Quyển 3 - Chương 6: Tôi đang đi tới cái chết
Get Backer
29/05/2014
Vô Phong nhớ rõ tuần trước, hắn còn thấy Mai Hoa bẹp dí trên giường bệnh
và rên rỉ sắp chết. Tên tóc đỏ không muốn gã bốn mắt về Tụ Hồn Hải, cũng chẳng mong gã bình phục sau dăm bữa nửa tháng. Hắn chỉ cần Mai Hoa nằm
trong nhà thương đủ lâu để khỏi chõ mũi vào công việc của người khác.
Chẳng ai thích một con cú vọ cứ bay là là trên đầu, hỏi han thẩm vấn hết người nọ tới người kia; một chuyến hành trình đến Xích Quỷ đã quá đủ,
Vô Phong không có nhu cầu thưởng thức thêm tác phong chim lợn của gã.
Nhưng ngay lúc này, ở Vùng 28 của Âm Giới, Mai Hoa đang hít thở đàng hoàng trước mắt tên tóc đỏ. Vẫn cặp kính sáng lóa, vẫn giọng nói oanh vàng thánh thót cùng đôi tay lăm lăm cuốn sổ ghi chép, sự tồn tại của gã đầy tính trêu ngươi pha lẫn bỡn cợt. Tên tóc đỏ nghĩ Diễm Tà chưa đủ mạnh tay. Hắn tin rằng cần một cú đấm mạnh hơn, nhiều đoạn xương lẫn lộn với thịt hơn mới khiến con cú bốn mắt kia thôi vỗ cánh. Song tất cả đã muộn, con cú bốn mắt đang rúc lên những âm thanh đầu tiên:
-Lẽ ra tôi được nghỉ. Nhưng chẳng mấy ai ở Đại Hội Đồng thông thạo lãnh thổ Âm Giới nên tôi phải đi cùng mọi người.
Trái với tên tóc đỏ, Lục Châu không tỏ vẻ khó chịu trước sự xuất hiện bất ngờ của Mai Hoa, nàng chỉ ngạc nhiên:
-Vết thương của anh sao rồi? Đã lành chưa? Tôi nghe bác sĩ bảo phải một, hai tháng nữa anh mới có thể đi lại bình thường?!
-Đáng lý là thế. – Mai Hoa cười – May mắn cho tôi, Tàn Thi của đội Thổ Hành đã rút ngắn thời gian hồi phục. Thật tuyệt! Mặc dù phương pháp của anh ta có hơi… đáng sợ. Nhưng dù gì chăng nữa, tôi đã ở đây và mọi người có thể yên tâm!
Vô Phong cố lắm mới ngăn được tiếng cười khinh bỉ thoát khỏi vòm miệng. Những lý lẽ của Mai Hoa, hắn… không ngửi nổi. Tên tóc đỏ dám cá có vô số người rành rẽ đường đi Âm Giới, không phiền nhiễu và đỡ ăn hại hơn Mai Hoa. Ở Xích Quỷ, gã bốn mắt chẳng được tích sự gì ngoài việc tăng độ khó cho chuyến hành trình. Lần trước Diễm Tà đã giúp nhóm công chúa nhẹ gánh, còn lần này tại Âm Giới, ai sẽ giúp họ? Âm Giới vốn hỗn loạn, gươm đao đạn pháo bay đầy trời và Vô Phong đang khẩn cầu một viên đạn lạc rơi trúng đầu gã bốn mắt. Chỉ cần con cú vọ này im mồm và thôi vỗ cánh, cái giá nào hắn cũng chịu.
Lục Châu không thể từ chối sự tình nguyện của Mai Hoa, bởi phía sau gã là toan tính của những nhân vật giấu mặt thuộc Đại Hội Đồng. Vô Phong không hiểu họ sẽ được lợi lộc gì khi theo dõi và giám sát công chúa, hắn chỉ nhận ra thế giới Tâm Mộng chẳng hề đoàn kết dù hiểm họa Quỷ Vương mỗi lúc một lớn. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều nếu tất cả cùng chung tay truy tìm cái thứ Quỷ Vương chết tiệt kia. Bất quá vì lợi ích và những mục đích khác biệt mà các quốc gia nghi kỵ lẫn nhau, đồng thời đẻ ra lắm thứ quái thai, như gã Mai Hoa này là ví dụ điển hình.
Nhưng có vẻ Mai Hoa quyết tâm không lặp lại màn trình diễn dở tệ của mình ở Xích Quỷ. Kết thúc phần chào hỏi, gã mượn chiếc máy ba chiều trên bàn làm việc của phó thống lĩnh Đổ Yên rồi nhét thẻ dữ liệu vào khe cắm. Chiếc máy phóng ra làn sáng màu xanh dương bao trùm khắp căn phòng. Trong không gian màu xanh, bản đồ lục địa Kim Ngân dần hiện lên. Nó cao bằng Mai Hoa, bề ngang to gấp ba lần gã, nhìn qua chẳng khác mấy loại bản đồ thông thường. Tuy nhiên, Mai Hoa chứng minh rằng nó đặc biệt hơn người ta tưởng:
-Tự tôi đã thiết kế nó. Nhờ nó, chúng ta có thể tìm được những tuyến đường ít nguy hiểm cũng như các Vùng An Toàn gần nhất. Nó cũng tích hợp hệ thống định vị nên mấy người không cần lo lắng chuyện lạc đường.
Dứt lời, gã bèn thực hiện vài thao tác nhỏ, trên tấm bản đồ bỗng xuất hiện hàng trăm vùng đất màu trắng bọc trong đường viền vàng. Chúng là Vùng An Toàn và Lằn Ranh Vàng. Đứng sau Mai Hoa, tên tóc đỏ có thể thấy Vùng 28 nằm phía trên cùng tấm bản đồ. Bắt đầu từ Vùng 28, một con đường màu lục chạy về hướng nam, rẽ nhánh tới nhiều Vùng An Toàn khác và trải dài khắp lãnh thổ Âm Giới. Không chỉ vậy, con đường màu lục còn đi qua biên giới Âm Giới, tỏa theo nhiều hướng từ đông sang tây, dẫn đến hầu khắp quốc gia lẫn Vùng An Toàn, trông như một bộ rễ cây khổng lồ xuyên suốt miền bắc lục địa Kim Ngân. Mai Hoa chỉ vào hệ thống đường màu lục và giới thiệu:
-Đây là tuyến đường bình yên nhất ở Kim Ngân, dân giao thương gọi nó là Sinh Lộ. Tôi nói “bình yên” là vì quân đội thường ghé qua những con đường này. Vẫn có những nguy hiểm như trộm cắp, lũ phiến quân… thi thoảng chúng lại xuất hiện để cướp bóc. Tốt nhất chúng ta nên tránh mặt bọn chúng, đỡ phiền phức.
Tiếp tục xuôi theo hướng nam, bộ rễ màu lục thu hẹp độ rộng, các Sinh Lộ dần tụ về một hướng rồi châu đầu và kết thúc tại Tuyệt Tưởng Thành – một trong số ít những quốc gia tự trị ở Kim Ngân. Kể từ đây không còn con đường màu lục nào đi về phương nam nữa. Vô Phong để ý phía sau Tuyệt Tưởng Thành có một đường màu đỏ cắt ngang lục địa thành hai nửa. Hắn hỏi Mai Hoa:
-Cái đường màu đỏ là sao?
-Lằn Ranh Đỏ. – Mai Hoa trả lời – Nó chia lục địa thành Bắc Kim Ngân và Nam Kim Ngân. Chúng ta đang đứng ở miền bắc, nơi có chút luật pháp và an ninh. Còn miền nam…
Gã bốn mắt thở dài như thể loài người chưa có ngôn từ nào đủ sức diễn tả tình trạng Nam Kim Ngân. Tuy nhiên, nhóm công chúa không cần lo lắng về Lằn Ranh Đỏ hay miền nam Kim Ngân vì Ác Lạc Điểu đang bị thương, tuyệt không đủ sức mò tới đó.
Mai Hoa xoay ngang tấm bản đồ rồi phóng to Âm Giới quốc; từ khu dân cư Vùng 28 cho tới những khoảnh đồi hay triền núi khô cằn của Âm Giới, tất cả đều hiện lên một cách sống động dưới dạng ảnh ảo ba chiều. Ngay trước mặt Mai Hoa là Vùng 28, gã kéo tấm bản đồ lên để mọi người thấy rõ vùng sa mạc nằm giữa lãnh thổ Âm Giới. Vô Phong nhận ra chỉ duy nhất một trục đường xanh lục chạy qua sa mạc và không hề có nhánh rẽ. Mai Hoa chỉ vào vùng sa mạc, sau nói:
-Sa mạc Hồi Đằng, diện tích khoảng tám vạn ki-lô-mét vuông (80,000 km2). Trong sa mạc có một ngọn núi duy nhất, gọi là Dương Hoa Tụ, ngọn núi cao nhất Âm Giới. Đáng tiếc, muốn tiếp cận nó, chúng ta không thể theo Sinh Lộ mà phải chọn đường khác…
Mai Hoa phóng lớn bản đồ để mọi người thấy rõ ngọn Dương Hoa Tụ cùng những thông số của nó. Ngọn núi cao khoảng năm ngàn mét (5000m), cách thị trấn gần nhất khoảng năm mươi cây số, trước kia từng là mỏ khai thác quang tố, giờ bị bỏ hoang. Gã bốn mắt vẽ đường dẫn đến ngọn núi, theo đó nhóm công chúa sẽ tiến vào sa mạc Hồi Đằng, tiếp tục đi theo Sinh Lộ khoảng một trăm cây số rồi rẽ sang hướng tây nam. Họ cần vượt qua ít nhất mười thị trấn mới có thể tới Dương Hoa Tụ. Đáng tiếc các thị trấn không thuộc quyền quản lý của liên quân hay chính phủ, nguy cơ trộm cướp phiến loạn hiện ra rất rõ ràng. Lục Châu đề nghị:
-Nếu thế, chúng ta có thể đi theo Sinh Lộ rồi vòng lại ngọn núi, có được không?
-Tôi đã tính chuyện đó, nhưng không thể. – Mai Hoa trả lời – Nếu vòng lại, cô sẽ gặp Bãi Lầy Chết. Hẳn cô đã từng nghe đến nó? Phải, chẳng ai dám đối mặt nó cả.
Nói đoạn Mai Hoa kéo bản đồ về phía mình. Vô Phong nhận ra Bãi Lầy Chết nằm ở cuối sa mạc. Đó là một khu vực gồm nhiều đụn cát sụt lún, gió bão vần vũ quanh năm nên không thể phân biệt đường đi. Lịch sử Kim Ngân ghi nhận chưa từng ai vượt qua được chốn này, những kẻ vô tình hoặc cố ý đi vào chỉ có một kết cục duy nhất: chôn thây dưới cát. Nhóm công chúa cũng không thể đi đường vòng xa hơn bởi dưới sa mạc Hồi Đằng đang có chiến tranh giữa phiến quân và quân chính phủ. Họ không thể đi qua một nơi mà mưa đạn tưới tắm đất đai, cây cối nhiều hơn mưa rào. Vô Phong liền nói:
-Tại sao chúng ta không dùng phi thuyền đi thẳng tới ngọn núi luôn? Sao phải lằng nhằng thế?
Mai Hoa lắc đầu thở dài trước lời thắc mắc của tên tóc đỏ. Phó thống lĩnh Đổ Yên lên tiếng:
-Cậu nên biết tại Kim Ngân, hai mươi phần trăm lính xuất ngũ sợ đi phi thuyền. Phi thuyền luôn là mục tiêu ưa thích của bọn khủng bố, nhất là những chiếc bay đơn độc trên bầu trời. Tôi nghe nói vài đám phiến loạn đã sở hữu pháo chân không, đủ sức thổi bay một hạm đội.
Tên tóc đỏ khẽ rùng mình. Mai Hoa cười khổ:
-Dù sao thì từ đây vào sa mạc, chúng ta có thể đi nhờ xe thiết giáp của liên quân, đỡ được một trăm cây số, không tệ lắm!
Lời an ủi của gã chẳng khiến Vô Phong phấn chấn hơn chút nào. Bởi sau một trăm cây số đi xe sẽ là gần bốn trăm cây số cuốc bộ dưới cái nóng khủng khiếp của sa mạc cùng vô số nguy hiểm rình rập. Ngay lúc này, tên tóc đỏ bắt đầu thèm khát được như Hỏa Nghi hay Tiểu Hồ, đồng thời tưởng tượng ra vô số kịch bản chết chóc dành cho mình.
-Những thị trấn đều nguy hiểm cả sao? – Lục Châu hỏi.
Mai Hoa lắc đầu:
-Một số thị trấn hoạt động tự trị và chúng ta có thể, có thể thôi, được an toàn. Nhưng tôi không biết chắc đâu là vùng tự trị, đâu là nơi bị phiến quân chiếm đóng.
Vô Phong gãi gãi cằm khó hiểu:
-Tại sao họ tự trị được? Lũ phiến quân đông hơn cơ mà?
Gã bốn mắt cười, đôi mắt hấp háy như thể Vô Phong vừa hỏi trúng vấn đề thú vị. Gã nói:
-Ở Kim Ngân, có một số chiến binh tự do, gọi là “Đầu Sói”. Họ tự thiết lập băng nhóm, chiếm cứ thị trấn hoặc thành phố và thành lập khu tự trị riêng. Các Đầu Sói rất phức tạp, một số hoạt động như khủng bố: cướp bóc, bắt cóc đòi tiền chuộc; số khác ngả về Đại Hội Đồng; một số thì thay đổi liên tục, tùy theo bên nào trả nhiều tiền hơn. Nghe nói sáu trong bảy người mạnh nhất thế giới, trừ Bất Vọng, đang làm Đầu Sói ở Kim Ngân.
Nghe gã bốn mắt diễn giải, một thứ gì đấy bất giác trào dâng trong lòng Vô Phong như cơn sóng bất thình lình đổ ập lên bờ, cuốn sạch mọi ý nghĩ muốn quay về nhà hẵng vừa chớm nở. Miền đất mới, những con người mới, đó là điều hắn mong ước. Nhưng hắn nhận ra ngoài sự phấn khích phiêu lưu còn tồn tại thứ cảm xúc lạ thường khác: niềm khao khát chiến đấu. Hắn tự nhận mình không phải kẻ hiếu chiến, nhưng nghe chuyện về Đầu Sói, về những kẻ tự do, hắn muốn gặp và đánh tay đôi với từng người một. Nghĩ vẩn vơ như thế một lúc, hắn vội lắc lắc đầu. Hắn tin rằng mình tập luyện với Hắc Hùng quá nhiều nên đã nhiễm tính hung hăng cục súc của gã.
Sau một hồi thảo luận, nhóm công chúa quyết định sẽ làm theo kế hoạch của Mai Hoa. Dù còn nhiều nghi ngờ vì màn thể hiện kém cỏi lần trước, song Vô Phong (và cả công chúa) hy vọng sự hiểu biết của gã sẽ làm cuộc hành trình dễ thở hơn. Tuy vậy, điều rủi ro là Mai Hoa không dám chắc Ác Lạc Điểu có thật đang cư ngụ tại đỉnh Dương Hoa Tụ hay không. Gã nói:
-Nếu Ác Lạc Điểu không ở Dương Hoa Tụ, chúng ta phải tiếp tục đi về miền nam Âm Giới. Ở đó đầy rẫy núi đồi và tôi thực không muốn cuốc bộ trèo lên chúng tí nào!
Một vấn đề khác là không ai biết Ác Lạc Điểu đã hồi phục hay chưa. Con quái thú mang trên người hằng sa số thương tích, theo lẽ thường phải dưỡng thương ít nhất hai tháng. Nhưng Lục Châu nghi ngờ sức mạnh Quỷ Vương sẽ giúp con quái vật hồi phục nhanh hơn. Giả dụ tốc độ hồi phục của Ác Lạc Điểu nhanh gấp đôi thì nàng còn non ba tuần nữa để tìm ra nó. Ba tuần trong sa mạc nóng như lửa và những thị trấn đầy nguy hiểm, liệu có kịp? Nếu con quái thú không ngụ trên Dương Hoa Tụ, đâu sẽ là điểm tìm kiếm kế tiếp? Những câu hỏi xoáy sâu vào lòng Lục Châu, kéo tâm trí nàng sang tận tháng hai năm sau khi mà kỳ thi Tổng Lãnh diễn ra. Không bao giờ ngừng lo lắng, đó là con người công chúa.
Nhưng Lục Châu không mặc cho sự lo lắng hoành hành tinh thần mình quá lâu. Nàng lên tiếng:
-Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?
-Ngay bây giờ, nhưng các vị cần chuẩn bị thêm một số thứ. Chúng tôi có thể giúp. – Phó thống lĩnh Đổ Yên trả lời.
Dứt lời, Đổ Yên đưa bốn người rời khỏi tòa nhà kim tự tháp rồi dẫn họ xuống khu hậu cần của doanh trại. Nhóm công chúa đã chuẩn bị quân trang đầy đủ trước khi đến Kim Ngân, cơ bản không cần sắm sửa thêm vũ khí nhưng tại khu hậu cần, họ thu thập thêm nhiều vật dụng khác như sa kết tuyến. Sa mạc Hồi Đằng về đêm thường xuất hiện bão cát, sa kết tuyến sẽ giúp họ có một nơi trú chân an toàn. Họ cũng bổ sung vài món thực phẩm chuyên dùng cho việc hành quân dài ngày. Vô Phong đặc biệt chú ý một loại thực phẩm đựng trong túi giấy mỏng dính, ngoài bao bì có hướng dẫn sử dụng là chỉ cần chôn cái túi xuống cát nóng, sau năm phút có thể dùng ngay. Nghĩ thứ này hữu dụng, tên tóc đỏ vơ cả lố túi giấy dày ụ rồi nhét vào ba lô.
Trong lúc cả đám đang bận rộn, Mai Hoa chợt hỏi:
-Tôi nghe nói có một thành viên Thổ Hành đi cùng mọi người, hắn đâu?
-Anh ta sẽ đến sau. – Lục Châu trả lời.
-Đến sau? Vậy làm sao hắn bắt kịp chúng ta được? Đường đi trong sa mạc Hồi Đằng đâu dễ tìm? Chúng ta cần để lại hướng dẫn cho hắn.
Công chúa lắc đầu:
-Thuyền trưởng Nhất Long của chúng tôi nói anh ta có thể tự tìm đường, để lại hướng dẫn hay dấu hiệu là chuyện không cần thiết.
Mai Hoa nhún vai:
-Nếu đó là ý của cô, thưa công chúa.
Chuẩn bị xong nhu yếu phẩm, nhóm bốn người theo Đổ Yên tới khu đỗ xe nằm gần cổng ra vào doanh trại. Hiện thời vài đơn vị liên quân sắp di chuyển ra ngoài mặt trận, nhóm công chúa sẽ đi cùng họ rồi tiến nhập sa mạc Hồi Đằng. Phó thống lĩnh Đổ Yên không hứa hẹn sẽ trợ giúp nhóm công chúa vì bản thân ông ta cũng đang vướng phải một cuộc chiến ác liệt khác. Mặc dù đã để lại số máy khẩn cấp và có thể liên lạc bất cứ lúc nào, song ngài phó thống lĩnh khuyên nhóm công chúa nên tự giữ lấy mình. Biết chẳng thể trông chờ vào Đổ Yên, Lục Châu bèn kiểm tra ba lô cá nhân, khi thấy đồ đạc đầy đủ với chiếc thẻ thông hành nằm ngay ngắn dưới đáy túi, nàng mới bước tiếp. Thấy công chúa như vậy, ai nấy đều lo lắng, trừ Chiến Tử. Có vẻ những thử thách của Kim Ngân chẳng thể lay động bộ mặt lạnh ngắt và trơ trơ không chút biến đổi của gã.
Đám người trở lại con đường cũ, vòng qua tòa nhà chỉ huy hình kim tự tháp rồi đi thêm hai trăm mét nữa thì tới bãi tập kết doanh trại. Phía trước bãi tập kết có một hàng rào mắt cáo cao gần trăm mét, bao bọc toàn bộ Vùng 28; cứ hai trăm mét đoạn rào lại mọc lên một tòa tháp canh làm bằng thép, mái chóp nhọn, phía trên gắn bóng đèn vàng nhấp nháy. Đó là Lằn Ranh Vàng nổi tiếng của Kim Ngân. Vô Phong nghe công chúa nói rằng bức tường rào ấy yểm đầy phép thuật, có thể phản đòn tấn công hoặc hất bay những kẻ có ý định trèo qua. Nghe xong, Vô Phong mới để ý thấy hàng rào thi thoảng lại nhá lên sắc lam dìu dịu.
-Phép thuật của Lằn Ranh Vàng lấy ý tưởng từ loại phép phòng thủ cổ xưa của Kim Ngân, tên là Bách Quang Lam Thuẫn. – Lục Châu thì thào với tên tóc đỏ – Nhưng chúng chỉ bắt chước được bề ngoài thôi. Chỉ duy nhất Tuyệt Tưởng Thành mới có thể thực hiện hoàn hảo phép Bách Quang Lam Thuẫn.
Tại bãi tập kết, nhiều tiểu đội liên quân trong quân phục rằn ri màu xanh dương đang chờ đợi lệnh xuất phát. Họ ngồi trên đất, tựa mình vào thành xe thiết giáp đóng bụi, hoặc đứng tại chỗ với bàn tay đặt hờ trên khẩu súng, hết thảy đều hướng ánh mắt đầy ưu tư về phía xa, nơi cánh cổng của Lằn Ranh Vàng án ngữ. Khi nhóm công chúa xuất hiện, chỉ vài người trong số họ quay sang nhìn ngó một cách thờ ơ, sau lại dành hết quan tâm cho cánh cổng. Có thể Lục Châu đang bịt kín mặt nên họ chẳng nhận ra nàng, nhưng dù biết công chúa ở đây đi chăng nữa, Vô Phong tin rằng họ cũng chẳng quan tâm. Hắn thấy trong đôi mắt những người lính ấy chỉ có nỗi hồi hộp, dù gương mặt họ đã hằn sâu dấu vết chiến tranh. Dường như họ đang chờ đợi một tin tức tốt lành từ phía sau cánh cổng.
Không gian yên ắng bao trùm bãi tập kết bỗng chốc bị phá vỡ khi cánh cổng của Lằn Ranh Vàng chuyển động. Nó mở ra, mang vào doanh trại những âm thanh ầm ầm từ đoàn xe thiết giáp, những tiếng chửi bới náo loạn bên ngoài hàng rào. Khi đoàn xe chưa dừng hẳn, những người lính từ trên xe đã nhảy xuống và không ngừng lớn tiếng:
-Cứu thương! Cứu thương! Nhanh lên!
Đội y tế và binh lính liền tụ tập quanh đoàn quân mới trở về. Khi những cánh cửa xe thiết giáp bật mở, mùi tanh nồng ào ạt tuôn vào gió, tràn ngập khắp không gian, tựa muôn ngàn mũi nhọn đâm thủng khứu giác. Dù đứng cách một quãng khá xa, Vô Phong vẫn cảm nhận rõ vị tanh đang móc vào tận sống mũi. Từ đoàn xe, những người bị thương được đưa đi trên cáng. Dưới ánh đèn pha của doanh trại, Vô Phong nhìn thấy những cơ thể ngập máu: người bị đâm, người tan nát nửa thân thể vì trúng đạn pháo. Có người đang hấp hối, đầu chỉ còn dính hờ trên cổ, đường thanh quản lòi ra ngoài da và lều phều bọng máu. Vì thanh quản đứt, y không thể nói lời cuối cùng. Y chỉ có cách viết, chiếc bút trong tay y cố sức nguệch ngoạc mấy đường vô nghĩa trên mảnh giấy trắng đặc sệt màu đỏ. Nhưng rồi y không thể chống chọi trước cái chết đang ập đến quá nhanh. Chiếc bút lẫn mảnh giấy rơi xuống, người ấy buông thõng tay, tưới dòng máu đặc quánh lên mảnh đất Âm Giới. Máu ở nơi đây không thể tẩy rửa, chỉ có ngấm qua cát đá và khiến miền đất Kim Ngân ngày càng héo úa khô cằn.
Đêm hôm nay, đã có những cái chết.
Đổ Yên tìm một người trong số những binh lính vừa trở về từ mặt trận. Kẻ này mặc quân phục xỉn máu và bết máu, mặt đen sì do ám khói súng đạn, chỉ mỗi vành mắt còn lộ màu da thịt. Hai người họ nói chuyện với nhau hồi lâu, sau đó ngài phó thống lĩnh đưa người nọ tới gặp nhóm công chúa, đoạn giới thiệu:
-Đây là người lái xe cho các vị, tên là Triết Xa. Anh ta sẽ đưa mọi người tới sa mạc Hồi Đằng. Còn thắc mắc gì nữa không? Không hả? Vậy… chúc may mắn, Vạn Thế ban phước cho các vị!
Dứt lời, Đổ Yên quay lại công việc của mình. Ông ta vừa đi vừa chửi bới, cái đầu trọc bóng loáng hết quát tháo ở khu lán trại y tế rồi lại vòng ra bãi tập kết, bàn bạc cùng những đội trưởng các đội sắp ra mặt trận. Còn ở phía này, Triết Xa chẳng quan tâm tới bộ dạng trùm đầu che mặt kín mít của nhóm công chúa. Anh ta gật gù chào hỏi mọi người, sau đó dẫn họ lên một chiếc xe thiết giáp. Đợi nhóm công chúa ổn định chỗ ngồi trong khoang sau, Triết Xa bèn kiểm tra máy móc ở khoang lái, anh ta vừa tháo ổ mạch điện vừa nói:
-Các vị từ đâu đến? Ồ, không nói sao? Vậy thì chắc là tổ công tác đặc biệt. Tôi đã chở nhiều người như vậy. Họ đi thu thập tin tình báo ở sa mạc Hồi Đằng, truy lùng các Đầu Sói. Tôi chẳng biết họ ra sao nữa, vì tôi chỉ chở họ đi chứ không đưa họ về. À, có đồ ăn tới, mấy người đói bụng chứ? Không à? Vậy xin lỗi nhé… Ê! Này! Này! Quay lại đây, cho xin một đĩa!
Ở bãi tập kết, đội hậu cần đang mang nước uống và thức ăn cho binh lính. Triết Xa vớ lấy một đĩa cơm sườn bò nướng, chẳng cần thìa hay dĩa, cứ thế bốc bằng tay mà ăn. Anh ta ăn ngay trong khoang lái và chẳng nề hà khi bốn người đang nhìn mình. Vô Phong thấy rõ bàn tay của anh ta dính đầy bùn đất, thậm chí cả máu. Nhưng Triết Xa không bận lòng, chỉ chú mục nhai nuốt ừng ực đống thức ăn lẫn đất cát và máu. Sau ba phút, cái đĩa sạch bách, một hạt cơm cũng chẳng còn. Vừa lúc ấy, đoàn xe thiết giáp rục rịch xuất phát, Triết Xa nuốt vội ngụm nước rồi vừa nói vừa thở:
-Xin lỗi mọi người nhé! Đánh nhau suốt mấy ngày, đói quá!
Triết Xa khởi động máy, chiếc xe khẽ rung lên như con thú vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, sau bắt đầu chuyển bánh. Nó cùng hàng chục xe thiết giáp màu cát tiến ra cánh cổng của Lằn Ranh Vàng. Tại đây, Vô Phong chợt thấy nguồn cơn của những tiếng chửi bới ban nãy. Bên ngoài hàng rào, liên quân đứng thành hàng ngăn chặn một đám đông dân chúng đang cố gắng tràn qua cổng. Binh lính giương súng liên tục bắn chỉ thiên nhưng đám người vẫn điên cuồng đòi vượt qua; họ chen lấn, gào thét, khóc lóc, chửi rủa, cắn xé. Họ mang hình hài con người nhưng hành động của họ y hệt bầy dã thú. Họ hét lên:
-Mở cổng ra! Hãy cho chúng tôi vào!
-Tôi cầu xin các người! Cho tôi vào đi! Tôi không phải trộm cướp, tôi không phải khủng bố!
Qua cửa kính xe, Vô Phong thấy rõ những kẻ khỏe đánh kẻ yếu, đàn ông túm tóc đàn bà, người già bị những kẻ trẻ hơn lôi tuột về phía sau. Nếu có thêm những cái chết mới ở đây, hắn cũng không lạ. Tên tóc đỏ hỏi Triết Xa:
-Dân tị nạn phải không? Sao không cho họ vào?
Triết Xa lắc đầu:
-Ai mà biết trong số ấy liệu có khủng bố hay phiến quân không? Phải đợi hai tháng nữa, lúc ấy mới có đợt xét duyệt cho dân tị nạn vào Vùng An Toàn.
Đoàn xe lầm lũi tiến vào bóng đêm. Không gian nhập nhoạng ánh đèn pha từ doanh trại và người ta có thể thấy hàng trăm túp lều của dân tị nạn phía ngoài Lằn Ranh Vàng. Họ đã di chuyển hàng tháng trời từ nơi chiến sự đến Vùng 28, nhưng giờ họ phải chờ đợi hai tháng và trong thời gian đó, không ai bảo đảm an toàn cho họ. Bọn trộm cướp sẽ qua đây quấy phá bất cứ lúc nào, còn liên quân sẽ chẳng tốn sức để bảo vệ dân tị nạn.
-Chúng tôi từng bảo vệ họ… – Triết Xa nói – …nhưng bọn phiến quân thường đem người trà trộn vào và nổ bom tự sát. Mấy năm trước, một trung đội đã tan xác vì trò này. Thế nên chúng tôi không thể giúp dân tị nạn nữa. Họ phải đi nơi khác thôi!
Lằn Ranh Vàng cùng đám dân tị nạn dần lùi lại sau lưng đoàn xe thiết giáp. Không gian giờ chỉ còn tiếng động cơ, tiếng gió cát quất vào cửa kính xe, thi thoạng lại rộn lên những âm thanh xóc nảy trên con đường gồ ghề cát đá. Từng trảng khói bụi cuộn lên, vón thành cục rồi tan biến vào màn đêm đen đặc. Bóng tối nơi đây chỉ một màu đen, tuyệt chẳng có chút ánh sáng, tựa cái miệng khổng lồ đang nuốt chửng vạn vật vào cái dạ dày không đáy của mình. Vô Phong nhìn vào bóng đêm, lòng thấp thỏm chờ đợi những điều đang chờ đợi mình.
Kim Ngân đã dang tay “chào đón” những vị khách lạ.
Qua gương chiếu hậu, Triết Xa trông thấy bộ dạng bồn chồn của Vô Phong, anh ta cười:
-Lo lắng hả anh bạn? Ở đây… xem nào… có vài bản nhạc đấy, muốn nghe thử không?
Tên tóc đỏ gật gật. Triết Xa cười lớn, đoạn mở nhạc. Từ chiếc máy phát cũ kỹ, những âm thanh rộn rã vang lên trong xe thiết giáp, hoàn toàn trái ngược với màn đêm khổng lồ đầy tĩnh lặng bên ngoài. Vô Phong hỏi:
-Bài hát tên gì vậy?
-“Tôi đang đi tới cái chết”! – Triết Xa vừa đáp vừa gật gù theo giai điệu của bài hát, sau mở miệng hát theo:
“Tôi đang lái một chiếc xe cũ kỹ
Tôi đang đi trên một con đường đầy khói mù
Tôi đang đi tới cái chết
Tôi không sợ hãi
Vì có những người chết đang chờ tôi
Và chúng ta sẽ mở tiệc trên bàn ăn của tử thần…”.
Nhưng ngay lúc này, ở Vùng 28 của Âm Giới, Mai Hoa đang hít thở đàng hoàng trước mắt tên tóc đỏ. Vẫn cặp kính sáng lóa, vẫn giọng nói oanh vàng thánh thót cùng đôi tay lăm lăm cuốn sổ ghi chép, sự tồn tại của gã đầy tính trêu ngươi pha lẫn bỡn cợt. Tên tóc đỏ nghĩ Diễm Tà chưa đủ mạnh tay. Hắn tin rằng cần một cú đấm mạnh hơn, nhiều đoạn xương lẫn lộn với thịt hơn mới khiến con cú bốn mắt kia thôi vỗ cánh. Song tất cả đã muộn, con cú bốn mắt đang rúc lên những âm thanh đầu tiên:
-Lẽ ra tôi được nghỉ. Nhưng chẳng mấy ai ở Đại Hội Đồng thông thạo lãnh thổ Âm Giới nên tôi phải đi cùng mọi người.
Trái với tên tóc đỏ, Lục Châu không tỏ vẻ khó chịu trước sự xuất hiện bất ngờ của Mai Hoa, nàng chỉ ngạc nhiên:
-Vết thương của anh sao rồi? Đã lành chưa? Tôi nghe bác sĩ bảo phải một, hai tháng nữa anh mới có thể đi lại bình thường?!
-Đáng lý là thế. – Mai Hoa cười – May mắn cho tôi, Tàn Thi của đội Thổ Hành đã rút ngắn thời gian hồi phục. Thật tuyệt! Mặc dù phương pháp của anh ta có hơi… đáng sợ. Nhưng dù gì chăng nữa, tôi đã ở đây và mọi người có thể yên tâm!
Vô Phong cố lắm mới ngăn được tiếng cười khinh bỉ thoát khỏi vòm miệng. Những lý lẽ của Mai Hoa, hắn… không ngửi nổi. Tên tóc đỏ dám cá có vô số người rành rẽ đường đi Âm Giới, không phiền nhiễu và đỡ ăn hại hơn Mai Hoa. Ở Xích Quỷ, gã bốn mắt chẳng được tích sự gì ngoài việc tăng độ khó cho chuyến hành trình. Lần trước Diễm Tà đã giúp nhóm công chúa nhẹ gánh, còn lần này tại Âm Giới, ai sẽ giúp họ? Âm Giới vốn hỗn loạn, gươm đao đạn pháo bay đầy trời và Vô Phong đang khẩn cầu một viên đạn lạc rơi trúng đầu gã bốn mắt. Chỉ cần con cú vọ này im mồm và thôi vỗ cánh, cái giá nào hắn cũng chịu.
Lục Châu không thể từ chối sự tình nguyện của Mai Hoa, bởi phía sau gã là toan tính của những nhân vật giấu mặt thuộc Đại Hội Đồng. Vô Phong không hiểu họ sẽ được lợi lộc gì khi theo dõi và giám sát công chúa, hắn chỉ nhận ra thế giới Tâm Mộng chẳng hề đoàn kết dù hiểm họa Quỷ Vương mỗi lúc một lớn. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều nếu tất cả cùng chung tay truy tìm cái thứ Quỷ Vương chết tiệt kia. Bất quá vì lợi ích và những mục đích khác biệt mà các quốc gia nghi kỵ lẫn nhau, đồng thời đẻ ra lắm thứ quái thai, như gã Mai Hoa này là ví dụ điển hình.
Nhưng có vẻ Mai Hoa quyết tâm không lặp lại màn trình diễn dở tệ của mình ở Xích Quỷ. Kết thúc phần chào hỏi, gã mượn chiếc máy ba chiều trên bàn làm việc của phó thống lĩnh Đổ Yên rồi nhét thẻ dữ liệu vào khe cắm. Chiếc máy phóng ra làn sáng màu xanh dương bao trùm khắp căn phòng. Trong không gian màu xanh, bản đồ lục địa Kim Ngân dần hiện lên. Nó cao bằng Mai Hoa, bề ngang to gấp ba lần gã, nhìn qua chẳng khác mấy loại bản đồ thông thường. Tuy nhiên, Mai Hoa chứng minh rằng nó đặc biệt hơn người ta tưởng:
-Tự tôi đã thiết kế nó. Nhờ nó, chúng ta có thể tìm được những tuyến đường ít nguy hiểm cũng như các Vùng An Toàn gần nhất. Nó cũng tích hợp hệ thống định vị nên mấy người không cần lo lắng chuyện lạc đường.
Dứt lời, gã bèn thực hiện vài thao tác nhỏ, trên tấm bản đồ bỗng xuất hiện hàng trăm vùng đất màu trắng bọc trong đường viền vàng. Chúng là Vùng An Toàn và Lằn Ranh Vàng. Đứng sau Mai Hoa, tên tóc đỏ có thể thấy Vùng 28 nằm phía trên cùng tấm bản đồ. Bắt đầu từ Vùng 28, một con đường màu lục chạy về hướng nam, rẽ nhánh tới nhiều Vùng An Toàn khác và trải dài khắp lãnh thổ Âm Giới. Không chỉ vậy, con đường màu lục còn đi qua biên giới Âm Giới, tỏa theo nhiều hướng từ đông sang tây, dẫn đến hầu khắp quốc gia lẫn Vùng An Toàn, trông như một bộ rễ cây khổng lồ xuyên suốt miền bắc lục địa Kim Ngân. Mai Hoa chỉ vào hệ thống đường màu lục và giới thiệu:
-Đây là tuyến đường bình yên nhất ở Kim Ngân, dân giao thương gọi nó là Sinh Lộ. Tôi nói “bình yên” là vì quân đội thường ghé qua những con đường này. Vẫn có những nguy hiểm như trộm cắp, lũ phiến quân… thi thoảng chúng lại xuất hiện để cướp bóc. Tốt nhất chúng ta nên tránh mặt bọn chúng, đỡ phiền phức.
Tiếp tục xuôi theo hướng nam, bộ rễ màu lục thu hẹp độ rộng, các Sinh Lộ dần tụ về một hướng rồi châu đầu và kết thúc tại Tuyệt Tưởng Thành – một trong số ít những quốc gia tự trị ở Kim Ngân. Kể từ đây không còn con đường màu lục nào đi về phương nam nữa. Vô Phong để ý phía sau Tuyệt Tưởng Thành có một đường màu đỏ cắt ngang lục địa thành hai nửa. Hắn hỏi Mai Hoa:
-Cái đường màu đỏ là sao?
-Lằn Ranh Đỏ. – Mai Hoa trả lời – Nó chia lục địa thành Bắc Kim Ngân và Nam Kim Ngân. Chúng ta đang đứng ở miền bắc, nơi có chút luật pháp và an ninh. Còn miền nam…
Gã bốn mắt thở dài như thể loài người chưa có ngôn từ nào đủ sức diễn tả tình trạng Nam Kim Ngân. Tuy nhiên, nhóm công chúa không cần lo lắng về Lằn Ranh Đỏ hay miền nam Kim Ngân vì Ác Lạc Điểu đang bị thương, tuyệt không đủ sức mò tới đó.
Mai Hoa xoay ngang tấm bản đồ rồi phóng to Âm Giới quốc; từ khu dân cư Vùng 28 cho tới những khoảnh đồi hay triền núi khô cằn của Âm Giới, tất cả đều hiện lên một cách sống động dưới dạng ảnh ảo ba chiều. Ngay trước mặt Mai Hoa là Vùng 28, gã kéo tấm bản đồ lên để mọi người thấy rõ vùng sa mạc nằm giữa lãnh thổ Âm Giới. Vô Phong nhận ra chỉ duy nhất một trục đường xanh lục chạy qua sa mạc và không hề có nhánh rẽ. Mai Hoa chỉ vào vùng sa mạc, sau nói:
-Sa mạc Hồi Đằng, diện tích khoảng tám vạn ki-lô-mét vuông (80,000 km2). Trong sa mạc có một ngọn núi duy nhất, gọi là Dương Hoa Tụ, ngọn núi cao nhất Âm Giới. Đáng tiếc, muốn tiếp cận nó, chúng ta không thể theo Sinh Lộ mà phải chọn đường khác…
Mai Hoa phóng lớn bản đồ để mọi người thấy rõ ngọn Dương Hoa Tụ cùng những thông số của nó. Ngọn núi cao khoảng năm ngàn mét (5000m), cách thị trấn gần nhất khoảng năm mươi cây số, trước kia từng là mỏ khai thác quang tố, giờ bị bỏ hoang. Gã bốn mắt vẽ đường dẫn đến ngọn núi, theo đó nhóm công chúa sẽ tiến vào sa mạc Hồi Đằng, tiếp tục đi theo Sinh Lộ khoảng một trăm cây số rồi rẽ sang hướng tây nam. Họ cần vượt qua ít nhất mười thị trấn mới có thể tới Dương Hoa Tụ. Đáng tiếc các thị trấn không thuộc quyền quản lý của liên quân hay chính phủ, nguy cơ trộm cướp phiến loạn hiện ra rất rõ ràng. Lục Châu đề nghị:
-Nếu thế, chúng ta có thể đi theo Sinh Lộ rồi vòng lại ngọn núi, có được không?
-Tôi đã tính chuyện đó, nhưng không thể. – Mai Hoa trả lời – Nếu vòng lại, cô sẽ gặp Bãi Lầy Chết. Hẳn cô đã từng nghe đến nó? Phải, chẳng ai dám đối mặt nó cả.
Nói đoạn Mai Hoa kéo bản đồ về phía mình. Vô Phong nhận ra Bãi Lầy Chết nằm ở cuối sa mạc. Đó là một khu vực gồm nhiều đụn cát sụt lún, gió bão vần vũ quanh năm nên không thể phân biệt đường đi. Lịch sử Kim Ngân ghi nhận chưa từng ai vượt qua được chốn này, những kẻ vô tình hoặc cố ý đi vào chỉ có một kết cục duy nhất: chôn thây dưới cát. Nhóm công chúa cũng không thể đi đường vòng xa hơn bởi dưới sa mạc Hồi Đằng đang có chiến tranh giữa phiến quân và quân chính phủ. Họ không thể đi qua một nơi mà mưa đạn tưới tắm đất đai, cây cối nhiều hơn mưa rào. Vô Phong liền nói:
-Tại sao chúng ta không dùng phi thuyền đi thẳng tới ngọn núi luôn? Sao phải lằng nhằng thế?
Mai Hoa lắc đầu thở dài trước lời thắc mắc của tên tóc đỏ. Phó thống lĩnh Đổ Yên lên tiếng:
-Cậu nên biết tại Kim Ngân, hai mươi phần trăm lính xuất ngũ sợ đi phi thuyền. Phi thuyền luôn là mục tiêu ưa thích của bọn khủng bố, nhất là những chiếc bay đơn độc trên bầu trời. Tôi nghe nói vài đám phiến loạn đã sở hữu pháo chân không, đủ sức thổi bay một hạm đội.
Tên tóc đỏ khẽ rùng mình. Mai Hoa cười khổ:
-Dù sao thì từ đây vào sa mạc, chúng ta có thể đi nhờ xe thiết giáp của liên quân, đỡ được một trăm cây số, không tệ lắm!
Lời an ủi của gã chẳng khiến Vô Phong phấn chấn hơn chút nào. Bởi sau một trăm cây số đi xe sẽ là gần bốn trăm cây số cuốc bộ dưới cái nóng khủng khiếp của sa mạc cùng vô số nguy hiểm rình rập. Ngay lúc này, tên tóc đỏ bắt đầu thèm khát được như Hỏa Nghi hay Tiểu Hồ, đồng thời tưởng tượng ra vô số kịch bản chết chóc dành cho mình.
-Những thị trấn đều nguy hiểm cả sao? – Lục Châu hỏi.
Mai Hoa lắc đầu:
-Một số thị trấn hoạt động tự trị và chúng ta có thể, có thể thôi, được an toàn. Nhưng tôi không biết chắc đâu là vùng tự trị, đâu là nơi bị phiến quân chiếm đóng.
Vô Phong gãi gãi cằm khó hiểu:
-Tại sao họ tự trị được? Lũ phiến quân đông hơn cơ mà?
Gã bốn mắt cười, đôi mắt hấp háy như thể Vô Phong vừa hỏi trúng vấn đề thú vị. Gã nói:
-Ở Kim Ngân, có một số chiến binh tự do, gọi là “Đầu Sói”. Họ tự thiết lập băng nhóm, chiếm cứ thị trấn hoặc thành phố và thành lập khu tự trị riêng. Các Đầu Sói rất phức tạp, một số hoạt động như khủng bố: cướp bóc, bắt cóc đòi tiền chuộc; số khác ngả về Đại Hội Đồng; một số thì thay đổi liên tục, tùy theo bên nào trả nhiều tiền hơn. Nghe nói sáu trong bảy người mạnh nhất thế giới, trừ Bất Vọng, đang làm Đầu Sói ở Kim Ngân.
Nghe gã bốn mắt diễn giải, một thứ gì đấy bất giác trào dâng trong lòng Vô Phong như cơn sóng bất thình lình đổ ập lên bờ, cuốn sạch mọi ý nghĩ muốn quay về nhà hẵng vừa chớm nở. Miền đất mới, những con người mới, đó là điều hắn mong ước. Nhưng hắn nhận ra ngoài sự phấn khích phiêu lưu còn tồn tại thứ cảm xúc lạ thường khác: niềm khao khát chiến đấu. Hắn tự nhận mình không phải kẻ hiếu chiến, nhưng nghe chuyện về Đầu Sói, về những kẻ tự do, hắn muốn gặp và đánh tay đôi với từng người một. Nghĩ vẩn vơ như thế một lúc, hắn vội lắc lắc đầu. Hắn tin rằng mình tập luyện với Hắc Hùng quá nhiều nên đã nhiễm tính hung hăng cục súc của gã.
Sau một hồi thảo luận, nhóm công chúa quyết định sẽ làm theo kế hoạch của Mai Hoa. Dù còn nhiều nghi ngờ vì màn thể hiện kém cỏi lần trước, song Vô Phong (và cả công chúa) hy vọng sự hiểu biết của gã sẽ làm cuộc hành trình dễ thở hơn. Tuy vậy, điều rủi ro là Mai Hoa không dám chắc Ác Lạc Điểu có thật đang cư ngụ tại đỉnh Dương Hoa Tụ hay không. Gã nói:
-Nếu Ác Lạc Điểu không ở Dương Hoa Tụ, chúng ta phải tiếp tục đi về miền nam Âm Giới. Ở đó đầy rẫy núi đồi và tôi thực không muốn cuốc bộ trèo lên chúng tí nào!
Một vấn đề khác là không ai biết Ác Lạc Điểu đã hồi phục hay chưa. Con quái thú mang trên người hằng sa số thương tích, theo lẽ thường phải dưỡng thương ít nhất hai tháng. Nhưng Lục Châu nghi ngờ sức mạnh Quỷ Vương sẽ giúp con quái vật hồi phục nhanh hơn. Giả dụ tốc độ hồi phục của Ác Lạc Điểu nhanh gấp đôi thì nàng còn non ba tuần nữa để tìm ra nó. Ba tuần trong sa mạc nóng như lửa và những thị trấn đầy nguy hiểm, liệu có kịp? Nếu con quái thú không ngụ trên Dương Hoa Tụ, đâu sẽ là điểm tìm kiếm kế tiếp? Những câu hỏi xoáy sâu vào lòng Lục Châu, kéo tâm trí nàng sang tận tháng hai năm sau khi mà kỳ thi Tổng Lãnh diễn ra. Không bao giờ ngừng lo lắng, đó là con người công chúa.
Nhưng Lục Châu không mặc cho sự lo lắng hoành hành tinh thần mình quá lâu. Nàng lên tiếng:
-Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?
-Ngay bây giờ, nhưng các vị cần chuẩn bị thêm một số thứ. Chúng tôi có thể giúp. – Phó thống lĩnh Đổ Yên trả lời.
Dứt lời, Đổ Yên đưa bốn người rời khỏi tòa nhà kim tự tháp rồi dẫn họ xuống khu hậu cần của doanh trại. Nhóm công chúa đã chuẩn bị quân trang đầy đủ trước khi đến Kim Ngân, cơ bản không cần sắm sửa thêm vũ khí nhưng tại khu hậu cần, họ thu thập thêm nhiều vật dụng khác như sa kết tuyến. Sa mạc Hồi Đằng về đêm thường xuất hiện bão cát, sa kết tuyến sẽ giúp họ có một nơi trú chân an toàn. Họ cũng bổ sung vài món thực phẩm chuyên dùng cho việc hành quân dài ngày. Vô Phong đặc biệt chú ý một loại thực phẩm đựng trong túi giấy mỏng dính, ngoài bao bì có hướng dẫn sử dụng là chỉ cần chôn cái túi xuống cát nóng, sau năm phút có thể dùng ngay. Nghĩ thứ này hữu dụng, tên tóc đỏ vơ cả lố túi giấy dày ụ rồi nhét vào ba lô.
Trong lúc cả đám đang bận rộn, Mai Hoa chợt hỏi:
-Tôi nghe nói có một thành viên Thổ Hành đi cùng mọi người, hắn đâu?
-Anh ta sẽ đến sau. – Lục Châu trả lời.
-Đến sau? Vậy làm sao hắn bắt kịp chúng ta được? Đường đi trong sa mạc Hồi Đằng đâu dễ tìm? Chúng ta cần để lại hướng dẫn cho hắn.
Công chúa lắc đầu:
-Thuyền trưởng Nhất Long của chúng tôi nói anh ta có thể tự tìm đường, để lại hướng dẫn hay dấu hiệu là chuyện không cần thiết.
Mai Hoa nhún vai:
-Nếu đó là ý của cô, thưa công chúa.
Chuẩn bị xong nhu yếu phẩm, nhóm bốn người theo Đổ Yên tới khu đỗ xe nằm gần cổng ra vào doanh trại. Hiện thời vài đơn vị liên quân sắp di chuyển ra ngoài mặt trận, nhóm công chúa sẽ đi cùng họ rồi tiến nhập sa mạc Hồi Đằng. Phó thống lĩnh Đổ Yên không hứa hẹn sẽ trợ giúp nhóm công chúa vì bản thân ông ta cũng đang vướng phải một cuộc chiến ác liệt khác. Mặc dù đã để lại số máy khẩn cấp và có thể liên lạc bất cứ lúc nào, song ngài phó thống lĩnh khuyên nhóm công chúa nên tự giữ lấy mình. Biết chẳng thể trông chờ vào Đổ Yên, Lục Châu bèn kiểm tra ba lô cá nhân, khi thấy đồ đạc đầy đủ với chiếc thẻ thông hành nằm ngay ngắn dưới đáy túi, nàng mới bước tiếp. Thấy công chúa như vậy, ai nấy đều lo lắng, trừ Chiến Tử. Có vẻ những thử thách của Kim Ngân chẳng thể lay động bộ mặt lạnh ngắt và trơ trơ không chút biến đổi của gã.
Đám người trở lại con đường cũ, vòng qua tòa nhà chỉ huy hình kim tự tháp rồi đi thêm hai trăm mét nữa thì tới bãi tập kết doanh trại. Phía trước bãi tập kết có một hàng rào mắt cáo cao gần trăm mét, bao bọc toàn bộ Vùng 28; cứ hai trăm mét đoạn rào lại mọc lên một tòa tháp canh làm bằng thép, mái chóp nhọn, phía trên gắn bóng đèn vàng nhấp nháy. Đó là Lằn Ranh Vàng nổi tiếng của Kim Ngân. Vô Phong nghe công chúa nói rằng bức tường rào ấy yểm đầy phép thuật, có thể phản đòn tấn công hoặc hất bay những kẻ có ý định trèo qua. Nghe xong, Vô Phong mới để ý thấy hàng rào thi thoảng lại nhá lên sắc lam dìu dịu.
-Phép thuật của Lằn Ranh Vàng lấy ý tưởng từ loại phép phòng thủ cổ xưa của Kim Ngân, tên là Bách Quang Lam Thuẫn. – Lục Châu thì thào với tên tóc đỏ – Nhưng chúng chỉ bắt chước được bề ngoài thôi. Chỉ duy nhất Tuyệt Tưởng Thành mới có thể thực hiện hoàn hảo phép Bách Quang Lam Thuẫn.
Tại bãi tập kết, nhiều tiểu đội liên quân trong quân phục rằn ri màu xanh dương đang chờ đợi lệnh xuất phát. Họ ngồi trên đất, tựa mình vào thành xe thiết giáp đóng bụi, hoặc đứng tại chỗ với bàn tay đặt hờ trên khẩu súng, hết thảy đều hướng ánh mắt đầy ưu tư về phía xa, nơi cánh cổng của Lằn Ranh Vàng án ngữ. Khi nhóm công chúa xuất hiện, chỉ vài người trong số họ quay sang nhìn ngó một cách thờ ơ, sau lại dành hết quan tâm cho cánh cổng. Có thể Lục Châu đang bịt kín mặt nên họ chẳng nhận ra nàng, nhưng dù biết công chúa ở đây đi chăng nữa, Vô Phong tin rằng họ cũng chẳng quan tâm. Hắn thấy trong đôi mắt những người lính ấy chỉ có nỗi hồi hộp, dù gương mặt họ đã hằn sâu dấu vết chiến tranh. Dường như họ đang chờ đợi một tin tức tốt lành từ phía sau cánh cổng.
Không gian yên ắng bao trùm bãi tập kết bỗng chốc bị phá vỡ khi cánh cổng của Lằn Ranh Vàng chuyển động. Nó mở ra, mang vào doanh trại những âm thanh ầm ầm từ đoàn xe thiết giáp, những tiếng chửi bới náo loạn bên ngoài hàng rào. Khi đoàn xe chưa dừng hẳn, những người lính từ trên xe đã nhảy xuống và không ngừng lớn tiếng:
-Cứu thương! Cứu thương! Nhanh lên!
Đội y tế và binh lính liền tụ tập quanh đoàn quân mới trở về. Khi những cánh cửa xe thiết giáp bật mở, mùi tanh nồng ào ạt tuôn vào gió, tràn ngập khắp không gian, tựa muôn ngàn mũi nhọn đâm thủng khứu giác. Dù đứng cách một quãng khá xa, Vô Phong vẫn cảm nhận rõ vị tanh đang móc vào tận sống mũi. Từ đoàn xe, những người bị thương được đưa đi trên cáng. Dưới ánh đèn pha của doanh trại, Vô Phong nhìn thấy những cơ thể ngập máu: người bị đâm, người tan nát nửa thân thể vì trúng đạn pháo. Có người đang hấp hối, đầu chỉ còn dính hờ trên cổ, đường thanh quản lòi ra ngoài da và lều phều bọng máu. Vì thanh quản đứt, y không thể nói lời cuối cùng. Y chỉ có cách viết, chiếc bút trong tay y cố sức nguệch ngoạc mấy đường vô nghĩa trên mảnh giấy trắng đặc sệt màu đỏ. Nhưng rồi y không thể chống chọi trước cái chết đang ập đến quá nhanh. Chiếc bút lẫn mảnh giấy rơi xuống, người ấy buông thõng tay, tưới dòng máu đặc quánh lên mảnh đất Âm Giới. Máu ở nơi đây không thể tẩy rửa, chỉ có ngấm qua cát đá và khiến miền đất Kim Ngân ngày càng héo úa khô cằn.
Đêm hôm nay, đã có những cái chết.
Đổ Yên tìm một người trong số những binh lính vừa trở về từ mặt trận. Kẻ này mặc quân phục xỉn máu và bết máu, mặt đen sì do ám khói súng đạn, chỉ mỗi vành mắt còn lộ màu da thịt. Hai người họ nói chuyện với nhau hồi lâu, sau đó ngài phó thống lĩnh đưa người nọ tới gặp nhóm công chúa, đoạn giới thiệu:
-Đây là người lái xe cho các vị, tên là Triết Xa. Anh ta sẽ đưa mọi người tới sa mạc Hồi Đằng. Còn thắc mắc gì nữa không? Không hả? Vậy… chúc may mắn, Vạn Thế ban phước cho các vị!
Dứt lời, Đổ Yên quay lại công việc của mình. Ông ta vừa đi vừa chửi bới, cái đầu trọc bóng loáng hết quát tháo ở khu lán trại y tế rồi lại vòng ra bãi tập kết, bàn bạc cùng những đội trưởng các đội sắp ra mặt trận. Còn ở phía này, Triết Xa chẳng quan tâm tới bộ dạng trùm đầu che mặt kín mít của nhóm công chúa. Anh ta gật gù chào hỏi mọi người, sau đó dẫn họ lên một chiếc xe thiết giáp. Đợi nhóm công chúa ổn định chỗ ngồi trong khoang sau, Triết Xa bèn kiểm tra máy móc ở khoang lái, anh ta vừa tháo ổ mạch điện vừa nói:
-Các vị từ đâu đến? Ồ, không nói sao? Vậy thì chắc là tổ công tác đặc biệt. Tôi đã chở nhiều người như vậy. Họ đi thu thập tin tình báo ở sa mạc Hồi Đằng, truy lùng các Đầu Sói. Tôi chẳng biết họ ra sao nữa, vì tôi chỉ chở họ đi chứ không đưa họ về. À, có đồ ăn tới, mấy người đói bụng chứ? Không à? Vậy xin lỗi nhé… Ê! Này! Này! Quay lại đây, cho xin một đĩa!
Ở bãi tập kết, đội hậu cần đang mang nước uống và thức ăn cho binh lính. Triết Xa vớ lấy một đĩa cơm sườn bò nướng, chẳng cần thìa hay dĩa, cứ thế bốc bằng tay mà ăn. Anh ta ăn ngay trong khoang lái và chẳng nề hà khi bốn người đang nhìn mình. Vô Phong thấy rõ bàn tay của anh ta dính đầy bùn đất, thậm chí cả máu. Nhưng Triết Xa không bận lòng, chỉ chú mục nhai nuốt ừng ực đống thức ăn lẫn đất cát và máu. Sau ba phút, cái đĩa sạch bách, một hạt cơm cũng chẳng còn. Vừa lúc ấy, đoàn xe thiết giáp rục rịch xuất phát, Triết Xa nuốt vội ngụm nước rồi vừa nói vừa thở:
-Xin lỗi mọi người nhé! Đánh nhau suốt mấy ngày, đói quá!
Triết Xa khởi động máy, chiếc xe khẽ rung lên như con thú vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, sau bắt đầu chuyển bánh. Nó cùng hàng chục xe thiết giáp màu cát tiến ra cánh cổng của Lằn Ranh Vàng. Tại đây, Vô Phong chợt thấy nguồn cơn của những tiếng chửi bới ban nãy. Bên ngoài hàng rào, liên quân đứng thành hàng ngăn chặn một đám đông dân chúng đang cố gắng tràn qua cổng. Binh lính giương súng liên tục bắn chỉ thiên nhưng đám người vẫn điên cuồng đòi vượt qua; họ chen lấn, gào thét, khóc lóc, chửi rủa, cắn xé. Họ mang hình hài con người nhưng hành động của họ y hệt bầy dã thú. Họ hét lên:
-Mở cổng ra! Hãy cho chúng tôi vào!
-Tôi cầu xin các người! Cho tôi vào đi! Tôi không phải trộm cướp, tôi không phải khủng bố!
Qua cửa kính xe, Vô Phong thấy rõ những kẻ khỏe đánh kẻ yếu, đàn ông túm tóc đàn bà, người già bị những kẻ trẻ hơn lôi tuột về phía sau. Nếu có thêm những cái chết mới ở đây, hắn cũng không lạ. Tên tóc đỏ hỏi Triết Xa:
-Dân tị nạn phải không? Sao không cho họ vào?
Triết Xa lắc đầu:
-Ai mà biết trong số ấy liệu có khủng bố hay phiến quân không? Phải đợi hai tháng nữa, lúc ấy mới có đợt xét duyệt cho dân tị nạn vào Vùng An Toàn.
Đoàn xe lầm lũi tiến vào bóng đêm. Không gian nhập nhoạng ánh đèn pha từ doanh trại và người ta có thể thấy hàng trăm túp lều của dân tị nạn phía ngoài Lằn Ranh Vàng. Họ đã di chuyển hàng tháng trời từ nơi chiến sự đến Vùng 28, nhưng giờ họ phải chờ đợi hai tháng và trong thời gian đó, không ai bảo đảm an toàn cho họ. Bọn trộm cướp sẽ qua đây quấy phá bất cứ lúc nào, còn liên quân sẽ chẳng tốn sức để bảo vệ dân tị nạn.
-Chúng tôi từng bảo vệ họ… – Triết Xa nói – …nhưng bọn phiến quân thường đem người trà trộn vào và nổ bom tự sát. Mấy năm trước, một trung đội đã tan xác vì trò này. Thế nên chúng tôi không thể giúp dân tị nạn nữa. Họ phải đi nơi khác thôi!
Lằn Ranh Vàng cùng đám dân tị nạn dần lùi lại sau lưng đoàn xe thiết giáp. Không gian giờ chỉ còn tiếng động cơ, tiếng gió cát quất vào cửa kính xe, thi thoạng lại rộn lên những âm thanh xóc nảy trên con đường gồ ghề cát đá. Từng trảng khói bụi cuộn lên, vón thành cục rồi tan biến vào màn đêm đen đặc. Bóng tối nơi đây chỉ một màu đen, tuyệt chẳng có chút ánh sáng, tựa cái miệng khổng lồ đang nuốt chửng vạn vật vào cái dạ dày không đáy của mình. Vô Phong nhìn vào bóng đêm, lòng thấp thỏm chờ đợi những điều đang chờ đợi mình.
Kim Ngân đã dang tay “chào đón” những vị khách lạ.
Qua gương chiếu hậu, Triết Xa trông thấy bộ dạng bồn chồn của Vô Phong, anh ta cười:
-Lo lắng hả anh bạn? Ở đây… xem nào… có vài bản nhạc đấy, muốn nghe thử không?
Tên tóc đỏ gật gật. Triết Xa cười lớn, đoạn mở nhạc. Từ chiếc máy phát cũ kỹ, những âm thanh rộn rã vang lên trong xe thiết giáp, hoàn toàn trái ngược với màn đêm khổng lồ đầy tĩnh lặng bên ngoài. Vô Phong hỏi:
-Bài hát tên gì vậy?
-“Tôi đang đi tới cái chết”! – Triết Xa vừa đáp vừa gật gù theo giai điệu của bài hát, sau mở miệng hát theo:
“Tôi đang lái một chiếc xe cũ kỹ
Tôi đang đi trên một con đường đầy khói mù
Tôi đang đi tới cái chết
Tôi không sợ hãi
Vì có những người chết đang chờ tôi
Và chúng ta sẽ mở tiệc trên bàn ăn của tử thần…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.