Ngục Thánh

Quyển 3 - Chương 104: Bước vào bóng tối

Get Backer

04/05/2016

Vô Phong im lặng soi gương. Hắn hiểu lời Chu Thịnh, hiểu rằng mình là con rối sống nhờ linh hồn người khác. Nhưng hắn cảm giác lần này không đau đớn như lúc biết bản thân là xác chết sống dậy. Linh hồn người khác? Cái xác đỏ quạch thường xuất hiện trong ác mộng? – Vô Phong tự hỏi đoạn soi gương lần hai. Hắn đang hít thở, đang đối thoại và suy nghĩ. Hắn sống đàng hoàng như bao con người khác. Linh hồn có hay không, cái xác điều khiển mình hay mình điều khiển cái xác – Vô Phong thấy không quan trọng. Tên tóc đỏ chợt nhận ra “linh hồn” tuy dễ định nghĩa mà xa xôi vô cùng, hắn không cách nào vươn tới song cũng không có ham muốn chạm vào.

Hoặc cũng bởi thời giờ gấp gáp nên Vô Phong chưa kịp bận tâm chuyện nọ. Chu Thịnh tiếp lời:

-Khi đó chúng tôi chưa biết từ “mộng lưu” hay ba đặc tính cơ bản của nó: cảm quan – tư duy – tưởng tượng. Chúng tôi đặt cái tên dài hơn: “tín hiệu sóng não thiếu bền vững”. Chữ “thiếu bền vững” nhằm ám chỉ chúng có thể tách rời và tồn tại ngoài bộ não, một dạng vật chất. Chúng tôi phát hiện không phải dưỡng chất mà chính mộng lưu mới kích thích tế bào não phát triển. Nhưng để trích xuất toàn bộ mộng lưu từ một bộ não là không thể. Suy nghĩ vô tận, mộng lưu cũng vô tận, cái vô tận làm nên bộ não con người. Bởi lẽ ấy, tổ cấy ghép phải trích xuất mộng lưu từ nhiều bộ não khác nhau rồi cấy vào đầu cậu. Kết quả vượt ngoài mong đợi, nhờ Ngục Thánh thúc đẩy cộng thêm mộng lưu kích thích, tế bào não sản sinh, cậu bắt đầu có suy nghĩ và tiếp nhận thông tin. Chúng tôi đã tạo nên điều thần kỳ: làm người chết sống lại. Sống đúng nghĩa! Nhưng nhiều dòng mộng lưu lại là vấn đề…

Vị bác sĩ hớp nốt tách trà thiết mộc thứ hai. Ông ta nói trong cái đắng nhăn mặt của lá thiết mộc:

-Chứng tâm thần phân liệt. Các mộng lưu tranh giành quyền kiểm soát não bộ, chúng không hòa hợp nhau. Cậu khi là người này, khi là người khác. Dù lúc đó cậu vẫn ở trạng thái đóng băng nhưng chúng tôi phát hiện chứng tâm thần phân liệt qua biểu đồ chụp sóng não. Sau đấy ban đề án chỉ định Hỏa Phu dạy dỗ cậu, đại khái như huấn luyện một đứa trẻ. Chúng tôi hy vọng Hỏa Phu sẽ giúp cậu định hình nhân cách.

-Kết quả thế nào? – Vô Phong hỏi.

-Tôi không rõ. Sau vụ Liệt Giả tấn công, tôi rời phòng thí nghiệm và chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng theo những gì Mục Á kể lại thì trước khi lẩn trốn ở Băng Thổ năm 7503, Hỏa Phu đã tiếp tục dạy dỗ cậu. Ông ấy nói “kết quả khả quan”. Vả lại nhìn tình trạng của cậu hiện giờ, tôi nghĩ Hỏa Phu thành công.

Vô Phong ngẫm nghĩ chuyện cũ. Hồi đến Minh Tu thành, hắn từng mơ thấy mình nằm trong quan tài thủy tinh còn Hỏa Phu ở ngoài dạy hắn về thế giới, lịch sử Tâm Mộng hay trò chơi Trí Uẩn(*). Tên tóc đỏ nói:

-Vậy Hỏa Phu về chợ rác làm gì?

-Tôi không biết. Vợ chồng Thát Khan cũng không. Mục Á nói ông ấy cần tìm hiểu nội lực nên quay lại khu thí nghiệm. Có thể sau lần ấy, Hỏa Phu đã chết, tôi đoán vậy. Chợ rác không phải nơi thích ra thì ra, thích vào thì vào. Cậu hiểu nó mà!

Vô Phong gật gù đoạn tiếp lời:

-Tôi biết 357, anh ta đang phục vụ Thổ Hành. Vậy 497 là ai?

-Một người đàn ông. Để tôi nhớ… – Chu Thịnh bóp trán – Hình như anh ta tình nguyện tham gia đề án. 497 có khả năng đông máu nhanh vì cơ thể anh ta sản sinh tiểu cầu rất mạnh. Đó là tất cả những gì tôi biết.

-Sau khi Hỏa Phu mất tích, ông còn nghe về tôi nữa không?

Chu Thịnh lắc đầu. Vô Phong hỏi tiếp:

-Vậy ông có biết tôi là thành viên Thổ Hành?

Vị bác sĩ đờ mặt, ánh mắt thoáng tia hối hận vì kể quá nhiều. Vô Phong phải giơ tay tỏ ý thân thiện, sau bắt đầu kể chuyện của mình nhằm thuyết phục vị bác sĩ. Hắn không kể lể quá mức, chỉ tập trung Thổ Hành, vấn đề mất trí nhớ và cương vị hộ vệ thánh sứ hiện tại. Nghe xong, Chu Thịnh thở hắt ra như thể đón nhận những thông tin quá mới lạ mà tuổi tác của ông không thể tiêu hóa ngay. Uống hai tách trà, im lặng thêm vài phút, vị bác sĩ mới mở lời:

-Thổ Hành… Không nhiều thông tin về những người này. Nhưng hai mươi năm trước, họ thực sự có tiếng. Cậu không biết đâu, ngày ấy người ta chăm đọc báo chỉ để nghe tin Tiểu Đoàn Kiếm Sắt và Thổ Hành. Khác Tiểu Đoàn, chính phủ Phi Thiên chưa bao giờ thừa nhận Thổ Hành. Mấy tờ báo ngày đó đua nhau câu khách nên thông tin khá loạn, nhưng tôi chắc chắn Thổ Hành là đội đặc nhiệm của Phi Thiên. Những người chạy trốn khỏi đề án gọi họ là “thợ săn”. Họ giỏi truy tìm và ám sát. Thời xung đột, họ ám sát khá nhiều nhân vật chính trị hoặc tướng lĩnh phe đối địch Phi Thiên. Bởi thế mà họ nổi tiếng. Nhưng sau thời ấy, Thổ Hành nhanh chóng biến mất, không ai nhắc đến nữa.

-Nói thế… tức là tôi cũng tham gia truy bắt những người như ông?

-Tôi không chắc. – Chu Thịnh lắc đầu – Có lẽ cậu nên hỏi người khác. Về vụ xung đột năm năm trước giữa Phi Thiên và Lưu Vân, tôi cũng không rõ. Truyền thông nói đó là cuộc chiến ngắn ngày rồi sau đấy chẳng ai nhắc lại.

Vô Phong thở phù. Dù chưa có thông tin đầy đủ nhưng hắn đã hình dung ra toàn bộ Đề Án Ngục Thánh hoặc thế giới Tâm Mộng hai mươi năm trước. Nó phức tạp hơn hắn tưởng.

Nhớ lại cơn ác mộng cùng cái xác ghê rợn, tên tóc đỏ ngó xuống tay mình. Hắn không thể chối bỏ bàn tay này đã gây nên vô số tội lỗi. Có thể chính hắn đã truy sát thành viên đề án và tra tấn họ. Hắn không dám chắc vụ mất tích năm 7503 của Hỏa Phu có phần mình hay không. Hắn chợt hỏi:

-Nếu quả thực tôi đã truy sát mấy người, liệu ông… có thù hằn tôi không?

Chu Thịnh trả lời:

-Không, cả tôi lẫn người khác đều chung quan điểm như thế. Chúng tôi không vị tha, mà đây là cái giá chúng tôi phải trả. Thù hằn? Nếu vậy, những người chết vì bị thí nghiệm còn thù hằn chúng tôi hơn thế.

Vô Phong im lặng, sau trầm ngâm:

-Linh hồn có quan trọng không, ông Chu Thịnh? Tôi không cảm giác được. Ý tôi là… tôi không biết nữa… tôi không biết giải thích thế nào…

Vị bác sĩ khoanh tay ngẫm nghĩ, nhìn Vô Phong một hồi rồi đáp:

-Về mặt sinh học thì rất quan trọng. Linh hồn đại diện cho mộng lưu và tế bào não. Không có tế bào não, con người không tồn tại. Nhưng về mặt khác? Tôi không chắc lắm.

Vừa lúc ấy, điện thoại của Vô Phong réo vang. Mi Kha nhắc hắn khẩn trương quay lại vì đã hết giờ. Do không có nơi để về đồng thời muốn tiện việc nghiên cứu, giáo sư Y Man xin ở lại. Chu Thịnh vui vẻ đồng ý. Tên tóc đỏ cúi đầu chào hai người đoạn rời đi. Hắn lên xe, để dòng suy tưởng hòa cùng gió rồi miên man trong dòng chảy vô hình bất định. Hắn đang tự vấn chính mình.



Hắn là sát thủ, là kẻ giết người, là kẻ gây tội ác. Sự thật không thể chối cãi. Nhưng thâm tâm hắn bắt đầu nảy sinh những lời bào chữa. Hắn làm vậy vì thuộc Thổ Hành, vì mộng lưu, vì linh hồn của hắn thuộc về người khác. Giả như linh hồn hắn còn tồn tại, hắn sẽ khác. Nhưng tốt hơn hay xấu hơn? – Hắn không thể trả lời.

Và rồi Vô Phong nhận ra ngay cả những suy nghĩ nhỏ nhất cũng không phải của mình. Hắn bỗng thèm muốn làm một vật vô tri, để hiểu cái gọi là “chính mình”. Nhưng hắn bật cười, bởi lẽ vật vô tri không thể hiểu hay cảm nhận. Hắn buột miệng:

-Mi Kha… cô đã bao giờ thế này chưa: khi cái mình làm cũng chẳng phải mình, cái mình nghĩ cũng không phải mình? Rốt cục thì đâu mới là chính mình chứ?

Cô ả nhìn Vô Phong, toan nói điều thì Vô Phong lắc đầu:

-Mà thôi! Kệ mẹ nó đi!

Nói rồi hắn cố gắng khép chặt tâm trí để trở thành vật vô tri. Khổ nỗi ngay cả mong muốn “trở thành vật vô tri” cũng thuộc về người khác, không phải hắn. Vô Phong không làm chủ bất cứ thứ gì: khẳng định hay phủ định, đặt câu hỏi hay trả lời, nhận thức hay phán đoán, khao khát hay tuyệt vọng. Ngay cả sự hẫng hụt khi biết mình là con rối cũng không phải của hắn. Hắn tự hỏi nếu sở hữu một linh hồn thật sự, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nếu là Vô Phong thật sự, hắn có lấn cấn thế này không?

Hãy cẩn thận với ước mơ và những điều mình đang tìm kiếm. Đó có thể là điều cậu không bao giờ muốn biết.

Lời Bất Vọng văng vẳng trong đầu tên tóc đỏ. Hắn thở dài, để mặc tinh thần cho gió ào ạt cuốn đi. Hắn không nghĩ, không cười, không run bần bật trước cái lạnh của đêm tối Băng Thổ. Hắn tiến tới cái ngưỡng vô cảm vô tri – một xác chết đúng nghĩa.



Ngày 5 tháng 5, đại diện các nước tập trung về Thánh Vực nghe thông báo kết quả kỳ thi Tổng Lãnh. Chín giờ sáng, dòng người đổ về thánh đường trung tâm, vừa đi vừa phỏng đoán ứng viên nào sắp bước lên ngôi vị cao nhất. Giữa dòng bàn tán xì xào, Lục Châu cảm giác ngài Tây Minh như bơi ngược dòng. Ông không để ý những chuyện lao xao mà chỉ ngó quanh như tìm kiếm điều gì. Nếu Lục Châu trượt ngôi Tổng Lãnh, nàng đoán ngài đại thánh sứ cũng chẳng quan tâm. Công chúa bỗng dưng tủi thân. Tạm dừng tán gẫu với Tiểu Hồ, nàng bèn hỏi người thầy:

-Thầy nghĩ con sẽ thắng chứ? Cung Bàn Thủ không thể hơn con được, đúng không?

Tây Minh nhìn công chúa. Giọng nàng thấp thỏm mà ánh mắt đầy háo thắng. Vị đại thánh sứ lúc lắc đầu:

-Sao con không tự hỏi mình nên làm gì nếu trở thành Tổng Lãnh? Nhớ ngày đầu con trở thành thánh sứ không? Nhớ tại sao con muốn làm thánh sứ chứ?

Lục Châu ngẩn người sau cúi đầu như biết mình đã sai. Tây Minh cười khì đoạn xoa đầu nàng. Công chúa trở lại với Tiểu Hồ song không bàn thêm lời nào về chuyện ganh đua nữa. Trong lúc đó Tây Minh vẫn hướng cặp mắt già nua bới tìm dòng người, ông quay lại hỏi đám Lục Châu:

-Ai thấy người Tuyệt Tưởng Thành không?

Mọi người lắc đầu, Tây Minh tiếp tục ngó quanh. Lục Châu bước cạnh đại thánh sứ rồi ghé đầu nhỏ giọng:

-Con đã nghe chuyện ở Đại Hội Đồng. Tất cả đều bỏ rơi Tuyệt Tưởng Thành, không liên minh nào chịu giúp họ. Chính phủ chúng ta (Phi Thiên) cũng thống nhất không can thiệp. Thầy vẫn muốn giúp họ sao?

-Ta đã hứa với người Tuyệt Tưởng rồi. – Tây Minh đáp – Đấu Tâm đã cúi đầu cầu xin ta giúp đỡ, nên nhớ người Tuyệt Tưởng không bao giờ hạ mình(**). Ta phải giúp họ. Vả lại Thánh Vực đâu liên quan tới Đại Hội Đồng?

-Thầy thừa hiểu thế giới ngày nay mà! Đại Hội Đồng không hưởng ứng nghĩa là Thánh Vực cũng không hưởng ứng. Thầy mong đợi Thánh Vực đưa thánh sứ giúp Tuyệt Tưởng Thành? Chuyện ấy không thể!

-Vậy cứ thử xem sao? Ta nổi tiếng vầy chắc cũng được vài người hưởng ứng chứ nhỉ? Lạc quan lên, con gái!

Ngài đại thánh sứ nhún vai cười. Lục Châu nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu. Nàng tôn trọng người thầy song không có niềm tin với những điều ông sắp làm.

Đúng mười giờ sáng, tất cả tề tựu ở thánh đường trung tâm. Một lối đi trải thảm màu bạc cắt ngang thánh đường, đại diện các nước đứng hai bên chờ đợi. Tiếng ồn ào chỉ vãn khi các trưởng lão xuất hiện rồi bước lên bục đá cao nằm phía cuối lối đi trải thảm. Theo thông lệ, sứ giả Thánh Vực sẽ công bố kết quả kỳ thi. Thay thế Hạ Đông là một người đàn ông trẻ trung hơn, bớt từ ngữ khoa trương hơn. Ông ta mở cuộn giấy đoạn cất giọng sang sảng:

-Ai được gọi tên, hãy đến trình diện trước trưởng lão. Đầu tiên, Tổng Lãnh của Liên Minh Phương Bắc: Khai Giã!

Khai Giã rời hàng, bước trên thảm bạc. Gã thánh sứ lầm lì không nở một nụ cười. Tiếng vỗ tay lác đác nhưng chừng ấy quá nhỏ nhoi so với sự im lặng khổng lồ bao trùm toàn Liên Minh Phương Bắc. Kẻ chiến thắng bước đi trong những ánh mắt cay nghiệt lẫn ghen ghét. Người thứ hai được xướng tên là Giang Hà, thánh sứ Thụy Khúc quốc. Toàn thể Nhất Thống Cục vỗ tay mừng cô gái trừ người Bắc Thần. Sau nhiều năm thống trị, Bắc Thần phải nhường ngôi vị cho người khác và họ chẳng lấy điều đó làm vui. Vi Hàn thì khác. Có tiếng vỗ tay phụ họa, có tiếng reo hò ngưỡng mộ, y đường hoàng lên ngôi Tổng Lãnh của Trục Chữ Thập mà chẳng vớ phải điều tiếng.

Khi sứ giả xướng tên vị Tổng Lãnh của Kim Ngân, tất cả quay ra thì thào xem ai sẽ đứng đầu Khối Ngũ Giác. Người ta không quan tâm vị Tổng Lãnh thứ tư vì tên anh ta có năm chữ - quá dài để nhớ. Vả lại Kim Ngân xưa nay luôn bị lãng quên. Trông hàng ngũ Kim Ngân, Lục Châu chỉ thấy người Tuyệt Tưởng cử một đại diện dự khán. Tuyệt Tưởng Thành đã từ bỏ cả hy vọng cuối cùng ở Thánh Vực.

-Tổng Lãnh của Khối Ngũ Giác: Cung Bàn Thủ!

Giọng nói vị sứ giả dội vang khắp thánh đường, hết thảy quay ra nhìn Lục Châu. Bị trăm cặp mắt chú mục, công chúa vội quay đi. Nàng vỗ tay cho Cung Bàn Thủ đang tiến đến bục đá. Những tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang lên song bị nuốt chửng bởi sự huyên náo hỗn loạn. Người ta đã chắc như đinh đóng cột rằng Lục Châu sẽ bước chân trên thảm bạc – rất nhiều người chờ đợi thời khắc ấy. Tiểu Hồ là một người như vậy, cô nàng nhỏng cổ lớn tiếng với Cung Bàn Thủ:

-Xuống đi! Đồ gian lận!

Công chúa hoảng hốt bịt miệng Tiểu Hồ. Đại thánh sứ Tây Minh gục đầu trước cô con gái rắc rối. Toàn thánh đường ồn ào khiến vị sứ giả phải lớn giọng ổn định trật tự. Lát sau, năm con người vừa bước trên thảm bạc quỳ dưới chân tượng Nữ Thần Tiên Tri rồi tuyên thệ nhậm chức. Tin tức tỏa ra khắp Tâm Mộng, truyền thông liên tục đưa tin. Dưới bức màn tranh cãi, đố kỵ lẫn ghen ghét, thế giới Tâm Mộng đón chào năm Tổng Lãnh mới.

Sau năm Tổng Lãnh, tới lượt các Phó Tổng Lãnh trình diện, tổng cộng mười người. Thay vì bước trên thảm bạc, họ chỉ được đặt chân lên viền thảm. Cũng như năm Tổng Lãnh, họ đều tuyên thệ trước tượng Nữ Thần Tiên Tri. Công chúa Lục Châu một lần nữa là tâm điểm chú ý, đồng thời gây ra cái nhìn nghi kỵ giữa người Phi Thiên và người Khuyên quốc. Thất vọng, chán nản nhưng Lục Châu phải bằng lòng với cương vị mới.



Các vị trưởng lão kết thúc buổi lễ bằng những bài diễn văn lê thê mang tính gây ngủ cao. Thảm bạc được thu gọn, toàn thánh đường cầu nguyện ngợi ca Vạn Thế cùng Nữ Thần Tiên Tri. Ai nấy chồn chân mong đến buổi tiệc nhẹ nhưng Tây Minh không để họ toại nguyện. Ông đi tới, thì thầm vài điều với hội đồng trưởng lão sau bước lên bục đá. Trông thấy vị đại thánh sứ thấp bé người Phi Thiên, cả thánh đường tự động im lặng. Đợi khi tất cả hướng về mình, Tây Minh cất lời:

-Tôi rất vui mừng vì năm vị Tổng Lãnh mới đều trẻ trung, năng động. Tôi tin họ thông suốt hơn người già. Thế giới sắp trải qua thử thách lớn, thế nên tôi hy vọng các Tổng Lãnh dùng cái thông suốt ấy để đánh giá vấn đề. Mọi quyết định hôm nay sẽ ảnh hưởng vĩnh viễn đến Tâm Mộng.

Đại thánh sứ nghỉ một hơi, thánh đường im lặng. Ông tiếp tục:

-Liệt Giả đã thống nhất miền nam Kim Ngân. Hắn sắp bước qua Lằn Ranh Đỏ và tấn công Tuyệt Tưởng Thành. Tôi khẩn thiết đề nghị Thánh Vực gửi thánh sứ hỗ trợ Tuyệt Tưởng Thành. Người Tuyệt Tưởng cần chúng ta! Đại Hội Đồng vẫn chưa có quyết định, họ vướng cái gọi là “chính trị”. Nhưng tôi tin Thánh Vực không cần nhiều thời gian, bởi chúng ta chỉ phục vụ Vạn Thế, công bằng và lẽ phải.

Không ai thốt lời nào, thánh đường vẫn im lặng. Tây Minh nhìn quanh rồi nói:

-Tôi dám chắc mỗi người ở đây đều có niềm tin khi chọn con đường thánh sứ. Mọi người hẳn đều đồng tình với tôi rằng nó không cao cả như người ta vẫn nói. Nó khổ ải, đau đớn, gò bó, thậm chí nhàm chán khi phải đọc một đống sách vở mà chẳng biết hữu dụng hay không…

Vài tràng cười rộ lên từ đám đông. Tiếng ho hắng từ hội đồng trưởng lão nhắc nhở Tây Minh. Đại thánh sứ tiếp lời:

-Vậy tại sao mọi người vẫn chọn con đường này? Bởi mọi người có niềm tin vào Vạn Thế và những điều đúng đắn. Vì chúng ta mong chờ một ngày nào đó, sức mạnh thánh sứ có thể giúp đỡ dân chúng, giúp người yếu đuối. Hơn bất kỳ nghiệp chiến binh nào khác, chúng ta trở thành thánh sứ vì những lý do đơn giản và trong sáng nhất. Vì nhiều khó khăn, chúng ta chưa thể đem lại bình yên cho Kim Ngân. Nhưng giờ đây Tuyệt Tưởng Thành – hy vọng cuối cùng của Kim Ngân đang gặp nguy hiểm. Bóng tối đang đến! Tôi thiết nghĩ đã tới lúc những giáo lý mà chúng ta luôn dạy dỗ dân chúng phải được cụ thể hóa, ngay tại đây, ngay thời điểm này! Lý trí sáng suốt và trái tim lương thiện – đừng quên hai điều căn bản đó của thánh sứ! Các Tổng Lãnh và Phó Tổng Lãnh, những người trẻ tuổi, xin hãy làm điều đúng đắn!

Đại thánh sứ cúi đầu. Thánh đường xôn xao, mọi người tranh luận. Một cuộc họp được bàn thảo song kết thúc chóng vánh. Hội đồng trưởng lão không nói nhiều vì tất cả đã ngầm đồng thuận bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành từ trước. Từ bục đá, Tây Minh kêu gọi các liên minh suy nghĩ lại. Dù ngưỡng mộ Tây Minh song tất cả thánh sứ trẻ từ chối lời kêu gọi của ông, họ trở về với liên minh và tiếp tục đấu khẩu vị trí Tổng Lãnh. Họ trẻ tuổi, háo thắng và khôn ngoan. Hết thảy rời thánh đường, chỉ còn nhóm Phi Thiên ở lại. Nhưng ngay nội bộ Phi Thiên cũng chẳng tán đồng với Tây Minh. Công chúa khẽ gọi:

-Thầy ơi, về thôi!

Tây Minh gật gù nhưng xua tay bảo mọi người đi trước. Lục Châu ngoái đầu nhìn người thầy trơ trọi giữa tòa thánh đường. Lần đầu tiên nàng bất đồng quan điểm với người thầy, cũng lần đầu tiên thấy ông cô độc như thế.

Vài ngày sau, đoàn thánh sứ Phi Thiên trở về thủ đô trong niềm hân hoan của dân chúng. Mọi thứ không tệ như Lục Châu tưởng. Đâu đó vẫn có thất vọng vì công chúa không trở thành Tổng Lãnh nhưng sau tất cả, dân chúng vẫn yêu mến nàng, chúc nàng may mắn hơn ở kỳ thi kế tiếp. Truyền thông đua nhau phỏng vấn, hình ảnh nàng phát sóng rộng rãi khắp Phi Thiên quốc. Bao nỗi lo lắng bất an tan biến, Lục Châu sống trong những tháng ngày dễ thở.

Trong ngày tháng dễ thở, nàng lấn cấn về người thầy. Ngày về thủ đô, Tây Minh lặng lẽ hòa vào dòng người đón chào Lục Châu, không ai để ý ông. Một thời gian sau, Lục Châu không gặp được Tây Minh vì ông luôn vắng mặt ở Tháp Thánh Sứ cũng chẳng ghé lại nhà Tiểu Hồ. Nàng nghe kể ông hết gặp hoàng đế rồi Hội Đồng Pháp Quan, thuyết phục họ giúp đỡ Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng trả lời ông chỉ là những cái lắc đầu.

Một dịp hiếm hoi, Lục Châu lần đầu tiên chứng kiến người thầy tập luyện. Giữa bóng tối, ngọn lửa Nguyên Thủy Diệm trên tay đại thánh sứ bùng cháy dữ dội. Cũng lần ấy, nàng tận mắt trông thấy thần hộ mệnh thứ ba của Tây Minh. Nàng không xen vào buổi tập mà lặng lẽ ra về, lòng dự cảm chuyện không hay.

Cuối tháng 5, công chúa bần thần khi nghe tin Tây Minh nghỉ hưu. Ông trao quyền quản lý Tháp Thánh Sứ cho người khác, từ chối được tôn vinh dù Bạch Dương Đệ Thập lẫn Thánh Vực hết lời mời gọi. Không thể gặp, Lục Châu gọi điện hỏi nhưng đại thánh sứ chỉ cười:

-Ta mệt rồi, con gái! Làm đại thánh sứ rắc rối quá!

Ông trấn an Lục Châu, nói rằng mình sẽ đi du lịch. Hồi đầu năm, công chúa từng thấy Vô Phong từ bỏ mọi thứ và rồi biệt tích, đến giờ vẫn chưa về. Không muốn lịch sử tái diễn, nàng nằng nặc đòi Tây Minh về ở nhà Tiểu Hồ. Hai cô gái bao vây bố ráp Tây Minh như đám con gái nhỏ không muốn xa rời người cha. Nhưng mỗi đêm trông thấy Tây Minh cặm cụi nghiên cứu sách vở, Lục Châu nhận ra ông sắp rời khỏi thành phố một ngày nào đó… một ngày nào đó…

Đêm đầu tháng 6 tại nhà Tiểu Hồ, Lục Châu choàng tỉnh. Nàng gỡ cánh tay Tiểu Hồ đang vắt ngang cổ mình rồi chạy sang phòng kế bên, phát hiện Tây Minh đã biến mất cùng đồ đạc cá nhân. Quên cả gọi Tiểu Hồ, nàng vội vã tới cảng nam thành phố. Hơn một giờ sáng, sảnh chờ cảng hàng không vắng lặng, chỉ độc một người đàn ông đang hút thuốc chờ đợi. Chẳng khó để Lục Châu nhận ra đó là Tây Minh. Ông không nhìn đám phi thuyền xếp hàng trên đường rãnh mà trông về khoảng không phía xa, nơi những trảng mây đen cuộn tầng nhá ánh sáng tím rịm(***). Lục Châu chạy tới ôm đại thánh sứ, nước mắt ngắn dài:

-Thầy! Thầy muốn đến Tuyệt Tưởng Thành phải không? Xin thầy đừng đi!

Tây Minh cười:

-Ta nghỉ hưu rồi, ta tự do. Ta cần làm vài việc mà cái danh “đại thánh sứ” không cho phép ta làm.

-Tại sao, thưa thầy? Tại sao là Tuyệt Tưởng Thành? Thầy là người Phi Thiên cơ mà?!

-Ta phục vụ Vạn Thế, ta không phục vụ chính phủ hay chính trị. Người Phi Thiên hay người Tuyệt Tưởng đều như nhau. Họ cần giúp đỡ, ta phải tới.

Sau trảng mây đen tím, một chiếc thăng vân tàu giương hai lớp buồm trắng bỗng chuồi ra rồi hướng thẳng về cảng. Tây Minh dập thuốc, đội mũ phớt, bắt đầu chuyến hành trình dài. Biết chẳng thể níu kéo, Lục Châu bèn xách hành lý tiễn ông một đoạn. Chiếc thăng vân tàu đáp xuống rãnh, phía trên boong, gã tóc vàng Đạn Đạo thò đầu chào hỏi ngài đại thánh sứ đồng thời huýt sáo hú hét khi thấy Lục Châu. Nhưng công chúa chẳng quan tâm gã mà chỉ nhìn bóng lưng Tây Minh. Người đàn ông già nua ấy đang mang tấm thân trệu trạo xương khớp bước vào bóng tối khổng lồ. Lúc ông sắp đặt chân lên boong, Lục Châu hỏi:

-Có cần thiết không, thưa thầy? Tại sao thầy làm vậy khi tất cả bỏ rơi Tuyệt Tưởng Thành? Đó là chiến tranh, thưa thầy! Là chiến tranh!

Tây Minh dừng chân như suy nghĩ điều gì. Ông nhìn Phi Thiên thành, trông về Tháp Thánh Sứ. Nhưng rồi Tây Minh đặt chân lên boong, thái độ dứt khoát. Ông cười:

-Vì ta là thánh sứ, thánh sứ phục vụ lẽ phải. Vì ta là đàn ông…

Ngài đại thánh sứ đỡ mớ hành lý từ Lục Châu đoạn tiếp lời:

-…làm đàn ông thì phải bước vào bóng tối, hoặc chiến đấu với nó, hoặc trở thành một phần của nó, hoặc cả hai.

Tây Minh hôn trán nàng rồi mỉm cười tạm biệt. Thăng vân tàu cất cánh bay hướng đông nam. Công chúa nhóng mắt nhìn theo cho tới khi con tàu khuất hẳn. Nàng bỗng thấy những tháng ngày dễ thở là một đống phù phiếm chẳng hơn chẳng kém. Nàng cần tới Tuyệt Tưởng Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngục Thánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook