Chương 56: Sương mù dày đặc
Nữ hoàng trên mạng
03/01/2023
"Sắc mặt sao lại kém như vậy?" Thẩm Phi nâng cằm Hạ Nhiêu lên , nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch liền nhíu mày hỏi.
Hạ Nhiêu chậm rãi hé môi trả lời: "Lúc lên xe khẽ động miệng vết thương."
Thẩm Phi nghe vậy nhướng mày: "Ở đâu ?" Đôi mắt hồ ly nhìn trên người Hạ Nhiêu một vòng
"Trên người của em hình như cũng không có miệng vết thương."
Lông mi Hạ Nhiêu hơi hơi run rẩy, giọng thật nhẹ nói: "Là...... Phía dưới......" Khuôn mặt nhỏ thanh tú dần dần nhiễm một tầng ửng hồng cực kỳ mê người.
Thấy vậy, đáy mắt Thẩm Phi càng trở nên sâu thẳm, cảm giác được hạ thể dần dần bành trướng lên, đã bao lâu, bảo bối mỗi đêm đều đem hắn lăn lộn quá sức, cho nó tìm nữ nhân nó lại cứ phát cáu không cần. Hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng chính là người mà nó ngày đêm tơ tưởng?
"Phía dưới? Nơi này?" Ngón tay Thẩm Phi đi vào mảnh đất tam giác, cách váy cô dùng ngón tay đâm nhẹ vào.
Giọng nói trầm thấp lộ ra một tia du͙© vọиɠ kìm nén, nháy mắt xua tan ửng hồng trên mặt Hạ Nhiêu, còn có cây gậy gộc dưới mông dần dần cứng lên làm sắc mặt cô lại lần nữa tái nhợt.
Cũng không hề cảm giác thẹn thùng, trực tiếp bình tĩnh nói: "Tử ©υиɠ lại lần nữa hư tổn, ít nhất cần ba tháng mới có thể hồi phục."
Ngón tay Thẩm Phi hơi hơi dừng, du͙© vọиɠ cũng tiêu tán không ít, Hạ Nhiêu nói hai chữ " lại lần nữa " làm hắn mới nhớ tới hình như lần đó ở Đế Lan Tư cô chảy rất nhiều máu, hẳn là lần đó bị bọn họ làm cho bị thương đi.
Nếu không phải cực kỳ nghiêm trọng, Mạch Tuyết cũng không để cô tĩnh dưỡng ba tháng, mới đem cô giao cho anh hắn.
Tình hình lúc này cũng giống lần trước sao? Khó trách sắc mặt cô kém như vậy.
"Là Thụy Phỉ Hi?" Thẩm Phi bật thốt lên hỏi.
Hạ Nhiêu thấy tay hắn dừng lại động tác, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hắn cùng Thụy Phỉ Á ."
Thẩm Phi không tiếp tục động tay động chân, chỉ đem cô ôm sát vào, nhợt nhạt cười nói: "Hóa ra đây là nguyên nhân hắn nói em chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, tôi nói lấy tính tình đôi song sinh kia sao có thể để ngươi hoàn hảo mà rời đi, quả nhiên đã đem thân thể của em làm hỏng rồi."
Nghe xong lời Thẩm Phi nói, thân thể Hạ Nhiêu cũng dần dần căng chặt lên.
Nhưng mà, lời hắn nói kế tiếp lại làm Hạ Nhiêu hơi hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chẳng qua đây cũng minh chứng Thụy Phỉ Hi đối đãi với em thật là không giống người thường, cũng may hắn đối với em khác thường, bằng không ngươi bị hắn gϊếŧ chết, Nhị phu nhân Thẩm gia chẳng phải không ai ngồi rồi ? ~"
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiêu kinh ngạc, Thẩm Phi sung sướиɠ ở môi cô mổ một ngụm.
"Thế nào? Em không tin tôi thật sự để em làm thiếu phu nhân Thẩm gia?"
Hạ Nhiêu hoàn hồn, cười nhạt nói: "Tôi cho rằng anh chỉ là nói giỡn."
Quả nhiên là con nhà giàu rất tùy hứng, tự cho là đúng định ra một người vô tội làm vợ, việc này có lẽ cũng chỉ xuất hiện ở trên người nam này đi...
"Tôi rất nghiêm túc, nói em là Nhị phu nhân Thẩm gia , em chính là Nhị phu nhân Thẩm gia." Giọng nói mang theo một tia cường thế không cho người cự tuyệt.
Đôi mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia phản cảm, quả nhiên không hổ là em trai của Đế Vương.
Độc quyền bá đạo, không biết tôn trọng ý của người khác, đem suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác, người như vậy là người cô ghét nhất......
Hạ Nhiêu không có đáp lại lời Thẩm Phi nói, bởi vì ở trong lòng Thẩm Phi, cho nên cô vừa vặn đưa lưng về phía Thẩm Ngoạt, đành phải chậm rãi quay đầu, để tránh lại động miệng vết thương.
Nhìn Thẩm Ngoạt đang nhắm mắt dưỡng thần, cô biết hắn không thật sự ngủ, cho nên chậm rãi mở miệng nói: "Anh đã nói nếu tôi còn sống mà trở về, sẽ để tôi đi gặp cha mẹ."
Cô nhớ rõ ngày đó trước khi đi Thẩm Ngoạt nói thì thầm một câu , mặc dù hắn chỉ nói sẽ suy xét, cô cũng muốn thử, dù hắn không đồng ý, không phải còn có Thẩm Phi sao?
Thẩm Phi nói cô là Nhị phu nhân Thẩm gia, vậy đi nhìn mẹ của của mình, hẳn là không sao đi......
Thẩm Ngoạt mở mắt quét về phía Hạ Nhiêu, khóe môi lãnh khốc khẽ mở: "Tôi chỉ nói suy xét."
Quả nhiên......
Ánh mắt Hạ Nhiêu hơi lóe, quay đầu, không hề nói thêm một câu.
"A ~ Anh trai của ta từ trước đến nay đều lấy ích lợi làm trọng, muốn nói điều kiện với hắn thì phải nói rõ ràng mới được, Nhiêu nhi đáng thương, bị hắn làm thịt một đao rồi ~" Lời nói có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa vang lên.
Hạ Nhiêu nhợt nhạt nói ra một câu: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Lông mày Thẩm Ngoạt khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm sau gáy Hạ Nhiêu, sau đó lại lần nữa đóng lại đôi mắt sắc bén, không hề để ý tới hai người.
Thẩm Phi tắc vỗ vỗ đầu Hạ Nhiêu "Không tồi, học rất nhanh, nếu đã là vợ của tôi, dĩ nhiên cũng nên đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu*, chẳng qua tôi suy nghĩ cho Nhiêu Nhi nhiều như vậy, Nhiêu nhi cũng nên khen thưởng một chút đi?"
(*) cha vợ, mẹ vợ
Hạ Nhiêu không có một tia do dự, trực tiếp ngẩng đầu nhìn hắn "Anh muốn cái gì?"
"Nhiêu nhi cũng quá nghiêm túc rồi, nào, cười một cái ~" Thẩm Phi hài hước nói.
Hạ Nhiêu nghe vậy, khóe môi hơi nâng, hướng về phía Thẩm Phi mỉm cười, thật nhu mĩ, cũng thật sáng lạn, hắn biết đây chẳng qua chỉ là cô giả vờ mà thôi, cũng không phải phát ra từ nội tâm cô.
Nhưng cứ việc như thế, Thẩm Phi vẫn rất vừa lòng hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đi vào trong miệng, đảo qua từng góc trong khoang miệng, cuối cùng cuốn lấy cái lưỡi cô, từ từ liếʍ láp chơi đùa.
Theo khóe môi hai người không ngừng giao triền, chất lỏng trong suốt từ từ chảy ra, nhỏ giọt xuống cổ áo trắng tinh, hiện ra một tia ái muội.
Thật lâu Thẩm Phi mới buông môi nàng ra, con ngươi màu hổ phách lại nhiễm đầy du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ chống giữa đùi Hạ Nhiêu càng cứng rắn thêm vài phần.
Vật nóng rực kia làm Hạ Nhiêu thanh tỉnh không ít, nhìn thấy đáy mắt Thẩm Phi tràn ngập du͙© vọиɠ không chút nào che dấu ,thân thể cô theo bản năng cảnh giác lên.
Bây giờ thân thể cô không thể thừa nhận được bất kì chuyện vui thích gì, chỉ cần một lần đã có thể làm tử ©υиɠ cô hoàn toàn bị tổn thương, nếu không hồi phục được, cô thật sự sẽ mất đi quyền làm mẹ.
Cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng dần dần căng chặt lên, Thẩm Phi cũng từ trong du͙© vọиɠ mãnh liệt mà hoàn hồn.
Nghĩ đến lời cô vừa, liền đem Hạ Nhiêu bế lên đặt ở chỗ ngồi bên cạnh, trêu chọc nói: "Còn ôm em, tôi cũng không dám bảo đảm có nhịn được không, ngày mai sẽ mang em đi gặp cha mẹ em, chỉ là trong khoảng thời gian này em dưỡng thương, phải chăm sóc bảo bối tôi thật tốt, cái miệng nhỏ ở trên nó cũng rất thích."
Hạ Nhiêu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể có chút xụi lơ ngồi vào ghế, gật gật đầu đáp: "Tôi đã biết, cảm ơn."
Chỉ cần có thể giữ được thân thể khỏe mạnh, chuyện gì cô cũng có thể nhịn, với lại có thể gặp được cha mẹ, cho dù muốn cô gϊếŧ người, cô cũng sẽ không chút do dự gật đầu đồng ý, huống chi chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên ....
Hạ Nhiêu chậm rãi hé môi trả lời: "Lúc lên xe khẽ động miệng vết thương."
Thẩm Phi nghe vậy nhướng mày: "Ở đâu ?" Đôi mắt hồ ly nhìn trên người Hạ Nhiêu một vòng
"Trên người của em hình như cũng không có miệng vết thương."
Lông mi Hạ Nhiêu hơi hơi run rẩy, giọng thật nhẹ nói: "Là...... Phía dưới......" Khuôn mặt nhỏ thanh tú dần dần nhiễm một tầng ửng hồng cực kỳ mê người.
Thấy vậy, đáy mắt Thẩm Phi càng trở nên sâu thẳm, cảm giác được hạ thể dần dần bành trướng lên, đã bao lâu, bảo bối mỗi đêm đều đem hắn lăn lộn quá sức, cho nó tìm nữ nhân nó lại cứ phát cáu không cần. Hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng chính là người mà nó ngày đêm tơ tưởng?
"Phía dưới? Nơi này?" Ngón tay Thẩm Phi đi vào mảnh đất tam giác, cách váy cô dùng ngón tay đâm nhẹ vào.
Giọng nói trầm thấp lộ ra một tia du͙© vọиɠ kìm nén, nháy mắt xua tan ửng hồng trên mặt Hạ Nhiêu, còn có cây gậy gộc dưới mông dần dần cứng lên làm sắc mặt cô lại lần nữa tái nhợt.
Cũng không hề cảm giác thẹn thùng, trực tiếp bình tĩnh nói: "Tử ©υиɠ lại lần nữa hư tổn, ít nhất cần ba tháng mới có thể hồi phục."
Ngón tay Thẩm Phi hơi hơi dừng, du͙© vọиɠ cũng tiêu tán không ít, Hạ Nhiêu nói hai chữ " lại lần nữa " làm hắn mới nhớ tới hình như lần đó ở Đế Lan Tư cô chảy rất nhiều máu, hẳn là lần đó bị bọn họ làm cho bị thương đi.
Nếu không phải cực kỳ nghiêm trọng, Mạch Tuyết cũng không để cô tĩnh dưỡng ba tháng, mới đem cô giao cho anh hắn.
Tình hình lúc này cũng giống lần trước sao? Khó trách sắc mặt cô kém như vậy.
"Là Thụy Phỉ Hi?" Thẩm Phi bật thốt lên hỏi.
Hạ Nhiêu thấy tay hắn dừng lại động tác, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hắn cùng Thụy Phỉ Á ."
Thẩm Phi không tiếp tục động tay động chân, chỉ đem cô ôm sát vào, nhợt nhạt cười nói: "Hóa ra đây là nguyên nhân hắn nói em chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, tôi nói lấy tính tình đôi song sinh kia sao có thể để ngươi hoàn hảo mà rời đi, quả nhiên đã đem thân thể của em làm hỏng rồi."
Nghe xong lời Thẩm Phi nói, thân thể Hạ Nhiêu cũng dần dần căng chặt lên.
Nhưng mà, lời hắn nói kế tiếp lại làm Hạ Nhiêu hơi hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chẳng qua đây cũng minh chứng Thụy Phỉ Hi đối đãi với em thật là không giống người thường, cũng may hắn đối với em khác thường, bằng không ngươi bị hắn gϊếŧ chết, Nhị phu nhân Thẩm gia chẳng phải không ai ngồi rồi ? ~"
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiêu kinh ngạc, Thẩm Phi sung sướиɠ ở môi cô mổ một ngụm.
"Thế nào? Em không tin tôi thật sự để em làm thiếu phu nhân Thẩm gia?"
Hạ Nhiêu hoàn hồn, cười nhạt nói: "Tôi cho rằng anh chỉ là nói giỡn."
Quả nhiên là con nhà giàu rất tùy hứng, tự cho là đúng định ra một người vô tội làm vợ, việc này có lẽ cũng chỉ xuất hiện ở trên người nam này đi...
"Tôi rất nghiêm túc, nói em là Nhị phu nhân Thẩm gia , em chính là Nhị phu nhân Thẩm gia." Giọng nói mang theo một tia cường thế không cho người cự tuyệt.
Đôi mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia phản cảm, quả nhiên không hổ là em trai của Đế Vương.
Độc quyền bá đạo, không biết tôn trọng ý của người khác, đem suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác, người như vậy là người cô ghét nhất......
Hạ Nhiêu không có đáp lại lời Thẩm Phi nói, bởi vì ở trong lòng Thẩm Phi, cho nên cô vừa vặn đưa lưng về phía Thẩm Ngoạt, đành phải chậm rãi quay đầu, để tránh lại động miệng vết thương.
Nhìn Thẩm Ngoạt đang nhắm mắt dưỡng thần, cô biết hắn không thật sự ngủ, cho nên chậm rãi mở miệng nói: "Anh đã nói nếu tôi còn sống mà trở về, sẽ để tôi đi gặp cha mẹ."
Cô nhớ rõ ngày đó trước khi đi Thẩm Ngoạt nói thì thầm một câu , mặc dù hắn chỉ nói sẽ suy xét, cô cũng muốn thử, dù hắn không đồng ý, không phải còn có Thẩm Phi sao?
Thẩm Phi nói cô là Nhị phu nhân Thẩm gia, vậy đi nhìn mẹ của của mình, hẳn là không sao đi......
Thẩm Ngoạt mở mắt quét về phía Hạ Nhiêu, khóe môi lãnh khốc khẽ mở: "Tôi chỉ nói suy xét."
Quả nhiên......
Ánh mắt Hạ Nhiêu hơi lóe, quay đầu, không hề nói thêm một câu.
"A ~ Anh trai của ta từ trước đến nay đều lấy ích lợi làm trọng, muốn nói điều kiện với hắn thì phải nói rõ ràng mới được, Nhiêu nhi đáng thương, bị hắn làm thịt một đao rồi ~" Lời nói có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa vang lên.
Hạ Nhiêu nhợt nhạt nói ra một câu: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Lông mày Thẩm Ngoạt khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm sau gáy Hạ Nhiêu, sau đó lại lần nữa đóng lại đôi mắt sắc bén, không hề để ý tới hai người.
Thẩm Phi tắc vỗ vỗ đầu Hạ Nhiêu "Không tồi, học rất nhanh, nếu đã là vợ của tôi, dĩ nhiên cũng nên đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu*, chẳng qua tôi suy nghĩ cho Nhiêu Nhi nhiều như vậy, Nhiêu nhi cũng nên khen thưởng một chút đi?"
(*) cha vợ, mẹ vợ
Hạ Nhiêu không có một tia do dự, trực tiếp ngẩng đầu nhìn hắn "Anh muốn cái gì?"
"Nhiêu nhi cũng quá nghiêm túc rồi, nào, cười một cái ~" Thẩm Phi hài hước nói.
Hạ Nhiêu nghe vậy, khóe môi hơi nâng, hướng về phía Thẩm Phi mỉm cười, thật nhu mĩ, cũng thật sáng lạn, hắn biết đây chẳng qua chỉ là cô giả vờ mà thôi, cũng không phải phát ra từ nội tâm cô.
Nhưng cứ việc như thế, Thẩm Phi vẫn rất vừa lòng hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đi vào trong miệng, đảo qua từng góc trong khoang miệng, cuối cùng cuốn lấy cái lưỡi cô, từ từ liếʍ láp chơi đùa.
Theo khóe môi hai người không ngừng giao triền, chất lỏng trong suốt từ từ chảy ra, nhỏ giọt xuống cổ áo trắng tinh, hiện ra một tia ái muội.
Thật lâu Thẩm Phi mới buông môi nàng ra, con ngươi màu hổ phách lại nhiễm đầy du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ chống giữa đùi Hạ Nhiêu càng cứng rắn thêm vài phần.
Vật nóng rực kia làm Hạ Nhiêu thanh tỉnh không ít, nhìn thấy đáy mắt Thẩm Phi tràn ngập du͙© vọиɠ không chút nào che dấu ,thân thể cô theo bản năng cảnh giác lên.
Bây giờ thân thể cô không thể thừa nhận được bất kì chuyện vui thích gì, chỉ cần một lần đã có thể làm tử ©υиɠ cô hoàn toàn bị tổn thương, nếu không hồi phục được, cô thật sự sẽ mất đi quyền làm mẹ.
Cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng dần dần căng chặt lên, Thẩm Phi cũng từ trong du͙© vọиɠ mãnh liệt mà hoàn hồn.
Nghĩ đến lời cô vừa, liền đem Hạ Nhiêu bế lên đặt ở chỗ ngồi bên cạnh, trêu chọc nói: "Còn ôm em, tôi cũng không dám bảo đảm có nhịn được không, ngày mai sẽ mang em đi gặp cha mẹ em, chỉ là trong khoảng thời gian này em dưỡng thương, phải chăm sóc bảo bối tôi thật tốt, cái miệng nhỏ ở trên nó cũng rất thích."
Hạ Nhiêu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể có chút xụi lơ ngồi vào ghế, gật gật đầu đáp: "Tôi đã biết, cảm ơn."
Chỉ cần có thể giữ được thân thể khỏe mạnh, chuyện gì cô cũng có thể nhịn, với lại có thể gặp được cha mẹ, cho dù muốn cô gϊếŧ người, cô cũng sẽ không chút do dự gật đầu đồng ý, huống chi chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.