Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 44: ANH HÙNG KHÓ VƯỢT ẢI MỸ NHÂN
Phạm Chánh
27/06/2023
Ngọc Phương mở cửa vào nhà, cô thấy Phục Thăng đang ngồi hí hoáy với
đống giấy tờ trên chiếc bàn bệt. Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên,
gương mặt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mặt lại có ánh nét hân hoan:
-Em về rồi à? Công việc hôm nay thế nào? Ăn uống gì chưa?
-Ăn rồi. - Ngọc Phương hờ hững đáp rồi vào nhà tắm.
Phục Thăng ngạc nhiên trước thái độ này của cô, thầm nghĩ chắc hôm nay có lẽ cô bé gặp phải chuyện gì đó không vừa ý. Anh tiếp tục tập trung vào công việc của mình, đến lúc ngẩng đầu lên đã thấy Ngọc Phương ngồi kế bên nhìn anh.
-Hôm nay đi làm có khó khăn gì sao? - Phục Thăng hỏi.
Ngọc Phương gật đầu:
-Có việc hơi khó nghĩ, sếp Hiệu gặp anh có chuyện gì không?
Phục Thăng cười toe toét:
-Có lệnh điều chuyển anh lên đội Trọng Án của thành phố.
-Thăng chức ? - Ngọc Phương nhỏ nhẹ hỏi.
Phục Thăng lấy cán cây viết tự gõ nhẹ vào trán mình, anh cười:
-Không phải thăng chức, mà là làm một công việc khác quan trọng hơn và ...
-Đúng sở thích của anh hơn. - Ngọc Phương mỉm cười.
Phục Thăng gật đầu, cơ hội này anh đã đợi không biết bao lâu, nay mới được cấp trên phê chuẩn. Tuy có hơi buồn vì phải chia tay những đồng nghiệp bao năm qua, nhưng vị trí này chính là niềm mơ ước của Phục Thăng từ ngày mới bước chân vào Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia. Định điền nốt mớ giấy tờ bàn giao công việc cho xong, Phục Thăng để ý thấy ánh mắt của Ngọc Phương nhìn vào khoảng không trước mặt, mông lung và thoáng có nét buồn, anh đặt bút xuống, nhẹ nhàng hỏi:
-Em có vẻ không được vui ? Nói cho anh nghe hôm nay gặp phải việc gì mà khó nghĩ.
Ngọc Phương đưa mắt nhìn Phục Thăng, đoạn cất tiếng thỏ thẻ:
-Sáng mai em sẽ dọn đi nơi khác, không thể ở đây được nữa.
Phục Thăng chưng hửng thốt lên:
-Vì sao?
-Hôm nay vô tình công ty của chú Phú đến làm cho nhà anh, nhà họ Đặng. Ông Đại nhận ra em, nên dẫn em lên phòng gặp bà nội và chị hai của anh ...
Phục Thăng nghiến răng, gằn giọng:
-Họ làm áp lực với em, bắt em phải về nói anh đến dự tiệc Giáng Sinh năm nay đúng không?
Ngọc Phương lắc đầu, cười khổ:
-Bà nội và chị hai có ép uổng gì em đâu mà áp lực, chỉ là nhìn bà và chị quá tội nghiệp. Nên em đành nhận lời, nhưng em biết anh sẽ không đồng ý về đó. Ép anh về đó thì em không nỡ, em không muốn làm anh khó xử. Không làm được thì lại cảm thấy có lỗi với bà và chị hai của anh. Do đó em muốn dọn đi để tránh gây phiền hà cho tất cả mọi người.
Phục Thăng chau mày, bất động như tượng. Ngọc Phương thở dài, đi đến tủ quần áo lôi đồ của mình ra ngoài, lặng lẽ ngồi xuống nệm gấp gọn chúng lại, xếp thành từng chồng. Cô nghe có tiếng anh chàng thở dài thườn thượt, liếc qua đã thấy Phục Thăng đứng bên cạnh mình. Anh cúi xuống lấy hết đống đồ cô đã gấp đem trở lại treo vào tủ, vừa móc từng chiếc áo vào móc treo, anh vừa nói:
-Em không cần phải đi đâu hết, Giáng Sinh này anh sẽ về đó với em.
Ngọc Phương ngẩng đầu nhìn Phục Thăng, bóng lưng với bờ vai rộng lớn kia đang móc từng chiếc áo, cái váy của cô treo vào tủ trở lại. Cô nhỏ nhẹ đáp:
-Anh đừng vì em mà làm những chuyện trái với ý muốn của chính mình. Em sẽ dọn đi.
Phục Thăng quay lại, hốt luôn mớ đồ còn lại trên nệm, anh nhìn Ngọc Phương, khe khẽ nói:
-Dù sao cũng đã ra khỏi nhà hơn mười lăm năm rồi, cũng đã đến lúc phải quay trở về đó.
Ngọc Phương vẫn im lặng ngồi đó, Phục Thăng cất nốt đống đồ còn lại trên tay vào tủ rồi đến gần ngồi cạnh cô. Anh nắm lấy tay cô:
-Đừng đi đâu nhé, ở đây với anh.
Ngọc Phương lặng lẽ gật đầu. Người đời có câu "Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân", câu này đúng nhưng vẫn chưa đủ. Vì mỹ nhân phải kèm thông minh như Ngọc Phương thì đám anh hùng hảo hán kia mới có thể gục ngã tại ải được. Đám đàn ông một khi đã bị người mình yêu bắt thóp thì chỉ có đưa đầu ra mà chịu báng. Mỹ nhân muốn đi hướng tây thì liền xem như trên cõi đời này không còn hướng bắc, đông hay hướng nam nữa. Từ đầu chí cuối, Ngọc Phương không hề mở miệng khuyên nhủ Phục Thăng thế nọ lọ thế chai. Cô chỉ đơn giản đưa cho anh một sự lựa chọn, một lựa chọn mà anh buộc phải chọn, thậm chí tự biết lựa chọn đó vô cùng đáng ghét với bản thân, mà vẫn không dám oán thán lấy một lời.
-Anh làm việc đi, từ đây đến đó còn dài, hi vọng anh giữ lời. - Ngọc Phương thở dài, ra bộ khó xử vì đã làm Phục Thăng phiền lòng.
Phục Thăng mím môi:
-Anh không bao giờ thất hứa với em, đừng lo chuyện đó.
-Cảm ơn anh. - Ngọc Phương cảm động, cô cũng biết tình cảm của anh dành cho mình lớn đến mức độ nào.
Bất chợt điện thoại của cô đổ chuông. Ngọc Phương nhìn thấy tên chú Phú hiện lên màn hình, vội vàng nhận cuộc gọi.
-Con nghe chú Phú ơi.
-Ngọc.. à, Mợ Ba, Cô Hai mới gọi cho tôi, ngày mai phiền Mợ đến công ty sớm để xem qua sổ sách ạ. - Giọng chú run run, nhưng có vẻ cảm động hơn là sợ.
Ngọc Phương không nói nhiều, chỉ "Dạ" một tiếng.
-Tôi xin phép cúp máy, Cậu và Mợ nghỉ ngơi, xin lỗi đã làm phiền hai người vào giờ này ạ.
-Dạ, không sao đâu, ngày mai gặp lại chú ạ.
Phục Thăng tò mò hỏi:
-Chú Phú gọi à?
-Dạ, chú nói mai qua để bàn công việc.
-Thăng chức ?
Ngọc Phương cười sằng sặc:
-Nhân viên vệ sinh cũng có thăng chức nữa hả, nếu có thì cũng đâu đến lượt một con bé mới thử việc như em.
Phục Thăng thấy cô bé cười, trong lòng nhẹ nhỏm hẳn:
-Nói chung là chuyện tốt phải không.
-Ừ thì, cũng tốt đó, nhưng hơi phiền phức một chút.
Phục Thăng mỉm cười:
-Chuyện phiền phức đó có phải là do bà cô khó tính kia bỏ tiền vào công ty chú Phú rồiđể cho em làm quản lý không?
-"Bà cô khó tính" , ý anh là ...
Phục Thăng gật đầu:
-Anh nói chị Hai của anh đó, Thiết Diện Hữu Phán Quan Đặng Kim Chi.
Ngọc Phương ngạc nhiên nhìn Phục Thăng:
-Sao anh có thể đoán ra hay vậy ?
Phục Thăng nhún vai:
-Anh còn lạ gì con người của chỉ, theo tính cách của bà cô già đó, chắc chắn sẽ làm vậy để đánh giá thực lực của em thông qua cách mà em sẽ quản lý công ty của chú Phú.
-Chị em ruột nên hiểu nhau quá ha, bà chị thì gọi đứa em trai là "thằng nhóc khó chịu" , còn em trai thì gọi chị mình là "bà cô khó tính" . - Ngọc Phương cười ngất, cô cố nín cười hỏi nốt thắc mắc nãy giờ - Nếu Chị Hai có ngoại hiệu là Hữu Phán Quan, thế thì chắc chắn sẽ còn có Tả Phán Quan, để em đoán nhé, là bà nội phải không?
-Sai bét. - Phục Thăng cười cười.
-Thế thì là anh. - Ngọc Phương nhìn Phục Thăng chằm chằm.
-Sai nốt, anh không tham gia vào việc nhà, Thiết Diện Tả Phán Quan là Đặng Hào, chú ruột của anh.
Máu tò mò nổi lên, Ngọc Phương nắm tay Phục Thăng , lắc lắc, cất giọng nhõng nhẽo:
-Kể cho em nghe tất cả về Đặng Gia đi anh, em muốn biết.
-Em về rồi à? Công việc hôm nay thế nào? Ăn uống gì chưa?
-Ăn rồi. - Ngọc Phương hờ hững đáp rồi vào nhà tắm.
Phục Thăng ngạc nhiên trước thái độ này của cô, thầm nghĩ chắc hôm nay có lẽ cô bé gặp phải chuyện gì đó không vừa ý. Anh tiếp tục tập trung vào công việc của mình, đến lúc ngẩng đầu lên đã thấy Ngọc Phương ngồi kế bên nhìn anh.
-Hôm nay đi làm có khó khăn gì sao? - Phục Thăng hỏi.
Ngọc Phương gật đầu:
-Có việc hơi khó nghĩ, sếp Hiệu gặp anh có chuyện gì không?
Phục Thăng cười toe toét:
-Có lệnh điều chuyển anh lên đội Trọng Án của thành phố.
-Thăng chức ? - Ngọc Phương nhỏ nhẹ hỏi.
Phục Thăng lấy cán cây viết tự gõ nhẹ vào trán mình, anh cười:
-Không phải thăng chức, mà là làm một công việc khác quan trọng hơn và ...
-Đúng sở thích của anh hơn. - Ngọc Phương mỉm cười.
Phục Thăng gật đầu, cơ hội này anh đã đợi không biết bao lâu, nay mới được cấp trên phê chuẩn. Tuy có hơi buồn vì phải chia tay những đồng nghiệp bao năm qua, nhưng vị trí này chính là niềm mơ ước của Phục Thăng từ ngày mới bước chân vào Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia. Định điền nốt mớ giấy tờ bàn giao công việc cho xong, Phục Thăng để ý thấy ánh mắt của Ngọc Phương nhìn vào khoảng không trước mặt, mông lung và thoáng có nét buồn, anh đặt bút xuống, nhẹ nhàng hỏi:
-Em có vẻ không được vui ? Nói cho anh nghe hôm nay gặp phải việc gì mà khó nghĩ.
Ngọc Phương đưa mắt nhìn Phục Thăng, đoạn cất tiếng thỏ thẻ:
-Sáng mai em sẽ dọn đi nơi khác, không thể ở đây được nữa.
Phục Thăng chưng hửng thốt lên:
-Vì sao?
-Hôm nay vô tình công ty của chú Phú đến làm cho nhà anh, nhà họ Đặng. Ông Đại nhận ra em, nên dẫn em lên phòng gặp bà nội và chị hai của anh ...
Phục Thăng nghiến răng, gằn giọng:
-Họ làm áp lực với em, bắt em phải về nói anh đến dự tiệc Giáng Sinh năm nay đúng không?
Ngọc Phương lắc đầu, cười khổ:
-Bà nội và chị hai có ép uổng gì em đâu mà áp lực, chỉ là nhìn bà và chị quá tội nghiệp. Nên em đành nhận lời, nhưng em biết anh sẽ không đồng ý về đó. Ép anh về đó thì em không nỡ, em không muốn làm anh khó xử. Không làm được thì lại cảm thấy có lỗi với bà và chị hai của anh. Do đó em muốn dọn đi để tránh gây phiền hà cho tất cả mọi người.
Phục Thăng chau mày, bất động như tượng. Ngọc Phương thở dài, đi đến tủ quần áo lôi đồ của mình ra ngoài, lặng lẽ ngồi xuống nệm gấp gọn chúng lại, xếp thành từng chồng. Cô nghe có tiếng anh chàng thở dài thườn thượt, liếc qua đã thấy Phục Thăng đứng bên cạnh mình. Anh cúi xuống lấy hết đống đồ cô đã gấp đem trở lại treo vào tủ, vừa móc từng chiếc áo vào móc treo, anh vừa nói:
-Em không cần phải đi đâu hết, Giáng Sinh này anh sẽ về đó với em.
Ngọc Phương ngẩng đầu nhìn Phục Thăng, bóng lưng với bờ vai rộng lớn kia đang móc từng chiếc áo, cái váy của cô treo vào tủ trở lại. Cô nhỏ nhẹ đáp:
-Anh đừng vì em mà làm những chuyện trái với ý muốn của chính mình. Em sẽ dọn đi.
Phục Thăng quay lại, hốt luôn mớ đồ còn lại trên nệm, anh nhìn Ngọc Phương, khe khẽ nói:
-Dù sao cũng đã ra khỏi nhà hơn mười lăm năm rồi, cũng đã đến lúc phải quay trở về đó.
Ngọc Phương vẫn im lặng ngồi đó, Phục Thăng cất nốt đống đồ còn lại trên tay vào tủ rồi đến gần ngồi cạnh cô. Anh nắm lấy tay cô:
-Đừng đi đâu nhé, ở đây với anh.
Ngọc Phương lặng lẽ gật đầu. Người đời có câu "Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân", câu này đúng nhưng vẫn chưa đủ. Vì mỹ nhân phải kèm thông minh như Ngọc Phương thì đám anh hùng hảo hán kia mới có thể gục ngã tại ải được. Đám đàn ông một khi đã bị người mình yêu bắt thóp thì chỉ có đưa đầu ra mà chịu báng. Mỹ nhân muốn đi hướng tây thì liền xem như trên cõi đời này không còn hướng bắc, đông hay hướng nam nữa. Từ đầu chí cuối, Ngọc Phương không hề mở miệng khuyên nhủ Phục Thăng thế nọ lọ thế chai. Cô chỉ đơn giản đưa cho anh một sự lựa chọn, một lựa chọn mà anh buộc phải chọn, thậm chí tự biết lựa chọn đó vô cùng đáng ghét với bản thân, mà vẫn không dám oán thán lấy một lời.
-Anh làm việc đi, từ đây đến đó còn dài, hi vọng anh giữ lời. - Ngọc Phương thở dài, ra bộ khó xử vì đã làm Phục Thăng phiền lòng.
Phục Thăng mím môi:
-Anh không bao giờ thất hứa với em, đừng lo chuyện đó.
-Cảm ơn anh. - Ngọc Phương cảm động, cô cũng biết tình cảm của anh dành cho mình lớn đến mức độ nào.
Bất chợt điện thoại của cô đổ chuông. Ngọc Phương nhìn thấy tên chú Phú hiện lên màn hình, vội vàng nhận cuộc gọi.
-Con nghe chú Phú ơi.
-Ngọc.. à, Mợ Ba, Cô Hai mới gọi cho tôi, ngày mai phiền Mợ đến công ty sớm để xem qua sổ sách ạ. - Giọng chú run run, nhưng có vẻ cảm động hơn là sợ.
Ngọc Phương không nói nhiều, chỉ "Dạ" một tiếng.
-Tôi xin phép cúp máy, Cậu và Mợ nghỉ ngơi, xin lỗi đã làm phiền hai người vào giờ này ạ.
-Dạ, không sao đâu, ngày mai gặp lại chú ạ.
Phục Thăng tò mò hỏi:
-Chú Phú gọi à?
-Dạ, chú nói mai qua để bàn công việc.
-Thăng chức ?
Ngọc Phương cười sằng sặc:
-Nhân viên vệ sinh cũng có thăng chức nữa hả, nếu có thì cũng đâu đến lượt một con bé mới thử việc như em.
Phục Thăng thấy cô bé cười, trong lòng nhẹ nhỏm hẳn:
-Nói chung là chuyện tốt phải không.
-Ừ thì, cũng tốt đó, nhưng hơi phiền phức một chút.
Phục Thăng mỉm cười:
-Chuyện phiền phức đó có phải là do bà cô khó tính kia bỏ tiền vào công ty chú Phú rồiđể cho em làm quản lý không?
-"Bà cô khó tính" , ý anh là ...
Phục Thăng gật đầu:
-Anh nói chị Hai của anh đó, Thiết Diện Hữu Phán Quan Đặng Kim Chi.
Ngọc Phương ngạc nhiên nhìn Phục Thăng:
-Sao anh có thể đoán ra hay vậy ?
Phục Thăng nhún vai:
-Anh còn lạ gì con người của chỉ, theo tính cách của bà cô già đó, chắc chắn sẽ làm vậy để đánh giá thực lực của em thông qua cách mà em sẽ quản lý công ty của chú Phú.
-Chị em ruột nên hiểu nhau quá ha, bà chị thì gọi đứa em trai là "thằng nhóc khó chịu" , còn em trai thì gọi chị mình là "bà cô khó tính" . - Ngọc Phương cười ngất, cô cố nín cười hỏi nốt thắc mắc nãy giờ - Nếu Chị Hai có ngoại hiệu là Hữu Phán Quan, thế thì chắc chắn sẽ còn có Tả Phán Quan, để em đoán nhé, là bà nội phải không?
-Sai bét. - Phục Thăng cười cười.
-Thế thì là anh. - Ngọc Phương nhìn Phục Thăng chằm chằm.
-Sai nốt, anh không tham gia vào việc nhà, Thiết Diện Tả Phán Quan là Đặng Hào, chú ruột của anh.
Máu tò mò nổi lên, Ngọc Phương nắm tay Phục Thăng , lắc lắc, cất giọng nhõng nhẽo:
-Kể cho em nghe tất cả về Đặng Gia đi anh, em muốn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.