Chương 231: Xuất gia ở Quan Âm miếu
Ngạn Thiến
18/03/2013
Hàn Ngữ Phong nằm tựa vào trong lòng ngực của Tư Mã Tuấn Lỗi, đột nhiên nghĩ đến Mai nhi, ngẩng đầu nói: “Ngày mai dẫn ta đi bái tế Mai nhi một chút.”
Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Tại sao lại muốn bái tế nàng?”
“Ta muốn làm quen nàng. Lúc ngươi nghe Châu nhi nói Mai nhi là do Trữ vương phái đến làm gian tế bên cạnh ngươi, lúc đó ngươi có cảm tưởng gì?” Hàn Ngữ Phong nhìn hắn không chớp mắt hỏi.
Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc một chút: “Ta chỉ là có chút hối hận, nếu lúc đó ta cảnh giác một chút, hoặc chú ý nàng nhiều một chút thì bi kịch có thể đã không phát sinh, Mai nhi cũng sẽ không phải chết.”
“Ngươi thực đau lòng phải không? Mặc kệ Mai nhi có phải là gian tế hay không nhưng nàng thật lòng yêu ngươi, nàng cũng chưa từng làm hại ngươi, cho đến cuối cùng lựa chọn của nàng cũng là vì ngươi, ngươi thật vô cùng hạnh phúc khi có nữ tử yêu ngươi như vậy.” Hàn Ngữ Phong có thể tưởng tượng được nàng là một nữ tử như thế nào.
“Phải, ta vô cùng hạnh phúc, ta cũng còn phải cám ơn nàng, vì nàng nên ta mới gặp ngươi.” Nếu không phải vì cái chết của Mai nhi, hắn cũng sẽ không muốn trả thù nàng, nếu vậy thì bọn họ cũng không có được ngày hôm nay.
“Chúng ta hẳn là nên cám ơn nàng.” Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng đáp, mặc kệ nàng đã từng chịu nhiều khổ sở nhưng hiện tại nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Ngữ Phong, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, hiện tại ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể để sinh hạ đứa nhỏ ra là tốt rồi, hôm nay ngươi đã mệt lắm rồi, mau đi ngủ đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi hôn nàng một chút nói.
“Ừ.” Nàng quả thật thấy có chút mệt mỏi.
Sáng sớm, Hàn Ngữ Phong tỉnh dậy liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở trong phòng.
“Ngươi không đi vào triều sao? Nàng dụi dụi mắt xem có phải hắn thật sự đang ở đây không, nghi hoặc hỏi.
“Hôm nay ta ở nhà, không phải ngươi muốn đi bái tế Mai nhi sao? Ta đi cùng với ngươi.”
“Đúng rồi.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ ra, vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, ăn sáng qua loa sau đó liền cùng Tư Mã Tuấn Lỗi xuất phát.
Trên một bãi đất trống có phong cảnh hợp lòng người là một mộ bia xa hoa, ở hai bên bia mộ dùng đá lớn để điêu khắc thành hình hoa mai trông rất sống động, ở trên bia mộ cũng có khắc mấy chữ cứng cáp, hữu lực dường như là dùng kiếm để khắc nên: “Yêu thiếp Mai nhi chi mộ.”
Đột nhiên ánh mắt nhìn xuống phía trước mộ bia thì thấy một mâm tế thư, trên mặt đất còn có giấy tiền vàng mã đã đốt qua, dấu vết thực rõ ràng, quả thật là đã có người đến trước bọn họ, bọn họ tuy không nói cũng không hỏi nhưng trong lòng đều biết người đã tới chính là Châu nhi.
Cuối cùng Xuân Vũ cũng đem tế thư cùng nhang đèn đến, Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi thực thành tâm bái lạy.
“Ngữ Phong, đi thôi.” Bái tế Mai nhi xong, Tư Mã Tuấn Lỗi liền kéo lấy tay Hàn Ngữ Phong nói.
“Hồi phủ sao? Thời gian vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta đến Quan Âm miếu được không?” Hàn Ngữ Phong nhìn hắn đề nghị, nàng cũng đã từng đến Quan Âm miếu một lần nhưng căn bản không đến để bái lạy mà chỉ vội vàng bỏ trốn. Truyện "Ngược Ái "
“Được.” Tư Mã Tuấn Lỗi cười dịu dàng đáp.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như gió mùa xuân, Hàn Ngữ Phong giật mình ngẩn ngơ, thì ra hắn tươi cười thoải mái có thể làm cho người ta say mê đến như vậy.
“Làm gì mà ngẩn người vậy, tại sao không đi? Tư Mã Tuấn Lỗi dùng tay túm lấy nàng.
“Đi.” Hàn Ngữ Phong như chợt bừng tỉnh lại, tất cả đều do hắn, không có chuyện gì lại cười mê hoặc lòng người như vậy. Xuân Vũ nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Vương gia cùng Vương phi thì mỉm cười, chậm rãi đi theo phía sau bọn họ.
Quan Âm miếu quả nhiên hương khói cường thịnh, người người tấp nập kéo đến cầu tử (cầu con trai), nối dài không dứt.
Hàn Ngữ Phong thành tâm quỳ gối phía trước Quan Âm, nàng không cầu nam nữ, chỉ cầu cho đứa nhỏ có thể bình an ra đời.
Một lát sau nàng mở mắt ra thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn đứng ở một bên, nàng nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Tại sao ngươi lại không bái?”
“Ngươi bái là được rồi.” Chuyện hắn bái Quan Âm mà truyền ra ngoài còn không làm cho người ta cười chết sao? Hắn đường đường là Vương gia, mặt mũi biết để ở chỗ nào?
Hàn Ngữ Phong đứng dậy, khóe miệng che giấu nụ cười, ghé sát vào tai hắn nói: “Ngươi không phải là đang ngượng ngùng chứ? Ngươi sợ người ta chê cười đúng không?”
“Không phải.” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi cứng ngắc, bước về phía trước.
“Ừ. Dù sao cũng đã đến đây hay là chúng ta đi xung quanh tham quan một chút.” Hàn Ngữ Phong không tiếp tục dây dưa đề tài kia cũng không chờ hắn đồng ý.” liền đứng dậy đi về phía hậu viện của miếu.
Hậu viện thật yên tĩnh, chỉ có mấy người khách đi qua, đột nhiên nàng nhìn thấy báng dáng một ni cô đang quét rác, thu hút sự chú ý của nàng.
Vội vàng rút tay ra khỏi tay Tư Mã Tuấn Lỗi, chạy nhanh vài bước về phía trước.
“Ngữ Phong, ngươi làm gì đó? Không thể chạy?” Tư Mã Tuấn Lỗi chạy theo sát gót, nàng luôn luôn liều lĩnh như vậy.
“Châu nhi?” Hàn Ngữ Phong đứng ở sau lưng của vị ni cô kia nhẹ giọng gọi, đuổi theo tới nơi, thân hình của Tư Mã Tuấn Lỗi cũng chấn động, nàng là Châu nhi?
Thân ảnh của vị ni cô cũng cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi xoay người lại, hai tay tạo thành hình chữ thập nói: “A di đà Phật, thí chủ, pháp danh của bần ni là Vong Trần, đã quên hết những chuyện cũ của trước kia, từ nay về sau quy y ở chốn Phật môn, tu tâm dưỡng tánh để rửa bớt một thân tội nghiệt.”
“Châu nhi, ngươi thật sự không cần làm như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời sống nơi cửa Phật thanh tĩnh sao?” Trong mắt Hàn Ngữ Phong hiện lên một một tia bi ai cùng không đành lòng, nàng còn trẻ tuổi như vậy.
“Cám ơn ý tốt của thí chủ, nhưng đối với bần ni mà nói chỉ có nơi cửa Phật thanh tĩnh này mới có thể gột rửa hết những dơ bẩn trong lòng bần ni.” Ánh mắt của Châu nhi lúc này trong suốt vô cùng, dường như thật sự nhìn thấu hết tất cả.
“Châu nhi…” Hàn Ngữ Phong còn muốn nói them gì nữa nhưng đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ngăn cản lại.
“Ngữ Phong, không cần nói nữa, đây là lựa chọn của Châu nhi, ngươi không thấy giờ phút này trên mặt nàng bình tĩnh đến thế nào sao? Chuyện chúng ta cần phải làm chính là không nên quấy rầy nàng.”
“Hai vị thí chủ xin cứ tự nhiên, bần ni phải vào quét đình viện.” Hai tay Châu nhi tạo thành hình chữ thập, xoay người rời đi, từ đầu tới cuối đều không có liếc mắt nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi một cái.
“Vong Trần, sau này nếu ngươi có việc gì cần giúp đỡ thì cứ đến vương phủ tìm ta.” Hàn Ngữ Phong ở phía sau nói.
Châu nhi tạm dừng bước, xoay người lại hai tay vẫn tạo thành hình chữ thập nói: “Cám ơn, bần ni cung chúc Vương gia, Vương Phi cử án tề mi, bạch đầu giai lão (kính trọng lẫn nhau, sống đến bạc đầu). Nói xong liền xoay người rời đi
Bọn họ ở phía sau nhìn theo bong dáng nàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.