngu có tiếng, nhưng trong trường hợp này lại không phải tại ngu. Vì muốn học được Cuồng Thiết phải biết “tiết tấu kiếm”.
Vô Phong nhổm người dậy, hỏi:
-Tiết tấu kiếm là gì?
-Giống như âm nhạc cần tiết tấu, kiếm thuật cũng vậy. Nó bao hàm nhiều thứ, như nhịp độ giữa các đòn đánh, cách thức di chuyển, cách khống chế cục diện trận đấu, kỹ thuật chiến đấu tay đôi, kỹ thuật hỗn chiến, vân vân. Ngày xưa, khi kiếm vẫn đơn thuần là kim loại, kiếm sĩ phải rèn luyện từ nhỏ để học tiết tấu kiếm. Rồi thằng thợ rèn quỷ quái nào đấy kết hợp kiếm với máy móc, kiếm sĩ mọc lên như nấm, khỏi cần học tiết tấu nữa!
-Ông cũng không học “tiết tấu kiếm” sao?
-Phải. Máy móc và bí kỹ đã thay đổi tất cả, tạo ra nhiều trường phái kiếm thuật mới, ví dụ như Thiết. Tuy nhiên, Cuồng Thiết lại khác. Nó được phát triển bởi những kiếm sĩ nắm vững tiết tấu, có kiến thức căn bản và kiến thức sâu rộng về kiếm thuật thời xưa. Cậu có năng khiếu kiếm thuật, nhưng lại không hiểu tiết tấu. Đó là vấn đề! Xui cho cậu, ta cũng chỉ biết sơ sơ vậy thôi, không dạy được.
-Vậy tại sao ông không học nó?
-Ta rèn luyện theo giáo trình của quân đội. Quân đội cần những kiếm sĩ chất lượng trong thời gian ngắn nhất, tiết kiệm chi phí nhất. Học tiết tấu kiếm mất rất nhiều thời gian, không phù hợp với chiến tranh hiện đại nữa.
Vô Phong nhíu mày, lòng bối rối. Tình hình hiện tại khá gấp gáp, công chúa có thể khởi hành bất cứ lúc nào trong khi hắn chưa hoàn thiện kỹ năng chiến đấu nào. Với thực lực hiện tại mà tiến vào Kim Ngân, Vô Phong tự bảo vệ mình còn khó, chưa nói bảo vệ công chúa. Suy tính mãi, hắn chợt nảy ra ý tưởng và trình bày ngay:
-Hay tôi thử tập Tân Thiết? Nghe nói thế kiếm đó đơn giản, dễ học, lại có thể quần chiến lâu dài.
Ngày trước, tại chiến trường nhà máy thủy điện, Thiên Hải từng dùng Tân Thiết đánh cho Vô Phong không ngóc đầu nổi. Thế kiếm này khá đơn giản, không mất nhiều thời gian luyện tập. Song Tân Thiết chỉ phát huy hiệu quả khi kiếm sĩ biết phối hợp kỹ năng cận chiến tay không cùng kiếm thuật. Vô Phong cũng luyện tập đối kháng tay không hằng ngày, do đó Tân Thiết là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên, Hắc Hùng khá hoài nghi trước ý tưởng này. Gã đội trưởng Thổ Hành im lặng, cái đầu trọc đen bóng lắc lư với những suy nghĩ. Lát sau, gã nói:
-Không tệ, nhưng lãng phí quá nhiều thứ! Thanh “bộc phá” của cậu không phù hợp cho quần chiến. Bản chất thanh “bộc phá”, những kỹ năng cậu học được và cả đôi chân của cậu nữa, chúng sinh ra để tốc chiến tốc sát.
Vô Phong trố mắt:
-Vậy ông định huấn luyện tôi thành sát thủ? Giống như Tất Tử à?
-Phải. Ta đã dự định như thế. – Hắc Hùng gật gù.
Nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ cơ cấu đội Thổ Hành. Nói về nhiệm vụ ám sát, có hai người trong đội đảm nhận là Hắc Thử – một xạ thủ và Tất Tử – một sát thủ. Xạ thủ tất nhiên rất tốt, nhưng lại vô dụng với những mục tiêu được bảo vệ kỹ càng và ẩn nấp trong công trình kiên cố. Lúc đó chỉ sát thủ mới làm được việc. Nhưng chẳng ai trong đội đủ sức thay thế Tất Tử, không phải vì họ yếu kém hơn gã, mà vì họ không sở hữu nhiều kỹ năng sát thủ bằng gã. Hắc Hùng từ lâu muốn đào tạo một sát thủ mới, ngặt nỗi không ai vừa ý gã. Gã biết rằng cần nhiều tố chất đặc biệt để trở thành sát thủ. Vô Phong chính là một dạng đặc biệt như vậy.
-Nhớ ngày đầu chứ? Khi ta kiểm tra cậu, Độc Trùng đã đứng ngoài nhận xét. Biết hắn ghi gì về cậu không? “Vô dụng, ngoại trừ cặp giò đáng giá”. Ta vì dòng chữ “cặp giò đáng giá” nên giữ cậu lại. Có bao giờ cậu thắc mắc tại sao chế độ ăn của ta và cậu khác nhau không? Là bởi ta muốn cung cấp nhiều dưỡng chất cho thứ kia… – Hắc Hùng chỉ tay vào chân Vô Phong – …cậu có thể chết đói, nhưng cặp giò của cậu phải no.
Vô Phong phì cười rồi nói:
-Thế tôi phải làm sao? Khi đánh tay đôi, tôi rất tệ! Tôi đâu thể chỉ chạy và chờ cơ hội sử dụng Tử Thiết mãi được?
-Vậy tại sao cậu không nghĩ mình sẽ trở thành sát thủ thực thụ? Thay vì đối đầu trực diện, cậu sẽ tìm sơ hở của đối phương và đánh lén…
Tên tóc đỏ nhăn mặt, trong lòng kêu khó. Những kiếm sĩ thượng đẳng như Thiên Hải hay Vạn Thù gần như không lộ ra sơ hở. Mà nếu đối phương tìm ra, họ sẽ phản ứng ngay lập tức, cùng lắm chỉ chịu vết thương nhẹ và hầu như không đáng kể. Như lần giáp mặt Vạn Thù, Vô Phong cố gắng lắm chỉ làm lão ta trầy xước chút da ngực cộng thêm mấy cọng râu (riêng trường hợp này, phải tính thêm râu vì Vạn Thù đã nổi khùng khi tên tóc đỏ chém đứt bộ râu vĩ đại của lão). Bởi thành tích nghèo nàn trên, tên tóc đỏ mới sốt sắng học thêm thế kiếm mới, hy vọng nếu có ngày gặp lại Vạn Thù sẽ chém được nhiều bộ phận trên người lão thay vì mỗi bộ râu.
-…khi đánh tay đôi, những vết thương nhỏ đôi khi là mấu chốt cuộc chiến. – Hắc Hùng tiếp lời – Hãy tưởng tượng một vết thương trên cánh tay lại đúng ngay động mạch chủ? Máu sẽ chảy không ngừng! À, tất nhiên là mọi kiếm sĩ đều biết điều này và chẳng thằng nào giơ tay ra cho cậu chém hết. Từ từ, hãy im lặng lắng nghe, để ta nói hết đã! Tại sao ta lại bàn chuyện vết thương nhỏ? Bởi lẽ nếu vết thương nhỏ đủ sâu, cục diện trận đấu sẽ thay đổi. Vì vậy, những gã sát thủ đã phát triển một thế kiếm mới trong bộ phả hệ Thiết, gọi là Suy Thiết. “Bé xé ra to” chính là đặc điểm của Suy Thiết.
-Vậy tại sao ông không dạy tôi sớm hơn?
-Vì Suy Thiết bắt nguồn từ Trọng Thiết. Nắm bắt được cái gốc sẽ hiểu được phần ngọn. Nhưng cậu vẫn chưa thành thục Trọng Thiết, đúng không? Vì vậy, chúng ta cần kiểm tra. Thật khổ cho cái thân thể già nua của tôi, nhưng vì cậu, tôi sẽ cố gắng. Và kiểm tra chưa xong thì sẽ chẳng có bữa trưa, thậm chí là bữa tối.
Gã đội trưởng Thổ Hành cười toe, đoạn vứt cho Vô Phong một thanh kiếm gỗ. Trông hàm răng trắng ởn cùng thân thể “già nua” của gã, Vô Phong cười mếu. Hoặc hắn học được Suy Thiết, hoặc ôm bụng nhịn đói. Hắc Hùng thích đùa, nhưng gã không bao giờ đùa cợt với việc luyện tập.
Suốt ngày hôm đó, cánh cửa của căn phòng luyện tập trên Thần Sấm im lìm, tựa cái miệng đóng chặt không chịu hé môi. Mãi đến khi những đường hành lang ở mạn phải phi thuyền thấm đẫm ánh trăng bạc nhợt nhạt, cánh cửa nọ mới động đậy. Nó mở ra, hà vào không gian những làn hơi đầy mùi mồ hôi, mùi máu cùng tiếng bước chân chậm rãi của Hắc Hùng. Gã toàn thân nhễ nhại như vừa bước ra từ phòng xông hơi, thần sắc uể oải thấy rõ. Hết tập luyện rồi đánh lộn với thằng tóc đỏ trong mười hai tiếng, quái vật còn há miệng ngáp ngáp nữa là người. Nhưng thực tình, Hắc Hùng đang mệt mỏi về tinh thần chứ không phải thể xác, bởi gã thấy mười hai tiếng vừa rồi tẻ nhạt và chán ngắt. Gã bất giác đưa tay rờ bả vai toác máu. Vết thương này đích xác do Vô Phong gây nên, song gã thất vọng vô cùng. Gã thấy nó chỉ như vết cào cấu từ một mụ đàn bà, không hơn. Mười hai tiếng mà làm được mỗi vậy thôi ư? – Hắc Hùng nghĩ thầm, đoạn cho rằng mình đã quá dễ dãi với tên tóc đỏ. Phải nghiêm khắc hơn nữa! – Gã tự nhủ.
Đương chán chường về gã học trò, bỗng dưng Hắc Hùng nở nụ cười tươi rói. Gã chạy đi, mồm lẩm bẩm về một cuộc gọi điện thoại, bỏ lại sau lưng căn phòng luyện tập cùng tên tóc đỏ bẹp dí trên sàn như con gián chết. Vô Phong nằm đó, áo quần nham nhở những máu những mồ hôi, toe toét như xác một chiếc phi thuyền vừa bị trúng tên lửa. Với hắn, mười hai tiếng vừa rồi là màn tra tấn dã man nhất mọi thời đại. Không bữa trưa bữa tối, chỉ một miếng bánh tăng lực cộng thêm nước lọc cầm hơi, hắn phải làm bao cát còn Hắc Hùng cầm kiếm gỗ nện vào bao cát thật lực. Trước tinh thần dạy dỗ nhiệt tình của ông thầy, Vô Phong rất biết ơn và thề sẽ cố gắng hơn nữa. Hắn hy vọng một ngày nào đó có thể đổi vị trí bao cát và người nện bao cát cho Hắc Hùng. Cứ đợi đấy, ông già, cứ đợi đấy! – Hắn lẩm bẩm.
Vô Phong ngắc ngứ mãi mới ngồi dậy được. Dù bụng lép kẹp nhưng hắn không muốn ăn, người rã rời nhưng hắn không muốn ngủ. Hắn cần những miếng vải làm từ tóc phụ nữ Vinh Môn quốc để băng bó vết bầm tím trên sườn, vết cắt trên bả vai và những lốt đỏ rực trên lưng do kiếm gỗ đánh vào. Hắn cần bông băng và thuốc để trát lên khuôn mặt sưng vếu vì bị ăn đấm. Và nếu có thể, Vô Phong muốn đôi bàn tay của công chúa làm tất cả những việc trên. Nhưng hắn chỉ mong ước vậy chứ thừa biết công chúa chẳng rảnh rỗi làm vậy. Rên rỉ một chặp, than vãn một hồi, chửi rủa Hắc Hùng một lúc, Vô Phong bèn đứng dậy rồi đi tới phòng y tế.
Vừa ra khỏi cửa, Vô Phong bỗng thấy một cô gái tóc vàng chạy tới, dáng điệu hớt ha hớt hải. Trông thấy cô ta, tên tóc đỏ cười thầm, sau gọi:
-Tiểu Hồ hả? Giúp tôi với!
Sau vài ngày dưỡng thương, Tiểu Hồ đã trở lại. Nàng vẫn vậy: mái tóc vàng một phần buộc thành nhiều lọn vắt bên vai, một phần phủ lên bờ trán của gương mặt bướng bỉnh; nàng không bao giờ kéo khóa áo đồng phục Hộ vệ thánh sứ và luôn ưa thích những chiếc váy ngắn có gam màu đỏ. Theo lẽ thường, nàng sẽ cười và trêu chọc bộ dạng thảm hại của Vô Phong, sau đó giúp hắn băng bó chữa thương. Trong lúc băng bó chữa thương, nàng sẽ trêu chọc tiếp khiến hắn phải nổi khùng. Nhưng ngay lúc này thì Tiểu Hồ không rảnh, nàng có việc khác quan trọng hơn nhiều.
-Đến phòng điều hành, nhanh lên! – Tiểu Hồ nói gấp.
-Chuyện gì thế? Tôi đang sắp chết đây, giúp tôi đã…
-Để sau! Công chúa bảo chúng ta tới! Có tin mới, Tư Ngang bị bắt rồi!
Vừa nói, nàng vừa kéo tay Vô Phong lôi đi xềnh xệch. Tên tóc đỏ đang bị thương nên la oai oái:
-Đau quá! Mà từ từ, cô nói gì cơ? Tư Ngang là thằng nào?
-Sao mau quên thế? Nhớ lần trước tới Quận 4 ở Cửu Long không? Chúng ta đã gặp tay đại diện của Mũi tên vèo vèo, tên là Tư Ngang!
Nói đến Quận 4, Vô Phong mới nhớ ra gã Tư Ngang ăn mặc chải chuốt sở hữu giọng nói đường mật. Gã là đầu dây mối nhợ khiến phiên tòa xét xử Bất Vọng mãi vẫn chưa có hồi kết. Nếu bắt được gã, nghĩa là Bất Vọng có cơ hội tự do. Nhưng điều này khiến hắn rùng mình, bởi lẽ kẻ đi bắt Tư Ngang đã trở về. Một kẻ mà hắn chỉ biết qua những lời kể hết sức gượng gạo của các thành viên đội Thổ Hành. Trong chuyến đi sắp tới, Vô Phong sẽ phải đồng hành cùng kẻ nọ. Tên tóc đỏ không biết lục địa Kim Ngân so với tên đó, cái nào đáng sợ hơn.
Con quỷ của Thổ Hành đã trở về.
Ưu Nhiên, thông tin trực tiếp từ Tuyệt Tưởng Thành.”.
“Xin cảm ơn phóng viên Ưu Nhiên. Vâng, thưa quý vị, có lẽ cái tên Tịnh Hoạt không còn quá xa lạ với chúng ta. Bằng tài năng thiên bẩm, cô được coi là lá chắn phòng thủ vững chắc nhất của Tuyệt Tưởng Thành. Cô cũng là ứng cử viên cho vị trí trong Ngũ pháp sư vốn đã bị bỏ trống quá lâu. Theo quan điểm của nhiều vị pháp sư có tiếng, nghiệp pháp sư vốn dĩ phải đi nhiều nơi để thu thập kiến thức phép thuật, Tịnh Hoạt cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, đối với Tuyệt Tưởng Thành, rõ ràng sự vắng mặt của cô khiến người dân rất lo lắng. Như chúng ta đã biết, Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng bất khả xâm phạm với cỗ máy Bách Phương Lam Thuẫn mà chỉ riêng Tịnh Hoạt mới có thể điều khiển. Sự vắng mặt của Tịnh Hoạt đang dấy lên mối quan ngại cho an ninh khu vực, dù rằng Tuyệt Tưởng Thành nằm tại rẻo Mạn Đà – nơi yên bình nhất của lục địa Kim Ngân. Mọi thông tin về pháp sư Tịnh Hoạt, chúng tôi sẽ cập nhật liên tục trong các bản tin tiếp theo, hoặc quý vị có thể truy nhập địa chỉ phía dưới, xin cảm ơn! Và nếu quý vị là chiến binh, xin đừng rời mắt khỏi màn hình vì tiếp theo sẽ là chuyên mục Chiến giới giới Tâm Mộng.”.
“Xin chào quý vị, chúng ta lại gặp nhau trong chương trình Chiến giới Tâm Mộng. Tôi, biên tập viên Thương Phần, sẽ chuyển tới cho quý vị những tin tức nóng hổi nhất của thế giới chiến binh. Trong tuần vừa rồi, tin tức nóng hổi nhất không phải là lễ công bố những thanh kiếm mới vừa gia nhập cuốn bách khoa Thiên kiếm tịch, các pháp sư đang tranh luận về sự tồn tại của ngọn lửa thứ tám mươi hai hay Thánh Vực tổ chức kỳ thi tuyển ứng viên dự bị thánh sứ, mà là một tin đồn đang lan truyền khắp thế giới kiếm sĩ: đó là bức tường mười ba mét một giây (13m/s) đã bị xô đổ. Như chúng ta đều biết, mười ba mét một giây là tốc độ đánh kiếm cực hạn, chỉ cao thủ kiếm thuật mới có thể làm. Nhưng tin đồn giới hạn trên bị xô đổ đang gây ra rất nhiều phản ứng trái chiều. Một số ý kiến cho rằng lịch sử kiếm thuật sắp rẽ sang trang mới, số khác lại cho đây là lời đồn vô căn cứ. Hôm nay, chúng tôi đã mời ngài Tòa Mỗ - kiếm sĩ Cực Hàn quốc, một trong Thập kiếm sĩ nhằm giải đáp thông tin trên. Xin chào ngài Tòa Mỗ, ngài có bình luận gì trước tin đồn tốc độ giới hạn đã bị xô đổ?
-Ai tin thì tin chứ cá nhân tôi nghĩ đây là chỉ là chuyện tiếu lâm! Kiếm thuật là vô hạn, nhưng có những giới hạn mà con người không thể vượt qua, như mười ba mét một giây là ví dụ! Cô biết đấy, con người tiềm năng vô hạn, nhưng đó là bộ óc, không hẳn là thể chất. Chúng ta có người khỏe nhất, nhưng chẳng thể tay không đánh lại những dã thú miền cực bắc thế giới. Chúng ta có người bơi nhanh nhất, nhưng đâu thể bơi nhanh bằng loài “đột thiên ngư” ở biển tây lục địa Đông Thổ? Thế giới ngầm từng đưa ra những loại biệt dược tăng sức mạnh, phản xạ của cơ bắp nhưng chưa từng kẻ nào dám quảng cáo rằng có thể vượt qua giới hạn mười ba mét một giây. Thế cho nên lời đồn trên hoàn toàn vô căn cứ, thật sự không đáng tin!
-Thưa ngài, qua nhiều nguồn khác nhau, chúng tôi được biết tin đồn trên bắt nguồn từ một người là Vạn Thù – tội phạm bị truy nã khắp thế giới, đồng thời cũng là nhân vật trong Thập kiếm sĩ. Ngài nghĩ sao về điều này?
-Mọi người từ trước tới nay đều tin vào bản danh sách Thập kiếm sĩ nhỉ? Ha ha, đó chỉ là danh sách của thế giới ngầm, hoàn toàn không đáng tin cậy! Người có tri thức sẽ không bao giờ xếp một gã tội phạm như Vạn Thù ngang hàng với tôi! Một tên tội phạm thì lời nói nào của gã mới la thật? Tiện đây, tôi khuyên quý vị nên tìm danh sách Thập kiếm sĩ do Viện kiếm thuật trực thuộc Đại Hội Đồng công bố hồi đầu năm. Tất nhiên tên tôi cũng ở trong đó! Danh sách này còn xếp hạng dựa theo thành tích…
-Vâng, vâng, xin cảm ơn ngài! Thưa quý vị, ngài Tòa Mỗ đã cho chúng ta thấy phần nào những luồng dư luận trái chiều xung quanh tin đồn kể trên. Với tư cách là thành viên Thập kiếm sĩ, à vâng… ý tôi là danh sách do Đại Hội Đồng công bố, quan điểm của ngài Tòa Mỗ rất đáng để tham khảo. Chắc chắn trong thời gian tới sẽ còn rất nhiều những tranh cãi xung quanh vấn đề này. Trở lại với chương trình, trong lễ công bố cuốn bách khoa Thiên kiếm tịch mới, rất nhiều thanh kiếm mới đã gây sự chú ý…”.
Những hình ảnh ba chiều cùng giọng nói của nữ biên tập viên tắt phụt sau cái vẫy tay của một người. Người này mới ngủ dậy, mắt đỡ đẫn, tay thi thoảng đưa lên gãi gãi mái đầu rối bù, miệng vừa nó vừa ngáp ngắn ngáp dài:
-Nổi… nổi tiếng rồi đấy, Phong à… tổ bà lão già… Tòa Mỗ! Đầu óc bé tí… oáp, chả hiểu cái khỉ gì hết!
Nói dứt câu, gã vươn vai làm vài động tác thể dục thư giãn gân cốt. Cùng lúc ấy, một người khác lên tiếng trả lời gã:
-Có lẽ lần đấy là may mắn thôi! Mấy hôm nay tôi có thử lại nhưng bó tay, lưỡi Bộc phá không tàng hình được!
-Nhưng vẫn là vượt qua giới hạn, đúng không? He he, rồi cậu sẽ đứng trong hàng ngũ Thập kiếm sĩ, rồi người ta sẽ biết người chế tạo thanh Bộc phá là tôi!
-Ngủ lâu quá nên hoang tưởng rồi hả? – Người kia cười lớn.
Người tên “Phong” chẳng phải ai khác ngoài Vô Phong, còn gã ngái ngủ – kẻ chế tạo thành Bộc phá – đương nhiên là Hỏa Nghi. Hai gã khởi đầu ngày mới bằng việc xem bản tin – như cái cách mà họ thường làm trong mấy ngày gần đây.
-Tôi nghe cái lão bụng phệ Tòa… Tòa gì nhỉ? Tòa Mỗ! Sao lão ta cứ lằng nhằng về cái danh sách Thập kiếm sĩ thế?
Hỏa Nghi nhún vai:
-À, cậu nên làm quen với một số kẻ có máu mặt đi là vừa. Danh hiệu Thập kiếm sĩ do thế giới ngầm đặt ra. Nó bao gồm mười kiếm sĩ mạnh nhất bao gồm kiếm sĩ chính thống và kiếm sĩ ngoài vòng pháp luật. Mọi kiếm sĩ đều công nhận bản danh sách ấy vì nó khách quan. Nhưng mấy lão già ở viện kiếm thuật Đại Hội Đồng lại ghét tội phạm. Dạo này, họ đưa ra danh sách mới chỉ toàn kiếm sĩ chính thống. He he, dĩ nhiên là chẳng ai quan tâm cả!
Sau khi trở về từ Xích Quỷ, hai gã ngày nào cũng hóng bản tin hòng tóm được chút manh mối về quái thú Ác Lạc Điểu. Một công việc thừa thãi, bởi nếu bản tin có xuất hiện con chim đó thật thì mạng lưới tình báo Phi Thiên quốc đã tỏ tường từ lâu. Nhưng Hỏa Nghi tin rằng khứu giác của đám phóng viên nhanh nhạy chẳng kém đám tình báo. Ít nhất, hắn cũng đúng phần nào khi một thông tin rất nhỏ trong trận chiến đỉnh Hoành Sơn đã lọt ra ngoài.
Việc để lọt quái thú Ác Lạc Điểu đang gây ra cơn chấn động lớn chưa từng có. Những bức điện từ Đại Hội Đồng cùng những cuộc chất vấn từ Thánh Vực liên tục ập về Thần Sấm. Dĩ nhiên, người hứng chịu ngần ấy thứ là Lục Châu. Nhớ ngày bắt được Quỷ Vương đầu tiên, công chúa đứng trên đỉnh danh vọng cao bao nhiêu thì giờ đây, nàng nằm dưới vực thẳm tội lỗi sâu bấy nhiêu. Mọi trách nhiệm đều được quy kết cho công chúa, mà trách nhiệm thường đi đôi với xử phạt. Chẳng ai dám xử phạt công chúa Phi Thiên quốc, nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn rằng sự nghiệp của nàng tại Thánh Vực sẽ rộng mở như trước. Hơn ai hết, Lục Châu nóng ruột muốn truy lùng Ác Lạc Điểu ngay lập tức song vạn sự không chiều theo ý nàng. Nhiều quốc gia ở Kim Ngân hoài nghi về chuyến đi của công chúa. Không phải họ nghi ngờ Quỷ Vương, mà vì họ nghĩ Phi Thiên muốn lợi dụng việc này để thực hiện công tác gián điệp. Một tuần trôi qua, nhưng Phi Thiên vẫn chưa thương lượng được với những nước trên.
-Sự nghiệp của công chúa ở Thánh Vực có ý nghĩa gì? Tôi không hiểu lắm?! Tôi tưởng công chúa chỉ phấn đấu trở thành đại thánh sứ và tiếp thu càng nhiều phép thuật càng tốt chứ? – Vô Phong nói.
-Đại khái là bộ mặt… – Hỏa Nghi trả lời – …đồng thời mang ý nghĩa biểu trưng sức mạnh quốc gia. Công chúa hiện là người đứng đầu nhóm thánh sứ Phi Thiên ở Thánh Vực, nếu hoàn thành nhiều nhiệm vụ quan trọng hoặc đơn giản là trở thành đại thánh sứ, cô ta có thể được đề bạt chức Tổng Lãnh thánh sứ. Nhưng cứ tình hình này thì e là không được rồi.
Hỏa Nghi lắc đầu chán ngán. Vô Phong nheo mắt ngạc nhiên:
-Chức vụ thì ảnh hưởng gì chứ?
-Một dạng quyền lực. Các nhóm thánh sứ liên minh với nhau dựa theo liên minh quốc gia, và tất cả thánh sứ sẽ phấn đấu vì chức vụ Tổng Lãnh. Thánh sứ nước nào có được ngôi Tổng Lãnh, quốc gia đó được nâng cao vị thế, đồng thời được phép mượn thánh sứ của nước láng giềng cho những trường hợp cấp bách. Phi Thiên chúng ta đứng đầu liên minh, nhưng sẽ không lạ nếu Tổng Lãnh là người của nước yếu hơn. Khi ấy, nếu Tổng Lãnh yêu cầu, chúng ta buộc phải cử thánh sứ đi.
-Tôi tưởng thánh sứ là tài sản quốc gia, không ai được đụng vào chứ? – Vô Phong hỏi.
-Riêng Tổng Lãnh thì có thể, đó là luật do Thánh Vực đặt ra. Một khi Tổng Lãnh yêu cầu, nước liên minh phải cử đi ít nhất một hoặc hai thánh sứ. Thế nên cuộc bầu chọn Tổng Lãnh thánh sứ hàng năm luôn thu hút được sự chú ý. Bây giờ là tháng mấy? Tháng 9 à? Vậy thì năm tháng nữa, tức là tháng 2 năm sau sẽ là cuộc bầu chọn Tổng Lãnh. Có chuyện vui để xem đây!
Phi Thiên là đế quốc mạnh nhất thế giới, có tiếng nói lớn nhất ở Đại Hội Đồng, thừa khả năng can thiệp vào mọi quốc gia, nhưng Thánh Vực lại là một câu chuyện khác. Trong chuyện của Lục Châu, Phi Thiên chẳng thể giúp nàng, dù chỉ một chút. Mỗi ngày, chức vụ Tổng Lãnh thánh sứ càng thêm rời xa công chúa. Song Bạch Dương đệ thập không thể ngồi yên. Vô Phong nghe loáng thoáng ngài đệ thập đã đích thân tới Đại Hội Đồng, chỉ trích kịch liệt những quốc gia không gửi thánh sứ hỗ trợ Lục Châu. Tính từ đầu đến giờ, chỉ mỗi Lưu Vân quốc cử hoàng tử Vi Hàn tham gia truy tìm Quỷ Vương, thành thử ngài đệ thập coi như đã vỗ mặt toàn bộ Đại Hội Đồng.
Tuy vậy, cục diện đã chuyển biến tích cực hơn. Các thành viên trong khối liên minh Phi Thiên bắt đầu gửi thánh sứ trợ giúp, những nước ngoài khối liên minh không gửi thánh sứ nhưng sẵn sàng chia sẻ thông tin tình báo hoặc công tác hậu cần. Hiểm họa Quỷ Vương đang lớn hơn bao giờ hết, thậm chí lớn hơn cả lợi ích quốc gia. Năm Quỷ Vương mới thu thập được một, riêng Liệt Giả đã có hai, hai Quỷ Vương còn lại mất hút và không loại trừ khả năng Liệt Giả đã sở hữu linh hồn thứ ba. Chẳng ai biết Liệt Giả thu thập Quỷ Vương làm gì, nhưng nếu điều khiển được thứ sức mạnh đó, gã thừa sức hủy diệt một đất nước. Như một hệ quả, tên của gã cùng tổ chức Xích Tuyết bị truy nã vô thời hạn và được treo thưởng ba trăm thùng kim cương. Ba trăm thùng kim cương đủ sống giàu sang an nhàn ba đời, vấn đề là ai sẽ đối đầu với gã? Từ khi thông báo treo giải phát ra, chưa ai dám lên tiếng thách thức Liệt Giả.
Nhưng Liệt Giả không phải người duy nhất “lên giá”. Trong danh sách tội phạm của Đại Hội Đồng, có một kẻ mới vài tháng trước còn ở mức “cần chú ý”, nay nhảy vọt lên “đặc biệt nguy hiểm, truy nã vô thời hạn” bởi thành tích giết hại trưởng lão Hạ Đông đồng thời cướp lời tiên tri. Mặt mũi tên này ra sao thì chẳng ai rõ, chỉ biết gã đeo mặt nạ và luôn mồm tự xưng là Tiếu. Gã như từ dưới đất chui lên, quậy phá lung tung khiến mọi thứ nháo nhào rồi lại trốn xuống đất, chờ cơ hội chui lên phá tiếp. Gã đang thách thức cả thế giới, từ Đại Hội Đồng, Thánh Vực, Phi Thiên quốc cho đến thế giới ngầm. Không – một – ai – biết – gã. Chừng nào chưa biết chân diện của Tiếu, chừng ấy thế cục còn bị hắn đùa giỡn dài dài.
-Thánh Vực vẫn giữ bí mật cái chết của Hạ Đông. – Hỏa Nghi nói – Nếu người ta biết ông già khốn khổ đó tiêu đời thì nhiều kịch hay để xem lắm!
Vô Phong nheo mắt:
-Ổng nổi tiếng vậy sao? Tôi đâu thấy ông ta có gì đặc biệt lắm?
-Hạ Đông là đại sứ Thánh Vực. Trong mắt đám sùng đạo, ông ta chẳng khác gì hoàng đế của họ cả! – Hỏa Nghi nhún vai – Kể ra cũng là nhân vật có danh tiếng. Nhưng Thánh Vực chẳng giấu mãi được đâu! Tôi đoán hai tháng nữa thì họ phải công khai sự việc thôi. Tất nhiên Thánh Vực không thể nói ông ta chết dưới tay thằng khốn đeo mặt nạ được!
-Vậy là chúng ta hoàn toàn mất dấu Quỷ Vương thứ tư?
Hỏa Nghi thở dài:
-Giờ này tình báo còn chưa có tin thì chắc chắn là mất hẳn. Tôi nghĩ thằng Tiếu đã tìm thấy Quỷ Vương thứ tư rồi. Chúng ta phải tìm cho ra con Ác Lạc Điểu, không thì thua trắng thằng lòe loẹt lẫn bọn Xích Tuyết mất!
Vô Phong nhướn mắt suy nghĩ hồi lâu, sau nói:
-Phải chăng bọn chúng đang nhắm tới chiếc đĩa vàng? Ông già Lộc Tục từng nói chiếc đĩa vàng sẽ được kích hoạt nếu tập hợp sức mạnh của Quỷ Vương, đúng không?
-Có thể đúng, hoặc cũng có thể sai. Nhưng ít nhất chiếc đĩa vẫn nằm trong tay chúng ta.
Ngày cuối cùng trên đất Lạc Việt, Lộc Tục – ông tổ bộ tộc Lạc Việt – đã cho Hỏa Nghi biết về bản chất thế giới, cái gọi là “Quy Tắc” và một con quái vật khủng khiếp tồn tại trong Quy Tắc có tên Khổng Thú. Dùng sức mạnh Quỷ Vương kích hoạt chiếc đĩa, Khổng Thú sẽ được triệu hồi tại thế giới Tâm Mộng. Liệt Giả vốn mang nặng thù hằn với tôn giáo Vạn Thế, gã có thể mượn tay con quái vật nọ để phá hủy Thánh Vực, thậm chí cả cây mẹ Vạn Thế. Giả thuyết trên tuy thiếu chứng cứ, nhưng bọn Vô Phong lại tin nó là thật. Chẳng đương dưng mà chiếc đĩa vàng xuất hiện trên thế gian, và một ông già ba nghìn tuổi như Lộc Tục cũng không thừa hơi bịa chuyện.
-Nên nói chuyện này cho công chúa không? – Vô Phong hỏi – Chúng ta có thể đối phó Liệt Giả dễ dàng hơn.
Hỏa Nghi lắc đầu:
-Lúc ấy người chết đầu tiên là cậu chứ chưa tới lượt Liệt Giả. Họ sẽ hỏi nguồn gốc chiếc đĩa, rồi bắt đầu tra hỏi lý lịch của cậu. Cậu chết, tôi cũng tiêu đời vì tội bao che. Đừng quên chiếc đĩa vốn từ Trần Độ mà ra, lão già đó đang chơi trò im lặng. Nếu cậu im lặng, lão sẽ giữ cậu sống. Còn nếu cậu lên tiếng về cái đĩa, lão sẽ tống cậu vào tù, luôn và ngay!
-Nhưng chắc gì lão để tôi giữ chiếc đĩa vì mục đích tốt? Và đâu chắc lão sẽ buông tha cho tôi? Lão giết tôi dễ như giết con ruồi vậy!
-Ít nhất, cậu vẫn đang thở. Khi còn thở được thì phải vận động. Con ruồi bay nhặng xị lên thì cũng khó đập chết nó lắm.
Vô Phong gật gù tự nhủ Hỏa Nghi nói đúng. Cuộc chiến truy tìm Quỷ Vương chưa kết thúc, chừng ấy hắn vẫn còn hữu dụng và Trần Độ sẽ để hắn tự do. Trước mắt, Vô Phong cần vận động, bay tứ lung tung như con ruồi để không chết lãng nhách ở vùng đất Kim Ngân. Như thường lệ, sau bữa sáng, tên tóc đỏ lại đến phòng tập kiếm. Ở đấy, đội trưởng Thổ Hành – Hắc Hùng đang chờ hắn.
Nhiều ngày nay, Vô Phong cố gắng luyện tập một thế kiếm trong bộ kiếm thuật Thiết: Cuồng Thiết. Còn nhớ cuộc chiến trên đỉnh Hoành Sơn, lão già Vạn Thù đã sử dụng Cuồng Thiết dồn hắn một trận sống dở chết dở. Lối đánh cường mãnh và sự di chuyển dồn dập của thế kiếm này làm Vô Phong ấn tượng vô cùng. Nếu học được nó, hắn có thể sống sót trong những trận hỗn chiến, hoặc giữ thế cân bằng khi phải đánh tay đôi với những kẻ mạnh hơn, ví dụ như Thiên Hải. Tên tóc đỏ tin rằng nếu học Cuồng Thiết sớm hơn, hắn đã không bị Thiên Hải áp đảo.
Vô Phong lý luận không sai. Về cơ bản, Cuồng Thiết nằm trong phả hệ bộ Thiết, xuất phát từ Trọng Thiết và có vài điểm tương đồng với Tử Thiết lẫn Ám Thiết. Tính chất của Cuồng Thiết là phá vỡ thế trận của đối phương và giành quyền chủ động về mình, đồng thời là thế kiếm phù hợp cho những trận chiến kéo dài. Nhìn lại quãng đường chiến đấu của bản thân, Vô Phong thấy mình không có thế kiếm đánh tay đôi đúng nghĩa. Tử Thiết hao tổn thể lực và nội lực quá nhiều, chỉ dùng khi nguy hiểm hoặc dứt điểm trận đấu. Ám Thiết tuy sở hữu tốc độ lớn song chỉ có tác dụng đột kích. Thế kiếm Trọng Thiết mà hắn mới học gần đây lại là kỹ thuật điều khiển nội lực gia tăng trọng lượng vũ khí, không phải kỹ thuật chiến đấu. Do vậy với Vô Phong, luyện tập Cuồng Thiết là đúng đắn.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Mất mấy ngày nghiên cứu, nhờ Hắc Hùng chỉ dẫn rồi thực hành, tất cả những gì Vô Phong tạo ra là những bước chạy gấp gáp cùng những đường kiếm chệch choạc, chẳng đủ tư cách so sánh với Cuồng Thiết của Vạn Thù. Tên tóc đỏ nhớ rõ cách thức lão già sử dụng hai thanh kiếm “tàu tốc hành” ra sao, bước di chuyển thế nào. Nhưng hắn không thể bắt chước nổi, dù chỉ một động tác. Thấy Vô Phong luyện tập vô ích, Hắc Hùng khuyên hắn nên dừng lại. Gã đội trưởng Thổ Hành nói:
-Thiết là loại kiếm thuật mang hai yếu tố: mô phỏng và phát triển. Tôi mong chờ cậu có thể phát huy sự mô phỏng, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
Vô Phong nằm ngửa trên sàn, toàn thân đẫm mồ hôi, miệng thở phì phò:
-Ý đội trưởng là tôi ngu quá, không học được?
-Cậu thì ngu có tiếng, nhưng trong trường hợp này lại không phải tại ngu. Vì muốn học được Cuồng Thiết phải biết “tiết tấu kiếm”.
Vô Phong nhổm người dậy, hỏi:
-Tiết tấu kiếm là gì?
-Giống như âm nhạc cần tiết tấu, kiếm thuật cũng vậy. Nó bao hàm nhiều thứ, như nhịp độ giữa các đòn đánh, cách thức di chuyển, cách khống chế cục diện trận đấu, kỹ thuật chiến đấu tay đôi, kỹ thuật hỗn chiến, vân vân. Ngày xưa, khi kiếm vẫn đơn thuần là kim loại, kiếm sĩ phải rèn luyện từ nhỏ để học tiết tấu kiếm. Rồi thằng thợ rèn quỷ quái nào đấy kết hợp kiếm với máy móc, kiếm sĩ mọc lên như nấm, khỏi cần học tiết tấu nữa!
-Ông cũng không học “tiết tấu kiếm” sao?
-Phải. Máy móc và bí kỹ đã thay đổi tất cả, tạo ra nhiều trường phái kiếm thuật mới, ví dụ như Thiết. Tuy nhiên, Cuồng Thiết lại khác. Nó được phát triển bởi những kiếm sĩ nắm vững tiết tấu, có kiến thức căn bản và kiến thức sâu rộng về kiếm thuật thời xưa. Cậu có năng khiếu kiếm thuật, nhưng lại không hiểu tiết tấu. Đó là vấn đề! Xui cho cậu, ta cũng chỉ biết sơ sơ vậy thôi, không dạy được.
-Vậy tại sao ông không học nó?
-Ta rèn luyện theo giáo trình của quân đội. Quân đội cần những kiếm sĩ chất lượng trong thời gian ngắn nhất, tiết kiệm chi phí nhất. Học tiết tấu kiếm mất rất nhiều thời gian, không phù hợp với chiến tranh hiện đại nữa.
Vô Phong nhíu mày, lòng bối rối. Tình hình hiện tại khá gấp gáp, công chúa có thể khởi hành bất cứ lúc nào trong khi hắn chưa hoàn thiện kỹ năng chiến đấu nào. Với thực lực hiện tại mà tiến vào Kim Ngân, Vô Phong tự bảo vệ mình còn khó, chưa nói bảo vệ công chúa. Suy tính mãi, hắn chợt nảy ra ý tưởng và trình bày ngay:
-Hay tôi thử tập Tân Thiết? Nghe nói thế kiếm đó đơn giản, dễ học, lại có thể quần chiến lâu dài.
Ngày trước, tại chiến trường nhà máy thủy điện, Thiên Hải từng dùng Tân Thiết đánh cho Vô Phong không ngóc đầu nổi. Thế kiếm này khá đơn giản, không mất nhiều thời gian luyện tập. Song Tân Thiết chỉ phát huy hiệu quả khi kiếm sĩ biết phối hợp kỹ năng cận chiến tay không cùng kiếm thuật. Vô Phong cũng luyện tập đối kháng tay không hằng ngày, do đó Tân Thiết là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên, Hắc Hùng khá hoài nghi trước ý tưởng này. Gã đội trưởng Thổ Hành im lặng, cái đầu trọc đen bóng lắc lư với những suy nghĩ. Lát sau, gã nói:
-Không tệ, nhưng lãng phí quá nhiều thứ! Thanh “bộc phá” của cậu không phù hợp cho quần chiến. Bản chất thanh “bộc phá”, những kỹ năng cậu học được và cả đôi chân của cậu nữa, chúng sinh ra để tốc chiến tốc sát.
Vô Phong trố mắt:
-Vậy ông định huấn luyện tôi thành sát thủ? Giống như Tất Tử à?
-Phải. Ta đã dự định như thế. – Hắc Hùng gật gù.
Nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ cơ cấu đội Thổ Hành. Nói về nhiệm vụ ám sát, có hai người trong đội đảm nhận là Hắc Thử – một xạ thủ và Tất Tử – một sát thủ. Xạ thủ tất nhiên rất tốt, nhưng lại vô dụng với những mục tiêu được bảo vệ kỹ càng và ẩn nấp trong công trình kiên cố. Lúc đó chỉ sát thủ mới làm được việc. Nhưng chẳng ai trong đội đủ sức thay thế Tất Tử, không phải vì họ yếu kém hơn gã, mà vì họ không sở hữu nhiều kỹ năng sát thủ bằng gã. Hắc Hùng từ lâu muốn đào tạo một sát thủ mới, ngặt nỗi không ai vừa ý gã. Gã biết rằng cần nhiều tố chất đặc biệt để trở thành sát thủ. Vô Phong chính là một dạng đặc biệt như vậy.
-Nhớ ngày đầu chứ? Khi ta kiểm tra cậu, Độc Trùng đã đứng ngoài nhận xét. Biết hắn ghi gì về cậu không? “Vô dụng, ngoại trừ cặp giò đáng giá”. Ta vì dòng chữ “cặp giò đáng giá” nên giữ cậu lại. Có bao giờ cậu thắc mắc tại sao chế độ ăn của ta và cậu khác nhau không? Là bởi ta muốn cung cấp nhiều dưỡng chất cho thứ kia… – Hắc Hùng chỉ tay vào chân Vô Phong – …cậu có thể chết đói, nhưng cặp giò của cậu phải no.
Vô Phong phì cười rồi nói:
-Thế tôi phải làm sao? Khi đánh tay đôi, tôi rất tệ! Tôi đâu thể chỉ chạy và chờ cơ hội sử dụng Tử Thiết mãi được?
-Vậy tại sao cậu không nghĩ mình sẽ trở thành sát thủ thực thụ? Thay vì đối đầu trực diện, cậu sẽ tìm sơ hở của đối phương và đánh lén…
Tên tóc đỏ nhăn mặt, trong lòng kêu khó. Những kiếm sĩ thượng đẳng như Thiên Hải hay Vạn Thù gần như không lộ ra sơ hở. Mà nếu đối phương tìm ra, họ sẽ phản ứng ngay lập tức, cùng lắm chỉ chịu vết thương nhẹ và hầu như không đáng kể. Như lần giáp mặt Vạn Thù, Vô Phong cố gắng lắm chỉ làm lão ta trầy xước chút da ngực cộng thêm mấy cọng râu (riêng trường hợp này, phải tính thêm râu vì Vạn Thù đã nổi khùng khi tên tóc đỏ chém đứt bộ râu vĩ đại của lão). Bởi thành tích nghèo nàn trên, tên tóc đỏ mới sốt sắng học thêm thế kiếm mới, hy vọng nếu có ngày gặp lại Vạn Thù sẽ chém được nhiều bộ phận trên người lão thay vì mỗi bộ râu.
-…khi đánh tay đôi, những vết thương nhỏ đôi khi là mấu chốt cuộc chiến. – Hắc Hùng tiếp lời – Hãy tưởng tượng một vết thương trên cánh tay lại đúng ngay động mạch chủ? Máu sẽ chảy không ngừng! À, tất nhiên là mọi kiếm sĩ đều biết điều này và chẳng thằng nào giơ tay ra cho cậu chém hết. Từ từ, hãy im lặng lắng nghe, để ta nói hết đã! Tại sao ta lại bàn chuyện vết thương nhỏ? Bởi lẽ nếu vết thương nhỏ đủ sâu, cục diện trận đấu sẽ thay đổi. Vì vậy, những gã sát thủ đã phát triển một thế kiếm mới trong bộ phả hệ Thiết, gọi là Suy Thiết. “Bé xé ra to” chính là đặc điểm của Suy Thiết.
-Vậy tại sao ông không dạy tôi sớm hơn?
-Vì Suy Thiết bắt nguồn từ Trọng Thiết. Nắm bắt được cái gốc sẽ hiểu được phần ngọn. Nhưng cậu vẫn chưa thành thục Trọng Thiết, đúng không? Vì vậy, chúng ta cần kiểm tra. Thật khổ cho cái thân thể già nua của tôi, nhưng vì cậu, tôi sẽ cố gắng. Và kiểm tra chưa xong thì sẽ chẳng có bữa trưa, thậm chí là bữa tối.
Gã đội trưởng Thổ Hành cười toe, đoạn vứt cho Vô Phong một thanh kiếm gỗ. Trông hàm răng trắng ởn cùng thân thể “già nua” của gã, Vô Phong cười mếu. Hoặc hắn học được Suy Thiết, hoặc ôm bụng nhịn đói. Hắc Hùng thích đùa, nhưng gã không bao giờ đùa cợt với việc luyện tập.
Suốt ngày hôm đó, cánh cửa của căn phòng luyện tập trên Thần Sấm im lìm, tựa cái miệng đóng chặt không chịu hé môi. Mãi đến khi những đường hành lang ở mạn phải phi thuyền thấm đẫm ánh trăng bạc nhợt nhạt, cánh cửa nọ mới động đậy. Nó mở ra, hà vào không gian những làn hơi đầy mùi mồ hôi, mùi máu cùng tiếng bước chân chậm rãi của Hắc Hùng. Gã toàn thân nhễ nhại như vừa bước ra từ phòng xông hơi, thần sắc uể oải thấy rõ. Hết tập luyện rồi đánh lộn với thằng tóc đỏ trong mười hai tiếng, quái vật còn há miệng ngáp ngáp nữa là người. Nhưng thực tình, Hắc Hùng đang mệt mỏi về tinh thần chứ không phải thể xác, bởi gã thấy mười hai tiếng vừa rồi tẻ nhạt và chán ngắt. Gã bất giác đưa tay rờ bả vai toác máu. Vết thương này đích xác do Vô Phong gây nên, song gã thất vọng vô cùng. Gã thấy nó chỉ như vết cào cấu từ một mụ đàn bà, không hơn. Mười hai tiếng mà làm được mỗi vậy thôi ư? – Hắc Hùng nghĩ thầm, đoạn cho rằng mình đã quá dễ dãi với tên tóc đỏ. Phải nghiêm khắc hơn nữa! – Gã tự nhủ.
Đương chán chường về gã học trò, bỗng dưng Hắc Hùng nở nụ cười tươi rói. Gã chạy đi, mồm lẩm bẩm về một cuộc gọi điện thoại, bỏ lại sau lưng căn phòng luyện tập cùng tên tóc đỏ bẹp dí trên sàn như con gián chết. Vô Phong nằm đó, áo quần nham nhở những máu những mồ hôi, toe toét như xác một chiếc phi thuyền vừa bị trúng tên lửa. Với hắn, mười hai tiếng vừa rồi là màn tra tấn dã man nhất mọi thời đại. Không bữa trưa bữa tối, chỉ một miếng bánh tăng lực cộng thêm nước lọc cầm hơi, hắn phải làm bao cát còn Hắc Hùng cầm kiếm gỗ nện vào bao cát thật lực. Trước tinh thần dạy dỗ nhiệt tình của ông thầy, Vô Phong rất biết ơn và thề sẽ cố gắng hơn nữa. Hắn hy vọng một ngày nào đó có thể đổi vị trí bao cát và người nện bao cát cho Hắc Hùng. Cứ đợi đấy, ông già, cứ đợi đấy! – Hắn lẩm bẩm.
Vô Phong ngắc ngứ mãi mới ngồi dậy được. Dù bụng lép kẹp nhưng hắn không muốn ăn, người rã rời nhưng hắn không muốn ngủ. Hắn cần những miếng vải làm từ tóc phụ nữ Vinh Môn quốc để băng bó vết bầm tím trên sườn, vết cắt trên bả vai và những lốt đỏ rực trên lưng do kiếm gỗ đánh vào. Hắn cần bông băng và thuốc để trát lên khuôn mặt sưng vếu vì bị ăn đấm. Và nếu có thể, Vô Phong muốn đôi bàn tay của công chúa làm tất cả những việc trên. Nhưng hắn chỉ mong ước vậy chứ thừa biết công chúa chẳng rảnh rỗi làm vậy. Rên rỉ một chặp, than vãn một hồi, chửi rủa Hắc Hùng một lúc, Vô Phong bèn đứng dậy rồi đi tới phòng y tế.
Vừa ra khỏi cửa, Vô Phong bỗng thấy một cô gái tóc vàng chạy tới, dáng điệu hớt ha hớt hải. Trông thấy cô ta, tên tóc đỏ cười thầm, sau gọi:
-Tiểu Hồ hả? Giúp tôi với!
Sau vài ngày dưỡng thương, Tiểu Hồ đã trở lại. Nàng vẫn vậy: mái tóc vàng một phần buộc thành nhiều lọn vắt bên vai, một phần phủ lên bờ trán của gương mặt bướng bỉnh; nàng không bao giờ kéo khóa áo đồng phục Hộ vệ thánh sứ và luôn ưa thích những chiếc váy ngắn có gam màu đỏ. Theo lẽ thường, nàng sẽ cười và trêu chọc bộ dạng thảm hại của Vô Phong, sau đó giúp hắn băng bó chữa thương. Trong lúc băng bó chữa thương, nàng sẽ trêu chọc tiếp khiến hắn phải nổi khùng. Nhưng ngay lúc này thì Tiểu Hồ không rảnh, nàng có việc khác quan trọng hơn nhiều.
-Đến phòng điều hành, nhanh lên! – Tiểu Hồ nói gấp.
-Chuyện gì thế? Tôi đang sắp chết đây, giúp tôi đã…
-Để sau! Công chúa bảo chúng ta tới! Có tin mới, Tư Ngang bị bắt rồi!
Vừa nói, nàng vừa kéo tay Vô Phong lôi đi xềnh xệch. Tên tóc đỏ đang bị thương nên la oai oái:
-Đau quá! Mà từ từ, cô nói gì cơ? Tư Ngang là thằng nào?
-Sao mau quên thế? Nhớ lần trước tới Quận 4 ở Cửu Long không? Chúng ta đã gặp tay đại diện của Mũi tên vèo vèo, tên là Tư Ngang!
Nói đến Quận 4, Vô Phong mới nhớ ra gã Tư Ngang ăn mặc chải chuốt sở hữu giọng nói đường mật. Gã là đầu dây mối nhợ khiến phiên tòa xét xử Bất Vọng mãi vẫn chưa có hồi kết. Nếu bắt được gã, nghĩa là Bất Vọng có cơ hội tự do. Nhưng điều này khiến hắn rùng mình, bởi lẽ kẻ đi bắt Tư Ngang đã trở về. Một kẻ mà hắn chỉ biết qua những lời kể hết sức gượng gạo của các thành viên đội Thổ Hành. Trong chuyến đi sắp tới, Vô Phong sẽ phải đồng hành cùng kẻ nọ. Tên tóc đỏ không biết lục địa Kim Ngân so với tên đó, cái nào đáng sợ hơn.
Con quỷ của Thổ Hành đã trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.