Quyển 2 - Chương 11: Những bức tường không bao giờ đổ
Get Backer
07/11/2013
Sau
chuyến điều tra vô ích, Vô Phong và Tiểu Hồ quay về căn hộ quận 4, lúc
ấy Hỏa Nghi đã tỉnh dậy từ lâu. Hai người họ bèn kể về gã tóc trắng tham ăn ưa khoác lác. Nghe xong Hỏa Nghi bỗng rít lên:
-Vạn Thế ơi! Thằng đó đúng là vệ sĩ của Đông Hoàng đấy, nó không bốc phét đâu! Ông già Nhất Long vừa gọi điện, mỗi tháng Đông Hoàng trả Thiên Hải mười thùng vàng! Thế nên nó mới có tiền ăn uống vui chơi phè phỡn chứ? Cái gì? Hai người bỏ về à? Vạn Thế hỡi! Có mỗi chuyến hàng thực phẩm mà sao chính phủ phải thuê người của Mũi tên vèo vèo? Một nghìn thùng vàng ở đấy chứ ở đâu nữa! Nó dâng cỗ tận miệng rồi mà không biết ăn à?
Cô gái cùng tên tóc đỏ lặng người nghe Hỏa Nghi bắn xối xả. Hai người họ hộc tốc quay trở lại tiệm khuy tế nọ với hy vọng Thiên Hải chưa kết thúc bữa ăn. Nhưng Thiên Hải đã biến đâu mất dạng còn quán ăn lộn tùng phèo như vừa có đánh lộn tưng bừng. Ông chủ tiệm vốn cáu sẵn, lại nghe Vô Phong lải nhải về gã tóc trắng liền nổi cơn tam bành đòi bóp cổ tên tóc đỏ. Một buổi tối bán hàng đi tong hết, ông ta không tức mới lạ. Chỉ khổ Vô Phong trở thành cái thớt để ông chủ tiệm trút giận.
Thiên Hải khoái ăn uống nên thể nào cũng là khách quen của vài nhà hàng, Vô Phong và Tiểu Hồ dành cả tối hôm ấy truy tìm tung tích của gã. Đúng là tên này thường xuyên ghé qua phố ẩm thực nhưng chẳng nơi nào ưa nổi. Thứ nhất: gã ăn quá khỏe, tiệm nào bị gã ghé thăm coi như hết hàng bán cho người khác. Thứ hai: phong cách ăn uống của Thiên Hải quá kinh dị, khách khứa nhìn vào sẽ không ngon miệng, vì thế nhiều nơi cấm cửa gã hoặc cách ly riêng. Nói tóm lại, quen thì có quen song chẳng ai quan tâm gã đến từ đâu hay về chốn nào. Hai người bèn tới khu vui chơi giải trí nhưng chẳng điều tra được gì ngoài thông tin Thiên Hải thường xuyên chơi trò “bắn súng ảo”. Vô Phong hỏi mấy cô gái thì họ cười rũ rượi bởi chẳng ai tin gã tóc trắng là vệ sĩ của Đông Hoàng, bọn họ lắc đầu:
-Anh bị lừa đảo rồi! Gặp ai hắn đều nói như vậy hết trơn! Mấy hôm trước gặp chúng tôi, hắn tự nhận là kiếm thuật sư nữa kia! Vạn Thế ơi, dùng mấy chiêu ấy mà tính hẹn hò chắc?
Và họ kể luôn chuyện Thiên Hải ăn tát hơn một trăm lần. Đó là sự thật, không phải truyền thuyết, cứ nhìn cái cách gã mời Tiểu Hồ đi chơi là đủ hiểu. Phụ nữ thời nay rất thông minh trong khi gã quá ngốc nghếch, trừ phi tìm đúng một cô nàng có chỉ số thông minh bằng mình bằng không gã còn chịu cảnh ăn tát dài dài. Chẳng ai biết Thiên Hải ở đâu, cuộc điều tra đi vào ngõ cụt. Tuy nhiên Tiểu Hồ tin rằng với bản tính la cà, Thiên Hải sẽ xuất hiện quanh đây mà chẳng cần nhọc công tìm kiếm.
-Ôi Vạn Thế ơi! Nó là nhân viên áp tải thì bây giờ làm nhiệm vụ rồi, cô thuê nó cơ mà! Tôi chết mất thôi! Vạn Thế hỡi, ngu ơi là ngu!
Hỏa Nghi lại gào lên như thế. Hắn chưa hết say nên phát ngôn hơi liều lĩnh trước mặt Tiểu Hồ. Ít phút sau Hỏa Nghi tỉnh hẳn rượu, trên mặt lằn năm lốt đỏ tím.
Ba người gửi tin về Thần Sấm, bộ phận tình báo dựa vào đó mà khai thác được tin tức giá trị. Đúng một tuần trước, một lượng lớn thực phẩm từ Xích Quỷ được đưa đến Âm Giới – một đất nước nằm tại cửa ngõ lục địa Kim Ngân. Khối hàng trên thuộc chương trình cứu trợ của Đại Hội Đồng nhằm giúp đỡ các quốc gia nghèo đói. Cần nói thêm rằng Kim Ngân luôn xảy ra chiến tranh loạn lạc, hầu như mọi chính phủ không thể tự giải quyết vấn đề lương thực, mỗi năm Đại Hội Đồng phải chuyển tới đây hàng ngàn tấn hàng cứu trợ. Đáng nói là Mũi tên vèo vèo cũng tham gia chương trình này nhằm tiếp thị danh tiếng. Đại Hội Đồng đôi khi thiếu hụt lực lượng nên rất cần bổ sung quân số, tất nhiên Mũi tên vèo vèo chỉ có quyền bảo vệ và không được can dự bất cứ chuyện nào khác.
Liên quân Đại Hội Đồng kiểm soát tuyến giao thông xung quanh Kim Ngân, họ kiểm tra toàn bộ hàng hóa đi qua đây trừ hàng cứu trợ – lớp vỏ bọc lý tưởng để giấu một nghìn thùng vàng. Mũi tên vèo vèo không thể đưa chúng vào nhưng sẽ khả thi nếu có sự tiếp tay từ nội bộ chính phủ Xích Quỷ. Một người cần hội tụ hai yếu tố: cực kỳ giàu có và ảnh hưởng sâu rộng mới đủ sức thao túng chính quyền, thế nên Đông Hoàng là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất. Tuy vậy mọi chi tiết chỉ là phỏng đoán của Hỏa Nghi, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực. Tiểu Hồ cho rằng ý kiến đó tồn tại quá nhiều sơ hở:
-Tại sao người gửi còn phải nhờ Mũi tên vèo vèo? Làm vậy khác nào vạch áo cho người xem lưng?
Hỏa Nghi nói:
-Âm Giới là vùng đất siêu bạo lực, liên quân thường mượn đội áp tải của Mũi tên vèo vèo trước khi tới đây. Chuyện này hợp pháp và rất đỗi bình thường! Người gửi lợi dụng điều đó để thuê người bảo vệ một nghìn thùng vàng.
-Nhưng nó thuộc dạng hàng hóa đặc biệt! Thiên Hải chỉ là kiếm thuật sư trung bình, hắn không có quyền tham gia!
-Bởi vì người gửi biết rõ năng lực của Thiên Hải! – Hỏa Nghi đáp – Chẳng ai trong thành phố này coi trọng hắn, trừ Đông Hoàng! Lão ta trả mười thùng vàng một tháng cho thằng đó ăn chơi thoải mái! Hoặc lão bị điên, hoặc Thiên Hải xứng đáng đồng tiền bát gạo.
Vô Phong và Tiểu Hồ gật gù nghe hắn kiến giải. Không loại trừ trường hợp Mũi tên vèo vèo thiếu người nên Thiên Hải may mắn vớ được nhiệm vụ béo bở, nhưng suy luận của Hỏa Nghi về cơ bản là có lý. Tuy nhiên chưa ai dám khẳng định Đông Hoàng có phải là người gửi vàng hay không. Những tổ chức hoặc cá nhân tài trợ khủng bố thường sử dụng bên trung gian thứ ba nhằm xóa sạch dấu vết. Nếu quả thực là Đông Hoàng tài trợ Xích Tuyết, ông ta sẽ đăng ký bằng tên người khác đề phòng chuyến hàng vỡ lở thì không bị liên đới trách nhiệm. Thủ thuật này tuy cũ nhưng luôn hữu dụng. Cuộc điều tra chuyển hướng, trước hết cần xác định ai đã tiếp tay vận chuyển đống vàng, việc này do bên tình báo phụ trách. Tiểu Hồ không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi tin tức.
…
Cha con Bất Vọng làm việc thâu đêm và trở về lúc tờ mờ sáng. Lần đầu tiếp xúc đội trưởng đội kiếm sắt bằng xương bằng thịt, sự ngưỡng mộ hiển hiện rõ nét trên gương mặt Tiểu Hồ. Cô nàng bày tỏ rằng vì thần tượng Bất Vọng nên đã theo đuổi chức nghiệp kiếm thuật sư thay vì trở thành một pháp sư đơn thuần. Ông già ống khói chỉ khẽ nhếch môi cảm ơn lời khen tặng rồi… đi ngủ. Tiểu Hồ chẳng giận mà vô cùng hâm mộ tính cách phớt lờ đậm chất đàn ông ấy, cô gái lắc đầu khen ông già năm mươi tuổi phong độ, hơn hẳn gã nào đó vừa thấy Thanh Nhi là tớn mắt lên.
Chào hỏi Bất Vọng xong, ba người rời căn hộ rồi chia nhau hành động độc lập. Tiểu Hồ quay lại cửa hàng bán xổ số hỏi thêm về Thiên Hải bởi trong hợp đồng vận chuyển có điều khoản cho phép kiểm tra lý lịch nhân viên áp tải. Theo lời Tư Ngang, thứ hạng của Thiên Hải trong mười năm liền luôn lẹt đẹt là do gã mải chơi không hứng thú phấn đấu chứ không phải năng lực yếu kém. Tư Ngang bóng gió rằng Thiên Hải là món hời và cách đây một tuần, có người đã bắt trúng món hời ấy. Cô gái dợm hỏi vị khách may mắn kia là ai song gã không trả lời. Tư Ngang quảng cáo chuyên nghiệp đồng thời giữ thông tin rất kín kẽ, tuyệt đối chẳng thể moi móc thêm điều gì. Liên tiếp hai ngày sau, Tiểu Hồ đi khắp nơi dò hỏi nơi ở của Thiên Hải nhưng đều không có kết quả.
Trong khi đó Vô Phong bí mật theo dõi Đông Hoàng. Nhiều người cho biết Đông Hoàng thường xuyên ghé qua phố ẩm thực hoặc đi mua sắm cùng nhiều cô gái trẻ đẹp nhưng khoảng hơn một tuần nay, lão già đó ở lỳ trong tòa tháp. Ông ta từ chối tham gia mọi sự kiện và yến tiệc, các nhân vật tai to mặt lớn của chính quyền muốn gặp Đông Hoàng đều phải tự thân đến. Lão già không hề đau ốm bởi ông ta vẫn điều hành công việc kinh doanh bình thường. Thấy lạ, Vô Phong bèn hỏi Bất Vọng song ông già ống khói ngậm chặt miệng, dùng xà beng cũng đừng hòng cạy nổi.
Lại nói Bất Vọng, đây mới thực là chuyện phức tạp nhất. Dù đã ra điều kiện tăng thù lao gấp mười lần nhưng gã vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, Hỏa Nghi thực tình còn thiếu nước quỳ lạy cầu xin gã hồi tâm chuyển ý. Tiền không thể giải quyết vấn đề thì thứ gì giải quyết được? Ở quán nhậu, Bất Vọng nói rõ chỉ muốn nghỉ hưu và rằng thế hệ sinh sau đẻ muộn như Hỏa Nghi sẽ không bao giờ hiểu những gì gã trải qua. Nghe sầu đời như những tay cựu binh mỗi khi nghĩ lại quá khứ, Hỏa Nghi đã cười cợt điều này nhưng giờ phải suy nghĩ một cách nghiêm túc. Hắn đoán Bất Vọng đang mắc một trong mấy chứng bệnh như ám ảnh chiến tranh, tổn thương tinh thần hoặc là bất ổn tâm lý vì chưa có vợ. Hắn nghĩ vậy nên hỏi Thanh Nhi; vừa là con nuôi vừa là phụ nữ, ắt hẳn cô gái biết rõ vấn đề của cha mình.
-Cha tôi bình thường! Mắc bệnh á? Thử hỏi ông ấy xem, tôi không rõ!
Thanh Nhi trả lời như thế. Cuộc điều tra chưa tiến được bước nào đã thất bại. Hỏa Nghi không nản, “muốn phụ nữ tâm sự, hãy trở thành bạn của cô ta”, hắn bám riết Thanh Nhi như hình với bóng. Dù cô gái nói hắn là “thằng oắt con lẵng nhẵng phiền phức” nhưng Hỏa Nghi vẫn chẳng ngán do thấm nhuần tư tưởng đẹp trai không bằng chai mặt.
Sau vài ngày theo đuôi, hắn phát hiện Thanh Nhi có niềm đam mê rèn kiếm mãnh liệt. Hễ rảnh rỗi, cô gái lại dành hàng tiếng đồng hồ bên máy đúc kim loại, cặm cụi phác thảo ý tưởng mới về lưỡi kiếm hay bộ chuyển hóa nội lực. Cái cách Thanh Nhi hăng say làm việc, Hỏa Nghi rất thích và ngắm nhìn nàng không biết chán. Bằng những nguyên liệu rẻ tiền, cô gái vẫn cho ra lò những thanh kiếm vượt trội chất lượng hơn cả kiếm tiêu chuẩn. Hỏa Nghi thấy vài mẫu rất tốt, nếu chế tác bằng nguyên liệu tốt hơn, nó sẽ trở thành vũ khí đặc chủng như “cáo lửa” hoặc “bộc phá”. Tuy nhiên Thanh Nhi chỉ rèn kiếm cho thỏa đam mê chứ không coi đó là nghề mưu sinh. Cô gái từng tốn công quảng bá sản phẩm tới các kiếm sĩ, kiếm thuật sư Xích Quỷ nhưng họ hoàn toàn thờ ơ. Vấn đề nàng đang gặp phải giống hệt trở ngại xưa kia của người cha đẻ, sau chừng ấy năm, tình hình xem chừng không cải thiện mấy.
Ngày cuối tuần được nghỉ, Thanh Nhi xuống chợ lớn ở tầng một khu chung cư, Hỏa Nghi mặt dày đi cùng dù nàng đã tỏ rõ thái độ khó chịu. Cứ sau một tuần, cô gái lại đến đây để tham khảo giá cả đồng thời tìm nguyên liệu mới.
Chợ lớn quận 4 nói chung không bán nhiều hàng tốt cho việc rèn kiếm, đa số toàn đồ mót lại từ bãi rác công nghiệp, đến một thanh thép tử tế cũng không có. Hỏa Nghi tìm đỏ mắt mà chẳng thấy món nào hữu dụng nhưng Thanh Nhi lại rất chịu khó lục lọi mớ phế phẩm. Tìm hàng này không có, cô nàng chuyển qua hàng khác. Thanh Nhi rốt cục lựa được một tấm hợp kim vốn là tấm chắn phi thuyền trong tình trạng khá nguyên lành, hoàn toàn có thể tạo ra một lưỡi kiếm tốt. Nàng mua nó với giá hai đồng vàng. Vật liệu cho bộ chuyển hóa thì khó kiếm hơn, cô gái lòng vòng khu chợ suốt buổi sáng mà vẫn chưa tìm thấy món đồ ưng ý.
Hai người đi tới cửa hàng ở góc khu chợ, họ bắt gặp một ông già đang to tiếng mặc cả. Ông ta đeo trên người cả lố đồ chơi bằng bạc, bên hông lủng liểng mấy chiếc chuông bạc kêu leng keng. Cuộc mặc cả xoay quanh một bộ vi mạch điện tử cũ, ông già kêu chỉ chịu chi một đồng vàng còn chủ hàng hét giá gấp mười lần. Thanh Nhi bỗng chen vào và nói:
-Năm đồng vàng, chịu bán không?
Tay chủ tiệm cười toét, khóe mép nhếch tận mang tai. Bộ vi mạch chuẩn giá ba đồng vàng nhưng nhờ cô gái mà gã lãi to. Thuận mua vừa bán, món hàng được trao tay người trả cao hơn. Ông già đeo đồ bạc tức lồi mắt vì bị phá đám, bộ mặt nhăn nheo như vỏ cây khô tưởng chừng sắp nứt rạn. Lão chống nạnh **** búa xua:
-******** *******! Mày đối xử người già cả thế à? Đồ lăng loàn! Mày sẽ chết rúc xó nhà như cha ****** thôi!
Lời lẽ đầy ác ý song cô gái chẳng để tâm, miệng thoáng nụ cười khoái trá khi hớt tay trên lão già. Hỏa Nghi đoán hai người họ dường như có quen biết.
Quay về căn hộ, Thanh Nhi bắt tay làm việc. Cô gái nung chảy tấm thép trong hòm kích nhiệt – một cỗ máy khép kín có khả năng gia tăng nhiệt độ không khí và nung chảy mọi kim loại, công dụng tương tự lò nung nhưng gọn nhẹ hơn nhiều. Tấm thép tan rã thành chất lỏng, Thanh Nhi phân tích nó rồi loại bỏ những thành phần không cần thiết, việc này khá đơn giản nhờ công nghệ tách bỏ phân tử tích hợp sẵn với hòm kích nhiệt. Không khí hạ nhiệt tối đa, chất lỏng đông cứng thành một khối kim loại nóng đỏ. Cô gái lôi nó ra và bắt đầu uốn lưỡi kiếm bằng máy dập, trước tiên dập khối hợp kim sao cho các phân tử liên kết với nhau, sau đó làm lạnh ngay lập tức, tiếp tục nung chảy nó rồi lại dập, cứ thế lặp đi lặp lại. Độ bền chắc của lưỡi kiếm phụ thuộc vào công đoạn này. Nếu rèn theo phương pháp truyền thống, một thanh hợp kim sẽ uốn được từ tám nghìn đến hai vạn lần nhưng nhờ máy dập thế hệ mới, hợp kim có thể uốn đến hai mươi vạn lần. Vì sự tiện lợi đó, rất nhiều thợ rèn truyền thống đã bỏ sang làm thợ rèn tân kỳ.
Thanh Nhi uốn khối hợp kim hơn một nghìn lần thì dừng lại. Chất liệu này là thành phần phụ nên chỉ cần vậy, uốn nhiều hơn nữa sẽ làm hỏng cấu trúc kiếm. Cô gái cẩn thận cất nó vào kho đoạn chuyển qua việc chế tạo bộ chuyển hóa. Sau khi lựa chọn bộ phận cần thiết từ tấm bảng vi mạch điện tử, nàng dùng máy hàn gắn chúng lại với thao tác cực kỳ tỉ mỉ. Mối hàn trắng xóa nóng bỏng nhưng chưa nóng bằng những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tập trung cao độ của Thanh Nhi. Biểu cảm ấy khiến Hỏa Nghi ngơ ngẩn, một sức hút kỳ lạ lôi kéo hắn tới gần cô gái. Hắn chăm chú theo dõi, tay gãi cằm:
-Cô định làm kiếm cho kiếm thuật sư Hỏa niệm à?
Chỉ những thợ rèn cao cấp như Hỏa Nghi mới đủ khả năng phán đoán đối tượng sử dụng kiếm ngay từ khâu chế tạo bộ chuyển hóa. Nhưng đáp lại hắn là tiếng hàn rè rè khô khốc. Thanh Nhi chẳng mảy may quan tâm mà chỉ cật lực làm việc. Hỏa Nghi khua tay trước mặt nàng:
-Ê! Nghỉ tay chút được không, trưa rồi! Chúng ta đi ăn nhé!
-Im mồm chút được không? – Thanh Nhi nổi quạu.
Hỏa Nghi nhăn nhúm cố tình chọc cười. Cô gái lắc đầu thở phù trước gã trai dai như đỉa đói. Hắn tiếp lời:
-Chỉ là một bữa trưa! Tôi mời!
Thanh Nhi cười nhạt:
-Đây gọi là hẹn hò hả? Oắt con?
Gã trai nóng mặt khi bị gọi là oắt con. Hắn lên giọng:
-Tôi hai mươi ba tuổi nhé, thưa cô! Tôi tự hào mình là đàn ông trưởng thành!
Thanh Nhi ngừng tay đoạn cười khẩy:
-Còn tôi đã hai mươi lăm. Đây không phải lúc để tôi hẹn hò với những thằng ranh như cậu!
Cô gái vớ chai nước giải khát tu một chặp rồi bước ra hành lang. Hỏa Nghi đi theo nàng, hắn vẫn không chịu từ bỏ công cuộc chinh phục vĩ đại. Nhưng cứ tiếp tục tấn công kiểu này xem chừng vô ích, Hỏa Nghi bèn gợi chuyện:
-Ông già ở khu chợ ban nãy là ai vậy? Cô biết ông ta à?
Thanh Nhi trả lời:
-Tùng Bách, một thợ rèn lậu, giống tôi. Ngày trước lão là đồng nghiệp của cha tôi và là một thằng đểu.
-Cha đẻ cô ấy hả? Vậy chuyện gì đã xảy ra?
-Cha tôi và Tùng Bách cùng làm việc ở một phân xưởng. Cha quá chán ngán việc sản xuất những thanh kiếm rập khuôn, ông rời bỏ nhà máy, tự tạo lập sự nghiệp riêng. Tùng Bách ghen ăn tức ở, lão vận động chính quyền ngăn cấm cha tôi rèn kiếm tư nhân. Chính lão “bơm đểu” hội đồng xét duyệt khiến những mẫu kiếm của cha tôi không bao giờ được đưa vào Thiên kiếm tịch!
-Thế sao ông ta… ra nông nỗi đó? Trông ổng nghèo túng quá thể!
Cô gái nhếch mép cười:
-Hết giá trị lợi dụng! Tùng Bách chỉ là công cụ để những lão già của hội đồng dìm cha tôi xuống bùn. Đất nước này bị mục ruỗng bởi những lão già, sao chúng không chết hết đi cơ chứ?
Hỏa Nghi cười sặc:
-Mấy lão già chết thì Xích Quỷ nhà cô sập mất!
-Sập càng tốt! Tôi muốn biến khỏi đây!
Hỏa Nghi nhún vai. Thanh Nhi căm hận kẻ gián tiếp hại chết cha mình âu cũng dễ hiểu, có điều cô gái hằn học hơi thái quá. Xét quan điểm tinh thần dân tộc mà nói, Thanh Nhi không phải công dân tốt. Hắn bèn hỏi:
-Cô muốn rời khỏi Xích Quỷ vậy sao?
Thanh Nhi im lặng. Nàng bỗng chỉ tay lên, Hỏa Nghi nhìn theo và thấy nóc tòa chung cư leo lét vài tia sáng nhỏ nhoi. Cô gái thở dài:
-Ở đây tôi không nhìn thấy bầu trời. Những bức tường của quận 4 quá mục ruỗng, tôi mong chúng sụp đổ nhưng vô vọng. Chúng không bao giờ, cậu hiểu chứ, không bao giờ đổ!
Dù đã quá trưa nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn lờ nhờ sắc ảm đạm. Hỏa Nghi cảm nhận rằng Thanh Nhi không phải người xấu nhưng cũng không hẳn là người tốt. Người tốt không sống ở quận 4. Tâm hồn cô gái chai lì và vô cảm như hàng vạn cư dân chốn này. Họ là sản phẩm từ những bức tường cao ngất và mục ruỗng của tòa chung cư khổng lồ này. Họ không thể trèo qua những bức tường đó và chỉ còn biết sống chung với chúng, để tâm hồn mình vữa nát dần dưới không gian leo lét ánh mặt trời.
-Hãy thuyết phục cha cô! – Hỏa Nghi nói – Nếu ông ấy chấp nhận điều kiện, Phi Thiên sẽ luôn mở cửa chào đón!
-Cha nuôi rất tốt và tôi không thể đòi hỏi ông ấy để vơ vét lợi ích riêng. Tôi sẽ sống thoải mái trong khi ông ấy lại tiếp tục bán mạng cho Phi Thiên?
Cô gái quay vào nhà. Hỏa Nghi gục đầu bó tay chịu thua cha con Bất Vọng. Thanh Nhi thừa hưởng toàn bộ tính cách cứng đầu của ông già ống khói dù họ chẳng quan hệ máu mủ. Vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Hỏa Nghi lẽo đẽo theo sau cô gái, mồm mép liến thoắng:
-Đi ăn cùng tôi! Cô phải cho tôi cơ hội chứ?
-Tôi nói rồi, cậu bé… – Thanh Nhi lắc đầu – …tôi không tốn thời gian hẹn hò với trẻ ranh!
-Vậy “cưới” thì sao?
Thanh Nhi dừng bước, nàng quay lại mặt đối mặt Hỏa Nghi, ánh mắt giao nhau ở một điểm vô hình. Dòng suy nghĩ của hai người cuốn tròn rồi rơi xuống điểm vô hình ấy vô tình khiến không gian trở nên nặng nề. Cô gái bước đến gần ngẩng đầu nhìn gã trai đầy thách thức:
-Cưới? Thế cậu giàu không?
Hỏa Nghi gãi gãi cằm:
-Đấy là tiêu chuẩn của cô hả? Tôi nghèo lắm, thưa quý cô! Nhưng tôi là người đàn ông trưởng thành, người đàn ông có thể làm mọi thứ, "cưới" chỉ là cái việc bé xíu xiu như mắt muỗi!
Thanh Nhi bỗng đẩy Hỏa Nghi xuống ghế rồi ngồi lên bụng hắn khiến tên này hết đường cựa quậy. Cô nàng lột phắt áo, tấm thân trắng muốt đập thẳng vào mắt Hỏa Nghi. Hắn há hốc mồm, bản mặt ngu dần đều trước bộ ngực lấp ló sau chiếc áo lót màu đen huyền bí. Thanh Nhi tóm chặt vai hắn đoạn cúi xuống thở làn hơi mỏng mảnh:
-Vậy bây giờ thử xem người đàn ông trưởng thành định làm gì nào? Cậu có một phút!
Bộ ngực đầy đặn đung đưa trước mắt Hỏa Nghi, đôi tay hắn run bần bật chẳng biết hành xử ra sao. Mười giây trôi qua. Gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc ngắn, cánh tay trắng ngần dính vài vết sẹo nhỏ vì tai nạn khi đúc kiếm; tất cả những sắc màu hình thể của cô gái như con dấu dập xuống tâm trí gã. Ba mươi giây trôi qua. Hắn cần làm gì đó cho thằng nhỏ dưới đáy quần bớt ngọ ngoạy nhưng lý trí nhắc nhở rằng cô gái là con Bất Vọng, đụng vào cẩn thận chết không toàn thây. Sáu mươi giây trôi qua. Rốt cục hắn chỉ há hốc mồm, mặt mũi ngơ ngác và… không làm gì cả.
Thanh Nhi đứng dậy mặc áo. Nàng ta nhìn Hỏa Nghi, cười khẩy:
-Ranh con!
Cô gái rời khỏi căn hộ. Vừa lúc ấy Vô Phong và Tiểu Hồ trở về. Trông thấy Hỏa Nghi ngồi như phỗng trên ghế, tên tóc đỏ nhướn mắt hỏi đểu:
-Sao thế? Cô ta vừa tắm hả? Có nhìn thấy gì không?
Hỏa Nghi ôm đầu, gương mặt ngơ ngơ ngẩn như dính phải hàng trăm cái tát. Hắn quyết định giữ bí mật này tới lúc xuống mồ, để người khác biết được thì đúng là nhục. Cỗ dâng tận miệng còn không biết ăn! Vạn Thế ơi, nhục ơi là nhục! – Hắn rên rỉ.
-Vạn Thế ơi! Thằng đó đúng là vệ sĩ của Đông Hoàng đấy, nó không bốc phét đâu! Ông già Nhất Long vừa gọi điện, mỗi tháng Đông Hoàng trả Thiên Hải mười thùng vàng! Thế nên nó mới có tiền ăn uống vui chơi phè phỡn chứ? Cái gì? Hai người bỏ về à? Vạn Thế hỡi! Có mỗi chuyến hàng thực phẩm mà sao chính phủ phải thuê người của Mũi tên vèo vèo? Một nghìn thùng vàng ở đấy chứ ở đâu nữa! Nó dâng cỗ tận miệng rồi mà không biết ăn à?
Cô gái cùng tên tóc đỏ lặng người nghe Hỏa Nghi bắn xối xả. Hai người họ hộc tốc quay trở lại tiệm khuy tế nọ với hy vọng Thiên Hải chưa kết thúc bữa ăn. Nhưng Thiên Hải đã biến đâu mất dạng còn quán ăn lộn tùng phèo như vừa có đánh lộn tưng bừng. Ông chủ tiệm vốn cáu sẵn, lại nghe Vô Phong lải nhải về gã tóc trắng liền nổi cơn tam bành đòi bóp cổ tên tóc đỏ. Một buổi tối bán hàng đi tong hết, ông ta không tức mới lạ. Chỉ khổ Vô Phong trở thành cái thớt để ông chủ tiệm trút giận.
Thiên Hải khoái ăn uống nên thể nào cũng là khách quen của vài nhà hàng, Vô Phong và Tiểu Hồ dành cả tối hôm ấy truy tìm tung tích của gã. Đúng là tên này thường xuyên ghé qua phố ẩm thực nhưng chẳng nơi nào ưa nổi. Thứ nhất: gã ăn quá khỏe, tiệm nào bị gã ghé thăm coi như hết hàng bán cho người khác. Thứ hai: phong cách ăn uống của Thiên Hải quá kinh dị, khách khứa nhìn vào sẽ không ngon miệng, vì thế nhiều nơi cấm cửa gã hoặc cách ly riêng. Nói tóm lại, quen thì có quen song chẳng ai quan tâm gã đến từ đâu hay về chốn nào. Hai người bèn tới khu vui chơi giải trí nhưng chẳng điều tra được gì ngoài thông tin Thiên Hải thường xuyên chơi trò “bắn súng ảo”. Vô Phong hỏi mấy cô gái thì họ cười rũ rượi bởi chẳng ai tin gã tóc trắng là vệ sĩ của Đông Hoàng, bọn họ lắc đầu:
-Anh bị lừa đảo rồi! Gặp ai hắn đều nói như vậy hết trơn! Mấy hôm trước gặp chúng tôi, hắn tự nhận là kiếm thuật sư nữa kia! Vạn Thế ơi, dùng mấy chiêu ấy mà tính hẹn hò chắc?
Và họ kể luôn chuyện Thiên Hải ăn tát hơn một trăm lần. Đó là sự thật, không phải truyền thuyết, cứ nhìn cái cách gã mời Tiểu Hồ đi chơi là đủ hiểu. Phụ nữ thời nay rất thông minh trong khi gã quá ngốc nghếch, trừ phi tìm đúng một cô nàng có chỉ số thông minh bằng mình bằng không gã còn chịu cảnh ăn tát dài dài. Chẳng ai biết Thiên Hải ở đâu, cuộc điều tra đi vào ngõ cụt. Tuy nhiên Tiểu Hồ tin rằng với bản tính la cà, Thiên Hải sẽ xuất hiện quanh đây mà chẳng cần nhọc công tìm kiếm.
-Ôi Vạn Thế ơi! Nó là nhân viên áp tải thì bây giờ làm nhiệm vụ rồi, cô thuê nó cơ mà! Tôi chết mất thôi! Vạn Thế hỡi, ngu ơi là ngu!
Hỏa Nghi lại gào lên như thế. Hắn chưa hết say nên phát ngôn hơi liều lĩnh trước mặt Tiểu Hồ. Ít phút sau Hỏa Nghi tỉnh hẳn rượu, trên mặt lằn năm lốt đỏ tím.
Ba người gửi tin về Thần Sấm, bộ phận tình báo dựa vào đó mà khai thác được tin tức giá trị. Đúng một tuần trước, một lượng lớn thực phẩm từ Xích Quỷ được đưa đến Âm Giới – một đất nước nằm tại cửa ngõ lục địa Kim Ngân. Khối hàng trên thuộc chương trình cứu trợ của Đại Hội Đồng nhằm giúp đỡ các quốc gia nghèo đói. Cần nói thêm rằng Kim Ngân luôn xảy ra chiến tranh loạn lạc, hầu như mọi chính phủ không thể tự giải quyết vấn đề lương thực, mỗi năm Đại Hội Đồng phải chuyển tới đây hàng ngàn tấn hàng cứu trợ. Đáng nói là Mũi tên vèo vèo cũng tham gia chương trình này nhằm tiếp thị danh tiếng. Đại Hội Đồng đôi khi thiếu hụt lực lượng nên rất cần bổ sung quân số, tất nhiên Mũi tên vèo vèo chỉ có quyền bảo vệ và không được can dự bất cứ chuyện nào khác.
Liên quân Đại Hội Đồng kiểm soát tuyến giao thông xung quanh Kim Ngân, họ kiểm tra toàn bộ hàng hóa đi qua đây trừ hàng cứu trợ – lớp vỏ bọc lý tưởng để giấu một nghìn thùng vàng. Mũi tên vèo vèo không thể đưa chúng vào nhưng sẽ khả thi nếu có sự tiếp tay từ nội bộ chính phủ Xích Quỷ. Một người cần hội tụ hai yếu tố: cực kỳ giàu có và ảnh hưởng sâu rộng mới đủ sức thao túng chính quyền, thế nên Đông Hoàng là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất. Tuy vậy mọi chi tiết chỉ là phỏng đoán của Hỏa Nghi, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực. Tiểu Hồ cho rằng ý kiến đó tồn tại quá nhiều sơ hở:
-Tại sao người gửi còn phải nhờ Mũi tên vèo vèo? Làm vậy khác nào vạch áo cho người xem lưng?
Hỏa Nghi nói:
-Âm Giới là vùng đất siêu bạo lực, liên quân thường mượn đội áp tải của Mũi tên vèo vèo trước khi tới đây. Chuyện này hợp pháp và rất đỗi bình thường! Người gửi lợi dụng điều đó để thuê người bảo vệ một nghìn thùng vàng.
-Nhưng nó thuộc dạng hàng hóa đặc biệt! Thiên Hải chỉ là kiếm thuật sư trung bình, hắn không có quyền tham gia!
-Bởi vì người gửi biết rõ năng lực của Thiên Hải! – Hỏa Nghi đáp – Chẳng ai trong thành phố này coi trọng hắn, trừ Đông Hoàng! Lão ta trả mười thùng vàng một tháng cho thằng đó ăn chơi thoải mái! Hoặc lão bị điên, hoặc Thiên Hải xứng đáng đồng tiền bát gạo.
Vô Phong và Tiểu Hồ gật gù nghe hắn kiến giải. Không loại trừ trường hợp Mũi tên vèo vèo thiếu người nên Thiên Hải may mắn vớ được nhiệm vụ béo bở, nhưng suy luận của Hỏa Nghi về cơ bản là có lý. Tuy nhiên chưa ai dám khẳng định Đông Hoàng có phải là người gửi vàng hay không. Những tổ chức hoặc cá nhân tài trợ khủng bố thường sử dụng bên trung gian thứ ba nhằm xóa sạch dấu vết. Nếu quả thực là Đông Hoàng tài trợ Xích Tuyết, ông ta sẽ đăng ký bằng tên người khác đề phòng chuyến hàng vỡ lở thì không bị liên đới trách nhiệm. Thủ thuật này tuy cũ nhưng luôn hữu dụng. Cuộc điều tra chuyển hướng, trước hết cần xác định ai đã tiếp tay vận chuyển đống vàng, việc này do bên tình báo phụ trách. Tiểu Hồ không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi tin tức.
…
Cha con Bất Vọng làm việc thâu đêm và trở về lúc tờ mờ sáng. Lần đầu tiếp xúc đội trưởng đội kiếm sắt bằng xương bằng thịt, sự ngưỡng mộ hiển hiện rõ nét trên gương mặt Tiểu Hồ. Cô nàng bày tỏ rằng vì thần tượng Bất Vọng nên đã theo đuổi chức nghiệp kiếm thuật sư thay vì trở thành một pháp sư đơn thuần. Ông già ống khói chỉ khẽ nhếch môi cảm ơn lời khen tặng rồi… đi ngủ. Tiểu Hồ chẳng giận mà vô cùng hâm mộ tính cách phớt lờ đậm chất đàn ông ấy, cô gái lắc đầu khen ông già năm mươi tuổi phong độ, hơn hẳn gã nào đó vừa thấy Thanh Nhi là tớn mắt lên.
Chào hỏi Bất Vọng xong, ba người rời căn hộ rồi chia nhau hành động độc lập. Tiểu Hồ quay lại cửa hàng bán xổ số hỏi thêm về Thiên Hải bởi trong hợp đồng vận chuyển có điều khoản cho phép kiểm tra lý lịch nhân viên áp tải. Theo lời Tư Ngang, thứ hạng của Thiên Hải trong mười năm liền luôn lẹt đẹt là do gã mải chơi không hứng thú phấn đấu chứ không phải năng lực yếu kém. Tư Ngang bóng gió rằng Thiên Hải là món hời và cách đây một tuần, có người đã bắt trúng món hời ấy. Cô gái dợm hỏi vị khách may mắn kia là ai song gã không trả lời. Tư Ngang quảng cáo chuyên nghiệp đồng thời giữ thông tin rất kín kẽ, tuyệt đối chẳng thể moi móc thêm điều gì. Liên tiếp hai ngày sau, Tiểu Hồ đi khắp nơi dò hỏi nơi ở của Thiên Hải nhưng đều không có kết quả.
Trong khi đó Vô Phong bí mật theo dõi Đông Hoàng. Nhiều người cho biết Đông Hoàng thường xuyên ghé qua phố ẩm thực hoặc đi mua sắm cùng nhiều cô gái trẻ đẹp nhưng khoảng hơn một tuần nay, lão già đó ở lỳ trong tòa tháp. Ông ta từ chối tham gia mọi sự kiện và yến tiệc, các nhân vật tai to mặt lớn của chính quyền muốn gặp Đông Hoàng đều phải tự thân đến. Lão già không hề đau ốm bởi ông ta vẫn điều hành công việc kinh doanh bình thường. Thấy lạ, Vô Phong bèn hỏi Bất Vọng song ông già ống khói ngậm chặt miệng, dùng xà beng cũng đừng hòng cạy nổi.
Lại nói Bất Vọng, đây mới thực là chuyện phức tạp nhất. Dù đã ra điều kiện tăng thù lao gấp mười lần nhưng gã vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, Hỏa Nghi thực tình còn thiếu nước quỳ lạy cầu xin gã hồi tâm chuyển ý. Tiền không thể giải quyết vấn đề thì thứ gì giải quyết được? Ở quán nhậu, Bất Vọng nói rõ chỉ muốn nghỉ hưu và rằng thế hệ sinh sau đẻ muộn như Hỏa Nghi sẽ không bao giờ hiểu những gì gã trải qua. Nghe sầu đời như những tay cựu binh mỗi khi nghĩ lại quá khứ, Hỏa Nghi đã cười cợt điều này nhưng giờ phải suy nghĩ một cách nghiêm túc. Hắn đoán Bất Vọng đang mắc một trong mấy chứng bệnh như ám ảnh chiến tranh, tổn thương tinh thần hoặc là bất ổn tâm lý vì chưa có vợ. Hắn nghĩ vậy nên hỏi Thanh Nhi; vừa là con nuôi vừa là phụ nữ, ắt hẳn cô gái biết rõ vấn đề của cha mình.
-Cha tôi bình thường! Mắc bệnh á? Thử hỏi ông ấy xem, tôi không rõ!
Thanh Nhi trả lời như thế. Cuộc điều tra chưa tiến được bước nào đã thất bại. Hỏa Nghi không nản, “muốn phụ nữ tâm sự, hãy trở thành bạn của cô ta”, hắn bám riết Thanh Nhi như hình với bóng. Dù cô gái nói hắn là “thằng oắt con lẵng nhẵng phiền phức” nhưng Hỏa Nghi vẫn chẳng ngán do thấm nhuần tư tưởng đẹp trai không bằng chai mặt.
Sau vài ngày theo đuôi, hắn phát hiện Thanh Nhi có niềm đam mê rèn kiếm mãnh liệt. Hễ rảnh rỗi, cô gái lại dành hàng tiếng đồng hồ bên máy đúc kim loại, cặm cụi phác thảo ý tưởng mới về lưỡi kiếm hay bộ chuyển hóa nội lực. Cái cách Thanh Nhi hăng say làm việc, Hỏa Nghi rất thích và ngắm nhìn nàng không biết chán. Bằng những nguyên liệu rẻ tiền, cô gái vẫn cho ra lò những thanh kiếm vượt trội chất lượng hơn cả kiếm tiêu chuẩn. Hỏa Nghi thấy vài mẫu rất tốt, nếu chế tác bằng nguyên liệu tốt hơn, nó sẽ trở thành vũ khí đặc chủng như “cáo lửa” hoặc “bộc phá”. Tuy nhiên Thanh Nhi chỉ rèn kiếm cho thỏa đam mê chứ không coi đó là nghề mưu sinh. Cô gái từng tốn công quảng bá sản phẩm tới các kiếm sĩ, kiếm thuật sư Xích Quỷ nhưng họ hoàn toàn thờ ơ. Vấn đề nàng đang gặp phải giống hệt trở ngại xưa kia của người cha đẻ, sau chừng ấy năm, tình hình xem chừng không cải thiện mấy.
Ngày cuối tuần được nghỉ, Thanh Nhi xuống chợ lớn ở tầng một khu chung cư, Hỏa Nghi mặt dày đi cùng dù nàng đã tỏ rõ thái độ khó chịu. Cứ sau một tuần, cô gái lại đến đây để tham khảo giá cả đồng thời tìm nguyên liệu mới.
Chợ lớn quận 4 nói chung không bán nhiều hàng tốt cho việc rèn kiếm, đa số toàn đồ mót lại từ bãi rác công nghiệp, đến một thanh thép tử tế cũng không có. Hỏa Nghi tìm đỏ mắt mà chẳng thấy món nào hữu dụng nhưng Thanh Nhi lại rất chịu khó lục lọi mớ phế phẩm. Tìm hàng này không có, cô nàng chuyển qua hàng khác. Thanh Nhi rốt cục lựa được một tấm hợp kim vốn là tấm chắn phi thuyền trong tình trạng khá nguyên lành, hoàn toàn có thể tạo ra một lưỡi kiếm tốt. Nàng mua nó với giá hai đồng vàng. Vật liệu cho bộ chuyển hóa thì khó kiếm hơn, cô gái lòng vòng khu chợ suốt buổi sáng mà vẫn chưa tìm thấy món đồ ưng ý.
Hai người đi tới cửa hàng ở góc khu chợ, họ bắt gặp một ông già đang to tiếng mặc cả. Ông ta đeo trên người cả lố đồ chơi bằng bạc, bên hông lủng liểng mấy chiếc chuông bạc kêu leng keng. Cuộc mặc cả xoay quanh một bộ vi mạch điện tử cũ, ông già kêu chỉ chịu chi một đồng vàng còn chủ hàng hét giá gấp mười lần. Thanh Nhi bỗng chen vào và nói:
-Năm đồng vàng, chịu bán không?
Tay chủ tiệm cười toét, khóe mép nhếch tận mang tai. Bộ vi mạch chuẩn giá ba đồng vàng nhưng nhờ cô gái mà gã lãi to. Thuận mua vừa bán, món hàng được trao tay người trả cao hơn. Ông già đeo đồ bạc tức lồi mắt vì bị phá đám, bộ mặt nhăn nheo như vỏ cây khô tưởng chừng sắp nứt rạn. Lão chống nạnh **** búa xua:
-******** *******! Mày đối xử người già cả thế à? Đồ lăng loàn! Mày sẽ chết rúc xó nhà như cha ****** thôi!
Lời lẽ đầy ác ý song cô gái chẳng để tâm, miệng thoáng nụ cười khoái trá khi hớt tay trên lão già. Hỏa Nghi đoán hai người họ dường như có quen biết.
Quay về căn hộ, Thanh Nhi bắt tay làm việc. Cô gái nung chảy tấm thép trong hòm kích nhiệt – một cỗ máy khép kín có khả năng gia tăng nhiệt độ không khí và nung chảy mọi kim loại, công dụng tương tự lò nung nhưng gọn nhẹ hơn nhiều. Tấm thép tan rã thành chất lỏng, Thanh Nhi phân tích nó rồi loại bỏ những thành phần không cần thiết, việc này khá đơn giản nhờ công nghệ tách bỏ phân tử tích hợp sẵn với hòm kích nhiệt. Không khí hạ nhiệt tối đa, chất lỏng đông cứng thành một khối kim loại nóng đỏ. Cô gái lôi nó ra và bắt đầu uốn lưỡi kiếm bằng máy dập, trước tiên dập khối hợp kim sao cho các phân tử liên kết với nhau, sau đó làm lạnh ngay lập tức, tiếp tục nung chảy nó rồi lại dập, cứ thế lặp đi lặp lại. Độ bền chắc của lưỡi kiếm phụ thuộc vào công đoạn này. Nếu rèn theo phương pháp truyền thống, một thanh hợp kim sẽ uốn được từ tám nghìn đến hai vạn lần nhưng nhờ máy dập thế hệ mới, hợp kim có thể uốn đến hai mươi vạn lần. Vì sự tiện lợi đó, rất nhiều thợ rèn truyền thống đã bỏ sang làm thợ rèn tân kỳ.
Thanh Nhi uốn khối hợp kim hơn một nghìn lần thì dừng lại. Chất liệu này là thành phần phụ nên chỉ cần vậy, uốn nhiều hơn nữa sẽ làm hỏng cấu trúc kiếm. Cô gái cẩn thận cất nó vào kho đoạn chuyển qua việc chế tạo bộ chuyển hóa. Sau khi lựa chọn bộ phận cần thiết từ tấm bảng vi mạch điện tử, nàng dùng máy hàn gắn chúng lại với thao tác cực kỳ tỉ mỉ. Mối hàn trắng xóa nóng bỏng nhưng chưa nóng bằng những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tập trung cao độ của Thanh Nhi. Biểu cảm ấy khiến Hỏa Nghi ngơ ngẩn, một sức hút kỳ lạ lôi kéo hắn tới gần cô gái. Hắn chăm chú theo dõi, tay gãi cằm:
-Cô định làm kiếm cho kiếm thuật sư Hỏa niệm à?
Chỉ những thợ rèn cao cấp như Hỏa Nghi mới đủ khả năng phán đoán đối tượng sử dụng kiếm ngay từ khâu chế tạo bộ chuyển hóa. Nhưng đáp lại hắn là tiếng hàn rè rè khô khốc. Thanh Nhi chẳng mảy may quan tâm mà chỉ cật lực làm việc. Hỏa Nghi khua tay trước mặt nàng:
-Ê! Nghỉ tay chút được không, trưa rồi! Chúng ta đi ăn nhé!
-Im mồm chút được không? – Thanh Nhi nổi quạu.
Hỏa Nghi nhăn nhúm cố tình chọc cười. Cô gái lắc đầu thở phù trước gã trai dai như đỉa đói. Hắn tiếp lời:
-Chỉ là một bữa trưa! Tôi mời!
Thanh Nhi cười nhạt:
-Đây gọi là hẹn hò hả? Oắt con?
Gã trai nóng mặt khi bị gọi là oắt con. Hắn lên giọng:
-Tôi hai mươi ba tuổi nhé, thưa cô! Tôi tự hào mình là đàn ông trưởng thành!
Thanh Nhi ngừng tay đoạn cười khẩy:
-Còn tôi đã hai mươi lăm. Đây không phải lúc để tôi hẹn hò với những thằng ranh như cậu!
Cô gái vớ chai nước giải khát tu một chặp rồi bước ra hành lang. Hỏa Nghi đi theo nàng, hắn vẫn không chịu từ bỏ công cuộc chinh phục vĩ đại. Nhưng cứ tiếp tục tấn công kiểu này xem chừng vô ích, Hỏa Nghi bèn gợi chuyện:
-Ông già ở khu chợ ban nãy là ai vậy? Cô biết ông ta à?
Thanh Nhi trả lời:
-Tùng Bách, một thợ rèn lậu, giống tôi. Ngày trước lão là đồng nghiệp của cha tôi và là một thằng đểu.
-Cha đẻ cô ấy hả? Vậy chuyện gì đã xảy ra?
-Cha tôi và Tùng Bách cùng làm việc ở một phân xưởng. Cha quá chán ngán việc sản xuất những thanh kiếm rập khuôn, ông rời bỏ nhà máy, tự tạo lập sự nghiệp riêng. Tùng Bách ghen ăn tức ở, lão vận động chính quyền ngăn cấm cha tôi rèn kiếm tư nhân. Chính lão “bơm đểu” hội đồng xét duyệt khiến những mẫu kiếm của cha tôi không bao giờ được đưa vào Thiên kiếm tịch!
-Thế sao ông ta… ra nông nỗi đó? Trông ổng nghèo túng quá thể!
Cô gái nhếch mép cười:
-Hết giá trị lợi dụng! Tùng Bách chỉ là công cụ để những lão già của hội đồng dìm cha tôi xuống bùn. Đất nước này bị mục ruỗng bởi những lão già, sao chúng không chết hết đi cơ chứ?
Hỏa Nghi cười sặc:
-Mấy lão già chết thì Xích Quỷ nhà cô sập mất!
-Sập càng tốt! Tôi muốn biến khỏi đây!
Hỏa Nghi nhún vai. Thanh Nhi căm hận kẻ gián tiếp hại chết cha mình âu cũng dễ hiểu, có điều cô gái hằn học hơi thái quá. Xét quan điểm tinh thần dân tộc mà nói, Thanh Nhi không phải công dân tốt. Hắn bèn hỏi:
-Cô muốn rời khỏi Xích Quỷ vậy sao?
Thanh Nhi im lặng. Nàng bỗng chỉ tay lên, Hỏa Nghi nhìn theo và thấy nóc tòa chung cư leo lét vài tia sáng nhỏ nhoi. Cô gái thở dài:
-Ở đây tôi không nhìn thấy bầu trời. Những bức tường của quận 4 quá mục ruỗng, tôi mong chúng sụp đổ nhưng vô vọng. Chúng không bao giờ, cậu hiểu chứ, không bao giờ đổ!
Dù đã quá trưa nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn lờ nhờ sắc ảm đạm. Hỏa Nghi cảm nhận rằng Thanh Nhi không phải người xấu nhưng cũng không hẳn là người tốt. Người tốt không sống ở quận 4. Tâm hồn cô gái chai lì và vô cảm như hàng vạn cư dân chốn này. Họ là sản phẩm từ những bức tường cao ngất và mục ruỗng của tòa chung cư khổng lồ này. Họ không thể trèo qua những bức tường đó và chỉ còn biết sống chung với chúng, để tâm hồn mình vữa nát dần dưới không gian leo lét ánh mặt trời.
-Hãy thuyết phục cha cô! – Hỏa Nghi nói – Nếu ông ấy chấp nhận điều kiện, Phi Thiên sẽ luôn mở cửa chào đón!
-Cha nuôi rất tốt và tôi không thể đòi hỏi ông ấy để vơ vét lợi ích riêng. Tôi sẽ sống thoải mái trong khi ông ấy lại tiếp tục bán mạng cho Phi Thiên?
Cô gái quay vào nhà. Hỏa Nghi gục đầu bó tay chịu thua cha con Bất Vọng. Thanh Nhi thừa hưởng toàn bộ tính cách cứng đầu của ông già ống khói dù họ chẳng quan hệ máu mủ. Vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Hỏa Nghi lẽo đẽo theo sau cô gái, mồm mép liến thoắng:
-Đi ăn cùng tôi! Cô phải cho tôi cơ hội chứ?
-Tôi nói rồi, cậu bé… – Thanh Nhi lắc đầu – …tôi không tốn thời gian hẹn hò với trẻ ranh!
-Vậy “cưới” thì sao?
Thanh Nhi dừng bước, nàng quay lại mặt đối mặt Hỏa Nghi, ánh mắt giao nhau ở một điểm vô hình. Dòng suy nghĩ của hai người cuốn tròn rồi rơi xuống điểm vô hình ấy vô tình khiến không gian trở nên nặng nề. Cô gái bước đến gần ngẩng đầu nhìn gã trai đầy thách thức:
-Cưới? Thế cậu giàu không?
Hỏa Nghi gãi gãi cằm:
-Đấy là tiêu chuẩn của cô hả? Tôi nghèo lắm, thưa quý cô! Nhưng tôi là người đàn ông trưởng thành, người đàn ông có thể làm mọi thứ, "cưới" chỉ là cái việc bé xíu xiu như mắt muỗi!
Thanh Nhi bỗng đẩy Hỏa Nghi xuống ghế rồi ngồi lên bụng hắn khiến tên này hết đường cựa quậy. Cô nàng lột phắt áo, tấm thân trắng muốt đập thẳng vào mắt Hỏa Nghi. Hắn há hốc mồm, bản mặt ngu dần đều trước bộ ngực lấp ló sau chiếc áo lót màu đen huyền bí. Thanh Nhi tóm chặt vai hắn đoạn cúi xuống thở làn hơi mỏng mảnh:
-Vậy bây giờ thử xem người đàn ông trưởng thành định làm gì nào? Cậu có một phút!
Bộ ngực đầy đặn đung đưa trước mắt Hỏa Nghi, đôi tay hắn run bần bật chẳng biết hành xử ra sao. Mười giây trôi qua. Gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc ngắn, cánh tay trắng ngần dính vài vết sẹo nhỏ vì tai nạn khi đúc kiếm; tất cả những sắc màu hình thể của cô gái như con dấu dập xuống tâm trí gã. Ba mươi giây trôi qua. Hắn cần làm gì đó cho thằng nhỏ dưới đáy quần bớt ngọ ngoạy nhưng lý trí nhắc nhở rằng cô gái là con Bất Vọng, đụng vào cẩn thận chết không toàn thây. Sáu mươi giây trôi qua. Rốt cục hắn chỉ há hốc mồm, mặt mũi ngơ ngác và… không làm gì cả.
Thanh Nhi đứng dậy mặc áo. Nàng ta nhìn Hỏa Nghi, cười khẩy:
-Ranh con!
Cô gái rời khỏi căn hộ. Vừa lúc ấy Vô Phong và Tiểu Hồ trở về. Trông thấy Hỏa Nghi ngồi như phỗng trên ghế, tên tóc đỏ nhướn mắt hỏi đểu:
-Sao thế? Cô ta vừa tắm hả? Có nhìn thấy gì không?
Hỏa Nghi ôm đầu, gương mặt ngơ ngơ ngẩn như dính phải hàng trăm cái tát. Hắn quyết định giữ bí mật này tới lúc xuống mồ, để người khác biết được thì đúng là nhục. Cỗ dâng tận miệng còn không biết ăn! Vạn Thế ơi, nhục ơi là nhục! – Hắn rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.