Chương 22: Chương 22: Đau lòng
Diệp Song Tuyết
13/07/2018
"Chát..."
Một bàn tay nhỏ nhắn in hằn trên gương mặt tuấn mỹ của anh.
"Khốn nạn, tôi không nghĩ anh là con người như vậy đó."
Anh nhìn không tỏ vẻ gì là tức giận, tay sờ nên vùng da đang bỏng rát do bị cô đánh kia, khóe miệng hơi nhếch lên biểu lộ một nụ cười khinh bỉ đến ơn lạnh.
"Kỳ Tuyết, cô cũng chưa xem kĩ bản thân mình ra sao ư.Cả cở thể chỉ quấn một chiếc chăn mỏng như khiêu khích đàn ông mà cũng dám nói tôi khốn nạn.Cô nên nhớ tối qua là ai cầu xin tôi."
Cô yên lặng cúi đầu nhìn cô thể mình, toàn những vết tím do anh để lại.Nở một nụ cười chua chát.Hóa ra từ trước đến nay đều là cô tự mình đa tình, anh là sao có thể là người hạ dược cô được chứ.
Năm năm rồi thì ra cô luôn ảo tưởng thứ tình cảm dù chỉ là nhỏ nhoi của anh.Thiên Vũ nói đúng, là cô cầu xin anh ta, là cô quyến rũ anh ta chứ một người cao ngạo như anh ta chắc gì đã động vào cô.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thiên.Dù sao chuyện tối qua anh cũng có lợi vậy bây giờ anh có thể...cút được rồi đó."
Anh yên lặng một hồi ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía cô.Được lắm Kỳ Tuyết, anh không ngờ sao bao năm không gặp cô đã thay đổi nhiều như vậy.
"Nếu tôi không muốn thì sao.Dự án đấu thầu cũng bị cô cướp mà cô nghĩ tôi có lợi sao.Không bằng...làm thêm mấy lần nữa thì có thể xem như chúng ta không ai nợ ai."
Cô tức giận nhìn anh răng nghiến ken két.Tay cô dơ lên như định giáng xuống mặt anh một cái tát nữa thì bàn tay nhỏ nhắn bị giữ lại.
"Kỳ Tuyết, một lần là đủ không có lần hai đâu."
Cô bỗng nhiên nở một nụ cười khác lạ.Bàn chân đạp thằng về phía lão nhị của anh một cái thật mạnh.Miệng khinh bỉ mà nói.
"Cú đạp này cũng đủ để anh không cần sống nữa rồi nhỉ."
Anh kinh ngạc nhìn cô.Bàn tay đang cầm tay cô buông lỏng ra.
"Kỳ Tuyết cô được lắm."
Cảm nhận được phần hạ thân mình đang đau đơn nhưng anh không hề tỏ ra chút nào.Nhưng anh không hiểu sao anh lại từng đâu lòng vì người đàn bà độc ác này.Tại sao năm đó cô trước khi rời đi còn cho người bắt cóc con của anh và cô ấy.Tại sao biến mất 5 năm rồi quay lại làm như năm đó là anh hại cô, cô mới là người tổn thương nhất.
"Kỳ Tuyết, cô đừng mạnh miệng vậy.Nên nhớ kĩ lại năm đó là ai làm chuyện ác độc."
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bỗng nhớ lại năm đó càng khiến cô căm tức hơn.Kiều Ngân Anh cho người bắt cô trước khi lên mấy bay rồi đưa tới tận Ấn Độ, may năm đó anh hai cô cũng tới đó làm ăn chứ không cô không biết bây giờ mình còn sống ra sao nữa.
"Thiên Vũ, trước khi nói người khác anh cũng nên điều tra kĩ đi."
"Cô..."
Đúng như cô nói truyện bắt cóc đấy anh chưa từng điều tra, lũ bắt cóc cũng trốn hết.Chẳng qua năm đó Ngân Anh khóc quá rồi kể nể nên anh mới nghĩ là cô.
"Phiền anh cút cho tôi.Tốt nhất sau này đừng để tôi nhìn thấy anh."
"..."
Anh im lặng đứng dậy, tay vơ lấy áo vest mà xoay người rời đi.Năm năm rồi, có những việc anh phải tự mình điều tra mới được.
Cạch! Anh vừa mở cửa ra thì trước cửa cũng xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ.Họ đi lướt qua nhau, nhưng anh có vẻ muốn nói vì với thần ảnh bé nhỏ thì cánh cửa đã đóng lại.
"Kỳ Tuyết,..."
"Mẹ,..."
Hai người không nhịn được mà nhìn cô đồng thanh nói.Họ nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thiên Vũ, còn cô thì không mặc gì trên người lên cũng không hiểu cho lắm.
"Không phải chuyện tốt của hai người sao? Dự án đó thắng rồi, hạnh phúc không?"
Cô hướng mắt nhìn họ, đôi mắt đầy bi thương.Người cô tin tưởng hóa ra mới là người thật sự hại cô.Không cần nói cô cũng biết là Tiểu Lãnh bầy ra nhưng lúc này đang tức giận nên cô cùng chẳng quan tâm mà đánh đồng cả Lục Hàn và Tiểu Lãnh với nhau.
"Mẹ, chuyện này là do con nghĩ ra.Nhưng dù sao..."
Chưa kịp để cậu nói hết cô đã quấn chăn loạng choạng mà đi vào phòng tắm.Trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu.
"Kỳ Lãnh, con đừng giống anh ta."
Rào, rào,... nước từ nhà tắm vọng ra.Lục Hàn nhìn Tiểu Lãnh thở dài sau đó gọi điện thoại cho người mang quần áo tới.Anh hiểu cô, cô sẽ không giận Tiểu Lãnh mà cô chỉ nản lòng, cô không nghĩ nó sẽ vì báo thù mà chuyện gì cũng làm ra như vậy.
Cả người ngâm trong bồn tắm mặc dòng nước ấm nong liên tục chạy xuống mặt cô.Hối hận rồi, cô mệt rồi.Cô không lên trở về không nên để Tiểu Lãnh biết chuyện của cha nó, càng không lên có ý định trả thù.Nhưng đã muộn, một khi bắt đầu thì chẳng thể nào dừng lại.
Một bàn tay nhỏ nhắn in hằn trên gương mặt tuấn mỹ của anh.
"Khốn nạn, tôi không nghĩ anh là con người như vậy đó."
Anh nhìn không tỏ vẻ gì là tức giận, tay sờ nên vùng da đang bỏng rát do bị cô đánh kia, khóe miệng hơi nhếch lên biểu lộ một nụ cười khinh bỉ đến ơn lạnh.
"Kỳ Tuyết, cô cũng chưa xem kĩ bản thân mình ra sao ư.Cả cở thể chỉ quấn một chiếc chăn mỏng như khiêu khích đàn ông mà cũng dám nói tôi khốn nạn.Cô nên nhớ tối qua là ai cầu xin tôi."
Cô yên lặng cúi đầu nhìn cô thể mình, toàn những vết tím do anh để lại.Nở một nụ cười chua chát.Hóa ra từ trước đến nay đều là cô tự mình đa tình, anh là sao có thể là người hạ dược cô được chứ.
Năm năm rồi thì ra cô luôn ảo tưởng thứ tình cảm dù chỉ là nhỏ nhoi của anh.Thiên Vũ nói đúng, là cô cầu xin anh ta, là cô quyến rũ anh ta chứ một người cao ngạo như anh ta chắc gì đã động vào cô.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thiên.Dù sao chuyện tối qua anh cũng có lợi vậy bây giờ anh có thể...cút được rồi đó."
Anh yên lặng một hồi ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía cô.Được lắm Kỳ Tuyết, anh không ngờ sao bao năm không gặp cô đã thay đổi nhiều như vậy.
"Nếu tôi không muốn thì sao.Dự án đấu thầu cũng bị cô cướp mà cô nghĩ tôi có lợi sao.Không bằng...làm thêm mấy lần nữa thì có thể xem như chúng ta không ai nợ ai."
Cô tức giận nhìn anh răng nghiến ken két.Tay cô dơ lên như định giáng xuống mặt anh một cái tát nữa thì bàn tay nhỏ nhắn bị giữ lại.
"Kỳ Tuyết, một lần là đủ không có lần hai đâu."
Cô bỗng nhiên nở một nụ cười khác lạ.Bàn chân đạp thằng về phía lão nhị của anh một cái thật mạnh.Miệng khinh bỉ mà nói.
"Cú đạp này cũng đủ để anh không cần sống nữa rồi nhỉ."
Anh kinh ngạc nhìn cô.Bàn tay đang cầm tay cô buông lỏng ra.
"Kỳ Tuyết cô được lắm."
Cảm nhận được phần hạ thân mình đang đau đơn nhưng anh không hề tỏ ra chút nào.Nhưng anh không hiểu sao anh lại từng đâu lòng vì người đàn bà độc ác này.Tại sao năm đó cô trước khi rời đi còn cho người bắt cóc con của anh và cô ấy.Tại sao biến mất 5 năm rồi quay lại làm như năm đó là anh hại cô, cô mới là người tổn thương nhất.
"Kỳ Tuyết, cô đừng mạnh miệng vậy.Nên nhớ kĩ lại năm đó là ai làm chuyện ác độc."
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bỗng nhớ lại năm đó càng khiến cô căm tức hơn.Kiều Ngân Anh cho người bắt cô trước khi lên mấy bay rồi đưa tới tận Ấn Độ, may năm đó anh hai cô cũng tới đó làm ăn chứ không cô không biết bây giờ mình còn sống ra sao nữa.
"Thiên Vũ, trước khi nói người khác anh cũng nên điều tra kĩ đi."
"Cô..."
Đúng như cô nói truyện bắt cóc đấy anh chưa từng điều tra, lũ bắt cóc cũng trốn hết.Chẳng qua năm đó Ngân Anh khóc quá rồi kể nể nên anh mới nghĩ là cô.
"Phiền anh cút cho tôi.Tốt nhất sau này đừng để tôi nhìn thấy anh."
"..."
Anh im lặng đứng dậy, tay vơ lấy áo vest mà xoay người rời đi.Năm năm rồi, có những việc anh phải tự mình điều tra mới được.
Cạch! Anh vừa mở cửa ra thì trước cửa cũng xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ.Họ đi lướt qua nhau, nhưng anh có vẻ muốn nói vì với thần ảnh bé nhỏ thì cánh cửa đã đóng lại.
"Kỳ Tuyết,..."
"Mẹ,..."
Hai người không nhịn được mà nhìn cô đồng thanh nói.Họ nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thiên Vũ, còn cô thì không mặc gì trên người lên cũng không hiểu cho lắm.
"Không phải chuyện tốt của hai người sao? Dự án đó thắng rồi, hạnh phúc không?"
Cô hướng mắt nhìn họ, đôi mắt đầy bi thương.Người cô tin tưởng hóa ra mới là người thật sự hại cô.Không cần nói cô cũng biết là Tiểu Lãnh bầy ra nhưng lúc này đang tức giận nên cô cùng chẳng quan tâm mà đánh đồng cả Lục Hàn và Tiểu Lãnh với nhau.
"Mẹ, chuyện này là do con nghĩ ra.Nhưng dù sao..."
Chưa kịp để cậu nói hết cô đã quấn chăn loạng choạng mà đi vào phòng tắm.Trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu.
"Kỳ Lãnh, con đừng giống anh ta."
Rào, rào,... nước từ nhà tắm vọng ra.Lục Hàn nhìn Tiểu Lãnh thở dài sau đó gọi điện thoại cho người mang quần áo tới.Anh hiểu cô, cô sẽ không giận Tiểu Lãnh mà cô chỉ nản lòng, cô không nghĩ nó sẽ vì báo thù mà chuyện gì cũng làm ra như vậy.
Cả người ngâm trong bồn tắm mặc dòng nước ấm nong liên tục chạy xuống mặt cô.Hối hận rồi, cô mệt rồi.Cô không lên trở về không nên để Tiểu Lãnh biết chuyện của cha nó, càng không lên có ý định trả thù.Nhưng đã muộn, một khi bắt đầu thì chẳng thể nào dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.