Quyển 6 - Chương 12: Giả và thật
Get Backer
25/05/2019
Phía trước tường thành Thiên Lý Huyệt Thi có một con sông lớn quanh năm
ẩn trong sương mù. Người ta – mà cụ thể là đám buôn lậu người Bắc Thần – kể rằng mỗi đêm trăng sáng, mặt nước phản chiếu ánh trăng nhưng không
phải sắc bạc thường thấy mà là màu đỏ sậm. Khi đó dùng tay vục xuống
sông sẽ có cảm giác dính nhớp, hơi tanh bốc lên ngầu sống mũi. Chuyện
cũng chẳng mới mẻ vì nhiều thế hệ buôn lậu Bắc Thần đã truyền tai nhau
về nó, có chăng là lắm dị bản. Và ngẫm ra cũng chẳng lạ khi con sông đã
vùi lấp, chôn chặt, cấu rỉa, phân hủy, bơm nước trương phềnh hoặc đẩy
sang những dòng chảy khác hàng vạn, hàng triệu tử thi của thời phi cơ
giới. Lịch sử chiến trận nơi đây nhiều hơn bất cứ đâu trên lãnh thổ Bắc
Thần. Đám buôn lậu còn nói có một giống thủy quái dưới sông trông giống
ngựa, thân thể làm từ tay chân tử thi chảy ròng ròng máu, đêm xuống là
mò lên bờ kiếm ăn. Họ gọi con quái vật là thủy mã nhân. Còn dòng sông,
cả người Bắc Thần lẫn Diệp quốc gọi nó là Vong Hà – sông của người
chết.
Dù vậy thì chẳng ai xác nhận chuyện ma mãnh cho đám buôn lậu, bởi lẽ không người tử tế nào vượt Vong Hà lúc tối mịt, dấm dúi lái con thuyền không đèn chiếu sáng trên khúc chi chít đá ngầm và lắm cơn sóng dữ. Người tử tế chọn những chiếc tàu lớn đảm bảo, thong dong trên đoạn sông có ánh đèn pha kiểm soát từ quân đội hai nước. Đàng hoàng và đúng luật. Ma quỷ, nếu có thật, sẽ chẳng dại tới đó kiếm chuyện hù dọa người sống. Lịch sử chưa ghi nhận con ma nào dám thử độ bền của nó với bom đạn.
Nhưng khi xung đột biên giới giữa Bắc Thần và Diệp quốc nổ ra, những khu trạm hai bên bờ sông không còn bóng người. Không đèn pha, không phi thuyền tuần tra, không tàu chở hàng hóa. Đám buôn lậu thì không dám đánh cược với một con sông rải đầy thủy lôi. Vong Hà đã hoang lạnh như thế suốt một năm. Những câu chuyện quỷ quái năm xưa được dịp trỗi dậy và lưu truyền khắp nội bộ quân lính Bắc Thần.
- Vậy cái giống thủy mã nhân có thật? Ai nhìn thấy nó rồi? Nó giống quái vật không trung hả? Hay khác hơn?
Câu hỏi của Ly Đốc không được hồi đáp. Đám lính Bắc Thần hoàn toàn phớt lờ, nhất là các cựu binh. Họ không muốn gieo rắc thêm hoang mang cho bọn lính mới trong đội. Lính cần chắc tay súng chứ không phải hàm răng đánh lập cập. Nhưng gã Thập Kiếm không quan tâm mình bị phớt lờ mà tỉnh bơ hỏi tiếp:
- Thế hóa ra con thủy mã nhân đó chính là Ngáo Ộp mà mấy anh sợ hả? Tôi nghe nói Ngáo Ộp ăn thịt người sống, kẻ bị ăn sẽ vĩnh viễn không thể tới Tụ Hồn Hải để siêu thoát, phải vậy không? Mà hình như chúng ta đang gần sông lắm, có khi nào bọn quái vật ấy mò lên không?
Mấy gã lính mới nghe vậy thì run lên. Bọn họ cao to, lực lưỡng, đẹp trai, da thịt thớ nào ra thớ ấy dưới quân phục. Nhưng tới chiến trường này, họ như những cậu bé to xác yếu đuối thể chất và sợ hãi chuyện bóng gió, tỉ như bóng tối dưới cầu thang tắt điện hoặc nhắm mắt trong phòng tắm. Đội trưởng toán lính ngoảnh lại nhìn Ly Đốc, miệng mím môi mỏng, ánh mắt hằm hè. Gã Thập Kiếm liền tìm đồng minh ở Tiểu Hồ song đáp lại gã là cái quắc mắt đe dọa. Ly Đốc ôm gáy thở dài. Giả như Cụ Cố Tổ ở đây, màn tấu hài của gã sẽ được tán thưởng, thậm chí phụ họa.
Nhóm Tiểu Hồ đã theo toán lính này hai ngày. Từ tường thành, họ ngược lên phía bắc, luồn qua những cánh rừng nham nhở bị đạn pháo giày xéo. Cuối ngày thứ nhất, hành trình chuyển sang hướng đông bắc, xuyên qua một khu rừng do quân đội Bắc Thần kiểm soát rồi tiến dần về con sông Vong Hà. Cụ cố tách nhóm ở đó.
“Phải chia nhau ra tìm. Ta vừa bói bài, có vẻ con bé Thôn Cơ vẫn loanh quanh ở đây chứ chưa đi xa...” – Cụ cố nói – “...nhưng không dễ tìm một Ngũ Pháp Sư giấu mình. Có thể Thôn Cơ đang tìm dược liệu cho sự bất tử, rừng già Bắc Thần có mấy thứ như vậy. Chỗ này lắm người chết, đất đai có thịt người bồi bổ nên thảo mộc tươi xanh công hiệu lắm. Hờ hờ hờ! Cơ mà nói thật với chúng bay, ta sợ Ngáo Ộp lắm. Đừng làm nó nổi điên, nếu không nó sẽ bắt chúng bay về hang phơi khô ăn dần đấy! Hờ hờ!”
Tiểu Hồ chẳng tin có thứ sinh vật làm cụ cố sợ hãi, ở đây chính ổng mới là Ngáo Ộp. Cô gái đưa cụ cố chiếc bộ đàm giữ liên lạc nhưng chẳng hy vọng nó phát huy tác dụng, cái thứ na ná bánh mì với cơ man nút bấm đó dường như nằm ngoài vốn tri thức sâu rộng của Cụ Cố Tổ. Thậm chí nàng từ bỏ luôn viễn cảnh cụ cố xuất hiện kịp thời làm người cứu tinh hay chí ít là tới điểm hẹn đúng giờ. Rượu, bệnh đau lưng bất chợt, cơn buồn ngủ, mấy gã đánh thuê vô lễ với người già... có hàng tá thứ dễ dàng níu chân cụ cố. Tự thân vận động thôi! – Tiểu Hồ chép miệng. Đi cùng cụ cố dăm ngày, nàng nhiễm luôn thói chẹp miệng tem tép từ lão già.
Cơ mà mọi chuyện không chỉ là tìm kiếm Thôn Cơ sau đó rời khỏi đây một cách dễ dàng. Dù chỉ đang khoác cái danh “đội hỗ trợ nhân đạo” nhưng những gì mà Tiểu Hồ phải làm là thật, thật từng tiểu tiết. Khốn thay, nàng làm không công và càng không có bảo hiểm.
Chiều hôm đó, toán lính Bắc Thần rời khu vực an toàn và tiến gần hơn về con sông, một nơi từng um tùm lá rừng lá thấp với những trảng cỏ màu huyết dụ phủ kín hai bên bờ. Người ta nói vì máu người chết quá nhiều rồi ngấm xuống mạch nước ngầm nên cỏ mới có màu sắc như thế. Đôi khi, đôi mắt người thường có thể sẽ bắt gặp người chết đi lang trên cỏ với bóng hình nửa sương khói nửa xác thịt. Chuyện kể là vậy. Giờ thì bờ sông nát bấy, bãi cỏ rộp từng mảng lở loét đất như lớp da bị bỏng nặng, ngọn cỏ bị tứa nát bởi hàng rào dây kẽm oằn tà vằn vẹo vọ trên các hố bom lỗ chỗ. Dăm ngày trước, quân Diệp quốc đã phát quang khu vực này, cũng giống như cách mà quân Bắc Thần dọn dẹp khoảng rừng phía trước tường thành Thiên Lý Huyệt Thi. Một cuộc chiến giành giật tầm nhìn. Toán lính Bắc Thần đây được lệnh khảo sát địa hình nhằm tìm lối vượt sông. Sau khi dùng máy bay do thám, họ tiến ra bờ sông.
Và ngay khi họ đặt chân xuống mép nước, những khẩu pháo từ rừng cây bên kia nã đạn. Tiếng nổ vang lên trong lúc tay đội trưởng gào thét mọi người chui xuống các hố bom. Mỗi người vận lực, tự dựng lên tấm khiên nội lực trắng xóa trước cơn mưa đạn. Họ vững vàng, kỷ luật, không sợ hãi. Qua tấm khiên, Tiểu Hồ thấy lửa xới tung bờ sông. Chúng mọc lên từ đất, nở rộ với đất đá lẫn cỏ dại tựa những đóa hoa đỏ cam. Rực rỡ, nóng bỏng và đầy những say mê hủy diệt.
Rồi một tiếng rít vọng xuống tai Tiểu Hồ. Đạn pháo khi bay trong không trung do ma sát mạnh với không khí sẽ gây tiếng rít chói lói – nàng chỉ kịp nghĩ như thế. Cũng chỉ ý nghĩ mới nhanh hơn tốc độ viên đạn. Nó rót vào cái hố ngay bên cạnh Tiểu Hồ. Dù có thiết bị bịt tai nhưng nàng vẫn cảm thấy màng nhĩ của mình rung lên và run rẩy, bàn tay lập cập giữ lá chắn nội lực. Bất chợt nàng nghe tiếng kêu cứu. Nó không lớn, không búa tạ như tiếng nổ nhưng mảnh dẻ, nhọn hoắt, chọc thẳng xuống tận tâm can Tiểu Hồ. Cô gái định rời vị trí nhưng Ly Đốc nắm chặt tay nàng. Bàn tay gã Thập Kiếm tựa kìm thép, nàng không thoát nổi. Vừa lúc ấy quả đạn thứ hai rót xuống đúng cái hố ban nãy. Chỉ có tiếng nổ nhưng không còn lời kêu cứu.
Bờ sông nằm trong tầm ngắm, đám người Bắc Thần buộc phải rút về cánh rừng cũ. Họ mất hai người ở trận địa và một người bị thương. Rủi thay, hai người chết đều là quân y, bọn Tiểu Hồ phải thế chỗ. Cô gái xem xét người bị thương, thấy bụng anh ta chảy đầy máu nhưng không phải do đạn pháo. Vì mải chạy trốn, anh ta trượt chân và tự lao mình vào một khúc gỗ nhọn chìa ra từ bụi cỏ. Người lính tóm chặt tay Tiểu Hồ, thều thào:
- Mẹ... mẹ.. mẹ...
Dĩ nhiên Tiểu Hồ chẳng có đứa con nào đẹp trai như thế. Một gã tân binh. Có lẽ người này nhập ngũ chưa lâu, có một gia đình hạnh phúc ở thành phố lớn và một tương lai rộng mở. Nhưng giờ thứ rộng mở duy nhất với anh ta là ổ bụng của chính mình, nó sùi máu, lộ ra cả lá gan đỏ thẫm dưới ánh trời chiều. Chẳng bác sĩ tài năng hay quân y dày dạn nào có thể cứu chữa lá gan thủng nát. Cái chết đến, con người không thể tự chủ nhiều thứ kể cả chuyện bài tiết. Chỉ lát sau, mùi thối bốc lên khiến tất cả nhăn mặt. Ai nấy đều biết rằng phải trang nghiêm trước người đang chết nhưng họ cũng không thể làm ngơ khi cái xác đó đầy phân lẫn dịch dạ dày, não bộ không biết nói dối trước mùi thối.
Chết ở chiến trường là vậy.
- Chúng ta phải quay lại, không thể đi tiếp nữa. – Đội trưởng toán lính nói đoạn quay sang Tiểu Hồ – Phiền cô mang cậu ta về giùm, bọn tôi mất quân y rồi.
Tiểu Hồ thở phù ngao ngán, đường còn dài trong khi nàng chưa đi được bao nhiêu. Tính tới tính lui, nàng đành mở cáng rồi cùng Ly Đốc khiêng cái xác đầy máu lẫn phân về doanh trại. Như một cách trả thù, cô gái đi trước và để gã Thập Kiếm tận hưởng mùi thối um bốc lên mũi.
Người thường sợ cái chết, không dám bất kính với người chết. Còn ở chiến trường, cái chết là trò đùa.
Tới doanh trại quân đội Bắc Thần giữa rừng sâu, Tiểu Hồ lại gặp mớ rắc rối khác khi gặp đội hỗ trợ nhân đạo khác từ Đại Hội Đồng. Những nhân viên thực sự, hàng thật giá thật. Họ truy vấn bọn Tiểu Hồ hàng tá câu hỏi. Nhưng hai người (mà chủ yếu là Ly Đốc) vẫn trả lời trơn tru, ngay cả cuộc gọi điện thoại về trụ sở cũng chẳng thể làm khó họ. Một vị quan chức nào đó xác nhận rằng hai người đã ký hợp đồng đầy đủ kèm theo con dấu đỏ chót từ Đại Hội Đồng. Nhì nhằng một lúc, đội trưởng đám nọ ngừng thẩm tra rồi bảo bọn Tiểu Hồ:
- Xin lỗi, tôi phải kiểm tra kĩ đề phòng bọn giả danh. Năm ngoái chúng tôi tóm được bốn gã như thế, chúng nhặt nhạnh chiến trường và thu hoạch chiến lợi phẩm từ xác chết. Giờ cả bốn tên đó đang phơi mình ở nhà tù không trung. Vậy hai người tiếp tục lên phía bắc? Hơi xa! Đội hỗ trợ nhân đạo không hành quân, việc của chúng ta là ở lại đây, giúp thương binh hoặc chuyển người chết về tuyến sau. Mấy người biết đấy... – Người nọ hạ giọng –...hành quân cùng binh lính thì nhận nhiều tiền hơn nhưng nguy hiểm hơn nhiều, cũng không được hưởng bảo hiểm nếu xảy ra chuyện. Ai cũng cần tiền nhưng chúng ta đâu phải lính đánh thuê? Sao? Hai người vẫn muốn đi? Vậy tùy cô cậu thôi. Chúc may mắn! À, tôi nghĩ hai người cần giúp đỡ, phía bắc đang khá loạn. Ở đây chúng tôi có một vệ sĩ, hai người có thể thuê lại, chi phí rẻ lắm! Dù gì chúng tôi cũng lùi về tuyến sau nên không cần bảo vệ nữa.
Để tránh bị nghi ngờ, Tiểu Hồ tiếp nhận sự giúp đỡ. Nhưng vệ sĩ của đội cứu trợ nhân đạo nọ không phải là một quân nhân dày dạn hay một gã đánh thuê bặm trợn như nàng tưởng. Bấy giờ Tiểu Hồ mới hiểu tại sao có chi phí rẻ, vì đồ rẻ toàn đồ ôi.
- Xin chào! Vậy bây giờ tôi là vệ sĩ cho cô? Thật hân hạnh, mong được giúp đỡ! Tên cô là... ồ, không muốn nói sao? Xin lỗi! Quanh đây ai cũng vậy cả, không thích nói tên thật. Nhưng chúng ta làm quen sau cũng được! Ủa, trông cô quen lắm, tôi từng thấy cô thì phải? Nhầm sao? Xin lỗi, vì trông cô hao hao một người ở Kỳ Thi Tổng Lãnh nên tôi nhầm! Ồ! Xin bỏ qua sự bất tiện này! Tôi là Tiểu Lang, quân nhân Sư Đoàn Tiếp Vận Số 16 từ Đại Hội Đồng. Xin lỗi... tôi đang nghỉ phép nhưng tiện thể làm thêm, đây là danh thiếp của tôi. Cảm ơn vì được phục vụ!
Bài diễn văn với hàng tá từ “xin lỗi” kể trên được ngâm nga từ cái miệng ngắc ngứ, tay chân luýnh quýnh và cặp mắt đỏ vè đang say ngủ bị dựng dậy một cách đột ngột. Thường thì điệu bộ ấy sẽ xuất hiện ở một cô gái độ đương tuổi đi học, ngủ gật trong giờ lên lớp rồi bất thình lình bị giáo viên gọi tên. Và quả thực Tiểu Lang là một cô gái trẻ đến mức chỉ nên xuất hiện trong các đoạn phim quảng cáo tuyển quân cho Đại Hội Đồng. “Trông dễ thương bắt mắt đấy!” – Tiểu Hồ nghĩ đoạn hơi phì cười vì cái tên của cô vệ sĩ, sau hỏi:
- Cô chiến đấu bao lâu rồi? Lâu chưa? Chiến trường nào?
- Hai năm! – Tiểu Lang đáp vội – Đây là năm đầu tiên tôi làm vệ sĩ! Tôi không giỏi kiếm thuật nhưng bắn súng rất tốt! Ngoài ra tôi cũng biết dùng phép thuật...
- Được rồi, không cần to tiếng như vậy, tôi sẽ thuê cô. – Tiểu Hồ giơ tay – Hy vọng chúng ta hợp tác tốt đẹp.
Cô nàng vệ sĩ mừng rỡ đoạn chìa ra tờ hợp đồng. Tiểu Hồ mỉm cười đáp lại mà thâm tâm lo ngay ngáy, thực lòng chẳng biết chuyến này ai bảo vệ ai. Chiến trường luôn xuất hiện mấy thành phần tìm vinh quang kiếm tiền bạc hoặc đơn giản là tò mò muốn thử một lần cho biết. Đám này thậm chí rắc rối hơn cả bom rơi đạn lạc hay thổ phỉ. Nhưng Tiểu Hồ hết cách, nàng phải tỏ ra mình là nhân viên y tế mù tịt chuyện đánh đấm chứ không phải chiều ngược lại. Tốn hai mươi thùng vàng thuê một cô gái dễ thương với vỏn vẹn hai năm kinh nghiệm nghề nghiệp cùng hàng tá rắc rối tiềm ẩn, Tiểu Hồ cảm giác bị hố dù nàng chẳng thiếu tiền. Liếc sang tay đội trưởng đám hỗ trợ nhân đạo, nàng thấy người này mừng húm như thể vừa tống khứ xong một cục nợ. “Ôi thôi!” – Tiểu Hồ vỗ trán.
Xong mớ rắc rối đó, Tiểu Hồ vội chạy đi tìm lính đánh thuê, những tay vệ sĩ và chiến binh đích thực. Nàng mất hai mươi thùng vàng cho một cục nợ và cần dăm chục đến vài trăm thùng vàng để giải quyết nó. Trong trường hợp Tiểu Lang dính bom, trúng đạn, đạp mìn, bị thú dữ tấn công hoặc hàng tá nguyên nhân tử thương lãng xẹt thường gặp ở người thiếu kinh nghiệm, đám lính đánh thuê sẽ giúp Tiểu Hồ đưa cô ta trở về. Ly Đốc chẳng đồng tình vụ này. “Bộ chiến trường nhiêu khê tình thương lắm hay sao mà em làm thế?” – Gã vừa cười vừa nói, giọng điệu hơi mỉa mai. Bản thân Tiểu Hồ cũng chẳng hiểu mình. Nếu là hai năm trước, nàng sẽ mặc cô gái Tiểu Lang muốn ra sao thì ra. Nhưng chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành đã thay đổi nàng quá nhiều.
Hoặc là tên tóc đỏ đã thay đổi Tiểu Hồ. Nàng phỏng đoán và muốn tin nó là sự thật, bởi vì ít nhất nàng sẽ có cớ mà đổ lỗi. “Tất cả là tại anh!” – Nàng muốn nói với hắn như vậy.
Tại doanh trại lúc này có vài đội đánh thuê, một số vừa trở về từ mặt trận còn số khác mới đặt chân đến. Rảo quanh một lượt, Tiểu Hồ chẳng thấy nhóm nào đáng tin cậy. Đám đằng xa trông bạo lực và thiếu kỷ luật, nhóm đằng đây thì hỗn tạp giữa cựu binh lẫn tân binh, một số nom ổn ổn thì chẳng trưng ra hợp đồng rõ ràng mà dùng mồm và nước bọt để thông qua thỏa thuận. Cuối cùng nàng đành tìm đến Siêu Sinh Giáo Đoàn. Dẫu chi phí thuê mướn giáo đoàn không hề rẻ nhưng họ vẫn đáng tin cậy nhất trong lĩnh vực đánh thuê.
Tiểu Hồ tìm gặp một tiểu đội thuộc giáo đoàn, tên gọi “Răng Giả”. Mỗi giáo đoàn đặt tên theo cách riêng: Bán Dạ dùng số hiệu, Tam Lâu sử dụng tên các món ăn còn Siêu Sinh đặt tên đội dựa theo biệt danh của người thủ lĩnh. Rõ ràng tay đội trưởng của nhóm này có ít nhất một chiếc răng giả trên hàm, nhưng gã đi vắng. Thương lượng với Tiểu Hồ lúc này là tay đội phó, một gã trạc tuổi ba mươi sở hữu bộ mặt bè bè, hai bên hàm bạnh ra như rắn hổ mang bành, ánh mắt luôn cười và khóe miệng luôn nhếch khiến người đối diện cảm thấy bất an. Tiểu Hồ không ưa gã. Cảm tính phụ nữ. Nhưng nàng vẫn ở lại vì tên hổ mang bành mang đầy đủ giấy tờ cùng chữ nghĩa in ấn rõ ràng, và đôi mắt gã chỉ nhăm nhăm tiền bạc chứ không hau háu mấy phần cơ thể Tiểu Hồ như bọn đánh thuê khác.
- Tôi là Rắn Béo, mọi người đều gọi tôi như thế. Thế này nhé, bọn tôi hoạt động theo hướng hỗ trợ hậu cần nhiều hơn, tất nhiên, nếu cô em muốn giết đứa nào thì chúng tôi cũng không ngại, miễn sao chúng nó nằm trong danh sách cho phép. – Gã chỉ ngón tay lên điều khoản hợp đồng – Bảng giá ở đây, cô em cứ tham khảo. Hỗ trợ y tế, cấp cứu khẩn cấp hoặc hậu cần là hai trăm thùng vàng, bao trọn gói dịch vụ. Hỗ trợ hoặc tham gia chiến đấu là ba trăm thùng vàng, tùy theo mức độ ác liệt mà cộng thêm từ năm mươi tới một trăm thùng vàng. Chúng tôi mang theo cả vũ khí, giá cả riêng, nhiều quá nên tôi không nhớ hết, cô em cứ đọc là biết. Dịch vụ an táng và cầu siêu thì miễn phí, chúng tôi là giáo đoàn Siêu Sinh mà! Nhưng cô em phải mang theo máy phát tín hiệu, bọn tôi mới biết địa điểm mà hỗ trợ. Rừng ở đây rất dày, bộ đàm nhiều khi trở thành cái bánh mì không thể nhai, nên hãy cân nhắc. Chúng tôi không có ý can thiệp chuyện riêng tư nên tùy cô em quyết định.
- Tôi muốn thuê các anh hỗ trợ chiến đấu nhưng ở dạng trực chiến, tôi sẽ gọi khi cần. Có giảm giá hay khuyến mãi không?
- Rất tiếc, giờ chưa phải mùa giảm giá. – Gã đội phó cười, cái mép đã nhếch càng vươn lên cao hơn – Trực chiến hay chiến đấu trực tiếp đều giống nhau cả. Nhưng khi gặp đội trưởng của chúng tôi, cô em có thể bàn sau, biết đâu bớt được dăm thùng vàng? Giáo đoàn chúng tôi thoải mái về vụ này.
Tiểu Hồ thực không thể ưa cung cách của Rắn Béo. Gã đó chẳng chừa ra một cơ hội hay một kẽ hở cho người khác mặc cả, hoàn toàn không quan tâm đến mấy quy luật trò chơi đàm phán. Một tên khó chịu. Nhưng Tiểu Hồ thà chấp nhận gã khó chịu này hơn là vô khối kẻ mập mờ khác, mà Rắn Béo là kẻ rõ ràng nhất giữa đám đánh thuê mập mờ. Đọc xong giấy tờ, cô gái vừa đặt bút ký vừa hỏi:
- Đội trưởng phải ở đây chứ? Ông ta đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy?!
- Tôi được ủy quyền. – Rắn Béo trả lời – Đội trưởng chúng tôi không thạo mấy chuyện tiền nong lắm. He! Đôi lúc ông ấy khiến đồng đội phát điên vì cách tính tiền cẩu thả của mình. Cô em không tin đâu, nhiều nơi gọi chúng tôi là “quân cách mạng” kia, tất cả đều nhờ đội trưởng. He! Nhưng tin tôi đi, đội trưởng sẽ gọi điện, sớm thôi. Nói cho cô em hay, ông ấy tuy toàn răng giả nhưng nói toàn điều thật.
Nói rồi gã đội phó mỉm cười, ngón tay nhích lên thu lại bản hợp đồng đã có chữ ký của Tiểu Hồ. Bỏ ra năm trăm thùng vàng, Tiểu Hồ có thêm chiến hữu nhưng nàng không tin tiền sản sinh sự thật. Cái thật duy nhất của đồng tiền là sự lạnh lẽo mà nó mang lại. Tiểu Hồ vẫn nhớ rõ trước thời khắc Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ, hai giáo đoàn Siêu Sinh và Tam Lâu là những kẻ rời đi sớm nhất, nhờ họ mà đồng tiền chân thực một cách sống động và chẳng bức tranh hoặc áng thi ca nào trên thế giới Tâm Mộng sánh bằng.
Đêm hôm đó, nhóm Tiểu Hồ cùng toán quân Bắc Thần quốc ngược lên phía bắc. Cuộc hành trình vừa đúng ý Tiểu Hồ vì theo lời Cụ Cố Tổ, khu vực đó chứa nhiều loài thảo mộc kỳ dị và đáp ứng đủ mong ước cho những kẻ truy cầu trường sinh hoặc vọng tưởng sự bất tử. Dĩ nhiên, cô gái vệ sĩ dễ thương Tiểu Lang cũng đi theo đoàn. Cô ta tỏ ra khá chuyên nghiệp, ít nhất là không trượt chân hoặc trật khớp như mấy cô nàng dễ thương thường làm và trở thành gánh nặng trên đường đi. Trừ việc cô ta khoác theo chiếc ba lô nặng trịch, chủ yếu chất đạn dược thiết bị. Do không tự tin vào khả năng kiếm thuật nên Tiểu Lang dùng súng ống bù trừ. Suốt hành trình, cô nàng luôn lãnh trách nhiệm dẫn đầu rồi săn sóc bọn Tiểu Hồ như một bà mẹ trông trẻ đích thực. “Dễ thương đấy chứ!” – Ly Đốc cười với Tiểu Hồ khi cô nàng vệ sĩ đưa họ mấy khẩu súng phòng thân. Cô nàng cũng đưa một lốc sữa tươi cho toán lính Bắc Thần. Trên đường hành quân, sữa tươi như món dinh dưỡng thượng hạng nên đám lính nhận ngay.
Cả đoàn nối đuôi nhau băng rừng tới tảng sáng thì dừng chân. Bầu trời có vẻ sáng nhanh hơn thường lệ. Họ đi đêm ngủ ngày để né máy bay do thám của Diệp quốc, tránh lặp lại vụ pháo kích bên bờ sông Vong Hà. Chuyến đi bí mật nên mọi người chỉ ăn uống, ngủ nghỉ lấy sức chứ không trò chuyện, nếu có cũng chỉ thì thầm. Tiểu Hồ chờ đợi cuộc gọi từ tay đội trưởng Răng Giả nhưng nàng chờ mãi mà chỉ có muỗi rừng vo ve rồi tiếng thú ăn đêm vọng tới. Trời sáng nhưng bọn thú ăn đêm vẫn chưa nghỉ ngơi, có lẽ vì bom đạn làm mất nguồn thức ăn nên chúng phải thay đổi tập tính. Tiểu Hồ nhân lúc chán ngắt ấy liền mở Bát Biến. Nàng vơ cành cây gãy và sắp xếp chúng theo các đồ hình, cố gắng làm theo những chỉ dẫn trong cuốn sổ mà người gác đền Lục Triều tặng lại, vừa nghỉ ngơi vừa thực hành tiện cả đôi việc.
Nhưng bói toán chưa bao giờ là niềm yêu thích của nàng cũng chẳng phải sở trường. Hồi còn ở học viện phép thuật, nàng luôn tránh xa khóa học chiêm tinh bói toán, bởi lẽ pháp sư chuyên ngành đó không điên khùng cũng lôi thôi xù xịt như mấy con gà vừa đánh nhau. Nhớ chuyện cũ, Tiểu Hồ thấy hối tiếc. Giả sử ngày đó nàng chịu khó nghe giảng và chăm chú vào mấy vị pháp sư con gà nọ thì giờ đã đỡ khổ. Liếc ngược ngó xuôi cuốn sổ, nàng không tài nào hiểu được cách nắm bắt những dấu hiệu thiên tượng trước mắt, mà chúng lại là tiền đề phát sinh Bát Biến. Thứ phép thuật từ phương đông này rối rắm một cách khó hiểu nhưng luôn tỏ ra gần gũi và thông suốt vạn vật, giống hệt Cụ Cố Tổ, chẳng biết đằng nào mà lần. “Lão già dùng Bát Biến kiểu gì vậy?” – Tiểu Hồ day day hai thái dương.
- Cô đang làm gì vậy? Ồ, có phải trận đồ phép thuật không? Tôi từng thấy vài thứ tương tự! Ồ xin lỗi, cô uống gì không? Tôi mang theo ít sữa đây!Tiểu Hồ ngoảnh lại thấy cô nàng vệ sĩ lăng xăng quanh mình, ánh mắt tò mò chú mục vào đồ hình Bát Biến, cái miệng khô cháy tu sữa ừng ực qua ống hút. Tiểu Hồ đáp lời:
- Tôi có đây rồi, cảm ơn. Đừng uống nhiều sữa khi hành quân, nó gây cảm giác rỗng bụng. Và đừng uống nhiều trong một thời điểm, chất lỏng sẽ làm cơ bắp của cô dão ra, ngộ nhỡ gặp chuyện bất ngờ, các cơ bắp sẽ không phản ứng kịp.
Nghe giảng giải, cô nàng Tiểu Lang ngớ mặt, dòng sữa vô thức rớt hai bên khóe miệng. Tiểu Hồ phì cười. Rời khỏi công việc vệ sĩ, Tiểu Lang trở lại dáng vẻ lóng ngóng và đôi chút ngây ngô. Tiểu Hồ nhìn kỹ hơn, nhận ra cô gái này rất có nét, chỉ là bùn đất lẫn sương khói chiến trường đã che mờ hết. “Con lai.” – Tiểu Hồ thầm nghĩ khi nhìn vào cái mũi cao nhỏ nhắn cùng gương mặt khỏe khoắn của Tiểu Lang, cảm giác như đang ngắm một khối băng nhỏ bám quá nhiều tuyết. Có lẽ đó là kết quả của một cuộc tình giữa phương bắc với xứ sở phương đông. Tiểu Hồ cất lời:
- Tại sao cô phải làm vệ sĩ? Bộ Đại Hội Đồng trả lương bèo bọt quá hả?
- Giúp ích công việc! – Tiểu Lang hưng phấn trả lời, sau chuyển sang thì thào vì phát hiện mình to tiếng – Làm vệ sĩ giúp công việc của tôi rất nhiều! Tôi sẽ biết nhiều đất nước, nhiều cung đường, cả tình hình thế giới nữa! Cô biết đấy, Sư Đoàn Tiếp Vận của Đại Hội Đồng hoạt động khắp nơi, đôi lúc không thể biết chuyến đi sẽ tới đâu, thậm chí thay đổi lịch trình không báo trước. Vậy nên tôi muốn tích lũy kinh nghiệm...
Cái tràng thì thào của một cô gái không được nói to khó chịu hơn cả lúc cô ta được phép nói thả phanh. Mà cái giống ngây ngô dễ thương nói quanh nói quéo vẫn không xong một vấn đề. Tiểu Hồ day trán lần hai, bất đắc dĩ chấp nhận sự oái oăm này.
- Cô vẫn chưa cho tôi biết tên. Thật không tự nhiên tí nào! – Tiểu Lang chống cằm – Người đi chiến trường đều có biệt danh, vậy tôi gọi cô là “Cáo” nhé? Hay “Cáo Nhỏ” chăng? Một cái tên rất dễ thương!
Nói rồi cô nàng chỉ vào chiếc khăn xanh đeo trên bắp tay Tiểu Hồ, lúc này nó hơi tuột ra và lộ hình thêu con cáo. Sau ngày được tên tóc đỏ tặng chiếc khăn, Tiểu Hồ luôn giữ nó bên mình như vật cầu may. Tên tóc đỏ biến mất, nàng thường cuốn chiếc khăn bên tay hoặc quanh bắp đùi để đôi mắt Vạn Thế trông thấy sự tồn tại của nó. Với người khác, nó chỉ là món giẻ rách mua từ khu chợ Đại Lộ Đỏ nhưng với Tiểu Hồ, nó là cả thế giới.
- Người quan trọng tặng cô, đúng không? – Tiểu Lang nháy mắt – Tôi chưa từng trải qua cảm giác đó nhưng cũng hiểu phần nào. Quà tặng từ người quan trọng... giống cái mỏ neo giữ cô không tuột ra ngoài cuộc chiến.
Nếu được, Tiểu Hồ sẽ vỗ tay tán thưởng vì cô nàng vệ sĩ đã bớt luyên thuyên, thứ nữa là cô ta nói ít nhưng đúng trọng tâm. Phụ nữ dễ hiểu nhau, dễ đồng cảm. Từ lúc rời Phi Thiên thành, Tiểu Hồ luôn tăng xông vì một ông già quái đản, một gã Thập Kiếm ngạo mạn cùng ti tỉ thứ điên khùng do đàn ông gây ra, ví dụ như chiến tranh – một việc mà phụ nữ luôn tránh nếu họ làm chủ thế giới. Nay gặp người cùng giới, tâm tình Tiểu Hồ vơi bớt bức bối như vừa đón cơn gió lành.
- Cô có người quan trọng như thế không? – Tiểu Hồ hỏi.
Tiểu Lang ậm ừ:
- Có... nhưng chỉ mình tôi cảm thấy quan trọng thôi... người ta thế nào thì tôi không biết. Tôi chẳng biết nên làm sao. Người ta bảo tôi là đứa con gái mặt sắt nên chẳng được ai để ý. Nhìn này...
Cô nàng diễn bản mặt nghiêm túc. Tiểu Hồ nhận ra cô nàng không nói khoác. Bộ mặt Tiểu Lang khi đó chẳng khác người phương bắc với sắc thái đủ khiến người đối diện lạnh gáy. Đó đích thực là một con sói đang giương cái nhìn từ bụi rậm rừng tuyết. Tiểu Lang cười gượng:
- Xin lỗi... cha tôi là người phương bắc, tôi chẳng có tính cách mạnh mẽ của ông mà chỉ thừa hưởng sự im lặng đáng sợ mỗi khi ông nổi giận. Hay là tôi nên phẫu thuật một chút? Cô thấy nếu mắt tôi to hơn thì sao? Hay tôi nên thu cằm tròn hơn nhỉ?
- Phẫu thuật thẩm mỹ? – Tiểu Hồ bật cười – Đám phẫu thuật thẩm mỹ toàn một lũ dị hợm! Đừng nghe lời người khác. Cô dễ thương đấy chứ?! Ở phương tây hay ở phương đông, ít người giống cô lắm! Tại sao phải thay đổi mình? Tại sao phải biến thành con chó cảnh cho người ta cưng nựng khi cô vốn là con sói?
Tiểu Lang cúi đầu nhìn mặt đất đầy lá mục vỏ cây, thần tình trầm tư bỗng chốc ánh lên những lạc quan, tưởng chừng có viên ngọc đang phát sáng rực rỡ trong một khối băng đá. Gương mặt cô nàng khi nghiêm túc khiến người ta dè chừng, nhưng cũng dung nhan ấy khi vui tươi lại làm mọi thứ tươi sắc. Tiểu Hồ thoáng chốc có cảm tình ít nhiều, thậm chí quên luôn cái tật cà lăm luôn miệng xin lỗi của cô gái.
- Xin lỗi, Cáo? Tôi gọi cô như thế được không? – Tiểu Lang dè dặt – Sau vụ này, tôi có thể làm bạn với cô không?
Tiểu Hồ chưa kịp trả lời thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc dội đến sốc óc nàng. Trong khoảnh khắc, nàng bị đờ đẫn vì âm thanh lộng màng nhĩ, đôi mắt rung lên từng chặp chỉ thấy toán lính Bắc Thần hô hoán chạy đường khác. Cô gái vệ sĩ xốc nàng trở dậy, giọng thảng thốt:
- Chạy mau! Đạn pháo!
Tiểu Hồ gật gật đoạn chạy theo toán lính, mọi hơi sức dồn xuống bàn chân thay vì mở miệng trả lời. Nàng cũng chưa nói rằng muốn làm bạn với Tiểu Lang. Nơi chiến trường, người ta phải nói thật nhanh trước khi bom đạn ập xuống.
Kẻ thù đang ẩn nấp nơi nào đó xa tít tắp nhưng mưa đạn pháo vẫn dội xuống toán lính Bắc Thần. Họ cố gắng trở lại đường mòn xuôi về phương nam nhưng bị một hố bom to tướng cản đường. Trong khi đó lửa đạn từ hướng bắc lẫn hướng tây veo véo bay tới, dường như quân đội Diệp quốc đã xuất hiện dù chưa hình bóng của họ chưa xuất hiện. Toán lính Bắc Thần bất đắc dĩ phải chạy sang hướng đông, tiến gần đến bờ sông Vong Hà. Họ chẳng thể ở lại chiến đấu khi vỡ đội hình và không xác định được quân địch từ đâu tới. Tiểu Hồ móc bộ đàm gọi đám đánh thuê Răng Giả:
- Tôi đây! Tôi cần hỗ trợ! Chúng tôi bị tấn công!
- Ồ, là cô em đó hả? – Gã Rắn Béo trả lời – Khuya khoắt thế này sao? Tôi chẳng thấy có tín hiệu xung đột nào cả, cô em nhầm chăng?
- Nhầm con khỉ! – Tiểu Hồ gào lên – Chúng tôi bị bắn! Đến đây nhanh lên!
- Được rồi, được rồi! – Rắn Béo xoa dịu – Bọn tôi đến đây.
Gã đánh thuê thậm chí còn ngáp dài một cách lề mề trước khi tắt máy. Tiểu Hồ tức điên. Nhưng nàng không còn thì giờ chửi rủa vì bom rơi đạn lạc đuổi theo sát nút. Những cái chết đầu tiên xuất hiện. Toán lính Bắc Thần thoáng chốc đã chết một phần ba. Họ liên tục kêu gọi “Quân y!” nhưng Tiểu Hồ chẳng thể làm gì. Đạn từ bìa rừng phía đông bắn quá rát, nàng không thể trở lại giúp người bị thương. Cô gái ngó quanh, hoàn toàn không thấy Ly Đốc. Chẳng ai biết gã Thập Kiếm biến đi đâu hay đã chết vì đạn pháo. Ngay cả người mạnh nhất thế giới cũng không thể sống khi bị đạn găm tim. Nhưng Tiểu Hồ không còn thời gian nghĩ ngợi. Nàng phải chạy.
Rồi toán lính Bắc Thần cùng Tiểu Hồ chạy ra bờ sông. Bom vẫn rơi, đạn vẫn bắn. Những quả bom rơi đúng chỗ và làn đạn chính xác đến kỳ lạ. Đội lính Bắc Thần thoáng chốc chết gần nửa, cả cựu binh lẫn tân binh. Đám còn lại hoảng loạn nhảy xuống sông Vong Hà bất chấp những lời đồn ma mãnh về con sông này. Tiểu Lang hét lớn:
- Xuống đây, Cáo! Xuống đây, chúng ta phải bơi!
Tiểu Hồ cảm giác có gì đấy sai sai. Nàng không nghĩ một đội lính chuyên nghiệp lựa chọn bơi sông để chạy trốn. Nhưng chiến trường không đủ thời gian để cân nhắc đúng sai. Bờ sông trống trải, nàng sẽ làm bia đạn nếu tiếp tục quanh quẩn ở đây. Dưới sự yểm trợ từ Tiểu Lang, nàng lao xuống sông đoạn ngoái đầu gọi:
- Xuống đi! Đừng dừng lại!
Cô nàng vệ sĩ thở không ra hơi, lễ mễ xách theo ba lô nặng trịch lao người xuống sông. Chiếc ba lô đựng đầy quân trang giờ trở thành vật cản, Tiểu Lang bơi không nổi. Tiểu Hồ phải gỡ nó ra rồi quẳng xuống dòng nước đen thẫm bên dưới. Nước sông, quái lạ thay, chẳng phản chiếu bất cứ nhành cây ngọn cỏ nào hai bên bờ mà đen ngòm. Ngay cả mặt trời phản chiếu trên mặt nước cũng bàng bạc nhợt nhạt tựa ánh trăng chứ không rực rỡ. Nhưng thêm lần nữa bom đạn xé ngang tâm trí Tiểu Hồ. Đạn pháo xới tung Vong Hà bốc lên những cột nước sủi bọt, mảnh đạn văng veo véo xé toang con sông. Tiểu Hồ vội vã bơi theo dòng. Nàng phải thoát khỏi đây.
Nhưng càng bơi, Tiểu Hồ càng mệt. Cô gái kinh hoảng. Tuy chẳng nghiện tắm táp như công chúa Lục Châu nhưng nàng luôn dành nửa tiếng mỗi ngày ở bể bơi để tập luyện. Chỉ có phép thuật mới khiến nàng xuống sức nhanh như thế. Nghĩ tới đó Tiểu Hồ niệm phép, chú ngữ Hỏa niệm quanh cơ thể rực sáng bốc hơi nóng đánh bật dòng nước đen. Nhưng hơi nóng chưa kịp nhen nhúm đã tắt ngúm. Thứ phép thuật ẩn trong con sông Vong Hà mạnh hơn nàng nhiều lần. Khối nước đen bao quanh Tiểu Hồ như tù ngục. Cô gái giãy giụa, khối nước càng đè chặt, áp lực nước mạnh ngang áp suất đáy biển ở độ sâu hàng chục mét. Tiểu Hồ không thở nổi. Nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến tim nàng ngừng đập.
Chẳng có hố bom, chẳng có người lính nào chết. Bờ sông vắng tanh vắng ngắt. Trận đạn pháo nọ chưa hề tồn tại. Lúc này đây, không khí vẫn đang chìm trong bóng tối và trăng vẫn rực sáng trên bầu trời. Tiểu Hồ chợt nhớ tiếng thú ăn đêm, hơi lạnh bất chợt rồi câu trả lời kỳ cục của Rắn Béo. “Khuya khoắt thế này sao?” – Gã đánh thuê đã nói vậy. Không phải gã mà chính Tiểu Hồ nhầm lẫn thời gian. Tại sao? Như thế nào? Là phép thuật chăng? – Nàng tự hỏi.
Tiểu Hồ không mất nhiều thời gian để tìm câu trả lời. Qua bức tường nhà ngục bằng nước, nàng thấy Tiểu Lang tiến đến, miệng tu hộp sữa. Tiểu Hồ chợt nhớ tất cả mọi người đều uống sữa của cô ta. Ngay lúc ấy nàng đoán rằng thứ sữa ngon lành bổ béo đó có độc dược gây ảo giác. Nhưng loại ảo giác cao cấp này thì nàng chưa từng thấy. Nó không chỉ gây ảo hình ảo thanh đánh lừa năm giác quan mà thay đổi toàn bộ không thời gian trong tâm trí người đó. Tiểu Hồ muốn biết tên thứ độc dược nọ nhưng có lẽ nàng chẳng bao giờ biết, hoặc trừ phi Tiểu Lang tiết lộ.
- Vừa đúng lúc độc dược hết hiệu lực. – Tiểu Lang nói, giọng méo mó qua làn nước – Cô bé uống sữa ít nhất nên độc dược kém hiệu quả nhất. Chà! Lừa cô bé không dễ tí nào. Nhưng đừng trách, ta không thích bị theo đuôi. Ai dạy cô bé Bát Biến? Người gác đền Mộc Thần hay Cụ Cố Tổ? Ta tò mò đấy! Và việc cô bé xuất hiện ở đây cũng không phải tình cờ, nhỉ? Mấy ngày trước, ta dùng Bát Biến bói ra rằng có người đang tìm đến mình. Vậy ra đó là cô bé?
Tiểu Hồ trố mắt. Dù làn nước cay xè nhưng nàng vẫn cố mở to mí mắt để nhìn rõ cô nàng vệ sĩ ngây ngô có chút kỳ lạ kia. Nàng không nghĩ người cần tìm lại ở ngay cạnh mình.
- Vậy cô bé là người của Cụ Cố Tổ. – Tiểu Lang gật gù – Ta nhận ra thằng nhóc Ly Đốc. Ta sẽ xử lý nó sau. Xin lỗi nhé, con Cáo Nhỏ, cô bé dễ thương lắm. Thực sự đấy! Nhưng Cụ Cố Tổ là con quỷ, đi cùng lão một thời gian, cô bé sẽ thành quỷ sớm thôi. Chà, tiếc thật! Nhưng chẳng còn cách nào. Ta sẽ chuộc tội với cô bé sau. Giờ hãy yên nghỉ nhé!
Dứt lời, Tiểu Lang niệm chú ngữ. Nhà tù nước giam Tiểu Hồ chìm xuống lòng sông Vong Hà. Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là cô nàng vệ sĩ bỏ đi dưới bầu trời đen thẳm. Tiểu Lang quả thực lóng ngóng kiếm thuật và bắn súng, bởi lẽ cô ta giỏi phép thuật. Đó cũng không phải là “cô ta”. Đó là pháp sư Thôn Cơ mà nàng đang tìm kiếm. Tệ thay, lúc nàng tìm ra người phụ nữ đó cũng là lúc nàng phải chết.
Trong lúc giãy giụa, Tiểu Hồ bất giác phát hiện vài cái bóng đang xuất hiện. Chúng giống ngựa nhưng nhầy nhụa đẫm máu, toàn bộ cơ thể làm bằng tay chân con người, bộ mặt dài ngoẵng đắp nên từ những cái đầu bị chặt rời, trong khi cái miệng tập hợp vô số những con ngươi bị móc khỏi hốc mắt. Chúng là hiện thân của thời đại chiến tranh đẫm máu. Con quái vật thủy mã nhân có thật. Đáng tiếc rằng Tiểu Hồ biết sự thật quá muộn. Nàng ghét cảm giác này. Nàng là con mồi nằm trên tơ nhện còn lũ thủy mã nhân là bầy nhện đương bò đến. Phẫn uất, bí bách, nàng mở miệng gào lên mặc cho nước tràn vào khoang họng:
- Phong... cứu tôi...
Tiểu Hồ mất dần ý thức. Nàng thấy lũ thủy mã nhân tiếp cận mình, vô số bàn tay người tróc thịt trơ xương từ thân thể chúng vươn ra. Nàng sắp trở thành một phần thân thể cho lũ thủy mã nhân. Bất thình lình một cánh tay mạnh bạo tóm lấy cổ áo Tiểu Hồ, nhưng không phải xâu xé mà kéo nàng lên trên. Trong lơ mơ, nàng nhìn thấy một người đàn ông to lớn với bộ hàm răng máy móc. Đầu óc ủng nước của nàng vẫn kịp dấy lên chút khôi hài rằng thằng cha này chẳng có cái răng thật nào. Nhưng ký ức nhắc nhở nàng rằng hồi ở cô nhi viện, sáng sáng có một người đàn ông thường tới giao sữa. Hầu hết mọi người đều tránh xa ông ta, chỉ duy Tiểu Hồ dám bắt chuyện. Thế giới Tâm Mộng dường như đã nhào nặn hai người giống hệt nhau.
- Chúng ta lại gặp nhau. – Người đàn ông với bộ hàm máy móc lên tiếng, giọng rè rè – Bé con ở cô nhi viện giờ lớn ngần này rồi à?
Tiểu Hồ không thể trả lời, nước đã ứ đầy thanh quản của nàng. Nhưng nàng chợt hiểu thế giới không bao giờ sinh ra hai con người giống hệt nhau, chỉ là thế giới quá bé. Và vì thế giới quá bé nên thật giả khi gần sít nhau, khi lẫn lộn chẳng thể phân biệt.
Dù vậy thì chẳng ai xác nhận chuyện ma mãnh cho đám buôn lậu, bởi lẽ không người tử tế nào vượt Vong Hà lúc tối mịt, dấm dúi lái con thuyền không đèn chiếu sáng trên khúc chi chít đá ngầm và lắm cơn sóng dữ. Người tử tế chọn những chiếc tàu lớn đảm bảo, thong dong trên đoạn sông có ánh đèn pha kiểm soát từ quân đội hai nước. Đàng hoàng và đúng luật. Ma quỷ, nếu có thật, sẽ chẳng dại tới đó kiếm chuyện hù dọa người sống. Lịch sử chưa ghi nhận con ma nào dám thử độ bền của nó với bom đạn.
Nhưng khi xung đột biên giới giữa Bắc Thần và Diệp quốc nổ ra, những khu trạm hai bên bờ sông không còn bóng người. Không đèn pha, không phi thuyền tuần tra, không tàu chở hàng hóa. Đám buôn lậu thì không dám đánh cược với một con sông rải đầy thủy lôi. Vong Hà đã hoang lạnh như thế suốt một năm. Những câu chuyện quỷ quái năm xưa được dịp trỗi dậy và lưu truyền khắp nội bộ quân lính Bắc Thần.
- Vậy cái giống thủy mã nhân có thật? Ai nhìn thấy nó rồi? Nó giống quái vật không trung hả? Hay khác hơn?
Câu hỏi của Ly Đốc không được hồi đáp. Đám lính Bắc Thần hoàn toàn phớt lờ, nhất là các cựu binh. Họ không muốn gieo rắc thêm hoang mang cho bọn lính mới trong đội. Lính cần chắc tay súng chứ không phải hàm răng đánh lập cập. Nhưng gã Thập Kiếm không quan tâm mình bị phớt lờ mà tỉnh bơ hỏi tiếp:
- Thế hóa ra con thủy mã nhân đó chính là Ngáo Ộp mà mấy anh sợ hả? Tôi nghe nói Ngáo Ộp ăn thịt người sống, kẻ bị ăn sẽ vĩnh viễn không thể tới Tụ Hồn Hải để siêu thoát, phải vậy không? Mà hình như chúng ta đang gần sông lắm, có khi nào bọn quái vật ấy mò lên không?
Mấy gã lính mới nghe vậy thì run lên. Bọn họ cao to, lực lưỡng, đẹp trai, da thịt thớ nào ra thớ ấy dưới quân phục. Nhưng tới chiến trường này, họ như những cậu bé to xác yếu đuối thể chất và sợ hãi chuyện bóng gió, tỉ như bóng tối dưới cầu thang tắt điện hoặc nhắm mắt trong phòng tắm. Đội trưởng toán lính ngoảnh lại nhìn Ly Đốc, miệng mím môi mỏng, ánh mắt hằm hè. Gã Thập Kiếm liền tìm đồng minh ở Tiểu Hồ song đáp lại gã là cái quắc mắt đe dọa. Ly Đốc ôm gáy thở dài. Giả như Cụ Cố Tổ ở đây, màn tấu hài của gã sẽ được tán thưởng, thậm chí phụ họa.
Nhóm Tiểu Hồ đã theo toán lính này hai ngày. Từ tường thành, họ ngược lên phía bắc, luồn qua những cánh rừng nham nhở bị đạn pháo giày xéo. Cuối ngày thứ nhất, hành trình chuyển sang hướng đông bắc, xuyên qua một khu rừng do quân đội Bắc Thần kiểm soát rồi tiến dần về con sông Vong Hà. Cụ cố tách nhóm ở đó.
“Phải chia nhau ra tìm. Ta vừa bói bài, có vẻ con bé Thôn Cơ vẫn loanh quanh ở đây chứ chưa đi xa...” – Cụ cố nói – “...nhưng không dễ tìm một Ngũ Pháp Sư giấu mình. Có thể Thôn Cơ đang tìm dược liệu cho sự bất tử, rừng già Bắc Thần có mấy thứ như vậy. Chỗ này lắm người chết, đất đai có thịt người bồi bổ nên thảo mộc tươi xanh công hiệu lắm. Hờ hờ hờ! Cơ mà nói thật với chúng bay, ta sợ Ngáo Ộp lắm. Đừng làm nó nổi điên, nếu không nó sẽ bắt chúng bay về hang phơi khô ăn dần đấy! Hờ hờ!”
Tiểu Hồ chẳng tin có thứ sinh vật làm cụ cố sợ hãi, ở đây chính ổng mới là Ngáo Ộp. Cô gái đưa cụ cố chiếc bộ đàm giữ liên lạc nhưng chẳng hy vọng nó phát huy tác dụng, cái thứ na ná bánh mì với cơ man nút bấm đó dường như nằm ngoài vốn tri thức sâu rộng của Cụ Cố Tổ. Thậm chí nàng từ bỏ luôn viễn cảnh cụ cố xuất hiện kịp thời làm người cứu tinh hay chí ít là tới điểm hẹn đúng giờ. Rượu, bệnh đau lưng bất chợt, cơn buồn ngủ, mấy gã đánh thuê vô lễ với người già... có hàng tá thứ dễ dàng níu chân cụ cố. Tự thân vận động thôi! – Tiểu Hồ chép miệng. Đi cùng cụ cố dăm ngày, nàng nhiễm luôn thói chẹp miệng tem tép từ lão già.
Cơ mà mọi chuyện không chỉ là tìm kiếm Thôn Cơ sau đó rời khỏi đây một cách dễ dàng. Dù chỉ đang khoác cái danh “đội hỗ trợ nhân đạo” nhưng những gì mà Tiểu Hồ phải làm là thật, thật từng tiểu tiết. Khốn thay, nàng làm không công và càng không có bảo hiểm.
Chiều hôm đó, toán lính Bắc Thần rời khu vực an toàn và tiến gần hơn về con sông, một nơi từng um tùm lá rừng lá thấp với những trảng cỏ màu huyết dụ phủ kín hai bên bờ. Người ta nói vì máu người chết quá nhiều rồi ngấm xuống mạch nước ngầm nên cỏ mới có màu sắc như thế. Đôi khi, đôi mắt người thường có thể sẽ bắt gặp người chết đi lang trên cỏ với bóng hình nửa sương khói nửa xác thịt. Chuyện kể là vậy. Giờ thì bờ sông nát bấy, bãi cỏ rộp từng mảng lở loét đất như lớp da bị bỏng nặng, ngọn cỏ bị tứa nát bởi hàng rào dây kẽm oằn tà vằn vẹo vọ trên các hố bom lỗ chỗ. Dăm ngày trước, quân Diệp quốc đã phát quang khu vực này, cũng giống như cách mà quân Bắc Thần dọn dẹp khoảng rừng phía trước tường thành Thiên Lý Huyệt Thi. Một cuộc chiến giành giật tầm nhìn. Toán lính Bắc Thần đây được lệnh khảo sát địa hình nhằm tìm lối vượt sông. Sau khi dùng máy bay do thám, họ tiến ra bờ sông.
Và ngay khi họ đặt chân xuống mép nước, những khẩu pháo từ rừng cây bên kia nã đạn. Tiếng nổ vang lên trong lúc tay đội trưởng gào thét mọi người chui xuống các hố bom. Mỗi người vận lực, tự dựng lên tấm khiên nội lực trắng xóa trước cơn mưa đạn. Họ vững vàng, kỷ luật, không sợ hãi. Qua tấm khiên, Tiểu Hồ thấy lửa xới tung bờ sông. Chúng mọc lên từ đất, nở rộ với đất đá lẫn cỏ dại tựa những đóa hoa đỏ cam. Rực rỡ, nóng bỏng và đầy những say mê hủy diệt.
Rồi một tiếng rít vọng xuống tai Tiểu Hồ. Đạn pháo khi bay trong không trung do ma sát mạnh với không khí sẽ gây tiếng rít chói lói – nàng chỉ kịp nghĩ như thế. Cũng chỉ ý nghĩ mới nhanh hơn tốc độ viên đạn. Nó rót vào cái hố ngay bên cạnh Tiểu Hồ. Dù có thiết bị bịt tai nhưng nàng vẫn cảm thấy màng nhĩ của mình rung lên và run rẩy, bàn tay lập cập giữ lá chắn nội lực. Bất chợt nàng nghe tiếng kêu cứu. Nó không lớn, không búa tạ như tiếng nổ nhưng mảnh dẻ, nhọn hoắt, chọc thẳng xuống tận tâm can Tiểu Hồ. Cô gái định rời vị trí nhưng Ly Đốc nắm chặt tay nàng. Bàn tay gã Thập Kiếm tựa kìm thép, nàng không thoát nổi. Vừa lúc ấy quả đạn thứ hai rót xuống đúng cái hố ban nãy. Chỉ có tiếng nổ nhưng không còn lời kêu cứu.
Bờ sông nằm trong tầm ngắm, đám người Bắc Thần buộc phải rút về cánh rừng cũ. Họ mất hai người ở trận địa và một người bị thương. Rủi thay, hai người chết đều là quân y, bọn Tiểu Hồ phải thế chỗ. Cô gái xem xét người bị thương, thấy bụng anh ta chảy đầy máu nhưng không phải do đạn pháo. Vì mải chạy trốn, anh ta trượt chân và tự lao mình vào một khúc gỗ nhọn chìa ra từ bụi cỏ. Người lính tóm chặt tay Tiểu Hồ, thều thào:
- Mẹ... mẹ.. mẹ...
Dĩ nhiên Tiểu Hồ chẳng có đứa con nào đẹp trai như thế. Một gã tân binh. Có lẽ người này nhập ngũ chưa lâu, có một gia đình hạnh phúc ở thành phố lớn và một tương lai rộng mở. Nhưng giờ thứ rộng mở duy nhất với anh ta là ổ bụng của chính mình, nó sùi máu, lộ ra cả lá gan đỏ thẫm dưới ánh trời chiều. Chẳng bác sĩ tài năng hay quân y dày dạn nào có thể cứu chữa lá gan thủng nát. Cái chết đến, con người không thể tự chủ nhiều thứ kể cả chuyện bài tiết. Chỉ lát sau, mùi thối bốc lên khiến tất cả nhăn mặt. Ai nấy đều biết rằng phải trang nghiêm trước người đang chết nhưng họ cũng không thể làm ngơ khi cái xác đó đầy phân lẫn dịch dạ dày, não bộ không biết nói dối trước mùi thối.
Chết ở chiến trường là vậy.
- Chúng ta phải quay lại, không thể đi tiếp nữa. – Đội trưởng toán lính nói đoạn quay sang Tiểu Hồ – Phiền cô mang cậu ta về giùm, bọn tôi mất quân y rồi.
Tiểu Hồ thở phù ngao ngán, đường còn dài trong khi nàng chưa đi được bao nhiêu. Tính tới tính lui, nàng đành mở cáng rồi cùng Ly Đốc khiêng cái xác đầy máu lẫn phân về doanh trại. Như một cách trả thù, cô gái đi trước và để gã Thập Kiếm tận hưởng mùi thối um bốc lên mũi.
Người thường sợ cái chết, không dám bất kính với người chết. Còn ở chiến trường, cái chết là trò đùa.
Tới doanh trại quân đội Bắc Thần giữa rừng sâu, Tiểu Hồ lại gặp mớ rắc rối khác khi gặp đội hỗ trợ nhân đạo khác từ Đại Hội Đồng. Những nhân viên thực sự, hàng thật giá thật. Họ truy vấn bọn Tiểu Hồ hàng tá câu hỏi. Nhưng hai người (mà chủ yếu là Ly Đốc) vẫn trả lời trơn tru, ngay cả cuộc gọi điện thoại về trụ sở cũng chẳng thể làm khó họ. Một vị quan chức nào đó xác nhận rằng hai người đã ký hợp đồng đầy đủ kèm theo con dấu đỏ chót từ Đại Hội Đồng. Nhì nhằng một lúc, đội trưởng đám nọ ngừng thẩm tra rồi bảo bọn Tiểu Hồ:
- Xin lỗi, tôi phải kiểm tra kĩ đề phòng bọn giả danh. Năm ngoái chúng tôi tóm được bốn gã như thế, chúng nhặt nhạnh chiến trường và thu hoạch chiến lợi phẩm từ xác chết. Giờ cả bốn tên đó đang phơi mình ở nhà tù không trung. Vậy hai người tiếp tục lên phía bắc? Hơi xa! Đội hỗ trợ nhân đạo không hành quân, việc của chúng ta là ở lại đây, giúp thương binh hoặc chuyển người chết về tuyến sau. Mấy người biết đấy... – Người nọ hạ giọng –...hành quân cùng binh lính thì nhận nhiều tiền hơn nhưng nguy hiểm hơn nhiều, cũng không được hưởng bảo hiểm nếu xảy ra chuyện. Ai cũng cần tiền nhưng chúng ta đâu phải lính đánh thuê? Sao? Hai người vẫn muốn đi? Vậy tùy cô cậu thôi. Chúc may mắn! À, tôi nghĩ hai người cần giúp đỡ, phía bắc đang khá loạn. Ở đây chúng tôi có một vệ sĩ, hai người có thể thuê lại, chi phí rẻ lắm! Dù gì chúng tôi cũng lùi về tuyến sau nên không cần bảo vệ nữa.
Để tránh bị nghi ngờ, Tiểu Hồ tiếp nhận sự giúp đỡ. Nhưng vệ sĩ của đội cứu trợ nhân đạo nọ không phải là một quân nhân dày dạn hay một gã đánh thuê bặm trợn như nàng tưởng. Bấy giờ Tiểu Hồ mới hiểu tại sao có chi phí rẻ, vì đồ rẻ toàn đồ ôi.
- Xin chào! Vậy bây giờ tôi là vệ sĩ cho cô? Thật hân hạnh, mong được giúp đỡ! Tên cô là... ồ, không muốn nói sao? Xin lỗi! Quanh đây ai cũng vậy cả, không thích nói tên thật. Nhưng chúng ta làm quen sau cũng được! Ủa, trông cô quen lắm, tôi từng thấy cô thì phải? Nhầm sao? Xin lỗi, vì trông cô hao hao một người ở Kỳ Thi Tổng Lãnh nên tôi nhầm! Ồ! Xin bỏ qua sự bất tiện này! Tôi là Tiểu Lang, quân nhân Sư Đoàn Tiếp Vận Số 16 từ Đại Hội Đồng. Xin lỗi... tôi đang nghỉ phép nhưng tiện thể làm thêm, đây là danh thiếp của tôi. Cảm ơn vì được phục vụ!
Bài diễn văn với hàng tá từ “xin lỗi” kể trên được ngâm nga từ cái miệng ngắc ngứ, tay chân luýnh quýnh và cặp mắt đỏ vè đang say ngủ bị dựng dậy một cách đột ngột. Thường thì điệu bộ ấy sẽ xuất hiện ở một cô gái độ đương tuổi đi học, ngủ gật trong giờ lên lớp rồi bất thình lình bị giáo viên gọi tên. Và quả thực Tiểu Lang là một cô gái trẻ đến mức chỉ nên xuất hiện trong các đoạn phim quảng cáo tuyển quân cho Đại Hội Đồng. “Trông dễ thương bắt mắt đấy!” – Tiểu Hồ nghĩ đoạn hơi phì cười vì cái tên của cô vệ sĩ, sau hỏi:
- Cô chiến đấu bao lâu rồi? Lâu chưa? Chiến trường nào?
- Hai năm! – Tiểu Lang đáp vội – Đây là năm đầu tiên tôi làm vệ sĩ! Tôi không giỏi kiếm thuật nhưng bắn súng rất tốt! Ngoài ra tôi cũng biết dùng phép thuật...
- Được rồi, không cần to tiếng như vậy, tôi sẽ thuê cô. – Tiểu Hồ giơ tay – Hy vọng chúng ta hợp tác tốt đẹp.
Cô nàng vệ sĩ mừng rỡ đoạn chìa ra tờ hợp đồng. Tiểu Hồ mỉm cười đáp lại mà thâm tâm lo ngay ngáy, thực lòng chẳng biết chuyến này ai bảo vệ ai. Chiến trường luôn xuất hiện mấy thành phần tìm vinh quang kiếm tiền bạc hoặc đơn giản là tò mò muốn thử một lần cho biết. Đám này thậm chí rắc rối hơn cả bom rơi đạn lạc hay thổ phỉ. Nhưng Tiểu Hồ hết cách, nàng phải tỏ ra mình là nhân viên y tế mù tịt chuyện đánh đấm chứ không phải chiều ngược lại. Tốn hai mươi thùng vàng thuê một cô gái dễ thương với vỏn vẹn hai năm kinh nghiệm nghề nghiệp cùng hàng tá rắc rối tiềm ẩn, Tiểu Hồ cảm giác bị hố dù nàng chẳng thiếu tiền. Liếc sang tay đội trưởng đám hỗ trợ nhân đạo, nàng thấy người này mừng húm như thể vừa tống khứ xong một cục nợ. “Ôi thôi!” – Tiểu Hồ vỗ trán.
Xong mớ rắc rối đó, Tiểu Hồ vội chạy đi tìm lính đánh thuê, những tay vệ sĩ và chiến binh đích thực. Nàng mất hai mươi thùng vàng cho một cục nợ và cần dăm chục đến vài trăm thùng vàng để giải quyết nó. Trong trường hợp Tiểu Lang dính bom, trúng đạn, đạp mìn, bị thú dữ tấn công hoặc hàng tá nguyên nhân tử thương lãng xẹt thường gặp ở người thiếu kinh nghiệm, đám lính đánh thuê sẽ giúp Tiểu Hồ đưa cô ta trở về. Ly Đốc chẳng đồng tình vụ này. “Bộ chiến trường nhiêu khê tình thương lắm hay sao mà em làm thế?” – Gã vừa cười vừa nói, giọng điệu hơi mỉa mai. Bản thân Tiểu Hồ cũng chẳng hiểu mình. Nếu là hai năm trước, nàng sẽ mặc cô gái Tiểu Lang muốn ra sao thì ra. Nhưng chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành đã thay đổi nàng quá nhiều.
Hoặc là tên tóc đỏ đã thay đổi Tiểu Hồ. Nàng phỏng đoán và muốn tin nó là sự thật, bởi vì ít nhất nàng sẽ có cớ mà đổ lỗi. “Tất cả là tại anh!” – Nàng muốn nói với hắn như vậy.
Tại doanh trại lúc này có vài đội đánh thuê, một số vừa trở về từ mặt trận còn số khác mới đặt chân đến. Rảo quanh một lượt, Tiểu Hồ chẳng thấy nhóm nào đáng tin cậy. Đám đằng xa trông bạo lực và thiếu kỷ luật, nhóm đằng đây thì hỗn tạp giữa cựu binh lẫn tân binh, một số nom ổn ổn thì chẳng trưng ra hợp đồng rõ ràng mà dùng mồm và nước bọt để thông qua thỏa thuận. Cuối cùng nàng đành tìm đến Siêu Sinh Giáo Đoàn. Dẫu chi phí thuê mướn giáo đoàn không hề rẻ nhưng họ vẫn đáng tin cậy nhất trong lĩnh vực đánh thuê.
Tiểu Hồ tìm gặp một tiểu đội thuộc giáo đoàn, tên gọi “Răng Giả”. Mỗi giáo đoàn đặt tên theo cách riêng: Bán Dạ dùng số hiệu, Tam Lâu sử dụng tên các món ăn còn Siêu Sinh đặt tên đội dựa theo biệt danh của người thủ lĩnh. Rõ ràng tay đội trưởng của nhóm này có ít nhất một chiếc răng giả trên hàm, nhưng gã đi vắng. Thương lượng với Tiểu Hồ lúc này là tay đội phó, một gã trạc tuổi ba mươi sở hữu bộ mặt bè bè, hai bên hàm bạnh ra như rắn hổ mang bành, ánh mắt luôn cười và khóe miệng luôn nhếch khiến người đối diện cảm thấy bất an. Tiểu Hồ không ưa gã. Cảm tính phụ nữ. Nhưng nàng vẫn ở lại vì tên hổ mang bành mang đầy đủ giấy tờ cùng chữ nghĩa in ấn rõ ràng, và đôi mắt gã chỉ nhăm nhăm tiền bạc chứ không hau háu mấy phần cơ thể Tiểu Hồ như bọn đánh thuê khác.
- Tôi là Rắn Béo, mọi người đều gọi tôi như thế. Thế này nhé, bọn tôi hoạt động theo hướng hỗ trợ hậu cần nhiều hơn, tất nhiên, nếu cô em muốn giết đứa nào thì chúng tôi cũng không ngại, miễn sao chúng nó nằm trong danh sách cho phép. – Gã chỉ ngón tay lên điều khoản hợp đồng – Bảng giá ở đây, cô em cứ tham khảo. Hỗ trợ y tế, cấp cứu khẩn cấp hoặc hậu cần là hai trăm thùng vàng, bao trọn gói dịch vụ. Hỗ trợ hoặc tham gia chiến đấu là ba trăm thùng vàng, tùy theo mức độ ác liệt mà cộng thêm từ năm mươi tới một trăm thùng vàng. Chúng tôi mang theo cả vũ khí, giá cả riêng, nhiều quá nên tôi không nhớ hết, cô em cứ đọc là biết. Dịch vụ an táng và cầu siêu thì miễn phí, chúng tôi là giáo đoàn Siêu Sinh mà! Nhưng cô em phải mang theo máy phát tín hiệu, bọn tôi mới biết địa điểm mà hỗ trợ. Rừng ở đây rất dày, bộ đàm nhiều khi trở thành cái bánh mì không thể nhai, nên hãy cân nhắc. Chúng tôi không có ý can thiệp chuyện riêng tư nên tùy cô em quyết định.
- Tôi muốn thuê các anh hỗ trợ chiến đấu nhưng ở dạng trực chiến, tôi sẽ gọi khi cần. Có giảm giá hay khuyến mãi không?
- Rất tiếc, giờ chưa phải mùa giảm giá. – Gã đội phó cười, cái mép đã nhếch càng vươn lên cao hơn – Trực chiến hay chiến đấu trực tiếp đều giống nhau cả. Nhưng khi gặp đội trưởng của chúng tôi, cô em có thể bàn sau, biết đâu bớt được dăm thùng vàng? Giáo đoàn chúng tôi thoải mái về vụ này.
Tiểu Hồ thực không thể ưa cung cách của Rắn Béo. Gã đó chẳng chừa ra một cơ hội hay một kẽ hở cho người khác mặc cả, hoàn toàn không quan tâm đến mấy quy luật trò chơi đàm phán. Một tên khó chịu. Nhưng Tiểu Hồ thà chấp nhận gã khó chịu này hơn là vô khối kẻ mập mờ khác, mà Rắn Béo là kẻ rõ ràng nhất giữa đám đánh thuê mập mờ. Đọc xong giấy tờ, cô gái vừa đặt bút ký vừa hỏi:
- Đội trưởng phải ở đây chứ? Ông ta đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy?!
- Tôi được ủy quyền. – Rắn Béo trả lời – Đội trưởng chúng tôi không thạo mấy chuyện tiền nong lắm. He! Đôi lúc ông ấy khiến đồng đội phát điên vì cách tính tiền cẩu thả của mình. Cô em không tin đâu, nhiều nơi gọi chúng tôi là “quân cách mạng” kia, tất cả đều nhờ đội trưởng. He! Nhưng tin tôi đi, đội trưởng sẽ gọi điện, sớm thôi. Nói cho cô em hay, ông ấy tuy toàn răng giả nhưng nói toàn điều thật.
Nói rồi gã đội phó mỉm cười, ngón tay nhích lên thu lại bản hợp đồng đã có chữ ký của Tiểu Hồ. Bỏ ra năm trăm thùng vàng, Tiểu Hồ có thêm chiến hữu nhưng nàng không tin tiền sản sinh sự thật. Cái thật duy nhất của đồng tiền là sự lạnh lẽo mà nó mang lại. Tiểu Hồ vẫn nhớ rõ trước thời khắc Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ, hai giáo đoàn Siêu Sinh và Tam Lâu là những kẻ rời đi sớm nhất, nhờ họ mà đồng tiền chân thực một cách sống động và chẳng bức tranh hoặc áng thi ca nào trên thế giới Tâm Mộng sánh bằng.
Đêm hôm đó, nhóm Tiểu Hồ cùng toán quân Bắc Thần quốc ngược lên phía bắc. Cuộc hành trình vừa đúng ý Tiểu Hồ vì theo lời Cụ Cố Tổ, khu vực đó chứa nhiều loài thảo mộc kỳ dị và đáp ứng đủ mong ước cho những kẻ truy cầu trường sinh hoặc vọng tưởng sự bất tử. Dĩ nhiên, cô gái vệ sĩ dễ thương Tiểu Lang cũng đi theo đoàn. Cô ta tỏ ra khá chuyên nghiệp, ít nhất là không trượt chân hoặc trật khớp như mấy cô nàng dễ thương thường làm và trở thành gánh nặng trên đường đi. Trừ việc cô ta khoác theo chiếc ba lô nặng trịch, chủ yếu chất đạn dược thiết bị. Do không tự tin vào khả năng kiếm thuật nên Tiểu Lang dùng súng ống bù trừ. Suốt hành trình, cô nàng luôn lãnh trách nhiệm dẫn đầu rồi săn sóc bọn Tiểu Hồ như một bà mẹ trông trẻ đích thực. “Dễ thương đấy chứ!” – Ly Đốc cười với Tiểu Hồ khi cô nàng vệ sĩ đưa họ mấy khẩu súng phòng thân. Cô nàng cũng đưa một lốc sữa tươi cho toán lính Bắc Thần. Trên đường hành quân, sữa tươi như món dinh dưỡng thượng hạng nên đám lính nhận ngay.
Cả đoàn nối đuôi nhau băng rừng tới tảng sáng thì dừng chân. Bầu trời có vẻ sáng nhanh hơn thường lệ. Họ đi đêm ngủ ngày để né máy bay do thám của Diệp quốc, tránh lặp lại vụ pháo kích bên bờ sông Vong Hà. Chuyến đi bí mật nên mọi người chỉ ăn uống, ngủ nghỉ lấy sức chứ không trò chuyện, nếu có cũng chỉ thì thầm. Tiểu Hồ chờ đợi cuộc gọi từ tay đội trưởng Răng Giả nhưng nàng chờ mãi mà chỉ có muỗi rừng vo ve rồi tiếng thú ăn đêm vọng tới. Trời sáng nhưng bọn thú ăn đêm vẫn chưa nghỉ ngơi, có lẽ vì bom đạn làm mất nguồn thức ăn nên chúng phải thay đổi tập tính. Tiểu Hồ nhân lúc chán ngắt ấy liền mở Bát Biến. Nàng vơ cành cây gãy và sắp xếp chúng theo các đồ hình, cố gắng làm theo những chỉ dẫn trong cuốn sổ mà người gác đền Lục Triều tặng lại, vừa nghỉ ngơi vừa thực hành tiện cả đôi việc.
Nhưng bói toán chưa bao giờ là niềm yêu thích của nàng cũng chẳng phải sở trường. Hồi còn ở học viện phép thuật, nàng luôn tránh xa khóa học chiêm tinh bói toán, bởi lẽ pháp sư chuyên ngành đó không điên khùng cũng lôi thôi xù xịt như mấy con gà vừa đánh nhau. Nhớ chuyện cũ, Tiểu Hồ thấy hối tiếc. Giả sử ngày đó nàng chịu khó nghe giảng và chăm chú vào mấy vị pháp sư con gà nọ thì giờ đã đỡ khổ. Liếc ngược ngó xuôi cuốn sổ, nàng không tài nào hiểu được cách nắm bắt những dấu hiệu thiên tượng trước mắt, mà chúng lại là tiền đề phát sinh Bát Biến. Thứ phép thuật từ phương đông này rối rắm một cách khó hiểu nhưng luôn tỏ ra gần gũi và thông suốt vạn vật, giống hệt Cụ Cố Tổ, chẳng biết đằng nào mà lần. “Lão già dùng Bát Biến kiểu gì vậy?” – Tiểu Hồ day day hai thái dương.
- Cô đang làm gì vậy? Ồ, có phải trận đồ phép thuật không? Tôi từng thấy vài thứ tương tự! Ồ xin lỗi, cô uống gì không? Tôi mang theo ít sữa đây!Tiểu Hồ ngoảnh lại thấy cô nàng vệ sĩ lăng xăng quanh mình, ánh mắt tò mò chú mục vào đồ hình Bát Biến, cái miệng khô cháy tu sữa ừng ực qua ống hút. Tiểu Hồ đáp lời:
- Tôi có đây rồi, cảm ơn. Đừng uống nhiều sữa khi hành quân, nó gây cảm giác rỗng bụng. Và đừng uống nhiều trong một thời điểm, chất lỏng sẽ làm cơ bắp của cô dão ra, ngộ nhỡ gặp chuyện bất ngờ, các cơ bắp sẽ không phản ứng kịp.
Nghe giảng giải, cô nàng Tiểu Lang ngớ mặt, dòng sữa vô thức rớt hai bên khóe miệng. Tiểu Hồ phì cười. Rời khỏi công việc vệ sĩ, Tiểu Lang trở lại dáng vẻ lóng ngóng và đôi chút ngây ngô. Tiểu Hồ nhìn kỹ hơn, nhận ra cô gái này rất có nét, chỉ là bùn đất lẫn sương khói chiến trường đã che mờ hết. “Con lai.” – Tiểu Hồ thầm nghĩ khi nhìn vào cái mũi cao nhỏ nhắn cùng gương mặt khỏe khoắn của Tiểu Lang, cảm giác như đang ngắm một khối băng nhỏ bám quá nhiều tuyết. Có lẽ đó là kết quả của một cuộc tình giữa phương bắc với xứ sở phương đông. Tiểu Hồ cất lời:
- Tại sao cô phải làm vệ sĩ? Bộ Đại Hội Đồng trả lương bèo bọt quá hả?
- Giúp ích công việc! – Tiểu Lang hưng phấn trả lời, sau chuyển sang thì thào vì phát hiện mình to tiếng – Làm vệ sĩ giúp công việc của tôi rất nhiều! Tôi sẽ biết nhiều đất nước, nhiều cung đường, cả tình hình thế giới nữa! Cô biết đấy, Sư Đoàn Tiếp Vận của Đại Hội Đồng hoạt động khắp nơi, đôi lúc không thể biết chuyến đi sẽ tới đâu, thậm chí thay đổi lịch trình không báo trước. Vậy nên tôi muốn tích lũy kinh nghiệm...
Cái tràng thì thào của một cô gái không được nói to khó chịu hơn cả lúc cô ta được phép nói thả phanh. Mà cái giống ngây ngô dễ thương nói quanh nói quéo vẫn không xong một vấn đề. Tiểu Hồ day trán lần hai, bất đắc dĩ chấp nhận sự oái oăm này.
- Cô vẫn chưa cho tôi biết tên. Thật không tự nhiên tí nào! – Tiểu Lang chống cằm – Người đi chiến trường đều có biệt danh, vậy tôi gọi cô là “Cáo” nhé? Hay “Cáo Nhỏ” chăng? Một cái tên rất dễ thương!
Nói rồi cô nàng chỉ vào chiếc khăn xanh đeo trên bắp tay Tiểu Hồ, lúc này nó hơi tuột ra và lộ hình thêu con cáo. Sau ngày được tên tóc đỏ tặng chiếc khăn, Tiểu Hồ luôn giữ nó bên mình như vật cầu may. Tên tóc đỏ biến mất, nàng thường cuốn chiếc khăn bên tay hoặc quanh bắp đùi để đôi mắt Vạn Thế trông thấy sự tồn tại của nó. Với người khác, nó chỉ là món giẻ rách mua từ khu chợ Đại Lộ Đỏ nhưng với Tiểu Hồ, nó là cả thế giới.
- Người quan trọng tặng cô, đúng không? – Tiểu Lang nháy mắt – Tôi chưa từng trải qua cảm giác đó nhưng cũng hiểu phần nào. Quà tặng từ người quan trọng... giống cái mỏ neo giữ cô không tuột ra ngoài cuộc chiến.
Nếu được, Tiểu Hồ sẽ vỗ tay tán thưởng vì cô nàng vệ sĩ đã bớt luyên thuyên, thứ nữa là cô ta nói ít nhưng đúng trọng tâm. Phụ nữ dễ hiểu nhau, dễ đồng cảm. Từ lúc rời Phi Thiên thành, Tiểu Hồ luôn tăng xông vì một ông già quái đản, một gã Thập Kiếm ngạo mạn cùng ti tỉ thứ điên khùng do đàn ông gây ra, ví dụ như chiến tranh – một việc mà phụ nữ luôn tránh nếu họ làm chủ thế giới. Nay gặp người cùng giới, tâm tình Tiểu Hồ vơi bớt bức bối như vừa đón cơn gió lành.
- Cô có người quan trọng như thế không? – Tiểu Hồ hỏi.
Tiểu Lang ậm ừ:
- Có... nhưng chỉ mình tôi cảm thấy quan trọng thôi... người ta thế nào thì tôi không biết. Tôi chẳng biết nên làm sao. Người ta bảo tôi là đứa con gái mặt sắt nên chẳng được ai để ý. Nhìn này...
Cô nàng diễn bản mặt nghiêm túc. Tiểu Hồ nhận ra cô nàng không nói khoác. Bộ mặt Tiểu Lang khi đó chẳng khác người phương bắc với sắc thái đủ khiến người đối diện lạnh gáy. Đó đích thực là một con sói đang giương cái nhìn từ bụi rậm rừng tuyết. Tiểu Lang cười gượng:
- Xin lỗi... cha tôi là người phương bắc, tôi chẳng có tính cách mạnh mẽ của ông mà chỉ thừa hưởng sự im lặng đáng sợ mỗi khi ông nổi giận. Hay là tôi nên phẫu thuật một chút? Cô thấy nếu mắt tôi to hơn thì sao? Hay tôi nên thu cằm tròn hơn nhỉ?
- Phẫu thuật thẩm mỹ? – Tiểu Hồ bật cười – Đám phẫu thuật thẩm mỹ toàn một lũ dị hợm! Đừng nghe lời người khác. Cô dễ thương đấy chứ?! Ở phương tây hay ở phương đông, ít người giống cô lắm! Tại sao phải thay đổi mình? Tại sao phải biến thành con chó cảnh cho người ta cưng nựng khi cô vốn là con sói?
Tiểu Lang cúi đầu nhìn mặt đất đầy lá mục vỏ cây, thần tình trầm tư bỗng chốc ánh lên những lạc quan, tưởng chừng có viên ngọc đang phát sáng rực rỡ trong một khối băng đá. Gương mặt cô nàng khi nghiêm túc khiến người ta dè chừng, nhưng cũng dung nhan ấy khi vui tươi lại làm mọi thứ tươi sắc. Tiểu Hồ thoáng chốc có cảm tình ít nhiều, thậm chí quên luôn cái tật cà lăm luôn miệng xin lỗi của cô gái.
- Xin lỗi, Cáo? Tôi gọi cô như thế được không? – Tiểu Lang dè dặt – Sau vụ này, tôi có thể làm bạn với cô không?
Tiểu Hồ chưa kịp trả lời thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc dội đến sốc óc nàng. Trong khoảnh khắc, nàng bị đờ đẫn vì âm thanh lộng màng nhĩ, đôi mắt rung lên từng chặp chỉ thấy toán lính Bắc Thần hô hoán chạy đường khác. Cô gái vệ sĩ xốc nàng trở dậy, giọng thảng thốt:
- Chạy mau! Đạn pháo!
Tiểu Hồ gật gật đoạn chạy theo toán lính, mọi hơi sức dồn xuống bàn chân thay vì mở miệng trả lời. Nàng cũng chưa nói rằng muốn làm bạn với Tiểu Lang. Nơi chiến trường, người ta phải nói thật nhanh trước khi bom đạn ập xuống.
Kẻ thù đang ẩn nấp nơi nào đó xa tít tắp nhưng mưa đạn pháo vẫn dội xuống toán lính Bắc Thần. Họ cố gắng trở lại đường mòn xuôi về phương nam nhưng bị một hố bom to tướng cản đường. Trong khi đó lửa đạn từ hướng bắc lẫn hướng tây veo véo bay tới, dường như quân đội Diệp quốc đã xuất hiện dù chưa hình bóng của họ chưa xuất hiện. Toán lính Bắc Thần bất đắc dĩ phải chạy sang hướng đông, tiến gần đến bờ sông Vong Hà. Họ chẳng thể ở lại chiến đấu khi vỡ đội hình và không xác định được quân địch từ đâu tới. Tiểu Hồ móc bộ đàm gọi đám đánh thuê Răng Giả:
- Tôi đây! Tôi cần hỗ trợ! Chúng tôi bị tấn công!
- Ồ, là cô em đó hả? – Gã Rắn Béo trả lời – Khuya khoắt thế này sao? Tôi chẳng thấy có tín hiệu xung đột nào cả, cô em nhầm chăng?
- Nhầm con khỉ! – Tiểu Hồ gào lên – Chúng tôi bị bắn! Đến đây nhanh lên!
- Được rồi, được rồi! – Rắn Béo xoa dịu – Bọn tôi đến đây.
Gã đánh thuê thậm chí còn ngáp dài một cách lề mề trước khi tắt máy. Tiểu Hồ tức điên. Nhưng nàng không còn thì giờ chửi rủa vì bom rơi đạn lạc đuổi theo sát nút. Những cái chết đầu tiên xuất hiện. Toán lính Bắc Thần thoáng chốc đã chết một phần ba. Họ liên tục kêu gọi “Quân y!” nhưng Tiểu Hồ chẳng thể làm gì. Đạn từ bìa rừng phía đông bắn quá rát, nàng không thể trở lại giúp người bị thương. Cô gái ngó quanh, hoàn toàn không thấy Ly Đốc. Chẳng ai biết gã Thập Kiếm biến đi đâu hay đã chết vì đạn pháo. Ngay cả người mạnh nhất thế giới cũng không thể sống khi bị đạn găm tim. Nhưng Tiểu Hồ không còn thời gian nghĩ ngợi. Nàng phải chạy.
Rồi toán lính Bắc Thần cùng Tiểu Hồ chạy ra bờ sông. Bom vẫn rơi, đạn vẫn bắn. Những quả bom rơi đúng chỗ và làn đạn chính xác đến kỳ lạ. Đội lính Bắc Thần thoáng chốc chết gần nửa, cả cựu binh lẫn tân binh. Đám còn lại hoảng loạn nhảy xuống sông Vong Hà bất chấp những lời đồn ma mãnh về con sông này. Tiểu Lang hét lớn:
- Xuống đây, Cáo! Xuống đây, chúng ta phải bơi!
Tiểu Hồ cảm giác có gì đấy sai sai. Nàng không nghĩ một đội lính chuyên nghiệp lựa chọn bơi sông để chạy trốn. Nhưng chiến trường không đủ thời gian để cân nhắc đúng sai. Bờ sông trống trải, nàng sẽ làm bia đạn nếu tiếp tục quanh quẩn ở đây. Dưới sự yểm trợ từ Tiểu Lang, nàng lao xuống sông đoạn ngoái đầu gọi:
- Xuống đi! Đừng dừng lại!
Cô nàng vệ sĩ thở không ra hơi, lễ mễ xách theo ba lô nặng trịch lao người xuống sông. Chiếc ba lô đựng đầy quân trang giờ trở thành vật cản, Tiểu Lang bơi không nổi. Tiểu Hồ phải gỡ nó ra rồi quẳng xuống dòng nước đen thẫm bên dưới. Nước sông, quái lạ thay, chẳng phản chiếu bất cứ nhành cây ngọn cỏ nào hai bên bờ mà đen ngòm. Ngay cả mặt trời phản chiếu trên mặt nước cũng bàng bạc nhợt nhạt tựa ánh trăng chứ không rực rỡ. Nhưng thêm lần nữa bom đạn xé ngang tâm trí Tiểu Hồ. Đạn pháo xới tung Vong Hà bốc lên những cột nước sủi bọt, mảnh đạn văng veo véo xé toang con sông. Tiểu Hồ vội vã bơi theo dòng. Nàng phải thoát khỏi đây.
Nhưng càng bơi, Tiểu Hồ càng mệt. Cô gái kinh hoảng. Tuy chẳng nghiện tắm táp như công chúa Lục Châu nhưng nàng luôn dành nửa tiếng mỗi ngày ở bể bơi để tập luyện. Chỉ có phép thuật mới khiến nàng xuống sức nhanh như thế. Nghĩ tới đó Tiểu Hồ niệm phép, chú ngữ Hỏa niệm quanh cơ thể rực sáng bốc hơi nóng đánh bật dòng nước đen. Nhưng hơi nóng chưa kịp nhen nhúm đã tắt ngúm. Thứ phép thuật ẩn trong con sông Vong Hà mạnh hơn nàng nhiều lần. Khối nước đen bao quanh Tiểu Hồ như tù ngục. Cô gái giãy giụa, khối nước càng đè chặt, áp lực nước mạnh ngang áp suất đáy biển ở độ sâu hàng chục mét. Tiểu Hồ không thở nổi. Nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến tim nàng ngừng đập.
Chẳng có hố bom, chẳng có người lính nào chết. Bờ sông vắng tanh vắng ngắt. Trận đạn pháo nọ chưa hề tồn tại. Lúc này đây, không khí vẫn đang chìm trong bóng tối và trăng vẫn rực sáng trên bầu trời. Tiểu Hồ chợt nhớ tiếng thú ăn đêm, hơi lạnh bất chợt rồi câu trả lời kỳ cục của Rắn Béo. “Khuya khoắt thế này sao?” – Gã đánh thuê đã nói vậy. Không phải gã mà chính Tiểu Hồ nhầm lẫn thời gian. Tại sao? Như thế nào? Là phép thuật chăng? – Nàng tự hỏi.
Tiểu Hồ không mất nhiều thời gian để tìm câu trả lời. Qua bức tường nhà ngục bằng nước, nàng thấy Tiểu Lang tiến đến, miệng tu hộp sữa. Tiểu Hồ chợt nhớ tất cả mọi người đều uống sữa của cô ta. Ngay lúc ấy nàng đoán rằng thứ sữa ngon lành bổ béo đó có độc dược gây ảo giác. Nhưng loại ảo giác cao cấp này thì nàng chưa từng thấy. Nó không chỉ gây ảo hình ảo thanh đánh lừa năm giác quan mà thay đổi toàn bộ không thời gian trong tâm trí người đó. Tiểu Hồ muốn biết tên thứ độc dược nọ nhưng có lẽ nàng chẳng bao giờ biết, hoặc trừ phi Tiểu Lang tiết lộ.
- Vừa đúng lúc độc dược hết hiệu lực. – Tiểu Lang nói, giọng méo mó qua làn nước – Cô bé uống sữa ít nhất nên độc dược kém hiệu quả nhất. Chà! Lừa cô bé không dễ tí nào. Nhưng đừng trách, ta không thích bị theo đuôi. Ai dạy cô bé Bát Biến? Người gác đền Mộc Thần hay Cụ Cố Tổ? Ta tò mò đấy! Và việc cô bé xuất hiện ở đây cũng không phải tình cờ, nhỉ? Mấy ngày trước, ta dùng Bát Biến bói ra rằng có người đang tìm đến mình. Vậy ra đó là cô bé?
Tiểu Hồ trố mắt. Dù làn nước cay xè nhưng nàng vẫn cố mở to mí mắt để nhìn rõ cô nàng vệ sĩ ngây ngô có chút kỳ lạ kia. Nàng không nghĩ người cần tìm lại ở ngay cạnh mình.
- Vậy cô bé là người của Cụ Cố Tổ. – Tiểu Lang gật gù – Ta nhận ra thằng nhóc Ly Đốc. Ta sẽ xử lý nó sau. Xin lỗi nhé, con Cáo Nhỏ, cô bé dễ thương lắm. Thực sự đấy! Nhưng Cụ Cố Tổ là con quỷ, đi cùng lão một thời gian, cô bé sẽ thành quỷ sớm thôi. Chà, tiếc thật! Nhưng chẳng còn cách nào. Ta sẽ chuộc tội với cô bé sau. Giờ hãy yên nghỉ nhé!
Dứt lời, Tiểu Lang niệm chú ngữ. Nhà tù nước giam Tiểu Hồ chìm xuống lòng sông Vong Hà. Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là cô nàng vệ sĩ bỏ đi dưới bầu trời đen thẳm. Tiểu Lang quả thực lóng ngóng kiếm thuật và bắn súng, bởi lẽ cô ta giỏi phép thuật. Đó cũng không phải là “cô ta”. Đó là pháp sư Thôn Cơ mà nàng đang tìm kiếm. Tệ thay, lúc nàng tìm ra người phụ nữ đó cũng là lúc nàng phải chết.
Trong lúc giãy giụa, Tiểu Hồ bất giác phát hiện vài cái bóng đang xuất hiện. Chúng giống ngựa nhưng nhầy nhụa đẫm máu, toàn bộ cơ thể làm bằng tay chân con người, bộ mặt dài ngoẵng đắp nên từ những cái đầu bị chặt rời, trong khi cái miệng tập hợp vô số những con ngươi bị móc khỏi hốc mắt. Chúng là hiện thân của thời đại chiến tranh đẫm máu. Con quái vật thủy mã nhân có thật. Đáng tiếc rằng Tiểu Hồ biết sự thật quá muộn. Nàng ghét cảm giác này. Nàng là con mồi nằm trên tơ nhện còn lũ thủy mã nhân là bầy nhện đương bò đến. Phẫn uất, bí bách, nàng mở miệng gào lên mặc cho nước tràn vào khoang họng:
- Phong... cứu tôi...
Tiểu Hồ mất dần ý thức. Nàng thấy lũ thủy mã nhân tiếp cận mình, vô số bàn tay người tróc thịt trơ xương từ thân thể chúng vươn ra. Nàng sắp trở thành một phần thân thể cho lũ thủy mã nhân. Bất thình lình một cánh tay mạnh bạo tóm lấy cổ áo Tiểu Hồ, nhưng không phải xâu xé mà kéo nàng lên trên. Trong lơ mơ, nàng nhìn thấy một người đàn ông to lớn với bộ hàm răng máy móc. Đầu óc ủng nước của nàng vẫn kịp dấy lên chút khôi hài rằng thằng cha này chẳng có cái răng thật nào. Nhưng ký ức nhắc nhở nàng rằng hồi ở cô nhi viện, sáng sáng có một người đàn ông thường tới giao sữa. Hầu hết mọi người đều tránh xa ông ta, chỉ duy Tiểu Hồ dám bắt chuyện. Thế giới Tâm Mộng dường như đã nhào nặn hai người giống hệt nhau.
- Chúng ta lại gặp nhau. – Người đàn ông với bộ hàm máy móc lên tiếng, giọng rè rè – Bé con ở cô nhi viện giờ lớn ngần này rồi à?
Tiểu Hồ không thể trả lời, nước đã ứ đầy thanh quản của nàng. Nhưng nàng chợt hiểu thế giới không bao giờ sinh ra hai con người giống hệt nhau, chỉ là thế giới quá bé. Và vì thế giới quá bé nên thật giả khi gần sít nhau, khi lẫn lộn chẳng thể phân biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.