Chương 67
Trọng Cẩn
23/02/2020
Trong phòng lần nữa sáng đèn, lão phu nhân sớm đã được đỡ đến ngồi trên ghế, sau khi nuốt vào một viên hộ tâm hoàn, hảo một lúc lâu bình tâm lại được, tầm mắt lạnh lẽo mà nhìn hai người đã mặc tốt quần áo quỳ trên mặt đất, khởi quải trượng liền đánh.
Trên trán Lâm Tương đã sưng lên một cục màu xanh lá, bị đánh như vậy một hồi, quần áo trên người đã sớm bị máu tươi nhiễm hồng. Lâm Tu Duệ bên cạnh cũng không chạy được đi đâu, vết thương sau lưng mới vừa khép lại một lần nữa rách ra, mỗi một phát lão phu nhân đánh tựa như lần phạt roi ngày đấy.
Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, Ngu lão phu nhân mới dừng tay, ghét bỏ ném quải trượng tới một bên, một lần nữa gọi hạ nhân tiến vào.
Vô luận như thế nào, Lâm Tương hôm nay phải chết thì gièm pha mới có thể lấp được.
Bà chỉ chỉ khuôn mặt vàng ngoét của Lâm Tương: "Kéo xuống cho ta, ta không muốn nhìn thấy nàng ta một lần nào nữa!"
Nhìn ánh mắt của lão phu, Lâm Tương liền biết lần này mình cứ như vậy bị kéo xuống, tính mạng đương nhiên khó giữ! Những người nhà giàu muốn giết chết một người rất dễ dàng, đến lúc đó chỉ cần nói nàng bị tai nạn ngoài ý muốn, thì bản thân nàng sẽ chết thần không biết quỷ không hay.
Nàng né tránh tay hạ nhân, bất chấp toàn thân đau nhức, sau khi lăn hai vòng trên mặt đất, quỳ gối bò đến trước mặt lão phu nhân, thanh âm run rẩy cầu xin nói: "Tổ mẫu, không cần a! Tổ mẫu......"
Lão phu nhân ghét bỏ mà di chuyển tầm mắt, giống như nếu nhìn nàng ta nhiều thêm một cái thì mắt sẽ bị ô uế, lạnh lùng nói: "Còn không mau kéo người xuống cho ta!"
"Để xem ai dám đụng đến ta!" Lâm Tương đột nhiên quay đầu lại, căm tức nhìn mấy bà tử dáng người thô tráng: "Ta chính là quận chúa Hoàng Thượng thân phong!"
Bốn bà tử liếc nhìn nhau một cái, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao. Hai bên đều là chủ tử, Lâm Tương lại lấy chi vị quận chúa ra áp người, các bà cũng không biết nên nghe ai cho đúng.
Lâm Tương nhân cơ hội này biện giải: "Tổ mẫu! Ta bị người hãm hại! Ta mới là người bị hại!"
Lão phu nhân lạnh nhạt mà nhìn nàng: "Hãm hại, ngươi xem ngươi có cái ngoạn ý gì, ai bị hại mà có cái nhàn tâm hưởng thụ như ngươi!"
Lâm Tương quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hoài Du, trong mắt xẹt nhanh một tia căm ghét, há mồm nói: "Là nàng, chính là Cố Hoài Du hãm hại ta!"
Cố Hoài Du nâng nâng mí mắt, trong lòng cười lạnh, lạnh lùng nói: "Ngươi tại sao mỗi lần làm sai chuyện gì đều phải cắn bằng được trên người người khác, thật sự là chó cũng không được ăn phân."
Sắc mặt lão phu nhân càng thêm kém, vô cùng đồng ý với Cố Hoài Du, trong lòng vô hạn hối hận, biết vậy từ sớm khi biết được thân thế Lâm Tương, bà phải đem cái đồi phong bại tục* tiểu tạp chủng này đuổi ra đi.
(*) Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.
"Lệ Trân, đi thỉnh lão gia cùng phu nhân lại đây!" Lão phu nhân vỗ vỗ cái bàn, trầm giọng nói.
Bạch ma ma mặt âm trầm gật gật đầu, bước chân bay nhanh mở cửa, biến mất ở trong màn mưa. Bà nguyên lai chỉ cảm thấy nhị tiểu thư này quá mức tùy hứng, lại chưa từng dự đoán được nàng sẽ không biết xấu hổ như vậy, làm ra mấy việc cẩu thả như vậy, còn mưu toan phàn cắn tam tiểu thư cái gì cũng không biết, thật đúng là thân nữ Cố thị, sự đê tiện tận sâu trong xương cốt kia bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Không được!" Lâm Tương hô to, chuyện này nếu càng nhiều người biết đến, thì đại biểu cơ hội nàng được sống càng nhỏ. Nhưng thấy dáng vẻ của Bạch ma ma không có nửa phần nửa phần do dự dừng bước, bộ dáng sốt ruột đi gọi người, trong mắt Lâm Tương hiện lên một tia tuyệt vọng.
Một tiếng rít qua đi, lý trí trong đầu đã hoàn toàn đứt đoạn, nàng ta giương nanh múa vuốt muốn tiến lên xé nát mặt Cố Hoài Du, nhưng mới vừa tới gần, Cố Hoài Du liền không chút lưu tình nhấc chân đạp qua, Lâm Tương lảo đảo hai cái, eo đụng phải cái bàn phía sau, bị bật lại trên mặt đất, đau đến nỗi phải lăn lộn mấy lượt, đem miệng vết thương ép tới càng nghiêm trọng.
"Đừng dựa ta gần quá, mùi hương cũng thật khó ngửi." Tựa hồ như ghét bỏ hành động ô uế dưới chân mình, mặt Cố Hoài Du vô biểu tình mà rũ rũ làn váy, lúc này mới lạnh lùng nói với mấy bà tử kia: "Nơi này là Vinh Xương vương phủ, như thế nào, đến lời của tổ mẫu nói cũng mặc kệ sao?"
Bốn cái bà tử liếc nhau, do dự trong mắt liền biến mất, Lâm Tương giãy giụa hai cái, bị bốn bà tử đồng thời tiến lên chế trụ trên mặt đất, trong lòng biết chạy không thoát được, ánh mắt liền mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lão phu nhân, không buông tay một đỉnh điểm cơ hội sống.
"Tổ mẫu, người phải tin tưởng ta, cháu gái là do ngài nhìn lớn lên, sao có thể làm ra loại sự tình này, là Cố Hoài Du, Cố Hoài Du hạ dược ta cùng ca ca!"
Cố Hoài Du không nói gì, lão phu nhân thậm chí mí mắt cũng lười nâng lên, căn bản cũng không tin Lâm Tương nói chuyện ma quỷ. Bà nhận được tin tức liền lập tức đi tới Phù Hương viện, nửa đường gặp phải Cố Hoài Du từ Đường Lê các đi ra, trừ phi nàng có bản lĩnh thông thiên, bằng không sao có thể hạ dược hai người dưới chính mí mắt bà như thế.
Mặt Lâm Tương bị ấn trên mặt đất, nền đá lạnh băng áp sát miệng vết thương, từng đợt kinh sợ hỗn loạn cùng đau đớn đánh úp lại, hút xích ẩn tán lâu như vậy, đã sớm khiến tính tình nàng ta trở nên có chút không bình thường, lời nói tới cũng là lộn xộn lộn xộn.
Dưới chút hiệu quả cuối cùng của thuốc, nàng gắt gao nhìn Cố Hoài Du: "Đồ đê tiện, ngươi tại sao không chết đi!"
Giọng nói vừa dứt, liền có người ấn cổ nàng, đem miệng vết thương ép sát tới mặt đất ấn vài cái.
Lão phu nhân lười phải nghe nàng ta điên dại cắn lung tung, lạnh giọng nói với mấy cái bà tử kia: "Kéo đi xuống, không thì ô uế không khí trong phòng này!"
Trong lúc này, Lâm Tu Duệ vẫn luôn duy trì tư thé tái mặt cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nói một lời, mặc dù Lâm Tương sắp bị người ta kéo đi, khàn cả giọng kêu "Ca ca", hắn cũng chỉ coi như là không nghe thấy.
Cố gắn trấn an trái tim đập loạn đến không thành nhịp, trong đầu chỉ có một câu, xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
Tỉnh táo lại, hắn cũng không hiểu rõ sự tình như thế nào biến thành bộ dạng như hiện tại, đừng nói là bộ dạng Lâm Tương bị thương thành như vậy, kể cả khi trước kia hai người vẫn còn ân ân ái ái, hắn cũng sẽ không làm ra những chuyện điên cuồng như này trước mặt người khác.
"Buông ta ra! Các ngươi đều là tiện tì!" Thấy Lâm Tu Duệ không thèm để ý nàng, tia hy vọng cuối cùng của Lâm Tương cũng tắt ngấm, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, liều chết hô lớn: "Ta là quận chúa! Tự thân Hoàng Thượng ngự bút thân phong, các ngươi có tư cách gì đối xử với ta như vậy, đây là đại bất kính với Hoàng Thượng!"
Lời này vừa nói ra, những bà tử bất giác giảm nhẹ lực đạo một chút, ai cũng không muốn mang tội danh đại bất kính trên người, Lâm Tương nhân cơ hội liều mạng tránh ra khỏi tay các bà.
Nàng ta điên cuồng mà cười cười với lão phu nhân, giương giọng nói: "Từ khi tiểu tiện nhân Cố Hoài Du này trở về, ta liền biết, các ngươi sớm hay muộn cũng có ngày sẽ đối xử với ta như vậy, đừng cho là ta là ngu, các ngươi căn bản không coi ta như người một nhà."
Lời lẽ quá mức lòng lang dạ sói, chấn kinh mọi người phòng trong, nàng ta ở vương phủ như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, ngay đến Lâm Tu Duệ cũng phải liếc mắt nhìn lại, Lâm Tương đây là điên rồi, cư nhiên dám nói ra loại lời này.
Lão phu nhân thân mình chao đảo, hối hận tựa thủy triều, từng lớp từng lớp chồng lên trong lòng, một ngụm tức khí phun không ra, sắc mặt nghẹn đến đỏ hồng, liên tục vỗ vỗ ngực mình, Cố Hoài Du thấy thế, thầm nghĩ không tốt, vội vàng tiến lên vỗ nhẹ phía sau lưng lão phu nhân.
Lâm Tương nghênh ngang đứng lên, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng mà nói: "Ta đã an bài người chu toàn từ sớm, hôm nay các ngươi nếu dám động thủ với ta, ta sẽ cho người đi cáo ngự trạng, dù sao ta sống không được, cũng phải kéo toàn bộ vương phủ chôn cùng với ta, âu cũng là đáng giá!"
Nàng cười đến điên khùng, thanh âm lộ ra âm lãnh, miệng vết thương trên má mở lớn tựa cái bồn máu, "Để xem một khi tội khi quân được định, các ngươi ai có thể tránh thoát!"
Những lời này, nàng còn phải cảm tạ Cố Hoài Du, nếu không nàng ta ngày đó uy hiếp thì bản thân Lâm Tương vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ được cái phương pháp thoát thân này.
Sắc mặt lão phu nhân càng ngày càng khó coi, Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng lên, chỉ cảm thấy ngày trước hắn dường như đã nhìn lầm Lâm Tương rồi, không nghĩ tới tâm tư nàng ta thế nhưng lại là như thế này, trên dưới trái phải vương phủ có người nào chưa từng ba tâm ba gan mà đối xử với nàng, vậy mà nàng không chút nào cảm kích, đối với người chí thân chí ái còn dám nói ra những lời nguyền rủa như vậy.
"Lâm Tương!" Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng dậy, mặt đen như đáy nồi: "Ngươi sao có thể nói như vậy!"
"Sao lại không thể!" Lâm Tương hai mắt đỏ đậm, không có nửa phần lý trí đáng nói: "Bà ta sẽ cho người giết chết ta, còn không cho ta nói sao!"
Lâm Tu Duệ không thể nhịn được nữa, dương tay cho nàng một cái tát, nếu muốn sự việc này chìm xuống, chỉ có thể nghĩ cách tận lực che dấu việc này, nhưng bộ dáng này của Lâm Tương, hiển nhiên là muốn đem sự tình nháo lớn.
Lâm Tương bụm mặt, phụt một tiếng, trong miệng tràn ra đầy máu: "Ha ha ha, ngươi cũng dám đánh ta, Lâm Tu Duệ!"
Cố Hoài Du mắt lạnh nhìn, quả nhiên, thân tâm quá mức yếu ớt, chịu không nổi bất luận cái khúc chiết gì. Lúc này bất quá mới mấy ngày, vậy mà hai người bọn hắn đều đến nông nỗi này. Cũng không biết nên đối Lâm Tu Duệ nói một tiếng xứng đáng, hay, vẫn là xứng đáng.
Trên trán Lâm Tương đã sưng lên một cục màu xanh lá, bị đánh như vậy một hồi, quần áo trên người đã sớm bị máu tươi nhiễm hồng. Lâm Tu Duệ bên cạnh cũng không chạy được đi đâu, vết thương sau lưng mới vừa khép lại một lần nữa rách ra, mỗi một phát lão phu nhân đánh tựa như lần phạt roi ngày đấy.
Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, Ngu lão phu nhân mới dừng tay, ghét bỏ ném quải trượng tới một bên, một lần nữa gọi hạ nhân tiến vào.
Vô luận như thế nào, Lâm Tương hôm nay phải chết thì gièm pha mới có thể lấp được.
Bà chỉ chỉ khuôn mặt vàng ngoét của Lâm Tương: "Kéo xuống cho ta, ta không muốn nhìn thấy nàng ta một lần nào nữa!"
Nhìn ánh mắt của lão phu, Lâm Tương liền biết lần này mình cứ như vậy bị kéo xuống, tính mạng đương nhiên khó giữ! Những người nhà giàu muốn giết chết một người rất dễ dàng, đến lúc đó chỉ cần nói nàng bị tai nạn ngoài ý muốn, thì bản thân nàng sẽ chết thần không biết quỷ không hay.
Nàng né tránh tay hạ nhân, bất chấp toàn thân đau nhức, sau khi lăn hai vòng trên mặt đất, quỳ gối bò đến trước mặt lão phu nhân, thanh âm run rẩy cầu xin nói: "Tổ mẫu, không cần a! Tổ mẫu......"
Lão phu nhân ghét bỏ mà di chuyển tầm mắt, giống như nếu nhìn nàng ta nhiều thêm một cái thì mắt sẽ bị ô uế, lạnh lùng nói: "Còn không mau kéo người xuống cho ta!"
"Để xem ai dám đụng đến ta!" Lâm Tương đột nhiên quay đầu lại, căm tức nhìn mấy bà tử dáng người thô tráng: "Ta chính là quận chúa Hoàng Thượng thân phong!"
Bốn bà tử liếc nhìn nhau một cái, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao. Hai bên đều là chủ tử, Lâm Tương lại lấy chi vị quận chúa ra áp người, các bà cũng không biết nên nghe ai cho đúng.
Lâm Tương nhân cơ hội này biện giải: "Tổ mẫu! Ta bị người hãm hại! Ta mới là người bị hại!"
Lão phu nhân lạnh nhạt mà nhìn nàng: "Hãm hại, ngươi xem ngươi có cái ngoạn ý gì, ai bị hại mà có cái nhàn tâm hưởng thụ như ngươi!"
Lâm Tương quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hoài Du, trong mắt xẹt nhanh một tia căm ghét, há mồm nói: "Là nàng, chính là Cố Hoài Du hãm hại ta!"
Cố Hoài Du nâng nâng mí mắt, trong lòng cười lạnh, lạnh lùng nói: "Ngươi tại sao mỗi lần làm sai chuyện gì đều phải cắn bằng được trên người người khác, thật sự là chó cũng không được ăn phân."
Sắc mặt lão phu nhân càng thêm kém, vô cùng đồng ý với Cố Hoài Du, trong lòng vô hạn hối hận, biết vậy từ sớm khi biết được thân thế Lâm Tương, bà phải đem cái đồi phong bại tục* tiểu tạp chủng này đuổi ra đi.
(*) Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.
"Lệ Trân, đi thỉnh lão gia cùng phu nhân lại đây!" Lão phu nhân vỗ vỗ cái bàn, trầm giọng nói.
Bạch ma ma mặt âm trầm gật gật đầu, bước chân bay nhanh mở cửa, biến mất ở trong màn mưa. Bà nguyên lai chỉ cảm thấy nhị tiểu thư này quá mức tùy hứng, lại chưa từng dự đoán được nàng sẽ không biết xấu hổ như vậy, làm ra mấy việc cẩu thả như vậy, còn mưu toan phàn cắn tam tiểu thư cái gì cũng không biết, thật đúng là thân nữ Cố thị, sự đê tiện tận sâu trong xương cốt kia bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Không được!" Lâm Tương hô to, chuyện này nếu càng nhiều người biết đến, thì đại biểu cơ hội nàng được sống càng nhỏ. Nhưng thấy dáng vẻ của Bạch ma ma không có nửa phần nửa phần do dự dừng bước, bộ dáng sốt ruột đi gọi người, trong mắt Lâm Tương hiện lên một tia tuyệt vọng.
Một tiếng rít qua đi, lý trí trong đầu đã hoàn toàn đứt đoạn, nàng ta giương nanh múa vuốt muốn tiến lên xé nát mặt Cố Hoài Du, nhưng mới vừa tới gần, Cố Hoài Du liền không chút lưu tình nhấc chân đạp qua, Lâm Tương lảo đảo hai cái, eo đụng phải cái bàn phía sau, bị bật lại trên mặt đất, đau đến nỗi phải lăn lộn mấy lượt, đem miệng vết thương ép tới càng nghiêm trọng.
"Đừng dựa ta gần quá, mùi hương cũng thật khó ngửi." Tựa hồ như ghét bỏ hành động ô uế dưới chân mình, mặt Cố Hoài Du vô biểu tình mà rũ rũ làn váy, lúc này mới lạnh lùng nói với mấy bà tử kia: "Nơi này là Vinh Xương vương phủ, như thế nào, đến lời của tổ mẫu nói cũng mặc kệ sao?"
Bốn cái bà tử liếc nhau, do dự trong mắt liền biến mất, Lâm Tương giãy giụa hai cái, bị bốn bà tử đồng thời tiến lên chế trụ trên mặt đất, trong lòng biết chạy không thoát được, ánh mắt liền mềm nhũn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lão phu nhân, không buông tay một đỉnh điểm cơ hội sống.
"Tổ mẫu, người phải tin tưởng ta, cháu gái là do ngài nhìn lớn lên, sao có thể làm ra loại sự tình này, là Cố Hoài Du, Cố Hoài Du hạ dược ta cùng ca ca!"
Cố Hoài Du không nói gì, lão phu nhân thậm chí mí mắt cũng lười nâng lên, căn bản cũng không tin Lâm Tương nói chuyện ma quỷ. Bà nhận được tin tức liền lập tức đi tới Phù Hương viện, nửa đường gặp phải Cố Hoài Du từ Đường Lê các đi ra, trừ phi nàng có bản lĩnh thông thiên, bằng không sao có thể hạ dược hai người dưới chính mí mắt bà như thế.
Mặt Lâm Tương bị ấn trên mặt đất, nền đá lạnh băng áp sát miệng vết thương, từng đợt kinh sợ hỗn loạn cùng đau đớn đánh úp lại, hút xích ẩn tán lâu như vậy, đã sớm khiến tính tình nàng ta trở nên có chút không bình thường, lời nói tới cũng là lộn xộn lộn xộn.
Dưới chút hiệu quả cuối cùng của thuốc, nàng gắt gao nhìn Cố Hoài Du: "Đồ đê tiện, ngươi tại sao không chết đi!"
Giọng nói vừa dứt, liền có người ấn cổ nàng, đem miệng vết thương ép sát tới mặt đất ấn vài cái.
Lão phu nhân lười phải nghe nàng ta điên dại cắn lung tung, lạnh giọng nói với mấy cái bà tử kia: "Kéo đi xuống, không thì ô uế không khí trong phòng này!"
Trong lúc này, Lâm Tu Duệ vẫn luôn duy trì tư thé tái mặt cúi đầu quỳ trên mặt đất, không nói một lời, mặc dù Lâm Tương sắp bị người ta kéo đi, khàn cả giọng kêu "Ca ca", hắn cũng chỉ coi như là không nghe thấy.
Cố gắn trấn an trái tim đập loạn đến không thành nhịp, trong đầu chỉ có một câu, xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
Tỉnh táo lại, hắn cũng không hiểu rõ sự tình như thế nào biến thành bộ dạng như hiện tại, đừng nói là bộ dạng Lâm Tương bị thương thành như vậy, kể cả khi trước kia hai người vẫn còn ân ân ái ái, hắn cũng sẽ không làm ra những chuyện điên cuồng như này trước mặt người khác.
"Buông ta ra! Các ngươi đều là tiện tì!" Thấy Lâm Tu Duệ không thèm để ý nàng, tia hy vọng cuối cùng của Lâm Tương cũng tắt ngấm, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, liều chết hô lớn: "Ta là quận chúa! Tự thân Hoàng Thượng ngự bút thân phong, các ngươi có tư cách gì đối xử với ta như vậy, đây là đại bất kính với Hoàng Thượng!"
Lời này vừa nói ra, những bà tử bất giác giảm nhẹ lực đạo một chút, ai cũng không muốn mang tội danh đại bất kính trên người, Lâm Tương nhân cơ hội liều mạng tránh ra khỏi tay các bà.
Nàng ta điên cuồng mà cười cười với lão phu nhân, giương giọng nói: "Từ khi tiểu tiện nhân Cố Hoài Du này trở về, ta liền biết, các ngươi sớm hay muộn cũng có ngày sẽ đối xử với ta như vậy, đừng cho là ta là ngu, các ngươi căn bản không coi ta như người một nhà."
Lời lẽ quá mức lòng lang dạ sói, chấn kinh mọi người phòng trong, nàng ta ở vương phủ như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, ngay đến Lâm Tu Duệ cũng phải liếc mắt nhìn lại, Lâm Tương đây là điên rồi, cư nhiên dám nói ra loại lời này.
Lão phu nhân thân mình chao đảo, hối hận tựa thủy triều, từng lớp từng lớp chồng lên trong lòng, một ngụm tức khí phun không ra, sắc mặt nghẹn đến đỏ hồng, liên tục vỗ vỗ ngực mình, Cố Hoài Du thấy thế, thầm nghĩ không tốt, vội vàng tiến lên vỗ nhẹ phía sau lưng lão phu nhân.
Lâm Tương nghênh ngang đứng lên, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng mà nói: "Ta đã an bài người chu toàn từ sớm, hôm nay các ngươi nếu dám động thủ với ta, ta sẽ cho người đi cáo ngự trạng, dù sao ta sống không được, cũng phải kéo toàn bộ vương phủ chôn cùng với ta, âu cũng là đáng giá!"
Nàng cười đến điên khùng, thanh âm lộ ra âm lãnh, miệng vết thương trên má mở lớn tựa cái bồn máu, "Để xem một khi tội khi quân được định, các ngươi ai có thể tránh thoát!"
Những lời này, nàng còn phải cảm tạ Cố Hoài Du, nếu không nàng ta ngày đó uy hiếp thì bản thân Lâm Tương vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ được cái phương pháp thoát thân này.
Sắc mặt lão phu nhân càng ngày càng khó coi, Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng lên, chỉ cảm thấy ngày trước hắn dường như đã nhìn lầm Lâm Tương rồi, không nghĩ tới tâm tư nàng ta thế nhưng lại là như thế này, trên dưới trái phải vương phủ có người nào chưa từng ba tâm ba gan mà đối xử với nàng, vậy mà nàng không chút nào cảm kích, đối với người chí thân chí ái còn dám nói ra những lời nguyền rủa như vậy.
"Lâm Tương!" Lâm Tu Duệ đột nhiên đứng dậy, mặt đen như đáy nồi: "Ngươi sao có thể nói như vậy!"
"Sao lại không thể!" Lâm Tương hai mắt đỏ đậm, không có nửa phần lý trí đáng nói: "Bà ta sẽ cho người giết chết ta, còn không cho ta nói sao!"
Lâm Tu Duệ không thể nhịn được nữa, dương tay cho nàng một cái tát, nếu muốn sự việc này chìm xuống, chỉ có thể nghĩ cách tận lực che dấu việc này, nhưng bộ dáng này của Lâm Tương, hiển nhiên là muốn đem sự tình nháo lớn.
Lâm Tương bụm mặt, phụt một tiếng, trong miệng tràn ra đầy máu: "Ha ha ha, ngươi cũng dám đánh ta, Lâm Tu Duệ!"
Cố Hoài Du mắt lạnh nhìn, quả nhiên, thân tâm quá mức yếu ớt, chịu không nổi bất luận cái khúc chiết gì. Lúc này bất quá mới mấy ngày, vậy mà hai người bọn hắn đều đến nông nỗi này. Cũng không biết nên đối Lâm Tu Duệ nói một tiếng xứng đáng, hay, vẫn là xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.