Quyển 3 - Chương 57: Băn khoăn
Get Backer
23/07/2015
Sau vụ thách đấu, Vô Phong đinh ninh mình sẽ gặp rắc rối. Học viên tham gia kiếm thuật thực hành không tránh khỏi thương tích. Nhưng nhìn bộ mặt Xung Lệnh bê bết máu, răng mẻ gần nửa, xương hàm nứt, Vô Phong có thể bị quy vào tội “cố tình gây thương tích cho học viên”, nhẹ thì kỷ luật, nặng thì nghỉ việc. Và tên tóc đỏ gặp rắc rối thật. Nhưng nó đến từ Xung Lệnh, không phải ban giám hiệu như hắn nghĩ. Hễ thấy Vô Phong, gã học viên lại đẽo chạy theo và không ngừng lải nhải:
-Thầy trợ giảng! Thầy trợ giảng! Không, ngài hộ vệ, xin dừng bước! Tôi có chuyện muốn hỏi! Chỉ mất ít phút thôi! Tôi muốn học kiếm thuật của ngài! Không, tôi muốn học cách chiến đấu! Ngài làm gia sư riêng cho tôi được không?
Thà rằng Xung Lệnh đòi đánh trả hoặc bồi thường, Vô Phong ưng ngay. Trông gã quấn băng trắng đầu, hễ mở miệng là phô nửa hàm răng cái rụng cái còn, Vô Phong vừa khó xử vừa khó nín cười. Hắn từ chối lời đề nghị nhưng Xung Lệnh bám hắn như bám người yêu, đỉa còn không dai bằng gã. Vô Phong trốn tiết dạy, gã mò lên phòng giám hiệu gọi xuống. Vô Phong ăn trưa, gã lân la bắt chuyện làm quen. Vô Phong cáo ốm, gã gửi quà về thẳng nhà gọi là “thăm hỏi”. Mấy ngày như thế, tên tóc đỏ rốt cục phải dạy Xung Lệnh kỹ năng Ám Thiết. Tin đồn Vô Phong và Xung Lệnh là một cặp rộ khắp trường, đặc biệt là trong đám học viên nữ.
Nhưng Xung Lệnh muốn mời tên tóc đỏ làm gia sư thật. Khoảng trung tuần tháng 12, gã nài nỉ Vô Phong dự tiệc tại gia. Trước gã sư tổ loài đỉa này, Vô Phong chẳng thể từ chối. Đến nhà Xung Lệnh, Vô Phong mới biết gã thuộc gia đình quý tộc. Cha gã tên Xung Am là cựu thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây, hiện làm cố vấn cho quân đội. Biết Vô Phong là người đánh trọng thương Xung Lệnh, ông ta... mừng hết cỡ. Suốt bữa tiệc, Xung Am vỗ vai tên tóc đỏ huỳnh huỵch:
-Cảm ơn thầy đã dạy dỗ Xung Lệnh! Thằng nhóc này kiêu căng lắm, cứ nghĩ mình giỏi nhất! Tôi đã bảo trường sĩ quan chỉ là cái móng tay của thế giới mà nó không chịu nghe! Mà thương tích đâu có đáng gì! – Ông ta quay về phía con trai – Phải mạnh mẽ mới cống hiến đất nước được!
Trừ việc nói lắm và hơi khoa trương, Vô Phong thấy Xung Am là người đứng đắn. Ông ta khẩn khoản mời hắn làm gia sư cho Xung Lệnh. Tên tóc đỏ không ham vì dạy học và chăm nom Liệt Trúc đã tốn quá nhiều thời gian. Hắn chỉ hứa sẽ để ý Xung Lệnh hơn. Xung Am không nài thêm cũng chẳng phiền. Ông ta đối xử Vô Phong thịnh tình, đồng thời dẫn hắn gặp những vị khách trong buổi tiệc. Nhận ra hắn, vài vị khách doanh nhân ngỏ ý tài trợ. Từ hôm dạ tiệc, Vô Phong vẫn chưa quyết định nhận tài trợ hay không. Xung Am gợi ý:
-Chắc thầy ngại chuyện tiền bạc? Thế này đi, tôi đang làm cố vấn cho một quỹ từ thiện giúp đỡ cựu binh và gia đình sau chiến tranh. Quỹ hoạt động được hai năm, người đại diện cũ vừa nghỉ, chúng tôi đang tìm người đại diện mới. Công việc gì à? Chỉ là tham gia tiệc, nói chuyện với vài người, phát biểu vài câu, thế thôi! Khoảng ba tháng một lần, chúng tôi tổ chức tiệc nhỏ cho cựu binh, thầy sẽ tới và chia sẻ với họ. Thông tin về quỹ, thầy có thể tìm ở địa chỉ này... Đó! Không cần trả lời ngay, thầy cứ suy nghĩ thật kỹ!
Vô Phong ghét tài trợ nọ kia nhưng chuyện này khác. Giúp đỡ cựu binh và làm điều gì đó cho họ, hắn hy vọng tâm hồn mình được chữa lành sau cái chết của sáu thành viên Thổ Hành. Hỏi nhiều người, Vô Phong được biết quỹ của Xung Am rất uy tín, mọi hoạt động do chính phủ hoặc quân đội bảo trợ. Ba ngày sau bữa tiệc, Vô Phong đồng ý làm người đại diện. Ông cố vấn Xung Am cười hết cỡ rồi mời hắn dự tiệc cuối năm. Cũng kể từ đó Xung Lệnh lẽo đẽo theo sau, một câu “Thưa thầy” hai câu “Dạ thầy” khiến tên tóc đỏ phát mệt.
Cuối năm, Vô Phong bận tối mặt. Điểm môn kiếm thuật thực hành dựa vào cảm quan của giảng viên, máy tính không thể làm thay. Tên tóc đỏ chấm cho hai lớp sơ cấp, tổng cộng ba trăm học viên, chưa kể ông già Tra Lương thi thoảng tọng vào mặt hắn vài bảng điểm lớp quân dự bị. Công việc dồn đống, Vô Phong hầu như ở lại trường. Nhưng mỗi tối hắn không quên gọi điện hỏi thăm Liệt Trúc. Cuộc gọi thường kéo dài thêm năm mười phút vì sau Liệt Trúc là tới Tiểu Hồ. Cô nàng nói:
-Này, sắp cuối năm rồi đấy! Không định khao tôi sao? Qua năm mới là không được đâu nhé! Nhớ chỗ lần trước tôi chỉ chứ? Chúng ta sẽ tới đó, chỉ chúng ta thôi, đừng mời thêm ai cả, đặc biệt Hỏa Nghi! Không Hỏa Nghi đâu nhé! Anh mà mời hắn, tôi giận anh cả đời đấy! A... công chúa... công chúa... chắc chị ấy bận lắm, anh đừng hỏi làm chi cho mất công!
Cha con Xung Lệnh, Tiểu Hồ, ban giám hiệu, khối trợ giảng viên, thậm chí gã trưởng phòng Vinh Nghĩa cũng hò Vô Phong dự tiệc. Càng cuối năm, lời mời tiệc tùng càng lắm, Vô Phong mụ cả đầu. Một tối nọ, đương mải chấm bài, Vô Phong nhận được cuộc gọi từ công chúa:
-Phong à, tôi đây! Anh khỏe chứ? Cuối tháng rảnh không? Đợt đó tôi nghỉ vài ngày, đi chơi nhé? Anh cố sắp xếp thời gian, được chứ? Hả? Tiểu Hồ á? À... cái này... nếu em ấy đi cùng cũng được thôi, nhưng sợ không được. Anh biết Tiểu Hồ có tiệm bánh chứ? Cuối năm chỗ ấy đông nghịt người, sợ Tiểu Hồ không rảnh. Nhưng... tùy anh thôi! Ai? Hỏa Nghi? Không! Đừng gọi cậu ấy! Đừng gọi! Để dịp khác hẵng gọi Hỏa Nghi, thật đấy!
Tính thêm Liệt Trúc, Vô Phong có ba người không thể từ chối. Quái đản là ông bạn quý hóa Hỏa Nghi không hề ngỏ lời. Từ sau dạ tiệc, Vô Phong nhiều lần gọi nhưng Hỏa Nghi không bắt máy hoặc điện thoại luôn bận. Có lẽ công cuộc tán Thanh Nhi của gã đang bế tắc. Chắc ông bố vợ ghét mặt rồi! – Tên tóc đỏ cười thầm.
Ngày cuối năm rồi cũng đến, Vô Phong nghỉ lễ hết trung tuần tháng giêng. Hắn tranh thủ đưa Liệt Trúc đi chơi. Con bé thích nhất tháp giải trí phía đông quận Mắt Trắng vì nhiều trò chơi, lại có hiên cỏ cho lũ trẻ đùa nghịch – ở đấy nó đã quen vài người bạn mới. Sang năm Liệt Trúc bắt đầu đi học. Nó tỏ ra không thích thú chuyện này và tâm sự:
-Ở cô nhi viện, mẹ La dạy cứu thương, dạy cách làm thịt tàn ảnh, cách trồng cây trên tuyết, tốt hơn nhiều! Em coi các môn học ở trường, chỉ thấy số với chữ thôi! Chán lắm! Em muốn làm thánh sứ, được không?
Tên tóc đỏ cười:
-Ể, thánh sứ á? Này bé, muốn làm thánh sứ phải biết thật nhiều, không học sao biết? Phải như công chúa Lục Châu ấy! Biết công chúa chứ gì? Công chúa cái gì cũng biết, được như thế hẵng mơ làm thánh sứ!
-Thật hả?
-Thật chứ sao không? Học cho tốt, khi nào mười lăm tuổi, anh sẽ cho bé học thánh sứ, được chứ?
Liệt Trúc gật đầu ưng ngay. Vô Phong theo con bé vui chơi cả ngày, mãi tối mới rời tháp giải trí. Trên đường về, Liệt Trúc kéo áo hắn, giọng thỏ thẻ:
-Anh thấy chị Tiểu Hồ thế nào? Em thích chị ấy lắm! Anh ở với chị Tiểu Hồ được không?
Vô Phong sém sặc, bèn nói:
-Liên quan? Ở chung với thú dữ để bị xé xác à? Mà sao bé hỏi thế? Tiểu Hồ xúi em hỏi, đúng không?
Vô Phong nhíu mày. Liệt Trúc mím chặt môi, mắt mở to. Tên tóc đỏ nhướn mắt săm soi, con bé lắc lắc đầu. Vô Phong bóp má Liệt Trúc:
-Là Tiểu Hồ xúi chứ gì? Sao lại có chuyện ở chung hả? Em có hiểu mình đang nói gì không đấy?
Con bé gỡ tay Vô Phong, vừa kêu đau vừa trả lời:
-Đau quá! Được rồi! Là chị Tiểu Hồ bảo em hỏi! Chị ấy sợ anh trốn hẹn! Nhưng mà anh ở với chị Tiểu Hồ được mà, sao lại sợ xé xác? Chị ấy nuôi con gì đâu? Mà chị Tiểu Hồ tốt thế, anh ở cùng đâu có sao?
Vô Phong cười khổ trước lời lẽ ngây ngô của Liệt Trúc. Hắn thì chưa ngố tới độ không biết Tiểu Hồ có ý với mình. Hắn biết rõ, có điều khó xử. Ở tình cảnh và thân phận của Vô Phong, thật khó để yêu một người.
...
Lần khân một hai ngày, cuối cùng Vô Phong cũng mời Tiểu Hồ đi chơi. Tối đó hắn đến nhà Tiểu Hồ và thấy nàng trong áo khoác lắm hình thù màu sắc, khăn quàng cổ đỏ cam, đầu buộc chiếc khăn thêu hình con cáo. Tắc kè hoa quá! – Vô Phong nghĩ thầm. Nàng nổi bật giữa Phi Thiên thành giá lạnh và chẳng ngại ngùng khi mọi người nhìn mình. Nhưng không rực rỡ thì không phải Tiểu Hồ.
Giữ đúng lời hứa, tên tóc đỏ không gọi Hỏa Nghi hay công chúa. Tiểu Hồ dẫn hắn tới một tiệm ăn phía tây quận Mắt Trắng. Tiệm này ở tầng ba mươi tháp ẩm thực nằm cạnh sông Vành Đai Xanh. Trong tiệm có vài bàn gần cửa sổ, ngồi từ đó có thể nhìn xuống sông lẫn quận Trăng Khuyết. Tiểu Hồ không bỏ qua chỗ lý tưởng như thế. Nàng nói:
-Khó lắm mới đặt được bàn! Nhờ tôi quen chủ tiệm này đấy! Mà tôi ăn thoải mái nhé, anh khao mà!
Ngó thực đơn lắm món giá trên trời, Vô Phong cười trừ. Nhưng Tiểu Hồ chỉ đùa chứ không định cào sạch hầu bao của hắn. Hai người gọi chung một món rồi cùng ăn, cùng trò chuyện. Dần dà họ bớt ăn uống mà nói nhiều hơn. Tiểu Hồ kể về ngày quốc khánh, lần chạm mặt ở Quân Doanh Bờ Tây và sự tình đáng nhớ tại đất thánh. Nàng nhớ lần đầu gặp gỡ, Vô Phong là một gã rối bù từ quần áo đến đầu tóc, chưa kể bốc mùi mốc như món đồ lâu ngày ám bụi. Vô Phong chẳng nhớ kỹ thế. Hắn ngẩn mặt:
-Tôi như vậy thật hả?
Tiểu Hồ gật gật:
-Thật! Tóc anh hồi đó dài hơn, đến tận đây nè! – Nàng chỉ chỉ sau gáy – Trông phát khiếp được! Giờ đỡ hơn rồi!
Vô Phong sờ mái tóc, thấy nó không khác mấy so với hồi ở chợ rác, khác chăng là buộc gọn và tắm gội thường xuyên. Nhưng Tiểu Hồ nói “đỡ hơn” thì chắc đỡ hơn thật! – Hắn nghĩ. Hết vấn đề đầu tóc, Tiểu Hồ nhắc lại cuộc chạy trốn khỏi Quận 4, màn khiêu vũ tại Sơ Khởi Thành hay chuyến đi bất đắc dĩ tới họ Mạc đất Lạc Việt. Vô Phong phát hiện trong lời kể của nàng, mảnh đất Thiên Phạn tự dưng biến mất một cách có chủ đích. Hắn lợn cợn mãi, sau hỏi:
-Lần ở Thiên Phạn, sao cô cứu tôi? Phép Ngục Hồn Tỏa sẽ giết cả người dùng, tại sao cô làm thế?
-Không đến nỗi vậy đâu! – Tiểu Hồ cười – Chỉ khi sử dụng phép thuật sai cách thôi! Mấy tháng gần đây, tôi phát hiện nó không quá nguy hiểm như người Đà Ma hù dọa.
-Nhưng hồi ấy cô chỉ biết nếu tôi không tỉnh, cô cũng chết theo. Biết vậy mà vẫn làm?
Tiểu Hồ gắt:
-Anh hỏi câu này nhiều lắm rồi nhé! Lần sau tôi không trả lời nữa đâu! Ờ thì tôi còn trẻ, đúng không? Trẻ thì đôi lúc điên khùng là bình thường! Với lại tôi chỉ muốn trả ơn sau lần anh cứu tôi ở Vinh Môn. Vậy thôi! Vấn đề gì không?
Cô gái vừa “Vấn đề gì không?” vừa ngửa mặt thách thức tên tóc đỏ. Nhìn nàng một hồi, Vô Phong bỗng phì cười. Ngày trước hắn ghét thái độ này của Tiểu Hồ, giờ lại thích thú. Hắn chợt hiểu chuyện đầu tóc cũng có phần tương tự.
Cuối bữa, Tiểu Hồ hỏi dự định tương lai của Vô Phong. Nàng vui khi biết hắn làm đại diện quỹ từ thiện, nói rằng quỹ đó tập trung nhiều doanh nhân, Vô Phong thừa cơ hội tìm nhà tài trợ danh tiếng. Chưa kể hồ sơ của hắn đẹp đẽ hơn, trường sĩ quan có thể cất nhắc làm giảng viên chính thức. Con đường trước mắt Vô Phong rộng mở hơn bao giờ hết. Tiểu Hồ khẳng định cứ đà này, hai năm nữa hắn sẽ thành người có địa vị – một quý tộc thực sự. Nhưng tên tóc đỏ chẳng nghĩ xa như Tiểu Hồ mà chỉ muốn đi đây đi đó. Cô gái ngạc nhiên:
-Đi đây đi đó là sao? Tôi không hiểu?!
-Tôi cảm giác không hợp ở đây. Ý tôi không phải nó tồi tệ đâu! Nó rất tốt! Cô biết đấy, có nhà, có công việc, có tài khoản riêng, tôi cũng vui lắm! Nhưng tôi cảm giác không hợp. Thật đấy! Như kiểu khó thở, bí bách... Đại khái thế! Tôi không biết mô tả sao nữa!
Tiểu Hồ nhìn hắn hồi lâu, chợt vỗ tay:
-Ồ, vậy anh muốn thứ gì đó thử thách hơn như Thập Kiếm? Nghe hay đấy chứ? Nhưng cái này rất phức tạp...
-Không, tôi không muốn Thập Kiếm gì cả! – Vô Phong ngắt lời cô gái – Tôi chỉ muốn đi đây đi đó thôi! Hiện tại chưa biết thế nào, nhưng có lẽ vài năm nữa tôi sẽ nghỉ dạy học rồi theo Đạn Đạo. Tôi muốn sống trên thăng vân tàu.
Tiểu Hồ thốt lên:
-Đạo chích không trung? Anh bị sao vậy? Chỉ người hết đường sống mới làm nghề đó! Mọi thứ chưa đủ tốt hay sao mà quay lại thăng vân tàu? Tôi không coi thường nghề nghiệp, nhưng nó quá nguy hiểm, anh hiểu không? Quá nguy hiểm! Anh không thể ăn cướp của thần linh mãi! Một ngày nào đó anh phải trả giá! Đùa tôi hả? Công việc của anh đang thuận lợi mà?!
Vô Phong cười:
-Tôi biết, tôi biết mà! Nhưng tôi không đùa! Tôi thật sự muốn sống trên thăng vân tàu. Tôi không biết sao nữa, tôi thích nơi đó.
Tiểu Hồ lắc đầu xua tay tỏ ý không muốn bàn thêm. Nàng không muốn thấy Vô Phong gặp nguy hiểm còn tên tóc đỏ thích sống theo cách của hắn. Mâu thuẫn nảy sinh, không khí giữa hai người kém vui đi nhiều. Nhưng Tiểu Hồ luôn biết cách làm mọi thứ vui vẻ trở lại. Nàng chỉ xuống sông Vành Đai Xanh:
-Trượt băng không?
Tên tóc đỏ gật đầu ngay tắp lự. Hồi còn móc túi, trượt băng là thú tiêu khiển số một của hắn. Mỗi mùa đông, toàn bộ sông Vành Đai Xanh đông cứng, những nơi băng dày nhất được chọn làm sân trượt. Vì chẳng đủ tiền vào sân nên Vô Phong toàn trượt chui ở chỗ băng mỏng. Nghe đến đó Tiểu Hồ cười ngất, bảo rằng hắn may lắm mới sống được đến giờ. Trong lúc trượt, Tiểu Hồ đề nghị tên tóc đỏ sang nhà mình và ở đấy tới hết kỳ nghỉ. Không riêng hắn, đại thánh sứ Tây Minh cũng sẽ tới. Chưa có kế hoạch gì, lại nghĩ cảnh một mình luẩn quẩn trong bốn bức tường căn hộ, Vô Phong đồng ý. Hắn muốn dành thời gian cho Liệt Trúc, đồng thời muốn tận hưởng cái gọi là “gia đình”.
Trượt băng một hồi, hai người đến quầy giải khát làm vài lon bia. Vô Phong hỏi ra mới biết Tiểu Hồ không bao giờ đón năm mới một mình. Nàng luôn gọi cha nuôi, hoặc nếu ngài đại thánh sứ quá bận, nàng sẽ vào hoàng cung ở cùng công chúa. Gia đình hoàng đế luôn chào đón nàng. Tên tóc đỏ hỏi:
-Cô ghét ở một mình hả?
Tiểu Hồ quẳng lon bia rỗng vào sọt rác, khui lon mới, tu một chặp rồi đáp:
-Ừ! Cô đơn khó chịu lắm, anh không thấy vậy à?
-Tôi quen rồi! – Tên tóc đỏ cười – Ở chợ rác đâu có năm mới hay người thân chứ? Đành tự vận động thôi!
-Nhưng giờ anh có “người thân” rồi! – Tiểu Hồ nhún vai – Liệt Trúc đó! Con bé đang tuổi lớn, cần người chăm nom. Anh biết Liệt Trúc yêu quý anh chừng nào mà! Con bé luôn ngóng ngày cuối tuần để anh đưa nó đi chơi. Nói gì thì nói, anh là người quan trọng nhất với Liệt Trúc. Anh có người thân, có “gia đình”. Hiểu chứ?
Điều duy nhất làm Vô Phong chưa thể rời Phi Thiên thành là Liệt Trúc. Hắn không thể để con bé sống cuộc đời lang bạt với mình, khổ nỗi hắn đi đâu Liệt Trúc theo đấy. Ít nhất bốn năm nữa Liệt Trúc mới có cuộc sống riêng và thôi réo tên hắn. Nghĩ cảnh năm năm mài mông khắp trường sĩ quan, tên tóc đỏ phát bệnh. Nhưng ý tứ Tiểu Hồ muốn hắn ở lại Phi Thiên thành lâu hơn thế. Hắn không hiểu tại sao nàng coi trọng “gia đình” đến vậy.
Tiểu Hồ uống nốt lon bia rồi kéo Vô Phong trở lại sân trượt băng. Nhưng được vài phút, nàng chuếnh choáng rồi trượt chân ngã. Tên tóc đỏ cúi xuống hỏi han, cô gái ôm mặt cười:
-Say mất rồi! Đưa tôi về nhà được không?
Hai người lên tàu điện về trung tâm quận Mắt Trắng. Suốt quãng đường họ không nói gì, chỉ im lặng nhìn những ngọn tháp rực rỡ ánh đèn. Rời tàu điện, hai người bước theo những cây cầu nối liền các tháp. Tuyết rơi nhiều hơn, Tiểu Hồ co ro vì lạnh. Nàng ngó quanh, thấy đường phố vắng vẻ bèn nhảy lên lưng Vô Phong, lấy cớ mỏi chân không đi được. Tên tóc đỏ giãy nảy. Tiểu Hồ nói đi hoặc nàng sẽ nôn thẳng vào đầu hắn. Vô Phong sợ xanh mặt, vừa cõng Tiểu Hồ vừa xin nàng kiềm chế cảm xúc. Trêu chọc được hắn, cô gái cười ngất.
Ít nhất lúc say, Tiểu Hồ không biến hình như công chúa. Nàng gục mặt sau gáy hắn, rủ xuống những lọn tóc tết phất phơ, thi thoảng hất lên theo gió tuyết trêu đùa gương mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ ngửi thấy hơi lạnh mùa đông, mùi thơm từ mái tóc Tiểu Hồ và cả hơi bia phảng phất từ miệng nàng. Nó gợi nhớ ký ức đêm khiêu vũ Sơ Khởi thành. Nghĩ đến đấy, hắn siết chặt hai đùi cô gái như thể sợ nàng rơi mất. Vô Phong không thành thật với chính mình. Ngoài Liệt Trúc, hắn chưa rời Phi Thiên thành còn vì một lý do khác.
Đi một quãng, không thấy Tiểu Hồ cựa quậy gì nữa, Vô Phong đoán nàng đã ngủ. Nhưng hắn đi thêm một quãng, Tiểu Hồ chợt cất lời:
-Anh biết đấy, tôi vốn là trẻ mồ côi. Cô nhi viện chẳng phải nơi vui vẻ gì, tôi thường xuyên đánh nhau với lũ con trai chỉ vì chúng bắt nạt mình. Đó không phải anh chị em, không phải nhà, không phải gia đình. Rồi ngày kia có một pháp sư đến và nhận tôi làm con gái. Anh từng thấy ông rồi... những bức ảnh của tôi, nhớ chứ?
Hồi ở Vinh Môn, Vô Phong đã xem tập ảnh trong ví Tiểu Hồ(*). Cô gái chụp rất nhiều ảnh với một người đàn ông đứng tuổi và Vô Phong chưa từng thấy ông ta bao giờ. Hắn hỏi:
-Là người đó hả?
-Phải, là ông ấy. Ông dạy tôi mọi thứ, đối xử với tôi như con đẻ. Nhưng rồi ông mất, gửi gắm tôi cho đại thánh sứ Tây Minh. Đại thánh sứ yêu thương tôi nhiều hơn thế. Cha chẳng từ chối tôi điều gì, miễn nó chính đáng. Cha cho tôi hiểu thế nào là “gia đình”. Tôi không muốn một mình, không muốn giống hồi ở cô nhi viện nữa!
Vô Phong chợt hiểu đây là lý do Tiểu Hồ coi trọng gia đình. Cô gái tiếp lời:
-Mỗi lần làm nhiệm vụ, cha luôn nhắc tôi cẩn thận. Mỗi khi xong việc, cha đều chăm sóc cho tôi. Đó gọi là gia đình. Giờ với tôi, anh cũng thế. Thấy anh gặp nguy hiểm, tôi chịu sao nổi?
Tên tóc đỏ im lặng. Tiểu Hồ tựa cằm lên vai hắn, nhẹ giọng:
-Tôi biết anh ngại chuyện gì. Anh là Ngục Thánh, là xác chết. Vì thế anh không muốn gắn bó với ai, đúng không? Nhưng tôi chẳng sợ! Nói thật đấy, tôi chẳng quan tâm đâu! Anh là gia đình của tôi, hiểu không tóc đỏ?
Về chuyện Vô Phong là xác chết, Tiểu Hồ từng nhắc trên Thần Sấm(**). Nàng nhắc lại lần nữa như khẳng định rằng lời mình nói ngày ấy hoàn toàn thật tâm, không phải an ủi hời hợt. Vô Phong cúi đầu ngượng ngùng:
-Cảm ơn. Nhưng sao cô tốt với tôi thế?
Cô gái im lặng. Vô Phong không có mắt sau gáy nên chẳng thấy hai má nàng đỏ bừng dưới mưa tuyết. Tiểu Hồ dụi mặt vào tóc Vô Phong, cánh tay siết chặt quanh cổ hắn rồi nói khe khẽ:
-Thì... lỡ mất rồi, biết sao được?
-Lỡ cái gì? – Vô Phong hỏi lại.
-Bắt tôi trả lời sao? Giá lúc nãy anh chuốc thêm lon bia nữa là giờ tôi nói thật đấy! – Tiểu Hồ cười.
-Lỡ cái gì mới được chứ?
Tiểu Hồ bịt miệng hắn. Vô Phong cảm giác tay nàng ram ráp, không mềm mại như công chúa. Bàn tay ấy có vết chai do cầm kiếm quá nhiều, có vết bỏng vì tập Hỏa niệm quá lâu. Như chịu đủ thương tổn, bàn tay ấy cần nơi yên bình. Tiểu Hồ nói:
-Anh là đồ cà tẩm, Phong à! Cà tẩm lắm...
Tiểu Hồ không nói thêm nữa. Nàng chờ tên tóc đỏ lên tiếng nhưng rốt cục hắn im như thóc. Trong chuyện này Vô Phong là tên cà tẩm đích thực. Tiểu Hồ chẳng phiền, chỉ cười, tay ôm cổ Vô Phong chặt hơn. Thời gian còn nhiều và nàng có thể đợi.
...
Sau hôm đó, Vô Phong vẫn giữ ý định sống cuộc đời lang bạt trên thăng vân tàu. Nhưng vì Tiểu Hồ, hắn bèn lùi kế hoạch tới một điểm xa xôi trong tương lai. Xa cỡ nào thì hắn chẳng biết. Cũng sau hôm đó, hắn chợt nhận ra mình chưa hiểu hết con người Tiểu Hồ. Hắn biết cô gái có ý với mình và chính hắn cũng có ý với nàng. Song tên tóc đỏ đã quen cô đơn, thành ra thứ tình cảm của Tiểu Hồ quá mới lạ. Hắn cần thêm thời gian.
Vả lại hắn còn cuộc hẹn với Lục Châu.
Chiều ngày 29, Vô Phong gặp công chúa ở cầu sông Vành Đai Xanh. Giữa dòng người qua lại, hắn chẳng thấy nàng đâu. Ai ai cũng tránh mùa đông trong quần áo dày và khăn ấm. Như cô gái đứng cạnh tên tóc đỏ là ví dụ: áo khoác quá gối, mũ lưỡi trai, khẩu trang bịt kín mặt. Vô Phong gọi điện thì Lục Châu đáp:
-Ngay bên cạnh! Anh không nhận ra thật hả?
Bấy giờ tên tóc đỏ mới để ý cô gái đội mũ lưỡi trai đương nghe điện thoại và bỏ khẩu trang. Hắn ngớ người, định thốt lên “Công chúa!” thì cô gái đưa tay lên miệng “Suỵt!” một tiếng rõ dài. Nàng không muốn bị vây giữa hàng tá con người cùng ống kính máy ảnh. Lục Châu hầu như không trang điểm, chỉ duy đôi môi hồng hơn một chút, kém xa hôm dạ tiệc tháng 11. Nhưng Vô Phong đã quen nàng thế này, dẫu đẹp hơn trăm lần cũng chẳng quan trọng. Bởi lẽ hắn nhớ nàng là “công chúa”, là “Lục Châu” chứ không phải quần áo nàng mặc hay trang điểm ra sao.
Gặp công chúa, Vô Phong bỗng hơi bồn chồn rồi nhìn quanh quất. Hắn đoan chắc Chiến Tử ở đâu đó quanh đây. Nhưng Lục Châu rời hoàng cung một mình và không mang theo bất kỳ ai. Nàng nói:
-Giờ mạng tôi trong tay anh, chỉ của anh thôi! Tôi bị làm sao thì anh chịu trách nhiệm nhé!
Lục Châu cười, nửa đùa nửa thật. Vô Phong méo mặt, nửa tin nửa ngờ. Dù vậy, khi biết rõ không có người thứ ba can dự cuộc hẹn, cả nàng và hắn bớt bối rối hơn hẳn. Hai người bắt đầu buổi hẹn bằng việc đi bộ. Họ đi trong thảnh thơi, không còn lo nhiệm vụ hay ngày trở về. Công chúa nói về cuộc truy bắt Liệt Giả ở biên giới Băng Hóa. Vô Phong kể lại sự tình Quận 4. Chốc chốc họ dừng chân đâu đấy trên cầu, ngắm người trượt băng dưới sông Vành Đai Xanh, ngắm hoàng hôn nhuộm tầng mây váng đỏ. Lục Châu chợt nói:
-Anh nhớ đêm ở thăng vân tàu chứ? Hôm ấy có tinh vân!
-Có, tôi nhớ! Đẹp thật! – Vô Phong gật đầu.
-Đạn Đạo nói năm sau tôi không cần quay lại thăng vân tàu. Tôi không biết sao nữa... Ông ấy có nói gì với anh không?
-Ổng cũng nói vậy với tôi! – Tên tóc đỏ trả lời – Ổng nói cứ sống ở Phi Thiên thành, nếu chán thì quay lại làm đạo chích không trung. Ổng nói tôi nên thử mọi thứ rồi hẵng quyết định.
-Vậy ý anh thế nào?
-Cũng như cô thôi. – Vô Phong thở dài – Tôi chưa biết thế nào!
Nhắc tới Đạn Đạo, hai người liền thi nhau kể tật xấu của gã, mãi khi màn đêm buông xuống mới chịu ngừng. Vô Phong rủ đến tháp ẩm thực, Lục Châu ngập ngừng rồi từ chối. Nàng không muốn xuất hiện chốn đông người. Nếu ai đó nhận ra công chúa, buổi hẹn này sẽ tan tành. Vô Phong bèn rủ đi ăn quà vặt không trung, công chúa đồng ý ngay.
“Quà vặt không trung” là những cửa hàng lưu động trên khinh khí cầu, hoạt động chủ yếu ở quận Mắt Trắng. Chúng thường bay quanh hệ thống cầu nối giữa các tháp và phục vụ khách bộ hành. Vô Phong một thời sống sót nhờ đám này. Các cửa hàng bán đủ đồ ăn thức uống, kể cả rượu. Vừa thấy rượu, Lục Châu vội quay đi. Nàng không từ chối một lon bia từ Vô Phong nhưng chỉ uống từ từ. Công chúa chưa quên pha biến hình của mình ở Bãi Lầy Chết và tên tóc đỏ cũng vậy. Vô Phong thi thoảng nhìn nàng rồi nhe răng cười. Công chúa kéo mũ che mặt, miệng thì thầm:
-Tôi không kể chuyện này với Tiểu Hồ đâu! Đừng nói anh kể rồi nhé?!
Vô Phong lắc đầu. Lục Châu cười tươi. Nàng vui thích vì giữa họ có chuyện bí mật.
Sau bữa ăn, hai người tạm nghỉ trên băng ghế. Công chúa nói mình vừa đạt đẳng cấp đại thánh sứ. Vô Phong chúc mừng nàng, háo hức muốn ngắm nàng bay lượn giữa không trung với đôi cánh mới. Lục Châu hẹn kỳ thi Tổng Lãnh vì nơi này không tiện. Nàng hỏi Vô Phong về công việc ở trường sĩ quan. Hắn trả lời mọi việc đều ổn, nàng không hỏi thêm nữa. Chủ đề câu chuyện lại quay về Kim Ngân, nhất là những ngày trên thăng vân tàu. Lục Châu nhắc lại chuyến săn khổng ngư điểu ở Cao Nguyên Bạc, tên tóc đỏ hào hứng mô tả khoảnh khắc tóm được quả trứng vàng, không sót chi tiết nào. Sau đấy hắn thú nhận muốn rời Phi Thiên thành và làm nghề đạo chích không trung. Cũng như Tiểu Hồ, công chúa không giấu nổi ngạc nhiên:
-Sao? Anh muốn làm đạo chích?
Vô Phong gật gật. Hắn phóng tầm mắt nhìn bóng tối vô tận phía sau những tòa tháp:
-Tôi đã đánh mất cái gì đó ở Kim Ngân. Nhưng có vẻ Kim Ngân không chiếm đoạt tôi. Giống như... tôi thuộc về nó thì đúng hơn! Tôi tìm kiếm cảm giác đó từ rất lâu rồi!
-Nghe nói anh nhận nuôi Liệt Trúc? Nếu đi thật, anh tính sao với cô bé?
-À, khúc mắc ở đấy! Tôi vẫn chưa nghĩ ra! – Hắn đáp lời.
-Thế trường sĩ quan? Công việc? Mọi thứ ở Phi Thiên thành, anh định bỏ hết sao?
-Phải, tôi không quan trọng mấy chuyện đó. Trừ công việc hộ vệ! Tôi vẫn là hộ vệ của cô, khi nào cần cứ gọi, tôi sẽ đến! – Tên tóc đỏ cười.
Công chúa ngẫm nghĩ một hồi. Vô Phong đoán nàng sẽ cùng một thái độ giống Tiểu Hồ. Nhưng công chúa trả lời:
-Suy nghĩ kỹ rồi làm điều mà anh muốn. Nếu cảm thấy hợp nghề đạo chích không trung, hãy theo đuổi nó. Chỉ là nghề đấy nguy hiểm quá!
Được người ủng hộ, Vô Phong bất giác vui vui. Hắn cười:
-Làm hộ vệ cho cô cũng đủ nguy hiểm rồi!
-Vả lại nếu anh làm đạo chích thật thì bao lâu tôi mới được gặp anh?
-Một năm, hai năm, mấy năm gì thôi! Nhưng mà... ơ...
Đương nói, Vô Phong chợt nhận ra công chúa tủm tỉm cười. Nàng kéo mũ, vai rung lên vì không thể nhịn được sự ngốc nghếch của tên tóc đỏ. Nàng thừa nhận trong vấn đề này Vô Phong là tên dốt đặc cán mai.
Hai người sau đấy tản bộ. Họ bước lên những cây cầu cao hơn, vắng người hơn và lạnh hơn, bởi nơi này gợi nhớ họ những ngày tháng ở thăng vân tàu. Tuy bước bên nhau nhưng hai người không nói câu nào. Mỗi người đang chìm vào tâm sự riêng. Vô Phong lấn cấn mãi thái độ ban nãy của công chúa. Hắn không thể đoán được ý tứ Lục Châu bởi nàng không phải Tiểu Hồ. Lục Châu là công chúa còn hắn chỉ là gã lang thang lỡ dừng bước cạnh nàng. Luận mãi không ra, hắn đem nỗi thắc mắc nói với công chúa. Lục Châu không trả lời mà hỏi lại:
-Anh còn thích tôi không, Phong?
Tên tóc đỏ ngẫn mặt. Quá nhiều biến cố, quá nhiều sự kiện khiến hắn chẳng biết tình cảm của mình dành cho công chúa đã thay đổi ra sao. Lục Châu tiếp lời:
-Sau lần ở Thiên Phạn, rồi khi tôi tỏ thái độ vì anh thế chỗ Chiến Tử tới đất Lạc Việt, anh ghét tôi lắm phải không?
-Một chút... – Vô Phong lí nhí.
-Thế còn ghét không?
-Hết rồi! – Vô Phong lí nhí tập hai.
-Vậy giờ anh thích tôi chứ?
Vô Phong nhăn mặt gãi đầu:
-Khó quá! Cô là công chúa, còn tôi chỉ là người thường. Thích rồi sao chứ? Nó sẽ chẳng dẫn đến đâu cả. Cô biết đấy, chúng ta khác biệt quá! Đừng bận tâm! Cứ nhìn tôi như thành viên cuồng nhiệt của “Hội những người hâm mộ công chúa Lục Châu” là được!
Lục Châu nói:
-Anh ngại đến với người khác vì thân phận Thổ Hành, đúng không? Tôi cũng biết một chút về họ. Đôi lúc anh xấu xa thật! – Nàng cười – Nhưng tôi không nghĩ một kẻ xấu có thể cược sinh mạng mình vì thằng bé Vu Cách. Anh thừa biết mình sẽ chết khi đánh Quỷ Nhãn mà!
-Chuyện phải làm thôi. Tôi không tốt đẹp như cô nghĩ đâu công chúa. Còn nhiều điều lắm...
-Rồi chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Chúng ta còn nhiều thời gian! – Lục Châu ngắt lời hắn.
-Đừng bận tâm nữa, công chúa! – Tên tóc đỏ lắc đầu – Chuyện này sẽ chẳng tới đâu cả!
Nói rồi hắn bỏ đi. Lục Châu liền vươn tay nắm lấy tay hắn. Nàng giữ không chặt lắm nhưng đủ khiến Vô Phong phải dừng bước. Dưới chiếc mũ lưỡi trai, ánh mắt nàng nhìn thẳng mắt hắn, không chút e ngại. Vô Phong bỗng thấy lạ. Lục Châu vẫn là công chúa nhưng không phải chim trong lồng nữa. Tên tóc đỏ cảm nhận tay nàng vẫn mềm mại như trước, có điều lắm sẹo hơn vì tập luyện cho kỳ thi Tổng Lãnh và vì những ngày tháng ở Kim Ngân. Một tháng trước trên thăng vân tàu, Vô Phong gọi công chúa đến với bầu trời của mình, nàng từ chối. Nhưng giờ Lục Châu nắm tay hắn, mỗi lúc thêm chặt. Nàng mở lời:
-Anh thích tôi nhiều lắm rồi, từ giờ để tôi thích anh, được không?
Vô Phong không biết trả lời thế nào. Hắn vẫn là tên cà tẩm, là gã dốt đặc cán mai.
Đêm đó hắn đưa Lục Châu về hoàng cung. Từ lúc lên tàu điện đến khi bước trên đại lộ quận Trăng Khuyết, công chúa vẫn nắm tay Vô Phong. Lục Châu dọa nếu hắn buông tay, nàng sẽ đi lạc. Trước lúc về, nàng cởi mũ đội lên đầu Vô Phong, không quên phủi tuyết và buộc lại mái tóc đỏ của hắn. Nàng thì thầm một cuộc hẹn kế tiếp rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cổng hoàng cung. Vô Phong bần thần nhìn theo công chúa, chân dính chặt đất như mọc rễ. Hắn ngơ ngác một tí, vui một tí, sau đấy lại băn khoăn suốt đường về quận Mắt Trắng. Rốt cục cái gã Hỏa Nghi trong mơ nói đúng: hắn phải chọn một trong hai người, hoặc Lục Châu, hoặc Tiểu Hồ. Rắc rối quá, không đơn giản hơn được à, Vạn Thế? – Tên tóc đỏ thở dài.
-Thầy trợ giảng! Thầy trợ giảng! Không, ngài hộ vệ, xin dừng bước! Tôi có chuyện muốn hỏi! Chỉ mất ít phút thôi! Tôi muốn học kiếm thuật của ngài! Không, tôi muốn học cách chiến đấu! Ngài làm gia sư riêng cho tôi được không?
Thà rằng Xung Lệnh đòi đánh trả hoặc bồi thường, Vô Phong ưng ngay. Trông gã quấn băng trắng đầu, hễ mở miệng là phô nửa hàm răng cái rụng cái còn, Vô Phong vừa khó xử vừa khó nín cười. Hắn từ chối lời đề nghị nhưng Xung Lệnh bám hắn như bám người yêu, đỉa còn không dai bằng gã. Vô Phong trốn tiết dạy, gã mò lên phòng giám hiệu gọi xuống. Vô Phong ăn trưa, gã lân la bắt chuyện làm quen. Vô Phong cáo ốm, gã gửi quà về thẳng nhà gọi là “thăm hỏi”. Mấy ngày như thế, tên tóc đỏ rốt cục phải dạy Xung Lệnh kỹ năng Ám Thiết. Tin đồn Vô Phong và Xung Lệnh là một cặp rộ khắp trường, đặc biệt là trong đám học viên nữ.
Nhưng Xung Lệnh muốn mời tên tóc đỏ làm gia sư thật. Khoảng trung tuần tháng 12, gã nài nỉ Vô Phong dự tiệc tại gia. Trước gã sư tổ loài đỉa này, Vô Phong chẳng thể từ chối. Đến nhà Xung Lệnh, Vô Phong mới biết gã thuộc gia đình quý tộc. Cha gã tên Xung Am là cựu thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây, hiện làm cố vấn cho quân đội. Biết Vô Phong là người đánh trọng thương Xung Lệnh, ông ta... mừng hết cỡ. Suốt bữa tiệc, Xung Am vỗ vai tên tóc đỏ huỳnh huỵch:
-Cảm ơn thầy đã dạy dỗ Xung Lệnh! Thằng nhóc này kiêu căng lắm, cứ nghĩ mình giỏi nhất! Tôi đã bảo trường sĩ quan chỉ là cái móng tay của thế giới mà nó không chịu nghe! Mà thương tích đâu có đáng gì! – Ông ta quay về phía con trai – Phải mạnh mẽ mới cống hiến đất nước được!
Trừ việc nói lắm và hơi khoa trương, Vô Phong thấy Xung Am là người đứng đắn. Ông ta khẩn khoản mời hắn làm gia sư cho Xung Lệnh. Tên tóc đỏ không ham vì dạy học và chăm nom Liệt Trúc đã tốn quá nhiều thời gian. Hắn chỉ hứa sẽ để ý Xung Lệnh hơn. Xung Am không nài thêm cũng chẳng phiền. Ông ta đối xử Vô Phong thịnh tình, đồng thời dẫn hắn gặp những vị khách trong buổi tiệc. Nhận ra hắn, vài vị khách doanh nhân ngỏ ý tài trợ. Từ hôm dạ tiệc, Vô Phong vẫn chưa quyết định nhận tài trợ hay không. Xung Am gợi ý:
-Chắc thầy ngại chuyện tiền bạc? Thế này đi, tôi đang làm cố vấn cho một quỹ từ thiện giúp đỡ cựu binh và gia đình sau chiến tranh. Quỹ hoạt động được hai năm, người đại diện cũ vừa nghỉ, chúng tôi đang tìm người đại diện mới. Công việc gì à? Chỉ là tham gia tiệc, nói chuyện với vài người, phát biểu vài câu, thế thôi! Khoảng ba tháng một lần, chúng tôi tổ chức tiệc nhỏ cho cựu binh, thầy sẽ tới và chia sẻ với họ. Thông tin về quỹ, thầy có thể tìm ở địa chỉ này... Đó! Không cần trả lời ngay, thầy cứ suy nghĩ thật kỹ!
Vô Phong ghét tài trợ nọ kia nhưng chuyện này khác. Giúp đỡ cựu binh và làm điều gì đó cho họ, hắn hy vọng tâm hồn mình được chữa lành sau cái chết của sáu thành viên Thổ Hành. Hỏi nhiều người, Vô Phong được biết quỹ của Xung Am rất uy tín, mọi hoạt động do chính phủ hoặc quân đội bảo trợ. Ba ngày sau bữa tiệc, Vô Phong đồng ý làm người đại diện. Ông cố vấn Xung Am cười hết cỡ rồi mời hắn dự tiệc cuối năm. Cũng kể từ đó Xung Lệnh lẽo đẽo theo sau, một câu “Thưa thầy” hai câu “Dạ thầy” khiến tên tóc đỏ phát mệt.
Cuối năm, Vô Phong bận tối mặt. Điểm môn kiếm thuật thực hành dựa vào cảm quan của giảng viên, máy tính không thể làm thay. Tên tóc đỏ chấm cho hai lớp sơ cấp, tổng cộng ba trăm học viên, chưa kể ông già Tra Lương thi thoảng tọng vào mặt hắn vài bảng điểm lớp quân dự bị. Công việc dồn đống, Vô Phong hầu như ở lại trường. Nhưng mỗi tối hắn không quên gọi điện hỏi thăm Liệt Trúc. Cuộc gọi thường kéo dài thêm năm mười phút vì sau Liệt Trúc là tới Tiểu Hồ. Cô nàng nói:
-Này, sắp cuối năm rồi đấy! Không định khao tôi sao? Qua năm mới là không được đâu nhé! Nhớ chỗ lần trước tôi chỉ chứ? Chúng ta sẽ tới đó, chỉ chúng ta thôi, đừng mời thêm ai cả, đặc biệt Hỏa Nghi! Không Hỏa Nghi đâu nhé! Anh mà mời hắn, tôi giận anh cả đời đấy! A... công chúa... công chúa... chắc chị ấy bận lắm, anh đừng hỏi làm chi cho mất công!
Cha con Xung Lệnh, Tiểu Hồ, ban giám hiệu, khối trợ giảng viên, thậm chí gã trưởng phòng Vinh Nghĩa cũng hò Vô Phong dự tiệc. Càng cuối năm, lời mời tiệc tùng càng lắm, Vô Phong mụ cả đầu. Một tối nọ, đương mải chấm bài, Vô Phong nhận được cuộc gọi từ công chúa:
-Phong à, tôi đây! Anh khỏe chứ? Cuối tháng rảnh không? Đợt đó tôi nghỉ vài ngày, đi chơi nhé? Anh cố sắp xếp thời gian, được chứ? Hả? Tiểu Hồ á? À... cái này... nếu em ấy đi cùng cũng được thôi, nhưng sợ không được. Anh biết Tiểu Hồ có tiệm bánh chứ? Cuối năm chỗ ấy đông nghịt người, sợ Tiểu Hồ không rảnh. Nhưng... tùy anh thôi! Ai? Hỏa Nghi? Không! Đừng gọi cậu ấy! Đừng gọi! Để dịp khác hẵng gọi Hỏa Nghi, thật đấy!
Tính thêm Liệt Trúc, Vô Phong có ba người không thể từ chối. Quái đản là ông bạn quý hóa Hỏa Nghi không hề ngỏ lời. Từ sau dạ tiệc, Vô Phong nhiều lần gọi nhưng Hỏa Nghi không bắt máy hoặc điện thoại luôn bận. Có lẽ công cuộc tán Thanh Nhi của gã đang bế tắc. Chắc ông bố vợ ghét mặt rồi! – Tên tóc đỏ cười thầm.
Ngày cuối năm rồi cũng đến, Vô Phong nghỉ lễ hết trung tuần tháng giêng. Hắn tranh thủ đưa Liệt Trúc đi chơi. Con bé thích nhất tháp giải trí phía đông quận Mắt Trắng vì nhiều trò chơi, lại có hiên cỏ cho lũ trẻ đùa nghịch – ở đấy nó đã quen vài người bạn mới. Sang năm Liệt Trúc bắt đầu đi học. Nó tỏ ra không thích thú chuyện này và tâm sự:
-Ở cô nhi viện, mẹ La dạy cứu thương, dạy cách làm thịt tàn ảnh, cách trồng cây trên tuyết, tốt hơn nhiều! Em coi các môn học ở trường, chỉ thấy số với chữ thôi! Chán lắm! Em muốn làm thánh sứ, được không?
Tên tóc đỏ cười:
-Ể, thánh sứ á? Này bé, muốn làm thánh sứ phải biết thật nhiều, không học sao biết? Phải như công chúa Lục Châu ấy! Biết công chúa chứ gì? Công chúa cái gì cũng biết, được như thế hẵng mơ làm thánh sứ!
-Thật hả?
-Thật chứ sao không? Học cho tốt, khi nào mười lăm tuổi, anh sẽ cho bé học thánh sứ, được chứ?
Liệt Trúc gật đầu ưng ngay. Vô Phong theo con bé vui chơi cả ngày, mãi tối mới rời tháp giải trí. Trên đường về, Liệt Trúc kéo áo hắn, giọng thỏ thẻ:
-Anh thấy chị Tiểu Hồ thế nào? Em thích chị ấy lắm! Anh ở với chị Tiểu Hồ được không?
Vô Phong sém sặc, bèn nói:
-Liên quan? Ở chung với thú dữ để bị xé xác à? Mà sao bé hỏi thế? Tiểu Hồ xúi em hỏi, đúng không?
Vô Phong nhíu mày. Liệt Trúc mím chặt môi, mắt mở to. Tên tóc đỏ nhướn mắt săm soi, con bé lắc lắc đầu. Vô Phong bóp má Liệt Trúc:
-Là Tiểu Hồ xúi chứ gì? Sao lại có chuyện ở chung hả? Em có hiểu mình đang nói gì không đấy?
Con bé gỡ tay Vô Phong, vừa kêu đau vừa trả lời:
-Đau quá! Được rồi! Là chị Tiểu Hồ bảo em hỏi! Chị ấy sợ anh trốn hẹn! Nhưng mà anh ở với chị Tiểu Hồ được mà, sao lại sợ xé xác? Chị ấy nuôi con gì đâu? Mà chị Tiểu Hồ tốt thế, anh ở cùng đâu có sao?
Vô Phong cười khổ trước lời lẽ ngây ngô của Liệt Trúc. Hắn thì chưa ngố tới độ không biết Tiểu Hồ có ý với mình. Hắn biết rõ, có điều khó xử. Ở tình cảnh và thân phận của Vô Phong, thật khó để yêu một người.
...
Lần khân một hai ngày, cuối cùng Vô Phong cũng mời Tiểu Hồ đi chơi. Tối đó hắn đến nhà Tiểu Hồ và thấy nàng trong áo khoác lắm hình thù màu sắc, khăn quàng cổ đỏ cam, đầu buộc chiếc khăn thêu hình con cáo. Tắc kè hoa quá! – Vô Phong nghĩ thầm. Nàng nổi bật giữa Phi Thiên thành giá lạnh và chẳng ngại ngùng khi mọi người nhìn mình. Nhưng không rực rỡ thì không phải Tiểu Hồ.
Giữ đúng lời hứa, tên tóc đỏ không gọi Hỏa Nghi hay công chúa. Tiểu Hồ dẫn hắn tới một tiệm ăn phía tây quận Mắt Trắng. Tiệm này ở tầng ba mươi tháp ẩm thực nằm cạnh sông Vành Đai Xanh. Trong tiệm có vài bàn gần cửa sổ, ngồi từ đó có thể nhìn xuống sông lẫn quận Trăng Khuyết. Tiểu Hồ không bỏ qua chỗ lý tưởng như thế. Nàng nói:
-Khó lắm mới đặt được bàn! Nhờ tôi quen chủ tiệm này đấy! Mà tôi ăn thoải mái nhé, anh khao mà!
Ngó thực đơn lắm món giá trên trời, Vô Phong cười trừ. Nhưng Tiểu Hồ chỉ đùa chứ không định cào sạch hầu bao của hắn. Hai người gọi chung một món rồi cùng ăn, cùng trò chuyện. Dần dà họ bớt ăn uống mà nói nhiều hơn. Tiểu Hồ kể về ngày quốc khánh, lần chạm mặt ở Quân Doanh Bờ Tây và sự tình đáng nhớ tại đất thánh. Nàng nhớ lần đầu gặp gỡ, Vô Phong là một gã rối bù từ quần áo đến đầu tóc, chưa kể bốc mùi mốc như món đồ lâu ngày ám bụi. Vô Phong chẳng nhớ kỹ thế. Hắn ngẩn mặt:
-Tôi như vậy thật hả?
Tiểu Hồ gật gật:
-Thật! Tóc anh hồi đó dài hơn, đến tận đây nè! – Nàng chỉ chỉ sau gáy – Trông phát khiếp được! Giờ đỡ hơn rồi!
Vô Phong sờ mái tóc, thấy nó không khác mấy so với hồi ở chợ rác, khác chăng là buộc gọn và tắm gội thường xuyên. Nhưng Tiểu Hồ nói “đỡ hơn” thì chắc đỡ hơn thật! – Hắn nghĩ. Hết vấn đề đầu tóc, Tiểu Hồ nhắc lại cuộc chạy trốn khỏi Quận 4, màn khiêu vũ tại Sơ Khởi Thành hay chuyến đi bất đắc dĩ tới họ Mạc đất Lạc Việt. Vô Phong phát hiện trong lời kể của nàng, mảnh đất Thiên Phạn tự dưng biến mất một cách có chủ đích. Hắn lợn cợn mãi, sau hỏi:
-Lần ở Thiên Phạn, sao cô cứu tôi? Phép Ngục Hồn Tỏa sẽ giết cả người dùng, tại sao cô làm thế?
-Không đến nỗi vậy đâu! – Tiểu Hồ cười – Chỉ khi sử dụng phép thuật sai cách thôi! Mấy tháng gần đây, tôi phát hiện nó không quá nguy hiểm như người Đà Ma hù dọa.
-Nhưng hồi ấy cô chỉ biết nếu tôi không tỉnh, cô cũng chết theo. Biết vậy mà vẫn làm?
Tiểu Hồ gắt:
-Anh hỏi câu này nhiều lắm rồi nhé! Lần sau tôi không trả lời nữa đâu! Ờ thì tôi còn trẻ, đúng không? Trẻ thì đôi lúc điên khùng là bình thường! Với lại tôi chỉ muốn trả ơn sau lần anh cứu tôi ở Vinh Môn. Vậy thôi! Vấn đề gì không?
Cô gái vừa “Vấn đề gì không?” vừa ngửa mặt thách thức tên tóc đỏ. Nhìn nàng một hồi, Vô Phong bỗng phì cười. Ngày trước hắn ghét thái độ này của Tiểu Hồ, giờ lại thích thú. Hắn chợt hiểu chuyện đầu tóc cũng có phần tương tự.
Cuối bữa, Tiểu Hồ hỏi dự định tương lai của Vô Phong. Nàng vui khi biết hắn làm đại diện quỹ từ thiện, nói rằng quỹ đó tập trung nhiều doanh nhân, Vô Phong thừa cơ hội tìm nhà tài trợ danh tiếng. Chưa kể hồ sơ của hắn đẹp đẽ hơn, trường sĩ quan có thể cất nhắc làm giảng viên chính thức. Con đường trước mắt Vô Phong rộng mở hơn bao giờ hết. Tiểu Hồ khẳng định cứ đà này, hai năm nữa hắn sẽ thành người có địa vị – một quý tộc thực sự. Nhưng tên tóc đỏ chẳng nghĩ xa như Tiểu Hồ mà chỉ muốn đi đây đi đó. Cô gái ngạc nhiên:
-Đi đây đi đó là sao? Tôi không hiểu?!
-Tôi cảm giác không hợp ở đây. Ý tôi không phải nó tồi tệ đâu! Nó rất tốt! Cô biết đấy, có nhà, có công việc, có tài khoản riêng, tôi cũng vui lắm! Nhưng tôi cảm giác không hợp. Thật đấy! Như kiểu khó thở, bí bách... Đại khái thế! Tôi không biết mô tả sao nữa!
Tiểu Hồ nhìn hắn hồi lâu, chợt vỗ tay:
-Ồ, vậy anh muốn thứ gì đó thử thách hơn như Thập Kiếm? Nghe hay đấy chứ? Nhưng cái này rất phức tạp...
-Không, tôi không muốn Thập Kiếm gì cả! – Vô Phong ngắt lời cô gái – Tôi chỉ muốn đi đây đi đó thôi! Hiện tại chưa biết thế nào, nhưng có lẽ vài năm nữa tôi sẽ nghỉ dạy học rồi theo Đạn Đạo. Tôi muốn sống trên thăng vân tàu.
Tiểu Hồ thốt lên:
-Đạo chích không trung? Anh bị sao vậy? Chỉ người hết đường sống mới làm nghề đó! Mọi thứ chưa đủ tốt hay sao mà quay lại thăng vân tàu? Tôi không coi thường nghề nghiệp, nhưng nó quá nguy hiểm, anh hiểu không? Quá nguy hiểm! Anh không thể ăn cướp của thần linh mãi! Một ngày nào đó anh phải trả giá! Đùa tôi hả? Công việc của anh đang thuận lợi mà?!
Vô Phong cười:
-Tôi biết, tôi biết mà! Nhưng tôi không đùa! Tôi thật sự muốn sống trên thăng vân tàu. Tôi không biết sao nữa, tôi thích nơi đó.
Tiểu Hồ lắc đầu xua tay tỏ ý không muốn bàn thêm. Nàng không muốn thấy Vô Phong gặp nguy hiểm còn tên tóc đỏ thích sống theo cách của hắn. Mâu thuẫn nảy sinh, không khí giữa hai người kém vui đi nhiều. Nhưng Tiểu Hồ luôn biết cách làm mọi thứ vui vẻ trở lại. Nàng chỉ xuống sông Vành Đai Xanh:
-Trượt băng không?
Tên tóc đỏ gật đầu ngay tắp lự. Hồi còn móc túi, trượt băng là thú tiêu khiển số một của hắn. Mỗi mùa đông, toàn bộ sông Vành Đai Xanh đông cứng, những nơi băng dày nhất được chọn làm sân trượt. Vì chẳng đủ tiền vào sân nên Vô Phong toàn trượt chui ở chỗ băng mỏng. Nghe đến đó Tiểu Hồ cười ngất, bảo rằng hắn may lắm mới sống được đến giờ. Trong lúc trượt, Tiểu Hồ đề nghị tên tóc đỏ sang nhà mình và ở đấy tới hết kỳ nghỉ. Không riêng hắn, đại thánh sứ Tây Minh cũng sẽ tới. Chưa có kế hoạch gì, lại nghĩ cảnh một mình luẩn quẩn trong bốn bức tường căn hộ, Vô Phong đồng ý. Hắn muốn dành thời gian cho Liệt Trúc, đồng thời muốn tận hưởng cái gọi là “gia đình”.
Trượt băng một hồi, hai người đến quầy giải khát làm vài lon bia. Vô Phong hỏi ra mới biết Tiểu Hồ không bao giờ đón năm mới một mình. Nàng luôn gọi cha nuôi, hoặc nếu ngài đại thánh sứ quá bận, nàng sẽ vào hoàng cung ở cùng công chúa. Gia đình hoàng đế luôn chào đón nàng. Tên tóc đỏ hỏi:
-Cô ghét ở một mình hả?
Tiểu Hồ quẳng lon bia rỗng vào sọt rác, khui lon mới, tu một chặp rồi đáp:
-Ừ! Cô đơn khó chịu lắm, anh không thấy vậy à?
-Tôi quen rồi! – Tên tóc đỏ cười – Ở chợ rác đâu có năm mới hay người thân chứ? Đành tự vận động thôi!
-Nhưng giờ anh có “người thân” rồi! – Tiểu Hồ nhún vai – Liệt Trúc đó! Con bé đang tuổi lớn, cần người chăm nom. Anh biết Liệt Trúc yêu quý anh chừng nào mà! Con bé luôn ngóng ngày cuối tuần để anh đưa nó đi chơi. Nói gì thì nói, anh là người quan trọng nhất với Liệt Trúc. Anh có người thân, có “gia đình”. Hiểu chứ?
Điều duy nhất làm Vô Phong chưa thể rời Phi Thiên thành là Liệt Trúc. Hắn không thể để con bé sống cuộc đời lang bạt với mình, khổ nỗi hắn đi đâu Liệt Trúc theo đấy. Ít nhất bốn năm nữa Liệt Trúc mới có cuộc sống riêng và thôi réo tên hắn. Nghĩ cảnh năm năm mài mông khắp trường sĩ quan, tên tóc đỏ phát bệnh. Nhưng ý tứ Tiểu Hồ muốn hắn ở lại Phi Thiên thành lâu hơn thế. Hắn không hiểu tại sao nàng coi trọng “gia đình” đến vậy.
Tiểu Hồ uống nốt lon bia rồi kéo Vô Phong trở lại sân trượt băng. Nhưng được vài phút, nàng chuếnh choáng rồi trượt chân ngã. Tên tóc đỏ cúi xuống hỏi han, cô gái ôm mặt cười:
-Say mất rồi! Đưa tôi về nhà được không?
Hai người lên tàu điện về trung tâm quận Mắt Trắng. Suốt quãng đường họ không nói gì, chỉ im lặng nhìn những ngọn tháp rực rỡ ánh đèn. Rời tàu điện, hai người bước theo những cây cầu nối liền các tháp. Tuyết rơi nhiều hơn, Tiểu Hồ co ro vì lạnh. Nàng ngó quanh, thấy đường phố vắng vẻ bèn nhảy lên lưng Vô Phong, lấy cớ mỏi chân không đi được. Tên tóc đỏ giãy nảy. Tiểu Hồ nói đi hoặc nàng sẽ nôn thẳng vào đầu hắn. Vô Phong sợ xanh mặt, vừa cõng Tiểu Hồ vừa xin nàng kiềm chế cảm xúc. Trêu chọc được hắn, cô gái cười ngất.
Ít nhất lúc say, Tiểu Hồ không biến hình như công chúa. Nàng gục mặt sau gáy hắn, rủ xuống những lọn tóc tết phất phơ, thi thoảng hất lên theo gió tuyết trêu đùa gương mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ ngửi thấy hơi lạnh mùa đông, mùi thơm từ mái tóc Tiểu Hồ và cả hơi bia phảng phất từ miệng nàng. Nó gợi nhớ ký ức đêm khiêu vũ Sơ Khởi thành. Nghĩ đến đấy, hắn siết chặt hai đùi cô gái như thể sợ nàng rơi mất. Vô Phong không thành thật với chính mình. Ngoài Liệt Trúc, hắn chưa rời Phi Thiên thành còn vì một lý do khác.
Đi một quãng, không thấy Tiểu Hồ cựa quậy gì nữa, Vô Phong đoán nàng đã ngủ. Nhưng hắn đi thêm một quãng, Tiểu Hồ chợt cất lời:
-Anh biết đấy, tôi vốn là trẻ mồ côi. Cô nhi viện chẳng phải nơi vui vẻ gì, tôi thường xuyên đánh nhau với lũ con trai chỉ vì chúng bắt nạt mình. Đó không phải anh chị em, không phải nhà, không phải gia đình. Rồi ngày kia có một pháp sư đến và nhận tôi làm con gái. Anh từng thấy ông rồi... những bức ảnh của tôi, nhớ chứ?
Hồi ở Vinh Môn, Vô Phong đã xem tập ảnh trong ví Tiểu Hồ(*). Cô gái chụp rất nhiều ảnh với một người đàn ông đứng tuổi và Vô Phong chưa từng thấy ông ta bao giờ. Hắn hỏi:
-Là người đó hả?
-Phải, là ông ấy. Ông dạy tôi mọi thứ, đối xử với tôi như con đẻ. Nhưng rồi ông mất, gửi gắm tôi cho đại thánh sứ Tây Minh. Đại thánh sứ yêu thương tôi nhiều hơn thế. Cha chẳng từ chối tôi điều gì, miễn nó chính đáng. Cha cho tôi hiểu thế nào là “gia đình”. Tôi không muốn một mình, không muốn giống hồi ở cô nhi viện nữa!
Vô Phong chợt hiểu đây là lý do Tiểu Hồ coi trọng gia đình. Cô gái tiếp lời:
-Mỗi lần làm nhiệm vụ, cha luôn nhắc tôi cẩn thận. Mỗi khi xong việc, cha đều chăm sóc cho tôi. Đó gọi là gia đình. Giờ với tôi, anh cũng thế. Thấy anh gặp nguy hiểm, tôi chịu sao nổi?
Tên tóc đỏ im lặng. Tiểu Hồ tựa cằm lên vai hắn, nhẹ giọng:
-Tôi biết anh ngại chuyện gì. Anh là Ngục Thánh, là xác chết. Vì thế anh không muốn gắn bó với ai, đúng không? Nhưng tôi chẳng sợ! Nói thật đấy, tôi chẳng quan tâm đâu! Anh là gia đình của tôi, hiểu không tóc đỏ?
Về chuyện Vô Phong là xác chết, Tiểu Hồ từng nhắc trên Thần Sấm(**). Nàng nhắc lại lần nữa như khẳng định rằng lời mình nói ngày ấy hoàn toàn thật tâm, không phải an ủi hời hợt. Vô Phong cúi đầu ngượng ngùng:
-Cảm ơn. Nhưng sao cô tốt với tôi thế?
Cô gái im lặng. Vô Phong không có mắt sau gáy nên chẳng thấy hai má nàng đỏ bừng dưới mưa tuyết. Tiểu Hồ dụi mặt vào tóc Vô Phong, cánh tay siết chặt quanh cổ hắn rồi nói khe khẽ:
-Thì... lỡ mất rồi, biết sao được?
-Lỡ cái gì? – Vô Phong hỏi lại.
-Bắt tôi trả lời sao? Giá lúc nãy anh chuốc thêm lon bia nữa là giờ tôi nói thật đấy! – Tiểu Hồ cười.
-Lỡ cái gì mới được chứ?
Tiểu Hồ bịt miệng hắn. Vô Phong cảm giác tay nàng ram ráp, không mềm mại như công chúa. Bàn tay ấy có vết chai do cầm kiếm quá nhiều, có vết bỏng vì tập Hỏa niệm quá lâu. Như chịu đủ thương tổn, bàn tay ấy cần nơi yên bình. Tiểu Hồ nói:
-Anh là đồ cà tẩm, Phong à! Cà tẩm lắm...
Tiểu Hồ không nói thêm nữa. Nàng chờ tên tóc đỏ lên tiếng nhưng rốt cục hắn im như thóc. Trong chuyện này Vô Phong là tên cà tẩm đích thực. Tiểu Hồ chẳng phiền, chỉ cười, tay ôm cổ Vô Phong chặt hơn. Thời gian còn nhiều và nàng có thể đợi.
...
Sau hôm đó, Vô Phong vẫn giữ ý định sống cuộc đời lang bạt trên thăng vân tàu. Nhưng vì Tiểu Hồ, hắn bèn lùi kế hoạch tới một điểm xa xôi trong tương lai. Xa cỡ nào thì hắn chẳng biết. Cũng sau hôm đó, hắn chợt nhận ra mình chưa hiểu hết con người Tiểu Hồ. Hắn biết cô gái có ý với mình và chính hắn cũng có ý với nàng. Song tên tóc đỏ đã quen cô đơn, thành ra thứ tình cảm của Tiểu Hồ quá mới lạ. Hắn cần thêm thời gian.
Vả lại hắn còn cuộc hẹn với Lục Châu.
Chiều ngày 29, Vô Phong gặp công chúa ở cầu sông Vành Đai Xanh. Giữa dòng người qua lại, hắn chẳng thấy nàng đâu. Ai ai cũng tránh mùa đông trong quần áo dày và khăn ấm. Như cô gái đứng cạnh tên tóc đỏ là ví dụ: áo khoác quá gối, mũ lưỡi trai, khẩu trang bịt kín mặt. Vô Phong gọi điện thì Lục Châu đáp:
-Ngay bên cạnh! Anh không nhận ra thật hả?
Bấy giờ tên tóc đỏ mới để ý cô gái đội mũ lưỡi trai đương nghe điện thoại và bỏ khẩu trang. Hắn ngớ người, định thốt lên “Công chúa!” thì cô gái đưa tay lên miệng “Suỵt!” một tiếng rõ dài. Nàng không muốn bị vây giữa hàng tá con người cùng ống kính máy ảnh. Lục Châu hầu như không trang điểm, chỉ duy đôi môi hồng hơn một chút, kém xa hôm dạ tiệc tháng 11. Nhưng Vô Phong đã quen nàng thế này, dẫu đẹp hơn trăm lần cũng chẳng quan trọng. Bởi lẽ hắn nhớ nàng là “công chúa”, là “Lục Châu” chứ không phải quần áo nàng mặc hay trang điểm ra sao.
Gặp công chúa, Vô Phong bỗng hơi bồn chồn rồi nhìn quanh quất. Hắn đoan chắc Chiến Tử ở đâu đó quanh đây. Nhưng Lục Châu rời hoàng cung một mình và không mang theo bất kỳ ai. Nàng nói:
-Giờ mạng tôi trong tay anh, chỉ của anh thôi! Tôi bị làm sao thì anh chịu trách nhiệm nhé!
Lục Châu cười, nửa đùa nửa thật. Vô Phong méo mặt, nửa tin nửa ngờ. Dù vậy, khi biết rõ không có người thứ ba can dự cuộc hẹn, cả nàng và hắn bớt bối rối hơn hẳn. Hai người bắt đầu buổi hẹn bằng việc đi bộ. Họ đi trong thảnh thơi, không còn lo nhiệm vụ hay ngày trở về. Công chúa nói về cuộc truy bắt Liệt Giả ở biên giới Băng Hóa. Vô Phong kể lại sự tình Quận 4. Chốc chốc họ dừng chân đâu đấy trên cầu, ngắm người trượt băng dưới sông Vành Đai Xanh, ngắm hoàng hôn nhuộm tầng mây váng đỏ. Lục Châu chợt nói:
-Anh nhớ đêm ở thăng vân tàu chứ? Hôm ấy có tinh vân!
-Có, tôi nhớ! Đẹp thật! – Vô Phong gật đầu.
-Đạn Đạo nói năm sau tôi không cần quay lại thăng vân tàu. Tôi không biết sao nữa... Ông ấy có nói gì với anh không?
-Ổng cũng nói vậy với tôi! – Tên tóc đỏ trả lời – Ổng nói cứ sống ở Phi Thiên thành, nếu chán thì quay lại làm đạo chích không trung. Ổng nói tôi nên thử mọi thứ rồi hẵng quyết định.
-Vậy ý anh thế nào?
-Cũng như cô thôi. – Vô Phong thở dài – Tôi chưa biết thế nào!
Nhắc tới Đạn Đạo, hai người liền thi nhau kể tật xấu của gã, mãi khi màn đêm buông xuống mới chịu ngừng. Vô Phong rủ đến tháp ẩm thực, Lục Châu ngập ngừng rồi từ chối. Nàng không muốn xuất hiện chốn đông người. Nếu ai đó nhận ra công chúa, buổi hẹn này sẽ tan tành. Vô Phong bèn rủ đi ăn quà vặt không trung, công chúa đồng ý ngay.
“Quà vặt không trung” là những cửa hàng lưu động trên khinh khí cầu, hoạt động chủ yếu ở quận Mắt Trắng. Chúng thường bay quanh hệ thống cầu nối giữa các tháp và phục vụ khách bộ hành. Vô Phong một thời sống sót nhờ đám này. Các cửa hàng bán đủ đồ ăn thức uống, kể cả rượu. Vừa thấy rượu, Lục Châu vội quay đi. Nàng không từ chối một lon bia từ Vô Phong nhưng chỉ uống từ từ. Công chúa chưa quên pha biến hình của mình ở Bãi Lầy Chết và tên tóc đỏ cũng vậy. Vô Phong thi thoảng nhìn nàng rồi nhe răng cười. Công chúa kéo mũ che mặt, miệng thì thầm:
-Tôi không kể chuyện này với Tiểu Hồ đâu! Đừng nói anh kể rồi nhé?!
Vô Phong lắc đầu. Lục Châu cười tươi. Nàng vui thích vì giữa họ có chuyện bí mật.
Sau bữa ăn, hai người tạm nghỉ trên băng ghế. Công chúa nói mình vừa đạt đẳng cấp đại thánh sứ. Vô Phong chúc mừng nàng, háo hức muốn ngắm nàng bay lượn giữa không trung với đôi cánh mới. Lục Châu hẹn kỳ thi Tổng Lãnh vì nơi này không tiện. Nàng hỏi Vô Phong về công việc ở trường sĩ quan. Hắn trả lời mọi việc đều ổn, nàng không hỏi thêm nữa. Chủ đề câu chuyện lại quay về Kim Ngân, nhất là những ngày trên thăng vân tàu. Lục Châu nhắc lại chuyến săn khổng ngư điểu ở Cao Nguyên Bạc, tên tóc đỏ hào hứng mô tả khoảnh khắc tóm được quả trứng vàng, không sót chi tiết nào. Sau đấy hắn thú nhận muốn rời Phi Thiên thành và làm nghề đạo chích không trung. Cũng như Tiểu Hồ, công chúa không giấu nổi ngạc nhiên:
-Sao? Anh muốn làm đạo chích?
Vô Phong gật gật. Hắn phóng tầm mắt nhìn bóng tối vô tận phía sau những tòa tháp:
-Tôi đã đánh mất cái gì đó ở Kim Ngân. Nhưng có vẻ Kim Ngân không chiếm đoạt tôi. Giống như... tôi thuộc về nó thì đúng hơn! Tôi tìm kiếm cảm giác đó từ rất lâu rồi!
-Nghe nói anh nhận nuôi Liệt Trúc? Nếu đi thật, anh tính sao với cô bé?
-À, khúc mắc ở đấy! Tôi vẫn chưa nghĩ ra! – Hắn đáp lời.
-Thế trường sĩ quan? Công việc? Mọi thứ ở Phi Thiên thành, anh định bỏ hết sao?
-Phải, tôi không quan trọng mấy chuyện đó. Trừ công việc hộ vệ! Tôi vẫn là hộ vệ của cô, khi nào cần cứ gọi, tôi sẽ đến! – Tên tóc đỏ cười.
Công chúa ngẫm nghĩ một hồi. Vô Phong đoán nàng sẽ cùng một thái độ giống Tiểu Hồ. Nhưng công chúa trả lời:
-Suy nghĩ kỹ rồi làm điều mà anh muốn. Nếu cảm thấy hợp nghề đạo chích không trung, hãy theo đuổi nó. Chỉ là nghề đấy nguy hiểm quá!
Được người ủng hộ, Vô Phong bất giác vui vui. Hắn cười:
-Làm hộ vệ cho cô cũng đủ nguy hiểm rồi!
-Vả lại nếu anh làm đạo chích thật thì bao lâu tôi mới được gặp anh?
-Một năm, hai năm, mấy năm gì thôi! Nhưng mà... ơ...
Đương nói, Vô Phong chợt nhận ra công chúa tủm tỉm cười. Nàng kéo mũ, vai rung lên vì không thể nhịn được sự ngốc nghếch của tên tóc đỏ. Nàng thừa nhận trong vấn đề này Vô Phong là tên dốt đặc cán mai.
Hai người sau đấy tản bộ. Họ bước lên những cây cầu cao hơn, vắng người hơn và lạnh hơn, bởi nơi này gợi nhớ họ những ngày tháng ở thăng vân tàu. Tuy bước bên nhau nhưng hai người không nói câu nào. Mỗi người đang chìm vào tâm sự riêng. Vô Phong lấn cấn mãi thái độ ban nãy của công chúa. Hắn không thể đoán được ý tứ Lục Châu bởi nàng không phải Tiểu Hồ. Lục Châu là công chúa còn hắn chỉ là gã lang thang lỡ dừng bước cạnh nàng. Luận mãi không ra, hắn đem nỗi thắc mắc nói với công chúa. Lục Châu không trả lời mà hỏi lại:
-Anh còn thích tôi không, Phong?
Tên tóc đỏ ngẫn mặt. Quá nhiều biến cố, quá nhiều sự kiện khiến hắn chẳng biết tình cảm của mình dành cho công chúa đã thay đổi ra sao. Lục Châu tiếp lời:
-Sau lần ở Thiên Phạn, rồi khi tôi tỏ thái độ vì anh thế chỗ Chiến Tử tới đất Lạc Việt, anh ghét tôi lắm phải không?
-Một chút... – Vô Phong lí nhí.
-Thế còn ghét không?
-Hết rồi! – Vô Phong lí nhí tập hai.
-Vậy giờ anh thích tôi chứ?
Vô Phong nhăn mặt gãi đầu:
-Khó quá! Cô là công chúa, còn tôi chỉ là người thường. Thích rồi sao chứ? Nó sẽ chẳng dẫn đến đâu cả. Cô biết đấy, chúng ta khác biệt quá! Đừng bận tâm! Cứ nhìn tôi như thành viên cuồng nhiệt của “Hội những người hâm mộ công chúa Lục Châu” là được!
Lục Châu nói:
-Anh ngại đến với người khác vì thân phận Thổ Hành, đúng không? Tôi cũng biết một chút về họ. Đôi lúc anh xấu xa thật! – Nàng cười – Nhưng tôi không nghĩ một kẻ xấu có thể cược sinh mạng mình vì thằng bé Vu Cách. Anh thừa biết mình sẽ chết khi đánh Quỷ Nhãn mà!
-Chuyện phải làm thôi. Tôi không tốt đẹp như cô nghĩ đâu công chúa. Còn nhiều điều lắm...
-Rồi chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Chúng ta còn nhiều thời gian! – Lục Châu ngắt lời hắn.
-Đừng bận tâm nữa, công chúa! – Tên tóc đỏ lắc đầu – Chuyện này sẽ chẳng tới đâu cả!
Nói rồi hắn bỏ đi. Lục Châu liền vươn tay nắm lấy tay hắn. Nàng giữ không chặt lắm nhưng đủ khiến Vô Phong phải dừng bước. Dưới chiếc mũ lưỡi trai, ánh mắt nàng nhìn thẳng mắt hắn, không chút e ngại. Vô Phong bỗng thấy lạ. Lục Châu vẫn là công chúa nhưng không phải chim trong lồng nữa. Tên tóc đỏ cảm nhận tay nàng vẫn mềm mại như trước, có điều lắm sẹo hơn vì tập luyện cho kỳ thi Tổng Lãnh và vì những ngày tháng ở Kim Ngân. Một tháng trước trên thăng vân tàu, Vô Phong gọi công chúa đến với bầu trời của mình, nàng từ chối. Nhưng giờ Lục Châu nắm tay hắn, mỗi lúc thêm chặt. Nàng mở lời:
-Anh thích tôi nhiều lắm rồi, từ giờ để tôi thích anh, được không?
Vô Phong không biết trả lời thế nào. Hắn vẫn là tên cà tẩm, là gã dốt đặc cán mai.
Đêm đó hắn đưa Lục Châu về hoàng cung. Từ lúc lên tàu điện đến khi bước trên đại lộ quận Trăng Khuyết, công chúa vẫn nắm tay Vô Phong. Lục Châu dọa nếu hắn buông tay, nàng sẽ đi lạc. Trước lúc về, nàng cởi mũ đội lên đầu Vô Phong, không quên phủi tuyết và buộc lại mái tóc đỏ của hắn. Nàng thì thầm một cuộc hẹn kế tiếp rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cổng hoàng cung. Vô Phong bần thần nhìn theo công chúa, chân dính chặt đất như mọc rễ. Hắn ngơ ngác một tí, vui một tí, sau đấy lại băn khoăn suốt đường về quận Mắt Trắng. Rốt cục cái gã Hỏa Nghi trong mơ nói đúng: hắn phải chọn một trong hai người, hoặc Lục Châu, hoặc Tiểu Hồ. Rắc rối quá, không đơn giản hơn được à, Vạn Thế? – Tên tóc đỏ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.