Chương 37
Y Nhân Khuê Khuê
04/05/2019
Nhiếp Thanh Anh kể sơ với Lộ Khê chuyện bên này, cao trào hết đợt này
đến đợt khác. Không chỉ bại lộ chứng mù mặt, đôi vợ chồng nhỏ còn quyết
định tạm thời không ly hôn nữa. Từ chuyện Khương Dược về nước, sau đó
vạch trần chuyện xưa thời cấp 3, Từ Bạch Dương ăn cắp bài hát của Chu
Minh, Nhiếp Thanh Anh quyết định hẹn hò với Chu Minh, thử một chút xem
sao.
Lộ Khê, "... Khương Dược về rồi hả?"
Nhiếp Thanh Anh thấy lạ khi Lộ Khê hỏi thăm Khương Dược, nhưng vẫn trả lời đầy đủ, "Ừ. Nghe ông xã mình nói hình như Khương Dược muốn về nước mở công ty nên chắc có lẽ sau này anh ấy sẽ ở lại thành phố S. Đúng rồi Khê Khê, anh ấy nói hồi cấp 3 có thích mình, cậu có biết chuyện này không?"
Lộ Khê ở bên màn hình bên kia nở nụ cười, "Biết chứ, nhưng hồi đó nhiều người thích cậu lắm, cậu không biết gì hả? Cậu không nhắc thì mình cũng không nhớ nữa. Anh ấy thế nào?"
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn cô, "Không có gì, là bạn thân của ông xã mình, nên nói ít thôi. Nói về ông xã mình đi."
Lộ Khê im lặng nuốt lại những lời muốn nói, "..."
Nhiếp Thanh Anh mang theo tâm trạng áy náy phân tích bản thân mình với bạn thân, "Tuy nói cảm động không phải là tình yêu, nhưng sự cảm động này lại khiến mình cảm thấy có lỗi với ông xã. Lúc trước mình chưa từng nghĩ đến tương lai của mình và Chu Minh sẽ ra sao, bây giờ mình muốn đặt cược một chút, liệu sẽ có tình cảm, có tương lai hay không. Mình muốn yêu thêm một lần nữa."
Lộ Khê thấy vui thay cho cô, trước mặt cô cũng không dám nhắc đến Từ Bạch Dương vì sợ cô buồn. Bây giờ Nhiếp Thanh Anh đã quyết định tập trung vào cuộc tình mới này, Lộ Khê vội vàng khích lệ cô vài câu, sau đó lại lo Nhiếp Thanh Anh sẽ yêu đương mà không quan tâm tới dáng vẻ của chông mình, cô hỏi, "Cậu định yêu thế nào? Giống như trước..."
Chuyện tình của Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương khá thất bại. Ngoại trừ nguyên nhân Từ Bạch Dương ngoại tình ra thì còn có nguyên nhân nữa chính là Nhiếp Thanh Anh chỉ sống trong thế giới của bản thân, không quan tâm đến bạn trai. Nhiều lần Từ Bạch Dương phàn nàn với Lộ Khê, rõ ràng Nhiếp Thanh Anh là bạn gái mình nhưng anh ta cảm thấy Nhiếp Thanh Anh không biết cách yêu. Sau này, mỗi lần nói chuyện, Lộ Khê luôn cẩn thận chỉ ra cho Nhiếp Thanh Anh thấy những nguyên nhân này và cô cũng tiếp nhận.
Nhiếp Thanh Anh đã sớm kiểm điểm bản thân, cô tính sẵn hết rồi, đôi môi mấp máy, "Lần này sẽ không thất bại đâu, vì mình đã mua sách rồi."
Miệng Lộ Khê không khép lại được, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh lấy hóa đơn mua sách ra cho bạn mình xem...
, ,,, .
, , <Đàn Ông Đến Từ Sao Hỏa, Đàn Bà Đến Từ Sao Kim>.
, , , .
Lộ Khê, "..."
Nhiếp Thanh Anh. "..."
Lộ Khê, "..."
Nhiếp Thanh Anh, "?"
Lộ Khê lấy tay che tim mình, cười gượng, "Cô Vợ Nhà Giàu Bị Ruồng Bỏ? Cô Vợ Chạy Trốn Của Tổng Giám Đốc? Anh Anh, tin mình đi, hàng sách cuối cùng không có tác dụng với cậu đâu."
Nhiếp Thanh Anh nói, "Không biết nữa, mình chưa xem, mấy cái này là đồng nghiệp mình đề cử đó. Dù gì cũng mua rồi nên cứ đọc đã."
Lộ Khê chăm chú nhìn cô một lát, chân thành nói, "Cô gái bảo bối à, chúc chồng cậu may mắn nhé."
...
Sau khi tan làm, Chu Minh hẹn một vị cổ đông công ty dùng cơm, biết được ba anh vì chuyện của công ty mà than vãn với mấy ông bạn già này nhiều lần. Vị cổ đông này thở dìa, "Không phải là do ba cậu không tốt. Nhưng mà ba cậu già rồi, người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng tập đoàn Chu thị như mặt trời ban trưa, nhưng nội bộ đều biết lợi nhuận của công ty ngày càng thấp, năm nay lại trượt dốc không phanh. Cha cậu quá chuyên quyền độc đoán, già mà cố chấp, không thèm nghe ý của của bọn tôi. Chúng tôi dù gì cũng là cổ đông của công ty, đương nhiên muốn đổi một CEO có chí hướng, có thể đưa tập đoàn lên một tầm cao mới."
Nói xong, ánh mắt ông ta sáng rực, nhìn Chu Minh đầy ám chỉ.
Chu Minh lại không đáp lại ông ta, chỉ nhẹ nhàng cười, "Hóa ra mọi người đều nghĩ thế, vậy thì tốt, tôi còn tưởng rằng mấy chú muốn ra ngoài phát triển chứ. Tập đoàn Chu thị có thể không có Chu Kiến Quốc, nhưng không thể thiếu mấy chú."
Đối phương cười khổ, "Thằng nhóc này đúng là... Ý chú là..."
Chu Minh cắt ngang lời ông, "Tôi định từ chức."
Đối phương, "...!"
Chu Minh, "Định ra ngoài làm ăn với bạn thân, lúc trước khi đi du học tôi từng mở công ty, nhưng chỉ chơi cho vui thôi, không có thành tựu gì. Nhưng làm việc lâu rồi, tôi muốn trải nghiệm một chút, muốn mời bác làm cố vấn cho bọn tôi."
Đối phương nhìn Chu Minh cả buổi, thấy anh đúng là không có hứng với vị trí CEO của tập đoàn, ít ra là tạm thời không có ý muốn đoạt quyền ba mình. Đối phương thở dài một hơi, hỏi, "À, cậu muốn định hướng thế nào?"
Chu Minh, "Ngành giải trí. Kiếm lợi nhiều nhất. Mà tôi cũng có chút tài nguyên có thể dùng..."
Nâng ly chúc mừng, trò chuyện say sưa. Chu Minh nửa thật nửa giả cùng với vị cổ đông ấy thăm dò ranh giới cuối cùng của nhau, mang một bụng tính toán quay về nhà. Sau khi mở cửa, anh lướt tầm mắt sang phòng tập múa. Bởi vì mỗi khi Nhiếp Thanh Anh ở nhà cô đều ở trong phòng tập múa. Nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, phòng tập múa không thấy sáng đèn. Chu Minh có hơi kinh ngạc, anh đi tìm khắp nhà. Lúc anh đẩy cửa thư phòng ra thì thấy một chồng sách đang đặt trên cái bàn chuyên dụng chỉ thuộc về một mình anh, còn bạn Nhiếp thì đang vùi đầu đọc sách, còn nghiêm túc ghi chú lại.
Chu Minh dựa vào cửa, chăm chú nhìn cô. Anh nhịn không được cầm điện thoại lên chụp cho cô một tấm, sau đó đăng lên weibo khoe khoang mọi người.
Ánh đèn flash làm cô gái giật mình, Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em thấy bàn đọc sách ở đây trống nên sử dụng. Sao anh nhìn em như thế? Em không thể dùng thư phòng của anh hả?"
Chu Minh, "Không, không, không, chỉ là lúc trước thấy em múa mà chưa bao giờ diện kiến dáng vẻ đọc sách của nữ thần. Thần kỳ quá!"
Dưới ánh đèn, gương mặt Nhiếp Thanh Anh trắng như sứ, mềm mại lại dịu dàng, cô đáp, "Anh nói cứ như em bị mù chữ ấy, làm như xưa giờ không bao giờ đọc sách vậy... Anh cười gì? Có phải lại đăng lên mạng khoe bạn bè rồi không?" Cô đưa tay che mặt, "Anh đừng chụp lén em nữa! Bọn họ đang chửi anh đấy biết không hả!"
Chu Minh cười ha ha, anh đã đăng lên tường nhà, thành công thu hoạch một rỗ phẫn nộ, mắng chửi của bạn bè. Sau khi cất điện thoại vào, anh bước đến kéo tay Nhiếp Thanh Anh, cúi người hôn lên trán cô một cái rồi cười tủm tỉm nói, "Bọn họ ghen tỵ vì em xinh đẹp đó, kệ đi. Để anh xem em đang đọc sách gì? Vũ công bọn em thật là cao cấp, bây giờ còn yêu cầu phải đọc sách hả? Có phải thi gì không? À, lễ bế mạc của bọn em sắp bắt đầu rồi, có phải em đang chuẩn bị không?"
Nhiếp Thanh Anh kiên nhẫn giải thích, "Bọn em không có thi. Dân không chuyên muốn làm vũ công mới thi để lấy giấy chứng nhận. Nội bộ thì không cần. Cuộc thi đó quá đơn giản so với chúng em."
Chu Minh không nói gì, vì anh đang chấn động khi thấy Nhiếp Thanh Anh đang đọc --.
Chu tam thiếu: "..."
Anh im lặng, lật vài bìa sách đang đặt trên bàn. Cho dù là người không sợ trời không sợ đất như Chu thiếu cũng phải khó thở khi nhìn thấy đống sách này, gì mà <, cái gì mà <Đàn Ông Đến Từ Sao Hỏa, Đàn Bà Đến Từ Sao Kim>, là sách quỷ gì... Cái đống lộn xộn này là sao?
Trong thư phòng anh thế mà lại xuất hiện mấy loại sách này.
Nhiếp Thanh Anh nói, "Em muốn làm một người vợ tốt."
Chu Minh nhìn cô cả buổi, thấy mình không nên đả kích tinh thần tích cực của vợ, anh vỗ tay "bốp bốp", "Tốt lắm! Vợ ơi ráng học cho giỏi, học xong rồi nhớ áp dụng lên người chồng em nhé!"
Anh khoa trương như thế khiến Nhiếp Thanh Anh bật cười. Sau đó, cô đuổi anh ra ngoài để tập trung đọc sách.
Chu Minh ra ngoài dạo một vòng quanh nhà, cảm thấy hơi cô đơn. Hồi cấp 3 anh có hơi lêu lổng, nhưng khi ra nước ngoài anh đã tập thói quen với chế độ làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, anh chưa bao giờ mang công việc về nhà làm. Anh thà tăng ca ở công ty, khi tan làm cùng bạn bè đi đến quán bar ngồi chơi chứ không để trộn lẫn việc công và tư. Cho nên sau khi về nhà, Chu Minh chỉ muốn chơi với vợ, dỗ vợ vui vẻ. Nhưng bây giờ vợ anh lại muốn chăm chỉ đọc sách, anh lại chẳng có chuyện gì làm
Chu tam thiếu đứng trong phòng khách một hồi thì đi vào bếp xắt một dĩa trái cây mang vào thư phòng cho Nhiếp Thanh Anh giải khát. Sau đó, Chu Minh tùy tiện cầm một cuốn sách lên, cứ lẩn quanh lẩn quẩn bên người Nhiếp Thanh Anh. Một lát sau.
"Vợ ơi, em khát không? Anh đi rót nước cho em nhé? Em muốn uống gì nè?"
"Đói bụng không em? Vợ chồng mình làm đồ nướng ăn nha?"
"Hình như tối nay TV có chương trình giải trí, tụi mình cùng xem nhé?"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Chu Minh nín thinh, cầm quyển sách bước ra phòng khách. Một lát sau, Nhiếp Thanh Anh nghe thấy tiếng TV phát ra, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Chu Minh không quấy rầy cô nữa. Nhưng cô chỉ mới đọc được 5 phút, điện thoại để trên bàn vang lên. Nhiếp Thanh Anh cầm điện thoại lên xem thì giật mình, vì cô nhận được tin nhắn wechat từ ông chồng đang ngồi xem TV ngoài phòng khách.
"Lúc trước em cũng thế này với tiền nhiệm của mình hả?"
Tiền nhiệm của cô chính là Từ Bạch Dương.
Nhiếp Thanh Anh dừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn le lói từ ngoài cửa truyền vào. Cô suy nghĩ một chút, tuy không hiểu gì nhưng vẫn nhắn tin trả lời, "Là sao?"
Chu Minh, "Không quan tâm đến chồng, không chủ động nhắn tin cho chồng, không làm nũng với chồng em. Không nói lời nào, không giận dỗi, không chất vấn. Không quan tâm chồng em đang làm gì, đi đâu, gặp ai, có còn yêu em hay không. Em mặc em, anh mặc anh. Em không có hứng thú với thế giới của anh, không muốn xem, còn khinh bỉ."
Sau khi Chu Minh nhắn tin xong thì tắt máy. Mặt hầm hầm tiếp tục xem TV. Anh không đành lòng nổi giận với cô. Bình thường anh cũng rất thưởng thức khí chất khoan thai của vợ mình, nhưng mà...anh cưới vợ rồi mà sao cứ như chưa cưới thế này?
Chu Minh đảo mắt nhìn phòng khách trơ trọi, chưa nhận ra căn phòng trước khi kết hôn như thế nào. Anh bỗng phát hiện ra một sự thật kinh dị, căn nhà này không hề có bất cứ dấu vết nào của Nhiếp Thanh Anh. Cô chưa bao giờ đụng vào đồ anh, không đụng đồ cá nhân của anh, máy tính anh mở sẵn cô cũng không thèm ngó, vật dụng hằng ngày trong phòng tắm cũng vậy, cô dùng của cô, anh dùng của anh, hai người bọn họ phân chia rõ rệt. Cô ở phòng ngủ riêng của mình, đóng cửa lại là thế giới của cô, còn anh lại không thể đi vào.
Chu Minh không khỏi hoài nghi, đây là mình cho khách thuê phòng miễn phí hả? Hay là khách ở trọ có lối sống nề nếp không để cho chủ nhà than phiền?
Không được, không thể để như thế được!
Âm lượng TV rất lớn, nhưng Chu Minh không nghe lọt câu nào. Anh đứng bật dậy, định vào thư phòng nói chuyện cho rõ ràng với Nhiếp Thanh Anh. Nhưng khi anh vừa đứng dậy thì thấy cô đang đứng trên cầu thang. Anh đứng yên một chỗ, nhìn cô bước xuống cầu thang rồi đi đến trước mặt anh.
Lúc đối mặt với nữ thần, khí thế hùng hổ ban nãy bỗng biến mất tăm, thầm nghĩ mình phải dịu dàng dỗ dành cô, thế là hạ giọng nói, "... Anh Anh đọc sách xong rồi hả em? Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì chồng em làm cho nè!"
Đôi mắt đen lay láy chăm chú nhìn anh, cô nhẹ nhàng nói "Em xin lỗi."
Chu Minh híp mắt đầy cảnh giác, "... Xin lỗi làm gì? Có chết anh cũng không ly hôn đâu!"
Nhiếp Thanh Anh đang xấu hổ mà bị anh chọc cho bật cười, khóe môi khẽ cong lên. Cô cố gắng không để anh ảnh hưởng, nói rõ suy nghĩ của mình, "Em không phải không có hứng thú với thế giới của anh, không phải em không muốn xem, em cũng không hề khinh bỉ em. Chỉ là em... ở phương diện này không tốt lắm, em không biết phải làm sao cả."
"Cho nên em mới đọc sách để tham khảo, nhưng không ngờ cách này cũng không đúng."
Chu Minh nhìn cô cả buổi, cố gắng áp chế cơn ghen hỏi cô, "Lúc trước em ở cùng Từ Bạch Dương cũng không hề hỏi chuyện của cậu ta?"
Nhiếp Thanh Anh, "Ừm, không có hỏi."
"Cậu ta không nhắn tin trả lời em cũng không thèm cãi nhau với cậu ta?"
Nhiếp Thanh Anh lắc đầu.
"Lúc ở chung một phòng, hai người ai làm việc nấy không quấy rầy nhau?"
Nhiếp Thanh Anh không phải đồ ngốc, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn em quấy rầy anh hả?"
Chu Minh, "Đương nhiên rồi!"
Nhiếp Thanh Anh, "Xem ra em quả thật không biết cách yêu đương."
Chu Minh nở nụ cười quỷ dị, nụ cười khiến cô khó hiểu.
Trong lòng anh bây giờ rất vui, mặc dù không nói ra nhưng anh rất để bụng chuyện cũ giữa Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương. Bây giờ biết nữ thần lạnh lùng, đối xử với Từ Bạch Dương cũng chỉ như thế... Chu Minh ôm bả vai vợ mình, "Nào nào nào, để chồng dạy cho em. Thật là, đọc sách làm gì, để chồng em dạy em cách yêu đương, làm thế nào để trở thành phụ nữ!"
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Anh dạy em làm thế nào để trở thành phụ nữ?"
Chu Minh suy nghĩ một chút, búng tay một cái "tách", "Đúng vậy!"
Nhiếp Thanh Anh chấn động, "Anh dạy em làm thế nào để trở thành phụ nữ???"
Chu Minh, "Không có chuyện gì cũng làm nũng, mắng yêu chồng "Đáng ghét." Lúc ăn trái cây thì bắt chồng đút cho em ăn, tay chồng em để không để làm gì? Xem TV cũng kêu chồng xem cùng, rồi thảo luận kịch bản phim với anh. Theo đuổi ngôi sao... Ặc, dù sao vợ anh cũng không nhớ mặt người, cái này bỏ qua. Bình thường rảnh rỗi phải nhăn tin cho chồng, không được bàn công việc, lấy điện thoại ra, nhắn cho chồng em mấy cái nhãn dán. Còn nữa, em xinh đẹp thế này, sao lại không biết cách liếc mắt đưa tình là sao? Nào, lại đây học theo anh nè..."
Chu tam thiếu khí thế bừng bừng, ôm lấy vai Nhiếp Thanh Anh đang chóng mặt vào lòng mình. Anh ôm cô cùng xem TV, vui vẻ trò chuyện với cô. Chu Minh nói đến độ Nhiếp Thanh Anh xây xẩm mặt mày, sau đó lên lầu tìm sách của mình. Chu Minh ôm cô cùng đọc sách, vừa "chậc chậc" phát biểu, vừa nhân cơ hội huênh hoang, "Em nhìn xem, trong sách nói dạng đàn ông này là "gia trưởng"*. Nhưng chồng em không giống nhé! Anh đây rất rất ủng hộ sự nghiệp của em! Còn không mau ban thưởng cho chồng em đi! Lúc nãy anh dạy cái gì em quên rồi hả?"
*直男癌: những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh.
"À à à." Bạn học Nhiếp luống cuống tay chân viết lại mấy lời vàng ngọc của chồng mình, sau đó dưới sự thúc giục của Chu Minh, tranh thủ hôn lên môi anh một cái.
Chu Minh mỉm cười ôm vợ: Ha ha ha, chơi vui quá, Anh Anh thật dễ dỗ!
Nhiếp Thanh Anh không thể không thừa nhận: Ông xã đúng là có tư cách dạy mình làm thế nào để trở thành phụ nữ.
Sau này phải học hỏi Chu Minh thật tốt. Chu tam thiếu mở tài khoản ở trên mạng bao năm nay mà vẫn không bị lộ vai đúng là có nguyên nhân cả. Chu tiểu tiên nữ, gươm quý không cùn, danh bất hư truyền, uy chấn giang hồ.
Lộ Khê, "... Khương Dược về rồi hả?"
Nhiếp Thanh Anh thấy lạ khi Lộ Khê hỏi thăm Khương Dược, nhưng vẫn trả lời đầy đủ, "Ừ. Nghe ông xã mình nói hình như Khương Dược muốn về nước mở công ty nên chắc có lẽ sau này anh ấy sẽ ở lại thành phố S. Đúng rồi Khê Khê, anh ấy nói hồi cấp 3 có thích mình, cậu có biết chuyện này không?"
Lộ Khê ở bên màn hình bên kia nở nụ cười, "Biết chứ, nhưng hồi đó nhiều người thích cậu lắm, cậu không biết gì hả? Cậu không nhắc thì mình cũng không nhớ nữa. Anh ấy thế nào?"
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn cô, "Không có gì, là bạn thân của ông xã mình, nên nói ít thôi. Nói về ông xã mình đi."
Lộ Khê im lặng nuốt lại những lời muốn nói, "..."
Nhiếp Thanh Anh mang theo tâm trạng áy náy phân tích bản thân mình với bạn thân, "Tuy nói cảm động không phải là tình yêu, nhưng sự cảm động này lại khiến mình cảm thấy có lỗi với ông xã. Lúc trước mình chưa từng nghĩ đến tương lai của mình và Chu Minh sẽ ra sao, bây giờ mình muốn đặt cược một chút, liệu sẽ có tình cảm, có tương lai hay không. Mình muốn yêu thêm một lần nữa."
Lộ Khê thấy vui thay cho cô, trước mặt cô cũng không dám nhắc đến Từ Bạch Dương vì sợ cô buồn. Bây giờ Nhiếp Thanh Anh đã quyết định tập trung vào cuộc tình mới này, Lộ Khê vội vàng khích lệ cô vài câu, sau đó lại lo Nhiếp Thanh Anh sẽ yêu đương mà không quan tâm tới dáng vẻ của chông mình, cô hỏi, "Cậu định yêu thế nào? Giống như trước..."
Chuyện tình của Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương khá thất bại. Ngoại trừ nguyên nhân Từ Bạch Dương ngoại tình ra thì còn có nguyên nhân nữa chính là Nhiếp Thanh Anh chỉ sống trong thế giới của bản thân, không quan tâm đến bạn trai. Nhiều lần Từ Bạch Dương phàn nàn với Lộ Khê, rõ ràng Nhiếp Thanh Anh là bạn gái mình nhưng anh ta cảm thấy Nhiếp Thanh Anh không biết cách yêu. Sau này, mỗi lần nói chuyện, Lộ Khê luôn cẩn thận chỉ ra cho Nhiếp Thanh Anh thấy những nguyên nhân này và cô cũng tiếp nhận.
Nhiếp Thanh Anh đã sớm kiểm điểm bản thân, cô tính sẵn hết rồi, đôi môi mấp máy, "Lần này sẽ không thất bại đâu, vì mình đã mua sách rồi."
Miệng Lộ Khê không khép lại được, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh lấy hóa đơn mua sách ra cho bạn mình xem...
Lộ Khê, "..."
Nhiếp Thanh Anh. "..."
Lộ Khê, "..."
Nhiếp Thanh Anh, "?"
Lộ Khê lấy tay che tim mình, cười gượng, "Cô Vợ Nhà Giàu Bị Ruồng Bỏ? Cô Vợ Chạy Trốn Của Tổng Giám Đốc? Anh Anh, tin mình đi, hàng sách cuối cùng không có tác dụng với cậu đâu."
Nhiếp Thanh Anh nói, "Không biết nữa, mình chưa xem, mấy cái này là đồng nghiệp mình đề cử đó. Dù gì cũng mua rồi nên cứ đọc đã."
Lộ Khê chăm chú nhìn cô một lát, chân thành nói, "Cô gái bảo bối à, chúc chồng cậu may mắn nhé."
...
Sau khi tan làm, Chu Minh hẹn một vị cổ đông công ty dùng cơm, biết được ba anh vì chuyện của công ty mà than vãn với mấy ông bạn già này nhiều lần. Vị cổ đông này thở dìa, "Không phải là do ba cậu không tốt. Nhưng mà ba cậu già rồi, người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng tập đoàn Chu thị như mặt trời ban trưa, nhưng nội bộ đều biết lợi nhuận của công ty ngày càng thấp, năm nay lại trượt dốc không phanh. Cha cậu quá chuyên quyền độc đoán, già mà cố chấp, không thèm nghe ý của của bọn tôi. Chúng tôi dù gì cũng là cổ đông của công ty, đương nhiên muốn đổi một CEO có chí hướng, có thể đưa tập đoàn lên một tầm cao mới."
Nói xong, ánh mắt ông ta sáng rực, nhìn Chu Minh đầy ám chỉ.
Chu Minh lại không đáp lại ông ta, chỉ nhẹ nhàng cười, "Hóa ra mọi người đều nghĩ thế, vậy thì tốt, tôi còn tưởng rằng mấy chú muốn ra ngoài phát triển chứ. Tập đoàn Chu thị có thể không có Chu Kiến Quốc, nhưng không thể thiếu mấy chú."
Đối phương cười khổ, "Thằng nhóc này đúng là... Ý chú là..."
Chu Minh cắt ngang lời ông, "Tôi định từ chức."
Đối phương, "...!"
Chu Minh, "Định ra ngoài làm ăn với bạn thân, lúc trước khi đi du học tôi từng mở công ty, nhưng chỉ chơi cho vui thôi, không có thành tựu gì. Nhưng làm việc lâu rồi, tôi muốn trải nghiệm một chút, muốn mời bác làm cố vấn cho bọn tôi."
Đối phương nhìn Chu Minh cả buổi, thấy anh đúng là không có hứng với vị trí CEO của tập đoàn, ít ra là tạm thời không có ý muốn đoạt quyền ba mình. Đối phương thở dài một hơi, hỏi, "À, cậu muốn định hướng thế nào?"
Chu Minh, "Ngành giải trí. Kiếm lợi nhiều nhất. Mà tôi cũng có chút tài nguyên có thể dùng..."
Nâng ly chúc mừng, trò chuyện say sưa. Chu Minh nửa thật nửa giả cùng với vị cổ đông ấy thăm dò ranh giới cuối cùng của nhau, mang một bụng tính toán quay về nhà. Sau khi mở cửa, anh lướt tầm mắt sang phòng tập múa. Bởi vì mỗi khi Nhiếp Thanh Anh ở nhà cô đều ở trong phòng tập múa. Nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, phòng tập múa không thấy sáng đèn. Chu Minh có hơi kinh ngạc, anh đi tìm khắp nhà. Lúc anh đẩy cửa thư phòng ra thì thấy một chồng sách đang đặt trên cái bàn chuyên dụng chỉ thuộc về một mình anh, còn bạn Nhiếp thì đang vùi đầu đọc sách, còn nghiêm túc ghi chú lại.
Chu Minh dựa vào cửa, chăm chú nhìn cô. Anh nhịn không được cầm điện thoại lên chụp cho cô một tấm, sau đó đăng lên weibo khoe khoang mọi người.
Ánh đèn flash làm cô gái giật mình, Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em thấy bàn đọc sách ở đây trống nên sử dụng. Sao anh nhìn em như thế? Em không thể dùng thư phòng của anh hả?"
Chu Minh, "Không, không, không, chỉ là lúc trước thấy em múa mà chưa bao giờ diện kiến dáng vẻ đọc sách của nữ thần. Thần kỳ quá!"
Dưới ánh đèn, gương mặt Nhiếp Thanh Anh trắng như sứ, mềm mại lại dịu dàng, cô đáp, "Anh nói cứ như em bị mù chữ ấy, làm như xưa giờ không bao giờ đọc sách vậy... Anh cười gì? Có phải lại đăng lên mạng khoe bạn bè rồi không?" Cô đưa tay che mặt, "Anh đừng chụp lén em nữa! Bọn họ đang chửi anh đấy biết không hả!"
Chu Minh cười ha ha, anh đã đăng lên tường nhà, thành công thu hoạch một rỗ phẫn nộ, mắng chửi của bạn bè. Sau khi cất điện thoại vào, anh bước đến kéo tay Nhiếp Thanh Anh, cúi người hôn lên trán cô một cái rồi cười tủm tỉm nói, "Bọn họ ghen tỵ vì em xinh đẹp đó, kệ đi. Để anh xem em đang đọc sách gì? Vũ công bọn em thật là cao cấp, bây giờ còn yêu cầu phải đọc sách hả? Có phải thi gì không? À, lễ bế mạc của bọn em sắp bắt đầu rồi, có phải em đang chuẩn bị không?"
Nhiếp Thanh Anh kiên nhẫn giải thích, "Bọn em không có thi. Dân không chuyên muốn làm vũ công mới thi để lấy giấy chứng nhận. Nội bộ thì không cần. Cuộc thi đó quá đơn giản so với chúng em."
Chu Minh không nói gì, vì anh đang chấn động khi thấy Nhiếp Thanh Anh đang đọc --
Chu tam thiếu: "..."
Anh im lặng, lật vài bìa sách đang đặt trên bàn. Cho dù là người không sợ trời không sợ đất như Chu thiếu cũng phải khó thở khi nhìn thấy đống sách này, gì mà <
Trong thư phòng anh thế mà lại xuất hiện mấy loại sách này.
Nhiếp Thanh Anh nói, "Em muốn làm một người vợ tốt."
Chu Minh nhìn cô cả buổi, thấy mình không nên đả kích tinh thần tích cực của vợ, anh vỗ tay "bốp bốp", "Tốt lắm! Vợ ơi ráng học cho giỏi, học xong rồi nhớ áp dụng lên người chồng em nhé!"
Anh khoa trương như thế khiến Nhiếp Thanh Anh bật cười. Sau đó, cô đuổi anh ra ngoài để tập trung đọc sách.
Chu Minh ra ngoài dạo một vòng quanh nhà, cảm thấy hơi cô đơn. Hồi cấp 3 anh có hơi lêu lổng, nhưng khi ra nước ngoài anh đã tập thói quen với chế độ làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, anh chưa bao giờ mang công việc về nhà làm. Anh thà tăng ca ở công ty, khi tan làm cùng bạn bè đi đến quán bar ngồi chơi chứ không để trộn lẫn việc công và tư. Cho nên sau khi về nhà, Chu Minh chỉ muốn chơi với vợ, dỗ vợ vui vẻ. Nhưng bây giờ vợ anh lại muốn chăm chỉ đọc sách, anh lại chẳng có chuyện gì làm
Chu tam thiếu đứng trong phòng khách một hồi thì đi vào bếp xắt một dĩa trái cây mang vào thư phòng cho Nhiếp Thanh Anh giải khát. Sau đó, Chu Minh tùy tiện cầm một cuốn sách lên, cứ lẩn quanh lẩn quẩn bên người Nhiếp Thanh Anh. Một lát sau.
"Vợ ơi, em khát không? Anh đi rót nước cho em nhé? Em muốn uống gì nè?"
"Đói bụng không em? Vợ chồng mình làm đồ nướng ăn nha?"
"Hình như tối nay TV có chương trình giải trí, tụi mình cùng xem nhé?"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Chu Minh nín thinh, cầm quyển sách bước ra phòng khách. Một lát sau, Nhiếp Thanh Anh nghe thấy tiếng TV phát ra, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Chu Minh không quấy rầy cô nữa. Nhưng cô chỉ mới đọc được 5 phút, điện thoại để trên bàn vang lên. Nhiếp Thanh Anh cầm điện thoại lên xem thì giật mình, vì cô nhận được tin nhắn wechat từ ông chồng đang ngồi xem TV ngoài phòng khách.
"Lúc trước em cũng thế này với tiền nhiệm của mình hả?"
Tiền nhiệm của cô chính là Từ Bạch Dương.
Nhiếp Thanh Anh dừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn le lói từ ngoài cửa truyền vào. Cô suy nghĩ một chút, tuy không hiểu gì nhưng vẫn nhắn tin trả lời, "Là sao?"
Chu Minh, "Không quan tâm đến chồng, không chủ động nhắn tin cho chồng, không làm nũng với chồng em. Không nói lời nào, không giận dỗi, không chất vấn. Không quan tâm chồng em đang làm gì, đi đâu, gặp ai, có còn yêu em hay không. Em mặc em, anh mặc anh. Em không có hứng thú với thế giới của anh, không muốn xem, còn khinh bỉ."
Sau khi Chu Minh nhắn tin xong thì tắt máy. Mặt hầm hầm tiếp tục xem TV. Anh không đành lòng nổi giận với cô. Bình thường anh cũng rất thưởng thức khí chất khoan thai của vợ mình, nhưng mà...anh cưới vợ rồi mà sao cứ như chưa cưới thế này?
Chu Minh đảo mắt nhìn phòng khách trơ trọi, chưa nhận ra căn phòng trước khi kết hôn như thế nào. Anh bỗng phát hiện ra một sự thật kinh dị, căn nhà này không hề có bất cứ dấu vết nào của Nhiếp Thanh Anh. Cô chưa bao giờ đụng vào đồ anh, không đụng đồ cá nhân của anh, máy tính anh mở sẵn cô cũng không thèm ngó, vật dụng hằng ngày trong phòng tắm cũng vậy, cô dùng của cô, anh dùng của anh, hai người bọn họ phân chia rõ rệt. Cô ở phòng ngủ riêng của mình, đóng cửa lại là thế giới của cô, còn anh lại không thể đi vào.
Chu Minh không khỏi hoài nghi, đây là mình cho khách thuê phòng miễn phí hả? Hay là khách ở trọ có lối sống nề nếp không để cho chủ nhà than phiền?
Không được, không thể để như thế được!
Âm lượng TV rất lớn, nhưng Chu Minh không nghe lọt câu nào. Anh đứng bật dậy, định vào thư phòng nói chuyện cho rõ ràng với Nhiếp Thanh Anh. Nhưng khi anh vừa đứng dậy thì thấy cô đang đứng trên cầu thang. Anh đứng yên một chỗ, nhìn cô bước xuống cầu thang rồi đi đến trước mặt anh.
Lúc đối mặt với nữ thần, khí thế hùng hổ ban nãy bỗng biến mất tăm, thầm nghĩ mình phải dịu dàng dỗ dành cô, thế là hạ giọng nói, "... Anh Anh đọc sách xong rồi hả em? Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì chồng em làm cho nè!"
Đôi mắt đen lay láy chăm chú nhìn anh, cô nhẹ nhàng nói "Em xin lỗi."
Chu Minh híp mắt đầy cảnh giác, "... Xin lỗi làm gì? Có chết anh cũng không ly hôn đâu!"
Nhiếp Thanh Anh đang xấu hổ mà bị anh chọc cho bật cười, khóe môi khẽ cong lên. Cô cố gắng không để anh ảnh hưởng, nói rõ suy nghĩ của mình, "Em không phải không có hứng thú với thế giới của anh, không phải em không muốn xem, em cũng không hề khinh bỉ em. Chỉ là em... ở phương diện này không tốt lắm, em không biết phải làm sao cả."
"Cho nên em mới đọc sách để tham khảo, nhưng không ngờ cách này cũng không đúng."
Chu Minh nhìn cô cả buổi, cố gắng áp chế cơn ghen hỏi cô, "Lúc trước em ở cùng Từ Bạch Dương cũng không hề hỏi chuyện của cậu ta?"
Nhiếp Thanh Anh, "Ừm, không có hỏi."
"Cậu ta không nhắn tin trả lời em cũng không thèm cãi nhau với cậu ta?"
Nhiếp Thanh Anh lắc đầu.
"Lúc ở chung một phòng, hai người ai làm việc nấy không quấy rầy nhau?"
Nhiếp Thanh Anh không phải đồ ngốc, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn em quấy rầy anh hả?"
Chu Minh, "Đương nhiên rồi!"
Nhiếp Thanh Anh, "Xem ra em quả thật không biết cách yêu đương."
Chu Minh nở nụ cười quỷ dị, nụ cười khiến cô khó hiểu.
Trong lòng anh bây giờ rất vui, mặc dù không nói ra nhưng anh rất để bụng chuyện cũ giữa Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương. Bây giờ biết nữ thần lạnh lùng, đối xử với Từ Bạch Dương cũng chỉ như thế... Chu Minh ôm bả vai vợ mình, "Nào nào nào, để chồng dạy cho em. Thật là, đọc sách làm gì, để chồng em dạy em cách yêu đương, làm thế nào để trở thành phụ nữ!"
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Anh dạy em làm thế nào để trở thành phụ nữ?"
Chu Minh suy nghĩ một chút, búng tay một cái "tách", "Đúng vậy!"
Nhiếp Thanh Anh chấn động, "Anh dạy em làm thế nào để trở thành phụ nữ???"
Chu Minh, "Không có chuyện gì cũng làm nũng, mắng yêu chồng "Đáng ghét." Lúc ăn trái cây thì bắt chồng đút cho em ăn, tay chồng em để không để làm gì? Xem TV cũng kêu chồng xem cùng, rồi thảo luận kịch bản phim với anh. Theo đuổi ngôi sao... Ặc, dù sao vợ anh cũng không nhớ mặt người, cái này bỏ qua. Bình thường rảnh rỗi phải nhăn tin cho chồng, không được bàn công việc, lấy điện thoại ra, nhắn cho chồng em mấy cái nhãn dán. Còn nữa, em xinh đẹp thế này, sao lại không biết cách liếc mắt đưa tình là sao? Nào, lại đây học theo anh nè..."
Chu tam thiếu khí thế bừng bừng, ôm lấy vai Nhiếp Thanh Anh đang chóng mặt vào lòng mình. Anh ôm cô cùng xem TV, vui vẻ trò chuyện với cô. Chu Minh nói đến độ Nhiếp Thanh Anh xây xẩm mặt mày, sau đó lên lầu tìm sách của mình. Chu Minh ôm cô cùng đọc sách, vừa "chậc chậc" phát biểu, vừa nhân cơ hội huênh hoang, "Em nhìn xem, trong sách nói dạng đàn ông này là "gia trưởng"*. Nhưng chồng em không giống nhé! Anh đây rất rất ủng hộ sự nghiệp của em! Còn không mau ban thưởng cho chồng em đi! Lúc nãy anh dạy cái gì em quên rồi hả?"
*直男癌: những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh.
"À à à." Bạn học Nhiếp luống cuống tay chân viết lại mấy lời vàng ngọc của chồng mình, sau đó dưới sự thúc giục của Chu Minh, tranh thủ hôn lên môi anh một cái.
Chu Minh mỉm cười ôm vợ: Ha ha ha, chơi vui quá, Anh Anh thật dễ dỗ!
Nhiếp Thanh Anh không thể không thừa nhận: Ông xã đúng là có tư cách dạy mình làm thế nào để trở thành phụ nữ.
Sau này phải học hỏi Chu Minh thật tốt. Chu tam thiếu mở tài khoản ở trên mạng bao năm nay mà vẫn không bị lộ vai đúng là có nguyên nhân cả. Chu tiểu tiên nữ, gươm quý không cùn, danh bất hư truyền, uy chấn giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.