Quyển 2 - Chương 35: Năm mươi – năm mươi
Get Backer
07/11/2013
Vừa về phòng, Vô Phong không cả thay quần áo mà lăn ra giường ngáy
khò khò. Buổi luyện tập khiến hắn mệt đứ đừ, đến nỗi những cơn ác mộng
giết người thi thoảng nhá lên trong giấc ngủ song không thể dựng hắn trở dậy. Rất nhanh sau đó, hắn mở choàng mắt và tá hỏa khi nhận ra đã mười
giờ sáng. Sực nhớ công chúa nói rằng sáng nay sẽ có cuộc họp, Vô Phong
ào ào chạy tới phòng điều khiển Thần Sấm. Nhưng cuộc họp kết thúc trước
đó một tiếng, trong phòng chỉ còn lại Hỏa Nghi đang lụi hụi với giấy tờ. Trông thấy tên tóc đỏ, Hỏa Nghi hỏi nửa đùa nửa thật:
-Tưởng cậu luyện tập chứ?
Sau nhiệm vụ tại Cửu Long, Hỏa Nghi vẫn khá ổn. Vết thương của hắn không nặng, điều trị nửa ngày là khỏi. Căn bản thanh “muỗi vằn” của Quạ Đen không gây sát thương lớn. Tuy nhiên, Vô Phong muốn biết Quạ Đen ra sao thì Hỏa Nghi chỉ nói qua loa, có vẻ hắn rất sợ đề cập chủ đề này. Đoán Hỏa Nghi bị chấn thương tinh thần vô cùng nặng nề, tên tóc đỏ bày tỏ thái độ quan ngại vô cùng sâu sắc.
Đáng lẽ Vô Phong phải tham dự nhưng công chúa cho phép hắn ngủ thoải mái. Đối với dạng người nghiêm khắc như nàng, đây là sự ưu ái đáng ngạc nhiên. Nội dung cuộc họp loanh quanh chuyện ngài sứ giả Hạ Đông sẽ tới phi thuyền Thần Sấm tầm chiều. Nhưng bên cạnh đó, công chúa cũng công khai một lời nhắn hết sức khó hiểu từ Hội đồng pháp quan Phi Thiên. Đó là hội đồng sẽ không sử dụng tập tài liệu Ngục Thánh 7 và Liệt Trúc để khởi kiện Đông Hoàng.
Hiện tại, Bất Vọng đã không còn liên can tới Đông Hoàng, vì vậy Phi Thiên chẳng cần phiền lụy Xích Quỷ nữa. Khởi tố Đông Hoàng là chuyện cần thiết. Tập hồ sơ và con bé tóc đỏ sẽ cảnh báo sự tồn tại của một loại vũ khí sinh học quá nguy hiểm cho Đại Hội Đồng, dù chúng chưa đủ để tống lão già vào tù. Đông Hoàng có thể được tại ngoại song các tài khoản hoặc tài sản của lão sẽ bị theo dõi, tổ chức Xích Tuyết sẽ mất nguồn tài trợ. Bất quá Hội đồng pháp quan Phi Thiên lại cho rằng chứng cớ chưa đủ, khởi tố vô ích, thay vào đó họ đưa ra bằng chứng về chuyến vận chuyển một nghìn thùng vàng đến Kim Ngân lục địa. Nhưng vấn đề còn phức tạp hơn nhiều. Tư Ngang – người đại diện Mũi tên vèo vèo tại Cửu Long đã chạy trốn, không có gã, mọi lời kết tội đều vô nghĩa. Giả sử bắt được gã thì sao? Liệu Tư Ngang chịu khai báo? E là không, bởi những tay đại diện Mũi tên vèo vèo nổi tiếng lì lợm.
Dù không nói thẳng nhưng mọi người trong cuộc họp lúc đó, kể cả Lục Châu, đều hiểu Hội đồng muốn giữ Liệt Trúc. Vũ khí sinh học phát sóng xung kích và sóng điện từ, còn gì thú vị hơn thế? Trong mắt các pháp quan, Liệt Trúc đích thực là món hời từ trên trời rơi xuống, giá trị của con bé tương đương hoặc thậm chí hơn cả Thần Sấm. Tuy nhiên Hỏa Nghi nghĩ mọi chuyện không đơn giản thế. Hắn nháy mắt bảo Vô Phong rời khỏi phòng, trên đường vừa đi vừa nói:
-Tôi ngờ rằng Hội đồng pháp quan đang muốn che giấu những thứ thuộc về họ.
Vô Phong nhất thời chưa hiểu ý tứ của Hỏa Nghi, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu:
-Ý cậu … họ biết Liệt Trúc? Họ biết Ngục Thánh?
Hỏa Nghi gõ gõ ngón tay lên đầu:
-Nhớ Thiết Thù 117 chứ? Con nhện sắt ấy do họ Hỏa tạo ra, chính cha tôi đã cấy nó vào đầu cậu. Tôi ghét lão, nhưng cũng biết lão qua lại với Hội đồng pháp quan không ít. Có khả năng lão từng tham gia cái gọi là “Ngục Thánh”.
Nghe tới Thiết Thù 117, tên tóc đỏ bất giác sờ đỉnh đầu. Bẵng đi vài ngày ở Cửu Long, Vô Phong đã quên khuấy nó, giờ nhắc lại, hắn cảm tưởng não mình vừa bị gọt một mảng. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Thành thực mà nói, tôi thấy cậu và Liệt Trúc giống sản phẩm hàng hóa vậy! Cậu có số hiệu Ngục Thánh 117, còn con bé là Ngục Thánh 7, có vẻ liên quan đấy chứ?
Nói đoạn hắn rút một tập giấy đưa cho Vô Phong, đây là bản sao chép tập tài liệu Ngục Thánh 7. Tên tóc đỏ lật từng trang xem xét, đa số toàn công thức toán học và sinh học tưng bừng số má, nếu không nhờ Hỏa Nghi dẫn giải, hắn xem cả đời cũng chẳng hiểu.
Các nhà khoa học do Đông Hoàng thuê mướn đã khám phá ra cơ thể Liệt Trúc cấu thành từ tế bào bảy mạch – giống hệt loại tế bào tồn tại trong cơ thể Vô Phong. Chúng sản sinh ra những dao động điện trường cùng từ trường, tạo nên sóng điện từ. Mặt khác, các tế bào lại biến đổi gây ra sự nén không khí với mật độ vật chất cực kỳ lớn, tạo nên sóng xung kích. Hiện thời không loại phép thuật hay bí kỹ nào tạo ra được hai loại sóng trên với cường độ lớn như Liệt Trúc. Có điều hai thứ sóng này không nghe theo lý trí mà tùy thuộc cảm xúc của đứa nhỏ. Bản thân nó chẳng hề biết những đều trên, mỗi lần sóng phát sinh đều là tai nạn ngoài ý muốn.
Câu hỏi đặt ra là Liệt Trúc liên quan gì tới Vô Phong? Cách tốt nhất là hỏi trực tiếp nhưng bây giờ không ai được phép gặp con bé. Dù thế, Vô Phong chắc chắn về một mối liên hệ nào đó giữa hắn và con bé. Cái tên “Ngục Thánh” không đương dưng xuất hiện, tế bào bảy mạch kia cũng không trùng hợp ngẫu nhiên. Tên tóc đỏ chợt nhớ bức ảnh chụp chiếc quan tài thủy tinh, hắn nằm bên trong quan tài, cơ thể gắn đầy dây điện. Như một vật thí nghiệm không hơn không kém.
Hai người về phòng kỹ thuật của Hỏa Nghi. Căn phòng cơ man đồ cơ khí, máy móc và hàng đống tàn dư quà vặt chưa được dọn dẹp rải đầy bàn làm việc. Hỏa Nghi gạt đống đó xuống đất, đặt một chiếc cặp khóa mã lên mặt bàn, bên trong đựng chiếc đĩa vàng. Còn nhớ chính vật này, một cách tình cờ có chủ ý, đã đưa Vô Phong đến với trung đội Thổ Hành.
-Tôi đã nghiên cứu nó một thời gian nhưng chịu chết. Tôi truy cập cổng thông tin dành cho dân chợ đen nhưng hỏi ai cũng bảo không biết. – Hỏa Nghi lắc đầu – Bố khỉ ông già Hrdaya người Đà Ma, ổng chẳng tiết lộ cái gì cả! Không lẽ chúng ta phải hành quân đến tộc Lạc Việt chắc? Mà ai biết cái tộc đó ở đâu chứ? ( * )
-Bế tắc? – Vô Phong gãi đầu.
-Cũng không hẳn. Tôi vừa thử tìm hiểu bộ tộc Lạc Việt, thật may là họ vẫn tồn tại, sống khỏe là đằng khác! Đám này thú vị ra trò.
Hỏa Nghi mở máy chiếu ba chiều, ánh sáng xanh bao phủ căn phòng, một loạt hình ảnh cùng tài liệu hiện lên giữa không trung. Thông tin về tộc Lạc Việt không ít nhưng đa phần viết bằng ngôn ngữ cổ, hiếm có bản dịch bằng chữ phổ thông, hơn nữa rất hiếm học giả hoặc sử gia quan tâm đến bộ tộc này. Những gì Hỏa Nghi có ở đây chỉ là phần sơ khai nhất.
Tộc Lạc Việt khởi thủy cách đây bốn ngàn năm, khoảng giai đoạn cuối của thời kỳ phi cơ giới. Người đứng đầu tộc là Kinh Dương Vương – được xưng là vua của các vua Xích Quỷ. Một thuyết nói ông ta xuất thân từ vùng đất phương bắc lục địa Đông Thổ; thuyết khác cho rằng ông ta đến từ vùng biển xa xôi nhất của thế giới. Bằng nhiều cách, Kinh Dương Vương đã tập hợp mười gia tộc – dòng họ khác nhau, tự xưng là tộc Lạc Việt, lập nên một lãnh thổ nằm cạnh bờ biển, đặt tên nước là Xích Quỷ. Kinh Dương Vương trị vì khoảng vài trăm năm, sau đó bỗng dưng thoái vị rồi mất tích. Kể từ đó, bộ tộc rơi vào vòng xoáy chiến tranh liên miên, từ chống ngoại bang xâm lược đến nội chiến. Mười gia tộc – dòng họ thay nhau làm vua, cho tới một ngày, gia tộc thứ mười thoái vị, để lại đất nước cho những người Lạc Việt thế hệ mới. Không còn ai nghe thấy sự tồn tại của Kinh Dương Vương cùng những dòng họ kia nữa.
Một nghìn năm trước, Kinh Dương Vương từng tham gia đại chiến với năm Quỷ Vương. Ông ta, tộc trưởng Hrdaya người Đà Ma và linh tế K’jun người Thanh Thủy là ba thủ lĩnh thế giới. Bát Đại Hộ Vệ tối cao song chỉ là trẻ con nếu so với họ. Nhưng sự tôn trọng dành cho ba vị thủ lĩnh hoàn toàn khác nhau. Ai cũng biết linh tế K’jun, khinh thường tộc trưởng Hrdaya (trừ người Đà Ma) và… chẳng biết gì về vị thủ lĩnh còn lại. Ngay như trong các tài liệu của người Xích Quỷ, Kinh Dương Vương xuất hiện với dáng dấp truyền thuyết nhiều hơn là chính sử. Hrdaya nói rằng nếu còn sống, ông ta đã hơn ba nghìn tuổi. Hỏa Nghi nghĩ điều đó khá hoang đường.
Những thông tin trên chỉ mang tính tham khảo, biết đâu hay đấy. Vô Phong còn vướng trách nhiệm hộ vệ thánh sứ, hiện tại không thể đi tìm tộc Lạc Việt mà hỏi rõ ngọn ngành. Vả lại không bằng chứng nào khẳng định Kinh Dương Vương còn sống. Việc tìm hiểu nguồn gốc chiếc đĩa vàng dường như là bất khả.
-Đáng ra tôi nên tìm hiểu Xích Quỷ từ trước. Khá thú vị! – Hỏa Nghi nói – Họ có lịch sử lâu đời, đại đa phần là chiến tranh, lan sang cả thời hiện đại, khoảng vài thập kỷ gần đây mới sống trong hòa bình.
Vô Phong nghĩ một dân tộc tồn tại gần bốn ngàn năm, lại trải qua vô số chiến tranh, ắt hẳn đó là dân tộc vĩ đại. Nhưng trước khi đến Cửu Long, hắn chẳng hề biết trên bản đồ thế giới tồn tại một đất nước tên Xích Quỷ. Quả thực trên chính trường thế giới, vị thế của Xích Quỷ chỉ đứng hàng áp chót, hầu như không có tiếng nói tại Đại Hội Đồng.
Hỏa Nghi mở bản đồ lục địa Đông Thổ, đoạn tiếp lời:
-Đông Thổ chia hai nửa bởi một vùng biển gọi là Bình Minh Hải. Xích Quỷ nằm ở nửa trên, giáp biển. Tàu thuyền hoặc phi thuyền đi qua đều phải đáp xuống đây, lợi nhuận thậm chí nhiều hơn cả Vinh Môn quốc. Hơn nữa, chúng còn tiềm ẩn lợi thế quân sự, thế nên Xích Quỷ luôn bị các nước láng giềng nhòm ngó.
-Đất nước này giàu có vậy sao?
-Về mặt nào đó thì đúng. Xích Quỷ có nhiều người giàu có, nhưng đất nước họ thì nghèo kiết xác.
-Sao lạ vậy?
-Lạ vậy đấy! – Hỏa Nghi nhướn mắt đầy ẩn ý.
Hai người tạm gác chuyện Xích Quỷ và chuyển sang vấn đề khác. Lần này là tập hồ sơ của Vô Phong tại trường sĩ quan. Sau biến cố tại Phi Thiên thành, ai đấy đã bỏ tập hồ sơ vào túi tiền của Vô Phong. Nhờ nó, hắn được đặc cách gia nhập đội Thổ Hành. Tất cả đều là giấy tờ giả mạo, bất quá giả mạo quá hoàn hảo. Hỏa Nghi đặt chúng lên bàn, sau nói:
-Tôi biết quá trình tốt nghiệp của một học viên trường sĩ quan. Họ chỉ tốt nghiệp khi có con dấu của các thành viên hội đồng thẩm định. Trong số năm con dấu trên bằng chứng nhận tốt nghiệp, tôi phát hiện ra một thứ…
Hắn đặt tấm giấy chứng nhận dưới máy quét, năm con dấu lần lượt hiện lên. Chúng được viết bằng loại mực đặc biệt bao gồm mã vạch, tương ứng với từng thành viên hội đồng thẩm định. Tên tuổi bọn họ đều thuộc dạng thông tin mật nhưng bằng khả năng sử dụng máy tính, Hỏa Nghi đã bẻ khóa và thâm nhập cổng thông tin của quân đội. Dù gì hệ thống bảo mật máy tính quân đội Phi Thiên vốn từ họ Hỏa mà ra, Hỏa Nghi bẻ khóa được âu cũng bình thường.
Máy chiếu ba chiều hiện thị danh sách tướng lĩnh quân đội. Hỏa Nghi nhập năm con dấu vào máy tính, tức thì hiện ra năm thành viên hội đồng thẩm định khớp với các mã vạch. Hội đồng có bốn người trung tuổi, riêng người còn lại rất trẻ, gương mặt chưa đến tuổi ba mươi, tóc nâu dàu buộc đuôi ngựa. Vô Phong không biết người này, song cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, hắn nheo mắt:
-Trông quen quen…
Hỏa Nghi cười:
-Quen là phải thôi. Cậu ngắm công chúa suốt ngày mà!
Vô Phong ngẩn người, mãi sau mới hiểu ý tứ của Hỏa Nghi, hắn thốt lên:
-Không lẽ là…!?
-Phải, anh trai công chúa, phó thống lĩnh… à nhầm, thống lĩnh Lục Thiên. Chiều nay hắn sẽ tới Thần Sấm.
-Khoan đã… tại sao lại là Lục Thiên?
-Tôi không biết, nhưng hồ sơ của một học viên sĩ quan được đặc cách vào Thổ Hành, chắc chắn không phải là thứ dễ quên. Không ít thì nhiều, Lục Thiên có liên quan đến chuyện này.
-Nhưng… nhưng làm thế nào chứ? – Vô Phong sốt sắng.
-Hỏi thẳng Lục Thiên. Đây là cơ hội duy nhất để cậu biết mình là ai. Có thể hắn sẽ trả lời tất cả.
-Nếu Lục Thiên không trả lời?
-Thì cậu sẽ định cư vĩnh viễn trong tù. Còn phải hỏi sao?
-Tưởng cậu luyện tập chứ?
Sau nhiệm vụ tại Cửu Long, Hỏa Nghi vẫn khá ổn. Vết thương của hắn không nặng, điều trị nửa ngày là khỏi. Căn bản thanh “muỗi vằn” của Quạ Đen không gây sát thương lớn. Tuy nhiên, Vô Phong muốn biết Quạ Đen ra sao thì Hỏa Nghi chỉ nói qua loa, có vẻ hắn rất sợ đề cập chủ đề này. Đoán Hỏa Nghi bị chấn thương tinh thần vô cùng nặng nề, tên tóc đỏ bày tỏ thái độ quan ngại vô cùng sâu sắc.
Đáng lẽ Vô Phong phải tham dự nhưng công chúa cho phép hắn ngủ thoải mái. Đối với dạng người nghiêm khắc như nàng, đây là sự ưu ái đáng ngạc nhiên. Nội dung cuộc họp loanh quanh chuyện ngài sứ giả Hạ Đông sẽ tới phi thuyền Thần Sấm tầm chiều. Nhưng bên cạnh đó, công chúa cũng công khai một lời nhắn hết sức khó hiểu từ Hội đồng pháp quan Phi Thiên. Đó là hội đồng sẽ không sử dụng tập tài liệu Ngục Thánh 7 và Liệt Trúc để khởi kiện Đông Hoàng.
Hiện tại, Bất Vọng đã không còn liên can tới Đông Hoàng, vì vậy Phi Thiên chẳng cần phiền lụy Xích Quỷ nữa. Khởi tố Đông Hoàng là chuyện cần thiết. Tập hồ sơ và con bé tóc đỏ sẽ cảnh báo sự tồn tại của một loại vũ khí sinh học quá nguy hiểm cho Đại Hội Đồng, dù chúng chưa đủ để tống lão già vào tù. Đông Hoàng có thể được tại ngoại song các tài khoản hoặc tài sản của lão sẽ bị theo dõi, tổ chức Xích Tuyết sẽ mất nguồn tài trợ. Bất quá Hội đồng pháp quan Phi Thiên lại cho rằng chứng cớ chưa đủ, khởi tố vô ích, thay vào đó họ đưa ra bằng chứng về chuyến vận chuyển một nghìn thùng vàng đến Kim Ngân lục địa. Nhưng vấn đề còn phức tạp hơn nhiều. Tư Ngang – người đại diện Mũi tên vèo vèo tại Cửu Long đã chạy trốn, không có gã, mọi lời kết tội đều vô nghĩa. Giả sử bắt được gã thì sao? Liệu Tư Ngang chịu khai báo? E là không, bởi những tay đại diện Mũi tên vèo vèo nổi tiếng lì lợm.
Dù không nói thẳng nhưng mọi người trong cuộc họp lúc đó, kể cả Lục Châu, đều hiểu Hội đồng muốn giữ Liệt Trúc. Vũ khí sinh học phát sóng xung kích và sóng điện từ, còn gì thú vị hơn thế? Trong mắt các pháp quan, Liệt Trúc đích thực là món hời từ trên trời rơi xuống, giá trị của con bé tương đương hoặc thậm chí hơn cả Thần Sấm. Tuy nhiên Hỏa Nghi nghĩ mọi chuyện không đơn giản thế. Hắn nháy mắt bảo Vô Phong rời khỏi phòng, trên đường vừa đi vừa nói:
-Tôi ngờ rằng Hội đồng pháp quan đang muốn che giấu những thứ thuộc về họ.
Vô Phong nhất thời chưa hiểu ý tứ của Hỏa Nghi, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu:
-Ý cậu … họ biết Liệt Trúc? Họ biết Ngục Thánh?
Hỏa Nghi gõ gõ ngón tay lên đầu:
-Nhớ Thiết Thù 117 chứ? Con nhện sắt ấy do họ Hỏa tạo ra, chính cha tôi đã cấy nó vào đầu cậu. Tôi ghét lão, nhưng cũng biết lão qua lại với Hội đồng pháp quan không ít. Có khả năng lão từng tham gia cái gọi là “Ngục Thánh”.
Nghe tới Thiết Thù 117, tên tóc đỏ bất giác sờ đỉnh đầu. Bẵng đi vài ngày ở Cửu Long, Vô Phong đã quên khuấy nó, giờ nhắc lại, hắn cảm tưởng não mình vừa bị gọt một mảng. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Thành thực mà nói, tôi thấy cậu và Liệt Trúc giống sản phẩm hàng hóa vậy! Cậu có số hiệu Ngục Thánh 117, còn con bé là Ngục Thánh 7, có vẻ liên quan đấy chứ?
Nói đoạn hắn rút một tập giấy đưa cho Vô Phong, đây là bản sao chép tập tài liệu Ngục Thánh 7. Tên tóc đỏ lật từng trang xem xét, đa số toàn công thức toán học và sinh học tưng bừng số má, nếu không nhờ Hỏa Nghi dẫn giải, hắn xem cả đời cũng chẳng hiểu.
Các nhà khoa học do Đông Hoàng thuê mướn đã khám phá ra cơ thể Liệt Trúc cấu thành từ tế bào bảy mạch – giống hệt loại tế bào tồn tại trong cơ thể Vô Phong. Chúng sản sinh ra những dao động điện trường cùng từ trường, tạo nên sóng điện từ. Mặt khác, các tế bào lại biến đổi gây ra sự nén không khí với mật độ vật chất cực kỳ lớn, tạo nên sóng xung kích. Hiện thời không loại phép thuật hay bí kỹ nào tạo ra được hai loại sóng trên với cường độ lớn như Liệt Trúc. Có điều hai thứ sóng này không nghe theo lý trí mà tùy thuộc cảm xúc của đứa nhỏ. Bản thân nó chẳng hề biết những đều trên, mỗi lần sóng phát sinh đều là tai nạn ngoài ý muốn.
Câu hỏi đặt ra là Liệt Trúc liên quan gì tới Vô Phong? Cách tốt nhất là hỏi trực tiếp nhưng bây giờ không ai được phép gặp con bé. Dù thế, Vô Phong chắc chắn về một mối liên hệ nào đó giữa hắn và con bé. Cái tên “Ngục Thánh” không đương dưng xuất hiện, tế bào bảy mạch kia cũng không trùng hợp ngẫu nhiên. Tên tóc đỏ chợt nhớ bức ảnh chụp chiếc quan tài thủy tinh, hắn nằm bên trong quan tài, cơ thể gắn đầy dây điện. Như một vật thí nghiệm không hơn không kém.
Hai người về phòng kỹ thuật của Hỏa Nghi. Căn phòng cơ man đồ cơ khí, máy móc và hàng đống tàn dư quà vặt chưa được dọn dẹp rải đầy bàn làm việc. Hỏa Nghi gạt đống đó xuống đất, đặt một chiếc cặp khóa mã lên mặt bàn, bên trong đựng chiếc đĩa vàng. Còn nhớ chính vật này, một cách tình cờ có chủ ý, đã đưa Vô Phong đến với trung đội Thổ Hành.
-Tôi đã nghiên cứu nó một thời gian nhưng chịu chết. Tôi truy cập cổng thông tin dành cho dân chợ đen nhưng hỏi ai cũng bảo không biết. – Hỏa Nghi lắc đầu – Bố khỉ ông già Hrdaya người Đà Ma, ổng chẳng tiết lộ cái gì cả! Không lẽ chúng ta phải hành quân đến tộc Lạc Việt chắc? Mà ai biết cái tộc đó ở đâu chứ? ( * )
-Bế tắc? – Vô Phong gãi đầu.
-Cũng không hẳn. Tôi vừa thử tìm hiểu bộ tộc Lạc Việt, thật may là họ vẫn tồn tại, sống khỏe là đằng khác! Đám này thú vị ra trò.
Hỏa Nghi mở máy chiếu ba chiều, ánh sáng xanh bao phủ căn phòng, một loạt hình ảnh cùng tài liệu hiện lên giữa không trung. Thông tin về tộc Lạc Việt không ít nhưng đa phần viết bằng ngôn ngữ cổ, hiếm có bản dịch bằng chữ phổ thông, hơn nữa rất hiếm học giả hoặc sử gia quan tâm đến bộ tộc này. Những gì Hỏa Nghi có ở đây chỉ là phần sơ khai nhất.
Tộc Lạc Việt khởi thủy cách đây bốn ngàn năm, khoảng giai đoạn cuối của thời kỳ phi cơ giới. Người đứng đầu tộc là Kinh Dương Vương – được xưng là vua của các vua Xích Quỷ. Một thuyết nói ông ta xuất thân từ vùng đất phương bắc lục địa Đông Thổ; thuyết khác cho rằng ông ta đến từ vùng biển xa xôi nhất của thế giới. Bằng nhiều cách, Kinh Dương Vương đã tập hợp mười gia tộc – dòng họ khác nhau, tự xưng là tộc Lạc Việt, lập nên một lãnh thổ nằm cạnh bờ biển, đặt tên nước là Xích Quỷ. Kinh Dương Vương trị vì khoảng vài trăm năm, sau đó bỗng dưng thoái vị rồi mất tích. Kể từ đó, bộ tộc rơi vào vòng xoáy chiến tranh liên miên, từ chống ngoại bang xâm lược đến nội chiến. Mười gia tộc – dòng họ thay nhau làm vua, cho tới một ngày, gia tộc thứ mười thoái vị, để lại đất nước cho những người Lạc Việt thế hệ mới. Không còn ai nghe thấy sự tồn tại của Kinh Dương Vương cùng những dòng họ kia nữa.
Một nghìn năm trước, Kinh Dương Vương từng tham gia đại chiến với năm Quỷ Vương. Ông ta, tộc trưởng Hrdaya người Đà Ma và linh tế K’jun người Thanh Thủy là ba thủ lĩnh thế giới. Bát Đại Hộ Vệ tối cao song chỉ là trẻ con nếu so với họ. Nhưng sự tôn trọng dành cho ba vị thủ lĩnh hoàn toàn khác nhau. Ai cũng biết linh tế K’jun, khinh thường tộc trưởng Hrdaya (trừ người Đà Ma) và… chẳng biết gì về vị thủ lĩnh còn lại. Ngay như trong các tài liệu của người Xích Quỷ, Kinh Dương Vương xuất hiện với dáng dấp truyền thuyết nhiều hơn là chính sử. Hrdaya nói rằng nếu còn sống, ông ta đã hơn ba nghìn tuổi. Hỏa Nghi nghĩ điều đó khá hoang đường.
Những thông tin trên chỉ mang tính tham khảo, biết đâu hay đấy. Vô Phong còn vướng trách nhiệm hộ vệ thánh sứ, hiện tại không thể đi tìm tộc Lạc Việt mà hỏi rõ ngọn ngành. Vả lại không bằng chứng nào khẳng định Kinh Dương Vương còn sống. Việc tìm hiểu nguồn gốc chiếc đĩa vàng dường như là bất khả.
-Đáng ra tôi nên tìm hiểu Xích Quỷ từ trước. Khá thú vị! – Hỏa Nghi nói – Họ có lịch sử lâu đời, đại đa phần là chiến tranh, lan sang cả thời hiện đại, khoảng vài thập kỷ gần đây mới sống trong hòa bình.
Vô Phong nghĩ một dân tộc tồn tại gần bốn ngàn năm, lại trải qua vô số chiến tranh, ắt hẳn đó là dân tộc vĩ đại. Nhưng trước khi đến Cửu Long, hắn chẳng hề biết trên bản đồ thế giới tồn tại một đất nước tên Xích Quỷ. Quả thực trên chính trường thế giới, vị thế của Xích Quỷ chỉ đứng hàng áp chót, hầu như không có tiếng nói tại Đại Hội Đồng.
Hỏa Nghi mở bản đồ lục địa Đông Thổ, đoạn tiếp lời:
-Đông Thổ chia hai nửa bởi một vùng biển gọi là Bình Minh Hải. Xích Quỷ nằm ở nửa trên, giáp biển. Tàu thuyền hoặc phi thuyền đi qua đều phải đáp xuống đây, lợi nhuận thậm chí nhiều hơn cả Vinh Môn quốc. Hơn nữa, chúng còn tiềm ẩn lợi thế quân sự, thế nên Xích Quỷ luôn bị các nước láng giềng nhòm ngó.
-Đất nước này giàu có vậy sao?
-Về mặt nào đó thì đúng. Xích Quỷ có nhiều người giàu có, nhưng đất nước họ thì nghèo kiết xác.
-Sao lạ vậy?
-Lạ vậy đấy! – Hỏa Nghi nhướn mắt đầy ẩn ý.
Hai người tạm gác chuyện Xích Quỷ và chuyển sang vấn đề khác. Lần này là tập hồ sơ của Vô Phong tại trường sĩ quan. Sau biến cố tại Phi Thiên thành, ai đấy đã bỏ tập hồ sơ vào túi tiền của Vô Phong. Nhờ nó, hắn được đặc cách gia nhập đội Thổ Hành. Tất cả đều là giấy tờ giả mạo, bất quá giả mạo quá hoàn hảo. Hỏa Nghi đặt chúng lên bàn, sau nói:
-Tôi biết quá trình tốt nghiệp của một học viên trường sĩ quan. Họ chỉ tốt nghiệp khi có con dấu của các thành viên hội đồng thẩm định. Trong số năm con dấu trên bằng chứng nhận tốt nghiệp, tôi phát hiện ra một thứ…
Hắn đặt tấm giấy chứng nhận dưới máy quét, năm con dấu lần lượt hiện lên. Chúng được viết bằng loại mực đặc biệt bao gồm mã vạch, tương ứng với từng thành viên hội đồng thẩm định. Tên tuổi bọn họ đều thuộc dạng thông tin mật nhưng bằng khả năng sử dụng máy tính, Hỏa Nghi đã bẻ khóa và thâm nhập cổng thông tin của quân đội. Dù gì hệ thống bảo mật máy tính quân đội Phi Thiên vốn từ họ Hỏa mà ra, Hỏa Nghi bẻ khóa được âu cũng bình thường.
Máy chiếu ba chiều hiện thị danh sách tướng lĩnh quân đội. Hỏa Nghi nhập năm con dấu vào máy tính, tức thì hiện ra năm thành viên hội đồng thẩm định khớp với các mã vạch. Hội đồng có bốn người trung tuổi, riêng người còn lại rất trẻ, gương mặt chưa đến tuổi ba mươi, tóc nâu dàu buộc đuôi ngựa. Vô Phong không biết người này, song cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, hắn nheo mắt:
-Trông quen quen…
Hỏa Nghi cười:
-Quen là phải thôi. Cậu ngắm công chúa suốt ngày mà!
Vô Phong ngẩn người, mãi sau mới hiểu ý tứ của Hỏa Nghi, hắn thốt lên:
-Không lẽ là…!?
-Phải, anh trai công chúa, phó thống lĩnh… à nhầm, thống lĩnh Lục Thiên. Chiều nay hắn sẽ tới Thần Sấm.
-Khoan đã… tại sao lại là Lục Thiên?
-Tôi không biết, nhưng hồ sơ của một học viên sĩ quan được đặc cách vào Thổ Hành, chắc chắn không phải là thứ dễ quên. Không ít thì nhiều, Lục Thiên có liên quan đến chuyện này.
-Nhưng… nhưng làm thế nào chứ? – Vô Phong sốt sắng.
-Hỏi thẳng Lục Thiên. Đây là cơ hội duy nhất để cậu biết mình là ai. Có thể hắn sẽ trả lời tất cả.
-Nếu Lục Thiên không trả lời?
-Thì cậu sẽ định cư vĩnh viễn trong tù. Còn phải hỏi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.