Chương 62: Anh Ấy Là Tình Yêu
Mục Hoa
23/06/2021
Nhưng lần thứ hai gặp lại hắn đối với cô chính là những ký ức đầy kinh hoàng.
Cũng vào một đêm huyền diệu như thế, thứ cô nhìn thấy được lại là một đêm đen đẫm máu.
Đêm ấy sau khi cô được cha đưa đến Nhạc Viện, cô còn quay lại ôm cha thêm một cái. Nũng nịu nói rằng không muốn rời xa cha mẹ, dù sao buổi biểu diễn tốt nghiệp cũng đã hoàn thành, cô có trở về nhà cũng không sao. Thế nhưng cha cô luôn rất nghiêm khắc, nói rằng quy định chính là quy định. Con gái Nhạc gia không thể không có giáo dưỡng như vậy được, vậy là cô đành phải trở về kí túc xá sống vài ngày.
Lúc cha rời đi, cô cứ đứng mãi một chỗ, cho đến lúc quay vào trong thì nhận ra trên tay mình đang cầm một lọ thuốc hen xuyễn. Đây là lọ thuốc của cha cô, cha thường xuyên bị lên cơn hen, luôn phải có thứ này bên mình. Cô như thế nào lại cầm luôn lọ thuốc xuống xe cơ chứ.
Cô chạy trở ra thì chiếc xe đã khuất từ lâu. Cô nghĩ, lúc này nếu cha không có thuốc mà phát bệnh thì phải làm sao. Nhạc Ca liền tức tốc đón một chiếc taxi đi theo chiếc xe của Nhạc Biên Tri. Nhưng chiếc xe đuổi theo không kịp, cuối cùng cô lại lần nữa trở về Nhạc gia. Cũng vì thế mà nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy.
Nhạc Ca là một cô gái đơn thuần, cả đời cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp phải chuyện này. Cho đến khi cô bước vào cửa Nhạc gia thì cảnh tượng trước mặt đã khiến cô phải bàng hoàng. Là người đó, Nam Trấn Ảnh đang chĩa súng về phía Nam Vi. Gương mặt đêm đó cô còn nhớ rõ, trên mặt Nam Trấn Ảnh dính đây máu tươi, vẻ băng lãnh toát lên sự nguy hiểm có thể giết chết người. Cô không kịp hét lên, bước chân cô va phải một cỗ thi thể, đến lúc cô kịp nhận ra thì đã không còn ý thức nữa. Trong cơn mơ màng đầy sợ hãi, cô nhận ra....cha cô, mẹ cô nằm dưới đất, máu tươi đã nhuộm đỏ vòm ngực hai người.
Tỉnh lại trong cơn ác mộng kia, trước mặt cô lại chính là người đã tạo nên cơn ác mộng đó. Bắt đầu từ tối hôm đó, bắt đầu từ ngày hắn giết chết cha mẹ cô, giết chết Nam Vi, đưa cô trở về Nhạc gia thì cô đã xác định cả đời hận thù hắn. Nhưng lúc này thì sao. Cô lỡ yêu chính kẻ thù của mình. Yêu đến múc chẳng thể cứu chữa được nữa.
Tình yêu trong tim nhiều bao nhiêu, cảm giác tội lỗi trong lòng lại lớn bấy nhiêu. Dòng nước mắt lạnh lẽo theo môi hồng rơi xuống đất. Vị mặn chát xát muối vào tâm can bi thương này của cô. Cuộc đời ngắn ngủi, thế giới rộng lớn bao la. Ấy vậy mà giữa vô vàn những người khác. Số mệnh lại đưa hai người đến với nhau. Nhưng lại nhẫn tâm đặt sai số mệnh và tình cảm, để rồi tạo ra một cuộc tình đầy bi thương.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, dòng người đi đi lại lại đổ xô về nhiều hướng, chỉ có cô là không biết rốt cuộc mình nên đi về hướng nào. Giọt nước mắt trên má rơi xuống đã khô thành một đường dài. Vai áo đã bị nước mưa hắt ướt. Cô đứng dưới một mái vòm cạnh đường, cái lạnh giá chẳng thể nào đả động đến tâm tư của cô lúc này. Người ta thường nói khi yêu ta sẽ ích kỷ, cô cũng muốn thử ích kỷ một lần, cha mẹ cô, Nam Vi đã chết rồi, họ đều là người mà cô yêu thương, nhưng Nam Trấn Ảnh cũng là người mà cô yêu thương. Sự chọn lựa đầy ngã rẽ này, cô chỉ biết bất lực và do dự.
Nhạc Ca hận mình nhu nhược, cũng hận mình vô dụng. Hận mình quá yếu đuối, hận mình vô năng. Cô đã yêu phải người không nên yêu. Phạm phải một sai lầm ngàn vạn lần đừng nên mắc phải.
Bàn tay cô siết chặt lấy vùng bụng dưới, một cơn đau âm ỉ truyền tới như muốn chết đi. Cô cắn răng tựa vào chiếc cột vòm thở khó khăn. Nơi dạ dày lại thêm một cơn nôn khan truyền đến. Đầu óc cô quay cuồng, cô ngồi gục xuống đất. Vừa đau đớn, vừa buồn tủi, tất cả theo nước mắt tuôn ra ngoài. Cô khóc như một đứa trẻ, cô nhớ cha mẹ, nhớ Nhạc Hiểu, nhớ gia đình của cô. Nếu không vì Nam Trấn Ảnh, những chuyện này đâu có xảy ra. Nhưng nếu không có những chuyện này xảy ra thì cô đã không thể gặp được hắn. Để rồi yêu hắn đến sâu đậm như vậy. Để rồi nhận lấy nhiều đau khổ đến như vậy.
Nam Trấn Ảnh sau khi giải quyết công việc xong thì liền chạy về nhà tìm cô, thế nhưng nghe thím Trần nói cô vẫn chưa về nhà, hắn lo lắng gọi cho cô nhưng không liên lạc được. Hắn gọi cho chú Lâm, chú Lâm lại nói cô chưa đi ra. Hắn tức tốc chạy đến bệnh viện tìm một lượt, cuối cùng vẫn không có tin tức gì. Thời khắc ấy hắn sợ hãi đến phát điên. Hắn chỉ rời đi một lúc, chỉ buông tay cô một lúc thôi mà cô đã biến mất.
Hắn cho người điều tra camera toàn bệnh viện, cuối cùng cũng tìm ra vị trí cô mất tích, chiếc BRW đó hắn nhận ra là của ai. Tay hắn siết thành nắm đấm thật chặt đấm mạnh vào tường trắng, máu trên tay hắn bật ra, miệng phát ra một cái tên "Mastuki..." Đầy tức giận.
Nam Trấn Ảnh từ xa nhìn thấy cô gục xuống đất, nước mưa như bao trùm cả thân thể nhỏ bé của cô. Hắn chỉ hận ngay lúc này không thể nhanh chóng ôm cô vào lòng mà ủ ấm. Ngay khi chiếc xe dừng lại. Hắn tức tốc mở cửa xe, mặc kệ trời đang mưa mà chạy tới chỗ cô.
"Nhạc Ca!!!"
Trong tiếng mưa lộp bộp, cô như nghe thấy một giọng nói thật êm tai, so với cái lạnh giá này, nó lại thật ấm áp.
Cô ngước mắt lên, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi đến thật gần mình. Gương mặt kia quen thuộc quá, dường như đã là hai kiếp người rồi, cuối cùng cô cũng đã gặp lại anh.
"A Tứ......" Giọng cô yếu ớt bất lực. Những ngón tay nhỏ nhắn vươn về người đàn ông, cố gắng chạm tới khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Hắn ôm chầm lấy cô, toàn bộ người cô đều nằm gọn trong lồng ngực hắn. Chẳng biết có phải là vì hắn vừa chạy đến nên cơ thể nóng lên, hay vì hắn vốn đã nóng như vậy mà khi cô chạm tới khuôn ngực kia. Toàn thân như được ủ ấm. Nam Trấn Ảnh cảm nhận được cô gái nhỏ này đang run rẩy, hắn bồn chồn bế cô lên, nhanh chóng đưa vào trong xe. Chiếc xe được thiết kế phía sau vô cùng rộng rãi, chẳng qua là, người đàn ông cao lớn này, khiến cho chiếc xe lại nhỏ đi một chút.
Cô mở mắt lặng lẽ nhìn gương mặt hắn, nước mưa làm cho mái tóc mềm mại kia ướt nhẹp, một vài sợi tóc còn rủ xuống quấn lấy vầng trán đẹp đẽ ương ngạnh của hắn. Đôi mắt xám hổ phách kia chính là đôi mắt ngốc nghếch ngây thơ mà cô mê đắm một thời. Thật ra nó không quá khác biệt, nhưng khi cô đọc được kết quả ấy. Lúc này lại thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là cùng một người, vậy mà mất trí lại giống như hai con người đối lập vậy.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã lăn bánh đi. Bên ngoài cửa sổ nước mưa hắt lên kính khiến cho cảnh vật bên ngoài không còn rõ ràng nữa. Nhưng bên trong lại cực kỳ rõ ràng. Lúc này đây cô ngồi trong lòng hắn. Khép nép như một chú thỏ nhỏ.
"Lạnh không?" Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Nhạc Ca gật gật đầu. Quần áo ướt một nửa, không lạnh thì cũng lạnh rồi.
Hắn không nói gì vươn tay ra phía sau cầm đến một chiếc túi nhỏ, bên trong là một chiếc váy trắng liền thân. Hắn đưa tay muốn kéo khoá áo cô ra. Nhạc Ca giật mình nắm lấy tay hắn.
"Anh...anh muốn làm gì!!"
Hắn nhăn mày.
"Thay quần áo cho em!"
Cô luống cuống.
"Nhưng...ở đây không tiện" Đây là trên xe, phía trước còn có tài xế, mà bên cạnh, lại còn có một con sói lớn. Cô đâu thể đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Hắn đưa tay nhấn một chiếc nút bấm bên cạnh, ngay tức khắc xuất hiện một vách ngăn ngăn cách hai thế giới ghế lái và ghế sau. Nhạc Ca kinh ngạc mở to mắt. Cũng thật xa hoa quá đi, chiếc xe này còn có cả cái chức năng biến thái này nữa hay sao.
"Như vậy tiện chưa?"
Hắn bỗng nói.
Cô thấp thỏm. Tiện cái gì chứ, thứ bất tiện nhất chính là anh đấy, biết không hả.
"Không cần, em không lạnh nữa rồi!!" Cô vội vàng nhét chiếc váy vào lại trong túi, hai má đỏ đến tận mang tai.
Hắn trau mày, vẻ mặt rõ ràng đang không hài lòng, thứ gì hắn cũng đã nhìn hết rồi, còn có gì mà phải che giấu cơ chứ.
"Em không thay, tôi thay cho em!" Hắn xoay cô lưng vô về phía mình, vòng tay ra phía trước cởi nút áo cho cô.
Nhạc Ca chỉ kịp "a" lên một tiếng rồi nhanh chóng bị nụ hôn của hắn nuốt chửng. Đôi môi lạnh lẽo của cô được môi hắn ủ ấm nhiệt tình. Gương mặt người đàn ông gần sát khuôn mặt cô, lồng ngực ấm áp của hắn, trái tim loạn nhịp của hắn đều dán chặt vào lưng cô, làm cho toàn thân Nhạc Ca tê dại. Hắn cứ triền miên như thế, khi quần áo cô đã được cởi sạch. Những tưởng hắn sẽ như lời hắn nói, thay đồ cho cô, nhưng không. Trong cơn mờ ảo nồng nàn. Mùi hương cơ thể bao trùm bởi nhiệt độ đã làm lu mờ lý trí con người. Hắn nhanh chóng xoay người cô lại đè lên ghế, hắn ở trên người cô. Đôi mắt chim ưng hẹp dài xám hổ phách bao trọn vẻ đẹp trần trụi của người con gái. Cô gái của hắn hoàn mỹ như vậy, vừa nhìn thôi đã khiến người ta không thể kiềm chế. Nhạc Ca khuôn mặt đỏ như gấc, cô giãy giụa một cách yếu ớt, chỉ nghe mang máng bên tai lời đường mật của người đàn ông thủ thỉ. Hắn hình như lại đang trách móc cô.
"Nhạc Ca, ở cùng em....sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị hút sạch....."
Cô ngớ người nghe hắn nói, xấu hổ đập vào ngực hắn. Nhưng rồi lại bị cơn cuồng phong lẫm liệt cuỗm mất sức lực và lý trí. Hắn ra sức rong ruổi, du ngoạn khắp nơi trên vẻ đẹp người con gái rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi chiếc xe đã dừng lại, cô vẫn còn nằm trong lòng hắn, cách ủ ấm này cũng thật hiệu quả, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, mà chỉ cảm thấy xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi nữa thôi.
Nhạc Ca đang bên cạnh hắn, mềm mại như bông, nhưng hắn vẫn còn chưa thể thoát khỏi nỗi sợ hãi ban nãy. Hắn sợ cô gặp phải nguy hiểm, lại càng sợ Nam Vi sẽ mang cô đi, mãi mãi rời xa hắn.
Hắn mặc váy vào cho cô, động tác nhẹ nhàng từng chút như sợ sẽ làm cô đau. Nhạc Ca mắt cứ nhìn chằm chằm lấy hắn. Lúc này với cô nếu bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng không thể. Cô muốn khắc sâu tất cả ký ức vào trong tim. Đời này một kiếp có chết đi cũng chẳng thể lu mờ dáng hình ấy.
Hắn xong động tác, bất chợt nhận ra ánh mắt không rời của cô. Cô gái nhỏ này có biết rằng, cứ nhìn như vậy, hắn sẽ không khống chế nổi hay không.
Cô nhìn hắn hồi lâu, bỗng dưng hai mắt long lanh như sắp khóc, cô ôm chầm lấy cổ hắn, lặng người tận hưởng mùi hương Nam tính ấy thật lâu. A Tứ vẫn còn sống, thật tốt...
Nhưng anh chẳng còn nhớ những ngày tháng kia nữa rồi. Cô lại có chút hụt hẫng.
Hiếm khi Nhạc Ca chủ động ôm hắn. Gương mặt Nam Trấn Ảnh thoáng qua ngỡ ngàng, sau đó hắn đáp lại cái ôm của cô, vòng tay qua ôm lấy cô.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
Đầu cô vùi trong vai hắn, giọng nói chôn sâu trong lớp vải.
"Không sao"
Nhạc Ca nói không sao, nhưng hắn lại cảm thấy giọng cô như đang vô cùng buồn tủi. Cô không biết giây phút hắn tìm thấy cô hắn vui mừng như thế nào. Hắn cứ tưởng rằng cô lại lần nữa biến mất, hắn thực sự không còn hy vọng gì nữa. Nhưng giữa cơn mưa đó, hắn đã tìm được cô.
"Hắn ta tìm em sao?" Bỗng dưng hắn nói.
Nhạc Ca biết Nam Trấn Ảnh đang nói đến ai. Cô đột nhiên mất tích như vậy chắc chắn hắn cũng đã cho người điều tra qua.
"Phải...." Cô lý nhí.
"Hắn ta có làm gì em không?"
Nhạc Ca lắc đầu.
Nam Trấn Ảnh đan xen những ngón tay của cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.
"Hắn ta nói gì với em...."
Nam Trấn Ảnh nói ra lời này, chính hắn đang vô cùng thấp thỏm, rốt cuộc Mastuki tìm gặp Nhạc Ca để làm gì, nối lại tình cũ ư, hay muốn thực hiện một ý đồ nào khác?
Cũng vào một đêm huyền diệu như thế, thứ cô nhìn thấy được lại là một đêm đen đẫm máu.
Đêm ấy sau khi cô được cha đưa đến Nhạc Viện, cô còn quay lại ôm cha thêm một cái. Nũng nịu nói rằng không muốn rời xa cha mẹ, dù sao buổi biểu diễn tốt nghiệp cũng đã hoàn thành, cô có trở về nhà cũng không sao. Thế nhưng cha cô luôn rất nghiêm khắc, nói rằng quy định chính là quy định. Con gái Nhạc gia không thể không có giáo dưỡng như vậy được, vậy là cô đành phải trở về kí túc xá sống vài ngày.
Lúc cha rời đi, cô cứ đứng mãi một chỗ, cho đến lúc quay vào trong thì nhận ra trên tay mình đang cầm một lọ thuốc hen xuyễn. Đây là lọ thuốc của cha cô, cha thường xuyên bị lên cơn hen, luôn phải có thứ này bên mình. Cô như thế nào lại cầm luôn lọ thuốc xuống xe cơ chứ.
Cô chạy trở ra thì chiếc xe đã khuất từ lâu. Cô nghĩ, lúc này nếu cha không có thuốc mà phát bệnh thì phải làm sao. Nhạc Ca liền tức tốc đón một chiếc taxi đi theo chiếc xe của Nhạc Biên Tri. Nhưng chiếc xe đuổi theo không kịp, cuối cùng cô lại lần nữa trở về Nhạc gia. Cũng vì thế mà nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy.
Nhạc Ca là một cô gái đơn thuần, cả đời cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp phải chuyện này. Cho đến khi cô bước vào cửa Nhạc gia thì cảnh tượng trước mặt đã khiến cô phải bàng hoàng. Là người đó, Nam Trấn Ảnh đang chĩa súng về phía Nam Vi. Gương mặt đêm đó cô còn nhớ rõ, trên mặt Nam Trấn Ảnh dính đây máu tươi, vẻ băng lãnh toát lên sự nguy hiểm có thể giết chết người. Cô không kịp hét lên, bước chân cô va phải một cỗ thi thể, đến lúc cô kịp nhận ra thì đã không còn ý thức nữa. Trong cơn mơ màng đầy sợ hãi, cô nhận ra....cha cô, mẹ cô nằm dưới đất, máu tươi đã nhuộm đỏ vòm ngực hai người.
Tỉnh lại trong cơn ác mộng kia, trước mặt cô lại chính là người đã tạo nên cơn ác mộng đó. Bắt đầu từ tối hôm đó, bắt đầu từ ngày hắn giết chết cha mẹ cô, giết chết Nam Vi, đưa cô trở về Nhạc gia thì cô đã xác định cả đời hận thù hắn. Nhưng lúc này thì sao. Cô lỡ yêu chính kẻ thù của mình. Yêu đến múc chẳng thể cứu chữa được nữa.
Tình yêu trong tim nhiều bao nhiêu, cảm giác tội lỗi trong lòng lại lớn bấy nhiêu. Dòng nước mắt lạnh lẽo theo môi hồng rơi xuống đất. Vị mặn chát xát muối vào tâm can bi thương này của cô. Cuộc đời ngắn ngủi, thế giới rộng lớn bao la. Ấy vậy mà giữa vô vàn những người khác. Số mệnh lại đưa hai người đến với nhau. Nhưng lại nhẫn tâm đặt sai số mệnh và tình cảm, để rồi tạo ra một cuộc tình đầy bi thương.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, dòng người đi đi lại lại đổ xô về nhiều hướng, chỉ có cô là không biết rốt cuộc mình nên đi về hướng nào. Giọt nước mắt trên má rơi xuống đã khô thành một đường dài. Vai áo đã bị nước mưa hắt ướt. Cô đứng dưới một mái vòm cạnh đường, cái lạnh giá chẳng thể nào đả động đến tâm tư của cô lúc này. Người ta thường nói khi yêu ta sẽ ích kỷ, cô cũng muốn thử ích kỷ một lần, cha mẹ cô, Nam Vi đã chết rồi, họ đều là người mà cô yêu thương, nhưng Nam Trấn Ảnh cũng là người mà cô yêu thương. Sự chọn lựa đầy ngã rẽ này, cô chỉ biết bất lực và do dự.
Nhạc Ca hận mình nhu nhược, cũng hận mình vô dụng. Hận mình quá yếu đuối, hận mình vô năng. Cô đã yêu phải người không nên yêu. Phạm phải một sai lầm ngàn vạn lần đừng nên mắc phải.
Bàn tay cô siết chặt lấy vùng bụng dưới, một cơn đau âm ỉ truyền tới như muốn chết đi. Cô cắn răng tựa vào chiếc cột vòm thở khó khăn. Nơi dạ dày lại thêm một cơn nôn khan truyền đến. Đầu óc cô quay cuồng, cô ngồi gục xuống đất. Vừa đau đớn, vừa buồn tủi, tất cả theo nước mắt tuôn ra ngoài. Cô khóc như một đứa trẻ, cô nhớ cha mẹ, nhớ Nhạc Hiểu, nhớ gia đình của cô. Nếu không vì Nam Trấn Ảnh, những chuyện này đâu có xảy ra. Nhưng nếu không có những chuyện này xảy ra thì cô đã không thể gặp được hắn. Để rồi yêu hắn đến sâu đậm như vậy. Để rồi nhận lấy nhiều đau khổ đến như vậy.
Nam Trấn Ảnh sau khi giải quyết công việc xong thì liền chạy về nhà tìm cô, thế nhưng nghe thím Trần nói cô vẫn chưa về nhà, hắn lo lắng gọi cho cô nhưng không liên lạc được. Hắn gọi cho chú Lâm, chú Lâm lại nói cô chưa đi ra. Hắn tức tốc chạy đến bệnh viện tìm một lượt, cuối cùng vẫn không có tin tức gì. Thời khắc ấy hắn sợ hãi đến phát điên. Hắn chỉ rời đi một lúc, chỉ buông tay cô một lúc thôi mà cô đã biến mất.
Hắn cho người điều tra camera toàn bệnh viện, cuối cùng cũng tìm ra vị trí cô mất tích, chiếc BRW đó hắn nhận ra là của ai. Tay hắn siết thành nắm đấm thật chặt đấm mạnh vào tường trắng, máu trên tay hắn bật ra, miệng phát ra một cái tên "Mastuki..." Đầy tức giận.
Nam Trấn Ảnh từ xa nhìn thấy cô gục xuống đất, nước mưa như bao trùm cả thân thể nhỏ bé của cô. Hắn chỉ hận ngay lúc này không thể nhanh chóng ôm cô vào lòng mà ủ ấm. Ngay khi chiếc xe dừng lại. Hắn tức tốc mở cửa xe, mặc kệ trời đang mưa mà chạy tới chỗ cô.
"Nhạc Ca!!!"
Trong tiếng mưa lộp bộp, cô như nghe thấy một giọng nói thật êm tai, so với cái lạnh giá này, nó lại thật ấm áp.
Cô ngước mắt lên, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi đến thật gần mình. Gương mặt kia quen thuộc quá, dường như đã là hai kiếp người rồi, cuối cùng cô cũng đã gặp lại anh.
"A Tứ......" Giọng cô yếu ớt bất lực. Những ngón tay nhỏ nhắn vươn về người đàn ông, cố gắng chạm tới khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Hắn ôm chầm lấy cô, toàn bộ người cô đều nằm gọn trong lồng ngực hắn. Chẳng biết có phải là vì hắn vừa chạy đến nên cơ thể nóng lên, hay vì hắn vốn đã nóng như vậy mà khi cô chạm tới khuôn ngực kia. Toàn thân như được ủ ấm. Nam Trấn Ảnh cảm nhận được cô gái nhỏ này đang run rẩy, hắn bồn chồn bế cô lên, nhanh chóng đưa vào trong xe. Chiếc xe được thiết kế phía sau vô cùng rộng rãi, chẳng qua là, người đàn ông cao lớn này, khiến cho chiếc xe lại nhỏ đi một chút.
Cô mở mắt lặng lẽ nhìn gương mặt hắn, nước mưa làm cho mái tóc mềm mại kia ướt nhẹp, một vài sợi tóc còn rủ xuống quấn lấy vầng trán đẹp đẽ ương ngạnh của hắn. Đôi mắt xám hổ phách kia chính là đôi mắt ngốc nghếch ngây thơ mà cô mê đắm một thời. Thật ra nó không quá khác biệt, nhưng khi cô đọc được kết quả ấy. Lúc này lại thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là cùng một người, vậy mà mất trí lại giống như hai con người đối lập vậy.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã lăn bánh đi. Bên ngoài cửa sổ nước mưa hắt lên kính khiến cho cảnh vật bên ngoài không còn rõ ràng nữa. Nhưng bên trong lại cực kỳ rõ ràng. Lúc này đây cô ngồi trong lòng hắn. Khép nép như một chú thỏ nhỏ.
"Lạnh không?" Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Nhạc Ca gật gật đầu. Quần áo ướt một nửa, không lạnh thì cũng lạnh rồi.
Hắn không nói gì vươn tay ra phía sau cầm đến một chiếc túi nhỏ, bên trong là một chiếc váy trắng liền thân. Hắn đưa tay muốn kéo khoá áo cô ra. Nhạc Ca giật mình nắm lấy tay hắn.
"Anh...anh muốn làm gì!!"
Hắn nhăn mày.
"Thay quần áo cho em!"
Cô luống cuống.
"Nhưng...ở đây không tiện" Đây là trên xe, phía trước còn có tài xế, mà bên cạnh, lại còn có một con sói lớn. Cô đâu thể đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Hắn đưa tay nhấn một chiếc nút bấm bên cạnh, ngay tức khắc xuất hiện một vách ngăn ngăn cách hai thế giới ghế lái và ghế sau. Nhạc Ca kinh ngạc mở to mắt. Cũng thật xa hoa quá đi, chiếc xe này còn có cả cái chức năng biến thái này nữa hay sao.
"Như vậy tiện chưa?"
Hắn bỗng nói.
Cô thấp thỏm. Tiện cái gì chứ, thứ bất tiện nhất chính là anh đấy, biết không hả.
"Không cần, em không lạnh nữa rồi!!" Cô vội vàng nhét chiếc váy vào lại trong túi, hai má đỏ đến tận mang tai.
Hắn trau mày, vẻ mặt rõ ràng đang không hài lòng, thứ gì hắn cũng đã nhìn hết rồi, còn có gì mà phải che giấu cơ chứ.
"Em không thay, tôi thay cho em!" Hắn xoay cô lưng vô về phía mình, vòng tay ra phía trước cởi nút áo cho cô.
Nhạc Ca chỉ kịp "a" lên một tiếng rồi nhanh chóng bị nụ hôn của hắn nuốt chửng. Đôi môi lạnh lẽo của cô được môi hắn ủ ấm nhiệt tình. Gương mặt người đàn ông gần sát khuôn mặt cô, lồng ngực ấm áp của hắn, trái tim loạn nhịp của hắn đều dán chặt vào lưng cô, làm cho toàn thân Nhạc Ca tê dại. Hắn cứ triền miên như thế, khi quần áo cô đã được cởi sạch. Những tưởng hắn sẽ như lời hắn nói, thay đồ cho cô, nhưng không. Trong cơn mờ ảo nồng nàn. Mùi hương cơ thể bao trùm bởi nhiệt độ đã làm lu mờ lý trí con người. Hắn nhanh chóng xoay người cô lại đè lên ghế, hắn ở trên người cô. Đôi mắt chim ưng hẹp dài xám hổ phách bao trọn vẻ đẹp trần trụi của người con gái. Cô gái của hắn hoàn mỹ như vậy, vừa nhìn thôi đã khiến người ta không thể kiềm chế. Nhạc Ca khuôn mặt đỏ như gấc, cô giãy giụa một cách yếu ớt, chỉ nghe mang máng bên tai lời đường mật của người đàn ông thủ thỉ. Hắn hình như lại đang trách móc cô.
"Nhạc Ca, ở cùng em....sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị hút sạch....."
Cô ngớ người nghe hắn nói, xấu hổ đập vào ngực hắn. Nhưng rồi lại bị cơn cuồng phong lẫm liệt cuỗm mất sức lực và lý trí. Hắn ra sức rong ruổi, du ngoạn khắp nơi trên vẻ đẹp người con gái rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi chiếc xe đã dừng lại, cô vẫn còn nằm trong lòng hắn, cách ủ ấm này cũng thật hiệu quả, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, mà chỉ cảm thấy xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi nữa thôi.
Nhạc Ca đang bên cạnh hắn, mềm mại như bông, nhưng hắn vẫn còn chưa thể thoát khỏi nỗi sợ hãi ban nãy. Hắn sợ cô gặp phải nguy hiểm, lại càng sợ Nam Vi sẽ mang cô đi, mãi mãi rời xa hắn.
Hắn mặc váy vào cho cô, động tác nhẹ nhàng từng chút như sợ sẽ làm cô đau. Nhạc Ca mắt cứ nhìn chằm chằm lấy hắn. Lúc này với cô nếu bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng không thể. Cô muốn khắc sâu tất cả ký ức vào trong tim. Đời này một kiếp có chết đi cũng chẳng thể lu mờ dáng hình ấy.
Hắn xong động tác, bất chợt nhận ra ánh mắt không rời của cô. Cô gái nhỏ này có biết rằng, cứ nhìn như vậy, hắn sẽ không khống chế nổi hay không.
Cô nhìn hắn hồi lâu, bỗng dưng hai mắt long lanh như sắp khóc, cô ôm chầm lấy cổ hắn, lặng người tận hưởng mùi hương Nam tính ấy thật lâu. A Tứ vẫn còn sống, thật tốt...
Nhưng anh chẳng còn nhớ những ngày tháng kia nữa rồi. Cô lại có chút hụt hẫng.
Hiếm khi Nhạc Ca chủ động ôm hắn. Gương mặt Nam Trấn Ảnh thoáng qua ngỡ ngàng, sau đó hắn đáp lại cái ôm của cô, vòng tay qua ôm lấy cô.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
Đầu cô vùi trong vai hắn, giọng nói chôn sâu trong lớp vải.
"Không sao"
Nhạc Ca nói không sao, nhưng hắn lại cảm thấy giọng cô như đang vô cùng buồn tủi. Cô không biết giây phút hắn tìm thấy cô hắn vui mừng như thế nào. Hắn cứ tưởng rằng cô lại lần nữa biến mất, hắn thực sự không còn hy vọng gì nữa. Nhưng giữa cơn mưa đó, hắn đã tìm được cô.
"Hắn ta tìm em sao?" Bỗng dưng hắn nói.
Nhạc Ca biết Nam Trấn Ảnh đang nói đến ai. Cô đột nhiên mất tích như vậy chắc chắn hắn cũng đã cho người điều tra qua.
"Phải...." Cô lý nhí.
"Hắn ta có làm gì em không?"
Nhạc Ca lắc đầu.
Nam Trấn Ảnh đan xen những ngón tay của cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.
"Hắn ta nói gì với em...."
Nam Trấn Ảnh nói ra lời này, chính hắn đang vô cùng thấp thỏm, rốt cuộc Mastuki tìm gặp Nhạc Ca để làm gì, nối lại tình cũ ư, hay muốn thực hiện một ý đồ nào khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.