Ngược Chiều Ánh Sáng, Anh Đến Bên Em
Chương 55
Lịch Đông
24/03/2022
Đồng Phó Ngôn vươn tay chậm rãi uống một hớp bia, vị cồn nồng đậm kích thích thần kinh của anh, thời khắc này, đầu óc của anh phá lệ thanh tỉnh. Cho nên dưới ánh đèn vàng, anh hơi cúi đầu không nói năng gì, cũng không muốn đem chuyện này nói cho Apep.
Không khí trở nên cực độ trầm tĩnh, trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người bọn họ. Apep đứng thẳng tắp bên cạnh anh, đôi đồng tử xanh lam của anh hiện lên một tia thâm trầm khi nhìn Đồng Phó Ngôn.
Một lát sau, anh ta mới đưa tay vỗ vỗ bả vai Đồng Phó Ngôn, thấp giọng thở dài: "Đồng Phó Ngôn, có đôi khi cậu thật rất dễ khiến cho người ta không biết nên làm gì..... Cậu không muốn nói với tôi, tôi cũng không ép buộc."
Apep quay người từ trong ngăn tủ bên cạnh đã rỉ sét lấy ra một chồng tư liệu màu trắng, đưa cho Đồng Phó Ngôn: "Đây chính là tư liệu về sự kiện khủng bố đánh bom lần đó, bao gồm cả lý lịch tội phạm chủ mưu lần đấy, và cả người bị thương trong vụ đánh bom, cậu xem thử có phải thứ muốn tìm hay không."
Để ngọn đèn sợi đốt trên đầu chiếu rõ ràng tờ tư liệu, Đồng Phó Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể hơi nghiêng, ngón tay lật từng tờ từng tờ trong xấp tư liệu.
Mãi cho đến khi nhìn thấy tấm hình trên tờ giấy trắng hiện lên gương mặt của người quen, Đồng Phó Ngôn mới ngừng động tác tay, ánh mắt nặng nề.
....
—— ——
Sau khi nói xong chuyện, Đồng Phó Ngôn choàng áo khoác lại trở về khách sạn. Gian phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ chiếu sáng cho căn phòng, ánh mắt của anh thậm chí không cần tìm kiếm, lập tức liền nhìn trên giường.
Giản Ninh rất mệt mỏi, lần nào cùng nhau hoan ái xong đều khiến thể xác lẫn tinh thần của cô mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm ì trên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng thân thể của cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của một người đang ôm chặt lấy mình, cô cũng không sợ, bởi vì Giản Ninh biết người kia là Đồng Phó Ngôn.
Thậm chí không cần mở mắt, những người yêu nhau sẽ tự động cảm nhận được đối phương, chính là như thế nên cô mới hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Ninh phá lệ dậy sớm, lúc Phó Ngôn mở mắt, đã thấy cô rửa mặt trang điểm xong, hiện tại đang ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú lên Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn ngược lại cũng không thấy quá kinh ngạc, dựa lưng vào giường, ánh mắt lười biếng nhìn Giản Ninh: "Làm sao em lại dậy sớm vậy."
Cô trả lời: "Đại khái hôm qua nghỉ ngơi hơi nhiều, tinh thần đã đủ tỉnh táo, nên em cũng dậy sớm thôi."
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười một tiếng, ánh mắt rơi trên người cô: "Nghỉ ngơi nhiều?"
Ngữ khí của anh mang theo sự chọc ghẹo, trong đầu Giản Ninh liền hiện ra những màn kích tình đêm qua, cũng thấy thật xấu hổ.
Giản Ninh oán thầm: Đồng Phó Ngôn cái tên đàn ông này, chớ nhìn anh ấy bình thường chững chạc đàng hoàng, thế nhưng một khi đã vào những chuyện kia, lại thích đi khi dễ mình.
Nhưng vì che giấu tâm tư của mình, cô vội ho một tiếng: "Phần lớn là do em đã có lịch hẹn với vị tác gia người Afghanistan mà em đã nói chuyện từ trước, cho nên hôm nay em và ông ấy hẹn gặp mặt, để hỏi thăm và tạo mối quan hệ."
Đồng Phó Ngôn nghe về hành trình của cô an bài, đột nhiên vươn tay, ánh mắt đong đầy cưng chiều, ra hiệu Giản Ninh tới gần.
Giản Ninh không hiểu cử chỉ đó của anh, cũng không khỏi kinh ngạc, qua mấy giây, cô mới chậm rãi đến gần anh, dựa vào Đồng Phó Ngôn. Cho đến khi gương mặt đã áp vào bộ ngực của anh, cô mới hỏi anh: "Sao thế?"
Đồng Phó Ngôn lắc đầu, tay đã đặt sau gáy cô, lòng bàn tay ấm áp êm ái vuốt ve vào tóc của cô, ngữ khí nhẹ nhàng: "Bình thường đều là tiểu kiều thê của anh đợi trong nhà, bây giờ rốt cuộc anh lại phải đợi trong nhà một lần."
Giản Ninh bị giọng nói có phần ủy khuất của anh chọc cười: "Đồng Phó Ngôn, hôm nay rốt cuộc anh cũng biết ngồi ở nhà chờ là thế nào."
"Đúng vậy đúng vậy." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn nghe có vẻ bất đắc dĩ, lại khiến Giản Ninh càng vui vẻ hơn.
"Nếu để cho các huynh đệ của anh biết, đội trưởng Đồng của bọn họ phải ở nhà chờ đợi mỏi mòn bạn gái, xem ra đây là chủ đề giúp cho bọn họ thỏa thích giễu cợt anh."
Đồng Phó Ngôn cười không nói, chỉ hơi cúi đầu, nhìn Giản Ninh nằm ngoan ngoãn trong ngực, trong mắt của anh đã chan hòa sự cưng chiều giống như sóng biển cuồn cuộn.
Hai người lại dính nhau một lát, rồi cùng nhau xuống lầu ăn sáng theo kiểu Afghanistan. Đợi đến khi tiệm bán trái cây đối diện khách sạn mở cửa, Giản Ninh thu thập xong tư liệu cần trong công việc, rồi bắt một chiếc xe taxi, chạy tới tiệm trà tại khu nhà giàu ở phía bắc thành phố Kabul.
Vị tác gia Afghanistan đến trễ năm phút, lúc ông đến tiệm trà nhìn thấy Giản Ninh, đầu tiên là hữu hảo chúc phúc vấn an, sau đó mới thật tâm áy náy xin lỗi Giản Ninh.
Giản Ninh nói không sao, lại mời vị tác gia Afghanistan ngồi xuống, sau đó mới gọi phục vụ đun nước ấm dùng để pha trà.
Sau đó trong khoảng thời gian kế tiếp, hai người ngồi quanh ấm đun trà nóng hừng hực, từng tờ một trao đổi về nội dung trong sách, cùng rất nhiều tập tục và văn hóa của Afghanistan.
Đồng Phó Ngôn cũng không ngồi chờ trong khách sạn, hoặc phải nói đúng là hôm nay anh vốn đã có kế hoạch, cho nên sau khi ăn bữa sáng xong, anh lên lầu, ngồi đọc hết số tư liệu mà Apep đã đưa cho anh trong phòng một lần nữa, sau đó anh khoác áo vào vội vàng rời khỏi khách sạn.
Bệnh viện quân đội của Kabul đã chật ních người, do gần đây phát sinh nhiều vụ đánh bong liều chết, người vô tội bị thương so với thường ngày nhiều gấp đôi. Cũng ví dụ như hiện tại, Đồng Phó Ngôn đang đi trong hành lang bệnh viện, nhưng hai bên bức tường thì có rất nhiều giường bệnh, trước giường bệnh được vây quanh bởi những bác sĩ đang tiến hành chẩn đoán, còn có y tá đang hỏi thăm xem cơ thể bệnh nhân bị thương ở đâu, có khó chịu hay không.
Bởi vì nhân viên trong bệnh viện chen chúc nhau, Đồng Phó Ngôn chỉ có thể nghiêng người đi qua.
Anh đi đến phòng bệnh tại lầu hai, tại chỗ góc cua của cầu thang, ánh mắt nhạy bén của anh đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh cuối cùng, vừa vặn có một nữ bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ y khoa.
Đồng Phó Ngôn đi lên trước, tay đã rơi vào tay cầm trên cửa, đang định mở cánh cửa ra, thì giọng nói lạnh lùng của nữ bác sĩ kia đã vang lên ở phía sau anh: "Tiên sinh rất không có ý tứ, người bệnh trong phòng bệnh này không thích hợp thăm nom."
Có lẽ nữ bác sĩ kia cảm thấy Đồng Phó Ngôn là người Trung Quốc, lại có lẽ là cô ấy nhất thời khẩn trương, thốt ra tiếng Trung.
Đồng Phó Ngôn kinh ngạc nhíu nhíu mày, bàn tay đang đặt trên nắm cửa liền buông ra, quay người nhìn cô: "Người nhà đến thăm thì có quyền đi vào chứ."
"Nhưng phải có sự đồng ý của bệnh nhân." Ánh mắt của nữ bác sĩ kiên định, hạ quyết tâm không cho Đồng Phó Ngôn tiến vào phòng bệnh.
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn hoàn toàn ôn hòa như trước đây, nhưng bên trong còn ngươi đen láy, âm thầm nhấp nhô một luồng cảm xúc thật lạnh lẽo. Mà vị bác sĩ kia cũng không nhượng bộ nửa bước, nhất định phải giằng co cùng Đồng Phó Ngôn, chính là không nguyện ý cho Đồng Phó Ngôn tiến vào phòng bệnh.
"Cảnh sát Đồng xem ra rất có hứng thú với tôi nhỉ, đường xa vạn dặm tới thăm tôi, bác sĩ Tống sao không mời cậu ấy vào vậy."
Giọng nói trầm thấp của đàn ông mang theo ý cười vang lên từ bên trong cánh cửa, khi ông ta vừa dứt lời một khắc, cửa phòng bệnh cũng từ từ mở ra.
Xuất hiện trong mắt mọi người chính là một người đàn ông thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc trên người đồng phục bệnh nhân xanh trắng, chỗ cúc áo vô ý buông lỏng ra một hạt, ông ta dường như cũng vừa mới phát giác, đưa tay chậm rãi cài lên.
Đồng Phó Ngôn lạnh lùng đáp: "Hứng thú thì cũng chưa đến nỗi, chỉ muốn bàn một ít chuyện với ông."
Bên trong đôi mắt tròn xoe của bác sĩ Tống lộ ra tức giận, nhìn về phía Trình Dịch, dùng ánh mắt lặng thinh nói cho ông ta biết, mình đang rước họa vào thân.
Trình Dịch quanh thân tản ra khí thế âm lãnh, thấy bác sĩ Tống đang nhìn mình hằm hằm, vậy mà ông ta cũng không thấy tức giận, chỉ nói ngắn gọn với cô: "Bác sĩ Tống, cậu ta thật sự là bạn của tôi, không phải tìm tôi đòi nợ."
Bác sĩ Tống kinh ngạc khẽ nhếch miệng, theo sau đó xoay người nói với Đồng Phó Ngôn: "Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm."
Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Không sao, tôi có thể hiểu được."
Trình Dịch hào hứng vui vẻ nhướng mày, nhìn về phía Đồng Phó Ngôn: "Cảnh sát Đồng đã muốn cùng tôi nói chuyện, thì đừng ngại vào đây mà nói."
Tống Vãn Tinh nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán bọn họ sẽ bàn luận về những chuyện cực kỳ quan trọng, mình cũng không muốn nghe bọn họ nói chuyện đạo lý. Nhìn thấy hai người đàn ông đều cao lớn tương tự nhau tiến vào trong phòng bệnh, cô còn tốt bụng đóng cửa lại cho họ.
"Cảnh sát Đồng muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Ông cho rằng, tôi tới đây tìm ông, là bởi vì lý do gì."
Trình Dịch móc gói thuốc lá từ trong túi ra, trong gói thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đưa về phía Đồng Phó Ngôn, ra hiệu anh có cần không.
Trong đồng tử đen như mực của Đồng Phó Ngôn không hề gợn sóng, thản nhiên nhìn điếu thuốc lá: "Đang cai."
Trình Dịch câm nín, có chút bất đắc dĩ cười, sau đó dùng cái bật lửa châm thuốc lá: "Cậu chắc cũng biết, cùng Trình Dịch tôi nói chuyện, thì chỉ có thể liên quan tới ma tuý, súng ống và đàn bà."
Trình Dịch đứng trước bệ cửa sổ trong phòng bệnh, hơi ngẩng đầu nhìn khung cảnh u ám bên ngoài cửa sổ, ngữ khí nặng nề. Sau đó còn nói: "Quy định bất thành văn, cảnh sát Đồng lúc trước trà trộn bên cạnh Chu Gia, chắc hẳn vô cùng rõ ràng. Cho nên cảnh sát Đồng hiện tại muốn cùng tôi bàn về ma tuý súng ống hay là đàn bà?"
Đồng Phó Ngôn cũng có nhiều thời gian cùng ông ta chậm rãi vòng vo, nhưng hiện tại anh không có hứng thú, trực tiếp cùng ông ta nói: "Tôi có thể tìm tới ông, Trình Dịch, ông nói xem những người khác có thể tìm thấy ông ở cái chốn Afghanistan xa xôi này không."
"Đây là một câu hỏi hay."
Ánh mắt Trình Dịch lộ ra nguy hiểm, thuốc lá đã cháy gần hết, ánh mắt của ông ta lười biếng nhìn điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhấn xuống dập đi, "Cảnh sát Đồng xa xôi ngàn dặm, chỉ để đến khuyên bảo tôi chuyện này?"
"Ông suy nghĩ nhiều rồi." Đồng Phó Ngôn nói: "Chỉ là tôi có một số chuyện nên mới đến Afghanistan, tiện thể xử lý chuyện của ông. Huống hồ đây không phải là khuyên bảo, chỉ là nhắc nhở, dù sao mưu cầu khác nhau, cái này có thể coi như là tôi trả ơn lại cho ông nhờ một lần ông đã trợ giúp tôi."
"Tôi còn tưởng rằng cảnh sát đều rất máu lạnh." Trình Dịch nói, đã đưa cánh tay tựa trên bệ cửa sổ, thân thể hơi nghiêng nghiêng, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Đồng Phó Ngôn: "Năm đó chẳng phải chỉ vì một nhiệm vụ, mà cậu không hề tiếc nuối lập tức nổ súng bắn chết đồng đội của mình, nhưng cũng nhờ thế mà cậu khiến Chu Gia buông lỏng cảnh giác. Không ngờ tới bây giờ, ngược lại cậu còn nhớ rõ tôi đã từng giúp đỡ cậu."
"Tôi chỉ là tùy từng người mà đối xử khác nhau." Đồng Phó Ngôn lời ít mà ý nhiều.
Anh nói không sai.
Trình Dịch cùng Chu Gia mặc dù đều làm cùng một nghề, thế nhưng cách đối nhân xử thế của hai người xác thực là một trời một vực.
Đồng Phó Ngôn lúc trước mai phục bên cạnh Chu Gia, cũng nhiều lần từng có làm ăn vãng lai cùng Trình Dịch.
Anh nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, một chút liền có thể nhìn trúng bảy phần tính tình của Trình Dịch. Cho nên đó là lý do vì sao khi anh làm ăn thương thảo cùng Trình Dịch, so với ngày trước anh còn phải cẩn thận gấp trăm lần.
"Thằng đó dám giết tôi, tôi liền dám ngăn nó lại." Trong giọng nói của Trình Dịch lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Từ cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, trong ánh mắt của ông ta lộ ra nét tàn khốc, được ăn cả ngã về không.
Trong lúc an tĩnh cực điểm, cửa phòng bệnh đột ngột vang lên tiếng gõ cửa. Ngữ khí của Trình Dịch trở nên âm trầm: "Vào đi."
Tống Vãn Tinh mở cửa: "Tôi tới thay thuốc cho ông."
Trong tay của cô cầm một hộp dụng cụ y tế, đi tới bên cạnh Trình Dịch. Khi nhìn thấy bên cạnh Trình Dịch còn có điếu thuốc đã bị dập, cô liền nhíu mày, trực tiếp đưa tay vứt điếu thuốc đi: "Bây giờ ông là bệnh nhân của tôi, ông có biết hút thuốc uống rượu làm ngăn cản quá trình khôi phục của cơ thể không?"
Trình Dịch cười ha hả một tiếng, thấp giọng khẽ nói bên tai của cô: "Bác sĩ Tống chẳng lẽ không biết, một kẻ liều mạng như tôi, có thể bị thuốc lá chà đạp sao?"
Tống Vãn Tinh căn bản không muốn cùng cái tên du côn du đảng này phí lời, sau khi vứt điếu thuốc đi, liền đổi băng vải cho Trình Dịch, rồi bôi thuốc.
Đồng Phó Ngôn đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn quá trình bọn họ thay thuốc, đôi mắt đen kịt tựa như vực sâu, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ của anh.
Tống Vãn Tinh cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí thay thuốc cho Trình Dịch, chợt phát hiện sự xuất hiện của mình, nên hai người đàn ông đều không nói, lập tức đã cảm thấy mình sơ sót.
Thế nhưng cô rất tò mò về người đàn ông trước mặt, hay nói đúng hơn là cô càng tò mò hơn về hai người đàn ông này.
Một người là người đàn ông xa lạ lúc trước từng cùng mình lái xe tại biên giới Pakistan, ẩn nấp lâu năm tại biên cảnh của các quốc gia, kết giao cùng đủ loại người với những hình dáng màu da khác nhau. Bây giờ bởi vì một vụ nổ bom, nên ông ta trở thành bệnh nhân của mình, nhưng mình lại hoàn toàn không biết gì về ông ta.
Còn người đàn ông kia.
Tống Vãn Tinh thay băng gạc đã đọng máu đen xì rồi bỏ vào trong thùng rác, bất động thanh sắc dùng ánh mắt còn lại lướt qua Đồng Phó Ngôn.
Người kia thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn nhã nhặn, hiện tại đang ngồi trên ghế gần bệ cửa sổ, trong tay đang cầm tờ nhật báo, lẳng lặng đọc nội dung.
Người đàn ông này đột nhiên đến càng thêm quỷ dị, đôi mắt màu nâu nhạt khó có thể rửa trôi, ánh mắt kiên định tựa như núi Thái Sơn.
Tống Vãn Tinh xử lý xong mọi thứ, rời khỏi phòng bệnh.
Ngón tay của Trình Dịch khẽ gõ trên mặt bàn, còn Đồng Phó Ngôn đang ngồi đọc báo đằng xa không hề động đậy.
Trình Dịch trầm mặc một lát, ngữ khí so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn nhiều: "Cảnh sát Đồng có ý kiến gì."
Không khí trở nên cực độ trầm tĩnh, trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người bọn họ. Apep đứng thẳng tắp bên cạnh anh, đôi đồng tử xanh lam của anh hiện lên một tia thâm trầm khi nhìn Đồng Phó Ngôn.
Một lát sau, anh ta mới đưa tay vỗ vỗ bả vai Đồng Phó Ngôn, thấp giọng thở dài: "Đồng Phó Ngôn, có đôi khi cậu thật rất dễ khiến cho người ta không biết nên làm gì..... Cậu không muốn nói với tôi, tôi cũng không ép buộc."
Apep quay người từ trong ngăn tủ bên cạnh đã rỉ sét lấy ra một chồng tư liệu màu trắng, đưa cho Đồng Phó Ngôn: "Đây chính là tư liệu về sự kiện khủng bố đánh bom lần đó, bao gồm cả lý lịch tội phạm chủ mưu lần đấy, và cả người bị thương trong vụ đánh bom, cậu xem thử có phải thứ muốn tìm hay không."
Để ngọn đèn sợi đốt trên đầu chiếu rõ ràng tờ tư liệu, Đồng Phó Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể hơi nghiêng, ngón tay lật từng tờ từng tờ trong xấp tư liệu.
Mãi cho đến khi nhìn thấy tấm hình trên tờ giấy trắng hiện lên gương mặt của người quen, Đồng Phó Ngôn mới ngừng động tác tay, ánh mắt nặng nề.
....
—— ——
Sau khi nói xong chuyện, Đồng Phó Ngôn choàng áo khoác lại trở về khách sạn. Gian phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ chiếu sáng cho căn phòng, ánh mắt của anh thậm chí không cần tìm kiếm, lập tức liền nhìn trên giường.
Giản Ninh rất mệt mỏi, lần nào cùng nhau hoan ái xong đều khiến thể xác lẫn tinh thần của cô mệt mỏi, cô chỉ muốn nằm ì trên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng thân thể của cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của một người đang ôm chặt lấy mình, cô cũng không sợ, bởi vì Giản Ninh biết người kia là Đồng Phó Ngôn.
Thậm chí không cần mở mắt, những người yêu nhau sẽ tự động cảm nhận được đối phương, chính là như thế nên cô mới hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Ninh phá lệ dậy sớm, lúc Phó Ngôn mở mắt, đã thấy cô rửa mặt trang điểm xong, hiện tại đang ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú lên Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn ngược lại cũng không thấy quá kinh ngạc, dựa lưng vào giường, ánh mắt lười biếng nhìn Giản Ninh: "Làm sao em lại dậy sớm vậy."
Cô trả lời: "Đại khái hôm qua nghỉ ngơi hơi nhiều, tinh thần đã đủ tỉnh táo, nên em cũng dậy sớm thôi."
Đồng Phó Ngôn trầm thấp cười một tiếng, ánh mắt rơi trên người cô: "Nghỉ ngơi nhiều?"
Ngữ khí của anh mang theo sự chọc ghẹo, trong đầu Giản Ninh liền hiện ra những màn kích tình đêm qua, cũng thấy thật xấu hổ.
Giản Ninh oán thầm: Đồng Phó Ngôn cái tên đàn ông này, chớ nhìn anh ấy bình thường chững chạc đàng hoàng, thế nhưng một khi đã vào những chuyện kia, lại thích đi khi dễ mình.
Nhưng vì che giấu tâm tư của mình, cô vội ho một tiếng: "Phần lớn là do em đã có lịch hẹn với vị tác gia người Afghanistan mà em đã nói chuyện từ trước, cho nên hôm nay em và ông ấy hẹn gặp mặt, để hỏi thăm và tạo mối quan hệ."
Đồng Phó Ngôn nghe về hành trình của cô an bài, đột nhiên vươn tay, ánh mắt đong đầy cưng chiều, ra hiệu Giản Ninh tới gần.
Giản Ninh không hiểu cử chỉ đó của anh, cũng không khỏi kinh ngạc, qua mấy giây, cô mới chậm rãi đến gần anh, dựa vào Đồng Phó Ngôn. Cho đến khi gương mặt đã áp vào bộ ngực của anh, cô mới hỏi anh: "Sao thế?"
Đồng Phó Ngôn lắc đầu, tay đã đặt sau gáy cô, lòng bàn tay ấm áp êm ái vuốt ve vào tóc của cô, ngữ khí nhẹ nhàng: "Bình thường đều là tiểu kiều thê của anh đợi trong nhà, bây giờ rốt cuộc anh lại phải đợi trong nhà một lần."
Giản Ninh bị giọng nói có phần ủy khuất của anh chọc cười: "Đồng Phó Ngôn, hôm nay rốt cuộc anh cũng biết ngồi ở nhà chờ là thế nào."
"Đúng vậy đúng vậy." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn nghe có vẻ bất đắc dĩ, lại khiến Giản Ninh càng vui vẻ hơn.
"Nếu để cho các huynh đệ của anh biết, đội trưởng Đồng của bọn họ phải ở nhà chờ đợi mỏi mòn bạn gái, xem ra đây là chủ đề giúp cho bọn họ thỏa thích giễu cợt anh."
Đồng Phó Ngôn cười không nói, chỉ hơi cúi đầu, nhìn Giản Ninh nằm ngoan ngoãn trong ngực, trong mắt của anh đã chan hòa sự cưng chiều giống như sóng biển cuồn cuộn.
Hai người lại dính nhau một lát, rồi cùng nhau xuống lầu ăn sáng theo kiểu Afghanistan. Đợi đến khi tiệm bán trái cây đối diện khách sạn mở cửa, Giản Ninh thu thập xong tư liệu cần trong công việc, rồi bắt một chiếc xe taxi, chạy tới tiệm trà tại khu nhà giàu ở phía bắc thành phố Kabul.
Vị tác gia Afghanistan đến trễ năm phút, lúc ông đến tiệm trà nhìn thấy Giản Ninh, đầu tiên là hữu hảo chúc phúc vấn an, sau đó mới thật tâm áy náy xin lỗi Giản Ninh.
Giản Ninh nói không sao, lại mời vị tác gia Afghanistan ngồi xuống, sau đó mới gọi phục vụ đun nước ấm dùng để pha trà.
Sau đó trong khoảng thời gian kế tiếp, hai người ngồi quanh ấm đun trà nóng hừng hực, từng tờ một trao đổi về nội dung trong sách, cùng rất nhiều tập tục và văn hóa của Afghanistan.
Đồng Phó Ngôn cũng không ngồi chờ trong khách sạn, hoặc phải nói đúng là hôm nay anh vốn đã có kế hoạch, cho nên sau khi ăn bữa sáng xong, anh lên lầu, ngồi đọc hết số tư liệu mà Apep đã đưa cho anh trong phòng một lần nữa, sau đó anh khoác áo vào vội vàng rời khỏi khách sạn.
Bệnh viện quân đội của Kabul đã chật ních người, do gần đây phát sinh nhiều vụ đánh bong liều chết, người vô tội bị thương so với thường ngày nhiều gấp đôi. Cũng ví dụ như hiện tại, Đồng Phó Ngôn đang đi trong hành lang bệnh viện, nhưng hai bên bức tường thì có rất nhiều giường bệnh, trước giường bệnh được vây quanh bởi những bác sĩ đang tiến hành chẩn đoán, còn có y tá đang hỏi thăm xem cơ thể bệnh nhân bị thương ở đâu, có khó chịu hay không.
Bởi vì nhân viên trong bệnh viện chen chúc nhau, Đồng Phó Ngôn chỉ có thể nghiêng người đi qua.
Anh đi đến phòng bệnh tại lầu hai, tại chỗ góc cua của cầu thang, ánh mắt nhạy bén của anh đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh cuối cùng, vừa vặn có một nữ bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ y khoa.
Đồng Phó Ngôn đi lên trước, tay đã rơi vào tay cầm trên cửa, đang định mở cánh cửa ra, thì giọng nói lạnh lùng của nữ bác sĩ kia đã vang lên ở phía sau anh: "Tiên sinh rất không có ý tứ, người bệnh trong phòng bệnh này không thích hợp thăm nom."
Có lẽ nữ bác sĩ kia cảm thấy Đồng Phó Ngôn là người Trung Quốc, lại có lẽ là cô ấy nhất thời khẩn trương, thốt ra tiếng Trung.
Đồng Phó Ngôn kinh ngạc nhíu nhíu mày, bàn tay đang đặt trên nắm cửa liền buông ra, quay người nhìn cô: "Người nhà đến thăm thì có quyền đi vào chứ."
"Nhưng phải có sự đồng ý của bệnh nhân." Ánh mắt của nữ bác sĩ kiên định, hạ quyết tâm không cho Đồng Phó Ngôn tiến vào phòng bệnh.
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn hoàn toàn ôn hòa như trước đây, nhưng bên trong còn ngươi đen láy, âm thầm nhấp nhô một luồng cảm xúc thật lạnh lẽo. Mà vị bác sĩ kia cũng không nhượng bộ nửa bước, nhất định phải giằng co cùng Đồng Phó Ngôn, chính là không nguyện ý cho Đồng Phó Ngôn tiến vào phòng bệnh.
"Cảnh sát Đồng xem ra rất có hứng thú với tôi nhỉ, đường xa vạn dặm tới thăm tôi, bác sĩ Tống sao không mời cậu ấy vào vậy."
Giọng nói trầm thấp của đàn ông mang theo ý cười vang lên từ bên trong cánh cửa, khi ông ta vừa dứt lời một khắc, cửa phòng bệnh cũng từ từ mở ra.
Xuất hiện trong mắt mọi người chính là một người đàn ông thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc trên người đồng phục bệnh nhân xanh trắng, chỗ cúc áo vô ý buông lỏng ra một hạt, ông ta dường như cũng vừa mới phát giác, đưa tay chậm rãi cài lên.
Đồng Phó Ngôn lạnh lùng đáp: "Hứng thú thì cũng chưa đến nỗi, chỉ muốn bàn một ít chuyện với ông."
Bên trong đôi mắt tròn xoe của bác sĩ Tống lộ ra tức giận, nhìn về phía Trình Dịch, dùng ánh mắt lặng thinh nói cho ông ta biết, mình đang rước họa vào thân.
Trình Dịch quanh thân tản ra khí thế âm lãnh, thấy bác sĩ Tống đang nhìn mình hằm hằm, vậy mà ông ta cũng không thấy tức giận, chỉ nói ngắn gọn với cô: "Bác sĩ Tống, cậu ta thật sự là bạn của tôi, không phải tìm tôi đòi nợ."
Bác sĩ Tống kinh ngạc khẽ nhếch miệng, theo sau đó xoay người nói với Đồng Phó Ngôn: "Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm."
Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Không sao, tôi có thể hiểu được."
Trình Dịch hào hứng vui vẻ nhướng mày, nhìn về phía Đồng Phó Ngôn: "Cảnh sát Đồng đã muốn cùng tôi nói chuyện, thì đừng ngại vào đây mà nói."
Tống Vãn Tinh nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán bọn họ sẽ bàn luận về những chuyện cực kỳ quan trọng, mình cũng không muốn nghe bọn họ nói chuyện đạo lý. Nhìn thấy hai người đàn ông đều cao lớn tương tự nhau tiến vào trong phòng bệnh, cô còn tốt bụng đóng cửa lại cho họ.
"Cảnh sát Đồng muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Ông cho rằng, tôi tới đây tìm ông, là bởi vì lý do gì."
Trình Dịch móc gói thuốc lá từ trong túi ra, trong gói thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đưa về phía Đồng Phó Ngôn, ra hiệu anh có cần không.
Trong đồng tử đen như mực của Đồng Phó Ngôn không hề gợn sóng, thản nhiên nhìn điếu thuốc lá: "Đang cai."
Trình Dịch câm nín, có chút bất đắc dĩ cười, sau đó dùng cái bật lửa châm thuốc lá: "Cậu chắc cũng biết, cùng Trình Dịch tôi nói chuyện, thì chỉ có thể liên quan tới ma tuý, súng ống và đàn bà."
Trình Dịch đứng trước bệ cửa sổ trong phòng bệnh, hơi ngẩng đầu nhìn khung cảnh u ám bên ngoài cửa sổ, ngữ khí nặng nề. Sau đó còn nói: "Quy định bất thành văn, cảnh sát Đồng lúc trước trà trộn bên cạnh Chu Gia, chắc hẳn vô cùng rõ ràng. Cho nên cảnh sát Đồng hiện tại muốn cùng tôi bàn về ma tuý súng ống hay là đàn bà?"
Đồng Phó Ngôn cũng có nhiều thời gian cùng ông ta chậm rãi vòng vo, nhưng hiện tại anh không có hứng thú, trực tiếp cùng ông ta nói: "Tôi có thể tìm tới ông, Trình Dịch, ông nói xem những người khác có thể tìm thấy ông ở cái chốn Afghanistan xa xôi này không."
"Đây là một câu hỏi hay."
Ánh mắt Trình Dịch lộ ra nguy hiểm, thuốc lá đã cháy gần hết, ánh mắt của ông ta lười biếng nhìn điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhấn xuống dập đi, "Cảnh sát Đồng xa xôi ngàn dặm, chỉ để đến khuyên bảo tôi chuyện này?"
"Ông suy nghĩ nhiều rồi." Đồng Phó Ngôn nói: "Chỉ là tôi có một số chuyện nên mới đến Afghanistan, tiện thể xử lý chuyện của ông. Huống hồ đây không phải là khuyên bảo, chỉ là nhắc nhở, dù sao mưu cầu khác nhau, cái này có thể coi như là tôi trả ơn lại cho ông nhờ một lần ông đã trợ giúp tôi."
"Tôi còn tưởng rằng cảnh sát đều rất máu lạnh." Trình Dịch nói, đã đưa cánh tay tựa trên bệ cửa sổ, thân thể hơi nghiêng nghiêng, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Đồng Phó Ngôn: "Năm đó chẳng phải chỉ vì một nhiệm vụ, mà cậu không hề tiếc nuối lập tức nổ súng bắn chết đồng đội của mình, nhưng cũng nhờ thế mà cậu khiến Chu Gia buông lỏng cảnh giác. Không ngờ tới bây giờ, ngược lại cậu còn nhớ rõ tôi đã từng giúp đỡ cậu."
"Tôi chỉ là tùy từng người mà đối xử khác nhau." Đồng Phó Ngôn lời ít mà ý nhiều.
Anh nói không sai.
Trình Dịch cùng Chu Gia mặc dù đều làm cùng một nghề, thế nhưng cách đối nhân xử thế của hai người xác thực là một trời một vực.
Đồng Phó Ngôn lúc trước mai phục bên cạnh Chu Gia, cũng nhiều lần từng có làm ăn vãng lai cùng Trình Dịch.
Anh nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, một chút liền có thể nhìn trúng bảy phần tính tình của Trình Dịch. Cho nên đó là lý do vì sao khi anh làm ăn thương thảo cùng Trình Dịch, so với ngày trước anh còn phải cẩn thận gấp trăm lần.
"Thằng đó dám giết tôi, tôi liền dám ngăn nó lại." Trong giọng nói của Trình Dịch lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Từ cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, trong ánh mắt của ông ta lộ ra nét tàn khốc, được ăn cả ngã về không.
Trong lúc an tĩnh cực điểm, cửa phòng bệnh đột ngột vang lên tiếng gõ cửa. Ngữ khí của Trình Dịch trở nên âm trầm: "Vào đi."
Tống Vãn Tinh mở cửa: "Tôi tới thay thuốc cho ông."
Trong tay của cô cầm một hộp dụng cụ y tế, đi tới bên cạnh Trình Dịch. Khi nhìn thấy bên cạnh Trình Dịch còn có điếu thuốc đã bị dập, cô liền nhíu mày, trực tiếp đưa tay vứt điếu thuốc đi: "Bây giờ ông là bệnh nhân của tôi, ông có biết hút thuốc uống rượu làm ngăn cản quá trình khôi phục của cơ thể không?"
Trình Dịch cười ha hả một tiếng, thấp giọng khẽ nói bên tai của cô: "Bác sĩ Tống chẳng lẽ không biết, một kẻ liều mạng như tôi, có thể bị thuốc lá chà đạp sao?"
Tống Vãn Tinh căn bản không muốn cùng cái tên du côn du đảng này phí lời, sau khi vứt điếu thuốc đi, liền đổi băng vải cho Trình Dịch, rồi bôi thuốc.
Đồng Phó Ngôn đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn quá trình bọn họ thay thuốc, đôi mắt đen kịt tựa như vực sâu, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ của anh.
Tống Vãn Tinh cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí thay thuốc cho Trình Dịch, chợt phát hiện sự xuất hiện của mình, nên hai người đàn ông đều không nói, lập tức đã cảm thấy mình sơ sót.
Thế nhưng cô rất tò mò về người đàn ông trước mặt, hay nói đúng hơn là cô càng tò mò hơn về hai người đàn ông này.
Một người là người đàn ông xa lạ lúc trước từng cùng mình lái xe tại biên giới Pakistan, ẩn nấp lâu năm tại biên cảnh của các quốc gia, kết giao cùng đủ loại người với những hình dáng màu da khác nhau. Bây giờ bởi vì một vụ nổ bom, nên ông ta trở thành bệnh nhân của mình, nhưng mình lại hoàn toàn không biết gì về ông ta.
Còn người đàn ông kia.
Tống Vãn Tinh thay băng gạc đã đọng máu đen xì rồi bỏ vào trong thùng rác, bất động thanh sắc dùng ánh mắt còn lại lướt qua Đồng Phó Ngôn.
Người kia thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn nhã nhặn, hiện tại đang ngồi trên ghế gần bệ cửa sổ, trong tay đang cầm tờ nhật báo, lẳng lặng đọc nội dung.
Người đàn ông này đột nhiên đến càng thêm quỷ dị, đôi mắt màu nâu nhạt khó có thể rửa trôi, ánh mắt kiên định tựa như núi Thái Sơn.
Tống Vãn Tinh xử lý xong mọi thứ, rời khỏi phòng bệnh.
Ngón tay của Trình Dịch khẽ gõ trên mặt bàn, còn Đồng Phó Ngôn đang ngồi đọc báo đằng xa không hề động đậy.
Trình Dịch trầm mặc một lát, ngữ khí so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn nhiều: "Cảnh sát Đồng có ý kiến gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.