Quyển 4 - Chương 6: Ly Ly
Get Backer
09/02/2018
Tháng 3 rốt cục không tệ như Hỏa Nghi tưởng. Nhờ chiến thắng bỏ phiếu,
vài thành viên hội đồng quay ra ủng hộ gã như Hỏa Khởi Hoa – người đại
diện chi Khởi. Vì nhiều lý do mà bà cô này không thực sự ưa gã, nhưng bà ta cũng không thể làm ngơ mãi trước cảnh bọn Hỏa Chính tự tung tự tác ở hội đồng chủ quản. Xuất thân từ nơi mang tiếng coi trọng luật lệ lễ
nghi, Khởi Hoa phải có động thái tương xứng với khẩu hiệu của chi tộc.
Ngay sáng hôm sau cuộc bỏ phiếu, bà ta hẹn gặp Hỏa Nghi.
-Thành thật xin lỗi cháu. Đáng lẽ ta và mọi người phải phủ quyết chuyện bỏ phiếu, nhưng chuyện rất phức tạp, cháu hiểu đấy. – Khởi Hoa mở lời – Từ giờ, nếu cần gì, ta có thể giúp cháu.
So với ngày đầu, Khởi Hoa đã thay đổi thái độ rất nhiều. Nhưng Hỏa Nghi không thể nói người đàn bà này gió chiều nào che chiều ấy; lần trước nếu không phải bà ta bỏ phiếu thuận, Hỏa Nghi đã chẳng có thêm hai phiếu nữa từ chi Khởi. Vả lại cũng giống Biệt Pháo, bà ta cần làm điều có lợi nhất cho chi tộc. Hỏa Nghi nhanh chóng chấp nhận thỉnh ý từ Khởi Hoa rồi bàn việc chính. Sau nhiều cung đường và khúc cua lát bằng ngôn từ, hai người rốt cục cũng đến câu hỏi chính: liệu chi Khởi chịu chống lưng Hỏa Nghi hay không?
-Cá nhân ta ủng hộ cháu, nhưng chi tộc là chuyện khác. – Khởi Hoa nói, tay nâng gọng kính vàng – Thực lòng nhé, Hỏa Nghi. Việc cháu chiến thắng ở cuộc bỏ phiếu vừa ý nghĩa mà cũng không mang ý nghĩa gì. Những người như ta cần cháu thắng để cảnh cáo Hỏa Chính. Và cháu cần thắng để chứng tỏ điều luật do tổ tiên viết ra vẫn được tôn trọng. Nhưng chiến thắng ở một thứ mà đáng ra thuộc về mình, nó… không ý nghĩa lắm! Cháu hiểu ý ta chứ? Nếu cháu thực sự thắng Hỏa Chính, cuộc bỏ phiếu đã chẳng diễn ra.
-Vậy cháu cần thể hiện nhiều hơn? – Hỏa Nghi hỏi.
Khởi Hoa gật đầu:
-Phải, trước mắt là phiên điều trần. Hãy xử lý nó thật tốt, sau là tất cả những công việc thường ngày lẫn phát sinh. Đây là cuộc chiến dài hơi, có thể một hai năm hoặc tới khi nào Hỏa Chính từ bỏ ý định chiếm ghế trưởng tộc. Cháu không thể đòi một chi tộc gồm hàng trăm gia đình ủng hộ mình ngay lập tức. Chi Khởi chúng ta từ lâu đã tránh xa những chuyện như thế, nên muốn các trưởng lão ngồi xuống bàn bạc, e là khó. Nhưng chín ngày nữa chi Khởi họp nội bộ, cháu có thể tham dự, nếu không phiền?
Có người mở đường, Hỏa Nghi mừng húm. Dù vậy gã vẫn từ tốn:
-Cháu sẽ sắp xếp.
-Và nhớ mang theo “quà”, đừng đi tay không.
Bà cô nháy mắt, Hỏa Nghi gật đầu cười. Tác phong ý tứ nhưng đầy thẳng thắn của người phụ nữ làm gã thích thú. Bấy giờ gã mới để ý bà cô khá trẻ, tuy đuôi mắt đã xuất hiện dấu chân chim nhưng nét đẹp thời tuổi trẻ vẫn chưa rời bỏ khuôn mặt trái xoan, cái răng khểnh rất duyên hay bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn. Nghĩ tới đó, gã thấy mình hơi quá đà. Dù gì cũng là người cùng họ…
-Bây giờ cháu nên tập trung vào phiên điều trần. Ta đoán dự án Thần Sấm nằm trong tầng năm cơ sở dữ liệu, cấp độ tuyệt mật. Cháu đã “cấy ghép” chưa?
Hỏa Nghi nhăn trán nghĩ rằng bà cô lộn chủ đề. Gã quay sang ông anh Hỏa Dương tìm gợi ý nhưng chỉ nhận được cái nhún vai khó hiểu. Khởi Hoa ngạc nhiên:
-Con của trưởng tộc mà cả hai đứa không biết cái này sao? Ồ, vậy ra Hỏa Viên giữ bí mật với cả con mình. Cũng đúng thôi. Nó khá nguy hiểm và phức tạp. Được rồi, nhìn thẳng vào mắt ta…
Dứt lời, bà cô cởi kính đoạn rướn người về phía trước. Hỏa Nghi thấy hơi kỳ quặc song cũng làm theo. Gã bỗng nhận ra đồng tử của Khởi Hoa xuất hiện vài vệt sáng xanh lam, vài thông số bé li ti cùng những đồ họa ảo ảnh. Hỏa Nghi dụi mắt vài lần để chắc chắn không nhìn lầm. Quả thực đồng tử của Khởi Hoa giống màn hình máy chiếu ba chiều thu nhỏ. Hỏa Nghi chợt hiểu tại sao lại có “cấy ghép” ở đây. Gã lầm bầm, hàm dưới chực rớt khỏi hàm trên:
-Nghe nói chúng ta từng nghiên cứu việc điều khiển máy móc bằng ý nghĩ. Vậy đây là thành quả? Cấy một con chip vào não?
Khởi Hoa gật đầu xác nhận, đeo kính rồi nói:
-Mười mấy năm trước, khoảng năm 7505, học viện Tinh Thấu Tổ ở lục địa Băng Thổ công bố phương pháp phẫu thuật đồng hóa, giúp cơ thể người hòa hợp với bộ phận cơ sinh học. Nghe nói người phát triển phương pháp này là một cậu học viên chứ không phải đám nghiên cứu. Một câu chuyện nặng tính âm mưu. Nhưng đấy là việc của người phương bắc. Cha cháu đã phát triển phương pháp này lên mức cao hơn, cho phép bộ não điều khiển hoàn toàn bộ phận cơ sinh học đồng thời liên kết nó với máy tính. Sau đấy hội đồng quyết định dùng cách cấy chip để kiểm soát Jeh-7400.
Bà cô vòng tay sau gáy chỉ dấu phẫu thuật. Thành viên hội đồng đi đâu, thông tin theo đó. Ngộ nhỡ ai đấy bị bắt thì hệ thống tự động ngắt kết nối, không loại phép thuật hay hình thức tra tấn nào có thể khai thác cơ sở dữ liệu. Nhờ thế mà bí mật của họ Hỏa được bảo vệ tuyệt đối.
-Con chip hoạt động thế nào? – Hỏa Nghi hỏi.
-Hơi khó mô tả, nó như một màn hình ảo tồn tại ngay trước mắt vậy. – Khởi Hoa đáp – Khá tiện lợi nhưng cũng rắc rối, đôi lúc khó chịu, ta chỉ khởi động con chip khi truy cập tầng năm dữ liệu.
-Có phản ứng phụ không?
-Không ảnh hưởng thể chất nhưng tinh thần thì có thể lắm! – Khởi Hoa thì thầm – Người ngoài hay bảo họ Hỏa chúng ta “khác người” là có lý do cả đấy!
Bà cô nháy mắt. Hỏa Nghi trợn mắt, đầu rụt xuống cổ còn mông lún vào ghế. Bà cô Khởi Hoa phì cười:
-Ta đùa thôi! Cấy ghép sớm đi. Không còn nhiều thời gian nữa. – Khởi Hoa nói – Dù không tham gia nhưng ta biết đề án Thần Sấm rất rộng, cháu cần nghiên cứu nó kĩ càng. Quốc hội không bỏ qua dễ dàng đâu. Nếu khó khăn, hãy hỏi ta, đừng ngại!
Chuyện đến hồi kết, Khởi Hoa bắt tay tạm biệt Hỏa Nghi. Khi cả hai người đứng dậy, Hỏa Nghi phát hiện vóc dáng trẻ trung của bà cô mà bộ y phục kín đáo không sao che giấu nổi. Theo bản năng, gã ngó xuống nơi đường pa-ra-bôn xướng họa cùng chiếc váy thanh lịch, để rồi bất ngờ vì sức sống căng tràn của nó. Gã không nén nổi mà ghé đầu nhỏ to:
-Cháu xin lỗi nhưng cô bao nhiêu tuổi vậy?
-Ta ba mươi bảy tuổi rồi. Nhưng tại sao hỏi thế?
-À… cháu muốn biết thêm vài thứ. – Hỏa Nghi cười cười nói nói – Cô biết đấy, nếu cháu quan tâm hội đồng hơn thì mọi chuyện đã không rắc rối thế này. Cháu cần sửa chữa từ bây giờ.
-Ra dáng đấy chứ! – Khởi Hoa gật gù – Thôi, làm việc tốt nhé. Hẹn gặp cháu ở chi Khởi.
Bà cô mỉm cười thân thiện đoạn rời phòng. Đứng phía sau, Hỏa Nghi cứ nhóng mắt trông theo vùng đất màu mỡ trên cơ thể của người phụ nữ ba mươi bảy tuổi. Thật là ba mươi bảy sao? – Gã hồ nghi rồi tự hỏi tại sao không nhận ra vụ này sớm hơn dù thường xuyên giáp mặt bà cô ở Lò Than. Trong cương vị trưởng tộc, gã thiết nghĩ phải nâng cấp căn phòng cổ lỗ sĩ đó ngay lập tức, trước nhất là mấy đài lửa hăng hắc mùi dầu vừa tối như hũ nút vừa ô nhiễm môi trường. Một vị trưởng tộc sáng suốt cần ánh sáng đầy đủ để thấy những điều cần thấy! – Gã khẳng định, khóe miệng hơi nhếch thở đầy mùi dâm tiện. Bất thình lình một cái vả sau gáy làm Hỏa Nghi điếng người, ngoảnh lại thì thấy ông anh quạu mắt:
-Bà ấy đáng tuổi “cô” đấy! Nghĩ linh tinh ít thôi!
Hỏa Dương nói như thể biết rõ cái gì đang diễn ra trong đầu em trai. Hỏa Nghi xoa đầu tặc lưỡi:
-Đừng làm quá vậy chứ, ông anh! Ai chẳng biết năm chi tộc cùng mang họ Hỏa chứ đâu còn chung huyết thống. Năm đời là hết liên quan, đằng này chúng ta sống riêng rẽ mười mấy đời…
Giọng Hỏa Nghi nhỏ dần vì thấy đôi mắt của ông anh long sòng sọc, răng nghiến trèo trẹo tưởng chừng sắp ăn thịt gã đến nơi. Hỏa Nghi co giò chuồn thẳng mà trong bụng chửi thầm anh trai cổ hủ. Nhưng nghĩ lại, gã thấy mình hơi quá đáng, có lẽ bởi lâu ngày thiếu hơi Thanh Nhi. Cô gái vẫn chưa về. Gã không trách Thanh Nhi, chỉ trách Vạn Thế ban cho mình khẩu vị mặn hơn đa số người.
…
Những ngày ảm đạm tháng 3 bao trùm thủ đô, ai nấy đều nghĩ lễ quốc khánh năm nay sẽ chìm nghỉm dưới mưa tuyết rét mướt. Khắp Phi Thiên quốc, hoa tiếc thương cho đại thánh sứ Tây Minh vẫn trải ngập bậc thềm các thánh đường. Ở mỗi lục địa, các quốc gia tự động co cụm và kiểm soát chặt chẽ hoạt động xuất nhập cảnh. Chẳng ai nghĩ có nơi nào đó trên thế giới sẽ náo nhiệt trong hoàn cảnh này, thời khắc này.
Nhưng con người thường đánh giá thấp tính lạc quan ham vui của họ. Đúng ngày quốc khánh, mặt trời bỗng vùng dậy, gạt những tầng mây đen và rọi ánh nắng xuống quảng trường thủ đô, nơi quân đội duyệt binh dưới mưa tuyết lây phây. Người dự lễ vẫn đông hàng ngàn, binh lính vẫn hùng hậu, Tiểu Đoàn Kiếm Sắt vẫn mạnh mẽ, trên hết phải kể đến Thần Sấm lần đầu xuất hiện. Bằng cái bóng khổng lồ, cỗ phi thuyền nuốt quá nửa quảng trường và dội sự choáng ngợp không thốt nên lời xuống những người chiêm ngưỡng. Nó như phần bù đắp cho sự ra đi của Tây Minh, đồng thời là câu trả lời cho bất cứ ai nghĩ rằng Phi Thiên quốc đang mềm yếu.
Hàng tấn sắt thép hoàn thành nhiệm vụ phô diễn sức mạnh đế quốc, tất cả chỉ còn đợi người đàn ông quan trọng nhất trong quảng trường. Trên khán đài, hoàng đế Đệ Thập chuyển lời đến dân chúng cùng toàn thế giới bằng chất giọng khỏe khoắn đầy nội lực, hùng hồn hơn cả lúc ngài lên ngôi bốn thập kỷ trước. Dần dà người ta quên luôn chuyện ngài kém sắc ốm o thế nào hồi đầu năm.
“…Phi Thiên quốc luôn hợp tác hữu nghị và chia sẻ lợi ích với bất cứ ai có thiện chí. Thời đại mới đang đến, chúng ta luôn mở cửa đối thoại trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh. Nhưng nó không có nghĩa là Phi Thiên nhượng bộ. Không cá nhân, thế lực hay tổ chức nào được phép lợi dụng điều trên để làm tổn hại lợi ích của Phi Thiên quốc. Và tôi thề trước lá cờ cánh đỏ rằng nếu có kẻ lợi dụng, kẻ đó sẽ phải trả giá…”
Hình ảnh hoàng đế hiện diện trên khắp các phương tiện truyền hình. Dù đang làm việc nhưng Hỏa Nghi cũng ngước đầu lắng nghe. Tìm hoài không ra điểm bất thường nào trong những lời lẽ cứng rắn hay ngôn từ sắt đá của bài phát biểu, gã thầm khen người đóng thế hoàn hảo. Giả như Đệ Thập đang xem truyền hình, chắc ngài cũng gật gù hài lòng. Hỏa Nghi biết hoàng đế thật đang ở Thánh Vực chờ lễ thanh tẩy, hoặc có thể ngài đã ra đi từ lâu. Gã nheo mắt nhìn công chúa Lục Châu ngồi phía sau hoàng đế, tự hỏi nàng đã biết số phận cha mình hay chưa. Bất quá trông công chúa nghiêm nghị vô cảm, gã chẳng thể đoán ra điều gì. Họa may nhìn thấy mái đầu đỏ quen thuộc, công chúa mới vỡ òa cảm xúc như con đập vỡ đê.
Nhắc tóc đỏ, Hỏa Nghi lại thở dài. Ba tháng qua, gã rất chăm đọc báo vì kinh nghiệm cho thấy Vô Phong đặt chân đến đâu là chỗ đấy bét nhè như vụ Mù Thủy hoặc Khẩu Lỗ thành. Nhưng rốt cục chẳng có dấu hiệu nào, ngay cả Chợ Rác cũng không lần ra tên tóc đỏ. Giả dụ Vô Phong gặp kết cục xấu nhất, gã không biết ăn nói ra sao với công chúa, Liệt Trúc, đặc biệt là Tiểu Hồ. “Đại thánh sứ ơi là đại thánh sứ, ngài chơi khó tôi quá!” – Gã than thở.
Về phần Tiểu Hồ, cô gái vừa quay lại Diệp quốc. Hỏa Nghi đã cung cấp nhiều phương tiện cho nàng bao gồm cả lối thoát khẩn cấp. Lục địa Đông Thổ đang căng như dây đàn, chẳng ai biết Diệp quốc lẫn Bắc Thần quốc hành xử kiểu gì nếu nổ ra chiến tranh trong khi Tiểu Hồ hoạt động gần vùng nguy hiểm. Nhưng cô gái không quá bận tâm. Trước lúc đi, nàng luôn miệng nhắc nhở Hỏa Nghi hễ có thông tin của Vô Phong thì phải báo ngay với mình. Hỏa Nghi gật bừa cho yên chuyện. Kỳ thực nếu tìm được tên tóc đỏ, còn khướt gã mới gọi. Đàn bà chúa làm hỏng việc, gã không điên.
“Hoàng đế” kết thúc bài phát biểu, dân chúng nô nức vui chơi lễ hội. Nhìn những tốp người nhảy múa quanh nhạc công chơi kèn túi, Hỏa Nghi tặc lưỡi tiếc nuối. Công việc đang nhề nhãi, gã chẳng cách nào thoát khỏi chiếc bàn ùn ứ sổ sách giấy tờ. Quyết định thu chi, quyết định bổ nhiệm, giấy mời họp, đơn đề nghị… ti tỉ thứ cần gã ký duyệt. Thi thoảng gã gục đầu xuống bàn dộng trán mấy lần cho tỉnh táo, chốc lại gọi người giúp việc mang trà mang thuốc. Ngó chiếc gạt tàn đầy ự đầu lọc, Hỏa Nghi nghĩ tới cha – người mà gã luôn gọi là “ông già”. Ít khi nào gã thấy ngón tay của ông không kẹp điếu thuốc.
Căn phòng nơi Hỏa Nghi làm việc đã phục vụ cha gã hai mươi năm có lẻ. Tài sản của Hỏa Viên xuất hiện ở mọi ngóc ngách từ huy chương, giải thưởng, ảnh kỷ yếu, ảnh chụp chân dung, sách vở, bản thảo viết tháu đến những chai rượu uống dở. Nghía qua căn phòng, người ta dễ cảm tưởng rằng Hỏa Viên không vứt bỏ bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình. Hỏa Nghi dám chắc “ông già” vẫn nốc rượu tì tì trước hôm liệt giường. Đồ đạc lắm, bất tiện nhiều nhưng Hỏa Nghi chưa bảo người dọn dẹp. Đợi ông già tỉnh dậy, gã sẽ trả lại căn phòng nguyên si không thiếu một món cho ổng.
Tiếng gõ cửa làm Hỏa Nghi ngẩng đầu. Một người thư ký bước vào, tay cầm phong thư có dấu niêm phong hình bông hoa mười cánh:
-Thưa ngài, thư quan trọng.
Trông mặt ngoài phong bì đề người gửi là Đức vua Tuyệt Tưởng Thành – Hoang Vệ Đấu Thánh, Hỏa Nghi chột dạ mà cũng chẳng lấy làm lạ. Gã biết người Tuyệt Tưởng đang mất kiên nhẫn. Như Hỏa Nghi dự đoán, nội dung thư tuy đề cập khá nhiều chuyện người Tuyệt Tưởng xây dựng vùng đất mới, nhưng chốt hạ vẫn là cái chết của vua Đấu Nhân. Hồi chiến tranh, người Tuyệt Tưởng từng nhờ gã điều tra và sẽ không dừng lại chừng nào chưa biết danh tính thủ phạm ám sát nhà vua[1]. Vài tháng trước, họ gọi Hỏa Nghi hai lần, cả hai lần gã đều trả lời nước đôi hòa hoãn. Giờ đích thân nhà vua Đấu Thánh biên thư, gã không thể tiếp tục chơi bài dùng dằng. Sự tình phức tạp, gã liền gọi anh trai quay về Đảo Sắt Thép. Nửa tiếng sau Hỏa Dương có mặt.
-Giờ tôi mà hở ra họ Hỏa làm con nhện sắt Thiết Thù, khéo người Tuyệt Tưởng lật tung cả bán đảo này mất! – Hỏa Nghi đưa bức thư cho anh trai – Chúng ta phải trả lời họ tử tế. Hay tôi đem ông anh tế thần nhỉ?
Hỏa Dương ngước mắt nhìn đứa em trai đang nhếch mép nửa đùa nửa thật. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Thành thật với tôi nhé. Anh đã gặp Tiếu bao giờ chưa? Biết mặt thằng đó không?
-Không. – Hỏa Dương trả lời dứt khoát – Anh chỉ làm việc với Lục Thiên.
Hỏa Nghi gật gù:
-Sắp xếp lại sự việc nhé! Hơi dài dòng một chút. Đầu tiên, Quân Doanh Bờ Tây đặt hàng dự án cải tạo Thiết Thù. Trong quá trình thử nghiệm có một con nhện sắt bị hỏng, mã số IS-015. Thay vì đưa nó đi tiêu hủy, anh đã lấy bộ vi mạch thật đưa cho Lục Thiên và đánh tráo bằng bộ vi mạch giả, đúng không?
-Đúng. Và lúc anh sắp mua chuộc được ban dự án thì chú mày xuất hiện. – Hỏa Dương đế thêm.
-Anh còn liên lạc với họ không?
-Vẫn thường xuyên. Anh chơi thân với tay trưởng ban dự án.
Hỏa Nghi ngẫm nghĩ một hồi, sau nói:
-Tôi sợ người Tuyệt Tưởng đoán ra nguồn gốc con nhện sắt và sẽ cử gián điệp nằm vùng. Họ vẫn giữ vật chứng, bộ vi mạch con nhện đang ở trong tay họ[2]. Hãy khoanh vùng ban dự án, tăng cường giám sát, đừng để họ tiếp xúc với người lạ. Bảo bên nhân sự kiểm tra kĩ hồ sơ xin việc, tăng cường hệ thống bảo vệ cơ sở dữ liệu. Nếu cần, tôi sẽ nâng mức tuyệt mật của dự án cải tạo Thiết Thù từ cấp bốn lên cấp năm. Chúng ta đang cung cấp vật tư tái thiết cho Tuyệt Tưởng Thành, đúng không? Hãy cử người đáng tin cậy đến đó nghe ngóng tình hình, một ai đó giỏi chuyên môn nhưng cũng giỏi ngoại giao, cỡ một phần mười ông già Tông Tủy là được! Dự án còn bí mật, ông anh còn an toàn.
Hỏa Dương cẩn thận ghi chép, tay bút tay giấy loạt soạt. Gã hỏi:
-Vậy chú trả lời người Tuyệt Tưởng thế nào?
-Đưa cho họ tất cả thông tin về hạt mầm Nại Mãi, cung cấp luôn địa chỉ nguồn hàng. Nếu cất công điều tra, người Tuyệt Tưởng sẽ thất vọng sớm thôi vì người mua hạt mầm đã xanh mả rồi[3]! Tôi nghe nói chợ đen cũng bán vài thứ tương tự thế nhưng không tinh xảo bằng con nhện sắt của chúng ta. Nhờ anh mua mớ đồng nát đó về đây, tôi sẽ gửi chúng cho Tuyệt Tưởng Thành. Trước mắt không được để họ biết về con nhện sắt.
-Sớm muộn họ cũng biết. – Hỏa Dương nói – Các nước đã hoạt động tình báo hàng thế kỷ nay, đâu đấy sẽ có tài liệu về Thiết Thù. Lúc ấy Tuyệt Tưởng Thành đòi hợp tác điều tra, chú tính sao?
-Nước đến chân rồi nhảy cũng chưa muộn, miễn không chết đuối là xong. – Hỏa Nghi thở phù.
Hỏa Dương lắc đầu:
-Mình chú không thể kham tất cả, anh cũng vậy. Chú cần một ban cố vấn và điều hành công việc, anh sẽ gửi danh sách để chú tham khảo.
Hỏa Nghi gật đầu đồng ý. Đúng là gã đang cần người giải quyết giùm mớ giấy tờ kinh hoàng trên mặt bàn. Trò chuyện kết thúc, Hỏa Dương lẳng lặng rời phòng, không lời chào cũng chẳng hỏi thăm. Hỏa Nghi nhíu mày:
-Không được một câu cảm ơn à? Tôi vừa giúp anh đấy!
-Nghĩa vụ của chú là bảo vệ dòng họ và gia đình. Thắc mắc gì sao? – Hỏa Dương nhún vai.
Nhìn ông anh mặt trơ lì vô cảm, Hỏa Nghi chán không buồn nói thêm. Gã quay lại làm việc, miệng lẩm bẩm rủa ông anh bị sét đánh thánh đâm. Đột nhiên Hỏa Dương đặt trước mặt gã một chiếc bánh bọc kín giấy. Trưa nay nhiều việc, Hỏa Dương không về nhà nên đã chuẩn bị đồ ăn cho ông em nổi tiếng nấu thịt gà thành món có vị cá. Rồi vẫn bộ mặt lạnh lẽo lì lợm, Hỏa Dương rời khỏi phòng. Sẵn đói, Hỏa Nghi bóc bánh ăn ngay, ăn tới đâu cái bụng đầy bồ chửi rủa dịu đến đó. Lễ quốc khánh của gã chưa đến nỗi nguội lạnh.
Tầm chiều, Hỏa Nghi đến khu phức hợp phía đông để cấy chip. Hầu hết phòng thí nghiệm, nghiên cứu và sản xuất tập trung tại đây, kéo theo một lượng lớn người ăn ngủ cùng công việc. Đặc trưng ở nơi này là những tòa kiến trúc xếp chồng chéo lên nhau nhằm tiết kiệm không gian. Cứ hai tòa nhà đỡ một nhà, rồi lại hai tòa phía trên đỡ lấy một tòa trên cao nữa, tiếp tục như thế khoảng bảy tám lần tạo thành một tổng thể khổng lồ cao ngất. Chúng có vẻ ngoài lộn xộn kỳ cục như trẻ con chơi xếp hình, song là niềm khao khát của vô số con người làm khoa học trên Tâm Mộng. Nơi này sở hữu những thứ xứng tầm với giấc mơ con trẻ, thậm chí vượt xa hơn thế.
Hỏa Nghi bước vào tòa nhà nghiên cứu y học và theo chân một người máy. Cỗ máy bay lơ lửng nhờ vật liệu từ tính, có đầu có thân, trên đầu gắn bộ thu phát tín hiệu hình tam giác trông như cặp tai thú. Người ta gọi chúng là “Chồn Bay”. Đám Chồn Bay tự hoạt động bằng trí tuệ nhân tạo và tuần hành khắp nơi trong tòa nhà. Chỉ cần nhập tên nơi cần đến, chúng sẽ vẽ bản đồ hướng dẫn hoặc trực tiếp chỉ đường nếu được yêu cầu. Ai đó còn thiết kế giọng nữ nhí nhảnh dễ thương cho lũ chồn, nghe khá vui tai. Chúng làm Hỏa Nghi nhớ tới giọng nữ truyền cảm trên tàu điện dẫn về Đảo Sắt Thép, biết đâu lại chung bố đẻ với đám chồn máy.
Đến phòng phẫu thuật, Hỏa Nghi gặp hai thành viên hội đồng. Một người già đầu hói râu quai nón tên Hình Lao, người kia trung tuổi với mái tóc quăn tên Hình Giám. Bọn họ chịu trách nhiệm quản lý và giám sát hoạt động khu phức hợp phía đông. Tại phiên bỏ phiếu, hai người này đã chơi trò cân não với cả hội đồng trước khi ủng hộ Hỏa Nghi. Giờ họ có mặt ở đây để giám sát phẫu thuật. Ông già Hình Lao nói, giọng khò khè:
-Chào mừng cậu trưởng tộc, chúng ta sẽ vào việc ngay. Thời gian phẫu thuật ước chừng nửa tiếng, nghỉ ngơi một tiếng, sau đấy cậu có thể khởi động con chip và đi lại bình thường. Hãy xem con chip.
Ông già dứt lời, Hình Giám đứng kế bên đặt lên bàn một chiếc cặp đen thui. Trong cặp đựng máy móc, vài bộ vi mạch tinh xảo và một con chip cơ sinh học nhỏ xíu đặt chính giữa. Con chip hình kim cương có màu xanh trắng, mỗi mặt đều chạm khắc ký tự, nom như viên đá quý. Hình Giám giải thích:
-Con chip được cấy vào thùy chẩm của não. Cậu biết đấy, thùy chẩm là nơi điều khiển thị giác, giúp con người nhìn nhận thế giới thông qua hình ảnh và màu sắc. Cấy xong chip, cậu sẽ hiểu tại sao.
-Con chip giúp chúng ta điều khiển hệ thống máy tính bằng ý nghĩ? – Hỏa Nghi hỏi.
Hình Giám gật đầu:
-Đúng. Nhưng vấn đề là con người rất khó kiểm soát suy nghĩ. Vận tốc suy nghĩ nhanh gấp nhiều lần vận tốc ánh sáng. Bởi vậy cháu cần những thứ này… – Ông ta chỉ vào đống vi mạch – …chúng là chốt khóa ngăn chặn những ý nghĩ lộn xộn, đồng thời tích hợp vài câu lệnh đơn giản.
Cả thảy vi mạch có hai mươi tám chiếc được cấy vào tất cả khớp ngón tay. Bằng vài thao tác đơn giản kết hợp ý nghĩ là có thể sử dụng gần một nửa chức năng cơ sở dữ liệu. Hỏa Nghi dợm nghĩ các chức năng cao cấp cần nhiều thao tác hơn, phức tạp hơn, dễ chừng mang hơi hướm thể dục nhịp điệu.
Đội ngũ bác sĩ y tá bước vào phòng, hai thành viên hội đồng ra ngoài rồi giám sát qua cửa kính. Hỏa Nghi nằm chờ đợi trên bàn phẫu thuật, mắt chong chong nhìn chiếc đèn sáu bóng đang rọi thẳng mặt. Đầu óc gã ong ong giữa công việc, phiên điều trần tháng 4, bức thư từ Tuyệt Tưởng Thành và bảo vệ anh trai. Nhưng khi ngấm thuốc mê, gã lại nghĩ đến Thanh Nhi, nhớ gia đình tụ họp vào ngày quốc khánh và một người chị mà gã thường quấy quả lúc bé. Thời gian chầm chậm trôi theo tiếng máy móc, tiếng bác sĩ trao đổi, tiếng lanh canh dụng cụ mổ. Hỏa Nghi chìm trong mộng mị, không biết người ta cấy con chip vào đầu lúc nào.
Một tiếng sau, Hỏa Nghi tỉnh dậy. Lúc này phòng phẫu thuật chỉ còn gã với hai thành viên hội đồng. Rờ vào vết mổ, Hỏa Nghi cảm giác nó hơi gồ lên cùng vết chỉ khâu. Gã ngó xuống rồi nhận ra toàn bộ khớp ngón tay rực sáng những đường viền màu xanh trắng. Theo lời Hình Giám, con chip lẫn vi mạch đang đồng bộ với cơ thể, quá trình này diễn ra khoảng năm phút hoặc lâu hơn. Ngoài cái đầu nặng trịch và bàn tay hơi ngứa ngáy, gã không thấy cơ thể phát sinh dấu hiệu bất thường.
Sau năm phút, ánh sáng trên bàn tay Hỏa Nghi dịu dần rồi tắt hẳn. Hình Lao bảo gã xoay vài vòng, giơ chân trái nâng chân phải, vặn vẹo thân người để kiểm tra. Ông già đầu hói gật gù:
-Ổn rồi, không có phản ứng phụ. Giờ chúng ta khởi động hệ thống. Dùng tay phải, lấy ngón cái bấm vào đốt đầu tiên của ngón giữa, tập trung mường tượng sự “khởi động”.
-Cháu không hiểu lắm, khởi động… cái gì? – Hỏa Nghi nheo mắt.
-Hãy tưởng tượng vài hình ảnh trực quan như phi thuyền cất cánh, đồng hồ đếm ngược, tiếng súng báo hiệu cuộc thi… Mọi thứ! – Hình Giám cất lời – Miễn nó liên quan tới “khởi động” là được.
Hỏa Nghi làm theo bọn họ, mắt lim dim, lòng chắc mẩm mình bây giờ không khác gì thằng hề. Hốt nhiên một tiếng “Tinh!” vang lên, nghe như một chiếc nĩa kim loại vừa gõ vào ly rượu. Chưa tìm được ngọn nguồn phát ra âm thanh, gã lại thấy khung cảnh thay đổi. Trước mắt Hỏa Nghi, hai thành viên hội đồng mang trên mình những bảng thông tin ảo ảnh cho biết tên tuổi, cân nặng, nhóm máu, chức vụ cùng gia quyến. Gã nhỏng mắt ra ngoài phòng phẫu thuật, thấy bất cứ ai cũng “đeo” mấy bảng thông tin như vậy. Kể cả căn phòng nơi gã đang ngồi cũng hiển thị thông tin, nó là Phòng Phẫu Thuật Cao Cấp, thuộc tòa nhà Trung Tâm Nghiên Cứu Y Khoa. Mọi con người, mọi vật thể vô tri vô giác trong mắt Hỏa Nghi bỗng chốc bị bóc trần cả quá khứ lẫn nguồn gốc. Không ai, không thứ gì có thể giấu giếm bí mật với gã.
“Truy cập hợp lệ. Viêm Nhật Hỏa Nghi, trưởng tộc họ Hỏa. Chào anh!”
Một giọng nữ vang lên làm Hỏa Nghi giật thót. Gã suýt té ngửa khi phát hiện một cô gái đã ngồi kế bên mình từ lúc nào. Cô ta trẻ trung, dáng dấp mảnh mai, tóc vàng đặc trưng như nhiều cô gái Phi Thiên quốc. Điều đáng nói là gu thời trang của cô ta hơi cổ lỗ: váy trắng nhiều đường diềm, đai lưng bạc thắt eo, bàn tay đeo găng ren, trông diêm dúa quá thể đáng, tựa thể bước ra từ thế kỷ trước. Kỳ quặc hơn nữa là phần lưng của cô gái gắn đầy dây điện cùng ống dẫn năng lượng. Nhưng trông bộ váy áo lạc quẻ thời đại và bộ dạng có phần ghê răng, Hỏa Nghi chợt hiểu cô ta cũng là một ảnh ảo. Gã mạnh dạn chạm tay lên người cô gái. Chẳng có da thịt hay quần áo, bàn tay gã chỉ tóm được hư không. Ngoài Hỏa Nghi, hai thành viên hội đồng cũng nhìn thấy cô gái. Ông già Hình Lao gật đầu:
-Đã lâu không gặp. Chào cô, Ly Ly.
Cô gái ảo ảnh tên Ly Ly mỉm cười đáp lễ, bộ dạng tự nhiên vô cùng, hoàn toàn không có biểu hiện phân biệt giữa người thường hay người máy. Cô ta quay sang Hỏa Nghi, giọng trầm thấp và đầy những câu ngắt quãng:
“Tên tôi là Ly Ly. Tôi được tạo ra vào năm 7400. Tôi là quản lý cơ sở dữ liệu, người giúp việc và nhạc công. Chào mừng ngài trưởng tộc đến thế giới Jeh-7400”.
[1]: xem lại Quyển 3 Chương 119
[2]: xem lại Quyển 3 Chương 119
[3]: xem lại Quyển 3 Chương 136
-Thành thật xin lỗi cháu. Đáng lẽ ta và mọi người phải phủ quyết chuyện bỏ phiếu, nhưng chuyện rất phức tạp, cháu hiểu đấy. – Khởi Hoa mở lời – Từ giờ, nếu cần gì, ta có thể giúp cháu.
So với ngày đầu, Khởi Hoa đã thay đổi thái độ rất nhiều. Nhưng Hỏa Nghi không thể nói người đàn bà này gió chiều nào che chiều ấy; lần trước nếu không phải bà ta bỏ phiếu thuận, Hỏa Nghi đã chẳng có thêm hai phiếu nữa từ chi Khởi. Vả lại cũng giống Biệt Pháo, bà ta cần làm điều có lợi nhất cho chi tộc. Hỏa Nghi nhanh chóng chấp nhận thỉnh ý từ Khởi Hoa rồi bàn việc chính. Sau nhiều cung đường và khúc cua lát bằng ngôn từ, hai người rốt cục cũng đến câu hỏi chính: liệu chi Khởi chịu chống lưng Hỏa Nghi hay không?
-Cá nhân ta ủng hộ cháu, nhưng chi tộc là chuyện khác. – Khởi Hoa nói, tay nâng gọng kính vàng – Thực lòng nhé, Hỏa Nghi. Việc cháu chiến thắng ở cuộc bỏ phiếu vừa ý nghĩa mà cũng không mang ý nghĩa gì. Những người như ta cần cháu thắng để cảnh cáo Hỏa Chính. Và cháu cần thắng để chứng tỏ điều luật do tổ tiên viết ra vẫn được tôn trọng. Nhưng chiến thắng ở một thứ mà đáng ra thuộc về mình, nó… không ý nghĩa lắm! Cháu hiểu ý ta chứ? Nếu cháu thực sự thắng Hỏa Chính, cuộc bỏ phiếu đã chẳng diễn ra.
-Vậy cháu cần thể hiện nhiều hơn? – Hỏa Nghi hỏi.
Khởi Hoa gật đầu:
-Phải, trước mắt là phiên điều trần. Hãy xử lý nó thật tốt, sau là tất cả những công việc thường ngày lẫn phát sinh. Đây là cuộc chiến dài hơi, có thể một hai năm hoặc tới khi nào Hỏa Chính từ bỏ ý định chiếm ghế trưởng tộc. Cháu không thể đòi một chi tộc gồm hàng trăm gia đình ủng hộ mình ngay lập tức. Chi Khởi chúng ta từ lâu đã tránh xa những chuyện như thế, nên muốn các trưởng lão ngồi xuống bàn bạc, e là khó. Nhưng chín ngày nữa chi Khởi họp nội bộ, cháu có thể tham dự, nếu không phiền?
Có người mở đường, Hỏa Nghi mừng húm. Dù vậy gã vẫn từ tốn:
-Cháu sẽ sắp xếp.
-Và nhớ mang theo “quà”, đừng đi tay không.
Bà cô nháy mắt, Hỏa Nghi gật đầu cười. Tác phong ý tứ nhưng đầy thẳng thắn của người phụ nữ làm gã thích thú. Bấy giờ gã mới để ý bà cô khá trẻ, tuy đuôi mắt đã xuất hiện dấu chân chim nhưng nét đẹp thời tuổi trẻ vẫn chưa rời bỏ khuôn mặt trái xoan, cái răng khểnh rất duyên hay bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn. Nghĩ tới đó, gã thấy mình hơi quá đà. Dù gì cũng là người cùng họ…
-Bây giờ cháu nên tập trung vào phiên điều trần. Ta đoán dự án Thần Sấm nằm trong tầng năm cơ sở dữ liệu, cấp độ tuyệt mật. Cháu đã “cấy ghép” chưa?
Hỏa Nghi nhăn trán nghĩ rằng bà cô lộn chủ đề. Gã quay sang ông anh Hỏa Dương tìm gợi ý nhưng chỉ nhận được cái nhún vai khó hiểu. Khởi Hoa ngạc nhiên:
-Con của trưởng tộc mà cả hai đứa không biết cái này sao? Ồ, vậy ra Hỏa Viên giữ bí mật với cả con mình. Cũng đúng thôi. Nó khá nguy hiểm và phức tạp. Được rồi, nhìn thẳng vào mắt ta…
Dứt lời, bà cô cởi kính đoạn rướn người về phía trước. Hỏa Nghi thấy hơi kỳ quặc song cũng làm theo. Gã bỗng nhận ra đồng tử của Khởi Hoa xuất hiện vài vệt sáng xanh lam, vài thông số bé li ti cùng những đồ họa ảo ảnh. Hỏa Nghi dụi mắt vài lần để chắc chắn không nhìn lầm. Quả thực đồng tử của Khởi Hoa giống màn hình máy chiếu ba chiều thu nhỏ. Hỏa Nghi chợt hiểu tại sao lại có “cấy ghép” ở đây. Gã lầm bầm, hàm dưới chực rớt khỏi hàm trên:
-Nghe nói chúng ta từng nghiên cứu việc điều khiển máy móc bằng ý nghĩ. Vậy đây là thành quả? Cấy một con chip vào não?
Khởi Hoa gật đầu xác nhận, đeo kính rồi nói:
-Mười mấy năm trước, khoảng năm 7505, học viện Tinh Thấu Tổ ở lục địa Băng Thổ công bố phương pháp phẫu thuật đồng hóa, giúp cơ thể người hòa hợp với bộ phận cơ sinh học. Nghe nói người phát triển phương pháp này là một cậu học viên chứ không phải đám nghiên cứu. Một câu chuyện nặng tính âm mưu. Nhưng đấy là việc của người phương bắc. Cha cháu đã phát triển phương pháp này lên mức cao hơn, cho phép bộ não điều khiển hoàn toàn bộ phận cơ sinh học đồng thời liên kết nó với máy tính. Sau đấy hội đồng quyết định dùng cách cấy chip để kiểm soát Jeh-7400.
Bà cô vòng tay sau gáy chỉ dấu phẫu thuật. Thành viên hội đồng đi đâu, thông tin theo đó. Ngộ nhỡ ai đấy bị bắt thì hệ thống tự động ngắt kết nối, không loại phép thuật hay hình thức tra tấn nào có thể khai thác cơ sở dữ liệu. Nhờ thế mà bí mật của họ Hỏa được bảo vệ tuyệt đối.
-Con chip hoạt động thế nào? – Hỏa Nghi hỏi.
-Hơi khó mô tả, nó như một màn hình ảo tồn tại ngay trước mắt vậy. – Khởi Hoa đáp – Khá tiện lợi nhưng cũng rắc rối, đôi lúc khó chịu, ta chỉ khởi động con chip khi truy cập tầng năm dữ liệu.
-Có phản ứng phụ không?
-Không ảnh hưởng thể chất nhưng tinh thần thì có thể lắm! – Khởi Hoa thì thầm – Người ngoài hay bảo họ Hỏa chúng ta “khác người” là có lý do cả đấy!
Bà cô nháy mắt. Hỏa Nghi trợn mắt, đầu rụt xuống cổ còn mông lún vào ghế. Bà cô Khởi Hoa phì cười:
-Ta đùa thôi! Cấy ghép sớm đi. Không còn nhiều thời gian nữa. – Khởi Hoa nói – Dù không tham gia nhưng ta biết đề án Thần Sấm rất rộng, cháu cần nghiên cứu nó kĩ càng. Quốc hội không bỏ qua dễ dàng đâu. Nếu khó khăn, hãy hỏi ta, đừng ngại!
Chuyện đến hồi kết, Khởi Hoa bắt tay tạm biệt Hỏa Nghi. Khi cả hai người đứng dậy, Hỏa Nghi phát hiện vóc dáng trẻ trung của bà cô mà bộ y phục kín đáo không sao che giấu nổi. Theo bản năng, gã ngó xuống nơi đường pa-ra-bôn xướng họa cùng chiếc váy thanh lịch, để rồi bất ngờ vì sức sống căng tràn của nó. Gã không nén nổi mà ghé đầu nhỏ to:
-Cháu xin lỗi nhưng cô bao nhiêu tuổi vậy?
-Ta ba mươi bảy tuổi rồi. Nhưng tại sao hỏi thế?
-À… cháu muốn biết thêm vài thứ. – Hỏa Nghi cười cười nói nói – Cô biết đấy, nếu cháu quan tâm hội đồng hơn thì mọi chuyện đã không rắc rối thế này. Cháu cần sửa chữa từ bây giờ.
-Ra dáng đấy chứ! – Khởi Hoa gật gù – Thôi, làm việc tốt nhé. Hẹn gặp cháu ở chi Khởi.
Bà cô mỉm cười thân thiện đoạn rời phòng. Đứng phía sau, Hỏa Nghi cứ nhóng mắt trông theo vùng đất màu mỡ trên cơ thể của người phụ nữ ba mươi bảy tuổi. Thật là ba mươi bảy sao? – Gã hồ nghi rồi tự hỏi tại sao không nhận ra vụ này sớm hơn dù thường xuyên giáp mặt bà cô ở Lò Than. Trong cương vị trưởng tộc, gã thiết nghĩ phải nâng cấp căn phòng cổ lỗ sĩ đó ngay lập tức, trước nhất là mấy đài lửa hăng hắc mùi dầu vừa tối như hũ nút vừa ô nhiễm môi trường. Một vị trưởng tộc sáng suốt cần ánh sáng đầy đủ để thấy những điều cần thấy! – Gã khẳng định, khóe miệng hơi nhếch thở đầy mùi dâm tiện. Bất thình lình một cái vả sau gáy làm Hỏa Nghi điếng người, ngoảnh lại thì thấy ông anh quạu mắt:
-Bà ấy đáng tuổi “cô” đấy! Nghĩ linh tinh ít thôi!
Hỏa Dương nói như thể biết rõ cái gì đang diễn ra trong đầu em trai. Hỏa Nghi xoa đầu tặc lưỡi:
-Đừng làm quá vậy chứ, ông anh! Ai chẳng biết năm chi tộc cùng mang họ Hỏa chứ đâu còn chung huyết thống. Năm đời là hết liên quan, đằng này chúng ta sống riêng rẽ mười mấy đời…
Giọng Hỏa Nghi nhỏ dần vì thấy đôi mắt của ông anh long sòng sọc, răng nghiến trèo trẹo tưởng chừng sắp ăn thịt gã đến nơi. Hỏa Nghi co giò chuồn thẳng mà trong bụng chửi thầm anh trai cổ hủ. Nhưng nghĩ lại, gã thấy mình hơi quá đáng, có lẽ bởi lâu ngày thiếu hơi Thanh Nhi. Cô gái vẫn chưa về. Gã không trách Thanh Nhi, chỉ trách Vạn Thế ban cho mình khẩu vị mặn hơn đa số người.
…
Những ngày ảm đạm tháng 3 bao trùm thủ đô, ai nấy đều nghĩ lễ quốc khánh năm nay sẽ chìm nghỉm dưới mưa tuyết rét mướt. Khắp Phi Thiên quốc, hoa tiếc thương cho đại thánh sứ Tây Minh vẫn trải ngập bậc thềm các thánh đường. Ở mỗi lục địa, các quốc gia tự động co cụm và kiểm soát chặt chẽ hoạt động xuất nhập cảnh. Chẳng ai nghĩ có nơi nào đó trên thế giới sẽ náo nhiệt trong hoàn cảnh này, thời khắc này.
Nhưng con người thường đánh giá thấp tính lạc quan ham vui của họ. Đúng ngày quốc khánh, mặt trời bỗng vùng dậy, gạt những tầng mây đen và rọi ánh nắng xuống quảng trường thủ đô, nơi quân đội duyệt binh dưới mưa tuyết lây phây. Người dự lễ vẫn đông hàng ngàn, binh lính vẫn hùng hậu, Tiểu Đoàn Kiếm Sắt vẫn mạnh mẽ, trên hết phải kể đến Thần Sấm lần đầu xuất hiện. Bằng cái bóng khổng lồ, cỗ phi thuyền nuốt quá nửa quảng trường và dội sự choáng ngợp không thốt nên lời xuống những người chiêm ngưỡng. Nó như phần bù đắp cho sự ra đi của Tây Minh, đồng thời là câu trả lời cho bất cứ ai nghĩ rằng Phi Thiên quốc đang mềm yếu.
Hàng tấn sắt thép hoàn thành nhiệm vụ phô diễn sức mạnh đế quốc, tất cả chỉ còn đợi người đàn ông quan trọng nhất trong quảng trường. Trên khán đài, hoàng đế Đệ Thập chuyển lời đến dân chúng cùng toàn thế giới bằng chất giọng khỏe khoắn đầy nội lực, hùng hồn hơn cả lúc ngài lên ngôi bốn thập kỷ trước. Dần dà người ta quên luôn chuyện ngài kém sắc ốm o thế nào hồi đầu năm.
“…Phi Thiên quốc luôn hợp tác hữu nghị và chia sẻ lợi ích với bất cứ ai có thiện chí. Thời đại mới đang đến, chúng ta luôn mở cửa đối thoại trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh. Nhưng nó không có nghĩa là Phi Thiên nhượng bộ. Không cá nhân, thế lực hay tổ chức nào được phép lợi dụng điều trên để làm tổn hại lợi ích của Phi Thiên quốc. Và tôi thề trước lá cờ cánh đỏ rằng nếu có kẻ lợi dụng, kẻ đó sẽ phải trả giá…”
Hình ảnh hoàng đế hiện diện trên khắp các phương tiện truyền hình. Dù đang làm việc nhưng Hỏa Nghi cũng ngước đầu lắng nghe. Tìm hoài không ra điểm bất thường nào trong những lời lẽ cứng rắn hay ngôn từ sắt đá của bài phát biểu, gã thầm khen người đóng thế hoàn hảo. Giả như Đệ Thập đang xem truyền hình, chắc ngài cũng gật gù hài lòng. Hỏa Nghi biết hoàng đế thật đang ở Thánh Vực chờ lễ thanh tẩy, hoặc có thể ngài đã ra đi từ lâu. Gã nheo mắt nhìn công chúa Lục Châu ngồi phía sau hoàng đế, tự hỏi nàng đã biết số phận cha mình hay chưa. Bất quá trông công chúa nghiêm nghị vô cảm, gã chẳng thể đoán ra điều gì. Họa may nhìn thấy mái đầu đỏ quen thuộc, công chúa mới vỡ òa cảm xúc như con đập vỡ đê.
Nhắc tóc đỏ, Hỏa Nghi lại thở dài. Ba tháng qua, gã rất chăm đọc báo vì kinh nghiệm cho thấy Vô Phong đặt chân đến đâu là chỗ đấy bét nhè như vụ Mù Thủy hoặc Khẩu Lỗ thành. Nhưng rốt cục chẳng có dấu hiệu nào, ngay cả Chợ Rác cũng không lần ra tên tóc đỏ. Giả dụ Vô Phong gặp kết cục xấu nhất, gã không biết ăn nói ra sao với công chúa, Liệt Trúc, đặc biệt là Tiểu Hồ. “Đại thánh sứ ơi là đại thánh sứ, ngài chơi khó tôi quá!” – Gã than thở.
Về phần Tiểu Hồ, cô gái vừa quay lại Diệp quốc. Hỏa Nghi đã cung cấp nhiều phương tiện cho nàng bao gồm cả lối thoát khẩn cấp. Lục địa Đông Thổ đang căng như dây đàn, chẳng ai biết Diệp quốc lẫn Bắc Thần quốc hành xử kiểu gì nếu nổ ra chiến tranh trong khi Tiểu Hồ hoạt động gần vùng nguy hiểm. Nhưng cô gái không quá bận tâm. Trước lúc đi, nàng luôn miệng nhắc nhở Hỏa Nghi hễ có thông tin của Vô Phong thì phải báo ngay với mình. Hỏa Nghi gật bừa cho yên chuyện. Kỳ thực nếu tìm được tên tóc đỏ, còn khướt gã mới gọi. Đàn bà chúa làm hỏng việc, gã không điên.
“Hoàng đế” kết thúc bài phát biểu, dân chúng nô nức vui chơi lễ hội. Nhìn những tốp người nhảy múa quanh nhạc công chơi kèn túi, Hỏa Nghi tặc lưỡi tiếc nuối. Công việc đang nhề nhãi, gã chẳng cách nào thoát khỏi chiếc bàn ùn ứ sổ sách giấy tờ. Quyết định thu chi, quyết định bổ nhiệm, giấy mời họp, đơn đề nghị… ti tỉ thứ cần gã ký duyệt. Thi thoảng gã gục đầu xuống bàn dộng trán mấy lần cho tỉnh táo, chốc lại gọi người giúp việc mang trà mang thuốc. Ngó chiếc gạt tàn đầy ự đầu lọc, Hỏa Nghi nghĩ tới cha – người mà gã luôn gọi là “ông già”. Ít khi nào gã thấy ngón tay của ông không kẹp điếu thuốc.
Căn phòng nơi Hỏa Nghi làm việc đã phục vụ cha gã hai mươi năm có lẻ. Tài sản của Hỏa Viên xuất hiện ở mọi ngóc ngách từ huy chương, giải thưởng, ảnh kỷ yếu, ảnh chụp chân dung, sách vở, bản thảo viết tháu đến những chai rượu uống dở. Nghía qua căn phòng, người ta dễ cảm tưởng rằng Hỏa Viên không vứt bỏ bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình. Hỏa Nghi dám chắc “ông già” vẫn nốc rượu tì tì trước hôm liệt giường. Đồ đạc lắm, bất tiện nhiều nhưng Hỏa Nghi chưa bảo người dọn dẹp. Đợi ông già tỉnh dậy, gã sẽ trả lại căn phòng nguyên si không thiếu một món cho ổng.
Tiếng gõ cửa làm Hỏa Nghi ngẩng đầu. Một người thư ký bước vào, tay cầm phong thư có dấu niêm phong hình bông hoa mười cánh:
-Thưa ngài, thư quan trọng.
Trông mặt ngoài phong bì đề người gửi là Đức vua Tuyệt Tưởng Thành – Hoang Vệ Đấu Thánh, Hỏa Nghi chột dạ mà cũng chẳng lấy làm lạ. Gã biết người Tuyệt Tưởng đang mất kiên nhẫn. Như Hỏa Nghi dự đoán, nội dung thư tuy đề cập khá nhiều chuyện người Tuyệt Tưởng xây dựng vùng đất mới, nhưng chốt hạ vẫn là cái chết của vua Đấu Nhân. Hồi chiến tranh, người Tuyệt Tưởng từng nhờ gã điều tra và sẽ không dừng lại chừng nào chưa biết danh tính thủ phạm ám sát nhà vua[1]. Vài tháng trước, họ gọi Hỏa Nghi hai lần, cả hai lần gã đều trả lời nước đôi hòa hoãn. Giờ đích thân nhà vua Đấu Thánh biên thư, gã không thể tiếp tục chơi bài dùng dằng. Sự tình phức tạp, gã liền gọi anh trai quay về Đảo Sắt Thép. Nửa tiếng sau Hỏa Dương có mặt.
-Giờ tôi mà hở ra họ Hỏa làm con nhện sắt Thiết Thù, khéo người Tuyệt Tưởng lật tung cả bán đảo này mất! – Hỏa Nghi đưa bức thư cho anh trai – Chúng ta phải trả lời họ tử tế. Hay tôi đem ông anh tế thần nhỉ?
Hỏa Dương ngước mắt nhìn đứa em trai đang nhếch mép nửa đùa nửa thật. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Thành thật với tôi nhé. Anh đã gặp Tiếu bao giờ chưa? Biết mặt thằng đó không?
-Không. – Hỏa Dương trả lời dứt khoát – Anh chỉ làm việc với Lục Thiên.
Hỏa Nghi gật gù:
-Sắp xếp lại sự việc nhé! Hơi dài dòng một chút. Đầu tiên, Quân Doanh Bờ Tây đặt hàng dự án cải tạo Thiết Thù. Trong quá trình thử nghiệm có một con nhện sắt bị hỏng, mã số IS-015. Thay vì đưa nó đi tiêu hủy, anh đã lấy bộ vi mạch thật đưa cho Lục Thiên và đánh tráo bằng bộ vi mạch giả, đúng không?
-Đúng. Và lúc anh sắp mua chuộc được ban dự án thì chú mày xuất hiện. – Hỏa Dương đế thêm.
-Anh còn liên lạc với họ không?
-Vẫn thường xuyên. Anh chơi thân với tay trưởng ban dự án.
Hỏa Nghi ngẫm nghĩ một hồi, sau nói:
-Tôi sợ người Tuyệt Tưởng đoán ra nguồn gốc con nhện sắt và sẽ cử gián điệp nằm vùng. Họ vẫn giữ vật chứng, bộ vi mạch con nhện đang ở trong tay họ[2]. Hãy khoanh vùng ban dự án, tăng cường giám sát, đừng để họ tiếp xúc với người lạ. Bảo bên nhân sự kiểm tra kĩ hồ sơ xin việc, tăng cường hệ thống bảo vệ cơ sở dữ liệu. Nếu cần, tôi sẽ nâng mức tuyệt mật của dự án cải tạo Thiết Thù từ cấp bốn lên cấp năm. Chúng ta đang cung cấp vật tư tái thiết cho Tuyệt Tưởng Thành, đúng không? Hãy cử người đáng tin cậy đến đó nghe ngóng tình hình, một ai đó giỏi chuyên môn nhưng cũng giỏi ngoại giao, cỡ một phần mười ông già Tông Tủy là được! Dự án còn bí mật, ông anh còn an toàn.
Hỏa Dương cẩn thận ghi chép, tay bút tay giấy loạt soạt. Gã hỏi:
-Vậy chú trả lời người Tuyệt Tưởng thế nào?
-Đưa cho họ tất cả thông tin về hạt mầm Nại Mãi, cung cấp luôn địa chỉ nguồn hàng. Nếu cất công điều tra, người Tuyệt Tưởng sẽ thất vọng sớm thôi vì người mua hạt mầm đã xanh mả rồi[3]! Tôi nghe nói chợ đen cũng bán vài thứ tương tự thế nhưng không tinh xảo bằng con nhện sắt của chúng ta. Nhờ anh mua mớ đồng nát đó về đây, tôi sẽ gửi chúng cho Tuyệt Tưởng Thành. Trước mắt không được để họ biết về con nhện sắt.
-Sớm muộn họ cũng biết. – Hỏa Dương nói – Các nước đã hoạt động tình báo hàng thế kỷ nay, đâu đấy sẽ có tài liệu về Thiết Thù. Lúc ấy Tuyệt Tưởng Thành đòi hợp tác điều tra, chú tính sao?
-Nước đến chân rồi nhảy cũng chưa muộn, miễn không chết đuối là xong. – Hỏa Nghi thở phù.
Hỏa Dương lắc đầu:
-Mình chú không thể kham tất cả, anh cũng vậy. Chú cần một ban cố vấn và điều hành công việc, anh sẽ gửi danh sách để chú tham khảo.
Hỏa Nghi gật đầu đồng ý. Đúng là gã đang cần người giải quyết giùm mớ giấy tờ kinh hoàng trên mặt bàn. Trò chuyện kết thúc, Hỏa Dương lẳng lặng rời phòng, không lời chào cũng chẳng hỏi thăm. Hỏa Nghi nhíu mày:
-Không được một câu cảm ơn à? Tôi vừa giúp anh đấy!
-Nghĩa vụ của chú là bảo vệ dòng họ và gia đình. Thắc mắc gì sao? – Hỏa Dương nhún vai.
Nhìn ông anh mặt trơ lì vô cảm, Hỏa Nghi chán không buồn nói thêm. Gã quay lại làm việc, miệng lẩm bẩm rủa ông anh bị sét đánh thánh đâm. Đột nhiên Hỏa Dương đặt trước mặt gã một chiếc bánh bọc kín giấy. Trưa nay nhiều việc, Hỏa Dương không về nhà nên đã chuẩn bị đồ ăn cho ông em nổi tiếng nấu thịt gà thành món có vị cá. Rồi vẫn bộ mặt lạnh lẽo lì lợm, Hỏa Dương rời khỏi phòng. Sẵn đói, Hỏa Nghi bóc bánh ăn ngay, ăn tới đâu cái bụng đầy bồ chửi rủa dịu đến đó. Lễ quốc khánh của gã chưa đến nỗi nguội lạnh.
Tầm chiều, Hỏa Nghi đến khu phức hợp phía đông để cấy chip. Hầu hết phòng thí nghiệm, nghiên cứu và sản xuất tập trung tại đây, kéo theo một lượng lớn người ăn ngủ cùng công việc. Đặc trưng ở nơi này là những tòa kiến trúc xếp chồng chéo lên nhau nhằm tiết kiệm không gian. Cứ hai tòa nhà đỡ một nhà, rồi lại hai tòa phía trên đỡ lấy một tòa trên cao nữa, tiếp tục như thế khoảng bảy tám lần tạo thành một tổng thể khổng lồ cao ngất. Chúng có vẻ ngoài lộn xộn kỳ cục như trẻ con chơi xếp hình, song là niềm khao khát của vô số con người làm khoa học trên Tâm Mộng. Nơi này sở hữu những thứ xứng tầm với giấc mơ con trẻ, thậm chí vượt xa hơn thế.
Hỏa Nghi bước vào tòa nhà nghiên cứu y học và theo chân một người máy. Cỗ máy bay lơ lửng nhờ vật liệu từ tính, có đầu có thân, trên đầu gắn bộ thu phát tín hiệu hình tam giác trông như cặp tai thú. Người ta gọi chúng là “Chồn Bay”. Đám Chồn Bay tự hoạt động bằng trí tuệ nhân tạo và tuần hành khắp nơi trong tòa nhà. Chỉ cần nhập tên nơi cần đến, chúng sẽ vẽ bản đồ hướng dẫn hoặc trực tiếp chỉ đường nếu được yêu cầu. Ai đó còn thiết kế giọng nữ nhí nhảnh dễ thương cho lũ chồn, nghe khá vui tai. Chúng làm Hỏa Nghi nhớ tới giọng nữ truyền cảm trên tàu điện dẫn về Đảo Sắt Thép, biết đâu lại chung bố đẻ với đám chồn máy.
Đến phòng phẫu thuật, Hỏa Nghi gặp hai thành viên hội đồng. Một người già đầu hói râu quai nón tên Hình Lao, người kia trung tuổi với mái tóc quăn tên Hình Giám. Bọn họ chịu trách nhiệm quản lý và giám sát hoạt động khu phức hợp phía đông. Tại phiên bỏ phiếu, hai người này đã chơi trò cân não với cả hội đồng trước khi ủng hộ Hỏa Nghi. Giờ họ có mặt ở đây để giám sát phẫu thuật. Ông già Hình Lao nói, giọng khò khè:
-Chào mừng cậu trưởng tộc, chúng ta sẽ vào việc ngay. Thời gian phẫu thuật ước chừng nửa tiếng, nghỉ ngơi một tiếng, sau đấy cậu có thể khởi động con chip và đi lại bình thường. Hãy xem con chip.
Ông già dứt lời, Hình Giám đứng kế bên đặt lên bàn một chiếc cặp đen thui. Trong cặp đựng máy móc, vài bộ vi mạch tinh xảo và một con chip cơ sinh học nhỏ xíu đặt chính giữa. Con chip hình kim cương có màu xanh trắng, mỗi mặt đều chạm khắc ký tự, nom như viên đá quý. Hình Giám giải thích:
-Con chip được cấy vào thùy chẩm của não. Cậu biết đấy, thùy chẩm là nơi điều khiển thị giác, giúp con người nhìn nhận thế giới thông qua hình ảnh và màu sắc. Cấy xong chip, cậu sẽ hiểu tại sao.
-Con chip giúp chúng ta điều khiển hệ thống máy tính bằng ý nghĩ? – Hỏa Nghi hỏi.
Hình Giám gật đầu:
-Đúng. Nhưng vấn đề là con người rất khó kiểm soát suy nghĩ. Vận tốc suy nghĩ nhanh gấp nhiều lần vận tốc ánh sáng. Bởi vậy cháu cần những thứ này… – Ông ta chỉ vào đống vi mạch – …chúng là chốt khóa ngăn chặn những ý nghĩ lộn xộn, đồng thời tích hợp vài câu lệnh đơn giản.
Cả thảy vi mạch có hai mươi tám chiếc được cấy vào tất cả khớp ngón tay. Bằng vài thao tác đơn giản kết hợp ý nghĩ là có thể sử dụng gần một nửa chức năng cơ sở dữ liệu. Hỏa Nghi dợm nghĩ các chức năng cao cấp cần nhiều thao tác hơn, phức tạp hơn, dễ chừng mang hơi hướm thể dục nhịp điệu.
Đội ngũ bác sĩ y tá bước vào phòng, hai thành viên hội đồng ra ngoài rồi giám sát qua cửa kính. Hỏa Nghi nằm chờ đợi trên bàn phẫu thuật, mắt chong chong nhìn chiếc đèn sáu bóng đang rọi thẳng mặt. Đầu óc gã ong ong giữa công việc, phiên điều trần tháng 4, bức thư từ Tuyệt Tưởng Thành và bảo vệ anh trai. Nhưng khi ngấm thuốc mê, gã lại nghĩ đến Thanh Nhi, nhớ gia đình tụ họp vào ngày quốc khánh và một người chị mà gã thường quấy quả lúc bé. Thời gian chầm chậm trôi theo tiếng máy móc, tiếng bác sĩ trao đổi, tiếng lanh canh dụng cụ mổ. Hỏa Nghi chìm trong mộng mị, không biết người ta cấy con chip vào đầu lúc nào.
Một tiếng sau, Hỏa Nghi tỉnh dậy. Lúc này phòng phẫu thuật chỉ còn gã với hai thành viên hội đồng. Rờ vào vết mổ, Hỏa Nghi cảm giác nó hơi gồ lên cùng vết chỉ khâu. Gã ngó xuống rồi nhận ra toàn bộ khớp ngón tay rực sáng những đường viền màu xanh trắng. Theo lời Hình Giám, con chip lẫn vi mạch đang đồng bộ với cơ thể, quá trình này diễn ra khoảng năm phút hoặc lâu hơn. Ngoài cái đầu nặng trịch và bàn tay hơi ngứa ngáy, gã không thấy cơ thể phát sinh dấu hiệu bất thường.
Sau năm phút, ánh sáng trên bàn tay Hỏa Nghi dịu dần rồi tắt hẳn. Hình Lao bảo gã xoay vài vòng, giơ chân trái nâng chân phải, vặn vẹo thân người để kiểm tra. Ông già đầu hói gật gù:
-Ổn rồi, không có phản ứng phụ. Giờ chúng ta khởi động hệ thống. Dùng tay phải, lấy ngón cái bấm vào đốt đầu tiên của ngón giữa, tập trung mường tượng sự “khởi động”.
-Cháu không hiểu lắm, khởi động… cái gì? – Hỏa Nghi nheo mắt.
-Hãy tưởng tượng vài hình ảnh trực quan như phi thuyền cất cánh, đồng hồ đếm ngược, tiếng súng báo hiệu cuộc thi… Mọi thứ! – Hình Giám cất lời – Miễn nó liên quan tới “khởi động” là được.
Hỏa Nghi làm theo bọn họ, mắt lim dim, lòng chắc mẩm mình bây giờ không khác gì thằng hề. Hốt nhiên một tiếng “Tinh!” vang lên, nghe như một chiếc nĩa kim loại vừa gõ vào ly rượu. Chưa tìm được ngọn nguồn phát ra âm thanh, gã lại thấy khung cảnh thay đổi. Trước mắt Hỏa Nghi, hai thành viên hội đồng mang trên mình những bảng thông tin ảo ảnh cho biết tên tuổi, cân nặng, nhóm máu, chức vụ cùng gia quyến. Gã nhỏng mắt ra ngoài phòng phẫu thuật, thấy bất cứ ai cũng “đeo” mấy bảng thông tin như vậy. Kể cả căn phòng nơi gã đang ngồi cũng hiển thị thông tin, nó là Phòng Phẫu Thuật Cao Cấp, thuộc tòa nhà Trung Tâm Nghiên Cứu Y Khoa. Mọi con người, mọi vật thể vô tri vô giác trong mắt Hỏa Nghi bỗng chốc bị bóc trần cả quá khứ lẫn nguồn gốc. Không ai, không thứ gì có thể giấu giếm bí mật với gã.
“Truy cập hợp lệ. Viêm Nhật Hỏa Nghi, trưởng tộc họ Hỏa. Chào anh!”
Một giọng nữ vang lên làm Hỏa Nghi giật thót. Gã suýt té ngửa khi phát hiện một cô gái đã ngồi kế bên mình từ lúc nào. Cô ta trẻ trung, dáng dấp mảnh mai, tóc vàng đặc trưng như nhiều cô gái Phi Thiên quốc. Điều đáng nói là gu thời trang của cô ta hơi cổ lỗ: váy trắng nhiều đường diềm, đai lưng bạc thắt eo, bàn tay đeo găng ren, trông diêm dúa quá thể đáng, tựa thể bước ra từ thế kỷ trước. Kỳ quặc hơn nữa là phần lưng của cô gái gắn đầy dây điện cùng ống dẫn năng lượng. Nhưng trông bộ váy áo lạc quẻ thời đại và bộ dạng có phần ghê răng, Hỏa Nghi chợt hiểu cô ta cũng là một ảnh ảo. Gã mạnh dạn chạm tay lên người cô gái. Chẳng có da thịt hay quần áo, bàn tay gã chỉ tóm được hư không. Ngoài Hỏa Nghi, hai thành viên hội đồng cũng nhìn thấy cô gái. Ông già Hình Lao gật đầu:
-Đã lâu không gặp. Chào cô, Ly Ly.
Cô gái ảo ảnh tên Ly Ly mỉm cười đáp lễ, bộ dạng tự nhiên vô cùng, hoàn toàn không có biểu hiện phân biệt giữa người thường hay người máy. Cô ta quay sang Hỏa Nghi, giọng trầm thấp và đầy những câu ngắt quãng:
“Tên tôi là Ly Ly. Tôi được tạo ra vào năm 7400. Tôi là quản lý cơ sở dữ liệu, người giúp việc và nhạc công. Chào mừng ngài trưởng tộc đến thế giới Jeh-7400”.
[1]: xem lại Quyển 3 Chương 119
[2]: xem lại Quyển 3 Chương 119
[3]: xem lại Quyển 3 Chương 136
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.