Chương 62
Nữ hoàng trên mạng
03/01/2023
Bởi vì mấy tháng này Hạ Nhiêu không ở nhà nên mẹ Hạ cũng không có tâm
tình nấu cơm, cho nên trong nhà cũng không có đồ ăn ngon gì, mẹ Hạ chỉ
xào cơm chiên trứng ra cho hai người.
Cứ việc như thế, Hạ Nhiêu vẫn là lệ nóng doanh tròng nâng chén lên, cảm nhận hương vị ấm áp đã lâu không có này.
Động tác này làm trong lòng mẹ Hạ một mạt chua xót, không biết tại sao, nhìn Nhiêu nhi bà cảm giác nó có chút khác thường, cặp mắt sương mù kia lượn lờ ủy khuất nồng đậm.
Đáy lòng mẹ Hạ có chút bất an nói không nên lời, mở miệng nói với Hạ Nhiêu: "Nhiêu nhi...... Con có phải có chuyện gì gạt mẹ không?" Trong giọng nói không tự giác mang theo một tia cẩn thận.
Hạ Nhiêu vội vàng cười nói: "Sao có thể, cho dù có chuyện gạt mẹ, mẹ không phải đã biết sao."
Nói xong giơ cánh tay Thẩm Phi lên: "Con biết anh ấy lúc ở Thượng Kinh, anh ấy đối với con rất tốt, cho nên lúc anh ấy cầu hôn con liền nhận lời, mẹ không phải rất muốn ôm cháu sao, cho nên con cũng muốn nỗ lực phải không nào?"
Hạ Nhiêu nói lời vui đùa làm tâm tình Thẩm Phi một trận thoải mái, có lẽ để cho Hạ Nhiêu sinh cho hắn một đứa nhỏ cũng không tồi. Chẳng qua lời cô nói lại làm đáy lòng mẹ Hạ cùng ba Hạ càng thêm bất an một chút, cái gọi là không ai biết con gái bằng mẹ, mẹ Hạ đương nhiên nhìn ra Hạ Nhiêu không thích hợp.
Mẹ Hạ nóng nảy, vội vàng nói: "Nói vui đùa cái gì, mẹ tuy rằng thúc giục con tìm đối tượng, nhưng mẹ không kêu con tùy tiện gả cho người khác, con cùng hắn mới quen biết có mấy ngày, hiểu biết lẫn nhau còn ít? Hôn nhân không phải trò đùa, đó là chuyện cả đời, sao có thể qua loa như thế?"
Mẹ Hạ mỗi nói một câu, làm đáy mắt Hạ Nhiêu phủ đầy sương mù, cô liều mạng chịu đựng, không nghĩ muốn nó rớt ra, chỉ là cuối cùng nước mắt vẫn không khống chế được tràn ra hốc mắt. Giờ khắc này, Hạ Nhiêu chỉ muốn ôm mẹ khóc một hồi thật lớn, kể ra những ủy khuất mà mấy tháng qua cô chịu đựng, cô muốn nói cô không muốn đem mình tùy tiện gả cho người khác, Thẩm Phi cũng không phải mẫu người lý tưởng mà nàng tìm.
Nhưng mà không thể, cô sao có thể tùy hứng nói ra làm cho cha mẹ lo lắng được, lời này một khi nói ra, chẳng những không thay đổi được gì, ngược lại càng có thêm hai người thương tâm lo lắng, thậm chí lấy tính cách ba mẹ, có khả năng không màng tất cả làm ra chuyện gì đó, mà cô không muốn ba mẹ vì nàng mà xảy ra chuyện gì.
"Con..." Hạ Nhiêu vừa muốn an ủi mẹ lại bị Thẩm Phi mở miệng ngăn cản.
"Bác gái, tuy rằng cháu cùng Nhiêu nhi quen nhau chưa lâu lắm, nhưng cưới nàng lại là chuyện cháu quyết định, vợ Thẩm Phi cháu sẽ chỉ là Hạ Nhiêu , về hiểu biết, cháu cùng Nhiêu nhi đã hiểu biết rõ rồi."
Nghe thế, sắc mặt Hạ Nhiêu hơi trắng vài phần, sợ Thẩm Phi sẽ nói ra những gì không nên nói, nhưng lời hắn nói kế tiếp làm cô chậm rãi thả lỏng.
"Cháu biết hai Bác rất hy vọng Nhiêu nhi có thể hạnh phúc, không cầu giàu sang, chỉ cần có thể thương yêu nàng, đối tốt với nàng, bao dung tính tình của nàng, mong bá phụ bá mẫu yên tâm, cháu sẽ đối xử với Nhiêu nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu bất kì ủy khuất gì, chuyện hai bác lo lắng tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.".
Thẩm Phi không thể nghi ngờ là rất thông minh, hắn bắt được suy nghĩ của ba mẹ Hạ, cũng nhìn ra ba mẹ Hạ Nhiêu không yêu tiền, cho nên thân phận cao quý cũng không thể mang đến ưu thế gì cho hắn, hắn quyết định vứt đi bá đạo trước kia, rồi lộ ra một phen ôn nhu.
Quả nhiên, nhìn thấy biểu tình ba mẹ Hạ mềm xuống, Thẩm Phi biết mình làm đúng rồi. Trong lòng lại đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, không nghĩ tới ba mẹ nàng thật đúng là nghĩ như thế.
Thế nhưng không để bụng con gái mình gả cho một người không có tiền, chỉ để ý con gái mình có gả người cho người đối với nàng tốt hay không, thật là suy nghĩ kỳ lạ.
Theo lời Thẩm Phi nói, Hạ Nhiêu lại nỗ lực duy trì nụ cười hạnh phúc nhìn cha mẹ của mình, còn thường thường gật đầu, đáy lòng lại là một phần yên lặng xuống. Thẩm Phi nói ra lời như vậy tuy rằng làm cô khϊếp sợ ngoài dự đoán, chỉ là nàng cũng không động tâm, trong lời hắn nói có vài phần là thật có vài phần là giả.
Cô biết, có lẽ Thẩm Phi đối với cô khác thường, cái khác thường này ở trong mắt đám nam nhân kia là khϊếp sợ, ở trong mắt cô chẳng qua là nhất thời hứng thú bố thí cho mà thôi. Một người khịt mũi coi thường tình cảm, sao có thể hy vọng xa vời hắn hiểu được yêu là cái gì. Người như vậy mà yêu, cũng chỉ là dã man đoạt lấy, không biết thông cảm tôn trọng lẫn nhau, nếu có yêu nàng nàng cũng không cần, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.
Ánh mắt Hạ Nhiêu hơi ám, vì cha mẹ của mình, vì hôn nhân mà nàng coi là thần thánh nhất, nàng cần phải nhanh thoát khỏi một chút, nàng không có quá nhiều thời gian, một khi cùng Thẩm Phi kết hôn, cô muốn trốn càng không có khả năng.
Trong không khí trong nháy mắt yên lặng, mẹ Hạ đứng dậy rót một chén nước đặt vào trong tay Hạ Nhiêu trong tầm tay, mở miệng nói: "Không phải đói bụng sao, ăn nhanh lên, nếu không sẽ nguội."
Con gái mình đáy mắt đầy cảm xúc phức tạp bà như thế nào không cảm giác được, chẳng qua đứa nhỏ này không muốn nói, bà cũng không thể bức bách nó.
Thẩm Phi thấy vậy, mâu quang trong mắt khẽ lưu chuyển, tình cảm chân thật khó chen vào làm hắn rất không thoải mái, có chút ủy khuất hướng về phía Hạ Nhiêu nói: "Nhiêu nhi...... Anh khát......"
Khóe mắt Hạ Nhiêu khẽ động, nâng lên ly nước trong tay ly nước giống như sợ hắn đoạt giống nhau, vội vàng uống một ngụm mới nói: "Em đi rót nước cho anh."
Thẩm Phi thấy vậy, đáy mắt xẹt qua một tia bất mãn, trên mặt lại ngoan ngoãn mà cười nói: "Không cần, em ăn nhanh đi, anh uống của em là được."
Lúc này, ba Hạ mở miệng: "Nhiêu nhi mau ăn, ba đi lấy nước cho Thẩm Phi."
Nói xong liền đứng lên đi rót một chén nước cho Thẩm Phi, chậm rãi cười nói: "Thẩm Phi đúng không, cũng đừng cùng khách sáo với chúng ta, Nhiêu nhi rất ít dẫn người khác về nhà, phàm là mang về đều là bạn bè cực tốt của nó, cho nên ở cái nhà này không cần khách sáo."
Lời nói ba Hạ hiền lành cùng với ý tứ trong đó, Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, gật đầu đáp: "Cảm ơn bá phụ. "
Thật là phương thức đãi khách kỳ lạ, ý của ba Hạ là nói Nhiêu nhi sẽ không tùy tiện dẫn người về nhà, cho nên bạn bè về nhà nàng đều được nàng đồng ý qua, bọn họ sẽ không đãi kiểu khách sáo nhàm chán đó, mà là đối đãi giống như tiểu bối nhi nhà mình, hắn tùy ý là được.
Rõ ràng nhìn như không lễ phép, lại vô tình lộ ra một tia thân cận của người trong nhà, cách làm như vậy so với mặt ngoài khách sáo làm người khác thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất biểu hiện như vậy khiến cho hắn cảm giác hắn ở chỗ này không phải người ngoài. Cũng làm Thẩm Phi hiểu rõ, hóa ra cách làm của mẹ Hạ vừa rồi, không phải xem nhẹ hắn, mà là xem hắn giống như người trong nhà, không có khách sáo.
Cứ việc như thế, Hạ Nhiêu vẫn là lệ nóng doanh tròng nâng chén lên, cảm nhận hương vị ấm áp đã lâu không có này.
Động tác này làm trong lòng mẹ Hạ một mạt chua xót, không biết tại sao, nhìn Nhiêu nhi bà cảm giác nó có chút khác thường, cặp mắt sương mù kia lượn lờ ủy khuất nồng đậm.
Đáy lòng mẹ Hạ có chút bất an nói không nên lời, mở miệng nói với Hạ Nhiêu: "Nhiêu nhi...... Con có phải có chuyện gì gạt mẹ không?" Trong giọng nói không tự giác mang theo một tia cẩn thận.
Hạ Nhiêu vội vàng cười nói: "Sao có thể, cho dù có chuyện gạt mẹ, mẹ không phải đã biết sao."
Nói xong giơ cánh tay Thẩm Phi lên: "Con biết anh ấy lúc ở Thượng Kinh, anh ấy đối với con rất tốt, cho nên lúc anh ấy cầu hôn con liền nhận lời, mẹ không phải rất muốn ôm cháu sao, cho nên con cũng muốn nỗ lực phải không nào?"
Hạ Nhiêu nói lời vui đùa làm tâm tình Thẩm Phi một trận thoải mái, có lẽ để cho Hạ Nhiêu sinh cho hắn một đứa nhỏ cũng không tồi. Chẳng qua lời cô nói lại làm đáy lòng mẹ Hạ cùng ba Hạ càng thêm bất an một chút, cái gọi là không ai biết con gái bằng mẹ, mẹ Hạ đương nhiên nhìn ra Hạ Nhiêu không thích hợp.
Mẹ Hạ nóng nảy, vội vàng nói: "Nói vui đùa cái gì, mẹ tuy rằng thúc giục con tìm đối tượng, nhưng mẹ không kêu con tùy tiện gả cho người khác, con cùng hắn mới quen biết có mấy ngày, hiểu biết lẫn nhau còn ít? Hôn nhân không phải trò đùa, đó là chuyện cả đời, sao có thể qua loa như thế?"
Mẹ Hạ mỗi nói một câu, làm đáy mắt Hạ Nhiêu phủ đầy sương mù, cô liều mạng chịu đựng, không nghĩ muốn nó rớt ra, chỉ là cuối cùng nước mắt vẫn không khống chế được tràn ra hốc mắt. Giờ khắc này, Hạ Nhiêu chỉ muốn ôm mẹ khóc một hồi thật lớn, kể ra những ủy khuất mà mấy tháng qua cô chịu đựng, cô muốn nói cô không muốn đem mình tùy tiện gả cho người khác, Thẩm Phi cũng không phải mẫu người lý tưởng mà nàng tìm.
Nhưng mà không thể, cô sao có thể tùy hứng nói ra làm cho cha mẹ lo lắng được, lời này một khi nói ra, chẳng những không thay đổi được gì, ngược lại càng có thêm hai người thương tâm lo lắng, thậm chí lấy tính cách ba mẹ, có khả năng không màng tất cả làm ra chuyện gì đó, mà cô không muốn ba mẹ vì nàng mà xảy ra chuyện gì.
"Con..." Hạ Nhiêu vừa muốn an ủi mẹ lại bị Thẩm Phi mở miệng ngăn cản.
"Bác gái, tuy rằng cháu cùng Nhiêu nhi quen nhau chưa lâu lắm, nhưng cưới nàng lại là chuyện cháu quyết định, vợ Thẩm Phi cháu sẽ chỉ là Hạ Nhiêu , về hiểu biết, cháu cùng Nhiêu nhi đã hiểu biết rõ rồi."
Nghe thế, sắc mặt Hạ Nhiêu hơi trắng vài phần, sợ Thẩm Phi sẽ nói ra những gì không nên nói, nhưng lời hắn nói kế tiếp làm cô chậm rãi thả lỏng.
"Cháu biết hai Bác rất hy vọng Nhiêu nhi có thể hạnh phúc, không cầu giàu sang, chỉ cần có thể thương yêu nàng, đối tốt với nàng, bao dung tính tình của nàng, mong bá phụ bá mẫu yên tâm, cháu sẽ đối xử với Nhiêu nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu bất kì ủy khuất gì, chuyện hai bác lo lắng tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.".
Thẩm Phi không thể nghi ngờ là rất thông minh, hắn bắt được suy nghĩ của ba mẹ Hạ, cũng nhìn ra ba mẹ Hạ Nhiêu không yêu tiền, cho nên thân phận cao quý cũng không thể mang đến ưu thế gì cho hắn, hắn quyết định vứt đi bá đạo trước kia, rồi lộ ra một phen ôn nhu.
Quả nhiên, nhìn thấy biểu tình ba mẹ Hạ mềm xuống, Thẩm Phi biết mình làm đúng rồi. Trong lòng lại đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, không nghĩ tới ba mẹ nàng thật đúng là nghĩ như thế.
Thế nhưng không để bụng con gái mình gả cho một người không có tiền, chỉ để ý con gái mình có gả người cho người đối với nàng tốt hay không, thật là suy nghĩ kỳ lạ.
Theo lời Thẩm Phi nói, Hạ Nhiêu lại nỗ lực duy trì nụ cười hạnh phúc nhìn cha mẹ của mình, còn thường thường gật đầu, đáy lòng lại là một phần yên lặng xuống. Thẩm Phi nói ra lời như vậy tuy rằng làm cô khϊếp sợ ngoài dự đoán, chỉ là nàng cũng không động tâm, trong lời hắn nói có vài phần là thật có vài phần là giả.
Cô biết, có lẽ Thẩm Phi đối với cô khác thường, cái khác thường này ở trong mắt đám nam nhân kia là khϊếp sợ, ở trong mắt cô chẳng qua là nhất thời hứng thú bố thí cho mà thôi. Một người khịt mũi coi thường tình cảm, sao có thể hy vọng xa vời hắn hiểu được yêu là cái gì. Người như vậy mà yêu, cũng chỉ là dã man đoạt lấy, không biết thông cảm tôn trọng lẫn nhau, nếu có yêu nàng nàng cũng không cần, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.
Ánh mắt Hạ Nhiêu hơi ám, vì cha mẹ của mình, vì hôn nhân mà nàng coi là thần thánh nhất, nàng cần phải nhanh thoát khỏi một chút, nàng không có quá nhiều thời gian, một khi cùng Thẩm Phi kết hôn, cô muốn trốn càng không có khả năng.
Trong không khí trong nháy mắt yên lặng, mẹ Hạ đứng dậy rót một chén nước đặt vào trong tay Hạ Nhiêu trong tầm tay, mở miệng nói: "Không phải đói bụng sao, ăn nhanh lên, nếu không sẽ nguội."
Con gái mình đáy mắt đầy cảm xúc phức tạp bà như thế nào không cảm giác được, chẳng qua đứa nhỏ này không muốn nói, bà cũng không thể bức bách nó.
Thẩm Phi thấy vậy, mâu quang trong mắt khẽ lưu chuyển, tình cảm chân thật khó chen vào làm hắn rất không thoải mái, có chút ủy khuất hướng về phía Hạ Nhiêu nói: "Nhiêu nhi...... Anh khát......"
Khóe mắt Hạ Nhiêu khẽ động, nâng lên ly nước trong tay ly nước giống như sợ hắn đoạt giống nhau, vội vàng uống một ngụm mới nói: "Em đi rót nước cho anh."
Thẩm Phi thấy vậy, đáy mắt xẹt qua một tia bất mãn, trên mặt lại ngoan ngoãn mà cười nói: "Không cần, em ăn nhanh đi, anh uống của em là được."
Lúc này, ba Hạ mở miệng: "Nhiêu nhi mau ăn, ba đi lấy nước cho Thẩm Phi."
Nói xong liền đứng lên đi rót một chén nước cho Thẩm Phi, chậm rãi cười nói: "Thẩm Phi đúng không, cũng đừng cùng khách sáo với chúng ta, Nhiêu nhi rất ít dẫn người khác về nhà, phàm là mang về đều là bạn bè cực tốt của nó, cho nên ở cái nhà này không cần khách sáo."
Lời nói ba Hạ hiền lành cùng với ý tứ trong đó, Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, gật đầu đáp: "Cảm ơn bá phụ. "
Thật là phương thức đãi khách kỳ lạ, ý của ba Hạ là nói Nhiêu nhi sẽ không tùy tiện dẫn người về nhà, cho nên bạn bè về nhà nàng đều được nàng đồng ý qua, bọn họ sẽ không đãi kiểu khách sáo nhàm chán đó, mà là đối đãi giống như tiểu bối nhi nhà mình, hắn tùy ý là được.
Rõ ràng nhìn như không lễ phép, lại vô tình lộ ra một tia thân cận của người trong nhà, cách làm như vậy so với mặt ngoài khách sáo làm người khác thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất biểu hiện như vậy khiến cho hắn cảm giác hắn ở chỗ này không phải người ngoài. Cũng làm Thẩm Phi hiểu rõ, hóa ra cách làm của mẹ Hạ vừa rồi, không phải xem nhẹ hắn, mà là xem hắn giống như người trong nhà, không có khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.