Chương 32: "Ông xã của Nhiếp Thanh Anh."
Y Nhân Khuê Khuê
03/04/2019
Sau khi nói ra, Chu Minh cảm thấy khoảng cách giữa mình và nữ thần đã
rút ngắn lại không ít. Anh không muốn giả vờ tức giận nữa, Nhiếp Thanh
Anh không khóc nhưng nhìn đôi mắt rưng rưng ấy anh lại thấy trái tim
mình thắt lại, không thể thở nổi. Chu Minh không chịu nổi, chỉ muốn nhẹ
giọng dỗ dành cô vui vẻ.
Nhiếp Thanh Anh tuy ít biểu hiện ra ngoài, nhưng ít ra cười vẫn tốt hơn là khóc.
Vì an ủi cô, Chu Minh không tiếc lấy bản thân mình ra làm ví dụ, "Không hòa hợp với mọi người có gì không tốt? Em nhìn anh đi, anh quan hệ xã giao rất tốt, bạn bè ở khắp nơi. Nhưng cũng chỉ toàn là bạn xấu thôi, chơi xã giao là được rồi, có ai lấy chân tình ra trao đổi bao giờ? Con nhà giàu mà, có nhiều người nghĩ anh là thằng phá của, cứ tìm anh để lừa gạt mượn tiền. Qua mấy lần như thế thì đều lòi đuôi ra hết, anh đối đãi bọn họ bằng chân tình nhưng người ta lại nghĩ anh là đồ ngu! Nên Anh Anh à, em xinh đẹp như thế này, phải làm một nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo được người người theo đuổi mới đúng. Mình càng chạy theo năn nỉ xin chút lòng thương thì càng khó chiếm, càng trầm tĩnh yêu quý bản thân mình thì mọi người mới nhìn ra điểm tốt ở em."
"Mọi người đều nói em xinh đẹp, múa giỏi, tính tình tốt. Em có biết người ta nói gì về anh không?"
Nhiếp Thanh Anh hiếu kỳ hỏi anh, "Nói gì?"
Chu Minh im lặng một chút, sau đó cười giễu, "Con trai của Chu đại gia, Chu tam thiếu, thiếu gia con nhà giàu."
Nhiếp Thanh Anh không hiểu chớp chớp đôi mắt.
Vợ của anh đúng là tay mơ trên phương diện đối nhân xử thế, anh đành giải thích với cô, "Tất cả đánh giá về em đều căn cứ vào bản thân em, còn anh thì toàn dựa vào người khác. Anh học tài chính ở Anh, lúc học đại học có mở một công ty cùng với vài anh em, làm từ thiện. Nhưng công ty nhỏ của anh đứng trước đế quốc của Chu Kiến Quốc thì không đáng một đồng. Đến khi anh về nước, vào công ty của ông ấy, vừa vào liền lên làm giám đốc. Mỗi khi nhắc đến anh, mọi người đều nghĩ anh là một thằng ăn chơi, thành tựu anh có được hôm nay đều do Chu Kiến Quốc ban cho, dựa vào anh là con của ông ta. Ha ha, bọn họ thì biết cái đếch gì! Từ lúc học cấp 3 đến giờ, anh chưa đụng đến một đồng của ông ta!"
Nhắc đến Chu đại gia, cảm xúc của Chu Minh trở nên bất ổn, vẻ mặt anh hầm hầm mắng chửi, chế giễu, dễ dàng nhận ra quan hệ của hai ba con không hề tốt.
Nhiếp Thanh Anh, "Anh không thích ba, vậy tại sao sau khi về nước lại vào công ty của ông ấy?"
Chu Minh dừng lại, cười tí tởn, "Vì tập đoàn của ông ấy có cổ phần của anh và mẹ, sao anh phải để ông ấy hưởng lợi chứ?"
Nhiếp Thanh Anh, "À."
Chu Minh thấy cô tin lời mình răm rắp, đưa tay khẽ chạm vào mái tóc dài của cô, trong lòng thầm than vợ mình đúng là dễ bị lừa. Nguyên nhân quay về nước quá phức tạp, Nhiếp Thanh Anh là một trong những nguyên nhân đó, chuyện này dĩ nhiên không cần phải nói với cô. Chu Minh vào công ty của Chu Kiến Quốc mà không xin vào mấy công ty khác cũng không hẳn là vì cổ phần, một phần là do Chu Minh bây giờ vẫn chưa thể đối địch với Chu Kiến Quốc, vương quốc Chu thị quá mạnh, còn có nguyên nhân là người thừa kế chủ tịch của hội đồng quản trị.
Chu Minh nghĩ thầm, mấy chuyện này để sau này hẳn nói với vợ, bây giờ mà nói ra chuyện gia đình phức tạp của anh, chẳng may dọa vợ anh sợ rồi quyết tâm ly hôn với anh thì phải làm sao?
Nhưng ít ra Nhiếp Thanh Anh nghe anh dỗ dành an ủi nãy giờ nên không có khóc.
Chu Minh nhân cơ hội nắm tay cô, Nhiếp Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, những cơn sóng lăn tăn dưới mặt sông hắt lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông, cô nhìn anh nhưng anh lại giờ vờ không thấy, cô mấp máy đôi môi, "Ông xã ơi."
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh, "Nhiều người nghĩ anh coi tiền như rác rồi đến lừa anh mượn tiền. Anh bị lừa thật hả? Rồi có ai trả tiền lại cho anh không?"
Chu Minh, "..."
Anh đơ ra, thẹn quá hóa giận quay sang nhìn cô, "Em có thể nào nghe vào trọng tâm có được không hả? Anh nói với em nhiều như vậy là nói cho em nghe chuyện anh bị gạt tiền hả? Anh là đang an ủi em đấy vợ ơi, anh lấy bản thân mình..."
Nhiếp Thanh Anh cắt ngang lời anh, " Anh không đòi được tiền đúng không?"
Chu Minh tức giận, "Anh Anh, chú ý trọng điểm!"
Chu Minh bên cạnh ân cần dạy dỗ lại vợ mình, Nhiếp Thanh Anh cười cười: Không ngờ Chu tam thiếu lại có lúc ngây thơ như thế.
Trong lòng cảm thấy có hơi tiếc nuối, thầm nghĩ nếu như mình không bị mù mặt thì tốt rồi, có thể quay lại thời cấp 3 thì tốt biết bao nhiêu. Lộ Khê nói trong số những người theo đuổi cô, Chu Minh là người dễ nhận ra nhất. Cô muốn quay về lúc ấy, muốn nhận ra Chu Minh. Nếu sau này cô và anh kết hôn, cô muốn nhìn xem anh ấy lúc cấp 3 như thế nào, tò mò về ông chồng tương lai của mình, ông chồng có được nhờ cưới chui rốt cục là người như thế nào?
...
Nhiếp Thanh Anh dành cả một đêm để nhớ về thời cấp 3 nhưng ký ức của cô lại rất mơ hồ. Lúc đi học cô đều dành thời gian cho việc múa, bản thân lại sợ giao tiếp, người theo đuổi thì nhiều. Cho dù Chu Minh có đẹp trai nổi bật thế nào thì bạn Nhiếp sợ người lạ cũng sẽ cúi đầu làm lơ mà thôi.
Ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ mơ thấy. Sau khi chìm vào giấc ngủ, Nhiếp Thanh Anh mơ một giấc mơ, đó là lúc cô sau khi thi năng khiếu xong thì quay về trường để thi văn hóa*.
*Sinh viên nghệ thuật phải trải qua hai kỳ thi: thi năng khiếu, thi văn hóa. Đề thi văn hóa là đề thi chung, thi cùng với các thí sinh bình thường.
Lúc ấy, Nhiếp Thanh Anh vừa tham gia lễ tốt nghiệp, quay về trường thu dọn hành lý chuẩn bị thủ tục rời trường. Sau khi thi đại học, cả sân trường vắng đi một nửa, khung cảnh tiêu điều. Ba mẹ đến trường đón cho nên cô đứng trước cổng chờ bọn họ, sau đó cô gặp một chàng trai ung dung bước đến.
Chàng trai mặc đồ theo phong cách punk, anh đá hòn đá dưới chân, không hề hòa hợp với không khí sân trường cho lắm. Chàng trai bất thình lình ngẩng đầu lên, dáng vẻ ngông nghênh không sợ ai.
Đứng trước cổng trường, chàng trai sửng sốt khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
Nhiếp Thanh Anh nhìn thấy anh, do dự một chút rồi mỉm cười chào anh.
Nụ cười của cô khiến chàng trai mở miệng, "Hôm nay em về nhà hả?"
Nhiếp Thanh Anh sửng sốt, lúng túng thầm nghĩ người này chắc hẳn là có quen biết với cô nhỉ? Cô nhìn anh hồi lâu nhưng không chắc mình có quen người ta hay không, nhưng vì lịch sự, cô vẫn chủ động trò chuyện với anh.
Dĩ nhiên chàng trai lúc ấy chính là Chu Minh.
Mấy tháng qua vì chuyện gia đình mà tâm trạng anh không được vui, nhưng vì thấy cô nói chuyện với mình, anh bèn nở nụ cười với cô. Điểm tốt của Nhiếp Thanh Anh chính là đây, dù cô không chấp nhận anh nhưng mỗi lần anh nói chuyện cô đều sẽ đáp lại.
Bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng.
Đây chính là nữ thần của anh.
Hai mắt Chu Minh như bừng sáng, thoải mái đứng trước cổng trường tán dóc với cô cả buổi trời. Anh qua đây để xem bạn bè thi thế nào, anh không có tâm trạng vui đùa gì, nhưng không ngờ lại gặp được cô, đúng là niềm vui bất ngờ. Ba mẹ Nhiếp đến trường học, thấy con gái duyên dáng đứng trước cổng trường đang nói chuyện hăng say với một chàng trai.
Hai ông bà lo lắng: Có phải con gái nhà mình đang yêu sớm hay không?
Nhìn cậu trai kia... Ừ, thằng nhỏ có đẹp trai cỡ nào cũng không thể quyến rũ được Anh Anh đâu.
Ba mẹ Nhiếp gọi một tiếng, cô nhìn sang, Chu Minh lập tức đi theo, nhiệt tình chào cô chào chú. Ba mẹ Nhiếp đều là người trí thức, lịch sự, con gái mình xinh đẹp thế này, nhìn thấy bạn nam nói chuyện với con gái nhà mình thì không vui cho lắm. Nhưng miệng Chu Minh lại quá ngọt, chủ động xắn tay áo giúp bọn họ xách hành lý, nói chuyện trời Nam đất Bắc, sau lại hỏi chú có mệt không, dì có khỏe không... Còn Nhiếp Thanh Anh đứng im bên cạnh anh cứ như khúc gỗ.
Tựa như Chu Minh mới chính là con ruột của ba mẹ Nhiếp.
Từ cổng trường đến ký túc xá nữ, ba Nhiếp lúc đầu còn nghiêm mặt không nói chuyện thì bây giờ hai hàng chân mày đã giãn ra, mẹ Nhiếp thì luôn giữ ý cười bên môi.
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, không biết vì sao chỉ gặp một bạn nam đi ngang qua thôi mà có thể nói chuyện hăng say với ba mẹ mình như thế, hơn nữa cậu ta còn không chịu đi... Ba mẹ cũng không đuổi cậu ta đi?
Bạn học Nhiếp Thanh Anh 17 tuổi vẫn mang theo tâm trạng ngỡ ngàng cùng Chu Minh di chuyển đồ đạc, đến lúc gần đi, Chu Minh còn hỏi ba mẹ cô có muốn ở lại thành phố A chơi vài ngày hay không? Nếu có thì đến nhà anh ở tạm, anh bảo ba mẹ anh đi công tác, chỉ có mình anh ở nhà, anh có thể đưa chú và dì tham quan thành phố A. Ba mẹ Nhiếp do dự một lát rồi lịch sự từ chối -- Dù sao đây là đối tượng yêu sớm của con gái nhà mình.
Đóng cửa xe, ba mẹ Nhiếp vẫn còn nhìn thấy chàng trai nhiệt tình vẫy tay chào mình ở ngoài cửa sổ, "Chú, dì, Thanh Anh, hẹn gặp lại!"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô ngơ ngác vẫy tay chào anh, ba mẹ Nhiếp cũng thế. Xe dần dần chạy đi, chàng trai đứng trước cửa trường học bỗng chốc trở thành một điểm nhỏ. Nhiếp Thanh Anh quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt. cô nhìn thấy sự cô đơn hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn xe của cô càng ngày càng xa, trong mắt anh giống như có một thứ quan trọng đã rời bỏ cuộc đời mình.
Ba Nhiếp lái xe nhìn thấy con gái cứ quay đầu nhìn chàng trai đứng trước cổng trường, ông tằng hắng một cái, vì ở đây không có người ngoài cho nên ba Nhiếp vờ hỏi cô, "Anh Anh, cậu ta là bạn trai con hả?"
Nhiếp Thanh Anh giật nảy mình, "Không phải đâu. Yêu sớm ảnh hưởng đến việc học, không tốt."
Mẹ Nhiếp khẽ trách cô, "Con bé này nói gì thế? Ba mẹ có trách con đâu, con gái mẹ xinh xắn thế này, nhiều người theo đuổi là chuyện đương nhiên. Con tưởng ba mẹ không biết à? Còn giấu giấu diếm diếm nữa chứ!
Nhiếp Thanh Anh, "Không có mà!"
Mẹ Nhiếp không tin cô, hỏi tiếp, "Bạn trai con tên gì vậy? Ừm, dáng người cao ráo, con nếu mang giày cao gót vào cũng không khiến cậu ấy thấp đi, con trai tuổi này vẫn có thể cao nữa, nhìn cũng đẹp trai nữa, đôi mắt sáng trong kia nhìn mẹ khiến mẹ ngại ghê..."
Ba Nhiếp xen vào, "Đúng là, sao chỉ nhìn vẻ ngoài hả? Không hỏi thăm gia đình cậu ta ra sao? Nhà có anh chị em gì không? Anh Anh con còn nhỏ, ba nói cho con nghe, con đừng để cậu ta lừa cái gì cũng đồng ý. Cậu ta là con một thì không sao, nếu như có hơn hai người chị thì phải xem xét cho thật kỹ, chẳng may nhà đó trọng nam khinh nữ thì phải làm sao..."
Mẹ Nhiếp ngồi bên cạnh gật đầu tán thành, "Đúng, đúng, đúng! Anh Anh à, con vẫn chưa nói cho ba mẹ biết bạn trai của con tên gì?"
Nhiếp Thanh Anh, "Con không biết mà. Con chỉ gặp cậu ta đi ngang qua thôi, anh ấy không phải bạn trai con, con không biết anh ấy là ai."
Ba mẹ Nhiếp không hề tin lời cô nói, cho là con gái sợ mình biết chuyện nó yêu sớm. Bọn họ cười cười không nhắc đến chuyện này nữa.
Sau này, sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, ba mẹ Nhiếp có hỏi Nhiếp Thanh Anh điểm số của cậu trai kia, hỏi cậu ấy sẽ nộp đơn vào trường nào. Nhưng Nhiếp Thanh Anh không nói một câu, ba mẹ Nhiếp có hơi thất vọng. Mãi cho đến năm nhất đại học, Nhiếp Thanh Anh quen Từ Bạch Dương, ba mẹ Nhiếp mới biết lúc ấy mình đúng là suy nghĩ quá nhiều.
...
Sáng hôm sau, Nhiếp Thanh Anh nhớ lại giấc mộng tối qua, trong lúc nhất thời cũng không biết đây là mộng hay là thật. Nhịp tim cô đập thình thịch, nếu giấc mơ này là thật, vậy chẳng phải cô đã nhớ đến một đoạn ký ức có liên quan đến anh rồi chăng?
Cô vội vàng bước xuống giường gọi "Chu Minh!"
"Ông xã!"
Sáng sớm, cô Nhiếp mặc áo ngủ tóc xõa tung chạy xuống thư phòng ở dưới lầu thì nhìn thấy ông xã mặc Âu phục, mang giày tây. Chưa đến 7 giờ mà Chu Minh đã ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính. Dáng vẻ Chu thiếu mang mắt kính, thắt cà vạt khác hẳn so với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường. Lúc anh làm việc, ngón tay đặt lên bàn phím như đang nhảy múa, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt, mắt kính của anh.
Nhiếp Thanh Anh đi đến, bất chợt bị vẻ ngoài đẹp trai của Chu Minh hớp hồn.
Đại não trống rỗng, cô quên mất mục đích đến đây của mình.
Nhiếp Thanh Anh sững sờ một lát mới nhẹ giọng hỏi anh, "Anh đang làm việc hả? Có phải em quấy rầy anh không? Anh ăn sáng chưa?"
Mắt Chu Minh không rời lấy màn hình, mở miệng nói, "Không gấp. em chờ một lát, anh xuống làm bữa sáng ngay. Vợ ơi em đi luyện múa trước đi, chờ em luyện xong thì bữa sáng đã xong. Đúng rồi, em đến tìm anh có chuyện gì vậy?"
Nhiếp Thanh Anh không biết anh có bận thật hay khhoong, chỉ nhẹ nhàng kể lại giấc mơ của mình cho anh nghe, quan sát vẻ mặt của anh, "...Chuyện năm đó, có phải thật hay không?"
Ngón tay đặt trên bàn phím của Chu Minh dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, vui vẻ hỏi, "Em nhớ lại rồi hả? Anh biết ngay mà, chuyện cũ ba người, anh nhất định sẽ có tên mà."
Nhiếp Thanh Anh:... Chuyện cũ ba người???
Không muốn nhắc đến Từ Bạch Dương, Nhiếp Thanh Anh yên lặng định rời khỏi phòng, Chu Minh lại gọi cô lại, khóe môi mỉm cười, đuôi mắt khẽ cong lên, giọng điệu trêu chọc, "Đám bạn anh muốn gặp em, em xem lúc nào rảnh để anh hẹn bọn họ?"
Quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, Chu Minh cho rằng mình phải giới thiệu chính thức cô với bạn bè của mình. Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Bạn anh hả? Không phải đã gặp ở quán bar rồi ư?"
Chu Minh còn khiếp sợ hơn cô, "Gì? Em nói gì vậy Anh Anh? Em gặp bọn họ có một lần mà đã nhận ra? Gặp trên đường không thấy xa lạ? Anh không phục!"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Bị Chu Minh chọc cười, cô cảm giác gương mặt mình đang đỏ lên, bấy giờ mới nhận ra ý đồ để cô gặp bạn bè anh. Lúc nói chuyện, Nhiếp Thanh Anh đã đi vào thư phòng, đứng sau lưng anh. Anh trêu chọc cô khiến cô bối rối. Nhiếp Thanh Anh nhìn sang máy tính của anh, nói lảng sang chuyện khác, "Anh đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Chu Minh trở nên quỷ dị.
Nhiếp Thanh Anh muốn tránh nhưng lại tránh không thoát. Chu Minh nhiệt tình đứng dậy, đè cô ngồi xuống ghế. Anh nhoài người về phía trước, tay đè chặt tay cô lên con chuột, cho cô xem kiệt tác sáng nay của mình. Theo lời giới thiệu của anh, thì ra anh đang tìm người đặt áo đôi.
Trước ngực áo nam in to dòng chữ, "Ông xã của Nhiếp Thanh Anh."
Còn kiểu nữ thì in, "Bà xã của Chu Minh."
Chu Minh híp mắt tưởng tượng viễn cảnh tương lai, "Đến lúc đó chúng ta có thể mặc áo đôi đi hẹn hò, tuyệt lắm đúng không em? Thấy anh quan tâm em không, biết em bị mù mặt, cả đêm trằn trọc nghĩ cách. Em nhìn đi, thế này sẽ không sợ nhận sai chồng rồi, có phải tốt hơn so với tặng dây chuyền hay không?"
Nhiếp Thanh Anh cứng đờ:... Chu Minh cũng không hỏi cô, sau khi biết cô mắc chứng mù mặt thì anh đoán ra ngay tác dụng của sợi dây chuyền.
Nhưng chuyện đồ đôi này, áo đôi in hàng chữ to tướng trước ngực kia... Nhiếp Thanh Anh thử tưởng tượng ra cảnh tượng ấy thì say ngất, cô đỏ mặt thì thào, "Mất mặt chết được."
Chu Minh rộng lượng nói, "Vậy thì chúng ta in sang tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp cũng được. Anh dễ lắm, nghe lời vợ hết."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Bạn Nhiếp bình tĩnh rút bàn tay đang bị Chu Minh thừa cơ cầm chuột mà lén lút vuốt ve kia về, "Hay chúng ta bàn xem lúc nào thì hẹn gặp bạn bè anh đi."
***
Anh lấy bản thân mình làm ví dụ, anh chê bạn anh vậy thôi, chứ mấy ông bạn tốt lắm đó ^^!
Nhiếp Thanh Anh tuy ít biểu hiện ra ngoài, nhưng ít ra cười vẫn tốt hơn là khóc.
Vì an ủi cô, Chu Minh không tiếc lấy bản thân mình ra làm ví dụ, "Không hòa hợp với mọi người có gì không tốt? Em nhìn anh đi, anh quan hệ xã giao rất tốt, bạn bè ở khắp nơi. Nhưng cũng chỉ toàn là bạn xấu thôi, chơi xã giao là được rồi, có ai lấy chân tình ra trao đổi bao giờ? Con nhà giàu mà, có nhiều người nghĩ anh là thằng phá của, cứ tìm anh để lừa gạt mượn tiền. Qua mấy lần như thế thì đều lòi đuôi ra hết, anh đối đãi bọn họ bằng chân tình nhưng người ta lại nghĩ anh là đồ ngu! Nên Anh Anh à, em xinh đẹp như thế này, phải làm một nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo được người người theo đuổi mới đúng. Mình càng chạy theo năn nỉ xin chút lòng thương thì càng khó chiếm, càng trầm tĩnh yêu quý bản thân mình thì mọi người mới nhìn ra điểm tốt ở em."
"Mọi người đều nói em xinh đẹp, múa giỏi, tính tình tốt. Em có biết người ta nói gì về anh không?"
Nhiếp Thanh Anh hiếu kỳ hỏi anh, "Nói gì?"
Chu Minh im lặng một chút, sau đó cười giễu, "Con trai của Chu đại gia, Chu tam thiếu, thiếu gia con nhà giàu."
Nhiếp Thanh Anh không hiểu chớp chớp đôi mắt.
Vợ của anh đúng là tay mơ trên phương diện đối nhân xử thế, anh đành giải thích với cô, "Tất cả đánh giá về em đều căn cứ vào bản thân em, còn anh thì toàn dựa vào người khác. Anh học tài chính ở Anh, lúc học đại học có mở một công ty cùng với vài anh em, làm từ thiện. Nhưng công ty nhỏ của anh đứng trước đế quốc của Chu Kiến Quốc thì không đáng một đồng. Đến khi anh về nước, vào công ty của ông ấy, vừa vào liền lên làm giám đốc. Mỗi khi nhắc đến anh, mọi người đều nghĩ anh là một thằng ăn chơi, thành tựu anh có được hôm nay đều do Chu Kiến Quốc ban cho, dựa vào anh là con của ông ta. Ha ha, bọn họ thì biết cái đếch gì! Từ lúc học cấp 3 đến giờ, anh chưa đụng đến một đồng của ông ta!"
Nhắc đến Chu đại gia, cảm xúc của Chu Minh trở nên bất ổn, vẻ mặt anh hầm hầm mắng chửi, chế giễu, dễ dàng nhận ra quan hệ của hai ba con không hề tốt.
Nhiếp Thanh Anh, "Anh không thích ba, vậy tại sao sau khi về nước lại vào công ty của ông ấy?"
Chu Minh dừng lại, cười tí tởn, "Vì tập đoàn của ông ấy có cổ phần của anh và mẹ, sao anh phải để ông ấy hưởng lợi chứ?"
Nhiếp Thanh Anh, "À."
Chu Minh thấy cô tin lời mình răm rắp, đưa tay khẽ chạm vào mái tóc dài của cô, trong lòng thầm than vợ mình đúng là dễ bị lừa. Nguyên nhân quay về nước quá phức tạp, Nhiếp Thanh Anh là một trong những nguyên nhân đó, chuyện này dĩ nhiên không cần phải nói với cô. Chu Minh vào công ty của Chu Kiến Quốc mà không xin vào mấy công ty khác cũng không hẳn là vì cổ phần, một phần là do Chu Minh bây giờ vẫn chưa thể đối địch với Chu Kiến Quốc, vương quốc Chu thị quá mạnh, còn có nguyên nhân là người thừa kế chủ tịch của hội đồng quản trị.
Chu Minh nghĩ thầm, mấy chuyện này để sau này hẳn nói với vợ, bây giờ mà nói ra chuyện gia đình phức tạp của anh, chẳng may dọa vợ anh sợ rồi quyết tâm ly hôn với anh thì phải làm sao?
Nhưng ít ra Nhiếp Thanh Anh nghe anh dỗ dành an ủi nãy giờ nên không có khóc.
Chu Minh nhân cơ hội nắm tay cô, Nhiếp Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, những cơn sóng lăn tăn dưới mặt sông hắt lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông, cô nhìn anh nhưng anh lại giờ vờ không thấy, cô mấp máy đôi môi, "Ông xã ơi."
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh, "Nhiều người nghĩ anh coi tiền như rác rồi đến lừa anh mượn tiền. Anh bị lừa thật hả? Rồi có ai trả tiền lại cho anh không?"
Chu Minh, "..."
Anh đơ ra, thẹn quá hóa giận quay sang nhìn cô, "Em có thể nào nghe vào trọng tâm có được không hả? Anh nói với em nhiều như vậy là nói cho em nghe chuyện anh bị gạt tiền hả? Anh là đang an ủi em đấy vợ ơi, anh lấy bản thân mình..."
Nhiếp Thanh Anh cắt ngang lời anh, " Anh không đòi được tiền đúng không?"
Chu Minh tức giận, "Anh Anh, chú ý trọng điểm!"
Chu Minh bên cạnh ân cần dạy dỗ lại vợ mình, Nhiếp Thanh Anh cười cười: Không ngờ Chu tam thiếu lại có lúc ngây thơ như thế.
Trong lòng cảm thấy có hơi tiếc nuối, thầm nghĩ nếu như mình không bị mù mặt thì tốt rồi, có thể quay lại thời cấp 3 thì tốt biết bao nhiêu. Lộ Khê nói trong số những người theo đuổi cô, Chu Minh là người dễ nhận ra nhất. Cô muốn quay về lúc ấy, muốn nhận ra Chu Minh. Nếu sau này cô và anh kết hôn, cô muốn nhìn xem anh ấy lúc cấp 3 như thế nào, tò mò về ông chồng tương lai của mình, ông chồng có được nhờ cưới chui rốt cục là người như thế nào?
...
Nhiếp Thanh Anh dành cả một đêm để nhớ về thời cấp 3 nhưng ký ức của cô lại rất mơ hồ. Lúc đi học cô đều dành thời gian cho việc múa, bản thân lại sợ giao tiếp, người theo đuổi thì nhiều. Cho dù Chu Minh có đẹp trai nổi bật thế nào thì bạn Nhiếp sợ người lạ cũng sẽ cúi đầu làm lơ mà thôi.
Ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ mơ thấy. Sau khi chìm vào giấc ngủ, Nhiếp Thanh Anh mơ một giấc mơ, đó là lúc cô sau khi thi năng khiếu xong thì quay về trường để thi văn hóa*.
*Sinh viên nghệ thuật phải trải qua hai kỳ thi: thi năng khiếu, thi văn hóa. Đề thi văn hóa là đề thi chung, thi cùng với các thí sinh bình thường.
Lúc ấy, Nhiếp Thanh Anh vừa tham gia lễ tốt nghiệp, quay về trường thu dọn hành lý chuẩn bị thủ tục rời trường. Sau khi thi đại học, cả sân trường vắng đi một nửa, khung cảnh tiêu điều. Ba mẹ đến trường đón cho nên cô đứng trước cổng chờ bọn họ, sau đó cô gặp một chàng trai ung dung bước đến.
Chàng trai mặc đồ theo phong cách punk, anh đá hòn đá dưới chân, không hề hòa hợp với không khí sân trường cho lắm. Chàng trai bất thình lình ngẩng đầu lên, dáng vẻ ngông nghênh không sợ ai.
Đứng trước cổng trường, chàng trai sửng sốt khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
Nhiếp Thanh Anh nhìn thấy anh, do dự một chút rồi mỉm cười chào anh.
Nụ cười của cô khiến chàng trai mở miệng, "Hôm nay em về nhà hả?"
Nhiếp Thanh Anh sửng sốt, lúng túng thầm nghĩ người này chắc hẳn là có quen biết với cô nhỉ? Cô nhìn anh hồi lâu nhưng không chắc mình có quen người ta hay không, nhưng vì lịch sự, cô vẫn chủ động trò chuyện với anh.
Dĩ nhiên chàng trai lúc ấy chính là Chu Minh.
Mấy tháng qua vì chuyện gia đình mà tâm trạng anh không được vui, nhưng vì thấy cô nói chuyện với mình, anh bèn nở nụ cười với cô. Điểm tốt của Nhiếp Thanh Anh chính là đây, dù cô không chấp nhận anh nhưng mỗi lần anh nói chuyện cô đều sẽ đáp lại.
Bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng.
Đây chính là nữ thần của anh.
Hai mắt Chu Minh như bừng sáng, thoải mái đứng trước cổng trường tán dóc với cô cả buổi trời. Anh qua đây để xem bạn bè thi thế nào, anh không có tâm trạng vui đùa gì, nhưng không ngờ lại gặp được cô, đúng là niềm vui bất ngờ. Ba mẹ Nhiếp đến trường học, thấy con gái duyên dáng đứng trước cổng trường đang nói chuyện hăng say với một chàng trai.
Hai ông bà lo lắng: Có phải con gái nhà mình đang yêu sớm hay không?
Nhìn cậu trai kia... Ừ, thằng nhỏ có đẹp trai cỡ nào cũng không thể quyến rũ được Anh Anh đâu.
Ba mẹ Nhiếp gọi một tiếng, cô nhìn sang, Chu Minh lập tức đi theo, nhiệt tình chào cô chào chú. Ba mẹ Nhiếp đều là người trí thức, lịch sự, con gái mình xinh đẹp thế này, nhìn thấy bạn nam nói chuyện với con gái nhà mình thì không vui cho lắm. Nhưng miệng Chu Minh lại quá ngọt, chủ động xắn tay áo giúp bọn họ xách hành lý, nói chuyện trời Nam đất Bắc, sau lại hỏi chú có mệt không, dì có khỏe không... Còn Nhiếp Thanh Anh đứng im bên cạnh anh cứ như khúc gỗ.
Tựa như Chu Minh mới chính là con ruột của ba mẹ Nhiếp.
Từ cổng trường đến ký túc xá nữ, ba Nhiếp lúc đầu còn nghiêm mặt không nói chuyện thì bây giờ hai hàng chân mày đã giãn ra, mẹ Nhiếp thì luôn giữ ý cười bên môi.
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, không biết vì sao chỉ gặp một bạn nam đi ngang qua thôi mà có thể nói chuyện hăng say với ba mẹ mình như thế, hơn nữa cậu ta còn không chịu đi... Ba mẹ cũng không đuổi cậu ta đi?
Bạn học Nhiếp Thanh Anh 17 tuổi vẫn mang theo tâm trạng ngỡ ngàng cùng Chu Minh di chuyển đồ đạc, đến lúc gần đi, Chu Minh còn hỏi ba mẹ cô có muốn ở lại thành phố A chơi vài ngày hay không? Nếu có thì đến nhà anh ở tạm, anh bảo ba mẹ anh đi công tác, chỉ có mình anh ở nhà, anh có thể đưa chú và dì tham quan thành phố A. Ba mẹ Nhiếp do dự một lát rồi lịch sự từ chối -- Dù sao đây là đối tượng yêu sớm của con gái nhà mình.
Đóng cửa xe, ba mẹ Nhiếp vẫn còn nhìn thấy chàng trai nhiệt tình vẫy tay chào mình ở ngoài cửa sổ, "Chú, dì, Thanh Anh, hẹn gặp lại!"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô ngơ ngác vẫy tay chào anh, ba mẹ Nhiếp cũng thế. Xe dần dần chạy đi, chàng trai đứng trước cửa trường học bỗng chốc trở thành một điểm nhỏ. Nhiếp Thanh Anh quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt. cô nhìn thấy sự cô đơn hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn xe của cô càng ngày càng xa, trong mắt anh giống như có một thứ quan trọng đã rời bỏ cuộc đời mình.
Ba Nhiếp lái xe nhìn thấy con gái cứ quay đầu nhìn chàng trai đứng trước cổng trường, ông tằng hắng một cái, vì ở đây không có người ngoài cho nên ba Nhiếp vờ hỏi cô, "Anh Anh, cậu ta là bạn trai con hả?"
Nhiếp Thanh Anh giật nảy mình, "Không phải đâu. Yêu sớm ảnh hưởng đến việc học, không tốt."
Mẹ Nhiếp khẽ trách cô, "Con bé này nói gì thế? Ba mẹ có trách con đâu, con gái mẹ xinh xắn thế này, nhiều người theo đuổi là chuyện đương nhiên. Con tưởng ba mẹ không biết à? Còn giấu giấu diếm diếm nữa chứ!
Nhiếp Thanh Anh, "Không có mà!"
Mẹ Nhiếp không tin cô, hỏi tiếp, "Bạn trai con tên gì vậy? Ừm, dáng người cao ráo, con nếu mang giày cao gót vào cũng không khiến cậu ấy thấp đi, con trai tuổi này vẫn có thể cao nữa, nhìn cũng đẹp trai nữa, đôi mắt sáng trong kia nhìn mẹ khiến mẹ ngại ghê..."
Ba Nhiếp xen vào, "Đúng là, sao chỉ nhìn vẻ ngoài hả? Không hỏi thăm gia đình cậu ta ra sao? Nhà có anh chị em gì không? Anh Anh con còn nhỏ, ba nói cho con nghe, con đừng để cậu ta lừa cái gì cũng đồng ý. Cậu ta là con một thì không sao, nếu như có hơn hai người chị thì phải xem xét cho thật kỹ, chẳng may nhà đó trọng nam khinh nữ thì phải làm sao..."
Mẹ Nhiếp ngồi bên cạnh gật đầu tán thành, "Đúng, đúng, đúng! Anh Anh à, con vẫn chưa nói cho ba mẹ biết bạn trai của con tên gì?"
Nhiếp Thanh Anh, "Con không biết mà. Con chỉ gặp cậu ta đi ngang qua thôi, anh ấy không phải bạn trai con, con không biết anh ấy là ai."
Ba mẹ Nhiếp không hề tin lời cô nói, cho là con gái sợ mình biết chuyện nó yêu sớm. Bọn họ cười cười không nhắc đến chuyện này nữa.
Sau này, sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, ba mẹ Nhiếp có hỏi Nhiếp Thanh Anh điểm số của cậu trai kia, hỏi cậu ấy sẽ nộp đơn vào trường nào. Nhưng Nhiếp Thanh Anh không nói một câu, ba mẹ Nhiếp có hơi thất vọng. Mãi cho đến năm nhất đại học, Nhiếp Thanh Anh quen Từ Bạch Dương, ba mẹ Nhiếp mới biết lúc ấy mình đúng là suy nghĩ quá nhiều.
...
Sáng hôm sau, Nhiếp Thanh Anh nhớ lại giấc mộng tối qua, trong lúc nhất thời cũng không biết đây là mộng hay là thật. Nhịp tim cô đập thình thịch, nếu giấc mơ này là thật, vậy chẳng phải cô đã nhớ đến một đoạn ký ức có liên quan đến anh rồi chăng?
Cô vội vàng bước xuống giường gọi "Chu Minh!"
"Ông xã!"
Sáng sớm, cô Nhiếp mặc áo ngủ tóc xõa tung chạy xuống thư phòng ở dưới lầu thì nhìn thấy ông xã mặc Âu phục, mang giày tây. Chưa đến 7 giờ mà Chu Minh đã ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính. Dáng vẻ Chu thiếu mang mắt kính, thắt cà vạt khác hẳn so với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường. Lúc anh làm việc, ngón tay đặt lên bàn phím như đang nhảy múa, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt, mắt kính của anh.
Nhiếp Thanh Anh đi đến, bất chợt bị vẻ ngoài đẹp trai của Chu Minh hớp hồn.
Đại não trống rỗng, cô quên mất mục đích đến đây của mình.
Nhiếp Thanh Anh sững sờ một lát mới nhẹ giọng hỏi anh, "Anh đang làm việc hả? Có phải em quấy rầy anh không? Anh ăn sáng chưa?"
Mắt Chu Minh không rời lấy màn hình, mở miệng nói, "Không gấp. em chờ một lát, anh xuống làm bữa sáng ngay. Vợ ơi em đi luyện múa trước đi, chờ em luyện xong thì bữa sáng đã xong. Đúng rồi, em đến tìm anh có chuyện gì vậy?"
Nhiếp Thanh Anh không biết anh có bận thật hay khhoong, chỉ nhẹ nhàng kể lại giấc mơ của mình cho anh nghe, quan sát vẻ mặt của anh, "...Chuyện năm đó, có phải thật hay không?"
Ngón tay đặt trên bàn phím của Chu Minh dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, vui vẻ hỏi, "Em nhớ lại rồi hả? Anh biết ngay mà, chuyện cũ ba người, anh nhất định sẽ có tên mà."
Nhiếp Thanh Anh:... Chuyện cũ ba người???
Không muốn nhắc đến Từ Bạch Dương, Nhiếp Thanh Anh yên lặng định rời khỏi phòng, Chu Minh lại gọi cô lại, khóe môi mỉm cười, đuôi mắt khẽ cong lên, giọng điệu trêu chọc, "Đám bạn anh muốn gặp em, em xem lúc nào rảnh để anh hẹn bọn họ?"
Quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, Chu Minh cho rằng mình phải giới thiệu chính thức cô với bạn bè của mình. Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Bạn anh hả? Không phải đã gặp ở quán bar rồi ư?"
Chu Minh còn khiếp sợ hơn cô, "Gì? Em nói gì vậy Anh Anh? Em gặp bọn họ có một lần mà đã nhận ra? Gặp trên đường không thấy xa lạ? Anh không phục!"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Bị Chu Minh chọc cười, cô cảm giác gương mặt mình đang đỏ lên, bấy giờ mới nhận ra ý đồ để cô gặp bạn bè anh. Lúc nói chuyện, Nhiếp Thanh Anh đã đi vào thư phòng, đứng sau lưng anh. Anh trêu chọc cô khiến cô bối rối. Nhiếp Thanh Anh nhìn sang máy tính của anh, nói lảng sang chuyện khác, "Anh đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Chu Minh trở nên quỷ dị.
Nhiếp Thanh Anh muốn tránh nhưng lại tránh không thoát. Chu Minh nhiệt tình đứng dậy, đè cô ngồi xuống ghế. Anh nhoài người về phía trước, tay đè chặt tay cô lên con chuột, cho cô xem kiệt tác sáng nay của mình. Theo lời giới thiệu của anh, thì ra anh đang tìm người đặt áo đôi.
Trước ngực áo nam in to dòng chữ, "Ông xã của Nhiếp Thanh Anh."
Còn kiểu nữ thì in, "Bà xã của Chu Minh."
Chu Minh híp mắt tưởng tượng viễn cảnh tương lai, "Đến lúc đó chúng ta có thể mặc áo đôi đi hẹn hò, tuyệt lắm đúng không em? Thấy anh quan tâm em không, biết em bị mù mặt, cả đêm trằn trọc nghĩ cách. Em nhìn đi, thế này sẽ không sợ nhận sai chồng rồi, có phải tốt hơn so với tặng dây chuyền hay không?"
Nhiếp Thanh Anh cứng đờ:... Chu Minh cũng không hỏi cô, sau khi biết cô mắc chứng mù mặt thì anh đoán ra ngay tác dụng của sợi dây chuyền.
Nhưng chuyện đồ đôi này, áo đôi in hàng chữ to tướng trước ngực kia... Nhiếp Thanh Anh thử tưởng tượng ra cảnh tượng ấy thì say ngất, cô đỏ mặt thì thào, "Mất mặt chết được."
Chu Minh rộng lượng nói, "Vậy thì chúng ta in sang tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp cũng được. Anh dễ lắm, nghe lời vợ hết."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Bạn Nhiếp bình tĩnh rút bàn tay đang bị Chu Minh thừa cơ cầm chuột mà lén lút vuốt ve kia về, "Hay chúng ta bàn xem lúc nào thì hẹn gặp bạn bè anh đi."
***
Anh lấy bản thân mình làm ví dụ, anh chê bạn anh vậy thôi, chứ mấy ông bạn tốt lắm đó ^^!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.