Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh
Chương 68: GIỜ ĐÂY LÀ GIA ĐÌNH
Phạm Chánh
19/06/2024
Xe hơi đậu lại ngoài đầu hẻm, Kim Chi không cho ai đi theo vào trong, tự mình dẫn bà nội vào nhà của Phục Thăng. Hai bà cháu vừa sắp đến cổng nhà có cây hoa giấy thì đã thấy Ngọc Phương đợi sẵn. Kim Chi quay qua nhìn bà nội, nháy mắt một cái. Bà nội gật nhẹ đầu. Từ lúc lên xe, bà đã định gọi điện thoại báo cho Ngọc Phương, nhưng Kim Chi ngăn lại:
-Bà không cần làm việc đó, chỉ cần chúng ta đến đầu hẻm nhà thằng nhóc kia, con bé đó chắc chắn sẽ biết.
Bà nội chưng hửng, nghi ngại hỏi:
-Làm sao nó biết được chứ.
Kim Chi đẩy gọng kính trên sóng mũi rồi đáp:
-Nơi ở của sát thủ cũng giống như hang rắn, phải đề phòng cảnh giới từ xa. Hơn nữa đây lại là con rắn cực độc.
Bà nội cau mày, giọng có chút không hài lòng:
-Cháu ví con bé với rắn, bà không vừa ý chút nào.
Kim Chi cười nhạt, ra hiệu với tài xế cho xe chạy, thủng thỉnh đáp lời bà:
-Bà đừng quên nếu đúng nó là Diêm Vương Thủ thì con bé đó chính là kẻ thù truyền kiếp của Đặng Gia đó.
Bà nội thở dài, tháo kính xuống lau, đôi mắt nhìn chăm chăm ra cửa sổ của xe. Hai người cứ thế giữ im lặng cho tới khi đến đầu hẻm nhà Phục Thăng.
Lúc đi qua khỏi cổng, Kim Chi nhìn vào dây phơi đồ và chiếc giỏ đặt bên dưới đã với nữa, cất tiếng hỏi Ngọc Phương:
-Em đang phơi đồ sao?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Dạ, em đang phơi thì biết bà và chị đến. Mời bà và chị vào bên trong.
Ngọc Phương mở cửa nhà, bà nội bước vào, nhìn xung quanh rồi cất tiếng khen ngợi:
-Hai cháu sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng sạch sẽ.
Ngọc Phương dạ một tiếng rồi đáp:
-Nhà nhỏ, nên việc dọn dẹp cũng không tốn bao nhiêu thời gian ạ.
Nói xong cô mời hai người ngồi xuống chiếc bàn bệt, tự tay đi nấu nước pha trà. Kim Chi quan sát Ngọc Phương không hề chớp mắt cái nào. Bà nội nhìn ánh mắt của Kim Chi, thở dài nhẹ. Ngọc Phương bắt ấm nước lên bếp xong thì quay lại chiếc bàn bệt, ngồi xuống đối diện với hai người. Cô mim cười, nhỏ nhẹ cất tiếng:
-Tối hôm qua xảy ra chuyện, cháu biết bà và chị sẽ hỏi, chỉ không ngờ là hai người lại đến tận đây vào sáng sớm nên không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng ạ.
Kim Chi cười nhạt, không lòng vòng thẳng thừng hỏi luôn:
-Cô và Diêm Vương Thủ có quan hệ gì?
Bà nội mở to đôi mắt nhìn Ngọc Phương, bà mong cô sẽ trả lời khác với đáp án trong lòng mình, chỉ có điều ông trời không phải lúc nào cũng cho con người ta được toại nguyện.
-Em là Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương.
Những lời này của Ngọc Phương thốt ra như lưỡi dao đâm vào tim bà nội. Bà có một thoáng bỗng nhiên mất hết sức lực, người hơi ngã về phía sau. Nhưng với bản lĩnh của một bà già đã lèo lái gia tộc nhà họ Đặng bao năm nay, bà nội lấy lại ngay sự bình tĩnh. Bà cất tiếng để xác nhận:
-Cháu... Cô chính là Đệ Nhất Quỷ Diêm Vương Thủ, người đứng đầu Âm Binh Thập Quỷ của Trương Phúc Loan?
Thấy Ngọc Phương gật đầu, Kim Chi liền hỏi:
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi ?
Ngọc Phương mỉm cười:
Em tròn đôi chín, không phải đã nói với chị rồi sao. Em cũng không phải ma hay quỷ thật mà sống được đến mấy trăm năm như chị nghĩ đâu.Vậy là chính tay cô đã ... đã... -Bà nội ngập ngừng nói.Ngọc Phương đáp luôn:
-Chính tay cháu đã hạ sát Đặng Phục Thăng, ông tổ của Đặng Gia theo lệnh của nghĩa phụ.
Không khí trong nhà bỗng chốc rơi vào trầm lặng. Cả ba người ngồi im như tượng, bỗng nhiên tiếng réo của nồi nước sôi vang lên phá vỡ không khí nặng nề này. Ngọc Phương liền đứng dậy, đi ra bếp lấy nước sôi pha trà rồi mang ấm và tách quay lại đặt lên bàn.
Bà nội thở dài:
-Lúc đó ông ấy có đau đớn gì không?
Ngọc Phương ngồi xuống, nhỏ nhẹ đáp:
-Lão tổ của bà chắc chắn có đau đớn chút ít, nhưng mất mạng rất nhanh, vì cháu đã đâm một nhát chí mạng vào tim anh ta.
Bà nội im lặng, Kim Chi đẩy gọng kính lên sóng mũi hỏi :
-Cô thấy ông ấy ra sao?
Ngọc Phương hơi ngẩn người, không ngờ Kim Chi lại hỏi câu này, cô nhớ lại một chút rồi đáp:
-Ông ta rất gan dạ, em chưa bao giờ thấy một người đối diện với cái chết lại xem nhẹ như lông hồng như vậy. Hơn nữa, vẻ ngoài của ông ta lại giống y hệt Phục Thăng, cháu nội của bà và là em trai của của chị.
Kim Chi và bà nội nhìn nhau, Ngọc Phương thấy không ai hỏi gì nữa liền châm trà rồi đặt trước mặt mỗi người một tách. Kim Chi nhìn tách trà bốc khói trước mặt, lấy tay đưa tách trà ngang môi, mắt nhướng lên nhìn gương mặt của kẻ từ thù qua làn khói mỏng:
-Cô đến được đây bằng cách nào?
Ngọc Phương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
-Chỉ vì có chút ngập ngừng, đội cận vệ bên ngoài đã kịp xông vào. Khi em thoát ra đã trúng phải một mũi tên.
Đến lúc chạy ra được bờ sông nhảy xuống để trốn thoát, em bị một tia sét từ trên trời đánh xuống. Lúc tỉnh dậy đã thấy đến thời đại này và được Phục Thăng - em trai của chị - cứu giúp.
Kim Chi uống cạn tách trà, lúc đặt tách trở lại bàn, cô nói với Ngọc Phương:
-Tất cả thông tin Đặng Gia có được hơn mấy trăm năm qua không có thông tin đầy đủ của cô, chín người còn lại của Âm Binh đều bị giết hoặc bị bắt về xử trảm....
Ngọc Phương sắc mặt vẫn thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào nghĩ thầm:
-"Xem ra không có ai trong số chín đệ muội của mình là kẻ phản bội thật, nếu không thì thông tin về mình đã bị
Đặng Gia biết được."
Kim Chi chăm chú quan sát biểu hiện của Ngọc Phương, cô cất tiếng nói tiếp:
Hai kẻ hôm qua đã sử dụng năng lực cùng với binh khí của đệ nhị và đệ tứ quỷ, cô có thể cho tôi biết ....Không. - Ngọc Phương không đợi Kim Chi dứt lời đã đáp luôn.Kim Chi khựng lại một chút rồi nói tiếp:
-Xem lại đoạn video tối qua, tôi không thấy chúng có chút nào lưu tình với cô, tại sao phải bảo vệ bọn họ?
Ngọc Phương thong thả châm đầy tách trà đã cạn của Kim Chi rồi đáp:
-Vì bọn họ là những đứa em của em, là gia đình của em....
Ngọc Phương đưa mắt nhìn Kim Chi và bà nội, nói tiếp:
-... không ai được phép làm hại gia đình của Ngọc Phương này.
Cô châm trà cho bà nội, dùng hai tay nâng tách trà lên mời bà:
-Cháu mời bà, cũng như Phục Thăng và Đặng Gia giờ đây chính là gia đình của cháu, cho nên bà và chị hai không cần phải lo lắng làm gì cho bận lòng.
-Bà không cần làm việc đó, chỉ cần chúng ta đến đầu hẻm nhà thằng nhóc kia, con bé đó chắc chắn sẽ biết.
Bà nội chưng hửng, nghi ngại hỏi:
-Làm sao nó biết được chứ.
Kim Chi đẩy gọng kính trên sóng mũi rồi đáp:
-Nơi ở của sát thủ cũng giống như hang rắn, phải đề phòng cảnh giới từ xa. Hơn nữa đây lại là con rắn cực độc.
Bà nội cau mày, giọng có chút không hài lòng:
-Cháu ví con bé với rắn, bà không vừa ý chút nào.
Kim Chi cười nhạt, ra hiệu với tài xế cho xe chạy, thủng thỉnh đáp lời bà:
-Bà đừng quên nếu đúng nó là Diêm Vương Thủ thì con bé đó chính là kẻ thù truyền kiếp của Đặng Gia đó.
Bà nội thở dài, tháo kính xuống lau, đôi mắt nhìn chăm chăm ra cửa sổ của xe. Hai người cứ thế giữ im lặng cho tới khi đến đầu hẻm nhà Phục Thăng.
Lúc đi qua khỏi cổng, Kim Chi nhìn vào dây phơi đồ và chiếc giỏ đặt bên dưới đã với nữa, cất tiếng hỏi Ngọc Phương:
-Em đang phơi đồ sao?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Dạ, em đang phơi thì biết bà và chị đến. Mời bà và chị vào bên trong.
Ngọc Phương mở cửa nhà, bà nội bước vào, nhìn xung quanh rồi cất tiếng khen ngợi:
-Hai cháu sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng sạch sẽ.
Ngọc Phương dạ một tiếng rồi đáp:
-Nhà nhỏ, nên việc dọn dẹp cũng không tốn bao nhiêu thời gian ạ.
Nói xong cô mời hai người ngồi xuống chiếc bàn bệt, tự tay đi nấu nước pha trà. Kim Chi quan sát Ngọc Phương không hề chớp mắt cái nào. Bà nội nhìn ánh mắt của Kim Chi, thở dài nhẹ. Ngọc Phương bắt ấm nước lên bếp xong thì quay lại chiếc bàn bệt, ngồi xuống đối diện với hai người. Cô mim cười, nhỏ nhẹ cất tiếng:
-Tối hôm qua xảy ra chuyện, cháu biết bà và chị sẽ hỏi, chỉ không ngờ là hai người lại đến tận đây vào sáng sớm nên không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng ạ.
Kim Chi cười nhạt, không lòng vòng thẳng thừng hỏi luôn:
-Cô và Diêm Vương Thủ có quan hệ gì?
Bà nội mở to đôi mắt nhìn Ngọc Phương, bà mong cô sẽ trả lời khác với đáp án trong lòng mình, chỉ có điều ông trời không phải lúc nào cũng cho con người ta được toại nguyện.
-Em là Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương.
Những lời này của Ngọc Phương thốt ra như lưỡi dao đâm vào tim bà nội. Bà có một thoáng bỗng nhiên mất hết sức lực, người hơi ngã về phía sau. Nhưng với bản lĩnh của một bà già đã lèo lái gia tộc nhà họ Đặng bao năm nay, bà nội lấy lại ngay sự bình tĩnh. Bà cất tiếng để xác nhận:
-Cháu... Cô chính là Đệ Nhất Quỷ Diêm Vương Thủ, người đứng đầu Âm Binh Thập Quỷ của Trương Phúc Loan?
Thấy Ngọc Phương gật đầu, Kim Chi liền hỏi:
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi ?
Ngọc Phương mỉm cười:
Em tròn đôi chín, không phải đã nói với chị rồi sao. Em cũng không phải ma hay quỷ thật mà sống được đến mấy trăm năm như chị nghĩ đâu.Vậy là chính tay cô đã ... đã... -Bà nội ngập ngừng nói.Ngọc Phương đáp luôn:
-Chính tay cháu đã hạ sát Đặng Phục Thăng, ông tổ của Đặng Gia theo lệnh của nghĩa phụ.
Không khí trong nhà bỗng chốc rơi vào trầm lặng. Cả ba người ngồi im như tượng, bỗng nhiên tiếng réo của nồi nước sôi vang lên phá vỡ không khí nặng nề này. Ngọc Phương liền đứng dậy, đi ra bếp lấy nước sôi pha trà rồi mang ấm và tách quay lại đặt lên bàn.
Bà nội thở dài:
-Lúc đó ông ấy có đau đớn gì không?
Ngọc Phương ngồi xuống, nhỏ nhẹ đáp:
-Lão tổ của bà chắc chắn có đau đớn chút ít, nhưng mất mạng rất nhanh, vì cháu đã đâm một nhát chí mạng vào tim anh ta.
Bà nội im lặng, Kim Chi đẩy gọng kính lên sóng mũi hỏi :
-Cô thấy ông ấy ra sao?
Ngọc Phương hơi ngẩn người, không ngờ Kim Chi lại hỏi câu này, cô nhớ lại một chút rồi đáp:
-Ông ta rất gan dạ, em chưa bao giờ thấy một người đối diện với cái chết lại xem nhẹ như lông hồng như vậy. Hơn nữa, vẻ ngoài của ông ta lại giống y hệt Phục Thăng, cháu nội của bà và là em trai của của chị.
Kim Chi và bà nội nhìn nhau, Ngọc Phương thấy không ai hỏi gì nữa liền châm trà rồi đặt trước mặt mỗi người một tách. Kim Chi nhìn tách trà bốc khói trước mặt, lấy tay đưa tách trà ngang môi, mắt nhướng lên nhìn gương mặt của kẻ từ thù qua làn khói mỏng:
-Cô đến được đây bằng cách nào?
Ngọc Phương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
-Chỉ vì có chút ngập ngừng, đội cận vệ bên ngoài đã kịp xông vào. Khi em thoát ra đã trúng phải một mũi tên.
Đến lúc chạy ra được bờ sông nhảy xuống để trốn thoát, em bị một tia sét từ trên trời đánh xuống. Lúc tỉnh dậy đã thấy đến thời đại này và được Phục Thăng - em trai của chị - cứu giúp.
Kim Chi uống cạn tách trà, lúc đặt tách trở lại bàn, cô nói với Ngọc Phương:
-Tất cả thông tin Đặng Gia có được hơn mấy trăm năm qua không có thông tin đầy đủ của cô, chín người còn lại của Âm Binh đều bị giết hoặc bị bắt về xử trảm....
Ngọc Phương sắc mặt vẫn thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào nghĩ thầm:
-"Xem ra không có ai trong số chín đệ muội của mình là kẻ phản bội thật, nếu không thì thông tin về mình đã bị
Đặng Gia biết được."
Kim Chi chăm chú quan sát biểu hiện của Ngọc Phương, cô cất tiếng nói tiếp:
Hai kẻ hôm qua đã sử dụng năng lực cùng với binh khí của đệ nhị và đệ tứ quỷ, cô có thể cho tôi biết ....Không. - Ngọc Phương không đợi Kim Chi dứt lời đã đáp luôn.Kim Chi khựng lại một chút rồi nói tiếp:
-Xem lại đoạn video tối qua, tôi không thấy chúng có chút nào lưu tình với cô, tại sao phải bảo vệ bọn họ?
Ngọc Phương thong thả châm đầy tách trà đã cạn của Kim Chi rồi đáp:
-Vì bọn họ là những đứa em của em, là gia đình của em....
Ngọc Phương đưa mắt nhìn Kim Chi và bà nội, nói tiếp:
-... không ai được phép làm hại gia đình của Ngọc Phương này.
Cô châm trà cho bà nội, dùng hai tay nâng tách trà lên mời bà:
-Cháu mời bà, cũng như Phục Thăng và Đặng Gia giờ đây chính là gia đình của cháu, cho nên bà và chị hai không cần phải lo lắng làm gì cho bận lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.