Ngục Thánh

Quyển 3 - Chương 48: Bình minh của tội ác

Get Backer

15/06/2015

Nghiệp sát thủ thường không lâu bền.

Kẻ làm sát thủ sống trong muôn mặt với vạn hình hài. Rủi ro nghề nghiệp, bị khinh thường, bị truy nã, chạy trốn, cuộc sống không cố định... tất cả không đáng sợ bằng việc “quên mình là ai”. Sát thủ bình thản đón nhận cái chết chẳng phải vì không sợ chết, mà đó là cách duy nhất giúp họ thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Mai Hoa làm sát thủ được mười năm. Hiếm ai trụ với nghề và sống thọ như gã. Sát thủ giấu kín thân phận nhưng Mai Hoa quen kha khá đồng nghiệp. Hầu hết chết không toàn thây, kẻ may mắn nhất cũng đã xanh mả dăm năm. Tất cả họ khi nhắm mắt đều chẳng nở một nụ cười, khi sống càng không. Mai Hoa khác. Gã luôn cười và tự nhủ rằng khi nằm xuống phải cười thật lớn. Bởi gã biết mình là ai.

Ba ngày sau trận chiến phế tích Hồi Đằng Cô Mộ, Mai Hoa lái phi thuyền tiến vào Ảo Vọng quốc ở mũi Thượng Cổ lục địa. Cách Âm Giới năm trăm cây số đường biển, Ảo Vọng là đất nước gần lục địa Kim Ngân nhất. Thường niên, hàng ngàn người Kim Ngân vẫn tìm cách tới Ảo Vọng. Nhưng dẫu thoát hàng rào liên quân dày đặc, họ cũng không thể vượt qua đường phòng thủ lãnh hải Ảo Vọng. Tháp canh dày đặc, phi thuyền ngày đêm tuần tra, đèn pha trải dọc bờ biển, không hề có cơ hội nào cho người di cư từ Kim Ngân. Bao nhiêu người đi, bấy nhiêu bị trục xuất trở về. Nhưng mỗi năm, số người tìm đường đến Ảo Vọng không ngừng gia tăng, giống cái cách họ tin hoa Tuyệt Tưởng sẽ nở.

Tại trạm an ninh lửng lơ giữa không trung, Mai Hoa chìa thẻ thông hành. Là nhân viên Đại Hội Đồng thực hiện công tác đặc biệt, gã dễ dàng qua cửa. Nhưng thay vì lên hướng bắc đến Sơ Khởi quốc, nơi đặt trụ sở Đại Hội Đồng, Mai Hoa rẽ hướng tây, tiến sâu vào lãnh thổ Ảo Vọng. Hai tiếng sau, phi thuyền hạ tầm cao hướng xuống một vùng hồ. Hồ rộng tựa biển mang tên Hải Hồ. Giữa hồ có thành phố nửa chìm nửa nổi với mặt nước gọi là Hải Đảo thành. Nửa trên thành phố là công trình công cộng như bãi đáp phi thuyền, trụ sở hành chính, công viên nước; nửa dưới là khu dân cư. Toàn bộ Hải Đảo được tạo nên từ kính siêu cường lực, trông như đóa hoa thủy tinh nở giữa Hải Hồ. Trong suốt và mong manh, nhưng thành phố này đã tồn tại hơn ba trăm năm có lẻ.

Mai Hoa lái phi thuyền xuống bãi đáp rồi đi thang máy xuống khu dân cư. Thang máy hoạt động nhờ hệ thống thủy lực, từ trong có thể nhìn ra lòng hồ sâu và rộng vô cùng nhờ những khóm rong rêu phát sáng trôi nổi. Cửa mở, Mai Hoa hòa vào dòng người xuôi về con đường – thực chất là những đường ống khổng lồ chạy xuyên Hải Hồ. Cuối đường, Mai Hoa rẽ vào một khách sạn lớn, tiếp tục theo thang máy xuống dưới. Ở Hải Đảo, khách sạn lớn hay nhỏ dựa vào chiều sâu, không phải chiều cao. Qua lớp kính thang máy, Mai Hoa lơ đãng nhìn những đàn cá nhỏ nhiều màu bơi lội, rừng thủy sinh đa sắc mọc từ vách đá hay vô vàn bong bóng từ đáy hồ nổi lên rồi vỡ bọt như pháo hoa. Cảnh đẹp, nhưng mục đích Mai Hoa tới đây không đẹp.

Thang máy chạy đến tầng tám thì dừng. Mai Hoa tới hành lang, dừng bước trước một căn phòng. Phòng lợp kính đục, từ ngoài không thể nhìn vào trong. Gã cú vọ ấn chuông, im lặng một lúc, cửa phòng mở. Giữa phòng, một người đàn ông cao tuổi đang chờ Mai Hoa. Ông ta thư thả ngắm cảnh sắc Hải Hồ, ngón tay gầy guộc chạm hờ tách trà thiết mộc ngút khói. Mai Hoa trước nay làm việc với người này chỉ qua thư từ hoặc điện đàm, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt chính thức. Hài cốt ai kia? – Đó là cảm nghĩ đầu tiên của Mai Hoa. Khi người nọ quay ra, gã càng tin mình suy nghĩ đúng. Xương khô thật! – Gã tự nhủ, sau cất lời, đầu hơi cúi:

-Ngài Trần Độ. Ngài vẫn khỏe chứ?

Trần Độ hơi mỉm cười rồi gật gật. Lão xoay sở trên ghế hơi khó khăn vì quyển sách nặng trịch đeo bên hông. Bấy giờ Mai Hoa mới để ý cuốn sách. Nhưng gã không để tâm lâu vì có thứ thu hút gã hơn. Cạnh chân ghế Trần Độ, một sinh vật đang say sưa ngủ. Nghe tiếng bước chân, nó nhổm dậy, chườn bộ mặt dài thuỗn đeo kính râm tới Mai Hoa, mồm cười toe nhe hàm răng bịt sắt như muốn nói “Chào!”. Mai Hoa ngạc nhiên, sau cười:

-Hóa ra... Thú là người của ông. Sao tôi không được biết chuyện này?

-Hành động độc lập mới hiệu quả. Làm sát thủ, chắc cậu hiểu.

Mai Hoa mỉm cười đoạn ngồi ghế đối diện. Trần Độ hỏi uống gì, gã kêu một ly nước hoa quả. Thú trở ra quầy rượu, mang ly nước cho gã rồi lại phủ phục cạnh lão già. Trông hai chủ tớ, Mai Hoa chợt nghĩ cảnh ông chủ bẻ khúc tay xương xẩu của mình ném xuống đất, con chó liền tợp lấy nhai rau ráu. “Kinh dị nhưng hài hước” – Gã cười mỉm đoạn nói:

-Trước khi giao hàng, tôi cần làm rõ một số chuyện. Trước hết là anh bạn kinh dị này... – Mai Hoa đánh mắt sang Thú – ...mục đích hắn tới Kim Ngân là gì? Tôi không nghĩ hắn bảo vệ công chúa.

Trần Độ gật gù, sau đáp:

-Thú vào Kim Ngân từ trước, thu thập tin tức tình báo ở miền đông Âm Giới, chỗ bọn phiến quân(*). Nơi ấy tập trung rất đông kẻ bán tin tức. Thú tìm hiểu và biết được ở miền nam, Liệt Giả đã chinh phạt được năm trăm(500) Đầu Sói. Con số ấy hiện không ngừng tăng lên, quy mô lãnh thổ của Liệt Giả đang lớn dần, sắp ngang bằng một tiểu quốc.

Dứt lời, Trần Độ nhấp trà rồi im lặng. Mai Hoa tiếp lời:

-Thông tin hữu ích. Nhưng đó không phải tất cả. Tại sao Thú không ở bên cạnh công chúa? Nếu giải thích bằng việc “ngoại hình gây dễ sợ” thì tôi không tin lắm. Tôi cảm giác anh ta là “người quan sát”, không phải “người bảo vệ”.

-Phải. Thú đến Kim Ngân để quan sát chứ không phải bảo vệ công chúa. Anh ta chỉ ra tay khi thật cần thiết.

-Và bỏ rơi có chủ đích nữa, đúng không? – Mai Hoa nói – Ở trận Làng Vui Vẻ, Thú là người gần nhóm công chúa nhất. Vậy mà khi tôi đến hỏi công chúa đâu, hắn chỉ đáp “mất tích”. Phải chăng Thú, hay đúng hơn là ngài, muốn Lục Châu phải chết?

Chút im lặng thoáng qua căn phòng. Như cảm nhận được căng thẳng, bên ngoài cửa kính, đàn cá rực rỡ đảo hướng bơi chỗ khác, những đám thủy sinh phát sáng cũng rời xa, khiến vùng nước bỗng mờ tối. Trần Độ nhấp ngụm trà lớn như muốn cổ họng thật thông suốt, sau trả lời:

-Đúng vậy. Bãi Lầy Chết là cơ hội tốt nhất để Lục Châu chết một cách quang minh chính đại. Đáng tiếc, mạng công chúa lớn hơn ta tưởng.

Mai Hoa nheo mắt:

-Tại sao Lục Châu phải chết?

Trần Độ tựa lưng ghế, chậm rãi nói:

-Hãy bắt đầu từ những vấn đề căn bản. Bạch Dương là dòng họ đế vương kiệt xuất nhất, rất hiếm dòng họ trên thế giới sánh được với họ. Chỉ mười đời hoàng đế, nhưng Bạch Dương thống trị Phi Thiên năm trăm năm. Lịch sử chưa từng ghi nhận trường hợp nào tương tự. Họ được tạo hóa ban cho tuổi thọ dài lâu, hơn hẳn người thường, như thể Vạn Thế muốn họ ở ngôi vị càng lâu càng tốt. Nhưng tuổi thọ không phải vấn đề. Mỗi đời hoàng đế đều xuất sắc, không lĩnh vực nọ thì lĩnh vực kia, và Phi Thiên hiếm khi bị nước khác vượt mặt. Nói cách khác, họ Bạch Dương là mặt trời, là chân lý của Phi Thiên quốc.

-Và ngài muốn mặt trời đó sụp đổ?

-Không. Ta là người Phi Thiên, và ta muốn dòng họ Bạch Dương tồn tại càng lâu càng tốt, ít nhất là trong thời gian ta sống.

-Tôi thấy lời nói và hành động của ngài không đồng điệu. – Mai Hoa lắc đầu.

Trần Độ cười, nhấp ngụm trà, sau nói:

-Hoàn toàn đồng điệu, ta cam đoan. Nói tiếp về các hoàng đế Bạch Dương. Mười đời hoàng đế đều xuất sắc là nhờ hệ thống giáo dục trong dòng họ. Mỗi đứa trẻ Bạch Dương đều là ứng cử viên cho ngai vàng, không phân biệt con trưởng con thứ. Chúng thừa hưởng nền giáo dục nghiêm ngặt, thậm chí hà khắc. Học thuật, quân sự, chính trị, tư tưởng, lòng tự tôn dân tộc... những đứa trẻ họ Bạch Dương được đào tạo để trở thành vua. Nói cách khác, mỗi cá nhân họ Bạch Dương đều xuất sắc, còn hoàng đế là kẻ xuất sắc nhất. Nhìn đám trẻ Bạch Dương đệ thập thì biết. Lục Thiên đang nắm chức thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây, Lục Châu là ứng cử viên sáng giá cho chức Tổng Lãnh Thánh Sứ.

Mai Hoa nhíu mày:

-Nếu vậy, sao công chúa Lục Châu phải chết?

Trần Độ hớp ngụm trà cuối, mặt nhăn lại vì vị đắng thiết mộc xộc cổ họng. Lão bảo Thú mang cho mình tách khác đoạn nói:

-Xuất sắc là điều tốt, nhưng nhiều cá nhân xuất sắc là vấn đề. Giả sử có ba ứng cử viên ngồi vào ngai vàng, cả ba đều tài năng xuất chúng, nếu lựa chọn, cậu sẽ chọn ai?

Mai Hoa lắc đầu chịu thua. Lão già tiếp lời:

-Câu hỏi này không phải giả thiết, nó thực sự đã xảy ra. Bốn mươi năm trước, ba con người đã nhắm đến vị trí Bạch Dương đệ thập. Các đảng phái ngả theo ứng viên, tạo nên cuộc đấu đá chính trị lớn chưa từng có. Thậm chí cả Uất Hận Thành cũng tham gia vụ này. Thật may, cuộc bầu cử diễn ra êm đẹp, kẻ xứng đáng đã lên ngôi, Phi Thiên có thêm bốn mươi năm bình yên. Nhưng không phải duy nhất Bạch Dương đệ thập. Đệ cửu, đệ thất, đệ lục, đệ ngũ, đệ tam đều lên ngôi trong tình hình chính trị rối ren. Những lúc ấy, Phi Thiên suy yếu, dễ bị tổn thương và dễ bị chia cắt.

Mai Hoa ngẫm nghĩ một chút, sau nói:

-Nếu Lục Châu chết, Lục Thiên là người thừa kế duy nhất, các đảng phái sẽ không thể ngả phe này ngả phe kia. Ý ông là thế?

Trần Độ cười nhẹ, ngón tay gõ tách trà vang một tiếng:

-Phải. Những đứa trẻ trong họ Bạch Dương chưa đến tuổi, chỉ Lục Thiên và Lục Châu đủ tư cách thừa kế ngai vàng. Lục Châu chết, Lục Thiên là người thừa kế duy nhất, vậy đỡ phức tạp hơn. Nhưng ai ngờ cô ta thoát khỏi Bãi Lầy Chết.

Mai Hoa nheo mắt nhìn lão già:



-Vậy Lục Thiên... ý tôi là...

-Ta hiểu ý cậu. Không, Lục Thiên không dính dáng, ta đảm bảo. Hội Đồng Pháp Quan xưa nay luôn làm việc trong bóng tối.

-Nhưng tại sao là Lục Châu mà không phải Lục Thiên?

-Những trang ghi chép của cậu nói hết rồi đấy. – Trần Độ hất hàm – Lục Châu là cô gái tốt nhưng cứng nhắc, ngoài mặt hành động lý trí nhưng trên thực tế, cô ta bị tình cảm chi phối nhiều. Điều quan trọng hơn cả: Lục Châu hay lo nghĩ cho người khác. Cô ta không “tham lam”, rất tốt để làm thánh sứ, nhưng không phù hợp với ngai vàng. Các đảng phái, các nhà đầu tư không rảnh mà nghe một ứng cử viên diễn thuyết “tôi sẽ làm quốc gia hùng mạnh”, “tôi sẽ tập trung đầu tư phúc lợi”, “tôi sẽ vì người dân”. Trước tiên họ cần một kẻ tham lam. Tham lam thúc đẩy tất cả. Trong thế giới chính trị, kẻ không tham lam sẽ chẳng thể gây dựng tổ chức cho riêng mình, không thể tìm mục tiêu mới cho quốc gia, không – thể – tồn – tại.

Mai Hoa cười:

-Nhưng có vẻ ông đã tính sai.

-Phải. Và ta có thêm việc phải làm.

Trần Độ cho Mai Hoa biết thêm vài chuyện như Bất Vọng chính thức được thả, cuộc truy tìm Quỷ Vương kết thúc, Thần Sấm đang quay về Phi Thiên. Riêng công chúa và Vô Phong bị Đạn Đạo giam giữ. Như thường lệ, Mai Hoa ghi chép thông tin vào sổ tay. Trần Độ không ngăn cản cũng chẳng khó chịu khi gã phô trương tác phong cú vọ. Thu thập đủ thông tin, Mai Hoa đặt lên bàn chiếc hộp ngũ giác màu đen. Gã ấn nút trên đỉnh hộp, năm cạnh hộp ngả xuống như hoa xòe cánh, lộ phần ruột thủy tinh hình trụ. Khối thủy tinh bơm đầy chất lỏng vàng lơ xanh, chứa vừa khít một đầu người. Cái đầu nhìn Trần Độ, cặp Mắt Trắng mở to như muốn xem kẻ chủ mưu giết mình là ai. Trần Độ ghé sát mặt nhìn cái đầu, sau quay ra hỏi Thú. Con quái vật kính râm gật gật xác nhận đúng mặt hàng. Lão già cất lời hỏi Mai Hoa:

-Vậy mấy tay ủy viên Đại Hội Đồng cũng muốn cái đầu Quỷ Nhãn?

-Phải. Mắt Trắng rất đắt. Quỷ Nhãn gần như là kẻ cuối cùng sở hữu nó. Các ủy viên muốn bán cái đầu cho vài quốc gia, trị giá khoảng ba trăm thùng quang tố.

-Mắt Trắng không phải tất cả, đúng không?

-Đúng. – Mai Hoa gật gù – Những vũ khí của thời đại chạy đua vũ trang đang tái xuất, vài tay ủy viên muốn nhân cơ hội làm ăn. Mắt Trắng là một trong số đó. Người ta đồn A Sạ Kiếm, vũ khí của Bắc Thần quốc đã xuất hiện ở chợ đen(**). Có vẻ thế giới đang xoay theo những chiều mới lạ.

Trần Độ gật đầu, suy nghĩ một lúc. Lão nhìn chằm chặp cái đầu Quỷ Nhãn, hầu như chẳng run sợ Mắt Trắng. Ngắm nghía kỹ càng, gã ngả lưng tận hưởng tách trà thiết mộc, sau hỏi Mai Hoa:

-Vậy là cậu quyết định về hẳn với ta thay vì các ủy viên Đại Hội Đồng?

-Phải, vì ông chơi đẹp hơn. – Mai Hoa cười – Tôi không thích kẻ khác đánh giá bộ mặt của mình, mà mấy tay ủy viên lại rất khoái chuyện đó. Ông không xét nét ai, tôi thích thế.

-Vậy chúc mừng hợp tác tốt đẹp.

Lão già nâng tách trà, Mai Hoa nâng ly nước hoa quả. Cả hai cùng uống bày tỏ thành ý.

Giao dịch kết thúc, Mai Hoa ra về với một túi đầy ự tiền. Nhưng vừa đặt chân tới cửa, gã liền quay lại hỏi Trần Độ:

-Có hai câu hỏi tôi đang thắc mắc. Không biết ông có phiền? Không hả? Vậy thì câu hỏi thứ nhất: ở trận Mồ Ma Khẩu, anh bạn Thú này đã đi đâu? Thám thính tình hình công chúa hay còn mục đích nào khác?

Thú ngáp dài không trả lời. Trần Độ nói:

-Chuyện riêng tư. Hợp tác lâu hơn, chúng ta sẽ nói nhiều hơn.

-Vậy câu hỏi thứ hai: Bạch Dương đệ thập có vấn đề gì mà phải tính chuyện người thừa kế sớm vậy?

-Cũng là chuyện riêng tư, anh bạn à. – Trần Độ cười – Hợp tác nhiều hơn nữa nhé!

-Hy vọng ngài giữ lời.

Mai Hoa rời phòng. Qua hành lang, gã ném thẻ nhân viên Đại Hội Đồng vào sọt rác. Kể từ hôm nay, gã phục vụ mục đích mới, ông chủ mới và vai diễn mới. Mai Hoa bỏ cặp kính cận, vò rối mái tóc mượt, xóa bớt lớp phấn trang điểm gò má. Không còn dáng vẻ thư sinh yếu đuối, gương mặt gã già dặn hơn, trông giống tay ăn chơi tổ trác. Chút cao hứng nổi lên, Mai Hoa nhún nhảy, người xoay trên mũi chân. Mấy cô gái gần đó nhìn gã cười khúc khích. Mai Hoa cười với họ, giọng khàn khàn, khác hẳn chất giọng nữ tính mọi khi:

-Đây là điệu múa “sa ngã thần” của Sa Thần quốc. Mấy cô thích không?

...

Năm ngày sau cuộc chiến Hồi Đằng, ở một nơi nào đấy trên thế giới Tâm Mộng...

Đó là một căn phòng gồm bốn cột trụ chống trần. Giữa các cột trụ, một bóng đèn treo nhả ánh sáng mờ xuống hàng ghế quây vòng tròn bên dưới. Khung cảnh nơi này chẳng đổi khác, nhưng không khí ồn ào hơn. Trên ghế, chín người có mặt từ lâu và đương rủ rỉ bàn tán. Họ liên tục hỏi nhau “Thằng đó rời Thập Kiếm à?”, “Nó lại trốn rúc chỗ xó xỉnh nào đấy thôi, thằng bất tài!” hay “Nó dám khiêu chiến bảy người mạnh nhất không?”, vân vân. Tất cả đều nhắm đến chiếc ghế trống thứ mười.

Rù rì một lúc, không khí chợt lắng xuống khi một người xuất hiện. Cũng như lần đầu tiên, anh ta khoác áo xanh đen, tóc bóng mượt hất ngược. Điểm khác biệt duy nhất là anh ta đã cạo lớp râu quai nón mới lún phún quanh mang tai. Người này bước vào trung tâm hàng ghế, đầu hơi cúi:

-Chào các vị Thập Kiếm...

-“Cửu” rồi, không phải “thập” nữa. – Một người lên tiếng.

Anh chàng tóc bóng mượt cười:

-Vẫn là Thập Kiếm, dù các vị chỉ còn một người. Tôi là Giả Chung, thư ký của thiên tử tiền nhiệm Uất Hận Thành. Hôm nay tôi chủ trì cuộc họp Thập Kiếm. Nhưng trước khi vào vấn đề, xin hãy...

Giả Chung nói chưa xong, chín người nọ giơ tay chuẩn bị đọc khẩu hiệu. Các thành viên Thập Kiếm luôn nghĩ đây là trò lố bịch. Nhưng giờ lố bịch hơn thế họ cũng làm, bởi họ vô cùng quan tâm số phận của thành viên vắng mặt. Sau màn đồng thanh “Vì giàu có, thống trị, chi phối. Không tiết lộ, không tố cáo, không bôi nhọ”, chín người tập trung về phía Giả Chung, ánh mắt đầy trông đợi. Tay thư ký lên tiếng:

-Cách đây một tháng, chúng ta tổ chức cuộc họp Thập Kiếm. Như các vị đã biết, vị khách hàng tên Tiếu muốn cái đầu công chúa Lục Châu, giá khởi điểm mười thùng quang tố. Cuối cùng, Hệ Tôn nhận vụ này, giá trị thương vụ đẩy lên ba mươi ba thùng quang tố(***). Nhưng thật đáng buồn, Hệ Tôn không hoàn thành nhiệm vụ. Quý ngài Hệ Tôn có hai lựa chọn. Một: rời Thập Kiếm, hai: khiêu chiến một trong bảy người mạnh nhất.

Chín kẻ nọ rướn người, căng tai lắng nghe. Giả Chung hắng giọng một chút, sau tiếp lời:

-Hệ Tôn đã chọn cách thứ hai.

Mọi người quay ra nhìn nhau. Kẻ ngạc nhiên, kẻ cười khẩy, kẻ cười khanh khách “Thằng Hệ Tôn điên thật rồi!”, người vô tư lự như biết trước việc này sẽ xảy ra. Một thành viên lên tiếng:

-Hắn thách thức người nào?

-Hệ Tôn không nói rõ. – Giả Chung trả lời – Nhưng anh ta rất kiên quyết, chắc giờ khiêu chiến rồi.



Chín thành viên bàn tán to nhỏ, mỗi người một ý kiến khác nhau. Họ bắt đầu đánh cược xem Hệ Tôn thắng hay thua. Một người nói:

-Bảy người mạnh nhất khác phần còn lại của thế giới. Đối đầu với họ là đối đầu cả tập đoàn quân sự. Hệ Tôn mới vào Thập Kiếm chưa lâu, nhà tài trợ chưa nhiều, đánh sao lại?

-Nhưng rốt cục hắn đánh rồi. – Người khác lên tiếng – Vậy hắn khiêu chiến ai? Bất Vọng chăng?

-Nhiều khả năng ấy. – Người kia đáp lời – Bất Vọng không có lãnh thổ, thế lực hay nhà đầu tư, chỉ một thân một mình. Nếu đánh, Hệ Tôn sẽ chọn ông ta.

Đám người trẻ bàn luận sôi nổi. Chợt một giọng già cả xen ngang:

-Nội bộ bảy người mạnh nhất, chưa ai dám đụng Bất Vọng. Hệ Tôn máu chó, nhưng không liều đến mức chạm trán ông ta. Nếu thua, hắn sẽ mất hết. Cơ hội khiêu chiến chỉ có một, Hệ Tôn tất không phung phí.

-Vậy ông đoán xem, Vạn Thù? – Đám trẻ tuổi nói – Chắc không phải Đạn Đạo chứ?

Vạn Thù cười lớn:

-Hệ Tôn không điên vậy. Đạn Đạo ít lãnh thổ nhất trong bảy người, nhưng lại nắm Đại Lộ Đỏ, cái chợ lớn nhất, sôi động nhất Kim Ngân. Mọi cuộc giao dịch diễn ra ở đó. Đụng tới Đạn Đạo là đụng vào đám kinh doanh, tài phiệt, chính phủ và vô số tổ chức khác. Vả lại... cũng như Bất Vọng, Đạn Đạo quá mạnh. Hệ Tôn không có sức.

Đám Thập Kiếm gật gù. Một kẻ cất lời, giọng trung tuổi:

-Vậy ngoài Bất Vọng và Đạn Đạo, còn ai mà Hệ Tôn dám đánh nữa? Năm người còn lại đều sở hữu lãnh thổ lớn, quân lực hùng hậu. Hệ Tôn chẳng thể đánh ai.

Vạn Thù ngả lưng suy nghĩ. Lão cao tuổi nhất Thập Kiếm, vì thế đám người mong đợi lão đưa ý kiến. Bất chợt cơn đau nhức xương khớp nhắc nhở Vạn Thù rằng mình đã già. Nghĩ tới đây, lão bèn nói:

-Trong bảy người mạnh nhất, Phương Tưởng già nhất, đã gần trăm tuổi. Có lẽ Hệ Tôn khiêu chiến ông ta.

-Tuổi già? – Kẻ trung tuổi nọ cười lớn – Trong bảy người mạnh nhất, tuổi già chỉ khiến cái đầu thêm tinh quái chứ không làm con người bớt nguy hiểm. Phương Tưởng là con cáo già, lãnh thổ trải khắp miền bắc Kim Ngân. Ông ta sẽ đập thằng ranh Hệ Tôn như đập muỗi!

Vạn Thù lắc đầu:

-Tuổi già là đau yếu, chuyện ấy không thể tránh khỏi.

-Nhưng Phương Tưởng quá mạnh. Lão không phải con người. Lão là “thần”. – Người nọ tiếp lời – Hệ Tôn lấy gì để thắng?

-Lòng tham. – Vạn Thù tiếp lời – Phương Tưởng có mọi thứ, vì thế ông ta không tham lam nữa, nhưng Hệ Tôn thì có. Tham lam thúc đẩy tất cả.

...

Cùng thời gian đó, tại Sa Thần quốc thuộc lục địa Kim Ngân.

Sa Thần quốc nghèo khổ, dân chúng không đủ ăn đủ mặc. Người ta chẳng ấn tượng gì về quốc gia này ngoài việc nó là nơi khai sinh điệu múa “sa ngã thần” nổi tiếng. Nhưng tọa lạc giữa thủ đô Sa Tội thành là một cung điện nguy nga tráng lệ, như thể nó từ trên trời rớt xuống mảnh đất này. Cung điện thuộc về Phương Tưởng, một trong bảy người mạnh nhất.

Nhưng giờ cung điện đang cháy. Cư dân hoảng hốt chạy loạn, chẳng biết chuyện gì xảy ra. Ban đầu, họ nghe thấy tiếng nổ vang trời phát ra từ phía tây tòa điện. Vài phút sau, quân bảo vệ cung điện cùng binh lính chính phủ ùa tới. Nhưng hơn một tiếng trôi qua, đám cháy không được dập tắt, ngược lại càng dữ dội hơn, nuốt trọn nửa tòa kiến trúc. Ánh sáng liếm đỏ màn đêm, tựa thể bình minh đón chào ngày mới.

Sâu bên trong tòa nhà, một kẻ chạy rầm rập qua những hành lang, kiếm trên tay nhuốm đầy máu. Áo khoác xanh sẫm, tóc màu đồng hất ngược, quần rằn ri xanh đen. Kẻ ấy là Hệ Tôn. Gã đạp tung từng căn phòng, giết bất cứ ai ngăn cản mình. Lửa tham lam nuốt cung điện, nhưng ánh mắt gã ngấu nghiến muốn nuốt cả thế giới. Gã gào lớn:

-Phương Tưởng! Ông già đang ở đâu? Ra đây!

Ngoài tiếng lửa cháy lách tách và tiếng súng kiếm vang dội, chẳng ai trả lời gã. Hệ Tôn xồng xộc chạy lên phòng trên. Quân bảo vệ túa ra ngăn cản, gã không tránh mà nhảy xổ vào chém giết, hung mãnh như hổ đói. Chỉ một loáng, đám bảo vệ lần lượt gục dưới chân Hệ Tôn. Gã chùi kiếm vào vạt áo, giẫm đạp lên xác chết rồi tiến đến căn phòng cuối hành lang. Gã đạp cửa, nhận ra bên trong đã có người chờ gã. Người ấy già nua, mặc áo trắng, lông mày trắng, râu trắng buộc túm hai lọn dưới cằm dài quá thắt lưng. Nhìn người ấy, Hệ Tôn cười ha hả đoạn cúi đầu:

-Chào ông Phương Tưởng. Tôi là Hệ Tôn, thành viên Thập Kiếm. Tôi đến để khiêu chiến. Rất hân hạnh!

Phương Tưởng cười:

-Khiêu chiến cũng nên thông báo ngày giờ cụ thể chứ? Gửi thư hoặc điện thoại, ta sẽ đến, cớ sao chú mày đem quân đánh úp kiểu này? Chỉ vài phút nữa, quân chính phủ sẽ vây chặt nơi này, chú mày tính sao?

-Chỉ cần giết ông, vị trí bảy người mạnh nhất sẽ thuộc về tôi.

Phương Tưởng gật gù đoạn vẫy vẫy khiêu khích. Hệ Tôn vừa cười vừa lao đến. Bỗng từ tay áo Phương Tưởng, một luồng sét bắn ra trúng ngực Hệ Tôn. Sét nổ xập xòe, nhiều tia văng tứ tán chọc lủng mái tòa điện, đất đá rơi ầm ầm. Hệ Tôn bắn thẳng vào tường, không chết nhưng rạn xương sườn, toàn thân co giật. Nhưng rất nhanh sau đó, gã đứng dậy, nôn khạc đống máu, cười cười nói nói:

-Người ta gọi ông là “thần của loài người”. Xem chừng cũng đúng nhỉ? Ông làm thế nào để có danh hiệu ấy? Nhờ phản bội Vạn Thế chăng? Dạ Bích là kẻ phản bội đầu tiên, còn ông là kẻ thứ hai.

-Ta không phản bội Vạn Thế. – Phương Tưởng trả lời – “Phản bội” chỉ là cách gọi của Thánh Vực.

-Như nhau cả thôi.

Dứt lời Hệ Tôn tiếp tục xông tới, lần này nhanh hơn trước gấp bội. Phương Tưởng giẫm nhẹ chân trái, mặt sàn tòa nhà bỗng lan tỏa làn sóng, đâm lên vô số luồng lôi điện. Hệ Tôn tránh né nhanh như sóc, vượt qua rừng lôi điện, tay vung kiếm. Phương Tưởng giẫm nhẹ chân phải, xung quanh ông ta bùng phát khối bán cầu lôi điện xoay tít mù – chiêu Lôi Thành phòng thủ tuyệt đối của thánh sứ. Bán cầu nở rộng, xòe cánh sét tỏa khắp nơi, tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm. Áp khí lồng lộn như cuồng phong thổi văng toàn bộ căn phòng. Hệ Tôn bị cuốn trong cơn bão sấm sét, người văng vào cột trụ, khắp người tê dại.

Sau cơn chấn động, mái tòa điện văng đâu mất, khắp nơi chỉ còn gạch đá đổ nát. Phương Tưởng nhìn đống ngổn ngang, chợt thấy Hệ Tôn phá đá chui ra. Gã bước lệu khệu, áo ngoài rách nát, tay trái gãy, chỉ còn dùng được tay phải. Bước vài bước, gã đổ quỵ, lưng trần phơi dưới ánh lửa. Phương Tưởng nheo mắt, nhận ra lưng Hệ Tôn xăm hình con quái vật thân dài cuộn tròn, miệng lớn nuốt cả đuôi mình. Hệ Tôn lồm cồm bò dậy, rút ra một thanh kiếm. Kiếm màu đen chen màu bạc, lưỡi kiếm lớn, được ghép từ vô số mảnh kim loại hình bình hành. Giữa mỗi mảnh kim loại thòi ra vật gì đấy như dây xích nhỏ. Hệ Tôn cười:

-Ông sẽ thua, lão già à. Ông chẳng còn tham lam nữa. Còn tôi có thừa.

Phương Tưởng vận lực, sau lưng xuất hiện đôi cánh thánh sứ màu đỏ trắng. Ông ta bay vút lên không trung, bàn tay xập xòe lửa điện. Phương Tưởng như vị thần, còn Hệ Tôn như tội nhân đợi chờ phán xử. Phương Tưởng cất lời:

-Tham lam thúc đẩy mọi thứ, nhưng thứ được thúc đẩy nhiều nhất là tội ác.

Hệ Tôn cười gằn:

-Vậy sao? Vậy thì... chào mừng đến với thời đại của tội ác.

Dứt lời, Hệ Tôn vung kiếm xông lên. Lửa cháy sau lưng gã rực sáng bầu trời, như ánh bình minh đón chào thời đại mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngục Thánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook