Quyển 3 - Chương 27: Còn sống, còn thương lượng
Get Backer
18/03/2015
Lục Châu là người cầu toàn. Trước mỗi kế hoạch, nàng luôn tính toán tỉ mỉ và cân nhắc mọi khả năng. Đôi lúc vì tỉ mỉ hoặc cân nhắc quá, nàng dễ rối trí. Nếu chưa ưng ý, công chúa chưa ra quyết định. Nhờ nàng, con Ác Lạc Điểu vẫn toàn vẹn. Và nếu không phải nàng đối xử tốt với Thú, chẳng ai tin thứ sinh
vật điên loạn ấy chịu xuất đầu lộ diện. Ai cũng nghĩ kế hoạch của công
chúa hoàn hảo, kể cả chính nàng. Nhưng sự xuất hiện của Đạt Ba đã khiến
Lục Châu nghi ngờ và giờ đây, khi bờ vai bị bàn tay kìm sắt của Quỷ
Nhãn bóp chặt, nàng hiểu mình mới là con mồi bị săn đuổi, không phải Ác
Lạc Điểu.
-Ông muốn gì ở tôi? – Lục Châu nói với Quỷ Nhãn – Chúng ta có thể thương lượng.
-Tôi sẽ không bao giờ phá hợp đồng, dù cô trả giá cao gấp một nghìn lần, đó là nguyên tắc của tôi. – Quỷ Nhãn đáp.
Mai Hoa đứng ngoài lên tiếng:
-Nhưng hợp đồng nói rõ ông phải bảo vệ và đưa chúng tôi tới điểm an toàn! Bây giờ ông cướp cô gái của chúng tôi, rõ ràng ông đã vi phạm hợp đồng!
-Đọc cho kỹ, thưa ông Mai Hoa. – Quỷ Nhãn nói – Thứ nhất, hợp đồng nói tôi sẽ bảo vệ các ông khỏi Hiệp Dung, không hề nói phải bảo vệ khỏi người khác. Thứ hai, hợp đồng nói tôi sẽ đưa các ông tới điểm an toàn, không hề nói cách thức đưa đón. Và quan trọng nhất là món hàng, các ông đã có. Tôi không vi phạm điều gì cả!
Mai Hoa cười nhạt:
-Đây không phải lý lẽ, thưa ông. Đây là tráo trở.
-Tôi nói rồi đấy, tôi chẳng vi phạm điều gì. Nhân tiện nói về tráo trở, ai đã tráo trở trước với Hiệp Dung? Hãy xem lại nguyên tắc đầu tiên của tôi: khách hàng ra sao, tôi sẽ như thế. Vả lại Đầu Sói có quyền “thanh toán” nếu cảm thấy khách hàng không trung thực. Có luật này mà, đúng không, Người Thương Lượng?
Gã Đầu Sói quay sang Chuột Chù. Anh chàng người Âm Giới nhìn Mai Hoa, nhún vai tỏ ý bó tay. Quỷ Nhãn không bịa ra luật vì Hiệp Dung từng dùng nó nhằm đòi khoản phụ phí ngay ở Dương Hoa Tụ. Mặt khác, chính nhóm công chúa trở mặt với Hiệp Dung trước, Quỷ Nhãn có quyền xài luật để tự bảo vệ mình. Từ “thanh toán” trong ngôn ngữ của Đầu Sói không chỉ bao hàm tiền bạc mà còn có nghĩa giết người diệt khẩu. Quỷ Nhãn tiếp lời:
-Tôi có thể cho các ông ngủ dưới sa mạc này vĩnh viễn. Tôi đủ khả năng và tự tin để làm việc đó. Nhưng tôi không thích vậy. Hiệp Dung chẳng may nên gặp các ông, các ông chẳng may nên mới... gặp khách hàng của tôi. Đây là may rủi trong trò chơi và chẳng cuộc chơi nào trong sạch. Sau vụ này, biết đâu đấy, chúng ta sẽ lại hợp tác? Người Băng Thổ có câu “Tàn ảnh còn có thể thương lượng, huống chi con người?”. Nhưng nếu anh bạn đây cứ dí thanh đao vào cổ tôi như vậy... – Gã hất hàm về phía Chiến Tử – ...e rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa. Này, đang ngay trước cổng Kha La Trại, thị trấn của Hiệp Dung đấy! Chắc ông Mai Hoa biết cân nhắc lỗ lãi?
Ánh đèn từ những ngọn tháp của Kha La Trại vẫn rọi xuống. Bao nhiêu ngọn đèn là từng ấy con mắt của Hiệp Dung. Giờ mà sinh biến, Mai Hoa tin chắc Hiệp Dung sẽ rất sung sướng hợp tác với Quỷ Nhãn. Đánh ở Dương Hoa Tụ thì được chứ đánh trên đất của Đầu Sói, tính kiểu gì nhóm công chúa cũng thiệt. Ngẫm nghĩ kỹ, Mai Hoa thấy chỉ còn cách mang Ác Lạc Điểu đi và để Lục Châu lại. Công chúa là món hàng quan trọng, Quỷ Nhãn buộc phải giữ nàng sống. Từ giờ tới lúc công chúa bị trao đổi, Mai Hoa vẫn dư thời gian gọi về Thần Sấm xin viện trợ.
Ngay cả Lục Châu cũng hiểu tình thế hiện tại. Nàng đưa mắt, khẽ lắc đầu với Chiến Tử. Gã hộ vệ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng hạ vũ khí. Chiến Tử lầm lì nhưng không phải hạng cục súc. Gã thừa tự tin xử lý bọn Quỷ Nhãn song đủ lý trí để hiểu mình không thể mang công chúa chạy trốn khắp sa mạc, đợi quân tiếp viện đến mới là khôn ngoan. Thấy biểu hiện của Chiến Tử, Quỷ Nhãn cười:
-Vậy là xong rồi hả? Tôi có thể nhận tiền chưa?
Mai Hoa mỉm cười đoạn đưa cặp tiền cho đàn em Quỷ Nhãn. Tiền này là phần trả trước, khi Ác Lạc Điểu tới điểm an toàn kế tiếp, Mai Hoa sẽ thanh toán nốt phần còn lại. Quỷ Nhãn cử ba mươi tên đàn em hộ tống bọn Mai Hoa, đám còn lại và gã mang theo Lục Châu rời khỏi đương trường. Trước lúc đi, Mai Hoa xin lấy lại ba lô của công chúa và Quỷ Nhãn đồng ý. Gã Đầu Sói cười:
-Ông Mai Hoa, hy vọng ông đừng để bụng. Cuộc chơi mà! Mong một ngày nào đấy, chúng ta sẽ hợp tác.
-Mong vậy! – Mai Hoa cười – Nhưng này ông Quỷ Nhãn, người thuê ông cũng chẳng tốt lành gì đâu. Ban nãy Đạt Ba vừa xuất hiện ở Dương Hoa Tụ, hắn cũng đến vì cô gái mắt xanh của chúng tôi.
Quỷ Nhãn im lặng một chút, sau nhún vai:
-Vậy à? Tôi không biết đấy! Nhưng ở Kim Ngân là vậy, tôi chẳng thể phàn nàn hay yêu cầu khách hàng đừng tráo trở. Đây là chuyện riêng giữa tôi và khách hàng. Dù sao, cảm ơn ông đã thông báo.
Gã Đầu Sói cùng đồng bọn quay lưng, biến mất vào bóng tối sa mạc. Lũ Chó Hoang chia hai tốp, một đội dẫn đường, một đội vừa bọc hậu vừa giám sát bọn Mai Hoa. Trên xe vận tải, Vô Phong cầm lái, những người khác bàn bạc kế hoạch đối phó Quỷ Nhãn. Trong khoản vẽ đường đi nước bước, tiếng nói của Mai Hoa có sức nặng thứ hai sau Lục Châu; giờ công chúa không ở đây, cố nhiên mọi người tập trung quanh gã. Gã cú vọ gãi đầu nhìn quanh, mặt mày nhăn nhó như vô tình dính phải mớ rắc rối. Chiến Tử khoanh tay nhìn gã, ánh mắt vơi dần sự kiên nhẫn. Ngẫm nghĩ một hồi, gã cú vọ liền phân phó công việc cho từng người. Trước tiên gã nói với bốn điệp viên Phi Thiên:
-Tôi muốn tất cả người của các anh theo dõi Quỷ Nhãn. Thằng đó đang ở đâu, làm gì, ăn uống ngủ nghỉ hay đi vệ sinh, tôi muốn biết hết! Thông báo cho tôi, ba mươi phút một lần! Nếu hắn di chuyển, lập tức thông báo ngay! Rõ chưa?
Nói rồi gã quay sang Chuột Chù:
-Anh gọi điện về Thần Sấm, thông báo công chúa đang bị giam lỏng. Đừng nói “mất tích” hay “bắt cóc”, cứ nói là bị giam lỏng, tôi tin người Phi Thiên đủ thông minh để hiểu vấn đề. Giải trình vụ việc là bất khả kháng, đừng nói như thể công chúa bị đánh đập dã man rồi mấy thằng đầu trâu mặt ngựa lôi cô ấy đi. Hiểu chứ? Cẩn thận ngôn từ giùm tôi! Tiếp theo, tập hợp tất cả thông tin về ba thằng Đầu Sói cho tôi. Tôi biết anh đã làm việc này một lần, nhưng làm lại, đầy đủ hơn, chi tiết hơn, được chứ?!
Dứt lời, gã lại nói với Chiến Tử:
-Anh gọi về Quân Doanh 28, liên lạc ngay với phó thống lĩnh Đổ Yên, hỏi xem có xin được hỗ trợ không? Nếu có thì là lực lượng nào? Nếu Quân Doanh 28 không thể giúp, chúng ta có thể nhờ ai? Trong trường hợp chúng ta cần chạy trốn, họ có thể giúp đỡ phương tiện hay cử người bảo vệ không? Nếu họ giúp được bất kể cách nào hay thời gian nào, đừng từ chối!
Cuối cùng, Mai Hoa vỗ vai tên tóc đỏ:
-Cứ lái xe, nhưng chuẩn bị tinh thần nhé, anh bạn. Có thể chúng ta phải chiến đấu một mình.
Vô Phong nhíu mày không rõ Mai Hoa có ý gì. Tuy nhiên, hắn tin chắc Phi Thiên sẽ cử đội Thổ Hành tới. Chẳng riêng hắn mà những người khác cũng ngóng đợi trung đội xuất hiện. Nhưng sự tình phức tạp hơn tên tóc đỏ tưởng tượng. Nếu Thổ Hành dễ dàng vào Âm Giới thì Mai Hoa đã chẳng vò đầu bứt tai như vậy.
...
Nhận tin công chúa bị “giam lỏng” (như lời Chuột Chù nói), Nhất Long tức tốc gọi điện về Phi Thiên. Tuy có thể điều động từng thành viên Thổ Hành song muốn đưa cả đội vào chiến dịch, ngài thuyền trưởng cần sự đồng ý từ hoàng đế hoặc Hội Đồng Pháp Quan. Ngay sau đó, đệ thập triệu tập cuộc họp khẩn cấp, cho phép Nhất Long chỉ huy Thổ Hành, đồng thời toàn quyền điều khiển chiến dịch giải cứu công chúa. Ngoài Thổ Hành, năm đội gồm không quân và bộ binh cũng tham gia. Nhưng để đưa ngần ấy lực lượng tới sa mạc, Nhất Long cần cái gật đầu của hoàng đế nước sở tại. Xui cho thuyền trưởng, xui cho công chúa và xui cho cả bọn Vô Phong, hoàng đế Âm Giới lắc đầu từ chối. Đó là cái lắc đầu đầy quả quyết và bao gồm hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất: Phi Thiên đừng hòng đưa một con chuột qua biên giới chứ đừng nói con người; nghĩa thứ hai: Phi Thiên chẳng là cái đinh gỉ gì ở Âm Giới. Tất nhiên, mọi sự đều có nguyên do.
Hầu hết quốc gia tại Kim Ngân lâm cảnh vỡ nợ. Nội loạn và khủng bố phá hủy phần lớn cơ sở hạ tầng nên họ không thể tập trung sản xuất, ngân sách thâm hụt không đủ trả chi tiêu công. Các nước này phải viện đến khoản vay nước ngoài, đổi lại chủ nợ được quyền khai thác tài nguyên, đặc biệt là mỏ quang tố. Từ những vụ đổi chác ấy, mối quan hệ mẫu quốc – thuộc địa hình thành, dù Đại Hội Đồng luôn phủ nhận chuyện này. Kim Ngân giờ là sân sau của năm mươi nước lớn, chính phủ nước sở tại gần như bù nhìn. Lưu Vân quốc – người láng giềng khó chịu của Phi Thiên – hiện là chủ nợ lớn nhất tại Âm Giới. Cái lắc đầu của hoàng đế Âm Giới đại diện cho ý tứ Lưu Vân. Thế nên Bạch Dương đệ thập muốn cứu con gái phải qua đánh tiếng gã hàng xóm trước.
Ngài đệ thập vốn cứng rắn với Lưu Vân và cũng thừa lòng yêu thương Lục Châu. Ông định đưa Thổ Hành vào Âm Giới mà chẳng cần hỏi han gã hàng xóm. Nhưng Hội Đồng Pháp Quan và lý trí nhắc nhở ông rằng làm vậy sẽ gây hậu quả khó lường. Phi Thiên đương giải quyết hàng loạt chuyện nội bộ như chợ rác(*), không thể vướng thêm vào vấn đề khác. Sau rất nhiều cân nhắc, cuối cùng ngài đệ thập buộc phải làm việc ông ghét nhất: điện đàm với hoàng đế Lưu Vân.
Nội dung điện đàm thế nào, không ai rõ. Chỉ biết khi người phục vụ mang trà “thiết mộc” vào phòng Bạch Quang, anh ta thấy ngài đệ thập bất động trên Ngai Thép, tay chống thái dương, gương mặt mệt mỏi ám đầy dư âm từ một trận tranh cãi nảy lửa (**). Anh ta nhớ hôm đó, hoàng đế gọi trà “thiết mộc” năm lần, dù bác sĩ khuyên ông chỉ được uống tối đa mỗi ngày một tách. Mỗi lần mang trà, người phục vụ lại nhận ra cảnh tượng căn phòng biến đổi, lúc thì ảo ảnh Nhất Long, lúc thì ảo ảnh Hội Đồng Pháp Quan. Lần cuối cùng, anh ta nghe đệ thập nói thế này:
-Này Trần Độ, ta muốn bàn bạc riêng với ông.
Chừng nào Phi Thiên và Lưu Vân chưa đàm phán xong, Thổ Hành không được bén mảng Âm Giới nửa bước. Thời gian đàm phán càng lâu, tính mạng công chúa càng nguy hiểm. Đám Vô Phong không biết ai thuê Quỷ Nhãn và Đạt Ba săn tìm công chúa. Họ chia ra ba khả năng. Thứ nhất, nếu kẻ thuê ở ngoài lục địa, gã cần tối thiểu hai mươi tư tiếng để tới Kim Ngân. Thứ hai, nếu kẻ thuê ở Kim Ngân từ trước, gã chỉ cần sáu tiếng. Thứ ba, nếu kẻ thuê phục sẵn tại Âm Giới, thời gian có thể ngắn hơn nữa. Bọn Vô Phong sợ nhất trường hợp thứ ba. Tính từ lúc Lục Châu bị bắt tới giờ là hai tiếng và kẻ thuê chắc chắn đã lên đường. Thời gian như lửa cháy, người Phi Thiên mà không nhanh, mọi nỗ lực của họ sẽ bị thiêu rụi.
Chiến Tử đã xin liên quân trợ giúp, nhưng Quân Doanh 28 đang tiến đánh phiến quân, các quân doanh khác cũng dồn vào chi viện chiến trường, không thừa lực lượng giúp bọn Vô Phong. Đổ Yên chỉ hứa hỗ trợ hậu cần và phương tiện di chuyển. Trong vài tiếng đồng hồ nữa, nhóm Vô Phong phải tự soay xở. Không rõ nội bộ Phi Thiên bàn bạc thế nào khi trách nhiệm lại được trao cho Mai Hoa. Qua bộ đàm, thuyền trưởng Nhất Long nói với gã bốn mắt như vậy:
-Chúng tôi rất mong anh tiếp tục chỉ huy hai hộ vệ thánh sứ, Người Thương Lượng và các điệp viên. Hãy làm những gì mà anh thấy cần thiết, Phi Thiên hứa sẽ cảm tạ đầy đủ.
Vô Phong cảm thấy khó hiểu. Hắn thừa nhận năng lực của Mai Hoa, nhưng gã là người Đại Hội Đồng, ngoài việc cố vấn còn ngầm giám sát công chúa, mục đích không hề tốt đẹp. Chẳng lẽ hoàng đế và Hội Đồng Pháp Quan khờ khạo tới mức trao sinh mạng Lục Châu cho kẻ xa lạ? Vậy Chiến Tử chỉ làm con chó cảnh chỉ đâu chạy đấy? – Tên tóc đỏ thầm nghĩ. Nói tới Chiến Tử, gã vẫn bình thản, không chút câu nệ. Với gã, dẫu Vô Phong làm chỉ huy cũng chẳng thành vấn đề, miễn sao là cứu được công chúa. Còn Mai Hoa nhăn nhó khó tả, người còng còng như có cái ách vô hình rơi xuống lưng.
Hơn hai tiếng trôi đi, những tin tức tình báo dần xuất hiện. Các điệp viên thông báo Quỷ Nhãn đang ở Tịch Mịch Đầm, một thị trấn nằm sâu trong địa bàn của gã, tuy nhiên họ không thấy công chúa. Mai Hoa sợ Lục Châu bị giam tại nơi khác song Chiến Tử trấn an:
-Có nhớ vòng tay của công chúa không(***)? Nó là máy chiếu cá nhân, nhưng cũng là máy định vị. Khi cô ấy kích hoạt nút nguy hiểm, tín hiệu sẽ chuyển về Thần Sấm.
Đúng như Chiến Tử nói, vài phút sau Thần Sấm đã xác định vị trí của Lục Châu. Nàng bị giam tại Thây Thi Hẻm chứ không phải Tịch Mịch Đầm. Mai Hoa đoán gã Đầu Sói làm vậy nhằm đề phòng có người theo đuôi. Vị trí đã có, giờ câu hỏi lớn nhất là bọn Vô Phong cứu công chúa bằng cách nào? Họ chỉ có bốn người, không thể đơn độc đâm đầu vào Thây Thi Hẻm. Tên tóc đỏ chợt nảy ra sáng kiến:
-Chẳng phải còn bảy thánh sứ khác cũng đang ở sa mạc? Chúng ta có thể nhờ họ!
Mọi người quay ra nhìn hắn, ai nấy không thở dài thì chép miệng. Thực tế, các thánh sứ tới đây vì Ác Lạc Điểu, nói trắng ra là dây máu ăn phần nhằm ghi điểm với hội đồng trưởng lão Thánh Vực. Lục Châu có mệnh hệ gì, họ không quan tâm dù trong bảy thánh sứ có bốn người là đồng minh của Phi Thiên. Nếu Lục Châu chết, họ càng mừng vì bớt được một đối thủ mạnh ở kỳ thi Tổng Lãnh. Thế giới thánh sứ bề ngoài lung linh nhưng bên trong cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Mai Hoa mở máy chiếu, lôi ra tập ảnh chân dung đoạn nói:
-Để xem chúng ta có những thánh sứ nào... Bắt đầu nhé! Thôn Tàng người Diệp quốc, Đa Cát người Thất Khu quốc, Cung Bàn Thủ người Khuyên quốc, Tri Thụ người Khát Hòa quốc. Bốn người này thuộc liên minh Phi Thiên, ngó xem mặt đứa nào đáng tin? – Gã cười – Ba người không thuộc liên minh là Đan Đan người Bắc Thần quốc, Đấu Thánh người Tuyệt Tưởng Thành và cuối cùng, hô hô, thú vị đây, Vi Hàn người Lưu Vân quốc. Mọi người đều biết chàng hoàng tử ngon giai này chứ hả?
Mai Hoa quờ tay, tấm ảnh Vi Hàn rung động như sóng nước. Vô Phong nhớ Vi Hàn từng xuất hiện ở tòa án Đại Hội Đồng(****), dáng vẻ thanh lịch, phong cách quý phái, nói chung không thể chê vào đâu được. Nhược điểm của Vi Hàn là đẹp trai quá đáng, dễ làm những tên xấu mù như Vô Phong sinh ác cảm. Chuột Chù nhìn bảy thánh sứ, sau nói:
-Có lẽ phải nhờ họ thôi, hết cách rồi. Nhưng trước hết chúng ta phải đưa Ác Lạc Điểu về Thần Sấm.
-Không, kế hoạch thay đổi. – Mai Hoa lắc đầu – Để con chim ở lại. Nhớ tại sao các thánh sứ tới đây chứ? Họ đến vì Ác Lạc Điểu, giờ mang con chim đó ra khỏi Kim Ngân, họ đâu còn lý do ở lại?
Cả đám nhìn nhau song không ai nói gì. Mai Hoa tiếp lời:
-Tôi định thế này: chốc nữa chúng ta không trả tiền cho bọn Chó Hoang, mấy thằng đó sẽ phát khùng. Rồi thì đánh nhau. Đánh vừa vừa thôi, giả bộ thua rồi bỏ chạy. Hiểu chứ? Bọn Chó Hoang không lấy được tiền sẽ mang chiếc xe tải này về. Biết chúng mang về đâu không? Tịch Mịch Đầm, chúng nó phải báo cáo với Quỷ Nhãn.
-Vậy tức là ta phải đánh cả hai thị trấn cùng lúc? – Chiến Tử hỏi.
-Phải. – Mai Hoa gật đầu – Tôi đoán các thánh sứ sẽ chọn Tịch Mịch Đầm. Họ muốn con Ác Lạc Điểu mà! Chúng ta sẽ có thời gian xâm nhập Thây Thi Hẻm. Từ Tịch Mịch Đầm sang Thây Thi Hẻm khá xa, Quỷ Nhãn không đủ thời gian chạy qua chạy lại đâu.
Vô Phong nói:
-Sao không đưa Ác Lạc Điểu về trước rồi cứ nói chúng ta chưa tìm được nó?
Mai Hoa lắc đầu:
-Cậu nghĩ bảy thánh sứ dám đặt chân lên Hồi Đằng mà không có tình báo? Họ sẽ biết chúng ta nói dối hay nói thật. Nhất là Vi Hàn và Thôn Tàng. Nghe nói mạng lưới điệp viên của hai người này dày đặc chẳng kém Phi Thiên đâu!
-Nhưng như thế thì Ác Lạc Điểu sẽ lọt vào tay người khác. – Vô Phong nói – Bọn tôi cực khổ ở cái sa mạc chết tiệt này để người khác nẫng mất thành quả à?
Mai Hoa nhún vai:
-Tùy người Phi Thiên các vị lựa chọn thôi. Tôi là cố vấn và chỉ đưa ra giải pháp tốt nhất. Nếu các vị thấy việc ghi điểm với mấy lão già Thánh Vực quan trọng hơn sinh mạng công chúa thì cứ việc. Tôi không phản đối!
Vô Phong và Chiến Tử cúi đầu suy nghĩ. Họ chẳng mất quá lâu để thống nhất rằng tính mạng Lục Châu quan trọng nhất. Ngay cả thuyền trưởng Nhất Long, hoàng đế lẫn Hội Đồng Pháp Quan cũng đồng ý với Mai Hoa, họ cho phép gã bốn mắt tiến hành kế hoạch theo ý mình.
Mọi chuyện diễn ra như Mai Hoa dự tính. Khoảng mười một giờ tối, đoàn xe tới điểm an toàn thứ hai. Nơi này là một khu đồng không mông quạnh nằm phía đông bắc, cách xa địa bàn Đầu Sói. Lấy lý do không hài lòng với thái độ của Quỷ Nhãn, Mai Hoa chỉ thanh toán nửa số tiền. Bọn Chó Hoang nổi khùng đòi Mai Hoa trả đủ, gã bốn mắt không chịu, thậm chí còn câng câng mặt thách thức. Đàn em Quỷ Nhãn toàn thằng đầu nóng, thấy thế bèn nhào vô bụp liền, khỏi đợi Mai Hoa thách đố lần hai. Bọn Vô Phong giả bộ không chống nổi số đông nên bỏ lại xe tải, sau cướp một chiếc xe tự chế của lũ Chó Hoang rồi chuồn thẳng. Không lấy được tiền, đám đàn em Quỷ Nhãn chửi rủa um trời, cuối cùng phải trở về cùng Ác Lạc Điểu.
Trước đó, bọn Vô Phong đã gắn máy phát tín hiệu lên xe tải và nó cho biết lũ Chó Hoang đang tiến về Tịch Mịch Đầm. Bọn Vô Phong dừng xe, tìm một chỗ kín đáo sau triền cát rồi liên lạc với bảy thánh sứ. Dưới ánh đèn máy chiếu, bảy thánh sứ xuất hiện gồm năm nam, hai nữ là Thôn Tàng người Diệp quốc và Cung Bàn Thủ người Khuyên quốc. Mai Hoa hắng giọng, đắp lên mặt dáng điệu hớt hải pha lẫn mệt mỏi:
-Cảm ơn các vị! Thật may vì các vị đã hồi đáp! May quá! Hiện chúng tôi đang gặp khó, mong các vị giúp!
Và gã bốn mắt giải trình sự việc. Gã kể nhóm công chúa chiến đấu cực khổ trong Dương Hoa Tụ, sau đó Quỷ Nhãn xuất hiện, cướp mất Ác Lạc Điểu đồng thời bắt luôn công chúa. Mai Hoa cố tình nói nhanh, thở không ra hơi, vấp váp từ ngữ. Đám thánh sứ mấy lần phải yêu cầu gã bình tĩnh và nói chậm lại. Riêng khoản đóng phim diễn kịch, gã cú vọ là diễn viên có hạng.
Như Mai Hoa dự liệu, hầu hết thánh sứ chưa vội tin lời gã, duy nhất Vi Hàn quan tâm thăm hỏi công chúa khá lâu. Sau khi xác nhận Ác Lạc Điểu đúng là ở Tịch Mịch Đầm, các thánh sứ mới chấp nhận giúp đỡ. Năm người Thôn Tàng, Đa Cát, Cung Bàn Thủ, Tri Thụ và Đan Đan đều tỏ ý nhắm đến con quái vật, dù rằng họ luôn miệng thông cảm với Lục Châu. Riêng Vi Hàn đề nghị được tham gia giải cứu công chúa. Anh chàng Đấu Thánh người Tuyệt Tưởng Thành chưa vội quyết định mà hỏi Mai Hoa:
-Chúng tôi sẽ giúp, nhưng ý anh là tập hợp thành nhóm rồi lao vào thị trấn của Đầu Sói? Nhìn xem, tất cả chúng tôi lẫn hộ vệ cộng lại chưa được ba mươi người, đánh kiểu gì đây? Tịch Mịch Đầm nằm sâu, lấy được Ác Lạc Điểu rồi, chúng tôi ra kiểu gì? Còn nữa, Thây Thi Hẻm là kho vũ khí của Đầu Sói, nghe nói có hàng trăm Chó Hoang, sao xâm nhập?
-Chúng tôi đã có lực lượng, xin anh yên tâm. – Mai Hoa đáp – Giờ tôi chỉ cần các vị thống nhất xem ai sẽ đi hướng nào, chúng tôi sẽ sắp xếp và gửi kế hoạch tác chiến sớm nhất.
Đấu Thánh ngẫm nghĩ hồi lâu, sau nói:
-Vậy tôi đi cùng Vi Hàn.
Tổng kết lại, nhóm thánh sứ chia hai: năm người tới Tịch Mịch Đầm, hai người đến Thây Thi Hẻm. Điều bọn Vô Phong không ngờ là Vi Hàn bỏ qua con quái vật, dường như y chẳng quan tâm tới kỳ thi Tổng Lãnh. Đợi sáu người kia ngắt liên lạc, Vi Hàn mới lên tiếng:
-Tôi biết chuyện xảy ra giữa Lưu Vân và Phi Thiên. Chuyện chính trị là vậy, tôi mong các vị thông cảm. Tôi hứa sẽ làm hết sức mình vì công chúa Lục Châu.
Nói rồi Vi Hàn cúp máy song bọn Vô Phong chẳng hơi đâu để ý lời xin lỗi thành khẩn của y. Tất cả họ đang nhìn Mai Hoa, hết thảy muốn hỏi cái lực lượng mà gã nói ở đâu ra. Gã cú vọ lúc này đã tẩy hết những nét khổ sở vội vàng trên mặt, trả lời tỉnh bơ:
-Làm quái gì có lực lượng nào? Giờ mới đi tìm nè!
Gã tiếp tục bấm máy liên lạc. Tiếng bộ đàm kêu rè rè khá lâu và không ai nhấc máy. Mai Hoa gọi lần hai song kết quả vẫn như trước. Gã không nản, tiếp tục gọi lần ba. Những tiếng rè rè như lưỡi dao cùn cạo vào da Mai Hoa, gạt xuống những giọt mồ hôi lạnh. Gã đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng cũng có người nhấc máy trả lời:
-Là ông Mai Hoa?
Mai Hoa nén cái thở phào, hắng giọng chút đỉnh rồi đáp:
-Đúng, là tôi. Ông vẫn khỏe chứ, Hiệp Dung?
Bọn Vô Phong giật mình thon thót bởi họ không hề nghĩ Mai Hoa sẽ gọi Hiệp Dung. Bên kia đầu dây, tên Đầu Sói cười:
-Vẫn khỏe lắm, thưa ông. Mặc dù bị ông chơi một vố khá đau, nhưng tôi khẳng định mình vẫn khỏe. Vậy ông gọi tôi có việc gì?
-Chuyện làm ăn, dĩ nhiên là chuyện làm ăn rồi! – Mai Hoa cười phớ lớ.
-Tôi nói thế nào nhỉ, ông Mai Hoa? Nếu ông đến đây, chúng tôi sẽ đón tiếp trọng hậu, nhưng muốn bàn chuyện làm ăn, tôi sẽ suy nghĩ rất, rất, rất kỹ. Ông hiểu chứ?
Gã cú vọ nhún vai:
-Hê hê! Tôi biết, vì thế tôi mới gọi ông. Chúng ta còn sống, còn hít thở, còn nói chuyện, vậy thì chúng ta vẫn còn thương lượng được. Trong mắt tôi, chỉ có người chết mới không biết thương lượng thôi!
-Ông muốn gì ở tôi? – Lục Châu nói với Quỷ Nhãn – Chúng ta có thể thương lượng.
-Tôi sẽ không bao giờ phá hợp đồng, dù cô trả giá cao gấp một nghìn lần, đó là nguyên tắc của tôi. – Quỷ Nhãn đáp.
Mai Hoa đứng ngoài lên tiếng:
-Nhưng hợp đồng nói rõ ông phải bảo vệ và đưa chúng tôi tới điểm an toàn! Bây giờ ông cướp cô gái của chúng tôi, rõ ràng ông đã vi phạm hợp đồng!
-Đọc cho kỹ, thưa ông Mai Hoa. – Quỷ Nhãn nói – Thứ nhất, hợp đồng nói tôi sẽ bảo vệ các ông khỏi Hiệp Dung, không hề nói phải bảo vệ khỏi người khác. Thứ hai, hợp đồng nói tôi sẽ đưa các ông tới điểm an toàn, không hề nói cách thức đưa đón. Và quan trọng nhất là món hàng, các ông đã có. Tôi không vi phạm điều gì cả!
Mai Hoa cười nhạt:
-Đây không phải lý lẽ, thưa ông. Đây là tráo trở.
-Tôi nói rồi đấy, tôi chẳng vi phạm điều gì. Nhân tiện nói về tráo trở, ai đã tráo trở trước với Hiệp Dung? Hãy xem lại nguyên tắc đầu tiên của tôi: khách hàng ra sao, tôi sẽ như thế. Vả lại Đầu Sói có quyền “thanh toán” nếu cảm thấy khách hàng không trung thực. Có luật này mà, đúng không, Người Thương Lượng?
Gã Đầu Sói quay sang Chuột Chù. Anh chàng người Âm Giới nhìn Mai Hoa, nhún vai tỏ ý bó tay. Quỷ Nhãn không bịa ra luật vì Hiệp Dung từng dùng nó nhằm đòi khoản phụ phí ngay ở Dương Hoa Tụ. Mặt khác, chính nhóm công chúa trở mặt với Hiệp Dung trước, Quỷ Nhãn có quyền xài luật để tự bảo vệ mình. Từ “thanh toán” trong ngôn ngữ của Đầu Sói không chỉ bao hàm tiền bạc mà còn có nghĩa giết người diệt khẩu. Quỷ Nhãn tiếp lời:
-Tôi có thể cho các ông ngủ dưới sa mạc này vĩnh viễn. Tôi đủ khả năng và tự tin để làm việc đó. Nhưng tôi không thích vậy. Hiệp Dung chẳng may nên gặp các ông, các ông chẳng may nên mới... gặp khách hàng của tôi. Đây là may rủi trong trò chơi và chẳng cuộc chơi nào trong sạch. Sau vụ này, biết đâu đấy, chúng ta sẽ lại hợp tác? Người Băng Thổ có câu “Tàn ảnh còn có thể thương lượng, huống chi con người?”. Nhưng nếu anh bạn đây cứ dí thanh đao vào cổ tôi như vậy... – Gã hất hàm về phía Chiến Tử – ...e rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa. Này, đang ngay trước cổng Kha La Trại, thị trấn của Hiệp Dung đấy! Chắc ông Mai Hoa biết cân nhắc lỗ lãi?
Ánh đèn từ những ngọn tháp của Kha La Trại vẫn rọi xuống. Bao nhiêu ngọn đèn là từng ấy con mắt của Hiệp Dung. Giờ mà sinh biến, Mai Hoa tin chắc Hiệp Dung sẽ rất sung sướng hợp tác với Quỷ Nhãn. Đánh ở Dương Hoa Tụ thì được chứ đánh trên đất của Đầu Sói, tính kiểu gì nhóm công chúa cũng thiệt. Ngẫm nghĩ kỹ, Mai Hoa thấy chỉ còn cách mang Ác Lạc Điểu đi và để Lục Châu lại. Công chúa là món hàng quan trọng, Quỷ Nhãn buộc phải giữ nàng sống. Từ giờ tới lúc công chúa bị trao đổi, Mai Hoa vẫn dư thời gian gọi về Thần Sấm xin viện trợ.
Ngay cả Lục Châu cũng hiểu tình thế hiện tại. Nàng đưa mắt, khẽ lắc đầu với Chiến Tử. Gã hộ vệ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng hạ vũ khí. Chiến Tử lầm lì nhưng không phải hạng cục súc. Gã thừa tự tin xử lý bọn Quỷ Nhãn song đủ lý trí để hiểu mình không thể mang công chúa chạy trốn khắp sa mạc, đợi quân tiếp viện đến mới là khôn ngoan. Thấy biểu hiện của Chiến Tử, Quỷ Nhãn cười:
-Vậy là xong rồi hả? Tôi có thể nhận tiền chưa?
Mai Hoa mỉm cười đoạn đưa cặp tiền cho đàn em Quỷ Nhãn. Tiền này là phần trả trước, khi Ác Lạc Điểu tới điểm an toàn kế tiếp, Mai Hoa sẽ thanh toán nốt phần còn lại. Quỷ Nhãn cử ba mươi tên đàn em hộ tống bọn Mai Hoa, đám còn lại và gã mang theo Lục Châu rời khỏi đương trường. Trước lúc đi, Mai Hoa xin lấy lại ba lô của công chúa và Quỷ Nhãn đồng ý. Gã Đầu Sói cười:
-Ông Mai Hoa, hy vọng ông đừng để bụng. Cuộc chơi mà! Mong một ngày nào đấy, chúng ta sẽ hợp tác.
-Mong vậy! – Mai Hoa cười – Nhưng này ông Quỷ Nhãn, người thuê ông cũng chẳng tốt lành gì đâu. Ban nãy Đạt Ba vừa xuất hiện ở Dương Hoa Tụ, hắn cũng đến vì cô gái mắt xanh của chúng tôi.
Quỷ Nhãn im lặng một chút, sau nhún vai:
-Vậy à? Tôi không biết đấy! Nhưng ở Kim Ngân là vậy, tôi chẳng thể phàn nàn hay yêu cầu khách hàng đừng tráo trở. Đây là chuyện riêng giữa tôi và khách hàng. Dù sao, cảm ơn ông đã thông báo.
Gã Đầu Sói cùng đồng bọn quay lưng, biến mất vào bóng tối sa mạc. Lũ Chó Hoang chia hai tốp, một đội dẫn đường, một đội vừa bọc hậu vừa giám sát bọn Mai Hoa. Trên xe vận tải, Vô Phong cầm lái, những người khác bàn bạc kế hoạch đối phó Quỷ Nhãn. Trong khoản vẽ đường đi nước bước, tiếng nói của Mai Hoa có sức nặng thứ hai sau Lục Châu; giờ công chúa không ở đây, cố nhiên mọi người tập trung quanh gã. Gã cú vọ gãi đầu nhìn quanh, mặt mày nhăn nhó như vô tình dính phải mớ rắc rối. Chiến Tử khoanh tay nhìn gã, ánh mắt vơi dần sự kiên nhẫn. Ngẫm nghĩ một hồi, gã cú vọ liền phân phó công việc cho từng người. Trước tiên gã nói với bốn điệp viên Phi Thiên:
-Tôi muốn tất cả người của các anh theo dõi Quỷ Nhãn. Thằng đó đang ở đâu, làm gì, ăn uống ngủ nghỉ hay đi vệ sinh, tôi muốn biết hết! Thông báo cho tôi, ba mươi phút một lần! Nếu hắn di chuyển, lập tức thông báo ngay! Rõ chưa?
Nói rồi gã quay sang Chuột Chù:
-Anh gọi điện về Thần Sấm, thông báo công chúa đang bị giam lỏng. Đừng nói “mất tích” hay “bắt cóc”, cứ nói là bị giam lỏng, tôi tin người Phi Thiên đủ thông minh để hiểu vấn đề. Giải trình vụ việc là bất khả kháng, đừng nói như thể công chúa bị đánh đập dã man rồi mấy thằng đầu trâu mặt ngựa lôi cô ấy đi. Hiểu chứ? Cẩn thận ngôn từ giùm tôi! Tiếp theo, tập hợp tất cả thông tin về ba thằng Đầu Sói cho tôi. Tôi biết anh đã làm việc này một lần, nhưng làm lại, đầy đủ hơn, chi tiết hơn, được chứ?!
Dứt lời, gã lại nói với Chiến Tử:
-Anh gọi về Quân Doanh 28, liên lạc ngay với phó thống lĩnh Đổ Yên, hỏi xem có xin được hỗ trợ không? Nếu có thì là lực lượng nào? Nếu Quân Doanh 28 không thể giúp, chúng ta có thể nhờ ai? Trong trường hợp chúng ta cần chạy trốn, họ có thể giúp đỡ phương tiện hay cử người bảo vệ không? Nếu họ giúp được bất kể cách nào hay thời gian nào, đừng từ chối!
Cuối cùng, Mai Hoa vỗ vai tên tóc đỏ:
-Cứ lái xe, nhưng chuẩn bị tinh thần nhé, anh bạn. Có thể chúng ta phải chiến đấu một mình.
Vô Phong nhíu mày không rõ Mai Hoa có ý gì. Tuy nhiên, hắn tin chắc Phi Thiên sẽ cử đội Thổ Hành tới. Chẳng riêng hắn mà những người khác cũng ngóng đợi trung đội xuất hiện. Nhưng sự tình phức tạp hơn tên tóc đỏ tưởng tượng. Nếu Thổ Hành dễ dàng vào Âm Giới thì Mai Hoa đã chẳng vò đầu bứt tai như vậy.
...
Nhận tin công chúa bị “giam lỏng” (như lời Chuột Chù nói), Nhất Long tức tốc gọi điện về Phi Thiên. Tuy có thể điều động từng thành viên Thổ Hành song muốn đưa cả đội vào chiến dịch, ngài thuyền trưởng cần sự đồng ý từ hoàng đế hoặc Hội Đồng Pháp Quan. Ngay sau đó, đệ thập triệu tập cuộc họp khẩn cấp, cho phép Nhất Long chỉ huy Thổ Hành, đồng thời toàn quyền điều khiển chiến dịch giải cứu công chúa. Ngoài Thổ Hành, năm đội gồm không quân và bộ binh cũng tham gia. Nhưng để đưa ngần ấy lực lượng tới sa mạc, Nhất Long cần cái gật đầu của hoàng đế nước sở tại. Xui cho thuyền trưởng, xui cho công chúa và xui cho cả bọn Vô Phong, hoàng đế Âm Giới lắc đầu từ chối. Đó là cái lắc đầu đầy quả quyết và bao gồm hai nghĩa. Nghĩa thứ nhất: Phi Thiên đừng hòng đưa một con chuột qua biên giới chứ đừng nói con người; nghĩa thứ hai: Phi Thiên chẳng là cái đinh gỉ gì ở Âm Giới. Tất nhiên, mọi sự đều có nguyên do.
Hầu hết quốc gia tại Kim Ngân lâm cảnh vỡ nợ. Nội loạn và khủng bố phá hủy phần lớn cơ sở hạ tầng nên họ không thể tập trung sản xuất, ngân sách thâm hụt không đủ trả chi tiêu công. Các nước này phải viện đến khoản vay nước ngoài, đổi lại chủ nợ được quyền khai thác tài nguyên, đặc biệt là mỏ quang tố. Từ những vụ đổi chác ấy, mối quan hệ mẫu quốc – thuộc địa hình thành, dù Đại Hội Đồng luôn phủ nhận chuyện này. Kim Ngân giờ là sân sau của năm mươi nước lớn, chính phủ nước sở tại gần như bù nhìn. Lưu Vân quốc – người láng giềng khó chịu của Phi Thiên – hiện là chủ nợ lớn nhất tại Âm Giới. Cái lắc đầu của hoàng đế Âm Giới đại diện cho ý tứ Lưu Vân. Thế nên Bạch Dương đệ thập muốn cứu con gái phải qua đánh tiếng gã hàng xóm trước.
Ngài đệ thập vốn cứng rắn với Lưu Vân và cũng thừa lòng yêu thương Lục Châu. Ông định đưa Thổ Hành vào Âm Giới mà chẳng cần hỏi han gã hàng xóm. Nhưng Hội Đồng Pháp Quan và lý trí nhắc nhở ông rằng làm vậy sẽ gây hậu quả khó lường. Phi Thiên đương giải quyết hàng loạt chuyện nội bộ như chợ rác(*), không thể vướng thêm vào vấn đề khác. Sau rất nhiều cân nhắc, cuối cùng ngài đệ thập buộc phải làm việc ông ghét nhất: điện đàm với hoàng đế Lưu Vân.
Nội dung điện đàm thế nào, không ai rõ. Chỉ biết khi người phục vụ mang trà “thiết mộc” vào phòng Bạch Quang, anh ta thấy ngài đệ thập bất động trên Ngai Thép, tay chống thái dương, gương mặt mệt mỏi ám đầy dư âm từ một trận tranh cãi nảy lửa (**). Anh ta nhớ hôm đó, hoàng đế gọi trà “thiết mộc” năm lần, dù bác sĩ khuyên ông chỉ được uống tối đa mỗi ngày một tách. Mỗi lần mang trà, người phục vụ lại nhận ra cảnh tượng căn phòng biến đổi, lúc thì ảo ảnh Nhất Long, lúc thì ảo ảnh Hội Đồng Pháp Quan. Lần cuối cùng, anh ta nghe đệ thập nói thế này:
-Này Trần Độ, ta muốn bàn bạc riêng với ông.
Chừng nào Phi Thiên và Lưu Vân chưa đàm phán xong, Thổ Hành không được bén mảng Âm Giới nửa bước. Thời gian đàm phán càng lâu, tính mạng công chúa càng nguy hiểm. Đám Vô Phong không biết ai thuê Quỷ Nhãn và Đạt Ba săn tìm công chúa. Họ chia ra ba khả năng. Thứ nhất, nếu kẻ thuê ở ngoài lục địa, gã cần tối thiểu hai mươi tư tiếng để tới Kim Ngân. Thứ hai, nếu kẻ thuê ở Kim Ngân từ trước, gã chỉ cần sáu tiếng. Thứ ba, nếu kẻ thuê phục sẵn tại Âm Giới, thời gian có thể ngắn hơn nữa. Bọn Vô Phong sợ nhất trường hợp thứ ba. Tính từ lúc Lục Châu bị bắt tới giờ là hai tiếng và kẻ thuê chắc chắn đã lên đường. Thời gian như lửa cháy, người Phi Thiên mà không nhanh, mọi nỗ lực của họ sẽ bị thiêu rụi.
Chiến Tử đã xin liên quân trợ giúp, nhưng Quân Doanh 28 đang tiến đánh phiến quân, các quân doanh khác cũng dồn vào chi viện chiến trường, không thừa lực lượng giúp bọn Vô Phong. Đổ Yên chỉ hứa hỗ trợ hậu cần và phương tiện di chuyển. Trong vài tiếng đồng hồ nữa, nhóm Vô Phong phải tự soay xở. Không rõ nội bộ Phi Thiên bàn bạc thế nào khi trách nhiệm lại được trao cho Mai Hoa. Qua bộ đàm, thuyền trưởng Nhất Long nói với gã bốn mắt như vậy:
-Chúng tôi rất mong anh tiếp tục chỉ huy hai hộ vệ thánh sứ, Người Thương Lượng và các điệp viên. Hãy làm những gì mà anh thấy cần thiết, Phi Thiên hứa sẽ cảm tạ đầy đủ.
Vô Phong cảm thấy khó hiểu. Hắn thừa nhận năng lực của Mai Hoa, nhưng gã là người Đại Hội Đồng, ngoài việc cố vấn còn ngầm giám sát công chúa, mục đích không hề tốt đẹp. Chẳng lẽ hoàng đế và Hội Đồng Pháp Quan khờ khạo tới mức trao sinh mạng Lục Châu cho kẻ xa lạ? Vậy Chiến Tử chỉ làm con chó cảnh chỉ đâu chạy đấy? – Tên tóc đỏ thầm nghĩ. Nói tới Chiến Tử, gã vẫn bình thản, không chút câu nệ. Với gã, dẫu Vô Phong làm chỉ huy cũng chẳng thành vấn đề, miễn sao là cứu được công chúa. Còn Mai Hoa nhăn nhó khó tả, người còng còng như có cái ách vô hình rơi xuống lưng.
Hơn hai tiếng trôi đi, những tin tức tình báo dần xuất hiện. Các điệp viên thông báo Quỷ Nhãn đang ở Tịch Mịch Đầm, một thị trấn nằm sâu trong địa bàn của gã, tuy nhiên họ không thấy công chúa. Mai Hoa sợ Lục Châu bị giam tại nơi khác song Chiến Tử trấn an:
-Có nhớ vòng tay của công chúa không(***)? Nó là máy chiếu cá nhân, nhưng cũng là máy định vị. Khi cô ấy kích hoạt nút nguy hiểm, tín hiệu sẽ chuyển về Thần Sấm.
Đúng như Chiến Tử nói, vài phút sau Thần Sấm đã xác định vị trí của Lục Châu. Nàng bị giam tại Thây Thi Hẻm chứ không phải Tịch Mịch Đầm. Mai Hoa đoán gã Đầu Sói làm vậy nhằm đề phòng có người theo đuôi. Vị trí đã có, giờ câu hỏi lớn nhất là bọn Vô Phong cứu công chúa bằng cách nào? Họ chỉ có bốn người, không thể đơn độc đâm đầu vào Thây Thi Hẻm. Tên tóc đỏ chợt nảy ra sáng kiến:
-Chẳng phải còn bảy thánh sứ khác cũng đang ở sa mạc? Chúng ta có thể nhờ họ!
Mọi người quay ra nhìn hắn, ai nấy không thở dài thì chép miệng. Thực tế, các thánh sứ tới đây vì Ác Lạc Điểu, nói trắng ra là dây máu ăn phần nhằm ghi điểm với hội đồng trưởng lão Thánh Vực. Lục Châu có mệnh hệ gì, họ không quan tâm dù trong bảy thánh sứ có bốn người là đồng minh của Phi Thiên. Nếu Lục Châu chết, họ càng mừng vì bớt được một đối thủ mạnh ở kỳ thi Tổng Lãnh. Thế giới thánh sứ bề ngoài lung linh nhưng bên trong cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Mai Hoa mở máy chiếu, lôi ra tập ảnh chân dung đoạn nói:
-Để xem chúng ta có những thánh sứ nào... Bắt đầu nhé! Thôn Tàng người Diệp quốc, Đa Cát người Thất Khu quốc, Cung Bàn Thủ người Khuyên quốc, Tri Thụ người Khát Hòa quốc. Bốn người này thuộc liên minh Phi Thiên, ngó xem mặt đứa nào đáng tin? – Gã cười – Ba người không thuộc liên minh là Đan Đan người Bắc Thần quốc, Đấu Thánh người Tuyệt Tưởng Thành và cuối cùng, hô hô, thú vị đây, Vi Hàn người Lưu Vân quốc. Mọi người đều biết chàng hoàng tử ngon giai này chứ hả?
Mai Hoa quờ tay, tấm ảnh Vi Hàn rung động như sóng nước. Vô Phong nhớ Vi Hàn từng xuất hiện ở tòa án Đại Hội Đồng(****), dáng vẻ thanh lịch, phong cách quý phái, nói chung không thể chê vào đâu được. Nhược điểm của Vi Hàn là đẹp trai quá đáng, dễ làm những tên xấu mù như Vô Phong sinh ác cảm. Chuột Chù nhìn bảy thánh sứ, sau nói:
-Có lẽ phải nhờ họ thôi, hết cách rồi. Nhưng trước hết chúng ta phải đưa Ác Lạc Điểu về Thần Sấm.
-Không, kế hoạch thay đổi. – Mai Hoa lắc đầu – Để con chim ở lại. Nhớ tại sao các thánh sứ tới đây chứ? Họ đến vì Ác Lạc Điểu, giờ mang con chim đó ra khỏi Kim Ngân, họ đâu còn lý do ở lại?
Cả đám nhìn nhau song không ai nói gì. Mai Hoa tiếp lời:
-Tôi định thế này: chốc nữa chúng ta không trả tiền cho bọn Chó Hoang, mấy thằng đó sẽ phát khùng. Rồi thì đánh nhau. Đánh vừa vừa thôi, giả bộ thua rồi bỏ chạy. Hiểu chứ? Bọn Chó Hoang không lấy được tiền sẽ mang chiếc xe tải này về. Biết chúng mang về đâu không? Tịch Mịch Đầm, chúng nó phải báo cáo với Quỷ Nhãn.
-Vậy tức là ta phải đánh cả hai thị trấn cùng lúc? – Chiến Tử hỏi.
-Phải. – Mai Hoa gật đầu – Tôi đoán các thánh sứ sẽ chọn Tịch Mịch Đầm. Họ muốn con Ác Lạc Điểu mà! Chúng ta sẽ có thời gian xâm nhập Thây Thi Hẻm. Từ Tịch Mịch Đầm sang Thây Thi Hẻm khá xa, Quỷ Nhãn không đủ thời gian chạy qua chạy lại đâu.
Vô Phong nói:
-Sao không đưa Ác Lạc Điểu về trước rồi cứ nói chúng ta chưa tìm được nó?
Mai Hoa lắc đầu:
-Cậu nghĩ bảy thánh sứ dám đặt chân lên Hồi Đằng mà không có tình báo? Họ sẽ biết chúng ta nói dối hay nói thật. Nhất là Vi Hàn và Thôn Tàng. Nghe nói mạng lưới điệp viên của hai người này dày đặc chẳng kém Phi Thiên đâu!
-Nhưng như thế thì Ác Lạc Điểu sẽ lọt vào tay người khác. – Vô Phong nói – Bọn tôi cực khổ ở cái sa mạc chết tiệt này để người khác nẫng mất thành quả à?
Mai Hoa nhún vai:
-Tùy người Phi Thiên các vị lựa chọn thôi. Tôi là cố vấn và chỉ đưa ra giải pháp tốt nhất. Nếu các vị thấy việc ghi điểm với mấy lão già Thánh Vực quan trọng hơn sinh mạng công chúa thì cứ việc. Tôi không phản đối!
Vô Phong và Chiến Tử cúi đầu suy nghĩ. Họ chẳng mất quá lâu để thống nhất rằng tính mạng Lục Châu quan trọng nhất. Ngay cả thuyền trưởng Nhất Long, hoàng đế lẫn Hội Đồng Pháp Quan cũng đồng ý với Mai Hoa, họ cho phép gã bốn mắt tiến hành kế hoạch theo ý mình.
Mọi chuyện diễn ra như Mai Hoa dự tính. Khoảng mười một giờ tối, đoàn xe tới điểm an toàn thứ hai. Nơi này là một khu đồng không mông quạnh nằm phía đông bắc, cách xa địa bàn Đầu Sói. Lấy lý do không hài lòng với thái độ của Quỷ Nhãn, Mai Hoa chỉ thanh toán nửa số tiền. Bọn Chó Hoang nổi khùng đòi Mai Hoa trả đủ, gã bốn mắt không chịu, thậm chí còn câng câng mặt thách thức. Đàn em Quỷ Nhãn toàn thằng đầu nóng, thấy thế bèn nhào vô bụp liền, khỏi đợi Mai Hoa thách đố lần hai. Bọn Vô Phong giả bộ không chống nổi số đông nên bỏ lại xe tải, sau cướp một chiếc xe tự chế của lũ Chó Hoang rồi chuồn thẳng. Không lấy được tiền, đám đàn em Quỷ Nhãn chửi rủa um trời, cuối cùng phải trở về cùng Ác Lạc Điểu.
Trước đó, bọn Vô Phong đã gắn máy phát tín hiệu lên xe tải và nó cho biết lũ Chó Hoang đang tiến về Tịch Mịch Đầm. Bọn Vô Phong dừng xe, tìm một chỗ kín đáo sau triền cát rồi liên lạc với bảy thánh sứ. Dưới ánh đèn máy chiếu, bảy thánh sứ xuất hiện gồm năm nam, hai nữ là Thôn Tàng người Diệp quốc và Cung Bàn Thủ người Khuyên quốc. Mai Hoa hắng giọng, đắp lên mặt dáng điệu hớt hải pha lẫn mệt mỏi:
-Cảm ơn các vị! Thật may vì các vị đã hồi đáp! May quá! Hiện chúng tôi đang gặp khó, mong các vị giúp!
Và gã bốn mắt giải trình sự việc. Gã kể nhóm công chúa chiến đấu cực khổ trong Dương Hoa Tụ, sau đó Quỷ Nhãn xuất hiện, cướp mất Ác Lạc Điểu đồng thời bắt luôn công chúa. Mai Hoa cố tình nói nhanh, thở không ra hơi, vấp váp từ ngữ. Đám thánh sứ mấy lần phải yêu cầu gã bình tĩnh và nói chậm lại. Riêng khoản đóng phim diễn kịch, gã cú vọ là diễn viên có hạng.
Như Mai Hoa dự liệu, hầu hết thánh sứ chưa vội tin lời gã, duy nhất Vi Hàn quan tâm thăm hỏi công chúa khá lâu. Sau khi xác nhận Ác Lạc Điểu đúng là ở Tịch Mịch Đầm, các thánh sứ mới chấp nhận giúp đỡ. Năm người Thôn Tàng, Đa Cát, Cung Bàn Thủ, Tri Thụ và Đan Đan đều tỏ ý nhắm đến con quái vật, dù rằng họ luôn miệng thông cảm với Lục Châu. Riêng Vi Hàn đề nghị được tham gia giải cứu công chúa. Anh chàng Đấu Thánh người Tuyệt Tưởng Thành chưa vội quyết định mà hỏi Mai Hoa:
-Chúng tôi sẽ giúp, nhưng ý anh là tập hợp thành nhóm rồi lao vào thị trấn của Đầu Sói? Nhìn xem, tất cả chúng tôi lẫn hộ vệ cộng lại chưa được ba mươi người, đánh kiểu gì đây? Tịch Mịch Đầm nằm sâu, lấy được Ác Lạc Điểu rồi, chúng tôi ra kiểu gì? Còn nữa, Thây Thi Hẻm là kho vũ khí của Đầu Sói, nghe nói có hàng trăm Chó Hoang, sao xâm nhập?
-Chúng tôi đã có lực lượng, xin anh yên tâm. – Mai Hoa đáp – Giờ tôi chỉ cần các vị thống nhất xem ai sẽ đi hướng nào, chúng tôi sẽ sắp xếp và gửi kế hoạch tác chiến sớm nhất.
Đấu Thánh ngẫm nghĩ hồi lâu, sau nói:
-Vậy tôi đi cùng Vi Hàn.
Tổng kết lại, nhóm thánh sứ chia hai: năm người tới Tịch Mịch Đầm, hai người đến Thây Thi Hẻm. Điều bọn Vô Phong không ngờ là Vi Hàn bỏ qua con quái vật, dường như y chẳng quan tâm tới kỳ thi Tổng Lãnh. Đợi sáu người kia ngắt liên lạc, Vi Hàn mới lên tiếng:
-Tôi biết chuyện xảy ra giữa Lưu Vân và Phi Thiên. Chuyện chính trị là vậy, tôi mong các vị thông cảm. Tôi hứa sẽ làm hết sức mình vì công chúa Lục Châu.
Nói rồi Vi Hàn cúp máy song bọn Vô Phong chẳng hơi đâu để ý lời xin lỗi thành khẩn của y. Tất cả họ đang nhìn Mai Hoa, hết thảy muốn hỏi cái lực lượng mà gã nói ở đâu ra. Gã cú vọ lúc này đã tẩy hết những nét khổ sở vội vàng trên mặt, trả lời tỉnh bơ:
-Làm quái gì có lực lượng nào? Giờ mới đi tìm nè!
Gã tiếp tục bấm máy liên lạc. Tiếng bộ đàm kêu rè rè khá lâu và không ai nhấc máy. Mai Hoa gọi lần hai song kết quả vẫn như trước. Gã không nản, tiếp tục gọi lần ba. Những tiếng rè rè như lưỡi dao cùn cạo vào da Mai Hoa, gạt xuống những giọt mồ hôi lạnh. Gã đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng cũng có người nhấc máy trả lời:
-Là ông Mai Hoa?
Mai Hoa nén cái thở phào, hắng giọng chút đỉnh rồi đáp:
-Đúng, là tôi. Ông vẫn khỏe chứ, Hiệp Dung?
Bọn Vô Phong giật mình thon thót bởi họ không hề nghĩ Mai Hoa sẽ gọi Hiệp Dung. Bên kia đầu dây, tên Đầu Sói cười:
-Vẫn khỏe lắm, thưa ông. Mặc dù bị ông chơi một vố khá đau, nhưng tôi khẳng định mình vẫn khỏe. Vậy ông gọi tôi có việc gì?
-Chuyện làm ăn, dĩ nhiên là chuyện làm ăn rồi! – Mai Hoa cười phớ lớ.
-Tôi nói thế nào nhỉ, ông Mai Hoa? Nếu ông đến đây, chúng tôi sẽ đón tiếp trọng hậu, nhưng muốn bàn chuyện làm ăn, tôi sẽ suy nghĩ rất, rất, rất kỹ. Ông hiểu chứ?
Gã cú vọ nhún vai:
-Hê hê! Tôi biết, vì thế tôi mới gọi ông. Chúng ta còn sống, còn hít thở, còn nói chuyện, vậy thì chúng ta vẫn còn thương lượng được. Trong mắt tôi, chỉ có người chết mới không biết thương lượng thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.