Chương 14
_4MP97_
07/10/2023
Qua một thời gian, vết thương ở đầu gối Trâm Anh đã lành hẳn, chỉ để lại hình sẹo mờ mờ.
Nàng vẫn còn nhớ ngày hôm ấy lúc bản thân đang ngủ, Tố Đoan lén lút rời khỏi vòng tay nàng, tỉ mỉ xử lý chỗ sứt dưới chân nàng như thế nào.
Giờ nó đã lành, nhưng Trâm Anh vẫn không quên dùng thuốc trị sẹo.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà thay phiên nhau trao đổi tình cảm, trao đổi sự tận tâm chăm sóc đối phương.
__________
Hôm đó Trâm Anh nói với Khải rằng, bố của anh không tốt như anh ta tưởng.
Tất cả những chuyện Lê Ngọc Bá làm, nàng khéo léo cắt tỉa thật phù hợp rồi kể lại cho anh ta nghe ngọn nguồn.
Mới đầu còn nghi ngờ một mực không tin tưởng vào lời nàng nói, nhưng sau đó anh ta đành phải miễn cưỡng chấp nhận bố của mình thực sự là người xấu.
...
"Đây là gì?"
Khải nhân lúc Lê Ngọc Bá không có ở nhà mà lục lọi phòng làm việc của ông ta.
Vài cuốn sổ tiết kiệm ghi một cái tên quen thuộc được giấu kĩ càng trong ngăn kéo đằng sau chiếc tủ kính.
Là tên của phụ nữ.
"Bùi Tố Nga..."
"Thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất...ngày 24 tháng 11 vào 2 năm về trước...
Bên chuyển nhượng: bà Bùi Tố Nga
Bên nhận chuyển nhượng: ông Lê Ngọc Bá."
"Chuyện này là sao? Rõ ràng bố nói...rõ ràng là bố nói mảnh đất đó chuyển quyền sở hữu sang cho Tố Đoan...vậy mà tại sao lại mang tên bố?"
"Còn cuốn sổ tiết kiệm của người phụ nữ đó, tại sao lại ở đây?...Chẳng phải bố nói Tố Đoan đem đi mất rồi hay sao?"
*Cốc cốc cốc*
"Khải ơi, con đang ở trong đó sao?"
Là vợ thứ của Lê Ngọc Bá.
Khải không ưa bà ta.
...
Anh ta mau chóng cất mọi thứ trở về chỗ cũ rồi chỉnh đốn lại biểu cảm mở cửa bước ra ngoài.
"Dì xuống dưới đi, tôi có chuyện muốn hỏi."
__________
"Dì nói xem, mảnh đất này là của ai?"
Bà ta giật thót, ánh mắt né tránh không tự nhiên như trước.
"Sao tự dưng con lại hỏi chuyện đất đai làm gì?"
"Ác giả ác báo, dì còn chút nhân tính thì tốt nhất là nên cảm thấy lo lắng bồn chồn đi, luật nhân quả đang đợi hai người hưởng đó."
"Ý con là sao hả Khải? Bố con mà biết con ăn nói như vậy với dì thì con sẽ..."
"Sẽ làm sao?! Dì còn tâm trí nghĩ về mấy cái quy củ chán ngắt đó ư?! Mảnh đất này rõ ràng là của bà Nga! Tại sao dì dám cùng bố tôi đi ăn cướp tài sản cả đời của người khác như vậy?!"
*Chát*
Lê Ngọc Bá về tới nhà, chứng kiến khung cảnh trước mắt, ông ta nổi giận mang cho con trai một cái tát đau đớn.
"Khải! Mày ăn nói với mẹ mày thế à?!"
"Bà ta không phải mẹ tôi! Ông là kẻ giết người! Ông đã hại chết bà Nga rồi! Còn tiện lợi chiếm luôn tài sản mà bà ta dùng cả đời vất vả làm ra để lại cho Tố Đoan!"
*Chát chát*
"Mày! Mày! Sao mày dám!"
...
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta sợ hãi...tức giận...thất vọng...
Sợ hãi vì cùng là con người, sao ông ta lại có thể đối xử với người khác như vậy?
Tức giận vì đã tin tưởng vào những lời gian dối ông ta nói để che mắt anh, che đi sự thật tàn ác, che đi việc làm bẩn thỉu ông ta từng làm.
Thất vọng vì ông ta là bố của anh, một người mà anh từng hết lòng hâm mộ với hình ảnh là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, yêu thương con cái. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ là giả tạo, một vỏ bọc hoàn mỹ.
"Hai người tốt nhất là nên đầu thú đi, cái gì không phải là của mình thì mãi mãi không phải là của mình, đừng để mọi thứ trở nên quá muộn."
Lời vừa dứt, Khải liền đứng dậy bỏ đi.
Anh ta tìm tới Trâm Anh.
Khóc lóc.
Đau khổ.
Tuyệt vọng.
...
Nàng không chút mủi lòng khi chứng kiến anh ta thế này, chỉ cảm thấy vài phần thương hại.
Biết trước kết cục mọi chuyện, nàng chỉ có thể giả vờ bên cạnh an ủi.
Từ khi đến với nàng, tính cách Lê Ngọc Khải cũng thay đổi rất nhiều. Không còn gia trưởng, hãm tài như trước. Anh ta là đang cố hoà hợp để xứng đôi với nàng.
Xem ra chuyện này không còn đơn giản nữa...
__________
Tố Đoan rất thích đọc sách.
Một tuần cô phải đến thư viện của nhà lao ít nhất 3 lần.
Đã bị nhốt ở trong này mà muốn biết tình hình bên ngoài ra sao thì chỉ có cách là đọc sách thôi.
Cô thường chọn những cuốn viết về thế giới các loài côn trùng. Chúng rất hay, lại còn có cả hình ảnh minh hoạ, dễ hình dung.
Ngày đầu tuần, quản lý thư viện đã chuyển vào thêm rất nhiều quyển sách có nội dung mà Tố Đoan thích.
Hôm nay cô tới, chọn một cuốn nghiên cứu về các loài bươm bướm.
"Bướm Papilio ulysses sinh sống ở Australasia."
"Đẹp quá!..."
Nhưng con bươm bướm nhìn thấy vào đêm hôm ở bên Trâm Anh đẹp hơn nhiều.
Đang nghiên cứu sách vở nghiêm túc dữ lắm thì tự dưng nhớ tới khoảnh khắc "make love" với chị người yêu.
Thì ra là vậy, cô thuộc kiểu con gái dâm trầm lặng ít nói, dâm e thẹn thiếu nữ.
Từ khi yêu nàng, cô đâu còn ngây thơ thuần khiết như Tố Đoan của ngày xưa nữa.
Trâm Anh đúng là đáng chết!
...
*Reng reng reng*
"Tất cả ra sân vận động tập trung!"
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
"Không biết, thấy mấy người lạ mặt đứng bên ngoài."
"Mau mau ra xem thử!"
Toàn bộ tù nhân bị còng tay lại rồi nối nhau đi theo quản giáo.
Tố Đoan vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác đặt quyển sách trở lại vị trí cũ, vô thức bị dẫn đi theo những người phía trước.
...
Đứng ở hàng thứ ba nhưng chiều cao của cô đủ để quan sát mọi thứ diễn ra đằng trước một cách dễ dàng.
Cô nhìn thấy Trâm Anh.
Nàng đang đứng cạnh một chàng trai cao ráo trẻ trung, trông mặt mũi anh ta có chút giống nàng.
Tố Đoan không biết đó là Hoàng Quân Thụy, anh họ của Trâm Anh, có lẽ bởi vậy nên hai người có đôi nét giống nhau.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua hắn vài giây, đôi mắt vẫn là chú trọng quan tâm tới nàng hơn bao giờ hết.
Trâm Anh biết cô đang nhìn mình nhưng nàng không thèm liếc đáp lại cô một cái. Muốn trêu ghẹo thử xem phản ứng sau đó của Tố Đoan sẽ thế nào.
Ừ!
Nàng được toại nguyện rồi.
Cô đứng y nguyên cái tư thế đó, mắt không đổi góc độ cũng chẳng dám chớp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Trâm Anh chú ý tới mình.
Mà mãi sao không thấy nhìn tới cô.
"Đáng ghét..."
Tố Đoan thở hắt bực bội.
Tức!
Không thèm nhìn nữa!
Trâm Anh thấy rồi.
Nàng phì cười.
Dễ thương chết!
...
Bữa nay Hoàng Quân Thụy tới cùng thanh tra để kiểm nghiệm chất lượng nhà lao sau một thời gian Trâm Anh đứng đầu tiếp quản.
Cũng may anh ta và nàng đã hết giận nhau, lần kiểm tra này lỡ mà có sai sót gì vẫn có thể nể tình anh em mà bỏ qua được.
Mặt trời dần lên cao, những tia nắng gắt đổ thẳng xuống sân vận động. Xui xẻo, chỗ đứng của mấy người khác thì râm mát, mỗi Tố Đoan là phải trơ trọi giữa cái nắng muốn vỡ đầu.
Trâm Anh thấy hết, nàng căn bản là lo lắng cho cô nhưng không dám lên tiếng điều khiển, chỉ sợ Hoàng Quân Thụy đang có mặt ở đây.
Hoàng Quân Thụy cùng thanh tra cấp dưới bắt đầu rời đi để kiểm tra buồng giam. Chỉ có Trâm Anh là đứng khoanh tay kiên nhẫn chờ anh ta di chuyển đến nơi thật xa rồi mới mở miệng nói nhỏ với quản giáo.
"Cho đứng chỗ mát mẻ một chút, đứng đó không thoải mái."
"Tôi làm ngay."
__________
"Mọi thứ đều tốt! Nhưng tường đá bên ngoài phải gia cố thêm dây thép điện mới đủ tiêu chuẩn."
"Cảm ơn ông thanh tra, hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Em gái tôi mới lên tiếp quản nên chưa nhiều kinh nghiệm, có gì mong ông bỏ qua. Nếu viết báo cáo tình hình lên cấp trên, ông hãy...nói tốt cho nó một chút."
"Khà khà, chuyện này không cần em trai phải nhắc. Anh đã nới lỏng hơn so với chủ các nhà lao khác rồi, sau này anh em mình dễ làm việc hơn nhỉ?"
Già khụ rồi mà còn anh với chả em, Trâm Anh đứng bên cạnh nghe phát ớn, rợn hết cả tóc gáy.
Kiểm nghiệm hoàn tất, mọi người trong đoàn thanh tra thong thả nói chuyện rời đi theo hàng. Chỉ có mỗi cái thằng già hồi nãy cứ len lỏi ở sau cùng, muốn đứng cạnh Trâm Anh tí tởn vài câu.
"Nghe nói em còn trẻ mà chưa có chồng con gì nhỉ?"
"Chồng con gì bác, cháu thích con gái."
"Ợ...à hệ hệ hay em thử đi chơi với anh một lần xem sao, sau đó nhà tù này của em, anh sẽ bảo kê...có được không?...Em xinh quá...cứ mơn mởn như là..."
Bàn tay thô lỗ nhăn nheo của hắn ý đồ sắp sửa sờ vào mông nàng...
"Cái thằng già chim teo chết tiệt này?!"
Trâm Anh hất mạnh tay hắn ra, cầm chiếc túi xách da cá sấu vung lên chuẩn bị đánh cho mấy nhát vào mặt.
Nàng lớn tiếng làm mọi người chú ý dừng chân quay lại.
Hoàng Quân Thụy đi tới:
"Có chuyện gì vậy? Em ổn chứ?"
Tính mách anh ta về chuyện vừa rồi nhưng lại nghĩ tới Tố Đoan.
Nếu nàng làm lớn chuyện, những ngày sau đó chỉ sợ cái nhà lao này không yên ổn, muốn tới gặp cô sẽ khó hơn trước gấp nhiều lần.
"Chậc! Không có gì."
"Thật không? Anh vừa nghe thấy em hét lên mà?"
"Em nhớ tới chuyện bực mình thôi."
"Được rồi nhanh chóng về nghỉ ngơi nào, có lẽ em mệt quá đấy."
Hoàng Quân Thụy bước chân lẹ làng hơn, dẫn mọi người đi qua sân vận động, chuẩn bị lên bãi đáp trực thăng.
"Em nóng tính thật đó, nhưng lại rất biết điều. Lúc nãy anh có chút thô lỗ, nếu em muốn nhẹ nhàng từ từ thì chút nữa cùng anh trở về..."
Trâm Anh không trả lời, nàng đang mải nhìn Tố Đoan, cô ở cách đó không xa, ánh mắt cũng đang hướng tới nàng, lưu luyến biết nàng sắp phải rời đi.
Khoảnh khắc y như lần đầu Trâm Anh nhìn thấy cô, cũng chính ở cái sân vận động này.
"Em có đang nghe anh nói không? Chưa chồng con gì thì chắc em còn lần đầu nhỉ?"
Một lần nữa, hắn không kiểm soát hành động của bản thân, tay luồn qua eo nàng. Cái cảm giác ôm lấy vòng bụng phụ nữ trong tay khiến hắn sướng muốn rồ muốn dại. Nước bọt nuốt ừng ực liên tục, vẻ đê tiện không tài nào che giấu nổi.
Tố Đoan bắt trọn khoảnh khắc, trong lòng nổi điên, muốn xé xác cánh tay đang đặt ở eo của Trâm Anh ra thành từng mảnh.
Cô đang đợi nàng phản ứng.
Chỉ cần nàng tỏ thái độ khó chịu, cô sẽ liền bất chấp lao tới.
"Bỏ ra!!!"
Chớp lấy thời cơ, bám vào hàng rào thép gai bật nhảy ra ngoài rồi lao thẳng tới chỗ Trâm Anh, dây thép sắc nhọn đâm sâu vào hai bàn tay, máu nhuốm ra một vùng, tuôn qua các kẽ ngón.
Hai tay đan vào nhau nắm chặt, giáng một cú trời đánh xuống đỉnh đầu của hắn.
Toàn bộ giận dữ trút hết sức lực vào một đòn duy nhất.
Tố Đoan lúc ấy đeo còng tay, cú đánh va đập mạnh khiến đầu hắn chảy máu thành dòng, hộp sọ bị nứt, kêu lên đau đớn.
Mọi người vội chạy tới xem đỡ ông ta dậy, hãi hùng thấy da trên đầu bị rách một mảng lớn, trong đoàn thanh tra còn bao gồm cả phụ nữ, thấy cảnh ấy liền hoảng loạn ngất xỉu.
Tố Đoan không biến đổi cảm xúc, cô quay sang dịu dàng ôm nàng vào lòng.
"Trâm Anh có sao không?"
Nàng không trả lời, vẫn còn thấy kinh hãi với hình ảnh vừa diễn ra ngay trước mắt, hơi thở có chút run rẩy.
"Đừng sợ, mau ôm em đi."
Nàng không ôm.
Đám quản ngục nhanh chóng chạy tới khống chế Tố Đoan rồi lôi cô đi.
"Làm cái gì vậy?! Bị ngu à?!"
Thời điểm rời khỏi Trâm Anh, ánh mắt cô vẫn chan chứa ôn nhu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp ớn lạnh của nàng lần cuối.
"Trâm Anh thấy sợ em rồi sao?"
Nàng vẫn còn nhớ ngày hôm ấy lúc bản thân đang ngủ, Tố Đoan lén lút rời khỏi vòng tay nàng, tỉ mỉ xử lý chỗ sứt dưới chân nàng như thế nào.
Giờ nó đã lành, nhưng Trâm Anh vẫn không quên dùng thuốc trị sẹo.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà thay phiên nhau trao đổi tình cảm, trao đổi sự tận tâm chăm sóc đối phương.
__________
Hôm đó Trâm Anh nói với Khải rằng, bố của anh không tốt như anh ta tưởng.
Tất cả những chuyện Lê Ngọc Bá làm, nàng khéo léo cắt tỉa thật phù hợp rồi kể lại cho anh ta nghe ngọn nguồn.
Mới đầu còn nghi ngờ một mực không tin tưởng vào lời nàng nói, nhưng sau đó anh ta đành phải miễn cưỡng chấp nhận bố của mình thực sự là người xấu.
...
"Đây là gì?"
Khải nhân lúc Lê Ngọc Bá không có ở nhà mà lục lọi phòng làm việc của ông ta.
Vài cuốn sổ tiết kiệm ghi một cái tên quen thuộc được giấu kĩ càng trong ngăn kéo đằng sau chiếc tủ kính.
Là tên của phụ nữ.
"Bùi Tố Nga..."
"Thủ tục chuyển nhượng quyền sử dụng đất...ngày 24 tháng 11 vào 2 năm về trước...
Bên chuyển nhượng: bà Bùi Tố Nga
Bên nhận chuyển nhượng: ông Lê Ngọc Bá."
"Chuyện này là sao? Rõ ràng bố nói...rõ ràng là bố nói mảnh đất đó chuyển quyền sở hữu sang cho Tố Đoan...vậy mà tại sao lại mang tên bố?"
"Còn cuốn sổ tiết kiệm của người phụ nữ đó, tại sao lại ở đây?...Chẳng phải bố nói Tố Đoan đem đi mất rồi hay sao?"
*Cốc cốc cốc*
"Khải ơi, con đang ở trong đó sao?"
Là vợ thứ của Lê Ngọc Bá.
Khải không ưa bà ta.
...
Anh ta mau chóng cất mọi thứ trở về chỗ cũ rồi chỉnh đốn lại biểu cảm mở cửa bước ra ngoài.
"Dì xuống dưới đi, tôi có chuyện muốn hỏi."
__________
"Dì nói xem, mảnh đất này là của ai?"
Bà ta giật thót, ánh mắt né tránh không tự nhiên như trước.
"Sao tự dưng con lại hỏi chuyện đất đai làm gì?"
"Ác giả ác báo, dì còn chút nhân tính thì tốt nhất là nên cảm thấy lo lắng bồn chồn đi, luật nhân quả đang đợi hai người hưởng đó."
"Ý con là sao hả Khải? Bố con mà biết con ăn nói như vậy với dì thì con sẽ..."
"Sẽ làm sao?! Dì còn tâm trí nghĩ về mấy cái quy củ chán ngắt đó ư?! Mảnh đất này rõ ràng là của bà Nga! Tại sao dì dám cùng bố tôi đi ăn cướp tài sản cả đời của người khác như vậy?!"
*Chát*
Lê Ngọc Bá về tới nhà, chứng kiến khung cảnh trước mắt, ông ta nổi giận mang cho con trai một cái tát đau đớn.
"Khải! Mày ăn nói với mẹ mày thế à?!"
"Bà ta không phải mẹ tôi! Ông là kẻ giết người! Ông đã hại chết bà Nga rồi! Còn tiện lợi chiếm luôn tài sản mà bà ta dùng cả đời vất vả làm ra để lại cho Tố Đoan!"
*Chát chát*
"Mày! Mày! Sao mày dám!"
...
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta sợ hãi...tức giận...thất vọng...
Sợ hãi vì cùng là con người, sao ông ta lại có thể đối xử với người khác như vậy?
Tức giận vì đã tin tưởng vào những lời gian dối ông ta nói để che mắt anh, che đi sự thật tàn ác, che đi việc làm bẩn thỉu ông ta từng làm.
Thất vọng vì ông ta là bố của anh, một người mà anh từng hết lòng hâm mộ với hình ảnh là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, yêu thương con cái. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ là giả tạo, một vỏ bọc hoàn mỹ.
"Hai người tốt nhất là nên đầu thú đi, cái gì không phải là của mình thì mãi mãi không phải là của mình, đừng để mọi thứ trở nên quá muộn."
Lời vừa dứt, Khải liền đứng dậy bỏ đi.
Anh ta tìm tới Trâm Anh.
Khóc lóc.
Đau khổ.
Tuyệt vọng.
...
Nàng không chút mủi lòng khi chứng kiến anh ta thế này, chỉ cảm thấy vài phần thương hại.
Biết trước kết cục mọi chuyện, nàng chỉ có thể giả vờ bên cạnh an ủi.
Từ khi đến với nàng, tính cách Lê Ngọc Khải cũng thay đổi rất nhiều. Không còn gia trưởng, hãm tài như trước. Anh ta là đang cố hoà hợp để xứng đôi với nàng.
Xem ra chuyện này không còn đơn giản nữa...
__________
Tố Đoan rất thích đọc sách.
Một tuần cô phải đến thư viện của nhà lao ít nhất 3 lần.
Đã bị nhốt ở trong này mà muốn biết tình hình bên ngoài ra sao thì chỉ có cách là đọc sách thôi.
Cô thường chọn những cuốn viết về thế giới các loài côn trùng. Chúng rất hay, lại còn có cả hình ảnh minh hoạ, dễ hình dung.
Ngày đầu tuần, quản lý thư viện đã chuyển vào thêm rất nhiều quyển sách có nội dung mà Tố Đoan thích.
Hôm nay cô tới, chọn một cuốn nghiên cứu về các loài bươm bướm.
"Bướm Papilio ulysses sinh sống ở Australasia."
"Đẹp quá!..."
Nhưng con bươm bướm nhìn thấy vào đêm hôm ở bên Trâm Anh đẹp hơn nhiều.
Đang nghiên cứu sách vở nghiêm túc dữ lắm thì tự dưng nhớ tới khoảnh khắc "make love" với chị người yêu.
Thì ra là vậy, cô thuộc kiểu con gái dâm trầm lặng ít nói, dâm e thẹn thiếu nữ.
Từ khi yêu nàng, cô đâu còn ngây thơ thuần khiết như Tố Đoan của ngày xưa nữa.
Trâm Anh đúng là đáng chết!
...
*Reng reng reng*
"Tất cả ra sân vận động tập trung!"
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
"Không biết, thấy mấy người lạ mặt đứng bên ngoài."
"Mau mau ra xem thử!"
Toàn bộ tù nhân bị còng tay lại rồi nối nhau đi theo quản giáo.
Tố Đoan vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác đặt quyển sách trở lại vị trí cũ, vô thức bị dẫn đi theo những người phía trước.
...
Đứng ở hàng thứ ba nhưng chiều cao của cô đủ để quan sát mọi thứ diễn ra đằng trước một cách dễ dàng.
Cô nhìn thấy Trâm Anh.
Nàng đang đứng cạnh một chàng trai cao ráo trẻ trung, trông mặt mũi anh ta có chút giống nàng.
Tố Đoan không biết đó là Hoàng Quân Thụy, anh họ của Trâm Anh, có lẽ bởi vậy nên hai người có đôi nét giống nhau.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua hắn vài giây, đôi mắt vẫn là chú trọng quan tâm tới nàng hơn bao giờ hết.
Trâm Anh biết cô đang nhìn mình nhưng nàng không thèm liếc đáp lại cô một cái. Muốn trêu ghẹo thử xem phản ứng sau đó của Tố Đoan sẽ thế nào.
Ừ!
Nàng được toại nguyện rồi.
Cô đứng y nguyên cái tư thế đó, mắt không đổi góc độ cũng chẳng dám chớp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Trâm Anh chú ý tới mình.
Mà mãi sao không thấy nhìn tới cô.
"Đáng ghét..."
Tố Đoan thở hắt bực bội.
Tức!
Không thèm nhìn nữa!
Trâm Anh thấy rồi.
Nàng phì cười.
Dễ thương chết!
...
Bữa nay Hoàng Quân Thụy tới cùng thanh tra để kiểm nghiệm chất lượng nhà lao sau một thời gian Trâm Anh đứng đầu tiếp quản.
Cũng may anh ta và nàng đã hết giận nhau, lần kiểm tra này lỡ mà có sai sót gì vẫn có thể nể tình anh em mà bỏ qua được.
Mặt trời dần lên cao, những tia nắng gắt đổ thẳng xuống sân vận động. Xui xẻo, chỗ đứng của mấy người khác thì râm mát, mỗi Tố Đoan là phải trơ trọi giữa cái nắng muốn vỡ đầu.
Trâm Anh thấy hết, nàng căn bản là lo lắng cho cô nhưng không dám lên tiếng điều khiển, chỉ sợ Hoàng Quân Thụy đang có mặt ở đây.
Hoàng Quân Thụy cùng thanh tra cấp dưới bắt đầu rời đi để kiểm tra buồng giam. Chỉ có Trâm Anh là đứng khoanh tay kiên nhẫn chờ anh ta di chuyển đến nơi thật xa rồi mới mở miệng nói nhỏ với quản giáo.
"Cho đứng chỗ mát mẻ một chút, đứng đó không thoải mái."
"Tôi làm ngay."
__________
"Mọi thứ đều tốt! Nhưng tường đá bên ngoài phải gia cố thêm dây thép điện mới đủ tiêu chuẩn."
"Cảm ơn ông thanh tra, hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Em gái tôi mới lên tiếp quản nên chưa nhiều kinh nghiệm, có gì mong ông bỏ qua. Nếu viết báo cáo tình hình lên cấp trên, ông hãy...nói tốt cho nó một chút."
"Khà khà, chuyện này không cần em trai phải nhắc. Anh đã nới lỏng hơn so với chủ các nhà lao khác rồi, sau này anh em mình dễ làm việc hơn nhỉ?"
Già khụ rồi mà còn anh với chả em, Trâm Anh đứng bên cạnh nghe phát ớn, rợn hết cả tóc gáy.
Kiểm nghiệm hoàn tất, mọi người trong đoàn thanh tra thong thả nói chuyện rời đi theo hàng. Chỉ có mỗi cái thằng già hồi nãy cứ len lỏi ở sau cùng, muốn đứng cạnh Trâm Anh tí tởn vài câu.
"Nghe nói em còn trẻ mà chưa có chồng con gì nhỉ?"
"Chồng con gì bác, cháu thích con gái."
"Ợ...à hệ hệ hay em thử đi chơi với anh một lần xem sao, sau đó nhà tù này của em, anh sẽ bảo kê...có được không?...Em xinh quá...cứ mơn mởn như là..."
Bàn tay thô lỗ nhăn nheo của hắn ý đồ sắp sửa sờ vào mông nàng...
"Cái thằng già chim teo chết tiệt này?!"
Trâm Anh hất mạnh tay hắn ra, cầm chiếc túi xách da cá sấu vung lên chuẩn bị đánh cho mấy nhát vào mặt.
Nàng lớn tiếng làm mọi người chú ý dừng chân quay lại.
Hoàng Quân Thụy đi tới:
"Có chuyện gì vậy? Em ổn chứ?"
Tính mách anh ta về chuyện vừa rồi nhưng lại nghĩ tới Tố Đoan.
Nếu nàng làm lớn chuyện, những ngày sau đó chỉ sợ cái nhà lao này không yên ổn, muốn tới gặp cô sẽ khó hơn trước gấp nhiều lần.
"Chậc! Không có gì."
"Thật không? Anh vừa nghe thấy em hét lên mà?"
"Em nhớ tới chuyện bực mình thôi."
"Được rồi nhanh chóng về nghỉ ngơi nào, có lẽ em mệt quá đấy."
Hoàng Quân Thụy bước chân lẹ làng hơn, dẫn mọi người đi qua sân vận động, chuẩn bị lên bãi đáp trực thăng.
"Em nóng tính thật đó, nhưng lại rất biết điều. Lúc nãy anh có chút thô lỗ, nếu em muốn nhẹ nhàng từ từ thì chút nữa cùng anh trở về..."
Trâm Anh không trả lời, nàng đang mải nhìn Tố Đoan, cô ở cách đó không xa, ánh mắt cũng đang hướng tới nàng, lưu luyến biết nàng sắp phải rời đi.
Khoảnh khắc y như lần đầu Trâm Anh nhìn thấy cô, cũng chính ở cái sân vận động này.
"Em có đang nghe anh nói không? Chưa chồng con gì thì chắc em còn lần đầu nhỉ?"
Một lần nữa, hắn không kiểm soát hành động của bản thân, tay luồn qua eo nàng. Cái cảm giác ôm lấy vòng bụng phụ nữ trong tay khiến hắn sướng muốn rồ muốn dại. Nước bọt nuốt ừng ực liên tục, vẻ đê tiện không tài nào che giấu nổi.
Tố Đoan bắt trọn khoảnh khắc, trong lòng nổi điên, muốn xé xác cánh tay đang đặt ở eo của Trâm Anh ra thành từng mảnh.
Cô đang đợi nàng phản ứng.
Chỉ cần nàng tỏ thái độ khó chịu, cô sẽ liền bất chấp lao tới.
"Bỏ ra!!!"
Chớp lấy thời cơ, bám vào hàng rào thép gai bật nhảy ra ngoài rồi lao thẳng tới chỗ Trâm Anh, dây thép sắc nhọn đâm sâu vào hai bàn tay, máu nhuốm ra một vùng, tuôn qua các kẽ ngón.
Hai tay đan vào nhau nắm chặt, giáng một cú trời đánh xuống đỉnh đầu của hắn.
Toàn bộ giận dữ trút hết sức lực vào một đòn duy nhất.
Tố Đoan lúc ấy đeo còng tay, cú đánh va đập mạnh khiến đầu hắn chảy máu thành dòng, hộp sọ bị nứt, kêu lên đau đớn.
Mọi người vội chạy tới xem đỡ ông ta dậy, hãi hùng thấy da trên đầu bị rách một mảng lớn, trong đoàn thanh tra còn bao gồm cả phụ nữ, thấy cảnh ấy liền hoảng loạn ngất xỉu.
Tố Đoan không biến đổi cảm xúc, cô quay sang dịu dàng ôm nàng vào lòng.
"Trâm Anh có sao không?"
Nàng không trả lời, vẫn còn thấy kinh hãi với hình ảnh vừa diễn ra ngay trước mắt, hơi thở có chút run rẩy.
"Đừng sợ, mau ôm em đi."
Nàng không ôm.
Đám quản ngục nhanh chóng chạy tới khống chế Tố Đoan rồi lôi cô đi.
"Làm cái gì vậy?! Bị ngu à?!"
Thời điểm rời khỏi Trâm Anh, ánh mắt cô vẫn chan chứa ôn nhu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp ớn lạnh của nàng lần cuối.
"Trâm Anh thấy sợ em rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.