Chương 96: Đồng loại (1)
Nữ hoàng trên mạng
03/01/2023
Phong Chi Âu cho rằng lúc mình nhìn thấy sẽ là Hạ Miều sợ hãi hoảng loạn co rúc ở trên giường, bất lực khóc thút thít, tính tình quật cường hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì người có thể chiến thắng sợ hãi rất ít, đặc biệt là phụ nữ, dù có mạnh mẽ đến đâu nữa cũng luôn có lúc sợ hãi, mà nếu người sống không thể cho, vậy thì chỉ có người chết mới có tác dụng.
Quả thật, Phong Chi Âu đang cố ý, vốn dĩ hắn có thể ở lúc đem thi thể vào mà trở về, nhưng đột nhiên hắn muốn nhìn thử bộ dáng hoảng sợ của Hạ Miều, bởi vì trực giác hắn vẫn luôn nói, trong xương cốt người phụ nữ Hạ Miều này luôn tiềm tàng sự quật cường.
Tiếc là hơi thở này bị cô dấu sạch , làm người khác rất khó điều tra, thậm chí sẽ bị sự ngoan ngoãn của cô đánh lừa.
Nhưng tất cả suy đoán đều bị dập tắt lúc hắn đi vào mật thất, Hạ Miều nằm ở trên giường nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì, Phong Chi Âu rất ngạc nhiên, ngạc nhiên qua đi, hắn lại có chút hoài nghi, không phải bị dọa đến ngốc rồi chứ?
Vì thế bước gần tới mép giường, đối diện với con ngươi sáng ngời của Hạ Miều, Phong Chi Âu nháy mắt đã hiểu rõ, Hạ Miều căn bản không bị dọa đến ngốc, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có.
Lúc hắn hiểu rõ lại không có bất kì kinh ngạc nào, giống như Hạ Miều vốn nên như thế, Phong Chi Âu có chút buồn cười với nhận thức ban đầu của mình, hắn tựa hồ so với chính mình cho rằng còn muốn xem hảo nữ nhân này, đối nàng sở ôm có kỳ vọng cũng vượt qua hắn tưởng tượng.
“Vì sao không sợ?” Lần đầu tiên, Phong Chi Âu có muốn giải đáp nghi hoặc.
Hạ Miều sinh trong gia đình rất bình thường, không giống với con đường đầy hắc ám huyết tinh của bọn họ, nếu nói bọn họ không sợ người chết cũng rất bình thường, nhưng Hạ Miều vì sao lại không sợ hãi? Nói đến cùng, mặc kệ cô có ngạo khí quật cường cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.
Hạ Miều trầm ngâm một lát, nhìn Phong Chi Âu cặp kia làm người xem không rõ, phỏng tựa vĩnh viễn đều có nhàn nhạt sương mù quanh quẩn mắt đen, cuối cùng lựa chọn lời nói thật.
“Hắn không giống cỗ thi thể.”
Hạ Miều biết, nếu là nàng không nói lời nói thật, mà là làm Phong Chi uyên cảm thấy cô không sợ xác người chết, vậy thì kế tiếp có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện càng thêm biếи ŧɦái, cùng với làm hắn lại làm ra cái gì vượt qua nàng thừa nhận lực sự tình, còn không bằng cô khiến cho Phong Chi Âu biết, thật ra cô rất sợ.
Nam nhân ham muốn chinh phục cùng khiêu chiến tâm lý, này nửa năm thời gian đã đủ để cho nàng hiểu biết thấu triệt.
Phong Chi Âu đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, ôn lương đôi mắt xẹt qua một tia ánh huỳnh quang, đáy lòng hơi hơi kinh ngạc Hạ Miều trả lời.
Cái này đáp án thực mới mẻ độc đáo, cũng thực thành thật, do đó cũng làm Phong Chi Âu biết, Hạ Miều so với hắn tưởng tượng còn muốn thông minh quá nhiều.
Phong chi Âu nhợt nhạt cười, sau đó ở mép giường ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía phía trước an tĩnh nằm thi thể, chậm rãi nói: “Hắn xác thật không giống cổ thi thể, thiện lương như hắn, ngay cả đã chết cũng cho người ta một loại an bình tường hòa cảm giác.”
"Anh biết anh ta?” Nhìn Phong Chi Âu bóng dáng, hạ nhiêu không tự giác hỏi ra khẩu.
Phong Chi Âu cũng không dấu diếm, chậm rãi nói: “Nó là bà con xa của tôi, từ nhỏ thân thể không tốt, bệnh tật ốm yếu, rõ ràng là cán bộ cao cấp, nhưng nó lại thuần tịnh giống như một đóa bách hợp, chưa bao giờ tham dự bất luận chuyện đen tối gì, vô cùng hiền lành, cho dù bị bạn tốt đâm một đao nó cũng có thể cười mà tha thứ.”
“Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không nghĩ tới những lời này dùng ở trên người đàn ông cũng có lúc chính xác, hai mươi tuổi khí quan trong thân thể nó bắt đầu suy yếu, chữa trị ba tháng, nhưng vẫn không khỏi được.”
Lúc Phong Chi Âu nói những lời này vẫn là một thân mờ ảo, không có chút nào thay đổi, nhưng Hạ Miều có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, chẳng lẽ hắn đem khối thi thể này đến chỉ để hù dọa cô, lại còn cùng cô nói những lời này? Nếu thật là như vậy cô nhất định cho rằng đầu Phong Chi Âu bị cửa kẹp.
“Vì sao không đem đi an táng, người chết cũng không thể sống lại.”
Hạ Miều chầm chậm nói, cô biết bây giờ tốt nhất là mình không nên nói lời nào, nhưng nhìn thi thể người đàn ông trước mắt, cô cũng muốn vì hắn làm một việc gì đó, ít nhất giúp hắn an giấc ngàn thu.
Phong Chi Âu hình như rất vui lòng trả lời vấn đề của Hạ Miều, đáy mắt lập loè vài phần hưng phấn.
“Lúc hắn sinh bệnh tôi đã bắt đầu nghiên cứu, đáng tiếc thân thể nó không chịu nổi dao kéo, bây giờ nó đã đi, thứ tôi đang nghiên cứu cũng có thể tiếp tục, ít nhất nó sẽ không cảm nhận được đau đớn.”
Hạ Miều kinh ngạc mở to hai mắt : “Anhmuốn đem giải phẫu anh ta ?!”
Mặc dù Hạ Miều biểu hiện rất kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi trong lòng cô lại là phức tạp, cảm thấy bi thương cho người đàn ông thanh dật tuấn tú, đã chết, thân thể còn đáng thương như vậy.
Trong đầu Hạ Miều đồng thời hiện lên một suy nghĩ khác, nếu Phong Chi Âu nghiên cứu thành công, vậy thì nếu người sau xuất hiện căn bệnh này có phải hay không có cơ hội sống ?
Nhưng ý nghĩ này vừa đưa ra đã bị Hạ Miều trực tiếp phủ định, tên Phong Chi Âu biếи ŧɦái này thật sẽ có tâm trị bệnh cho người khác? Hắn chỉ biết dọa người thì có.…
Đừng đem người sống sờ sờ đi giải phẫu là được!
Phong Chi Âu không nói chuyện, chẳng qua ý cười trên môi lại mở rộng thêm một chút.
Hạ Miều sao có thể biết, lúc này Phong Chi Âu cực kỳ hưng phấn, hắn đối với y học đã đạt tới một loại si cuồng, cái loại nghiên cứu này cực kỳ có tính khiêu chiến, hắn có thiên phú với y học, ngay cả đoàn đội chữa bệnh của gia tộc Thánh Mặc La Á cũng không thể bằng được.
Chỉ tiếc, hắn từ trước nay đều là hứng thú, chỉ đem chứng bệnh không ai có thể trị liệu được mà nghiên cứu, sau khi phá giải xong liền không quan tâm, tiếp tục tìm kiếm thứ có tính khiêu chiến khác, chưa bao giờ hắn ra tay cứu người, càng không có ai biết những chứng bệnh không có biện pháp trị liệu đã được hắn giải quyết dễ dàng.
Mắt thấy Phong Chi Âu đến gần thi thể, công cụ cũng bị hắn lấy ra, Hạ Miều nhìn động tác hắn mà kinh hoàng không ngừng, trong lòng lại có một suy nghĩ không thua gì Phong Chi Âu mà nảy ra.
Cô có nên nhìn hay không?
Phong Chi Âu thấy sắc mặt Hạ Miều tái nhợt, mày nhíu chặt có chút dại ra nhìn động tác của hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, bị dọa choáng váng?
Nếu hắn biết suy nghĩ của Hạ Miều thì nhất định sẽ kinh ngạc, đồng thời sinh ra một loại thưởng thức lẫn nhau, rốt cuộc toàn bộ thế giới cũng có thể gặp được người biếи ŧɦái người dữ dội, đây có thể nói là duyên phận sao?
Bởi vì người có thể chiến thắng sợ hãi rất ít, đặc biệt là phụ nữ, dù có mạnh mẽ đến đâu nữa cũng luôn có lúc sợ hãi, mà nếu người sống không thể cho, vậy thì chỉ có người chết mới có tác dụng.
Quả thật, Phong Chi Âu đang cố ý, vốn dĩ hắn có thể ở lúc đem thi thể vào mà trở về, nhưng đột nhiên hắn muốn nhìn thử bộ dáng hoảng sợ của Hạ Miều, bởi vì trực giác hắn vẫn luôn nói, trong xương cốt người phụ nữ Hạ Miều này luôn tiềm tàng sự quật cường.
Tiếc là hơi thở này bị cô dấu sạch , làm người khác rất khó điều tra, thậm chí sẽ bị sự ngoan ngoãn của cô đánh lừa.
Nhưng tất cả suy đoán đều bị dập tắt lúc hắn đi vào mật thất, Hạ Miều nằm ở trên giường nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì, Phong Chi Âu rất ngạc nhiên, ngạc nhiên qua đi, hắn lại có chút hoài nghi, không phải bị dọa đến ngốc rồi chứ?
Vì thế bước gần tới mép giường, đối diện với con ngươi sáng ngời của Hạ Miều, Phong Chi Âu nháy mắt đã hiểu rõ, Hạ Miều căn bản không bị dọa đến ngốc, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có.
Lúc hắn hiểu rõ lại không có bất kì kinh ngạc nào, giống như Hạ Miều vốn nên như thế, Phong Chi Âu có chút buồn cười với nhận thức ban đầu của mình, hắn tựa hồ so với chính mình cho rằng còn muốn xem hảo nữ nhân này, đối nàng sở ôm có kỳ vọng cũng vượt qua hắn tưởng tượng.
“Vì sao không sợ?” Lần đầu tiên, Phong Chi Âu có muốn giải đáp nghi hoặc.
Hạ Miều sinh trong gia đình rất bình thường, không giống với con đường đầy hắc ám huyết tinh của bọn họ, nếu nói bọn họ không sợ người chết cũng rất bình thường, nhưng Hạ Miều vì sao lại không sợ hãi? Nói đến cùng, mặc kệ cô có ngạo khí quật cường cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.
Hạ Miều trầm ngâm một lát, nhìn Phong Chi Âu cặp kia làm người xem không rõ, phỏng tựa vĩnh viễn đều có nhàn nhạt sương mù quanh quẩn mắt đen, cuối cùng lựa chọn lời nói thật.
“Hắn không giống cỗ thi thể.”
Hạ Miều biết, nếu là nàng không nói lời nói thật, mà là làm Phong Chi uyên cảm thấy cô không sợ xác người chết, vậy thì kế tiếp có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện càng thêm biếи ŧɦái, cùng với làm hắn lại làm ra cái gì vượt qua nàng thừa nhận lực sự tình, còn không bằng cô khiến cho Phong Chi Âu biết, thật ra cô rất sợ.
Nam nhân ham muốn chinh phục cùng khiêu chiến tâm lý, này nửa năm thời gian đã đủ để cho nàng hiểu biết thấu triệt.
Phong Chi Âu đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, ôn lương đôi mắt xẹt qua một tia ánh huỳnh quang, đáy lòng hơi hơi kinh ngạc Hạ Miều trả lời.
Cái này đáp án thực mới mẻ độc đáo, cũng thực thành thật, do đó cũng làm Phong Chi Âu biết, Hạ Miều so với hắn tưởng tượng còn muốn thông minh quá nhiều.
Phong chi Âu nhợt nhạt cười, sau đó ở mép giường ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía phía trước an tĩnh nằm thi thể, chậm rãi nói: “Hắn xác thật không giống cổ thi thể, thiện lương như hắn, ngay cả đã chết cũng cho người ta một loại an bình tường hòa cảm giác.”
"Anh biết anh ta?” Nhìn Phong Chi Âu bóng dáng, hạ nhiêu không tự giác hỏi ra khẩu.
Phong Chi Âu cũng không dấu diếm, chậm rãi nói: “Nó là bà con xa của tôi, từ nhỏ thân thể không tốt, bệnh tật ốm yếu, rõ ràng là cán bộ cao cấp, nhưng nó lại thuần tịnh giống như một đóa bách hợp, chưa bao giờ tham dự bất luận chuyện đen tối gì, vô cùng hiền lành, cho dù bị bạn tốt đâm một đao nó cũng có thể cười mà tha thứ.”
“Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không nghĩ tới những lời này dùng ở trên người đàn ông cũng có lúc chính xác, hai mươi tuổi khí quan trong thân thể nó bắt đầu suy yếu, chữa trị ba tháng, nhưng vẫn không khỏi được.”
Lúc Phong Chi Âu nói những lời này vẫn là một thân mờ ảo, không có chút nào thay đổi, nhưng Hạ Miều có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, chẳng lẽ hắn đem khối thi thể này đến chỉ để hù dọa cô, lại còn cùng cô nói những lời này? Nếu thật là như vậy cô nhất định cho rằng đầu Phong Chi Âu bị cửa kẹp.
“Vì sao không đem đi an táng, người chết cũng không thể sống lại.”
Hạ Miều chầm chậm nói, cô biết bây giờ tốt nhất là mình không nên nói lời nào, nhưng nhìn thi thể người đàn ông trước mắt, cô cũng muốn vì hắn làm một việc gì đó, ít nhất giúp hắn an giấc ngàn thu.
Phong Chi Âu hình như rất vui lòng trả lời vấn đề của Hạ Miều, đáy mắt lập loè vài phần hưng phấn.
“Lúc hắn sinh bệnh tôi đã bắt đầu nghiên cứu, đáng tiếc thân thể nó không chịu nổi dao kéo, bây giờ nó đã đi, thứ tôi đang nghiên cứu cũng có thể tiếp tục, ít nhất nó sẽ không cảm nhận được đau đớn.”
Hạ Miều kinh ngạc mở to hai mắt : “Anhmuốn đem giải phẫu anh ta ?!”
Mặc dù Hạ Miều biểu hiện rất kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi trong lòng cô lại là phức tạp, cảm thấy bi thương cho người đàn ông thanh dật tuấn tú, đã chết, thân thể còn đáng thương như vậy.
Trong đầu Hạ Miều đồng thời hiện lên một suy nghĩ khác, nếu Phong Chi Âu nghiên cứu thành công, vậy thì nếu người sau xuất hiện căn bệnh này có phải hay không có cơ hội sống ?
Nhưng ý nghĩ này vừa đưa ra đã bị Hạ Miều trực tiếp phủ định, tên Phong Chi Âu biếи ŧɦái này thật sẽ có tâm trị bệnh cho người khác? Hắn chỉ biết dọa người thì có.…
Đừng đem người sống sờ sờ đi giải phẫu là được!
Phong Chi Âu không nói chuyện, chẳng qua ý cười trên môi lại mở rộng thêm một chút.
Hạ Miều sao có thể biết, lúc này Phong Chi Âu cực kỳ hưng phấn, hắn đối với y học đã đạt tới một loại si cuồng, cái loại nghiên cứu này cực kỳ có tính khiêu chiến, hắn có thiên phú với y học, ngay cả đoàn đội chữa bệnh của gia tộc Thánh Mặc La Á cũng không thể bằng được.
Chỉ tiếc, hắn từ trước nay đều là hứng thú, chỉ đem chứng bệnh không ai có thể trị liệu được mà nghiên cứu, sau khi phá giải xong liền không quan tâm, tiếp tục tìm kiếm thứ có tính khiêu chiến khác, chưa bao giờ hắn ra tay cứu người, càng không có ai biết những chứng bệnh không có biện pháp trị liệu đã được hắn giải quyết dễ dàng.
Mắt thấy Phong Chi Âu đến gần thi thể, công cụ cũng bị hắn lấy ra, Hạ Miều nhìn động tác hắn mà kinh hoàng không ngừng, trong lòng lại có một suy nghĩ không thua gì Phong Chi Âu mà nảy ra.
Cô có nên nhìn hay không?
Phong Chi Âu thấy sắc mặt Hạ Miều tái nhợt, mày nhíu chặt có chút dại ra nhìn động tác của hắn, đáy mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, bị dọa choáng váng?
Nếu hắn biết suy nghĩ của Hạ Miều thì nhất định sẽ kinh ngạc, đồng thời sinh ra một loại thưởng thức lẫn nhau, rốt cuộc toàn bộ thế giới cũng có thể gặp được người biếи ŧɦái người dữ dội, đây có thể nói là duyên phận sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.