Chương 137: Không thể làm được
Ngạn Thiến
18/03/2013
Gió lạnh thổi qua trên đỉnh núi, Châu nhi đứng đối diện với Phong Hồn. . ‘Vì sao lại không giết hắn?’ Châu nhi sắc mặt hung ác chất vấn.
‘Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ có cơ hội thành công sao? Hơn nữa, cũng là do Tư Mã Tuấn Lỗi phước lớn mạng lớn.’ Phong Hồn lạnh lùng nói, ai quy định hắn phải ra tay thì nhất định phải thành công.
‘Ngươi…., Phong Hồn đã ra tay thì có loại võ công nào có thể ngăn cản, trừ phi ngươi cố ý thủ hạ lưu tình. Ta thấy rất kỳ quái, ngươi trên giang hồ nổi danh lãnh huyết vô tình, giờ cư nhiên lại lưu tình là vì sao?’ Châu nhi hừ lạnh nói, hắn lại có thể tha cho Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Phong Hồn ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là thủ hạ lưu tình, hắn đã trúng truy mệnh đoạt hồn châm của ta, không chết thì là do hắn mạng lớn.’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, còn chưa từng có người nào dám nghi ngờ hắn.
‘Ha hả.’ Châu nhi cười lạnh, mâu trung bắn ra quang mang sắc bén nói: ‘Truy mệnh đoạt hồn châm, vì sao trên đó lại không có độc? Không có độc thì truy mệnh đoạt hồn châm còn có thể đoạt mệnh sao? Ai cũng biết chỉ cần chạm vào nó thì đã xong mạng rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi cũng khẳng định đã chết rồi. Vậy còn không phải ngươi hạ thủ lưu tình sao.’
‘Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải quản? Chỉ cần cuối cùng ta có thể giúp ngươi là được rồi.’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, hắn ghét nhất là bị người khác khoa tay múa chân trước mặt. Truyện "Ngược Ái " Truyện "Ngược Ái "
‘Ta không quản chuyện của ngươi, ta chỉ cần ngươi giúp ta giết Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Châu nhi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nghĩ đến hỏi: ‘Ngươi không giết hắn có phải là vì Hàn Ngữ Phong? Nếu thật sự là bởi vì nàng thì ngươi giết hắn không phải là nhất cử lưỡng tiện.’
Phong Hồn tử mâu lạnh như băng, nhìn nàng âm hiểm giảo trá như vậy, cũng khó trách Tư Mã Tuấn Lỗi không thương nàng. Nếu không phải bởi vì nàng đã từng cứu hắn, ngay cả liếc mắt một cái hắn cũng không nguyện ý.
‘Ta hy vọng ngươi mau chóng giúp ta giết hắn trước.’ Châu nhi lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi, biết tranh luận cùng hắn cũng không thể đem lại kết quả mà nàng muốn.
Vương phủ – Lục Bình uyển.
‘Vương phi, Tứ Vương gia ở phía trước muốn đến đây thỉnh an.’ Xuân Vũ tiến vào hồi bẩm.
Tư Mã Tuấn Dật? Hắn đến đây? Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng dậy nói: ‘Đi thôi.’
Nàng rảo bước tiến vào đại sảnh, đến cửa liền thấy thân hình anh tuấn cao ngất của hắn ở nơi đó quay lưng về phía mình.
‘Tứ Vương gia, ngươi đã đến rồi.’ Hàn Ngữ Phong lễ độ nho nhã, dù sao thân phận hiện tại của bọn họ cũng không giống trước, giờ nàng đã là hoàng tẩu của hắn.
‘Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Dật nghe vậy chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng nói:’Ta lẽ ra phải gọi ngươi là hoàng tẩu, nhưng ta đã quen gọi Ngữ Phong rồi, ngươi có để ý không?’
‘Không sao? Ta thực thích ngươi gọi ta là Ngữ Phong, còn hơn là hoàng tẩu gì đó, hy vọng chúng ta vẫn là quan hệ bằng hữu.’ Hàn Ngữ Phong mỉm cười, nàng vẫn khắc ghi ân cứu mạng của hắn, thời điểm nàng gặp khó khăn nhất thì chính hắn đã cứu nàng.
‘Cám ơn, một tháng sau ta sẽ thành thân với công chúa.’ Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên tà mị nói, đôi mắt cúi xuống, che giấu ưu thương.
‘Ngươi thành hôn với công chúa, chúc mừng ngươi. Công chúa thực đáng yêu, các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.’ Hàn Ngữ Phong thật sự vui mừng chúc phúc.
‘Có sự chúc phúc của ngươi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.’ Tư Mã Tuấn Dật nở nụ cười, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự bất đắc dĩ và đau xót. Công chúa thực sự rất tốt nhưng cũng chỉ là tốt mà thôi, tâm hắn đã bị hấp dẫn bởi một người khác, từ lúc nàng ngoái đầu lại nhìn hắn mỉm cười, nàng đã chiếm cứ trái tim hắn. Tuy rằng hắn cố che dấu, hắn thuyết phục chính mình nàng là nữ nhân của Tuấn Lỗi, nhưng hắn không thể ngăn mình không nhớ đến nàng, tâm hắn thật sự rất đau. Hôm nay khi hắn quyết định lấy công chúa, hắn đột nhiên muốn nhìn nàng một lần nữa, chỉ một cái nhìn là tốt rồi. Từ nay về sau hắn sẽ cất giấu tâm sự này thật sâu trong lòng, nàng vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, thấy tuấn mâu có chút xấu hổ, không hiểu tại sao hắn lại nhìn mình như vậy?
‘Tuấn Dật ngươi đã đến rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi một bước đã tiến vào đại sảnh, liền thấy thần sắc mất tự nhiên của hai người.
‘Tuấn Lỗi, ngươi đã về, ta đến để báo cho ngươi một tiếng, một tháng sau ta sẽ tổ chức đại hôn với công chúa, ai bảo chúng ta đã động phòng rồi, giờ chỉ còn nước thành thân thôi. Tư Mã Tuấn Dật khôi phục lại bộ dáng tà mị.
‘Tuấn Dật, chúc mừng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy trong mắt hắn có tia ưu thương, thanh âm chúc mừng cũng mang theo không ít chua xót.
‘Cám ơn ngươi, những điều nên nói đã nói hết, ta cáo từ trước.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên nói, nhìn qua Hàn Ngữ Phong, cước bộ bước nhanh rời đi.
‘Ngươi có biết Tuấn Dật vì sao lại kêu bổn vương bằng tên mà không gọi hoàng huynh không? Tư Mã Tuấn Lỗi thu hồi ánh mắt, nhìn nàng mở miệng hỏi.
‘Vì sao?’ Hàn Ngữ Phong tò mò nhìn hắn, sao nàng biết được?
‘Bổn vương so với Tuấn Dật chỉ sinh sớm hơn một ngày, tuy rằng chúng ta không phải do cùng một mẫu phi sinh ra, nhưng tình cảm từ nhỏ của chúng ta đã rất tốt. Tuấn Dật nói chúng ta nên làm bằng hữu tốt nhất, mà không phải là huynh đệ, bởi vì hoàng cung không có thân tình. Sau phụ hoàng lại muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho bổn vương, từ đó đến nay có vài người ghen tỵ muốn ám sát bổn vương, nhưng đều có Tuấn Dật âm thầm tương trợ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên kể lại.
‘Nga.’ Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ một tiếng, không rõ vì sao hắn lại kể lại cho mình chuyện đó.
‘Lúc đó bổn vương đã thầm thề rằng: ‘Chỉ cần là Tuấn Dật thích, bổn vương nhất định sẽ tặng cho hắn, nhưng bây giờ bổn vương lại không thể làm được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt kìm nén đau thương, ngữ khí thương cảm, Tuấn Dật, thực sự xin lỗi, riêng nàng thì không thể được.
‘Các ngươi cùng thích cái gì sao?’ Hàn Ngữ Phong tò mò, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này.
Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự muốn bóp chết nữ nhân ngu ngốc này, bọn họ đều vì nàng mà âm thầm ưu thương, còn nàng thì vẻ mặt lại vô tội, dường như chẳng biết cái gì cả.
‘Ngươi nói đi, vì sao lại không thể cho hắn?’ Hàn Ngữ Phong sốt ruột, thúc giục hắn.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi câm miệng lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên quát to, nàng muốn hắn nói cái gì? Nói bọn họ đều thích nàng sao? Nói mình không thể đem nàng tặng cho Tuấn Dật sao?
‘Giận gì mà giận chứ? Không nói thì không nói, ta đây về phòng.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói, rõ ràng là hắn nói trước, đúng thật là hỉ nộ vô thường. Nàng giận dữ trừng mắt liếc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng lượn lờ của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên mắng nói: ‘Ta thấy không chỉ có Tuấn Dật, còn có Lý Huyền Băng, Phong Hồn, ngươi rốt cuộc khiến ta phải đối đầu với không ít nam nhân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.