Chương 77: Tạm biệt!
Diệp Song Tuyết
23/02/2019
Kỳ Tuyết không tin vào mắt mình, bàn tay cô vịn vào ghế đứng dậy từng
bước từng bước đi về phía cửa lớn. Cô nhìn vào người ở phía trước sau đó lại chú ý tới cô gái ở bên cạnh nam nhân kia. Cô ấy mặc chiếc váy rộng
thùng thình, ở bụng hơi nhô lên. Thấy vậy gương mặt của cô dần dần dãn
ra, khóe miệng cô cong lên hiện ra một nụ cười vui mừng. Những bước chân của cô bắt đầu nhanh hơn, có vẻ vội vàng như sợ nếu không nhanh họ sẽ
biến mất. Cô ôm chầm lấy cô gái bụng đã nhô lên kia."Cậu cuối cùng cũng
xuất hiện rồi Vũ Anh."
Lạc Vũ Anh bị cô ôm chầm lấy liền bật cười vỗ vai cô."Kỳ đại tiểu thư sao lại sến súa đến vậy ta. Có mấy tháng không gặp thôi mà cậu nhớ mình vậy sao?"
"Ảo tưởng tiếp đi."Cô hừ một cái tuy nhiên sau đó liền vui vẻ buông Lạc Vũ Anh ra. Sau đó nhanh kéo cô ấy đi về phía ghế sofa mà dường như bỏ quên người đàn ông đang đứng bên cạnh họ kia không một lời hỏi thăm.
Vũ Trác Nghiên nhìn cách cô phũ phàng với mình liền thở dài ai oán lên tiếng."Tuyết Nhi thật là ác động. Dù sao anh đây cũng cứu em một mạng vậy mà không lấy một lời hỏi thăm."
Kỳ Tuyết đỡ Lạc Vũ Anh ngồi xuống sau đó nhìn nam nhân kia nhíu tầm mi quay sang Lạc Vũ Anh."Cậu quen anh ta sao?"
"Không có." Lạc Vũ Anh cũng vô cùng phối hợp với cô mà bình thản đáp lại.
"Xem ra chúng ta đều mất trí nhớ rồi." Kỳ Tuyết mỉm cười nói. Cô còn cố ý kéo dài ngữ điệu gần cuối ra.
Mọi người trong phòng khách đều bật cười trước câu nói của Kỳ Tuyết. Đây là cố ý ám chỉ chuyện lần trước Vũ Trác Nghiên giả vờ mất trí nhớ lừa mọi người. Gương mặt Vũ Trác Nghiên sau khi nghe xong cũng chẳng tốt đẹp hơn. Nha đầu thối này não cá vàng nhưng lại chẳng hiểu sao những chuyện khiến cô thù lại nhớ rất lâu. Lần trước lừa cô như vậy đúng thật là giẫm phải ổ kiến lửa.Tốt nhất anh vẫn lên không đối đầu với tiểu yêu nữ này.
Vũ Trác Nghiên mỉm cười đi về phía Kỳ Nghiên ngồi xuống. Cuối cùng vẫn có người bạn tốt này của anh là tốt nhất.
Chỉ tiếc làm Vũ Trác Nghiên thất vọng. Khi anh vừa ngồi xuống Kỳ Nghiên liền ngồi tránh xa ra nữa. Khóe miệng nhếch lên mà lạnh nhạt cất lời."Ai cho tên người ngoài này vào vậy. Bảo vệ đâu hết rồi."
Khóe miệng của Vũ Trác Nghiên giật giật. Bọn họ có cần vì lần anh giả mất trí nhớ mà tất cả cùng quay lưng lại với anh không. Anh là có nguyên do riêng có phải cố ý lừa họ đâu. Cuối cùng anh nhìn sang tên đồng phạm với anh, Lục Hàn bằng ánh mắt oán hận.
Lục Hàn đương nhiên cảm nhận được liền giúp anh giải vây." Được rồi. Vũ Tổng cũng không có ý gì xấu, nếu bây giờ đuổi cậu ấy đi sợ lại biến mất tiếp thì sao đây."
"Mất luôn cũng được."Kỳ Tuyết liếc Vũ Trác Nghiên một cái sau đó dựa đầu vào vai Lạc Vũ Anh. Cô chính là thù dai đây. Việc mất tích không tìm ra người này cô chắc chắn kẻ đầu sỏ là Vũ Trác Nghiên. Chỉ có anh mới đủ khả năng ngăn chặn mọi tin tức thôi. Chỉ tiếc mấy tháng khi tìm anh cô lo lắng quá mà quên mất vấn đề này. Tự nhiên biến mình thành con ngốc.
Lạc Vũ Anh bật cười, dáng vẻ thục nữ hơn so với trước mà vỗ vai cô."Kỳ Tuyết, anh ấy cũng không cố ý. Tha lỗi đi thôi."
"Vẫn là bà xã tốt nhất. Hai anh em Kỳ Gia các người từ nhỏ tới lớn đều thích bắt nạt anh." Vũ Trác Nghiên mỉm cười vừa tố cáo Kỳ Tuyết và Kỳ Nghiên cũng vừa nịnh nọt được bà xã đại nhân của anh. Một công đôi việc.
"Xùy!" Kỳ Tuyết cùng anh hai cô không hẹn mà nhìn Vũ Trác Nghiên bằng ánh mắt khinh bỉ. Ai mà bắt nạt được anh trừ khi hôm đó Vũ Trác Nghiên bị ốm liệt giường. Mà có khi dù liệt giường bệnh cũng không ai làm gì được anh.
Tiếng cười đùa bắt đầu rôm rả hơn hẳn khi nãy. Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Trời cũng tối dần đi.Lúc này bốn vị trưởng bối trong nhà cũng muốn đi nghỉ ngơi lên liền rời lên lầu trước chỉ còn đám người trưởng thành như bọn cô và Tiểu Lãnh ngồi lại. Đúng hơn là không có sự tham gia của Tiểu Lãnh nhưng do thằng nhóc này quá ngang bướng nên không một ai ép được nó đi lên lầu ngủ. Tuy biết trước giờ Tiểu Lãnh luôn thích làm theo ý mình nhưng lần này lại cương quyết hơn hẳn bình thường thì có chút lạ. Và cuối cùng cô và mọi người cũng hiểu lý do tại sao nó không đi ngủ.
"Tiểu Lãnh, không nên bướng. Ngoan ngoãn đi ngủ sớm cho mẹ." Cô hung dữ nhìn về phía thằng nhóc đang ngồi trong lòng Thiên Vũ kia. Nếu không kêu nó đi ngủ thì Thiên Vũ chắc chắn cũng không rời đi.
"Không! Con còn chưa nhận quà." Tiểu Lãnh ngang nhiên đáp lại. Gương mặt có phải nũng nịu của trẻ con.
Lúc này mọi người mới cười ồ lên. Hóa ra tiểu quỷ này còn đang chờ quà tới tay nên chưa đi ngủ. Cuối cùng Vũ Trác Nghiên, người xuất hiện muộn nhất tiên phong tặng quà. Khi vào trên tay Vũ Trác Nghiên đã xách túi lớn túi nhỏ lên liền lấy trong túi ra một hộp quà đưa cho Tiểu Lãnh."Để Vũ thúc thúc tặng con trước."
Tiểu Lãnh nhanh nhảy ra khỏi lòng cha cậu nhận lấy món quà. Vừa nhìn qua gương mặt trẻ con liền kinh ngạc như nhận ra gì đó." Mummy! Kiểu hộp mà này giống quà của người lạ mặt vẫn tặng con hàng năm."
Kỳ Tuyết ban đầu không chú ý lúc này nhìn qua cũng thấy rất giống. Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vũ Trác Nghiên như chờ một câu trả lời.
Vũ Trác Nghiên mỉm cười ôn hòa như thể chuyện này hoàn toàn nằm trong dự tính của anh."Đúng vậy, kể từ khi con chào đổi thì mọi năm thúc đều gửi quà cho con."
Kỳ Tuyết im lặng nhìn Vũ Trác Nghiên. Hóa ra bao năm qua người này vẫn luôn dõi theo cô. Chỉ không ngờ anh còn quan tâm tới cả Tiểu Lãnh. Cô nhìn sang Lạc Vũ Anh liền cười nhẹ. Nhiều năm vậy rồi cuối cùng hai người họ cũng thật sự thành chính quả cũng là điều tốt. Cô với mối tình đầu này cũng bớt đi một phần gánh nặng và lo lắng.
"Giờ tới thúc. Năm nay chắc chắn quà thúc sẽ không như mọi năm đâu."Thiên Dực nhanh phá tan không khí trầm lặng kia rồi đưa quà cho Tiểu Lãnh.
Tiểu Lãnh nhận lấy hộp mà, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó sau đó dò hỏi lại người vừa tặng quà cho cậu."Thúc có chắc chắn là không phải gấu bông chứ? Nếu còn phải cháu lập tức mang nó để vào nhà kho."
"Bác cũng đang nghi ngờ thay con đâu. Tiểu Lãnh con phải cẩn thận đó. Coi chừng năm nay là gấu bông mô phỏng con." Kỳ Nghiên cười phá lên. Mấy năm qua Thiên Dực luôn có thói quen đặt gấu bông mô phỏng một người trong gia đình làm quà cho Tiểu Lãnh. Thật ra nguyên do cũng vì lần đầu tiên xa mẹ Tiểu Lãnh khóc quấy lên Thiên Dực lấy đâu một con gấu bông mô phỏng Kỳ Tuyết cho nó. Tiểu Lãnh nhìn xong liền vui vẻ hơn. Rồi lớn dần mỗi năm cậu ta liền lấy ý tưởng đó mô phỏng hết mọi người. Có điều con gấu bông mô phỏng anh thì quả thực nhìn không được cho nó. Qúa màu mè.
"Yên tâm, lần này là phiên bản mô hình máy bay giới hạn đấy." Vấn đề anh tặng gấu bông có gì đáng nói sau mà năm nào Tiểu Lãnh cũng kì thị vậy. Anh chỉ muốn nó có một tuổi thơ đẹp như bao đứa trẻ khác. Đầy mộng mơ, hồn nhiên và trong sáng.
Tiểu Lãnh xem như thỏa mãn với món quà sau đó nhìn sang Kỳ Nghiên, vị bác ruột của mình. Lần này cậu vô cùng cẩn trọng. Qùa của bác cậu so với chú Thiên Dực còn ác mộng hơn. Toàn những món đồ gây ám ảnh trẻ thơ. Ác mộng nhất là một lần bác cậu tặng một con búp bê làm thủ công vô cùng tinh xảo. Nhưng sao lại tặng búp bê cho một đứa bé trai được chứ. Đấy còn chưa kể có lần tặng một bộ ngôi nhà búp bê tràn ngập mùi vị ngọt ngào nữa."Bác hai, cháu nói trước là cháu là nam nhi đó."
Kỳ Nghiên bật cười gật đầu xong lấy món quà đã được chuẩn bị trước của anh đưa cho Tiểu Lãnh."Bác tất nhiên biết. Nhưng ta vẫn mong ước cháu là nữ nhi hơn."
Miệng của Tiểu Lãnh giật giật. Bác cậu thật sự chẳng còn gì cứu vãn nữa rồi.Tiểu Lãnh vẫn thấy tạm thời đừng mở hộp quà ra chứ không ác mộng sẽ ập tới cậu lúc nào không hay.Ánh mắt thèm muốn lại chuyển sang Lục Hàn. Ở trong nhà chỉ có Lục thúc thúc là có mắt nhìn và tư duy bình thường nhất. Năm nào quà của thúc ấy cũng làm thứ cậu thích.
"Của cháu đây Tiểu Lãnh."Lục Hàn mỉm cười đưa món quà cho Tiểu Lãnh.
Tiểu Lãnh vui vẻ mở quà ra liền nhìn thấy bộ mô hình robot mà cậu mong ước mãi. Đây là phiên bản giới hạn chỉ có năm bộ trên thế giới, có giá vô cùng đắt nên nó vẫn là ước mơ xa vời của cậu."Cảm ơn Lục thúc thúc.Thúc là tốt nhất."
Kỳ Tuyết bất giác mỉm cười. Thật ra bao năm qua không có Thiên Vũ ở cạnh chỉ cần mấy vị thúc thúc này với nó cũng đủ rồi. Chỉ là tình cha quá lớn, khi xuất hiện rồi thì khó mà dứt ra được. Cô hiểu ước mơ có tình thương của cha ấy, vì cô cũng từng trải qua. Kỳ Tuyết mỉm cười đưa cho Tiểu Lãnh túi đồ." Cái này tặng con. Là mẹ đích thân thiết kế và tự tay hoàn thành đó."
"Cảm ơn mẹ. Thôi con đi ngủ đây." Tiểu Lãnh ngoan ngoãn nhận lấy rồi bê đống quà của cậu lên tầng. Trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn Thiên Vũ vui vẻ lên tiếng." Con biết ba chưa chuẩn bị quà. Nhưng với con ngày hôm nay ở cạnh ba là món quà tuyệt nhất rồi. Tạm biệt!"
Cô nhìn theo bóng lưng Tiểu Lãnh, càng lúc càng đi nhanh hơn. Cô cũng im lặng nhìn theo không nói gì cả. Vì cô tin nó có sự lựa chọn của nó và cô tôn trọng điều ấy.
_____Lời tác giả_____
A Diệp: Trong thời gian tới Au sẽ chỉnh sửa lại những chương truyện đầu tiên của Ngừng Yêu. Vì khi đó mới tập viết lời văn hay chính tả còn cẩu thả nên muốn chỉnh lại cho hay hơn và dài ra. Nếu bạn nào không biết trong lúc đợi Ngừng Yêu ra chương mới nên tìm gì đọc có thể đọc lại mấy chương Au vừa sửa để cho ý kiến. Cả nhà tối vui vẻ!
Lạc Vũ Anh bị cô ôm chầm lấy liền bật cười vỗ vai cô."Kỳ đại tiểu thư sao lại sến súa đến vậy ta. Có mấy tháng không gặp thôi mà cậu nhớ mình vậy sao?"
"Ảo tưởng tiếp đi."Cô hừ một cái tuy nhiên sau đó liền vui vẻ buông Lạc Vũ Anh ra. Sau đó nhanh kéo cô ấy đi về phía ghế sofa mà dường như bỏ quên người đàn ông đang đứng bên cạnh họ kia không một lời hỏi thăm.
Vũ Trác Nghiên nhìn cách cô phũ phàng với mình liền thở dài ai oán lên tiếng."Tuyết Nhi thật là ác động. Dù sao anh đây cũng cứu em một mạng vậy mà không lấy một lời hỏi thăm."
Kỳ Tuyết đỡ Lạc Vũ Anh ngồi xuống sau đó nhìn nam nhân kia nhíu tầm mi quay sang Lạc Vũ Anh."Cậu quen anh ta sao?"
"Không có." Lạc Vũ Anh cũng vô cùng phối hợp với cô mà bình thản đáp lại.
"Xem ra chúng ta đều mất trí nhớ rồi." Kỳ Tuyết mỉm cười nói. Cô còn cố ý kéo dài ngữ điệu gần cuối ra.
Mọi người trong phòng khách đều bật cười trước câu nói của Kỳ Tuyết. Đây là cố ý ám chỉ chuyện lần trước Vũ Trác Nghiên giả vờ mất trí nhớ lừa mọi người. Gương mặt Vũ Trác Nghiên sau khi nghe xong cũng chẳng tốt đẹp hơn. Nha đầu thối này não cá vàng nhưng lại chẳng hiểu sao những chuyện khiến cô thù lại nhớ rất lâu. Lần trước lừa cô như vậy đúng thật là giẫm phải ổ kiến lửa.Tốt nhất anh vẫn lên không đối đầu với tiểu yêu nữ này.
Vũ Trác Nghiên mỉm cười đi về phía Kỳ Nghiên ngồi xuống. Cuối cùng vẫn có người bạn tốt này của anh là tốt nhất.
Chỉ tiếc làm Vũ Trác Nghiên thất vọng. Khi anh vừa ngồi xuống Kỳ Nghiên liền ngồi tránh xa ra nữa. Khóe miệng nhếch lên mà lạnh nhạt cất lời."Ai cho tên người ngoài này vào vậy. Bảo vệ đâu hết rồi."
Khóe miệng của Vũ Trác Nghiên giật giật. Bọn họ có cần vì lần anh giả mất trí nhớ mà tất cả cùng quay lưng lại với anh không. Anh là có nguyên do riêng có phải cố ý lừa họ đâu. Cuối cùng anh nhìn sang tên đồng phạm với anh, Lục Hàn bằng ánh mắt oán hận.
Lục Hàn đương nhiên cảm nhận được liền giúp anh giải vây." Được rồi. Vũ Tổng cũng không có ý gì xấu, nếu bây giờ đuổi cậu ấy đi sợ lại biến mất tiếp thì sao đây."
"Mất luôn cũng được."Kỳ Tuyết liếc Vũ Trác Nghiên một cái sau đó dựa đầu vào vai Lạc Vũ Anh. Cô chính là thù dai đây. Việc mất tích không tìm ra người này cô chắc chắn kẻ đầu sỏ là Vũ Trác Nghiên. Chỉ có anh mới đủ khả năng ngăn chặn mọi tin tức thôi. Chỉ tiếc mấy tháng khi tìm anh cô lo lắng quá mà quên mất vấn đề này. Tự nhiên biến mình thành con ngốc.
Lạc Vũ Anh bật cười, dáng vẻ thục nữ hơn so với trước mà vỗ vai cô."Kỳ Tuyết, anh ấy cũng không cố ý. Tha lỗi đi thôi."
"Vẫn là bà xã tốt nhất. Hai anh em Kỳ Gia các người từ nhỏ tới lớn đều thích bắt nạt anh." Vũ Trác Nghiên mỉm cười vừa tố cáo Kỳ Tuyết và Kỳ Nghiên cũng vừa nịnh nọt được bà xã đại nhân của anh. Một công đôi việc.
"Xùy!" Kỳ Tuyết cùng anh hai cô không hẹn mà nhìn Vũ Trác Nghiên bằng ánh mắt khinh bỉ. Ai mà bắt nạt được anh trừ khi hôm đó Vũ Trác Nghiên bị ốm liệt giường. Mà có khi dù liệt giường bệnh cũng không ai làm gì được anh.
Tiếng cười đùa bắt đầu rôm rả hơn hẳn khi nãy. Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Trời cũng tối dần đi.Lúc này bốn vị trưởng bối trong nhà cũng muốn đi nghỉ ngơi lên liền rời lên lầu trước chỉ còn đám người trưởng thành như bọn cô và Tiểu Lãnh ngồi lại. Đúng hơn là không có sự tham gia của Tiểu Lãnh nhưng do thằng nhóc này quá ngang bướng nên không một ai ép được nó đi lên lầu ngủ. Tuy biết trước giờ Tiểu Lãnh luôn thích làm theo ý mình nhưng lần này lại cương quyết hơn hẳn bình thường thì có chút lạ. Và cuối cùng cô và mọi người cũng hiểu lý do tại sao nó không đi ngủ.
"Tiểu Lãnh, không nên bướng. Ngoan ngoãn đi ngủ sớm cho mẹ." Cô hung dữ nhìn về phía thằng nhóc đang ngồi trong lòng Thiên Vũ kia. Nếu không kêu nó đi ngủ thì Thiên Vũ chắc chắn cũng không rời đi.
"Không! Con còn chưa nhận quà." Tiểu Lãnh ngang nhiên đáp lại. Gương mặt có phải nũng nịu của trẻ con.
Lúc này mọi người mới cười ồ lên. Hóa ra tiểu quỷ này còn đang chờ quà tới tay nên chưa đi ngủ. Cuối cùng Vũ Trác Nghiên, người xuất hiện muộn nhất tiên phong tặng quà. Khi vào trên tay Vũ Trác Nghiên đã xách túi lớn túi nhỏ lên liền lấy trong túi ra một hộp quà đưa cho Tiểu Lãnh."Để Vũ thúc thúc tặng con trước."
Tiểu Lãnh nhanh nhảy ra khỏi lòng cha cậu nhận lấy món quà. Vừa nhìn qua gương mặt trẻ con liền kinh ngạc như nhận ra gì đó." Mummy! Kiểu hộp mà này giống quà của người lạ mặt vẫn tặng con hàng năm."
Kỳ Tuyết ban đầu không chú ý lúc này nhìn qua cũng thấy rất giống. Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vũ Trác Nghiên như chờ một câu trả lời.
Vũ Trác Nghiên mỉm cười ôn hòa như thể chuyện này hoàn toàn nằm trong dự tính của anh."Đúng vậy, kể từ khi con chào đổi thì mọi năm thúc đều gửi quà cho con."
Kỳ Tuyết im lặng nhìn Vũ Trác Nghiên. Hóa ra bao năm qua người này vẫn luôn dõi theo cô. Chỉ không ngờ anh còn quan tâm tới cả Tiểu Lãnh. Cô nhìn sang Lạc Vũ Anh liền cười nhẹ. Nhiều năm vậy rồi cuối cùng hai người họ cũng thật sự thành chính quả cũng là điều tốt. Cô với mối tình đầu này cũng bớt đi một phần gánh nặng và lo lắng.
"Giờ tới thúc. Năm nay chắc chắn quà thúc sẽ không như mọi năm đâu."Thiên Dực nhanh phá tan không khí trầm lặng kia rồi đưa quà cho Tiểu Lãnh.
Tiểu Lãnh nhận lấy hộp mà, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó sau đó dò hỏi lại người vừa tặng quà cho cậu."Thúc có chắc chắn là không phải gấu bông chứ? Nếu còn phải cháu lập tức mang nó để vào nhà kho."
"Bác cũng đang nghi ngờ thay con đâu. Tiểu Lãnh con phải cẩn thận đó. Coi chừng năm nay là gấu bông mô phỏng con." Kỳ Nghiên cười phá lên. Mấy năm qua Thiên Dực luôn có thói quen đặt gấu bông mô phỏng một người trong gia đình làm quà cho Tiểu Lãnh. Thật ra nguyên do cũng vì lần đầu tiên xa mẹ Tiểu Lãnh khóc quấy lên Thiên Dực lấy đâu một con gấu bông mô phỏng Kỳ Tuyết cho nó. Tiểu Lãnh nhìn xong liền vui vẻ hơn. Rồi lớn dần mỗi năm cậu ta liền lấy ý tưởng đó mô phỏng hết mọi người. Có điều con gấu bông mô phỏng anh thì quả thực nhìn không được cho nó. Qúa màu mè.
"Yên tâm, lần này là phiên bản mô hình máy bay giới hạn đấy." Vấn đề anh tặng gấu bông có gì đáng nói sau mà năm nào Tiểu Lãnh cũng kì thị vậy. Anh chỉ muốn nó có một tuổi thơ đẹp như bao đứa trẻ khác. Đầy mộng mơ, hồn nhiên và trong sáng.
Tiểu Lãnh xem như thỏa mãn với món quà sau đó nhìn sang Kỳ Nghiên, vị bác ruột của mình. Lần này cậu vô cùng cẩn trọng. Qùa của bác cậu so với chú Thiên Dực còn ác mộng hơn. Toàn những món đồ gây ám ảnh trẻ thơ. Ác mộng nhất là một lần bác cậu tặng một con búp bê làm thủ công vô cùng tinh xảo. Nhưng sao lại tặng búp bê cho một đứa bé trai được chứ. Đấy còn chưa kể có lần tặng một bộ ngôi nhà búp bê tràn ngập mùi vị ngọt ngào nữa."Bác hai, cháu nói trước là cháu là nam nhi đó."
Kỳ Nghiên bật cười gật đầu xong lấy món quà đã được chuẩn bị trước của anh đưa cho Tiểu Lãnh."Bác tất nhiên biết. Nhưng ta vẫn mong ước cháu là nữ nhi hơn."
Miệng của Tiểu Lãnh giật giật. Bác cậu thật sự chẳng còn gì cứu vãn nữa rồi.Tiểu Lãnh vẫn thấy tạm thời đừng mở hộp quà ra chứ không ác mộng sẽ ập tới cậu lúc nào không hay.Ánh mắt thèm muốn lại chuyển sang Lục Hàn. Ở trong nhà chỉ có Lục thúc thúc là có mắt nhìn và tư duy bình thường nhất. Năm nào quà của thúc ấy cũng làm thứ cậu thích.
"Của cháu đây Tiểu Lãnh."Lục Hàn mỉm cười đưa món quà cho Tiểu Lãnh.
Tiểu Lãnh vui vẻ mở quà ra liền nhìn thấy bộ mô hình robot mà cậu mong ước mãi. Đây là phiên bản giới hạn chỉ có năm bộ trên thế giới, có giá vô cùng đắt nên nó vẫn là ước mơ xa vời của cậu."Cảm ơn Lục thúc thúc.Thúc là tốt nhất."
Kỳ Tuyết bất giác mỉm cười. Thật ra bao năm qua không có Thiên Vũ ở cạnh chỉ cần mấy vị thúc thúc này với nó cũng đủ rồi. Chỉ là tình cha quá lớn, khi xuất hiện rồi thì khó mà dứt ra được. Cô hiểu ước mơ có tình thương của cha ấy, vì cô cũng từng trải qua. Kỳ Tuyết mỉm cười đưa cho Tiểu Lãnh túi đồ." Cái này tặng con. Là mẹ đích thân thiết kế và tự tay hoàn thành đó."
"Cảm ơn mẹ. Thôi con đi ngủ đây." Tiểu Lãnh ngoan ngoãn nhận lấy rồi bê đống quà của cậu lên tầng. Trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn Thiên Vũ vui vẻ lên tiếng." Con biết ba chưa chuẩn bị quà. Nhưng với con ngày hôm nay ở cạnh ba là món quà tuyệt nhất rồi. Tạm biệt!"
Cô nhìn theo bóng lưng Tiểu Lãnh, càng lúc càng đi nhanh hơn. Cô cũng im lặng nhìn theo không nói gì cả. Vì cô tin nó có sự lựa chọn của nó và cô tôn trọng điều ấy.
_____Lời tác giả_____
A Diệp: Trong thời gian tới Au sẽ chỉnh sửa lại những chương truyện đầu tiên của Ngừng Yêu. Vì khi đó mới tập viết lời văn hay chính tả còn cẩu thả nên muốn chỉnh lại cho hay hơn và dài ra. Nếu bạn nào không biết trong lúc đợi Ngừng Yêu ra chương mới nên tìm gì đọc có thể đọc lại mấy chương Au vừa sửa để cho ý kiến. Cả nhà tối vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.