Chương 52: Đẹp trai chết mất
Y Nhân Khuê Khuê
01/08/2019
Một khi Chu tam thiếu kết hôn thì sẽ như thế này, đã thế đây lại còn là
ước mơ từ hồi cấp ba, bạn bè đều thấy nhảy 30 phút chính là lấy mạng bọn họ. Bọn họ không phải vũ công chuyên nghiệp, cũng không có ý định mở vũ hội, bọn họ cùng lắm chỉ là một đám con nhà giàu hay đến vũ trường nhảy vài điệu mà thôi... Nhưng ai bảo Chu Minh là bạn tốt của họ làm gì, bọn họ cắn chặt răng, đau khổ đồng ý.
Từ giây phút gật đầu đồng ý đó, bọn họ bắt đầu bước vào con đường luyện tập đầy khổ sở.
Bên phía Nhiếp Thanh Anh, cô đã nghĩ hết cách để nhập mật khẩu máy tính của ông xã. Cô nhớ lúc trước Chu Minh đâu có đặt mật khẩu, cô còn dùng qua máy tính của anh để làm việc nữa mà. Ai biết anh lại lên cơn đặt mật khẩu. Nhiếp Thanh Anh lấy sinh nhật của mình, sinh nhật của Chu Minh, thậm chí sinh nhật của mẹ chồng thử hết nhưng lại không đúng. Nhập sai liên tiếp nên máy tính bị khóa... Nhiếp Thanh Anh đành phải từ bỏ.
Cũng may, dù sao hôn lễ là chuyện của hai người, Chu Minh cũng không muốn giấu cô dâu đến đêm trước hôn lễ. Chưa được mấy ngày, lúc Chu Minh và vợ ra ngoài hẹn hò, giả vờ nhắc đến chuyện hôn lễ, anh hờ hững hỏi, "Vợ muốn tham gia không? Em có rảnh không? Nếu không rảnh cũng đừng miễn cưỡng bản thân, hôn lễ một người anh cũng có thể gánh được."
Nhiếp Thanh Anh:... Hôn lễ một người???
Bạn học Nhiếp chân thành: "Em rảnh."
Hôn lễ xác định diễn ra vào giữa tháng mười.
Vừa lúc Nhiếp Thanh Anh đồng ý với vũ sư Tôn Dĩnh Hồng đến thủ đô dự thi sẽ tìm bà ấy xin hướng dẫn, Nhiếp Thanh Anh không nói cho Chu Minh biết, cô tự giác gọi điện thoại xin lỗi vũ sư, cũng từ chối cuộc thi diễn ra vào tháng mười. Vũ sư vũ đoàn nghe thế thì rất tiếc, còn mắng Nhiếp Thanh Anh một trận, nhưng sau khi nghe cô sắp kết hôn, bên phía vũ đoàn vẫn tốt bụng cho cô mượn người, giúp cô thực hiện ý tưởng kết hôn của mình.
Mà vũ đoàn nghệ thuật ở thủ đô, nơi trước kia Nhiếp Thanh Anh từng làm việc, chuyện hôn lễ cô không chỉ nói với Lộ Khuê - người múa chính của đoàn mà còn mời tất cả đồng nghiệp cũ đến làm phù dâu. Mọi người tuy không thân với Nhiếp Thanh Anh lắm nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, bọn họ cũng muốn xem thử ông xã của đại mỹ nhân như Nhiếp Thanh Anh rốt cục là thần thánh phương nào.
Nhưng sau khi Chu Minh biết được, anh lại gọi điện cho từng người, bảo không cần đến thành phố A nữa.
Đồng nghiệp cũ của Nhiếp Thanh Anh: "... Hôn lễ lại bị hủy nữa hả?"
Như một trò đùa? Hôn lễ của Nhiếp Thanh Anh như tấu hài ấy!
Chu Minh lạnh nhạt đáp, "Không phải. Tôi đã đặt vé máy bay cho nhóm trai xinh gái đẹp bay thẳng đến Đức rồi, hôn lễ của tôi và vợ sẽ được tổ chức tại lâu đài Hohenschwangau."
Cả đám hít khí lạnh: "...!!!!"
Lên cơn rồi... Thế giới của người có tiền đúng là khác hẳn so với bọn họ.
...
Nước Đức được mệnh danh là "Đất nước của những lâu đài", là đất nước có nhiều lâu đài nhất trên thế giới. Những câu chuyện cổ tích lãng mạn như truyện cổ Grimm, Disney đều lấy nguyên mẫu từ những lâu đài của nước Đức. Chu tam thiếu có "lâu đài trong mơ" của mình, hôn lễ mơ ước của anh vẫn luôn hướng tới "Hôn lễ được tổ chức ở lâu đài."
Trong số những lâu đài ở Đức thì nổi tiếng nhất chính Neuschwanstein. Nó cũng là lâu đài trong, là nguyên mẫu của lâu đài Disney, là biểu tượng của nước Đức. Neuschwanstein thỏa mãn trái tim "thiếu nữ"
của Chu Minh, anh muốn có một vũ hội như Cinderella, muốn có giày thủy
tinh, cung điện lưu ly, hồ thiên nga... Nhưng Neuschwanstein lại không
thể cử hành hôn lễ.
Thế là địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn chính là Hohenschwangau. Trời xanh mây trắng, lâu đài Hohenschwangau cách Neuschwanstein chỉ một ngọn núi, cả hai đối diện với nhau. Lúc hôn lễ diễn ra tại Hohenschwangau, vừa hay Neuschwanstein lại làm cảnh nền cho hôn lễ, thỏa mãn yêu cầu trong mơ của Chu Minh.
Để có thể tổ chức hôn lễ tại Hohenschwangau, phải đặt sớm ít nhất là một năm, Chu Minh chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã có thể giải quyết vấn đề này cũng đều nhờ vào mối quan hệ khổng lồ của ba anh.
Chu đại gia vì hôn lễ của con trai mà đã vận dụng không biết bao nhiêu mối quan hệ bạn bè, tâm trạng Chu Minh có hơi phức tạp, nhưng cũng không từ chối yêu cầu được tham gia hôn lễ của Chu đại gia.
Nhưng nếu ba anh đến hôn lễ, thì mẹ anh sau khi gửi áo cưới xinh đẹp cho vợ anh xong cũng chỉ đồng ý ghi âm một bản dương cẩm cho đôi vợ chồng trẻ. Bà Lâm Quân Yến từ chối tham dự hôn lễ của con trai.
Hôn lễ này, ngoại trừ việc Lâm Quân Yến không đến dự ra thì mọi việc diễn ra vô cùng viên mãn.
Hôn lễ được tổ chức vào giữa tháng mười, đầu tháng mười, bọn họ đã bắt đầu bay sang Đức. Chu đại gia vung bút lên, muốn đôi vợ chồng trẻ chơi thật vui vẻ trước hôn lễ, còn sắp xếp hôn lễ, quản lý, ông đều gánh thay bọn họ. Hôn lễ này đã hao tốn một khoản tiền khổng lồ, một mình Chu Minh bỏ ra mấy trăm vạn, lại có Chu Kiến Quốc đầu tư, sau khi Chu Minh liên hệ với người chuẩn bị hôn lễ, anh cũng không có ý muốn nhắc lại chuyện chi phí.
Nhưng tất cả đều đáng giá.
Mọi chuyện giống hệt so với giấc mơ của Chu Minh, trong cánh rừng, mặt hồ lấp lánh ánh nước, vài chú thiên nga đang nghịch nước trong hồ. Dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè, cuối cùng cô đã vì anh mà mặc vào chiếc áo cưới trắng tinh khôi. Dưới bầu trời trong vắt phản chiếu trên mặt hồ, Nhiếp Thanh Anh cầm hoa bước từng bước trên thảm đỏ đi về phía anh dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Trong tiếng nhạc mang theo phong cách Đức tuy trang trọng nhưng ngập tràn sự vui vẻ, cô mặc áo cưới nhẹ nhàng lướt qua vài bức bích họa dưới ánh mắt kinh ngạc của anh.
Đôi mắt cô sáng trong tựa như bảo thạch, cô được ba Nhiếp dìu đến, lúc đưa tay về phía Chu Minh, trong giây phút đó, hốc mắt anh như nóng lên. Nhưng chỉ một giay sau, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nở nụ cười cổ vũ với Nhiếp Thanh Anh đang mất tự nhiên bên cạnh, cùng nhau đi đến trước mặt cha xứ.
...
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, nghe lời chứng hôn của cha xứ, trao nhẫn cho nhau, nụ hôn chính thức. Trong lâu đài thiêng liêng, lúc hai vợ chồng ôm nhau, Chu Minh ôm chặt lấy Nhiếp Thanh Anh hôn lên môi cô, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay hoan hô. Hai tai Nhiếp Thanh Anh đỏ lên, cười cười tránh về phía sau, nhưng lại bị ông xã ông ôm lại không cho tránh. Lúc hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, âm nhạc từ đoàn nhạc Vienna bắt đầu vang lên.
"Tuyệt vời!!"
"Hôn lễ đẹp quá!!"
Không riêng gì bạn bè trong nước đến dự, dân bản xứ cũng đến tham quan không ít. Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ liền cất lời chúc phúc, dù ngôn ngữ khác biệt, nhưng vào lúc này, những lời chúc phúc đều giống nhau.
Mấy cô gái:
"Cảm động quá, mình muốn khóc luôn này. Nhiếp Thanh Anh thật hạnh phúc."
"Hôm nay cô ấy thật đẹp, lúc cô ấy mặc áo cưới bước ra, mình cứ ngỡ như nhìn thấy công chúa. Xinh quá đi mất."
"Nghe nói chồng cô ấy theo đuổi cô ấy nhiều năm rồi? Rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về nhà, bảo sao lại tổ chức hôn lễ to thế này."
Mấy chàng trai:
"Ngày hôm nay hết bao nhiêu tiền nhỉ? Đúng là chỉ có tam thiếu quyết đoán, gặp tôi chắc tôi đau lòng chết mất."
"Nữ thần xinh đẹp thế này đương nhiên là đáng giá rồi. Mua tặng cô ấy cả lâu đài vẫn chưa là gì ấy chứ."
"Nhiếp Thanh Anh xinh thật. Tam thiếu thật may mắn."
Đến đây, hôn lễ vẫn chưa kết thúc, cao trào chỉ mới bắt đầu. Sau khi hai vợ chồng kết thúc nụ hôn, Chu Minh kéo Nhiếp Thanh Anh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần đi về phía sân khấu lớn phía sân sau. Nhiếp Thanh Anh không biết gì cả, anh dẫn cô đến chỗ mình muốn cô đứng, để vợ ngoan ngoan đứng im đó, anh nở nụ cười nghịch ngợm lại vô cùng tự tin.
Váy cưới kéo trên đất, Nhiếp Thanh Anh đứng trên bãi cỏ, bó hoa cưới vẫn chưa ném cho ai, cô nở nụ cười nhìn chồng mình.
Sau đó, âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, nhạc nền bắt đầu nổi lên. Là một vũ công chuyên nghiệp, Nhiếp Thanh Anh và nhóm phù dâu đều nhận ra đây là nhạc nền để nhảy. Cô chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy Chu Minh mặc vest đuôi én quay lại, dáng người cao ngất, anh cúi người, lịch sự chào cô một cái.
Trong nhóm khách, đoàn phù rể lục tục đứng dậy nhún vai. Khương Dược cười khẽ, tiện tay đưa mắt kính của mình cho Lộ Khê vẫn còn đang ngơ ngác cầm giúp, sau đó cùng bạn bè bước lên sân khấu. Trước mặt bọn họ chính là Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh đứng ở giữa, nhóm phù rể bắt đầu bài nhảy hiện đại đã khổ công luyện tập cả tháng nay.
"Ầm, ầm, ầm!"
Đã đẹp trai lại còn tài năng.
Dứt khoát lại lưu loát.
Đồ vest lịch lãm, nụ cười thân thiện, động tác lưu loát.
Lúc mười anh chàng đẹp trai dàn hàng ra bắt đầu nhảy tặng Nhiếp Thanh Anh, bạn bè đứng sau phấn khích hét to, "Trời ơi!!"
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
Mặc dù bọn họ không phải vũ công chuyên nghiệp, không thể so sánh với vũ đoàn, nhưng một ngày luyện tập hơn 12 tiếng, mọi người đều thuộc nằm lòng tất cả các động tác. Tiếng nhạc không ngừng thay đổi, trong không khí dường như có sợi dây vô hình cột chặt chân tay bọn họ, mười anh chàng đẹp trai với những động tác có khi giống hệt nhau lại giống như khác biệt, điệu nhảy không ngừng thay đổi khiến khán giả không kịp nhìn.
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh sáng bừng, ngập tràn ý cười. Tính cách của cô khá yên tĩnh nhưng lúc này đây lại không nhịn được bật cười ra tiếng, gương mặt ửng đỏ, cô kích động vỗ tay.
Thể lực nhóm phù rể có hạn, hơn nữa bọn họ không được huấn luyện chuyên nghiệp, với bài nhảy ba mươi phút, bọn họ không thể nhảy cả bài mà chỉ có thể thay phiên nhau ra nhảy. Nhưng dù có thay người bao nhiêu lần thì chú rể Chu Minh vẫn luôn có mặt từ đầu đến cuối. Nhiếp Thanh Anh nhìn vầng trán mướt mồ hôi của anh, đôi mắt lại sáng bừng. Cô yên lặng nhìn anh, nụ cười bên khóe môi của Chu Minh lại càng sâu thêm, mang theo chút cưng chiều, trêu chọc lòng cô.
Mặt Nhiếp Thanh Anh càng thêm đỏ.
Nhóm phù dâu sau lưng cô liên tục hét lên như điên, "Wow!"
"Trời ơi đẹp trai chết mất!"
Nhiếp Thanh Anh chưa bao giờ trải nghiệm tâm trạng kích động thế này, cô chưa khiêu vũ nhưng huyết dịch toàn thân như muốn bốc cháy, cả người như muốn bùng cháy. Cùng nhóm phù dâu đứng xem Chu Minh nhảy, cô dùng hết sức vỗ tay cho chồng mình, trên mặt xuất hiện nụ cười xinh đẹp nhất từ trước đến nay.
Nhiếp Thanh Anh, "Chồng của em giỏi quá!" Vừa dứt lời, mặt cô lại đỏ bừng, nhưng nụ cười càng thêm vui vẻ.
Vẫn chưa phải kết thúc.
Màn biểu diễn 30 phút kết thúc, Chu Minh làm một động tác kết thúc rực rỡ, bước xuống trước mặt Nhiếp Thanh Anh rồi quỳ xuống, anh cầm tay cô, đặt lên đó một nụ hôn. Chưa bao giờ Nhiếp Thanh Anh lại cười to đến thế, sau khi được anh hôn, cả người cô nóng rực, chăm chú nhìn anh rồi nhào vào lòng anh, mặc kệ mọi người xung quanh.
Trong lòng cô như muốn thét lên cùng bạn bè: Đẹp trai chết mất.
Đẹp trai chết mất!
Chu Minh quỳ gối trước mặt vợ, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh, cô rút tay ra khỏi tay anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ông xã, nhìn em nè."
Chu Minh cười, "Anh luôn nhìn em mà."
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu cười với anh. Như không kịp chờ đợi, cô gật đầu ra hiệu với đoàn nhạc, đưa bó hoa cưới cho người bên cạnh, nâng váy cưới nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Cô dâu vội vàng lên sân khấu trình diễn, nhóm phù dâu vội vã lên theo. Chỉ có mỗi Lộ Khê vẫn còn bình tĩnh, "Thanh Anh, cậu còn chưa thay đồ mà..."
Đồ vest trắng vốn dĩ đã chuẩn bị nhảy đâu rồi.
Nhưng Nhiếp Thanh Anh đã không còn quan tâm đến.
Cô không quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy, cô chỉ muốn biểu diễn cho Chu Minh xem. Cô chuyên múa cổ điển, nhưng người xem múa cổ điển có hạn, ở hôn lễ thế này, đương nhiên cô sẽ có điệu nhảy thích hợp với không khí hôm nay. Nhiếp Thanh Anh nhảy chính, nhóm phù dâu trong lễ phục xinh đẹp bắt đầu trình diễn tiết mục của mình tặng lại cho nhóm phù rể.
Lần này, đến lượt nhóm phù rể hét to, "Trời ạ!!!!"
Bọn họ nắm tay Chu Minh, đẩy vai anh, nói to, "Tam thiếu, vợ cậu lợi hại quá! Mặc áo cưới nhảy chính nha!"
"Nữ thần đẹp quá!"
Ánh đèn flash nháy lên khắp nơi, ống kính luôn dõi theo cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay. Bình thường Nhiếp Thanh Anh đã rất xinh đẹp, khi cô múa lại càng thêm sinh động, loại sinh động này có thể khiến cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người, vô cùng rực rỡ. Cô dâu mặc váy cưới xoay vòng trước mặt chú rể, tung người lên trong tiếng nhạc vừa vui tai lại vừa lãng mạn. Trong ánh mắt của Chu Minh chỉ có mỗi hình ảnh của cô.
Màn biểu diễn chuyên nghiệp dần kết thúc, âm nhạc cũng nhỏ dần, Chu Minh cứ tưởng là đã hết rồi. Nhưng không, Nhiếp Thanh Anh bước lại gần Chu Minh, đưa tay ôm lấy bả vai của anh, dắt anh lên sân khấu. Chu Minh nhíu mày, anh tưởng vợ tiện tay dẫn anh vào chơi một chút, tâm trạng như muốn bùng cháy, Nhiếp Thanh Anh dắt anh, anh cũng để tùy cô.
Nhóm phù dâu bắt đầu mời nhóm phù rể nhảy chung, đám bạn Chu Minh nhao nhao lên sân khấu.
Âm nhạc thay đổi, bản tango sôi động vang lên, cả nhóm phù rể đều kinh ngạc.
Còn Nhiếp Thanh Anh lại ôm eo Chu Minh, nhảy bước nam, dẫn anh nhảy theo mình.
Chu Minh, "..."
Vợ anh mặc váy cưới lại nhảy bước của nam, còn anh lại nhảy bước nữ? Không được! Điệu Waltz của anh đâu rồi! Đoàn nhạc xảy ra chuyện gì thế... Nhưng trong tiếng nhạc sôi động, đối mặt với ánh mắt cổ vũ của vợ yêu, Chu Minh cắn môi, rốt cục cũng nhận lời mời của cô.
****
Lâu đài Neuschwanstein
Lâu đài Hohenschwangau
***
Hu hu cuối cùng cũng cưới rồi mấy má ôi *tung hoa*
Từ giây phút gật đầu đồng ý đó, bọn họ bắt đầu bước vào con đường luyện tập đầy khổ sở.
Bên phía Nhiếp Thanh Anh, cô đã nghĩ hết cách để nhập mật khẩu máy tính của ông xã. Cô nhớ lúc trước Chu Minh đâu có đặt mật khẩu, cô còn dùng qua máy tính của anh để làm việc nữa mà. Ai biết anh lại lên cơn đặt mật khẩu. Nhiếp Thanh Anh lấy sinh nhật của mình, sinh nhật của Chu Minh, thậm chí sinh nhật của mẹ chồng thử hết nhưng lại không đúng. Nhập sai liên tiếp nên máy tính bị khóa... Nhiếp Thanh Anh đành phải từ bỏ.
Cũng may, dù sao hôn lễ là chuyện của hai người, Chu Minh cũng không muốn giấu cô dâu đến đêm trước hôn lễ. Chưa được mấy ngày, lúc Chu Minh và vợ ra ngoài hẹn hò, giả vờ nhắc đến chuyện hôn lễ, anh hờ hững hỏi, "Vợ muốn tham gia không? Em có rảnh không? Nếu không rảnh cũng đừng miễn cưỡng bản thân, hôn lễ một người anh cũng có thể gánh được."
Nhiếp Thanh Anh:... Hôn lễ một người???
Bạn học Nhiếp chân thành: "Em rảnh."
Hôn lễ xác định diễn ra vào giữa tháng mười.
Vừa lúc Nhiếp Thanh Anh đồng ý với vũ sư Tôn Dĩnh Hồng đến thủ đô dự thi sẽ tìm bà ấy xin hướng dẫn, Nhiếp Thanh Anh không nói cho Chu Minh biết, cô tự giác gọi điện thoại xin lỗi vũ sư, cũng từ chối cuộc thi diễn ra vào tháng mười. Vũ sư vũ đoàn nghe thế thì rất tiếc, còn mắng Nhiếp Thanh Anh một trận, nhưng sau khi nghe cô sắp kết hôn, bên phía vũ đoàn vẫn tốt bụng cho cô mượn người, giúp cô thực hiện ý tưởng kết hôn của mình.
Mà vũ đoàn nghệ thuật ở thủ đô, nơi trước kia Nhiếp Thanh Anh từng làm việc, chuyện hôn lễ cô không chỉ nói với Lộ Khuê - người múa chính của đoàn mà còn mời tất cả đồng nghiệp cũ đến làm phù dâu. Mọi người tuy không thân với Nhiếp Thanh Anh lắm nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, bọn họ cũng muốn xem thử ông xã của đại mỹ nhân như Nhiếp Thanh Anh rốt cục là thần thánh phương nào.
Nhưng sau khi Chu Minh biết được, anh lại gọi điện cho từng người, bảo không cần đến thành phố A nữa.
Đồng nghiệp cũ của Nhiếp Thanh Anh: "... Hôn lễ lại bị hủy nữa hả?"
Như một trò đùa? Hôn lễ của Nhiếp Thanh Anh như tấu hài ấy!
Chu Minh lạnh nhạt đáp, "Không phải. Tôi đã đặt vé máy bay cho nhóm trai xinh gái đẹp bay thẳng đến Đức rồi, hôn lễ của tôi và vợ sẽ được tổ chức tại lâu đài Hohenschwangau."
Cả đám hít khí lạnh: "...!!!!"
Lên cơn rồi... Thế giới của người có tiền đúng là khác hẳn so với bọn họ.
...
Nước Đức được mệnh danh là "Đất nước của những lâu đài", là đất nước có nhiều lâu đài nhất trên thế giới. Những câu chuyện cổ tích lãng mạn như truyện cổ Grimm, Disney đều lấy nguyên mẫu từ những lâu đài của nước Đức. Chu tam thiếu có "lâu đài trong mơ" của mình, hôn lễ mơ ước của anh vẫn luôn hướng tới "Hôn lễ được tổ chức ở lâu đài."
Trong số những lâu đài ở Đức thì nổi tiếng nhất chính Neuschwanstein. Nó cũng là lâu đài trong
Thế là địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn chính là Hohenschwangau. Trời xanh mây trắng, lâu đài Hohenschwangau cách Neuschwanstein chỉ một ngọn núi, cả hai đối diện với nhau. Lúc hôn lễ diễn ra tại Hohenschwangau, vừa hay Neuschwanstein lại làm cảnh nền cho hôn lễ, thỏa mãn yêu cầu trong mơ của Chu Minh.
Để có thể tổ chức hôn lễ tại Hohenschwangau, phải đặt sớm ít nhất là một năm, Chu Minh chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã có thể giải quyết vấn đề này cũng đều nhờ vào mối quan hệ khổng lồ của ba anh.
Chu đại gia vì hôn lễ của con trai mà đã vận dụng không biết bao nhiêu mối quan hệ bạn bè, tâm trạng Chu Minh có hơi phức tạp, nhưng cũng không từ chối yêu cầu được tham gia hôn lễ của Chu đại gia.
Nhưng nếu ba anh đến hôn lễ, thì mẹ anh sau khi gửi áo cưới xinh đẹp cho vợ anh xong cũng chỉ đồng ý ghi âm một bản dương cẩm cho đôi vợ chồng trẻ. Bà Lâm Quân Yến từ chối tham dự hôn lễ của con trai.
Hôn lễ này, ngoại trừ việc Lâm Quân Yến không đến dự ra thì mọi việc diễn ra vô cùng viên mãn.
Hôn lễ được tổ chức vào giữa tháng mười, đầu tháng mười, bọn họ đã bắt đầu bay sang Đức. Chu đại gia vung bút lên, muốn đôi vợ chồng trẻ chơi thật vui vẻ trước hôn lễ, còn sắp xếp hôn lễ, quản lý, ông đều gánh thay bọn họ. Hôn lễ này đã hao tốn một khoản tiền khổng lồ, một mình Chu Minh bỏ ra mấy trăm vạn, lại có Chu Kiến Quốc đầu tư, sau khi Chu Minh liên hệ với người chuẩn bị hôn lễ, anh cũng không có ý muốn nhắc lại chuyện chi phí.
Nhưng tất cả đều đáng giá.
Mọi chuyện giống hệt so với giấc mơ của Chu Minh, trong cánh rừng, mặt hồ lấp lánh ánh nước, vài chú thiên nga đang nghịch nước trong hồ. Dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè, cuối cùng cô đã vì anh mà mặc vào chiếc áo cưới trắng tinh khôi. Dưới bầu trời trong vắt phản chiếu trên mặt hồ, Nhiếp Thanh Anh cầm hoa bước từng bước trên thảm đỏ đi về phía anh dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Trong tiếng nhạc mang theo phong cách Đức tuy trang trọng nhưng ngập tràn sự vui vẻ, cô mặc áo cưới nhẹ nhàng lướt qua vài bức bích họa dưới ánh mắt kinh ngạc của anh.
Đôi mắt cô sáng trong tựa như bảo thạch, cô được ba Nhiếp dìu đến, lúc đưa tay về phía Chu Minh, trong giây phút đó, hốc mắt anh như nóng lên. Nhưng chỉ một giay sau, anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nở nụ cười cổ vũ với Nhiếp Thanh Anh đang mất tự nhiên bên cạnh, cùng nhau đi đến trước mặt cha xứ.
...
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, nghe lời chứng hôn của cha xứ, trao nhẫn cho nhau, nụ hôn chính thức. Trong lâu đài thiêng liêng, lúc hai vợ chồng ôm nhau, Chu Minh ôm chặt lấy Nhiếp Thanh Anh hôn lên môi cô, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay hoan hô. Hai tai Nhiếp Thanh Anh đỏ lên, cười cười tránh về phía sau, nhưng lại bị ông xã ông ôm lại không cho tránh. Lúc hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, âm nhạc từ đoàn nhạc Vienna bắt đầu vang lên.
"Tuyệt vời!!"
"Hôn lễ đẹp quá!!"
Không riêng gì bạn bè trong nước đến dự, dân bản xứ cũng đến tham quan không ít. Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ liền cất lời chúc phúc, dù ngôn ngữ khác biệt, nhưng vào lúc này, những lời chúc phúc đều giống nhau.
Mấy cô gái:
"Cảm động quá, mình muốn khóc luôn này. Nhiếp Thanh Anh thật hạnh phúc."
"Hôm nay cô ấy thật đẹp, lúc cô ấy mặc áo cưới bước ra, mình cứ ngỡ như nhìn thấy công chúa. Xinh quá đi mất."
"Nghe nói chồng cô ấy theo đuổi cô ấy nhiều năm rồi? Rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về nhà, bảo sao lại tổ chức hôn lễ to thế này."
Mấy chàng trai:
"Ngày hôm nay hết bao nhiêu tiền nhỉ? Đúng là chỉ có tam thiếu quyết đoán, gặp tôi chắc tôi đau lòng chết mất."
"Nữ thần xinh đẹp thế này đương nhiên là đáng giá rồi. Mua tặng cô ấy cả lâu đài vẫn chưa là gì ấy chứ."
"Nhiếp Thanh Anh xinh thật. Tam thiếu thật may mắn."
Đến đây, hôn lễ vẫn chưa kết thúc, cao trào chỉ mới bắt đầu. Sau khi hai vợ chồng kết thúc nụ hôn, Chu Minh kéo Nhiếp Thanh Anh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần đi về phía sân khấu lớn phía sân sau. Nhiếp Thanh Anh không biết gì cả, anh dẫn cô đến chỗ mình muốn cô đứng, để vợ ngoan ngoan đứng im đó, anh nở nụ cười nghịch ngợm lại vô cùng tự tin.
Váy cưới kéo trên đất, Nhiếp Thanh Anh đứng trên bãi cỏ, bó hoa cưới vẫn chưa ném cho ai, cô nở nụ cười nhìn chồng mình.
Sau đó, âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, nhạc nền bắt đầu nổi lên. Là một vũ công chuyên nghiệp, Nhiếp Thanh Anh và nhóm phù dâu đều nhận ra đây là nhạc nền để nhảy. Cô chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy Chu Minh mặc vest đuôi én quay lại, dáng người cao ngất, anh cúi người, lịch sự chào cô một cái.
Trong nhóm khách, đoàn phù rể lục tục đứng dậy nhún vai. Khương Dược cười khẽ, tiện tay đưa mắt kính của mình cho Lộ Khê vẫn còn đang ngơ ngác cầm giúp, sau đó cùng bạn bè bước lên sân khấu. Trước mặt bọn họ chính là Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh đứng ở giữa, nhóm phù rể bắt đầu bài nhảy hiện đại đã khổ công luyện tập cả tháng nay.
"Ầm, ầm, ầm!"
Đã đẹp trai lại còn tài năng.
Dứt khoát lại lưu loát.
Đồ vest lịch lãm, nụ cười thân thiện, động tác lưu loát.
Lúc mười anh chàng đẹp trai dàn hàng ra bắt đầu nhảy tặng Nhiếp Thanh Anh, bạn bè đứng sau phấn khích hét to, "Trời ơi!!"
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
Mặc dù bọn họ không phải vũ công chuyên nghiệp, không thể so sánh với vũ đoàn, nhưng một ngày luyện tập hơn 12 tiếng, mọi người đều thuộc nằm lòng tất cả các động tác. Tiếng nhạc không ngừng thay đổi, trong không khí dường như có sợi dây vô hình cột chặt chân tay bọn họ, mười anh chàng đẹp trai với những động tác có khi giống hệt nhau lại giống như khác biệt, điệu nhảy không ngừng thay đổi khiến khán giả không kịp nhìn.
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh sáng bừng, ngập tràn ý cười. Tính cách của cô khá yên tĩnh nhưng lúc này đây lại không nhịn được bật cười ra tiếng, gương mặt ửng đỏ, cô kích động vỗ tay.
Thể lực nhóm phù rể có hạn, hơn nữa bọn họ không được huấn luyện chuyên nghiệp, với bài nhảy ba mươi phút, bọn họ không thể nhảy cả bài mà chỉ có thể thay phiên nhau ra nhảy. Nhưng dù có thay người bao nhiêu lần thì chú rể Chu Minh vẫn luôn có mặt từ đầu đến cuối. Nhiếp Thanh Anh nhìn vầng trán mướt mồ hôi của anh, đôi mắt lại sáng bừng. Cô yên lặng nhìn anh, nụ cười bên khóe môi của Chu Minh lại càng sâu thêm, mang theo chút cưng chiều, trêu chọc lòng cô.
Mặt Nhiếp Thanh Anh càng thêm đỏ.
Nhóm phù dâu sau lưng cô liên tục hét lên như điên, "Wow!"
"Trời ơi đẹp trai chết mất!"
Nhiếp Thanh Anh chưa bao giờ trải nghiệm tâm trạng kích động thế này, cô chưa khiêu vũ nhưng huyết dịch toàn thân như muốn bốc cháy, cả người như muốn bùng cháy. Cùng nhóm phù dâu đứng xem Chu Minh nhảy, cô dùng hết sức vỗ tay cho chồng mình, trên mặt xuất hiện nụ cười xinh đẹp nhất từ trước đến nay.
Nhiếp Thanh Anh, "Chồng của em giỏi quá!" Vừa dứt lời, mặt cô lại đỏ bừng, nhưng nụ cười càng thêm vui vẻ.
Vẫn chưa phải kết thúc.
Màn biểu diễn 30 phút kết thúc, Chu Minh làm một động tác kết thúc rực rỡ, bước xuống trước mặt Nhiếp Thanh Anh rồi quỳ xuống, anh cầm tay cô, đặt lên đó một nụ hôn. Chưa bao giờ Nhiếp Thanh Anh lại cười to đến thế, sau khi được anh hôn, cả người cô nóng rực, chăm chú nhìn anh rồi nhào vào lòng anh, mặc kệ mọi người xung quanh.
Trong lòng cô như muốn thét lên cùng bạn bè: Đẹp trai chết mất.
Đẹp trai chết mất!
Chu Minh quỳ gối trước mặt vợ, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh, cô rút tay ra khỏi tay anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ông xã, nhìn em nè."
Chu Minh cười, "Anh luôn nhìn em mà."
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu cười với anh. Như không kịp chờ đợi, cô gật đầu ra hiệu với đoàn nhạc, đưa bó hoa cưới cho người bên cạnh, nâng váy cưới nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Cô dâu vội vàng lên sân khấu trình diễn, nhóm phù dâu vội vã lên theo. Chỉ có mỗi Lộ Khê vẫn còn bình tĩnh, "Thanh Anh, cậu còn chưa thay đồ mà..."
Đồ vest trắng vốn dĩ đã chuẩn bị nhảy đâu rồi.
Nhưng Nhiếp Thanh Anh đã không còn quan tâm đến.
Cô không quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy, cô chỉ muốn biểu diễn cho Chu Minh xem. Cô chuyên múa cổ điển, nhưng người xem múa cổ điển có hạn, ở hôn lễ thế này, đương nhiên cô sẽ có điệu nhảy thích hợp với không khí hôm nay. Nhiếp Thanh Anh nhảy chính, nhóm phù dâu trong lễ phục xinh đẹp bắt đầu trình diễn tiết mục của mình tặng lại cho nhóm phù rể.
Lần này, đến lượt nhóm phù rể hét to, "Trời ạ!!!!"
Bọn họ nắm tay Chu Minh, đẩy vai anh, nói to, "Tam thiếu, vợ cậu lợi hại quá! Mặc áo cưới nhảy chính nha!"
"Nữ thần đẹp quá!"
Ánh đèn flash nháy lên khắp nơi, ống kính luôn dõi theo cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay. Bình thường Nhiếp Thanh Anh đã rất xinh đẹp, khi cô múa lại càng thêm sinh động, loại sinh động này có thể khiến cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người, vô cùng rực rỡ. Cô dâu mặc váy cưới xoay vòng trước mặt chú rể, tung người lên trong tiếng nhạc vừa vui tai lại vừa lãng mạn. Trong ánh mắt của Chu Minh chỉ có mỗi hình ảnh của cô.
Màn biểu diễn chuyên nghiệp dần kết thúc, âm nhạc cũng nhỏ dần, Chu Minh cứ tưởng là đã hết rồi. Nhưng không, Nhiếp Thanh Anh bước lại gần Chu Minh, đưa tay ôm lấy bả vai của anh, dắt anh lên sân khấu. Chu Minh nhíu mày, anh tưởng vợ tiện tay dẫn anh vào chơi một chút, tâm trạng như muốn bùng cháy, Nhiếp Thanh Anh dắt anh, anh cũng để tùy cô.
Nhóm phù dâu bắt đầu mời nhóm phù rể nhảy chung, đám bạn Chu Minh nhao nhao lên sân khấu.
Âm nhạc thay đổi, bản tango sôi động vang lên, cả nhóm phù rể đều kinh ngạc.
Còn Nhiếp Thanh Anh lại ôm eo Chu Minh, nhảy bước nam, dẫn anh nhảy theo mình.
Chu Minh, "..."
Vợ anh mặc váy cưới lại nhảy bước của nam, còn anh lại nhảy bước nữ? Không được! Điệu Waltz của anh đâu rồi! Đoàn nhạc xảy ra chuyện gì thế... Nhưng trong tiếng nhạc sôi động, đối mặt với ánh mắt cổ vũ của vợ yêu, Chu Minh cắn môi, rốt cục cũng nhận lời mời của cô.
****
Lâu đài Neuschwanstein
Lâu đài Hohenschwangau
***
Hu hu cuối cùng cũng cưới rồi mấy má ôi *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.