Quyển 3 - Chương 14: Đóng dấu
Get Backer
04/09/2014
Nhóm công chúa không phải những người duy nhất muốn trú chân ở Đại Lộ Đỏ. Trên đường xuống chân đồi cát, Vô Phong trông thấy nhiều đoàn bộ hành từ phía bắc đang hướng về Đại Lộ, phần đông là dân chúng Âm Giới. Họ phải rời bỏ nhà cửa vì chiến sự giữa quân doanh số 28 và đám phiến loạn cách đây vài ngày, hoặc không thể tìm nơi trú chân trong Vùng An Toàn. Có đoàn rất đông ước chừng vài trăm nhân mạng, có đoàn vài chục, lại có nhóm lẻ tẻ dăm ba người. Bọn họ kẻ hớt hải, kẻ mệt mỏi, kẻ kiệt sức vì chạy trốn suốt đêm và giờ đang bước đi bằng tinh thần, kẻ rệu rã bởi quá chán chường cuộc sống nay đây mai đó. Nhưng dẫu tuyệt vọng thế nào chăng nữa, tất cả vẫn cố sức lết tới Đại Lộ. “Trước khi tự tử, hãy về Đại Lộ Đỏ”, câu nói đó đã lưu truyền khắp Âm Giới hàng chục năm nay.
Lẫn trong dòng người tị nạn là vài đội thương nhân. Đám này mang theo những con quái thú da nâu thấp lùn, bốn chân ú na ú nần như súc gỗ cổ thụ, thân hình tròn ung ủng với cái bụng phệ chạm đất, đầu gắn liền với thân và hầu như không thấy khúc cổ, trên trán mọc hai cái sừng nhỏ. Loài vật này nhìn tổng thể chẳng khác cục xúc xích khổng lồ. Chúng lặc lè bước, lưng chất đống bọc hàng hóa và trĩu nặng hai bên hông. Vô Phong không nghi ngờ sức tải của lũ quái thú; với vóc dáng vật vã đó, khoác thêm lượng hàng gấp đôi cũng chẳng thành vấn đề với chúng. Nhưng, tên tóc đỏ không tin chúng có thể băng qua những đường triền sa mạc hay bãi cát sụt lún bằng thân hình ục ịch ấy. Hắn hỏi Mai Hoa:
-Mấy con này là cái giống gì thế?
-Dân bản xứ gọi nó là “giác cầu”, còn người nước ngoài hay gọi nó là con “cao su”.
Vô Phong nhướn mày không hiểu cái tên “cao su”. Vừa lúc ấy, từ đằng xa, một con giác cầu sụt chân xuống hố cát, toàn thân lún quá nửa so với mặt đất. Cần nói thêm rằng người bị sa chân xuống hố cát sẽ không chết, song lại không thể tự leo lên vì cát lèn chặt cơ thể, trọng lượng tăng gấp bội, cần một hoặc hai người khác giúp sức, anh ta mới thoát khỏi cái hố. Nhưng trường hợp này là giác cầu, thứ sinh vật sở hữu trọng lượng gấp mười lần con người. Vô Phong dám cá trăm đôi tay xúm lại cũng chưa chắc kéo nổi con thú béo núc ấy ra khỏi hố.
Nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn, chẳng ai trong đoàn thương nhân để tâm con giác cầu, vẻ như họ thây kệ sự sống chết của nó. Tức thì một cảnh tượng lạ lùng diễn ra trong mắt Vô Phong: con thú bỗng rùng mình, tấm thân từ từ dâng cao trên bốn cái chân dài ngoẵng mà trước đấy vài giây còn ngắn ngủn úc ích thịt. Nó nhấc chân, bước ra khỏi hố rồi trèo lên mặt đất một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Lúc này con thú cao vống, đám người bên dưới phải ngước mỏi cổ mới thấy cái bụng dính đầy cát của nó. Xong việc, con giác cầu rùng mình, thu ngắn bốn chân, sau lại tiếp tục cuộc hành trình. Chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối, tên tóc đỏ trố mắt, mồm méo xẹo. Hắn liền quay sang Mai Hoa:
-Cái quái gì thế? Con đó làm bằng cao su thật à?
Mai Hoa cười rần:
-Dĩ nhiên là không! Cấu trúc cơ thể loài giác cầu cho phép nó co dãn tùy ý. Khung xương, da, mạch máu, nội tạng… mọi thứ trong cơ thể nó có thể kéo dài hoặc thu gọn. Người ta bảo những thợ rèn Tuyệt Tưởng Thành lấy ý tưởng từ giác cầu và tạo nên thứ kim loại co dãn như ngày nay.
Tên tóc đỏ nhíu mày ngẫm ngợi. Bằng cái giọng nhỏ rí, hắn hỏi Mai Hoa:
-Thế nó làm dài “cái ấy” được không?
-Tôi không biết. – Mai Hoa thì thầm – Nhưng nghe đồn con đực và con cái có thể làm “chuyện ấy” trong khoảng cách một cây số.
Vô Phong đần mặt, không hỏi thêm câu nào về loài giác cầu nữa. Con bà nó… một cây số á! – Hắn mường tượng. Càng tưởng tượng phong phú bao nhiêu, cái mồm hắn méo xệch bấy nhiêu.
Nhóm công chúa rời ngọn đồi cát, gia nhập dòng người tị nạn và thẳng hướng đến Đại Lộ Đỏ. Mỏi mệt, thẫn thờ, bệ rạc … mọi từ ngữ thiếu sinh khí nhất đều toát ra từ những bộ y phục xỉn màu nhàu nát, bám đầy đất cát lẫn mùi súng đạn mà đám dân chúng Âm Giới khoác lên người. Họ đầy đủ thành phần già trẻ lớn bé song đều sở hữu vóc dáng gầy gò thiếu dinh dưỡng, nước da nâu sạm bởi khí hậu khô nóng, nét khổ ải hằn đầy gương mặt vì cuộc sống bấp bênh cùng đôi mắt trơ dại do chứng kiến quá nhiều cái chết. Nhân dạng của họ như sinh ra để miêu tả sự buồn bã, một nỗi buồn thảm ác độc tới nỗi có thể bóp chết niềm vui của kẻ khác chỉ bằng cái nhìn. Trong tay họ, vô số chiếc va li chẳng còn lành lặn; chúng đã tróc nước sơn ngoài, gãy quai xách hoặc bung nắp do bị va đập và quăng quật sau chuỗi ngày trốn chạy phiến quân hay bọn cướp đường. Vô Phong thấy rõ một chiếc va li thủng lỗ chỗ vết đạn còn chủ nhân của nó bước đi cà nhắc, bắp chân cuốn băng thấm đầy máu. Người Âm Giới dắt díu nhau thành hàng dài, vết chân chi chít mặt cát như viết thêm nỗi đau cho lịch sử năm mươi năm nội chiến của đất nước này.
So với người dân, đám thương nhân lại lắm dinh dưỡng hơn. Dẫn đầu đoàn thương nhân là chủ hàng, những kẻ an tọa trên lưng giác cầu và béo tốt chẳng kém gì con thú mà họ cưỡi. Họ hầu như chẳng bao giờ đụng chân xuống đất trừ lúc đi vệ sinh. Ngay lúc này, Vô Phong trông thấy một gã chủ hàng đang thưởng thức bữa sáng gồm bánh mì, thịt nguội và nước lọc. Gã ăn thả cửa, uống thả phanh, và giữa không gian khổng lồ đầy tĩnh lặng, tiếng nhai nuốt của gã làm đám dân chúng đói khát phát điên. Họ nửa muốn giết gã, nửa muốn cầu xin gã ban cho ít vụn bánh mì. Ở đây, ăn uống phè phỡn trước mặt kẻ khác vừa chứng tỏ đẳng cấp xã hội, vừa mang nghĩa sỉ nhục. Bảo vệ hàng hóa là đám kiếm sĩ, những kẻ đang ở giai đoạn “làm giàu” thay vì “tìm kiếm cái ăn” như dân chúng Âm Giới. Đại đa số bọn kiếm sĩ sở hữu gương mặt vô cảm cùng cực, tựa miếng kim loại chẳng hề có độ nhám – loại mặt trơn láng đặc trưng của quân giết người làm lẽ sống và dẫu bao nhiêu máu dính vào cũng trôi tuột đi. Để trở nên giàu có trên miền đất nghèo khổ, cách nhanh nhất là tự biến mình thành kẻ tàn ác.
Một điểm chung giữa dân chúng và thương nhân là tất cả đều bốc mùi nồng nặc. Dân tị nạn chẳng có đủ thời gian uống nước chứ đừng nói tắm rửa, còn với đám thương nhân thì tiền mới là thứ họ quan tâm, không phải sạch sẽ. Thành thử bầu không khí sình lên chất vị tổng hợp của mồ hôi, máu, thức ăn thừa dính trên quần áo cộng thêm mùi khăn khẳn đặc trưng của lũ giác cầu. Dù đã bịt kín mặt nhưng Lục Châu vẫn ngửi thấy mớ hỗn hợp kinh khủng đó, suýt nữa nôn ngay tại chỗ. Vô Phong sống ở chợ rác, bẩn thỉu thành quen, hôi thế này chứ hôi nữa hắn vẫn coi là bình thường. Chỉ duy cái mùi bốc lên từ lũ giác cầu khiến hắn hơi khó chịu.
Trong sự rệu rã, đoàn người tiến tới Đại Lộ Đỏ. Đi được một quãng bỗng có giọng nói từ phía xa vọng đến, nghe bập bõm vài chữ “Xếp hàng…”. Mấy vạn con người chẳng ai bảo ai, tự động xếp thành năm hàng dọc, mỗi hàng cách nhau nửa cây số. Các đội thương nhân cậy đông nhân lực, lắm vũ khí nên ra sức chen lấn hòng đi đầu. Nhưng gần tới cổng Đại Lộ, bọn họ ngừng xô đẩy và buộc phải xếp sau người khác. Rõ ràng đám này chẳng ngại kẻ ra lệnh xếp hàng hay sự uy nghiêm từ hai bức tượng khổng lồ chắn trước Đại Lộ. Chủ nhân của Đại Lộ Đỏ mới là người khiến họ e sợ. Giỡn mặt một trong bảy người mạnh nhất? Không gã thương gia nào đủ điên làm chuyện đó.
Nhóm công chúa hiện đứng ở hàng thứ hai tính từ bên phải sang. Mai Hoa đi đầu, trên tay là hai đồng vàng và gã đang lúi húi lục hết túi quần nọ rồi túi áo kia. Lục Châu thấy vậy bèn nói:
-Tôi có tiền đây…
Mai Hoa lắc đầu cười:
-Nghĩ tôi nghèo túng vậy sao, công chúa? Chỉ thiếu một đồng vàng thôi, nhưng mà tôi chỉ có tiền chẵn, không có đồng lẻ. Chờ chút, nó ở quanh đây thôi… À! Đây rồi!
Gã bốn mắt thở phào khi tìm thấy đồng vàng thứ ba trong túi quần, đoạn tiếp lời:
-Ở Âm Giới có câu “dù thế nào vẫn phải có ba đồng vàng”. Để vào Đại Lộ Đỏ, cô cần tối thiểu ba đồng vàng. Trả nhiều hơn cũng được nhưng họ không thối lại tiền thừa đâu.
-Mỗi người trả ba đồng vàng? – Lục Châu hỏi.
-Không, chỉ cần một người trả và người đó sẽ bảo lãnh cho người khác. Một người bảo lãnh cho một nghìn người cũng được. Nhưng nếu bất cứ ai gây chuyện không hay, người bảo lãnh phải chịu trách nhiệm, thậm chí mất mạng. Vấn đề nằm ở chỗ đó! Thế nên chẳng ai muốn lo chuyện bao đồng hết.
Nhiệt độ sa mạc nhanh chóng tăng cao, không khí mỗi lúc thêm nóng bức. Trái ngược với nó là dòng người chậm chạp nhích từng bước một, ngàn đôi chân trong tư thế bồn chồn, trăm cặp mắt chốc chốc nghến ngó lên hàng đầu và chung câu hỏi “những thằng trên kia làm gì mà lâu quá thể?”. Nhóm công chúa cũng sốt ruột chẳng kém dân tị nạn, cuộc hành trình dài đằng đẵng đêm qua khiến họ thèm khát nghỉ ngơi hơn bao giờ hết. Vô Phong thi thoảng kiễng chân đếm xem còn bao nhiêu người nữa mới tới lượt mình, đếm chán thì ngửa cổ ngắm đám mây xanh xám khổng lồ rồi lại gục đầu nhìn mặt cát trắng khô khốc. Bất quá ngắm cảnh nơi này chỉ thêm xúc phạm đôi mắt. Dù tư duy kinh doanh thuộc loại hạng bét nhưng Vô Phong khẳng định nơi đây chẳng có tí ti cơ hội nào để phát triển du lịch, trừ phi thế giới này tồn tại thằng điên nhìn thấy cái “đẹp” ở đám mây ô nhiễm kia.
Nhưng định lý muôn thuở là con người nôn nóng bao nhiêu, mọi thứ quanh họ lề mề bấy nhiêu. Thời gian ở Hồi Đằng như con ốc sên bò lết, kéo dài rỉ nhớt của nó lên dòng người mòn mỏi đợi chờ. Tám giờ, chín giờ rồi mười giờ sáng, nhóm công chúa vẫn chưa thể vào Đại Lộ Đỏ. Lúc này, hơi nóng như đàn rắn chui qua quần áo ngoạm lấy da thịt, chích nỗi bức bối vào tinh thần con người. Khí hậu khắc nghiệt lẫn biển người đậm đặc hôi hám khiến Lục Châu xây xẩm mặt mày, nàng chống tay lên đầu gối, đầu óc nghĩ về bồn tắm ở hoàng cung Phi Thiên thành. Vô Phong thì cố kiềm chế nỗi háo hức đấm đá những thằng bỏ mẹ chây ì ở hàng đầu, còn Mai Hoa không ngừng vày vò ba đồng vàng, bàn tay gã liên tục phát ra những tiếng lách cách nóng ruột. Như thường lệ, kẻ duy nhất vẫn bình thản là Chiến Tử. Trừ lúc bước theo đoàn người hay đỡ lấy thân thể công chúa suýt đổ ập vì say nóng, gã cứ trơ trơ tựa bức tượng đá đang thi gan cùng sa mạc. Vô Phong dợm nghĩ cỗ máy “tiểu tiên nữ” của Hỏa Nghi còn giống người hơn gã này (*).
Chờ đợi trước Đại Lộ Đỏ thực là một món ăn mà Vô Phong không muốn thưởng thức lần hai. Hắn cảm giác tâm trí mình như miếng kẹo cao su bị kéo dài và khi dài quá mức, nó đứt đoạn rồi lôi hắn vào cơn mơ màng. Hắn không nhớ đã chờ bao lâu, đi bao nhiêu bước, chỉ biết bức tượng kỵ sĩ ngày càng phình to. Tới khi bức tượng vượt quá tầm nhìn, hắn chợt nhận ra mình đang ở trước cổng Đại Lộ. Giờ chỉ còn ba người nữa là tới nhóm công chúa. Tên tóc đỏ lập tức tỉnh ngủ, đầu nhích sang trái tìm xem cái quái gì làm hắn phải chờ gần ba tiếng đồng hồ. Câu trả lời nằm ở đám bảo vệ đứng trước Đại Lộ Đỏ. Họ gồm sáu người, năm trong số đó vận y phục màu cát, lưng đeo kiếm, súng trễ ngang hông và quàng khăn che mặt kín mít. Người thứ sáu không mang kiếm hay súng, cũng chẳng bịt mặt, y ngồi sau chiếc bàn gỗ màu cánh gián cũ kỹ. Kẻ này được gọi là “quản lộ”. Có năm quản lộ đứng trước Đại Lộ Đỏ, ai muốn vào đều phải thông qua họ. Trên bàn của gã quản lộ có một máy chiếu ba chiều, một thùng sắt. Vô Phong để ý bên cạnh thùng sắt là cỗ máy lạ lùng hình ống cùng những nút bấm nhỏ. Hắn chưa từng thấy món gì tương tự vậy.
Phía trước nhóm công chúa là một cặp vợ chồng cùng đứa con nhỏ đang làm thủ tục vào Đại Lộ, song mọi việc chẳng dễ dàng cho họ. Người đàn ông chắp tay trước gã quản lộ, dáng vẻ gần như cầu xin:
-Xin ngài quản lộ! Chỉ thiếu một đồng vàng thôi, xin hãy cho chúng tôi vào! Chúng tôi sẽ làm việc trả nợ! Xin ngài, chúng tôi đã đi hơn năm trăm cây số rồi, chúng tôi không thể vào Vùng An Toàn nào cả. Xin hãy cho chúng tôi vào Đại Lộ!
Tay quản lộ chống thái dương, ánh mắt ơ hờ chẳng quan tâm nỗi khó khăn của gia đình nọ. Y mở máy chiếu ba chiều, tìm kiếm thông tin gì đấy trên màn hình ảo màu xanh dương, sau quay ra nở nụ cười khoe bộ răng vàng ố:
-Ở đây hết việc, thưa quý ngài. Chúng tôi có đủ người phục vụ, đủ người nấu ăn cho dân tị nạn, đủ người truyền tin… nói tóm lại là chẳng thiếu ai cả. Và nếu quý ngài không có đủ ba đồng vàng thì mời biến đi cho.
-Xin ngài! Chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa…
Tay quản lộ ngắt lời:
-Này! Này! Nhìn tôi này, thưa quý ngài! Ở đây có hàng vạn người chẳng còn nơi để đi, nhưng họ mang đủ ba đồng vàng. Luật là luật, nó đã tồn tại ở Đại Lộ Đỏ ba mươi năm. Vậy nên đừng mong tôi thông cảm hay phá luật vì cái gia cảnh khốn khổ của quý ngài. Quý ngài không còn nơi nào để đi nữa? Vậy tìm cái hố nào đấy, đâm đầu xuống đó và chết, tôi đếch quan tâm đâu! Biến đi trước khi tôi còn tử tế!
Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Ông ta quỳ xuống lạy lục van xin, hy vọng chút lòng thương nhỉ ra từ gương mặt đen đúa của tay quản lộ. Trông cảnh ấy, Lục Châu sinh lòng bất nhẫn, định bụng dúi vào tay người vợ một đồng vàng. Nhưng chưa kịp rút đồng vàng ra khỏi túi áo, Chiến Tử đã tóm lấy tay nàng, nói nhỏ:
-Không phải việc của chúng ta, công chúa.
-Anh không thể cản em như lúc ở Hồi Đằng Cô Mộ đâu. – Lục Châu đáp lời – Nếu không, em sẽ ghét anh thật đấy!
-Ghét bao nhiêu tùy cô, tôi không quan tâm. Nhiệm vụ của cô ở đây là Ác Lạc Điểu, không phải những con người này.
Bàn tay Chiến Tử như kìm sắt khiến Lục Châu không thể cục cựa. Dù chẳng ưa nhưng Vô Phong buộc phải thừa nhận Chiến Tử hành xử đúng đắn. Ban phát lòng tốt ở những nơi cạn kiệt tình người sẽ chỉ đem lại phiền toái. Hồi ở chợ rác, vì giúp một thằng ôn con chạy trốn mà không hề biết nó vừa chôm tiền của lũ băng đảng, tên tóc đỏ đã bị săn lùng cả tháng trời. Sau sự vụ nhớ đời ấy, hắn học được rằng lòng tốt là vô hạn nhưng cần được chi tiêu tiết kiệm vì mạng sống là hữu hạn.
Ký ức của Vô Phong bị ngắt quãng bởi những tiếng quát tháo xen lẫn chửi bới. Lúc này, gã quản lộ mất hết kiên nhẫn và đang dùng gậy vụt thật lực vào lưng người đàn ông khốn khổ đang quỳ mọp dưới đất. Người đàn bà cùng đứa con vội vàng ôm lấy người chồng, người cha của họ và kêu khóc thảm thiết. Tên quản lộ gào inh ỏi:
-Con bà chúng mày, cút! Chúng mày sống ở Âm Giới bao lâu mà không hiểu luật của Đại Lộ Đỏ? Ba đồng vàng, hiểu chưa? Biến mẹ chúng mày đi, lấy được một đồng vàng rồi hẵng quay về đây! Lấy đồng nguyên lành, sứt mẻ một chút cũng không được, hiểu chưa? Giờ thì cút! Cút! Cút ngay!
Y vung gậy đánh rồi lấy chân đạp túi bụi cả ba người. Sau cùng những gã bịt mặt đeo súng tiến đến và quẳng gia đình nọ ra khỏi hàng như vứt đi đống đồ hỏng hóc. Chẳng còn cách nào khác, ba con người phải dắt díu nhau quay lại đường cũ. Hàng ngàn cặp mắt dõi theo họ, cảm thông có, bàng quan có, tức giận có, nhưng rốt cục chẳng ai hảo tâm chìa ra một đồng vàng. Trước mặt gia đình khốn khổ ấy chỉ toàn cát và một đường chân trời xa xăm vô hạn định. Số phận họ ra sao, không ai biết, song kẻ lạc quan nhất cũng không dám khẳng định họ sẽ sống sót qua đêm nay. Nhìn gia đình nọ, Lục Châu tức giận vô cùng, nàng vùng vằng thoát khỏi bàn tay của Chiến Tử và ném cho gã cái nhìn đầy căm phẫn. Ngay cả với kẻ thù, công chúa cũng chưa bao giờ thể hiện ánh mắt như thế.
Đuổi được đám người phiền nhiễu, tay quản lộ trở về ghế ngồi. Y không thèm mở miệng mà vẫy tay gọi người tiếp theo. Không chút chậm trễ, Mai Hoa bước tới đặt tiền lên bàn. Tay quản lộ bỏ ba đồng vàng vào thùng sắt, quay mặt về phía màn hình ba chiều đoạn hỏi Mai Hoa:
-Mấy người?
Mai Hoa vừa nói vừa khoát tay về phía sau:
-Bốn.
Tay quản lộ nhập số liệu, hỏi tiếp:
-Ai bảo lãnh?
-Tôi.
-Ở đây mấy ngày?
-Tới tám giờ sáng mai.
-Có mua sa kết tuyến không?
-Chúng tôi có sẵn rồi, cảm ơn.
-Cần người dựng nhà không?
-Chúng tôi tự dựng được.
Tay quản lộ chau mày, y nhìn Mai Hoa rồi nhích đầu sang trái ngó bọn Vô Phong, đôi mắt dừng lại khá lâu ở công chúa. Mai Hoa khẽ nhếch miệng, gã bước sang ngang chắn tầm nhìn của tay quản lộ một cách vô tình nhưng đầy chủ đích:
-Vậy chúng tôi vào được chưa?
Tên quản lộ mím môi vì bị phá bĩnh. Y bực tức nói:
-Tới Phân Khu số 7, ở đấy còn nhiều chỗ trống cho các người. Tới 2 giờ chiều có suất ăn của Đại Lộ Đỏ, các người có thể ăn hoặc không, tùy! Nhà thổ, chợ, cửa hàng, vân vân… tất cả đều ở Phân Khu số 2 và số 3, các người có thể di chuyển bằng tàu điện hoặc đi bộ. Nếu cần thuê mấy con giác cầu thì tới Phân Khu số 10. Chớ có đánh lộn với ai và cũng đừng ngại khi có đứa đòi đánh lộn, đội an ninh Đại Lộ Đỏ sẽ xử lý hết. Còn thắc mắc gì không?
Mai Hoa lắc đầu. Tên quản lộ tiếp lời:
-Vậy thì “đóng dấu”! Khẩn trương lên, nhiều người khác đang chờ!
Nói xong, y kéo chiếc máy hình ống ra giữa bàn. Mai Hoa gật đầu hiểu ý, bèn vén áo luồn tay qua ống. Tên quản lộ bấm những nút nhỏ trên thân máy, tức thì cái ống thu nhỏ đường kính, ép chặt cẳng tay Mai Hoa, phát tiếng “ri ri” và xì khói qua những khe nhỏ. Lát sau, trên tay gã bốn mắt xuất hiện dấu xăm hình hai kỵ sĩ cưỡi quái thú mô phỏng hai bức tượng khổng lồ, đồng thời là biểu tượng của Đại Lộ Đỏ. Đây được gọi là “đóng dấu”. Dấu xăm giống tấm thẻ căn cước chứng minh quyền công dân và nếu ai không có, họ sẽ bị đuổi khỏi Đại Lộ. Nó tồn tại bao lâu tùy vào khoảng thời gian mà người ta lưu trú; như Mai Hoa và nhóm công chúa, tới tám giờ sáng mai, dấu xăm của họ sẽ biến mất. Họ có thể quay lại cổng Đại Lộ và đóng dấu thêm lần nữa nếu muốn ở lại lâu hơn. Chuyện này khiến Vô Phong cảm giác con người như miếng thịt cần được đóng dấu kiểm dịch trước khi nhập khẩu và đem ra bày bán.
Bốn người nhóm công chúa lần lượt thực hiện việc đóng dấu. Tới lượt Lục Châu, nàng đưa tay vào ống và chờ đợi. Bất quá tên quản lộ chưa vội bấm nút hẹn giờ mà mải mê ngắm nghía cánh tay cô gái. Mắt y mở to, nhãn cầu như lồi ra, lưng duỗi thẳng, cánh mũi phập phồng ngửi thấy hương thơm – thứ mùi vị lạ lẫm chưa từng xuất hiện trong cuộc đời y. Tên quản lộ nhổm người, điệu bộ tựa con thú sắp xé xác miếng thịt tươi. Nhìn gã, công chúa cả sợ, chân chùn bước. Ngay lúc đó Chiến Tử lần tay vào túi áo, sẵn sàng bổ thanh “thiết giáp hạm” thẳng đầu tên quản lộ nếu y dám đụng một ngón tay vào người công chúa. Nhưng tên quản lộ hoàn toàn bị hớp hồn bởi Lục Châu nên chẳng nhận ra mối nguy hiểm ấy. Y nở nụ cười nhe hàm răng vàng ố với cô gái:
-Rõ ràng cô em không phải người ở đây. Đám đàn bà Âm Giới không thể có nước da và mùi thơm như vậy! Không thể nào! Không thể nào… Này, cô em! Chắc cô em biết phải người tầm cỡ thế ra sao mới được làm quản lộ cho Đại Lộ Đỏ chứ? Ta là quản lộ lâu năm nhất, ta có nhiều tiền, luôn có đồ ăn nóng sốt và có cả nước để tắm. Chỉ một đêm… ừm, chỉ cần trò chuyện tâm tình và cô em sẽ được hưởng tất cả những thứ tuyệt vời đó, thấy sao? Ngay tối nay nhé!
Tên tóc đỏ cúi đầu cố ngăn tràng cười xổ ruột. Đây có lẽ là những lời tán tỉnh thô thiển nhất mà hắn từng được nghe. Nhưng Mai Hoa lại thấy việc này chẳng đáng cười chút nào. Rốt cục sau mấy ngày nhịn tắm, Lục Châu không thể bốc mùi như gã muốn, và sẽ chẳng hay ho nếu tên quản lộ bị Chiến Tử chặt thành hai mảnh. Vì không muốn chuyện ấy xảy ra, Mai Hoa liền cất lời:
-Cô ấy đi cùng chúng tôi, chắc không có thời gian đâu.
-Tao đâu hỏi mày? – Tên quản lộ nổi xung – Con bé quyết định! Không phải mày! Một luật nữa ở Đại Lộ Đỏ: không được cắt lời tao, rõ chưa?
Y gào lớn, bản mặt Mai Hoa hứng chịu không ít nước miếng văng tung tóe từ cái miệng hôi hám của y. Nhưng gã cú vọ chẳng lấy làm phiền, chỉ từ tốn lau kính mắt rồi kín đáo dúi vào tay tên quản lộ một tờ tiền giấy, mệnh giá nửa thùng vàng. Tên quản lộ nhíu mày:
-Gì đây?
Mai Hoa cúi lưng, ghé miệng sát tai tên này rồi thì thầm nhỏ to:
-Một chút lòng thành, thưa ngài. Tôi biết vì Đại Lộ Đỏ, ngài phải vất vả, vậy nên cứ coi đây là món quà nhân ngày… sinh nhật chẳng hạn. Tuy nhiên, cô gái của chúng tôi không thích những thú vui của ngài. Cô ấy cần một nơi nghỉ ngơi, vậy thôi. Ngài biết đấy, con bé này… chưa đủ lông đủ cánh, không vui thú gì đâu! Hê hê!
Tên quản lộ đẩy đồng tiền về phía Mai Hoa và nở nụ cười đểu cáng:
-Nếu tao nói tao không thích tiền và muốn con bé này thì sao?
Gã cú vọ nhún vai cười:
-Vậy cứ làm như ngài muốn. Nhưng đây không phải lần đầu tôi tới đây, và tôi biết rõ ở Phân Khu số 3 có bộ phận nhận thư phản hồi. Tôi nghe đồn ông chủ Đại Lộ Đỏ đọc hết thư phản hồi và sẽ xử lý bất cứ ai có thái độ hách dịch hoặc lạm quyền. Nếu ngài không đổi ý, tôi sẽ gửi thư. Nếu ngài đổi ý, xin nhận chút quà mọn này.
Dứt lời, gã lại đẩy đồng tiền về chỗ cũ. Tên quản lộ mím môi chừng muốn xé xác thằng khốn đeo kính kia như xé giấy vụn. Nhưng rốt cục nỗi sợ hãi ông chủ Đại Lộ Đỏ khiến y phải bình tâm suy xét. Suy cho cùng, y chỉ là thằng gác cổng núp dưới chức danh “quản lộ” mỹ miều. Phận sự của y là nhận tiền, đóng dấu và hướng dẫn đường đi lối lại trong Đại Lộ Đỏ. Ngoài ra? Chẳng có thứ “ngoài ra” nào hết. Y chẳng có quyền ra lệnh cho ai hay được ai bảo vệ. Năm gã bịt mặt đeo súng bảo vệ Đại Lộ, không phải y. Tên quản lộ cùng lắm chỉ bắt nạt được đám dân thường thân cô thế cô chứ với kẻ có học thức như Mai Hoa, y chỉ là con chó canh nhà không hơn không kém.
Sau một hồi nấn ná, tên quản lộ đành phải đóng dấu cho Lục Châu. Y ấn nút thật chậm, đôi máu hau háu nhìn cánh tay cô gái trong tiếc nuối cùng cực, xong việc thì làu bàu:
-Tàu điện ở phía sau, biến đi!
Không đợi y làu bàu lần hai, bốn người nhóm công chúa khẩn trương rời đi. Vô Phong ngoái lại và thấy ánh mắt tên quản lộ đang nhìn chằm chặp một điểm nào đấy trên thân thể công chúa. Tên tóc đỏ chau mày rồi ngắm nghía Lục Châu. Vạn Thế ơi, chỉ toàn quần áo, có gì thú vị chứ? Thằng điên kia nhìn thấy cái chi vậy? – Hắn nghĩ bụng.
-Ở đây có dịch vụ tắm công cộng, nhưng tôi thành thật khuyên cô không nên dùng, thưa công chúa. – Mai Hoa nói – Sẽ còn nhiều kẻ khác như cái gã vừa rồi, lúc ấy nửa thùng vàng chẳng đủ giúp cô thoát khỏi rắc rối đâu.
Lục Châu lắc đầu nguầy nguậy, sau lại khẽ gật gật, thành thử chẳng ai biết nàng tán thành hay phản đối ý kiến của Mai Hoa. Rõ ràng công chúa đang đứng trước quyết định khó khăn. Nàng ước chi có bông hoa trong tay để chơi trò tắm hay không tắm. Tiếc thay Đại Lộ Đỏ chẳng có hoa.
Nhưng Đại Lộ Đỏ có nhiều điều thú vị hơn hoa. Kể từ lúc bước vào sa mạc Hồi Đằng, lần cuối cùng nhóm công chúa cảm thấy thích thú miền đất này là ở Hồi Đằng Cô Mộ.
Bắt đầu từ chân bức tượng kỵ sĩ khổng lồ, mặt đất dưới chân bốn người bớt nóng, bầu không khí đỡ oi ả hơn trước. Cũng từ đây xuất hiện vô số dải cát màu đỏ sậm – món “đặc sản” của Đại Lộ Đỏ. Có nhiều dải ngắn chỉ vài bước chân, có dải dài dằng dặc xuyên suốt Đại Lộ, lại có lắm dải xếp so le nhau như vằn hổ. Nhưng hàng ngàn người thường xuyên qua lại nơi đây nên chẳng còn nhiều những dải cát như vậy nữa mà thường là cát trắng trộn cát đỏ hoặc ngược lại. Vô Phong cúi xuống bốc nắm cát đỏ, cảm giác đang tiếp xúc một thứ mềm mịn như bột. Hắn xoa từng hạt cát bằng hai đầu ngón tay và thấy chúng tan thành nhiều hạt nhỏ hơn. Chợt nhớ truyền thuyết máu tưới Đại Lộ Đỏ, Vô Phong liền ghé mũi ngửi nắm cát xem có mùi tanh hay không. Nhưng truyền thuyết rốt cục vẫn chỉ là truyền thuyết, hắn chẳng nhận ra mùi khác lạ nào ở đám cát đỏ này.
Nhóm công chúa tiếp tục tiến sâu vào Đại Lộ. Theo lời tên quản lộ, nhóm công chúa cần đến Phân Khu số 7. Họ chẳng hiểu cái gọi là “Phân Khu”, trừ Mai Hoa. Gã bốn mắt chỉ về hai dãy núi phía sau các bức tượng kỵ sĩ đoạn giải thích:
-Thấy chúng chứ? Chúng dài khoảng ba mươi cây số, đồng thời là chiều dài của Đại Lộ Đỏ. Ba mươi cây số chia thành mười đoạn dài ngắn khác nhau, gọi là Phân Khu. Các Phân Khu số 1, 2, 3 đặt khu điều hành, chợ, nhà thổ, các dịch vụ công cộng, vân vân. Từ Phân Khu số 4 trở đi là nơi ở cho người dân.
Phía trước họ khoảng hai trăm mét là một hàng rào gỗ chắn ngang đường, bắt đầu từ chân dãy núi bên phải và kết thúc ở dãy núi bên trái, vừa bằng chiều rộng Đại Lộ. Hàng rào chia thành năm cửa và hàng ngàn người đang đổ về đây. Đằng sau cửa có nhà chờ tàu điện, nhưng mang tiếng nhà chờ chứ Vô Phong thấy nó gồm một mớ kim loại lắp ghép với nhau trông chẳng khác mấy giàn giáo xây dựng. Trên đỉnh nhà chờ, các tàu điện chạy trên hệ thống dây cáp xoay vòng hình chữ U, chúng hết đến lại đi, mang theo hàng chục người đến từng Phân Khu. Tuy nhiên, Vô Phong không thấy cái gọi là an toàn giao thông ở những tàu điện này. Chúng được mắc vào dây cáp lắt lẻo như mắc treo quần áo, thi thoảng rung rinh nhằm thử thách độ yếu tim của hành khách. Nếu có thông tin cho biết tai nạn thường xuyên diễn ra, hắn cũng chẳng lạ.
Nhóm công chúa vào cửa thứ hai. Họ mất gần năm phút để qua cổng vì phải đợi một đoàn thương nhân cùng lũ giác cầu bự con đi hết, lại mất mười lăm phút xếp hàng mới lên tới đỉnh nhà chờ. Trong lúc đợi chuyến tàu, bọn Vô Phong thống nhất với nhau sẽ không gọi Lục Châu là “công chúa” nữa. Nơi này người đông, từ “công chúa” sẽ đem lại cho họ hàng mớ rắc rối. Khoảng 12 giờ, một chiếc tàu điện đỗ xịch trước mặt họ. Cửa tàu mở, còn gã lái tàu nhoài người ra la hét oang oác:
-Lên tàu, từ từ thôi! Mấy thằng kia chen lấn làm gì thế? Chúng mày có biết vì chen lấn mà nhiều người ngã xuống không? Cút xuống hàng cuối! Muốn tao gọi đội an ninh tới hả? Cút!
Mọi người lần lượt bước lên theo chỉ đạo của gã lái tàu và chẳng ai dám xô đẩy hàng ngũ. Khi chứa đủ sáu mươi người, chiếc tàu điện bắt đầu chuyển động. Cảnh này khiến Vô Phong nhớ lại những chuyến tàu ở Phi Thiên thành, hắn vẫn thường ngồi gần cửa sổ và ngắm nhìn quận Trăng Khuyết lẫn sông Vành Đai Xanh. Nhưng ở đây, tàu điện chẳng có chỗ ngồi, cũng không có vị trí gần cửa sổ cho tên tóc đỏ. Tất cả những gì hắn có thể thấy là đầu người vì hành khách đứng chật như nêm cối. Trong không gian kín của tàu điện, mùi hôi cùng mùi cơ thể bốc lên nồng nặc khiến ai nấy khó thở. Với Lục Châu, nơi này quả thực tệ hơn cả những cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Công chúa cố gắng hô hấp càng ít càng tốt, bởi lẽ cơn buồn nôn đang lan tràn khắp bụng nàng.
-Tôi nghĩ chúng ta nên tách nhóm. – Mai Hoa nói với Lục Châu – Cô và Chiến Tử hãy tới Phân Khu số 7 trước. Tôi và anh bạn tóc đỏ sẽ dừng lại ở Phân Khu số 2 và số 3. Chúng ta gần hết lương thực rồi.
Lục Châu gật đầu tán thành một cách khó khăn. Nhưng Vô Phong phản đối bởi hắn có nhiệm vụ giám sát Chiến Tử mọi lúc mọi nơi. Tên tóc đỏ nói:
-Nơi này nhiều nguy hiểm lắm, thưa công… – Vô Phong hắng giọng – Không, ý tôi là thưa cô. Tốt nhất là chúng ta nên đi cùng nhau.
-Chiếm chỗ trước, không là tẹo nữa chúng ta phải ngủ trên dây cáp đấy, anh bạn! – Mai Hoa nhún vai – Với lại Đại Lộ cũng an toàn, đội an ninh tuần tra khắp nơi, chớ lo.
Vô Phong lắc đầu kiên quyết không chịu rời xa Lục Châu nửa bước. Sau cùng công chúa trấn an hắn:
-Tôi sẽ ổn thôi. Được rồi… tôi sẽ thức và đợi anh về, được chứ?
Công chúa đã nói đến thế, Vô Phong chỉ còn cách nghe theo. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu quả thực Chiến Tử có ý đồ không tốt với công chúa, hắn nên chọn nơi nào vắng vẻ thay vì chốn đông người như Đại Lộ Đỏ. Mai Hoa vỗ vai hắn:
-Đừng lo, anh bạn! Chẳng có thằng nào dám làm chuyện bậy bạ ở đây đâu. Với lại cậu không nên bỏ lỡ thú vui đi chợ Đại Lộ Đỏ. Thú vị lắm!
-Cái gì thú vị? – Vô Phong nheo mắt
Mai Hoa nâng cặp kính đoạn nở nụ cười bí hiểm:
-Có thể cậu nghĩ tôi nói khoác, nhưng chợ của Đại Lộ Đỏ là cái chợ hay ho nhất thế giới!
Lẫn trong dòng người tị nạn là vài đội thương nhân. Đám này mang theo những con quái thú da nâu thấp lùn, bốn chân ú na ú nần như súc gỗ cổ thụ, thân hình tròn ung ủng với cái bụng phệ chạm đất, đầu gắn liền với thân và hầu như không thấy khúc cổ, trên trán mọc hai cái sừng nhỏ. Loài vật này nhìn tổng thể chẳng khác cục xúc xích khổng lồ. Chúng lặc lè bước, lưng chất đống bọc hàng hóa và trĩu nặng hai bên hông. Vô Phong không nghi ngờ sức tải của lũ quái thú; với vóc dáng vật vã đó, khoác thêm lượng hàng gấp đôi cũng chẳng thành vấn đề với chúng. Nhưng, tên tóc đỏ không tin chúng có thể băng qua những đường triền sa mạc hay bãi cát sụt lún bằng thân hình ục ịch ấy. Hắn hỏi Mai Hoa:
-Mấy con này là cái giống gì thế?
-Dân bản xứ gọi nó là “giác cầu”, còn người nước ngoài hay gọi nó là con “cao su”.
Vô Phong nhướn mày không hiểu cái tên “cao su”. Vừa lúc ấy, từ đằng xa, một con giác cầu sụt chân xuống hố cát, toàn thân lún quá nửa so với mặt đất. Cần nói thêm rằng người bị sa chân xuống hố cát sẽ không chết, song lại không thể tự leo lên vì cát lèn chặt cơ thể, trọng lượng tăng gấp bội, cần một hoặc hai người khác giúp sức, anh ta mới thoát khỏi cái hố. Nhưng trường hợp này là giác cầu, thứ sinh vật sở hữu trọng lượng gấp mười lần con người. Vô Phong dám cá trăm đôi tay xúm lại cũng chưa chắc kéo nổi con thú béo núc ấy ra khỏi hố.
Nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn, chẳng ai trong đoàn thương nhân để tâm con giác cầu, vẻ như họ thây kệ sự sống chết của nó. Tức thì một cảnh tượng lạ lùng diễn ra trong mắt Vô Phong: con thú bỗng rùng mình, tấm thân từ từ dâng cao trên bốn cái chân dài ngoẵng mà trước đấy vài giây còn ngắn ngủn úc ích thịt. Nó nhấc chân, bước ra khỏi hố rồi trèo lên mặt đất một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Lúc này con thú cao vống, đám người bên dưới phải ngước mỏi cổ mới thấy cái bụng dính đầy cát của nó. Xong việc, con giác cầu rùng mình, thu ngắn bốn chân, sau lại tiếp tục cuộc hành trình. Chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối, tên tóc đỏ trố mắt, mồm méo xẹo. Hắn liền quay sang Mai Hoa:
-Cái quái gì thế? Con đó làm bằng cao su thật à?
Mai Hoa cười rần:
-Dĩ nhiên là không! Cấu trúc cơ thể loài giác cầu cho phép nó co dãn tùy ý. Khung xương, da, mạch máu, nội tạng… mọi thứ trong cơ thể nó có thể kéo dài hoặc thu gọn. Người ta bảo những thợ rèn Tuyệt Tưởng Thành lấy ý tưởng từ giác cầu và tạo nên thứ kim loại co dãn như ngày nay.
Tên tóc đỏ nhíu mày ngẫm ngợi. Bằng cái giọng nhỏ rí, hắn hỏi Mai Hoa:
-Thế nó làm dài “cái ấy” được không?
-Tôi không biết. – Mai Hoa thì thầm – Nhưng nghe đồn con đực và con cái có thể làm “chuyện ấy” trong khoảng cách một cây số.
Vô Phong đần mặt, không hỏi thêm câu nào về loài giác cầu nữa. Con bà nó… một cây số á! – Hắn mường tượng. Càng tưởng tượng phong phú bao nhiêu, cái mồm hắn méo xệch bấy nhiêu.
Nhóm công chúa rời ngọn đồi cát, gia nhập dòng người tị nạn và thẳng hướng đến Đại Lộ Đỏ. Mỏi mệt, thẫn thờ, bệ rạc … mọi từ ngữ thiếu sinh khí nhất đều toát ra từ những bộ y phục xỉn màu nhàu nát, bám đầy đất cát lẫn mùi súng đạn mà đám dân chúng Âm Giới khoác lên người. Họ đầy đủ thành phần già trẻ lớn bé song đều sở hữu vóc dáng gầy gò thiếu dinh dưỡng, nước da nâu sạm bởi khí hậu khô nóng, nét khổ ải hằn đầy gương mặt vì cuộc sống bấp bênh cùng đôi mắt trơ dại do chứng kiến quá nhiều cái chết. Nhân dạng của họ như sinh ra để miêu tả sự buồn bã, một nỗi buồn thảm ác độc tới nỗi có thể bóp chết niềm vui của kẻ khác chỉ bằng cái nhìn. Trong tay họ, vô số chiếc va li chẳng còn lành lặn; chúng đã tróc nước sơn ngoài, gãy quai xách hoặc bung nắp do bị va đập và quăng quật sau chuỗi ngày trốn chạy phiến quân hay bọn cướp đường. Vô Phong thấy rõ một chiếc va li thủng lỗ chỗ vết đạn còn chủ nhân của nó bước đi cà nhắc, bắp chân cuốn băng thấm đầy máu. Người Âm Giới dắt díu nhau thành hàng dài, vết chân chi chít mặt cát như viết thêm nỗi đau cho lịch sử năm mươi năm nội chiến của đất nước này.
So với người dân, đám thương nhân lại lắm dinh dưỡng hơn. Dẫn đầu đoàn thương nhân là chủ hàng, những kẻ an tọa trên lưng giác cầu và béo tốt chẳng kém gì con thú mà họ cưỡi. Họ hầu như chẳng bao giờ đụng chân xuống đất trừ lúc đi vệ sinh. Ngay lúc này, Vô Phong trông thấy một gã chủ hàng đang thưởng thức bữa sáng gồm bánh mì, thịt nguội và nước lọc. Gã ăn thả cửa, uống thả phanh, và giữa không gian khổng lồ đầy tĩnh lặng, tiếng nhai nuốt của gã làm đám dân chúng đói khát phát điên. Họ nửa muốn giết gã, nửa muốn cầu xin gã ban cho ít vụn bánh mì. Ở đây, ăn uống phè phỡn trước mặt kẻ khác vừa chứng tỏ đẳng cấp xã hội, vừa mang nghĩa sỉ nhục. Bảo vệ hàng hóa là đám kiếm sĩ, những kẻ đang ở giai đoạn “làm giàu” thay vì “tìm kiếm cái ăn” như dân chúng Âm Giới. Đại đa số bọn kiếm sĩ sở hữu gương mặt vô cảm cùng cực, tựa miếng kim loại chẳng hề có độ nhám – loại mặt trơn láng đặc trưng của quân giết người làm lẽ sống và dẫu bao nhiêu máu dính vào cũng trôi tuột đi. Để trở nên giàu có trên miền đất nghèo khổ, cách nhanh nhất là tự biến mình thành kẻ tàn ác.
Một điểm chung giữa dân chúng và thương nhân là tất cả đều bốc mùi nồng nặc. Dân tị nạn chẳng có đủ thời gian uống nước chứ đừng nói tắm rửa, còn với đám thương nhân thì tiền mới là thứ họ quan tâm, không phải sạch sẽ. Thành thử bầu không khí sình lên chất vị tổng hợp của mồ hôi, máu, thức ăn thừa dính trên quần áo cộng thêm mùi khăn khẳn đặc trưng của lũ giác cầu. Dù đã bịt kín mặt nhưng Lục Châu vẫn ngửi thấy mớ hỗn hợp kinh khủng đó, suýt nữa nôn ngay tại chỗ. Vô Phong sống ở chợ rác, bẩn thỉu thành quen, hôi thế này chứ hôi nữa hắn vẫn coi là bình thường. Chỉ duy cái mùi bốc lên từ lũ giác cầu khiến hắn hơi khó chịu.
Trong sự rệu rã, đoàn người tiến tới Đại Lộ Đỏ. Đi được một quãng bỗng có giọng nói từ phía xa vọng đến, nghe bập bõm vài chữ “Xếp hàng…”. Mấy vạn con người chẳng ai bảo ai, tự động xếp thành năm hàng dọc, mỗi hàng cách nhau nửa cây số. Các đội thương nhân cậy đông nhân lực, lắm vũ khí nên ra sức chen lấn hòng đi đầu. Nhưng gần tới cổng Đại Lộ, bọn họ ngừng xô đẩy và buộc phải xếp sau người khác. Rõ ràng đám này chẳng ngại kẻ ra lệnh xếp hàng hay sự uy nghiêm từ hai bức tượng khổng lồ chắn trước Đại Lộ. Chủ nhân của Đại Lộ Đỏ mới là người khiến họ e sợ. Giỡn mặt một trong bảy người mạnh nhất? Không gã thương gia nào đủ điên làm chuyện đó.
Nhóm công chúa hiện đứng ở hàng thứ hai tính từ bên phải sang. Mai Hoa đi đầu, trên tay là hai đồng vàng và gã đang lúi húi lục hết túi quần nọ rồi túi áo kia. Lục Châu thấy vậy bèn nói:
-Tôi có tiền đây…
Mai Hoa lắc đầu cười:
-Nghĩ tôi nghèo túng vậy sao, công chúa? Chỉ thiếu một đồng vàng thôi, nhưng mà tôi chỉ có tiền chẵn, không có đồng lẻ. Chờ chút, nó ở quanh đây thôi… À! Đây rồi!
Gã bốn mắt thở phào khi tìm thấy đồng vàng thứ ba trong túi quần, đoạn tiếp lời:
-Ở Âm Giới có câu “dù thế nào vẫn phải có ba đồng vàng”. Để vào Đại Lộ Đỏ, cô cần tối thiểu ba đồng vàng. Trả nhiều hơn cũng được nhưng họ không thối lại tiền thừa đâu.
-Mỗi người trả ba đồng vàng? – Lục Châu hỏi.
-Không, chỉ cần một người trả và người đó sẽ bảo lãnh cho người khác. Một người bảo lãnh cho một nghìn người cũng được. Nhưng nếu bất cứ ai gây chuyện không hay, người bảo lãnh phải chịu trách nhiệm, thậm chí mất mạng. Vấn đề nằm ở chỗ đó! Thế nên chẳng ai muốn lo chuyện bao đồng hết.
Nhiệt độ sa mạc nhanh chóng tăng cao, không khí mỗi lúc thêm nóng bức. Trái ngược với nó là dòng người chậm chạp nhích từng bước một, ngàn đôi chân trong tư thế bồn chồn, trăm cặp mắt chốc chốc nghến ngó lên hàng đầu và chung câu hỏi “những thằng trên kia làm gì mà lâu quá thể?”. Nhóm công chúa cũng sốt ruột chẳng kém dân tị nạn, cuộc hành trình dài đằng đẵng đêm qua khiến họ thèm khát nghỉ ngơi hơn bao giờ hết. Vô Phong thi thoảng kiễng chân đếm xem còn bao nhiêu người nữa mới tới lượt mình, đếm chán thì ngửa cổ ngắm đám mây xanh xám khổng lồ rồi lại gục đầu nhìn mặt cát trắng khô khốc. Bất quá ngắm cảnh nơi này chỉ thêm xúc phạm đôi mắt. Dù tư duy kinh doanh thuộc loại hạng bét nhưng Vô Phong khẳng định nơi đây chẳng có tí ti cơ hội nào để phát triển du lịch, trừ phi thế giới này tồn tại thằng điên nhìn thấy cái “đẹp” ở đám mây ô nhiễm kia.
Nhưng định lý muôn thuở là con người nôn nóng bao nhiêu, mọi thứ quanh họ lề mề bấy nhiêu. Thời gian ở Hồi Đằng như con ốc sên bò lết, kéo dài rỉ nhớt của nó lên dòng người mòn mỏi đợi chờ. Tám giờ, chín giờ rồi mười giờ sáng, nhóm công chúa vẫn chưa thể vào Đại Lộ Đỏ. Lúc này, hơi nóng như đàn rắn chui qua quần áo ngoạm lấy da thịt, chích nỗi bức bối vào tinh thần con người. Khí hậu khắc nghiệt lẫn biển người đậm đặc hôi hám khiến Lục Châu xây xẩm mặt mày, nàng chống tay lên đầu gối, đầu óc nghĩ về bồn tắm ở hoàng cung Phi Thiên thành. Vô Phong thì cố kiềm chế nỗi háo hức đấm đá những thằng bỏ mẹ chây ì ở hàng đầu, còn Mai Hoa không ngừng vày vò ba đồng vàng, bàn tay gã liên tục phát ra những tiếng lách cách nóng ruột. Như thường lệ, kẻ duy nhất vẫn bình thản là Chiến Tử. Trừ lúc bước theo đoàn người hay đỡ lấy thân thể công chúa suýt đổ ập vì say nóng, gã cứ trơ trơ tựa bức tượng đá đang thi gan cùng sa mạc. Vô Phong dợm nghĩ cỗ máy “tiểu tiên nữ” của Hỏa Nghi còn giống người hơn gã này (*).
Chờ đợi trước Đại Lộ Đỏ thực là một món ăn mà Vô Phong không muốn thưởng thức lần hai. Hắn cảm giác tâm trí mình như miếng kẹo cao su bị kéo dài và khi dài quá mức, nó đứt đoạn rồi lôi hắn vào cơn mơ màng. Hắn không nhớ đã chờ bao lâu, đi bao nhiêu bước, chỉ biết bức tượng kỵ sĩ ngày càng phình to. Tới khi bức tượng vượt quá tầm nhìn, hắn chợt nhận ra mình đang ở trước cổng Đại Lộ. Giờ chỉ còn ba người nữa là tới nhóm công chúa. Tên tóc đỏ lập tức tỉnh ngủ, đầu nhích sang trái tìm xem cái quái gì làm hắn phải chờ gần ba tiếng đồng hồ. Câu trả lời nằm ở đám bảo vệ đứng trước Đại Lộ Đỏ. Họ gồm sáu người, năm trong số đó vận y phục màu cát, lưng đeo kiếm, súng trễ ngang hông và quàng khăn che mặt kín mít. Người thứ sáu không mang kiếm hay súng, cũng chẳng bịt mặt, y ngồi sau chiếc bàn gỗ màu cánh gián cũ kỹ. Kẻ này được gọi là “quản lộ”. Có năm quản lộ đứng trước Đại Lộ Đỏ, ai muốn vào đều phải thông qua họ. Trên bàn của gã quản lộ có một máy chiếu ba chiều, một thùng sắt. Vô Phong để ý bên cạnh thùng sắt là cỗ máy lạ lùng hình ống cùng những nút bấm nhỏ. Hắn chưa từng thấy món gì tương tự vậy.
Phía trước nhóm công chúa là một cặp vợ chồng cùng đứa con nhỏ đang làm thủ tục vào Đại Lộ, song mọi việc chẳng dễ dàng cho họ. Người đàn ông chắp tay trước gã quản lộ, dáng vẻ gần như cầu xin:
-Xin ngài quản lộ! Chỉ thiếu một đồng vàng thôi, xin hãy cho chúng tôi vào! Chúng tôi sẽ làm việc trả nợ! Xin ngài, chúng tôi đã đi hơn năm trăm cây số rồi, chúng tôi không thể vào Vùng An Toàn nào cả. Xin hãy cho chúng tôi vào Đại Lộ!
Tay quản lộ chống thái dương, ánh mắt ơ hờ chẳng quan tâm nỗi khó khăn của gia đình nọ. Y mở máy chiếu ba chiều, tìm kiếm thông tin gì đấy trên màn hình ảo màu xanh dương, sau quay ra nở nụ cười khoe bộ răng vàng ố:
-Ở đây hết việc, thưa quý ngài. Chúng tôi có đủ người phục vụ, đủ người nấu ăn cho dân tị nạn, đủ người truyền tin… nói tóm lại là chẳng thiếu ai cả. Và nếu quý ngài không có đủ ba đồng vàng thì mời biến đi cho.
-Xin ngài! Chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa…
Tay quản lộ ngắt lời:
-Này! Này! Nhìn tôi này, thưa quý ngài! Ở đây có hàng vạn người chẳng còn nơi để đi, nhưng họ mang đủ ba đồng vàng. Luật là luật, nó đã tồn tại ở Đại Lộ Đỏ ba mươi năm. Vậy nên đừng mong tôi thông cảm hay phá luật vì cái gia cảnh khốn khổ của quý ngài. Quý ngài không còn nơi nào để đi nữa? Vậy tìm cái hố nào đấy, đâm đầu xuống đó và chết, tôi đếch quan tâm đâu! Biến đi trước khi tôi còn tử tế!
Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Ông ta quỳ xuống lạy lục van xin, hy vọng chút lòng thương nhỉ ra từ gương mặt đen đúa của tay quản lộ. Trông cảnh ấy, Lục Châu sinh lòng bất nhẫn, định bụng dúi vào tay người vợ một đồng vàng. Nhưng chưa kịp rút đồng vàng ra khỏi túi áo, Chiến Tử đã tóm lấy tay nàng, nói nhỏ:
-Không phải việc của chúng ta, công chúa.
-Anh không thể cản em như lúc ở Hồi Đằng Cô Mộ đâu. – Lục Châu đáp lời – Nếu không, em sẽ ghét anh thật đấy!
-Ghét bao nhiêu tùy cô, tôi không quan tâm. Nhiệm vụ của cô ở đây là Ác Lạc Điểu, không phải những con người này.
Bàn tay Chiến Tử như kìm sắt khiến Lục Châu không thể cục cựa. Dù chẳng ưa nhưng Vô Phong buộc phải thừa nhận Chiến Tử hành xử đúng đắn. Ban phát lòng tốt ở những nơi cạn kiệt tình người sẽ chỉ đem lại phiền toái. Hồi ở chợ rác, vì giúp một thằng ôn con chạy trốn mà không hề biết nó vừa chôm tiền của lũ băng đảng, tên tóc đỏ đã bị săn lùng cả tháng trời. Sau sự vụ nhớ đời ấy, hắn học được rằng lòng tốt là vô hạn nhưng cần được chi tiêu tiết kiệm vì mạng sống là hữu hạn.
Ký ức của Vô Phong bị ngắt quãng bởi những tiếng quát tháo xen lẫn chửi bới. Lúc này, gã quản lộ mất hết kiên nhẫn và đang dùng gậy vụt thật lực vào lưng người đàn ông khốn khổ đang quỳ mọp dưới đất. Người đàn bà cùng đứa con vội vàng ôm lấy người chồng, người cha của họ và kêu khóc thảm thiết. Tên quản lộ gào inh ỏi:
-Con bà chúng mày, cút! Chúng mày sống ở Âm Giới bao lâu mà không hiểu luật của Đại Lộ Đỏ? Ba đồng vàng, hiểu chưa? Biến mẹ chúng mày đi, lấy được một đồng vàng rồi hẵng quay về đây! Lấy đồng nguyên lành, sứt mẻ một chút cũng không được, hiểu chưa? Giờ thì cút! Cút! Cút ngay!
Y vung gậy đánh rồi lấy chân đạp túi bụi cả ba người. Sau cùng những gã bịt mặt đeo súng tiến đến và quẳng gia đình nọ ra khỏi hàng như vứt đi đống đồ hỏng hóc. Chẳng còn cách nào khác, ba con người phải dắt díu nhau quay lại đường cũ. Hàng ngàn cặp mắt dõi theo họ, cảm thông có, bàng quan có, tức giận có, nhưng rốt cục chẳng ai hảo tâm chìa ra một đồng vàng. Trước mặt gia đình khốn khổ ấy chỉ toàn cát và một đường chân trời xa xăm vô hạn định. Số phận họ ra sao, không ai biết, song kẻ lạc quan nhất cũng không dám khẳng định họ sẽ sống sót qua đêm nay. Nhìn gia đình nọ, Lục Châu tức giận vô cùng, nàng vùng vằng thoát khỏi bàn tay của Chiến Tử và ném cho gã cái nhìn đầy căm phẫn. Ngay cả với kẻ thù, công chúa cũng chưa bao giờ thể hiện ánh mắt như thế.
Đuổi được đám người phiền nhiễu, tay quản lộ trở về ghế ngồi. Y không thèm mở miệng mà vẫy tay gọi người tiếp theo. Không chút chậm trễ, Mai Hoa bước tới đặt tiền lên bàn. Tay quản lộ bỏ ba đồng vàng vào thùng sắt, quay mặt về phía màn hình ba chiều đoạn hỏi Mai Hoa:
-Mấy người?
Mai Hoa vừa nói vừa khoát tay về phía sau:
-Bốn.
Tay quản lộ nhập số liệu, hỏi tiếp:
-Ai bảo lãnh?
-Tôi.
-Ở đây mấy ngày?
-Tới tám giờ sáng mai.
-Có mua sa kết tuyến không?
-Chúng tôi có sẵn rồi, cảm ơn.
-Cần người dựng nhà không?
-Chúng tôi tự dựng được.
Tay quản lộ chau mày, y nhìn Mai Hoa rồi nhích đầu sang trái ngó bọn Vô Phong, đôi mắt dừng lại khá lâu ở công chúa. Mai Hoa khẽ nhếch miệng, gã bước sang ngang chắn tầm nhìn của tay quản lộ một cách vô tình nhưng đầy chủ đích:
-Vậy chúng tôi vào được chưa?
Tên quản lộ mím môi vì bị phá bĩnh. Y bực tức nói:
-Tới Phân Khu số 7, ở đấy còn nhiều chỗ trống cho các người. Tới 2 giờ chiều có suất ăn của Đại Lộ Đỏ, các người có thể ăn hoặc không, tùy! Nhà thổ, chợ, cửa hàng, vân vân… tất cả đều ở Phân Khu số 2 và số 3, các người có thể di chuyển bằng tàu điện hoặc đi bộ. Nếu cần thuê mấy con giác cầu thì tới Phân Khu số 10. Chớ có đánh lộn với ai và cũng đừng ngại khi có đứa đòi đánh lộn, đội an ninh Đại Lộ Đỏ sẽ xử lý hết. Còn thắc mắc gì không?
Mai Hoa lắc đầu. Tên quản lộ tiếp lời:
-Vậy thì “đóng dấu”! Khẩn trương lên, nhiều người khác đang chờ!
Nói xong, y kéo chiếc máy hình ống ra giữa bàn. Mai Hoa gật đầu hiểu ý, bèn vén áo luồn tay qua ống. Tên quản lộ bấm những nút nhỏ trên thân máy, tức thì cái ống thu nhỏ đường kính, ép chặt cẳng tay Mai Hoa, phát tiếng “ri ri” và xì khói qua những khe nhỏ. Lát sau, trên tay gã bốn mắt xuất hiện dấu xăm hình hai kỵ sĩ cưỡi quái thú mô phỏng hai bức tượng khổng lồ, đồng thời là biểu tượng của Đại Lộ Đỏ. Đây được gọi là “đóng dấu”. Dấu xăm giống tấm thẻ căn cước chứng minh quyền công dân và nếu ai không có, họ sẽ bị đuổi khỏi Đại Lộ. Nó tồn tại bao lâu tùy vào khoảng thời gian mà người ta lưu trú; như Mai Hoa và nhóm công chúa, tới tám giờ sáng mai, dấu xăm của họ sẽ biến mất. Họ có thể quay lại cổng Đại Lộ và đóng dấu thêm lần nữa nếu muốn ở lại lâu hơn. Chuyện này khiến Vô Phong cảm giác con người như miếng thịt cần được đóng dấu kiểm dịch trước khi nhập khẩu và đem ra bày bán.
Bốn người nhóm công chúa lần lượt thực hiện việc đóng dấu. Tới lượt Lục Châu, nàng đưa tay vào ống và chờ đợi. Bất quá tên quản lộ chưa vội bấm nút hẹn giờ mà mải mê ngắm nghía cánh tay cô gái. Mắt y mở to, nhãn cầu như lồi ra, lưng duỗi thẳng, cánh mũi phập phồng ngửi thấy hương thơm – thứ mùi vị lạ lẫm chưa từng xuất hiện trong cuộc đời y. Tên quản lộ nhổm người, điệu bộ tựa con thú sắp xé xác miếng thịt tươi. Nhìn gã, công chúa cả sợ, chân chùn bước. Ngay lúc đó Chiến Tử lần tay vào túi áo, sẵn sàng bổ thanh “thiết giáp hạm” thẳng đầu tên quản lộ nếu y dám đụng một ngón tay vào người công chúa. Nhưng tên quản lộ hoàn toàn bị hớp hồn bởi Lục Châu nên chẳng nhận ra mối nguy hiểm ấy. Y nở nụ cười nhe hàm răng vàng ố với cô gái:
-Rõ ràng cô em không phải người ở đây. Đám đàn bà Âm Giới không thể có nước da và mùi thơm như vậy! Không thể nào! Không thể nào… Này, cô em! Chắc cô em biết phải người tầm cỡ thế ra sao mới được làm quản lộ cho Đại Lộ Đỏ chứ? Ta là quản lộ lâu năm nhất, ta có nhiều tiền, luôn có đồ ăn nóng sốt và có cả nước để tắm. Chỉ một đêm… ừm, chỉ cần trò chuyện tâm tình và cô em sẽ được hưởng tất cả những thứ tuyệt vời đó, thấy sao? Ngay tối nay nhé!
Tên tóc đỏ cúi đầu cố ngăn tràng cười xổ ruột. Đây có lẽ là những lời tán tỉnh thô thiển nhất mà hắn từng được nghe. Nhưng Mai Hoa lại thấy việc này chẳng đáng cười chút nào. Rốt cục sau mấy ngày nhịn tắm, Lục Châu không thể bốc mùi như gã muốn, và sẽ chẳng hay ho nếu tên quản lộ bị Chiến Tử chặt thành hai mảnh. Vì không muốn chuyện ấy xảy ra, Mai Hoa liền cất lời:
-Cô ấy đi cùng chúng tôi, chắc không có thời gian đâu.
-Tao đâu hỏi mày? – Tên quản lộ nổi xung – Con bé quyết định! Không phải mày! Một luật nữa ở Đại Lộ Đỏ: không được cắt lời tao, rõ chưa?
Y gào lớn, bản mặt Mai Hoa hứng chịu không ít nước miếng văng tung tóe từ cái miệng hôi hám của y. Nhưng gã cú vọ chẳng lấy làm phiền, chỉ từ tốn lau kính mắt rồi kín đáo dúi vào tay tên quản lộ một tờ tiền giấy, mệnh giá nửa thùng vàng. Tên quản lộ nhíu mày:
-Gì đây?
Mai Hoa cúi lưng, ghé miệng sát tai tên này rồi thì thầm nhỏ to:
-Một chút lòng thành, thưa ngài. Tôi biết vì Đại Lộ Đỏ, ngài phải vất vả, vậy nên cứ coi đây là món quà nhân ngày… sinh nhật chẳng hạn. Tuy nhiên, cô gái của chúng tôi không thích những thú vui của ngài. Cô ấy cần một nơi nghỉ ngơi, vậy thôi. Ngài biết đấy, con bé này… chưa đủ lông đủ cánh, không vui thú gì đâu! Hê hê!
Tên quản lộ đẩy đồng tiền về phía Mai Hoa và nở nụ cười đểu cáng:
-Nếu tao nói tao không thích tiền và muốn con bé này thì sao?
Gã cú vọ nhún vai cười:
-Vậy cứ làm như ngài muốn. Nhưng đây không phải lần đầu tôi tới đây, và tôi biết rõ ở Phân Khu số 3 có bộ phận nhận thư phản hồi. Tôi nghe đồn ông chủ Đại Lộ Đỏ đọc hết thư phản hồi và sẽ xử lý bất cứ ai có thái độ hách dịch hoặc lạm quyền. Nếu ngài không đổi ý, tôi sẽ gửi thư. Nếu ngài đổi ý, xin nhận chút quà mọn này.
Dứt lời, gã lại đẩy đồng tiền về chỗ cũ. Tên quản lộ mím môi chừng muốn xé xác thằng khốn đeo kính kia như xé giấy vụn. Nhưng rốt cục nỗi sợ hãi ông chủ Đại Lộ Đỏ khiến y phải bình tâm suy xét. Suy cho cùng, y chỉ là thằng gác cổng núp dưới chức danh “quản lộ” mỹ miều. Phận sự của y là nhận tiền, đóng dấu và hướng dẫn đường đi lối lại trong Đại Lộ Đỏ. Ngoài ra? Chẳng có thứ “ngoài ra” nào hết. Y chẳng có quyền ra lệnh cho ai hay được ai bảo vệ. Năm gã bịt mặt đeo súng bảo vệ Đại Lộ, không phải y. Tên quản lộ cùng lắm chỉ bắt nạt được đám dân thường thân cô thế cô chứ với kẻ có học thức như Mai Hoa, y chỉ là con chó canh nhà không hơn không kém.
Sau một hồi nấn ná, tên quản lộ đành phải đóng dấu cho Lục Châu. Y ấn nút thật chậm, đôi máu hau háu nhìn cánh tay cô gái trong tiếc nuối cùng cực, xong việc thì làu bàu:
-Tàu điện ở phía sau, biến đi!
Không đợi y làu bàu lần hai, bốn người nhóm công chúa khẩn trương rời đi. Vô Phong ngoái lại và thấy ánh mắt tên quản lộ đang nhìn chằm chặp một điểm nào đấy trên thân thể công chúa. Tên tóc đỏ chau mày rồi ngắm nghía Lục Châu. Vạn Thế ơi, chỉ toàn quần áo, có gì thú vị chứ? Thằng điên kia nhìn thấy cái chi vậy? – Hắn nghĩ bụng.
-Ở đây có dịch vụ tắm công cộng, nhưng tôi thành thật khuyên cô không nên dùng, thưa công chúa. – Mai Hoa nói – Sẽ còn nhiều kẻ khác như cái gã vừa rồi, lúc ấy nửa thùng vàng chẳng đủ giúp cô thoát khỏi rắc rối đâu.
Lục Châu lắc đầu nguầy nguậy, sau lại khẽ gật gật, thành thử chẳng ai biết nàng tán thành hay phản đối ý kiến của Mai Hoa. Rõ ràng công chúa đang đứng trước quyết định khó khăn. Nàng ước chi có bông hoa trong tay để chơi trò tắm hay không tắm. Tiếc thay Đại Lộ Đỏ chẳng có hoa.
Nhưng Đại Lộ Đỏ có nhiều điều thú vị hơn hoa. Kể từ lúc bước vào sa mạc Hồi Đằng, lần cuối cùng nhóm công chúa cảm thấy thích thú miền đất này là ở Hồi Đằng Cô Mộ.
Bắt đầu từ chân bức tượng kỵ sĩ khổng lồ, mặt đất dưới chân bốn người bớt nóng, bầu không khí đỡ oi ả hơn trước. Cũng từ đây xuất hiện vô số dải cát màu đỏ sậm – món “đặc sản” của Đại Lộ Đỏ. Có nhiều dải ngắn chỉ vài bước chân, có dải dài dằng dặc xuyên suốt Đại Lộ, lại có lắm dải xếp so le nhau như vằn hổ. Nhưng hàng ngàn người thường xuyên qua lại nơi đây nên chẳng còn nhiều những dải cát như vậy nữa mà thường là cát trắng trộn cát đỏ hoặc ngược lại. Vô Phong cúi xuống bốc nắm cát đỏ, cảm giác đang tiếp xúc một thứ mềm mịn như bột. Hắn xoa từng hạt cát bằng hai đầu ngón tay và thấy chúng tan thành nhiều hạt nhỏ hơn. Chợt nhớ truyền thuyết máu tưới Đại Lộ Đỏ, Vô Phong liền ghé mũi ngửi nắm cát xem có mùi tanh hay không. Nhưng truyền thuyết rốt cục vẫn chỉ là truyền thuyết, hắn chẳng nhận ra mùi khác lạ nào ở đám cát đỏ này.
Nhóm công chúa tiếp tục tiến sâu vào Đại Lộ. Theo lời tên quản lộ, nhóm công chúa cần đến Phân Khu số 7. Họ chẳng hiểu cái gọi là “Phân Khu”, trừ Mai Hoa. Gã bốn mắt chỉ về hai dãy núi phía sau các bức tượng kỵ sĩ đoạn giải thích:
-Thấy chúng chứ? Chúng dài khoảng ba mươi cây số, đồng thời là chiều dài của Đại Lộ Đỏ. Ba mươi cây số chia thành mười đoạn dài ngắn khác nhau, gọi là Phân Khu. Các Phân Khu số 1, 2, 3 đặt khu điều hành, chợ, nhà thổ, các dịch vụ công cộng, vân vân. Từ Phân Khu số 4 trở đi là nơi ở cho người dân.
Phía trước họ khoảng hai trăm mét là một hàng rào gỗ chắn ngang đường, bắt đầu từ chân dãy núi bên phải và kết thúc ở dãy núi bên trái, vừa bằng chiều rộng Đại Lộ. Hàng rào chia thành năm cửa và hàng ngàn người đang đổ về đây. Đằng sau cửa có nhà chờ tàu điện, nhưng mang tiếng nhà chờ chứ Vô Phong thấy nó gồm một mớ kim loại lắp ghép với nhau trông chẳng khác mấy giàn giáo xây dựng. Trên đỉnh nhà chờ, các tàu điện chạy trên hệ thống dây cáp xoay vòng hình chữ U, chúng hết đến lại đi, mang theo hàng chục người đến từng Phân Khu. Tuy nhiên, Vô Phong không thấy cái gọi là an toàn giao thông ở những tàu điện này. Chúng được mắc vào dây cáp lắt lẻo như mắc treo quần áo, thi thoảng rung rinh nhằm thử thách độ yếu tim của hành khách. Nếu có thông tin cho biết tai nạn thường xuyên diễn ra, hắn cũng chẳng lạ.
Nhóm công chúa vào cửa thứ hai. Họ mất gần năm phút để qua cổng vì phải đợi một đoàn thương nhân cùng lũ giác cầu bự con đi hết, lại mất mười lăm phút xếp hàng mới lên tới đỉnh nhà chờ. Trong lúc đợi chuyến tàu, bọn Vô Phong thống nhất với nhau sẽ không gọi Lục Châu là “công chúa” nữa. Nơi này người đông, từ “công chúa” sẽ đem lại cho họ hàng mớ rắc rối. Khoảng 12 giờ, một chiếc tàu điện đỗ xịch trước mặt họ. Cửa tàu mở, còn gã lái tàu nhoài người ra la hét oang oác:
-Lên tàu, từ từ thôi! Mấy thằng kia chen lấn làm gì thế? Chúng mày có biết vì chen lấn mà nhiều người ngã xuống không? Cút xuống hàng cuối! Muốn tao gọi đội an ninh tới hả? Cút!
Mọi người lần lượt bước lên theo chỉ đạo của gã lái tàu và chẳng ai dám xô đẩy hàng ngũ. Khi chứa đủ sáu mươi người, chiếc tàu điện bắt đầu chuyển động. Cảnh này khiến Vô Phong nhớ lại những chuyến tàu ở Phi Thiên thành, hắn vẫn thường ngồi gần cửa sổ và ngắm nhìn quận Trăng Khuyết lẫn sông Vành Đai Xanh. Nhưng ở đây, tàu điện chẳng có chỗ ngồi, cũng không có vị trí gần cửa sổ cho tên tóc đỏ. Tất cả những gì hắn có thể thấy là đầu người vì hành khách đứng chật như nêm cối. Trong không gian kín của tàu điện, mùi hôi cùng mùi cơ thể bốc lên nồng nặc khiến ai nấy khó thở. Với Lục Châu, nơi này quả thực tệ hơn cả những cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Công chúa cố gắng hô hấp càng ít càng tốt, bởi lẽ cơn buồn nôn đang lan tràn khắp bụng nàng.
-Tôi nghĩ chúng ta nên tách nhóm. – Mai Hoa nói với Lục Châu – Cô và Chiến Tử hãy tới Phân Khu số 7 trước. Tôi và anh bạn tóc đỏ sẽ dừng lại ở Phân Khu số 2 và số 3. Chúng ta gần hết lương thực rồi.
Lục Châu gật đầu tán thành một cách khó khăn. Nhưng Vô Phong phản đối bởi hắn có nhiệm vụ giám sát Chiến Tử mọi lúc mọi nơi. Tên tóc đỏ nói:
-Nơi này nhiều nguy hiểm lắm, thưa công… – Vô Phong hắng giọng – Không, ý tôi là thưa cô. Tốt nhất là chúng ta nên đi cùng nhau.
-Chiếm chỗ trước, không là tẹo nữa chúng ta phải ngủ trên dây cáp đấy, anh bạn! – Mai Hoa nhún vai – Với lại Đại Lộ cũng an toàn, đội an ninh tuần tra khắp nơi, chớ lo.
Vô Phong lắc đầu kiên quyết không chịu rời xa Lục Châu nửa bước. Sau cùng công chúa trấn an hắn:
-Tôi sẽ ổn thôi. Được rồi… tôi sẽ thức và đợi anh về, được chứ?
Công chúa đã nói đến thế, Vô Phong chỉ còn cách nghe theo. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu quả thực Chiến Tử có ý đồ không tốt với công chúa, hắn nên chọn nơi nào vắng vẻ thay vì chốn đông người như Đại Lộ Đỏ. Mai Hoa vỗ vai hắn:
-Đừng lo, anh bạn! Chẳng có thằng nào dám làm chuyện bậy bạ ở đây đâu. Với lại cậu không nên bỏ lỡ thú vui đi chợ Đại Lộ Đỏ. Thú vị lắm!
-Cái gì thú vị? – Vô Phong nheo mắt
Mai Hoa nâng cặp kính đoạn nở nụ cười bí hiểm:
-Có thể cậu nghĩ tôi nói khoác, nhưng chợ của Đại Lộ Đỏ là cái chợ hay ho nhất thế giới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.